• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Đa đa ích thiện (Bản cổ đại) (1 Viewer)

  • Chương 38: Ngày mai sẽ gả cho chàng

Thúy Vi theo sau Kim Đa Đa, chần chừ nói: “Tiểu thư, hay hôm nay đừng đi nữa, ngày mai là đại hỉ rồi, không nên xuất môn đâu.”

Kim Đa Đa bất chấp nói: “Ngày mai ta xuất giá chứ không phải vào đại lao, chẳng lẽ xấu mặt đến mức ấy.” Hôm nay là ngày đến thăm Vô Song lầu theo thông lệ, nàng không coi đó là lý do để không đi, hôn sự do phủ Tĩnh Nam hầu chuẩn bị, nàng chỉ càn mặc hỉ phục chờ là được.

“Không phải vậy đâu ạ, có điều tập tục là thế…” Tiểu thư nhà người ta đều không xuất môn, tiểu thư nhà mình cũng nên theo những quy tắc này, dù gì thành thân cũng là chuyện lớn.

Tập tục, tập tục quỷ quái! Kim Đa Đa thầm mắng trong lòng. Vì chuyện hôn sự, đã bao ngày nàng và Long Phi Ngọc không gặp mặt, bọn nhỏ muốn gặp cha cũng phải đến phủ Tĩnh Nam hầu. thật chẳng khác nào bị giam vào đại lao.

Nhưng vì không muốn tiểu nha hoàn lo lắng, Kim Đa Đa nhẫn nại giải thích: “Hôm nay nhất định phải đi, thứ nhất vì sau khi ta thành thân, Thương chưởng quỹ sẽ rời khỏi Vô Song lầu, rất nhiều chuyện cần ta giải quyết; thứ hai sau này ta là thế tử phu nhân của phủ Tĩnh Nam hầu, đương nhiên không thể thường xuyên đến lầu như trước đây nữa.”

“Chẳng phải trước đây thế tử từng nói, trước nay ra sao sau này vẫn vậy cơ mà?”

Kim Đa Đa cười nhưng không đáp. Thời gian qua cha mẹ chồng nhường nhịn, thời gian tới có phu quân yêu thương, sao nàng lại không động lòng. Sau khi thành thế tử phu nhân, có những chuyện sẽ không còn được như trước.

—o0o—

Trong phòng ghi chép thu chi của Vô Song lầu, Thương Dung và Kim Đa Đa tính toán hết thảy, cuối cùng cười nói: “Thương Dung cung chúc đông gia và Tĩnh Nam hầu thế tử đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp. Phải rồi, còn mong chóng đón chào thiên kim.”

Kim Đa Đa trừng mắt nhìn y. Trước đó mấy hôm, nàng đã phiền não vì chuyện bị lừa gả do Long Phi Ngọc bày ra, lại quên bẵng đi giao ước với Thương Dung năm xưa. Đợi đến khi hôn sự đã chắc như ván đóng thuyền, con Hồ Ly kia mới cười hì hì nhắc nàng về giao hẹn năm đó, còn nói sau hôn lễ sẽ đi ngay. Dáng vẻ đắc ý của y khiến nàng hoài nghi chuyện lừa gả kia y cũng có phần.

“Hừ, thừa biết khi ta thành thế tử phu nhân sẽ không giống như trước, chuyện kinh thương chỉ có thể âm thầm giải quyết, nhà ngươi mau đưa những sổ sách quan trọng ra đây, ta thấy nhà ngươi chẳng phải hồ ly, chỉ là một con sói tham lam thôi!” Kim Đa Đa nói với vẻ tức giận, giọng như có điều miễn cưỡng.

Thương Dung vẫn cười hì hì, không nói gì. Bao năm cùng ở bên nhau, nào đâu phải không có tình cảm, huống hồ còn có một cậu con trai nuôi. Chỉ có điều khi nhớ đến chuyện mình bị một tiểu nha đầu lừa gạt, trong lòng lại thấy không thoải mái. Sau này nếu nha đầu kia còn muốn nhờ y giúp đỡ, nhất định phải bắt nàng ta đến thỉnh ba lần, đương nhiên là sau khi y đã du ngoạn thỏa thích.

Thương Dung rời khỏi phòng ghi chép sổ sách, bước đến phòng làm điểm tâm, gọi Đinh Đinh Đang lại.

“Thương đại ca, huynh tìm ta có việc gì?” Đinh Đinh Đang vẫn cúi đầu nắn điểm tâm cho vừa khuôn.

“Nàng còn không mau nói với đông gia. Bây giờ đông gia đang ở trong phòng ghi chép đấy.”

“Dạo này đông gia bận rộn, ta nghĩ hay là để qua hôn lễ hẵng nói.”

“Nha đầu ngốc, sau hôn lễ chúng ta phải đi rồi, nàng nên nói bây giờ để nàng ta còn chuẩn bị.” Tốt nhất khiến nàng ta giật mình sau khi nghe xong.

“Vậy cũng được, ta sẽ đi bây giờ.” Đinh Đinh Đang vẫn cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. Nói xong nàng ta xoay người chạy về phía phòng ghi chép, trên tay vẫn còn cầm khuôn bánh.

Thương Dung nhìn theo bóng lưng nàng, môi nở nụ cười.

Từ khi nào chợt nhận ra nha đầu này cũng đáng yêu nhỉ? Là khi nàng đỏ mặt, gọi mình đến ăn điểm tâm, hay từ cái ngày đòi tiền ấy? Không biết nữa, chỉ là bây giờ thật sự lo lắng khi để nàng lại một mình bên cạnh Kim Miêu Mễ, không còn cách nào khác ngoài giữ nàng bên mình.

—o0o—

“Cô nương nói sao?” Kim Đa Đa kinh ngạc nhìn Đinh cô nương vốn luôn chăm chỉ làm điểm tâm, “Cô nương nói cô muốn đi cùng Thương Dung, còn nói y sẽ vì cô mà đền tiền vi phạm giao ước ư?”

“Phải.”

Hai người bọn họ có “gian tình” từ khi nào vậy? Xem ra không phải tình cảm hời hợt, cho nên tên Hồ Ly kia mới hào phóng như thế.

“Đinh Đang, chẳng phải cô nương quý mến sư phụ mỹ nhân nhà ta hay sao?”

“À! Đông gia đừng nói đùa! Trong lòng Đinh Đang, Tư Đồ tiên sinh là một tiên nhân, không thể tùy tiện được!” Đinh Đinh Đang nghiêm túc nói.

“Ha ha, nói vậy cũng phải, vẫn nên tìm một người phàm tục là hơn. Thế nhưng Đinh Đinh Đang à, chẳng lẽ cô nương không sợ mùi hôi trên người tên Hồ Ly kia sao?”

“Đông gia nói quá rồi! Thương đại ca nào phải hồ ly thật, tại sao lại có mùi hôi chứ?”

“Tại sao không? Người vấy mùi tiền!”

“Đông gia!”

Bằng hữu chung tình kẻ khác sẽ lấy làm vui, thế nhưng Kim Đa Đa có cảm giác nàng đã bị tên Hồ Ly kia đưa vào tròng, nàng không cam lòng. Vốn định để y tiêu dao tự tại một thời gian rồi sẽ dùng tiền dụ y về, giờ thì…

Kim Đa Đa chớp mắt, nàng nảy ra một ý, ta đã không có cách nắm đuôi tên Hồ Ly kia, chi bằng “xử lý” cô nương Đinh Đinh Đang ngây ngô này.

Thương Dung ngồi một mình trong phòng, thưởng thức ấm trà mới, tưởng tượng ra vẻ mặt bất đắc dĩ của Kim Đa Đa, trong lòng sung sướng.

“Thương đại ca! Thương đại ca!” Khi Đinh Đinh Đang vui mừng chạy vào phòng, gọi vang tên mình, Thương Dung càng thấy ấm lòng.

“Đông gia biết chuyện nàng phải đi rồi nhỉ? Có làm khó dễ nàng không?”

“Thương đại ca, ta không đi!”

“Sao cơ?”

Đinh Đinh Đang không nhận ra sự thay đổi trên mặt Thương Dung, nàng vẫn vô tư nói: “Đông gia nói nàng ấy cũng cảm thấy để ta làm điểm tâm ở lầu cũng quá vất vả, cho nên nàng bằng lòng hủy bỏ khế ước, không cần bồi thường.”

“Hẳn là nàng ta muốn làm việc gì đó cho nàng phải không?” Thương Dung biết Kim Đa Đa không tốt bụng đến thế.

“Không phải! Đông gia nói với khả năng của ta hoàn toàn có thể mở một tiệm điểm tâm, hơn nữa còn rất phát đạt. Huynh biết không? Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là mở một tiệm điểm tâm của riêng mình, thế nhưng luôn cảm thấy một mình mình không làm được. Bây giờ đông gia bằng lòng giúp ta, mở ngay bên cạnh Vô Song lầu, tên cũng đã nghĩ xong, gọi là Nhất Phẩm lầu. Ha ha, đến lúc ấy ta cũng là đông gia rồi!”

Lý nào y lại không biết? Y cũng thích ngắm nàng chăm chú làm điểm tâm, y cũng nghĩ đến chuyện sẽ mở một cửa tiệm giúp nàng, đương nhiên mọi chuyện y sẽ giải quyết. Nhưng bây giờ mộng đã tan rồi.

Cuối cùng Đinh Đinh Đang cũng phát hiện ra sự im lặng của Thương Dung, lo lắng nói: “Thương đại ca, huynh không vui sao? Đông gia nói nhất định huynh sẽ không vui, bởi vì nam nhân vốn không thích nữ nhân làm kinh thương, chỉ mong nữ nhân ở nhà nấu cơm giặt giũ. Nhưng ta đã nói Thương đại ca không phải người như vậy, thế tử gia cũng để đông gia tiếp tục cai quản Vô Song lầu, huống hồ Thương đại ca còn tốt hơn cả thế tử gia, nhất định huynh sẽ không cản ta… Thương đại ca, huynh không vui ư?”

“Ha ha! Sao lại thế được! Đương nhiên là ta rất vui.” Chỉ cần một câu nói “Thương đại ca còn tốt hơn cả thế tử gia” thôi cũng đủ khiến y quên hết những chuyện không vui.

“Vậy tốt quá! Ta biết Thương đại ca sẽ vui thay cả ta!” Đinh Đinh Đang mừng rỡ nằm tay Thương Dung, trong lòng thầm nghĩ: Những gì đông gia nói quả là hữu dụng.

“Phải rồi, Thương đại ca, đông gia còn nói muốn để huynh làm chưởng quỹ của Nhất Phẩm lầu, như vậy huynh sẽ không phải làm chưởng quỹ của Vô Song lầu nữa. Ta không hề biết huynh vì ta mà bằng lòng ra đi, bây giờ mọi người có thể ở cùng nhau rồi, thật là tốt quá!”

Thương Dung cảm nhận được cảm giác ấm áp lan truyền trên tay, y nghiến răng mỉm cười.

—o0o—

“Sao chàng lại đến đây?” Kim Đa Đa cười khúc khích, nàng không né tránh vòng tay của nam nhân sau lưng.

“Nàng không muốn gặp ta sao?” Long Phi Ngọc vừa nói vừa dậm chân, hai tay không chịu buông lơi.

Kim Đa Đa lại cười thật tươi. Theo tục lệ, trước đại hôn tân lang không nên gặp mặt tân nương, thế nhưng Long Phi Ngọc nhẫn được mấy hôm lại phải bích hổ du tường, đến ngày cuối cùng cũng không tha.

Kim Đa Đa nghiêng người nói: “Đợi qua ngày mai thôi, mỗi ngày đều gặp chàng, chỉ e chàng lại thấy chán.”

“Sao có thể! Nhất định không bao giờ chán!”

“Hừ, nói thì hay lắm, đợi đến khi ta biến thành bà cô có phu quân già nua, lúc ấy chàng có chán không?”

“Đến lúc đó ta cũng thành lão già có thê tử rồi, khi ấy chẳng ai dám chê ai cả.”

“Lão già có thê tử? Ha ha, chắc chỉ chàng mới nghĩ ra được từ này.”

“Nói rồi đấy, không ai ghét bỏ ai cả.”

“Được, không ai ghét bỏ ai.” Kim Đa Đa nằm trong lòng Long Phi Ngọc, nhớ năm xưa người này chọn trái chọn phải, cuối cùng cũng thành phu quân của nàng, thật sự quá khó tin.

“Lúc nay bước vào thấy nàng đang cười, có chuyện gì vui sao?”

Kim Đa Đa bèn đem chuyện mình tương kế tựu kế với Đinh Đinh Đang để trị Thương Dung cho y nghe, nàng cười nói: “Con Hồ Ly chết tiệt kia, cứ tưởng rằng tìm được phu quân cho ta là hay, hắn đâu ngờ đạo cao một thước, ma dày một trượng.”

Long Phi Ngọc rùng mình vì sợ, thầm nghĩ Kim Đa Đa đoán ra được kế là do Thương Dung hiến, cố ý làm khổ hắn, không biết sau này nàng sẽ giải quyết y ra sao. Y vội chuyển đề tài, nói: “Ha ha, chuyện vui sắp đến, những chuyện bất ngờ cũng là chuyện tốt.”

“Ai nói là chuyện tốt?” Kim Đa Đa bĩu môi.

“Kẻ nào khiến nàng không vui?”

“Hừ, lúc quay về gặp phải Tống đại công tử.”

“Hắn ức hiếp nàng?” Long Phi Ngọc chợt nhớ ra chuyện Tống Thư Ngữ bắt nạt A Bích lần trước.

“Người Tống gia có tiếng lành đồn xa, sao có thể ức hiếp kẻ khác được, chẳng qua là nhắc nhở ta phải tuân thủ nữ tắc, phải biết liêm sỉ.”

“Hắn lấy tư cách gì dạy dỗ nàng?”

“Đại khái là vì ta cướp mắt muội phu tương lai của hắn.” Vị Tống đại công tử kia thực chất chỉ là một tên hèn mọn.

Thấy Kim Đa Đa nhắc đến chuyện Tống tam tiểu thư, Long Phi Ngọc ngượng ngùng, bèn giận chó đánh mèo lên Tống đại công tử, y nói: “Hừ, loại tiểu nhân dối trá này nàng nể nang làm gì!”

“Khó lắm, dù gì người ta cũng là phò mã của Thập ngũ trưởng công chúa, coi như là biểu tỷ phu của chàng, sao có thể không nể mặt?”

“Vậy nàng định thế nào?”

“Không có gì, chỉ cười ngọt ngào với hắn thôi.” Nếu hắn đã ám chỉ nàng là hạng nữ lưu thấp hèn lấy sắc bức người, đương nhiên nàng sẽ không để hắn thất vọng.

“Cái gì? Không được! Sau này nàng không được cười với nam nhân khác!”

“Chàng nói vậy là có ý gì? Lẽ nào chàng cũng nghĩ ta là người xấu?” Kim Đa Đa cả giận.

“Đương nhiên ta không có ý này!” Long Phi Ngọc vội ôm chặt lấy Kim Đa Đa, nói rằng: “Chỉ là, chỉ là… Lúc nàng cười rất xinh đẹp, ta không muốn để kẻ khác thấy.”

“Chàng… Chàng nói linh tinh gì thế!” Mặc dù biết nam nhân chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa nữ nhân, trong lòng nàng vẫn thấy vui.

Hai người đầu ấp vai kề, Kim Đa Đa nói: “Được rồi, ngày mai đã là đại hôn, chàng mau về nghỉ ngơi đi, kẻo mai lại mệt.”

“Không, ta sẽ nghỉ ở đây.” Tính trẻ con của Long Phi Ngọc chẳng thua gì con trai mình.

Kim Đa Đa định khuyên nhủ, chợt phát hiện bên ngoài cửa sổ có bóng người, nàng quát lên: “Kẻ nào?”

Long Phi Ngọc nghe vậy bèn giật mình, sợ rằng kẻ kia sẽ làm Kim Đa Đa bị thương, bèn lao về phía tấm rèm buông xông thẳng ra ngoài, người còn chưa thấy rõ đã cảm giác bên hông tê rần, toàn thân bất động.

Võ công của Kim Đa Đa cao cường hơn Long Phi Ngọc, nhưng vì đang mang thai nên nàng không dám động chân khí, càng không thể ngăn cản Long Phi Ngọc, đành giương mắt nhìn y ngã xuống.

“Tiểu Tiểu sư cô, sao lại là người?”

Người đến là một nữ tử, dung mạo không tú lệ nhưng có vẻ ý nhị rất đặc biệt, chính là “Độc tiên tử” Thi Tiểu Tiểu từng thề rằng không phải Tư Đồ Trường Nhạc sẽ không gả. Dù xuất thân từ Y Nhân cốc của Tây Xương quốc nhưng lại đam mê chất độc, hành sự có phần cực đoan, nên có danh xưng “Độc tiên tử”.

“Nghe nói ngày mai con thành thân, sư cô cố ý đến thăm con.” Nói xong, sư cô dùng chân chạm vào Long Phi Ngọc đang nằm dưới đất, hỏi: “Nam nhân này là ai?”

Kim Đa Đa dở khóc dở cười, hồi đáp: “Chàng là phụ thân của A Bích, phu quân tương lai của con.”

“À, hóa ra là tân lang ngày mai. Vì sao không đợi đến đêm động phòng? Làm ta cứ nghĩ con tranh thủ trước gặp gỡ tình lang trước đại hôn.”

Long Phi Ngọc vừa nghe đã phát hỏa, y không cho phép bất kì ai nói không hay về Kim Đa Đa, y toan mắng: “Bà lão này…” Y nằm hướng xuống dưới, không thấy rõ dáng vẻ của Thi Tiểu Tiểu, nhưng nghe Kim Đa Đa gọi bằng sư cô, chắc là phụ nhân trung niên. Y không biết rằng Thi Tiểu Tiểu dù đã qua ba mươi nhưng vẫn là khuê nữ, rất ghét bị người khác nói mình “già”, nàng ta bèn vươn tay điểm huyệt Long Phi Ngọc.

“Tiểu Tiểu sư cô, người làm gì vậy?” Võ công Kim Đa Đa dù cao hơn Thi Tiểu Tiểu nhưng vì quan hệ giữa hai người không tệ, lại là trưởng bối, nên không tiện động thủ.

“Con lo gì, ta chỉ muốn y im lặng chút thôi. Nữ nhân chúng ta nói chuyện không can nam nhân xen vào.”

Long Phi Ngọc trợn tròn mắt vì tức.

Kim Đa Đa lo lắng nhưng không dám chọc giận Thi Tiểu Tiểu, đành ngồi xuống theo ý nàng ta.

“Tiểu Tiểu sư cô, hai năm qua người đi đâu, mãi đến bây giờ mới đến thăm con.”

“Hừ, con không biết xấu hổ à mà còn nói vậy. Trước đây luôn nói cả đời không gả, ta vừa rời khỏi cốc đã nghe tin con sắp thành thân, còn không mau đến thăm.”

Kim Đa Đa ngượng ngùng cúi đầu.

“Tiểu tử này có điểm gì tốt? Vì y là phụ thân của con trai con ư?”

“Nếu như vì lý do ấy, hà tất phải đợi đến bây giờ. Con… Con cũng không rõ, chỉ nghĩ rằng gả cho chàng cũng không phải chuyện không tốt.” Kim Đa Đa vừa nói vừa đảo mắt phượng nhìn Long Phi Ngọc.

Thi Tiểu Tiểu chưa từng thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của Kim Đa Đa, nàng ta chợt nhớ đến câu “gái lớn gả chồng”, bèn thở dài: “Nếu đã quyết định gả, sau này phải làm thê tử cho đàng hoàng, đừng để sư phụ con nhọc lòng.”

Nghe nhắc đến sư phụ, Kim Đa Đa bèn nghĩ đến mối thâm tình mà Thi Tiểu Tiểu dành cho người, trước đó vài ngày, sư phụ đã khẳng định rằng người không có ý định đón dâu, trong lòng có cảm giác khó tả, nàng nói: “Tiểu Tiểu sư cô, người đừng nghĩ đến sư phụ nữa, thật ra…”

“Ta đã không còn nghĩ đến ngài nữa rồi. Bây giờ ta đã có thể cho phép mình dựa vào một ai đó suốt quãng đời còn lại.”

“Ơ? Sư cô muốn tìm cô phu cho con rồi à!”

“Thôi đi, tìm cái quỷ gì chứ.”

“Chẳng phải người nói nửa đời sau người có thể dựa vào đó sao? Không phải cô phu thì là ai?”

“Phải, người ta nói đến là con ta.”

Nếu không nhớ rằng mình đang mang thai, hẳn Kim Đa Đa đã ngã lăn khỏi ghế.

“Con? Phụ thân của đứa trẻ là…”

“Ta chỉ cần con, nghĩ đến cha nó làm gì? Ta học theo con đấy.” Thi Tiểu Tiểu khổ công theo đuổi Tư Đồ Trường Nhạc bao năm chẳng có kết quả, lại không thể có tình cảm với bất kì nam nhân nào khác, thấy Kim Đa Đa mượn giống sinh con rất hay, bèn nảy ra suy nghĩ này.

Kim Đa Đa há hốc miệng không biết nói gì, cả đời này của Thi Tiểu Tiểu đã bị sư đồ nàng lừa gạt rồi, biết nói sao cho phải đây. Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện Thi Tiểu Tiểu từng nói, chỉ cần được nên chuyện cùng Tư Đồ Trường Nhạc, dù phải dùng xuân dược cũng quyết làm. Nàng giật mình, lẽ nào phụ thân của đứa trẻ là…

Thi Tiểu Tiểu nhìn thấu nỗi sợ trong lòng Đa Đa, nàng ta khinh miệt nói: “Chớ lo lắng, sư phụ mỹ nhân nhà con vẫn vẹn nguyên, theo ta biết là vậy.” Thật ra nàng ta vốn định như thế, đáng tiếc có lại sa chân…

Long Phi Ngọc thở dài, nếu lão bà này trở thành sư mẫu không biết còn khủng khiếp đến nhường nào. Dám chừng sẽ không có nam nhân nào muốn ở bên cạnh nàng ta! Long Phi Ngọc độc miệng bồi thêm.

Kim Đa Đa ho nhẹ hai tiếng, nói: “Sư cô rảnh rỗi thì dẫn tiểu sư đệ đến chơi, đám A Bích hẳn sẽ vui lắm.”

“Để sau hẵng nói. Tinh Nhi yếu ớt từ khi lọt lòng, hai năm qua chỉ nuôi dưỡng trong cốc.” Thi Tiểu Tiểu mong nhớ con trai, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Sư cô phải đi rồi, đại hôn ngày mai không thể dự được, đóa huyết liên này coi như quà tặng cho con, ăn vào sẽ giúp thai nhi khỏe mạnh, đừng để giống như Tinh Nhi.”

Kim Đa Đa biết huyết liên chính là thánh phẩm dưỡng thai, càng không thể chối từ.

“Sư cô đi nhé, đợi đứa trẻ này ra đời, sư cô nhất định phải đưa tiểu sư đệ đến thăm đấy.” Kim Đa Đa không dám động đến Long Phi Ngọc dưới đất, nàng chỉ mong Thi Tiểu Tiểu đi mau để giải huyệt cho y.

Không ngờ Thi Tiểu Tiểu bước qua Long Phi Ngọc bèn dừng lại, nói rằng: “Mai đã là đại hôn, phu thê không nên giáp mặt. Đa Đa à, sư cô giúp con đưa tên tiểu tử này về.” Nói xong, không đợi Kim Đa Đa trả lời, bèn kéo Long Phi Ngọc phi thân đi mất.

Long Phi Ngọc hối hận, hối hận trước đây đã không siêng năng luyện võ với Thất hoàng cữu. “Sau này ta nhất định sẽ nhờ Thất hoàng cữu truyền thụ võ công, không được thì sẽ nhờ thê tử dạy ta, coi như là sư đệ của hoàng thượng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom