• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Ông Bố Toàn Năng (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Thư Thư bị bắt nạt

"Ông có thể cho Tần Vũ nghỉ nửa buổi được không, chúng cháu lâu rồi không gặp nhau nên muốn nói chuyện một chút", Nhậm Kiến Tường lấy cớ nói ra suy nghĩ của mình.

"Đương nhiên không thành vấn đề".

"Vậy thì cảm ơn ông nhiều lắm", Nhậm Kiến Tường khẽ cười, đánh mắt ra hiệu với Tần Vũ rồi hai người cùng nhau rời khỏi phòng khám Thần Hải.

"Kiến Tường, bây giờ cậu đang làm công việc gì vậy", hai người ra công viên tìm một chỗ râm mát ngồi nói chuyện.

"Mình không có công việc", Nhậm Kiến Tường cười trừ, thật ra anh cũng muốn tìm một công việc để kiếm tiền, mặc dù anh cũng có một chức danh ảo trong tập đoàn Vạn Nguyên nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Nếu ông cụ Diệp không ngu ngốc thì cuối cùng cũng sẽ để cho Diệp Yến tiếp nhận tập đoàn Vạn Nguyên thôi, anh có tiền hơn thì có thể giúp địa vị của Diệp Yến được nâng cao lên nhiều lần, Tần Vũ đã nhắc nhở anh suy nghĩ về vấn đề này.

"Xem ra mấy năm nay cậu cũng vất vả nhiều!"

"Cũng có thể nói vậy!", Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm nói, anh thực sự sống rất khổ cực, vì để tồn tại ở tiên giới, nơi mà mọi thứ chỉ giống như hạt cát thì sống được đã là một điều rất khó rồi.

"Cậu và Diệp Yến con gái nhà họ nhà họ Diệp thế nào rồi", Tần Vũ không nhịn được hỏi.

"Bây giờ vẫn khá tốt".

Nhậm Kiến Tường nghĩ đến việc hôm nay Diệp Yến đã thay đổi thái độ với mình, tâm trạng anh lại càng vui vẻ hơn, bây giờ hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh vẫn trên thế giới này, hơn nữa họ còn rất quan tâm tới anh, như vậy là đủ rồi.

Hai người nói chuyện một lúc thì Tần Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi nói.

"Đúng rồi, cuối tuần này có buổi họp lớp, cậu có đi không?"

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bây giờ anh chẳng còn chút ấn tượng nào với bạn đại học cả, ngoài Tần Vũ ra thì anh chỉ nhớ mỗi một cô bạn tên Tô Hân Di.

"Cậu thì sao?"

"Mình phải đi chứ, đi cùng mình nhé, dù gì cậu cũng có công việc gì đâu, đến chơi thôi mà".

Nhậm Kiến Tường cuối cùng cũng gật đầu: "Nếu đến lúc đó không có việc gì thì mình sẽ đi cùng cậu, đúng rồi cho mình phương thức liên lạc đi".

Hai người trao đổi số điện thoại, kết bạn Zalo với nhau, Nhậm Kiến Tường hỏi: "Đúng rồi, tên nhóc cậu có vợ chưa vậy?"

Tần Vũ cười hì hì: "Bây giờ mới có bạn gái thôi, còn chưa nói đến lúc nói chuyện cưới xin", Tần Vũ nói xong liền tỏ vẻ hạnh phúc hiếm thấy, xem ra mối quan hệ của hai người rất tốt.

"Được phết nhỉ! Mình còn nhớ lúc đại học mình bảo cậu tìm bạn gái cậu còn ngượng ngùng, cứ tưởng độc thân vui tính cả đời cơ!", Nhậm Kiến Tường trêu đùa.

"Cô ấy là nhân viên phục vụ, mối quan hệ giữa bọn mình cũng tốt, cả hai đều có công việc ổn định, vui là đủ rồi, phải không Kiến Tường".

"Đúng vậy, là con người phải biết đủ, vui vẻ là tốt rồi", Nhậm Kiến Tường cảm nhận được tâm trạng Tần Vũ đột nhiên đi xuống nhưng anh không biết tại sao.

Hồi còn đại học, ước mơ của Tần Vũ là kiếm được thật nhiều tiền, nhưng đã năm năm rồi Tần Vũ vẫn làm việc trong phòng khám, bây giờ đã được lên bác sĩ chính thức, mặc dù cũng tốt những còn kém xa chí hướng ban đầu của anh ấy.

"Không sao, bây giờ cậu có người anh em như mình rồi, mình sẽ không để cậu chịu khổ đâu".

"Đúng vậy, chúng ta mãi mãi là anh em", Tần Vũ chỉ coi mấy lời này là Nhậm Kiến Tường đang an ủi anh ấy thôi, nhưng câu nói mãi mãi là anh em thì thực sự là lời thật lòng.

"Nếu đã như vậy thì để hôm khác nói chuyện sau nhé, con gái mình sắp tan học rồi, mình còn phải đi đón con bé về nhà nữa".

Nhậm Kiến Tường xem đồng hồ đã là ba giờ rồi, nửa tiếng nữa là con gái tan học rồi.

Hai người chào tạm biệt nhau xong, Nhậm Kiến Tường gọi một chiếc taxi, ngồi trong xe anh tự cảm thán sự thay đổi của năm tháng, đồng thời cũng quyết tâm phải đi kiếm tiền.

Đến trường mẫu giáo Hoa Tây, Thư Thư vẫn đang học, Nhậm Kiến Tường ngồi ghế đợi cô bé, Diệp Uyên Thư cũng nhìn thấy anh rồi, cô bé còn làm mặt quỷ với anh rồi tiếp tục chơi đùa với bạn.

"Con gái tôi đúng là chúa nghịch ngợm mà!", Nhậm Kiến Tường thở dài nói.

Một lúc sau, Nhậm Kiến Tường thấy có điều bất thường, Thư Thư có xích mích với bạn cùng lớn.

Người có xích mích với Thư Thư là một bé trai, nhìn có vẻ hai đứa bé sắp đánh nhau rồi, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng Nhậm Kiến Tường đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh vợ con được.

Vậy nên anh quyết định mỗi tối sẽ dùng linh khí rèn luyện cơ thể của hai mẹ con, lâu dần cơ thể hai người sẽ khỏe mạnh không kém gì người luyện võ.

Chỉ là cuộc cãi vã giữa những đứa bé nhưng cậu bé kia nhất quyết không chịu bỏ qua, trong tay còn đang cầm một cây chổi, đúng lúc cô giáo Lâm vừa bước vào văn phòng nên không biết có học sinh đang đánh nhau.

Nhậm Kiến Tường sao có thể để người khác làm tổn thương con gái của anh được.

Tay anh nhanh chóng ngưng tụ một khối linh khí rồi đẩy linh khí bay vào cơ thể của Diệp Uyên Thư.

Lúc cậu bé kia định cầm chổi đánh Diệp Uyên Thư thì cô bé cảm thấy một nguồn năng lượng tràn đầy trong cơ thể.

Cô bé dùng hai tay đẩy một cái đồng thời nhanh chóng lùi lại phía sau tránh đòn của cậu bé, cậu bé kia bị đẩy ngã xuống đất rồi khóc ầm lên.

Thu hồi linh lực ở cơ thể con gái lại Nhậm Kiến Tường mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh mà truyền thêm một chút linh lực nữa thì cậu bé kia sẽ bị thương mất, trẻ con đánh nhau là bình thường, anh cũng không muốn tổn thương cậu bé chỉ vì cậu bé không ngoan.

"Con ranh con đanh đá nhà ai đây, dám đánh con trai tao à?”

Trong khi Nhậm Kiến Tường tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc ở đây thì một giọng nói truyền tới, Nhậm Kiến Tường nhìn sang thì ra là một người đàn ông mặc áo đen đang nhìn chằm chằm Diệp Uyên Thư một cách hung dữ.

Bây giờ cũng sắp đến giờ tan học, rất nhiều phụ huynh đến đây ngồi chờ đón con, chắc chắn cảnh tượng vừa rồi phụ huynh này cũng nhìn thấy.

Nếu phụ huynh kia đã ra mặt thì Nhậm Kiến Tường cũng tới luôn.

"Này ông, rõ ràng là con trai ông muốn đánh con gái tôi, con gái tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi mà".

"Bố ơi, cậu ta chửi con với mẹ nên con mới đánh nhau với cậu ta, con không hư".

Nhậm Kiến Tường cảm thấy ấm áp: "Thư Thư ngoan lắm".

"Hừ! Bố mẹ mày cũng có tốt đẹp gì đâu, cả thành phố Hoa Tây này đều biết, sao lại không được nói?", cậu bé kia thấy bố mình đến cũng mạnh miệng hơn, đứng dậy tiếp tục ăn nói xấc xược.

Nhậm Kiến Tường chau mày lại, mặc dù chỉ là đứa bé nhưng những lời vừa rồi đúng là rất khó nghe, anh nói với người đàn ông mặc áo đen.

"Ông không dạy dỗ con trai ông sao?"

"Con trai tao có nói sai đâu? Mấy lời này là tao dạy đấy! Mày làm gì được tao?"

"Ha ha! Vậy thì mong là hôm nay ông có thể về nhà an toàn".

Nhậm Kiến Tường thực sự nổi giận, cả đời này anh đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng mà luôn có những người không có mắt bắt anh phải động chân động tay.

"Biết tại sao tao lại nói mày như vậy không? Vì mày đáng chết!", người đàn ông mặc áo đen vênh váo nói.
Chương 22: Quyết đấu

Nhậm Kiến Tường nghe ra được ý khác trong câu nói đó, anh tự hỏi người đàn ông anh chưa từng gặp trước mặt này là ai mà lại căm thù anh đến vậy.

Nhưng cho dù đối phương có là ai, dám chọc vào anh thì chỉ có hối hận.

"Tao là Chu Hãn, chú của Chu Tử Hào", người đàn ông kia lạnh lùng nói.

"Tôi không quan tâm ông là ai, tôi khuyên ông nên xin lỗi tôi ngay lập tức", Nhậm Kiến Tường không biến sắc nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.

"Cháu trai tao mất tích, tao đã điều tra rồi, trước khi thằng bé mất tích có xích mích với mày, chuyện thằng bé mất tích chắc chắn có liên quan đến mày".

"Ông có chứng cứ gì không?"

"Tạm thời thì không có, nhưng mày yên tâm, sẽ có người trừng phạt mày sớm thôi, hôm nay tao dạy dỗ mày trước, cho dù mày có gây ra vụ mất tích của cháu tao hay không thì tao cũng phải cho mày biết đắc tội với nhà họ Chu thì mày phải chết", Chu Hãn nhe răng cười độc ác.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, anh không biết gã Chu Hãn này lấy tự tin ở đâu ra nữa, trong mắt anh, nhà họ Chu chẳng là cái thá gì.

"Mày tên là Nhậm Kiến Tường đúng không, con ả trà xanh Diệp Yến kia được Chu Tử Hào để ý là phúc phần của nó, vậy mà nó lại chọn mày, đúng là mèo mả gà đồng".

Nhậm Kiến Tường tức giận trợn trừng mắt, trong mắt anh gã Chu Hãn không khác người chết là bao.

"Tao muốn chọc tức mày đấy, không phục thì sống mái với nhau một trận đi, mày có dám không?", Chu Hãn ngông cuồng hét lên.

Lúc này càng ngày càng nhiều phụ huynh vây lại xem, thấy hai người như nước với lửa, không biết là có chuyện gì xảy ra.

"Kia không phải là Chu Hãn nhà họ Chu sao? Nhìn có vẻ như muốn đánh nhau với người ta nhỉ!"

"Ôi giời! Bình thương gã Chu Hãn này cũng có hiền lành gì đâu, coi như thanh niên kia xui rủi chứ gã Chu Hãn này là quán quân Taekwondo ba năm liên tiếp thành phố Hoa Tây đấy".



"Hai phụ huynh đang làm gì ở đây vậy?"

Lúc này, cô giáo Lâm từ văn phòng bước ra thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, vội vàng bước tới.

"Mọi người nghe rõ rồi nhé, thằng nhóc này muốn đấu võ với tôi, còn nói là muốn sống mái một trận, mọi người ở đây làm chứng cho tôi đấy nhé".

Chu Hãn lớn tiếng nói, rồi nhìn cô giáo Lâm cười nhếch mép nói: "Cô Lâm, nếu cô vẫn muốn làm cô giáo thì tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng, cô biết bản lĩnh của tôi rồi đấy".

Khuôn mặt cô giáo Lâm lập tức trở lên hoảng sợ, Chu Hãn cậy nhà họ Chu nên bình thường vẫn hay xúi con trai bắt nạt bạn khác, không cho con nhà người khác động vào con trai gã dù chỉ một chút, vô cùng ngang ngược và quá đáng, nhưng cô ấy đành chịu vì sức mạnh của nhà họ Chu vượt quá sức chống cự của cô ấy.

"Cô giáo Lâm, cô không cần lo, cô cứ cho lũ trẻ tan học đi!"

Nói xong Nhậm Kiến Tường nhìn Chu Hãn rồi nói: "Chúng ta ra bên ngoài đánh".

"Bố ơi cố lên, bố lợi hại nhất", Diệp Uyên Thư đứng bên cạnh hét lên cổ vũ cho bố.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Uyên Thư, đám người xung quanh tỏ vẻ tiếc nuối cho cô bé, nhỏ xíu như vậy mà đã phải mất đi một người bố khỏe mạnh.

Mặc dù Chu Hãn không dám giết chết Nhậm Kiến Tường giữa ban ngày ban mặt, nhưng với tính cách của Chu Hãn thì Nhậm Kiến Tường không chết cũng tàn tật cả đời, đến lúc đó nhà họ Chu bồi thường chút tiền là xong.

"Thư Thư, là cô vô dụng, cô không còn cách khác", cô giáo Lâm cũng chỉ là một người phụ nữ, trong lúc này cũng không biết nên làm gì, lo lắng tới mức phát khóc.

"Cô Lâm khóc cái gì vậy? Cô đừng khóc, cô nhìn bố con sắp dạy dỗ người xấu kia", Diệp Uyên Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô bé không biết được hậu quả khi Nhậm Kiến Tường không đánh thắng gã kia là gì.

Hai người ra cổng trường tìm một chỗ đất trống quyết đấu với nhau.

"Tin tôi đi, ông sẽ không sống quá một tháng nữa đâu", Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói, Chu Hãn dám sỉ nhục vợ của anh, điều này đã đủ khiến anh muốn giết chết gã rồi.

"Thằng nhóc, đợi lát nữa mày sẽ biết câu nói vừa rồi của mày nực cười đến thế nào, mày cũng tin tao đi, cả đời này mày cũng đừng nghĩ đến việc đứng dậy nữa, một lúc nữa thôi tao sẽ chặt đứt hai chân của mày".

Nhậm Kiến Tường không muốn nói thêm những điều vô ích nữa, anh sẽ dùng hành động để khiến Chu Hãn câm mồm lại.

"Đỡ nắm đấm của tao đây, mày có tư cách gì mà đấu với tao…", vừa nói Chu Hãn vừa nắm chặt hai bàn tay đấm thằng vào đầu Nhậm Kiến Tường, tốc độ của nắm đấm này quá nhanh khiến phụ huynh đứng xung quanh không nhìn rõ.

Đến lúc bọn họ nhìn rõ thì nắm đấm của Chu Hãn đã bị Nhậm Kiến Tường dùng một tay nắm lấy.

"Phù…"

Phụ huynh đứng vây quanh hoang mang, bọn họ hít một hơi thật sâu, mọi người tưởng rằng Nhậm Kiến Tường chỉ có thể né tránh chứ không ngờ anh dùng một tay để đỡ nắm đấm này, hơn nữa vẻ mặt anh cũng thoải mái.

Nhìn thấy cảnh tượng này mắt cô giáo cũng sáng rực lên, trong lòng cô ấy dấy lên chút hy vọng, mong Nhậm Kiến Tường có thể vượt qua được mà không bị thương.

"Tôi đã từng xem video Chu Hãn thi đấu rồi, sở trường của gã không phải là nắm đấm đâu mà là chân đấy, có lần gã còn dùng đôi chân cứng như sắt của gã đá gãy hai cánh tay của đối thủ đấy…"

"Thì ra là như vậy…"

Mọi người xung quanh đang bàn tán sôi nổi.

Nghe thấy vậy cô giáo Lâm hơi căng thẳng, không biết Nhậm Kiến Tường có chống đỡ được tiếp không, cô ấy đã gọi điện cho hiệu trưởng, chỉ cần hiệu trưởng xuất hiện thì có lẽ Chu Hãn sẽ nể mặt hiệu trưởng.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Chu Hãn lại đổ mồ hôi lạnh, gã là người trong cuộc nên gã là người hiểu tình hình hiện tại nhất.

Nhậm Kiến Tường chỉ dùng một tay đã đỡ được nắm đấm của gã, anh tỏ vẻ rất bình tĩnh như thường, hơn nữa đến lúc gã định rút tay về thì không tài nào rút được.

Nhậm Kiến Tường ngày càng dùng lực mạnh hơn, Chu Hãn chỉ cảm thấy tay phải của gã như sắp bị tàn phế tới nơi rồi, vô cùng đau đớn.

Vào lúc Chu Hãn sắp không chịu được nữa thì Nhậm Kiến Tường mới buông ra, lúc này Chu Hãn thở hổn hển.

Nhậm Kiến Tường làm như vậy thứ nhất là vì để cho Chu Hãn cảm nhận được sự đau đớn, hai là anh đã truyền một chút linh lực vào cơ thể của Chu Hãn, gã không phải võ giả cho nên sẽ không phát hiện ra được, luồng linh lực đó sẽ ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của Chu Hãn, không đến một tháng nữa Chu Hãn sẽ bị bệnh mà chết.

Cho dù đi kiểm tra thì cũng chỉ có thể kết luận là mắc bệnh ký sinh trùng, chắc chắn không thể điều tra ra được có liên quan đến Nhậm Kiến Tường, đây cũng là lý do mà vừa rồi Nhậm Kiến Tường nói gã sẽ không sống nổi quá một tháng nữa.

"Ấy! Vậy là vùng được ra rồi sao?"

Mọi người đứng vây quanh xem kịch hay, cô giáo Lâm và những người xung quanh đều nhìn rõ, bọn họ biết lực chân của Chu Hãn là đẳng cấp nào, bây giờ mà Chu Hãn thoát ra được rồi thì tiếp theo chắc chắn sẽ là một đòn đánh thực sự bùng nổ.

"Mong là cậu thanh niên này tốt số, nằm viện mấy tháng là hồi phục! Gặp phải loại người vô văn hóa như Chu Hãn thì đúng là chuyện xui xẻo nhất trên đời".



Nghe mọi người bàn tán, Diệp Uyên Thư ngây thơ cãi lại: "Bố cháu không thua đâu! Vì là bố cháu mà".

Nhậm Kiến Tường nhìn về phía Diệp Uyên Thư rồi mỉm cười, trong lòng nghĩ con gái là người hiểu bố nhất.
Chương 23: Người thừa kế của tập đoàn Vạn Nguyên

Sau khi vùng ra được Chu Hãn phải xoa bóp tay một lúc cơn đau đớn kia mới giảm bớt, nhưng bàn tay phải vẫn tê dại, thậm chí còn không nắm chặt tay lại được nữa.

"Mày muốn chết hả?"

Chu Hãn tưởng rằng vừa rồi do gã khinh địch cho nên mới không dùng hết toàn lực, nhưng gã không biết rằng, cho dù gã có cố gắng đến mức nào thì trong mắt Nhậm Kiến Tường gã chỉ là một thằng hề đang làm trò thôi.

Chỉ thấy ánh mắt gã đông cứng lại, dồn toàn lực vào chân rồi nhảy lên cao tầm hai mét, chân phải hung hăng định đạp vào đầu Nhậm Kiến Tường.

Đám người xung quanh ồ lên kinh ngạc, nhưng khi mọi người nhìn cú đá đấy với tốc độ vô cùng nhanh thì trong mắt Nhậm Kiến Tường lại chỉ chậm như rùa bò, còn rất nhiều thiếu sót.

Ánh mắt Nhậm Kiến Tường chợt lóe lên một tia sát ý, anh cố gắng đè nén suy nghĩ giết chết Chu Hãn tại đây, nghiêng người tránh cú đá từ trên trời giáng xuống của Chu Hãn.

Cú đá vừa rồi không thành công, Chu Hãn lập tức đổi thế tấn công, đá ngang chân về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, trong đầu nảy ra một suy nghĩ mới, anh đứng im không động đậy để mặc cho Chu Hãn đá vào chân mình.

"Xong đời rồi!", cô giáo Lâm và những người xung quanh đều thót tim, bọn họ đều là những người lương thiện, không lỡ nhìn Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến mọi người kinh ngạc hơn, chẳng thấy Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện gì nhưng Chu Hãn thì đang ôm chân đau đớn run rẩy.

"Chuyện gì vậy? Không phải là Chu Hãn đá trúng Nhậm Kiến Tường rồi sao?"

Chu Hãn chỉ cảm thấy chân của gã như sắp gãy ra vậy, cú đá đầy sức mạnh của gã như vừa va chạm vào một cột sắt lớn, lực phản lại quá lớn khiến chân gã đã bị thương.

"Này ông muốn lấy cớ đánh nhau để ăn vạ tôi đấy à? Tôi còn chưa động vào ông đâu đấy!", Nhậm Kiến Tường hài hước nói.

Mấy người xung quanh đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nghe thấy Nhậm Kiến Tường nói thế đều bật cười ha hả.

"Là tao xem nhẹ năng lực của mày, nhưng không sao, mày không vui mừng được lâu nữa đâu".

Chu Hãn hung dữ nói, gã biết mình đã gặp phải cao thủ giấu nghề rồi, trong lòng gã càng chắc chắn vụ mất tích của cháu trai mình là do Nhậm Kiến Tường gây ra.

Ở thành phố Hoa Tây này chỉ người vừa có bản lĩnh lại coi thường nhà họ Chu như Nhậm Kiến Tường mới dám làm ra chuyện như vậy, gã đoán Chu Tử Hào có thể đã bị giết hại rồi.

"Bố của Thư Thư không phải dạng vừa nhỉ!"

Cô giáo Lâm đã từng tận mắt chứng kiến công phu của Chu Hãn rồi, bây giờ thấy Chu Hãn bị Nhậm Kiến Tường đùa cợt như vậy đương nhiên cô ấy không ngốc mà nghĩ rằng Chu Hãn đang thật sự ăn vạ.

"Bố lợi hại quá đi! Vừa rồi chú nào nói bố cháu sẽ thua vậy, bố cháu không bao giờ thua nhá!", Diệp Uyên Thư thấy bố thắng rồi nên vui mừng nhảy múa.

Nghe cô bé nói vậy, mấy người vừa rồi còn lo lắng cho Nhậm Kiến Tường không khỏi cười ngượng ngùng.

"Con trai, chúng ta đi thôi", Chu Hãn không dám tiếp tục ở đây nữa, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì chắc chắn uy danh của gã cũng sẽ giảm đi đáng kể.

"Ông Chu đi thong thả, mong rằng đến lúc ông đổ bệnh không đến cầu xin tên nhóc tôi nhé".

Lúc Chu Hãn xám mặt rời đi còn nghe thấy Nhậm Kiến Tường ở đằng rau nói vọng lại một câu khó hiểu, trong lòng gã còn không thèm quan tâm, thật nực cười, cơ thể khỏe mạnh như gã thì làm sao mà đổ bệnh được.

"Người anh em khá lắm! Nhà họ Chu hành động ngang ngược, tên Chu Hãn này còn hống hách hơn, cuối cùng cậu cũng giúp chúng tôi trút giận rồi".

Chu Hãn vừa đi, mọi người xung quanh đã xúm đến chúc mừng, Nhậm Kiến Tường chỉ cười nhạt rồi đi tới chỗ cô giáo Lâm: "Cô giáo Lâm, tôi đón con gái về đây".

"Vâng! Xin lỗi anh".

"Cô giáo Lâm nói gì vậy, Thư Thư ở trường may mà có cô chăm sóc, tôi còn phải cảm ơn cô nữa kìa!"

Cô giáo Lâm cũng chỉ là người phụ nữ, chuyện vừa xảy ra cô ấy cũng không biết làm sao, Nhậm Kiến Tường đương nhiên không thể trách cô ấy.

Sau khi Nhậm Kiến Tường rời đi, một ông cụ tầm hơn năm mươi tuổi bước tới.

"Cô giáo Lâm, Chu Hãn với người mà cô nói đâu?"

"Bọn họ đi hết rồi, Chu Hãn thua", cô giáo Lâm khẽ nói.

Ông cụ là hiệu trưởng, nghe tin Chu Hãn thua ông cụ vô cùng kinh ngạc, ông cụ hiểu rất rõ về Chu Hãn, không ngờ Chu Hãn lại thua dưới tay một kẻ vô danh.

"Về nhà rồi, Thư Thư con đói chưa?", Nhậm Kiến Tường về tới nhà, bà Diệp và ông Diệp cũng đang ở nhà, thấy Nhậm Kiến Tường cũng khẽ cười, mặc dù không nói nhiều lời nhưng bầu không khí ngột ngạt cũng đang từ từ giảm bớt.

Dù gì thì cũng là bố mẹ của Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường không thể oán trách bọn họ được.

Một lát sau Diệp Yến cũng tan làm trở về nhà, vừa mở của Nhậm Kiến Tường đã ôm lấy Diệp Yến.

Đã lâu lắm rồi, hai người mới thật sự làm lành với nhau, Diệp Yến được Nhậm Kiến Tường ôm đến mức đỏ hết mặt rồi lan tới xuống tới cả cổ, đẹp như một quả táo đỏ tươi chín mọng.

Diệp Yến xấu hổ đẩy Nhậm Kiến Tường ra, Nhậm Kiến Tường lại càng ôm chặt hơn, Diệp Yến cuối cùng cũng từ bỏ việc phản kháng, hai tay ôm hông Nhậm Kiến Tường, hai người ôm nhau thật chặt.

Cả nhà ăn cơm xong sau đó ngồi ở phòng khách chơi một lúc rồi người nào về phòng người đó nghỉ ngơi.

"Kiến Tường, em không muốn làm việc ở tập đoàn Vạn Nguyên nữa".

Nhậm Kiến Tường đang chơi với con gái liền chau mày lại: "Tại sao?"

"Ông nội nhất quyết muốn nâng đỡ Diệp Siêu làm người thừa kế của tập đoàn Vạn Nguyên, em không muốn tranh giành, em suy nghĩ kỹ rồi, nhà mình sống yên ổn là được".

Nhậm Kiến Tường có chút nghi ngờ, theo lý mà nói ông cụ Diệp sẽ không nâng đỡ Diệp Siêu lên làm người thừa kế mới phải, trải qua biết bao nhiêu việc như vậy mà cụ ta vẫn chưa nghĩ kỹ sao?

Nếu cụ ta muốn Diệp Siêu trở thành người thừa kế tập đoàn Vạn Nguyên thì sao mà tập đoàn phát triển được.

Nhậm Kiến Tường suy nghĩ mà vẫn không hiểu. Hôm sau ông cụ Diệp tới nhà họ Diệp, ông cụ Diệp ở nhà thờ tổ chứ không sống chung với ông bà Diệp.

Ông cụ Diệp đến đây nói chuyện để cho Diệp Yến làm chủ tịch tập đoàn Vạn Nguyên.

Việc Chu Tử Hào mất tích cũng khiến cụ ta nhìn rõ một việc đó là cháu gái và cháu rể của cụ ta cũng có thể khiến nhà họ Diệp phát triển.

"Bố, sao bố lại đến đây?", ông bà Diệp vừa mới dậy đã nhìn thấy ông cụ Diệp đến nhà nên tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ông cụ Diệp không để ý tới hai người mà nói với Diệp Yến: "Yến Nhi, ông muốn giao tập đoàn Vạn Nguyên cho cháu, ông nội cũng già rồi, giao tập đoàn cho cháu ông cũng yên tâm".

Nhậm Kiến Tường đang chơi với con gái trong phòng nhưng bên ngoài có chuyện gì anh biết hết, Nhậm Kiến Tường mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng.

"Bố nói gì vậy, đều là người một nhà không cần phải rạch ròi vậy đâu".

Diệp Thành Hải không hề bất ngờ, bây giờ Chu Tử Hào đã mất tích, Nhậm Kiến Tường lại có quan hệ tốt với tập đoàn Thiên Vũ, ông ta cũng đã đoán được ra ông cụ Diệp sẽ quyết định như vậy.

Bà Diệp cũng nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt dịu dàng hơn.

Diệp Thành Hải đã nói với bà ta rất nhiều chuyện, Nhậm Kiến Tường thực sự rất tốt với Diệp Yến, bây giờ Nhậm Kiến Tường đã có bản lĩnh như vậy, giao con gái cho anh cũng là một lựa chọn tốt.
Chương 24: Diệp Uyên Thư bị bắt cóc

Cả nhà cùng ngồi xuống ăn bữa sáng, bây giờ Diệp Yến đã là chủ tịch tập đoàn Vạn Nguyên, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ông bà Diệp cũng phải đi làm trên tập đoàn nên mọi người nhanh chóng đến tập đoàn.

Dưới sự càm ràm của Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường cũng nhận một chức quản lý ảo.

Diệp Yến trở thành chủ tịch, tập đoàn cũng mở một cuộc họp, Nhậm Kiến Tường nghe họp mà suýt ngủ gật.

Đúng lúc này điện thoại của Diệp Yến đổ chuông.

"Chào cô giáo Lâm, có chuyện gì sao?", người gọi điện cho Diệp Yến là cô giáo của Diệp Uyên Thư.

"Cô Diệp! Tôi không thấy Thư Thư đâu hết!", đầu bên kia truyền đến giọng nói ngập ngừng còn hơi nghẹn ngào của cô giáo Lâm.

"Thư Thư không phải đang ở trên trường sao? Sao lại không thấy con bé đâu?", Diệp Yến run rẩy, cơ thể cô giống như không còn chút sức lực nào, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Nhậm Kiến Tường là người tu luyện, cho dù Diệp Yến không mở loa ngoài nhưng anh vẫn nghe rõ ràng.

Nhậm Kiến Tường bước tới đỡ lấy Diệp Yến rồi khẽ an ủi: "Không sao đâu, lần trước anh có thể tìm thấy em thì lần này anh cũng có thể tìm thấy Thư Thư".

Có kẻ dám động vào người thân của Nhậm Kiến Tường, anh sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn thây.

"Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người tan họp nhé!", Nhậm Kiến Tường nói với tất cả mọi người trong cuộc họp.

Mọi người thấy Diệp Yến hồn bay phách lạc nên dồn dập hỏi: "Chủ tịch có chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, điện thoại lại kêu lên.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, tay của Diệp Yến cũng không ngừng run rẩy, cô không dám bắt máy.

Nhậm Kiến Tường ấn nút nghe, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xảo quyệt.

"Mày là phụ huynh của con bé kia phải không? Con gái mày đang nằm trong tay tao, tao khuyên mày đừng bao cảnh sát làm gì, nếu không tao không dám chắc tao sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đâu".

Nhậm Kiến Tường nắm chặt bàn tay móng tay cắm thằng vào thịt rồi lạnh lùng nói: "Mày muốn gì?'

"Nếu không muốn con gái mày xảy ra chuyện gì thì bảo Nhậm Kiến Tường đến lò gạch nhà họ Trương ở cầu nhà họ Trương Tây Thành, chỉ đi một mình, nếu tao thấy có gì bất thường sẽ lập tức giết con gái mày".

"Tao là Nhậm Kiến Tường đây, mày yên tâm tao sẽ đến ngay, chúng mày đừng làm hại con bé", Nhậm Kiến Tường cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn giết người, nhiệt độ căn phòng bỗng giảm xuống đáng kể khiến mọi người không khỏi rùng mình.

Nhậm Kiến Tường cúp máy, Diệp Yến lập tức kéo anh lại, mặc dù cô biết con gái đang rất nguy hiểm nhưng cô cũng không muốn Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện.

"Chúng ta nghĩ cách khác thử xem, anh đừng đi một mình!", Diệp Yến nức nở nói.

Mọi người xung quanh không không hiểu chuyện gì xảy ra, cố gắng dò hỏi.

"Giải tán đi!', giọng nói của Nhậm Kiến Tường vô cùng lạnh lùng, hôm nay anh chắc chắn phải giết người.

Những người trong phòng họp đều bị Nhậm Kiến Tường dọa sợ, vội vàng rời đi.

"Yến Nhi! Tin anh, anh không sao đâu, chúng sẽ không thể thắng được anh đâu, năm năm anh biến mất anh đã đi theo lão tiền bối lên núi để tu hành, cơ thể anh bây giờ không kém người luyện võ đâu".

Nhậm Kiến Tường không thể nói thằng anh là người tu luyện vì Diệp Yến sẽ càng không tin.

"Không được, em không thể để anh đi một mình được, chúng ta cùng đi", Diệp Yến không dám để Nhậm Kiến Tường đi một mình, cô không muốn đến lúc đó cô lại lẻ loi một mình.

Nhậm Kiến Tường không biết làm sao đành sử dụng một ít linh lực khiến cô ngủ thiếp đi.

Sau đó anh gọi cho Vũ Hàn Thảo một cuộc điện thoại bảo cô ấy đến tập đoàn với Diệp Yến chờ cô tỉnh lại, lúc đó Nhậm Kiến Tường chắc cũng sẽ trở về rồi.

Vũ Hàn Thảo nhận điện thoại cũng sợ hết hồn, lần đầu tiên cô ấy nghe thấy giọng Nhậm Kiến Tường lạnh lẽo giống như ma quỷ dưới địa ngục đến vậy.

Anh cầm lấy chìa khóa của Diệp Yến rồi lái xe đến lò gạch nhà họ Trương theo sự hướng dẫn của điện thoại.

Ở một nơi khác, trong nhà họ Chu.

Một người đàn ông trung niên oai phong ngồi trên ghế long hổ giữa phòng khách, một người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh, người đàn ông cường tráng này chính là Chu Hãn đã từng đánh nhau với Nhậm Kiến Tường, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế chính là bố của Chu Tử Hào-Chu Chấn.

"Chú Ba, tên Nhậm Kiến Tường thật sự là hung thủ sát hại con trai tôi sao?"

Bây giờ Chu Tử Hào đã bặt vô âm tín, mặc dù bọn họ vẫn còn ôm chút hy vọng nhưng kinh nghiệm lăn lộn ngoài đời biết bao năm đã nói cho bọn họ biết xác suất Chu Tử Hào còn sống là rất nhỏ.

"Chắc chắn là nó, em đã điều tra rồi, hôm đó Tử Hào và Tề Sơn nhà họ Tề lái xe đến trường mầm non Hoa Tây".

"Lần trước em có đánh nhau với nó rồi, em còn không phải đối thủ của nó, nó chắc chắn có năng lực để giết Tử Hào và Tề Sơn".

Chu Hãn nói tiếp: "Hơn nữa dạo gần đây Tử Hào chỉ có xích mích với Nhậm Kiến Tường, liên kết tất cả những sự việc trên lại thì Nhậm Kiến Tường là đối tượng tình nghi rất lớn".

"Lần này em đã thuê sát thủ toàn là võ giả, mặc dù giá cả rất cao nhưng người khác sẽ không bao giờ điều tra ra được là có liên quan đến chúng ta, hơn nữa chỉ cần xác định được Nhậm Kiến Tường là hung thủ sát hại Tử Hào thì bọn chúng sẽ giết chết nó luôn tại chỗ".

Chu Chấn gật đầu, mặc dù đứa con trai này không thích tranh đoạt nhưng dù gì cũng là con trai của ông ta, nếu Nhậm Kiến Tường thật sự là hung thủ thì ông ta nhất định phải bắt Nhậm Kiến Tường đền mạng.

"Võ giả! Nếu nhà chúng ta có một võ giả thì e là nhà chúng ta cũng đã trở thành thế lực đứng đầu giống như nhà họ Đoàn rồi, cho dù là nhà họ Tề cũng chẳng có cửa mà tranh giành với chúng ta".



Nhậm Kiến Tường đến nơi, đây là một lò gạch bỏ hoang, Nhậm Kiến Tường vừa mới bước xuống xe thì đã có hai người bịt mặt dùng dao kề vào cổ anh.

"Một mình mày đến sao?"

"Đúng vậy, chỉ có một mình tao", Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói, hôm nay tất cả chúng mày phải chết.

"Đi! Đi theo bọn tao gặp đại ca, tao khuyên mày đừng có giở trò, trước mặt đại ca của bọn tao, mấy trò khôn vặt của mày không có tác dụng đâu".

"Thế giới này rất rộng lớn, có những chuyện sẽ phá vỡ thế giới quan của mày, có trách thì trách số mày đen thôi!"

Sau khi vào bên trong lò gạch, Nhậm Kiến Tường lập tức nhìn thấy con gái, Diệp Uyên Thư đang bị trói trên cột.

"Bố ơi! Bố ơi! Bố mau cứu con, Thư Thư bị trói đau quá".

Một thanh niên mặc áo trắng đứng trước mặt Diệp Uyên Thư, tay cầm một thanh kiếm, bây giờ rất ít người dùng kiếm là vũ khí.

Nhậm Kiến Tường cảm nhận được thanh niên mặc áo trắng kia là một kiếm tu nhưng chỉ là hạng xoàng thôi.

"Tao hỏi mày một câu, Chu Tử Hào có phải do mày giết không?", thanh niên áo trắng rất vênh váo, còn không ngẩng đầu lên một cái.

"Là tao giết!", Nhậm Kiến Tường thừa nhận luôn, điều này khiến thanh niên áo trắng sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Kiến Tường.

Không ngờ Nhậm Kiến Tường lại dám thừa nhận chuyện này, hắn không biết rằng Nhậm Kiến Tường đã coi hắn như người chết, đối với người chết thì có gì mà không dám nói chứ.

"Thằng nhóc, nếu đã như vậy thì mạng của mày phải bỏ ở đây rồi! Bố con chúng mày đoàn tụ ở dưới âm phủ đi".

"Thì ra mày là chó nhà họ Chu, mày yên tâm đi, nhà họ Chu cũng sẽ theo gót mày xuống âm tào địa phủ thôi!”

Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói.

Thanh niên kề dao vào cổ Nhậm Kiến Tường vô cùng kinh ngạc.
Chương 25: Giết Ngô Thâm

Trong trí nhớ của hắn, đã rất lâu rồi không có ai dám nói với Ngô Thâm như vậy.

Ngô Thâm, một đời kiếm tu, trước hai mươi tuổi chỉ là kẻ vô danh, năm hai mươi tuổi hắn xuống núi, một mình phá đảo hang ổ của tập đoàn Tư Vận.

Một người, một kiếm, càn quét sạch hơn năm chục người trong tập đoàn Tư Vận, nhưng sau đó bản thân hắn càng giết người càng thấy thích thú, cuối cùng bị phát lệnh truy nã, rồi làm sát thủ để kiếm sống.

"Thằng nhóc, mày có biết không? Có người thuê tao giết mày ngay lập tức nhưng bây giờ… tao đổi ý rồi, tao sẽ chặt chân tay của mày ra… rồi để mày chết từ từ ở đây".

"Ý hay lắm!"

Nhậm Kiến Tường cười ha hả, rồi chầm chậm lại gần con gái.

"Thư Thư đừng sợ, bố đến cứu con đây".

Cũng may Ngô Thâm coi thường Nhậm Kiến Tường, cho rằng Nhậm Kiến Tường chẳng thể uy hiếp được hắn nên không ngăn anh lại, nếu Ngô Thâm mà thật sự lấy Diệp Uyên Thư ra để uy hiếp anh thì với tu vi Tụy Thể Tam Trùng của anh hiện tại vẫn chưa thể giết chết Ngô Thâm ngoài phạm vi mười bước được.

Nhậm Kiến Tường cắt đứt dây thừng trên người con gái rồi ôm cô bé khẽ an ủi.

"Thư Thư, không sao rồi, tại bố không tốt".

"Thư Thư không sao, bố vất vả quá", thấy Diệp Uyên Thư hiểu chuyện quá khiến Nhậm Kiến Tường cay cay sống mũi, có gia đình đúng là tuyệt vời, mặc dù hay bận lòng nhưng lại rất hạnh phúc.

"Trăng trối xong chưa! Nếu mày đã yêu thương con gái như vậy thì để tao giết con bé trước nhé, để cho mày cảm nhận xem nó có mùi vị như thế nào!"

Ngô Thâm lạnh lùng lên tiếng.

Là một võ giả nên hắn có năng lực vượt qua người thường, cho dù chỉ là hạng vàng nhưng hắn đã vượt qua phạm vi của người thường.

"Lên!"

Ngô Thâm ra lệnh cho hai tên bên cạnh.

Hắn còn chẳng thèm ra tay với Nhậm Kiến Tường, hai tên kia là đàn em của Ngô Thâm, hắn cũng dạy cho bọn chúng vài phương pháp tu luyện, hắn cho rằng hai tên đàn em này cũng thừa xử lý Nhậm Kiến Tường rồi.

Hai tên đàn em gật đầu, vung con dao ngắn về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường không tránh mà đứng im chịu đòn.

"Bịch! Bịch…"

Hai tên kia bị một cú đấm giáng thằng vào mặt, máu tươi lập tức phun trào.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu: "Thôi mày tự lên đi! Bọn này trình kém quá…"

"Thú vị đấy, người nhà họ Chu nói mày có chút bản lĩnh, thì ra là thật, cũng được thôi, ít nhất thì trận chiến này cũng không vô vị".

Lúc này ánh mắt Ngô Thâm sáng lên, cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Ngô Thâm không rút kiếm ra, hắn vung nắm đấm lên mà những tưởng như tiếng cuồng phong.

Nhậm Kiến Tường không tránh mà vung tay ra đỡ.

"Rắc rắc!"

Tiếng xương khớp nứt vỡ vang lên, hai tên ngã dưới đất tỏ vẻ vui mừng, đúng là đại ca của bọn chúng, báo thù nhanh thật.

"A…"

Nhưng tiếng gào thét tiếp theo khiến niềm vui của bọn chúng kết thúc hoàn toàn, vì tiếng kêu gào thảm thiết đó là do Ngô Thâm phát ra.

Người gãy xương lại là… Ngô Thâm.

"Mày…mày là võ giả hạng đen?", Ngô Thâm ôm cánh tay phải run rẩy hỏi, vì chỉ có cao thủ hạng đen mới có thể dùng một bàn tay đánh gãy được cánh tay của hắn.

Nhậm Kiến Tường không trả lời câu hỏi của hắn, anh bước lại gần rồi cúi người xuống nhìn Ngô Thâm, cười khinh thường một cái.

"Trong mắt tao, mày chỉ là một con kiến hôi thôi, hiểu không?"

Ngô Thâm không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, đây là lần đầu tiên hắn gặp được cao thủ cấp bậc này, hắn dùng tay trái từ từ rút kiếm ra, hắn rất hối hận vì đã khinh địch, sau này hắn sẽ không còn cơ hội để dùng tay phải cầm kiếm nữa rồi.

Ngày trước hắn chỉ cần rút kiếm ra là sẽ giết người, bây giờ lại trở thành trò cười, vì tay phải của hắn đã bị tàn phế rồi.

"Bố giỏi quá!", Thư Thư vỗ tay khen Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường khẽ xoa đầu con gái rồi khẽ nói: "Thư Thư đi ngủ một chút nhé! Tỉnh lại con sẽ ở nhà".

Giọng nói của Nhậm Kiến Tường có một chút lực thôi miên, Diệp Uyên Thư từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

"Tao cho mày một cơ hội, vì bây giờ mày có làm gì thì trong mắt tao mày vẫn chẳng là cái thá gì cả".

Nhậm Kiến Tường quay người lại nhìn Ngô Thâm đã nằm rạp dưới đất, khởi động linh lực trong ánh mắt, ngay sau đó cánh tay phải của Ngô Thâm đã hồi phục lại như bình thường.

Ngô Thâm kinh ngạc.

Bây giờ hắn có thể khẳng định rằng Nhậm Kiến Tường không phải là cao thủ hạng đen gì cả, ít nhất cũng phải là cấp bậc thiên địa gì đó, vì Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi cánh tay của hắn mà không cần động vào, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được điều này.

"Rút kiếm ra đi!"

Ngô Thâm biết hôm nay hắn chết chắc rồi, tâm trạng hắn trầm xuống, tay phải cầm kiếm, hắn đứng lên rồi cúi người sâu trước mặt Nhậm Kiến Tường.

"Cảm ơn!"

Trước khi chết con người ta thường phát huy tiềm năng mạnh nhất, hắn rút kiếm ra, thanh kiếm này rất lợi hại.

Ánh mắt Ngô Thâm phát sáng, nếu hôm nay hắn không chết thì chắc chắn có thể đạt được hạng đen, vì vừa rồi hắn mới hiểu ra điều đó là một loại duyên phận.

"Đại ca, giết chết hắn!"

Thấy sự thay đổi của Ngô Thâm, hai tên kia cứ tưởng hôm nay chúng phải chết bây giờ lại có chút hy vọng.

"Cũng được đấy! Nhưng mày không nên động vào con gái tao", Nhậm Kiến Tường cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Ngô Thâm lại hiểu ra được điều đó vào lúc này.

Ngô Thâm cảm thận được những thay đổi của bản thân, mặc dù hắn biết Nhậm Kiến Tường rất mạnh nhưng hắn cũng đã tự tin trở lại, chém một nhát kiếm xuống thế như chẻ tre.

"Nếu đã như vậy thì tao sẽ cho mày trải nghiệm thế nào là kiếm tu chân chính trước khi chết".

Mặc dù Nhậm Kiến Tường không phải là kiếm tu nhưng ở thế giới trước anh đã đạt đến cảnh giới tiên vương, sự lĩnh ngộ về kiếm đạo của anh vượt xa võ giả hạng vàng.

Anh vận chuyển linh lực, mạnh mẽ phá vỡ thế kiếm yếu ớt của Ngô Thâm, tay phải anh giơ lên, thanh kiếm của Ngô Thâm bay thẳng vào tay Nhậm Kiến Tường trong sự hoảng sợ của Ngô Thâm.

Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường nhắm mắt lại vung tay khiến thanh kiếm bay nhanh đến chỗ Ngô Thâm tạo thành một cơn vũ bão.

Ngô Thâm không thể đỡ được nhát kiếm này.

"Phập!"

Ngô Thâm bị chém thành hai mảnh, trước khi chết vẫn trợn trừng mắt giống như không thể tin được trên đời này lại có người mạnh tới mức độ này.

Lúc này hai tên đang nằm dưới đất mặt xám xịt lại, năng lực mà Nhậm Kiến Tường thể hiện thực sự vượt xa khỏi trí tuệ của bọn chúng, nếu như được chọn lại, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám chọc đến vị hung thần này.

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, nếu đã làm rồi thì phải trả một cái giá tương ứng.

"Chúng mày cũng xuống cùng với hắn đi!", Nhậm Kiến Tường dùng đạo pháp thuật hỏa cầu.

Cơ thể của hai tên kia lập tức bị thiêu trụi, đến tro tàn cũng bị gió thổi bay sạch, từ giờ về sau sẽ không còn người tên là Ngô Thâm nữa, coi như anh đã trừ hại cho nhân dân Hoa Hạ.

Mọi chuyện đã giải quyết xong, Nhậm Kiến Tường bế Diệp Uyên Thư về tập đoàn Vạn Nguyên.

Lúc này Diệp Yến vẫn ở tập đoàn cùng với Vũ Hàn Thảo ở bên cạnh.

Nhậm Kiến Tường mở của văn phòng ra.

Diệp Yến vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đang bế con gái bước vào cô lập tức xông tới ôm chặt lấy hai người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom