• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (2 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 8: Lý do thật sự.

- Hai đứa đang ăn trưa sao? Mẹ ăn cùng được chứ?
- Được chứ. Sao hôm nay mẹ lại ă ở nhà vậy không ăn cùng ba sao mẹ.
- Ba con sang Mỹ tồi. Hai tháng nữa ba con mới về.
- Ba đi làm gì vậy mẹ?
-......
Mẹ nuôi nó từ khi vào bàn thì nó lại nghĩ đến cô bé tên Hân đó. Mãi suy nghĩ, hai người kia nói gì cũng chẳng nghe nổi một câu. Ba người cứ ngồi ăn, buổi cơm chẳng có nỗi một vị gì cả. Cứ ăn thôi chứ chẳng biết nó có ngon hay không nữa. Nó bần thần một hồi thì mẹ nuôi bảo
- con muốn biết về Hân sao?
- Hả... à .. à... phải ạ. - câu hỏi đột xuất làm nó giậc cả mình.
- Con ăn xong hãy đem trái cây ra sau vườn. Mẹ sẽ cho con biết những thứ cần biết.
-" Dạ". - Mẹ nuôi đi ra vườn. Nó nghe bà lấy trái cây. Hỏi được cái vườn nó nằm ở đâu thì nó chạy lẹ ra vườn. " Bao nhiêu thắc mắc phải giải quyết hết mới được!".
Bà đang ngồi trên một cái xích đu lớn. Hình ảnh bà giờ đây phản phất nét buồn. Đây là nơi con gái bà thích nhất. Nhớ lắm cái ngày nhóc con ngày nào cũng vòi vĩnh ra đây ngồi, càng lớn con bé càng thích nơi này. Ngày nào con bé cũng ra đây ngồi, ngày nào bà cũng thấy được con bé trong tầm mắt. Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, cái hồn nhiên ấy giờ này đã quá xa vời.
- Mẹ nuôi ăn chứ?- chìa đĩa trái cây ra. Bà giờ đây thật làm cho nó mũi lòng. Nó thích bà cười với nó thôi.
- Mẹ không ăn. Con cứ ăn đi. - léo nhẹ đứa bé ngây ngô ngồi xuống cạnh mình bà khẽ vuốt tóc nó
- Hân là con gái út của mẹ. Nó hay cười lắm. Nó bằng tuổi con đấy. Con bé xinh lắm, học rất giỏi. Nhưng nó không ngoan ngoãn tí nào. Nó không nghe lời mẹ, nó bỏ mẹ mà đi rồi con à.
Từng giọt lệ nhej lăng trên khuôn mặt có phần hóc hác của bà. Nó hoảng lắm, nó rất sợ người ta khóc. Bà thật sự rất đáng thương. Nó vỗ nhẹ đôi vai gầy, cố trấn an người phị nữ đang mất bình tĩnh.
- Hân đi đâu tại sao mẹ nuôi không tìm bạn ấy về?
- Con bé đi lên thiên đàng rồi con ơi! Con bé bất hiếu, nó bỏ mặt bà già này rồi con ơi!!....
Giọng nói run run, mọi thứ bà nói bây giờ đều sen lẫn tiếng nấc và lòng phẫn uất.. Giờ phút này bà không thể kìm nén thêm được nữa. Con bé là cuộc đời của bà. Mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, dưỡng dục mười tám năm, chỉ một giây lơ là mà con bé đã xa bà mãi mãi. Bà hận kẽ đó, bà hận kẽ đã rấp tâm đem con bé rời khỏi bà.
- Không sao, không sao có con đây rồi có con đây rồi, không sao nữa, không sao nữa...
Việc có thể làm hiện tại là trấn tĩnh bà. Nó bất lực trước những giọt nước mắt của bà. Bà khóc rất lâu. Bờ vai cho mượn khóc giờ cũng đẫm một mãng nước lớn. Sau trận khóc đã đời thì ai kia đã có một đôi mắt sưng vù. Sụt sịt một hồi thì bà kể tiếp.
- Con bé mất vừa tròn một năm. Mẹ gặp con trong một buổi đi siêu thị. Hôm đó mẹ còn tưởng con là Hân. Nếu ba con không ngăn lại chắc mẹ bắt con về từ bửa đó luôn đấy.- ngại ngung cười duyên một cái
- Mẹ nhận nuôi con vì con giống Hân?
Nhận được cái gật đầu nó vừa mừng vừa tủi thân. Nhờ cái mặt này mà nó được nhận nuôi, đúng là trong cái rủi có cái may. Nhưng chẳng lẻ mẹ nuôi nhớ con đến mức nhận một người không thân không thích, không biết tốt hây xấu mà đem về nhà. Chẳng khác nào dẫn hổ vào rừng. Nó bây giờ trưng ra cái mặt đăm chiêu. " Chắc chắn phải có điều kiện gì đó."
Bà sống hơn nửa đời người chẳng nhẽ bà không biết nó nghĩ gì. Như khẳng định cái ya nghĩ đó, bà phám một câu:
- Không đơn giản vì con giống Hân đâu con gái à.
- Mẹ nuôi muốn gì ở con?- đôi mài nhiw muốn dính vào nhau
- Rất đơn giản, con chỉ cần sống như Hân, đi học, vui chơi, sinh hoạt như Hân.
- Con không phải Hân.
- Ta biết, con vẫn là Hải Yến. Vẫn là con nuôi của mẹ. Nhưng con phải sống cho con và cả cho Hân. Con phải lấy lại những thứ mà người khác đã lấy đi của Hân. Con phải trả lại những thứ họ đã làm với Hân. Trả lại, trả lại tất cả.
- Con phải sống như thế sao?
Nụ cười đó thật sự rất nhạt. Nhạt đến nỗi làm nó run sợ. Người mẹ nuôi này thật khó có thể biết được bà đan muốn gì. Lòng thù hận của bà thật lớn. Nó ăn mòn cả cái tâm thiện của bà. Nó thật sự sợ hãi, nó không muốn phải làm những thứ bà đã nói. Một cô bé trối gà chưa chặt thì làm gì được cơ chứ.
- Con nghĩ mẹ nuôi tìm nhầm người rồi. Con không đủ khả năng đó đâu.
- Con an tâm mẹ đã có dự tính cả rồi. Đó là lí do tại sao con cần phải đi Mỹ đấy con gái.
" Tránh trời sao khỏi nắng. Mà mẹ nuôi bảo đi Mỹ là sao chứ? Đùa nhau à?"
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom