• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Ông Bố Toàn Năng (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Lựa chọn

Ông cụ Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Siêu.

Mặc dù hiện giờ không thể đắc tội với Nhậm Kiến Tường, nhưng cũng không thể chọc đến nhà họ Chu, sơ sẩy một chút thì sẽ tạo ra một kẻ địch lớn cho nhà họ Diệp.

Quả nhiên sắc mặt Chu Tử Hào lập tức trở nên u ám.

“Nhà họ Diệp các người không muốn gả Diệp Yến cho tôi cũng không cần phải bịa ra lý do hoang đường như vậy chứ!”

“Thật không dám giấu, Diệp Siêu đang nói thật đấy! Cô Vũ đã đích thân đến công ty Vạn Nguyên, có rất nhiều người trong công ty nhìn thấy, hơn nữa còn có rất nhiều nhà báo đi theo, có thể ngày mai chuyện này sẽ được đăng trên các mặt báo!”

Chu Tử Hào đặt lễ vật xuống, với hắn mà nói tin tức này cũng vô cùng chấn động, nhưng nghĩ đến hợp đồng giữa gia tộc mình và tập đoàn Thiên Vũ thì sắc mặt hắn đã hòa hoãn trở lại.

“Ông cụ Diệp, tôi cũng không ngại nói cho ông biết, chúng tôi và tập đoàn Thiên Vũ cũng từng ký kết hợp đồng, hơn nữa đối với tập đoàn Thiên Vũ thì lợi ích của hợp đồng này không hề nhỏ, ngày mai tôi sẽ bảo tập đoàn Thiên Vũ hủy hợp đồng với nhà họ Diệp”.

Chu Tử Hào không còn gọi ông nội Diệp nữa mà gọi thẳng là ông cụ Diệp.

“Ông nói xem tập đoàn Thiên Vũ coi trọng nhà họ Chu hơn, hay coi trọng nhà họ Diệp hơn?”

“Cái này…”

Ông cụ Diệp do dự, hôm nay cụ ta phải đưa ra lựa chọn, nếu không thì có khả năng nhà họ Diệp sẽ mất trắng tất cả, hết thảy đều là công cốc.

“Ông nội! Cậu chủ Chu nói đúng, dù Nhậm Kiến Tường có ơn với Vũ Hàn Thảo, nhưng đứng trước chuyện quan trọng như lợi ích kinh doanh thì sao Vũ Hàn Thảo có thể vì báo ơn mà bỏ qua lợi ích của tập đoàn”.

Diệp Siêu ở bên cạnh thêm dầu vào lửa. Hắn căm hận Nhậm Kiến Tường, đương nhiên hắn hiểu giúp Chu Tử Hào chính là giúp bản thân mình.

“Mọi người thấy sao?”, ông cụ Diệp ném vấn đề khó nhằn này sang cho ông bà Diệp. Lúc này sai một ly có thể sẽ đi một dặm.

Ông bà Diệp cũng rơi vào trầm mặc.

Nhìn mấy người đang do dự không quyết, trong lòng Chu Tử Hào thầm nghĩ: “Hừ, mấy ông già này thật ngu ngốc, chờ tôi cưới được Diệp Yến, chơi chán rồi, xem tôi sẽ đối xử với nhà họ Diệp các người như thế nào”.

“Bố, Nhậm Kiến Tường là loại người gì còn cần phải nói nữa sao? Con nghĩ cô Vũ giúp nó một lần đã không tệ rồi, sau này sao có thể còn có bất kỳ quan hệ gì với nó, cậu chủ Chu lại khác, cậu ấy không chỉ là người thừa kế tập đoàn nhà họ Chu lại còn có mạng lưới giao thiệp rộng lớn, chúng ta không nên vì bắt con tép mà bỏ con tôm!”

Dù nghĩ thế nào thì nhà họ Chu cũng có thế lực lớn, bà Diệp lặng lẽ đến bên người ông cụ Diệp nhẹ giọng nói.

Chu Tử Hào làm như không nhìn thấy động tác nhỏ này, chỉ cần người nhà họ Diệp không ngốc, hắn tin bọn họ sẽ không bỏ qua hắn mà lựa chọn Nhậm Kiến Tường.

Một lát sau...

“Tử Hào nói đúng, ông cũng lớn tuổi rồi, thiếu chút nữa bị người ta lừa gạt. Tử Hào, cháu đừng để bụng nhé”, cuối cùng ông cụ Diệp cũng lựa chọn đứng về phía Chu Tử Hào.

“Ông nội Diệp nói gì thế! Cháu cũng chỉ nói thật mà thôi, chủ yếu là đang nghĩ cho tiền đồ của nhà họ Diệp”.

Sống lâu trên đời này, trong lòng ông cụ Diệp biết rõ lời nào là thật lời nào là giả, trong đầu thầm nghĩ: “Nếu như tôi lựa chọn Nhậm Kiến Tường thì e là cậu sẽ trở mặt ngay tại chỗ!”

Ông cụ Diệp lựa chọn Chu Tử Hào thì người vui sướng nhất chính là Diệp Siêu.

“Nhậm Kiến Tường, cậu cứ chờ đó cho tôi!”, trong mắt Diệp Siêu ngập tràn vẻ nham hiểm, hắn muốn trả lại cho Nhậm Kiến Tường gấp mười lần những gì mà hắn phải chịu đựng.

“Ông nội Diệp yên tâm, nếu cháu cưới được Diệp Yến, lợi ích của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không nhỏ”.

“Vậy thì tốt quá! Hôm nay Nhậm Kiến Tường còn nói sẽ lấy lại tập đoàn Vạn Nguyên cho Yến Nhi, tôi còn không biết bụng dạ hắn sao, nhất định là hắn muốn lấy công ty Vạn Nguyên làm của riêng”, Diệp Siêu ở một bên lạnh lùng nói.

Ông cụ Diệp cũng gật gù, những lời này của cháu nội ngược lại là cảnh tỉnh cụ ta, như vậy xem ra cụ ta đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

“Ông nội Diệp yên tâm, ngày mai cháu sẽ nói với cô Vũ chuyện hủy bỏ hợp đồng, hắn cũng không còn chỗ để vênh váo nữa!”

Bà Diệp càng nhìn Chu Tử Hào càng thấy thích: “Tiểu Chu à, cháu ở lại đây ăn cơm tối nhé! Bác đi làm thức ăn, Diệp Siêu, cháu lại giúp thím đi, để cho bọn họ trò chuyện”.

“Vâng ạ!”, thái độ Diệp Siêu rất tích cực, hắn ngược lại muốn xem nếu Diệp Yến gả cho Chu Tử Hào thì Nhậm Kiến Tường sẽ thế nào.

“Thế này có ổn không?”, ông Diệp lẩm bẩm. Nếu không có sự tham gia của Chu Tử Hào, chuyện Nhậm Kiến Tường lấy được hợp đồng với tập đoàn Thiên Vũ là một kết quả vô cùng tốt.

Vừa nãy từ trong lời nói của Chu Tử Hào, ông ta đã cảm nhận được Chu Tử Hào này cũng không phải dạng hiền lành gì, ánh mắt sau khi biết được nhà họ Diệp không muốn cho hắn cưới Diệp Yến rõ rành vô cùng lạnh lùng, khác hoàn toàn với Chu Tử Hào mà ông ta thường gặp.

Giờ khắc này ông ta lại có ý nghĩ Diệp Yến ở bên cạnh Nhậm Kiến Tường cũng rất tốt!

Ít nhất từ mấy ngày này ông ta nhìn ra được Nhậm Kiến Tường thật lòng với Diệp Yến, bây giờ Nhậm Kiến Tường lại có bản lĩnh.

Nhưng khi có sự tồn tại của Chu Tử Hào thì mọi chuyện đều không thể, mời thần dễ tiễn thần khó!

Hai người Nhậm Kiến Tường không hề biết những chuyện sau đó, lúc đi trên đường hai người đều trầm mặc.

“Yến Nhi, Thư Thư đã lớn vậy rồi, chúng ta đừng giận nhau nữa, tha thứ cho anh được không?”

Nhậm Kiến Tường mở lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Con bé là con gái em, của một mình em, không liên quan đến anh”, sắc mặt Diệp Yến lại trở nên lạnh lùng, cô vẫn không thể quên năm năm nay một mình cô đã trải qua cuộc sống thế nào.

“Nhưng chuyện ngày hôm nay phải cám ơn anh! Ân tình này em sẽ trả lại cho anh!”

“Chúng ta là vợ chồng, anh đâu có muốn em nhớ ơn anh!”, Nhậm Kiến Tường cười gượng lắc đầu.

Tâm trạng Diệp Yến cũng rất phức tạp, hôm nay lúc Vũ Hàn Thảo xuất hiện cô cảm thấy trong lòng mình rất hoang mang, nhưng giờ muốn cô cứ như vậy mà tha thứ cho Nhậm Kiến Tường thì cô lại không thể.

Mấy năm nay chỉ mình cô biết mình đã khổ sở thế nào, người khác cũng ngấm ngầm gọi cô là quả phụ, nếu không phải vì Thư Thư thì có thể cô đã sớm không chịu được lời đồn nhảm mà tự sát rồi.

“Đây là chìa khóa nhà cô của em, anh biết nó ở đâu rồi đấy. Cô ấy đi công tác, hôm nay chúng ta tạm thời ở đó đi, em không muốn về nhà, để em đi đón Thư Thư, anh không cần đi cùng đâu”.

Diệp Yến nói xong lái xe đi thẳng, chỉ để lại Nhậm Kiến Tường đang cười gượng gạo.

Nhưng anh không hề nản lòng, anh tin một ngày nào đó Diệp Yến sẽ thích anh một lần nữa.

Nhậm Kiến Tường bắt xe đến nhà cô của Diệp Yến, anh còn lượn quanh đường đi mua chút thức ăn, định nấu cơm cho Diệp Yến và Thư Thư.

Nếu người trên tiên giới biết Nhậm Kiến Tường nấu cơm cho người khác có lẽ sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Ở tiên giới, tất cả mọi người đã phong Nhậm Kiến Tường làm sát thần, có thể tưởng tượng được vẻ dịu dàng ấm áp của Nhậm Kiến Tường lúc này sẽ khiến bao nhiêu người ngẩn ngơ.

“Ngày mai phải đi cảm ơn cô nhóc Vũ Hàn Thảo mới được!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.

Cô nhóc kia đã giúp mình một chuyện lớn, dù thế nào cũng nên đến tận nơi để cảm ơn.
Chương 12: Lại gặp Chu Tử Hào

“Bố ơi, con về rồi!"

Nhậm Kiến Tường đang suy nghĩ đăm chiêu thì một giọng nói trẻ con vang lên, anh quay đầu lại thì thấy Diệp Yến đang bế con gái trở về.

"Thư Thư về rồi à, ngoan quá! Bố đang nấu cơm cho hai mẹ con đấy!"

Thấy Nhậm Kiến Tường lấm lem khắp người, Diệp Yến không nhịn được bật cười.

Ba người ăn cơm xong thì màn đêm cũng buông xuống, mặc dù Diệp Yến vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt với Nhậm Kiến Tường nhưng Nhậm Kiến Tường thấy tốt hơn so với lúc đầu nhiều rồi.

Thấy Diệp Yến ngủ say, Nhậm Kiến Tường chợt thấy vài cọng tóc trắng trên đầu vợ mình, trong lòng tự hứa từ nay sẽ không để Diệp Yến phải chịu khổ nữa.

Sáng hôm sau, Diệp Yến đưa con gái đi học, còn Nhậm Kiến Tường thì tới tập đoàn Thiên Vũ.

Tới trước cửa tập đoàn Thiên Vũ thì anh thấy đã thay bảo vệ mới, hai người bảo vệ này thấy có người tới liền vội vàng khom lưng cúi chào.

Chắc chắn bọn họ biết tại sao hai tên bảo vệ trước bị đuổi việc rồi.

"Lại là anh ta kìa! Anh ta đến đây làm gì vậy? Nhìn có vẻ muốn tìm sếp Vũ đó, chẳng lẽ bọn họ là một cặp sao…"

Nhậm Kiến Tường không quan tâm tới những lời bàn tán đằng sau, anh đi thẳng tới văn phòng của Vũ Hàn Thảo, tối qua anh gửi tin nhắn cho Vũ Hàn Thảo nói hôm nay anh sẽ tới.

"Đại ca Nhậm, anh đến rồi".

Hôm nay Vũ Hàn Thảo mặc một bộ váy công sở, phong thái đĩnh đạc, với khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng mịn màng, nhìn cô ấy giống như nữ chính trong phim điện ảnh vậy.

"Cảm ơn cô chuyện hôm qua rất nhiều!"

Nhậm Kiến Tường khẽ cười rồi nói cảm ơn.

"Sau này có cần gì cô cứ đến tìm tôi! Tôi là bạn của cô mà".

"Chỉ là bạn thôi sao?", Vũ Hàn Thảo lẩm bẩm nói.

Cô ấy đã biết chuyện giữa Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường, sau khi biết hai người không được êm ấm, trong lòng cô ấy có chút hy vọng, mặc dù hy vọng đó hơi ích kỷ, nhưng Vũ Hàn Thảo không thể ngăn cản được suy nghĩ đó.

"Bệnh tình của ông nội hình như ngày càng nặng hơn rồi, nếu bác sĩ ở Đế Quốc Thiên Minh đến mà không chữa khỏi bệnh cho ông nội thì mình sẽ đến tìm đại ca Nhậm thử xem", Vũ Hàn Thảo thầm nghĩ.

Ông nội Vũ Hàn Thảo là chủ nhân thật sự của tập đoàn Thiên Vũ, nhưng bây giờ ông nội còn đang nằm liệt giường, một đời trí dũng kiệt xuất cũng không thoát khỏi sự hành hạ của bệnh tật.

"Sếp Vũ, Chu Tử Hào nhà họ Chu đang đứng ở bên ngoài muốn gặp sếp", hai người đang nói chuyện thì thư ký của Vũ Hàn Thảo vào báo tin.

"Anh ta đến làm gì, hôm nay tôi có khách hàng quan trọng, không gặp đâu".

Thư ký hơi ngẩn ra, cô ấy biết thừa Nhậm Kiến Tường chẳng phải khách hàng gì cả, chẳng lẽ mấy người ngoài kia nói đúng, sếp Vũ và Nhậm Kiến Tường là kiểu quan hệ đó sao?

"Để hắn vào đi! Nếu tôi đoán không nhầm thì hôm nay hắn đến tìm cô chắc có liên quan đến tôi đấy", Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói, anh thật sự muốn xem xem Chu Tử Hào lại muốn giở trò gì đây.

"Có liên quan đến đại ca Nhậm sao? Nếu đã như vậy thì để anh ta vào đi!", Vũ Hàn Thảo ngờ vực nói với thư ký.

"Vâng!"

Ngay sau đó Chu Tử Hào liền bước vào, lúc nhìn thấy Nhậm Kiến Tường hắn hơi ngây người.

"Chắc chắn là đến cầu xin cô Vũ! Lần trước cô Vũ đồng ý hợp tác với nhà họ Diệp có lẽ là vì không chịu nổi tên Nhậm Kiến Tường không biết xấu hổ này rồi", Chu Tử Hào nghĩ trong đầu.

Chu Tử Hào càng nghĩ càng khẳng định điều đó, nếu không hắn cũng không nghĩ ra Nhậm Kiến Tường dùng cách nào để thuyết phục Vũ Hàn Thảo, chắc chắn là sau khi tình cờ quen biết nhau, Nhậm Kiến Tường mới mặt dày dựa dẫm vào Vũ Hàn Thảo!

Nhưng Chu Tử Hào không biết động não một chút, nếu Vũ Hàn Thảo không muốn qua lại với Nhậm Kiến Tường thì sao anh có thể tự do ra vào tập đoàn Thiên Vũ.

"Sếp Vũ, cô ngày càng xinh đẹp lên đó, được bàn chuyện hợp tác với sếp Vũ đúng là vinh hạnh của nhà họ Chu chúng tôi", Chu Tử Hào nịnh nọt một cách thuần thục.

"Có chuyện gì cứ nói!", Vũ Hàn Thảo biết Chu Tử Hào là kiểu người như thế nào, cô ấy cực kỳ ghét kiểu người như hắn.

Bị cho ăn một quả bơ nhưng Chu Tử Hào không hề tức giận mà tiếp tục nói: "Lần trước sếp Vũ bàn chuyện hợp tác với chúng tôi, chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lợi nhuận chúng tôi muốn có thể giảm thêm mười phần trăm nữa để bày tỏ thành ý của chúng tôi".

Nghe vậy Vũ Hàn Thảo cũng tỏ vẻ thích thú: "Nói điều kiện của anh đi! Hôm nay anh đến tìm tôi không phải chỉ vì mỗi chuyện này đúng không?"

"Sếp Vũ đúng là rất thông minh! Hôm nay tôi đến đúng là có chuyện muốn nhờ vả, đó chính là mong cô Vũ có thể cắt đứt việc hợp tác với nhà họ Diệp".

Vũ Hàn Thảo nghe vậy cũng có hơi ngạc nhiên, liếc mắt qua nhìn Nhậm Kiến Tường ở bên cạnh, trong lòng cô ấy cũng đã hiểu ra được phần nào câu chuyện.

"Tại sao vậy?”

Thấy Vũ Hàn Thảo hỏi tại sao, Chu Tử Hào như mở cờ trong bụng, xem ra mọi chuyện không nằm ngoài dự tính của hắn, chỉ là hắn không phát hiện ra giọng nói của Vũ Hàn Thảo càng lúc càng lạnh lùng.

"Vì một số chuyện cá nhân thôi, hơn nữa nhà họ Chu còn lớn mạnh hơn nhà họ Diệp biết bao nhiêu lần nữa! Nhà họ Chu chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ".

"Nếu đã nói như vậy… thì chúng ta không cần phải hợp tác nữa đâu".

"Cái…cái gì?", Chu Tử Hào cảm thấy như mình vừa nghe nhầm.

"Đại ca Nhậm là bạn của tôi, cũng là người của nhà họ Diệp, anh lại đứng trước mặt tôi bảo tôi từ chối hợp tác với nhà họ Diệp, tôi còn chưa hỏi anh có ý gì nữa kìa!"

"Chẳng lẽ anh cho rằng tập đoàn Thiên Vũ không có nhà họ Chu các anh sẽ bị tổn thất lớn sao? Anh đánh giá nhà họ Chu các anh quá cao rồi đó".

"Sếp Vũ, cái này…"

Chu Tử Hào cảm thấy bối rối, tình hình biến đổi quá nhanh, nhà họ Chu của hắn còn phải dựa vào tập đoàn Thiên Vũ để trở thành gia tộc số một thành phố Hoa Tây nữa, nhưng bây giờ chỉ vì hắn nói sai mà hợp tác bị hủy bỏ.

Nhậm Kiến Tường im lặng nhìn, Vũ Hàn Thảo quả quyết từ bỏ nhà họ Chu vì anh, điều này khiến anh hơi bất ngờ.

"Sếp Vũ, cứ coi như tôi nói nhầm đi! Tôi rút lại câu nói vừa rồi nhé, chỉ là việc hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ, cô xem có thể?"

"Hợp đồng còn chưa ký mà! Anh yên tâm đi! Không có nhà họ Chu các anh thì vẫn còn rất nhiều gia tộc khác muốn hợp tác với chúng tôi kìa", Vũ Hàn Thảo nói với giọng đều đều nhưng lại có sức sát thương cực lớn.

"Bộp!", Chu Tử Hào nhất thời không khống chế được cảm xúc liền tức giận đập mạnh xuống bàn.

"Cậu chủ Chu! Anh muốn làm gì", thư ký đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

Câu nói vừa rồi làm Chu Tử Hào bình tĩnh lại, hắn không thể chọc giận tập đoàn Thiên Vũ, nhưng hôm nay chính tay hắn đã bóp nát cơ hội tốt này, làm sao mà hắn cam tâm cho được.

"Chu Tử Hào! Thật ra tôi cũng chẳng muốn hợp tác với nhà họ Chu, cho nên anh có thể đi rồi".

"Tôi nói cho anh biết, nhà họ Chu các anh còn không bằng một đầu ngón tay của đại ca Nhậm, cho nên đừng suốt ngày mở miệng ra là nhà họ Chu này nhà họ Chu nọ".

Chu Tử Hào giận tím mặt nhưng không dám nổi giận, không thể chọc giận tập đoàn Thiên Vũ, hắn đổ hết tội lỗi lên đầu Nhậm Kiến Tường.

"Nhậm Kiến Tường, anh đợi đấy cho tôi, nếu anh đã không cho tôi sống yên ổn thì tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận", Chu Tử Hào lẩm bẩm nói, lúc này hắn giống như một con chó điên vậy.

Ông trời có lúc không công bằng, loại người khốn nạn như Chu Tử Hào chẳng làm lên trò trống gì mà vẫn sống thoải mái, còn người nghèo khổ có chút bản lĩnh thì vẫn phải lo ăn ba bữa hằng ngày.
Chương 13: Âm mưu của Chu Tử Hào

"Cậu chủ Chu vẫn chưa đi, chẳng lẽ phải để tôi mời anh đi nữa sao?", Vũ Hàn Thảo tức giận nói.

"Sếp Vũ! Làm phiền rồi, tôi đi đây".

Chu Tử Hào cắn răng rời đi không ngoảnh đầu lại.

"Đại ca Nhậm! Để anh chê cười rồi", Vũ Hàn Thảo áy náy nói, đưa tay trên trán xoa xoa theo bản năng.

"Không sao, chỉ là thằng hề làm trò thôi mà", Nhậm Kiến Tường thấy Vũ Hàn Thảo có vẻ mệt mỏi liền hỏi: "Cô sao vậy? Tôi thấy cô hơi mệt thì phải".

"Tôi cũng không biết, dạo này tôi cứ thấy đau đầu, chắc là không nghỉ ngơi đầy đủ".

Nhậm Kiến Tường bắt đầu quan sát Vũ Hàn Thảo, anh thấy Vũ Hàn Thảo có quầng thâm mắt nhẹ, hơn nữa mặt cũng hơi chảy xệ.

"Cô nên nghỉ ngơi nhiều vào, sức khỏe là rất quan trọng, để tôi xoa bóp huyệt đạo cho cô một chút nhé!", Nhậm Kiến Tường khẽ nói.

"Hả! Không cần đâu đại ca Nhậm, tôi không sao", giọng nói của Vũ Hàn Thảo càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng được đàn ông xoa bóp cho bao giờ.

"Bạn bè cả mà, đừng khách khí như thế, sức khỏe mới quan trọng", Nhậm Kiến Tường không nhận ra sự thay đổi của Vũ Hàn Thảo.

Anh bước đến bên cạnh Vũ Hàn Thảo, đưa ngón tay thon dài ra xoa bóp các huyệt đạo trên đầu cho cô ấy. Đối với Nhậm Kiến Tường tinh thông y học thì mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Thư ký vừa đẩy cửa vào thì thấy cảnh này, sửng sốt đến nỗi không tin vào mắt mình, cô ấy đi theo Vũ Hàn Thảo lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Vũ Hàn Thảo thân thiết như vậy với một người đàn ông không có quan hệ ruột thịt.

"Đại ca Nhậm đúng là cao thủ y thuật, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều rồi…"



Lúc này bầu không khí nhà họ Chu lại hơi căng thẳng.

"Sao tôi lại sinh ra một thằng con ngỗ nghịch như thế này chứ! Mày có biết là vì chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ mà tao đã tốn biết bao nhiêu công sức không?"

"Bây giờ chỉ vì ham muốn cá nhân của mày mà hủy hoại cả tiền đồ của nhà họ Chu rồi, chả lẽ tao lại đánh chết mày bây giờ".

Trong đại sảnh nhà họ Chu, một người đàn ông trung niên đang tức giận chửi mắng Chu Tử Hào, người đàn ông trung niên này là bố của Chu Tử Hào - Chu Chấn, sau khi biết Chu Tử Hào đã gây ra chuyện lớn, ông ta nổi trận lôi đình.

"Bố! Con cũng không ngờ ả trà xanh Vũ Hàn Thảo lại có quan hệ tốt với Nhậm Kiến Tường, chỉ vì tên vô dụng đó mà cô ta vứt bỏ luôn việc hợp tác với nhà mình".

"Mày đừng nói gì nữa, tao nghĩ tao nên đổi vị trí người thừa kế nhà họ Chu thôi, mày làm tao thất vọng quá".

Chu Chấn hít sâu một hơi như để kiềm chế lại cơn tức giận.

"Còn nữa, mày đừng có ý nghĩ linh tinh với Diệp Yến nữa, mau đi xin lỗi Nhậm Kiến Tường đi, nó mà không tha thứ cho mày thì mày đừng về đây nữa".



Chu Tử Hào tức giận quay người rời khỏi nhà họ Chu, bước ra tới cửa hắn chợt nghĩ ra điều gì đó rồi nở một nụ cười độc ác.

"Nhậm Kiến Tường, anh đã động vào tôi thì tôi sẽ khiến anh nhớ đến tôi mãi mãi".

Hắn cầm điện thoại lên gọi điện: "Diệp Siêu, anh đứng về phe tôi phải không? Bây giờ tôi sẽ tới tìm anh, anh đang ở đâu?"

Tập đoàn Thiên Vũ.

Nhậm Kiến Tường xoa bóp cho Vũ Hàn Thảo một lượt xong thì cô ấy cũng ngủ quên luôn trên sofa.

"Xong rồi, tôi phải về đây!"

Nhậm Kiến Tường chào thư ký của Vũ Hàn Thảo một tiếng rồi rời khỏi tập đoàn Thiên Vũ, anh phải về nhà thôi, Diệp Yến đánh cho anh chìa khóa mới rồi nên anh cũng không lo nhà có người hay không.

Nhậm Kiến Tường lái xe về nhà, bố mẹ Diệp Yến vẫn đang đi làm, hôm nay nhà trường có hoạt động của bé với phụ huynh nên chắc Diệp Yến đang ở trên trường với con gái, trong nhà chẳng còn ai nên Nhậm Kiến Tường rảnh rỗi tập luyện công pháp tu hành.

Nhưng bây giờ linh khí trên trái đất không đủ nên tốc độ tu luyện của Nhậm Kiến Tường khá chậm.

Mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã năm giờ chiều.

Tiếng mở cửa đã phá hỏng trạng thái tu luyện của Nhậm Kiến Tường, thì ra là bố mẹ Diệp Yến đã về.

Thấy Nhậm Kiến Tường ở trong nhà, tâm trạng tốt của bố mẹ Diệp Yến lập tức đi xuống, sắc mặt u ám.

"Sao mày còn chưa cút đi? Ở lì chỗ này làm cái gì?", bà Diệp lớn tiếng quát mắng.

"Sao con phải đi chứ, không phải ông cụ đã bảo con ở lại rồi sao? Hơn nữa con thật lòng yêu thương Diệp Yến cho nên con sẽ không rời đi đâu".

"Xem ra có Vũ Hàn Thảo chống lưng nên vênh váo rồi đúng không, nói cho mày biết, Chu Tử Hào đã đi tìm Vũ Hàn Thảo để hủy bỏ hợp đồng rồi, những lời bố tao nói hôm qua đương nhiên không còn tác dụng, cho nên mày có thể cút ra khỏi đây rồi!"

Bà Diệp khinh thường nói.

"Nếu là chuyện này thì ngại quá, Vũ Hàn Thảo không những không hủy bỏ hợp đồng với Diệp Yến mà còn cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu rồi".

"Nhậm Kiến Tường, mày còn không biết xấu hổ, mày nói những lời này ra ai mà tin cho nổi?"

Bà Diệp tức giận phản bác.

"Tập đoàn Thiên Vũ chắc chắn sẽ không vì một thằng vô dụng như mày mà làm thế, mày đúng là nói phét không biết ngượng miệng giống y như những gì Diệp Siêu đã nói!"

"Mẹ không tin cũng chẳng sao cả, sẽ có tin tức sớm thôi", Nhậm Kiến Tường thản nhiên ngồi xuống sofa, bố mẹ Diệp Yến suốt ngày gây khó khăn cho anh, cố gắng tách anh và Diệp Yến ra nên anh hơi bực bội.

"Chẳng lẽ những gì thằng nhóc này nói là thật?"

Thấy Nhậm Kiến Tường ra vẻ tự tin như vậy, trong lòng bố Diệp Yến - Diệp Thành Hải hơi đắn đo.

Nói thật so với việc gả con gái cho người có lòng dạ thâm sâu như Chu Tử Hào, trong lòng ông ta lại cảm thấy Nhậm Kiến Tường tốt hơn, dù gì bây giờ Nhậm Kiến Tường cũng đã có chỗ dựa, khác hoàn toàn so với tên bảo vệ quèn trước đây.

Bà Diệp lại định hoạnh họe thêm nhưng Diệp Thành Hải kéo bà ta lại: "Cứ chờ mọi chuyện rõ ràng rồi nói!"

Bà Diệp ngạc nhiên nhìn Diệp Thành Hải, trước đây Diệp Thành Hải cũng không đồng ý mối hôn sự này, bây giờ lại thay đổi thái độ, điều này khiến bà ta khó hiểu.

"Nhậm Kiến Tường, cậu biết tôi không muốn gả con gái cho một kẻ tầm thường! Nếu muốn chung sống với con gái tôi thì cậu phải cho chúng tôi xem bản lĩnh của cậu để chúng tôi tin rằng cậu có thể cho Diệp Yến một cuộc sống tốt đẹp".

Diệp Thành Hải lên tiếng, bà Diệp cũng không làm ầm ĩ nữa, bà ta ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt khinh thường.

Thời gian cứ thế trôi qua, tầm nửa tiếng sau mà Diệp Yến vẫn chưa về nhà.

Trong lòng Nhậm Kiến Tường khá lo lắng, mặc dù hiện tại tu vi của anh chỉ tới cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, nhưng cảnh giới vốn có của anh đã vượt xa hơn rất nhiều, từng hành động cử chỉ cũng đều có khí tức của thiên đạo.

Bây giờ tâm trạng của anh bất an như vậy chỉ có một khả năng đó là Diệp Yến xảy ra chuyện.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Nhậm Kiến Tường lập tức đứng lên lao thẳng ra ngoài.

"Thằng nhóc đó làm cái gì vậy? Khùng khùng điên điên, ra ngoài cũng không biết đường nói một câu, đúng là vô văn hóa!"

Bà Diệp khó chịu lẩm bẩm, quay đầu lại nghĩ đến thái độ của Diệp Thành Hải lúc nãy, bà ta không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Thành Hải, hôm nay ông khác mọi hôm lắm, trước đây ông chê Nhậm Kiến Tường không có tiền đồ, không thể cho Yến Nhi cuộc sống tốt? Hôm nay sao ông lại làm như thế?"
Chương 14: Diệp Yến mất tích

“Chu Tử Hạo là người không đáng tin đâu!”

Diệp Thành Hải lắc đầu, chậm rãi nói.

Ông ta đã lớn tuổi nên có thể nhìn thấu được nhân cách của một người thông qua hành động của người đó.

Bà Diệp không nghe rõ những gì Diệp Thành Hải nói, bà ta chỉ nghĩ đó là lời nói nhảm thường ngày của Diệp Thành Hải nên cũng mặc kệ, tiếp tục xem tivi.

Bên kia, Nhậm Kiến Tường đã ra khỏi nhà họ Diệp, anh nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi, xe chạy về phía trường mẫu giáo Hoa Tây, nơi Thư Thư đi học.

“Yến Nhi! Em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện”, hai tay Nhậm Kiến Tường siết chặt nắm đấm, nếu Yến Nhi xảy ra chuyện gì thì anh sẽ bắt kẻ đã hại cô ấy phải trả cái giá gấp nghìn lần.

Chẳng mấy chốc, Nhậm Kiến Tường đã nhìn thấy trường mẫu giáo, sau khi trả tiền xong anh lập tức chạy ngay đến chỗ trường học.

Trường mẫu giáo vẫn chưa đóng cửa, nhưng bên trong đã không còn tiếng ồn của bọn trẻ, rõ ràng là đã tan học.

“Bố, là bố”, một giọng nói non nớt vừa truyền đến tai Nhậm Kiến Tường, anh vui mừng khôn xiết, bởi vì giọng nói này là của Diệp Uyên Thư.

Nhậm Kiến Tường nhìn về nơi phát ra giọng nói, có hai người đang ngồi trên xích đu trường học, một người là Thư Thư, người kia là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào.

“Anh là bố của Uyên Thư à?”

“Đúng vậy! Cô là ai?”

“Tôi là cô giáo của con bé, các anh làm bố mẹ kiểu gì vậy, đứa trẻ tan học cũng không tới đón, hôm nay họp phụ huynh cũng không có ai đến”.

Câu nói của cô giáo Diệp Uyên Thư phá tan ảo tưởng cuối cùng của Nhậm Kiến Tường, anh cũng mong là cảm giác của mình không đúng, nhưng rõ ràng là Diệp Yến đã thật sự xảy ra chuyện, anh biết rõ tính cách của Diệp Yến, cô không thể nào đi lung tung một mình.

“Cô giáo, thật sự xin lỗi, tôi có chút việc nên đến trễ”.

“Sau này để ý một chút! Công việc dù có quan trọng đến mấy, thì có thể quan trọng bằng con cái sao?”

“Thư Thư, mau đến chỗ bố nào”, lúc này Nhậm Kiến Tường không còn hơi sức đâu để nói chuyện phiếm với cô giáo, sau khi nói lời xin lỗi lần nữa thì lập tức ôm con gái rời đi.

“Yến Nhi! Dù em đang ở đâu thì anh cũng phải tìm được em”, Nhậm Kiến Tường ôm lấy Diệp Uyển Thư đi đến một khoảng đất trống, anh dùng thần thức của mình để tìm kiếm Diệp Yến.

“Bố ơi! Bố sao thế”.

“Bố không sao! Bố dắt con đi tìm mẹ, con im lặng một lát nhé, đợi lát nữa con sẽ có thể gặp được mẹ rồi”.

“Vâng ạ! Thư Thư sẽ nghe lời!”, Diệp Uyển Thư rất ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ mũm mĩm của mình lại.

Tu vi của Nhậm Kiến Tường đến nay chỉ ở cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, thần thức chỉ có thể quan sát khoảng cách bốn mét xung quanh, nhưng điều này hiển nhiên là không đủ.

“Gương quan sát trời”.

Gương quan sát trời là đạo pháp tối cao mà Nhậm Kiến Tường đã tu luyện ở thế giới trước, lúc này Nhậm Kiến Tường sử dụng đạo pháp thâm thúy này sẽ gây tổn thương đến cơ thể của mình, nhưng anh vốn không quan tâm được nhiều như thế, việc quan trọng trước mắt là phải tìm được Diệp Yến.

Với sức mạnh của đạo pháp “Gương quan sát trời”, thần thức của Nhậm Kiến Tường đã bao trùm cả thành phố Hoa Tây.

Sau thời gian một nén hương, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Nhậm Kiến Tường đột nhiên mở ra.

“Chu Tử Hạo, tôi phải lấy mạng anh!”

Nhậm Kiến Tường vừa dùng thần thức của mình để thăm dò vị trí của Diệp Yến, cuối cùng anh đã tìm được, cô đang ở trong một khu rừng hẻo lánh ở phía Nam Bắc của thành phố Hoa Tây.

Chu Tử Hạo và Tề Sơn đã bắt cóc Diệp Yến, họ đang mưu đồ làm chuyện xấu với cô.

Tề Sơn là cậu hai nhà họ Tề, là một cậu ấm giàu có coi trời bằng vung, nhà họ Tề cũng là gia tộc đứng thứ hai ở thành phố Hoa Tây, vẫn luôn có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chu.

Tề Sơn cũng có ý đồ xấu với Diệp Yến, nhưng lại bị Chu Tử Hạo giành trước, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nên Tề Sơn cũng từ bỏ suy nghĩ đó, nhưng hôm nay Chu Tử Hạo đã gọi điện cho hắn nói rằng hắn có cơ hội gần gũi với người đẹp.

Sau khi hai người gặp nhau và lập kế hoạch xong xuôi thì lập tức bắt cóc Diệp Yến.

Nhậm Kiến Tường đấm mạnh vào cây đại thụ bên cạnh, vỏ cây đại thụ lập tức bị lõm sâu xuống.

“Bố lợi hại quá”, Diệp Uyển Thư bên cạnh không hiểu chuyện vui vẻ hô lên.

“Bác tài, chở tôi đến rừng Thường Sơn ở phía Tây Bắc”, Nhậm Kiến Tường bắt một chiếc xe taxi, theo yêu cầu của Nhậm Kiến Tường, xe phóng nhanh đến địa điểm cần đến.

Rừng Thường Sơn cũng được xem là một thắng cảnh ở thành phố Hoa Tây.

Có rất nhiều đường nhánh trong rừng, nhiều người giàu có thích đến đây du ngoạn, hái nấm, săn bắn...

“Đường lên đó không dễ đi, tôi phải dừng xe ở đây thôi”.

Nhậm Kiến Tường sử dụng thần thức của mình cảm nhận được vị trí lúc này của Diệp Yến ở cách đây không xa, anh nhanh chóng trả tiền rồi bế lấy Diệp Uyển Thư chạy thẳng lên núi.

“Thư Thư, con ngủ một giấc trước đi!”, Nhậm Kiến Tường nhỏ nhẹ nói với cô con gái trong vòng tay mình.

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường chứa đựng đạo pháp, Diệp Uyển Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhậm Kiến Tường làm vậy là bởi vì anh không muốn lát nữa con gái mình sẽ nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu mà bị ám ảnh tâm lý.

...

“Diệp Yến ơi Diệp Yến, trước đây anh đã từng ăn nói nhỏ nhẹ với em rằng anh muốn kết hôn với em, nhưng em lại không đồng ý, bây giờ anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, Nhậm Kiến Tường khiến anh mất hết thể diện, vậy anh phải lấy đi thứ quý giá nhất của hắn để bù đắp”.

Ở nơi nào đó trong rừng, Chu Tử Hạo cầm một con dao trong tay, nhìn Diệp Yến đang bị trói chặt trên xe, bật cười ha hả nói.

“Cậu chủ Chu! Chuyện này là chuyện phạm pháp đấy, anh suy nghĩ kỹ chưa”, Tề Sơn nói.

“Yên tâm đi! Đến lúc đó tìm đại một chỗ nào đó chôn cô ta, chết không đối chứng, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì”.

Sau khi nghe Chu Tử Hạo nói vậy, Tề Sơn gật đầu.

Chu Tử Hạo bỗng chốc biến thành một con người xấu xa nham hiểm, cuộc sống trong nhà kính khiến hắn đã quen với việc được người khác tâng bốc.

Khi ai đó khiến hắn nhìn rõ bản thân mình thì hắn tuyệt đối sẽ không hối cãi, mà ngược lại tâm lý hắn lại đi theo cách sai lệch, một khi không cẩn thận sẽ trở thành một tội phạm vô cùng hung ác.

Diệp Yến không ngừng vùng vẫy, cô cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, nhưng một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể thoát ra được. Nhìn nụ cười hiểm ác trên mặt của hai người họ và cảnh vật xa lạ xung quanh, nước mắt cô cứ rơi lã chã.

Giờ phút này cô rất nhớ Nhậm Kiến Tường, cô bây giờ mới nhận ra, ở bên Nhậm Kiến Tường cô cảm thấy an toàn đến nhường nào.

Trong những ngày qua, hai người ngủ chung một giường, nhưng Nhậm Kiến Tường chưa từng làm gì cô.

Từ nhỏ cô đã có thói quen đạp chăn khi ngủ, nhưng gần đây mỗi sáng thức dậy, chăn vẫn luôn ở trên người cô, cô biết chiếc chăn đó là thế nào. Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cô đã không còn cơ hội gặp lại Nhậm Kiến Tường nữa.

Diệp Yến lại nhớ đến lần trước khi cô định tự hủy hoại khuôn mặt, là Nhậm Kiến Tường đã dùng tay anh để đỡ nhát dao cho cô.

...

Từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu, nước mắt của Diệp Yến không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

“Nhậm Kiến Tường, từ nay về sau, em sẽ không hối hận nữa, cảm ơn vì đã có anh, em đã từng có một mái ấm”, Diệp Yến lẩm bẩm.

Ánh mắt Diệp Yến nhìn chằm chằm vào góc cửa xe, cô nằm trên xe, cả người đều bị trói chặt, chỉ có đôi chân là có thể nhúc nhích.

“Con gái, Nhậm Kiến Tường, hẹn gặp ở kiếp sau!”, ngay khi Diệp Yến định tự sát, một giọng nói truyền vào tai Diệp Yến.

“Chu Tử Hạo, hôm nay đây sẽ là nơi chôn thân của bọn mày”.
Chương 15: Giết

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Yến vui mừng khôn xiết.

Nhưng sau khi thấy dao ngắn trong tay Chu Tử Hào, cô muốn bảo Nhậm Kiến Tường nhanh chóng rời đi, với dáng vẻ điên cuồng của Chu Tử Hào bây giờ, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.

Tuy nhiên miệng Diệp Yến đang bị quấn băng nên chỉ có thể nức nở nghẹn ngào.

“Nhậm Kiến Tường, sao mày lại ở đây?”, nhìn thấy người đến là Nhậm Kiến Tường, trong lòng Chu Tử Hào vô cùng hoảng hốt, nếu để người khác biết những chuyện hắn đã làm, chắc chắn hắn sẽ thân bại danh liệt, nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi trong tù.

Chu Tử Hào cũng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, sau khi nhìn thấy người đến chỉ là Nhậm Kiến Tường và con gái anh, một ý tưởng táo bạo nảy sinh trong đầu hắn.

“Mày chính là Nhậm Kiến Tường à? Lại còn dám dẫn con gái đến nơi nguy hiểm này, vậy cũng tốt, cả nhà bọn mày có thể đoàn tụ ngay rồi đấy”.

Tề Sơn biết suy nghĩ trong đầu Chu Tử Hào nên hắn cũng không hề do dự nữa, hôm nay hắn không thể quay đầu lại được nên dứt khoát đã làm thì phải làm đến cùng.

“Nhậm Kiến Tường, nếu mày đã tới thì đừng hòng rời khỏi đây”.

Nhìn Diệp Yến đang bị trói chặt trong xe, hai mắt Nhậm Kiến Tường bừng bừng sát khí.

“Những lời này tao cũng đang muốn nói với bọn mày! Hôm nay bọn mày đừng hòng rời khỏi đây”.

“Ha ha! Mày còn ngông cuồng như thế cơ à? Hôm nay tao sẽ cho mày biết, tao không phải là một cậu chủ vô dụng như trong mắt mày”, Chu Tử Hào tức giận hét lên, trút hết tất cả những bất mãn trong lòng mình ra.

Bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Kiến Tường, mọi thứ đều thay đổi. Bố hắn thậm chí còn không để hắn thừa kế nhà họ Chu, chuyện này khiến hắn vô cùng oán hận.

Chu Tử Hào ngắm nghía con dao ngắn trong tay, điên cuồng cười khẩy.

“Nhậm Kiến Tường, chịu chết đi”.

Nói xong, Chu Tử Hào cầm dao ngắn, đâm về phía ngực Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, đá bay con dao trên tay Chu Tử Hào, nhưng vì ra tay quá nhanh nên Tề Sơn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dao ngắn trong tay Chu Tử Hào lập tức bay ra ngoài trong nháy mắt.

"Rác rưởi!"

Anh quay người lại, đá bay Chu Tử Hào.

Chu Tử Hào loạng choạng ngã xuống đất, nhìn con dao trên mặt đất, hắn rất muốn cầm dao ngắn lên nhưng lại phát hiện mình không có một chút sức lực nào.

Hai chân Tề Sơn run lẩy bẩy, thực lực mà Nhậm Kiến Tường vừa thể hiện lúc nãy khiến hắn tuyệt vọng, hắn biết chắc chắn rằng mình không đấu lại Nhậm Kiến Tường.

“Nhậm Kiến Tường, anh tha cho tôi đi, giết người là phạm pháp, tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa”.

Tề Sơn quỳ phịch xuống đất, dưới háng chảy ra một loại chất lỏng khiến người ta nhìn mà thấy ghê tởm. Hắn đã làm nhiều chuyện xấu hơn Chu Tử Hào, vậy nên hắn càng sợ chết hơn.

Nhậm Kiến Tường không quan tâm Tề Sơn mà đi về phía chiếc xe, xé băng dán ngoài miệng Diệp Yến, sau đó tháo dây thừng cho cô.

Vừa được tự do, Diệp Yến lập tức ôm chầm lấy Nhậm Kiến Tường và khóc nức nở khiến Nhậm Kiến Tường cảm thấy rất áy náy.

“Không sao rồi, đều là anh sai”, Nhậm Kiến Tường vỗ nhẹ vào lưng Diệp Yến để cô bình tĩnh lại.

...

“Em hãy bế Thư Thư ra đường chờ anh trước, anh giải quyết xong chuyện ở đây rồi sẽ ra ngay”.

“Anh muốn làm gì? Kiến Tường, anh đừng giết bọn họ, nếu không anh sẽ ngồi tù đấy”.

“Bọn chúng dám động vào em thì anh sẽ khiến chúng phải trả giá đắt, anh không sao đâu, em yên tâm đi! Tin tưởng anh một lần, được không?”, Nhậm Kiến Tường dịu dàng nói.

“Được”, Diệp Yến rất nghe lời bế Diệp Uyên Thư đi ra đường lớn.

Nhậm Kiến Tường lặng lẽ lưu lại một dấu ấn thần thức trên người Diệp Yến, như vậy, sau này nếu Diệp Yến xảy ra chuyện gì anh thì anh sẽ biết ngay, chuyện lần này rõ ràng đã khiến anh bị dọa sợ, cũng may là tới kịp lúc, nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời.

“Bây giờ ở đây chỉ còn lại ba người chúng ta, nói đi! Bọn mày muốn chết như thế nào?”

“Nhậm Kiến Tường, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì”.

Thấy ánh mắt Nhậm Kiến Tường đằng đằng sát khí, Chu Tử Hào chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhũn, hắn vẫn chưa muốn chết.

“Khi bọn mày định giở trò với Yến Nhi thì mạng sống của bọn mày đã không còn thuộc về bọn mày nữa rồi”, Nhậm Kiến Tường thờ ơ trước lời nói của Chu Tử Hào.

Nhậm Kiến Tường không nói nhiều lời, linh khí trong tay anh chuyển động, nhấc bổng Chu Tử Hào lên khi còn cách một khoảng xa.

Cảnh tượng này khiến hai người bị dọa sợ chết khiếp bởi vì thực sự quá quỷ dị.

“Ma!”, Tề Sơn hét lớn, lập tức hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Chu Tử Hào chỉ cảm thấy có một bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ họng.

Hắn đã từng nghe bố hắn kể về một truyền thuyết.

Trên thế giới này có người tu luyện, nhưng những người này quá mạnh mẽ, không phải là người bọn họ có thể tiếp xúc, khi ấy, Chu Tử Hào còn cười nhạo bố mình mê tín cổ hủ, hôm nay cảnh tượng chân thực này lại xảy ra với hắn, hắn mới biết bản thân nực cười đến mức nào.

Hắn biết sự chênh lệch giữa mình và Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường muốn giết hắn thì dễ dàng như bóp chết một con kiến nhỏ bé.

“Chịu chết đi!”, Nhậm Kiến Tường khẽ dùng lực, chỉ mấy giây sau Chu Tử Hào đã không còn thở.

Tề Sơn đang hôn mê bất tỉnh dưới đất cũng vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa bởi vì trên ngực hắn có một con dao xuyên thẳng qua tim.

Tâm niệm của Nhậm Kiến Tường khẽ động, hai thi thể trên mặt đất tự bốc cháy, ngay cả chiếc xe mà hai người Chu Tử Hào lái cũng hóa thành tro bụi, một cơn gió lớn thổi qua, xung quanh đã không còn chút dấu vết.

Thuật hỏa cầu và thuật cuồng phong chỉ là hai môn cơ bản của đạo pháp, đương nhiên Nhậm Kiến Tường đã sử dụng rất thành thạo.

Nhậm Kiến Tường cẩn thận kiểm tra xung quanh, sau khi xử lý tốt một vài việc nhỏ mới an tâm rời đi.

“Yến Nhi, chúng ta đi thôi!”, Nhậm Kiến Tường đi tới bên cạnh Diệp Yến, nắm tay Diệp Yến đi xuống núi.

Diệp Yến định lên tiếng dò hỏi thì bị Nhậm Kiến Tường ngắt lời.

“Hãy coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, có anh ở đây rồi! Không sao đâu”.

Diệp Yến gật đầu, bây giờ chỉ cần cô giữ yên lặng thì Nhậm Kiến Tường mới có thể an toàn.

Cuối cùng mấy người họ cũng về đến nhà, ông Diệp bà Diệp lại không gây khó dễ với Nhậm Kiến Tường nhưng cũng không mấy vui vẻ, tất cả đều trông chờ vào thái độ của Nhậm Kiến Tường, nếu anh có thể khiến bọn họ hài lòng thì họ sẽ không nói gì nữa.

Ở một diễn biến khác, Diệp Siêu vui mừng ra mặt, ông cụ Diệp bảo hắn thay Diệp Yến đi bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ, nếu như chuyện này thành công, sau này hắn có thể nhận được sự trợ giúp của tập đoàn Vạn Nguyên.

Có sự bảo đảm của Chu Tử Hào, hắn tin rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Diệp Siêu đã mơ mộng được làm chủ tịch tập đoàn Vạn Nguyên, chỉ là hắn không biết rằng Chu Tử Hào đã biến thành một cái xác khô.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Yến đi làm với bố mẹ, Nhậm Kiến Tường có nhiệm vụ đưa Diệp Uyên Thư đi học.

“Ông nội, sao ông lại đến đây?”

Vừa tới công ty, Diệp Yến đã nhìn thấy ông cụ Diệp, dù cụ ta là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vạn Nguyên nhưng bình thường cụ ta không đến công ty, có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại là giải quyết xong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom