• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 1906-1910

Chương 1906 Chia ra hai đường

Mà, Khương Phàm không biết bầy Yêu thú Đại La sơn kia có đáng tin cậy hay không, lại có thể thủ vững tới trình độ nào.

Nếu như thời khắc nguy cơ, bọn chúng lựa chọn từ bỏ, hậu quả khó mà lường được.

Thiên Hậu yên lặng nhìn lên bầu trời, mặc dù đã làm tốt quy hoạch, nhưng tương tự, nàng cũng không chắc.

Ví dụ như, Luân Hồi Huyết Sư đảo loạn Cửu U, rốt cuộc có thể ngăn cản hoàng đạo hay không, lại có thể chống đỡ bao lâu.

Ví dụ như, Địa Ma Thụ ngạnh kháng vết nứt, rốt cuộc có thể tử thủ đến cùng hay không.

Lại ví dụ như, nếu như các phương lựa chọn liên hợp, càng nhiều cường giả tụ tập đến một vết nứt thì sao??

Đây đều là biến cố chiến tranh, mặc dù nàng có thể dự liệu được, nhưng số lượng cường giả có thể sử dụng trong tay quá ít.

Luân Hồi bí cảnh, cuối cùng lại bại lộ quá sớm.

Nhưng... Nàng không hối hận!!

Khương Phàm nắm tay Thiên Hậu, không có trách cứ, nhẹ giọng hỏi:

- Chí Tôn Kim Thành có hi vọng mời chào tới hay không?

Thiên Hậu chậm rãi lắc đầu:

- Lúc đầu ta đã nói chuyện cùng bọn hắn, hy vọng có thể bí mật kết minh, bọn hắn xác thực có ý. Nhưng, dưới cục diện này bây giờ chúng ta không có chút phần thắng nào, bọn hắn không thể nào lại cược mệnh cả tộc.

Khương Phàm trầm mặc.

Đúng vậy, nếu như không có Hứa Như Lai bảo hộ, nương theo oán hận của các tộc Thương Huyền đối với Chí Tôn Kim Thành, thật đúng là có khả năng đầu nhập Luân Hồi bí cảnh.

Nhưng bây giờ Chí Tôn Kim Thành lại dựa vào Phật Đạo ảnh hưởng tạm thời an toàn, cũng không có uy hiếp, Luân Hồi bí cảnh lại không có chút phần thắng nào, bây giờ bọn hắn không có lý do đến đây 'Cược mệnh' 'Chôn cùng'.

- Như vậy đi, sau khi ta rời khỏi tổ sơn, ta sẽ đi Thượng Thương cổ thành một chuyến. Một là tìm kiếm Thiên Mệnh Thần Thạch, khôi phục uy lực Thiên Mệnh Chiến Giới. Hai là hấp dẫn lực chú ý, giảm bớt áp lực cho nơi này. Thuận tiện liên hệ Sí Thiên giới, lấy dương động kiềm chế thế lực Nam Bộ.

- Một năm sau đó, chúng ta đều sẽ rất khó, nhưng chỉ cần có thể nhịn đến khi Kiều Vô Hối trở về thì có thể giữ vững vùng chiến trường Luân Hồi bí cảnh này. Chỉ cần có thể trông coi nơi này, chúng ta sẽ có nơi sống yên ổn thật sự, lui cũng có thể thủ vững phòng ngự, tiến có thể khiêu chiến Thương Huyền, tĩnh có thể mưu cục thiên hạ, động có thể chinh chiến tám phương. Đến lúc đó, chúng ta có thể quang minh chính đại sinh tồn phát triển, không cần trốn tránh nữa.

- Thiên Mệnh Chiến Giới thật sự có thể áp chế cao giai Niết Bàn cảnh??

- Bây giờ ta là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, có thể bằng vào dung hợp 'Bản thân', áp chế bát trọng thiên, chờ ta đột phá cảnh giới lại chữa trị Thiên Mệnh Chiến Giới, hẳn là có thể áp chế cửu trọng thiên, thậm chí ảnh hưởng đến cảnh giới Bán Thánh.

Thiên Hậu đưa cho Khương Phàm một cái hộp gấm:

- Đây là mắt trái kiếp trước của chàng, ta cầm về từ chỗ Tu La, sau khi chàng dung hợp lại đi Thượng Thương cổ thành đi.

Khương Phàm tiếp nhận hộp gấm, lập tức nghĩ đến mấu chốt:

- Diêm bá có điều tra những di cốt hạ lạc kiếp trước của ta không? Đều đang ở trên tay người nào, ai còn đang giữ?

Bồi dưỡng Thánh Linh thật sự quá khó khăn.

Yêu thú, nhất định phải là dị thú huyết mạch phi phàm mới có thể chạm đến Thánh cảnh.

Cho dù là Huyền Quy, Long Cốt Cự Ngạc như thế này, đều cần rèn luyện thuần huyết, còn cần cơ duyên tuyệt thế như Chí Tôn Long Giác.

Nhân tộc, nhất định phải là Thiên phẩm linh văn, nhưng Thiên phẩm như phượng mao lân giác, chỉ có thể thông qua biến đổi huyết mạch, cưỡng ép tăng lên.

Thời khắc trước mắt Khương Phàm có thể nuôi dưỡng ngoại trừ Long Cốt Cự Ngạc, chính là Khương Quỳ.

Lấy tình huống của Khương Quỳ, chỉ cần đạt được di cốt liền có thể biến đổi linh văn, lại dùng di thể Thánh Linh đã chuẩn bị cho hắn kia, hẳn là có thể tuỳ tiện bước lên Thánh Linh cảnh.

Thiên Hậu nói:

- Di cốt của chàng bị Thiên Khải bách tộc chia cắt, tản mát tại Cửu Châu Thập Tam Hải, mà bộ phận đều đã luyện hóa. Tại Thương Huyền nơi này, nơi duy nhất còn bảo lưu lấy, hẳn là 'Vô Thượng vương phủ' của Xích Thiên Thần Triều cùng Thái Cổ Thần Miếu. Trừ bọn hắn, chính là Thiệu Thanh Duẫn. Trong tay nàng đang nắm bảo cốt Thánh Vương niết bàn của chàng. Mặc dù không cường đại bằng thời điểm Đăng Thiên Kiều, nhưng tình huống lúc đó... Chính chàng rõ ràng nhất, tương đương với vận dụng toàn bộ di cốt chế tạo cho nàng.

Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Ta chỗ này còn có chiến khu đời đầu tiên của Hình Phù Đồ, các ngươi nghĩ biện pháp phá giải mà luyện, cho An Minh Hề. Nàng là Ma Thụ linh văn, hẳn là có thể có chút liên hệ cùng Địa Ma Thụ, đến lúc đó nhìn xem có thể phát huy chút tác dụng hay không.

- An Minh Hề là ai?

Bên trong ánh mắt sáng ngời của Thiên Hậu bỗng nhiên hiện lên ý lạnh.

Khương Phàm vội vàng nói:

- Huyết Sát do Kiều Vô Hối bồi dưỡng, đứng vị trí thứ hai, cũng là thê tử của Khương Diễm.

Sắc mặt Thiên Hậu hơi chậm lại:

- Cảnh giới bây giờ của nàng là gì?

- Hẳn là tại cửu trọng thiên. Tiềm lực vẫn rất lớn.

Người bên cạnh Khương Phàm có thể luyện hóa chiến khu của Hình Phù Đồ, giống như chỉ có An Minh Hề.

Chỉ là không biết nàng có thể lợi dụng tài nguyên của siêu cấp chiến khu này hay không, nhưng dù gì, cũng hẳn là có thể tới Bán Thánh.

- Chàng đi ra bên ngoài ngàn vạn lần phải chú ý an toàn, không được liều lĩnh, chủ yếu lấy hấp dẫn lực chú ý làm chủ.

Sau khi hai người thương lượng đơn giản, tiếp tục noi theo quy củ cũ.

Thiên Hậu tọa trấn Luân Hồi bí cảnh, Khương Phàm ra ngoài hấp dẫn lực chú ý, khác với lúc trước chính là, Thiên Hậu muốn tiếp nhận áp lực chiến tranh tại Luân Hồi bí cảnh, Khương Phàm càng phải công nhiên xuất hiện, nghênh chiến cường địch các phương.

Mặc dù đều sẽ rất gian nan, nhưng chỉ cần có thể sống qua một năm này, đợi đến khi Kiều Vô Hối trở về, bọn hắn có thể chân chính đứng vững gót chân.

Sau năm ngày, Khương Phàm dung hợp thần nhãn, lại phụ trợ thêm ba viên thánh đan, thành công đột phá hàng rào ngũ trọng thiên, bước lên Niết Bàn cảnh lục trọng thiên, Khương Qua đã đột phá đến cảnh giới Bán Thánh đi cùng hắn, lặng lẽ rời khỏi Luân Hồi bí cảnh, mang theo Lâm Ngữ Linh chạy tới tổ sơn.

Khương Bân, Hướng Vãn Tình đều theo sát rời khỏi.
Chương 1907 Đăng lâm tổ sơn

Một bên thì đi tìm kiếm bọn người Kiều Anh Tung mang về Luân Hồi bí cảnh. Một bên thì phải tiến về Sí Thiên giới, Khương Phàm lại lần nữa mang ra 'Địa Hoàng Đào Thụ', 'Huyết Linh Bồ Đề Thụ', 'Vạn Độc Huyết Long' trong thế giới mới giao cho Dạ An Nhiên. Hy vọng có thể mượn nhờ linh khí của những Thánh Thụ đặc biệt này, tẩm bổ Thế giới Ngũ Hành của Dạ An Nhiên, cũng hi vọng Dạ An Nhiên có thể thông qua Thế giới Ngũ Hành, cung cấp cho những này Thánh Thụ điều kiện sinh trưởng tốt hơn, thúc ra linh quả.

- Ai đi ra rồi?

Một bóng người già nua đứng trong cái khe mờ tối, nhìn qua ba thân ảnh liên tiếp bay lên không.

Hắn chính là lão nô được Miếu chủ Thái Cổ Thần Miếu an bài tới đây truy đuổi theo Khương Phàm, thấy có người rời khỏi Luân Hồi bí cảnh, lập tức xem xét chiến khu đời thứ năm hắn khống chế trong tay, kết quả không có chút phản ứng nào.

- Hẳn không phải là Khương Phàm. Bây giờ hắn còn không kịp trốn đây.

Lão nhân lắc đầu, tiếp tục tiềm phục tại trong cái khe, mặc kệ Luân Hồi bí cảnh muốn chuẩn bị cái gì, nhiệm vụ chủ yếu mà hắn tới chỗ này chỉ là truy đuổi theo Khương Phàm, xác định vị trí cụ thể của Khương Phàm.

Tuy nhiên, nhìn thân ảnh dần dần biến mất, hắn vẫn rất ngạc nhiên, Luân Hồi bí cảnh chẳng lẽ là đang tìm giúp đỡ sao?



Tổ sơn!

Bầu không khí nơi này hơi có vẻ xấu hổ!

Sự kiện Đại Diễn oanh động thiên hạ, tổ sơn đầu tiên là tuyên chiến với Vạn Đạo Thần Giáo, đưa Sát Sinh Tiễn đi, sau đó lại là đàm phán thất bại, toàn diện động viên, cao điệu tuyên chiến.

Ngay cả hoàng đạo Chí Tôn đều bị tư thế 'Đổ máu tới cùng' của bọn hắn làm cho kinh động đến, cũng đều nhao nhao ra mặt tỏ thái độ.

Thậm chí Cửu Thiên Thần Giáo còn phái tới hai vị Thánh Linh.

Đại Hạ hoàng triều càng động viên cả nước.

Nhưng, tại thời điểm bọn hắn huyên náo oanh oanh liệt liệt, muốn huyết chiến đến cùng với Vạn Đạo Thần Giáo, tiểu cô nương Đại Diễn thánh địa người ta lại đẩy ra ngoài một tôn thần từ U Minh Địa Ngục, một đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo!

Hết thảy, im bặt mà dừng!

Toàn Thương Huyền, an tĩnh!

Các cao tầng thánh địa tụ tập phía trên tổ sơn đều có loại cảm giác bị đè nén khó chịu.

Trước đó nhiệt tình tăng vọt, chiến ý cuồn cuộn, lại là ký kết huyết thư, lại là tuyên ngôn hào hùng, cái tư thế mênh mông kia không thể nghi ngờ là thời khắc kích tình mênh mông nhất của tất cả bọn hắn trong cuộc đời đến nay, kết quả...

Kích tình cuồn cuộn sắp phun trào, lại bị cưỡng bức đổ nước dập tắt.

Cái cảm giác này tương đối khó chịu, bên trong khó chịu còn mang theo vài phần xấu hổ.

Tuy nhiên, sau khi sự kiện phát sinh, ánh mắt của tất cả thánh địa Thánh Chủ và các túc lão đều nhìn Tô Thiên Sóc cũng thay đổi.

Tô Thiên Sóc lại là phụ thân Thiên Hậu tiền triều?

Cái này không giống với quan hệ sư đồ của Vô Hồi Thánh Chủ và Khương Phàm.

Sư đồ có thể đoạn, thân tình thì không được!

Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, Tô Thiên Sóc mãi mãi cũng là phụ thân của Thiên Hậu, Đại Diễn thánh địa càng vĩnh viễn là nhà của Thiên Hậu.

Sau này ai còn dám khi dễ Tô Thiên Sóc?

Nhưng Tô Thiên Sóc lại không có nghĩ nhiều như bọn hắn, hắn vẫn đắm chìm trong bi thống khi thê tử qua đời, cũng ảo não vì đã rước lấy phiền phức cho Tô Niệm.

Mặc dù Tô Niệm mời Tu La bổ Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng bất luận là Thiên Hậu, Khương Phàm, hay là Tu La, tình cảnh tiếp theo đều sẽ vô cùng gian nan.

Điểm này, hắn vô cùng rõ ràng.

- Lâm Ngữ Linh trở về! Đại Diễn chủ mẫu, Lâm Ngữ Linh đã trở về!

- Vừa mới trở về, liền đi thẳng đến đỉnh núi.

Từng tiếng la dồn dập lên, đánh vỡ sự bình tĩnh buổi sáng sớm.

Các cao tầng thánh địa trong đình viện ở các nơi tại tổ sơn liên tiếp đi ra, kinh ngạc nhìn qua đệ tử tổ sơn đến đây thông báo.

- Không phải Lâm Ngữ Linh đã chết rồi sao?

- Không phải Thiên Thu các đã xác nhận Lâm Ngữ Linh chết tại Vạn Đạo Thần Giáo sao?

- La to, còn thể thống gì!

- Trở về thì trở lại, không phải hẳn là về nơi này sao? Làm sao còn chạy tới đỉnh núi.

- Có phải là có chuyện gì hay không?

Bọn hắn nghị luận ầm ĩ, cũng đều nhìn về phía đình viện của liên minh Thánh Địa Tây Bộ ở kia.

- Ngữ Linh trở về rồi?

Tô Thiên Sóc tông cửa xông ra, sau khi xác định mình không nghe lầm, liền bay lên không lao thẳng đến đỉnh tổ sơn.

- Trở về rồi? Trước đó không phải nói đã chết rồi sao? Loại chuyện này còn có thể nói đùa?

Vô Hồi Thánh Chủ theo sát xông lên tổ sơn.

Thánh Chủ và các túc lão của thánh địa khác đều đuổi theo.

Diêu Khải Minh đi đến trước điện trên đỉnh núi, kinh ngạc nhìn Lâm Ngữ Linh với sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.

Không phải đã dùng huyết châu sao?

Không phải là bị huyết châu mài chết sao?

Làm sao nhìn không ra bất cứ dáng vẻ bị hút gì?

- Lâm Ngữ Linh cô nương?

Diêu Khải Minh nhịn không được hỏi một câu.

- Lâm Ngữ Linh, gặp qua Diêu trấn thủ.

Lâm Ngữ Linh chậm rãi hành lễ.

- Ngươi đây là...

- Vạn Đạo Thần Giáo bị hủy, ta may mắn sống tiếp được.

- Bọn lúc ấy hắn cho ngươi dùng đan dược điều bổ?

- Bọn hắn cũng không có lòng tốt kia.

- Vậy ngươi...

- Ta đã chết đi, lại còn sống.

Lúc này, Tô Thiên Sóc và Tô Triệt đã vọt tới đỉnh núi, vừa nhìn thấy Lâm Ngữ Linh, trong chốc lát, đầu đều ông ông lên, toàn thân đều bất chợt nóng lên.

- Ngữ Linh!!

Tô Thiên Sóc đều không lo được mọi người đang ở xung quanh, kích động bổ nhào qua ôm chặt lấy nàng.

- Mẫu thân!!

Tô Triệt cũng tiến lên, cùng phụ mẫu ôm một chỗ.

Lâm Ngữ Linh mông lung hai mắt, có thể rõ ràng cảm nhận được sự kích động cùng nhớ mong của bọn họ dưới từng cơn run rẩy.

- Thật sự là nàng?

Tất cả Thánh Chủ, các túc lão liên tiếp đi đến đỉnh núi, thấy cảnh này đều kinh ngạc không thôi.

Sau một phen động tình ôm ấp, Tô Thiên Sóc đẩy Lâm Ngữ Linh ra, dò xét trên dưới:

- Nàng không sao chứ? Chỗ nào không thoải mái? Huyết châu còn đang ở trên thân sao?

Lâm Ngữ Linh nói:

- Thiếp đã chết tại thần giáo rồi, đáng tiếc là Khương Phàm đã dùng bảo dược cứu thiếp về lại.

- Chết rồi lại còn sống? Khởi tử hồi sinh??

- Trên đời còn có loại thuốc này??

- Thiên Thu các không có tính sai, nàng lúc ấy đã chết thật. Vậy thời điểm nàng được cứu, chẳng phải là đã qua mười ngày? Lại còn có thể sống sót??
Chương 1908 Sư đồ hoàn mỹ

Trên đỉnh núi vang lên từng tiếng hít hơi, thuốc cải tử hồi sinh chỉ là nghe nói qua, chưa từng nhìn thấy qua.

Lâm Ngữ Linh nói:

- Là một loại thuốc đặc thù, thiếp cũng không phải rất rõ ràng, dù sao cũng là chiêu hồn, là mớm thuốc liền trở lại.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Tô Thiên Sóc kích động mà cười, nhưng đôi mắt làm thế nào cũng đều ngăn không được những giọt lệ tuôn rơi.

Nửa tháng sinh ly tử biệt này, suýt chút nữa đã đánh sụp hắn, không chỉ có gầy đi ba vòng, trên đầu đều đầy tóc trắng, không còn dáng vẻ phóng khoáng nho nhã bình thường, mà là tiều tụy suy yếu.

- Khương Phàm??

Vô Hồi Thánh Chủ đánh giá hai nam tử bên cạnh Lâm Ngữ Linh, một người gầy gò chút lại càng nhìn càng quen thuộc.

Đỉnh núi bỗng nhiên an tĩnh, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang.

Khương Phàm??

- Sư phụ, phụ thân, đã lâu không gặp.

Khương Phàm tháo mặt nạ xuống, thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ cùng Khương Hồng Võ.

- Sao ngươi lại tới đây.

Khương Hồng Võ kích động đi qua.

Vô Hồi Thánh Chủ, Dạ Thiên Lan cũng đều vây đi qua, từ biệt nhiều năm, riêng mình bận rộn, không nghĩ tới lại gặp gỡ ở nơi này.

- Khương Phàm!!

Tất cả Thánh Chủ đều thay đổi sắc mặt lại.

Bây giờ đã không còn ai lại coi thường vị cuồng đồ đã là người của thánh địa này.

Uy danh Phần Thiên Thần Hoàng chấn kinh thiên hạ, dẫn phát sóng gió ở Thương Huyền, tất cả hoàng đạo liên hợp đuổi bắt.

Hiện nay, Thiên Hậu dẫn Tu La mạnh mở Sinh Tử giới, nộ trảm Vạn Đạo Thần Giáo, càng đẩy hung danh vị đã từng là chủ nhân thần triều này lên đến cực hạn.

Gần đây bọn hắn còn đang nghị luận, Khương Phàm đã có số lượng cường giả nhất định, đã đạt đến độ cao hoàng tộc, nếu như có thể thủ vững ở Luân Hồi bí cảnh, cuộc chiến báo thù chính thức đưa vào danh sách quan trọng.

Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, thời kỳ nhạy cảm khi mà ánh mắt thiên hạ đang tề tụ dày đặc ở Luân Hồi, vậy mà Khương Phàm lại nghênh ngang rời khỏi, còn tới tổ sơn của bọn hắn!

Gia hỏa này khẳng định không phải chuyên môn đến đưa Lâm Ngữ Linh, mà là có mục đích khác!!

Chẳng lẽ, hắn muốn bằng vào quan với Vô Hồi Thánh Chủ cùng Đại Diễn Thánh Chủ, đều kéo toàn bộ tổ sơn lên chiến xa Vạn Thế Thần Triều của hắn??

Rất nhiều Thánh Chủ trao đổi ánh mắt, lông mày rõ ràng đang nhíu lại.

Trong đầu đều lóe lên lời giống như vậy, không đồng ý!!

Thánh địa có thể thắng được tôn trọng, dựa vào là tuyệt đối trung lập. Không có người nào dám động thánh địa, cũng dựa vào tuyệt đối trung lập.

Tựa như chuyện Vạn Đạo Thần Giáo đồ sát Đại Diễn thánh địa, tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều tích cực ủng hộ tổ sơn, có thế lực là vì bảo vệ tổ sơn, không để cho Vạn Đạo đột kích, có thế lực trực tiếp phái người, hiệp trợ tổ sơn tiến công.

Nếu như thánh địa đột nhiên có khuynh hướng nghiêng về thế lực nào đó, có thể hoàn toàn đầu nhập vào thế lực nào đó, không chỉ có mất đi ưu thế trung lập, sẽ còn biến thành uy hiếp trong mắt người khác.

Đến lúc đó, tất cả hoàng tộc hoàng đạo cũng không phải ủng hộ tổ sơn, mà muốn liên thủ đạp diệt tổ sơn!

Diêu Khải Minh cũng nhíu mày, mặc dù Khương Phàm đang mang 'Thương Sinh Tạo Hóa', nhưng thân phận quá đặc thù, nhất là với cục diện trước mắt.

Nếu như hợp minh sau bị phát hiện, tất cả hoàng đạo trước tiên sẽ liệt tổ sơn vào cường địch số một.

Dù sao Thương Sinh Cung mang uy hiếp quá lớn, ai cũng không hy vọng đột nhiên Sát Sinh Tiễn nhắm ngay bọn hắn.

Khương Phàm cùng Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Hồng Võ, Dạ Thiên Lan hàn huyên một lúc, sau đó lại nói với Diêu Khải Minh:

- Diêu tiền bối chớ khẩn trương, ta không phải tìm đến phiền phức, chỉ muốn gặp lại lấy lại một thứ.

Sắc mặt Diêu Khải Minh hơi chậm:

- Mời tới bên này.

Tất cả Thánh Chủ cau chặt lông mày, cùng nhau bước về phía trước.

Nhưng không chờ bọn hắn mở miệng ngăn cản, Khương Phàm đã nói:

- Không cần, cứ bàn bạc ngay ở chỗ này. Tất cả mọi người có thể nghe rõ ràng, miễn cho người ta hiểu lầm có giao dịch gì đặc biệt.

- Cũng tốt, ngươi muốn cái gì?

Diêu Khải Minh ho nhẹ vài tiếng, là mình chột dạ.

- Cũng không phải muốn cái gì, thật muốn tính toán ra, có lẽ còn là ta đang giúp tổ sơn bận bịu.

- Giúp chúng ta bận bịu?

- Vạn Đạo Thần Giáo tàn bạo bất nhân, đồ sát Đại Diễn thánh địa, đây là mạo phạm liên minh Thánh Địa toàn Thương Huyền, cũng là mạo phạm tổ sơn, ta nghe nói tổ sơn đã làm ra đáp lại, muốn tiếp tục đối kháng tiếp cùng Vạn Đạo Thần Giáo. Thương Sinh Cung sẽ còn khởi động không định kỳ, bắn giết cao tầng Vạn Đạo Thần Giáo.

- Ta vô cùng đồng tình trước chuyện Đại Diễn thánh địa gặp phải, cũng vô cùng hiểu tổ sơn tức giận, tin tưởng tổ sơn khẳng định sẽ ở tiếp tục đả kích đám hỗn đản Vạn Đạo Thần Giáo kia sau đó.

- Nhưng, ta vừa mới nhận được tin tức, đám Thánh Linh Vạn Đạo Thần Giáo may mắn còn sống sót kia lại mang theo 'Vạn Giới Môn'. Nếu như lọt vào đả kích, bọn hắn có thể mạnh mở Vạn Giới Môn, di chuyển thế công. Cho nên suy đi nghĩ lại, ta quyết định mạo hiểm lấy thân làm mồi, dẫn dụ cao tầng Vạn Đạo Thần Giáo truy sát ta.

- Các ngươi cho ta một viên huyết châu như thế có thể ghi chép tình huống xung quanh, một khi bọn hắn lộ diện, ta muốn 'Chia tách bọn hắn', sau đó chờ đúng thời cơ, liên hệ tổ sơn, để cho các ngươi khởi động Thương Sinh Cung, tinh chuẩn đánh giết Thánh Linh không trong phạm vi bảo hộ của Vạn Giới Môn kia.

Khương Phàm khẳng khái nói một phen, đỉnh núi liền lâm vào an tĩnh.

Sắc mặt của tất cả Thánh Chủ đều trở nên quái dị.

Vị Thần Hoàng này... thật không biết xấu hổ!!!

Rõ ràng muốn mượn tay tổ sơn, oanh sát Vạn Đạo Thần Giáo, vậy mà lại đường hoàng nói cái gì mà đặt mình vào nguy hiểm, là trừ hại cho tổ sơn!

Lúc đám người đang nhúc nhích bờ môi, muốn mở miệng nói chuyện, Vô Hồi Thánh Chủ nơi đó chậm rãi gật đầu, cảm động nói:

- Khương công tử lại nguyện ý nhấc lên nguy hiểm tính mạng, trợ giúp tổ sơn báo thù, thật sự là đại nghĩa nhân ái, ta nghĩ các vị Thánh Chủ đều sẽ ghi nhớ trong lòng, Diêu trấn thủ chúng ta cũng cảm động đến rơi nước mắt.

Khương Phàm khiêm tốn nói:

- Đâu có đâu có, tổ địa Thương Huyền bảo vệ dân chúng, lẽ ra nên nhận dân chúng tôn trọng, Khương Phàm ta là một phần của dân chúng, có thể có cơ hội hồi báo tổ sơn, cũng là vinh hạnh.
Chương 1909 Chơi với lửa có ngày chết cháy

- Tổ sơn có thể có người như Nghị công tử thế này ủng hộ, thật sự là phúc của tổ sơn, phúc của thánh địa.

- Thương Huyền đại lục có thể có thánh địa bảo vệ, cũng là phúc của dân chúng. Dân chúng chúng ta, sẽ tận sức mọn.

- Đặt mình vào nguy hiểm, cũng không chỉ là sức mọn, sinh mệnh đáng ngưỡng mộ, mấy người có thể làm được hi sinh nghĩa lớn? Nghị công tử, ta kính ngươi.

- Hãy kính tổ sơn! Đại Diễn gặp nạn, tổ sơn có thể lập tức lên cung, nổ bắn Vạn Đạo Thần Giáo, hành động của tổ sơn, thánh địa an tâm.

- Thánh địa bảo vệ dân chúng, tổ sơn thủ vệ thánh địa, là chuyện đương nhiên....

Hai người ngươi một lời ta một câu, không chỉ có khen Khương Phàm đến thiên hoa loạn trụy(*), cũng đưa địa vị tổ sơn giá lâm đến chỗ cao.

(*) Ba hoa, khoa trương.

Nói đến chỗ tình thâm, Vô Hồi Thánh Chủ cũng rung động rơi lệ, Khương Phàm thì kích tình bành trướng.

Bọn người Ngụy Thiên Thu đều nghe không nổi nữa, ở phía sau liên tục ho khan, đùa giỡn qua!

Xốc nổi!

Tất cả Thánh Chủ chuẩn bị mở phun những lời kia liền bị lăn lại trong cổ họng, cưỡng bức nuốt xuống, cứ việc biết rõ hai người diễn kịch, nhưng chính là chen miệng vào không lọt.

Ngay cả Diêu Khải Minh đều run rẩy khóe mắt, mặt cũng đỏ lên, liên tục nói vài tiếng hổ thẹn.

Khương Phàm mỉm cười hỏi Diêu Khải Minh:

- Diêu tiền bối, xin hỏi tổ sơn có thứ mà ta cần không?

Diêu Khải Minh thật muốn nói là không, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn biến thành:

- Thật sự là phiền phức Nghị công tử. Chúng ta nơi này có linh chỉ đặc chế, dùng máu tươi viết chữ, cũng sau khi đốt cháy trong bát ngọc, sẽ kịp thời hiện đến trên tế đàn tổ sơn. Nhất định phải dùng máu tươi viết chữ, cũng nhất định phải đốt cháy bên trong bát ngọc.

- Linh chỉ là cần máu tươi phát động pháp trận ở phía trên, bát ngọc thì tương đương với tế đàn không gian, trực tiếp sinh ra liên hệ cùng tổ sơn.

Khương Phàm hài lòng nói:

- Vậy thì thật sự quá tốt rồi. Diêu tiền bối cho ta một xấp, ta cam đoan chỉ dẫn rõ ràng cao tầng cho các ngươi Vạn Đạo Thần Giáo, các ngươi chỉ cần ngồi tại đỉnh núi, chờ tin tức của ta là được. Ta đốt giấy ai, các ngươi liền giết người đó, cam đoan đánh giết từng kẻ trong bọn hắn.

Tử Vi Thánh Chủ nhúc nhích răng môi, thực sự nhịn không được, muốn ngăn cản Khương Phàm, nhưng Vô Hồi Thánh Chủ nơi đó lại nhìn chằm chằm vào hắn, không chờ hắn mở miệng, trước đã đi qua chặn lại:

- Ngươi xem Tử Vi Thánh Chủ một chút, kích động đến miệng đều run run, khẳng định là miệng đầy lời cảm kích nói không nên lời. Lãnh Thánh Chủ, đừng nói nữa, đều hiểu, đều hiểu, đều ở trong lòng!

Sắc mặt Tử Vi Thánh Chủ âm trầm, quả thực đã ngừng lại.

Diêu Khải Minh ra hiệu trưởng lão ở sau lưng đi lấy linh chỉ, nói:

- Linh chỉ chế tạo khó khăn, cũng cần vật liệu quý giá, chúng ta nơi này chỉ có sáu tấm, Nghị công tử quý giá lấy dùng.

Vô Hồi Thánh Chủ ở bên cạnh cười nói:

- Ngươi xem một chút, đều để Diêu trấn thủ chúng ta kích động thành dạng gì, số đều nói không rõ ràng. Vị trưởng lão kia, trấn thủ nói sai, là mười bảy tấm. Tổ sơn các ngươi còn có mười bảy tấm, lần trước ta dùng đã đếm qua.

Diêu Khải Minh lập tức trừng mắt qua, Vô Hồi Thánh Chủ mỉm cười:

- Không khách khí.

Diêu Khải Minh quay đầu phân phó:

- Là mười bảy tấm, thu hồi lại.

Trưởng lão kia thấp giọng nói:

- Mười bảy tấm? Đều không thừa một tấm sao?!

- Mười ba tấm, nhanh đi!!

Diêu Khải Minh đang bình phục tâm tình, Vô Hồi Thánh Chủ nơi đó lại bổ vào một đao:

- Nghị công tử hy sinh cho tổ sơn lớn như vậy, tổ sơn hẳn là cho chút phản hồi. Người ta tới hỗ trợ là đại nghĩa, chúng ta không thể nào xem là đương nhiên nha.

- Ha ha... Đúng đúng... Ha ha...

Diêu Khải Minh cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Ta cũng không cần phản hồi, có thể làm việc vì tổ sơn, là vinh hạnh của ta.

Khương Phàm cười đến mức vô cùng xán lạn, Thánh Chủ thật hiểu ta.

Diêu Khải Minh thoáng thở phào, theo lễ phép cùng tố dưỡng, hắn theo bản năng lại khách khí một câu:

- Có gì cần cứ mở miệng, ngươi là phải trực tiếp đối mặt với Thánh Linh thần giáo, quá nguy hiểm.

Vô Hồi Thánh Chủ thuận miệng đuổi theo:

- Ngươi xem một chút, Diêu trấn thủ là thành tâm cho, Khương Phàm à, ngươi vẫn phải nhận ít đồ đi, nếu không phải vậy, lương tâm trấn thủ chúng ta thật sự bị làm khó dễ đấy!

Diêu Khải Minh liếc nàng một cái, còn chưa xong sao??

Khương Phàm cố ý chần chờ một lát, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thương Sinh Cung ở xa xa, cao tới ba ngàn trượng, nặng đến cả ngàn tấn, tản ra mê quang ngập trời, thừa nhận chúng sinh cầu nguyện.

Sau đó, hắn mỉm cười với Diêu Khải Minh:

- Ngài nhìn xem.

Diêu Khải Minh đã hiểu ý Khương Phàm, tiểu tử này muốn Chúc Phúc Thạch!

Chúc Phúc Thạch là vật liệu chủ yếu để rèn đúc Thương Sinh Cung, cũng là nền tảng phía dưới tế đàn nguy nga.

Dân chúng cầu nguyện có thể không ngừng liên tục hội tụ đến nơi này, cũng là nhận Chúc Phúc Thạch hấp dẫn.

Phù Sinh hội có thể rèn đúc thành Thương Sinh Cung giả, cũng là bởi vì may mắn tìm được mấy khối Chúc Phúc Thạch. Mà trên tay Khương Phàm vừa vặn có một cái Thương Sinh Cung phỏng chế, cho nên mục đích khác mà Khương Phàm tới đây, không cần nói cũng biết!

Thậm chí có thể nói, Khương Phàm chính là chạy tới vì Chúc Phúc Thạch.

- Ngươi chờ một lát, ta suy nghĩ một chút.

Diêu Khải Minh cùng Khương Phàm đụng đụng ánh mắt, cáo lui rời khỏi.

- Diêu tiền bối thật sự quá khách khí, tùy tiện cho chút là được, tuyệt đối không nên quá tốn kém.

Khương Phàm hô to hai tiếng, nhìn các Thánh Chủ và túc lão thánh địa cười nói phía sau một.

- Các vị, hân hạnh.

Sắc mặt của tất cả Thánh Chủ rất khó coi, ai cũng biết bọn hắn bị chơi xỏ, nhưng một trận nhân ái đại nghĩa đã đội mũ lên cả đỉnh núi, bọn hắn thật không thể phản bác gì, cũng thật sự là không có khẩu tài như Vô Hồi Thánh Chủ được.

Mà, bọn hắn chỉ là cao điệu tuyên chiến Vạn Đạo Thần Giáo, còn không có chân chính làm những gì, một đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo đó là do Tu La làm, không liên quan cùng tổ sơn, tổ sơn vẫn cần tiếp tục khai chiến với Vạn Đạo Thần Giáo.

Từ điểm này mà nói, có người đến giúp đỡ, bọn hắn hẳn là nên hoan nghênh.
Chương 1910 Chẳng lẽ ta có cơ hội

Nhưng ai đến không tốt, hết lần này tới lần khác lại là Khương Phàm. Nếu như xử lý không tốt, rất dễ dàng để bên ngoài hiểu lầm là Khương Phàm đang hợp tác cùng tổ sơn, thậm chí là tổ sơn cố ý ủng hộ Khương Phàm.

Hậu quả nghiêm trọng càng không thể mong muốn.

Không lâu sau đó, Diêu Khải Minh trở về, mang theo một cái hộp gấm, đưa tới trên tay Khương Phàm:

- Đây là năm viên Tinh Thạch Không Gian, thời điểm gặp được nguy hiểm cưỡng ép đánh nát, có thể hình thành bình chướng không gian, ngăn cản uy hiếp, cũng có thể chuyển dời ngươi đến nơi khác.

- Ngài khách khí.

Khương Phàm tiếp nhận hộp gấm, khóe mắt liếc qua liếc mắt Thương Sinh Cung nơi xa.

Là Chúc Phúc Thạch ta muốn sao?

Diêu Khải Minh cũng liếc mắt đến nơi đó.

Là Chúc Phúc Thạch.

Những Thánh Chủ khác không biết chuyện Khương Phàm đang mang 'Chúng Sinh Tạo Hóa', còn tưởng rằng bên trong thật sự đựng Tinh Thạch Không Gian gì đó.

Chờ sau khi trưởng lão tổ sơn lấy 'Giấy vàng' cùng 'Bát ngọc' ra, Khương Phàm lại vui vẻ nhận lấy:

- Ta không ở nơi này phiền phức các vị, chờ tin tức tốt của ta. Đúng rồi, phương hướng của Thương Sinh Cung, đến Thượng Thương cổ thành, ta sẽ nghĩ biện pháp mang theo bọn hắn đến nơi đó.

- Ngươi muốn đi Thượng Thương cổ thành?

- Thế nào, Sát Sinh Tiễn không đánh vào được? Theo ta hiểu rõ, năng lượng của Sát Sinh Tiễn là năng lượng cầu nguyện, không phải uy lực tự nhiên, có thể không nhìn pháp trận phòng ngự, trực tiếp đánh trúng mục tiêu.

- Bình thường pháp trận có thể không nhìn, nhưng một ít pháp trận rất mạnh, vẫn có thể chống đỡ.

- Ý của ngươi là, Sát Sinh Tiễn không đánh vào Thượng Thương cổ thành được?

- Bình chướng tại Thượng Thương cổ thành đã yếu đi rất nhiều, hẳn là có thể đánh vào, nhưng hiệu quả không biết sẽ như thế nào.

- Cách năm mươi vạn dặm đều có thể đả thương Thánh Vương, Thượng Thương chỉ cách xa mười vạn dặm, coi như suy yếu, cũng có thể sát thánh, ta tin tưởng các ngươi.

Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, ý là, có thể giết hay không, còn không phải nhìn các ngươi có thể toàn lực ứng phó hay không.

Diêu Khải Minh nói:

- Thượng Thương cổ thành là thánh địa Nhân tộc, ý nghĩa đặc biệt, chúng ta không muốn tuỳ tiện mạo phạm. Nếu có thể, ngươi vẫn nên đi ra bên ngoài chỉ dẫn. Không có pháp trận ngăn cản, hiệu quả cũng sẽ càng tốt hơn.

- Các ngươi cứ chờ ta tin tức, các vị, tạm biệt.

Sau khi Khương Phàm rời khỏi, Tử Vi Thánh Chủ trầm mặt nói:

- Diêu trấn thủ, ngài rất rõ ràng thân phận của Khương Phàm bây giờ, nói là thiên hạ công địch đều không chút quá đáng nào, ngài hợp tác cùng hắn như thế này, thật thích hợp sao?

Diêu Khải Minh nhìn bóng lưng Khương Phàm xuống núi, thản nhiên nói:

- Lãnh Thánh Chủ, ngươi phải hiểu rõ một chuyện, Khương Phàm không phải thiên hạ công địch, mà là kẻ địch của mười hai hoàng đạo. Sở dĩ là kẻ địch, cũng không phải Khương Phàm làm chuyện thương thiên hại lí, mà là bọn hắn coi Khương Phàm thành uy hiếp, là sợ sệt, là trả thù!

Tử Vi Thánh Chủ há to miệng, vậy mà đã bị chế trụ.

Những Thánh Chủ khác đều sửng sốt một chút, a??

Là có chuyện như vậy sao?

Giống như thật sự có chuyện như vậy!

Khương Phàm sở dĩ bị đả kích, bị vây bắt, không phải bởi vì bây giờ đã làm cái gì, mà là đã từng làm cái gì. Cũng không liên quan tới uy hiếp dân chúng, mà là uy hiếp mười hai hoàng đạo.

Diêu Khải Minh tiếp tục nói:

- Khương Phàm đã từng là chủ nhân Thương Huyền, cũng từng dẫn đầu Thương Huyền nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn là hộ giả Thương Huyền, chúng sinh Thương Huyền không nên hận hắn, càng không nên e ngại hắn. Chúng ta coi như thật sự hợp tác cùng Khương Phàm, cũng không thể quở trách quá nhiều!

Vô Hồi Thánh Chủ nhìn Diêu Khải Minh thật sâu, lão đầu nhi này lại có thể nói ra lời như vậy, thật chẳng lẽ muốn hợp tác cùng Khương Phàm?

Khương Hồng Võ âm thầm kinh ngạc, cũng có chút phấn chấn, nếu như Diêu Khải Minh thật sự có khuynh hướng nghiêng về Khương Phàm, đối với phát triển tương lai của Khương Phàm sự thật là quá quan trọng.

Diêu Khải Minh tiếp tục nói:

- Tổ sơn chúng ta có nghĩa vụ để chúng sinh hiểu được hiện thực, không nên bởi vì mười hai hoàng đạo coi Khương Phàm là kẻ địch, mà để cho tất cả đều coi Khương Phàm là kẻ địch.

Tử Vi Thánh Chủ nói:

- Nhưng bây giờ Khương Phàm đắc tội mười hai hoàng đạo, nếu như ngài đứng ở bên Khương Phàm, chẳng khác nào đắc tội mười hai hoàng đạo. Nếu như mười hai hoàng đạo xem tổ sơn như uy hiếp, chuyện muốn làm đầu tiên đầu tiên chính là hủy đi Thương Sinh Cung!

- Ta chưa hề nói muốn đứng ở bên ai, chỉ là nhắc nhở các vị Thánh Chủ không nên nói cái gì 'Thiên hạ công địch' nữa, càng không nên coi Khương Phàm là kẻ địch.

- Nếu như Khương Phàm đốt giấy ở trước mặt mọi người, chẳng khác nào nói cho mười hai hoàng đạo, ngài đang giúp hắn.

- Bây giờ chúng ta đều có thể lại lần nữa thông cáo thiên hạ, tiếp tục kéo dài chiến tranh cùng Vạn Đạo Thần Giáo, cũng xin mời chúng sinh thiên hạ kịp thời phản ứng vị trí Vạn Đạo Thần Giáo với tổ sơn. Ngoài ra, còn có thể điều động một bộ phận đệ tử ra ngoài tìm kiếm các cường giả Vạn Đạo thần giáo, làm dáng một chút. Mọi việc hành động như thế, đều là che giấu rất tốt. Coi như đến lúc đó Khương Phàm có chỉ dẫn, chỉ cần không công khai bại lộ hành vi đốt giấy, tất cả hoàng đạo sẽ không biết là chúng ta đang cùng Khương Phàm hợp tác.

- Diêu Khải Minh, ngài đang chơi với lửa!!

Tử Vi Thánh Chủ nghe ra ý tứ, đây không phải che giấu, rõ ràng muốn trợ giúp Khương Phàm.

- Lãnh Thánh Chủ, ngươi ở đâu ra lửa giận. Vạn Giới Môn có thể hình thành không gian loạn lưu, vặn vẹo Sát Sinh Tiễn, chúng ta mù quáng đả kích, không thể nghi ngờ chính là lãng phí lời cầu nguyện của dân chúng, lãng phí tinh lực của chúng ta. Khương Phàm nguyện ý giúp giúp chúng ta chỉ dẫn Vạn Đạo Thần Giáo, có gì không ổn?

- Ta nói chính là thái độ của ngài!! Ngài hợp tác cùng Khương Phàm chính là đang mạo hiểm, là đang tiêu hao tín dự mà tổ sơn tích lũy, càng đang đẩy tổ sơn đến tình cảnh nguy hiểm.

- Một khi bị người khác phát hiện, mười hai hoàng đạo lúc nào cũng có thể đạp diệt tổ sơn. Mặc dù bọn hắn nguyện ý nhìn thấy chúng ta đả kích Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy Thương Sinh Cung của tổ sơn là được Khương Phàm sử dụng!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom