• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Tình cảm tăng lên

“Sao anh không dẫn em đi theo? Em sợ lắm, sợ anh sẽ không trở về nữa”.

Thấy hai người không sao, Diệp Yến cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà òa khóc nức nở.

Lệ ướt nhòe mi, khóc lóc nghẹn ngào.

Lúc này Diệp Yến giống như một đóa hoa yếu ớt trong mưa gió khiến người ta đau lòng.

Vũ Hàn Thảo thấy cảnh này lúng túng mỉm cười với Nhậm Kiến Tường, đồng thời trong lòng cũng hơi chua xót.

Nhậm Kiến Tường đưa Diệp Uyên Thư cho Vũ Hàn Thảo bế, rồi đưa cả hai tay ôm chặt lấy Diệp Yến, anh biết Diệp Yến chắc chắn rất lo sợ.

“Mọi chuyện ổn cả rồi, sau này anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em thật tốt, sẽ không để hai người chịu thêm chút tổn thương nào”.

Trong lòng Vũ Hàn Thảo càng buồn tủi.

Cô ấy không khỏi thừa nhận lúc này đây cô ấy rất ngưỡng mộ Diệp Yến, một mình đơn độc chịu đựng mọi chuyện suốt năm năm, nhưng đổi lại một người đàn ông ưu tú như vậy che chở cả đời.

Sau khi nhận được điện thoại, Vũ Hàn Thảo đã chạy ngay đến tập đoàn Vạn Nguyên, cô ấy đến không lâu thì Diệp Yến tỉnh lại, kể cho cô ấy mọi chuyện.

Vũ Hàn Thảo vô cùng lo lắng, lập tức tận dụng thế lực nhà họ Vũ để thăm dò, sau khi biết được nhà máy gạch nhà họ Trương là do Ngô Thâm bày trò, cô ấy cũng phải giật mình.

Thế lực của nhà họ Vũ rất lớn, trong đó đương nhiên có võ giả, Vũ Hàn Thảo cũng có hiểu biết chút ít về võ giả.

Khi biết tu vi hạng đen trung kỳ của Ngô Thâm, Vũ Hàn Thảo hết sức kinh sợ, vội vàng cử người đi ứng cứu Nhậm Kiến Tường, nhưng tin tức họ truyền về lại là trong nhà máy gạch nhà họ Trương không có một bóng người, chỉ có mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.

Hôm nay Nhậm Kiến Tường bình yên trở về chứng tỏ Ngô Thâm đã chết trong tay Nhậm Kiến Tường.

Ngô Thâm là võ giả hạng đen trung kỳ, vậy mà Nhậm Kiến Tường lại giết được hắn!

Lúc trước, Vũ Hàn Thảo chỉ biết y thuật của Nhậm Kiến Tường rất cao siêu, nhưng không biết Nhậm Kiến Tường cũng là võ giả, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy mà đã là một võ giả hạng đen hậu kỳ.

Người ưu tú như vậy yêu Diệp Yến sâu đậm, sao cô ấy có thể không ngưỡng mộ chứ! Quan trọng là lần đầu tiên gặp mặt cô ấy cũng đã thích Nhậm Kiến Tường, mặc dù biết sẽ không có kết quả nhưng cô ấy vẫn thích anh.

Diệp Yến và Vũ Hàn Thảo đều từng được gọi là hai đóa hoa vàng của thành phố Hoa Tây, nhưng giờ Vũ Hàn Thảo tự cảm thấy mình không xứng vì cô ấy không thể nào có được tình yêu của Nhậm Kiến Tường mà Diệp Yến lại có được tình yêu của anh.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Nhậm Kiến Tường dịu dàng nói, rồi vỗ nhẹ vào lưng Diệp Yến.

Vũ Hàn Thảo vẫn chăm chú liếc nhìn Nhậm Kiến Tường, cô ấy không thể không thừa nhận Nhậm Kiến Tường rất hoàn hảo, dẫu cho căm ghét việc ác, yêu ghét rõ ràng là tính cách đặc trưng của cô ấy thì giờ cũng đâu có ích gì!

“Hàn Thảo, lần này cảm ơn cô đã ở cạnh Yến Nhi! Vẫn là câu nói đó, chúng ta là bạn, cô có bất kỳ chuyện gì đều có thể tìm tôi”, cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng nhớ đến Vũ Hàn Thảo.

“Chắc chắn rồi, nếu có chuyện thì tôi nhất định sẽ đến làm phiền anh Nhậm”.

Vũ Hàn Thảo mỉm cười nói, chỉ là trong nụ cười ấy lại phảng phất nỗi buồn.

“Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi đưa Yến Nhi và Thư Thư về nhà trước, cô có muốn đến nhà tôi một lát không?”

“Thôi, tôi cũng còn có việc phải làm, để lần sau đi!”, Vũ Hàn Thảo thức thời nói, cô ấy biết rõ bây giờ mình là một con kỳ đà cản mũi.

Chào tạm biệt xong, Vũ Hàn Thảo ra về, mấy người Diệp Yến cũng về đến nhà, Diệp Uyên Thư tỉnh lại một lúc rồi lại ngủ tiếp.

Vừa nãy trên đường về Nhậm Kiến Tường không ngừng dùng linh lực điều dưỡng cơ thể Diệp Uyên Thư, vết bầm và vết thương trên người đều đã biến mất không còn dấu vết, nhưng cô bé quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.

Nhậm Kiến Tường và Diệp Yến cũng ôm nhau thật chặt, tình cảm của hai người đang không ngừng tăng lên, sau khi trải qua mọi chuyện, Diệp Yến đã hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ, cô cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc.

“Anh có thích Vũ Hàn Thảo không?”

Đột nhiên cô thốt ra một câu khiến cả hai người đều lúng túng, nhưng không phải Nhậm Kiến Tường chột dạ mà là anh không biết tại sao Diệp Yến lại hỏi câu này.

“Sao có thể chứ, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thôi, anh đã có em rồi, sao có thể thích người khác được nữa”.

“Anh đừng gạt em!” Không biết từ bao giờ, Diệp Yến phát hiện mình đã không thể rời xa Nhậm Kiến Tường nữa.

“Anh thề…”

Nhậm Kiến Tường còn chưa dứt lời đã cảm thấy trên môi ấm áp, còn có thêm hương thơm thoang thoảng.

Đợi đến khi Nhậm Kiến Tường định thần lại, Diệp Yến đã quay lại nhìn Diệp Uyên Thư.

“Yến Nhi vậy mà lại hôn mình!”

Trong suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường, Diệp Yến là người khá e thẹn, vậy mà hôm nay cô lại chủ động hôn anh.

“Loại cảm giác này đúng là tuyệt vời! Nhưng thời gian lại quá ngắn”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.

Diệp Yến đang đắp chăn cho Diệp Uyên Thư, Thư Thư luôn có thói quen đá chăn.

Nhậm Kiến Tường chợt nghĩ đến nhà họ Chu, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Yến Nhi! Tối nay anh phải ra ngoài một chuyến, có thể nửa đêm mới về”.

Diệp Yến nhìn về phía Nhậm Kiến Tường nói: “Anh đến nhà họ Chu đúng không?”

Nhậm Kiến Tường kinh ngạc gật đầu, anh không ngờ Diệp Yến cũng biết.

“Có thể không đi được không? Nhà họ Chu ở thành phố Hoa Tây không phải chỉ biết chút võ là có thể đến, em không muốn anh gặp nguy hiểm, chẳng phải giờ Thư Thư đã trở về rồi sao? Cả nhà ba người chúng ta sống thật tốt là đủ rồi mà”.

Nhậm Kiến Tường do dự một lát rồi nói: “Yến Nhi! Có vài người không phải em lựa chọn yên lặng thì họ sẽ bỏ qua cho em, nếu như anh không đến nhà họ Chu, lần tới nhà họ Chu lại ra tay với hai mẹ con em nữa thì phải làm sao?”

Nhất thời Diệp Yến cũng không biết nên trả lời thế nào, Nhậm Kiến Tường nói đúng, nhưng trong lòng cô lại không muốn Nhậm Kiến Tường gặp chuyện.

Nhậm Kiến Tường biến mất năm năm giờ lại xuất hiện, cô cảm thấy mình không hiểu anh chút nào, thậm chí có lúc cô còn cảm thấy Nhậm Kiến Tường rất thần bí.

“Anh có chắc chắn sẽ bình an vô sự trở về không?”

“Yên tâm đi! Người của nhà họ Chu không làm gì được anh đâu, em quên anh đã nói là năm năm nay anh vẫn luôn luyện võ à, bây giờ không có mấy người người có thể đánh thắng được anh đâu”.

Nhậm Kiến Tường chỉ còn cách giải thích như vậy, bây giờ còn chưa phải là thời điểm nói hết tất cả.

“Vậy anh phải hứa với em không được giết người nữa. Chỉ cần nhà họ Chu đồng ý không đến tìm chúng ta gây sự nữa thì chuyện này coi như xong, dù gì Thư Thư cũng đã bình an vô sự”.

“Được!”

Nhậm Kiến Tường đồng ý. Nếu Diệp Yến đã nói như vậy anh sẽ đồng ý, nếu như là ở kiếp trước, nhà họ Chu có lẽ đã không còn tồn tại, ở trần thế, anh đúng là đã kiềm chế tính khí của mình rất nhiều.

Đêm khuya, đợi Diệp Yến và Diệp Uyên Thư đều đã ngủ say, Nhậm Kiến Tường mới đứng dậy rời đi. Chuyến đi đến nhà họ Chu này không thể không đi, còn mọi chuyện sẽ ra sao thì phải xem người nhà họ Chu có thông minh hay không.

Người nhà họ Chu ở trong một biệt thự rộng hơn năm trăm mét vuông, cách trang trí xung quanh thể hiện rõ sự giàu có sung túc của nhà họ Chu.

Nhưng tối nay nhà họ Chu có một vị khách không mời mà đến, Nhậm Kiến Tường lẻn vào nhà họ Chu rất suôn sẻ, đi tới phòng ngủ của Chu Chấn, trong mảnh đất mấy trăm mét vuông lại không khó cho tìm lắm.
Chương 27:Mười triệu tệ

Lúc này trong lòng Chu Chấn rất bất an sau khi nhận được tin Nhậm Kiến Tường bình an vô sự, Ngô Thâm mà ông ta quý như con trai lại biến mất không dấu vết.

Chu Chấn không ngủ được, bồn chồn đứng lên ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng không ngừng suy đoán thân phận của Nhậm Kiến Tường.

Ở trong lòng ông ta, võ giả đã là nhân vật vô cùng mạnh, nếu ngay cả Ngô Thâm cũng không phải là đối thủ của Nhậm Kiến Tường thì Nhậm Kiến Tường chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể dễ dàng chọc vào, ông ta bỗng lo sợ, đây là cảm giác sợ hãi với thứ mà mình không thể hiểu rõ.

Chu Chấn không muốn chết, mặc dù ngày thường ông ta luôn trong dáng vẻ uy nghiêm quả cảm, nhưng thực tế ông ta rất sợ chết, có người nào nắm giữ chức vụ cao mà lại không muốn sống chứ.

Ngay tại lúc Chu Chấn nhíu chặt chân mày suy tính, đèn trong phòng đột nhiên sáng choang.

“Ai?”

Chu Chấn vốn đã hơi căng thẳng, lúc này lại bị dọa cho hú hồn hú vía.

Nhưng Chu Chấn lại không nhìn thấy gì, ông ta muốn gọi bảo vệ, nhưng lại cảm thấy như có thứ gì đó đang cắm ở cổ họng mình, không thể thốt ra lời.

Chuyện kỳ quái hơn lại xảy ra, ông ta lại đang đứng dựng ngược lơ lửng trong phòng, vợ ông ta đang ở ngay bên trong phòng ngủ, Chu Chấn rất muốn gây ra chút tiếng động để vợ tỉnh giấc, nhưng ông ta lại không thể với tới bất cứ thứ gì.

Ngay lúc Chu Chấn cảm thấy máu dồn hết lên não thì một bóng người ngồi xuống ghế sô pha, ông ta cũng mơ mơ màng màng ngồi lại lên ghế.

“Cậu… cậu là ai? Là người hay ma…”

Đợi đầu óc tỉnh táo hơn, Chu Chấn lên tiếng hỏi, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có khẩu hình miệng.

“Nhậm Kiến Tường! Là người đến giết ông!”, Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.

“Đừng… đừng giết tôi, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi”.

Chu Chấn bất lực khẩn cầu, năng lực mà Nhậm Kiến Tường thể hiện ra khiến ông ta không có chút ý nghĩ phản kháng nào.

Trong mắt ông ta bây giờ, Nhậm Kiến Tường giống như ma quỷ, chuyện ông ta có thể làm chỉ là cầu xin tha thứ.

Nhậm Kiến Tường không để ý đến ông ta, tay phải điều khiển không gian, Chu Chấn mới vừa ngồi trên ghế sô pha vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cả người lại tiếp tục treo lơ lửng trên không trung.

Ông ta cảm thấy có một bàn tay to lớn túm lấy cổ mình, chặt bóp lấy cổ họng.

“Là ông bảo sát thủ bắt cóc con gái tôi à?”

“Tôi biết lỗi rồi, sau này cũng không dám nữa… Đừng… Đừng giết tôi”, cổ họng Chu Chấn bị siết chặt, giọng nói cũng khàn đặc.

Nhậm Kiến Tường rút tay lại, Chu Chấn ngã mạnh xuống đất, lúc này ông ta đâu còn chút uy nghiêm nào nữa.

“Lần này chỉ là cảnh cáo, ông nên biết tôi lúc nào cũng có thể lấy mạng ông!”

Nhậm Kiến Tường từ trên cao nhìn xuống Chu Chấn đang run lẩy bẩy, Diệp Yến bảo anh không nên giết người, nhưng nếu muốn khiến Chu Chấn không có ý nghĩ trả thù nữa thì phải làm cho ông ta sợ hãi hoảng loạn.

Thủ đoạn quỷ mị của Nhậm Kiến Tường quả thật in sâu trong lòng Chu Chấn, ông ta thề mình nhất định sẽ ghi nhớ chuyện tối nay cả đời.

“Cậu Nhậm, tôi thật sự không dám nữa! Cậu tha cho tôi đi”.

“Tha cho ông cũng được! Mạng của ông trị giá bao nhiêu tiền, hãy dùng tiền mà mua đi!”

“Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu không giết tôi, bao nhiêu tiền cũng được…”, Chu Chấn hiểu Nhậm Kiến Tường đang muốn hút máu mình, nhưng giờ phút này ông ta không có lá gan mặc cả.

“Mười triệu tệ, mua mạng của ông!”

Nhậm Kiến Tường hờ hững nói. Hiện giờ Diệp Yến đã tiếp nhận công ty Vạn Nguyên, hơn nữa Tần Vũ - người anh em của anh lại có chí hướng lớn, nếu muốn giúp bọn họ thì phải có tiền mới được.

“Nếu như không phải là do một vài nguyên nhân, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông, Yến Nhi đã nói thì tôi sẽ cho ông một cơ hội sửa đổi”.

Đối với nhà họ Chu mà nói mười triệu tệ cũng là một con số không nhỏ, nhưng lúc này Chu Chấn lại đưa ra không chút ngần ngại.

Ông ta sợ chết, nhưng còn sợ Nhậm Kiến Tường hơn, ông ta rất hối hận đã chọc đến tên yêu ma như Nhậm Kiến Tường.

“Cậu Nhậm, cậu cầm lấy tấm thẻ này, ngày mai tôi sẽ cho người gửi mười triệu tệ vào đó”.

“Nếu còn dám đụng đến người nhà tôi thì nhà họ Chu sẽ không còn tồn tại”.

Nói xong, Nhậm Kiến Tường cầm lấy tấm thẻ ung dung rời đi.

Hồi lâu sau, xác nhận Nhậm Kiến Tường đã thật sự rời đi Chu Chấn mới bỏ từ dưới đất dậy, thở hổn hển.

Thế giới rộng lớn này quá khó lường, có vài người ông ta vốn không thể chọc nổi, lần này chính là bài học kinh nghiệm xương máu.

Ngày hôm sau, nhà họ Chu mở một cuộc họp nội bộ, từ giờ về sau, người nhà họ Chu gặp phải Nhậm Kiến Tường đều phải đi đường vòng, nếu chạm mặt, Nhậm Kiến Tường có yêu cầu gì đều phải đáp ứng.

Lúc này Nhậm Kiến Tường đang ở cửa ngân hàng, anh muốn xem Chu Chấn có dám lừa gạt anh hay không, sau đó nhân tiện làm một tấm thẻ ngân hàng và chuyển tiền vào trong thẻ của mình.

Ngân hàng Phú Nghiệp chính là điểm đến của Nhậm Kiến Tường.

Tiến vào sảnh lớn, lúc này không đông người lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt Nhậm Kiến Tường.

“Phiền anh làm giúp tôi một tấm thẻ ngân hàng”.

Tiếp đón Nhậm Kiến Tường là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, Nhậm Kiến Tường thấy tấm bảng trước mặt hắn có viết tên Chúc Tri Nhậm.

Chúc Tri Nhậm khinh thường cười khẩy khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường.

“Chiều đến đi! Chúng tôi nghỉ trưa rồi”.

Nhậm Kiến Tường chỉ vào một tấm bảng hiệu: “Không phải ngân hàng Phú Nghiệp mở cửa cả ngày à?”

“Đó là từ rất lâu trước đây rồi, bây giờ chúng tôi vừa qua mười hai giờ thì sẽ không xử lý nghiệp vụ nữa”, thái độ Chúc Tri Nhậm rất ngạo mạn, Nhậm Kiến Tường nhíu mày, định đổi một ngân hàng khác.

Đúng lúc này một người phụ nữ ngoài ba mươi bước từ ngoài cửa vào, Chúc Tri Nhậm thấy người phụ nữ này thì vội vàng đứng dậy nịnh nọt: “Cô Trương! Cô lại đến gửi tiền sao?”

“Đúng vậy!”, cô Trương gật đầu nói.

“Cô cứ đi thẳng lên tầng hai đi! Cô là thành viên VIP bạch kim, giám đốc sẽ tiếp đón cô”.

“Chẳng phải các người mười hai giờ sẽ nghỉ trưa sao?”, Nhậm Kiến Tường biết thừa, hóa ra hoàn toàn không có quy định mới này, Chúc Tri Nhậm đang nói dối.

“Ai nói? Ngân hàng Phú Nghiệp mở cửa cả ngày mà”, cô Trương giải thích.

Chúc Tri Nhậm nhíu mày, cũng không thèm để ý đến Nhậm Kiến Tường.

“Cô Trương, mời lên lầu”.

Sau khi cô Trương lên tầng hai, Chúc Tri Nhậm quay đầu lại phía Nhậm Kiến Tường.

“Thằng nhà quê từ đâu tới đây vậy? Anh có thể sánh với cô Trương à? Trong thẻ người ta có mấy triệu tệ đấy, anh thích đi đâu thì đi đi, ông đây khinh nhất là mấy tên quỷ nghèo như anh”.

Ngân hàng Phú Nghiệp là bảng hiệu vàng của Hoa Hạ, được làm việc ở đây khiến cho Chúc Tri Nhậm có thái độ ngạo mạn, khinh miệt người nghèo.

“Tôi có mười triệu tệ, bảo giám đốc đến nói chuyện với tôi! Anh không xứng”.

Nhậm Kiến Tường gặp loại người như Chúc Tri Nhậm nhiều rồi, hắn là điển hình của sự tự cao tự đại.

“Ha ha ha… Anh hả? Mười triệu tệ ư?”, Chúc Tri Nhậm không chút kiêng dè mà bật cười ha hả, ngay cả một vài nhân viên đang làm việc bên cạnh cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nhậm Kiến Tường.

Bọn họ cũng không ưa sự ngạo mạn của Chúc Tri Nhậm.

Nhưng bọn họ càng không thích loại người chỉ biết mạnh mồm này.

Nhậm Kiến Tường lại trả lời rõ ràng mạch lạc.

“Đúng vậy! Mười triệu tệ”.
Chương 28: Mắt chó xem thường người khác

Chúc Tri Nhậm không tin mình nhìn nhầm, mất kiên nhẫn nói.

“Đồ quê mùa, nếu anh có thể lấy được mười triệu tệ ra thì tôi sẽ không làm công việc này nữa”.

Nhậm Kiến Tường lấy ra tấm thẻ mà Chu Chấn đưa cho anh.

“Anh kiểm tra thử đi”.

Chúc Tri Nhậm không thèm để tâm, nhưng sau khi nhìn thấy tấm thẻ, sắc mặt lập tức mất tự nhiên.

Bởi vì thẻ mà Nhậm Kiến Tường đưa cho hắn là thẻ vàng, hắn là nhân viên ngân hàng, đương nhiên biết rất rõ điều này.

Người sở hữu thẻ vàng đều có trị giá ít nhất tiền triệu, cũng có nghĩa là tên quê mùa trong mắt hắn có mười triệu tệ thật.

“Đừng nghĩ có thẻ vàng là có thể làm tôi sợ”, Chúc Tri Nhậm cứng miệng, kiểm tra số dư trong thẻ.

“Mười… mười triệu tệ!” sau khi nhìn thấy số dư trong thẻ, sắc mặt Chúc Tri Nhâm bỗng sững sờ.

Nhân viên bên cạnh cũng trố mắt nhìn sếp, nghi ngờ không biết có phải máy tính lỗi rồi hay không.

“Sao thế? Anh còn cần công việc này không?”

Lúc này, Chúc Tri Nhậm thật sự rất khó xử. Hắn đã phải tranh giành công việc này rất lâu, nếu bây giờ chỉ vì một câu nói mà mất việc thì chắc chắn hắn không cam lòng.

Chúc Tri Nhậm nở nụ cười nịnh nọt nói.

“Tôi chỉ nói đùa thôi, không tính, không tính”.

Hắn làm như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đồng nghiệp nhìn thấy Chúc Tri Nhậm vô liêm sỉ như vậy đều liếc mắt khinh thường.

Bị đồng nghiệp coi thường, sắc mặt Chúc Tri Nhậm vô cùng khó coi, hôm nay hắn thật mất mặt, đúng lúc này, có hai người xuống lầu.

“Cô Trương, ngân hàng Phú Nghiệp luôn chào đón cô, cô có thể gửi tin nhắn cho tôi bất cứ lúc nào cô có nhu cầu”.

Giám đốc ngân hàng đích thân tiễn cô Trương xuống lầu, khi nhìn thấy mấy người Nhậm Kiến Tường, cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

“Tôi muốn gửi ngân hàng mười triệu tệ, nhưng nhân viên của các người không cho”, Nhậm Kiến Tường trả lời đơn giản.

“Cái gì?”

Nhìn thoáng qua, quần áo của Nhậm Kiến Tường đều là hàng rẻ tiền, giám đốc ngân hàng cũng vô thức nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Nhậm Kiến Tường.

Chỉ là ông ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, có thể đạt được vị trí này, ông ta hiểu rất rõ đạo lý không được để lộ suy nghĩ.

“Cậu này nói có đúng không?”

Vài nhân viên gật đầu, giám đốc lập tức nổi giận. Bọn họ chỉ là một chi nhánh của ngân hàng, nếu có thể tiếp đón một vị khách đẳng cấp chục triệu tệ thì đến ông ta sẽ được tăng lương, vậy mà Chúc Tri Nhậm lại không cho người ta gửi tiền.

“Chúc Tri Nhậm, cậu có muốn làm việc nữa không hả?”

Sắc mặt Chúc Tri Nhậm vô cùng khó coi, giám đốc thật sự có quyền sa thải hắn.

“Thôi được rồi! Đừng làm khó anh ta nữa, tôi đổi ngân hàng khác là được”.

Nhậm Kiến Tường lấy lại thẻ rồi quay người đi ra khỏi cửa. Bây giờ giám đốc ngân hàng đã biết gia thế của Nhậm Kiến Tường rồi thì làm sao có thể để anh đi được chứ.

“Mong cậu đừng đi! Có chuyện gì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng, tôi sẽ bắt cậu ta xin lỗi cậu”.

Giám đốc giữ Nhậm Kiến Tường lại rồi quát Chúc Tri Nhậm.

“Còn không mau xin lỗi khách hàng đi, ngân hàng Phú Nghiệp chúng ta luôn đối đãi hòa nhã với mọi người, cậu có biết suýt chút nữa danh tiếng của ngân hàng Phú Nghiệp đã bị cậu hủy hoại rồi không?”

Chúc Tri Nhậm biết mình đã đá trúng tấm sắt, cho nên cúi đầu gập người nói.

“Thực sự xin lỗi anh, là do tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn!”

“Chẳng phải anh nói chỉ cần tôi có mười triệu tệ thì anh sẽ rời khỏi ngân hàng Phú Nghiệp sao? Con người tôi rất coi trọng lời nói. Nếu nói mà không giữ lời thì chắc tôi cũng không yên tâm gửi tiền ở chỗ ngân hàng các người”.

Giám đốc nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, sắc mặt bỗng tái nhợt, ông ta gần như bị Chúc Tri Nhậm làm cho tức chết.

“Cậu và vị khách này đã nói vậy thật sao?”

Chúc Tri Nhậm không trả lời, giám đốc lại nhìn mấy người đồng nghiệp phía sau, trong đó có người gật đầu, giám đốc vô cùng tức giận: “Tôi không biết cậu ngu ngốc đến mức nào nữa! Cậu đi đi! Sau này không cần đi làm nữa!”

“Tôi cầu xin ông, đừng đuổi tôi, giám đốc, tôi biết sai rồi!”

Chúc Tri Nhậm không dễ dàng gì mới có được công việc này, hơn nữa đãi ngộ còn rất cao, bây giờ lại bị đuổi việc, hắn thật sự rất sợ hãi.

Nhưng dù Chúc Tri Nhậm có cầu xin thế nào thì giám đốc cũng phớt lờ hắn, cuối cùng Chúc Tri Nhậm cũng hiểu ra rằng chuyện này vẫn phải phụ thuộc vào thái độ của Nhậm Kiến Tường.

“Tôi cầu xin anh, tôi biết sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi!” vừa nói, Chúc Tri Nhậm vừa quỳ xuống.

Nhậm Kiến Tường thở dài, anh cũng không phải là người nhỏ mọn, nếu người khác không động đến giới hạn của anh thì anh cũng không quan tâm nhiều.

“Thôi bỏ đi! Sau này đối xử hòa nhã với mọi người một chút! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì anh gặp phiền phức!”

“Vâng vâng vâng! Tôi nhất định sẽ nghe lời anh”, Chúc Tri Nhậm như được thoát chết, lập tức đứng dậy.

Thực ra, không nếu Nhậm Kiến Tường thật sự muốn Chúc Tri Nhậm mất việc thì cũng không phải không thể, dù sao thì sự việc lần này cũng là lỗi của hắn. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Chúc Tri Nhậm, anh lại không muốn làm vậy nữa. Sau khi trở về bên cạnh Diệp Yến, tính cách của anh dần trở nên dịu dàng hơn.

Rộng lượng, khiêm tốn, giàu có, đây là những gì đồng nghiệp của Chúc Tri Nhậm nói về Nhậm Kiến Tường, đặc biệt còn có vài cô gái thỉnh thoảng liếc trộm anh.

Một trận sóng gió nhỏ cuối cùng cũng qua đi, Nhậm Kiến Tường gửi tiền xong cũng bước ra khỏi cửa ngân hàng, Chúc Tri Nhậm còn ra tiễn anh.

Tiếp theo, Nhậm Kiến Tường định đến công ty để gặp Diệp Yến, nhưng đúng lúc này, Diệp Yến lại gọi điện tới.

“Vợ à, anh giúp gì được cho em không?”, Nhậm Kiến Tường làm ra vẻ hỏi.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Đừng làm loạn, em đang đi làm. Một người em họ của em vừa từ ngoài tỉnh về, nhưng bây giờ em đang bận việc, anh có thể đi đón em ấy giúp em được không?”

“Được nhiên là được! Dù sao bây giờ anh cũng là một kẻ vô công rồi nghề”.

Hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, Diệp Yến gửi ảnh và thông tin chuyến bay của em họ mình cho Nhậm Kiến Tường.

“Diệp Viên Viên!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm, ghi nhớ cái tên này.



Nhậm Kiến Tường bắt taxi đi thẳng đến sân bay Hoa Tây.

Nhưng khi đến đó, Nhậm Kiến Tường đã gặp chút rắc rối, giữa biển người mênh mông, anh không thể cầm điện thoại đi nhìn mặt từng người được.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Nhậm Kiến Tường tìm một mảnh bìa cứng, viết lên đó ba chữ ‘Diệp Viên Viên’.

Nhận Kiến Tường đợi ở cổng số ba, giơ cao tấm biển và chờ Diệp Viên Viên xuất hiện.

Mặc dù có rất nhiều người, nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn khóa chặt vị trí của Diệp Viên Viên bằng cách dựa vào linh cảm mạnh mẽ của mình.

Diệp Viên Viên ăn mặc rất thời thượng, Diệp Yến nói Diệp Viên Viên vẫn còn là sinh viên, nhưng Nhậm Kiến Tường lại không nhìn ra dáng vẻ của sinh viên chút nào.

Tóc Diệp Viên Viên nhuộm vàng, uốn xoăn gợn sóng, tay xách một chiếc túi màu trắng, mặc áo ngắn tay và quần đùi, cánh tay còn có hình xăm, hai tai đều đeo khuyên.

Bởi vì mấy chữ Nhậm Kiến Tường viết rất nổi bật nên Diệp Viên Viên cũng nhìn thấy Nhậm Kiến Tường.

Nhưng cô ta lại giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước, Nhậm Kiến Tường chợt thấy hơi khó hiểu, không biết Diệp Viên Viên định bày ra trò gì.
Chương 29: Tính cách công chúa kiêu ngạo

Nhậm Kiến Tường không biết thật ra Diệp Viên Viên chê anh quê mùa.

Bây giờ, vẫn còn đưa đón như thế? Hơn nữa, đồ Nhậm Kiến Tường mặc thật sự quá rẻ tiền, khiến Diệp Viên Viên cũng thấy xấu hổ khi đi chung với anh.

“Diệp Viên Viên!”, không còn cách nào, Nhậm Kiến Tường đành đuổi theo rồi gọi lớn.

Lần này Diệp Viên Viên không thể không quay đầu lại, bình thản nói: “Anh rể, thiếu chút nữa tôi không tìm được anh rồi”.

Nhậm Kiến Tường nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ khẽ mỉm cười.

“Yến Nhi bảo anh đến đón em, đi thôi!”

Lúc này, giọng điệu của Nhậm Kiến Tường cũng hời hợt hơn nhiều, anh biết chắc là Diệp Viên Viên khinh thường anh.

Tiên vương trở về trong thế giới thế tục, có lẽ Nhậm Kiến Tường là người đầu tiên thường bị người khác coi thường, xem ra đôi khi khiêm tốn cũng là sai.

“Viên Viên, cô ở đây à? Sau khi xuống máy bay, tôi tìm cô khắp nơi đấy”.

Một giọng nói xa lạ truyền tới từ phía sau, Nhậm Kiến Tường quay người nhìn lại, đối diện có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xám đang chào hỏi với Diệp Viên Viên.

“Tên Tề Nguyên này sao lại đeo bám mãi thế! Dai như đỉa đói, cắt đuôi mãi mà chẳng được”, Diệp Viên Viên lắc đầu.

Nhưng cô ta lại nhìn Nhậm Kiến Tường bên cạnh, cũng không kháng cự Tề Nguyên nhiều nữa.

So với Nhậm Kiến Tường, cô ta vẫn thấy Tề Nguyên nhìn thuận mắt hơn, nếu Nhậm Kiến Tường không phải là anh rể của cô ta thì cô ta cũng sẽ không nói nhiều lời.

“Anh Tề! Đi cùng nhau nhé! Dù sao nhà họ Tề của anh và nhà tôi cũng cùng một hướng”.

Tề Nguyên vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên hắn được Diệp Viên Viên chủ động mời.

Hắn đồng ý ngay, lúc đi tới mới chú ý đến Nhậm Kiến Tường bên cạnh Diệp Viên Viên.

“Viên Viên! Người này là ai thế?”, trong lòng Tề Nguyên có ý thù địch, hắn cho rằng Nhậm Kiến Tường cũng là người theo đuổi Diệp Viên Viên.

“Đây là anh rể tôi!”, Diệp Viên Viên hờ hững nói.

“Hóa ra là anh rể của Viên Viên, tôi tên là Tề Nguyên, anh gọi tên tôi là được”.

Sau khi biết Nhậm Kiến Tường là anh rể của Diệp Viên Viên, cảm tình của hắn đối với Nhậm Kiến Tường lập tức tăng lên.

“Nhậm Kiến Tường”, Nhậm Kiến Tường không thích ánh mắt của hai người này nên nói chuyện cũng rất bình thản.

Người đã đón được rồi, tiếp theo anh chỉ cần đưa Diệp Viên Viên về đến nhà tổ của nhà họ Diệp thì nhiệm vụ của anh cũng sẽ hoàn thành.

Ngoại trừ Diệp Yến, hầu hết người nhà họ Diệp đều sống trong nhà tổ, sau chuyện xảy ra vào năm năm trước, Diệp Yến và bố mẹ đã dọn ra ngoài ở.

Từ trong cuộc nói chuyện của hai người, Nhậm Kiến Tường biết được Tề Nguyên là người nhà họ Tề, Tề Sơn mà anh giết trước kia cũng là người nhà họ Tề, đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Xem ra Chu Chấn cũng không nói cho nhà họ Tề biết chuyện nghi ngờ mình là hung thủ giết người”.

Nhậm Kiến Tường thầm nghĩ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì sẽ hiểu, bây giờ Chu Chấn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ta hoàn toàn không dám đắc tội với Nhậm Kiến Tường nữa, trừ phi ông ta không muốn sống nữa.

Tề Nguyên và Diệp Viên Viên học cùng một trường đại học, lần này Tề Nguyên trở về chỉ để theo đuổi Diệp Viên Viên, nên cũng không nói cho người nhà biết.

Lúc này, thái độ của Tề Nguyên với Nhậm Kiến Tường không còn niềm nở như lúc mới gặp nữa, Nhậm Kiến Tường biết chắc chắn Diệp Viên Viên đã nói gì đó sau lưng, nhưng anh cũng không quan tâm, anh chẳng thèm quản hai người này.

Ba người ra khỏi trạm xe, định đi xe taxi.

Lúc này một chiếc xe nhỏ màu trắng dừng ở trước mặt bọn họ.

“Ba vị muốn đi đâu thế? Giá cả chỗ tôi rẻ hơn nhiều so với taxi”.

Người lái xe là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng và đeo một chiếc kính râm.

Ở trong các sân bay lớn, cảnh tượng này rất thường gặp, bên ngoài trạm xe đều sẽ có người như vậy, bọn họ làm ăn dựa theo số lượng người, có lúc gặp người không hiểu giá cả thị trường thì còn có thể đòi giá cao hơn.

"Không cần!"

Nhậm Kiến Tường khẽ chuyển động thần thức để tìm kiếm, anh phát hiện gã tài xế này còn mang dao theo bên người, anh không muốn rước lấy phiền toái, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

“Hay là chúng ta thuê xe đi! Thuê xe khá an toàn”, Nhậm Kiến Tường nói với hai người.

Lúc đầu Tề Nguyên cũng không muốn ngồi loại xe này, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, hắn lại thay đổi ý định.

“Anh Nhậm, Viên Viên, đi thôi! Chúng ta ngồi xe này nhé! Em yên tâm, mọi chuyện đã có anh rồi! Anh sẽ bảo vệ mọi người”.

Tề Nguyên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường, từng tham gia thi đấu tán thủ và quyền anh, tất cả đều đạt giải quán quân. Dù chỉ là do các trường đại học kết hợp lại cùng tổ chức nhưng cũng đủ để chứng minh hắn không phải kẻ vô dụng, những chiến tích huy hoàng ấy khiến Tề Nguyên cho rằng, trên thế giới này hắn ít có đối thủ.

Nếu thực sự gặp nguy hiểm, Tề Nguyên còn vui mừng không kịp, như thế hắn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Diệp Viên Viên có lẽ sẽ thay đổi cái nhìn về hắn.

“Ừ ừ! Được”.

Diệp Viên Viên gật đầu.

Trong lòng cô ta có ý nghĩ muốn đối nghịch với Nhậm Kiến Tường, cảm thấy đi bên cạnh Nhậm Kiến Tường sẽ rất mất thể diện, thậm chí có chung suy nghĩ với Nhậm Kiến Tường cũng là mất mặt.

Không hiểu sao chị họ vẫn chưa ly hôn với Nhậm Kiến Tường, cô ta không biết hai người họ có thể trở thành vợ chồng bằng cách nào, nghĩ tới đây, Diệp Viên Viên không thể có ấn tượng tốt với Nhậm Kiến Tường, chỉ thấy khinh bỉ.

Tề Nguyên bàn bạc đường đi và giá cả với gã tài xế xong xuôi, mấy người mới lên xe.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, thở dài.

Xem ra mong muốn được nhanh chóng trở về nhà lại vỡ tan tành rồi, bởi vì anh thấy gã tài xế kia để lộ ánh mắt tham lam và gian trá khi nhìn thấy những nhãn hiệu nổi tiếng trên người Tề Nguyên và Diệp Viên Viên.

Xe chạy hơn nửa giờ, Diệp Viên Viên cảm thấy hơi kỳ lạ, lập tức hỏi gã tài xế trẻ tuổi.

“Bác tài ơi, hình như anh đi nhầm đường rồi!”

“Cô à, cô yên tâm đi! Tôi đã đi con đường này không biết bao nhiêu lần rồi, đây là con đường gần nhất, có thể không phải con đường cô hay đi nhưng đều đến chung một điểm”.

Nghe gã tài xế nói vậy, Diệp Viên Viên gật đầu, nghĩ thầm hóa ra là như vậy.

Tuy nhiên cô ta đột nhiên nghĩ đến Nhậm Kiến Tường đã nói ngồi loại xe này không an toàn, lại thấy đường càng lúc càng vắng vẻ, trong lòng hơi bối rối.

Diệp Viên Viên liếc nhìn gã tài xế theo bản năng, trong lòng nảy sinh một dự cảm xấu, nhưng khi nhìn Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, cô ta suýt thì tức chết.

Nhậm Kiến Tường đang ngủ ngon lành, Diệp Viên Viên đoán rằng chắc chắn Nhậm Kiến Tường nói thế chỉ để dọa cô ta thôi, do đó càng thêm không vừa lòng với Nhậm Kiến Tường.

Một lát sau, ngay cả Tề Nguyên cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tề Nguyên và Diệp Viên Viên liếc mắt nhìn nhau, hai người dùng điện thoại di động để xác định vị trí mới phát hiện càng lúc càng cách xa nhà.

Diệp Viên Viên hơi hoảng loạn, cô ta vô thức kéo ống tay áo của Tề Nguyên.

Cảm nhận được chi tiết này, trong lòng Tề Nguyên thầm mừng rỡ, hắn còn muốn cảm ơn gã tài xế này nữa cơ.

“Bác tài ơi! Chắc chắn là anh lầm đường rồi, chúng tôi thấy càng lúc càng cách xa nhà, tôi muốn xuống xe”.

Diệp Viên Viên hét lớn.

“Cô gái, bây giờ, đã không còn kịp nữa rồi”, gã tài xế nở nụ cười nham hiểm.

Lúc này, xe đã nhanh chóng chạy vào bên trong một ngọn núi nhỏ, rồi dừng lại trong một hầm mỏ bỏ hoang.
Chương 30: Cướp

Mặc dù bình thường Diệp Viên Viên là người kiêu ngạo, nhưng cô ta lại rất nhát gan. Lúc này Nhậm Kiến Tường vẫn còn đang ngủ, nắm đấm của Tề Nguyên càng lúc càng chặt, ý chí chiến đấu của hắn đã lên cao, hắn quan sát thấy mặc dù tài xế cũng biết võ, nhưng còn lâu mới là đối thủ của hắn.

“Bọn mày hãy lấy hết tiền bạc ra, gom đủ một trăm nghìn tệ hay tám mươi nghìn tệ cũng được, nếu không… đây sẽ là nơi chôn thân của bọn mày”.

Tài xế trẻ nói một cách rất bình tĩnh.

Cứ như thể đây là việc làm đương nhiên, nếu có ai đó dám phản kháng thì hắn sẽ bộc lộ bản chất xấu xa của mình.

“Tề Nguyên… làm, làm sao đây? Chúng ta đưa thẻ ngân hàng cho anh ta đi!”

Diệp Viên Viên dè dặt liếc nhìn xung quanh, các lối vào đường hầm đều giống như những con quỷ ăn thịt người, khiến cô ta rất sợ.

“Không sao đâu Viên Viên, em quên biệt danh của anh ở trường à?”, Tề Nguyên tỏ vẻ bình tĩnh an ủi.

Tề Nguyên là người được mọi người trong trường gọi là “Chiến thần”, nghĩ vậy trong lòng Diệp Viên Viên cũng thấy yên tâm hơn đôi chút.

“Tốt nhất mày đừng chọc vào tao! Nếu không mày nhất định sẽ hối hận”.

Tề Nguyên ngạo mạn nói: “Mày muốn tự đi đầu thú, hay muốn tao đưa mày đi?”

“Ha ha… Ranh con, tao không nghe lầm đấy chứ?”

Tài xế bật cười ha hả, tay ngoáy lỗ tai, đây là lần tiên hắn gặp phải người không biết điều như vậy, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên u ám.

"Xuống xe!"

Tài xế xuống xe trước, sau đó, Tề Nguyên và Diệp Viên Viên cũng xuống xe theo.

Nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn đang ngủ trong xe.

Không phải anh không biết chuyện gì đang xảy ra! Anh chỉ nghĩ rằng nếu Tề Nguyên đã có thể giải quyết thì anh cũng không muốn chuốc thêm phiền phức.

“Ha ha, anh rể của em đúng là không bận tâm gì nhỉ! Thật không biết anh ta ngủ thật hay giả vờ nữa, không phải là sợ rồi chứ!”, Tề Nguyên cười ha ha nói, rất nam tính che chở cho Diệp Viên Viên ở phía sau.

“Ranh con, lấy tiền chuộc mạng! Tao sẽ không nói lại lần thứ hai đâu”, gã tài xế đã không còn kiên nhẫn.

“Tao cũng không nói lần thứ hai, mày thật sự không nên chọc vào tao! ”

Tề Nguyên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói rồi vung ngay một cú đánh.

Không ngờ Tề Nguyên lại có lá gan lớn như vậy, tài xế hơi sững sờ, sau đó cũng lập tức đánh trả lại.

Võ thuật của Tề Nguyên là dùng để thi đấu, còn trong trường hợp đánh nhau thật sự, hắn không làm tài xế bị thương nhiều, có điều, Tề Nguyên vẫn chiếm ưu thế được một lúc.

Nhận ra mình không phải là đối thủ của Tề Nguyên, tài xế huýt sáo, trong đường hầm lại xuất hiện thêm hai người.

“Nhóc con! Để xem mày còn vênh váo được nữa không!”

Ba người này là đám cướp bóc trong khu thành phố, mỗi một lần cướp xong là bỏ đi ngay, đây cũng là nguyên nhân đến tận bây giờ bọn chúng vẫn chưa bị bắt.

Trải qua trận đấu vừa rồi, Tề Nguyên càng tự tin hơn nhiều, hắn nghĩ rằng dù có thêm hai người thì bọn chúng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Viên Viên hơi lo lắng nhìn Tề Nguyên.

Đột nhiên cô ta cảm thấy Tề Nguyên cũng không tệ, suy cho cùng nhà họ Tề cũng là gia tộc hàng đầu của thành phố Hoa Tây, hơn nữa Tề Nguyên lại là người có chí hướng, tuy rằng có một số khuyết điểm nhỏ, nhưng trong tình huống này, Diệp Viên Viên đã thẳng thừng gạt bỏ những khuyết điểm đó của Tề Nguyên.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiến Tường với vẻ khinh bỉ, bên ngoài gây ra tiếng động lớn như vậy, sao anh ta có thể không nhận ra chứ?

Cô ta lắc đầu, lẩm bẩm: “Sau khi trở về mình sẽ khuyên chị ly hôn với tên vô dụng này!”

Nhậm Kiến Tường chắc chắn đã sợ đến mức không dám mở mắt, lúc này Diệp Viên Viên cũng không thèm vạch trần anh, mà chỉ liếc nhìn anh với vẻ chán ghét, rồi lại đưa mắt nhìn Tề Nguyên.

“Ha ha! Nếu ngay cả một thằng nhóc như mày mà bọn tao cũng không đối phó được thì sao bọn tao còn lăn lộn được nữa”.

Nói xong, gã tài xế lại đưa mắt nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện.

“Thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh, là một người khó đối phó, tôi sẽ giữ chân hắn, các anh đi bắt cô gái đó đi”.

Vốn dĩ bọn chúng chỉ muốn cướp tiền, nhưng Tề Nguyên lại không biết điều, khiến gã tài xế nảy sinh ý định giết người.

“Đừng giết cô gái đó! Lát nữa ba anh em chúng ta kéo cô ta vào hầm mỏ thỏa sức vui đùa”.

Tài xế nở nụ cười xấu xa, còn hai người kia thì chỉ cần giết chết rồi tìm một nơi nào đó chôn xác là xong.

“Hèn hạ!”

Tề Nguyên chiến đấu dũng cảm, hắn muốn một chọi ba, nhưng đối thủ lại không cho hắn cơ hội.

Một mình tài xế chặn lại đường đi của Tề Nguyên, không còn các quy tắc thi đấu, các chiêu thức của Tề Nguyên hoàn toàn không thể phát huy được.

Nhìn thấy hai người kia sắp đến gần Diệp Viên Viên mà Tề Nguyên lại chẳng còn cách nào khác.

“Đừng… các anh đừng tới đây… Anh rể…”

Diệp Viên Viên hét lớn về phía chiếc xe, lúc này cô ta đặt hy vọng duy nhất vào Nhậm Kiến Tường.

“Haizz! Những chuyện này lúc nào cũng xảy ra với mình”, trong lòng Nhậm Kiến Tường thầm nghĩ, anh cũng khá bất lực.

Sau khi dụi dụi mắt, Nhậm Kiến Tường bước ra khỏi xe.

Hai người kia đang đến gần Diệp Viên Viên với nụ cười xấu xa.

“Viên Viên! Em không sao chứ?” Nhậm Kiến Tường đang định xử lý đám người này nhưng lại phát hiện Diệp Viên Viên đã bị dọa sợ đến mức ngất xỉu.

Nhậm Kiến Tường không khỏi cảm thán, Diệp Viên Viên thường ngày trông rất ngang ngược, nhưng không ngờ lại nhát gan như vậy.

“Anh Nhậm! Anh mau vào trong xe đi! Khóa cửa xe lại, những người này cứ để tôi xử lý”.

Bây giờ là lúc thể hiện bản thân, Tề Nguyên không muốn bị người khác phá hỏng sự nổi trội của hắn.

“Nhóc con! Mày nên nghĩ cách tự bảo vệ mình trước đi!”, một trong hai tên côn đồ lấy ra một con dao từ bên hông, ném vào tay gã tài xế.

Lúc này Tề Nguyên đã bắt đầu hoảng sợ.

Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, anh cũng không biết có thể tránh được nhát dao này với cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng của mình bây giờ hay không.

“Xem ra mình phải nhanh chóng nâng cao trình độ tu luyện mới được!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.

Tài xế giơ dao lên kề sát cổ Tề Nguyên, Tề Nguyên sợ đến run cả người.

Vừa nãy hắn hống hách như vậy là vì hắn biết võ, nhưng võ thuật cao đến mấy cũng sợ một con dao bếp, bây giờ hắn có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào, hắn vẫn chưa muốn chết.

“Đại… Đại ca! Thả tôi ra! Trong... trong thẻ ngân hàng của tôi có hai trăm nghìn tệ, chỉ cần anh tha cho tôi, thì tiền này sẽ là của các anh”.

Tề Nguyên lập tức trở nên nhát gan, lấy thẻ ngân hàng của mình ra và đưa bằng hai tay.

“Nhóc con! Vừa rồi tao còn nể mày là một thằng đàn ông, không ngờ mày lại là một người nhu nhược”.

Tài xế cười gằn, một tay cầm lấy thẻ ngân hàng của Tề Nguyên.

“Vừa nãy tao thật sự không có ý định lấy mạng mày! Nhưng… Bây giờ tao đổi ý rồi. Hôm nay, đây chính là nơi chôn thân của bọn mày, còn cô gái kia, tao sẽ giữ lại, khi nào không muốn chơi nữa tao sẽ tiễn cô ta đến gặp bọn mày, ha ha…”

“Ha ha ha…”

Nghe thấy gã tài xế nói vậy, hai người ở phía trước Nhậm Kiến Tường cũng bật cười ha hả với vẻ mặt rạo rực dâm đãng, đã lâu lắm rồi bọn chúng chưa “nếm” đồ ngon.

“Đại ca, nhà… nhà tôi rất giàu! Nếu anh chịu thả tôi ra thì chắc chắn sẽ càng có nhiều lợi ích”.

Tề Nguyên cầu xin với vẻ mặt lấy lòng.

Hắn sợ rằng lỡ như tài xế run tay thì hắn sẽ mất mạng.

Bỗng nhiên, gã tài xế hơi do dự, Tề Nguyên cảm thấy có hy vọng nên tiếp tục nói thêm: “Tôi là người của nhà họ Tề, các anh chắc hẳn có nghe nói đến rồi chứ?”

“Nhà họ Tề? Cũng có biết”, gã tài xế sờ cằm, đáp lại.

“Vậy nên các anh không thể giết tôi, nếu như tôi chết, nhà họ Tề sẽ không tha cho các anh đâu, nếu các anh thả tôi đi, nhà họ Tề sẽ trả thêm tiền cho các anh”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom