• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa (1 Viewer)

  • Chương 1

(1646)
Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường bệnh, cảm nhận từng tầng đau đớn trong thân thể, đầu óc bắt đầu choáng váng, cô nghĩ cứ như vậy mất đi tri giác cũng tốt.
Cô từ từ nhắm mắt lại, mỉm cười, rốt cuộc cũng được giải thoát.
Đồng thời cô lại cảm thấy không cam lòng, đời này mình sống quá hèn nhát, quá ngột ngạt, vì đặt quá nhiều tâm trí vào cái gia đình có cũng như không này mà cô đã bỏ ra tất cả của mình.
Bây giờ nhớ lại, thật giống như những người Mộc Nghiên đã nói, rất không đáng.
Nếu như ông trời có thể cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không chọn một cuộc sống như vậy, dù cho kiếp sau không có chỗ nương tựa, cô cũng không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, tự mình sống hạnh phúc...
Khi Vương Tĩnh Kỳ tỉnh lại, cô có chút không thích ứng với ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, vội vàng đưa tay lên che mắt.
Thực hiện động tác như vậy xong, cô ngây ngẩn cả người, đã bao lâu rồi cô không thể hoạt động theo ý muốn, từ sau khi nằm viện, bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi nằm viện một tháng, cô căn bản không thể xuống giường, xoay người hay thực hiện động tác nào cũng như ốc sên bò, từ từ mới làm được. Nhưng vừa rồi, cô nâng cánh tay lên rất dễ dàng.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng có chút sợ hãi, cứ như vậy để cánh tay che mắt nằm trên giường không nhúc nhích.
Đúng lúc này đột nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông chói tai.
Tiếng chuông này nghe lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc, hình như là tiếng chuông báo hiệu giờ vào học và tan trường, nhưng đã nhiều năm cô không nghe thấy tiếng chuông này rồi.
"Tĩnh Kỳ, chuông kêu rồi, cậu còn không dậy, sắp trễ làm rồi đấy." Đột nhiên một giọng nữ lanh lẹ vang lên, nghe giọng còn rất trẻ.
Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hẳn là, hẳn là giọng của Vương Dĩnh.
"Cậu đừng làm phiền cậu ấy, đêm qua cậu ấy ngủ không ngon, cứ lăn qua lăn lại, để cho cậu ấy ngủ tới trưa luôn đi." Một giọng nữ khác vang lên, Vương Tĩnh Kỳ nghe, là giọng của Từ Mộc Nghiên.
"Tĩnh Kỳ buổi chiều có giờ dạy không?" Vương Dĩnh lại lên tiếng hỏi.
Không đợi Vương Tĩnh Kỳ lên tiếng, lại có thanh âm khác vang lên: "Buổi chiều cậu ấy không có giờ, để cho cậu ấy ngủ thêm đi. Nếu lão yêu bà có hỏi thì hai cậu tùy cơ ứng biến một chút." Đây là tiếng của Tưởng Hi Văn.
"Hứ, việc này cũng không phải lần đầu tiên chúng ta làm, còn cần phải chỉ." Vương Dĩnh nói.
Tiếp theo tiếng mở của vang lên.
"Tĩnh Kỳ, cậu nghỉ ngơi đi, khi trở về bọn mình sẽ mang cơm chiều cho cậu." Từ Mộc Nghiên lấy tay đưa lên trán Vương Tĩnh Kỳ kiểm tra độ ấm, xác định không có sốt liền dịu dàng nói một câu, kéo lại chăn cho cô rồi cũng rời đi.
Chờ trong phòng hoàn toàn im lặng, Vương Tĩnh Kỳ mới chậm rãi đem cánh tay che mắt xuống, nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn lên đỉnh màn đã ố vàng.
Yên lặng nhìn năm phút, cô mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn xung quanh phòng.
Một phòng ở rộng hơn mười mét vuông, hai bên tường đặt bốn chiếc giường tầng sắt, chính là loại phòng ký túc xá của sinh viên. Trên giường tầng dưới đều trải chăn màn, phía trên không có đệm chăn, nhưng lại có không ít đồ vật linh tinh.
Chân tường ngay cửa ra vào có một cây lau nhà, chổi và một cái hốt rác, bên cạnh còn có một cái sọt rác nhựa.
Đằng sau cánh cửa là một dãy tủ đồ, từ trên xuống dưới tổng cộng có tám ngăn tủ.
Đối diện cửa chính là một cửa sổ lớn, ánh mặt trời từ đây chiếu vào phòng. Phía dưới cửa sổ có một cái bàn sắt. Vương Tĩnh Kỳ nhớ bốn chân của cái bàn đó không được đều, lúc để vật gì đó lên luôn bị lắc la lắc lư. Trên bàn giờ đang đặt vài cái nồi đã được dọn dẹp ngăn nắp, còn có các đồ dùng làm bếp, thỉnh thoảng các cô cũng nấu ăn ngay trong phòng ngủ.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ này, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Thì ra ông trời không phải lúc nào cũng bất công, cả cuộc đời bi thảm của cô, rốt cuộc ông trời cũng nhìn thấy được, đáp ứng nguyện vọng trước khi chết, để cho cô trọng sinh.
Cảm xúc của lòng trong nháy mắt không thể khống chế được, cô trùm chăn che kín đầu, co người lại khóc lớn lên.
Cô khóc đến nỗi trời đất quay cuồng, đem oán khí đời trước tích tụ trong lòng phát tiết ra hết, khóc xong cô xốc mạnh chăn bông trên giường ngồi dậy, tuy rằng hai mắt hơi đỏ, còn có chút sưng, tóc cũng loạn thành một mớ, tóc đuôi ngựa vốn cột ở sau gáy bị lệch lên trên đỉnh đầu, nhưng nhìn chung tinh thần của cô hiện tại rất tốt.
Đôi mắt được nước mắt gột rửa sáng trong như thủy tinh, sau đó nhìn thấy chăn mền bị mình làm cho nhăn nhúm đến biến dạng, khóe miệng hơi giật giật. Nhiệm vụ đầu tiên cô phải làm là xác định thời gian hiện tại, sau đó rút vỏ chăn gối ra, đem đi giặt rồi phơi nắng, nếu không buổi tối sẽ không có cái đắp.
Cô thấy trên đầu giường có một túi xách lớn, đó là túi xách sau này cô vẫn dùng đi làm cho đến lúc kết hôn. Bây giờ chỉ có thể xác định được thời điểm này cô đã lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng chưa tổ chức hôn lễ. Chẳng qua, tình trạng này ở kiếp trước kéo dài khoảng ba năm, cũng không biết rõ hiện tại đang là lúc nào.
Cô lấy túi lớn của mình, lục lọi mấy thứ đồ bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy một cái điện thoại di động màu trắng trong đống đồ linh tinh mà cô đã mua sau khi đi làm.
Cô trân trọng nâng niu cái máy trong lòng bàn tay, thời điểm cô mua cái di động này có giá hơn một ngàn đồng, có thể sau này được tăng lương, mọi người sẽ không hiểu được hơn một ngàn đồng đáng giá bao nhiêu. Nhưng với người mới bắt đầu đi làm như cô, với lương của một giáo viên nhỏ chỉ có năm trăm đồng một tháng mà nói, chiếc điện thoại này khá đắt. Nếu không phải lúc đó Trương Dương ép cô phải mua thì sao cô có thể dám phí phạm chi một khoản tiền lớn như vậy chỉ để mua một phương tiện liên lạc. Lúc đó, cô chỉ nghĩ được dù có mua cũng sài không nổi. Hiện tại không phải chỉ thu phí từ một phía mà gọi đi hay nhận cuộc gọi đều phải trả phí. Cho nên từ khi mua di động cô vẫn chỉ dùng để coi giờ hay khi liên lạc với Trương Dương mới dùng một hai lần.
Cô cẩn thận mở di động ra, màn hình phát ra ánh sáng màu xanh, hiển thị thời gian là tháng 9 năm 2003, chính là thời điểm cô đã đi làm được hai năm, sang năm sẽ cùng Trương Dương làm lễ kết hôn.
Cô cẩn thận tính toán, bây giờ hẳn là đã qua thời điểm ba cô náo loạn ở Trương gia, không biết hiện tại Trương gia đã bắt đầu sửa sang lại phòng ở chưa?
Đương nhiên, kiếp này cô cũng không có ý định kết hôn cùng Trương Dương, cô thà rằng mất mặt cũng không muốn đám cưới rồi lại ly hôn với hắn, cô không muốn sống cuộc sống như lúc trước.
Nhưng cô cũng không định trực tiếp lật mặt nói chuyện ly hôn với Trương Dương, vừa vặn còn có thể lợi dụng mưu tính của Trương gia để thực hiện kế hoạch của mình. Nhờ kiếp trước ngã bệnh cô mới biết được vì sao Trương Dương gấp gáp cùng mình đăng ký kết hôn, trừ bỏ vì muốn cùng cô theo đến thành phố D còn có một lý do khác, đó chính là chính sách phúc lợi nhà cửa ở thành phố D vào năm ngoái, chỉ những công nhân viên tại chức có giấy đăng ký kết hôn mới nhận được đãi ngộ này.
Lúc đó không biết Trương gia đã chạy chọt quan hệ gì, không thông qua sự đồng ý của cô đã cầm giấy đăng ký kết hôn đi đứng tên căn nhà biến căn nhà thành của họ, cũng chính là căn nhà hơn năm mươi mét vuông mà Trương gia hiện tại đang ở.
Đến gần hai mươi năm sau cô mới biết được, căn nhà mà cô nghĩ mình ăn nhờ ở đậu kia chính là của cô.
Cô quyết định, đời này cô phải ly hôn với Trương Dương, hơn nữa phải giành lại những gì thuộc về cô, bao gồm cả căn hộ này. Đúng vậy, ít nhất cũng phải giành lại một nửa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom