• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa (4 Viewers)

  • Chương 2

(1788)
Chờ đến lúc đám người Từ Mộc Nghiên mang theo hộp cà men trở về phòng ngủ, mới nhận ra trong khoảng sân nhỏ có rất nhiều vỏ chăn, ga giường, như thế nào nhìn quen mắt vậy nhỉ?
"Kia không phải là vỏ chăn của mình sao?" Vương Dĩnh có chút không tin nổi, còn dùng tay dụi dụi mắt.
"Đúng vậy, đó chính là vỏ chăn của cậu, bên cạnh còn có cả ga giường của cậu nữa." Tưởng Hi Văn bình tĩnh trả lời.
Vương Dĩnh đơ một lúc mới kịp phản ứng, mang theo cà men xông về phía phòng ngủ, vừa chạy vừa hét: "Vương Tĩnh Kỳ cái đồ thối tha nhà cậu, cậu thật biến thái, tự dưng nổi hứng đem vỏ chăn của mình đi giặt làm gì vậy, cậu nói xem tối nay mình lấy cái gì đắp đây hả?"
Hai người sau lưng bất đắc dĩ lắc đầu, theo sau đi vào phòng ngủ, các cô rất muốn nhắc nhở đồng chí Vương Dĩnh một chút, chỗ này không chỉ có phòng ngủ của các cô, mà còn rất nhiều giáo viên ở đây, cô chửi lớn tiếng như vậy rất dễ bị người ta mắng đấy.
Chẳng qua, tiếng hét của Vương Dĩnh vừa ra khỏi miệng, phòng ngủ bên cạnh đã truyền đến một tiếng quát to: "Có để cho người ta nghỉ ngơi hay không, đây là nơi công cộng, muốn hét thì quay về nhà mà hét, có biết quấy rầy đến người khác hay không hả!"
Vương Dĩnh vừa chạy được một bước liền khựng lại, sau đó quay đầu lại nhìn phía sau dùng khẩu hình miệng nói "không biết", rồi nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.
Vừa đến cửa phòng, không gõ cửa cũng không thèm lấy thìa khóa, một chân đạp văng cửa, cửa "két" một tiếng liền mở ra, cô sải bước đi vào, nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ đang nằm trên giường không biết đang ghi ghi chép chép thứ gì, liền hét toáng lên: "Cậu cái tên biến thái này, chị đây bị mù mới đi thật xa mua cơm về cho cậu, vậy mà cậu lại hại mình, cậu không biết mình chỉ có một bộ ga giường với một cái chăn thôi sao? Bây giờ bị cậu giặt sạch, buổi tối mình lấy gì đắp đây hả, hả?"
Vương Tĩnh Kỳ hơi chột dạ, buông bút sách trong tay xuống, khuôn mặt cố gắng nở nụ cười thật tươi, giải thích: "Không sao đâu, mà cậu thích sạch sẽ như vậy, sao có thể đắp cái chăn như thế được."
Buổi chiều cô ở trong phòng hơi kích động, nghĩ muốn làm cái gì đó báo đáp tình nghĩa kiếp trước của ba người bạn tốt đã đối với cô, lúc cô đang giặt chăn của mình liền nghĩ giặt hộ chăn cũng là một cách tốt, sau đó liền gỡ hết ga giường ra giặt sạch, tiện tay cũng lấy chăn mền của ba người đem đi giặt, cho nên cuối cùng trở thành tình trạng như bây giờ, trên mấy dây phơi đều đang phơi ga giường chăn mền trong phòng ngủ của các cô.
Cho đến khi cô đấm thắt lưng phơi hết số chăn ga, cô mới nhớ ra, thời gian cô giặt không đúng lắm, mắt nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, đến tối ngủ, chăn mền có thể khô kịp không nhỉ!?
"Vậy cũng phải." Vương Dĩnh có tính hay nói thẳng, đôi khi lời nói còn chưa kịp chạy qua đại não đã bay ra khỏi miệng, lúc này cô cũng là trả lời theo phản xạ có điều kiện, nhưng sau đó liền kịp phản ứng lại: "Không đúng, cậu cũng đừng nghĩ muốn qua loa cho xong chuyện, nói cho cậu biết, lần sau chị đây bị hủy công tác thì cậu phải bao hết đấy." Nếu không có vỏ chăn, thì lớp bên trong của chăn mền cứ cách một thời gian đem đi giặt sẽ bị bóc hết, sau đó lại phải dùng chỉ may lại, nếu cứ giặt như vậy thì vô cùng tốn công, vì vậy sau này có một số người lười phải làm như thế cho nên mới phát minh ra một vật gọi là vỏ chăn.
"Được, không thành vấn đề." Vương Tĩnh Kỳ sảng khoái đồng ý, đời trước ở phòng ngủ này cô cũng thích làm mấy việc thêu thùa may vá, cho nên cô cũng làm giúp các bạn của cô mấy năm, đời này chắc rằng các cô ấy cũng không thể nào tiến bộ được, cho nên đoán chừng việc này cuối cùng vẫn rơi trên người mình.
"Còn có bọn mình nữa." Tưởng Hi Văn cùng Từ Mộc Nghiên cùng nhau mang theo ba cái cà men đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
"Ừ." Vương Tĩnh Kỳ nhìn bạn tốt của mình đến đông đủ, càng thêm cao hứng.
Vẫn là Từ Mộc Nghiên lương thiện nhất, nhìn Vương Tĩnh Kỳ ngốc kia bị người khác bắt nạg nhìn không được nữa, liền chuyển đề tài: "Buổi chiều một mình cậu ở trong phòng không có sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt chút, ngủ đến trưa đã tốt hơn rồi." Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên không thể nói cho các cô ấy biết sự thật, chuyện này có chút quỷ dị, không chừng các cô còn cho rằng cô ngủ nhiều quá thành ra nằm mơ giữa ban ngày.
"Không có việc gì thì tốt rồi, mau đến đây ăn cơm đi, thức ăn căn tin hôm nay không tệ, mình mua cho cậu một tô gà nấu nấm cách thuỷ đây này." Từ Mộc Nghiên lấy hai cái cà men bỏ lên chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Sau đó các cô liền tự phân việc, Vương Tĩnh Kỳ bày thức ăn, tìm bát đũa, những người khác đều đi thay quần áo. Bốn người ngồi vây quanh bên bàn cơm, bắt đầu bữa cơm tối.
"Tĩnh Kỳ, cậu không biết đâu, hôm nay cậu không đến văn phòng, lão yêu bà kia cứ luẩn quẩn trong văn phòng của chúng ta mấy lần." Vương Dĩnh vừa ăn cơm vừa nói chuyện lúc chiều.
Bốn người cùng một nhóm giáo viên khác đều được phân đến thành phố D, lại ở chung một phòng ngủ, tính cách cũng khá giống nhau, cho nên mới hai năm đã trở thành bạn tốt.
Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên toán, Vương Dĩnh là cô giáo dạy tiếng Anh, Tưởng Hi Văn dạy ngữ văn, chỉ có Từ Mộc Nghiên là cô giáo dạy môn phụ là môn mỹ thuật. Trong đám người các cô, chỉ có Vương Tĩnh Kỳ và Vương Dĩnh là dạy cấp ba, còn Tưởng Hi Văn và Từ Mộc Nghiên đều dạy ở trường cấp hai.
Buổi chiều, lúc Vương Tĩnh Kỳ ở trong phòng ngủ nhớ lại, năm nay cô dạy cấp ba, chịu trách nhiệm ba lớp năm ba và bốn lớp toán học, sau khi học trò hoàn thành kỳ thi đại học cô sẽ kết hôn với Trương Dương.
"À, vậy sao, bà ấy có hỏi mình không?" Vương Tĩnh Kỳ rất hứng thú hỏi, không biết có phải do được sống lại để làm lại từ đầu hay không, nhưng từ lúc trưa tâm tình của Vương Tĩnh Kỳ đã vô cùng tốt, nhìn mọi việc đều không còn cẩn thận từng li từng tí giống như đời trước nữa.
"Có hỏi, còn hỏi đến ba lần cơ." Vương Dĩnh nói xong liền dừng lại.
Mọi người bên bàn đều tò mò nhìn cô, lão yêu bà trong miệng các cô chính là vị chủ nhiệm năm ba, họ Trình, hơn bốn mươi tuổi, không biết vì nguyên nhân gì cùng chồng li hôn, bởi vì độc thân, cho nên đem toàn bộ thời gian đổ vào công việc, sau đó được ngồi lên vị trí chủ nhiệm.
Theo lý thuyết thì điều này cũng không có gì, nhưng không biết có phải do hôn nhân tan vỡ hay không mà vị chủ nhiệm Trình này ở cơ quan luôn nghiêm mặt, chưa từng cười, nói chuyện với ai cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, giọng điệu lạnh như băng, sắc bén, giống như ai cũng thiếu nợ bà ta vậy.
Trong toàn bộ tổ năm ba, Vương Dĩnh và Vương Tĩnh Kỳ là trẻ tuổi nhất, trong đó Vương Tĩnh Kỳ là người dịu dàng, hiền lành nhất tổ, có thể lão yêu bà này cũng muốn biết quả hồng có thể mềm mại cỡ nào, cho nên bình thường luôn tìm Vương Tĩnh Kỳ gây phiền toái.
Kiếp trước Vương Tĩnh Kỳ không tin là mình có thể may mắn như vậy, được chuyển đến dạy ở trường cấp ba tốt nhất thành phố D, cho nên thời gian ở nơi làm việc luôn cẩn thận dè dặt, đối với mọi chuyện đều chịu đựng nhẫn nhịn, cho nên cũng khiến cho lão yêu bà ở văn phòng các cô càng thêm kiêu ngạo.
"Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói lẹ đi, sao cậu qua mắt được bà ta?" Tưởng Hi Văn ăn một miếng bông cải, nhăn mày, hương vị này thật đúng là không thể nuốt trôi được.
Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Vương Dĩnh một cái, cũng chuyên tâm bận rộn trong chén của mình, cơm tối có canh gà nấu nấm cách thuỷ, cô đều lựa hết nấm ra bỏ sang một bên.
"Thì dùng trí thông minh của mình đùa giỡn bà ta chứ sao, lần đầu tiên bà ta hỏi, mình nói Tĩnh Kỳ đi toilet, lần thứ hai bà ta đến mình nói Tĩnh Kỳ đi về ký túc xá lấy bài thi, lần thứ ba mình nói với bà ta Tĩnh Kỳ đến thư viện mượn sách giáo khoa."
Vương Dĩnh nói xong, liền dừng lại chờ mọi người khen ngợi, nhưng lại nghe được Tưởng Hi Văn nói.
"Tĩnh Kỳ cậu tự tìm cho mình một lí do đi, ngày mai lão yêu bà trong tổ các cậu chắc chắc sẽ tìm cậu nói chuyện." Lý do vụng về như vậy, Vương Dĩnh không có đầu óc kia lại còn dám đắc chí.
"Ừ, mình biết rồi." Vương Tĩnh Kỳ nghĩ đến kiếp trước bị lão yêu bà bất nạt, nhưng lại nhớ đến kết cục về sau của lão yêu bà, lại cảm thấy đồng bệnh tương lân, cũng chưa từng có hận ý gì với cô cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom