• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Cháu quyết không lấy anh ta!

Nghe ông cụ Diệp nói vậy, mấy người nhà họ Diệp có mặt trong buổi họp bỗng nở nụ cười đắc ý, Diệp Siêu vỗ tay, chỉ cần được nhà họ Chu nâng đỡ thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ có bước tiến vững chắc.

"Cháu quyết không lấy anh ta!", Diệp Yến thẳng thừng đáp lời, gương mặt xinh xắn vô cùng lạnh nhạt.

"Hỗn xược! Cháu đúng càng ngày càng ngỗ ngược, chuyện hôn nhân đại sự, trước giờ vốn là chuyện người lớn quyết định, ông bảo lấy cháu thì cháu phải lấy người đó".

Thái độ của ông cụ Diệp rất cứng rắn, trong lòng cụ ta cũng đã tính toán sẵn, nếu Diệp Yến không chịu nghe lời thì đành phải ra chiêu khác.

"Ông làm vậy mà cũng đáng làm bậc bề trên sao? Rõ ràng ông biết tên Chu Tử Hào đó là thứ cặn bã, vậy mà ông vẫn muốn gả cháu cho anh ta? Đây là việc mà bậc bề trên nên làm sao?", hai mắt Diệp Yến rưng rưng, cô thật sự thất vọng về gia đình, mọi người trong nhà chẳng ai thèm nghĩ cho cô cả.

"Đừng nói thêm gì nữa, ông sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa, từ giờ trở đi cháu hãy ngoan ngoãn ở yên trong nhà họ Diệp, đừng mong bước ra ngoài nửa bước".

Những người trong buổi họp đều là những người lão làng, bọn họ biết rõ ông cụ Diệp đang muốn giam lỏng Diệp Yến, trong lòng đều âm thầm đồng tình với quyết định này, chỉ cần nhà họ Diệp và nhà họ Chu kết thân với nhau thì cả hai bên đều nhận được không ít lợi ích.

"Ông à, ông đúng là một người ông tốt!"

Đúng lúc này, cửa phòng họp chợt mở ra, đứng trước cửa là một người có vóc dáng cao lớn.

"Yến Nhi, anh đến rồi đây, mọi chuyện cứ để anh lo!"

Người đó chính là Nhậm Kiến Tường, nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp, nước mắt ngắn nước mắt dài của Diệp Yến, anh không đành lòng, bèn bước đến bên cạnh Diệp Yến, nắm lấy tay cô.

Có lẽ vì quá đau lòng nên lần này Diệp Yến không hề phản kháng, mặc cho Nhậm Kiến Tường nắm tay.

“Nhậm Kiến Tường, lại là cậu, cậu đừng ức hiếp người quá đáng, cậu cút ngay khỏi nhà họ Diệp cho tôi, cháu gái tôi không có quan hệ gì với cậu cả", thấy Nhậm Kiến Tường đến, ông cụ Diệp bực dọc nói thẳng.

Nhậm Kiến Tường năm lần bảy lượt làm rối mọi chuyện, cụ ta không thể để anh hủy hoại tiền đồ của nhà họ Diệp. Những người khác của nhà họ Diệp vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đều tỏ vẻ khinh thường.

"Chẳng phải ông muốn nhà họ Diệp có một tiền đồ xán lạn sao? Không cần phải hợp tác với nhà họ Chu, tôi có thể trực tiếp khiến tập đoàn Thiên Vũ hợp tác với nhà họ Diệp, như vậy nhà họ Diệp bên ông hài lòng chưa?", Nhậm Kiến Tường thong dong nói.

Câu nói này của anh không những không được nhà họ Diệp coi trọng mà còn trở thành trò cười cho họ.

"Này nhóc, cậu chưa tỉnh ngủ à? Tập đoàn Thiên Vũ sao? Cậu ở đó mà mơ đi!", Diệp Siêu khinh bỉ nói.

"Nhậm Kiến Tường, cậu đừng ở đây dây dưa nhiều lời nữa, mau cút khỏi nhà họ Diệp cho tôi!"

"Đúng vậy đó, mau cút đi".

...

Chỉ trong chốc lát, Nhậm Kiến Tường đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

"Ha ha! Thật hay giả, cứ đợi ba ngày sau, mọi người sẽ biết kết quả thôi!"

"Ha ha, lại chơi nước đi trì hoãn, sau ba ngày nữa cậu định tính sao? Chuyện này phải có đánh cược mới đúng", Diệp Siêu vẫn không chịu buông tha.

"Anh muốn thế nào?"

"Nếu như cậu khiến tập đoàn Thiên Vũ đồng ý hợp tác, đương nhiên chúng tôi chẳng đôi co gì cả, nếu như tập đoàn Thiên Vũ không đồng ý hợp tác, thì cậu phải bò quanh nhà họ Diệp như một con chó, và không bao giờ được làm phiền em gái Yến Nhi nhà chúng tôi nữa".

"Được chứ! Nhưng nếu tôi khiến tập đoàn Thiên Vũ đồng ý hợp tác, thì anh cũng phải chịu phạt giống như tôi vậy, cũng phải bò quanh nhà họ Diệp như chó".

"Được! Cứ quyết định vậy đi", Diệp Siêu hoàn toàn không lo chuyện Nhậm Kiến Tường có thể khiến tập đoàn đồng ý hợp tác.

Cả gia đình nhà họ Diệp cũng thi nhau/nhao nhao/rối rít đồng tình.

Trong buổi họp, người nhà họ Diệp ai ai cũng cười hả hê hệt như có thể nhìn thấy viễn cảnh Nhậm Kiến Tường chịu thua, phải bò quanh nhà họ vậy.

"Được thôi! Vậy tôi cho cậu ba ngày, sau ba ngày nữa, cậu phải giữ đúng lời hứa, nếu không đừng trách nhà họ Diệp chúng tôi không khách khí", ông cụ Diệp lạnh lùng nói.

Ông cụ Diệp đồng ý với Nhậm Kiến Tường không phải vì tin anh có thể khiến tập đoàn Thiên Vũ đồng ý hợp tác mà là muốn anh cút đi thật xa, có như vậy, nhà họ Chu mới vui lòng.

"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ dẫn Yến Nhi đi cùng!"

Nhậm Kiến Tường bước đến kéo tay Diệp Yến đi ra cửa, Diệp Siêu thấy vậy, định ngăn lại nhưng lại bị ông cụ Diệp cản lại.

"Ông sẽ sai người theo dõi nó! Những chuyện khác cứ đợi ba ngày nữa rồi tính tiếp!"

Diệp Yến mặc cho Nhậm Kiến Tường kéo cô đi, sau khi ra khỏi cửa, cô mới bắt đầu vùng vẫy.

"Cảm ơn anh đã giúp em hai lần, nhưng chuyện của em, anh không cần quan tâm đâu".

“Yến Nhi, em sao vậy?", Nhậm Kiến Tường khó hiểu, nhờ sự góp mặt của Diệp Uyên Thư mà Diệp Yến mới miễn cường đón nhận anh, chẳng qua cũng là vì không muốn Uyên Thư còn nhỏ mà phải sống trong cảnh vắng bóng bố. Nhưng thái độ ngày hôm nay của cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng đến bất ngờ, điều này khiến Nhậm Kiến Tường hoàn toàn khó hiểu.

"Hờ... hờ! Anh nghĩ anh thông minh lắm sao? Anh có biết rằng dù anh có kéo dài thời gian thêm ba ngày nữa thì chúng ta cũng không làm được không? Anh cũng đừng mong chạy thoát, mặc dù nhà họ Diệp không phải gia tộc đứng đầu, nhưng họ có thể dễ dàng tìm ra tung tích của chúng ta đấy".

"Thì ra là vậy! Thì ra là em không tin anh có thể gọi được gia tộc Thiên Vũ đến đây", Nhậm Kiến Tường lầm bầm nói.

"Yến Nhi! Anh đã nói lần này về, anh sẽ bảo vệ em! Anh đã nói thì nhất định sẽ làm được! Tin anh đi, được không?"

Diệp Yến nhìn ánh mắt chân thành của Nhậm Kiến Tường chốc lát rồi yên lặng, cô cảm thấy ánh mắt của anh vô cùng sâu thẳm.

Nhưng ngay sau đó, nét mặt của Diệp Yến lại bình tĩnh lại, cô biết rõ thực lực của tập đoàn Thiên Vũ, Nhậm Kiến Tường sao có thể qua lại được với tập đoàn Thiên Vũ, chỉ trong phút chốc, cô mất niềm tin vào mọi thứ, nếu đúng như vậy thật thì ba ngày nữa, cô phải chấp nhận bị gả cho nhà họ Chu rồi.

Nhậm Kiến Tường đưa Diệp Yến về nhà, dặn dò Diệp Uyên Thư an ủi mẹ xong liền ra về.

Nhậm Kiến Tường sẽ đến tập đoàn Thiên Vũ tìm Vũ Hàn Thảo, anh tin rằng với địa vị của Vũ Hàn Thảo, cô ấy có thể giúp được anh.

“Phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!", Nhậm Kiến Tường cười gượng, lầm bầm nói. Hiện tại, đến cả Diệp Yến cũng không tin anh, anh không thể nào yên lòng để vợ nghĩ anh là kẻ ba hoa khoác lác được.

Trước cửa tập đoàn Thiên Vũ...

Nhậm Kiến Tường đứng ngoài cửa nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, không khỏi cảm thán rằng tập đoàn Thiên Vũ quả thực có đẳng cấp hơn nhà họ Diệp nhiều.

Lúc Nhậm Kiến Tường đang định đi vào tòa nhà cao tầng này thì có tiếng nói vang lên.

"Đứng lại!"

Nhậm Kiến Hạo nghiêng đầu nhìn sang thì thấy hai bảo vệ đang đi về phía anh, hai người họ đã để ý anh lâu rồi, thấy anh chần chừ trước cửa mãi , anh lại đang mặc một bộ đồ giản dị, càng khiến họ suy đoán rằng anh là kẻ nghèo nàn muốn đột nhập vào tập đoàn.

"Nhóc con! Có thể nằm mơ nhưng không được đi quá giới hạn, đây là chỗ mà cả đời cậu cũng không thể vào nổi đâu", hai bảo vệ cười chế nhạo nói.

“Đúng vậy đấy! Nhóc con, đi chỗ khác đi!", hai bảo vệ vẫn giữ ánh mắt cao ngạo, trong suy nghĩ của họ, ở tập đoàn Thiên Vũ cho dù chỉ là chức bảo vệ, nhưng vẫn cảm thấy oai phong hơn người.

"Ha...ha! Chẳng qua cũng chỉ là "chó" gác cổng thôi mà, nếu như có mắt như mù một lần nữa thì coi chừng bị ăn mắng đấy!"
Chương 7: Triệu Dương

"Này nhóc! Có phải mày chán sống rồi không, chắc mày không biết, dù bây giờ có phải đánh mày thì tao cũng phải đảm bảo an ninh cho tập đoàn Thiên Vũ!"

Mấy nhân viên bảo vệ mập có, gầy có, ánh mắt ai nấy đều đằm đằm sát khí, bị một người bình thường mỉa mai như vậy, bọn họ đương nhiên rất tức giận.

"Được thôi! Vậy để tôi xem hai anh có bản lĩnh tới đâu", Nhậm Kiến Tường cười khẩy nói. Lúc ở tiên giới, chưa có ai dám nói chuyện hống hách với anh như vậy.

"Này nhóc, mày đúng là có mắt như mù mà, vậy thì hôm nay bọn tao sẽ cho mày biết đắc tội với bọn tao thì phải chịu hậu quả như thế nào".

Tên bảo vệ gầy rút từ sau lưng ra một cây gậy cảnh sát, tên bảo vệ mập bên cạnh đứng khoanh tay, lạnh lùng đứng nhìn, trong đầu hắn đang tưởng tượng cảnh Nhậm Kiến Tường bị đánh thừa sống thiếu chết.

"Thằng nhóc, mày chuẩn bị nằm viện mấy tháng đi!"

Tên bảo vệ gầy nói rồi lập tức dùng gậy đang cầm đánh về phái chân trái của Nhậm Kiến Tường. Nếu Nhậm Kiến Tường là một người tầm thường, yếu đuối thì chắc chắn chỉ cần một đòn gậy này, chân anh có thể bị đánh đến què. Điều này cho thấy hai tên bảo vệ này cũng không phải dạng vừa.

Ngay lúc chiếc gậy sắp đánh vào chân Nhậm Kiến Tường, tên bảo vệ gầy bỗng nhiên lại đứng im bất động, hệt như người bị điểm huyệt trong truyện vậy.

Tên bảo vệ mập thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với những gì đã tưởng tượng, vội vàng nói: "Đánh đi chứ! Còn dứng im như trời trồng ở đó làm gì?"

Tên bảo vệ gầy ngậm đắng nuốt cay, hắn cũng muốn đánh lắm chứ! Nhưng không biết vì sao hắn không tài nào cử động được, chỉ biết đứng im giương hai mắt nhìn dáng vẻ càng lúc càng lạnh lùng của Nhậm Kiến Tường, trong lòng đầy lo sợ, cho rằng tất cả mọi chuyện chỉ có thể là do thanh niên trước mặt bày ra.

"Nếu như anh muốn một cái chân của tôi, vậy thì tôi lấy một cánh tay của anh!", Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm nói. Tên bảo vệ gầy vừa ra tay đã muốn anh tàn phế, nhưng với tính cách có thù phải trả của Nhậm Kiến Tường thì sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho người muốn làm hại mình chứ.

"Ái chà! Đây chẳng phải là Nhậm Kiến Tường sao?"

Bỗng nhiên có tiếng của một người đàn ông vang lên khiến Nhậm Kiến Tường sững người, quay đầu lại thì thấy một thanh niên bảnh bao đang đi về phía anh.

Nhậm Kiến Tường vừa nhìn đã thấy quen, nhưng với một người sống hàng nghìn năm ở tiên giới như anh, anh nhất thời không nhớ ra người trước mặt là ai.

"Từ giờ trở đi, đừng bao giờ giở thói coi thường người khác, cẩn thận kẻo động vào nhầm người không nên động vào đấy!", Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nói với tên bảo vệ gầy rồi nhìn xuống người của hắn và giải huyệt.

Lúc này, lại có một người nữa đi tới, Nhậm Kiến Tường kiềm chế lại cơn giận, không muốn làm to chuyện vì anh biết hiện giờ anh đang ở Hoa Hạ, chứ không phải tiên giới.

"Nhậm Kiến Tường, mày đừng nói là ngay cả tao mày cũng không nhận ra đấy nhé! Tao là Triệu Dương, bạn đại học của mày đây!", nam thanh niên thấy dáng vẻ ngờ vực của Nhậm Kiến Tường, nói tiếp.

Nhậm Kiến Tường nghĩ kỹ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, Triệu Dương là bạn cùng phòng cũng là bạn cùng lớp hồi đại học, nhưng quan hệ của hai người hồi đó không tốt cho lắm.

Nhậm Kiến Tường không thích cách hành xử của Triệu Dương, mặc dù có bề ngoài khá bảnh bao nhưng lòng dạ xảo trá, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, điều này càng khiến Nhậm Kiến Tường ghét.

"Thì ra là mày! Xem ra mày sống cũng ổn đấy", Nhậm Kiến Tường nhìn Triệu Dương một lượt, hắn đang mặc toàn đồ hiệu.

"Nào có đâu, mày có chuyện gì à, sao lại tranh cãi với mấy người bảo vệ thế?"

"Không có gì, chỉ là mấy con chó có mắt như mù, không cho tao vào thôi".

Hai bảo vệ nghe thấy Nhậm Kiến Tường gọi mình là chó, nhưng lần này lại đứng im ở một bên, không nói lời nào. Nếu bọn họ sớm biết Nhậm Kiến Tường là bạn học của Triệu Dương thì chắc chắn sẽ không dám động đến anh, giờ thì hay rồi, có khi lại mất việc như chơi.

Triệu Dương đường đường là ngôi sao nổi tiếng trong giới điện ảnh, hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ, có tiếng là kiêu căng phách lối, người khác vô tình động đến chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Cậu Triệu, chúng tôi biết lỗi rồi, nếu biết cậu đây là bạn học của cậu thì chúng tôi có ăn gan trời cũng không dám làm vậy! Xin cậu rộng lượng, cho chúng tôi thêm cơ hội nữa!", hai nhân viên bảo vệ bị dọa đến khiếp vía, quỳ xuống đất van xin.

"Hai người đang nói gì vậy? Hai người cũng chỉ là đang làm tròn nhiệm vụ thôi, tập đoàn Thiên Vũ cần những người ngay thẳng, chính trực như hai người đấy!"

Hai nhân viên bảo vệ nghe vậy, bỗng chốc sững người, nhất thời không biết Triệu Dương có ý gì.

"Nhậm Kiến Tường, nếu đã vậy thì tao cũng không có cách nào giúp được mày, tập đoàn Thiên Vũ không phải là nơi ai muốn vào cũng được, nếu mày đã phạm quy thì phải nhận hình phạt thích đáng, mặc dù là bạn học với nhau, nhưng tao vẫn phải công tư phân minh!"

Nghe Triệu Dương nói vậy, hai nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, xem ra Triệu Dương cũng không thật sự coi Nhậm Kiến Tường là bạn học cũ, hắn chỉ đang cố mỉa mai anh mà thôi.

Tên bảo vệ mập ngay lập tức hiểu ra ý của Triệu Dương, bây giờ chính là cơ hội tâng bốc Triệu Dương, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ. Trong khi đó, tên bảo vệ gầy đứng im như trời trồng ở một bên, trải qua vụ ẩu đả ban nãy, hắn cũng có chút kiêng dè Nhậm Kiến Tường.

"Cậu Triệu nói đúng!", tên bảo vệ mập quay ra nói thẳng mặt Nhậm Kiến Tường: "Này nhóc, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!"

Nhậm Kiến Tường chẳng hề ngó ngàng gì tới lời nói của bảo vệ mập, nói với Triệu Dương: "Không ngờ bao nhiêu năm qua rồi, mày vẫn chứng nào tật đấy, lòng dạ vẫn hẹp hòi như vậy".

"Ha...ha! Nhưng hiện giờ, người hẹp hòi như tao lại được sống trong nhung lụa, còn mày thì đến cả tập đoàn Thiên Vũ cũng không vào được, đúng là nực cười mà".

"Này nhóc, mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện với cậu Triệu như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!"

Tên bảo vệ này mặc dù thân hình hơi mập mạp, nhưng trông rõ ràng là đã từng luyện tập, chân phải đạp thẳng về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, đạp thẳng vào ngực tên bảo vệ mập, tốc độ của anh nhanh vô cùng, trong chớp mắt, chỉ thấy tên bảo vệ mập bị đá bay ra ngoài, lúc ngã xuống đất lại lăn thêm ba, bốn mét nữa.

“Phụt!", tên bảo vệ mập hộc máu, lúc này hắn mới ngộ ra rằng nam thanh niên trước mặt không phải người dễ dàng động đến được.

"Đúng là to gan, Nhậm Kiến Tường ơi là Nhậm Kiến Tường, mày vẫn giữ tính khí hệt như hồi trước, nếu đã vậy thì mày đừng mong rời khỏi đây, tao sẽ báo cảnh sát ngay bây giờ".

Mặc dù Triệu Dương hơi kinh ngạc khi thấy Nhậm Kiến Tường lại đánh giỏi như vậy, nhưng ở đời này, chỉ biết mỗi đánh nhau thì có ích gì chứ.

"Thần y Nhậm, sao anh lại ở đây?"

Ngay khi bầu không khí đang vô cùng nặng nề, bỗng nhiên có giọng nói thanh thoát vang lên.

Nhậm Kiến Tường quay lại nhìn thì thấy đó chính là Vũ Hàn Thảo, là người mà anh đã cứu ở ngoại ô, lần gặp mặt này đúng là ngang trái mà, Nhậm Kiến Tường vốn còn tưởng rằng lần sau nếu gặp Vũ Hàn Thảo sẽ chỉ là miễn cưỡng, nào ngờ hôm nay lại vô tình gặp nhau ở đây.
Chương 8: Vả vào mặt

“Tôi muốn đến nhờ cô giúp một chuyện, mà bảo vệ trước cửa không cho tôi vào”, Nhậm Kiến Tường mỉm cười lên tiếng.

“Người tên Triệu Dương này còn dặn bảo vệ của tập đoàn mấy người ra tay với tôi, vẫn may xương khớp trên người tôi cũng tương đối cứng, nếu không e là hôm nay phải vào bệnh viện nằm rồi”.

Nhìn thấy người bước tới là tổng giám đốc của tập đoàn, hơn nữa còn có dáng vẻ cực kỳ tôn kính Nhậm Kiến Tường, lần này hai tên bảo vệ thực sự bị doạ sợ mất mật, run rẩy đứng ở một góc không dám thở mạnh, sau khi tên bảo vệ mập nghe thấy mấy lời của Nhậm Kiến Tường thì suýt phun ra một ngụm máu. Cái gì mà vẫn may xương khớp trên người cứng chứ? Anh ta suýt thì bị đá chết toi luôn rồi.

“Hoá ra là cô Vũ, là tôi dặn bảo vệ làm như vậy, Nhậm Kiến Tường căn bản không xứng vào trong tập đoàn Thiên Vũ”.

Triệu Dương cung kính nói, trước đây Vũ Hàn Thảo đều sẽ nể mặt hắn vài phần, mặc dù Vũ Hàn Thảo có quen biết với Nhậm Kiến Tường nhưng hắn không tin Vũ Hàn Thảo sẽ đắc tội với mình chỉ vì Nhậm Kiến Tường.

“Mấy người được lắm! Sau này mấy người không cần phải tới tập đoàn Thiên Vũ đi làm việc nữa đâu!”

“Còn anh nữa, Triệu Dương, chỉ là một ngôi sao hạng ba thôi, nếu như anh đã động vào bạn của tôi thì chuyện hợp tác giữa tập đoàn và anh cũng huỷ bỏ luôn đi!”, Vũ Hàn Thảo thật sự nổi giận, chân mày nhíu chặt lại, gương mặt lạnh lùng.

Sắc mặt hai tên bảo vệ xám như tro tàn, nếu như cho bọn họ lựa chọn lại thì chắc chắn bọn họ sẽ không đắc tội với Nhậm Kiến Tường.

Triệu Dương ngồi bệt xuống đất, hắn không dám tin Vũ Hàn Thảo vì Nhậm Kiến Tường mà huỷ bỏ chuyện hợp tác với hắn thật, hắn biết bản hợp đồng đó tượng trưng cho điều gì.

Lượng fans hâm mộ trong tương lai của hắn vẫn phải nhờ tập đoàn Thiên Vũ tuyên truyền giúp hắn, hắn đã nhận được lời mời của mấy đạo diễn, đây đều là nhờ tập đoàn Thiên Vũ ra mặt mới có, bây giờ mà huỷ bỏ hợp đồng, hắn thật sự sẽ chẳng còn gì nữa, một ngôi sao hạng ba, muốn tự mình leo lên sẽ khó khăn tới mức nào, hơn nữa tập đoàn Thiên Vũ không cần hắn thì những tập đoàn khác sợ đắc tội với tập đoàn Thiên Vũ cũng sẽ chẳng đếm xỉa tới hắn nữa.

“Thần y Nhậm, anh tìm tôi có chuyện gì thế? Chúng ta vào trong phòng làm việc nói chuyện nhé!”, sắc mặt của Vũ Hàn Thảo đã khôi phục lại bình thường, gương mặt xinh đẹp quay sang cười nói với Nhậm Kiến Tường.

“Ok!”, Nhậm Kiến Tường nói, không quan tâm tới mấy người đang nằm la liệt trên mặt đất, sải bước đi qua cửa lớn của tập đoàn Thiên Vũ.

“Tập đoàn Thiên Vũ không hổ là công ty hàng đầu của thành phố Hoa Tây, bài trí rất có phong thái”, hai người Nhậm Kiến Tường đi tới phòng làm việc của Vũ Hàn Thảo, Vũ Hàn Thảo tự tay pha một ấm trà cho anh.

“Ồ! Người đàn ông đó là ai thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp Vũ vui vẻ như vậy đó!”

“Chẳng lẽ bọn họ là tình nhân sao?”, nhân viên trong toà cao ốc bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Đừng nói linh tinh, cũng không phải cô không biết mắt kén chọn của sếp Vũ cao tới độ nào, có nhiều người thầm thương trộm nhớ như thế mà cô ấy cũng chưa từng liếc nhìn lấy một lần, sao có thể thích một kẻ trông nghèo hèn như vậy chứ, mặc dù mặt mũi trông cũng ổn, nhưng chỉ có vẻ ngoài không thôi thì có tác dụng gì”.



Trong phòng làm việc của Vũ Hàn Thảo.

“Lần này tôi tới tìm cô là muốn nhờ cô giúp một chuyện”.

“Thần y, chuyện gì thế, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Nhậm Kiến Tường gãi đầu, cười gượng nói: “Cô đừng mở miệng là thần y thần y nữa, gọi tôi bằng tên là được rồi”.

“Cô có biết nhà họ Diệp không, chuyện tôi đến tìm cô lần này có liên quan tới nhà họ Diệp”.

“Được, đại ca Nhậm!”, Vũ Hàn Thảo gật đầu nói, đương nhiên cô ấy từng nghe nói tới nhà họ Diệp, có một khoảng thời gian Diệp Yến của nhà họ Diệp và cô ấy từng được mệnh danh là hai đoá hoa vàng của thành phố Hoa Tây.

“Cũng không giấu gì cô, Diệp Yến nhà họ Diệp là vợ của tôi, bây giờ trong tay cô ấy đang có một dự án hợp tác hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Thiên Vũ”.

“Đại ca Nhậm đã có vợ rồi sao?”, Vũ Hàn Thảo lẩm bẩm một câu.

Cũng không biết tại sao khi nghe thấy thông tin này thì trong lòng cô ấy lại cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có điều Vũ Hàn Thảo rất giỏi che giấu cảm xúc hụt hẫng của mình.

“Không thành vấn đề! Đại ca Nhậm là ân nhân cứu mạng của tôi, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì đâu”.

“Vậy hai ngày sau phiền cô tới tập đoàn Vạn Nguyên một chuyến, nếu như cô xuất hiện thì sẽ càng có sức chấn động đối với bọn họ hơn”.

Nhậm Kiến Tường biết nếu như muốn Diệp Yến lấy lại công ty Vạn Nguyên vốn thuộc về mình thì buộc phải khiến cho người nhà họ Diệp biết được tầm quan trọng của Diệp Yến.

Sau khi nói xong, Nhậm Kiến Tường rời khỏi tập đoàn Thiên Vũ, bây giờ anh trở về thì nhất định phải bảo vệ thật tốt cho Diệp Yến, trả hết những gì anh nợ cô suốt mấy năm qua.

Anh nhất định phải điều tra rõ ban đầu là ai hãm hại Diệp Yến, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại tới vợ của mình, mặc dù sau khi Nhậm Kiến Tường trở về tu vi của anh chỉ còn ở cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng nhưng đối phó với người bình thường thì vẫn còn dư sức.

Ba ngày thấm thoắt trôi qua, trong ba ngày này, mặc dù Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường cùng ngủ chung trên một chiếc giường nhưng hai người chẳng nói với nhau nửa câu, Diệp Yến ghét nhất là mấy người hay nói khoác, hơn nữa nếu như Nhậm Kiến Tường thua cuộc thì sẽ phải đánh đổi bằng chuyện lớn cả đời của cô.

“Yến Nhi! Yên tâm đi! Hôm nay Vũ Hàn Thảo sẽ đích thân tới nhà họ Diệp”.

Lúc này, hai người Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường đã tới trước cửa chính công ty Vạn Nguyên, thấy dáng vẻ căng thẳng của Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường lên tiếng an ủi.

“Nhậm Kiến Tường, có một khoảnh khắc nào đó em còn thật sự cho rằng anh đã thay đổi, trở thành một người biết chăm lo cho gia đình, không ngờ tới bây giờ anh vẫn còn nói mấy lời khoác lác này, Vũ Hàn Thảo có thân phận gì? Cô ấy sẽ tới tập đoàn Vạn Nguyên hay sao? Em khuyên anh đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”.

Diệp Yến hoàn toàn thất vọng về Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô đã ra quyết định, nếu như ông nội cứ khăng khăng muốn ép cô lấy Chu Tử Hào thì cô sẽ tự rạch mặt mình. Chu Tử Hào cũng chỉ yêu thích gương mặt xinh đẹp của cô, nếu huỷ đi dung nhan, cô không tin Chu Tử Hào sẽ không bỏ qua cho mình.

Hai người đi lên tầng, sau khi đẩy cửa phòng họp ra, người nhà họ Diệp đều đã tới đông đủ, ông cụ nhà họ Diệp ngồi ngay chính giữa, hai mắt nhìn Nhậm Kiến Tường chăm chăm, trong ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ.

Kẻ vui mừng nhất trong số này không ai khác chính là anh họ của Diệp Yến – Diệp Siêu, hôm nay hắn muốn xem cảnh Nhậm Kiến Tường bò quanh nhà họ Diệp, hơn nữa vụ cá cược này là hắn cược với Nhậm Kiến Tường, tới lúc đó Nhậm Kiến Tường không còn bám dính lấy Diệp Yến cũng là nhờ công lao của hắn, nói không chừng hắn có thể từ phó chủ quản trở thành chủ quản cũng nên.

“Nhậm Kiến Tường, cậu tới rồi! Nhưng sao tôi lại không nhìn thấy sau lưng cậu có người nào khác? Tập đoàn Thiên Vũ mà lại nể mặt thằng vô dụng như cậu sao? Đúng là trò cười, vậy mà còn dám đánh cược với tôi, không biết trời cao đất dày”.

Diệp Siêu bày ra dáng vẻ kẻ hèn đắc ý, ông cụ Diệp còn chưa lên tiếng mà hắn đã mở mồm chế nhạo trước.

“Nhậm Kiến Tường, đàn ông con trai nói lời phải giữ lời, đợi lát nữa thực hiện lời hứa của mình nhé! Tôi cũng lâu lắm không được nhìn thấy chó trèo tường trong nhà họ Diệp rồi!”

Ông cụ nhà họ Diệp khẽ cười nói, dường như tâm trạng của cụ ta cũng không tệ, bởi vì chẳng bao lâu nữa nhà họ Diệp và nhà họ Chu sẽ trở thành thông gia.

Đám người nhà họ Diệp trong phòng hội nghị đều phá lên cười, ông cụ nhà họ Diệp bình thường không biết pha trò như thế.

“Vẫn chưa tới phút cuối, mọi người đừng nôn nóng! Tới cuối cùng ai mỉm cười thì còn chưa chắc đâu”.

Nhậm Kiến Tường tìm một vị trí rồi ngồi xuống, bình thản lên tiếng.
Chương 9: Biến cố

Diệp Yến đứng ở lối cửa vào, nhìn Nhậm Kiến Tường với dáng vẻ điềm nhiên như không và cả đám người nhà họ Diệp đang điên cuồng cười cợt, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bã, cả đời này của cô, ngoại trừ con gái ra thì ngay đến một người đáng tin cậy thật sự cũng chẳng có.

Hai hàng nước mắt của Diệp Yến cứ thế chảy xuống, không còn do dự, cô rút ra một con dao nhỏ từ trong túi xách, cô phải huỷ hoại dung nhan của mình.

“Nguy rồi!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Kiến Tường thật sự sợ khiếp vía, bây giờ anh mới ở cảnh giới Tụy Thể Tam Trùng, không có bản lĩnh di chuyển tức thì.

Gần như trong vô thức, Nhậm Kiến Tường dùng toàn lực lao về phía Diệp Yến. Lúc Nhậm Kiến Tường sắp tới nơi, con dao chỉ còn cách gương mặt Diệp Yến vài centimet.

Nhậm Kiến Tường không kịp giật con dao lại, hơn nữa anh sợ lỡ như bản thân không kiểm soát được lực dưới tốc độ nhanh như vậy thì sẽ khiến cho Diệp Yến bị thương.

Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, Nhậm Kiến Tường chỉ đành dùng tay phải chắn ngay trước mặt Diệp Yến.

Lúc này đám người nhà họ Diệp mới phản ứng lại và biết đã xảy ra chuyện gì! Thế nhưng bọn họ không có cách nào khác, chỉ biết lo lắng đứng nhìn.

“Xoẹt!”, máu tươi nhỏ xuống từ má của Diệp Yến, có điều người bị thương không phải là cô mà là Nhậm Kiến Tường, vẫn may vào khoảnh khắc cuối cùng anh đã lao tới kịp, dù tay bị thương nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói thì vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Yến không hề cảm thấy đau đớn, mở to đôi mắt hơi ướt lệ, nhìn thấy Nhậm Kiến Tường đang đứng ngay phía trước mình, trên tay anh be bét máu.

“Không sao rồi, Yến Nhi, không sao rồi!”

“Tại sao? Tại sao anh lại làm như thế?”, Diệp Yến lập tức suy sụp và oà khóc nức nở, dáng vẻ mềm yếu khiến cho Nhậm Kiến Tường vô cùng lo lắng.

“Tin anh, tin anh thêm một lần nữa, không sao đâu, lát nữa sẽ có người của tập đoàn Thiên Vũ tới mà”.

“Hức hức!”, Diệp Yến không ngừng thổn thức, nhìn tay của Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác đau lòng, không biết thế nào mà trong lòng không còn ý định tự huỷ hoại bản thân nữa. Nếu Nhậm Kiến Tường đã chặn lại nhát dao đó vì cô thì cô cũng nên tin tưởng Nhậm Kiến Tường thêm một lần.

“Người đâu, trông coi Diệp Yến cho cẩn thận, lát nữa đưa nó về nhà, không cho phép rời khỏi nhà nửa bước”.

Sau một phen kinh hãi, ông cụ Diệp gầm lên, nếu như Diệp Yến thật sự xảy ra chuyện gì thì cụ ta biết ăn nói với nhà họ Chu thế nào đây.

“Tôi xem ai dám!”

Lần này Nhậm Kiến Tường mới thật sự nổi giận, nếu như lúc đó anh không ở bên cạnh Diệp Yến thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, những người này mà không phải người thân của Diệp Yến thì kết cục nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.

“Tôi nói lại một lần nữa, tổng giám đốc Vũ Hàn Thảo đang trên đường tới, nếu như mấy người dám động tới Yến Nhi thì đừng trách tôi không khách khí”.

Nhậm Kiến Tường cầm lấy tách trà trên mặt bàn của ông cụ nhà họ Diệp, hai tay dùng lực siết chặt lại, tách trà cứ thế vỡ vụn.

Hành động này cũng coi như đã trấn áp được những người đang ở trong phòng họp, người phải mạnh tới độ nào mới làm được như thế. Lúc này phòng họp mới trở nên yên tĩnh hơn một chút, tiếng cười chế nhạo cũng đã hoàn toàn biến mất.

Một lát sau.

“Tôi sẽ đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, nếu như vẫn không có ai tới thì đừng trách tôi không nể tình mà thẳng thừng báo cảnh sát luôn!”, ông cụ Diệp lên tiếng, bây giờ cần phải phá vỡ cục diện bế tắc này, vậy nên người làm chủ như cụ ta buộc phải đứng ra.

“Được thôi!”

Sau khi Nhậm Kiến Tường bình thản đáp lời thì phòng họp lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có những tiếng vang rất nhỏ từ động tác Diệp Yến rửa sạch miệng vết thương cho Nhậm Kiến Tường.

Thời gian nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, đặc biệt là Diệp Siêu đã nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của mình suốt nửa tiếng đồng hồ, hắn hoàn toàn không tin Nhậm Kiến Tường có thể gọi được Vũ Hàn Thảo tới, chỉ coi như anh đang kéo dài thời gian mà thôi.

“Ha ha! Giờ thì cậu không còn gì để nói nữa rồi nhỉ? Nhớ cho kỹ lời hứa của mình”, Diệp Siêu thấy vẫn không có ai tới thì cười ha ha, nói.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng họp được mở ra, một bóng dáng yêu kiều xuất hiện trước mặt mọi người.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”, Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy có người tới cũng kinh ngạc tới mức không thốt nổi nên lời, bởi vì người đến chính là Vũ Hàn Thảo. Bọn họ đều từng trông thấy Vũ Hàn Thảo trên tivi hoặc báo chí, bây giờ Vũ Hàn Thảo đích thân đến tập đoàn Vạn Nguyên, sao bọn họ có thể không kinh ngạc được chứ.

“Sao! Sao có thể như vậy?”, sắc mặt Diệp Siêu lập tức tái nhợt, nếu như Vũ Hàn Thảo đến thật thì không phải hắn mới là người phải thực thi vụ cá cược sao? Vừa nãy hắn còn cười nhạo Nhậm Kiến Tường, lúc này bản thân hắn lại bị tát thẳng vào mặt, hơn nữa còn phải bò quanh nhà họ Diệp một vòng.

“Đại ca Nhậm, xin lỗi anh, tập đoàn có chút việc gấp nên tôi đến muộn một chút”, Vũ Hàn Thảo nói với Nhậm Kiến Tường bằng vẻ mặt hối lỗi.

Cảnh tượng này càng khiến mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, người mang họ Nhậm ở nơi này cũng chỉ có một mình Nhậm Kiến Tường.

“Không sao, chỉ là nếu cô còn không đến thì e rằng tôi sắp phiền chết luôn rồi”.

Diệp Yến nhìn thấy Vũ Hàn Thảo xuất hiện cũng không dám tin, hơn nữa cô còn nghe thấy Vũ Hàn Thảo gọi Nhậm Kiến Tường là đại ca.

Hôm nay Vũ Hàn Thảo mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, không giống dáng vẻ đến để làm việc, tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ sẽ trang điểm vì những người làm mình vui.

Vậy thì Vũ Hàn Thảo nhất định là bởi vì Nhậm Kiến Tường nên mới ăn mặc xinh đẹp như thế. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Yến cảm thấy khó chịu lạ thường, cô vẫn luôn không chịu thừa nhận Nhậm Kiến Tường là chồng của mình, nhưng bây giờ việc chồng mình có quan hệ rất tốt với người phụ nữ khác lại khiến cho cô cảm thấy bực bội.

“Cô Vũ! Mau ngồi xuống đi”, ông cụ nhà họ Diệp vui vẻ nói.

“Hôm nay tôi đến là để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Diệp, hoạt động kinh doanh thời trang của mấy người rất có tiềm năng, tôi cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau phát triển”.

Vũ Hàn Thảo đã biết một số chuyện của nhà họ Diệp nên không hề nể mặt ông cụ nhà họ Diệp mà bình thản nói.

“Chuyện này đúng là quá tốt! Không biết cô Vũ muốn hợp tác thế nào?”

“Tôi đã mang hợp đồng tới đây rồi, mấy người tự mình xem đi!”, thư ký đi sau lưng Vũ Hàn Thảo lấy ra một bản hợp đồng rồi đặt lên trên bàn.

Ông cụ nhà họ Diệp không thể chờ thêm được nữa, vội vàng cầm bản hợp đồng lên rồi đọc cẩn thận từng điều khoản hợp tác.

“Năm... năm phần? Cô Vũ, bản hợp đồng này là thật sao?”, sau khi xem xong bản hợp đồng, tâm trạng của ông cụ nhà họ Diệp cực kỳ tốt, nếu giống như trên hợp đồng thì bọn họ quả thực không cần phải hợp tác với nhà họ Chu nữa.

“Đương nhiên! Có điều tôi có một yêu cầu, người bàn chuyện hợp tác với tôi chỉ có thể là cô Diệp Yến, hơn nữa trên hợp đồng cũng bắt buộc phải là chữ ký của cô ấy, nếu như một ngày nào đó cô Diệp tách ra khỏi nhà họ Diệp thì bản hợp đồng này sẽ tự động không còn hiệu lực nữa”.

Sau khi nghe thấy vậy, Nhậm Kiến Tường liếc nhìn Vũ Hàn Thảo bằng ánh mắt cảm kích, anh biết Vũ Hàn Thảo đang suy nghĩ cho anh.

“Diệp Yến, còn không mau tới ký hợp đồng!”, ông cụ nhà họ Diệp lớn tiếng nói, dứt lời lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Yến Nhi, mau tới ký hợp đồng đi!”, giọng điệu của ông cụ nhà họ Diệp trở nên hiền hoà hơn.

Diệp Yến lại không hề cử động, nhà họ Diệp thật sự khiến cho cô cảm thấy quá thất vọng.

“Yến Nhi! Đừng giận dỗi nữa, dù thế nào thì cháu cũng là người nhà họ Diệp, cũng nên suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Diệp chứ”.

Diệp Yến trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Muốn cháu ký hợp đồng thì cũng được thôi, nhưng tiền đề là mấy người bắt buộc phải xin lỗi, hơn nữa Diệp Siêu cũng phải thực hiện lời hứa của mình”.

Nghe thấy câu này, Diệp Siêu ngồi đờ người trên ghế, nếu như hắn làm thế thật thì sau này sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác nữa đây.
Chương 10: Chu Tử Hào đến

“Xem ra vợ mình cũng là người thù dai!” Nhậm Kiến Tường cảm thán.

Nhưng Nhậm Kiến Tường không biết rằng Diệp Yến làm như vậy phần lớn nguyên nhân là vì anh.

“Diệp Siêu, chuyện tự mình nói ra thì phải làm bằng được, nếu không thì cháu phải gạch tên khỏi nhà họ Diệp”, ông cụ Diệp không hề do dự mà nói thẳng.

“Ông nội, dù cháu làm chuyện gì thì cũng là vì nhà họ Diệp! Hôm nay ông lại…”

Diệp Siêu còn chưa dứt lời, ông cụ Diệp đã gầm lên: “Hỗn xược! Nếu cháu đã biết mình là người nhà họ Diệp thì đừng nói gì nữa”.

“Vâng!”, Diệp Siêu nghiến răng nghiến lợi, thốt lên một chữ, sau đó lảo đảo ngã xuống đất không nói gì thêm.

Trong lòng hắn vô cùng căm hận Nhậm Kiến Tường, nếu Nhậm Kiến Tường không xuất hiện thì sao hắn lại rơi vào bước đường này chứ.

“Yến Nhi, hôm nay có thể ký hợp đồng được rồi chứ?”

Diệp Yến đi đến trước mặt Vũ Hàn Thảo, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng vi diệu, hai người đều từng là cô gái nổi danh nhất ở thành phố Hoa Tây.

“Cô Vũ, cảm ơn cô!”, Diệp Yến mỉm cười nói.

“Không có gì, đại ca Nhậm là ân nhân của tôi, giúp đỡ anh ấy là phúc phận của tôi”, Vũ Hàn Thảo cũng khẽ cười.

Trong phòng họp nghiêm túc, nụ cười của hai cô gái trở thành hình ảnh đặc biệt khiến người ta như tắm gió xuân, chỉ là trong gió xuân dường như có một mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Diệp Yến kí tên mình lên hợp đồng, Vũ Hàn Thảo bàn bạc vài chi tiết hợp tác với ông cụ Diệp, trong trường hợp này Nhậm Kiến Tường sẽ không tham gia mà chỉ ngồi yên bên cạnh.

“Đại ca Nhậm, chuyện đã giải quyết xong rồi, vậy tôi về trước, trong công ty cũng còn một số chuyện cần phải xử lý”, sau khi mọi việc xong xuôi, Vũ Hàn Thảo chào tạm biệt.

Nhậm Kiến Tường tiễn Vũ Hàn Thảo xuống dưới lầu.

“Cô Vũ, cám ơn cô vì chuyện lần này, sau này có cần gì thì cứ việc đến tìm tôi”.

“Vậy chắc chắn tôi sẽ không khách sáo”, Vũ Hàn Thảo vui vẻ mỉm cười, sau đó lái xe rời đi.

Lúc này Nhậm Kiến Tường mới trở lại phòng họp.

“Ái chà, Kiến Tường à, không ngờ cháu lại có tiền đồ như thế, ông đã sớm nhìn ra cháu và Diệp Yến rất xứng đôi”.

Vừa nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, ông cụ Diệp đã vội vàng mở lời, không thể không nói cụ ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Ông đừng quên có người đánh cược với tôi là được”.

Nhậm Kiến Tường còn chưa quên Diệp Siêu, người muốn chia rẽ anh và Diệp Yến đều phải trả giá thật đắt!

“Đó là đương nhiên! Diệp Siêu, cháu hiểu rồi chứ?”, ông cụ Diệp nhìn về phía Diệp Siêu.

Diệp Siêu buồn bực đáp, trừng ánh mắt oán độc về phía Nhậm Kiến Tường, hắn không dám đắc tội với ông nội, chỉ có thể chuyển nỗi căm hận lên hai người Nhậm Kiến Tường và Diệp Yến .

“Diệp Yến, Nhậm Kiến Tường, các người chờ đấy, tôi sẽ khiến các người phải hối hận vì chuyện hôm nay”.

“Yến Nhi, hay là các cháu cũng dọn về nhà cũ đi!”

“Không cần đâu, chỗ ở hiện giờ cũng rất tốt”, Diệp Yến đã hết hy vọng với nhà họ Diệp, nhưng dù thế nào thì cô vẫn là người của nhà họ Diệp, nên vừa rồi mới chịu đồng ý ký hợp đồng.

“Cũng được! Ông nội luôn chào đón cháu trở về”, ông cụ Diệp ôn hòa nói.

“Diệp Siêu, tiếp theo anh nên thực hiện hứa hẹn của mình đi!”

Câu nói của Nhậm Kiến Tường khiến sắc mặt Diệp Siêu trắng bệch, hắn nhìn ông cụ Diệp bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng khuôn mặt ông cụ Diệp lại đầy vẻ hờ hững.

Sau đó mọi người cùng nhau lái xe về biệt thự nhà họ Diệp.

“Bố, sao bố lại đến đây?”

Lúc này ông bà Diệp đang nhàn hạ ngồi trong nhà, ông cụ Diệp đột nhiên đến khiến họ khó hiểu. Khi nhìn thấy Nhậm Kiến Tường trong đám người, ánh mắt hai người họ lập tức trở nên u ám.

“Cậu còn có mặt mũi trở về à? Còn không mau cút đi cho tôi!”

“Ông Diệp, đừng nôn nóng đuổi nó đi như thế, ông quên vụ đánh cược hôm trước rồi à? Tôi nghĩ nó đến để thực hiện lời hứa, tôi còn muốn nhìn nó bò một vòng quanh nhà họ Diệp chúng ta nữa cơ”.

Thấy Diệp Siêu sau lưng ông cụ Diệp, bà Diệp đột nhiên nhớ đến chuyện này giễu cợt nói.

Nhậm Kiến Tường đã quen với lời châm chọc của bọn họ, dù sao cũng là bố mẹ của Diệp Yến nên anh chỉ xem như không nghe thấy, còn Diệp Siêu lại cảm thấy vô cùng lúng túng chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

“Được rồi! Lần này là Diệp Siêu thua, thực hiện đánh cuộc dĩ nhiên là Diệp Siêu, hơn nữa bố muốn làm rõ một chuyện, Nhậm Kiến Tường chính là cháu rể mà bố cho phép”.

“Bố, bố không nhầm lẫn gì đấy chứ, chỉ dựa vào nó à? Sao có thể chứ?”

“Đủ rồi, hôm nay lúc Vũ Hàn Thảo đã đích thân đến công ty Vạn Nguyên ký hợp đồng, bố cũng có mặt ở đó, sao có thể là giả được”, ông cụ Diệp tức giận nói.

Hôm nay địa vị của Nhậm Kiến Tường đã không còn giống trước, trước kia là mắt cụ ta quá mờ, không nhìn ra Nhậm Kiến Tường lại có mạng lưới giao thiệp như vậy.

Ông cụ Diệp nổi giận, ông bà Diệp tự nhiên không dám trái lời, trong lòng thầm nghĩ lát nữa phải hỏi cho rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Nhậm Kiến Tường sao có thể mời được Vũ Hàn Thảo đến công ty Vạn Nguyên? Nếu quả thật là vậy chẳng phải lúc trước bọn họ đều bị mù sao?

“Diệp Siêu, còn cần tôi phải nhắc nhở anh sao?”

Nhậm Kiến Tường mất kiên nhẫn, lên tiếng nhắc nhở.

Cả người Diệp Siêu run lẩy bẩy, siết chặt nắm đấm quỳ xuống mặt đất, bắt đầu bò vòng quanh nhà họ Diệp…

Lần này hắn không cãi lại mà chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu, nếu hôm nay là anh thua thì Diệp Siêu sẽ không chút thương hại anh! Vậy nên chuyện này không thể trách được ai, muốn người khác bị bẽ mặt thì bản thân phải chuẩn bị chấp nhận làm chuyện bẽ mặt trước.

“Yến Nhi, xong chuyện rồi thì chúng ta đi đón Thư Thư thôi! Con bé sắp tan học rồi”.

Diệp Yến yên lặng gật đầu, ở trong lòng cô mọi chuyện đều không quan trọng bằng Thư Thư.

“Công ty Vạn Nguyên vốn là thuộc về Yến Nhi, giờ nên làm thế nào thì phải xem ông cụ rồi!”

Trước khi đi, Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói khiến sắc mặt ông cụ Diệp trở nên u ám, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy hai người Nhậm Kiến Tường ra ngoài, ông Diệp vội vàng hỏi: “Bố, thế này là sao?”

“…”

Nghe ông cụ Diệp kể hết toàn bộ câu chuyện, ông bà Diệp cảm thán, bọn họ không ngờ Nhậm Kiến Tường lại có năng lực này.

Lúc này Diệp Siêu cũng đã trở lại, đầu gối hắn đã ma sát đến mức rách da, bà Diệp bôi cho hắn ít thuốc, cả đám người ngồi lặng yên không nói một lời.

Khoảnh khắc này trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.

“Cốc cốc cốc!”

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa truyền đến, bà Diệp bước ra mở cửa.

“Cậu chủ Chu?”, thấy người tới là Chu Tử Hào, bà Diệp kinh ngạc thốt lên. Nếu như trước đây thấy Chu Tử Hào thì bà ta nhất định rất vui mừng, nhưng hôm nay lại không biết nên đối mặt như thế nào.

“Chào hai bác! Ông nội cũng ở đây ạ! Lần này cháu đến để bàn bạc chuyện đám cưới của cháu với Diệp Yến”, hai tay Chu Tử Hào xách đầy lễ vật, hào hứng ra mặt.

Nhìn thấy Chu Tử Hào, trong lòng Diệp Siêu lại dấy lên tia hy vọng, bây giờ hắn muốn trả thù Nhậm Kiến Tường nhưng thực lực của một người là không đủ, nếu cộng thêm Chu Tử Hào thì tất nhiên sẽ không còn vấn đề gì!

“Cậu chủ Chu, e là chuyện cậu kết hôn với Diệp Yến không được rồi, Nhậm Kiến Tường mời Vũ Hàn Thảo tới, hơn nữa Vũ Hàn Thảo cũng đã đồng ý hợp tác với nhà họ Diệp”.

Không đợi ông cụ Diệp lên tiếng, Diệp Siêu đã nói thẳng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom