• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] ĐỘNG TÌNH (1 Viewer)

  • Phần V

14.

Mấy ngày nay trời cứ mưa mãi.

Lúc tìm thấy một căn nhà gỗ tạm thời của người hái thảo dược trong rừng, ta đặt Tạ Trường Từ xuống.

Sờ lên trán hắn, quả nhiên nóng hầm hập.

"Cứ đi tiếp đi, ta không sao."

"Ngươi có sao."

"Không sao."

"Có sao."

"Không sao."

"Có sao."

"Không..."

Lại ngất đi rồi.

Còn nói mình không sao nữa.

"..."

Ta nằm sấp trên mép giường, lặng lẽ nhìn người nằm trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve xương gò má hắn, muốn vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn.

Tạ Trường Từ... Ngay cả lúc ngủ cũng còn đang suy nghĩ, thật mệt mỏi quá.

Hoàng hôn buông xuống trong rừng, cánh rừng tĩnh lặng dường như được phóng đại vô hạn, may mà lần trước còn mang theo chút thảo dược, bôi cho Tạ Trường Từ xong, ta đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đang mưa.

Không biết đã qua bao lâu, hắn tỉnh lại.

"Mấy giờ?"

"Không biết."

"Trời tối rồi."

"Ừm."

Lửa cháy tí tách, chiếu sáng một góc nhỏ trong căn nhà, ta thậm chí không nhìn rõ được biểu cảm của hắn, chỉ cảm thấy đêm nay quá khó qua, quá dài.

"Tạ Trường Từ, ngươi là người lợi hại nhất mà ta từng gặp."

"Ừm?"

Hắn kéo dài âm cuối khẽ hừ một tiếng, cũng không biết có nghe hay không.

"Nhưng, bây giờ, ngươi đếm số vết thương trên người ngươi xem, đếm được bao nhiêu?"

"Tiếp tục thế này, ngươi thật sự sẽ chết đó, Tạ Trường Từ."

"Cho nên ngươi giúp ta nhập ma đi." Giọng hắn ẩn trong làn khói đen, hơi không chú ý liền sẽ không nghe rõ.

“Nhập ma đạo thì tu vi sẽ tăng vọt, đó là đối với những người tu sĩ có tư chất bình thường, đối với ngươi vốn đã đứng trên đỉnh cao mà nói, còn thiếu một thứ."

"Thứ gì?"

Hắn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn ta.

"..."

Ta hơi hơi há miệng, cuối cùng cũng không nói cho hắn biết.

Cần mạng của ta.

Ta sợ bây giờ nói cho hắn, hắn sẽ rút kiếm chặt đứt cổ ta không thương tiếc.

15.

Tạ Trường Từ hiện tại luôn là nửa tỉnh nửa mê.

Liên tục mấy ngày sốt cao không hạ, ta sợ hắn bị sốt cao làm tổn thương não, nhưng may mắn thay, mỗi lần tỉnh dậy hắn đều có thể nhớ tên ta.

Bởi vì thể chất vốn đã khác nhau, ta học pháp thuật của tiên nhân còn kém, thậm chí còn không thể truyền pháp cho hắn, chỉ có thể lên núi hái một ít thảo dược bôi lên vết thương của hắn.

Hắn rũ mắt, luôn lẳng lặng nhìn ta.

Những ngày như vậy, đã qua bao lâu rồi?

Lúc mưa ngớt, vết thương trên người Tạ Trường Từ cũng đã lành gần hết.

Hôm đó ta vẫn như thường lệ đi hái chút thảo dược về nhà gỗ, thấy hắn đang nằm trên giường một cách bình yên.

Lại ngủ rồi.

Trước đây ta nghe kể, ở tiên giới có một chiến thần, mặc một bộ đồ trắng, cầm kiếm xông vào trận địch, trong chốc lát quân địch đã bị tiêu diệt.

Mà khi kiếm hắn về vỏ, bộ đồ trắng lại chưa từng dính một giọt máu.

Trùng hợp lúc đó ta đang tìm người để quấy rối, cái đầu không được thông minh của ta ụp xuống một cái, lợi hại vậy hả? Được, vậy là hắn rồi.

Giữa khung cửa sổ rơi vào chút nước mưa, ta nhìn hắn lâu rồi, đột nhiên cúi xuống áp lên môi hắn.

Tạ Trường Từ.

Môi hắn rất mềm, cảm giác cũng rất tốt, ta vốn định chỉ lướt qua, thử một chút rồi thôi, nhưng đầu ta lại bị ấn xuống.

Bị người ta gia tăng nụ hôn này.

Một lát sau, hắn vòng tay ôm lấy eo ta, lật người đè ta xuống dưới thân.

“Đang ngủ, định làm gì đấy, hả?"

Hắn cúi xuống nhìn ta, hơi gần, hơi thở phả vào nửa bên má ta, trong mắt là một hồ nước mùa thu trong vắt.

Ta không nói gì, vòng tay qua cổ hắn hôn hắn. Hắn bị ta làm cho giật mình, hơi thở cũng loạn nhịp một chút.

Lúc này, hồ nước ấy cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.

"Tạ Trường Từ..."

Hành động của hắn so với lần đầu tiên chẳng tiến bộ chút nào, bàn tay lướt qua da thịt ta khiến ta rùng mình, lại còn không cẩn thận an ủi, hơi thở của chúng ta hòa vào nhau, ta không nhịn được mà khóc.

“Đau sao?"

Hắn hôn đi nước mắt của ta.

Ta nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ đập vào khung cửa, cảm thấy mơ màng, bỗng dưng trùng khớp với một khoảnh khắc nào đó trong ký ức, không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

Ta cắn một phát vào vai hắn.

"Hừ?"

"Tạ Trường Từ, thần tiên cũng sẽ động tình à?"

Đêm khuya tiếng mưa rả rích nghe không rõ, ánh nến sáng tối mịt mờ, ta nghe thấy tiếng cười của hắn, dẫn ta đi vào nơi sâu hơn tối hơn.

"Động đi."

"Sắp bị ngươi hành hạ chết rồi."

16.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trong nhà đặc biệt sạch sẽ.

Không có thảo dược, không có kiếm, không có...Tạ Trường Từ.

Ta ngồi trên giường, đầu óc rối bời, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn đó lại, eo đau đến mức suýt không xuống giường được.

Mưa ngoài cửa sổ rơi xuống tí tách tí tách, ánh nắng hôm nay lại rất rực rỡ.

Một lúc lâu sau, ta mới xác định được hai điều.

Thứ nhất, kỹ thuật của Tạ Trường Từ thật là tệ.

Thứ hai, hắn bỏ rơi ta, hai ta tan vỡ.

Bước ra khỏi căn nhà nhỏ, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tạ Trường Từ đâu cả.

Giá mà ta biết trước để hạ một chút pháp thuật lên người hắn, như thế ta sẽ không bị đá phăng phăng như vậy, ngay cả quyền được chất vấn cũng không có.

Thực ra...Ta cũng không phải không hiểu ý của Tạ Trường Từ.

Tình yêu, loại thứ này từ xưa đến nay không phải là cấm kỵ trên con đường trở thành cường giả hay sao.

Thà cắt đứt tình cảm còn hơn... phải không?

...

Ta gặp lại Mị Yêu tỷ tỷ ở một sòng bạc ở phàm giới.

Nàng vẫn phong tình vạn chủng, gác chân, chỉ cần cười nói một cái đã khiến những tay chơi cờ bạc kia nhìn sang chúng ta.

Cũng may nàng dẫn ta lên lầu, trong một căn phòng riêng nhỏ để nói chuyện.

“Thật trùng hợp nha, Tiểu Xuyên, không ngờ ở đây lại có thể gặp ngươi.”

Không trùng hợp, ta cố ý tới tìm ngươi.

“Nghe nói ngươi du lịch nhân gian, nhưng tỷ tỷ chỉ quan tâm tiểu phế vật như ngươi có tìm được ý trung nhân hay chưa?”

“Tìm được rồi, nhưng chưa hoàn toàn tìm được.”

“...”

“Vậy là có rồi?"

Ta gật đầu.

"Có tiến bộ đấy."

"——Vậy đã chuẩn bị sẵn sàng để chơi đùa tình cảm của hắn một phen, rồi lại vứt bỏ hắn chưa?"

Thực ra ta còn chưa bắt đầu chơi đùa đâu, hắn đã bỏ rơi ta trước một bước rồi.

Tạ Trường Từ quả thật là sấm rền gió cuốn.

Ta không có thời gian để tiếp tục nói chuyện với Mị Yêu tỷ tỷ, ta sợ nếu chậm một bước nữa, Tạ Trường Từ sẽ thật sự đi tìm đường chết, vết thương của hắn vẫn chưa lành hẳn.

“Tỷ tỷ, độc của tỷ, chỉ cần một lần vào trên người mục tiêu, là có thể theo dõi đến chân trời góc biển, bất kể người đó đã giải độc hay đã chết rồi đúng không."

“Ừm."

"Vậy tỷ có thể giúp ta truy tìm tình độc mà tỷ cho ta lần trước được không?"

Nàng híp mắt nhìn ta, đuôi mắt vòng qua một chút đỏ thẫm ma mị.

"Là Tạ Trường Từ à?"

"...Ừm."

"Ôi! Ta còn đi câu dẫn người đó nữa cơ, may mà lão nương có thể hoàn hồn, vậy mà hắn lại dùng chiêu kiếm tàn nhẫn như vậy để chém nát thân thể lão nương! Nhưng có một điều phải nói, khuôn mặt của hắn đúng là đẹp trai thật đấy."

"Chỉ là quá khó hiểu phong tình, một khắc xuân hoa có gì là không tốt?"

"...”

Có thể là kỹ thuật quá tệ, cái tên khốn nạn Tạ Trường Từ kia.

Nàng rút một chiếc trâm cài tóc ra, rạch vào ngón cái phải, một giọt máu nổi lên, ma khí khẽ nhúc nhích, nàng nhẹ nhàng bắn một cái.

Giọt máu trôi nổi đến trước mặt ta, vẽ một vòng tròn.

"Cứ đi theo nó là được, Tử Xuyên, mau chóng bắt được Tạ Trường Từ, sau đó thay tỷ tỷ sỉ nhục hắn thật nặng!"

"..."

17.

Ta đi theo viên huyết châu, ngày đêm không ngừng, cuối cùng đã đến trước một ngọn núi, viên huyết châu bỗng nhiên vỡ ra.

Hẳn là hắn ở gần đây.

"Tạ Trường Từ, ngươi đã bị ta dồn vào đường cùng, xem lần này ngươi chạy trốn thế nào!"

Nhìn về nơi xa thấy một người đang đạp Phong Hoả Luân, một đầu đỏ tực, trong tay múa may rìu dài, cười một cách đắc ý.

Gia chủ của Vị Hoả Cung, ngay cả người này cũng xuất hiện, xem ra đám người Tiên giới nhất quyết muốn đuổi giết Tạ Trường Từ đến cùng.

Ngọn lửa cháy bùng bùng, ta mới vào cánh rừng còn chưa thấy cảnh này, không ngờ khi vào cửa núi thì xác chết đầy rẫy, ôi, sức chiến đấu của Tạ Trường Từ vẫn có thể mạnh như vậy sao?

Ta ngẩng đầu mới thấy một người mặc áo đen đứng trên đỉnh núi, cầm một thanh kiếm, nghiệp hoả đang cháy bùng bùng dưới chân hắn, mặc dù bị vây quanh, nhưng không ai dám tiến thêm một bước.

"Các ngươi ai muốn đến, ta sẽ kéo theo các ngươi cùng xuống địa ngục."

Giọng nói hắn lạnh lẽo, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai của mỗi người, mặc dù giống như con thú bị mắc kẹt, nhưng không ai nghi ngờ hắn vẫn sẽ lao tới trong giây phút cuối cùng, bóp nát đầu của kẻ dám xâm phạm.

"Cùng nhau lên!"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cùng lên!"

Không biết ai đã hét lên một tiếng, một đám người đồng loạt lao lên đỉnh núi, hắn cười lạnh, kiếm ngang ngực, nghiêng người lao vào trận địa.

Mỗi lần chiến đấu, hắn đều mang theo quyết tâm chết.

Ta không còn che giấu yêu lực, hiện nguyên hình, dù sao ta cũng là một đại yêu quái đã viên mãn, giết những con tôm tép vụn này thì quá dư thừa, một móng vuốt xuống, chết bảy tám phần.

Tạ Trường Từ nhìn thấy ta lại sửng sốt, nhưng nhanh chóng rút kiếm ra tấn công những người khác.

“Yêu quái ở đâu ra vậy!!"

"Này này này, là thần thú trấn sơn của ngọn núi này sao!"

"Đánh không lại đánh không lại, rút lui rút lui!"

Ta rống lên, hiệu quả nổi bật, những người đó bị doạ đến chạy loạn, ta đang cảm thấy hứng thú thì đột nhiên bị gì đó đâm vào lưng.

Đau quá, ta hét lên còn to hơn lúc nãy.

"Ha, con yêu quái hèn mọn kia, cũng dám cả gan sao?"

Ta quên mất còn có chưởng môn của một môn phái chính thống danh tiếng.

Mỗi khi cây thương đâm sâu vào da thịt một phân, cảm giác đau đớn lại tăng thêm một phân.

Ta đau đến nỗi quẫy mạnh thân thể, muốn hất người đó ra khỏi lưng mình, tiếng kêu cũng ngày càng thê lương, tuy nhiên ta phát điên, trên mặt đất cũng bị ta vỗ chết vài người.

Ngay lúc ta tuyệt vọng, một bóng đen lóe lên.

Một nhát kiếm đâm thẳng vào tim.

Thanh kiếm của Tạ Trường Từ, có lẽ thực sự là hắn đã vung ra hết sức.

Bởi vì nhát kiếm này ông ta không thể phòng thủ, bên hông bị đâm thủng ra một lỗ máu.

Nhưng... mọi chuyện cũng đã kết thúc.

Tướng lĩnh bọn họ đã chết, ta vẫn còn chút sức chiến đấu, quân lính cấp thấp thì chết có chết, chạy có chạy, chẳng mấy chốc ngọn núi này lại trở nên trống trải thê lương.

Từ xa vang lên tiếng chuông, báo hiệu một đại năng khác đã ngã xuống, quạ đen bay tứ tán, mặt đất một mảnh cháy đen.

Ta rên lên một tiếng, phát hiện mình bị thương quá nặng không thể biến lại thành hình người.

Tạ Trường Từ còn thảm hại hơn ta.

Ta dùng mũi cọ cọ vào hắn, muốn cõng hắn lên lưng.

Kết quả hắn lại tránh ta, dựa kiếm chậm rãi bước đi.

"Cút."

Cho dù bốn phía toàn là tiếng ồn ào, ta vẫn nghe thấy chữ cút của hắn rõ mồn một.

Không nói được lời nào, cổ họng ta thấp giọng rên rỉ, lại dùng mũi cọ cọ vào thân thể hắn, lần này hắn quay người nhìn ta.

Chỉ là thanh kiếm cũng đã rút ra, chọc vào cổ họng ta.

"Cút."



Người và yêu, là định sẵn khác đường, đúng không?

Ta biến thành hình dạng yêu, hắn liền không nhận ta nữa.

Ta không dám nhìn vào đôi mắt hắn, ta sợ nơi đó một mảnh băng giá, hắn lại trở về ngày đầu tiên ta gặp hắn.

Kiếm của hắn đâm về phía trước, ta đành lấy móng vuốt cào cào lỗ tai, nằm sấp xuống đất, gió hoang thổi qua, mà ta và hắn đang so tài trong im lặng.

Ta ư ư hai tiếng.

Qua rất lâu, thanh kiếm này cuối cùng cũng không rơi xuống.

Ta nghe thấy hắn thở dài một tiếng.

Lỗ tai bị người ta xoa xoa, đây là lần đầu tiên, ta nghe thấy giọng nói của hắn mang theo chút gọi là cảm xúc “ấm áp”.

“Tiểu Phế Vật, nguyên hình của ngươi rốt cuộc là gì? Hồ ly? Mèo? Chó?”

“...”

Đừng đem ta đánh đồng với mấy con súc sinh được người ta nuôi đó.

Đầu của ta cọ cọ lòng bàn tay hắn, hắn đành ôm đầu ta vuốt ve lông của ta, ta đã lâu không được vuốt ve đầu như vậy, thoải mái mà ư ử hai tiếng.

Hắn liền cười.

Hoá ra người này cũng có thể cười hay đến vậy.

Hắn đặt cằm lên đầu ta, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng.

“Sư phụ trước đây bảo ta luyện kiếm vô tình, ta từ chối, ta chỉ nghĩ đến lúc ta nếu thật sự có tình, chặt đứt là tốt rồi, sau đó mới phát hiện nếu thật sự có tình, ngay cả chạm vào nàng một chút cũng không nỡ.”

“Tiểu Phế Vật, tránh xa ta một chút, được không?”

“Ta sợ ngươi đi theo ta sẽ chết, thật sự, rất sợ.”

“...”

Tạ…Trường Từ.

Cái người này, cứ nói ta là gánh nặng của ngươi, nói ta sẽ cản trở con đường tu đạo của ngươi, bảo ta đừng xen vào việc người khác, thì tốt rồi.

Không bằng như vậy, trái tim này của ta, sao lại khó chịu như thế chứ.

Ta hất hất đầu, thoát khỏi vòng tay của hắn, ngậm hắn lên, cật lực đi về phía trước.

“Ha, Tiểu Phế Vật?”

Kiếm của hắn suýt nữa không giữ được, lắc lắc, lại là để mặc ta ngậm.

Mây đen tan đi một mảng, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vừa nhẹ vừa vô vọng.

“Đừng không nghe lời ta mà…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom