• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (2 Viewers)

  • Chương 196-200

Có rất nhiều người tỏ ra hung dữ với hắn, chẳng hạn như Nghiêm Khang và Hoa Đô. Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, sớm đã căn dặn người bên dưới, bất luận thế nào cũng phải tra ra lai lịch của thần gài bẫy, một khi tra ra, thì hắn ắt phải chịu đựng lửa giận của cả mấy gia tộc lớn!

Bọn ta đi trước.

Lão mập, Chư Cát Huyền Đạo, Xích Yên và thằng nhóc tóc tím đều lạnh hết cả người, họ biết rằng thần gài bẫy đã khiêu khích quá nhiều người, cho nên không dám đi quá gần hắn. Lỡ như các gia tộc lớn trả đũa, thì bọn họ có thể bị liên lụy, ai bảo bọn họ ngồi cùng bàn chứ!

Bọn họ không quen biết hắn đâu!

Bất cứ ai ở hiện trường đều cố tình giữ khoảng cách với hắn, chỉ dám đứng từ xa kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, có lẽ tu vi của hắn không cao, nhưng đạo hạnh gài bẫy người khác của hắn quả thực có thể khiến cho thế tục phải kinh hãi.

Nhờ vào thần gài bẫy, bọn họ mới được xem một màn kịch lớn.

Phần lớn mọi người vẫn chưa thỏa mãn, cho đến tận bây giờ vẫn còn choáng váng đầu óc, đặc biệt là món tiền hai trăm vạn lượng kia, vẫn còn vang rền bên tai của họ như tiếng sấm.

"Về nhà thôi".

Cuối cùng, Triệu Bân cũng đứng dậy dưới sự chú ý của mọi người, mạnh mẽ vươn vai.

Đúng lúc này, gia chủ Vương gia cũng bước xuống lầu 2.

Trong lúc hắn bước đi, hắn đã liếc mắt nhìn gia chủ Vương gia đứng ở phía xa.

Hành động nhỏ này đã bị những người âm thầm quan sát nhìn thấy rõ ràng.

Thật là bí ẩn.

Đến lúc này, ai nhìn vào cũng bất giác cho rằng Triệu Bân và gia chủ Vương gia có mối quan hệ gì đó khó giải thích, có lẽ bọn họ còn ở cùng một nhóm.

Thật sao!

Không chỉ có Triệu Bân thu hút được nhiều sự chú ý, mà bây giờ gia chủ Vương gia cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đây chính là thủ đoạn đổ tội lên người khác trong truyền thuyết.

Thủ đoạn này cũng là do Nguyệt Thần dạy, không cần làm quá rõ ràng, chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ rồi.

Thực tế đã chứng minh, hành động nhỏ này đã thành công gây ra được sự nghi ngờ.

Trong nháy mắt, gia chủ Vương gia liền cảm thấy có vô số ánh mắt lạnh như băng đang dán lên người mình, cũng có những ánh mắt vô cùng hung hăng, giống như có thù giết cha với lão ta, lửa giận ngút trời.

"Chết tiệt".

Gia chủ Vương gia hừ lạnh một tiếng, cái tên đáng chết kia lại hại lão ta rồi!

Kẻ hại người bây giờ chính là ông đấy.

Triệu Bân ngoài mặt thì thản nhiên, nhưng trong lòng đã lạnh lùng nói.

Sau đó, hắn lại hướng về phía gia chủ Vương gia liếc mắt nhìn, ánh mắt ti hí đầy thích thú, ngụ ý rất rõ ràng: chúng ta là huynh đệ tốt, xong việc rồi nhớ đi uống rượu.

Làm xong, hắn xoay người đi.

Hắn cũng không phải vô cớ muốn đổ tội cho Vương gia, bởi vì lúc trước Vương Dương đã hãm hại hắn, người của Vương gia lại chèn ép Triệu gia, bao nhiêu năm qua cuối cùng hắn cũng đã có thể trút giận, quân từ báo thù mười năm chưa muộn, cuối cùng hắn cũng đã có cơ hội.

Phía sau lưng, có rất nhiều người trừng mắt nhìn gia chủ Vương gia.

"Các vị, ta không quen biết hắn".

Gia chủ Vương gia vội vàng nói, lão ta không thể chịu cái oan này được, nếu để cho người ta hiểu lầm nói không chừng còn bị diệt tộc, cũng chỉ có thể trách Triệu Bân đã khiêu khích quá nhiều người, hơn nữa còn khiêu khích toàn các gia tộc lớn.

Không ai đáp lại lão ta, thần thái của mọi người đã nói lên tất cả: đừng cãi chày cãi cối nữa.

Đúng vậy, chỉ bởi vì một ánh mắt của Triệu Bân, Vương gia nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nỗi oan này, mà các gia tộc lớn cũng rất lạ lùng, trên đầu ai cũng đang bốc hỏa, cần tìm một người để phát tiết, tìm không ra thân phận của Triệu Bân thì tìm tới đồng bọn của hắn cũng được, dù sao thì cũng phải có người chịu đựng lửa giận của bọn họ.

Thật đúng lúc, lại có một tên đồng bọn xuất hiện ngay tại chỗ.

Có đúng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là họ đã có người để phát tiết rồi.

Đương nhiên, bọn họ sẽ không ra tay ở đây.

Bọn họ đã có mục tiêu, ngày sau nhất định sẽ toàn lực đập chết.

"Vương Liêu, ngươi thật khốn kiếp!"

Liễu Thương Không đi qua, sắc mặt vô cùng khó coi, hừ một tiếng lạnh lùng, xen lẫn sự tức giận vô hạn.

"Ta không quen biết hắn".

Gia chủ Vương gia có trăm cái miệng cũng không thể cãi.

Đáng tiếc, chẳng có ai tin lão ta, ai cũng chắc chắn lão ta là đồng bọn của thần gài bẫy, dù có nói gì cũng uổng công.

Khi Triệu Bân đi ra phía sau đài đấu giá, hầu như đã không còn ai ở đó.

Nhìn thấy hắn, Huỳnh Nham bật cười ha hả, hắn đã giúp Đấu Giá các kiếm được nhiều tiền, còn giúp cho lão ta kiếm được nhiều tiền hoa hồng, không phải cũng nên tiếp đãi hắn thật nồng hậu hay sao? Đạo hạnh gài bẫy người khác cao thâm như thế, nếu như hắn bảo mình không có nghề, thì chỉ có quỷ mới tin.

Loại người này tuyệt đối không được khiêu khích.

Nếu không, mỗi khi có cuộc đấu giá, thần gài bẫy sẽ đến gây rối, khiến cho lão ta làm ăn không được.

"Vị đạo hữu này đấu giá thắng áo cà sa, thú hỏa Viêm Sư và chiến kích Lôi Thiên".

Huỳnh Nham cười và nói rằng ba thứ mà Triệu Bân thắng được lần này đã được đóng gói hoàn chỉnh.

"Ừm".

Triệu Bân nhẹ giọng nói, đưa túi tiền ra.

"Quả là người hào phóng".

Huỳnh Nham không khách sáo, vội vàng cầm lấy túi tiền đếm ngay tại chỗ, đó cũng không phải là một con số nhỏ.

Tất nhiên, sau khi mở túi tiền, lão ta không khỏi nhướng mày.

Trong túi tiền, ngoài ngân phiếu, còn có một xấp bùa tốc hành.

"Cái này..."

Huỳnh Nham ho khan một tiếng.

Lão ta có thể hiểu, tiền không đủ, nên hắn mới mang bùa đến góp!

Nhưng lão ta không hiểu được, ở đâu ra mà hắn có nhiều bùa tốc hành như vậy?

Còn nữa, cái tên này đúng là liều mạng, dám tay không bắt sói! Hắn căn bản không có được bao nhiêu tiền! Nhưng cái miệng của hắn lại rất dọa người, khí thế ngút trời, hắn không sợ bị người khác quật lại hay sao?

Không sợ.

Triệu Bân vô cùng bình tĩnh, hắn có Tú Nhi bên cạnh, cô ta chính là một vị thần.

"Dám hỏi đại danh của đạo hữu".

Huỳnh Nham nhận túi tiền, dò xét nhìn Triệu Bân.

"Danh xưng chỉ là một ký hiệu mà thôi".

Triệu Bân hờ hững nói, phất tay áo thu ba món bảo bối lại, giọng điệu vẫn già nua như vậy.

"Cho nên, không cần hỏi nhiều".

"Hẹn ngày gặp lại".

Triệu Bân phất tay, xoay người rời đi, một câu hẹn ngày gặp lại đã nói lên rất nhiều thâm ý: lần tới tổ chức đấu giá ta sẽ đến nữa, kẻ nào không có mắt thì sẽ tiếp tục rơi xuống bẫy của ta.

Sau khi hắn rời đi, có một người nữa lại bước ra phía sau đài đấu giá.

Đó là một lão già tóc đã bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lão ta chính là các chủ của Đấu Giá các, thiên hạ gọi lão ta là lão Huyền Không, là võ tu cảnh giới Địa Tạng chân chính.

"Các chủ".

Huỳnh Nham đưa túi tiền của Triệu Bân cho lão ta.

"Nhiều bùa tốc hành thế này..."

Lão Huyền Không vuốt râu, đôi mắt già nua khôn ngoan đầy ẩn ý sâu xa, bùa tốc hành cũng giống như bùa nổ, trong dân gian hiếm ai có được, là một bí mật rất ít người biết.

Chỉ riêng điều này thôi cũng đã chứng tỏ tên thần gài bẫy này không hề đơn giản.

"Đã phái người tra xét", Huỳnh Nham nhỏ giọng nói một câu.

"Nhớ lấy lời ta nói, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn".

"Đã rõ".


Chương 196: Đổ tội cho người
Thành Vong Cổ về đêm vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

Đêm nay còn đặc biệt sôi động hơn nữa.

Cuộc đấu giá kéo dài một ngày cuối cùng cũng đã kết thúc, người từ trong Đấu Giá các tràn ra phố, nhưng thứ tràn ra phố không chỉ là dòng người, mà còn là một huyền thoại.

"Lần đấu giá này thật không uổng công".

"Sao vậy, có món bảo bối lớn nào được bán ra sao?"

"Bảo bối thì cũng có rất nhiều, nhưng điều khiến cho người ta lóa mắt nhất lại chính là một tên thần gài bẫy”.

"Thần... gài bẫy?"

"Ngươi chưa thấy đâu, chỉ một tên thần gài bẫy đã có thể khiến cho con em các gia tộc lớn phải te tua, món đấu giá cuối cùng còn bị hắn nâng giá lên tới hai trăm vạn lượng".

"Hai trăm vạn lượng? Con mợ nó điên rồi sao?"

"Mấy gia tộc lớn đó cũng thật thảm, ngàn dặm chạy tới đây, lại gặp Vọng Nguyệt Lâu bị nổ, bị phủ thành chủ làm thịt, bị Đấu Giá các gài bẫy, người bình thường làm gì mà chịu nổi đả kích dồn dập như thế".

"Đám thích khoe mẽ thì sẽ bị trời đánh thôi".

Trên những con phố, ngõ hẻm, quán trà, quán rượu, lời bàn tán vang lên không dứt, có vô số người gác chân lên ghế kể chuyện, khua chân múa tay, phun nước miếng khắp trời, cũng có rất nhiều thính giả vây quanh, lắng nghe chăm chú, hai mắt như phát sáng.

Được nhắc đến nhiều nhất vẫn là thần gài bẫy.

Cho đến bây giờ cũng chưa có ai biết được thân phận của hắn, chỉ biết hắn là một diễn viên thứ thiệt, kỹ thuật biểu diễn vô cùng xuất thần, chỉ cần hắn ra tay, thì cũng chỉ có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người bị gài bẫy đến mức phải chửi cha mắng mẹ.

Vương gia.

Nói đến thần gài bẫy, bọn họ lại nghĩ đến gia chủ Vương gia.

Hầu hết mọi người đều tin rằng thần gài bẫy và gia chủ Vương gia là đồng bọn với nhau.

Giờ phút này, đã có không ít người đến tìm Vương gia uống trà.

Chỉ có gia chủ Vương gia mới biết là thần gài bẫy đã cố tình đổ tội lên người lão ta.

"Ta không muốn nghe về Vương gia, tiếp tục kể chuyện của thần gài bẫy đi".

"Vậy thì chầu rượu ngày hôm nay...?"

"Cứ uống thoải mái rồi kể chuyện tiếp đi, ta trả tiền rượu cho ngươi".

"Nói đến thần gài bẫy..."

Thành Vong Cổ dưới ánh trăng ngày hôm nay náo nhiệt một cách không tầm thường.

"Tú Nhi, chúng ta nổi tiếng rồi".

Triệu Bân bước ra khỏi Đấu Giá các, hắn mặc áo choàng đen, thong thả đi dạo trên phố, đường phố nhộn nhịp đông đúc, đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tên của thần gài bẫy.

Nói thế nào nhỉ, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngại.

Lúc này nếu như hắn cởi áo choàng đen ra, thì đường phố sẽ càng thêm náo nhiệt.

"Cẩn thận sau lưng".

Nguyệt Thần lười biếng nằm trên mặt trăng nói, trải qua một ngày đi gài bẫy người khác thực sự rất mệt mỏi.

“Ta hiểu”, Triệu Bân mỉm cười.

Kể từ khi hắn rời khỏi Đấu Giá các, có rất nhiều người đã bí mật theo dõi hắn, có người của các gia tộc lớn trong thành, có người của Đấu Giá các, nhưng nhiều nhất vẫn là người của các gia tộc lớn ngoài thành đã bị hắn gài bẫy. Phủ thành chủ không biết đã nhận được tin tức từ bao giờ, cũng phái người theo dõi.

Ai cũng muốn biết hắn là thần thánh phương nào.

Nếu như không phải trong thành cấm đánh nhau, thì đã sớm có một trận mưa máu gió tanh rồi.

Ở khúc quanh phía trước, hắn đi vào một con hẻm nhỏ.

Tiếng gió rít lên, mấy chục bóng đen khác cũng xông tới.

Nhưng người đâu?

Mọi người xông vào, nhưng Triệu Bân đã biến mất, giống như đã bốc hơi trong không khí.

"Chết tiệt".

Người của mấy gia tộc lớn đều nghiến răng nghiến lợi, làm sao họ có thể mất dấu hắn được?

"Ta thật cơ trí".

Triệu Bân đã tháo áo choàng đen, trở về với thân phận thật của mình. Cánh tay giả của hắn cũng đã được tháo xuống, hắn chậm rãi bước đi trên đường lớn, bên tai vẫn truyền tới câu chuyện về huyền thoại thần gài bẫy, huyền thoại đó thậm chí còn có thể làm lu mờ một người nổi tiếng như hắn ở thành Vong Cổ này, không còn ai chú ý tới hắn nữa.

Rất hiển nhiên, thần gài bẫy đã lấn át danh tiếng của hắn.

Như vậy là tốt rồi, hắn cũng có thể vui vẻ tự do.

Khi đi ngang qua Vương gia, hắn từ xa liếc nhìn vào trong thì thấy có rất nhiều người! Tám phần trong số đó đều là trưởng lão của các gia tộc lớn.

Nói một cách hoa mỹ, thì họ tới đây là để uống trà.

Nhân tiện, họ còn muốn tìm gia chủ Vương gia để đàm đạo một chút về lý tưởng của đời người.

Phủ đệ của Liễu gia lúc này cũng rất náo nhiệt.

Buổi đấu giá đã hạ màn, con em của các gia tộc lớn cũng chạy tới cầu hôn, họ đều không đến tay không, ví dụ như Nghiêm Khang có mang theo tiên y Lạc Hà, vì món đồ chơi này mà hắn ta đã bị Triệu Bân gài mất mười mấy vạn lượng.

Muốn biết ai có thể ôm được mỹ nhân về nhà, còn phải chờ xem bản lĩnh của mỗi người.

Về chuyện này, Triệu Bân hoàn toàn không quan tâm, không ai có liên quan gì đến hắn.

"Tú Nhi, chiến kích Lôi Thiên đã có trong tay rồi, làm sao để có thể lột xác võ hồn?"

Triệu Bân cười hỏi, hai mắt như phát sáng.

"Trên chiến kích có cấm chế, hôm nay ngươi không thể thức tỉnh tia tiên lực kia đâu", Nguyệt Thần khoan thai nói: "Chờ ngày trời nổi giông tố, mượn sấm sét của trời mới có thể kích động tiên lực".

"Ta có Thiên Lôi".

"Tu vi của ngươi quá thấp, áp chế uy lực của Thiên Lôi".

"Rõ rồi".

Triệu Bân cười, bước nhanh hơn.

Quay trở lại cửa hàng binh khí, trước khi bước vào vườn, hắn nghe thấy tiếng của tên mập Tiểu Hắc đang kể chuyện về buổi đấu giá, về thần gài bẫy, những thị vệ khác nghe gã kể xong thì đều sửng sốt.

Khi hắn bước vào, mấy người bên trong đều đang rất vui vẻ.

Lỗ Mãng, lão Tôn, Dương Đại, Võ Nhị cùng mấy người Chư Cát Huyền Đạo đều đã có mặt, bọn họ ngồi dưới tán cây, có người kể chuyện, có người hóng chuyện, còn có người ôm túi tiền đếm bạc.

"Ta nói, ngươi đã chạy đi đâu vậy?"

Nhìn thấy Triệu Bân đã trở lại, Tiểu Hắc mập mạp liền chạy tới, kéo Triệu Bân lại, sau đó lại tiếp tục kể chuyện, thêm mắm dặm muối loạn hết cả lên.

"Nào, uống rượu".

Triệu Bân rất hiểu chuyện, cầm lấy bình rượu rót cho mấy người Chư Cát Huyền Đạo, khi rời khỏi Đấu Giá các, hắn đã nói tối nay sẽ uống vài ly với bọn họ.

Chỉ có điều, tất cả mọi người đều không biết thân phận của hắn.

"Hai trăm vạn lượng!"

"Không nói ngoa đâu, đám con em của mấy gia tộc lớn đó thậm chí còn không dám đánh rắm".

"Tên mập này, đủ rồi, đừng nói điêu quá".

"Đừng có ồn, ta đều đang nói sự thật, ngươi ngồi một bên nghỉ ngơi đi, đừng có xen vào".

Ngưu Oanh xách bầu rượu, vẫn tiếp tục kể chuyện, phun nước miếng đầy trời.


Chương 197: Thần gài bẫy nổi tiếng rồi
Trong vườn, người nào người nấy cũng ngồi nghe chăm chú, ngay cả lão mập và Chư Cát Huyền Đạo cũng ngồi yên lặng lắng nghe, tuy bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe kể lại một lần nữa, Tiểu Hắc mập nguyện ý nói thì bọn họ cũng nguyện ý lắng nghe, hơn nữa còn lắng nghe một cách nồng nhiệt, đôi lúc cũng chen miệng vào, thể hiện cảm giác tồn tại.

"Ta nói, sao ngươi một chút cũng không kinh ngạc vậy!"

Thằng nhóc tóc tím chọc chọc Triệu Bân, cái tên này từ nãy đến giờ sao chẳng thể hiện chút thái độ nào.

"Trước khi về đây thì ta đã nghe người ta kể câu chuyện này rồi".

Triệu Bân ho khan, tùy tiện đưa ra một lý do, thật sự không muốn đả kích mọi người.

"Nói thật, kỹ năng diễn xuất của thần gài bẫy cũng giống như ngươi vậy".

Chư Cát Huyền Đạo thổn thức không ngừng.

Ở Đấu Giá các, ông ta ngồi gần Triệu Bân nhất, người kia một khi đã diễn thì không nhận người thân, so với kỹ thuật diễn xuất của Triệu thiếu gia thì quả thực không thể phân cao thấp.

"Nghe nói ông thắng được không ít bảo bối".

Triệu Bân ẩn ý nói.

"Ngươi không nói thì ta quên mất đấy, lại đây".

Chư Cát Huyền Đạo tiện tay ném bầu rượu, kéo Triệu Bân trở về phòng.

Tại Đấu Giá các, đúng là ông ta cũng có thu hoạch, chính là một viên đan Tinh Nguyên, sao Triệu Bân có thể không biết được, hắn còn sợ ông ta quên cho nên mới cố ý nhắc nhở.

Thu được đan dược, Triệu Bân rất vui vẻ.

Công pháp mà! Đừng bảo hắn keo kiệt, có lẽ là do hôm nay cao hứng, cho nên hắn viết nhiều thêm được mấy nét, chỉ có điều nó vẫn chưa hoàn chỉnh, nét mặt của Chư Cát Huyền Đạo liền đen lại.

"Nếu còn đan được thì cứ tìm ta".

"Cút".

"Được!"

Triệu Bân cười toe toét, cất viên đan dược vào.

Đêm dần sâu.

Vẫn có rất nhiều người tới Vương gia uống trà, buổi tối có người đi qua còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng chửi bới, rất ồn ào.

Những người đến Liễu gia cầu hôn cũng đã trở về.

Liễu gia không đưa ra câu trả lời rõ ràng, có quá nhiều người đến cầu hôn, dù sao thì cũng chỉ có thể chọn một.

Điều này còn phụ thuộc vào ý của Liễu Như Nguyệt.

Phố lớn huyên náo đã dần dần thưa thớt bóng người.

Không gian chìm vào tịch mịch.

Trong đêm đen, bên ngoài thành Vong Cổ lại truyền tới tiếng ầm ầm.

Nghe động tĩnh này, chắc chắn là ngoài đó đang có đại chiến, hơn nữa còn có rất nhiều phe tham gia vào.

Cũng không còn cách nào, trong buổi đấu giá đã bán ra quá nhiều bảo bối, luôn sẽ có những người không đấu giá được để mắt tới, ở bên trong thành Vong Cổ bọn họ không dám ra tay, nhưng một khi đã bước chân ra khỏi cổng thành, chắc chắn sẽ xảy ra một trận mưa máu gió tanh, có cướp được bảo bối hay không thì phải xem đạo hạnh của mỗi người.

Tại cửa hàng binh khí.

Triệu Bân đã khóa cửa phòng, đứng ở bên giường, dùng chân nguyên để bồi bổ khí lực cho Liễu Tâm Như, chỉ cần hắn có ở đây thì mỗi ngày hắn đều làm như vậy.

Một lúc sau, hắn liếc nhìn xung quanh.

Rồi hắn lại liếc nhìn Nguyệt Thần một cái.

Sau đó, nhìn thấy cô gái đang ngủ say trên giường, hắn mới duỗi ngón tay, lén lút chọc chọc vào đôi gò bồng đảo của Liễu Tâm Như. Chọc một chút rồi lại chọc thêm một chút nữa, rất nhẹ nhàng, hai mắt hắn như cũng đang mở to.

Chủ yếu là vì hắn tò mò.

Từ lúc trưởng thành tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào một cô gái, khi còn là tình nhân với Liễu Như Nguyệt, hắn còn chưa từng được hôn môi, chứ đừng nói đến chuyện gì khác.

Chọc thử một cái, cảm giác rất thần kỳ, rất đàn hồi.

"Có mềm hay không?"

Nguyệt Thần đột ngột lên tiếng, lúc cô ta nói, ngay cả mắt cũng không thèm mở.

Một lời của cô ta khiến cho Triệu Bân giật thót mình, hoảng hốt thu tay lại, giống y như một tên trộm bị bắt quả tang ngay tại chỗ, không khỏi hoang mang.

Một tên thần diễn xuất như hắn, thế mà bây giờ gương mặt cũng đỏ lên không ít.

"Mềm".

Triệu Bân ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.

Không phải cô ngủ rồi sao?

Nửa đêm rồi còn làm người ta giật mình.

Hơn nữa, đây là vợ của ta đó, ta sờ một cái cũng không được sao?

Có ai nói là không cho ngươi sờ đâu!

Nguyệt Thần không nói lời nào, nhưng thần thái đã đại biểu cho tất cả, sờ thì cứ sờ đi, lén lén lút lút làm cái gì! Dáo dác cứ như ăn trộm vậy!

Ngày thường thì mặt dày như cái thớt, tới thời khắc mấu chốt còn bày đặt kinh sợ sao?

Xì!

Triệu Bân phản đối, hắn đứng thẳng người, cảnh tượng này thực là ngượng ngùng, đang sờ còn có người nhìn chằm chằm, khiến cho cả người hắn mất tự nhiên.

Nếu như đi ngủ, còn mất tự nhiên hơn nữa.

Hắn quay người, rón rén đi ra khỏi cửa.

Không thể không nói, cảm giác thật không tệ, rất đàn hồi.

Cánh cửa đóng lại, Liễu Tâm Như từ từ mở mắt.

Trước đó nàng còn chưa ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh trăng.

Phòng kế bên.

Triệu Bân ngồi khoanh chân, thú hỏa đỏ thẫm cầm bên tay trái, thú hỏa Viêm Sư cầm bên tay phải, trong lòng mặc niệm Đại Hoang Viêm quyết, khiến cho hai món thú hỏa chậm rãi dung hợp với nhau.

Có pháp môn dung hỏa, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.

Chỉ có điều, một món thú hỏa màu đỏ, một món thú hỏa màu vàng, khi dung hợp lại tạo ra một món thú hỏa màu đen, hắn không biết màu sắc của thú hỏa phân chia cấp bậc như thế nào, nhưng món thú hỏa màu đen này so với thú hỏa màu đỏ bá đạo hơn rất nhiều, ngọn lửa đen nhánh cháy bùng bùng, khiến cho không khi nóng lên nhanh chóng.

"Không tệ".

Triệu Bân cười ha hả, cầm thú hỏa trên lòng bàn tay, quan sát trên dưới, sau đó mới thu vào bên trong cơ thể, phối hợp với sấm sét, cộng thêm việc luân chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh và Thái Sơ Thiên Lôi quyết, hung hăng rèn luyện khí lực, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Sau đó, tới lượt áo cà sa phật môn.

Trước ánh nến, Triệu Bân cầm áo cà sa nhìn qua một lượt.

Hắn nhìn mãi cũng không ra chiếc cà sa này có ẩn giấu điều gì, trừ việc nó được tạo ra hết sức tinh xảo, thì những khía cạnh khác chẳng có gì đặc biệt!

Để có được chiếc áo cà sa này, hắn đã phải mất mười vạn lượng.

"Đốt nó đi", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.

“Đốt đi sao?”, Triệu Bân nhướng mày, bắt ta đốt mười vạn lượng của mình đi sao?

"Đừng nói nhảm nữa".


Chương 198: Sờ một cái
“Đốt đốt đốt!”

Lời nói của Nguyệt Thần, đương nhiên Triệu Bân phải nghe. Hắn dùng đến thú hỏa, bao trùm chiếc áo cà sa.

Chất liệu của áo cà sa này quả thực rất kỳ lạ.

Thú hỏa bá đạo và đen kịt, thế nhưng nhất thời không thể khiến nó bắt lửa.

Xem ra nó không chỉ có thể tránh tà mà còn chống cháy nữa?

Phải mất tận một khắc, nó mới bắt đầu bốc cháy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, áo cà sa hóa thành tro tàn, từng tấc từng tấc một. Cứ mỗi khi áo cà sa cháy được một tấc, tên này lại đau lòng thêm một phần. Nếu là dăm ba ngàn lượng thì đành thôi, chứ mẹ kiếp, cái áo này mười vạn lượng đấy! Để mua được nó, hắn dồn hết tích lũy của mình vào rồi.

Ơ?

Áo cà sa cháy hết, nhưng có một vật còn sót lại.

Hóa ra là một chữ “Vạn” (卍) tỏa ra ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, dù áo cà sa đã cháy hết nhưng nó vẫn lơ lửng trên không trung. Nhìn qua thì rất bình thường, phải quan sát kỹ mới thấy được điểm phi phàm của nó. Trong mơ hồ, dường như hắn có thể nghe được thứ âm thanh rất huyền ảo, giống như khúc nhạc thần cổ xưa, khiến lòng hắn hoảng loạn.

“Đây chính là Độn Giáp Thiên Tự!”, Nguyệt Thần thong dong nói.

“Độn Giáp Thiên Tự?”, Triệu Bân gãi đầu, mặt mày hiếu kỳ: “Lai lịch thế nào?”

“Độn Giáp Thiên Tự xuất phát từ Độn Giáp Thiên Thư, nếu tập hợp đủ Độn Giáp Thiên Tự có thể triệu hồi Độn Giáp Thiên Thư. Tương truyền rằng thiên thư có thể thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai”, Nguyệt Thần thong thả nói: “Tiếc rằng từ cổ chí kim, bao gồm hàng vạn vị thần cũng chưa có ai tập hợp đủ, càng không ai thực sự được thấy Độn Giáp Thiên Thư”.

“Nghe có vẻ rất khó tin đấy!”, Triệu Bân ngơ ngác nói.

“Khắc chữ Vạn độn giáp này lên thanh kiếm, ngày sau ắt có tác dụng lớn”.

“Đã hiểu”.

Triệu Bân không hỏi nhiều, dẫn chữ Vạn này khắc lên kiếm Long Uyên.

Uỳnh!

Có chữ này khắc vào, kiếm Long Uyên bỗng chốc vang lên một tiếng vang khe khẽ.

Bây giờ nhìn lại, toàn bộ thanh kiếm được phủ một quầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, có khí tức của rồng lượn quanh, đồng thời cũng có tiếng rồng ngâm vang vọng, trông khá hơn hẳn lúc xưa.

“Đúng là kỳ diệu!”

Hai mắt Triệu Bân sáng ngời lên, hắn dùng thiên lôi và thú hỏa bao quanh kiếm Long Uyên, dùng thú hỏa để tôi luyện, dùng thiên lôi để mài bóng, khiến kiếm và Thiên Tự hoàn toàn hòa vào làm một.

Điều duy nhất không đủ hòa hợp chính là bề ngoài của Long Uyên.

Bao nhiêu lâu nay, Long Uyên trông vẫn rất đần độn, nó được đúc bằng vẫn thiết, cực kỳ cứng rắn, rất khó mài mòn, đến nay vẫn chưa thể mài ra được cạnh sắc cho thanh kiếm này.

Mà hắn, về cơ bản chỉ dùng nó để đập người ta.

Khỏi nói chứ, dùng nó để đập người khác cũng có tác dụng lắm. Với võ tu cùng đẳng cấp, hiếm ai có thể đỡ được. Vẫn thiết nặng trịch, Long Uyên cũng nặng trịch, cực kỳ bá đạo.

Thu kiếm về, hắn lấy ra bộ đồ nghề vẽ bùa.

Bùa nổ tích trữ được khá nhiều còn bùa tốc hành thì không thừa lá nào vì đem bù hết vào giá chênh lệch của ngân lượng rồi. Bùa chú giữ mệnh mà, phải chuẩn bị nhiều chút.

Ngày hôm sau.

Sắc trời vừa mới sáng đã nghe thấy truyền thuyết về thần bịp.

Những kẻ thích buôn chuyện chứ không màng đến tu đạo thì ở đâu cũng có, mỗi một quán trà hay tửu lâu luôn có một người. Sau một đêm nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh lực, họ lại bắt đầu chém gió.

“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”

Chưa được bao lâu đã nghe một tiếng gào to, gào cực kỳ ngang ngược.

Tiếng gào bắt nguồn từ bên ngoài thành.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Nghiêm Khang - thiếu chủ tộc Huyết Ưng. Người bị lừa đến mức thổ huyết trong phiên đấu giá ngày hôm qua chính là hắn ta đấy, không tìm được thần bịp, hắn ta bèn tìm một người để trút giận. Triệu Bân của Triệu gia rất thích hợp đấy, kẻ vô dụng bị đánh ở Vọng Nguyệt Lâu, hắn ta vẫn nhớ kỹ lắm! Trong thành không được phép đánh nhau, vậy thì kiếm lại thể diện ở bên ngoài thành vậy.

“Ta đã bảo rồi mà, không thể xong chuyện được đâu!”

“Làm loạn ở Vọng Nguyệt Lâu nên bị thành chủ mời đi uống trà, hắn ta cam lòng mới lạ đấy”.

“Triệu Bân e là không đi đâu”.

“Nghiêm Khang là Chân Linh đạt đỉnh rồi, Triệu Bân mới là Chân Linh tầng hai thôi, còn kém tận bảy tầng kìa? Vả lại Triệu Bân chỉ có một tay, tình cảnh như thế, có bị ngu mới đi”.

“Cũng khó nói lắm, Triệu Bân không đơn giản mà!”

Trên đường lớn của thành Vong Cổ vào sáng sớm rộn ràng những lời thảo luận.

Đến mức mà truyền thuyết về thần bịp cũng bị chuyện này đè xuống.

Bấy giờ đã có người ra khỏi thành.

Từ đằng xa đã trông thấy một con huyết ưng to lớn đang sải cánh giữa không trung, mà Nghiêm Khang thì đứng trên lưng huyết ưng, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống thành Vong Cổ, cực kỳ oai phong.

“Lại còn có cả huyết ưng kìa!”

“Ta ngần này tuổi rồi, lần đầu thấy thứ tọa kỵ có thể bay được đấy!”

“Tộc Huyết Ưng quả là danh bất hư truyền!”

Rất nhiều người trèo lên tường thành mà vẫn phải ngẩng đầu nhìn lên, so với Nghiêm Khang thì người ta hứng thú với con huyết ưng kia hơn. Hai cánh của nó sải rộng ra đến vài ba trượng, đôi mắt sắc bén, ánh mắt hung hãn, sát khí bao quanh cơ thể, nhìn là biết, muốn huấn luyện và nuôi dưỡng được loại linh thú biết bay này phải cho ăn toàn vật sống, đến mức nhuốm mùi máu tanh nồng nặc, chỉ nhìn thôi đã đủ chết khiếp rồi.

“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”

Thấy người đứng xem có vẻ nhiều, Nghiêm Khang hô thêm lần nữa, tiếng hô dõng dạc, tràn đầy tự tin, trên đỉnh đầu hắn dường như còn có thêm một quầng sáng.

Từ khi tới thành Vong Cổ, chỗ nào cũng làm hắn uất hận.

Hôm nay, hắn phải đòi lại được thể diện, cũng phải để cho Liễu gia thấy được, ông đây rất đỉnh nhé. Nói là tìm Triệu Bân tính sổ, chẳng qua cũng chỉ vì muốn thể hiện bản thân. Nếu Liễu gia thấy vui, chưa biết chừng sẽ đồng ý, thế là công đức viên mãn.

Người muốn tìm Triệu Bân để tính sổ đâu chỉ có mình hắn ta.

Ví dụ như Hàn Triều, Vũ Văn Hạo hay đám con cháu các gia tộc lớn bị lừa, về cơ bản họ có mặt ở đây hết, chẳng qua là Nghiêm Khang lên tiếng trước, đành phải đợi vậy.

Không chỉ riêng họ đến, còn có rất nhiều người quen.

Đương nhiên không thể thiếu được Lâm Tà, xách theo bầu rượu, ngả người lên tường thành mà uống rượu. Hắn ta vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ, phóng đãng bất kham. Có lẽ hắn là người duy nhất trong đám con cháu của các đại gia tộc không tới cầu hôn, vì không ưa gì Liễu gia, cũng không ưng gì Liễu Như Nguyệt nên không tham gia góp vui.

Cách đó không xa, Doãn Hồn cũng có mặt.

Tên này nhìn chằm chằm vào Lâm Tà, định tìm hắn ta đánh thêm trận nữa.


Chương 199: Lời khiêu chiến của đại gia tộc
Đương nhiên người trong thành cũng đến không ít.

Có thể thấy sắc mặt Vương Dương khá khó coi, thần bịp gây họa khiến Vương gia của hắn ta trở tay không kịp. Đêm qua, Vương gia quả thực đã nói hết những lời tốt đẹp, lòng cũng đang uất nghẹn đây, muốn tìm người này đó để trút giận.

“Thế mà vẫn còn phần kịch sau, thật là không yên phận!”

Lão Vong Cổ cũng tới rồi, chắp tay đứng rất thẳng người, lão ta tới hóng chuyện.

Hay nói cách khác, thành chủ cử lão ta tới.

Họ biết Triệu Bân là đồ đệ của Hoàng tộc, nhưng đến giờ vẫn chưa biết Triệu Bân mấy cân mấy lạng, đồ đệ mà Hoàng tộc dạy chắc cũng có bản lĩnh nhỉ.

“Chớ đến!”

Thanh Dao cải trang thành nam tử, ẩn mình trong một góc của đám đông mà lầm bầm tự nhủ. Cô ấy biết Triệu Bân đánh đấm rất khá, nhưng Nghiêm Khang không thể so với Hán Triều được. Tu vi võ đạo cao hơn một tầng thì khả năng chiến đấu đã cao hơn rất nhiều, vả lại Triệu Bân chỉ còn một cánh tay, đã vậy Nghiêm Khang còn có huyết ưng chao liệng trên đầu. Một khi khai chiến, Triệu Bân sẽ biến thành cái bia di động.

Một người cải trang thành nam tử khác là U Lan.

Đúng vậy, cô ta vẫn chưa rời đi. Nhiệm vụ mà cấp trên giao phó là hành thích Triệu Bân của Triệu gia, đến nay vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa tìm được cơ hội. Phen này đứng hóng trận đấu chẳng qua cũng vì muốn xem thử căn cơ của Triệu Bân, ngày sau dễ dàng ra tay.

“Nhìn kìa, Liễu Như Nguyệt đến rồi”.

Không biết ai đã nói câu này, khiến mọi ánh mắt hướng về phía thành lâu.

Thiên chi kiêu nữ mà, đi tới đâu cũng được đám đông ngưỡng vọng.

Hôm nay cũng không nằm ngoại lệ, cô ta đứng trên tường, trong trẻo nhưng lạnh nhạt, giống như tiên tử đứng trong mây, có cảm giác thánh khiết và cao ngạo, khiến người ta ngắm nhìn đến mức thần trí mê mẩn.

“Thiếu chủ, ngươi có chắc là không suy xét?”

Đám đông trưởng lão của tộc Thiên Dương lại lải nhải bên tai Lâm Tà.

“Không có hứng”.

Lâm Tà nhấp một ngụm rượu, tuy tuổi tác không cao nhưng hắn ta nhìn người rất chuẩn. Trong những ngày này, hắn ta đã nhìn thấu tính cách của Liễu Như Nguyệt rồi.

Đạo bất đồng, bất vi mưu.

Hắn ta không hứng thú, chứ con cháu của các đại gia tộc khác thì cực kỳ nhiệt tình.

Nhất là Nghiêm Khang.

Thấy Liễu Như Nguyệt, hắn ta bỗng có tinh thần hẳn, đứng trên con huyết ưng mà lưng ưỡn thẳng tắp. Lần này là cơ hội tốt để thể hiện, nhất định hắn ta phải giả ngầu thành công.

“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”

Nghiêm Khang quát ầm lên như thế, không chỉ phấn khích mà còn có vẻ rất nghĩa lý, khiến người ta bất giác nghĩ rằng trận đấu của hắn ta là nhằm thay trời hành đạo, cũng tự giác đẩy nó lên một tầm cao mới của đạo nghĩa, nói thẳng ra là đại diện cho chính nghĩa.

“Nếu bắn một mũi tên từ hướng này thì có hạ được con chim kia xuống không nhỉ”.

“Ừm, một cái nồi không hầm hết được”.

“Lão phu cho rằng nướng lên ăn thơm hơn, cho thêm ít thì là với bột ớt”.

“Nghe ngươi nói như thế, ta cũng thấy đói rồi”.

Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, Xích Yên và thằng nhóc tóc tím cũng tới, thêm cả tên mập đen thui và nhóm hám tiền cũng lên tường thành, họ đang túm tụm vào mà nói nhảm.

Họ đã đến thì Triệu Bân đâu thể vắng mặt.

Trong ánh mắt của thế nhân, kẻ một tay này chậm rãi bước ra khỏi cổng thành. Trận chiến này không thể tránh né, bởi hắn ta mắng Triệu Bân thì được, nếu lôi cả Triệu gia vào thì phải xem xét lại. Thân phận võ tu của hắn đã được công bố nên cũng không cần phải che giấu nữa. Hắn không gây rối không có nghĩa là hắn sợ rắc rối. Người của Triệu gia chẳng sợ gì trận chiến này.

“Thế mà đến thật này!”

“Bị chỉ mặt chửi thẳng tổ tông rồi, nếu là ta ta cũng đến”.

“Thế này chẳng phải đi tìm chết à?”

“Còn thở là còn gỡ, Triệu Bân cũng cương liệt lắm đấy”.

“Điểm này thì ta tin”.

Âm thanh nghị luận liên tục vang lên, sự xuất hiện của Triệu Bân khiến bên ngoài thành càng thêm huyên náo, nhiều người ra ngoài đều biết Triệu Bân là võ tu rồi, nhưng đa số chưa từng thực sự thấy hắn ra tay. Tất nhiên, đám người bị nổ ở Vọng Nguyệt Lâu không nằm trong số này, bởi đã diện kiến thân pháp của Triệu Bân, quả thực cực kỳ huyền diệu.

“Thù cũ nợ mới, tính cả một lần!”

Nghiêm Khang cất tiếng cười lạnh, từ trên trời hạ xuống, đáp thẳng lên chiến đài.

Ở bên ngoài thành có một chiến đài.

Chiến đài này được hắn ta cố tình dựng lên vì Triệu Bân. Đánh một Chân Linh tầng hai thôi mà, hắn ta lười dùng đến huyết ưng, dù đứng trên đài cũng có thể đánh cho đối phương khóc nhè.

“Đúng là có lòng quá”.

Triệu Bân thấy vậy, đột ngột dừng lại chứ không bước lên.

“Sao nào, không dám à?”

Nghiêm Khang cười khẩy, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong rất bỡn cợt.

“Ngươi là Chân Linh đạt đỉnh, ta chỉ là Chân Linh tầng hai, hiển nhiên không công bằng”.

Triệu Bân bĩu môi, vào thời khắc quan trọng thì đầu óc hắn vẫn rất nhạy bén.

Cho dù phải đánh, cũng phải đánh người cùng cấp chứ.

Tầng hai đối đầu với đỉnh cao, thế thì là rảnh quá kiếm chuyện kích thích, hắn không chịu đâu nhé.

“Ta thừa biết ngươi sẽ nói như vậy”.

Khóe miệng Nghiêm Khang nhếch lên, hắn ta vung tay lấy ra một lá bùa khắc vào cơ thể mình.

Trong thoáng chốc, khí thế của hắn ta giảm mạnh.

Sau đó, tu vi võ đạo của hắn ta từ đỉnh cao giảm thẳng xuống tầng hai, ngụ ý rất rõ rệt, đồng thời cũng để báo cáo với người đời: Tộc Huyết Ưng ta không bắt nạt kẻ vô dụng.

Đương nhiên, điều này cũng để nổi bật khí phách của hắn ta.

“Ta chỉ có một cánh tay”.

Triệu Bân điềm tĩnh nói, nhưng vẫn không chịu lên.

“Dễ thôi”.

Nghiêm Khang cười gằn, hắn ta chuẩn bị rất đầy đủ, có thêm một lá bùa nữa phong ấn cánh tay trái. Theo suy nghĩ của hắn ta, dù cùng cấp và chỉ dùng một tay, hắn ta vẫn có thể dễ dàng trấn áp được Triệu Bân.

“Được thôi!”

Triệu Bân cuối cùng cũng lên đài, thậm chí còn lắc lắc cổ.

“Chi bằng thêm tí tiền thưởng nhỉ”.

Nghiêm Khang mỉm cười nhìn Triệu Bân, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích. Xử lý một võ tu cảnh giới Chân Linh tầng hai quả thực chẳng có tính khiêu khích gì, hắn ta vừa muốn thể hiện bản thân, vừa muốn tiện tay kiếm tí chiến lợi phẩm.


Chương 200: Chiến đài
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom