• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 7: Muốn thắng hả. Mơ đi cưng.

- Nước của út đây.
Anh chàng ba Bảo quay lại với chai nước suối. Vào bar mà cô út lại uống nước lọc, làm nhân viên phải chạy đi mua mệt bở hơi tay. Vừa ngồi xuống cạnh nó đã thấy cái bầu không khí ngột ngạt. Một góc phòng ông anh hai vẫn đang lầm lũi ăn năn nải giờ mà cô út chưa chịu dòm ngó lấy một lần. Thằng bạn thân thì ngộ, bỏ rơi hai nàng bánh bò( để vậy cho nó lạ) đang giận dõi ngồi đâm chiêu nhìn cô út quý hóa. Chưa có một người nào mà lạ như nó. Trai đẹp trước mắt mà cứ xem như không khí, rượu không uống, đi bar mà cứ ngồi một chỗ. Hắn khẽ cười.
- Này nhà quê. Đi bar mà không uống rượu à.
- Không thích.
- Không thích hay là không biết uống.
- Biết thì sao, không biết thì sao?
- Chả sao cả. Vậy là hai em nói đúng. Đồ quê mùa đúng là quê mùa. Em mày xem vậy mà nhát quá nhễ. Có mấy ly mà cũng không dám uống.
Hắn thơm nhẹ lên má em bên trái, vuốt mặt em bên phải làm ra cái điệu bộ giễu cợt.
- Cái thằng này mày nói xàm gì thế!- ba Bảo giậc mình. Thằng bạn này bửa nay làm gì thế không biết.
- Nếu chú nói vậy chú có dám thi với tôi không. - nhếch môi cười cố ý thách thức. Nhịn hoài tên này làm tới nhỉ. Cô đây cốc sợ. Bửa nay cho ngươi hết tiền khỏi về nhà luôn.
"Cá đã cắn câu. Hôm nay cô chết với tôi"
- Thi gì chứ. Uống rượu sao?
- Chú sợ à.
- Sao lại sợ, nhưng hôm nay tôi không muốn uống với cô.
- Em uống cho anh. Cô dám uống với tôi không?
- Em sao? Được không đó?
Bánh bèo bên trái nũng nịu lên tiếng, thấy hắn hỏi thì gặt đầu, trộm nghĩ "oắt con này thì uống được mấy ly chứ" ( khinh địch là chết)
- Uống chơi vậy thôi à. Cá cược gì đó nó mới vui.
- Được thôi. Cô muốn cá gì.
- Tôi thắng anh phải trả hết tiền cho toàn bộ số rượu mà mọi người trong bar này uống. Nếu tôi thua anh muốn gì cũng được.
- Được thôi. Bảo, mày lấy rượu ra đi. Hôm nay tao không thắng không được.
Hai phút sau khi hiệp ước được kí kết thì phục vụ đem một chay rượu đến. Rót vào ly. Bảo lại gần nó:" em nhắm thắng không, cái người đó uống không thua gì bọn anh đâu đấy, em mà thua là chết với thằng Kỳ..". Lo lắng chứ, có ai mà gan như con bé này, thua rồi không niết sẽ thê thảm sao đây.
- Anh an tâm. Không thua đâu.
Nói xong thì hai người bắt đầu uống. Uống rồi rót, cứ uống cứ rót, rượu trong chay cũng dựt xuống khá nhiều. Cô nàng bánh bò bắt đầu say, loạn choạn chuẩn bị không uống được nữa. Còn nó, quá bất ngờ, cái mặt tĩnh queo vẫn cứ uống tiếp. Cô bánh bò đã ngã ra ghế, khômg uống được nữa và dĩ nhiên nó thắng trong bao sự ngỡ ngàn. Cười khẩy một cái nó kéo tay anh ba lôi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa nó ngã ngay vào lòng ông anh yêu dấu:" Ba đưa em về, chịu hết nổi rồi. Hức, tên kia hức anh giải quyết giùm hức vui dễ sợ hức.". Nói xong thì nó cũng ngủ luôn. Mặc cho anh ba phải đưa nó về. Xỉn tới mức không còn biết gì.
- Cái con nhỏ này coi vậy mà hiếu thắng quá.! - Anh lắc đầu, đưa nó ra xe chở về nhà.
Đại gia Thiên Kỳ bửa nay làm việc thiện. Quá hoành tráng. Quá bấc ngờ với lời đồn cũng như tốc độ ánh sáng mà truyền đi " Đại boss thua một con bé nhà quê" qua mọi hình thức và mọi phương diện.
Ai đấy. Sao mình lại ở đây?
- Yến ơi, Yến. Nghe mình nói không Yến.
"Đây là đâu, cô gái đó là ai sao giống mình thế. Sao cô ta biết tên mình"
Cô gái mỉm cười, chầm chậm bước lại gần nó:" đừng sợ, mình là Hân. Là con gái của mẹ nuôi cậu. Mình và cậu giống nhau thật phải không?"
- Cô là con của mẹ nuôi? Cô đã đi đâu thế. Hình như mọi người đang tìm cô. Họ nhầm tôi với cô thì phải.
Hân nhẹ cười:" Cậu bây giờ là tớ, tớ là cậu. Hãy chăm sóc gia đình tớ. Tớ phải đi xa rồi. Cậu giúp tớ nhé."
- Giúp. Giúp gì chứ?.
- Hãy sống thật tốt. Hãy nghe lời ba mẹ mình. Họ sẽ tốt với bạn.
- Mà sao bạn không ở lại với họ mà nhờ mình làm gì. Ơ Hân. HÂN ƠI......
Ngồi bậc dậy. Mồ hôi thấm đẫm cả cái áo. Nó gợi với theo thân ảnh đã mờ dần. Giờ nó mới để ý là đầu nó thật sự rất đau. Hôm qua say quá. Không nhớ được gì. Cố gắng vào nhà WC. Nó từ từ xuống nhà ăn với cái bụng rỗng đang khua chiên dóng trống biểu tình. Cũng may là bửa nay có người làm chỉ đường chứ không nó không biết làm sao mà xuóng được cái nhà ăn.
- Thức rồi hả. Bác Minh làm cho út ly đá chanh giùm cháu.
- Vâng thưa cậu hai.
Nó ngồi vào bàn. Nhìn nhìn xung quanh thấy nhà trống trơn. Có mỗi ông anh hai đang ngồi đọc báo. Trên bàn có vài món. Chắc là đang ăn sáng.
- Anh hai không đi làm à!
- Anh về ăn trưa. Sẵn trông em luôn. Uống cho cố vào. Mai mốt anh không đua em đi chơi nữa. Ở nhà cho lành.
- Sau này có thỉnh cũng chẳng dám đi.
- Hửm??
- Không gì. Mà anh cho em hỏi.
- Sao.
- Hân đâu rồi anh? Em thấy mọi người cứ nhìn em bảo giống Hân. Vậy Hân đâu anh
- Con bé....
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom