• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Song Thánh Giáng Phàm (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 Chương 1: Cách Cái Chết Chỉ Còn Mười Hai Canh Giờ

--------------------------

Ban đêm.

Vương triều Đại Ngụy, huyện Bình An.

Cơn rét lạnh thấu xương khiến cho Hứa Thanh Tiêu tỉnh táo ngay lập tức.

Còn chưa kịp chờ Hứa Thanh Tiêu phản ứng, các loại tin tức đã ùa vào trong não như nước lũ.

Vương triều Đại Ngụy, nữ đế đăng cơ.

Triều dã rung chuyển, yêu ma loạn thế.

Tu tiên dị thuật, Cẩm y thiên vệ.

Trong khi các loại tin tức lạ lùng kỳ quái ùa vào trong não, Hứa Thanh Tiêu lại đang lâm vào cơn mê man.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Bên ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng nói rất nhỏ, khiến cho Hứa Thanh Tiêu chậm rãi tỉnh lại.

"Đại phu, thương thế của Thanh Tiêu rốt cuộc nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?"

"Đúng vậy đại phu, từ lúc ông xem xong thương thế của Thanh Tiêu thì cứ lắc đầu mãi không nói lời nào, ông cứ việc nói thẳng đi."

Cùng với giọng nói hơi lộ vẻ tò mò vang lên.

Một âm thanh già nua đành đáp lại.

"Đứa nhỏ này bị yêu tà gây thương tích, khí âm minh đã tiến vào trong cơ thể, đây là vật lạnh vô cùng, một khi nhập thể, sẽ tổn thương tới gân mạch, rồi sau đó khiến cho khí huyết đọng lại rồi mất mạng."

Giọng nói già nua vang lên.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều lặng lẽ không nói gì.

"Vậy Thanh Tiêu còn có thể sống được bao lâu?"

Một giọng nói khác vang lên, hỏi đại phu.

Một lát sau, giọng nói già nua lại vang lên.

"Nhiều nhất mười hai canh giờ."

Giọng nói im bặt, ngoài cửa yên lặng như tờ.

Mà trong phòng.

Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi mở mắt ra.

Ý thức của hắn đã hoàn toàn khôi phục, mà giữa tròng mắt tràn ngập nỗi buồn bực.

Không chỉ vì mình vừa bị phán tử hình.

Chủ yếu là, lúc này mình vừa mới xuyên không, kết quả tính mạng chỉ còn kéo dài không tới mười hai canh giờ?

Như vậy có ai mà không khó chịu?

Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu là một người xuyên việt.

Mà thông qua ký ức trong đầu, Hứa Thanh Tiêu biết được mình xuyên qua đến người trùng tên trùng họ.

Sinh sống ở một thế giới yêu ma hoành hành.

Chính là một gã nha dịch trong huyện Bình An, vương triều Đại Ngụy.

Năm ấy hai mươi tuổi, vốn dĩ cũng coi như không tệ, thậm chí làm thêm vài năm nữa, có thể chính thức trở thành bộ khoái, thuộc loại đường đường chính chính ăn cơm nhà quan.

Nhưng không ngờ rằng, ngay vào hai ngày trước, một đào phạm hung ác đã chạy trốn thẳng đến huyện Bình An.

Bên trên hạ lệnh tra xét rõ ràng, kết quả nguyên chủ nhân cực kỳ xui xẻo, vừa vặn phát hiện đào phạm, kết quả bị một chưởng đánh bay, trong cơ thể trúng khí âm minh, tức là sắp chết.

Dùng lời của đại phu, còn có mười hai canh giờ để sống.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu tự mình cảm giác được, có khả năng không sống được đến mười hai canh giờ.

Bởi vì trong cơ thể là một trận băng hàn, máu tựa như đã đông cứng lại rồi, không thể lưu thông.

Loại khởi đầu địa ngục này khiến cho Hứa Thanh Tiêu không thể nào không phiền muộn.

"Đau đầu quá."

"Cho dù là bắt đầu như phế vật bỏ đi, Hứa mỗ ta cũng chịu được, nhưng ngày từ lúc bắt đầu đã chỉ có thể sống mười hai canh giờ? Chơi như vậy làm sao được chứ?”

Hứa Thanh Tiêu thấy đau cả răng.

Bởi vì thông qua ký ức, Hứa Thanh Tiêu còn biết được những tin tức về bản thân mình, chính là một nha dịch bình thường thuần túy, bối cảnh là cô nhi huyện Bình An, không cha không mẹ là tiêu chuẩn, cũng không có người thân nào khác.

Nếu không phải Huyện lão gia thấy mình đáng thương, cho mình làm sai dịch, nhắm chừng cũng chỉ có thể chạy việc vặt cho người ta.

Thân phận bối cảnh như vậy, cho dù là biết làm sao để phá giải cũng hữu tâm vô lực a.

Đòi tiền không có tiền, đòi người không có người.

Nói là khởi đầu địa ngục cũng không quá đáng chút nào.

Két!

Ngay vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Mấy bóng người xuất hiện trong mắt Hứa Thanh Tiêu.

Là đồng sự ở trong huyện, đều là nha dịch, cầm đầu là Trần bộ khoái, mặc áo lam mũ vuông, thắt lưng trang bị một thanh đao, hơn bốn mươi tuổi, chân râu đầy mặt, giờ này khắc này có vẻ hơi lặng lẽ.

Những đồng sự còn lại cũng đều như thế.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu nhiều nhất cũng chỉ sống không được không quá mười hai canh giờ, tất nhiên cũng không cười nổi, càng không biết nên nói lời gì để an ủi.

"Thanh Tiêu, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, đại phu nói ngươi không bị vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi tịnh dưỡng là được, không cần suy nghĩ nhiều."

Trần bộ khoái mạnh mẽ nặn ra một gương mặt tươi cười, hắn thật sự không thể nói ra tình hình thực tế, chỉ có thể an ủi như vậy, hy vọng Hứa Thanh Tiêu không phải chịu gánh nặng quá lớn.

Nhưng ở trên giường, Hứa Thanh Tiêu đang dần dần tỉnh lại chỉ biết cười khổ.

"Trần đại nhân, mới vừa rồi ở bên ngoài các ngươi nói những gì, ta đã nghe thấy."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nở nụ cười khổ, để cho mọi người không cần an ủi.

Chỉ là thốt ra lời này, mọi người nhất thời đều ngượng ngùng.

Trong phòng nội lại lâm bầu không khí tĩnh lặng như chết.

Nhưng không đợi Trần bộ khoái tiếp tục nói lời an ủi, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu dừng ở đại phu trên người.

"Đại phu, thật sự không có biện pháp nào để giải quyết sao?"
Chương 2 Chương 2: Cách Cái Chết Chỉ Còn Mười Hai Canh Giờ (2)

Hứa Thanh Tiêu không thích ngồi chờ chết, tuy khởi đầu ác liệt như thế này, nhưng nếu là có cơ hội hắn vẫn muốn tranh thủ một chút.

Bằng không cứ như vậy chết đi, thật sự là mất sạch mặt mũi.

Khi nghe Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Đại phu đã qua tuổi sáu mươi ngẩn người ra một chút, ánh mắt ông dừng lại trên người Hứa Thanh Tiêu, hơi suy tư, sau đó thở dài nói.

"Thật ra cũng không phải là không có cách nào, ngược lại có tới ba biện pháp, chỉ là ba biện pháp này cũng rất khó hoàn thành."

Đại phu trầm tư, khi nói ra những lời này, nửa đầu câu nói làm cho người ta dâng lên hy vọng, nhưng nửa câu sau lại làm cho người ta tuyệt vọng.

"Đại phu, dù sao cũng sắp chết tới nơi rồi, hay là ông cứ nói ra đi, biết đâu thực sự sẽ xảy ra kỳ tích thì sao.”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.

Nếu đã có biện pháp, như vậy tức là vẫn còn một đường sinh cơ, cho nên Hứa Thanh Tiêu không định từ bỏ.

Thấy Hứa Thanh Tiêu cố chấp như vậy, đại phu thở dài, rõ ràng lòng cầu sinh của con người mạnh mẽ biết bao, ngẫm lại cũng đúng, Hứa Thanh Tiêu năm ấy hai mươi tuổi, đang ở tuổi thanh xuân, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không chấp nhận được sự thực này.

Nghĩ đến đây, tiếng nói đại phu tiếp tục vang lên.

"Ba biện pháp này, nói ra thì cũng đơn giản, nhưng làm được thì rất khó."

"Thứ nhất, trong cơ thể ngươi có khí âm minh, đây là vật cực âm cực tà, muốn giải trừ, phải cần vật chí cương chí dương, lão hủ biết được có một loại đan dược, tên là Kim Cương Lưu Ly đan, đan dược này là do chính là Lôi Âm đặc chế, sáu mươi năm mới có thể luyện chế một lò, dùng vào có rất nhiều diệu dụng, mỗi một viên giá trị liên thành, cho dù là gia tộc giàu có nhất huyện Bình An dốc hết gia sản, cũng không đổi được một phần mười."

Ông lên tiếng, nói ra biện pháp thứ nhất.

Quả thực, biện pháp này còn chưa nói xong, Hứa Thanh Tiêu chỉ biết không chơi nổi.

Lôi Âm tự là một trong ba tam đại Phật môn, cao cao tại thượng, mặc dù là Phật môn có lòng từ bi, phổ độ chúng sinh, cũng không có khả năng lấy ra một đan dược trân quý như thế, để đưa cho những kẻ ở tầng đáy như mình.

"Biện pháp thứ hai là gì?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

"Biện pháp thứ hai cũng đơn giản, loại vật âm tà này, sợ chính là khí thuần dương, nếu trong vòng mười hai canh giờ, đột phá tới bát phẩm cảnh võ giả, tăng cường thể phách, hoạt huyết cường thần, có thể loại bỏ sạch sẽ."

Đại phu nói ra biện pháp thứ hai.

Biện pháp thứ hai vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều tự nhiên lắc đầu.

Nếu nói biện pháp thứ nhất khó khăn, vậy thì biện pháp thứ hai càng khó hơn.

Võ đạo mười phẩm, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.

Thân thể này của nguyên chủ nhân, đến bây giờ vẫn là một võ giả bất nhập phẩm, từ không có phẩm nào đến bát phẩm, tức là một hơi vượt qua ba phẩm cấp.

Có cắn thuốc cũng làm không được.

Phải biết rằng, võ đạo bát phẩm, đủ tư cách đến phủ Nam Dự làm bộ khoái thủ tịch, biện pháp này không phải không thể thực hiện được, là căn bản không thể thực hiện được, chỉ tồn tại trên lý thuyết.

"Vậy biện pháp thứ ba?"

Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Hắn tiếp tục hỏi, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nét kiên nghị.

"Biện pháp thứ ba này, chính là dị. . ."

Đại phu mở miệng, đang chuẩn bị nói rõ biện pháp thứ ba, bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Trần bộ khoái.

"Đại phu, có những chuyện không thể nói lung tung."

Trần bộ khoái tựa như biết đại phu muốn nói gì, lập tức ra tiếng cắt ngang, không cho hắn tiếp tục nói tiếp, để cho mọi người có chút tò mò.

"Trần đại nhân. . . Là lão hủ đường đột, có phần nói năng lung tung, mong Trần đại nhân chớ nên trách tội."

Sắc mặt đại phu trở nên hơi khó coi, ông cũng ý thức được mình đã nói sai, lập tức cúi đầu với Trần bộ khoái.

Rồi người kia lắc lắc đầu, nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, không khỏi than thở mà nói: "Ta hiểu Triệu đại phu nôn nóng cứu người, chỉ là cứu người cũng phải có quy củ, người đâu, đưa Triệu đại phu rời khỏi, thời gian cũng không còn sớm."

"Còn nữa, sắc ít thuốc cho Thanh Tiêu."

Trần bộ khoái hạ lệnh, cho người ta tiễn bước Triệu đại phu, sau đó ngồi ở đầu giường Hứa Thanh Tiêu.

"Thanh Tiêu, sự đời không có gì tuyệt đối, lát nữa ta sẽ đi tìm Huyện thái gia một phen, không có được Kim Cương Lưu Ly đan, nhưng lần này ngươi cũng được cho là bị thương vì công vụ, bất luận như thế nào, giúp ngươi kiếm chút bổ huyết đan dược sẽ không thành vấn đề."

"Có lẽ tất cả đều có chuyển cơ, ngươi cũng đừng quá nản lòng."

Hắn lên tiếng, vẫn tiếp tục an ủi Hứa Thanh Tiêu.

Mà Hứa Thanh Tiêu ở trên giường, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào phương pháp thứ ba Triệu đại phu còn chưa nói xong kia.

Rất hiển nhiên phương pháp thứ ba này có liên lụy đến điều gì đó, thế cho nên không thể nói lung tung.

Nhưng phương pháp thứ ba này, so với so hai phương pháp trước đó thì dễ làm hơn. Tuy vậy, Hứa Thanh Tiêu không truy hỏi.

Hắn biết tính tình của Trần bộ khoái, hơn nữa nếu tiếp tục truy hỏi, Triệu đại phu nhắm chừng cũng không dám tiếp tục nói lung tung.

Vì vậy, Hứa Thanh Tiêu đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng đã nhen nhúm trong lòng những mầm mống hy vọng.

Hắn không thể nào cứ cam chịu như vậy. Có trời mới biết sau khi mình chết đi rồi liệu có thể sẽ tiếp tục xuyên qua hay không, nếu là có thể xuyên không, vậy chẳng phải là hút máu sao?
Chương 3 Chương 3: Cách Cái Chết Chỉ Còn Mười Hai Canh Giờ (3)

Rất nhanh sau đó.

Triệu đại phu đi rồi.

Trần bộ khoái chờ thuốc được sắc xong, sau đó cũng mang theo người rời khỏi.

Sau khi mọi người đi rồi.

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.

Trong gian phòng về cơ bản là trống rỗng, không có vật gì, không khí có vẻ hơi trầm lặng.

Trừ một ngọn đèn dầu lay lắt, tất cả đều có vẻ yên tĩnh như vậy.

Sau một khắc đồng hồ.

Hứa Thanh Tiêu bưng chén thuốc nơi đầu giường lên, một mùi thuốc Đông y cực kỳ nồng nặc xông vào mũi.

Không có gì do dự, vì mạng sống, Hứa Thanh Tiêu một hơi uống hết chén thuốc này.

Có lẽ là vì thuốc đắng dã tật, cũng có lẽ là vì tác dụng tâm lý.

Sau khi chén thuốc trôi xuống bụng, một tia ấm áp từ bụng lan ra, khiến cho Hứa Thanh Tiêu có tinh thần hơn.

"Khụ."

Vị đắng ngắt dâng lên miệng, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nôn khan, nhưng cuối cùng hắn cũng cố gắng nhịn lại.

Chậm rãi thở ra một hơi, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn vặn vẹo thân mình, dựa theo Chính Dương quyền trong não, bắt đầu thao luyện, tận dụng hết khả năng để thân thể mình trở nên mềm mại hơn, không đến mức cứng ngắc như thế này.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Trời đổ cơn mưa nhỏ, Hứa Thanh Tiêu cũng chuyển biến tốt hơn một chút, ít nhất không giống phía trước, khó có thể nhúc nhích.

Phủ thêm một chiếc áo khoác dài, đeo thêm một thanh đoản đao, Hứa Thanh Tiêu tháo nón trúc rộng vành đang treo trên vách tường xuống.

Đẩy cửa phòng ra.

Két!

Một tia sét xẹt qua màn trời.

Màn đêm đen kịt, ánh sao le lói.

Mưa nhỏ nhè nhẹ liên miên hạ xuống.

Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà.

Cách thời điểm tử vong so với trước đó, chỉ còn mười một canh giờ.

Rầm rầm!

Tiếng sấm sét nổ vang.

Đã là giờ Sửu.

Huyện Bình An một mảng tối đen, lại gặp dông tố, càng trở nên yên tĩnh.

Hạt mưa rơi như từng hạt châu, rơi lên trên mái hiên, chảy xuống theo cạnh mái hiên.

Nhưng mà ngay vào lúc này.

Một bóng người xuất hiện ở giữa ngã tư đường yên tĩnh.

Bước chân của bóng người đó không quá nhanh, đầu đội nón trúc rộng vành, đi tới bên ngoài một ngôi nhà dân.

Người này chính là Hứa Thanh Tiêu.

Biết được sinh mệnh của mình còn không tới mười hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu vừa cảm thấy nặng nề vừa bất đắc dĩ.

Nên biết còn có phương pháp để giải cứu mình, dù có thế nào Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn buông xuôi.

Tuy hắn không biết vì sao Trần bộ khoái ngăn cản mình tìm hiểu phương pháp giải cứu, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn cam chịu.

Dầm mưa tiến đến, mục đích của Hứa Thanh Tiêu cũng rất rõ ràng, hắn đến tìm Triệu đại phu.

Bất luận như thế nào, hắn cũng phải hỏi cho bằng được phương pháp giải cứu.

Oành.

Lại là một tiếng sấm đánh.

Hứa Thanh Tiêu đã đi tới bên ngoài gia môn Triệu đại phu, hắn đưa tay gõ cửa rất khẽ, đứng ở dưới cửa tĩnh tâm chờ đợi.

"Ai?"

Một lúc sau.

Một tiếng nói trẻ tuổi vang lên, hơi cảnh giác.

"Người của nha môn, chuyển cáo lão gia nhà ngươi, có chuyện quan trọng."

Hứa Thanh Tiêu tự giới thiệu, rất trực tiếp.

"Mời đại nhân chờ."

Nghe thấy là người của nha môn, người sau lập tức hô một tiếng.

Ước chừng sau ba mươi lượt hô hấp.

Giọng nói của Triệu đại phu vang lên, nhưng vẫn chưa mở cửa.

"Xin hỏi là vị đại nhân nào?"

Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên quan sai tới thăm hỏi, là thật là giả cũng không ai biết được, tuy nói quận huyện Bình An thái bình, nhưng đề phòng cũng không phải chuyện thừa.

"Triệu đại phu, là ta."

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.

Lúc này, Triệu đại phu không chần chờ, lập tức cho người mở then cửa ra.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, mau đi vào đi, thân thể ngươi đang có bệnh, bản thân đã là hàn khí nhập thể, nếu lại bị lạnh, sẽ càng phiền toái hơn nữa."

"Nhị Minh, nhanh đi chuẩn bị hỏa lò, đi, nhanh đi."

Đợi đến khi nhìn thấy đúng là Hứa Thanh Tiêu, Triệu đại phu lập tức kéo Hứa Thanh Tiêu đi vào, nói hơi vội vàng, đồng thời cũng để cho học đồ chuẩn bị hỏa lò cho Hứa Thanh Tiêu.

"Triệu đại phu, đêm khuya ghé thăm, có chút đường đột, không cần hỏa lò đâu."

Hứa Thanh Tiêu khoát tay, trong cơ thể hắn thực sự đang rét lạnh thấu xương, nhưng tạm thời vẫn có thể chịu được, không cần dùng tới hỏa lò.

"Không sao, việc nhỏ mà thôi, mau ngồi xuống đi."

Triệu đại phu tháo nón trúc trên đầu Hứa Thanh Tiêu xuống, rồi sau đó lại cởi áo khoác trên người mình ra, định phủ lên trên người Hứa Thanh Tiêu.

Chỉ là Hứa Thanh Tiêu cảm kích trong lòng, nhưng vẫn xua tay cự tuyệt.

"Triệu đại phu, đột nhiên ghé thăm, thiết nghĩ ông cũng đã hiểu rõ ý đồ của ta, mong rằng đại phu hành y thiện tâm, thấy ta đáng thương, chỉ điểm bến mê cho ta."

Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề, dứt lời cúi đầu thật sâu về hướng Triệu đại phu.

Đã đến lúc sống chết trước mắt, Hứa Thanh Tiêu không có tâm tư gì, cũng không muốn dây dưa lôi thôi, chi bằng cứ trực tiếp cho sảng khoái.

Đúng vậy.

Thật ra vừa nghe được là tiếng nói của Hứa Thanh Tiêu, trong lòng Triệu đại phu cũng đã hiểu rõ vì sao Hứa Thanh Tiêu lại đến đây.

Trong hiệu thuốc chợt trở nên im lặng.

Ngọn đèn lay lắt, Triệu đại phu im lặng, ông ta thấy hơi hối hận vì mới vừa rồi đã nói năng lung tung.

"Lão gia, hỏa lò tới đây."

Cũng ngay vào lúc này, học đồ cầm hỏa lò đến, đây là hỏa lò dùng để sắc thuốc, ngẫu nhiên cũng có thể trực tiếp dùng làm hỏa lò để sưởi ấm tay chân.

"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Triệu đại phu gật gật đầu, tiếp nhận hỏa lò, đặt trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Chương 4 Chương 4: Phương Pháp Phá Cục

Những hòn than rựa đỏ phát ra nhiệt lượng, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không cảm giác được chút ấm áp nào, hàn khí trong cơ thể khiến hắn chỉ cảm thấy lạnh như băng.

"Triệu đại phu, ta đã là người sắp chết, không còn sống được bao lâu, xin Triệu đại phu thương xót."

Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên, chỉ là ánh mắt có chút bình tĩnh.

Những lời này tuy là cầu xin, nhưng là ẩn chứa một tầng ý tứ khác.

Mình đã sắp chết rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng hy vọng ngươi thương xót ta, vạch một hướng đi cho ta, tương lai sống hay chết, cũng sẽ chẳng trách các hạ.

Hứa Thanh Tiêu không nghĩ như vậy.

Nhưng trước mắt hắn không có cách nào, Triệu đại phu tựa như thực sự đang cố kỵ điều gì, chần chừ không chịu nói, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Quả nhiên.

Vừa nói ra những lời này, thần sắc Triệu đại phu khẽ thay đổi, ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt có chút uấn giận, người sống đến sáu mươi tuổi, sao ông có thể không nghe ra những lời này của Hứa Thanh Tiêu ẩn chứa điều gì?

Nhưng rất nhanh thôi ông đã thôi không tức giận nữa, cuối cùng hít sâu một hơi, lắc đầu thở dài.

"Bỏ đi bỏ đi, nếu vì nguyên nhân lão hủ đã loạn ngữ, vậy lão hủ cũng nên gánh vác hậu quả của lần loạn ngữ này."

Sau khi cân nhắc, ông đưa ra lựa chọn.

Ánh mắt Triệu đại phu dừng ở trên người Hứa Thanh Tiêu, sau đó mở miệng nói.

"Lão hủ biết ngươi nóng lòng muốn sống, nhưng mà phương pháp thứ ba này, độ khó khả năng không thua gì hai phương pháp trước đó, nhưng lại có khả năng sẽ đơn giản hơn nhiều so với hai cách trước."

"Thanh Tiêu tiểu hữu, ngươi có từng nghe nói đến dị thuật?"

Triệu đại phu mở miệng, nói ra phương pháp thứ ba.

"Dị thuật?"

Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, nhíu mày.

Trong não cũng đang không ngừng tìm kiếm từ ngữ này.

Rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu đã có chút ký ức.

"Đại phu đang nói tới dị thuật mà triều đình nghiêm cấm?"

Hứa Thanh Tiêu có chút nghi hoặc nói.

"Phải."

Triệu đại phu gật gật đầu, xác định Hứa Thanh Tiêu đã đoán đúng.

Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn rõ ràng nguyên nhân vì sao trước đó khi Triệu đại phu nhắc tới phương pháp thứ ba này, Trần bộ khoái đã trực tiếp cắt ngang.

Dị thuật.

Không chỉ có triều đình nghiêm cấm dị thuật, mà các đại danh môn chính đạo đều nghiêm cấm thứ này.

Ở thế giới này, có tiên, có yêu, có ma, có tà, có phật, có võ.

Tiên có tiên pháp, võ có võ đạo.

Nhưng bất luận là tiên đạo vẫn là võ đạo, tu luyện đều cực kỳ khó khăn, càng đi về sau càng khó khăn hơn

Mà có một thứ, có thể khiến người ta nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Loại này chính là 'Dị thuật' .

Loại dị thuật này một khi tu hành, có thể trong nháy mắt làm cho một loại năng lực nào đó của người ta trở nên rất mạnh.

Ví dụ như nói người tu tiên chủ tu là Nguyên Thần, nhưng muốn tăng lên Nguyên Thần không chỉ cần ngày qua ngày rèn luyện, mà còn cần hồng trần lịch lãm, ngộ đạo cuộc đời.

Mà võ đạo tu luyện, còn lại là tăng lên khí huyết thể phách, cần ngày qua ngày rèn luyện thể phách, thao luyện võ công.

Nhưng mượn dùng phương pháp dị thuật, có thể ở trong nháy mắt tăng cường Nguyên Thần, hoặc là tăng lên khí huyết thể phách.

Một hơi tiết kiệm mấy chục năm thậm chí đến trăm năm khổ tu.

Nhưng loại dị thuật này lại có tác dụng phụ cực kỳ đáng sợ, có thể thi thoảng khiến cho nhân bị lạc tâm trí, thậm chí một ít dị thuật đáng sợ, sẽ làm người biến thành yêu ma, làm hại nhân gian.

Xác suất này cao tới tám chín phần mười.

Nói đúng là mười người tu luyện dị thuật, sẽ có tám chín hóa thành yêu ma, làm hại nhân gian.

Tự nhiên mà vậy, thiên hạ danh môn chính đạo, thậm chí yêu ma lưỡng đạo đều cấm tu hành dị thuật.

Đủ để thấy dị thuật này đáng sợ ra sao.

Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu thực sự ngây ngẩn cả người.

Hắn không nghĩ tới phương pháp thứ ba mà Triệu đại phu nói lại chính là dị thuật.

Nhưng hắn đã phục hồi tinh thần.

Hứa Thanh Tiêu vẫn hỏi rất thẳng thắn.

"Triệu đại phu, dị thuật có thể cứu mạng của ta sao?"

Mắt hắn sáng như đuốc, nhìn về phía Triệu đại phu.

"Phải xem là dị thuật gì, khí âm minh trong người ngươi thuộc loại cực âm chi độc, nếu như ngươi có thể tìm được dị thuật chí dương, vậy thì sẽ có thể tự cứu được mình."

Triệu đại phu nói như thế.

"Dị thuật còn có phương pháp chí dương?"

Hứa Thanh Tiêu có phần kinh ngạc, cái này không phải oai môn tà công sao?

"Tự nhiên, dị thuật phân làm nhiều loại, hơn nữa dị thuật thuở mới bắt đầu, thật ra cũng là để phụ trợ tu hành, chỉ là sau đó lại bị các loại người tâm thuật bất chính phá hư mà thôi."

"Dù sao người sinh ra có tính tham lam, nhưng Thanh Tiêu tiểu hữu, lão hủ khuyên ngươi chớ nên đi thử con đường dị thuật này, dù sao tu hành dị thuật, tám chín phần mười đều sẽ bị lạc tâm trí, hoặc là hóa ma thành yêu, làm hại nhân gian."

Triệu đại phu không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.

Dị thuật này không được xem là thứ gì bí mật, Triệu đại phu biết được những bí mật trong đó, cho nên mới khuyên bảo.

"Dị thuật chí dương?"

Hứa Thanh Tiêu không để tâm tới lời khuyên can của Triệu đại phu.

Mình đã sắp chết rồi.

Còn lo lắng cái gì hung hiểm không hung hiểm, mặc dù khả năng thành công chỉ có một phần trăm, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ thử, dù sao không thử chính là chờ chết.

"Triệu đại phu, ở đâu thì có dị thuật?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.

"Điều này lão hủ cũng không biết."
Chương 5 Chương 5: Phương Pháp

Triệu đại phu chỉ lắc lắc đầu, ông có chút hiểu biết đối với dị thuật là vì cái này vốn không phải là điều gì bí mật, hơn nữa người đã sống đến sáu mươi tuổi, trải nghiệm phong phú mà thôi.

Về phần ở đâu có dị thuật, cái này làm sao ông biết được.

"Không biết thật sao?"

Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

Người sau đành cười khổ.

Nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, ta chỉ là một đại phu, nhưng dị thuật cũng không phải bí mật gì, ta có thể nói một chút về nó, nhưng ngươi hỏi ta nơi nào có dị thuật, sao ta có thể biết được?"

Triệu đại phu có chút dở khóc dở cười.

Dị thuật là sách cấm của thiên hạ, bất luận là triều đình hay là danh môn chính phái, chỉ cần phát hiện có người tư tàng dị thuật, cả nhà bị trảm, cũng không hề có chút gì hàm hồ.

Cho nên dân chúng tầm thường tất nhiên không hiểu.

Triệu đại phu biết nhiều thứ như vậy, một nửa là tin đồn đầu đường cuối phố, một nửa khác là do đặc thù nghề nghiệp, dù sao người làm đại phu sẽ có nhân mạch rộng lớn, sẽ biết được nhiều chuyện hơn so với người thường.

Nghe thấy Triệu đại phu trả lời như thế, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được mình có phần quá đáng.

"Triệu đại phu, hôm nay đến đây, bất luận là như thế nào cũng đều quá đường đột, Hứa mỗ ta cũng không phải là người xấu, ân tình hôm nay, khắc trong tâm khảm, nếu như may mắn sống sót, tất sẽ hoàn lại ân đã giải thích nghi hoặc."

Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, hắn chắp tay cúi đầu với Triệu đại phu, hành đại lễ.

"Không sao, không sao."

Triệu đại phu gật gật đầu, thật ra ông cũng hiểu Hứa Thanh Tiêu bất đắc dĩ mới làm vậy, cho nên chút mâu thuẫn vừa rồi cũng không là gì hết.

Sau đó, Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa, về cơ bản hắn đã là người sắp chết, không có tâm tình nói chuyện phiếm, dự định cứ như vậy mà rời khỏi.

Chỉ là lúc Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị rời đi, Triệu đại phu lại bỗng nhiên cất tiếng nói.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, chờ đã."

Ông mở miệng ngăn lại Hứa Thanh Tiêu.

Lập tức, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, không biết đối phương muốn làm cái gì?

Triệu đại phu đứng dậy, đi tới tủ dược trước mặt, lục tung một hồi, một lát sau cầm một chiếc hộp gỗ đi tới.

"Thanh Tiêu tiểu hữu, trong hộp này có một viên bổ huyết đan thượng đẳng, trong cơ thể ngươi có khí âm minh, nuốt viên bổ huyết đan này vào có thể lưu thông máu cường thân, ít nhất có thể tránh bớt một ít đau đớn, cũng có thể để cho thân thể xương cốt linh hoạt một chút, cứ coi như đây là chút tâm ý của lão hủ đi."

Triệu đại phu đưa chiếc hộp cho Hứa Thanh Tiêu.

"Cái này. . ."

Hứa Thanh Tiêu hơi xúc động, hắn nhìn chiếc hộp đối phương đưa tới, có vẻ kinh ngạc, nhưng Hứa Thanh Tiêu không có thời gian nói thêm nữa, bởi vì hắn quả thật cần thứ đồ này.

"Triệu đại phu, đa tạ."

Hứa Thanh Tiêu lại chân thành trí tạ, sau khi tiếp nhận chiếc hộp thì xoay người rời đi.

Giờ phút này.

Mưa phùn liên miên, màn trời vẫn đen kịt như trước.

Giờ Dần.

Trời còn chưa sáng.

Trong phòng.

Hứa Thanh Tiêu mở chiếc hộp ra.

Một viên đan dược màu đỏ nâu hiện lên ở trước mắt.

Đan hoàn không lớn, Hứa Thanh Tiêu nuốt luôn vào bụng, cũng mặc kệ có tác dụng phụ gì hay không.

Hàn khí trong cơ thể càng dày đặc hơn, nói thật có thể kiên trì trở về đã xem như thân thể này không tồi rồi.

Đan dược vào họng chưa đến nửa khắc đã nhanh chóng xảy ra phản ứng.

Tựa như một ngọn lửa, thiêu đốt phần bụng, làm cả người Hứa Thanh Tiêu thoải mái hơn rất nhiều.

Ngọn lửa lan tràn đến tứ chi trên thân thể, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, sung sướng vô cùng.

Đợi qua một lát, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy thao luyện lại Chính Dương Quyền Pháp một lần nữa, sau khi gân cốt trên người hoàn toàn giãn ra, liền bắt đầu suy nghĩ cách giải cứu.

“Dị thuật?”

Hiện tại ba phương pháp tự cứu mà Triệu đại phu đưa cho, hai cái đầu tiên căn bản không thể thực hiện được.

Chỉ còn con đường dùng dị thuật này là có thể thử một phen.

Nhưng thứ dị thuật này cực kỳ khó tìm, huống chi ở cái huyện Bình An tầm thường này, sao có thể có dị thuật được chứ?

Có chút đau đầu rồi đây.

Trong phòng, Hứa Thanh Tiêu không thắp đèn dầu, một mảnh đen tối.

Trong bóng tối, Hứa Thanh Tiêu nhắm hai mắt, trong đầu chỉ có hai chữ.

“Dị Thuật”

Hắn mơ hồ cảm thấy chính mình hẳn có biết một ít thông tin, nhưng có lẽ là bởi vì mới vừa xuyên qua, những thông tin tiếp thu được không hoàn toàn hoàn chỉnh, cho nên nghĩ không ra.

Hiện giờ sinh mệnh chỉ còn lại mười canh giờ cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu không muốn trì hoãn.

Một phút một giây cũng không thể trì hoãn.

Nhưng mà càng như thế, con người càng tâm phiền ý loạn, cũng sẽ dễ dàng nóng vội hơn.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Đã đến giờ Thìn.

Trời đã sáng từ lâu, trong phòng Hứa Thanh Tiêu ngồi ở trên ghế, vẫn nhắm mắt suy tư.

Nhưng cũng chính vào lúc này một tràng âm thanh bước chân rất nhỏ chậm rãi vang lên.

Mở mắt ra, lập tức xuất hiện tiếng đập cửa.

“Thanh Tiêu ca, là ta.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Y Vô Song
  • Đang cập nhật..
Chương 26-29
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Nguyệt Phụng
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom