• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Đa đa ích thiện (Bản cổ đại) (1 Viewer)

  • Chương 2: Hồng bài của Mãn Hương lầu (Thượng)

Trong Mãn Hương lầu có hai hai vị hồng bài cô nương, một là Yên Nhiên, người kia là Diễm Hồng.

Diễm Hồng, người cũng như tên, xinh đẹp quyến rũ, lẳng lơ đa tình, thiên về ca vũ nên cơ thể mềm mại uyển chuyển, thường tham dự các buổi yến hội của quan gia. Nàng ta từng là cô nương đẹp nhất Mãn Hương lầu, khi chính thức tiếp khách năm mười sáu, đêm đầu tiên của nàng ta giá một ngàn lượng bạc trắng, trong vòng tám năm không có ai vượt qua được.

Nhưng Yên Nhiên đến sau lại khác. Nàng ta xuất thân từ nhà dòng dõi Nho học lụn bại, thoạt nhìn chẳng khác gì các vị tiểu thư khuê các, mày liễu môi hồng. Tài văn chương của Yên Nhiên cũng chẳng kém, chúng văn nhân nhã sĩ trong kinh thành đều thích cùng nàng đàm thơ luận tranh.

Yên Nhiên thân thiết với mọi người xung quanh hơn Diễm Hồng, đương nhiên cũng được lòng người hơn, huống hồ nàng ta còn có thứ mà Diễm Hồng không thể bì được —— tuổi trẻ. Năm nay nàng ta vừa tròn mười bảy, tháng sau sẽ chính thức tiếp khách. Mọi người trong Mãn Hương lầu đều nói giá của Yên Nhiên sẽ vượt xa Diễm Hồng. Tú bà cũng chắc mẩm là thế nên có ý muốn nâng Yên Nhiên lên thành hoa khôi đệ nhất thành Phong Ninh này.

Khách hẹn hôm nay hẵng còn chưa đến, Yên Nhiên nhân cơ hội này lười nhác trốn vào vườn đắm mình dưới ánh dương quang.

Nàng chẳng quan tâm đến chuyện đấu giá đêm đầu tiên của nàng vào tháng sau, người đọc thi thư như nàng đương nhiên không có hảo cảm, thế nhưng nàng chẳng lo lắng vì Chu lang đã hứa với nàng, y hứa sẽ đón nàng trước đêm ấy.

“Nàng là người của ta, ta sẽ không để nam nhân khác chạm vào nàng.”

Nhớ lại vẻ mặt ghen tuông của y khi nói câu này, nàng bất giác nở nụ cười. Bàn tay phải mân mê chiếc xuyến bằng thạch anh trên cổ tay trái.

“Yên Nhiên tỷ tỷ, tỷ đang cười gì thế?”

“Đa Đa đấy à, sao muội không ở cùng ca ca?”

Đứa trẻ nào lớn lên trong kỹ viện miệng lưỡi cũng trơn như bôi mỡ, chẳng giống như La Kiệt và Đa Đa, hai đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Yên Nhiên luôn yêu mến bọn chúng.

“Ca ca bị Trương đại nương gọi đi rồi, muội ở đây chờ huynh ấy.”

Đôi mắt Đa Đa dán chặt vào chiếc xuyến thạch anh trên cổ tay Yên Nhiên. Thạch anh này màu tím. Lăng quốc là nơi nổi tiếng về thạch anh, thạch anh tím cũng chẳng phải thứ quý hiếm, nhưng cũng có giá trị. Đương nhiên Đa Đa không biết giá trị của thạch anh ra sao, nàng chỉ thấy thứ trong suốt kia thật đẹp.

“Yên Nhiên tỷ tỷ, đây là cái gì?”

“Thứ này là thạch anh. Đa Đa thích không?”

“Dạ thích.”

Yên Nhiên ngắm đôi mắt to tròn của Đa Đa, nàng ta nở nụ cười, “Đây không phải kẹo, không thể cho muội được.”

Đa Đa ở lầu này đã một năm, nàng biết có những tỷ tỷ chỉ cần làm nũng sẽ có được thứ mình muốn. Và thế là nàng tiếp tục mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Yên Nhiên, trong hốc mắt như sắp có đôi hàng ngọc trực trào.

Đối với Yên Nhiên, thứ quý giá không phải thạch anh mà là ân tình. Vì lẽ ấy nàng ta đành nhìn Đa Đa đáng thương với vẻ có lỗi, “Vật này do người mà tỷ tỷ yêu mến tặng, nếu tỷ tỷ cho muội người ta sẽ không vui. Đa Đa cũng không muốn ca ca nổi giận đúng không nào?”

Có cái Đa Đa hiểu, có cái không nhưng nàng vẫn gật đầu.

“Đợi sau này Đa Đa gả cho người ta, phu quân của Đa Đa cũng sẽ tặng cho muội.”

“Ca ca nói sẽ giống như mẹ của muội, muội không muốn đâu, mẹ chẳng có quần áo đẹp. Muội muốn được giống như Yên Nhiên tỷ tỷ cơ.”

Yên Nhiên ngây người, sau lại nói với vẻ tự giễu: “Đa Đa sẽ không giống như tỷ tỷ, cũng không giống mẹ của muội, nhất định sau này muội sẽ tìm được một phu quân tốt.”

“Thế nào là phu quân tốt ạ?”

“Chính là trang tuấn tú, tài hoa lại yêu thương Đa Đa, không đúng, bây giờ hắn mới chỉ là một bé trai thôi.”

Điều này thì nàng hiểu. “Còn phải có tiền nữa mới được! Muội không muốn ít đâu nhé, muội muốn hắn phải cho muội nhiều tiền như thế này này.” Đa Đa vừa nói vừa vẽ một vòng tròn thật lớn bằng tay.

Yên Nhiên cười khanh khách, khi nha hoàn đến nhắc rằng khách hẹn sắp đến nàng ta mới trở vào.

Diễm Hồng đứng trên hành lang, lặng lẽ nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ phía xa.

Con bé kia là do nàng nhặt về.

Tám năm trước nàng đã thề rằng sẽ không làm người nhân từ. Nhưng ngày ấy, khi cậu thiếu niên gầy gò đứng ra chặn kiệu của nàng, cầu xin nàng thu nhận tiểu muội mình, nàng đã do dự.

Vì lưu lạc ngoài đường nên cả hai đứa bé kia đều gầy yếu, chẳng khác cảnh năm xưa khi nàng bị cha mẹ bán vào Mãn Hương lầu. Ánh mắt kiên cường của cậu thiếu niên kia khiến nàng dao động, nhưng điều đánh vào tâm tư của nàng nhất lại là đôi mắt to tròn, không vướng buồn lo của cô bé đứng sau lưng cậu thiếu niên nọ.

Trong trí nhớ của nàng, dường như chưa bao giờ nàng có được khoảnh khách không sầu không lo âu, vậy mà sao cô bé kia lại có thể… Cô bé kia phải giống nàng mới đúng, nàng thật sự muốn xem xem khi bước vào cái chốn ăn tươi nuốt sống các cô gái này, cô bé kia còn có thể vô ưu vô tư lự nữa hay không.

Bước đến trước cửa Mãn Hương lầu, cậu thiếu niên ngẩn ra. Diễm Hồng hiểu, có lẽ cậu ta hiểu lầm nàng là tiểu thư hay phu nhân nhà giàu có.

“Ngươi có biết nơi này là đâu không?”

Cậu thiếu niên gật đầu.

“Ngươi thấy rồi đấy, ta chính là một trong các cô nương ở đây. Ta có thể đưa các ngươi vào, tìm cho ngươi một công việc. Ngoài ra thì ta không thể giúp gì hơn. Nếu như ngươi sợ thì có thể đi ngay.”

Trong ánh mắt cậu thiếu niên thoáng vẻ do dự, điều này trái lại khiến nàng cảm thấy hứng thú.

“Ca ca, mấy căn phòng ở đây rất đẹp, Đa Đa thích ở đây.”

Thích? Ngoài tú bà và khách nhân, nàng chưa từng nghe ai nói thích chốn kỹ viện này cả.

Và cứ như vậy, hai huynh muội nọ vào được Mãn Hương lầu, nàng đích thân đứng ra viết khế ước bán thân năm năm cho tú bà, để cậu thiếu niên tên La Kiệt kia được ở đây giúp chút việc vặt. Tú bà còn muốn cả cô bé Đa Đa nữa, thế nhưng cậu thiếu niên sống chết cũng không đồng ý, vì nể mặt nàng nên tú bà cũng không miễn cưỡng, bà ta nghĩ thầm trong bụng rằng sau này chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nàng cũng tò mò không biết liệu câu thiếu niên kia có thể bảo vệ muội muội trong bao lâu, nhưng nàng cũng đã nói, nàng chắc chắn sẽ không xen vào chuyện của bọn họ, sau này có ra sao cũng là do tạo hóa an bài.

Một năm trôi qua, ánh mắt của cô bé kia vẫn cứ vô ưu vô lo như thế, cho nên nàng không có thiện cảm với cô bé.

Về phần Yên Nhiên, ai cũng đều coi là châu ngọc, Diễm Hồng thì lại chán ghét vô cùng. Không phải vì nàng ta đoạt vị trí đầu bài của nàng, mà chán ghét cái kiểu làm ra vẻ của ả. Thân đã bước chân vào kỹ viện, thế nhưng vẫn tỏ vẻ như mình là tiểu thư khuê các. Ả cứ tưởng nam nhân đến đây để nghe ả ngâm gió gọi trăng ư, trong đầu họ chỉ toàn mơ tưởng đến dáng vẻ khi lên giường của ả mà thôi.

Diễm Hồng biết, Yên Nhiên có thái độ thờ ơ về việc đấu giá đêm đầu tiên của nàng ta vào tháng sau, nàng ta như thế không phải vì nhu thuận với tú bà, cũng không phải vì đã có người trong lòng, mà nàng ta có một mong muốn —— vị Chu công tử phong lưu phóng khoáng nửa năm trước sẽ đến chuộc thân cho nàng ta, sau đó nàng ta sẽ gả vào nhà họ Chu, không phải chịu cảnh vạn nhân giày vò.

Thế nhưng chuyện này là không thể nào, Diễm Hồng thầm nghĩ, điều đáng sợ nhân chính là ôm ấp nguyện vọng không có khả năng thành hiện thực. Thế nên nàng không sợ giá trị của Yên Nhiên sẽ hơn nàng, sắc suy tất thất sủng là chuyện hiển nhiên, chẳng thể trách được ai. Huống hồ đến khi ấy, người đau lòng nhất quyết không phải Diễm Hồng nàng. Vừa nghĩ đến gương mặt vốn điềm tĩnh nay ngập tràn thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, Diễm Hồng không kìm được bật ra tiếng cười lạnh lùng.

Yên Nhiên vừa đi khỏi thì La Kiệt tìm đến.

“Đa Đa, ca ca phải đi mua đồ giúp Trương đại nương, muội ở chơi trong vườn, đừng chạy lung tung đấy.”

“Muội cũng muốn đi!” Đa Đa rất thích ra phố, trên phố vô cùng náo nhiệt.

“Nào có phải ca ca đi chơi, rất mau sẽ về thôi.” La Kiệt lo rằng nếu dẫn tiểu muội theo sẽ kéo dài thời gian.

“Đa Đa cũng không phải đi chơi, Đa Đa muốn ở bên cạnh ca ca.” Tiểu nha đầu lại giở trò nhõng nhẽo, tuy công lực của nàng bấy giờ chưa cao, nhưng để đối phó với La Kiệt thì dư sức.

La Kiệt thấy không lay chuyển được nàng, không còn cách nào khác hơn là đồng ý, “Vậy muội phải nắm chặt tay ca ca đấy.”

“Vâng!” Đa Đa gật đầu, bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy bàn tay của La Kiệt.

Ngay đến huyện Lâm An cũng chẳng sánh được với sự phồn hoa của thành Phong Ninh, vịnh Hồng Thủy càng khỏi phải bàn. Hàng hóa bày bán la liệt, cái to cái nhỏ, cao thấp khác nhau, trang phục đủ loại màu sắc, đôi mắt Đa Đa như nở hoa.

La Kiệt không dám dừng lại, cậu bé muốn khẩn trương đến Túy Hoa lầu mua rượu, nếu về trễ nhất định lại bị mắng.

Túy Hoa lầu là tửu lầu nổi tiếng nhất Lăng quốc, ở các thành trấn lớn đều có chi nhánh, mà rượu của Túy Hoa lầu —— Túy Hoa Âm chính là loại rượu nổi danh của Lăng quốc, một vò có giá năm lượng bạc.

Vừa bước vào Túy Hoa lầu, đập vào mắt Đa Đa là gian phòng lớn đầy hoa lệ, khi nàng và ca ca còn lưu lạc vốn không được phép bén mảng đến những nơi này.

“Ca, sau này muội muốn xây một sảnh đường lớn hơn cả nơi này, bên trong sẽ có rất nhiều, rất nhiều người ngồi ăn uống.”

La Kiệt không buồn để ý đến suy nghĩ kỳ lạ này của muội muội, mọi sự chú ý của cậu bé đều nằm trên vò rượu thượng hạng.

La Kiệt ôm vò rượu bằng hai tay, trong lòng không tránh khỏi run rẩy. Đây là vò rượu trị giá năm lượng bạc! Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu chỉ có một trăm đồng, nhịn ăn nhịn dùng đến giờ, tích góp toàn bộ cũng chưa đến hai lượng bạc. Sở dĩ cậu được sai đến đây là vì một tiểu tư (*đứa nhỏ chạy việc vặt) khác đã làm vỡ một vò, cậu chạy đi rồi vẫn còn nghe tiếng khóc của tiểu tư nọ vọng lại, chen lẫn tiếng mắng chửi và cả đòn roi.

May mà bình Túy Hoa Âm này cũng không lớn nên cậu bé còn ôm được, khổ một nỗi không thể nắm tay Đa Đa, lại càng không thể để tiểu muội nắm áo mình, lỡ như tiểu muội bất thần kéo mình ngã theo, cuối cùng La Kiệt đành để Đa Đa đi trước mặt.

Lúc này, có mấy người bước xuống từ tầng hai của Túy Hoa lầu. Trong đó có một vị nam tử tuổi độ ba mươi, thân vận y phục màu lục, mày kiếm mắt sáng, tư thái không giận mà uy, khí khái bất phàm. Đứng bên cạnh y là một đứa bé trai tầm tám tuổi, tướng mạo tương tự vài phần, nhưng môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao, tuấn tú hơn người, đầu đội kim quan màu tím, thân vận áo bào trắng, thắt lưng màu đỏ vắt ngang hông, trên cổ còn có đeo một chuỗi ngọc thạch anh khảm tơ vàng, trông thật đáng yêu. Có điều nét mặt mang vẻ kiêu ngạo, xem ra là con cái nhà quý tộc được nuông chiều hết mực.

Xung quanh hai người họ còn có thêm bốn năm người khác, tuy là tôi tới nhưng trang phục cũng hơn hẳn những tiểu tư, nha hoan trong Mãn Hương lầu.

Khi ánh mắt Đa Đa lướt qua đứa bé trai kia, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là vẻ tuấn mỹ bên ngoài, kế đến là trang phục hoa lệ trên người, sau cùng là chuỗi xuyến ngọc trên cổ.

“Phu quân tốt! Phu quân tốt!”

Mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô bé nọ lao về phía trước, nắm lấy chuỗi ngọc trên cổ cậu bé kia.

Long Phi Ngọc bị hành động của cô bé nọ dọa đến sợ hãi rụt lùi nửa bước, kế đó trên cổ còn bị lực tác động, toàn thân chật vật bất kham, vốn không nghe rõ tên họ vị tiểu cô nương này.

Người bên cạnh vội kéo cô bé ra, La Kiệt tay vẫn ôm bình rượu chạy đến, “Đa Đa! Muội làm gì vậy? Mau lại đây!”

Đa Đa nghe thấy giọng nói quen thuộc của ca ca, nàng bèn ngoảnh lại, chỉ tay về phía Long Phi Ngọc, “Ca ca, muội tìm được phu quân tốt rồi.”

Lần này thì Long Phi Ngọc đã nghe rõ ràng, khuôn mặt trắng tựa bạch ngọc chợt đỏ ửng, mọi người xung quanh ai nấy đều bật cười, Long Phi Ngọc thẹn quá thành giận, thế nhưng thân là thế tử của phủ Tĩnh Nam hầu, điều này không cho phép cậu bé tranh chấp với thường dân.

La Kiệt sợ hãi, “Đa Đa, muội đừng nói nhảm nữa! Mau theo ca ca đi về.”

Đại chưởng quỹ của Túy Hoa lầu chạy như bay đến, cúi đầu khom lưng với vị nam tử nọ, “Xin Hầu gia bớt giận… Đứa bé ngông cuồng này không được giáo dưỡng, không thể so với thế tử tri thư đạt lễ, đã quấy rầy Hầu gia và thế tử rồi, xin Hầu gia thứ tội.” Nói xong, vị đại chưởng quỹ kia còn quay sang nói với tiểu nhị: “Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, mau đuổi chúng ra.”

Sắc mặt của Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị có phần âm trầm vì trò cười ban nãy, nhưng khi thấy đối phương chỉ là hai đứa trẻ, nếu nghiêm khắc răn dạy e sẽ dấy lên lời đồn đại nói y ỷ thế bức người, y lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang nói với đại chưởng quỹ, “Thôi thôi, đồng ngôn vô kỵ nào có tội gì, để bọn chúng đi đi.”

“Ha ha, vẫn là Hầu gia đại nhân đại lượng. Còn không mau tạ ơn Hầu gia?”

Lúc này La Kiệt đã đứng chắn trước mặt Đa Đa, để muội muội đứng phía sau. Trong lòng cậu bé rất giận câu nói bọn họ là những đứa trẻ không gia giáo của đại chưởng quỹ, thế nhưng cậu bé biết ông ta đang giúp họ giải vây, nên cũng cung kính tạ ơn Tĩnh Nam hầu.

Đoàn người của Tĩnh Nam hầu rời khỏi Túy Hoa lầu cùng đại chưởng quỹ.

Trước khi bước lên xe ngựa, Long Phi Ngọc ngoảnh lại liếc nhìn, thấy cậu thiếu niên kia vẫn ôm vò rượu trong tay, trong lòng thầm cười nhạo: Chẳng phải chỉ là một vò rượu thôi sao, nào có phải bảo bối gì đáng giá, đúng là nhìn chẳng lọt mắt. Sau đó ánh mắt cậu bé lại lướt đến cô bé đứng nấp sau lưng cậu thiếu niên, cô bé chỉ để lộ đôi mắt to tròn đang chằm chằm nhìn cậu, Long Phi Ngọc chợt thấy xấu hổ, hung dữ trừng mắt với cô bé nọ một cái rồi phất áo bước lên xe.

Sau khi yên vị trong xe ngựa, Long Chính Nghị mới nói với con trai: “Phi Ngọc, ban nãy con xử trí tốt lắm, nhiều lời với dân thường chỉ càng khiến chúng ta mất thân phận.”

Dù ngoài miệng Long Phi Ngọc đáp dạ nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Không nhìn rõ nha đầu thối kia dáng dấp ra sao, nhưng ăn mặc quá rách rưới, nhất định không phải là con cái nhà tốt lành gì, đã thế còn muốn trèo cao đến phủ Tĩnh Nam hầu ta. Sau lại nhớ đến lúc nha đầu nọ nắm chuỗi ngọc của mình, trong lòng cậu bé không khỏi dấy lên sự ghét bỏ, vật này là do ngoại tổ mẫu tặng cậu, là đương kim Hoàng thái hậu ban tặng nên không thể vứt bỏ, đành thầm mắng nhiếc nha đầu thối kia vài câu.

Bọn họ vừa đi khỏi, người trong Túy Hoa lầu đã xôn xao bàn tán.

“Là vị Hầu gia nào vậy? Quả thật rất uy phong!”

“Vậy mà chưa từng nghe sao, đấy là Tĩnh Nam hầu, phò mã gia của Thừa Lộ Trưởng công chúa, thân tỷ phu của đương kim Hoàng thượng.”

“Chẳng phải vị Tĩnh Nam hầu này ở kinh thành sao, sao lại đến đất Phong Ninh chúng ta làm gì?”

“Hừ, thiên hạ nơi nào không phải đất của đế vương, ông ta đã là thân thích của Hoàng thượng, có nơi nào không thể đến.”

“Ha ha, phải lắm, phải lắm.”

Nghe mọi người bàn luận, La Kiệt tự biết bản thân vừa thoát khỏi đại nạn, cậu bé bèn thở phào nhẹ nhõm. Đa Đa chẳng thèm để ý, nàng chỉ quan tâm đến hành trọng trước khi đi của Long Phi Ngọc.

Nàng bắt chước cái liếc mắt của Long Phi Ngọc, “Ca ca à, cái này gọi là gì?”

La Kiệt tức giận nói: “Cái này gọi là bạch nhãn.” (*Bạch nhãn: ý chỉ sự khinh thường, nhìn người bằng nửa con mắt; trái với mắt xanh là thanh nhãn)

“Bạch nhãn? Ha ha, chơi thật vui.” Nói xong, Đa Đa làm lại một lần.

La Kiệt dở khóc dở cười, “Đủ rồi, đừng đùa nữa, chúng ta mau về thôi.” Nếu còn không về, e là không chỉ chịu sự khinh thường thôi đâu.

Trải qua chuyện kia, quả nhiên bọn họ về không kịp. Từng lời răn dạy của Trương đại nương chẳng khác gì lưới cá đập vào mặt.

La Kiệt là một thiếu niên quật cường, cậu chỉ cắn răng chịu đựng. Đa Đa thì lại nhân cơ hội này luyện tập năng lực làm nũng của mình, chẳng mấy chốc Trương đại nương đã không còn răn dạy nổi nữa, cuối cùng đành bảo: “Tiểu nha đầu này, sau này chắc chắn sẽ biến thành tiểu yêu tinh.”

La Kiệt nghe vậy, trong lòng cậu bé bỗng thấy căng thẳng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom