• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Song Thánh Giáng Phàm (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Chương 6: Kho Công Văn Ẩn Giấu Dị Thuật (1)

Một tiếng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy mở cửa phòng, đập vào mắt chính là một nam tử trông có vẻ tuổi tác xấp xỉ bản thân.

Cũng là đồng liêu nha dịch ở huyện Bình An, chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nhớ được tên của người này.

“Sao thế?”

Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, dò hỏi đối phương đến đây là có ý gì.

“Thanh Tiêu ca, ta tới đưa thuốc cho ngươi, đây là thuốc tốt trong nha môn chuẩn bị cho ngươi, có thể giảm bớt hàn khí trong cơ thể ngươi.”

Đối phương mở miệng, cầm theo mấy gói dược liệu.

“Loại thuốc này có thể cứu mạng ta sao?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Người đối diện tức khắc có chút xấu hổ, dược liệu trong tay hắn, sao có thể trực tiếp cứu mạng của Hứa Thanh Tiêu.

Thứ này chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt một chút đau đớn.

Nhìn thấy biểu cảm của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu tác dụng của dược liệu rồi.

Hắn không nói gì thêm, trở lại vị trí tiếp tục trầm tư.

Thấy Hứa Thanh Tiêu không thèm quan tâm mình, người đó cũng không chấp nhặt, dù gì đã là người sắp chết, là ai thì cũng sẽ thấy có chút tội nghiệp, sao lại đi so đo cái này.

“Thanh Tiêu ca, ta sắc thuốc giúp ngươi nha, tuy rằng tác dụng không quá lớn, nhưng ít ra có chút tác dụng.”

“Với lại Thanh Tiêu ca, kỳ thật cũng chưa chắc là không có cách cứu chữa, ta nghe nói cấp trên phái người xuống, đặc biệt đi truy bắt tên đào phạm đả thương ngươi.”

“Nếu bắt được hắn, không chừng có thể tìm được cách cứu chữa.”

“Bất quá ta cũng rất buồn bực, tên đào phạm chạy thoát từ đại lao ở phủ Nam Dự, rõ ràng chạy về hướng bắc là có thể sống sót trốn thoát, một hai cứ phải đi về hướng nam, không biết sao xui xẻo thế nào lại chạy tới huyện Bình An chúng ta, chờ đến lúc thật sự bắt được hắn, bất luận như thế nào ta cũng phải cho hắn nếm thử khổ hình của huyện nha chúng ta.”

Tên nha dịch đến đây hơi bị lắm mồm, ý định ban đầu của hắn là muốn an ủi Hứa Thanh Tiêu, cũng tránh cho Hứa Thanh Tiêu sa sút tinh thần quá mức.

Chỉ là mấy lời này làm Hứa Thanh Tiêu đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Có thể đi về hướng bắc? Lại đi về hướng nam?

Đúng vậy, dọc theo hướng bắc phủ Nam Dự là những ngọn núi lớn nối liền nhau, đất hoang tàn vắng vẻ không người, cho dù là phủ sai tự mình tróc nã, muốn tìm được một người sống ở dãy núi này, thật đúng là một chuyện không hề dễ dàng.

Chạy đến huyện Bình An, khắp nơi đều là người, cực kỳ dễ dàng bại lộ.

Phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không làm việc như thế?

Tại sao hắn lại chạy đến nơi đông người?

Chẳng lẽ là có mục đích gì sao?

Giờ khắc này, não của Hứa Thanh Tiêu xoay chuyển, tuy rằng hắn không biết tại sao lại băn khoăn vì việc này, nhưng trước mắt cũng không có gì đáng để suy tư.

“Từ từ!”

Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, nỗ lực nhớ lại hình ảnh ký ức trước khi bị thương.

Hắn mơ hồ đoán được gì đó, nhưng lại rất mơ hồ, không thể nào liên kết lại.

“Phủ Nam Dự!”

“Vào bắc ra nam?”

“Huyện Bình An!”

Một đám từ ngữ ở trong óc giữa lập loè, nhưng trước sau không có mặt mày.

“Bình tĩnh.”

“Hứa Thanh Tiêu, bình tĩnh lại.”

Lòng nóng như lửa đốt, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn nỗ lực khiến chính mình bình tĩnh lại.

Không thể để tinh thần bị rối loạn, nếu không thì càng gấp sẽ càng loạn, càng loạn sẽ càng gấp, lâm vào vòng tuần hoàn chết chóc như vậy thì thật sự hết đường cứu rồi.

Mười lăm phút sau.

Hứa Thanh Tiêu ổn định tinh thần.

Hắn bắt đầu hồi ức, tìm tòi ký ức.

Lại một canh giờ, tới giờ Tỵ rồi.

Đột nhiên ký ức chắp vá khôi phục như lúc ban đầu, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu Hứa Thanh Tiêu.

Hai ngày trước, chủ nhân ban đầu của thân thể này theo thường lệ tuần tra quận huyện.

Chỉ là phát hiện ra điều khác thường trong một căn nhà dân, bèn gõ cửa, lúc còn chưa thật sự bước chân đi vào, một bóng người liền vọt ra.

Khó có thể thấy rõ dung mạo của bóng người này, nhưng điều khiến Hứa Thanh Tiêu khắc sâu trong ký ức chính là.

Bóng người này cả người tràn ngập hàn khí, thân thể tựa như đã kết băng, tùy tiện cho mình một chưởng đã dẫn tới khí âm minh nhập thể.

Hàn khí!

Hàn khí!

Cũng chính là trong nháy mắt này, dường như một tia sét đánh qua trong đầu.

Tất cả thông tin được liên kết lại.

“Người này là có học võ, hơn nữa còn là người học võ tu luyện dị thuật.”

“Khí âm minh quấn quanh người hắn, chắc hẳn là bị dị thuật phản phệ, phỏng chừng tình hình còn hiểm nghèo hơn ta.”

“Hắn không chạy trốn về hướng bắc, lại đi về hướng nam, hơn nữa cố tình chọn huyện Bình An, khẳng định là có mưu đồ.”

“Hắn đang tìm cách giải quyết khí âm minh.”

Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ thông suốt, căn cứ vào thông tin có hạn, từ từ suy luận ra.

Bất kể sự tình gì thì đều không phải là ngẫu nhiên.

Trên thế giới này không có kẻ ngốc.

Biết rõ đi hướng bắc có thể chạy trốn, cho dù triều đình truy lùng đến mấy vẫn có lợi hơn là chạy đến huyện Bình An gấp trăm lần.

Nhưng vì sao người này lại muốn đến huyện Bình An?

Cùng đường? Thần chí bất minh?

Việc này hiển nhiên không có khả năng.

Câu trả lời duy nhất có thể giải thích cho việc này chính là quận huyện Bình An đối với hắn mà nói rất quan trọng, đối với một người tu luyện dị thuật mà nói, cái gì quan trọng nhất?
Chương 7 Chương 7: Kho Công Văn Ẩn Giấu

Đương nhiên là tính mạng của bản thân, dù sao tu luyện dị thuật sẽ gặp phải phản phệ cực kỳ đáng sợ.

Cho nên hắn tới tìm phương pháp hóa giải.

Huyện Bình An, vô cùng có khả năng có phương pháp hóa giải.

Chỉ là, phương pháp hóa giải này là cái gì?

Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, hắn điên cuồng suy nghĩ.

Nhưng vấn đề bị vướng mắc tại nơi này.

Một huyện Bình An nho nhỏ có phương pháp hóa giải gì chứ?

Địa thế? Bảo vật? Hay là...... Dị thuật khác?

Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ ra từng giải thuyết, mãi cho đến khi xuất hiện dị thuật.

Phanh!

Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ chấn động.

Một huyện Bình An nho nhỏ, chắc chắn không có động thiên phúc địa nào cả, nếu có thì đã bị triều đình trưng thu từ lâu rồi, sao có thể chờ tới bây giờ?

Còn về bảo vật thì càng khỏi nói, cho dù huyện Bình An thực sự có bảo vật, đã sớm được dâng tiến lên hoặc tự mình giấu đi rồi, cũng không thể nào bị đào phạm biết được.

Cho nên khả năng duy nhất chính là quận huyện Bình An có giấu dị thuật.

Dị thuật này rất có khả năng là dị thuật chí dương, có thể giải quyết khí âm minh trên người hắn.

Đúng vậy.

Đúng vậy.

Nhất định là như thế.

Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán của chính mình không sai.

Chỉ là xuất hiện một vấn đề mới.

Nếu thực sự có dị thuật.

Dị thuật này ở nơi nào?

Cũng chính vào lúc Hứa Thanh Tiêu khổ não không thể giải quyết được vấn đề, một giọng nói cắt ngang sự trầm tư của Hứa Thanh Tiêu.

“Thanh Tiêu ca, ta đã đun thuốc xong rồi, qua nửa canh giờ ngươi nhớ uống, đừng quên đó, bằng không đun cạn thì phiền toái lắm.”

Là đồng sự vừa mới tới đang nhắc nhở mình uống thuốc.

Nghe thấy giọng của đối phương, Hứa Thanh Tiêu không khỏi dò hỏi.

“Tiểu huynh đệ, trong hai ngày hai ngày ta không có ở đây, huyện nha có xảy ra chuyện gì đặc biệt cổ quái không? Tỷ như có nơi nào gia tăng phòng vệ không?”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi.

“Chuyện đặc biệt cổ quái? Ngoại trừ tên đào phạm kia ra thì làm gì còn có chuyện cổ quái khác.”

“Nhưng mà có vài nơi gia tăng phòng vệ, kho công văn của huyện nha chúng ta gia tăng phòng vệ thêm tận vài người, cũng không biết vì sao.”

Đối phương nói như thế, làm Hứa Thanh Tiêu lên tinh thần.

“Kho công văn?”

Kho công văn chính là nơi cất giữ hồ sơ, từ khi nữ đế đăng cơ, vì để ổn định thiên hạ, từ thành trì các nơi cho tới quận huyện thôn trấn đều cần phải xây dựng kho công văn, tất cả nha dịch bộ khoái hành sự phá án đều cần phải có người ghi chép lại từng chi tiết.

Dùng hồ sơ ghi chép, cất trong kho công văn, nếu có người sửa lại án xử sai oan khuất mà không có hồ sơ, huyện quan địa phương nhẹ thì cắt chức, nặng thì sung quân. Hồ sơ vụ án lớn đều yêu cầu chuẩn bị thêm một phần, đưa đến phủ thành, lúc đó cũng không lo có người thiêu hủy kho công văn, dựa vào việc đó để lừa trên dối dưới.

“Thanh Tiêu ca, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Đối phương tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ hỏi thử thôi, vậy hiện tại có những ai đang trông coi kho công văn? Người dẫn đầu là ai?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Dẫn đầu chính là Trần bộ khoái.”

Người đó thành thật trả lời.

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, nhưng mà cũng không nói thêm gì.

“Thanh Tiêu ca, bảo trọng thân thể, ta đi trước nhé.”

Mắt thấy Hứa Thanh Tiêu không nói gì, người đó cũng chắp tay cáo biệt, Hứa Thanh Tiêu đáp lại một lễ, sau đó liền đóng cửa phòng.

“Trong kho công văn có dị thuật.”

“Tuy không hoàn toàn khẳng định, nhưng tám chín phần mười.”

“Chỉ là làm sao để lẻn vào trong đó, lại là một việc phiền toái.”

Hứa Thanh Tiêu hơi cười khổ.

Hắn cảm giác ông trời lại trêu đùa mình, cho một hy vọng, lại bố trí một cửa ải khó khăn.

Bình thường không thể tùy tiện ra vào kho công văn, cần phải có lệnh tiễn tương ứng, huống chi hiện giờ kho công văn còn bố trí thêm phòng vệ, bản thân muốn lẻn vào gần như là không có khả năng.

Người dẫn đầu còn là Trần bộ khoái.

Hắn ta là võ giả thập phẩm đó.

Võ giả được xếp phẩm cấp, sức mạnh như con trâu, thân khinh bách chiến, bản thân có chơi cứng tự nhân lên mười người cũng đánh không lại một bàn tay của người ta.

Nhưng nếu chơi kế sách, với tính tình của Trần bộ khoái, chỉ sợ càng không có khả năng rồi.

Khó.

Khó.

Khó.

Đầu của Hứa Thanh Tiêu căng phồng luôn rồi.

Muốn sống thật sự khó như vậy sao?

Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực tự rót cho mình một chén trà.

Chỉ là lúc môi mới vừa đụng tới nước trà.

Bỗng nhiên, trong mắt Hứa Thanh Tiêu sáng ngời, nghĩ ra được một cách.
Chương 8 Chương 8: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (1)

Trong phòng.

Khi linh quang vừa chợt lóe lên trong não, Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một biện pháp.

Điệu hổ ly sơn.

Hiện giờ đại sự hàng đầu ở huyện Bình An là gì?

Đó chính là đào phạm chạy tới từ phủ Nam Dự, hiện giờ phủ Nam Dự đã phái người đến bắt giữ đào phạm, huyện Bình An tự nhiên phải toàn lực phối hợp.

Một khi để đào phạm chạy thoát, Huyện thái gia cũng không gánh nổi hậu quả.

Cho nên mặc dù trong kho công văn thực sự có dị thuật, cũng không thể quan trọng hơn so với tên đào phạm này.

Còn cách của Hứa Thanh Tiêu chính là truyền đi tin tức giả, chỉ có như vậy mới có thể lừa được người đi.

Chỉ là nếu như bị phát hiện, kết cục cũng rất thảm.

Nhẹ thì ba mươi trượng hình, nặng thì coi như thông đồng với địch, phải vào đại lao.

Nhưng chuyện đến nước này, Hứa Thanh Tiêu còn lo lắng phạt hay không phạt gì đó sao.

Có thể sống sót hay không vẫn còn là một ẩn số, lo lắng nhiều như vậy chỉ vô ích mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu định lập tức xuất phát.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lắc đầu.

“Không được, nếu đi như vậy sẽ hơi đường đột, phải tìm một lý do thích hợp.”

Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên nhận ra bản thân đột ngột đến đó như vậy, dễ dàng khiến người nghi hoặc, lỡ như bị Trần bộ khoái để ý, vậy thì chẳng phải phiền toái rồi sao?

Suy tư một phen, Hứa Thanh Tiêu nảy ra chủ ý.

Hắn phải diễn một màn khổ nhục kế.

Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến giờ Thìn.

Huyện nha huyện Bình An.

Ánh nắng chói chang chiếu vào giữa huyện nha, bởi vì sự kiện đào phạm, sai dịch trong huyện nha cẩn thận nghiêm ngặt hơn mọi khi rất nhiều.

Dù sao cũng đang trong thời điểm mấu chốt, nếu phạm phải một chút sai lầm thôi, sự tình sẽ không đơn giản như việc rơi đầu đâu.

Vị trí của kho công văn chính là kế bên huyện nha.

Cũng vào lúc này, bóng người của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện bên ngoài của kho công văn.

Cả người hắn ướt sũng, hàn khí từ trong cơ thể khuếch tán ra ngoài, mặt trời trên cao vẫn tỏa ra sức nóng khiến người ta khó chịu.

“Ai?”

“Là Thanh Tiêu.”

“Thanh Tiêu, ngươi làm sao vậy?”

Khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, đám thủ vệ kho công văn lần lượt tỏ ra khẩn trương, nhưng sau khi thấy người đến là Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng âm thầm thở phào.

Trần bộ khoái là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tiều tụy như thế, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn.

“Trần đại ca, đã xảy ra chuyện rồi, ta tự biết bản thân chỉ còn đường chết, tính chọn cho mình một chỗ phong thủy bảo địa, không ngờ đi đến đỉnh núi cách đây khoảng mười dặm về hướng bắc lại thấy tên đào phạm hôm đó.”

“Ta bất cẩn bị hắn phát hiện, nhưng may mà hình như người này cũng bị thương thế nghiêm trọng, không đuổi theo ta, chỉ là ta nhất thời hoảng hốt, hàn khí trong cơ thể bị đẩy ra rồi, chắc là không còn sống được lâu.”

“Trần đại ca, ngươi mau dẫn người đi điều tra, tặc tử kia phỏng chừng chưa trốn đi xa, nếu có thể bắt sống hắn, cũng là một đại công, cũng có thể báo thù cho ta.”

Lúc Hứa Thanh Tiêu nói chuyện có chút run rẩy, hàn khí trên người hắn bức người, thậm chí còn đọng lại thành sương, nhỏ giọt trên mặt đất.

Đây là khổ nhục kế của Hứa Thanh Tiêu.

Vì để thành công thực hiện kế điệu hổ ly sơn, Hứa Thanh Tiêu không ngừng ra sức ép hàn khí trong cơ thể, để nó tùy ý tỏa ra bên ngoài.

Chỉ là điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, sau khi hàn khí ra khỏi cơ thể lại có ảnh hưởng to lớn như thế.

Giờ khắc này, cả người Hứa Thanh Tiêu cứng đờ, cứ như vừa ở trong hầm băng ba ngày ba đêm liên tục.

Nếu nói lúc trước Triệu đại phu phán đoán sinh mệnh của bản thân chỉ còn có thể kéo dài được mười hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu cảm giác mình nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm hai canh giờ.

“Cái gì? Đào phạm ở đỉnh núi hướng Bắc?”

Trần bộ khoái có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Hứa Thanh Tiêu đánh bậy đánh bạ, thế mà lại phát hiện được tung tích đào phạm.

Hơn nữa nghĩ đến việc cấp trên từng dặn dò, đào phạm này từng tu luyện dị thuật, lâm vào phản phệ, cho nên thương thế rất nặng.

Có thể nói tìm được tung tích đào phạm, về cơ bản sẽ có thể bắt được hắn.

Nếu có thể bắt được loại đào phạm này, đối với hắn mà nói đây là công lao vô cùng to lớn, thậm chí nhờ vào công lao này mà hắn có thể vào phủ Nam Dự làm việc?

Tưởng tượng đến đấy, Trần bộ khoái hai mắt sáng rỡ.

“Trần đại ca, ngươi nhất định phải thay ta báo thù, thương thế của tặc tử kia rất nặng, hắn thấy ta, lại không đả thương ta, hiển nhiên là thương thế nghiêm trọng.”

Hứa Thanh Tiêu thấy Trần bộ khoái còn do dự không thể ra quyết định, lập tức không kiềm được tiếp tục bịa thêm chuyện, ý đồ dẫn dụ Trần bộ khoái.

Quả thật sau khi nghe được lời nói của Hứa Thanh Tiêu, Trần bộ khoái không kìm nén được nữa.

“Được, Thanh Tiêu lão đệ, ngươi về nha môn nghỉ dưỡng cho khỏe, ca ca nhất định sẽ thay ngươi báo thù.”

Trần bộ khoái mở miệng, sau đó nhìn mọi người nói: "Để lại hai người trông coi kho công văn, phái thêm hai người đến nha môn, báo cáo tung tích của đào phạm, những người còn lại đi theo ta.”

Trần bộ khoái có chút kích động.

Đào phạm chạy thoát từ phủ Nam Dự, trước mắt chính là trọng phạm, một khi bắt được hắn chính là công lao ngũ đẳng.

Theo luật lệ Đại Ngụy, công lao phân ra ngũ đẳng (năm cấp bậc), thăng quan tiến chức dựa vào công trạng, một công trạng ngũ đẳng, đủ khả năng để hắn ngồi lên vị trí đứng đầu bộ khoái huyện Bình An.
Chương 9 Chương 8: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (2)

Đương nhiên hắn cũng không ngốc, không thể một mình đi qua đó, mang theo vài huynh đệ cùng điều tra, nếu thật sự phát hiện đào phạm, cũng sẽ không trực tiếp ra tay vì tuy rằng thăng chức quan tốt thật đấy, nhưng cũng phải còn mạng để hưởng.

“Trần đại ca, ngươi mau mau đi, đừng để ý ta, nếu cứ kéo dài thời gian, tặc tử sẽ chạy mất đó.”

Hứa Thanh Tiêu nói Trần bộ khoái nhanh chóng đi đi, không cần lo cho hắn, dù sao nếu mình về nha môn nghỉ ngơi, vậy kế điệu hổ ly sơn do mình dày công thiết lập sẽ thành công toi rồi.

“Được!”

Trần bộ khoái cũng cân nhắc lợi hại trong đó, hắn không nhiều lời, mang theo mấy chục người rời đi.

Lúc này, trong kho công văn chỉ còn lại hai người.

“Thanh Tiêu huynh đệ, đi, ta đưa ngươi về nha môn nghỉ ngơi.”

Hai người dìu Hứa Thanh Tiêu, dự tính đưa hắn về nha môn nghỉ ngơi.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu nói: “Không cần, tìm đại một chỗ nào đó cho ta là được rồi, ta không đi nổi nữa rồi, nếu chết ở trong nha môn, cũng khiến người khác chê phiền phức, chi bằng bỏ ta vào kho công văn đi.”

Hứa Thanh Tiêu vội vàng cự tuyệt, bảo hai người tùy tiện tìm một chỗ cho bản thân.

Lập tức hai người liếc nhìn nhau.

Quả thật cả người Hứa Thanh Tiêu tỏa ra hàn khí bức người, âm khí đọng lại thành nước, thoạt nhìn trông có vẻ suy yếu cực độ, khiến người ta có cảm giác hắn có thể ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.

Nếu đưa về nha môn, chết thật thì cũng phiền toái, dù sao chết trong nha môn sẽ được coi như hi sinh vì nhiệm vụ, đến lúc đó tiền bồi thường sẽ rất nhiều, đồng thời gây ảnh hưởng không tốt.

Huyện lão gia nhắm chừng cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy, chi bằng bỏ vào trong kho công văn, nếu chết thật, sau này hạ táng đàng hoàng là được.

Nghĩ đến đây, hai người gật đầu, tiếp theo một trái một phải nâng Hứa Thanh Tiêu đi vào trong kho công văn.

Kho công văn của huyện Bình An cũng không lớn lắm.

Hứa Thanh Tiêu được hai người dìu vào kho công văn.

Trong kho có mấy chục kệ sách, bên trên hiển nhiên cũng bày một số hồ sơ.

“Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì ngươi kêu một tiếng là được, chúng ta nghe thấy sẽ tiến vào.”

“Đúng vậy, có chuyện gì cứ kêu một tiếng để chúng ta nghe thấy.”

Hai người mở miệng, chỉ vì hàn khí trên người Hứa Thanh Tiêu bức người quá mức, dẫn tới hai người cảm thấy lạnh lẽo, việc này nếu là bình thường, bọn họ cũng không để bụng cái gì, nhưng dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng đang trúng hàn độc.

Nếu xui xui bản thân mình cũng nhiễm… bọn họ không hề muốn tặng không đầu người.

“Được, làm phiền hai vị huynh đệ.”

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, tất nhiên là hắn cầu còn không được.

Đợi hai người đi rồi, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi phun ra một ngụm hàn khí, sau đó lên dây cót tinh thần, cố gắng hết sức ổn định khí mạch trong cơ thể, sau đó lập tức đứng dậy, bắt đầu lật xem hồ sơ.

Hắn không có bao nhiêu thời gian, đi bộ mười dặm về hướng bắc, dựa theo sức chân của đám người Trần bộ khoái, cả đi và về tốn nhiều nhất ba khắc, dù sao cũng là võ giả đã nhập phẩm, tốc độ đi bộ khẳng định rất nhanh.

Nhưng mà cộng thêm chút thời gian đi gọi người và điều tra, thời gian của mình nhiều nhất chỉ còn năm khắc, một khắc bằng mười lăm phút, nói cách khác bản thân chỉ còn thời gian bảy mươi lăm phút.

Nếu như trong khoảng thời gian này không thể tìm được, vậy thì phiền phức rồi.

Từng tập hồ sơ nhanh chóng bị Hứa Thanh Tiêu lật mở, tốc độ của cực nhanh, chỉ cần nhìn thấy hồ sơ liền trực tiếp lướt qua, mục đích của hắn là dị thuật.

Mười lăm phút sau.

Hứa Thanh Tiêu buông hồ sơ trong tay, hắn lắc đầu lẩm bẩm.

“Không thể tìm kiếm như thế này, kệ sách này ba bốn mươi tầng, tìm từng cái một, đừng nói là năm khắc, cho dù là năm canh giờ cũng khó có thể tìm được.”

“Thứ đồ dị thuật này, hiển nhiên không thể nào đặt trên hồ sơ công văn, theo lý nên được đặt riêng.”

Hứa Thanh Tiêu có chút nóng vội, nhất thời hồ đồ.

Sau khi suy nghĩ kỹ điều này, Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục tìm kiếm trên kệ sách nữa, mà đi vào bên trong, nhìn xem có vị trí nào được sắp xếp để riêng một chỗ, hoặc là tìm kiếm ngăn tủ.

Đồ vật quan trọng như dị thuật, khẳng định không thể đặt trên kệ sách.

Nhật định là đặt ở ngăn tủ, hoặc là chỗ nào đó tương đối khuất.

Dựa theo suy nghĩ này, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc tìm kiếm.

Lại thêm mười lăm phút trôi qua, vẫn không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào, hắn mở ra toàn bộ ngăn tủ, vẫn không tìm được dị thuật.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề sốt ruột, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

“Không ở bên trong kệ sách, cũng không ở trong ngăn tủ, căn phòng này cũng chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ giấu trong góc nào đấy?”

Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.

Cứ cắm đầu tìm kiếm khẳng định là cách tệ nhất, muốn tìm được đồ vật trong thời gian ngắn, nhất định phải dùng suy luận.

Từ từ!

Ngay trong tích tắc này, Hứa Thanh Tiêu dường như nghĩ ra cái gì đó, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía nóc nhà.

Xà nhà được thiết kế tứ hoành bát tung xuất hiện ở trong mắt, một chiếc hộp nhanh chóng xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.

“Quả nhiên.”

Hứa Thanh Tiêu hơi gượng cười mếu, sao người cổ đại cứ thích để đồ vật quan trọng trên xà nhà thế nhỉ?

Nhưng cũng không hề có bất kỳ sự do dự nào, Hứa Thanh Tiêu kéo một cái ghế đến, bước lên trên ghế, rồi sau đó áp chế hàn khí trong cơ thể, ra sức bật nhảy lên.

Mặt đất cách xà nhà ước chừng hai trượng, ghế cũng tầm khoảng nửa thước, muốn nhảy lên xà nhà trên cơ bản là không có khả năng.
Chương 10 Chương 10: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (3)

Huống chi hiện tại còn bị hàn khí ăn mòn, thân thể cứng đờ.

Hứa Thanh Tiêu cũng không ngu, trong tay cầm một tấm ván gỗ, ra sức nhảy, nhắm ngay trên chiếc hộp trên xà nhà đập một phát.

Phanh!

Tiếng va chạm leng keng vang lên.

Ngay sau đó, chiếc hộp rơi xuống đất, tuy Hứa Thanh Tiêu muốn bắt lấy chiếc hộp, đáng tiếc thân thể cứng đờ đến mức đáng sợ, hữu tâm vô lực, chỉ có thể nhìn hộp gỗ rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang.

“Thanh Tiêu huynh đệ, làm sao vậy?”

Chỉ trong nháy mắt, hai gã sai dịch ngoài cửa tức khắc nghe thấy động tĩnh, không kiềm được lên tiếng dò hỏi, muốn tiến vào nhìn xem.

“Đừng tiến vào, hàn khí trong cơ thể ta thoát ra ngoài rồi, rất khó có thể khống chế, sợ sẽ làm các ngươi bị thương, ta thử vận công áp chế trước đã.”

Hứa Thanh Tiêu lập tức lên tiếng, nếu lúc này để hai người kia tiến vào, vậy thì phiền phức rồi.

Quả nhiên vừa nói ra câu này, hai người ngoài cửa không dám đi vào.

Dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn.

“Vậy thì được thôi, Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cố gắng chịu đựng nhé, chờ Trần bộ khoái về sẽ không có việc gì.”

Hai người không dám đi vào, cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài an ủi một câu.

Đợi hai người không còn nói chuyện nữa, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn nhặt tấm ván gỗ lên, đặt về vị trí cũ, lại dời ghế dựa đi, sau đó mới nhặt hộp gỗ lên.

Chiếc hộp gỗ có khóa, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hiện tại gần như không thể tìm chìa khóa nữa.

Miễn cưỡng mở khóa, tất sẽ bị phát hiện.

Nhưng chuyện đến nước này đã không còn lựa chọn nào khác.

Két!

Hứa Thanh Tiêu dùng hết sức lực, chìa khóa bằng đồng nháy mắt bị vặn gãy, hộp gỗ lập tức bị mở ra, một quyển sách nhỏ màu lam đập vào trong mắt.

Trên quyển sách nhỏ có viết năm chữ.

【 Kim Ô Tôi Thể Thuật 】

Kim Ô Tôi Thể Quyết.

Khi những văn tự xuất hiện đập vào mắt, Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu ra, đây là dị thuật mà mình muốn tìm.

Những đây là bản sao chép, dùng văn tự của Đại Ngụy.

Hứa Thanh Tiêu kiềm chế kích động trong lòng, chậm rãi mở sách ra, bắt đầu nghiêm túc đọc.

“Tâm quang thái dương, thần hóa Kim Ô, chí dương chi khí, Kim Ô tôi thể.”

Lời mở đầu tối nghĩa xuất hiện khiến Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu, nhưng cũng may phần sau lược bớt những câu không đầu không đuôi, không còn tối nghĩa như thế nữa.

Hứa Thanh Tiêu cắm đầu xem đến mê mẫn, toàn bộ quyển dị thuật chưa đến ngàn chữ, nhưng gần như mở ra cho Hứa Thanh Tiêu một cánh cửa đến thế giới mới.

Thông qua ký ức trong đầu, Hứa Thanh Tiêu biết thế giới hiện tại mình đang ở có Tiên, Ma, Phật, Thuật và Võ.

Mà hai hệ thống lớn quan trọng nhất, phân chia ra Võ đạo và Tiên đạo.

Võ đạo tu luyện thân thể, Tiên đạo tu luyện tinh thần, đều chia ra làm thập phẩm, từ thập đến nhất.

Tu hành thân thể, chú trọng đóng vững đánh chắc, ngưng huyết dưỡng thân.

Tu luyện nguyên thần, sẽ càng chú ý sự ổn định hơn, dù sao nếu thân thể xảy ra thương tật, có thể điều trị bằng đan dược, nhưng nguyên thần bị tổn thương, thần tiên tới cũng vô dụng.

Quyển dị thuật này, tuy rằng tên là Kim Ô Tôi Thể Thuật, thoạt nhìn giống như phương pháp tôi luyện bình thường. Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu đọc xong, mới hoàn toàn hiểu ra vì sao dị thuật lại bị thiên hạ nghiêm cấm.

Kim Ô Tôi Thể Thuật, tâm quang thái dương, thần hóa Kim Ô, khí ngưng chí dương, rèn luyện thân thể.

Nói cách khác chính là, trong lòng muốn ngắm nhìn thái dương, ảo tưởng bản thân là một con Kim Ô, thiên địa chi khí ngưng tụ thành chí dương chi khí, dùng để rèn luyện thân thể.

Chỉ cần rèn luyện một lần, thân thể liền có thể lột xác, tăng cường khí huyết.

Đây là khái niệm gì?

Tu hành võ đạo bình thường, yêu cầu cường thân kiện thể, chăm học võ công, lại phối hợp các loại dược vật mới có thể từ từ tăng cường thân thể và khí huyết.

Hơn nữa quan trọng nhất còn phải xem công pháp.

Công pháp tu luyện có phải công pháp thượng thừa hay không, nếu là công pháp thượng thừa còn may, nếu không phải thì càng khó tu hành.

Kim Ô Tôi Thể Thuật này, không cần công pháp, không cần đóng vững đánh chắc, cũng không cần thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược, chỉ cần tôi luyện thân thể một lần, là có thể tăng cường thân thể, gia tăng khí huyết.

Việc này cũng y như mở hack vậy.

Chỉ cần tu luyện một lần, là có thể tăng cường một lần, tương đương với việc một lần tiết kiệm được mấy năm thậm chí là mười mấy năm khổ tu.

Tuy rằng có rất nhiều lời ích, nhưng thứ thật sự khiến Hứa Thanh Tiêu líu lưỡi chính là một đoạn cuối.

【 Tu luyện dị thuật thuật, mỗi lần tôi luyện thân thể có thể thoát thai hoán cốt, tăng cường thân thể, ngưng kết tinh huyết, cho đến khi ngao luyện ra đại nhật thánh thể, nhưng mỗi lần tu hành, đều sẽ dẫn đến dương khí nhập thể, nhẹ thì thân thể tự thiêu đến chết, nặng thì sinh ra Kim Ô Sát Niệm, trở thành yêu ma 】

Đây mới là thứ thật sự khiến Hứa Thanh Tiêu líu lưỡi.

Quyển dị thuật này có thể trực tiếp ngao luyện ra đại nhật thánh thể, ngưng tụ kim dương khí huyết, nhưng mỗi một lần tu luyện đều có khả năng nhóm lửa tự thiêu, thậm chí xuất hiện Kim Ô Sát Niệm, trở thành yêu ma.

Đây là một thanh kiếm hai lưỡi.

Hơn nữa mỗi một lần đều là có xác suất một nửa, gần như là nắm chắc cái chết.

Tình huống bình thường có ai dám thử?

Trừ phi là người sắp chết.

Vừa hay Hứa Thanh Tiêu chính là loại người sắp chết này.

Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục suy nghĩ lung tung, hắn thu hồi tâm chí, dời ánh mắt dừng trên dị thuật.

Trang dị thuật cuối cùng, là một bức quan tưởng đồ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Vô Song
  • Đang cập nhật..
Chương 26-29
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Nguyệt Phụng
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom