• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Ông Bố Toàn Năng (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Sóng gió ở công ty

“Theo thỏa thuận trong hợp đồng, hôm nay chúng ta nên đến tập đoàn Thiên Vũ để bàn bạc công việc cụ thể, nên ông tới xem thế nào”.

"Ông nội lớn tuổi rồi, đừng bận tâm như vậy nữa, cháu sẽ làm tốt mọi việc”.

Vũ Hàn Thảo ngay từ đầu đã nói, hợp đồng phải do Diệp Yến phụ trách, vì vậy Diệp Yến cho rằng ông cụ Diệp lo lắng cô sẽ xử lý không tốt nên mới đến công ty.

"Hôm nay không có việc của cháu, cháu chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Về phần hợp đồng, ông đã bảo Diệp Siêu đi giải quyết”, ông cụ Diệp nói.

Diệp Yến quả thật không thể tin vào tai mình: "Ông nội, ông quá thiên vị Diệp Siêu rồi đấy, cháu có chỗ nào kém anh ta chứ, hơn nữa hợp đồng này vốn dĩ là cháu...”

"Đủ rồi, cháu không cần phải nói nữa… Lẽ nào cháu muốn cãi nhau với ông nội sao?", ông cụ Diệp lạnh lùng mắng nhiếc.

"Diệp Yến, nếu em đồng ý đến với cậu chủ Chu thì đâu có nhiều chuyện như vậy, anh cũng làm gì có tư cách tranh đoạt với em”, lúc này Diệp Siêu cũng đã tới phòng làm việc của Diệp Yến.

"Em sẽ không gả cho anh ta đâu”, Diệp Yến nhớ tới chuyện ngày hôm qua, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét Chu Tử Hào.

"Hừ! Đúng là không biết điều”.

Sắc mặt của ông cụ Diệp vô cùng khó coi, cau mày nói: "Chuyện này không thể theo ý cháu được đâu!"

"Cháu có thể không cần công ty Vạn Nguyên nhưng cháu tuyệt đối không kết hôn với Chu Tử Hào”, Diệp Yến kiên định nói.

Bây giờ Nhậm Kiến Tường đã quay về, hai người vẫn còn tình cảm, cũng đã có một cô con gái nên cô chỉ muốn ở bên cạnh Nhậm Kiến Tường.

Trong lúc hai bên đang căng thẳng thì điện thoại của Diệp Siêu đổ chuông, sau khi trả lời điện thoại, Diệp Siêu vội vàng nói.

"Ông nội, cô Vũ sắp tới nơi rồi, thư ký của cô ấy vừa gọi tới bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, còn nói lần này cô Vũ quyết định đích thân đến bàn chuyện hợp tác”.

"Vậy cháu còn không mau đi đón, tuyệt đối không được thất lễ với cô Vũ!", ông cụ Diệp cũng sửng sốt, cụ ta không ngờ Vũ Hàn Thảo sẽ đích thân đến công ty Vạn Nguyên để bàn chuyện hợp tác.

Sau khi suy nghĩ một hồi, trong lòng ông cụ Diệp như ngầm hiểu, miệng lẩm bẩm: "Xem ra lựa chọn của mình là đúng đắn, không hổ là Chu Tử Hào, ngay cả người như Vũ Hàn Thảo cũng mời tới được”.

Diệp Siêu nghe thấy ông cụ Diệp lẩm bẩm, cũng như bừng tỉnh, bắt đầu tưởng tượng xem sau này phải nịnh nọt Chu Tử Hào thế nào.

Nhưng hai người họ không biết, bản thân đã hoàn toàn sai lầm.

Diệp Siêu vô cùng vui mừng đi ra cổng lớn, một chiếc Porsche đậu ở ven đường, người bước xuống xe chính là Vũ Hàn Thảo.

"Nếu có thể lấy người phụ nữ thế này thì mình cần gì phải lo lắng nữa?", Diệp Siêu lẩm bẩm.

"Cô Vũ! Chào mừng! Chào mừng cô!"

Nhìn thấy người tới là Diệp Siêu, Vũ Hàn Thảo không khỏi nhíu mày: "Diệp Yến đâu?"

Diệp Siêu sửng sốt, lẽ nào Chu Tử Hào chưa nói gì với Vũ Hàn Thảo à?

Hắn giả vờ bình tĩnh giải thích: "Diệp Yến có chút việc, nên để tôi tới đón cô Vũ”.

"Được rồi! Hôm nay tôi đúng lúc không bận gì nên đến đây, nhân tiện muốn nói chuyện với cô Diệp, vậy mà cô ấy lại không có ở đây”.

Diệp Siêu nghe xong toát mồ hôi lạnh, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Sau khi vào công ty Vạn Nguyên, hai người đến văn phòng để bàn bạc.

Vũ Hàn Thảo rất nghiêm túc, mặc dù đối với tập đoàn Thiên Vũ mà nói lợi ích trong việc này quả thực là một hạt cát giữa sa mạc, nhưng vì đã đồng ý với Nhậm Kiến Tường nên cô ấy phải giải quyết ổn thỏa.

...

"Cũng may, lần trước không đắc tội với Chu Tử Hào!"

Thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ, ông cụ Diệp lẩm bẩm một mình: "Chỉ là sao lại không liên lạc được với Chu Tử Hào nhỉ? Lần này Vũ Hàn Thảo đến công ty Vạn Nguyên, có thật là do Chu Tử Hào không?"

Ông cụ Diệp thấy hơi bất an, nhưng cụ ta cũng không biết cụ thể là gì.

"Cô Vũ, nếu đã thế thì chúng ta cứ quyết định như vậy. Đây là hợp đồng được đề xuất”, Diệp Siêu tỏ vẻ niềm nở.

Vũ Hàn Thảo liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày đột nhiên nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên lạnh như băng.

"Diệp Yến đâu?"

Thái độ của Vũ Hàn Thảo đột ngột thay đổi, khiến Diệp Siêu cũng không biết tại sao.

"Diệp Yến có việc phải làm, nên bảo tôi tới...”

"Ồ, vậy sao?", Vũ Hàn Thảo lạnh lùng bật cười.

"Người nhà họ Diệp các anh định giở trò với tôi sao? Nếu Diệp Yến không xuất hiện, chuyện hợp tác coi như chấm dứt ở đây!", vừa nãy rõ ràng cô ấy đã thấy Diệp Yến qua cửa sổ, cô đang ngồi trong chỗ nghỉ mát ở dưới lầu.

Với đầu óc nhạy bén, Vũ Hàn Thảo đã đoán được đại khái, vì vậy thái độ của cô ấy đối với Diệp Siêu mới lập tức thay đổi như vậy.

"Nhưng, sếp Vũ...”

"Nếu Diệp Yến không tới thì mọi chuyện sẽ kết thúc!", Vũ Hàn Thảo quả quyết như đinh đóng cột.

"Sếp Vũ chờ một lát! Tôi đi tìm ngay”, Diệp Siêu nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể chạy ra ngoài đến phòng làm việc của ông cụ Diệp.

"Ông nội, sếp Vũ cứ khăng khăng muốn Diệp Yến tới mới bằng lòng tiếp tục bàn chuyện hợp tác”.

"Vừa rồi không phải rất tốt sao, sao lại như vậy?", ông cụ Diệp nghi ngờ hỏi.

"Cháu không biết, cô Vũ đột nhiên thay đổi thái độ. Hơn nữa, cô ấy còn nói nếu Diệp Yến không tới sẽ dừng hợp tác”.

"Cái gì? Vậy còn không mau gọi Diệp Yến tới?", ông cụ Diệp hoảng sợ, nếu như chấm dứt hợp tác thì nhà họ Diệp thật sự không còn hy vọng gì nữa.

Cụ ta mới nhận được tin tức Chu Tử Hạo mất tích, nhà họ Chu đang tìm hắn ở khắp nơi, việc này khiến ông cụ Diệp hơi hoảng loạn.

Dường như cụ ta đã nghĩ sai về mọi chuyện, cụ ta đã đánh giá thấp năng lực của Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo thực sự là nể mặt Nhậm Kiến Tường mới tới công ty Vạn Nguyên!

Ông cụ Diệp vô cùng sốt ruột, vội vàng gọi người trong công ty đến đi tìm Diệp Yến.

"Cô Diệp đang ở chỗ nghỉ mát ở dưới lầu”, nghe có người nói vậy, ông cụ Diệp vội vã xuống lầu.

"Yến Nhi, cháu làm gì ở đây vậy, cô Vũ còn đang đợi cháu trên lầu kìa!"

Diệp Yến ngây người, nhìn ông cụ Diệp và Diệp Siêu đang thở không ra hơi, hỏi.

"Không phải Diệp Siêu đã tiếp nhận chuyện này rồi sao?"

Ông cụ Diệp chỉ muốn nâng đỡ Diệp Siêu, bởi vì Diệp Siêu là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, người có tư tưởng bảo thủ như cụ ta không muốn tập đoàn Vạn Nguyên rơi vào tay một người phụ nữ.

"Yến Nhi nói gì vậy, cô Vũ chỉ đích danh em tới bàn chuyện hợp tác nên mời em họ đi một chuyến”, Diệp Siêu cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Cháu không đi đâu, ông nội, cháu nghĩ kỹ rồi, ngày mai cháu sẽ không đến công ty Vạn Nguyên nữa! Cháu và Kiến Tường tìm một công việc bình thường cũng có thể kiếm sống”, Diệp Yến cau mày, cô đã nghĩ kỹ, nếu ông cụ Diệp đã không thích cô thì cô không tranh giành ở công ty nữa.

Nghe vậy, ông cụ Diệp hết sức sốt ruột.

"Yến Nhi, ông biết ông có lỗi với cháu, nhưng chuyện ngày hôm nay rất quan trọng, cháu còn muốn ông nội quỳ xuống xin cháu mới được sao?”

"Yến Nhi không dám!", nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông cụ Diệp, Diệp Yến thở dài.

"Nếu đã như vậy thì cháu đi, chỉ là sau hôm nay cháu sẽ không tới Vạn Nguyên nữa”.

Nói xong Diệp Yến không để tâm đến vẻ mặt của mấy người họ, mà đi thẳng lên lầu, ông cụ Diệp hung hăng liếc xéo Diệp Siêu.

"Tất cả đều tại cháu, không cố gắng mà tranh giành, cho cháu nhiều cơ hội như vậy mà chẳng có tý tác dụng nào”.
Chương 17: Trị bệnh

Diệp Siêu bị mắng mà không hề nổi giận, hôm nay năm lần bảy lượt mất mặt, ông cụ Diệp càng thêm thất vọng về Diệp Siêu.

"Cháu còn không mau đến trước cửa xem họ nói gì”, ông cụ Diệp quay đầu lại, nói với thư ký của mình: "Cô cũng đi đi”.

Hai người biết ông cụ Diệp đang tức giận, không nhiều lời mà đi thẳng lên lầu.

Diệp Yến đến văn phòng làm việc, mở cửa ra thấy Vũ Hàn Thảo đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cô Vũ, tôi tới rồi!"

"Chị Diệp, cứ gọi em là Hàn Thảo, đừng khách sáo như vậy”, Diệp Yến vừa đến, thái độ của Vũ Hàn Thảo lập tức thay đổi.

"Chị là vợ của anh Nhậm, em gọi chị một tiếng chị, chị sẽ không để ý chứ!"

"Không đâu”, Diệp Yến mỉm cười.

"Lúc em nhìn thấy chị ở tầng dưới, em biết ngay có người giở trò...”

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, các vấn đề hợp tác được lần lượt bàn bạc xong xuôi trong bầu không khí dễ chịu.

Diệp Siêu ở ngoài cửa tái mặt, thái độ chênh lệch quá lớn, vậy sau này hắn muốn trả thù Nhậm Kiến Tường sẽ càng khó hơn.

Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, Vũ Hàn Thảo giống như một cô bé, hỏi về mối quan hệ giữa Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường.

Diệp Yến không phải là một kẻ ngốc, cô có thể nhìn ra nhiều điều trong thái độ của Vũ Hàn Thảo đối với Nhậm Kiến Tường.

Ở một diễn biến khác, sau khi Nhậm Kiến Tường đưa con gái đến trường mẫu giáo Hoa Tây, cũng không có việc gì nên anh đi dạo dọc theo đường từ trường học về nhà.

Chu Tử Hào và cậu chủ nhà họ Tề biến mất đã gây ra không ít sóng gió ở thành phố Hoa Tây, nhưng không ai có thể điều tra ra Nhậm Kiến Tường.

Khi cả hai bắt cóc Diệp Yến, họ đương nhiên đã xóa sạch mọi dấu vết, thậm chí lái xe còn tránh cả camera, điều này lại giúp ích rất nhiều cho Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường đang đi trên phố, nhưng phía trước lại bị đám đông chặn đường.

"Ông già này là ai thế? Sao lại ngã ở chỗ này?"

"Đúng rồi, người bên cạnh chắc hẳn là người nhà của ông ấy! Ông già này trông có vẻ đã mắc bệnh nhiều năm, sao còn để ông ấy đi lung tung vậy?"

Âm thanh xì xào bàn tán của đám đông đã khiến Nhậm Kiến Tường hiểu ra được chuyện gì, anh rẽ người qua đám đông, anh nhìn thấy một cụ già khá chất phác đã ngã xuống đất, bên cạnh có một cậu thanh niên đang cuống cuồng gọi xe cấp cứu.

Nhậm Kiến Tường dùng thần thức biết được ông cụ mắc bệnh tim, hơn nữa bệnh đã nhiều năm.

Anh không phải là người tốt bụng gì nên không định quan tâm đến chuyện này, nhưng câu nói tiếp theo của cậu thanh niên khiến anh thay đổi quyết định.

"Ông Vũ, ông tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! Đã bảo ông ở trong phủ nhà họ Vũ, ông lại khăng khăng muốn đi ra ngoài đi dạo, bây giờ phải làm sao đây?"

"Phủ nhà họ Vũ?", Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm, anh từng nghe Vũ Hàn Thảo nói rằng nhà cô ấy chính là phủ nhà họ Vũ ở trung tâm thành phố, còn bảo Nhậm Kiến Tường có thời gian thì ghé thăm.

"Ông cụ này không phải là người thân của cô nhóc Hàn Thảo kia đấy chứ, mình nợ cô ấy một ân tình, xem ra hôm nay phải giúp đỡ một phen rồi”.

Nhậm Kiến Tường chen vào đám đông: "Để tôi! Chờ xe cấp cứu đến, ông cụ có thể mất mạng”.

Cậu thanh niên bên cạnh ông lão vốn đang rất lo lắng, lại có người lạ ra lệnh nên ngọn lửa giận trong lòng cậu ta cứ thế bùng cháy.

"Để anh sao? Anh có biết tôi là ai không? Anh biết ông cụ này là ai không? Tôi sợ anh biết rồi thì sợ chết khiếp, lại dám lừa cả tôi”.

Nhậm Kiến Tường cau mày, anh rất muốn bỏ đi, nhưng nhà họ Vũ lại có ơn với anh.

Lúc này, ông cụ lại tỉnh dậy, nhưng nhìn đôi mày nhíu chặt và đôi môi nhợt nhạt thì biết ông cụ đang rất khó chịu.

"Ông cụ, có phải cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, toàn thân vô lực?”

Ông cụ khẽ mở mắt, nói không ra lời, chỉ khẽ gật đầu.

Cậu thanh niên sửng sốt, vội vàng nói: "Ông à, đây là kẻ lừa bịp, muốn lừa tiền! Mặc kệ anh ta, ông cố gắng chịu đựng thêm một chút, xe cấp cứu sắp tới nơi rồi”.

"Đúng đấy! Người này cũng trạc tuổi tôi! Một người trẻ tuổi như vậy thì biết gì về y thuật chứ, lại lừa cả một ông già? Con người ta bây giờ vô đạo đức như vậy sao?"

Những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, đều cho rằng Nhậm Kiến Tường là một kẻ lừa đảo.

"Ông à! Ông để tôi xem thử đi! Tôi nghĩ nếu đợi xe cấp cứu đến thì ông cũng lành ít dữ nhiều. Bây giờ ông không thể kéo dài thêm nữa, càng để lâu bao nhiêu càng nguy hiểm bấy nhiêu”.

Cậu thanh niên định ngăn anh lại, nhưng ông cụ khẽ gật đầu, tay phải vỗ nhẹ vào người cậu thanh niên, ra hiệu cho cậu ta không được ngăn cản.

Ông cụ biết rõ tình trạng của mình, cảm thấy không thể chống đỡ được quá năm phút đồng hồ, bây giờ chỉ đành liều mạng dùng cách cuối cùng này vậy. Cậu thanh niên trừng mắt nhìn Nhậm Kiến Tường, cậu ta không dám cãi lời của ông cụ, đành phải hậm hực không nói gì nữa.

Nhậm Kiến Tường lấy kim bạc từ trong túi ra, anh có thói quen mang theo kim bạc trên người.

Ánh mắt Nhậm Kiến Tường tập trung, tay phải châm cây kim vào huyệt Bách Hội trên người ông cụ.

"Nếu như ông cụ xảy ra chuyện gì thì anh sẽ chết rất khó coi đấy”, cậu thanh niên nhìn cây kim bạc cắm trên đầu ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Yên lặng đi”.

Cậu thanh niên không nói nữa, nếu bình thường có người dám nói chuyện với cậu ta như thế thì cậu ta sẽ tát thẳng vào mặt đối phương một bạt tai, nhưng lúc này ông lão đang nguy kịch, cậu ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Chàng trai này cũng thật bạo gan! Bệnh tim lại châm cứu trên đầu, lần đầu tiên tôi thấy đấy”.

"Hừ! Đợi lát nữa xem kết cục thế nào! Chúng ta nhiều người chứng kiến như vậy! Cậu ta không trốn thoát được đâu”.

Nhậm Kiến Tường hoàn toàn không để ý đến mấy lời bàn tán của mọi người, anh cau mày, bệnh của ông cụ đã nhiều năm, anh giúp ông cụ vượt qua cửa ải lần này không khó, nhưng nếu muốn chữa khỏi dứt điểm thì không thể nào chữa ở giữa đường được.

Nhậm Kiến Tường lại lấy ra thêm vài cây kim bạc, châm hết lên trên đầu ông cụ, giống như con nhím, khiến người ta nhìn hơi kinh hãi.

Nếu không phải do ông cụ tự nguyện thì những người xung quanh có lẽ đã đè Nhậm Kiến Tường xuống đất, chờ cảnh sát tới xử lý.

"Phù!", Nhậm Kiến Tường thở phào nhẹ nhõm, bệnh tình của ông cụ tạm thời đã được kiểm soát.

Nhậm Kiến Tường rút kim bạc ra, anh vừa dùng Thiên Tinh Thất Châm vô cùng tuyệt diệu, cho dù là một người sắp chết, Nhậm Kiến Tường cũng có thể giữ mạng cho người đó được bảy ngày, vậy nên không có gì khó để khống chế bệnh tình của ông cụ.

"Ông cụ, không sao rồi”.

Ông cụ từ từ mở mắt, ông cảm thấy ngoại trừ cơ thể mệt mỏi ra thì tim không còn đau nữa.

Bây giờ ông cụ mới nhìn rõ dáng vẻ của Nhậm Kiến Tường, bị chấn động bởi Nhậm Kiến Tường còn quá trẻ, các bác sĩ nổi tiếng mà ông cụ từng thăm khám chưa từng có ai trẻ như vậy.

"Chàng trai, cảm ơn cháu!"

"Chuyện, chuyện này là sao?", những người xung quanh đều sửng sốt.

Chàng trai trẻ châm vài cây kim mà ông cụ đã không sao rồi à?

Sắc mặt cậu thanh niên kia cũng rất khó coi, cậu ta không ngờ chàng trai này cũng có chút bản lĩnh.
Chương 18: Người đứng đằng sau

Đúng lúc này thì xe cứu hộ cũng tới, nhân viên cứu hộ mang cáng cứu thương xuống xe.

“Ông nội! Chúng ta tới bệnh viện thôi! Xe cứu hộ đến rồi”.

“Chàng trai trẻ, cậu tên là gì, để lại cách thức liên lạc cho tôi…”

“Ông nội, đi thôi! Bệnh của ông mới quan trọng”, cậu thanh niên rất không thích Nhậm Kiến Tường, cứ luôn ở bên cạnh thúc giục.

“Có duyên thì còn gặp lại!”, xe cứu hộ đã tới nên Nhậm Kiến Tường cũng không muốn tiếp tục ở lại, sau khi nói xong anh bước ra khỏi đám người.

Lúc này mọi người xung quanh mới phản ứng lại, Nhậm Kiến Tường đâu phải là kẻ lừa bịp gì chứ, rõ ràng là thần y mà! Lúc bọn họ muốn tìm anh thì mới phát hiện ra đã không còn thấy bóng anh đâu nữa.

“Ôi! Còn nhỏ tuổi vậy mà đã có y thuật cao siêu thế, thật đúng là quá đỉnh!”, ông cụ nằm trên giường bệnh cảm thán.

“Ông nội, anh ta chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, hơn nữa anh ta cũng không chữa khỏi được bệnh của ông, bệnh tình của ông ngay tới các bác sĩ giỏi cũng phải bó tay…”

Cậu thanh niên định nói tiếp nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của ông cụ thì tự giác ngậm miệng lại.

Bác sĩ trên xe cứu hộ đang kiểm tra cơ thể cho ông cụ, đột nhiên lẩm bẩm một câu.

“Kỳ lạ, bệnh tim của ông cụ đột nhiên có chuyển biến tốt, đây là lần đầu tôi thấy tình huống như vậy”.

“Ông nói gì cơ?”, giọng điệu của ông cụ đột nhiên trở nên kích động.

“À không, không có gì, chúc mừng ông, bệnh tình của ông khá hơn một chút rồi”.

Bác sĩ họ Trần là bác sĩ phụ trách của ông cụ tại thành phố Hoa Tây, ông ta nhận được điện thoại nên mới tới đây, trong lòng ông ta rất rõ, bệnh của ông cụ không có cách gì cứu chữa, ít nhất ở nước Hoa Hạ không có bất cứ cách nào, hiện giờ bệnh tình đột nhiên lại tự biến chuyển tốt hơn, đối với ông cụ mà nói là chuyện vui cực kỳ lớn.

“Là cậu thanh niên đó, nhất định là cậu ấy”, ông cụ rất kích động, cụ ấy không hề sợ chết, chỉ là cụ ấy vẫn còn có việc phải làm, không thể chết vào lúc này, vậy nên mới kéo dài chút hơi tàn để sống tiếp.

“Tiểu Tường! Dù có phải lật tung cả thành phố Hoa Tây thì cũng phải tìm ra được cậu ấy, mời thần y ban nãy tới nhà chúng ta”.

“Chuyện này là sao vậy?”, bác sĩ Trần nhìn dáng vẻ kích động của ông cụ cũng ngơ ngác không hiểu gì.

Sau khi cậu thanh niên thuật lại cho bác sĩ nghe chuyện vừa xảy ra, bác sĩ trầm mặc mất một lúc lâu.

“Chuyện này không thể nào, ông cụ mắc phải bệnh ở động mạch vành, hơn nữa còn là căn bệnh động mạch vành biến dị, sao lại chỉ cần vài cây châm bạc cắm xuống là có chuyển biến tốt được chứ, làm trong nghề y nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ai có bản lĩnh đó”.

Cậu thanh niên cũng hùa theo: “Ông nội, bác sĩ Trần cũng nói không có khả năng rồi, cháu nghĩ nhất định là do ông nội có phúc lớn nên bệnh tình mới tự chuyển biến tốt lên, chuyện này không liên quan gì tới người thanh niên kia cả”.

“Cái con khỉ, ông hiểu rõ cơ thể của mình nhất, ông muốn cháu dồn toàn lực để tìm ra cậu ấy, nếu như không phải tại cháu, bây giờ ông có phương thức liên lạc của cậu ấy rồi thì cũng chẳng cần phải phiền phức như vậy, đúng là đồ vô dụng”.

“Ông nội, bên phía Đế Quốc Thiên Minh đã cử bác sĩ nổi tiếng nhất tới, ông ta mà đến thì cháu nghĩ bệnh tình của ông chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt, không cần phải đi tìm loại thuật sĩ giang hồ đó nữa đâu”.

Ông cụ đang bực mình sẵn, vốn dĩ trong lòng còn trách cậu thanh niên, nghe thấy lời này của cậu ta thì lập tức nổi điên: “Cháu có thể dám chắc mấy người nước ngoài nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông sao?”

Cậu thanh niên nhất thời nghẹn họng, chỉ đành trả lời: “Vâng, thưa ông nội”.

Không ai có thể dám chắc có thể chữa khỏi căn bệnh của ông cụ, ngay cả bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh cũng chỉ nói sẽ cố gắng hết sức.

Nhậm Kiến Tường tiếp tục đi trên đường, chút rắc rối ban nãy không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, việc anh nên làm cũng đã làm rồi.

Thật ra anh tới đây đi loanh quanh vẫn còn có một chuyện nữa, đó là muốn tìm rõ chân tướng sự việc năm đó.

Sau khi đi tới một con ngõ, Nhậm Kiến Tường tìm đại một quán mì rồi gọi một bát mì nhỏ.

“Ồ! Ông Lưu, kinh doanh cũng không tệ nhỉ!”

Một lát sau, hai thanh niên tóc vàng ngậm thuốc lá ngồi trên bàn ăn nhìn chủ quán nói.

“Ông đã khất phí bảo kê hai ngày rồi đấy, lúc nào mới chịu nộp đây?”

Chủ quán là một ông lão đã có tuổi, khom lưng bưng từ trong bếp ra một bát mì nhỏ, sau khi đặt lên trên bàn của Nhậm Kiến Tường thì quay sang nói với hai thanh niên tóc vàng kia: “Cái quán bé tí thì lấy đâu ra lời lãi, anh Tăng, anh lại thư thư thêm cho tôi mấy ngày nhé!”

“Ông Lưu, ông không nộp cũng được thôi, nhưng xảy ra chuyện gì thì đừng có mà tới tìm tôi”.

Ông Lưu khổ sở lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì được chứ? Xảy ra chuyện còn không phải là do mấy người giở trò hay sao?”

Những lời này đương nhiên không dám để cho hai tên côn đồ kia nghe thấy, ông Lưu chỉ chỉ vào quán mỳ, nói: “Quán nhỏ này vắng khách như vậy, tôi thật sự không nộp nổi phí bảo kê, mấy người khất thêm cho tôi mấy ngày đi mà!”

“Ông Lưu, tôi thấy ông rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì phải”, hai thanh niên tóc vàng không phí lời thêm nữa mà đã bắt đầu động tay.

“Bốp! Choang…”

Bọn chúng đập phá lung tung, bàn ghế trong quán bay tứ tung khắp nơi.

Ông Lưu chủ quán cũng không dám tiến lên ngăn lại, chỉ co ro một góc rơi lệ.

Nhậm Kiến Tường thấy quá chướng mắt.

“Dừng tay! Bàn ghế phá hỏng phải đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu! Nếu không tay nào đập đồ thì tôi sẽ phế luôn tay đó”, Nhậm Kiến Tường chậm rãi lên tiếng.

“Ranh con, có phải mày muốn chết không? Tao khuyên mày đừng lo chuyện bao đồng, nếu không ông đây đánh cả mày luôn đấy”.

“Cút”, tâm trạng của Nhậm Kiến Tường vốn dĩ đã không tốt lắm, bị hai tên tóc vàng này làm loạn tới mức ăn bữa cơm cũng không được yên tĩnh nên càng thấy buồn bực hơn.

Năm đó anh bị đánh ngất ở chỗ này, bây giờ đã năm năm trôi qua, vật đổi sao dời, anh muốn tìm chút manh mối quả thực quá khó.

“Thằng ranh, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là đạo lý làm người”, hai tên tóc vàng trợn mắt rút từ trong túi ra một con dao ngắn, vừa nở nụ cười nham hiểm vừa bước về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cứ như chẳng nhìn thấy gì, vẫn ngồi ở đó ăn mỳ của mình, đợi tới lúc hai tên đó cầm dao đi tới ngay trước mặt, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai thanh niên tóc vàng.

Hai tên đó bị nhìn đến mức hơi hoảng sợ, có điều bây giờ rõ ràng không phải lúc tỏ ra sợ hãi.

Một tên trong số đó cầm dao đâm về phía đùi của Nhậm Kiến Tường, còn anh chỉ nhếch miệng cười khẩy.

Đôi đũa đang dùng để ăn mỳ tiện tay trở thành vũ khí của Nhậm Kiến Tường, đâm thẳng xuống đùi của thanh niên tóc vàng, còn nhát dao của tên đó thì Nhậm Kiến Tường khẽ nghiêng người là tránh được luôn.

Tên tóc vàng đau đớn ôm lấy chân gào mồm lên, tên còn lại đã bị bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường dọa sợ đến mức đờ đẫn, hai chân phát run không dám có bất cứ động tác gì.

“Cút, hiểu chưa?”, nếu hắn không ra tay thì Nhậm Kiến Tường cũng chẳng buồn bận tâm tới hắn, lại cầm một đôi đũa khác lên ăn mỳ.

“Được! Hôm nay bọn tao nhận thua, lần sau đừng để tao gặp được mày”, đám côn đồ luôn như vậy, dù cho không đánh lại được thì khí thế cũng không thể yếu.

“Được, tôi sẽ đợi”, nếu đang ở tiên giới, anh chỉ dùng một đấm là có thể giết chết luôn hai tên tóc vàng này.

Hai tên tóc vàng nói xong thì chuồn mất hút, quán mỳ lại khôi phục lại sự tĩnh lặng.

“Chàng trai, thật lòng cảm ơn cậu vì chuyện ngày hôm nay, nếu không e rằng quán mỳ này của tôi cũng bị đập tan luôn rồi”.

“Không sao, bác à, không phải sợ mấy người này, bác báo cảnh sát là được rồi”.

Ông cụ lại cảm ơn thêm lần nữa, còn định miễn phí tiền mỳ cho Nhậm Kiến Tường, nhưng anh vẫn để tiền lại rồi đi mất.
Chương 19: Tần Vũ

Nhậm Kiến Tường tiếp tục đi dạo xung quanh, vào lúc anh đang đi trên đường thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo vẻ hoài nghi.

“Nhậm Kiến Tường?”

Nhậm Kiến Tường nhìn về hướng phát ra âm thanh, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, anh ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra người này là ai.

Đây chính là bạn thời đại học của anh – Tần Vũ, hai người không học chung khoa nhưng lại thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ ở trong trường, lâu dần thì trở thành những người anh em tốt của nhau.

“Tần Vũ, lâu lắm không gặp!”, Nhậm Kiến Tường cũng bất ngờ nói.

“Không ngờ lại đúng là cậu, suýt thì mình không dám nhận luôn á, thằng nhóc nhà cậu ngày càng đẹp trai hơn rồi”.

Nhậm Kiến Tường mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc, Nhậm Kiến Tường biết được Tần Vũ đang làm việc ở phòng khám Thần Hải ngay sau lưng bọn họ, anh ấy học nghề ở đó, đi theo bác sĩ Trương học y thuật. Năm nay anh ấy đã trở thành một bác sĩ chính thức, bây giờ đang trong giờ nghỉ trưa, anh ấy ăn trưa xong thì đứng bên ngoài một lúc.

Lúc hai người đang nói chuyện, bên trong phòng khám chợt trở nên náo động.

“Bác sĩ Tần, anh mau tới xem đi! Bệnh nhân vừa tới hôm qua lại phát bệnh rồi”.

Tần Vũ đang đứng nói chuyện với Nhậm Kiến Tường nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng, lẩm bẩm: “Nguy rồi, thầy có việc nên bây giờ vẫn chưa trở về, giờ biết tính thế nào đây?”

“Có chuyện gì thế?”, Nhậm Kiến Tường nghi hoặc.

“Ôi! Có một bệnh nhân mới tới ngày hôm qua cứ ho ra máu, mới đầu là do mình phụ trách, thế nhưng mình chẳng thể tra ra được nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng thầy Trương đành ra tay, bệnh tình của bệnh nhân mới được khống chế, giờ lại phát bệnh, hôm nay thầy Trương có việc nên giờ không biết phải làm sao đây?”

“Vào trong xem thế nào trước đã! Mình đi cùng cậu”.

Hai người bước vào trong phòng khám Thần Hải, có một cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh, cậu thanh niên có phần lôi thôi lếch thếch, sắc mặt trắng bệch, không có chút sắc máu nào, trong miệng không ngừng ứa máu.

Tần Vũ tiến lên trước bắt mạch, sắc mặt càng trở nên trầm trọng, bởi vì mạch đập của cậu thanh niên thật sự quá loạn, có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào.

“Con trai của mẹ!”, lúc mà Tần Vũ đang bắt mạch, một người phụ nữ xinh đẹp lao từ ngoài cửa vào rồi ôm lấy cậu thanh niên trên giường khóc nức nở.

Động tĩnh bà ta tạo ra cũng không hề nhỏ, khiến cho mọi người trên phố xúm lại một chỗ ngay lập tức, hiếu kỳ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện này đã khiến cho người trong phòng khám Thần Hải sợ hú hồn, Tần Vũ liên tục thúc giục một học viên đứng bên cạnh gọi điện thoại cho thầy Trương.

Nhậm Kiến Tường nhíu mày, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ và cậu thanh niên trên giường, cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng con trai mình đã nhập viện ngày hôm qua, vậy mà hôm nay bà ta mới tới thăm nom, hơn nữa trùng hợp là lúc bà ta đến cũng vừa hay xảy ra chuyện.

“Chuyện này là sao? Nhìn cậu thanh niên trên giường e là không chống đỡ nổi rồi”.

“Không phải chứ! Đây là phòng khám Thần Hải đó! Bác sĩ Trương ở đây là thần y có tiếng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ!”

“Đúng thế! Nếu như phòng khám Thần Hải mà cũng không cứu được người ta thì sau này đi khám bệnh chỉ có thể tới bệnh viện Nhân Dân thôi. Mấy phòng khám nhỏ này đáng sợ quá”.

“Đối diện phòng khám Thần Hải không phải có phòng khám Thiên Trạch vừa mới khai trương đó sao? Bác sĩ bên đó đều có y thuật tốt lắm”.



Những tiếng bàn luận bên trong đám người giúp Nhậm Kiến Tường hiểu ra vài phần, anh dường như đã ngửi thấy mùi âm mưu.

“Thầy Trương đâu?”, Tần Vũ lo lắng hỏi.

“Đang trên đường tới đây, thế nhưng ít nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ”, học viên trả lời, dáng vẻ cũng vô cùng sốt ruột.

Lúc này Tần Vũ lại càng cuống hơn, chỉ có thể không ngừng an ủi người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.

“A… mọi người đều nhìn cả đi, con trai tôi đang hấp hối mà bác sĩ ở đây vẫn còn làm mất thời gian… nếu như con trai tôi…”

Người phụ nữ xinh đẹp không hề đơn giản, một mặt nói bản thân mình đáng thương ra sao, một mặt lớn giọng muốn phá bỏ phòng khám Thần Hải.

Cậu thanh niên đang không ngừng nôn ra máu, Tần Vũ lại không có cách nào, luống cuống tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, để mặc cho người phụ nữ kia mắng chửi.

“Đủ rồi!”

Nhậm Kiến Tường không nhịn được quát lên một câu.

Anh dùng thần thức thăm dò cậu thanh niên trên giường bệnh, cậu ta rõ ràng đã bị trúng độc, hơn nữa nụ cười lạnh lùng trên khoé miệng người phụ nữ kia ban nãy cũng không giấu được anh, về cơ bản anh có thể xác định được hai người này đến để làm loạn.

“Tôi có thể chữa bệnh cho cậu ta, đề nghị bà đừng làm ồn nữa, đừng làm phiền tôi”.

Người phụ nữ vô thức đáp lời: “Cậu có thể chữa, đúng là trò cười quá đỗi hài hước!”

“Sao bà biết tôi không chữa được?”

“Bởi vì nó là…”, người phụ nữ xinh đẹp đang định nói thì lại vội vàng ngậm miệng lại.

“Ha ha! Bởi vì bà biết cậu ta trúng độc có phải không?”, Nhậm Kiến Tường cười khẩy nói.

“Cậu nói thế là có ý gì, tôi nghe không hiểu, tôi chỉ biết nếu như con trai tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ khiến cho phòng khám Thiên Hải của mấy người phải đóng cửa ngay lập tức, mấy người đều là loại lang băm lừa tiền!”

“Tôi đã nói rồi, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho cậu ta”.

Tần Vũ đi tới bên cạnh Nhậm Kiến Tường, kéo góc áo của anh.

“Cậu đừng khoác lác nữa, tất cả đợi thầy Trương trở về rồi tính tiếp!”

Nhậm Kiến Tường vỗ lên vai Tần Vũ, khẽ nói: “Yên tâm, mình biết chừng mực”.

Đi tới trước giường bệnh, Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bất lực thở dài.

“Chàng trai, vì một chút tiền mà mang cả mạng mình ra để cược, có đáng không?”

Cơ thể cậu thanh niên đang nôn ra trên giường đột nhiên run rẩy, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, cậu ta rất ngạc nhiên sao Nhậm Kiến Tường có thể nhìn ra, rõ ràng người đó đã nói sau khi uống thuốc ho ra máu thì không một ai có thể tra ra nguyên nhân sinh bệnh.

Nhậm Kiến Tường lấy kim bạc ra, bình thản nói: “Cậu tự mình nghĩ cho kỹ đi, vì tiền mà buông bỏ tính mạng của mình, cậu không nghĩ cho bản thân, cũng không nghĩ cho bố mẹ ở nhà sao?”

Cậu thanh niên vốn dĩ đang lăn lộn trên giường bệnh, thế nhưng sau khi nghe xong lời Nhậm Kiến Tường nói thì trong mắt ngấn nước, cuối cùng chỉ yên tĩnh nằm trên giường bệnh, không còn làm loạn nữa.

Tần Vũ kinh ngạc nhìn Nhậm Kiến Tường, mặc dù anh ấy không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ muốn khống chế được cục diện thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường lấy ra mười hai cây kim bạc, đâm xuống các huyệt vị trước ngực và sau lưng cậu thanh niên.

Lúc này, một ông lão vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy đám người xung quanh thì thầm nghĩ thôi xong rồi, ông ấy không muốn danh tiếng của phòng khám Thần Hải bị huỷ hoại trong tay mình.

Sau khi lách qua đám người, ông ấy nhìn thấy một người trẻ tuổi đang dùng kim bạc trị bệnh cho cậu thanh niên trên giường.

Phản ứng đầu tiên của ông ấy là ngăn cản, bởi vì tới ông ấy còn không thể biết được nguyên nhân sinh bệnh của người thanh niên này châm cứu linh tinh chỉ khiến cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.

Thế nhưng một giây sau ông ấy lại thay đổi ý định của mình, hai tay không ngừng run lên, tự mình lẩm bẩm:

“Đây, đây lẽ nào là Mười hai châm Quỷ Ảnh?”

Trong tay Nhậm Kiến Tường vận chuyển một sợi linh lực, kim bạc trên người cậu thanh niên đột nhiên rung lên, một lúc sau, cậu thanh niên lại phun ra một ngụm máu lớn, mà lần này máu lại có màu đen.

“Đây là… Đản Châm!”, rõ ràng ông lão đang không dám tin vào mắt mình, vậy mà ông ấy lại được nhìn thấy hai phương pháp châm cứu thất truyền chỉ trong vòng một ngày.

Cuối cùng, Nhậm Kiến Tường thở phào một hơi, rút châm bạc ra khỏi người cậu thanh niên.
Chương 20: Nhận tôi làm trò!

"Bây giờ tình trạng của cậu đã không còn gì đáng ngại nữa! Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, cậu chỉ cần uống thuốc theo đúng liệu trình trong vòng một tuần là sẽ hoàn toàn bình thường".

Cậu thanh niên cảm thấy cơ thể mình đã bình thường trở lại, không còn ho ra máu nữa, chỉ là hơi yếu chút thôi.

Tần Vũ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, anh ấy kích động vỗ tay hoan hô, mọi người xung quanh cũng vỗ tay theo, lập tức tiếng vỗ tay ào ào như tiếng sấm vang vọng khắp căn phòng.

Một người sắp chết được cứu lại một cách thần kỳ như vậy, mọi người đều cảm thán y thuật cao minh của Nhậm Kiến Tường.

"Người anh em, cậu đỉnh thật đó! Mấy năm không gặp mà bây giờ cậu giỏi lên nhiều quá!", Tần Vũ hết lòng khen ngợi.

"Yên tâm đi, chúng ta mãi mãi là anh em", Nhậm Kiến Tường chân thành nói.

Lúc còn học đại học hai người thân thiết như anh em ruột, ban đầu tính cách Nhậm Kiến Tường khá nhu nhược, toàn bị người khác bắt nạt, Tần Vũ là người đầu tiên đứng ra bệnh vực cho Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường biến mất năm năm, Tần Vũ vẫn luôn đi tìm anh nhưng chẳng có kết quả gì.

Tần Vũ còn tưởng Nhậm Kiến Tường ngại gặp Tần Vũ nên mới tránh mặt anh ấy.

Bây giờ Nhậm Kiến Tường không còn là cậu sinh viên yếu đuối như trước nữa mà là tiên vương trở về từ tiên giới, anh trở về đây đề bảo vệ người thân, bạn bè của anh, nếu ai dám làm tổn thương người thân hay bạn bè của anh thì anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

Đôi mắt của Tần Vũ hơi ửng đỏ: "Đúng rồi! Mãi mãi là anh em, mình còn tưởng cậu nghiện chơi trò biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa kìa!"

"Bác sĩ Trương về rồi".

Một học viên lên tiếng chào một ông lão, ông lão này là người vừa nhận ra được phương pháp châm cứu của Nhậm Kiến Tường.

Ông lão bước đến gần cậu thanh niên cẩn thận bắt mạch cho cậu ta rồi kinh ngạc nói: "Chàng trai, bệnh của cậu đã khỏi rồi".

Bác sĩ Trương đến gần Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường rồi hỏi: "Tần Vũ à! Chàng trai này là bạn của cậu sao?"

"Vâng ạ! Cuối cùng thầy cũng về rồi, phòng khám Thần Hải của chúng ta suýt nữa thì bị người ta chơi xấu rồi".

Bác sĩ Trương dò hỏi Nhậm Kiến Tường vài câu, anh chỉ khẽ cười rồi nói: "Ông cứ xử lý hết việc ở đây trước đã!"

Bây giờ bác sĩ Trương mới kịp phản ứng lại, ông ấy đã nhận ra có điều gì đó mờ ám.

"Chuyện này là thế nào, mấy người giải thích đi!"

Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp hơi chột dạ, sau đó lập tức tỏ vẻ vui mừng.

"Thật sự cảm ơn các vị bác sĩ, tôi còn tưởng con trai tôi không cứu được nữa, phòng khám Thần Hải đúng là Bồ Tát cứu thế!"

"Vừa rồi là tôi nóng lòng muốn cứu con trai nên mong mọi người rộng lòng tha thứ", người phụ nữ xinh đẹp chân thành nói.

"Vậy sao?", Nhậm Kiến Tường không quan tâm đến người phụ nữ xinh đẹp kia mà đi thẳng đến chỗ cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh.

Sau khi cậu thanh niên đấu tranh tâm lý một lúc mới quyết định không giấu giếm nữa, kể đầu đuôi câu chuyện ra.

Sau khi phòng khám Thiên Trạch mở cửa, việc làm ăn hơi ảm đạm, mọi người chỉ muốn khám bệnh ở phòng khám Thần Hải vì giá cả phải chăng, hơn nữa bác sĩ Trương còn có y thuật cao siêu, tính tình lại hiền lành.

Chủ nhân của phòng khám Thiên Trạch mới tìm cậu thanh niên này, cậu ta tên là Trần Tam. Mẹ cậu ta đang bị bệnh nặng mà cậu ta không có tiền, cuối cùng chủ phòng khám đồng ý rằng nếu cậu có thể hủy hoại phòng khám Thần Hải thì sẽ miễn phí tiền điều trị cho mẹ cậu ta.

Trần Tam đồng ý, sau đó dưới sự dụ dỗ của chủ phòng khám, cậu ta dùng thuốc ho ra máu.

Mặc dù biết sẽ có khả năng không giữ được tính mạng, nhưng vì mẹ nên cậu ta cắn răng đồng ý, người phụ nữ xinh đẹp kia đương nhiên không phải mẹ của cậu ta, chỉ là cầm tiền của chủ phòng khám rồi diễn kịch thôi.

Sau khi mọi người xung quanh nghe cậu ta giải thích xong thì vô cùng căm ghét phòng khám Thiên Trạch, dùng cách sát hại mạng người để đẩy mạnh việc làm ăn.

Người phụ nữ xinh đẹp kia biết sự việc đã bại lộ nên không ngụy biện thêm nữa, chỉ ngã xuống đất rồi im lặng không nói gì.

"Chàng trai trẻ, sao cậu phải làm vậy chứ? Sao cậu không đưa mẹ cậu tới phòng khám của chúng tôi, không có tiền cũng chẳng sao, từ từ rồi trả, cứu người mới là quan trọng nhất".

Bác sĩ Trương thở dài một hơi, ông ấy không ngờ chủ phòng khám Thiên Trạch lại nhẫn tâm đến vậy.

Trần Tam quỳ rạp xuống đất: "Ông ơi, cháu sai rồi, là cháu lầm đường lạc lối, cháu mới đến đây không lâu, cháu không biết lại có vị Bồ Tát sống như ông đây, nếu không cháu nào dám hãm hại ông".

Ông lão không trách móc Trần Tam mà chỉ nói nhẹ nhàng khiến người ta cảm động, Trần Tam chỉ muốn cứu mẹ mình, không phải là người lòng dạ hiểm ác gì, nghe ông lão nói xong, Trần Tam vô cùng hối hận.

Nhậm Kiến Tường kinh ngạc gật đầu, với bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường, anh biết bác sĩ Trương đang nói thật chứ không phải giả vờ, cho nên trong lòng anh rất ngạc nhiên, trong xã hội này rất hiếm có những vị bác sĩ như thế này.

"Bác sĩ Trương đúng là người tốt, sau này mọi người đừng đến phòng khám Thiên Trạch nữa, loại người như vậy đúng là kinh tởm mà".

"Đúng rồi, đừng đến đó nữa", mọi người cùng nói hùa theo.

"Mọi người cũng giải tán đi thôi!", bác sĩ Trương khẽ nói.

Tiếng nói của bác sĩ Trương đúng là rất có trọng lượng, mọi người chào nhau vài câu rồi tản đi ngay.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng chuồn mất hút theo đám người, Nhậm Kiến Tường thấy bác sĩ Trương không ngăn cản nên anh cũng không lên tiếng.

"Chàng trai, cậu cũng đi đi!"

"Lần sau cứ đưa mẹ cậu đến chỗ tôi, tôi sẽ điều trị cho mẹ cậu hết sức có thể".

Trần Tam quỳ xuống đất dập đầu ba cái trước mặt bác sĩ Trương, sau đó lại dập đầu ba cái trước mặt Nhậm Kiến Tường mới rời đi.

Sau khi Trần Tam rời đi, ông lão nói một câu khiến Tần Vũ vô cùng kinh ngạc.

"Vị cao nhân này, không biết cậu có thể nhận tôi làm học trò được không?", bác sĩ Trương cúi người một góc chín mươi độ, thành khẩn nói.

"Ông mau đứng lên đi, ông nói gì vậy, cháu làm gì có tư cách nhận ông làm học trò chứ".

"Trong giới y học chính là như vậy, ai giỏi hơn thì là bề trên, y thuật của cậu vượt xa tôi nhiều, cho nên xin cậu hãy nhận tôi làm học trò đi".

Tần Vũ cảm thấy vô cùng hoang mang, mặc dù Nhậm Kiến Tường vừa chữa khỏi bệnh cho cậu thanh niên kia khiến anh ấy cảm thấy chấn động, nhưng bác sĩ Trương là ai chứ, là người đã từng thuyết giảng ở các buổi họp y khoa, giảng dạy về y học đó.

Vậy mà bây giờ ông ấy lại bảo Nhậm Kiến Tường nhận mình làm học trò, Tần Vũ cảm thấy bộ não của anh không đủ dùng nữa, cảnh tượng này thực sự khiến anh ấy khó có thể chấp nhận được.

"Ông muốn học hai phương pháp châm cứu vừa rồi cũng không có tác dụng gì, hai phương pháp đó cần phải có nội lực lớn, còn về những phương diện khác thì cháu và ông cũng không khác nhau là bao".

"Cái này…", bác sĩ Trương biết Nhậm Kiến Tường nói thật, phương pháp châm cứu Đản Châm vừa rồi ông ấy nhìn thấy nếu không phải người có nội lực lớn thì sẽ không làm được, nhưng vừa rồi Nhậm Kiến Tường dùng linh lực.

"Ông đừng gọi cháu là cao nhân, cháu tên là Nhậm Kiến Tường bạn của Tần Vũ, ông cứ gọi thẳng tên cháu là được".

"Vậy cũng được, không biết thầy của cậu là phái nào vậy, hai phương pháp châm cứu kia đã thất truyền từ lâu rồi mà".

"Thầy của cháu đã mất rồi, thầy ấy cũng không muốn cháu nhắc tới tên thầy", Nhậm Kiến Tường trả lời qua loa rồi cười.

"Nếu đã như vậy thì tôi cũng không hỏi nữa", bác sĩ Trương nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom