• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] ĐỘNG TÌNH (1 Viewer)

  • Phần III

7.

Khiển Trách Đường là nơi giam giữ những đệ tử phạm tội của môn phái, được xây dựng trên một vách đá bốn bề là vực thẳm, ánh đèn cũng không thể chiếu sáng, quanh năm âm u ẩm ướt.

Ta cảm thấy nơi này quá phù hợp với khí chất hiện tại của Tạ Trường Từ.

Hắn im lặng đứng trước mặt ta, cũng không biết có đang nhìn ta hay không, bốn bề im ắng không tiếng động, ta lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Hai tay hai chân ta đều mang xiềng xích, đầu gối gập lại, tư thế này không phải đứng cũng không phải quỳ, lại càng tiêu hao thể lực của người ta hơn.

"Sư phụ..."

"Ta không còn là sư phụ của ngươi."

Giọng nói mang theo mỉa mai của hắn vang lên trong không gian, nghe rất nịnh tai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Cho nên lúc hắn nắm lấy cằm nâng mặt ta lên, ta bỗng nhiên run rẩy một cái.

"Sợ cái gì?"

"..."

"Ngươi có gan cho ta uống loại dược đó..."

"Bây giờ lại không dám nhận nữa?"

...

Ta nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hắn lúc nào cũng thanh tĩnh, vô tình vô dục nhưng lại hàm chứa mỉa mai.

Thân là tiên tôn đứng trên đỉnh tam giới, bị kẻ mà hắn coi thường nhất là yêu đạo làm ô uế, hắn có lẽ muốn giết chết ta bằng mọi cách.

Quả nhiên, lúc hắn bóp lấy cằm ta rót cho ta uống thứ gì đó, ta thậm chí còn nghĩ đó là một loại độc dược, có thể khiến ta chết ngay lập tức.

Nhưng thực tế... lại tàn nhẫn hơn thế.

“Tình độc của chưởng môn Hợp Hoan Tông, là thứ mà nữ cường kia đưa cho ta mấy năm trước, ta không ngờ... hôm nay lại có thể dùng đến."

Hắn ghé sát vào ta nói, mà lúc này trong cơ thể ta đột nhiên bốc lên một luồng nóng bức, ngay cả khi hắn chỉ đến gần một chút cũng khiến tinh thần ta rối loạn.

Ta duỗi tay muốn kéo tay áo hắn, dây xích phát ra một loạt tiếng va chạm, hắn để mặc cho ta kéo, nhưng không còn tiến lại gần, đứng đó như đang vô thanh vô thức chế giễu bộ dạng xấu xí của ta lúc này.

Dục vọng bùng phát, ta không nhìn rõ người trước mặt, mà một chữ hắn nói cũng có thể khiến tinh thần ta mê man.

"Ngươi nói, thứ độc này so với độc của ma giới các ngươi, cái nào lợi hại hơn?"

"Tạ... Tạ Trường Từ..."

"Ừm?"

"Cho... cho ta..."

Đối với ta lúc này, Tạ Trường Từ hiện giờ giống như một tảng băng cứu ta khỏi lửa nóng, ngứa ngáy gặm nhấm xương tủy lan tràn trong cơ thể, bản tính vốn ương ngạnh của ta, lúc này càng không quan tâm gì nữa.

Giống như cầm một viên kẹo trong suốt dụ dỗ đứa trẻ thèm ăn, nhưng hắn lại chẳng cho gì cả.

"Cầu xin ta?"

"Cầu xin ngươi cầu xin ngươi, tha cho ta đi... quá khó chịu rồi... Tạ Trường Từ.."

Ta nói năng không thành câu, đầu óc một mảnh rối bời, mảnh vải trắng trong tay như là hy vọng duy nhất, nhưng hắn lại không lưu tình chút nào rút đi.

"Thứ độc này nếu không có ai giải cho ngươi, sau khi hết tác dụng có thể sẽ tiêu tan một nửa tu vi của ngươi, xem ngươi có tốt số hay không."

Tầm mắt của ta mờ đi, nhìn theo bóng dáng trắng xóa đi xa, dùng sức vùng vẫy, phát ra tiếng va chạm của xiềng xích, cảm giác này không đau, nhưng như hàng vạn con kiến gặm nhấm xương tủy, từng chút từng chút một bào mòn lý trí còn sót lại của ta.

Cuối cùng...sẽ không còn gì cả.

"Ta không hiểu."

Bỗng nhiên lên tiếng, nhưng lại cảm thấy cơ thể như bị thiêu cháy, ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng trắng xóa, rõ ràng là khác biệt mạnh mẽ với hoàn cảnh xung quanh, nhưng lại rất phù hợp.

"Ta không hiểu mình đã làm gì sai, ta chỉ không muốn giết người, tại sao ai cũng bắt ta phải làm, tại sao loại yêu quái như ta, lại phải làm những việc xấu xa như vậy?"

"Ta rõ ràng đã nỗ lực hơn những yêu quái khác, cũng đã nỗ lực hơn những người khác, tại sao trời cao không chịu chiếu cố cho ta, tại sao——"

"... Tạ Trường Từ ngươi nói cho ta biết đi..."

"..."

Bóng dáng trắng ấy dừng lại, sau đó xoay người, ngồi xổm xuống ngay trước mặt ta, vừa đủ để nhìn ta đã bị dược hành hạ đến mức không còn hình dạng, lại không đến mức bị ta cào trúng.

“Bởi vì ngươi rất vô dụng."

Giọng nói của hắn lạnh lùng, nhưng ta lại nghe không rõ lắm, đầu óc ta chỉ toàn là hình ảnh của Tạ Trường Từ, mỗi chữ mỗi câu của hắn đều khiến ta cảm thấy ngứa ngáy trong xương tủy.

"Rõ ràng đã sa vào ma đạo nhưng lại không muốn tàn sát, cũng giống như đã tu tiên nhưng lại không thể kiềm chế được sát tâm... rất bi thảm, đúng không?"

Hắn duỗi tay gạt đi giọt nước mắt bên má ta, nhưng ta lại bị sự đụng vào đột ngột này dẫn tới run lên, dường như hắn rất thích thú với phản ứng của ta, bàn tay của hắn không hề rời đi, mà ngược lại còn đi dọc theo cằm ta, nhẹ nhàng vuốt ve môi ta.

Quá... gần.

Ta nhìn đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, vô duyên vô cớ lại quyến rũ người ta, ngòi nổ trong đầu ta lập tức bùng cháy, bất chấp tất cả mà hôn lên.

Hắn không động đậy, để ta hôn, tay ta bị trói, tiếng xích sắt gõ khiến tâm trí ta rối loạn.

Lúc này hắn đối với ta như là suối ngọt giữa sa mạc, cũng như là ánh sáng mơ hồ trong bóng tối vô tận.

Mà ánh sáng kia nghiêng đầu sang một bên, tan biến ngay lập tức.

Tạ Trường Từ đứng thẳng dậy, rũ mắt nhìn ta, giọng nói vẫn chậm rãi như thường lệ, nhưng lại pha chút khàn khàn nghẹn ngào.

"Lần trước ngươi hỏi ta thần tiên cũng sẽ động tình..."

"Vậy yêu quái thì sao... có động tình không?"

"..."

Nói xong câu này, hắn liền xoay người đi.

Ta nhìn cánh cửa lớn đóng lại, che đi ánh sáng còn sót lại bên ngoài, lửa dục đốt cháy ngũ tạng, ta càng không thể tự chủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút nực cười.

Tạ Trường Từ này...

...thật đáng ghét quá đi mất.

8.

Lúc cánh cửa mở ra lần nữa, là lúc giữa trưa ngày thứ ba.

Như lời hắn nói, sau khi thuốc hết tác dụng quả nhiên đã tiêu hao đi một nửa tu vi của ta, ta kiểm tra nội lực từng chút một, chỉ đành cười khổ.

Lần này, ta coi như là mất cả chì lẫn chài.

Bên trong căn phòng tối tăm đột nhiên sáng lên, đôi mắt ta một lúc nửa chừng vẫn không chịu được, gắng gượng thích ứng mới nhìn thấy người tới.

Là Tiểu Hoa, người bạn cũ đã từng dùng xích thần kêu ta đầu hàng hôm đó.

Ta vừa định lên tiếng, nàng đột nhiên lao tới, đặt ngón tay lên môi ta, ra hiệu đừng phát ra tiếng động, sau đó ghé sát vào tai ta, gằn từng chữ một.

"Ta đến là để cứu ngươi."

Nàng vừa nói vừa giúp ta cởi bỏ dây xích trói tay chân ta.

“Ngày đó sư phụ và chúng ta muốn tới cứu ngươi, ai dè lúc ấy có mấy người khác ở môn phái đến đây, chỉ phải nghĩ cách đưa ngươi về rồi lại nói, kết quả Trường Từ sư thúc lại chen ngang một chân...”

“Trời ơi, Tiểu Phế Vật tỷ tỷ, sao tỷ bị thương khắp người thế này? Sư thúc làm sao mà tàn nhẫn vậy chứ…”

Thực ra đó là do ta tự mình vùng vẫy mà tạo thành, ta chỉ có thể không ngừng gây đau đớn cho bản thân để tạm thời kìm hãm dục vọng khó chịu kia.

“Tại sao lại cứu ta?”

Nàng ngồi xổm trước mặt ta.

“Bởi vì Tiểu Phế Vật tỷ tỷ là người tốt mà.”

“Ta thực ra là một con yêu quái.”

“Nhưng tỷ tỷ tốt hơn một số người.”

“...”

“Sư phụ nói Tiểu Phế Vật tỷ tỷ vừa nhìn đã biết là đứa bé tốt bụng, giúp hắn trồng hoa dắt chim, từ ngày có tỷ, đám người lão đại ca chơi bài địa chủ không còn thiếu một người nữa, không có việc gì còn có thể thu hút hoả lực của sư thúc…”

“...”

Hy vọng các người biết ta không chỉ hạ dược Tạ Trường Từ mà còn cưỡng ép hắn, cũng có thể nghĩ như vậy.

Nàng nhét một gói đồ vào tay ta, sau đó đưa cho ta một chiếc vòng tay.

“Mau thay quần áo đi, ta lấy trộm chút dược đều để ở trong chiếc linh vòng này rồi. Từ con đường này đi thẳng, Tiểu Phế Vật tỷ tỷ, môn phái chúng ta không nhận yêu quái, cho nên chỉ có thể tạm biệt ở đây thôi.”

“...”

Ta quay đầu nhìn nàng, nàng mỉm cười với ta, trong lúc nhất thời một số ký ức đột nhiên ùa về, ta mới nhớ tới mình cũng từng sống như một “con người” trong môn phái này.

Thôi được rồi, cũng vậy, tạm biệt ở đây.

Hẳn là sẽ không bao giờ gặp lại nhỉ.

9.

...

Nếu là như vậy thì tốt rồi.

Dược của Tạ Trường Từ làm hao tổn một nửa tu vi của ta, sau khi trở về Ma giới ta chỉ có thể bắt đầu tu luyện lại từ đầu, nhưng thực ra du sơn ngoạn thuỷ cũng khá thoải mái, Mị Yêu tỷ tỷ nói ta vô tâm vô phổi, thế mà cũng không coi Tạ Trường Từ là kẻ thù.

Ta nói với tỷ tỷ, ta cũng muốn coi hắn là kẻ thù, nhưng ta đánh lại hắn được sao?

Nhưng so với Ma giới một mảnh yên bình, bên phía Tiên giới nghe nói là máu chảy thành sông, mấy năm nay, các môn phái tranh đấu không ngừng, nhưng lần này lại là một cuộc vấy máu rất lớn.

Nhưng mà giữa Tiên và Ma còn cách một cõi phàm, tin tức không được thông suốt, ta cũng chỉ là ở trong quán trà nghe kể chuyện, tìm chút thú vui.

Hôm đó ta ở trong quán trà nghe kể chuyện đến khi người kể chuyện nói hẹn gặp lại ở chương sau, mới thong dong không mục đích đi về nhà.

À phải rồi, lần trước ta giúp bà lão chăn cừu đuổi đi con chồn tinh đến trộm gà của bà, hôm nay bà tặng ta một con gà làm quà cảm ơn.

Cho nên ta cầm con gà đi về nhà.

Nhưng khi nhìn xa xa thấy có gì đó ở cửa nhà mình, suýt chút nữa đã ném con gà trong tay bay ra ngoài.

Thực ra ở cửa nhà nằm một người đầy máu, trong Ma giới hỗn loạn như vậy cũng không phải là chuyện gì quá kinh hãi có thể khiến yêu quái sợ chết khiếp, nhưng người máu me đó lại có khuôn mặt của Tạ Trường Từ, thì lại là chuyện khác.

Phản ứng đầu tiên của ta là Tạ Trường Từ ngàn dặm xa xôi tìm đến tận nơi để tiếp tục báo thù, phản ứng thứ hai là cho dù có tìm đến tận nơi thì hắn cũng không thể bị thương thành ra như vậy.

Hắn bị thương... quá nặng.

Nặng đến mức ta bây giờ xông lên đấm hắn một phát, cũng có thể báo được đại thù.

Trong ấn tượng của ta, dường như hắn luôn mặc một bộ bạch y không chút vấy bẩn nào, nhưng hiện tại thì đâu còn bạch y nào nữa, máu của hắn đã nhuộm đỏ một nửa ống tay áo, trên da thịt trần trụi lộ ra đầy vết thương.

Thứ gì có thể khiến Tạ Trường Từ bị thương thành như vậy?

Trong đầu ta hoàn toàn không có khái niệm này.

Hắn vẫn còn tỉnh táo, lúc nhìn thấy ta lập tức đứng thẳng dậy, rõ ràng là người vốn nên nhếch nhác chật vật, nhưng đôi mắt hắn quá sáng.

Đó là sự căm thù và tức giận rõ ràng, còn có liều lĩnh ẩn giấu sâu trong khi nhìn về phía ta.

Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, ta cảm giác linh hồn mình cũng theo đó lắc lư.

Hắn nắm lấy cổ áo ta, nhìn chằm chằm vào ta.

"Nói cho ta biết, làm thế nào để nhanh chóng đoạ vào ma đạo?"

...??

"Cái gì? Tạ Trường Từ? Ngươi định làm gì?"

Ta gần như nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Ngươi đừng quan tâm, ta chỉ hỏi, làm thế nào để đoạ vào ma đạo?"

"Tại sao lại..."

"Ngươi cứ nói cho ta đi được không?!"

Hắn đột nhiên hét lên với ta, trong một khoảnh khắc cả hai chúng ta đều sững sốt, hắn cúi đầu, không khí bốn phía yên tĩnh đến mức tra tấn người khác, ta nghe thấy giọng hắn dần dần nhỏ đi, khàn không thành tiếng.

"Ta chỉ quen biết một con yêu quái như ngươi thôi..."

Sau đó hắn còn lẩm bẩm cái gì, ta không nghe rõ, bởi vì hắn đã nhắm mắt lại, đầu dựa vào cổ ta, ta gọi tên hắn vài lần nhưng không có hồi đáp.

Ta sờ thử, may mắn là vẫn có hơi thở.

Ta chỉ có thể kéo hắn vào nhà, đặt lên giường, đúng lúc bà lão dê tặng ta một con gà, ta liền nấu nó thành canh.

Xong xuôi mọi việc, ta vuốt cằm nhìn người đang nằm trên giường, dù đã rơi vào tình cảnh như vậy nhưng gương mặt kia vẫn đẹp trai, đôi mắt đang nhắm lại của hắn bỗng nhiên ít hung hăng hơn, giống như một quân tử nghiêm túc.

Nếu vị quân tử này sau khi mở mắt ra việc đầu tiên không phải là nắm lấy cổ áo ta kêu: Ta muốn nhập ma, ta muốn nhập ma…thì tốt rồi.

Thở dài một hơi, ta đi ra ngoài tìm Mị Yêu tỷ tỷ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom