• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (2 Viewers)

  • Chương 191-195

Phiên đấu giá này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi thu đan thọ mệnh ba vân về, tiểu tư lại bưng lên một hộp ngọc khác.

“Vẫn là đan dược”.

Đây là sự ăn ý mà khách đấu giá có mặt tại đó cùng có được.

Quả thực, là đan dược, mùi dược liệu thơm ngào ngạt bay khắp hội trường.

“Đan võ hồn ba vân?”

“Là nó đó, đan dược áp chót đúng thật khác biệt”.

“Lầu đấu giá hào phóng ghê”.

Đan dược vừa xuất hiện là hiện trường lại nóng lên hừng hực.

Vẫn là mấy ông già kia, ánh mắt của người nào người nấy sáng như sao trời, có lẽ vì nhìn chăm chú quá mà chén rượu định đưa tới miệng cũng dừng khựng giữ không trung, một giây sau mới liếm môi thật mạnh, không quên nuốt nước bọt ừng ực.

Không phải chém gió chứ, còn kích động hơn cả khi… nhìn thấy mỹ nữ không mặc quần áo.

“Thứ đồ tốt”.

Triệu Bân lầm bầm, hắn từng nghe nói về đan võ hồn, nghe tên đã biết được khả năng của nó.

Loại đan này được các cao thủ đạt tới đỉnh cao của cảnh giới Địa Tạng yêu nhất.

Nghe đồn, võ tu đạt đỉnh cao Địa Tạng mà được ăn một viên đan võ hồn thì sẽ có cơ hội để tinh thần lột xác thành võ hồn, tương đương với bước một chân vào cảnh giới Thiên Võ rồi, phối hợp cùng tu vi đạt đỉnh Địa Tạng, hoàn toàn có thể xứng với cảnh giới này.

Các trường hợp ví dụ cũng không phải không có.

Từ khi Đại Hạ khai triều đến nay, có đầy người xuất hiện võ hồn khi đạt tới đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng, trong đó cứ mười người thì hết chín người từng dùng đan võ hồn, có thể thấy ý nghĩa tồn tại của loại đan này. Khi thực sự xuất hiện võ hồn thì cơ hội tiến tới cảnh giới Thiên Võ cũng lớn hơn rất nhiều.

Thế nhưng, điều này không phải tuyệt đối.

Cũng có rất nhiều cao thủ đỉnh cao Địa Tạng ăn đan võ hồn mà không ngưng kết được võ hồn.

Thế nên, vẫn phải dựa vào cơ duyên.

“Đúng là đồ tốt!”

Ở bên cạnh hắn, lão mập và Chư Cát Huyền Đạo hai mắt sáng ngời.

“Hai người thì thôi, đừng mong nữa”.

Thằng nhóc tóc tím chắp tay trước ngực, đan dược tốt thật đấy, nhưng cũng phải có ngân lượng mới đi tranh giành được. Ví dụ như Chư Cát Huyền Đạo, đến cả một viên đan Địa Tạng cũng không tranh nổi chứ nói gì tới đan võ hồn? Theo hắn thấy, không có nổi ba mươi vạn lượng thì không thể đạt mức tối thiểu được, mà không có nổi năm mươi vạn lượng cũng không đấu giá được đan võ hồn.

Hắn đoán không sai.

Thực tế cũng đúng y như vậy, Nguyệt Thần đã nói cho hắn biết là loại đan này vô cùng đắt đỏ.

“Đan võ hồn ba vân, không có giá khởi điểm, bắt đầu trả giá!”

Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, bắt đầu phiên đấu giá cho viên đan này.

“Mười vạn”.

Trong phiên đấu giá không thiếu gì những người hào phóng, vừa mở miệng ra đã hét giá mười vạn, khỏi cần nghi ngờ gì nữa, quả thực là một lão bối, mặc y phục đen tuyền, không nhìn ra được dung nhan thực sự, nhưng có thể khẳng định rằng người này là cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng, muốn dùng đan võ hồn để thử vận may.

“Mười vạn mà cũng đòi mua đan võ hồn?”

Tiếng cười nham hiểm vang lên, cao thủ Địa Tạng thứ hai đã ra tay, người này cũng rất lắm tiền và hào phóng, thẳng thừng nâng giá lên hai mươi vạn lượng, xong xuôi còn liếc nhìn cao thủ đạt đỉnh Địa Tạng thứ nhất bằng ánh mắt thách thức.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Cũng không biết vì thấy đối phương nên khó chịu quá hay vì tia lửa “tình yêu” tóe ra mà họ chỉ nhìn nhau một tí thôi đã khiến sát khí bùng nổ, trông như sắp đánh nhau ngay tại chỗ.

“Ủa gì?”

Tên mập đen thui hô lên một tiếng, sát khí quá lạnh lẽo, rất nhiều người cũng chịu khổ sở, mặt mũi bỗng chốc trắng bệch, mà hắn ta cũng là một trong số đó, suýt nữa đã bị nội thương.

“Hai vị, định tìm con đường chết đấy à”.

Huỳnh Nham thản nhiên nói, tuy tu vi của lão ta không bằng họ, nhưng ý nghĩa tồn tại cực kỳ quan trọng. Nếu đã là người chủ trì phiên đấu giá này thì ở chốn ấy, lão ta chính là người to nhất. Ai dám to gan gây sự thì dù có là cao thủ Địa Tạng đỉnh cao cũng không thể rời khỏi lầu đấu giá này được.

Nếu không ổn nữa thì sẽ lôi quân đội vào đây thôi.

Về điểm này, thành chủ Dương Hùng của thành Vong Cổ sẽ phối hợp vô điều kiện. Đã tiến vào thành Vong Cổ thì lão ta chẳng sợ gì kẻ gây sự, muốn uống trà thì tới phủ thành chủ nhé!

Khỏi phải nói chứ, câu này của lão ta rất có tác dụng.

Hai cao thủ Địa Tạng định đấm nhau cũng lập tức ỉu xìu, yên phận đến kỳ lạ.

“Ba mươi vạn”.

Chút mâu thuẫn qua đi, gia tộc lớn nhảy vào, từ trên tầng ba có âm thanh vọng xuống. Những người này chưa từng bị Triệu Bân lừa, cũng không có thù oán gì với Triệu Bân, thế nên mới tránh được một kiếp nạn.

“Năm mươi vạn”.

“Sáu mươi vạn”.

“Bảy mươi vạn”.

Phiên đấu giá đan võ hồn bỗng biến thành trận chiến giữa các gia tộc lớn, ai cũng lắm tiền nhiều của.

Trong hội trường có không ít người phải ôm ngực.

Gia tộc lớn đúng là gia tộc lớn.

Mỗi một lần giá cả tăng lên, trái tim nhỏ bé của các khách đấu giá sẽ nảy lên theo, chỉ nghe mức giá đã thấy đầu óc choáng váng quay cuồng. Cả đời họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế, nếu chất chồng lên, chắc có thể dựng được một ngọn núi nhỏ.

Khụ! Khụ!

Hai ông già ban nãy định lao vào đọ sức đều bật ra một tiếng ho khan. Làm sao mà không ngượng ngùng cho được, chỉ với hai mươi vạn đã tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, không ngại tỏa ra sát khí.

Bây giờ nhìn lại, chắc hẳn là thả con tép bắt con tôm.

Mà hai người họ chính là hai con tép đó, vô tình lôi ra được một đám nhà giàu.

Nếu so với nhau.

Hai người này chẳng khác nào hai tên hề, nhảy nhót đã đời rồi thì tìm chỗ nào đó ngồi im như thóc.

Ôi!

Các lão bối đang chuẩn bị đấu giá đều lắc đầu và thở vắn than dài.

Gia tộc lớn gom đủ tài lực cũng rất đáng sợ đấy, chỉ riêng mức giá này đã đủ đập chết vô số người, đám già đầu như họ chỉ như gợn sóng lăn tăn. Thực lực riêng lẻ của họ rất mạnh, nhưng để đối đầu với các gia tộc thì còn kém xa.

“Tám mươi vạn”.

Doãn Hồn lại nhảy ra, một câu đã tới đỉnh, đây chính là hạn mức của hắn ta.

Phen này thì các gia tộc lớn đình chiến rồi.

Hay nói cách khác, họ lại ẩn mình đi, giữ gìn thực lực cho vật phẩm đấu giá cuối cùng.

“Đã xem nhẹ ngươi rồi”.

Lần này đến lượt Lâm Tà cảm thán.

“Khách sáo, khách sáo!”

Doãn Hồn mỉm cười, ban nãy tham gia đấu giá đan thọ mệnh ba vân chỉ để đánh lừa dư luận, thứ mà hắn ta thực sự cần là đan võ hồn, dùng tám mươi vạn lượng đè đầu quần hùng.

“Hai người này khách sáo như thế, đúng là hiếm thấy”.

Khách đấu giá cảm thấy, dù ngồi chung một chiếc bàn cũng không thấy người ta chửi thề.

“Nếu công bố thân phận của hai ngươi...”


Chương 191: Vật phẩm áp chót
Triệu Bân xoa cằm, ý tưởng này khá mãnh liệt, nếu để cho Doãn Hồn và Lâm Tà biết được thân phận của nhau thì hội đấu giá này sẽ càng trở nên náo nhiệt hơn, chuyện chửi cha mắng mẹ cũng chỉ là chuyện nhỏ, đợi đến lúc thượng cẳng chân hạ cẳng tay tổn thương cảm tình mới là chuyện lớn.

"Còn có thể tăng giá".

Huỳnh Nham cười nói, bỏ qua lầu 1 và lầu 2, chỉ nhìn lên lầu 3.

Giá tám mươi vạn lượng thì chỉ có các gia tộc lớn mới cạnh tranh được.

Đáng tiếc, những gia tộc lớn trước đó bị gài bẫy bây giờ đã không còn khả năng tranh giành nữa, nhưng vẫn còn những gia tộc lớn khác mà! Cái giá này vẫn còn thấp, chẳng lẽ các người lại không tranh, ai cũng muốn chờ tới món đấu giá cuối cùng hay sao?

"Như vậy, đã bán".

Huỳnh Nham gõ búa định giá.

"Món đấu giá cuối cùng".

Phần lớn mọi người đều ngồi ngay ngắn, thứ có thể lấn át cả đan Võ Hồn để trở thành bảo bối kết màn, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được rằng nó sẽ vô cùng bất phàm, tuyệt đối là đan dược, đại đa số mọi người cũng đã đoán ra được nó là gì.

Bọn họ chăm chú nhìn theo người đang cầm chiếc hộp ngọc lên đài đấu giá.

Lần này, người cầm hộp rất thận trọng, mỗi bước chân đều rất cẩn thận, lo sợ sẽ bị ngã.

Khi hộp ngọc được đặt xuống, Huỳnh Nham cũng không vội lên tiếng.

Lão già này thật sự lắm chuyện, lão ta cầm tách trà lên, lắc lắc tách trà với vẻ nhàn nhã, cứ như thể chẳng có chuyện gì quan trọng đang xảy ra vậy.

Không sai, lão ta đang muốn vòng vo với mọi người.

Đây đã là món đấu giá cuối cùng, phải khiến cho nó có vẻ bí ẩn một chút, để khơi dậy sự quan tâm và ham muốn của người mua, điều này sẽ có tác dụng rất lớn đối với cuộc đấu giá.

"Lão phu có một câu chửi tục, không biết có nên phun ra hay không".

Lão mập vuốt râu nghiêm túc nói, lão ta muốn mắng người, hơn nữa, lão ta còn muốn đánh người.

Lão già kia giỏi lắm.

Cả phòng đấu giá đang chờ lão ta giới thiệu, thế mà lão ta còn ngồi đó bày trò?

"Lão già này nếu như ở ngoài thành thì đã bị đánh chết từ lâu rồi".

Chư Cát Huyền Đạo hít sâu một hơi nói, đánh chết là nhẹ, phải đánh lão ta nát bươm mới thỏa.

"Chi bằng chúng ta chửi chết lão ta!"

"Không được! Chúng ta đều là những người văn minh lịch sự".

"Thiến lão ta rồi đưa vào cung đi!"

Huỳnh Nham ngồi vòng vo một lúc, khách đấu giá phía dưới cũng không nhàn rỗi, ai cũng phùng mang trợn mắt, nét mặt già nua đen lại, xoa tay mắng chửi mười tám đời tổ tông của lão ta.

Lần đấu giá này, bầu không khí xem ra rất hòa hợp.

Trước khi kết thúc còn muốn chọc giận bọn ta nữa!

"Bắt đầu đấu giá".

Một lúc lâu sau Huỳnh Nham mới đứng dậy, súc miệng bằng nước trà rồi nuốt xuống.

Hộp ngọc được mở ra.

Ngay lập tức, mùi thơm của đan dược tràn ngập khắp phòng, đó là một viên đan dược trong suốt lấp lánh như pha lê, tỏa sáng rực rỡ, ba vân trên nó còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.

"Trời ạ! Đan Thiên Võ?"

Vào lúc đó, không biết có bao nhiêu người đã đứng bật dậy, đặc biệt là những người đang nằm ở cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, ánh mắt của ai cũng nóng như lửa, suýt chút nữa là toàn thân bốc hỏa tại chỗ, như thiếu dưỡng khí, kịch liệt thở hổn hển, bị dục vọng che mất tâm trí, rất có dáng vẻ muốn xông lên cướp đoạt.

Cũng không thể trách họ, chỉ có thể trách đan Thiên Võ quá quý giá.

Nếu như đan Võ Hồn có thể giúp cho cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong lột xác võ hồn, thì đan Thiên Võ có thể giúp cho cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong ngấp nghé chạm tới cảnh giới Thiên Võ, tất nhiên ai cũng sẽ điên cuồng vì nó!

"Khí thế, quả nhiên là có khí thế lớn".

"Đấu Giá các ở thành Vong Cổ thật sự khiến cho lão phu kinh ngạc!"

"Thứ đặc biệt như vậy cũng có thể bán?"

Tiếng tặc lưỡi vang lên không dứt, trái tim nhỏ bé của ai cũng đập thình thịch.

"Đứng nhìn là được rồi".

Lão mập ho khan một tiếng nói.

"Đứng nhìn là được rồi".

Chư Cát Huyền Đạo cũng ho khan.

"Đứng nhìn là được rồi".

Triệu Bân cũng ho khan, một viên đan Võ Hồn còn có giá tám mươi vạn lượng, thì đừng nói đến đan Thiên Võ, nếu như không đáng giá một trăm vạn lượng trở lên thì hắn đi đầu xuống đất, cho dù thần gài bẫy như hắn có ra tay thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.

"Đan Thiên Võ kìa!"

Khắp nơi vang lên thanh âm cảm thán, hiện trường càng lúc càng nóng lên, gương mặt ai cũng đỏ gay giống như vừa uống rượu mạnh, đan Thiên Võ quá trân quý, chỉ một viên đan dược nho nhỏ là có thể giúp cho tu vi gia tăng đến cực hạn, chạm đến cảnh giới Thiên Võ.

Ai cũng biết, trên mảnh đất này, sự tồn tại của cảnh giới đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một khi đạt tới cảnh giới đó, hoàn toàn có thể xưng bá một phương, ngay cả thiên tông và hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Bởi vì thế, món bảo vật này vô cùng chói mắt.

"Không có giá khởi điểm, bắt đầu đấu giá".

Lời của Huỳnh Nham vang khắp phòng, từ đầu buổi đấu giá đến bây giờ, đó chính là lời nói ngang ngược nhất.

"Mười vạn lượng".

Lão ta vừa dứt lời thì liền nghe có người ra giá, không phụ sự mong đợi của mọi người, giọng nói đó truyền ra từ lầu 3.

"Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi".

Triệu Bân cười lạnh liếc nhìn lên lầu 3.

Bên trong gian phòng của tộc Ám Dạ, có thể nhìn thấy người vừa lên tiếng là một thanh niên có vẻ ngoài khá nữ tính đang nằm nghiêng trên ghế lớn, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm, trong đôi mắt còn lóe lên một tia âm trầm.

Hắn ta là Hoa Đô, thiếu chủ tộc Ám Dạ.

Tối qua, trong số những kẻ tới làm nổ cửa hàng binh khí cũng có hắn ta.

Hắn ta cho rằng mình đã ẩn thân rất kỹ.

Hắn ta tưởng rằng mình đã trốn đi rất nhanh, nhưng cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Nguyệt Thần.

Sở dĩ Triệu Bân nói đã chờ hắn ta rất lâu, bởi vì từ lúc khai mạc đến giờ hắn ta vẫn chưa tham gia đấu giá món bảo bối nào, hắn ta cũng là con em gia tộc lớn duy nhất có thù với Triệu Bân mà vẫn chưa bị gài bẫy. Cả ngày hôm nay hắn ta không ra tay tranh đoạt, hiển nhiên là vì muốn tranh đoạt món bảo bối cuối cùng này.

Đã vậy, thần gài bẫy làm sao có thể để cho hắn ta sống yên ổn được.

Ngươi tốt với ta thì ta tốt với ngươi, như vậy mọi người đều tốt.

Nhưng nếu như ngươi đã làm cho ông đây không thoải mái, thì ông đây chắc chắn sẽ dập chết ngươi.


Chương 192: Món đấu giá cuối cùng
"Mười vạn, còn ai tăng giá không".

Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, muốn kích thích mấy gia tộc lớn.

Lại không có ai muốn đấu.

Hoa Đô mỉm cười âm hiểm, vẫn tính toán như cũ.

Bên cạnh hắn ta có một cái bàn tính, nhà nào tham gia đấu giá, nhà nào bị gài bẫy, từng khoản tiền hắn ta đều nhớ rõ, các nhà trong tay còn dư lại bao nhiêu tiền, hắn ta đều có thể phỏng đoán, phần lớn mọi người đều đã đấu đến cạn tiền, tổn thương nguyên khí nặng nề.

Nhưng hắn ta thì khác.

Cho tới tận bây giờ, hắn ta chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu giá nào, bạc chưa bị thiếu đỉnh nào, tài lực vô cùng hùng hậu, hắn ta ẩn thân tới lúc này, chính là muốn chờ đan Thiên Võ xuất hiện.

Đấu với một đám tàn binh bại tướng, tất nhiên hắn ta có thể độc chiếm ngôi đầu.

Nghĩ đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Triệu Bân.

Hắn ta cũng phải cảm tạ cái tên thần gài bẫy này đã khiến cho các gia tộc lớn khác phải tàn phế.

"Mười vạn lượng, còn ai tăng giá không?"

Huỳnh Nham nhướng mày, giọng nói lại vang vọng.

Đây là đan Thiên Võ đó!

Nó quý giá đến bậc nào chứ!

Chỉ có mười vạn lượng, vậy mà ai cũng câm nín hết cả rồi, không được đâu!

Không gian chìm vào yên ắng.

Chuyện này, các gia tộc lớn đã nhất trí.

Nãy giờ ngươi trêu đùa bọn ta, bọn ta cũng phải trêu đùa lại ngươi một lần.

Còn phải giữ cảm giác thần bí mà!

Ngươi cứ đợi đi, bọn ta không gấp!

Thoải mái.

Khách đấu giá đều nhếch mép cười, lần đầu tiên mới thấy các gia tộc lớn đồng lòng như vậy, trêu đùa lão già Huỳnh Nham, khiến cho lão ta hồi hộp không thôi.

Đúng là một đám người không ra gì, có thể làm đủ trò!

Nét mặt già nua của Huỳnh Nham đã đen lại, lão ta biết các gia tộc lớn đang cố tình vòng vo với lão ta, lại cố tình muốn lão ta biết, thật là quá phiền phức.

Đương nhiên, ý tứ của các gia tộc lớn không chỉ dừng lại ở đó.

Triệu Bân thấy, các gia tộc lớn bây giờ đều đang suy nghĩ phải ra giá bao nhiêu mới có thể một kích đánh bay tất cả.

Bởi vì, đây chính là món đấu giá cuối cùng.

Thực sự đã đến lúc các gia tộc lớn phải đấu đá với nhau rồi, hắn cứ ngồi mà quan sát.

"Hai mươi vạn lượng".

Cuối cùng, sau Hoa Đô, Lâm Tà là người đầu tiên giơ bảng lên, dù biết không còn hy vọng nhưng dù sao cũng phải thử một chút.

"Ba mươi vạn lượng".

Người trả giá thứ ba chính là lão mập, khiến cho mấy người Chư Cát Huyền Đạo đều giật mình nhìn sang, đặc biệt là Chư Cát Huyền Đạo, gương mặt già nua của ông ta đen lại, ngươi vậy mà còn dám giấu bạc trong người?

"Cũng thường thôi".

Lão mập vuốt râu đầy ẩn ý.

Ai mà không giấu sẵn chút của cải chứ!

Ông đây đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, cho nên dù có phải cắn răng chi ra ba mươi vạn thì cũng phải có được viên đan dược này.

Nó là đan Thiên Võ đấy! Lỡ đâu lại đoạt được thì sao?

"Bốn mươi vạn lượng".

Sau khi lão mập tăng giá thêm mười vạn, thì Thanh Dao lại ra giá.

"Năm mươi vạn lượng".

Doãn Hồn ra tay, khiến cho Lâm Tà thở dài một hơi, ngươi đúng là có nhiều tiền!

"Khách khí khách khí".

"Sáu mươi vạn lượng".

Doãn Hồn cũng không đứng vững, hắn ta đã bị U Lan đè bẹp.

"Bảy mươi vạn lượng".

"Tám mươi vạn lượng".

"Chín mươi vạn lượng".

Giá cả mà U Lan đưa ra dường như còn chẳng có giới hạn, các gia tộc lớn trên lầu 3 đều là nhà giàu, mỗi lần ra giá thì không chỉ thêm vào một vạn lượng, mà phải thêm vào tận mười vạn lượng, mỗi lần họ tăng giá đều khiến cho trái tim của những vị khách khác giật thót.

"Nhà của mấy người này đều có mỏ vàng hay sao!"

"Ngươi cho rằng các gia tộc lớn chỉ có cái danh thôi sao? Chúng ta cứ theo dõi thôi, ngàn vạn lần chớ có suy nghĩ nhiều, cho dù có muốn cũng vô ích, chờ đi, ta nói không có một trăm vạn lượng chắc chắn không thể mang được viên đan dược đó về".

"Bảo bối kết màn, đúng là khiến cho thế tục phải kinh hãi".

Tiếng tặc lưỡi thổn thức rất nhiều, có rất nhiều người thèm muốn đan Thiên Võ, nhưng túi tiền của mọi người đa phần đều không đủ cho các gia tộc lớn nhét kẽ răng, một khi sóng lớn vỗ tới, ai cũng đứng không vững.

Trận cuối này là nơi tranh hùng giữa các gia tộc lớn.

Không còn cách nào khác, đây là đan Thiên Võ ba vân, có giá trị vô cùng lớn.

"Chết tiệt".

Các gia tộc lớn từng bị gài bẫy trước đó, bây giờ đều đang nghiến răng nghiến lợi.

Trong trận đấu cuối cùng này, họ đáng ra cũng sẽ là một trong những nhân vật chính, tuy nhiên, họ đã đập tan hi vọng này từ trước.

Cho nên bây giờ, họ chỉ có thể làm khán giả.

Nghĩ đến đây, bọn họ ai cũng liếc nhìn Triệu Bân, sắc mặt của ai cũng vô cùng khó coi, nếu không phải vì hắn thì bọn họ cũng không khổ sở như vậy, bây giờ còn không có tư cách tham gia trận đấu cuối.

"Tra, tra cho ta".

Câu này vang lên trong rất nhiều gian phòng, mấy gia tộc lớn không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải tra ra thân phận của Triệu Bân, bất luận hắn là ai thì cũng phải chịu đựng lửa giận của các gia tộc lớn.

"Một trăm vạn lượng".

Giữa lúc đấu giá diễn ra sôi nổi, Hoa Đô cười nhạt hô lên một tiếng, xem như là kết thúc.

Không cần nói, một trăm vạn này của hắn ta đã thực sự quật ngã được mấy gia tộc lớn kia.

Theo hắn ta, bây giờ đã chẳng còn ai có thể đọ tài lực với hắn ta nữa.

"Một trăm vạn lượng! Số bạc đó còn có thể xếp thành một tòa núi nhỏ".

Lão mập tặc lưỡi, trước giờ lão ta chưa từng thấy qua nhiều bạc đến vậy.

Đâu chỉ có lão ta.

Ở chỗ này, người đã từng nhìn thấy qua nhiều bạc đến như vậy cũng không vượt quá năm người.

"Giá này là giới hạn rồi".

Có rất nhiều lão già hít sâu một hơi, không có ai còn đủ tài lực để đấu tiếp.

"Nhìn thấy đám người này bất lực, quả thực là cảnh đẹp ý vui".

Hoa Đô mỉm cười, ở trên lầu 3 nhìn xuống đám người bên dưới một cách đắc ý, giống như một vị vua đang nhìn thần dân của mình. Cảm giác đứng trên đỉnh cao thực sự tuyệt vời.

"Một trăm vạn lượng, còn ai tăng giá không?"

Huỳnh Nham nhàn nhạt kêu một tiếng, giống như đan Võ Hồn được bán với giá tám mươi vạn, đan Thiên Võ này bán ra với giá một trăm vạn cũng là giá mà lão ta đã ước tính sẵn, e rằng sẽ chẳng còn ai có đủ tài lực để đấu tiếp.

Quả thực, mọi người đều đã im phăng phắc.

"Nếu không ai tăng giá thì..."

"Ta thêm một ngàn lượng".

Huỳnh Nham còn chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Bân cắt ngang.

"Ôi trời, nhìn thần gài bẫy kìa".

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, theo dõi trận đấu giá nhập tâm quá nên ai cũng quên mất ở trong góc còn có một tên thần diễn xuất. Hắn an phận lâu như vậy, thì ra là để chờ viên đan Thiên Võ này sao?

"Tới rồi, kịch hay tới rồi". Đọc nhanh tại Vietwriter

Có rất nhiều người ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt mong chờ, chuẩn bị xem một màn biểu diễn đặc sắc.

Đấy chính là một cạm bẫy.

Kể từ khi bắt đầu cuộc đấu giá, chỉ cần trận nào có hắn tham gia vào thì hắn luôn có được điều mình muốn, chưa bao giờ thất thủ.

"Đã lên giá một trăm vạn lượng rồi mà vẫn dám nâng giá, đúng là chỉ có thần gài bẫy quyết đoán nhất".


Chương 193: Trong nhà có mỏ vàng
"Chắc hắn cũng là võ tu cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong chưa thăng cấp được".

"Cho nên hắn mới cần đan Thiên Võ".

"Điều đó cũng khó nói lắm, nói không chừng hắn chỉ đang muốn hại người thôi, tác phong của hắn trước giờ đều rất nhất quán mà".

"Hoa Đô muốn có được đan Thiên Võ thì nhất định sẽ bị hút cạn máu".

Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt ở bên dưới.

"Dập, dập chết hắn ta đi".

Nét mặt Huỳnh Nham rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cùng hưng phấn.

Thành thật mà nói, lão ta cũng chưa hài lòng khi bán cho Hoa Đô với giá đó, chủ yếu là nếu như giá cả có thể tăng lên nữa thì túi tiền của lão ta sẽ càng dày lên.

Đã bảo mà! Thần gài bẫy không cam lòng ở yên một chỗ.

Thần diễn xuất ngồi trong góc sẽ luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng.

Triệu Bân ngồi vững như núi, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hắn thì bình tĩnh như thế, nhưng mấy vị ngồi cùng bàn làm sao có thể bình tĩnh cho được?

Hắn thực sự có nhiều tiền như vậy sao?

Ngay cả Chư Cát Huyền Đạo cũng đang lẩm bẩm, vốn cho rằng hắn chỉ là thần gài bẫy, không ngờ cuối cùng hắn lại thật sự là một đại thổ hào, một trăm vạn lượng! Đó là một con số lớn như thế nào chứ!

Ta không có tiền.

Triệu Bân khoanh tay không nói gì cả, ai nói không có bạc thì không thể hại người, hắn có thần chỉ dẫn, cho nên có thể biết được giới hạn cuối cùng của Hoa Đô, tất nhiên hắn sẽ không thể lãng phí cơ hội này.

Hoa Đô đã thôi cười, nét mặt ngay lập tức trở nên âm trầm.

Mới vừa rồi hắn ta còn cảm kích Triệu Bân, nhưng bây giờ hắn ta chỉ muốn đào mười tám đời tổ tông của Triệu Bân lên mà mắng, một trăm vạn lượng mà ngươi cũng muốn nhúng tay vào, ngươi gài người khác đến ghiền rồi hay sao?

Hơn nữa, ông đây chọc vào người khi nào?

Trong lòng Triệu Bân thầm cười lạnh, dám làm nổ cửa hàng binh khí của ta thì phải trả giá đắt.

"Thiếu chủ Ám Dạ, có tăng giá không?"

Sau một khoảng lặng, Huỳnh Nham liền nhìn về phía Hoa Đô nói.

“Thêm, một trăm mười vạn lượng”, Hoa Đô hừ lạnh nói.

“Hai trăm vạn lượng”, Triệu Bân nhẹ nói.

Phụt! Khụ khụ!

Một lời của hắn khiến cho tất cả mọi người đều phun rượu ra.

Không biết có bao nhiêu người bị sặc.

Không biết có bao nhiêu người bị phun đầy mặt.

Giờ phút này, ngay cả con em các gia tộc lớn đang giả bộ ngủ cũng đều không gọi tự tỉnh.

Rõ ràng bên dưới đang diễn ra một màn kịch lớn!

"Ông đây không nghe lầm chứ! Hai trăm vạn?"

"Một hơi thêm chín mươi vạn, thần gài bẫy muốn chết hay sao!"

"Không được, ta phải lạy hắn thôi".

Hiện trường như bùng nổ, tiếng tặc lưỡi khiếp sợ vang lên liên tục, tiếng kinh hô cũng không ít, thậm chí còn có người đứng dậy, chắp hai tay như bái phật, hướng về phía Triệu Bân ở trong góc mà lạy lấy lạy để.

Cái tên này đúng là không sợ chết!

Khóe miệng của Huỳnh Nham giật giật, lão ta biết Triệu Bân sẽ không ngồi yên, nhưng lão ta cũng không ngờ rằng Triệu Bân lại chơi lớn như vậy, dám hét giá hai trăm vạn lượng khiến cho ai cũng chóng mặt, kể từ khi lão ta đặt chân đến thành Vong Cổ cho tới nay, đây chính là kẻ ngang ngược nhất mà lão ta từng thấy trong các buổi đấu giá.

Bên này, Triệu Bân hờ hững lau mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Hai trăm vạn lượng của hắn hét lên quá khủng khiếp, mấy vị ngồi cùng bàn bị dọa sợ, giật mình thon thót, đều đồng loạt phun rượu vào mặt của hắn.

Ôi thần linh ơi! Đây thực sự là một vị thần!

Tiếng tặc lưỡi vẫn chưa dứt, mọi người đều phải nhìn Triệu Bân bằng một con mắt khác, không thể nhìn thấu được hắn, rốt cuộc là hắn muốn có được đan Thiên Võ, hay là hắn lại đang muốn hại người. Nếu như hắn muốn hại người, thì cái hố này quả thật đã đào quá sâu rồi, muốn bẫy chết người luôn sao?

"Hắn ta mới là kẻ hại người thì có".

Trong lòng Triệu Bân thầm mắng, tất nhiên là đang mắng Hoa Đô, ngươi trốn được mùng một cũng không thể trốn được ngày rằm! Lúc trước ngươi ẩn thân, không tham gia đấu giá, ngươi tưởng ông đây sẽ không bắt được ngươi hay sao?

Món đấu giá cuối cùng, ta đã ra tay bắt được ngươi rồi!

Như vậy cũng tốt, chỉ cần đào một cái hố là có thể chôn xác hắn ta luôn, ngược lại cũng bớt lắm chuyện.

"Ngươi đùa bỡn ta?"

Hoa Đô quát to một tiếng, hét giá cao như vậy, không nắm đầu được hắn ta mới là lạ, ánh mắt của hắn ta vốn rất thâm sâu, bây giờ lại hằn lên rất nhiều tơ máu, khiến cho đôi con ngươi trở nên đỏ thẫm, trông vô cùng hung tàn bạo ngược.

"Đấu giá mà! Ai ra giá cao hơn sẽ được".

Triệu Bân nói thẳng, quát ta? Quát ta cũng chẳng sống được lâu đâu.

"Ta hoài nghi hắn không có nhiều bạc như vậy, là hắn cố ý muốn quấy rối ta".

Hoa Đô hừ lạnh một tiếng nói, rồi nhìn sang Huỳnh Nham.

“Vậy thiếu chủ Ám Dạ muốn thế nào?”, Huỳnh Nham liếc mắt nhìn Hoa Đô.

"Kiểm tra túi tiền của hắn".

“Vị đạo hữu này có đồng ý không?”, Huỳnh Nham thu tay về, nhìn sang Triệu Bân.

“Không sao”, Triệu Bân cười nói: “Nhưng lão phu cũng có một điều kiện”.

"Không thành vấn đề".

"Chỉ cần hắn ta từ bỏ đan Thiên Võ, lão phu sẽ giao ngay hai trăm vạn lượng ra".

Triệu Bân nhàn nhạt nói.

Thần gài bẫy! Không chỉ diễn xuất đại tài, mà còn rất thông minh.

Ngươi muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, ông đây không biết vặn vẹo lại à?

Chủ yếu là bởi vì hắn không có tiền.

Tổng số lượng bạc trên người hắn cộng lại không quá mười mấy vạn lượng.

Trong trường hợp này, hắn phải vận dụng trí não của mình một chút.

Trong mắt người ngoài, hắn đang đánh cược, đánh cược rằng Hoa Đô sẽ không từ bỏ.

Nếu như hắn ta không từ bỏ viên đan dược, hắn ta sẽ không thể biết được sự thật.

Những hắn ta chạy tới đây là vì đan Thiên Võ, làm sao hắn ta có thể dễ dàng từ bỏ được.

Đối với Triệu Bân mà nói, đây cũng không hẳn là ngăn cản.

Hắn biết giới hạn cuối cùng của Hoa Đô, hai trăm vạn lượng này còn chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn ta, sao hắn ta có thể từ bỏ được.

Không thể không nói, điều kiện này của hắn đã trực tiếp đánh trúng yếu điểm của Hoa Đô.

Cái này cũng là do Nguyệt Thần dạy hắn.

Thần linh mà, đâu phải để trưng thôi đâu! Bà đây sống biết bao nhiêu lâu rồi, dám đấu với thần sao, không bẫy chết được ngươi thì bà đây cũng không gọi là Tú Nhi nữa!


Chương 194: Chôn xác một lần
Triệu Bân nói một lời, khiến cho tất cả đều im lặng.

Có rất nhiều người xoa cằm, cũng có rất nhiều người vuốt râu.

"Điều kiện này, không quá đáng".

"Còn chưa định giá mà đã muốn kiểm tra túi tiền của người ta, mặt dày thế! Ngươi muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, chuyện này mà truyền ra ngoài, mấy lão tiền bối không mắng cho mới là lạ!"

"Hơn nữa, trong đấu giá làm gì có quy tắc như vậy".

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, bọn họ không chỉ đang xem kịch, mà cũng đang ở đây phân xử.

Muốn xem tiền của người ta thì ngươi cứ từ bỏ đi.

Người ta đã nói rồi, nếu như ngươi từ bỏ, người ta liền cầm ra hai trăm vạn lượng, lúc đó chân tướng sẽ tự rõ ràng, người ta có tiền hay không là chuyện của người ta mà, không cần ngươi nói, Đấu Giá các cũng sẽ tự biết cách xử lý, nếu như hắn không có tiền thì hôm nay chắc chắn sẽ không ra khỏi đây được.

"Thiếu chủ Ám Dạ thấy sao?"

Huỳnh Nham nhìn về phía Hoa Đô, chậm rãi nói.

Muốn xem tiền của người ta thì rất dễ: ngươi từ bỏ đấu giá đi.

Hoa Đô nghiến răng. Lúc này, hắn ta tự nhiên lại có một sự thôi thúc muốn từ bỏ đấu giá.

Hắn ta chắc chắn rằng Triệu Bân không có nhiều tiền như vậy.

Nếu thế, Đấu Giá các chắn chắn sẽ giết chết hắn.

Nhưng mà nói thì dễ, lỡ đâu hắn thực sự có hai trăm vạn lượng mà mình lại đi từ bỏ đấu giá thì tổn thất sẽ rất lớn, đây chính là đan Thiên Võ đó!

"Thiếu chủ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân".

Trưởng lão tộc Ám Dạ nói, bị bẫy cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là đan Thiên Võ, trưởng tộc còn đang chờ nó để thăng lên cảnh giới Thiên Võ! Nếu như trưởng tộc có thể thăng lên cảnh giới Thiên Võ, thì hai trăm vạn lượng này cũng chẳng đáng để cân nhắc thiệt hơn.

Đối với tên thần gài bẫy này, thì ngày sau chúng ta lại tính sổ với hắn.

"Ta có thể không hiểu sao?"

Hoa Đô hừ một tiếng, hắn ta không phục, ai lại cam tâm tình nguyện chịu bị gài bẫy chứ.

"Hai trăm vạn lượng, còn có thể tăng giá".

Huỳnh Nham nhẹ giọng nói, lão ta không có thời gian chờ Hoa Đô quyết định bỏ hay không bỏ.

"Hai trăm lẻ một vạn lượng".

Hoa Đô nghiến răng nghiến lợi, câu nói rít qua kẽ răng, nét mặt vô cùng hung dữ, từ khi bắt đầu tu luyện đạo pháp, hắn ta chưa bao giờ chịu thua thiệt lớn như vậy, biết rõ là bị người ta đào hố gài bẫy mà vẫn phải nhắm mắt nhảy vào.

"Nếu ngươi muốn có nó như vậy, thì nó thuộc về ngươi".

Triệu Bân nói rất dễ dàng, hắn từ bỏ đấu giá vì đây đã là giới hạn cuối cùng của Hoa Đô rồi.

"Tuyệt vời!"

"Lần này hắn gài được tận chín mươi vạn lượng sao? Đạo hạnh của thần gài bẫy quả thực không thấp".

"Xem đi! Những món có giá cao nhất đều xuất phát từ tay của thần gài bẫy!"

"Ngươi nói xem, hắn có hai trăm vạn lượng trong tay thật không".

"Có trời mới biết, mà có hay không cũng không quan trọng, đan Thiên Võ đã được định giá xong rồi".

Tiếng tặc lưỡi thổn thức lại vang lên khắp nơi.

Triệu Bân vẫn là đối tượng được mọi người chú ý, ánh mắt của ai cũng lộ ra vẻ kính sợ, vẫn không biết tại sao Triệu Bân lại có thể dự đoán chính xác như vậy, hắn thực sự có thể biết rõ giới hạn cuối cùng của đối phương sao?

Nếu vậy thì thật là kinh khủng.

"Chúc mừng Hoa huynh đã giành được đan Thiên Võ".

Lúc này, lại có một nhóm anh tài tụ tập lại chúc mừng Hoa Đô.

Hoa Đô không nói một lời, chỉ liếc nhìn.

Giờ phút này, hắn ta cảm thấy thật nực cười, người khác giễu cợt ta cũng không nói, còn đám Hán Triều, Nghiêm Khang, Vũ Văn Hạo... chết dẫm này, mặt mũi đâu mà còn tới đây giễu cợt ta nữa thế?

Nói như vậy, thật chẳng ra gì!

Mấy người thì hay rồi, trước khi chế giễu người khác thì nên nhìn lại mình đi, có kẻ nào không bị lừa hết sạch tiền không?

"Chúc mừng Hoa huynh đã giành được đan Thiên Võ".

Vì đây là món đấu giá có giá cao nhất, cho nên lời chúc mừng đến càng nhiều hơn.

"Chết tiệt".

Đôi mắt của Hoa Đô đã không còn đỏ thẫm bình thường nữa.

Từ đầu đến cuối, hắn ta luôn ẩn thân làm khán giả, nhìn thấy nhiều người khác bị gài bẫy, hắn ta còn cảm thấy thích thú.

Không ngờ, chính hắn ta cũng không thoát khỏi vận đen.

Khi vận đen đến, hắn ta lại trở thành trò cười lớn nhất ở chỗ này.

"Tra, tra cho ta".

Hoa Đô cũng dữ tợn nói, đều là do thần gài bẫy hại hắn ta, một khi tra ra thân phận, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua.

"Lần này giàu rồi".

Hoa Đô tức giận, những người bị gài bẫy khác cũng tức giận, chỉ có Huỳnh Nham là cười ha hả, chưa nói đến những món khác, chỉ riêng tiền hoa hồng của món cuối cùng này cũng đã đủ cho lão ta ăn rất lâu rồi.

Chuyện này đều nhờ vào thần gài bẫy.

"Đạo hữu, có thời gian rảnh đi uống rượu không?"

Lão mập vuốt râu, lão ta cảm thấy mình còn phải học hỏi thủ đoạn của Triệu Bân nhiều hơn, đạo hạnh cao như vậy, không phải là thứ mà ngày một ngày hai có thể luyện ra được.

"Được".

Triệu Bân thoải mái đồng ý, đợi đến khi trở về cửa hàng binh khí thì uống bao nhiêu cũng được.

"Người nào đấu giá thắng thì cầm bạc của mình ra phía sau đổi lấy bảo vật".

Giọng nói của Huỳnh Nham vang vọng khắp phòng.

Cuộc đấu giá diễn ra mỗi ba năm một lần tại thành Vong Cổ đã kết thúc.

"Kịch hay, kết thúc rồi".

Phần lớn khách đấu giá đã đứng dậy đi ra ngoài.

Cụm từ "kịch hay" thực sự rất thích hợp.

Trong cuộc đấu giá này, mọi người đã được nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng khiến cho người ta cảm thấy đặc sắc nhất vẫn là thủ đoạn của thần gài bẫy, chuyện như vậy, mấy trăm năm mới được gặp một lần chứ?

"Đi thôi".

Không ít người đã đi ra phía sau, cầm lấy bảo bối mà mình đấu giá được rời đi.

"Đi thôi".

Có thể đấu giá thắng bảo bối chính là do ngươi có bản lĩnh, nhưng việc có thể mang bảo bối về nhà an toàn hay không thì cũng cần phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào.

Sau cuộc đấu giá chắc chắn sẽ xảy ra những vụ cướp đẫm máu.

Lần này cũng không ngoại lệ, đan Thọ Mệnh, đan Võ Hồn, đan Thiên Võ, bất kỳ một món nào cũng có thể khiến cho người khác phát điên, cho dù không đấu giá thắng thì họ cũng muốn cướp về.

Triệu Bân chưa rời đi, hắn vẫn đang lặng lẽ uống trà.

Hắn phải xếp hàng lấy bảo vật ở sau cùng, không còn cách nào khác, hắn không có đủ bạc, phải cầm bùa chú đi góp, chuyện này tất nhiên không thể để cho người khác biết, nếu như hắn làm không tốt thì sẽ bị bại lộ thân phận.

"Chờ ta".


Chương 195: Kẻ gây tai họa
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom