• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Chia tay 7 năm, người ấy quay lại tìm tôi... (2 Viewers)

  • Chương 4

Khi trong đầu tôi đang tưởng tượng ra cảnh anh cùng người khác “làm này làm kia”, thậm chí làm đến bước cuối cùng rồi thì anh trả lời tôi:
[Xuống đây.]

Mới đầu tôi không phản ứng kịp, nhưng đến giây tiếp theo, tôi mang theo nụ cười ngốc nghếch, phóng ra khỏi kí túc.

Nhìn thấy anh đang đợi dưới đèn đường trước kí túc xá.

Tuy rằng, tôi cảm thấy bản thân suy nghĩ rất trẻ con. Nhưng thời khắc ấy, tôi thực sự nghĩ anh là người anh hùng cưỡi những đám mây rực rỡ đến đón tôi.

Không để ý đến ánh mắt kì lạ của những người bên cạnh, tôi vừa gọi to vừa lao vào lòng anh. Trong lòng biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, “Sao anh lại đến đây?”

Sau đó, tôi cùng anh chơi game.

Chơi 2,3 lần đã chơi qua màn cuối cùng rồi.

Mắt tôi sáng lên, tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn anh.

Anh liếc tôi một cái, hắng giọng, “Lần đầu chơi nên thao tác còn chưa quen lắm."

Nhưng bây giờ, trên tàu cao tốc, tôi không hề có ý nghĩ đó với anh nữa.

Ngược lại, miệng thì nói “Xin lỗi”, tay chân thì luống cuống lấy điện thoại về, quay đầu, giả vờ ngủ.

Chịu đựng ánh mắt như thiêu đốt của người bên cạnh, tôi vậy mà ngủ thiếp đi.

Tôi thực sự là ngủ đến mơ hồ nên khi mở mắt ra nhìn thấy anh ấy, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, liền phụng phịu nói, “Làm gì thế, em đang ngủ mà."

Điều khác biệt là anh không ôm lấy tôi như trong giấc mơ…

Mấy phút sau tôi mới tỉnh hẳn, lắp bắp nói, “Đến… đến rồi sao?”

Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu, lâu đến nỗi khoang tàu chỉ còn lại hai đứa.

Sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi chán nản đi theo sau.

Bầu không khí giữa tôi và anh rất kì lạ.

Vẫn còn 1 khoảng thời gian nữa mới gặp mặt đối tác, chúng tôi quyết định đi thuê phòng khách sạn.


5.

Làm thủ tục đặt phòng hiển nhiên là việc của tôi.

Bùi Phi bận nhắn tin, chắc là đang bàn bạc với bên đối tác.

Theo tiêu chuẩn khi đi công tác của công ty, phòng dành cho cấp bậc giám đốc trở lên sẽ tốt hơn phòng dành cho tổ trưởng như tôi.

Tiêu chuẩn phòng không giống nên ở tầng cũng khác.

Vì vậy, lúc lễ tân xác nhận với tôi, một người ở tầng 12, một người ở tầng 7, tôi không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng Bùi Phi ở bên kia, đột nhiên đi đến yêu cầu đổi phòng, đổi phòng của anh ấy thành đối diện phòng tôi.

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở

“Giám đốc Bùi, theo quy định của công ty, tiêu chuẩn phòng của anh sẽ tốt hơn tôi, không cần phải đặc biệt...”

Không đợi tôi nói xong, anh ấy dùng giọng điệu công tư phân minh ngắt lời tôi.

“Tổ trưởng Hạ nghĩ nhiều rồi, ở cùng một tầng, thuận tiện trao đổi cải thiện phương án, tiết kiệm thời gian. Hơn nữa, cũng không thể tiêu tiền của công ty để đổi phòng cho tổ trưởng Hạ. Nên chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn phòng của tôi."

1f642.png


Tôi nhận thẻ phòng từ lễ tân, cùng Bùi Phi lên tầng.

Chuông điện thoại reo, là tin nhắn wechat của Trình Trình, con bé gửi tới một đường link.

Mở ra thì là một tin tức đời sống, lên hot search weibo, nói về sự việc một cô gái đi công tác, thuê phòng ở khách sạn, bị một người đàn ông lạ mặt theo dõi và c.ưỡng b.ức.

Nếu như không phải nữ khách hàng ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng kêu cứu, ra tay giúp đỡ thì không biết cô gái ấy sẽ như thế nào nữa.

[Miên Miên, cậu xem tin tức tớ vừa gửi đi, đáng sợ quá đi mất. Tớ nhớ công việc của cậu suốt ngày phải đi công tác, về sau cậu nhớ chú ý an toàn đấy!!!]

[Tớ hiện giờ đang đi công tác ở Thượng Hải đây, vừa đến khách sạn. *meme cười ra nước mắt*]

[Hả? Thế có đi cùng đồng nghiệp không?]

Tôi ngẩng đầu nhìn Bùi Phi ở trước mắt, chậm rãi gõ chữ.

[Anh ấy... cũng đi.]

[Không phải chứ... 2 người sao?]

[Ừ.]

[! ! ! ! Các cậu có chuyện gì đấy. Diễn biến như thế này, không phải là …]

Sau đó một giây, cậu ấy thu hồi lại tin nhắn.

[Dù sao cũng phải chú ý an toàn. Đúng rồi, hồi đại học không phải lúc nào cũng muốn đến Disneyland chơi sao. Ngày mai thứ bảy, hay là cậu nhân cơ hội lần này đi chơi đi, thư giãn một chút. Hihi, nhân tiện mang về giúp tớ đồ mới ra mắt.]

[Hmm, vậy là có người muốn nhắc nhở tớ chú ý an toàn hay là…”

[Aiya, Miên Miên là tốt nhất ~ Đợi cậu về, tớ mời cậu ăn lẩu, gọi món thịt heo chiên giòn cậu thích nhất, gọi luôn 2 đĩa!!!]

Tôi bị chọc cười, nghĩ đến đĩa thịt heo chiên giòn, trả lời cậu ấy.

[Thôi được rồi.]

Cất điện thoại, tôi mới phát hiện thang máy không biết dừng từ lúc nào.

Bùi Phi đứng ngoài thang máy, giữ nút mở cửa, âm thầm đợi tôi.

Vào khoảnh khắc đó, tôi rất muốn hỏi anh ấy, có phải là xem được tin tức rồi nên mới quyết định đổi phòng ngay lúc đấy.

Nhưng lại cảm thấy cái suy nghĩ này của bản thân, đều là tự mình đa tình.

Cuối cùng tôi chỉ nói một câu “Xin lỗi” rồi nhanh chóng ra khỏi thang máy.

Hành lang được trải thảm dày đến nỗi khi bước đi hầu như không phát ra tiếng động.

“Vừa nãy nói chuyện với ai mà cười tươi như vậy”.

Lúc đến cửa phòng, Bùi Phi đi chậm lại, bỗng nhiên hỏi.

“Hả? Là Trình Trình”. Tôi rút thẻ phòng, quẹt thẻ bước vào.

Nhưng người đàn ông ở phía sau cũng đi vào theo.

“Giám, giám đốc Bùi, phòng của anh ở đối diện."

Tôi hốt hoảng chỉ ra ngoài cửa.

Bùi Phi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

“Nghĩ gì vậy, đối tác bên kia vừa gửi thêm một yêu cầu, chúng ta nhanh chóng sửa phương án. Sửa xong tôi sẽ về phòng."

Nói xong, quét mắt vào bên trong.

Nếu trên mặt đất lúc này có một cái lỗ, tôi nhất định sẽ chui xuống.

Tôi đỏ mặt, lòng nóng như lửa đốt chầm chậm đi vào phòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom