• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 371-375

Chương 371: Bansha bị tập kích

Tôi ngồi dựa vào sofa, Bạch Vi dựa đầu vào vai tôi, vốn là một bức tranh phong tình cực kì đẹp đẽ, nhưng theo thời gian trôi đi, tôi cảm giác như Bạch Vi bắt đầu có hơi không được tự nhiên. Tôi cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào trên cổ Bạch Vi lại xuất hiện một vài vết màu hồng nhạt.

Còn nhiệt độ của lòng bàn tay tôi đặt trên vai cô ấy dường như cũng đã tăng lên một ít.

Lúc này, hai chúng tôi đều cảm thấy có gì không đúng.

Mặc dù rất thoải mái, nhưng so với trước kia, tôi chỉ đơn thuần muốn an ủi cô ấy thôi, nhưng hình như có vẻ hơi mùi mẫn quá.

Tôi ho khan một tiếng, Bạch Vi ngồi thẳng dậy, vội vàng vuốt lại nếp nhăn trên quần áo hơi xộc xệch. Tôi nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ nhắn mất tự nhiên của cô ấy, nói: “Bạch Vi, đợi anh giải quyết xong nhà họ Cung, anh sẽ đến tìm em, nhất định phải đợi anh”.

Bạch Vi không nói gì, nhưng tôi nhìn ra sự vui mừng trong ánh mắt cô ấy.

Đúng lúc này, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang hướng về phía mình. Chính là lão Hà Khai Thành lúc nào cũng phá rối chuyện tốt của người khác, tùy tiện khởi xướng linh tinh kia. Có lẽ cảnh tượng vừa rồi của tôi và Bạch Vi đã lọt vào mắt ông ta.

Tôi mỉm cười với ông ta, cố ý để lộ hàm răng trắng muốt. Sắc mặt của Hà Khai Thành càng trở nên âm hiểm, mặt ông ta lạnh tanh, không nói không rằng đi sang một bên, tránh khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi hỏi Bạch Vi: “Hà Khai Thành và em rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”

Bạch Vi chớp mắt, đáp: “Còn quan hệ gì nữa? Trước kia, bố mẹ em thường xuyên không ở nhà, nên chú Hà luôn chăm sóc em, cũng chính khoảng thời gian đó em và Cung Chính Văn mới quen biết nhau”.

Tôi buồn bực nói: “Ý là sau này anh muốn cưới em không những phải hỏi ý kiến của bố mẹ em, mà còn phải được sự đồng ý của ông ấy nữa à?”

Bạch Vi “phụt” cười thành tiếng: “Anh hiểu như vậy cũng được, nhưng trước lúc đó, anh phải có được sự đồng ý của bố mẹ em trước đã”.

Tôi nói: “Yên tâm đi, đợi anh xử lý xong nhà họ Cung, tất cả đều không thành vấn đề”.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi với vai trò là CEO của tập đoàn Vọng Thiên, tôi nghĩ, bố mẹ cô ấy hẳn cũng không có lý do gì để phản đối nữa.

Chúng tôi lại trò chuyện mấy câu thì di động của tôi có tin nhắn gửi tới, là tin nhắn từ người bạn cũ đang ở quê nhà Quế Lâm của tôi, Bansha.

Bansha nói cám ơn tôi đã quan tâm, ba người bọn họ đã đến Quế Lâm từ sáng sớm, nhưng vì lý do thời gian nên lúc bọn họ tới nơi thì điện thoại đã hết pin, bởi vậy đến bây giờ mới nhắn tin trả lời tôi được.

Đọc tin nhắn này xong, trong lòng tôi dâng lên một nỗi nghi hoặc mang tính trực giác, với tính cách của Bansha, vì sao lại gửi tin nhắn cho tôi mà không phải là gọi điện thoại?

Tôi lại nói vài câu với Bạch Vi rồi rời đi. Tôi vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Roga, điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được kết nối, vừa kết nối thì tôi nghe thấy tiếng thở dốc, xung quanh hình như còn rất ồn ào.

Tôi thầm nghĩ không ổn, vội hỏi: “Roga, mọi người thế nào rồi? Bansha và Ốc Trắng đâu?”

Giờ phút này có vẻ như Roga đang chạy trên đường, vừa thở dốc vừa hét: “Phương Dương, tôi tạm thời không sao, ba người chúng tôi đã lạc nhau rồi. Chúng tôi vừa đến Quế Lâm, còn chưa tìm được người dẫn đường thì bị một nhóm người tập kích, ba người chúng tôi mỗi người dẫn theo vài anh em tách ra rồi”.

Trong lòng tôi đánh bộp một tiếng, quả nhiên không ổn, tôi nói: “Anh đừng sốt ruột, tôi sẽ gửi cho anh một số điện thoại, là số điện thoại của một cảnh sát địa phương. Cậu ấy là bạn học của tôi, có thể tin tưởng được. Anh tìm cơ hội tranh thủ liên lạc với cậu ấy”.

“À, anh và đám đàn em có ai biết nói tiếng Hoa Hạ không?”

Tôi đột nhiên nhớ ra, ba người này đều sinh ra ở Xiêng La, không ai biết nói tiếng Hoa Hạ cả. Trước kia, Đỗ Minh Cường để bọn họ tới đây cũng chỉ vì người dẫn đường kia có thể đưa bọn họ tìm đến nơi bố mẹ tôi bị nhốt.

Nhưng bây giờ gặp phải tập kích, ba người bị tách ra, đã không biết tiếng Hoa Hạ thì thôi, lại còn không quen thuộc với nơi đây, tình huống tiếp theo có thể sẽ rất khó khăn.

Roga nói: “Có, lần này chúng tôi đến, trong đội có dẫn theo vài anh em biết nói tiếng Hoa Hạ, chính là để đề phòng tình huống như thế này”.

Nghe y nói vậy, trong lòng tôi hơi bình tĩnh lại. Tôi không nói với y về tin nhắn mà Bansha gửi cho tôi, tránh cho y càng thêm lo lắng.

Đối với ba người họ mà nói, bọn họ đều là người tương đối có kinh nghiệm, nếu đôi bên cảm giác được có điều gì bất thường, tôi tin họ sẽ không hành động lỗ mãng.

Nghĩ đến đây, tôi hỏi Roga hiện tại đang ở đâu, đàn em phía sau Roga nói họ đã chạy rất lâu rồi, bây giờ đang ở trên một con đường cũ, nhưng hẳn là vẫn còn ở trong thành phố.

Tôi vội vàng cúp điện thoại, đầu tiên là gửi số điện thoại của Chu Hỉ Tài cho y, sau đó lại gọi cho Chu Hỉ Tài. Tôi kể một cách đơn giản về chuyện này cho cậu ta, rằng tôi có vài người bạn ở Xiêng La bị giới xã hội đen ở địa phương truy sát, nhờ cậu ta mau dẫn theo vài người qua đó giúp đỡ.

Chu Hỉ Tài không hề từ chối, lập tức đồng ý ngay.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi mới thoáng thả lỏng một chút. Tối hôm qua, tôi nên có dự liệu trước mới phải, nhưng lúc ấy tôi đang lo cứu La Nhất Chính, hoàn toàn không ngờ đến nhà họ Cung lại làm đến cùng như vậy.

Cùng lúc đó, tôi lại gọi điện thoại cho Ốc Trắng. Không giống Roga, bây giờ có vẻ anh ta đã dẫn người đi ẩn náu rồi, xung quanh rất yên tĩnh, giọng nói của anh ta cũng rất nhỏ.

May là bọn họ cũng không gặp phải chuyện gì, tôi nói cho bọn họ tình hình của Roga và số điện thoại của Chu Hỉ Tài, bảo bọn họ chú ý liên lạc.

Ốc Trắng là người có tính hiếu thắng rất cao, anh ta tức giận mắng chửi đám người nhà họ Cung sai tới một trận qua điện thoại, nói nếu cho anh ta một khẩu súng, anh ta sẽ bắn chết đám nhãi ranh này, giải quyết mối hận trong lòng.

Tôi chỉ đành cười gượng an ủi anh ta, nói Hoa Hạ không cho phép mang theo súng, như vậy là phạm tội.

Ốc Trắng khịt mũi khinh thường, Xiêng La cũng không được phép mang súng.

Tôi bị nghẹn họng không biết nói gì, chỉ đành bảo anh ta chú ý an toàn, sau đó cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại di động, không do dự bấm tiếp số điện thoại của Bansha. Điện thoại đổ chuông, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, không có ai trả lời.

Tôi càng thêm lo lắng, Bansha và tôi có thể gọi là không đánh không quen biết, bây giờ ông ta là bạn tôi, vào lúc thế này còn chủ động từ Xiêng La đến đây giúp đỡ tôi. Nếu ông ta xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi cũng sẽ không dễ chịu.

Tôi đành tiếp tục gọi, may là sau hai lần liên tục không có ai bắt máy, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Vừa nối máy, tôi đã nghe thấy tiếng rầm ở bên kia điện thoại, sau đó là tiếng Bansha phẫn nộ hét lên: “Mẹ mày, dám đánh lén ông à?”

Xung quanh vẫn rất ồn ào, dường như Bansha đang đánh nhau với người khác. Tôi không do dự thêm nữa, cúp luôn điện thoại và gọi cho Tề Vũ Manh, hỏi cô ấy có cách nào giúp tôi xác định vị trí thời gian thực của số điện thoại này của Bansha không.

Tề Vũ Manh biết có lẽ bên tôi đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi đồng ý thì lập tức cúp máy, còn tôi thì lái xe đến bệnh viện số Một.

Lúc tôi đến bệnh viện, Tề Vũ Manh đang gọi điện thoại nói gì đó, nhìn thấy tôi vào, cô ấy che mic lại, bảo: “Chắc mười phút nữa sẽ có kết quả, vì số điện thoại này trong vòng nửa tiếng có một ghi chép cuộc gọi nên tra được khá nhanh”.

Tôi thở phào một hơi, may là dù Đỗ Minh Cường đã sống ở Xiêng La rất lâu, nhưng vẫn còn hiểu rõ tình hình trong nước, trước khi đến đã cố tình làm cho ba người Bansha mỗi người một sim điện thoại Hoa Hạ.
Chương 372: Là gã

Rất nhanh sau đó Tề Vũ Manh đã nói với tôi rằng vị trí chính xác của số điện thoại đó đã được xác định, là ở một trang trại tại quê tôi. Tôi vội vã gửi tin tức địa chỉ cho Roga và Ốc Trắng, đồng thời cũng nhắn tin cho Bansha bảo ông ta nhất định phải kiên trì, tìm một chỗ để đợi Ốc Trắng và Roga.

Mà tôi thì vội vã bảo Chu Hỉ Tài để sau khi cậu ta liên lạc được với Roga và Ốc Trắng thì đến ngay chỗ Bansha. Đợi khi tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp xong thì tôi mới thở phào.

Trước mắt tuy Bansha gặp nguy hiểm nhưng giọng nói của ông ta vừa nãy trong điện thoại ít nhất nghe cũng rất mạnh mẽ, tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, đợi đến khi Ốc Trắng và Roga đến thì cục diện sẽ thay đổi.

Giờ xem ra thì tất cả mọi chuyện đều trong kế hoạch, chợt tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi nằm trên giường bệnh, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một bóng dáng xông vào nhanh như gió lốc.

Sau đó một giọng nói nức nở xen lẫn vui mừng vang lên: "A Chính!"

Tôi sững sờ nhìn Tiểu Nguyệt đang đứng bên giường La Nhất Chính. Đang không hiểu ra sao thì Tề Vũ Manh đi tới bên cạnh, liên tục ra hiệu cho tôi. Tôi phản ứng lại, kéo Triệu Thư Hằng ra ngoài cửa.

Mà trước khi ra khỏi cửa khóe mắt tôi liếc thấy Tiểu Nguyệt đang nằm bò trên ngực La Nhất Chính khóc nức nở, còn không ngừng gào khóc, ai cũng có thể nghe thấy sự tủi thân trong giọng điệu của cô ấy: "A Chính, anh nằm viện mà không nói cho em biết! Anh không biết mấy ngày hôm nay em đã đau khổ ra sao ư?"

La Nhất Chính dùng ánh mắt cầu xin nhìn tôi, nhưng khi phát hiện chúng tôi đã đi ra khỏi phòng bệnh, còn tôi thì vừa hay quay người đóng cửa lại.

Tôi cười, ra hiệu cho cậu ta an ủi cô gái này cho tử tế, rồi đóng cửa lại.

Sau khi ra ngoài chúng tôi không đi xa, để đề phòng ngộ nhỡ có việc gì. Dù sao giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại La Nhất Chính đang nằm bẹp trên giường và cả cô thiếu nữ nghịch ngợm trói gà không chặt Tiểu Nguyệt.

Tôi hơi buồn bực: "Không phải chúng ta chưa nói với Tiểu Nguyệt là đã cứu được La Nhất Chính ra rồi sao? Sao cô ấy biết?"

Triệu Thư Hằng phất tay, nói: "Sao tôi biết được? Ngay cả số điện thoại của cô ấy tôi cũng không có. Nếu mà nói là ai thì anh là người khả nghi nhất đấy, dù sao thì anh cũng có số điện thoại của cô ấy mà".

"Tôi có cái gì chứ? Tôi chỉ có số điện thoại của La Nhất Chính, chỉ là mấy ngày nay La Nhất Chính mất tích nên vừa hay điện thoại ở chỗ cô ấy thôi".

Tôi cũng rất phiền muộn, nhìn Tề Vũ Manh thì cô ấy trừng lại không hề khách khí: "Nhìn tôi làm gì? Tối qua La Nhất Chính đã bảo đừng nói cho Tiểu Nguyệt biết, chắc chắn tôi sẽ không lẻo mép như vậy đâu".

Tôi hỏi với ý thăm dò: "Chẳng lẽ là anh trai của Tiểu Nguyệt?"

Tề Vũ Manh nhíu mày: "Cái này thì cũng có khả năng đấy, nhưng anh trai cô ấy nói với cô ấy làm gì? Hơn nữa giờ anh ta đã khiến Tiểu Nguyệt vô cùng tuyệt vọng rồi, lại nói cho cô ấy biết tin tức này, làm gì có anh trai nào lại giày vò em gái mình như thế chứ?"

"Vậy thì cứ chờ xem đi. Nếu Tiểu Nguyệt đã biết rồi thì chúng ta cũng không cần phải giấu nữa. Nếu như..."

Tôi còn chưa nói xong thì điện thoại của Tề Vũ Manh đã reo lên. Tề Vũ Manh nghe máy, đột nhiên trở nên vui vẻ.

Chẳng lẽ là Bansha được cứu rồi?

Rất nhanh sau đó, Tề Vũ Manh cúp máy, hớn hở nói: "Phương Dương, tin cực kỳ tốt đây".

"Tìm thấy Bansha rồi sao?"

Tôi vui mừng nói.

"Bansha? Bansha nào?"

Tề Vũ Manh sững sờ, sau đó mới phản ứng lại: "Bansha nào, tôi nói là kẻ sai khiến đứng đằng sau của phe thứ ba kìa, chúng ta tìm thấy gã rồi".

Mà sau khi Tề Vũ Manh nói xong câu đó thì tôi cũng sững sờ, nhưng tôi cũng đã phản ứng lại rất nhanh: "Cũng có nghĩa là người mà chúng ta giám thị ở trong căn phòng kia không phải là kẻ sai khiến đứng đằng sau?"

Tề Vũ Manh gật đầu: "Đúng vậy, sau khi lúc đó anh nói với tôi thì tôi đã nghĩ về vấn đề này, thế là chúng tôi liền sử dụng biện pháp mạnh, trực tiếp phá cửa đi vào, kết quả phát hiện bên trong quả nhiên không phải, chỉ có một tên đàn em ngày ngày chơi game, xem phim trong đó, nhìn cũng có vẻ vui vẻ lắm".

Nói rồi Tề Vũ Manh hít sâu một hơi: "Chúng tôi lập tức xác định kế hoạch, một bộ phận đi điều tra camera giám sát vùng phụ cận của đám du côn đó sáng hôm nay, một bộ phận khác thì điều tra các tình hình khác thường ở các nơi".

Tôi lặng lẽ gật đầu. Vào thời khắc mấu chốt Tề Vũ Manh vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất thì kế hoạch này không có sơ hở. Nếu ước tính theo thời gian thì có lẽ sau cuộc hẹn của tôi với Bạch Vi Tề Vũ Manh mới quyết định như vậy, mà giờ đã có thu hoạch rồi, có thể nói là hiệu suất vô cùng cao.

Tôi hỏi: "Vậy camera giám sát đó đã quay được những thứ gì?"

Tề Vũ Manh lấy điện thoại ra, nói: "Đợi một chút".

Ngay lúc chúng tôi đang nghi hoặc thì điện thoại của Tề Vũ Manh đột nhiên kêu "ding doong", sau đó Tề Vũ Manh nói: "Tới rồi, mọi người xem đi. Đây là khuôn mặt đại khái quay được sau cuộc điều tra của chúng tôi. Tuy sau khi phóng to lên thì đã rất mờ nhưng nếu là người quen thì có lẽ có thể nhận ra ngay".

Nói rồi Tề Vũ Manh đưa điện thoại qua, bỏ qua bàn tay tinh xảo và ngón tay thon dài của cô ấy, tầm mắt của tôi nhìn vào tấm ảnh trên màn hình.

Mà khi tôi nhìn bức ảnh đó thì cảm thấy không thể nào tin được, không phải là gã đã bị bắt rồi sao? Vì sao còn xuất hiện ở Hoa Hạ?

Sau khi sự kinh ngạc và chấn động qua đi tôi mới phản ứng lại, tôi bất giác túm lấy cánh tay Tề Vũ Manh hỏi: "Gã đâu? Giờ có hành tung cụ thể của gã không?"

Tề Vũ Manh sững sờ bởi hành động đột ngột của tôi, Triệu Thư Hằng cũng ngơ ngác, vội vàng kéo tôi lại: "Phương Dương anh làm gì vậy? Anh làm thế là đánh cảnh sát đấy!"

Mặt Tề Vũ Manh thì lại đỏ lên, nói: "Chúng tôi đã cho người khống chế xung quanh, mỗi góc đều có người phụ trách, lần này nhất định một con muỗi cũng không bay ra được, và chúng tôi sẽ từ từ thu nhỏ phạm vi bao vây. Trừ khi gã có thể chỉnh dung thành một người khác chỉ trong một thời gian ngắn".

Mà tôi cũng nhận ra sự thất lễ của mình, vội vàng đưa tay về, vừa nói xin lỗi vừa ho khan. Tôi nói: "Tôi nghĩ tôi đã biết đây là ai rồi. Nhưng trước đó thì tôi phải gọi điện để xác nhận lại đã".

Nói xong tôi lùi ra một bên gọi điện cho Đỗ Minh Cường. Vừa kết nối được tôi đã hỏi thẳng: "Anh Cường, giờ Đỗ Minh Hào thế nào rồi?"

Đỗ Minh Cường kinh ngạc nói: "Giờ nó vẫn đang bị nhốt trong tù mà, sao thế? Sao đột nhiên lại hỏi nó?"

Vốn tôi còn đang vô cùng tự tin, nghe thấy Đỗ Minh Cường nói vậy tôi chợt im lặng.

Mà Đỗ Minh Cường thì không phải là tên trẻ ranh mới bước vào xã hội nữa, thấy tôi kỳ lạ như vậy, giờ lại im lặng, nên đã hiểu ra rất nhanh. Ông ta kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ bây giờ người đang gây chuyện với cậu ở Thịnh Hải là nó? Tôi lập tức đi tìm SangSu để xác nhận".

Nói xong trong điện thoại vang lên tiếng "tút tút", còn tôi thì càng nghi hoặc hơn. Từ tấm này này có thể thấy người trong ảnh có đến tám phần giống Đỗ Minh Hào, không phải gã thì còn là ai?

Nếu người trong ảnh là Đỗ Minh Hào thì tất cả mọi chuyện đều vô cùng dễ hiểu. Nhưng sự thực nói cho tôi biết, không phải như vậy.

Mấy phút sau điện thoại của tôi vang lên lần nữa, sau khi nghe máy tôi nghe thấy giọng nói tức giận của Đỗ Minh Cường: "Quả nhiên là nó! Em trai tốt của tôi đã lén lút vượt ngục rồi!"
Chương 373: Cháy nhà ra mặt chuột

"Phương Dương, nếu không nhầm thì trong số những người bày mưu hãm hại cậu ở Thịnh Hải có em trai tôi".

Giọng Đỗ Minh Cường cũng trầm xuống: "Khó trách gần đây cậu phải đối mặt với những chuyện nan giải như vậy, hóa ra là do nó làm ra. Tôi lập tức phái người tới Hoa Hạ. Lần này nhất định phải trói buộc nó bằng luật pháp mới được".

Nghe Đỗ Minh Cường nói xong, tôi cũng không rõ mình cảm thấy thế nào nữa, vừa có một chút nhẹ nhõm, vừa có một chút căng thẳng.

Rõ ràng rất mâu thuẫn nhưng hai cảm xúc này đều xuất hiện. Căng thẳng là vì với thủ đoạn của Đỗ Minh Hào thì gã tất nhiên sẽ biết giờ không thể đấu lại Đỗ Minh Cường, vì thế gã sẽ nhằm vào tôi, hơn nữa còn cất công chạy đến tận Hoa Hạ. Mà mấy lần gã đối phó tôi đều bị tôi hóa giải, thế nên có thể dễ dàng nhận ra rằng nếu giờ không bắt được gã thì thủ đoạn tiếp theo của gã sẽ càng độc ác.

Nhẹ nhõm là vì so với một Đỗ Minh Hào ẩn thân với danh nghĩa kẻ đứng sau sai khiến, Đỗ Minh Hào hiện thân trước ánh sáng bây giờ khiến tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều, ít nhất tôi biết người đó là Đỗ Minh Hào, nên cũng có kế hoạch đối phó.

Trước kia khi ở Xiêng La tuy không đối mặt trực diện với gã nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của gã khi đối diện từ những khía cạnh khác. Ưu thế lớn nhất của gã là quyết đoán, tàn nhẫn. Cho dù làm gì, chỉ cần đã ra quyết định là tuyệt đối sẽ không kéo dài chần chừ.

Nhưng nếu ở Hoa Hạ thì đây lại là tình thế bất lợi đối với gã, bởi khi gã bắt cóc La Nhất Chính là gã đã phạm pháp rồi.

Cúp máy xong, tôi cười nói: "Cảnh sát Tề, giờ chúng ta có việc rồi".

Tề Vũ Manh chớp mắt: "Anh đã xác nhận thân phận của người đó rồi sao?"

Biểu cảm Triệu Thư Hằng khá là kỳ lạ, anh ta nhìn tôi nói: "Chẳng lẽ quả thực là kẻ anh gây thù ở nước ngoài? Chả trách chú Đồng phải nhìn anh bằng con mắt khác, năng lực gây chuyện của anh là số hai thì không ai dám nhận số một".

Tôi liếc anh ta một cái, Triệu Thư Hằng lập tức sờ đầu cười hì hì.

Nói đến Triệu Thư Hằng thì kể từ khi chúng tôi hợp lực với nhau cứu La Nhất Chính ở vườn rau thì dường như anh ta đã bỏ đi cái tính kiêu ngạo trước đây, không còn cái kiểu tính cách công tử bột nữa, nhìn trông cũng khá ra dáng một quản lý cấp cao trẻ tuổi.

Tôi nói với Tề Vũ Manh: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, lát nữa tôi sẽ từ từ giải thích cho mọi người, giờ cô mau thông báo với các đồng nghiệp ở Thịnh Hải đi, bảo họ phong tỏa hiện trường, nhất định đừng để gã chạy thoát. Người này vô cùng độc ác tàn nhẫn, nếu để gã chạy thoát thì lần sau nhất định không đơn giản như vậy".

Khuôn mặt của Tề Vũ Manh trở nên nghiêm túc, đồng ý với tôi xong liền đi ra một bên gọi điện. Tôi thở dài một hơi, đến bây giờ thì tình hình chuyện này đã gần như rõ ràng rồi.

Phe thứ ba có một bên là cục phó Trương, một bên là Đỗ Minh Hào. Đỗ Minh Hào muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung ở để loại bỏ tôi ở Thịnh Hải này, mà cục phó Trương thì muốn nhân cuộc chiến này để tranh thủ một chút, xem trong mấy năm cuối cùng của con đường làm quan có bò lên cao nữa được hay không. Hai bên bổ trợ cho nhau rồi tạo thành một thỏa thuận ngầm cực kỳ phối hợp.

Mà nhà họ Cung và tôi thì lại trở thành công cụ của họ.

Nghĩ vậy, tôi gọi điện cho Cung Chính Vinh. Dù sao thì đã đóng kịch thì phải đóng đến cùng, để cho hắn lơi là cảnh giác thì có một số thứ vẫn phải làm.

Sau khi kết nối, tôi trực tiếp nói: "Cung Chính Vinh, bố mẹ tôi đâu? Tôi đã làm theo thỏa thuận rồi, anh mau thả họ ra!"

Tiếng cười của Cung Chính Vinh rất kỳ lạ: "Tôi nói này Phương Dương, cậu vẫn còn trẻ, nếu gặp phải chuyện gì thì đừng có nóng vội như vậy. Thỏa thuận của chúng ta là gì chứ? Cậu thả em trai tôi ra, hoặc là để cho nó giảm án còn dưới ba năm, ngày nó ra tù thì tôi lập tức cho thả bố mẹ cậu. Cậu xem đi, không phải tôi còn chưa nhìn thấy em trai tôi sao?"

Nói rồi Cung Chính Vinh khựng lại một chút: "Cậu yên tâm, chỉ cần tôi nhìn thấy em trai tôi là tôi nhất định sẽ cho người đưa bố mẹ cậu về ngay".

Tôi cắn răng, cố ép sự tức giận trong lòng xuống: "Fuck! Cung Chính Vinh, nếu anh đã không giữ lời thì đừng trách tôi lật mặt. Tôi cảnh cáo anh, hôm nay trước khi mặt trời lặn, nếu tôi còn chưa nghe thấy tin báo bố mẹ tôi về nhà an toàn thì Cung Chính Văn cứ chuẩn bị ở trong tù cả đời đi! Ngoài ra thì anh cũng cần nguyện đi, tốt nhất là đừng để chúng tôi tìm thấy chứng cứ, nếu không lúc đó hai anh em các người có thể đoàn tụ trong tù đấy!"

Cung Chính Vinh không thèm để tâm, vẫn cười một cách ngạo mạn: "Yên tâm đi, nếu tôi đã dám làm thì đương nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa. Nhưng tôi rất hoan nghênh cậu đến tìm chứng cứ đấy. Sao nào? Có hứng thú đến nhà tôi một chuyến không?"

"Fuck!"

Tôi bực tức chửi bới, sau đó cúp máy. Nhưng khi tôi cất điện thoại đi thì mới phát hiện Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đang vô cùng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi sờ cơ bắp cứng ngắc trên khuôn mặt, nói với giọng khó hiểu: "Hai người nhìn tôi làm gì? Mặt tôi mọc hoa à?"

Triệu Thư Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ: "Không ngờ anh cũng có thiên phú diễn xuất phết đấy nhỉ?"

"Nếu không phải tối qua anh nói kế hoạch cho chúng tôi thì e là vừa nãy chúng tôi đã tưởng là anh đang tức điên lên rồi".

Tề Vũ Manh nói tiếp: "Nói ra thì anh cũng khá hợp đi đóng phim đấy".

Tôi cười ngại ngùng: "Dù sao thì kế hoạch cũng là như vậy, nếu chúng ta không giả vờ một chút thì nhà họ Cung sẽ nghi ngờ, bố mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm. Ít nhất thì bây giờ tôi thể hiện ra sự quan tâm và căng thẳng đối với tình trạng của bố mẹ tôi và cả thành ý muốn hợp tác thì nhà họ Cung sẽ không làm gì họ cả. Chỉ cần hắn có chút đầu óc thì sẽ biết cả hai bên đều bị thiệt thì chẳng có gì hay ho cả".

Sắc mặt Tề Vũ Manh hơi thay đổi, hình như là nhớ ra gì đó. Cô ấy vỗ ngực mình, nói: "May mà anh không phải là phần tử khủng bố, suy nghĩ của anh thật là đáng sợ. Anh nắm bắt quá chuẩn xác về lòng người và cả về thế cục".

Nói rồi cô ấy nở một nụ cười sâu xa: "Hay là đợi khi nào chuyện này giải quyết xong rồi anh theo tôi về làm cảnh sát ở Thịnh Hải nhé?"

"Thôi khỏi thôi khỏi, tôi không định làm cảnh sát nhân dân đâu. Tôi chỉ muốn an ổn làm một người làm ăn thôi, không ngờ lại bị nhà họ Cung từng bước một ép tôi đến tình cảnh ngày hôm nay".

Tôi nhìn hai tay mình: "Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn nhà họ Cung, nếu không phải do họ thì có thể giờ tôi vẫn còn đang ở trong một công ty nào đó, buồn rầu vì mấy chục nghìn tiền thưởng cuối năm".

Tề Vũ Manh gật đầu: "Phải rồi, vừa nãy anh nói đã biết thân phận của kẻ đứng đằng sau sai khiến sao? Anh có tin tức cụ thể của gã không, nói cho tôi đi để tôi gửi cho đồng nghiệp".

Tôi cười, nói sơ lược về tình hình của Đỗ Minh Hào: "Đỗ Minh Hào, con trai thứ hai của nhà họ Đỗ nổi danh khắp Đông Nam Á. Mấy năm trước nhà họ Đỗ xảy ra nội chiến, con trai thứ hai vào tù, sau đó thì vượt ngục ra tới Hoa Hạ, cấu kết với một đám người. Người này vô cùng tàn nhẫn, nhất định phải bắt được gã, nếu không sự báo thù lúc trước sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa".

Tề Vũ Manh nhíu mày: "Còn tin tức khác không?"

Tôi cười, nói: "Tôi cũng chưa gặp gã được mấy lần, chỉ biết mặt gã thôi, nhưng trong điện thoại của các cô đều có ảnh gã chứ?"
Chương 374: Thâu tóm

Tề Vũ Manh thở dài một hơi, bó tay nói: “Được, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ nhắc nhở đồng nghiệp của Thịnh Hải thêm”.

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.

Vừa hay lúc này, tôi nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng động. Tôi ghé sát cửa, đúng lúc cánh cửa mở ra, Tiểu Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe đã xuất hiện trước mặt tôi, nhưng trên mặt cô ấy bây giờ đầy vui vẻ.

Tiểu Nguyệt nói: ‘Phương Dương, mọi người vào đi, A Chính có chuyện muốn nói với các anh chị”.

Tôi sờ mũi nói: “Hai người… nói chuyện xong rồi à?”

Tiểu Nguyệt liếc tôi một cái: “Nói linh tinh, mọi người có vào không?”

Lâu ngày không gặp, câu nói này của Tiểu Nguyệt làm tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô nàng quái gở này.

Tôi cười he he đi vào, vừa hay đối mắt với La Nhất Chính, cậu ta có vẻ lúng túng, nói: “Dương Tử, em vừa bàn với Tiểu Nguyệt xong rồi, đợi truyền hết chai dịch này, em sẽ cùng cô ấy về nhà nghỉ dưỡng”.

“Cậu nói vậy là sao?”

Tôi cau mày hỏi.

La Nhất Chính cười ha ha: “Anh nghĩ gì thế hả Dương Tử? Không giấu gì anh, em đã biết chuyện của hai bác rồi. Em biết mấy ngày nay, bọn người đã phải vất vả vì chuyện của em. Nếu bây giờ, em đã ổn rồi, mọi người mau đi cứu hai bác đi. Nếu hai bác xảy ra chuyện gì, trong lòng em sẽ rất khó chịu”.

La Nhất Chính luôn như vậy, khi kích động thì chẳng màng việc chi, lời nào cũng nói được. Đây cũng chính là ly do mà trước kia tôi và cậu ta có thể chơi chung với nhau ở trong tù.

Tôi bó tay nói: “Là Tiểu Nguyệt nói cho cậu biết à?”

La Nhất Chính gật đầu, tôi nói: “Được rồi, đợi cậu truyền dịch xong thì bọn anh sẽ đi. Đến lúc đó, có chuyện gì nhớ phải liên lạc với anh. Nói đúng ra thì lần này cậu bị bắt cóc cũng là do anh, trông thấy dáng vẻ của cậu bây giờ, anh thấy áy náy lắm”.

La Nhất Chính không nói gì nữa, chỉ mỉm cười với tôi, Tiểu Nguyệt đi tới nói: “Phương Dương, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc A Chính thật tốt”.

Tôi nói cảm ơn, trong phòng bệnh lại im lặng. Chờ La Nhất Chính truyền dịch xong, chúng tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu ta rồi rời đi. Ra đến cổng, Tiểu Nguyệt nói không cần chúng tôi tiễn, nói xong thì cô ấy gọi một cuộc điện thoại.

Chẳng mấy chốc đã có một chiếc Audi màu bạc xuất hiện, thì ra là cô gái lúc trước thường xuyên đi bar với Tiểu Nguyệt, cô ta còn nháy mắt tinh nghịch với tôi.

La Nhất Chính và Tiểu Nguyệt lên xe, tôi nhìn sang Tề Vũ Manh: “Bây giờ, chúng ta đi xem Đỗ Minh Hào à?”

Tề Vũ Manh gật đầu: “Tôi cũng đang có ý này. Đồng nghiệp của tôi đã thu hẹp vòng vây xuống mức cực kỳ nhỏ. Ở giữa chỉ có bốn ngôi nhà, bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể hạ lệnh bắt người. Giờ chúng ta qua đó xem cũng được”.

Thấy Tề Vũ Manh nói vậy, Triệu Thư Hằng rất tự giác đi sang bên đường vẫy tay, bắt đầu bắt xe.

Còn lúc này, tôi lại nhớ đến Chúc Mi, nên lập tức gọi cho cô ấy. Chúc Mi mừng rỡ, hỏi tôi: “Phương Dương? Sao hôm nay lại có tâm trạng gọi cho tôi thế? Tôi còn tưởng ngoài nhờ tôi giúp ra, anh sẽ chẳng bao giờ tìm tôi cơ”.

Dù trong lời nói của cô ấy mang vẻ oán trách, nhưng tôi vẫn nghe ra được niềm vui ẩn chứa bên trong.

Tôi ho khan nói: “Nào có, tôi chỉ hỏi thăm cô chút thôi”.

Nói xong, tôi mới cảm thấy lúng túng. Trước khi gọi cho Chúc Mi, tôi chưa suy nghĩ, nên giờ không biết nói gì, chỉ đơn giản muốn cảm ơn cô ấy lần trước đã thuyết phục người nhà giúp tôi. Không ngờ, khi mở miệng nói thật sự, tôi lại phát hiện mình không nói nên lời.

Trong điện thoại trầm mặc một lúc lâu, tôi nói: “Lần này, cô giúp tôi, người nhà có nói gì cô không?”

Chúc Mi cười đáp: “Không, họ đều ủng hộ tôi. À, Phương Dương này!”

“Hả?”

“Bao giờ anh về Yến Kinh?”

Hình như Chúc Mi đang lấy dũng khí để hỏi tôi.

Sao tôi lại không hiểu ý của cô nhóc này, nhưng ngại từ chối tiếp nên đành đáp: “Ít nhất phải chờ tôi xử lý xong chuyện ở Thịnh Hải. Giờ giải quyết xong chuyện của bố mẹ, tôi còn phải đi gặp đối tác của một công ty là nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành xong rồi”.

“Đến lúc ấy, nhất định anh phải gọi cho tôi đấy nhé!”

Chúc Mi nói nhỏ, nhưng rất nghiêm túc.

Tôi đáp ừ rồi cúp máy, cùng lúc đó, tôi đã nhìn thấy một chiếc taxi đã xuất hiện trước mặt mình.

Tôi vội vàng leo lên xe, Triệu Thư Hằng cũng leo lên ngồi cạnh tôi, còn Tề Vũ Manh thì ngồi ở ghế lái phụ.

Lúc ngồi lên xe, tôi chợt thấy yên tâm hơn một cách kỳ lạ.

Vì bây giờ đã qua giờ cao điểm, đường xá Thịnh Hải không còn quá tắc nữa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nơi mà Tề Vũ Manh nói. Đây là một con đường cũ, tôi nhìn cảnh vật xung quanh, bốn bề đều khá rộng, đường xá rộng thênh thang, rất tiện cho việc chạy trốn. Nhưng cảnh vật thì khá tiêu điều, trên đường có đủ các loại người tạp nham. Không ai có thể ngờ rằng kẻ chủ mưu đã bày ra một vụ án chấn động lần này, cũng chính là Đỗ Minh Hào lại chọn một khu bẩn thỉu, nhếch nhác như thế này để ở.

Chúng tôi vừa xuống xe, điện thoại của tôi đã rung lên. Tôi lấy ra xem thì thấy là Ốc Trắng gọi tới, nên vội ấn nghe.

Ốc Trắng nói: “Dương, chúng tôi đã tìm thấy Bansha rồi, nên cậu đừng lo nữa. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã xác định được vị trí của bố mẹ cậu rồi, giờ sẽ lập tức đi xử lũ vô sỉ ấy đây”.

Anh ta vừa nói, tôi vừa nghe thấy tiếng gào thét chửi bới khác ở bên đó. Tôi vừa định hỏi, điện thoại đã đổi sang tay của người khác, Bansha tức miệng mắng to: “Dương, người ở chỗ cậu đúng là nhiệt tình quá đấy. Suýt nữa tôi đã không nhịn được rút súng ra bắn chết cả họ nhà chúng nó rồi”.

Tôi cười nói: “Thôi thôi, anh không sao là tốt rồi. Chửi bới vài câu cho nguôi giận đi, ở đây không phải Xiêng La, các anh phải thật cẩn thận. Ngoài ra, lần này đi cứu bố mẹ tôi nhất định phải chú ý đấy”.

Dứt lời, tôi lại hỏi: “Chu Hỉ Tài và các anh gặp nhau chưa?”

“Cậu nói đến cảnh sát Chu hả? Đương nhiên. Là cậu ấy dẫn chúng tôi chạy trốn đấy. À không, chạy ra ngoài”.

Bansha nói: “Tóm lại, lần này phải cảm ơn cậu bạn này của cậu nhiều. Tính ra thì Dương này, cậu coi như lại cứu tôi một mạng đấy!”

Tôi thầm thở phào một hơi. Bây giờ, phía Quế Lâm cũng có thể coi như mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ thời cơ nữa thôi. Tôi nói tiếp: “Các anh đều mạo hiểm tính mạng đến Hoa Hạ cứu bố mẹ tôi, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm đến các anh được? Tóm lại là lần này, các anh phải hết sức cẩn thận. Ngoài ra, mấy hôm nữa, chắc anh Cường sẽ lại cử thêm người sang. Nếu rảnh, các anh có thể đi tiếp ứng”.

Nhớ đến cuộc điện thoại của Đỗ Minh Cường khi nãy, tôi dứt khoát kể mọi chuyện cho ba người Bansha nghe. Còn người mà Đỗ Minh Cường cử sang có lẽ sẽ chia làm hai tốp, một tốp đến Quế Ninh giúp đám Bansha, tốp còn lại sẽ đến Thịnh Hải, đề phòng Đỗ Minh Hào chạy trốn.

Tôi ngắt máy xong, Tề Vũ Manh liên tục chớp mắt: “Phương Dương, anh thấy thời cơ thế nào? Đã có thể vào bắt người chưa?”

Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là thế này đi, cô gọi cho cục trưởng Lâm trước, nhờ ông ấy nghĩ cách kìm chân cục phó Trương lại. Nếu không tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành ra xôi hỏng bỏng không”.

“Chuyện ngoài ý muốn? Chuyện gì cơ?”

Không chỉ có Tề Vũ Manh, đến Triệu Thư Hằng cũng không hiểu ý của tôi, bèn nghi hoặc hỏi.

Tôi đáp: “Cô còn nhớ tôi từng nói với cô là thế lực của cục trưởng Lâm đã bị cục phó Trương thâu tóm rồi không?”
Chương 375: Bắt

“Bây giờ, chúng ta nhất định phải gọi cho cục trưởng Lâm trước, nếu không một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người của cục phó Trương lơ là, thả Đỗ Minh Hào đi. Vậy thì những ngày tháng tiếp theo, chắc chúng ta sẽ ngủ không ngon giấc đâu”.

Tôi giải thích một câu, Tề Vũ Manh suy nghĩ một lúc, dường như thấy cũng cần thiết, nên không chậm trễ, lập tức đi sang một bên gọi điện thoại.

Còn Triệu Thư Hằng thì hỏi tôi: “Phương Dương, anh chắc chắn người bên trong là Đỗ Minh Hào à?”

Tôi đáp: “Nếu cảnh sát Tề không cho tôi xem bức ảnh đó, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến gã. Nhưng bức ảnh mà cảnh sát Tề cho tôi xem, tôi vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay. Dẫu sao hồi còn ở Xiêng La, suýt nữa gã đã lấy được mạng của tôi rồi”.

Nói rồi, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng lúc còn ở Xiêng La. Chúng tôi đã năm lần bảy lượt chiến đấu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung, cuối cùng đã cứu được hai đứa con của Đỗ Minh Cường. Đây cũng có thể coi là một vụ cá cược thành công, nếu không thì lành dữ ra sao cũng khó đoán.

Chẳng mấy chốc, Tề Vũ Manh đã quay lại: “Xong rồi, cục trưởng Lâm nói chú ấy sẽ sắp xếp xong xuôi trong vòng năm phút nữa, chúng ta cứ chờ thôi. Vả lại, ba người chúng ta cũng phải xem bản đồ gần đây trước, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Đỗ Minh Hào chạy thoát mất”.

Chúng tôi leo lên một tòa nhà cạnh đó, vì trước đó đã thông báo cho các chủ hộ gần đây không được ra ngoài, vì thế chúng tôi có thể dễ dàng leo lên nóc nhà và tìm được một vị trí thích hợp. Dù đây chỉ là một dãy nhà ngang, nhưng vì không có nhiều tầng, nên phạm vi tầm nhìn về phía trung tâm vòng vây khá tốt.

Tề Vũ Manh dùng ngón tay chỉ cho chúng tôi biết vị trí của lực lượng cảnh sát của vòng vây gần đó, sau khi xem xong, chúng tôi không khỏi thấy khá kinh ngạc. Chỉ để bắt một mình Đỗ Minh Cường, lần này, lực lượng công an của phe cục trưởng Lâm từ cục công an thành phố Thịnh Hải đã cử đi gần ba mươi người.

Nghe nói, trong các tòa nhà xung quanh đây còn có tay súng bắn tỉa. Nhưng đây là chuyện cơ mật, nên Tề Vũ Manh không thể nói cho chúng tôi biết.

Và trong lực lượng cảnh sát này, kể cả cảnh sát vũ trang thâm nhập sâu và gần Đỗ Minh Hào nhất đều mặc áo chống đạn. Tiếp theo đó là một vòng vây chặt chẽ, vòng ngoài cùng còn có một tốp cảnh sát mang súng vác vai đang núp ở trong ngôi nhà nhỏ cạnh cổng ra vào chính của khu nhà.

Bày binh bố trận như vậy có thể coi là thiên la địa võng, đến một con muỗi, e cũng khó thoát thân.

Tôi thở phào một hơi, thầm nghĩ Đỗ Minh Hào cũng có thể coi là một đấng nam nhi. Đáng tiếc cuối cùng vẫn phải chịu trừng trị của pháp luật. Nếu tôi có thể khiến Đỗ Minh Hào chịu chút khổ cực khi ở Hoa Hạ, vậy cũng có thể coi như gián tiếp giúp Đỗ Minh Cường.

Trong đầu tôi chợt lướt qua một cuộc nói chuyện điện thoại với Cung Chính Vinh khi trước. Hắn nói với tôi, mục đích thật sự của hắn là muốn nắm trong tay nhà họ Cung, còn Cung Chính Văn có được thả ra hay không, chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả.

Hai anh em nhà họ Cung sao mà giống hai anh em nhà họ Đỗ thế? Đúng là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau.

“Đến rồi!”

Lúc này, Tề Vũ Manh nhìn điện thoại, đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía tòa nhà ở giữa.

Tôi cũng vội vàng nhìn qua, chỉ thấy có một người đang chầm chậm đi từ trong cửa tòa nhà đang bị vây kín ra. Gã đội mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo khoác gió to đùng, dường như che kín toàn thân, hơn nữa còn đeo khẩu trang.

Tề Vũ Manh nói: “Chắc là gã đấy”.

Tôi cũng thầm gật đầu. Dù không nhìn rõ mặt ngang mũi dọc của gã, nhưng nhìn vóc dáng thì rất giống. Hơn nữa, lúc này mà còn ăn vận như vậy, dù đây không phải là Đỗ Minh Hào thì cũng là người có liên quan mật thiết đến gã.

Thấy tôi không nói gì, không biết Tề Vũ Manh lôi đâu ra một cái bộ đàm, nói: “Xác định mục tiêu, thu lưới!”

Dứt lời, Tề Vũ Manh cất bộ đàm đi, nói: “Chúng ta đi xuống trước đã, chuẩn bị phối hợp tác chiến”.

Nói xong, cô ấy lại ngẩng đầu lên quan sát kỹ vị trí của Đỗ Minh Hào, rồi quay người xung phong chạy xuống dưới trước.

Tôi và Triệu Thư Hằng cũng chạy ngay theo sau. Chúng tôi vừa đi xuống dưới, đã trông thấy tất cả cảnh sát đang núp xung quanh xông ra, chạy về phía Đỗ Minh Hào. Khoảng cách không xa, ở ngay phía sau tòa nhà đằng trước.

Lúc này, chợt có một tiếng hét từ xa vọng tới: “Mau! Bắt lấy gã! Đừng để gã chạy thoát!”

Cùng lúc đó, cả thể xác và tinh thần của chúng tôi đều căng lên như dây đàn. Mà lúc này, cuối cùng chúng tôi cũng đã nhìn thấy Đỗ Minh Hào đang vội vã chạy từ phía trước lại. Trông thấy chúng tôi, dường như gã rất tuyệt vọng. Gã chửi thề một câu, rồi bị cảnh sát ở phía trước và sau bao vây, còng tay liền một mạch.

Tề Vũ Manh bước tới, lật mũ và tháo khẩu trang của người đó xuống. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó, tôi chợt ngẩn người, ngay sau đó hoàn toàn hiểu ra, chửi bới: “Mẹ kiếp! Người này không phải Đỗ Minh Hào! Đỗ Minh Hào đã lặng lẽ chuồn mất rồi! Mọi người mau đuổi theo!”

“Cái gì?”

Các cảnh sát có mặt tại đây cũng đều ngẩn ngơ, Tề Vũ Manh không hổ là người làm đội trưởng. Lúc này, cô ấy là người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức cũng hiểu ra vấn đề, lạnh giọng nói: “Giữ hai người ở lại trông chừng người này, còn những người khác đi theo tôi”.

Nói rồi, cô ấy chạy về phía sau tòa nhà nhỏ.

Tôi vừa chạy vừa nói: “Sau các dãy nhà ngang này đều có thể thả dây từ trên cửa sổ xuống. Khả năng cao là Đỗ Minh Hào đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, nên đã chuẩn bị một người có vóc dáng giống gã từ trước. Người đó đeo khẩu trang, đội mũ rồi mặc áo khoác gió rộng, đến tôi còn không nhận ra”.

Nói đến đây, thậm chí tôi còn thấy hối hận đến mức muốn tự vả mình hai phát, sớm biết thế này đã chờ để xác định thêm một lúc nữa rồi.

Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, anh đừng áy náy. Lúc đó thời gian gấp gáp, vả lại bất kể là ai, vừa nhìn đều sẽ cho rằng người ấy là Đỗ Minh Hào. Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là nhanh chóng bắt gã! Không được để gã chạy thoát!”

Nhưng chúng tôi vừa chạy tới sau tòa nhà, đã nhìn thấy trên ban công tầng năm của tòa nhà có một sợi dây thừng thả xuống. Chúng tôi di chuyển tầm nhìn theo sợi dây thừng đó thì thấy ở đầu con hẻm phía bên phải có một người đang điên cuồng chạy loạn xạ.

Đôi đồng tử của tôi co lại, tôi gào lên: “Chính là gã!”

Lần này, chắc chắn tôi không nhìn nhầm. Vì người đó vừa chạy còn vừa ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt và gương mặt nham hiểm độc ác đó, tôi chắc chắn là Đỗ Minh Hào.

Dù tôi vừa nhận sai người, nhưng các cảnh sát ở đây không vì thế mà oán trách tôi. Bây giờ thấy tôi hét lên, họ vội vàng chạy đuổi về phía người đó rời đi.

Tề Vũ Manh cũng vừa chạy vừa rút bộ đàm ở hông ra, gọi tay súng bắn tỉa đang núp trên tòa nhà bốn tầng xung quanh. Cô ấy nói nếu phát hiện Đỗ Minh Hào thì có thể nổ súng, nhưng không được bắn chết, để gã mất khả năng di chuyển là được.

Tề Vũ Manh nói xong, trong bộ đàm vọng lại mấy tiếng nói “đã biết”. Tôi lại càng cảm thấy hoài nghi với địa vị của Tề Vũ Manh ở cục công an thành phố Thịnh Hải hơn. Rõ ràng cô ấy chỉ là đại đội trưởng đội hình cảnh của Yến Kinh, nhưng lại có thể chỉ huy cả người của Thịnh Hải.

Chúng tôi chạy thẳng một mạch, nếu thể lực yếu một chút sẽ bị tụt lại phía sau ngay. Nhưng chúng tôi vừa chạy đến con hẻm, tôi và Tề Vũ Manh còn có Triệu Thư Hằng đã là người chạy ở vị trí đầu tiên.

Chúng tôi nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai, trong lòng tôi thấy vừa ảo não vừa hối hận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom