• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chia tay 7 năm, người ấy quay lại tìm tôi... (1 Viewer)

  • Chương 8

Mùa hè năm đó, một tai nạn đã xảy ra.

Khi đó, anh trai tôi mới lấy bằng lái xe, kỹ thuật cũng chưa được nhuần nhuyễn lắm.

Vì vậy, bố tôi đã lo lắng về việc để anh ấy lái xe một mình.

Một hôm, trong lúc bố đang ngủ trưa, anh ấy lén lấy chìa khóa xe và nói sẽ chở tôi đi hóng gió.

Tôi hào hứng đi theo, suốt cả chặng đường thực sự rất vui, rồi tôi đã hét lên rằng mình cũng sẽ học lái xe trong tương lai.

Khi chúng tôi lái xe đến một con đường vắng vẻ, anh trai tôi nhìn thấy tôi vui như vậy, đột nhiên nói: “Miên Miên, bây giờ để anh dạy em lái xe nhé.”

Lúc đầu tôi hơi sợ và không dám gật đầu.

Anh trai tôi ngồi bên cạnh nói, không sao đâu, đường này sẽ không có xe nào chạy qua, vả lại có anh ở đây mà.

Sau đó, tôi thực sự ngồi vào ghế lái.

Chuyện sau đó......

Một chiếc ô tô đột nhiên lao tới từ ngã tư, ban đầu vốn dĩ chiếc xe đó hướng về phía của tôi.

Nhưng anh trai tôi cuối cùng đã bẻ tay lái về hướng anh ấy, thay tôi chặn lấy chiếc xe kia.

Sau tai nạn xe, chân phải của anh tôi để lại di chứng, suốt đời phải chống gậy.

Tôi quỳ trước giường bệnh của anh trai, khóc không ra hơi, nghĩ rằng chính mình đã hại anh ấy.

Anh trai tôi lúc đó đã xoa đầu tôi, mỉm cười an ủi tôi và nói: “Anh trai nên bảo vệ em gái mình mà."

Một lần nữa, tôi được che chở bởi tình yêu của gia đình.

Sau đó, khi tôi đến Bắc Kinh học đại học, tôi đã gặp Bùi Phi, yêu anh và được ở bên anh ấy.

Lúc đó tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời, được gia đình và bạn trai yêu thương.

Mặc dù anh trai tôi đã cấm tôi hẹn hò từ khi tôi còn học trung học.

Thậm chí lúc đưa tôi đến trường đại học để báo danh, anh đã nhấn mạnh điều này thêm lần nữa trước khi rời đi.

Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là hành động của một người anh trai bảo vệ em gái mình quá mức mà thôi.

Tôi muốn đợi đến khi quan hệ của tôi và Bùi Phi ổn định hơn, sẽ về nhà nói cho gia đình biết.

Những ngày tháng đó cũng là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.

Ở cùng anh, kể cả khi chúng tôi làm những việc của riêng mình, tôi vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Chúng tôi thậm chí còn lên kế hoạch cho tương lai của hai đứa và dự định sẽ ở lại làm việc cùng nhau tại Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp.

Sẽ có một gia đình nhỏ thuộc về tôi và Bùi Phi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.

Vì vậy, tết năm 4, trên bàn ăn đêm giao thừa, tôi thông báo về mối quan hệ của mình và những dự định trong tương lai, đồng thời vui vẻ cho cả nhà xem bức ảnh của tôi và Bùi Phi.

Nhưng tất cả đột nhiên im lặng một cách đáng sợ.

Tại bữa ăn tối hôm đó, anh trai tôi bày tỏ tình cảm với tôi.

Không phải tình yêu của anh trai dành cho em gái, mà là tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Anh nói không biết tình cảm của anh dành cho tôi thay đổi từ lúc nào.

Anh nói rằng anh đã thú nhận với bố mẹ từ lâu và bố mẹ anh ấy đã đồng ý nói với tôi ngay khi tôi tốt nghiệp đại học.

Anh nói tôi là của anh và tôi không được phép ở bên những người đàn ông khác.

Ngay lúc đó, bàng hoàng, sợ hãi, hoang mang đều trào dâng cuồn cuộn tròn tôi.

Người tôi bắt đầu run lên không kiểm soát được, tôi nhìn bố mẹ mình như cầu cứu.
Tôi muốn họ nói với tôi rằng anh trai tôi chỉ nói đùa với tôi.

Thế nhưng, họ im lặng.

Bố mẹ tôi gọi tôi vào phòng và trò chuyện với tôi rất lâu.

Nói về cảm giác của họ khi họ đón tôi về nhà, nói về vụ tai nạn xe hơi, nói về việc gia đình chúng tôi đã sống như thế nào trong những năm qua.

Cho biết lúc đầu họ cũng bị sốc và không đồng ý.

Nhưng anh trai tôi mặc cho họ mắng mỏ và quỳ xuống đất van xin họ.

Cuối cùng, bố mẹ nói với ánh mắt lảng tránh, họ nói với tôi rằng lần này gia đình họ có lỗi với tôi.

“Gia đình họ”, “Tôi”.

Tôi đã bị gạch tên ra khỏi hai chữ “gia đình”.

Lúc đó, tôi bỗng thấy nhớ Bùi Phi da diết.

Tôi đã khóc, quỳ trên mặt đất và nói đi nói lại với bố mẹ tôi rằng, Bùi Phi tốt bao nhiêu, tôi thích anh ấy bao nhiêu, chúng tôi sẽ cùng nhau chăm sóc anh trai tôi.

Tôi rất biết ơn anh trai mình, cảm ơn họ đã cứu tôi và dành cho tôi tình yêu thương.

Nhưng anh trai chỉ là anh trai, bản thân tôi biết rõ điều này.

Vì vậy, tôi đã kiên quyết với ý kiến của mình.

Cuộc đàm phán đi vào bế tắc, cuối cùng mẹ tôi mủi lòng và nói rằng bà sẽ đi thuyết phục anh trai tôi một lần nữa.

Anh trai tôi im lặng không nói gì.

Tuy nhiên, ngay đêm hôm đó, anh đã nuốt một nắm thuốc ngủ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom