• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 361-365

Chương 361: Miệng hùm hang sói

Vẻ mặt Trịnh Cường hơi phức tạp, hắn má hốc miệng, rồi không nói gì nữa.

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, tôi quay người lại thì thấy Triệu Thư Hằng đang dìu La Nhất Chính chầm chậm đi về phía chúng tôi. Tôi vỗ trán một cái, sao mình lại quên vụ này cơ chứ?

Vừa nãy, tôi để La Nhất Chính ở lại hố đất chờ bọn tôi, không ngờ lại bị anh Hoa thà chết cũng không chịu khuất phục này chọc cho quên khuấy đi mất.

La Nhất Chính có vẻ phức tạp nhìn anh Hoa đã ngất xỉu dưới đất, rồi thở dài nói: “Gã đúng là một trang nam tử, nhưng tiếc là cứ một mực đối phó với anh Dương Tử”.

Trịnh Cường cũng chú ý tới La Nhất Chính, hắn nhìn cậu ta khá quen, nhưng không dám chắc chắn. Cuối cùng, hắn dứt khoát lấy điện thoại ra để so với bức ảnh mà tôi đã gửi cho hắn, rồi mới nói: “Cậu chính là cậu em La Nhất Chính à?”

La Nhất Chính miễn cưỡng mỉm cười, bây giờ dùng từ hết sức để hình dung về cậu ta đã không còn thích hợp nữa.

“Đây là Trịnh Cường, ông bạn mà tôi mới quen, thủ lĩnh của băng nhóm Thiên Địa, nhóm xã hội đen lớn nhất ở Thịnh Hải. Lần này có thể cứu được cậu ra, công lớn thuộc về anh ấy”.

Tôi vừa giới thiệu với La Nhất Chính xong, đột nhiên nhớ ra trước kia đám Trịnh Cường đi ra ngoài đã mua bánh mỳ và nước suối, nên lại hỏi: “Trịnh Cường, bây giờ các anh còn đồ ăn thức uống gì không?”

Trịnh Cường nghi hoặc hỏi: “Còn thì còn, nhưng cậu cần làm gì? Đói à?”

Tôi bực bội đáp: “Còn thì mau lấy ra đây, hỏi lắm thế?”

Trịnh Cường sờ đầu, cười he he bảo một tên đàn em mở ba lô, lấy mấy chiếc bánh mỳ và vài chai nước suối chưa mở nắp ra, nói: “Lúc trước đi vội quá, chúng tôi chưa ăn hết, nhưng cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi”.

Tôi nhận lấy bánh mỳ và nước suối từ tay hắn, rồi đưa cho La Nhất Chính nói: “Bây giờ, cậu có ăn được không? Bị lũ khốn ấy bỏ đói lâu như vậy, nếu có thể ăn được thì ăn một chút đi”.

Mắt La Nhất Chính sáng lên, vừa định giơ tay ra, chai nước suối và bánh mỳ trong tay tôi đột nhiên bị Trịnh Cường giằng mất, tôi nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì thế? Có mấy chai nước mà cũng định vòi tiền à?”

Mặt Trịnh Cường đỏ lên, hắn quát: “Cậu điên à! Ông đây chỉ định nói cậu em La Nhất Chính vừa nhìn là biết lâu rồi không được ăn uống gì. Bây giờ, cậu cho cậu ấy ăn bánh mỳ với uống nước lọc, định lấy mạng cậu ấy à?”

Không chỉ có tôi và La Nhất Chính, đến đám đàn em của Trịnh Cường cũng thấy nghi hoặc, một tên trong số đó không hiểu, hỏi: “Đại ca, thế đói và khát mà không cho ăn cho uống thì phải làm sao? Để cho chết đói à!”

“Là thế này…”

Trịnh Cường ho khan một tiếng, vừa định nói gì đó, Triệu Thư Hằng đã chen ngang một cách không đúng lúc: “Trong tình huống bị bỏ đói bỏ khát một khoảng thời gian dài, hệ tiêu hóa của cơ thể đã bị ảnh hưởng, vì thế cần phải tạm thời vào viện truyền dịch, ba ngày sau mới có thể ăn uống bình thường”.

Trịnh Cường bực tức nhìn Triệu Thư Hằng, còn tôi thì vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười. Chắc Trịnh Cường định thể hiện trước mặt đám đàn em và chúng tôi, không ngờ sắp thành công rồi lại bị Triệu Thư Hằng nhảy ra phá đám.

Triệu Thư Hằng vừa nói xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng xuýt xoa, tôi trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu đã vậy, chúng ta về rồi tính. Tôi tính thời gian từ nội thành đến đây, có lẽ người của cảnh sát cũng sắp tới rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi”.

Nói đến đây, tôi gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, vừa thấy hiếu kỳ không biết tiến độ theo dõi Lương Thành ở bên cô ấy thế nào, vừa hỏi cô ấy cảnh sát đến vùng ngoại ô này khi nào mới tới.

Nhưng cô ấy không trả lời, chắc cũng chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nên tôi cũng không để tâm.

Chúng tôi trói anh Hoa ở dưới đất và tất cả đám đàn em của gã lại, còn có mấy tên bị trói ở trên tầng hai lúc trước nữa. Sau đó, tôi bảo người của Trịnh Cường giấu hết súng đi, không bao lâu sau, chúng tôi đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Vì mấy kilomet xung quanh đây chỉ có ngôi nhà nhỏ của chúng tôi mở đèn, nên chẳng mấy chốc, cảnh sát đã xác định được vị trí của chúng tôi. Không lâu sau, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng ở phía trước, chúng tôi đều thở phào một hơi.

Có năm chiếc xe cảnh sát đến, trên mỗi xe đều có vài cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ bước xuống. Vì ánh đèn quá sáng, chúng tôi đều chưa thích ứng kịp, sau đó tôi nghe thấy một người cảnh sát hô lên: “Các anh đã bị bao vây, bỏ hết vũ khí xuống”.

Tôi dở khóc dở cười, giơ tay lên đi về phía cảnh sát, nói: “Tôi là Phương Dương, chúng tôi đã tìm thấy hung thủ của vụ án bắt cóc…”

“Nghiêm chỉnh đi! Ngồi xuống!”

Không ngờ tôi còn chưa nói hết câu đã thấy hai người cảnh sát chạy ra sau lưng mình, một người đá vào khuỷu chân tôi, làm người tôi lập tức mất khống chế ngồi xuống, tôi nghi hoặc nhìn sang.

Sau khi thích ứng với ánh sáng được một lúc, tôi đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ diện mạo của bọn họ, song lòng tôi chợt lạnh như băng tuyết. Trong số những người cảnh sát này, ngoài người dẫn đầu đội mũ ke-pi ra, tôi không quen một ai cả, chỉ có vài người mới gặp một lần thôi.

Còn người cảnh sát đội mũ ke-pi dẫn đầu thì tôi coi như đã rất quen thuộc, đó chính là Lý Minh Phi, anh trai của Tiểu Nguyệt!

Nhóm Trịnh Cường vẫn chưa hiểu ra sao, đang định cười đùa với cảnh sát, không ngờ họ vừa đến đã lập tức bắt chúng tôi ngồi xuống, sau đó còn không nghe chúng tôi giải thích, anh trai Tiểu Nguyệt đi tới gần tôi nói: “Phương Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Dứt lời, anh ta nhìn sang những người xung quanh: “Những người này tụ tập đánh nhau, bắt hết lại, mang về đồn, không được cho một ai chạy thoát!”

Trái tim tôi lập tức như chìm xuống vực thẳm. Mẹ kiếp, chẳng trách hành vi của đám cảnh sát này lại lạ thế, thì ra họ cũng là người của phe thứ ba.

Nhưng điều kỳ lạ là lúc trước rõ ràng tôi đã gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, tại sao bây giờ người đến lại là quân của cục phó Trương?

Tôi thầm kêu khổ, nhưng trong đầu đột nhiên thông suốt mọi chuyện. Tôi vừa gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, cô ấy không trả lời, lúc trước gửi tin nhắn báo địa chỉ cho cô ấy, cô ấy cũng không trả lời. Điều này chứng tỏ có khả năng cao là cô ấy đang không dứt ra được khỏi chuyện gì đó, hoặc là không chú ý đến điện thoại.

Còn người cảnh sát dẫn đầu là anh trai Tiểu Nguyệt và anh Hoa thì đều là người của phe thứ ba, đương nhiên họ đã biết tình hình ở đây từ lâu, vậy nên bây giờ chạy đến là chuyện hợp tình hợp lý.

Tôi cảm thấy buồn bực, dù trong đầu đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng thật ra cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi.

Anh trai Tiểu Nguyệt nói xong, các cảnh sát ở bên ngoài lập tức vây lại, mỗi người dẫn một người chuẩn bị lên xe. Lúc này, điện thoại của tôi chợt rung lên (bắt được anh Hoa xong, tôi đã chỉnh chế độ điện thoại về bình thường). Nhân lúc hai người cảnh sát trông chừng tôi sơ ý, tôi mở điện thoại ra xem thì thấy là tin nhắn Tề Vũ Manh gửi tới.

“Phương Dương, các anh mau chạy đi! Anh trai Tiểu Nguyệt đang dẫn người đi tìm các anh đấy. Nếu chạy không kịp thì các anh phải nhớ kỹ là không được nói một câu gì, chờ chúng tôi về!”

Cô ấy nhắn tin ngắn gọn, nhưng tôi suýt nữa chảy nước mắt. Mẹ kiếp, Tề Vũ Manh, lần nào cô cũng chậm một bước thế, lần sau có thể nâng cao hiệu suất công việc lên được không?

Lúc này, tôi mặc kệ hai người cảnh sát đang trông coi mình, dùng sức đứng dậy gào lên: “Đội trưởng Lý, rõ ràng chúng tôi đến cứu người, sao anh lại đưa chúng tôi đi?”
Chương 362: Bị bắt

Giọng tôi không lớn, nhưng tôi tin những người có mặt ở đây không phải kẻ ngốc, chắc chắn họ có thể hiểu ý của tôi. Nhưng anh trai Tiểu Nguyệt cũng không ngu, anh ta bước tới giáng cho tôi một cái bạt tai, rồi sầm mặt nói: “Anh nói linh tinh gì thế hả?”

Tôi cười phụt ra he he, nói: “Tôi nói gì á? Đội trưởng Lý, các anh là cảnh sát nhân dân, làm gì cũng phải tuân thủ lý lẽ và pháp luật, anh dựa vào đâu mà bắt hết đám chúng tôi về đồn?”

Anh trai Tiểu Nguyệt híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm. Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi nói: “Tôi vừa mới nói rồi đấy thôi, các anh tụ tập đánh nhau, nên sẽ bị giải về đồn hết”.

Tôi cười ha ha, nhìn anh Hoa đang nằm dưới đất và đám đàn em của gã: “Tụ tập đánh nhau? Chúng tôi đánh nhau với ai? Nếu bọn họ cũng tham gia, sao anh không bắt bọn họ?”

Anh trai Tiểu Nguyệt đen mặt nói: “Được, những người khác cũng giải người ở dưới đất lên xe cho tôi”.

Dứt lời, những cảnh sát khác cũng lôi đám anh Hoa ở dưới đất lên xe. Nhưng có lẽ do đã hiểu ý của anh trai Tiểu Nguyệt, nên họ không đối xử với đám người đó thô lỗ như với chúng tôi, mà ngược lại còn cực kỳ quan tâm khiêng họ lên xe.

Anh trai Tiểu Nguyệt có vẻ châm biếm nhìn tôi, tôi điên lên nói: “Các anh phân biệt đối xử à?”

Anh trai Tiểu Nguyệt hờ hững đáp: “Họ bị các anh đánh bị thương nặng, đương nhiên cần chúng tôi đưa đi, không lẽ lại để các anh giúp?”

Nói rồi, anh ta nói tiếp: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì các anh ngoan ngoãn lên xe cho tôi, nếu không phải chịu khổ thì đừng trách tôi”.

Tình cảnh này, người ngu ngốc đến mấy cũng biết đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Trịnh Cường và đám đàn em của hắn đã lăn lộn ở Thịnh Hải nhiều năm, huống hồ bọn họ không bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn, vì thế họ cũng hiểu tính cách của cảnh sát, nên giờ không hề phản kháng. Nếu không, một khi tạo thành tội danh chống lại người thi hành công vụ, chắc lần này sẽ khó giải quyết.

Thấy họ phối hợp như vậy, tôi cũng miễn cưỡng thở phào một hơi, nhưng tôi vẫn phải nghĩ cách kéo dài thời gian. Lúc tôi đang suy nghĩ, anh trai Tiểu Nguyệt đột nhiên nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng giả tạo, nói: “Không phải em rể của tôi đây à? Sao cậu cũng có mặt ở đây?”

Đầu tôi lập tức nhảy số, có cách rồi!

Tôi châm chọc nói: “Đại đội trưởng Lý này, anh đúng là người hay quên. Vụ án bắt cóc lần này là do đồn cảnh sát các anh thụ lý đầu tiên, nhưng về sau lại chấm dứt một cách vô cớ. Còn người bị bắt cóc thì lại chính là cậu em rể của đại đội trưởng Lý nổi danh lẫy lừng đây”.

Thời gian qua, La Nhất Chính bị nhốt suốt ngày đêm, nên không biết chuyện gì cả. Nhưng bây giờ thấy thái độ của tôi là lạ, chắc trong lòng cậu ta ít nhiều cũng đã hiểu ra điều gì đó, nên không lên tiếng một cách tùy tiện.

Cậu ta chỉ gật đầu với anh trai Tiểu Nguyệt: “Đúng, tôi đã bị bắt cóc một thời gian, cứ tưởng cảnh sát của Thịnh Hải mà phá án thì chắc tôi sẽ được cứu ra nhanh lắm, ai dè cuối cùng vẫn phải dựa vào người anh này của tôi thì tôi mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Còn những người nằm dưới đất ban nãy chính là đám đã bắt cóc tôi, không hiểu tại sao đại đội trưởng Lý lại vu oan cho anh tôi là tụ tập đánh nhau”.

Anh trai Tiểu Nguyệt sầm mặt, không thèm mỉm cười giả tạo nữa, mà lạnh lùng nói: “Chúng tôi được báo án, nói ở đây có người tụ tập đánh nhau. Mà chúng tôi phá án luôn dựa theo sự thật mà mình nhìn thấy, nếu cảnh tượng chúng tôi nhìn thấy là thế này, chỉ có thể xác định là tụ tập đánh nhau thôi. Còn vụ án mà cậu bị bắt cóc, bảo đồn cảnh sát của chúng tôi thụ lý thì chúng tôi phải về xem lại ghi chép cụ thể đã. Nếu có thì tôi mới có thể xác nhận bước đầu lời cậu nói là thật, còn nếu không đúng thì dù La Nhất Chính cậu là em rể của tôi thì tôi cũng phải vì nước quên thân. Dẫu sao luật pháp không nể tình nghĩa, tôi tin là cậu cũng hiểu điều này”.

Anh trai Tiểu Nguyệt oai phong nói hết câu, còn tôi thì thầm chửi mắng anh ta. Kiểu gì trên đường về, thằng cháu chắt này cũng sẽ bảo người trong đồn cảnh sát xóa ghi chép xuất quân đi, không thì anh ta lấy đâu ra khí thế này?

Còn một khi về đồn cảnh sát mà thật sự không tìm thấy chứng cứ, có lẽ chúng tôi sẽ bị thằng cháu chắt này nắm được đuôi thật rồi, ít nhất cũng bị nhốt một tuần.

Tôi hít sâu một hơi. Bây giờ chỉ còn một cách là cố kéo dài thời gian, có thể chờ Tề Vũ Manh tới là mọi chuyện sẽ dễ xử hơn nhiều.

Anh trai Tiểu Nguyệt nghiêm giọng nói: “Còn không mau lên xe?”

Tôi liếc nhìn Triệu Thư Hằng và La Nhất Chính, rồi lại ra hiệu cho Trịnh Cường, bảo hắn yên tâm, bấy giờ mười người chúng tôi mới leo lên xe. Vì lúc trước, một người đàn em của Trịnh Cường bị thương nặng, hai người đàn em khác của hắn phải thay phiên nhau cõng người đó đến khu gần đây bắt xe, nên mới thành công thoát nạn.

Tốc độ của xe cảnh sát rất nhanh, hơn nữa bây giờ là nửa đêm, họ đến đây mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng lúc về thì chỉ mất chưa tới một tiếng.

Vẫn là đồn cảnh sát quen thuộc đó, tôi nhìn mà cười khổ, không ngờ buổi trưa vừa đi từ đây ra, bây giờ lại quay vào rồi.

Trình tự thì vẫn giống hệt như lúc trước, chúng tôi bị yêu cầu đứng lần lượt xếp thành một hàng, sau đó anh trai Tiểu Nguyệt xua tay đuổi những người khác đi, rồi đi đến cạnh tôi, cười nói: “Phương Dương à Phương Dương, không ngờ anh có thể cứu cậu em rể của tôi ra thật. Sớm biết anh khó chơi thế này, chúng tôi nhất định sẽ không cho anh dính đến chuyện này”.

Tôi còn chưa lên tiếng, La Nhất Chính đã dốc nốt chút sức lực còn lại nói: “Lý Minh Phi, anh còn liêm sỉ không hả? Uổng công trước kia tôi kính trọng anh là người đứng đắn, không ngờ bây giờ anh lại bắt tay với người ngoài hại người mình”.

Anh trai Tiểu Nguyệt cười nói: “Ai là người mình với các người?”

“Mẹ kiếp! Anh coi Tiểu Nguyệt là gì hả? Nếu cô ấy biết tên khốn nhà anh làm ra những chuyện này, anh muốn cô ấy phải làm sao?”

Lúc ở trên xe cảnh sát khi nãy, tôi đã kể những chuyện xảy ra cho La Nhất Chính nghe. Cậu ta rất tức giận, từ lúc ra tù đến giờ, tính cách của cậu ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng bây giờ lại nổi cáu.

Anh trai Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Tiểu Nguyệt đương nhiên là người nhà của tôi, còn các cậu á? Ngoài ra, cậu yên tâm, con bé đã biết chuyện này rồi. Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã là một cô bé thông minh, tôi tin nhất định nó sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Tôi là anh trai nó, chưa từng đối xử tệ bạc với nó bao giờ, còn cậu thì sao?”

Nói rồi, anh trai Tiểu Nguyệt thuận theo bức tường người mà chúng tôi dựng thành đi lên phía trước, tới trước mặt Trịnh Cường, nói: “Anh chính là Trịnh Cường?”

Trịnh Cường cau mày đáp: “Có gì thì nói, không thì biến!”

Anh trai Tiểu Nguyệt cười ha ha: “Được đấy, có cá tính, vào đây rồi còn dám ăn nói như vậy. Quả nhiên không hổ danh là người cầm đầu băng nhóm xã hội đen của thành phố Thịnh Hải”.

Nhìn nụ cười của anh ta, lòng tôi chợt có một dự cảm xấu.

Ngay sau đó, anh trai Tiểu Nguyệt nói: “Trịnh Cường, nói đi, mục đích các anh tụ tập đánh nhau là gì?”

Trịnh Cường cười khan nói: “Tụ tập đánh nhau? Cậu nói chúng tôi à? Chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ đi cứu người thôi. Cậu em La Nhất Chính cũng vừa nói rồi đấy, nếu cậu không tin thì khỏi cần phải hỏi nữa”.

Anh trai Tiểu Nguyệt không hề bận tâm đến lời nói của Trịnh Cường, chỉ tiếp tục hỏi: “Trịnh Cường, anh có đồng ý tố cáo Phương Dương và La Nhất Chính không?”
Chương 363: Tố cáo

Tố cáo?

Lúc nghe thấy lời nói này, trong đầu tôi như bị điện giật, tôi hiểu ngay suy tính của anh trai Tiểu Nguyệt.

Tôi không kiềm được mà mắng chửi: “Lý Minh Phi! Con mẹ nhà anh, cái loại anh mà cũng đòi là người đầy tớ của nhân dân à?”

Anh trai Tiểu Nguyệt nhíu mày: “Phương Dương, bây giờ tôi đang thẩm vấn, nếu anh còn không im miệng, để bảo vệ tính chính xác của cuộc thẩm vấn, tôi đành phải cho anh vĩnh viễn không mở miệng được nữa đấy”.

Tôi cảm giác có một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu, chỉ muốn tự tay giết chết tên khốn nạn này!

Nhưng lúc tôi vừa mới đến đây thì đã bị còng tay, căn bản không thể làm gì. Tôi cắn răng, chỉ hi vọng Trịnh Cường đừng đồng ý, chí ít phải kiên trì đến khi Tề Vũ Manh đến.

Quả nhiên, thấy Trịnh Cường không nói gì, anh trai Tiểu Nguyệt tiếp tục đưa ra điều kiện với hắn.

“Trịnh Cường, chỉ cần anh đồng ý tố cáo Phương Dương và La Nhất Chính, sau này các anh sẽ được tôi bảo vệ ở Thịnh Hải. Thế nào? Suy nghĩ một chút chứ?”

Anh trai Tiểu Nguyệt cười vỗ vai Trịnh Cường, còn tôi nghe thấy điều kiện này càng thấy lạnh cả người. Bây giờ, Trịnh Cường có nói hay thế nào, chung quy vẫn mang bản chất của giới xã hội đen.

Nhưng nếu có thể được như lời anh trai Tiểu Nguyệt nói, sau này hắn sẽ có người bao che cho ở Thịnh Hải. Với thân phận đại đội trưởng cảnh sát hình sự của mình, anh trai Tiểu Nguyệt hoàn toàn có thể xử lý được phần lớn mọi chuyện.

Mà sự chấp thuận của phía chính phủ là điều mà một băng nhóm xã hội đen muốn có nhất.

Trịnh Cường nghe thấy vậy, đến tôi cũng cảm giác được một cách rõ ràng hơi thở của hắn nặng nề hơn một chút, nhưng hắn không đồng ý ngay lập tức.

Trịnh Cường nói: “Cho tôi một điếu thuốc, để tôi suy nghĩ thêm đã”.

Anh trai Tiểu Nguyệt nhíu mày: “Tôi không hút thuốc, nhưng tôi có thể lấy cho anh một điếu”.

Anh trai Tiểu Nguyệt nói rồi xoay người đi đến canh bàn tìm kiếm, quả nhiên, một lát sau, tôi đã nhìn thấy một hộp thuốc lá chưa mở không biết là nhãn hiệu gì. Anh ta xé mở bao, sau đó lấy một điếu đặt bên miệng Trịnh Cường, châm lửa nói: “Về phần lý do thì tùy anh chọn, chỉ cần có thể khiến anh ta vào đó ngồi dăm bữa nửa tháng là được. Thế nào? Yêu cầu này không cao, Trịnh Cường, tôi tin anh là một người thông minh, những lúc thế này anh nhất định sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác”.

Anh trai Tiểu Nguyệt cũng không nghĩ điều viển vông, vọng tưởng có thể khiến tôi vào phòng giam bóc lịch mấy năm. Anh ta chỉ muốn để Trịnh Cường đưa ra chứng cứ, từ đó khiến tôi vào phòng tạm giam một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này đối với Trịnh Cường mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với tôi thì mỗi phút mỗi giây trôi qua đều cực kì trân quý, thậm chí cực kì có khả năng vì chút thời gian đó mà tôi sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Không thể không thừa nhận, nếu tôi đứng ở vị trí của Trịnh Cường, khả năng cao là sẽ chọn tố cáo tôi, cũng chính là hợp tác với anh trai Tiểu Nguyệt.

Dù sao, bất kể là nhìn từ phương diện nào, chúng tôi đều không chiếm ưu thế, quan trọng hơn là trước kia khi tôi bàn bạc với Trịnh Cường, hắn cũng đã nói rất rõ ràng.

Hắn giúp tôi lần này chỉ vì tôi đồng ý trả một số tiền mà hắn không thể từ chối, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác.

Tôi hít sâu một hơi, thời gian trôi qua từng chút một, cùng với đó phòng thẩm vấn dần dần trở nên yên tĩnh hơn, đến mức tôi có thể nghe được tiếng tim đập của đôi bên, cùng với tiếng sợi thuốc lá cháy từ điếu thuốc ngậm trong miệng Trịnh Cường.

Anh trai Tiểu Nguyệt ngồi trên ghế phía trước phòng thẩm vấn, vô cùng buồn chán nhìn chúng tôi, rồi gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu.

Thời gian một điếu thuốc nhanh chóng kết thúc, dưới chân Trịnh Cường rơi đầy tàn thuốc, anh trai Tiểu Nguyệt đi qua hỏi: “Trịnh Cường, suy nghĩ thế nào rồi?”

Thấy Trịnh Cường không nói gì, anh trai Tiểu Nguyệt cười bảo: “Yên tâm, Lý Minh Phi tôi nói lời giữ lời, chỉ cần tôi nói được thì nhất định sẽ làm được. Tôi đã nói chỉ cần anh đồng ý tố cáo bọn họ, sau này ở Thịnh Hải có chuyện gì anh không xử lý được, cứ việc đến tìm tôi”.

Trịnh Cường nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, đầu tiên là nhìn tôi một cái, cười nói: “Đội trưởng Lý, con người Phương Dương đúng là rất đáng ghét, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì lời hứa hẹn suông này mà bán đứng bạn bè, Trịnh Cường tôi không làm được”.

Tôi vốn dĩ giống như một tên tội phạm bị kéo đến nơi hành hình chờ tuyên án, nhưng lúc này lại khẽ chấn động trong lòng, kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Cường.

Trịnh Cường tiếp tục nói: “Ban đầu cậu ta chỉ là khách hàng của tôi, không ngờ trải qua chuyện tối nay, tôi phát hiện con người này rất thú vị, làm bạn cũng không tồi. Có một câu nói là thêm một người bạn là thêm một con đường. Nếu như đã là bạn bè của Trịnh Cường tôi, trong từ điển của tôi không có hai từ bán đứng, đừng nói là dăm bữa nửa tháng, dù chỉ một phút, ba mươi giây cũng không được”.

Trịnh Cường nói xong, dường như chúng tôi đều có thể cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ trong phòng thẩm vấn như giảm xuống mấy độ. Sắc mặt của anh trai Tiểu Nguyệt càng lúc càng đen đi theo lời nói của Trịnh Cường, cuối cùng anh ta lạnh giọng nói: “Tôi đường đường là đại đội trưởng cảnh sát hình sự, lẽ nào không bằng một tên Phương Dương nhỏ nhoi? Lời hứa của tôi là lời nói suông, lẽ nào lời của Phương Dương thì không phải?”

Trịnh Cường nói: “Đương nhiên không phải, La Nhất Chính là anh em của cậu ta, cậu ta dám vì anh em mình mà xông vào dầu sôi lửa bỏng, người trọng tình trọng nghĩa như vậy, tôi vốn đã xem như nửa người bạn của mình rồi. À, nếu Đội trưởng Lý đã điều tra gốc gác tôi rõ ràng như thế hẳn là cũng biết, từ trước đến nay chúng tôi chưa từng làm chuyện gì xấu. Nếu không có việc gì thì xin mời anh bảo người mở còng tay cho chúng tôi trước. Đêm đã khuya, chúng tôi phải về nhà ngủ rồi”.

Nói xong, Trịnh Cường còn ngáp một cái cực kì khoa trương, rất có vẻ khiêu khích. Thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy ấm áp, ghi nhớ ân tình của hắn vào trong lòng, từ trong thâm tâm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh trai Tiểu Nguyệt cười lạnh: “Được, nếu các người đã không muốn khai, vậy thì hãy ở trong này đợi ba ngày sau rồi ra đi”.

Anh ta nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi đến cửa, cửa chính của phòng thẩm vấn đột nhiên bị ai đó đẩy ra, tiếp theo là một giọng nói có chút quen thuộc vang lên: “Ba ngày sau? Tôi thấy đội trưởng Lý đúng là nên tự kiểm điểm một chút, còn chưa làm rõ sự thật đã tự ý làm như vậy với công dân bình thường của chúng ta, lẽ nào cậu còn định nghiêm hình bức cung hay sao?”

Nghe đến giọng nói này, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng.

Anh trai Tiểu Nguyệt muốn thể hiện, dụ dỗ Trịnh Cường trước mặt bao nhiêu người, trong đó còn có cả đàn em của hắn, nhưng lại bị Trịnh Cường kéo dài đủ thời gian.

Cũng chính lúc này tôi mới nghĩ tới, bất kể từ phương diện nào, khả năng Trịnh Cường chọn tố cáo chúng tôi đều không cao. Những cái khác không nhắc tới, tôn chỉ của băng nhóm Thiên Địa bọn hắn là lấy chữ nghĩa làm đầu. Nếu hôm nay ở trước mặt bao nhiêu đàn em như thế, hắn lựa chọn đẩy tôi ra ngoài, để đổi lấy sự an toàn cho băng nhóm Thiên Địa, e rằng đám đàn em của hắn tạm thời sẽ không nói gì, nhưng về sau cũng sẽ âm thầm nảy sinh khúc mắc với người đại ca này.

Còn lúc đó, tôi không nghĩ được như vậy vì đang là người trong cuộc mơ hồ, nếu tôi có thể hiểu được điều này sớm hơn thì cũng không cần phải lo lắng sợ hãi lâu như thế.

Cùng với giọng nói từ cửa truyền đến, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa chính của phòng thẩm vấn, đó chính là cục trưởng Lâm, bạn cũ của bố Tề Vũ Manh. Lúc này, trên mặt cục trưởng Lâm có vẻ khá tức giận: “Đội trưởng Lý, nếu sau này còn xuất hiện chuyện như vậy, e rằng ngay cả cục phó Trương cũng không thể bảo vệ cho cậu được đâu!”
Chương 364: Đấu khẩu

“Không, cục trưởng Lâm, tôi còng tay bọn họ không phải vì nghi ngờ bọn họ tụ tập đánh nhau mà là vì bọn họ bịa đặt sự thật”.

Anh trai của Tiểu Nguyệt không hề có vẻ căng thẳng như người khác khi gặp cấp trên, ngược lại còn ăn nói rất thẳng thắn.

Lông mày của cục trưởng Lâm càng nhíu chặt hơn: “Bịa đặt sự thật gì?”

Tim tôi bỗng thắt chặt lại, chuyện bọn họ nói tới chính là lúc còn ở trong ruộng rau, tôi nói La Nhất Chính là người bị hại của một vụ bắt cóc, còn đội trưởng Lý là cảnh sát dẫn người ra khỏi đồn cảnh sát sớm nhất.

Tính ra, có lẽ Lý Minh Phi đã cho người xóa sạch bản ghi chép hôm đó rồi. Hôm nay, cho dù có mời Ngọc hoàng đại đế tới điều tra thì e là cũng chẳng thu được kết quả.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó, khóe miệng của anh trai Tiểu Nguyệt hơi nhếch lên, anh ta cười nói: “Ngay chỗ bọn họ gây sự đánh nhau, mấy người khả nghi này nói rằng đã từng có một vụ án bắt cóc, còn tôi nằm trong lực lượng cảnh sát tới đó sớm nhất nhưng tôi nhớ rất rõ, gần đây, tôi không hề rời khỏi đồn”.

Anh trai của Tiểu Nguyệt chỉ tay về phía tôi rồi lại chỉ sang La Nhất Chính và nói: “Bọn họ còn dám nói, cái người có vẻ mặt trắng bệch, cơ thể gầy ốm kia chính là người bị hại của vụ án bắt cóc đó. Mà bọn họ bị chúng tôi phát hiện vào tối nay, mục đích lại là đi cứu người. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?”

Cục trưởng Lâm hơi do dự một lúc, anh trai của Tiểu Nguyệt tranh thủ nói thêm: “Nếu ông không tin thì cục trưởng Lâm, ông có thể đi kiểm tra bản ghi chép ra vào đồn mấy ngày gần đây”.

Cục trưởng Lâm nhìn tôi một cái, hỏi: “Phương Dương, lời đội trưởng Lý nói có đúng không?”

Tôi trợn mắt, ông nói xem nó là thật hay là giả? Sự thật đều bày ra trước mắt ông cả rồi, ông muốn tôi làm gì thì ông mới tin đây?

Vậy nhưng tôi vẫn dựa theo lời của cục trưởng Lâm để đáp lại: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng đội trưởng Lý đã dám nói như vậy, chắc chắn rằng trong sổ ghi chép ra vào đồn sẽ không có đoạn đó”.

Nói rồi, tôi nhìn anh trai của Tiểu Nguyệt một cái, anh ta cũng nhíu chặt mày. Tôi nói tiếp: “Mọi người đều biết, Tề Vũ Manh đến từ Yến Kinh, cảnh sát Tề là một người công bằng, chính trực, tuân thủ pháp luật, không thích chiêu trò. Cô ấy biết rất nhiều chi tiết phía sau câu chuyện này. Hay là chúng ta đợi cô ấy quay lại rồi hẵng thảo luận tiếp. Có lẽ cô ấy cũng sắp tới rồi!”

Anh trai Tiểu Nguyệt khó chịu, nói: “Tạm thời không nói đến tính xác thực của sự việc này. Tôi chỉ muốn biết tại sao chuyện của cục cảnh sát thành phố Thịnh Hải chúng tôi lại để người của Yến Kinh nhúng tay vào? Ngoài ra, tôi và cảnh sát Tề chỉ gặp nhau được mấy lần, nên tôi hoàn toàn không hiểu Phương Dương cậu có ý gì”.

Tôi cười thầm trong bụng, bây giờ thấy cục trưởng Lâm đột nhiên xuất hiện, mọi việc mà anh ta sắp xếp của đều bị đảo lộn cả nên anh trai Tiểu Nguyệt lại bắt đầu giải thích, muốn rũ bỏ mọi chuyện.

Tôi không nói gì, cục trưởng Lâm lên tiếng: “Nếu mỗi người một ý, vậy chi bằng đợi cảnh sát Tề tới rồi nói tiếp cũng không muộn. Vì dân phục vụ vốn là chức trách của chúng ta, không được bỏ qua cho một tên xấu xa nào, nhưng cũng không được vu oan cho người tốt!”

Vừa nói, cục trưởng Lâm vừa như cười như không nhìn anh trai của Tiểu Nguyệt. Mặc dù anh trai Tiểu Nguyệt không phải là người của cục trưởng Lâm nhưng ít nhất trên danh nghĩa, cục trưởng Lâm là nhân vật quyền uy có tiếng nói nhất trong cục cảnh sát thành phố. Hơn nữa, bây giờ, chỗ dựa của anh trai Tiểu Nguyệt là cục phó Trương lại không có mặt ở đây.

Vậy nên, anh trai Tiểu Nguyệt chỉ có thể cố gắng mạnh miệng: “Vậy cũng được, tôi muốn xem xem cảnh sát Tề có thể đem lại sự bất ngờ gì cho tôi đây!”

Tôi liếc nhìn La Nhất Chính ở bên cạnh, chúng tôi nhìn Trịnh Cường bằng ánh mắt đầy cảm kích, vừa hay, Trịnh Cường cũng nhìn về phía chúng tôi, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Cho dù thế nào, vừa nãy Trịnh Cường đã thành công cứu bọn tôi một mạng.

Chúng tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, bây giờ đã là ba giờ ba mươi phút sáng rồi, có quỷ mới biết hôm nay chúng tôi đã trải qua những chuyện gì, vậy nhưng đến lúc này, chúng tôi vẫn chưa hề buồn ngủ.

Cục trưởng Lâm ngồi cách chỗ chúng tôi không xa. Mà khi cục trưởng Lâm ngồi xuống, anh trai Tiểu Nguyệt cũng ngại không dám ngồi nữa, chỉ đành đứng dậy.

Lúc này tôi mới phát hiện, hai người cảnh sát từ ngoài cửa bước vào cũng đứng cạnh cục trưởng Lâm, có lẽ là người thân cận của ông ấy.

Vốn dĩ chúng tôi đang vội vã kéo dài thời gian, nhưng khi cục trưởng Lâm tới, tình thế bỗng quay đảo ngược, bây giờ đến lượt anh trai Tiểu Nguyệt muốn kéo dài thời gian. Vừa rồi, tôi có để ý đến tay phải đặt trong túi quần của anh ta hơi động đậy, động tác rất nhỏ nhưng biên độ khá lớn.

Giống như đang gọi điện.

Có lẽ anh ta gọi điện cho cục phó Trương, chắc cục phó Trương cũng đang trên đường vội đến đây. Bây giờ là lúc chúng tôi đua tốc độ, xem Tề Vũ Manh tới trước hay cục phó Trương đến trước.

Nếu như cục phó Trương đến trước, anh trai Tiểu Nguyệt cứ nhằm vào chuyện chúng tôi vu oan giá họa cho anh ta, có lẽ chúng tôi sẽ gặp phiền phức thật.

Song nếu Tề Vũ Manh tới trước, sau khi giải thích, anh trai Tiểu Nguyệt đương nhiên không thể phản bác, dù sao thì ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không thể nói Tề Vũ Manh cùng một giuộc với bọn tôi được.

Nghĩ tới đây, tôi chợt nhận ra, tối hôm nay, quá nhiều chuyện khiến tôi nơm nớp lo sợ đã xảy ra rồi. Bây giờ, tôi không tài nào căng thẳng nổi nữa.

Có điều, chuyện khiến tôi vui mừng là lần này, Tề Vũ Manh đến rất nhanh. Đến khi cô ấy thở hổn hển bước đến trước cửa phòng thẩm vấn, sắc mặt anh trai Tiểu Nguyệt bỗng xám xịt như cái đít nồi.

Tề Vũ Manh trông thấy chúng tôi bị còng tay lại với nhau, còn có cả cục trưởng Lâm đang ngồi nhàn nhã trên băng ghế bỗng hiểu ra được phần lớn câu chuyện, nói: “Phương Dương, sao các anh lại bị còng tay vậy?”

Tôi cười hề hề rồi đáp lại: “Cảnh sát Tề, cuối cùng cô cũng tới, vậy là có người làm chứng cho chúng tôi rồi. Vì cứu La Nhất Chính, chúng tôi phải đi tới ruộng rau ở phía ngoại ô Thịnh Hải vào nửa đêm nửa hôm, gặp một đám xã hội đen ở đó. May là chúng tôi sợ ma vào buổi tối nên đã hẹn cả một đám đi cùng, nếu không chắc đã bỏ mạng ở đó rồi”.

Lời ít ý nhiều, đương nhiên, câu này nói ra không phải để Tề Vũ Manh nghe, trong lòng cô ấy cũng biết rõ, câu này là dành cho cục trưởng Lâm. Cục trưởng Lâm gật gật đầu. Bất luận là như nào, quan hệ của chúng tôi với cảnh sát Tề cũng rất tốt.

Còn ông ấy và bố của Tề Vũ Manh cũng là chỗ thân thiết.

Tề Vũ Manh cố ý hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao mấy anh lại bị còng tay?”

Tôi bĩu bĩu môi về phía anh trai Tiểu Nguyệt đang sa sầm mặt mày: “Chuyện này là nhờ cả vào đội trưởng Lý đây, nửa đêm nửa hôm trông thấy chúng tôi cứu La Nhất Chính ra quá mệt rồi, sợ chúng tôi vất vả nên dùng xe cảnh sát áp tải bọn tôi về nội thành. Chỉ là sau khi về đây, anh ta lại đối xử với chúng tôi theo kiểu không được ra gì cho lắm!”

Vẻ mặt của anh trai Tiểu Nguyệt u ám, anh ta lo sợ, cuối cùng đứng dậy, nói: “Nhóm Phương Dương nói như vậy đấy, đồng thời còn nói cảnh sát Tề có thể làm chứng, nhưng khi chúng tôi tới, nhìn thấy cảnh tượng một đám người khác đều nằm la liệt trên đất, trong đấy có mấy người bị thương nặng. Tôi có suy đoán bước đầu là vụ án hỗn chiến nên mới đưa bọn họ về đây. Không biết cảnh sát Tề thấy sao”.

Bởi vì cục phó Trương mãi chưa tới nên lúc này, cục trưởng Lâm trở thành người kết thúc vụ án. Đương nhiên ông ấy không cần hỏi quá nhiều về mấy thứ này, chỉ cần đợi đến khi có kết quả, sau đó ông ấy sẽ ra quyết định, đáp án này được chấp nhận hay bị bác bỏ.

Tề Vũ Manh cười nói: “Đương nhiên là thật rồi. Phương Dương là người tôi phái đi, anh ta mang tính chất là nội gián, nên mọi người không biết cũng là chuyện bình thường”.

“Nội gián?”

Ánh mắt anh trai Tiểu Nguyệt lóe lên tia lạnh lùng: “Vậy giấy chứng nhận của cậu ta đâu?”

Tề Vũ Manh trợn mắt: “Đội trưởng Lý, nếu anh đã biết là nội gián thì nên rõ hồ sơ tài liệu nằm vùng chỉ có cục cảnh sát thành phố Yến Kinh mới có, hơn nữa cần cục trưởng phải cho phép mở mới được. Vậy nên, tôi nói Phương Dương là trợ thủ được tôi cử đi cũng chính là nội gián của cục thì sự thật chính là vậy”.
Chương 365: Thoát khỏi nguy hiểm

“Phương Dương là nội gián mà Yến Kinh phái tới, tất nhiên chỉ có cục công an thành phố Yến Kinh mới có tư liệu của anh ta, đội trưởng Lý, nếu anh muốn điều tra tư liệu của anh ta, e là không đủ tư cách”.



Tề Vũ Manh điềm tĩnh nói, còn lòng tôi nổi lên cảm giác kích động, vì nếu Tề Vũ Manh nói như thế, không chỉ “vẽ” cho tôi một thân phận, để tôi có thể đi lại ở Thịnh Hải không gặp trở ngại gì, mà còn đồng nghĩa với sự việc ngày hôm nay cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết. Lúc này, cho dù cục phó Trương đến đây cũng không giúp được gì hơn.



Anh trai của Tiểu Nguyệt á khẩu, trầm ngâm trong thoáng chốc rồi nói: “Được, tôi sẽ gọi người qua đây!”



Nói xong anh ta quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Chúng tôi không nén được nụ cười, Triệu Thư Hằng tỏ ra bất đắc dĩ, xen lẫn một chút phẫn nộ, “Đệt, nếu đang ở Yến Kinh, chắc chắn tôi sẽ đánh gãy chân anh ta!”



Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Anh giỏi nhỉ. Người giỏi hơn anh ở Yến Kinh đầy ra đấy, đến anh Đồng còn không dám nói như vậy, anh là cái thá gì?”



Triệu Thư Hằng bị tôi trêu đành bật cười hề hề, “Thì cứ nói cho sướng miệng vậy thôi!”



Cục trưởng Lâm mỉm cười chứ không nói gì, Tề Vũ Manh bước tới: “Cảm ơn cục trưởng Lâm, muộn thế này rồi mà còn làm phiền chú chạy tới đây một chuyến!”



Cục trưởng Lâm xua tay: “Không sao, vấn đề như thế này xuất hiện ở Thịnh Hải, chú làm cục trưởng cũng có trách nhiệm không thể thoái thác được, đây là việc chú nên làm. Có câu mất bò mới lo làm chuồng thực ra cũng không muộn. Hi vọng Phương Dương và mọi người đừng để bụng mới phải!”



Cục trưởng Lâm mỉm cười hòa nhã như thế, đương nhiên chúng tôi không dám nói câu để bụng rồi, đành gật đầu như giã tỏi rồi đáp: “Không đâu ạ!”



Cục trưởng Lâm nói thêm: “Bây giờ, mọi người đợi ở đây một lát, đợi có người tới mở còng tay là có thể hủy bỏ vụ án rồi rời đi. Tôi hơi mệt nên xin phép về trước!”



Vừa quay người đi, cục trưởng Lâm vừa than thở: “Bây giờ già rồi, sức khỏe cũng không được như hồi trước nữa”.



Chúng tôi vội vàng phụ họa thêm vài câu, không ngờ cục trưởng Lâm vừa đi tới cửa phòng thẩm vấn đã nhìn thấy một người khác đi tới từ bên còn lại, đang định tới đây, vì thế vừa hay đối mặt cùng cục trưởng Lâm.



Cục trưởng Lâm hiển nhiên cũng dự đoán được tình huống này nên hỏi: “Anh Trương đấy à, sao lại tới đây?”



Qua khe hở lọt sáng, chúng tôi thấy được người vừa xuất hiện ở cửa chính là “chống lưng” của anh trai Tiểu Nguyệt - cục phó Trương.



Cục phó Trương đảo mắt nhìn chúng tôi. Toàn là người sắp thành tinh cả rồi, chắc cũng hiểu được một chút, ông ấy cười khà khà: “Nghe nói trong cục hôm nay xuất hiện vài công dân anh dũng cứu người, hóa ra là các cậu, lần trước còn có duyên gặp nhau”.



Nói rồi, cục phó Trương không hề nể mặt cục trưởng Lâm mà lách người đi vào trong, giả bộ hỏi han quan tâm chúng tôi, đang định chìa tay ra, dường như nhìn thấy còng tay trên tay chúng tôi mới kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao các cậu bị còng cả thế, ai làm chuyện này vậy?”



Chúng tôi chưa kịp nói gì thì có thêm một loạt tiếng bước chân khác vang lên ở cửa, anh trai của Tiểu Nguyệt dẫn theo vài cảnh sát khác xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cục phó Trương, sắc mặt anh ta lập tức trở nên lúng túng: “Cục phó, là sơ suất của tôi. Chuyện này tôi chưa điều tra rõ ràng, còn tưởng mấy người Phương Dương tụ tập đánh nhau, vì thế mới còng tay họ lại”.



Cục phó Trương ngẩn mặt ra, sau đó lập tức sa sầm mặt mũi: “Tiểu Lý, cậu làm ăn kiểu gì thế? Trước khi điều tra mọi chuyện rõ ràng, nhất định không thể kết luận bừa bãi. Đây là kỹ năng cơ bản, cậu quên sạch rồi à?”



Anh trai của Tiểu Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc dạ dạ vâng vâng.



Tôi cuống quýt lên, đang định nói gì đó thì cục trưởng Lâm đã lên tiếng trước: “Nếu đã như thế, anh Trương, sao không nhanh chóng bảo người mở còng tay cho họ. Đến bây giờ vẫn còn còng tay thì ra cái thể thống gì nữa chứ?”



Cục phó Trương gật gật đầu, “Tiểu Lý, cậu còn lề mề cái gì thế, không mau chóng làm việc đi?”



Bấy giờ anh trai của Tiểu Nguyệt mới buồn bực gọi hai viên cảnh sát khác, ba người cùng mở khóa còng tay cho chúng tôi.



Khi mở khóa cho tôi, anh ta còn gằn giọng nói nhỏ: “Phương Dương, lần này anh may mắn đấy, lần sau không dễ như thế nữa đâu. Tốt nhất anh nên cầu nguyện rằng anh sẽ không rơi vào tay tôi một lần nữa”.



Nói rồi còn giả bộ thân thiết vỗ vào vai tôi rồi nhìn La Nhất Chính ở phía sau: “Hầy, tôi đã nói mà, em rể tôi với bạn thân nhất của cậu ấy làm sao có thể tham gia vào vụ ẩu đả tập thể cơ chứ? Bây giờ mọi thứ rõ ràng rồi, chúng tôi đi trước đây”.



Triệu Thư Hằng khẽ cười lạnh: “Nói mình vì việc nước quên tình nhà là anh, nói chúng tôi không tham gia ẩu đả cũng là anh, đúng là trở mặt như trở bàn tay!”



Trong lòng tôi giận dữ vô cùng, nhưng vẫn bị tôi cố nén xuống. Quả thực, nhiều lúc mình không tự tìm rắc rối, rắc rối sẽ đến tìm mình.



Ngẫm kỹ lại thì thực ra tôi với anh trai của Tiểu Nguyệt cũng không hề có mâu thuẫn gì, nhưng vì đứng trên hai chiến tuyến đối lập nên từng bước từng bước đến với cục diện ngày hôm nay.



Tôi xoay xoay cổ tay của mình, liếc mắt nhìn cục phó Trương. Lúc này, ông ấy đang hàn huyên với cục trưởng Lâm, trong lòng tôi gióng chuông cảnh cáo, người này rất giảo hoạt, về sau phải cẩn thận. Lần này là nhờ thể diện của Tề Vũ Manh và cục trưởng Lâm chạy tới kịp thời, Trịnh Cường lại là một người trọng tình nghĩa, nếu không nhờ thế, Trịnh Cường thực sự lựa chọn thỏa hiệp, chỉ e có là Ngọc hoàng cũng không cứu vãn nổi tình thế.



Thấy anh trai của Tiểu Nguyệt dẫn người rời đi, cục phó Trương cũng không gượng nổi nữa, đành cười ha hả: “Nếu mọi chuyện đã được giải quyết rồi thì tôi về trước đây”.



Chúng tôi không ngăn cản, thậm chí không nói một câu nào. Cục trưởng Lâm nhìn theo hướng cục phó Trương rời đi mà âm thầm cười nhạt. Tề Vũ Manh ghé tới bên tai ông ấy nói gì đó, cục trưởng Lâm lập tức nhớ ra điều gì nên gật đầu lia lịa.



Sau cùng Tề Vũ Manh mỉm cười: “Vậy thì chuyện này đành nhờ cả vào cục trưởng Lâm, cháu và bố cháu sẽ rất cảm kích chú!”



Cục trưởng Lâm khoát khoát tay: “Đây là chuyện nên làm, ơn huệ gì chứ!”



Nói xong, ông ấy nhìn chúng tôi: “Vậy tôi đi đây, bây giờ cũng không còn sớm nữa, các cậu quay về nghỉ ngơi sớm đi!”



Tề Vũ Manh tiễn cục trưởng Lâm ra khỏi cửa, còn chúng tôi nhìn đồng hồ treo trên tường mà cạn lời, bây giờ đã là năm giờ sáng rồi.



Tề Vũ Manh nhanh chóng quay trở lại, vì Trịnh Cường và những người khác vẫn còn ở đây. Cô ấy cũng không nói với tôi cô ấy theo dõi Lương Thành có thông tin gì rồi, chỉ lặng lẽ đi sau chúng tôi.



Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Trịnh Cường gật đầu với chúng tôi: “Người anh em Phương Dương, tôi với các anh em về trước đây, sau này có gì cần đến tôi thì cứ nói nhé”.



Tôi đáp: “Tất nhiên, tất nhiên!”, bấy giờ Trịnh Cường mới cười ha hả rồi dẫn mười mấy thằng đàn em rời khỏi đó.



Triệu Thư Hằng đáp: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Hay là về khách sạn trước?”



Tôi lắc đầu: “Nếu anh buồn ngủ thì có thể về trước, tôi phải đưa La Nhất Chính đi bệnh viện đã. Không được ăn uống trong thời gian dài như thế, người bình thường đã gục lâu rồi, phải đi hỏi xem bác sĩ nói thế nào”.



Triệu Thư Hằng bĩu bĩu môi, nhưng cũng không phản bác. Anh ta rất thông minh, tự bước lên phía trước vài bước để gọi xe taxi.



Tề Vũ Manh nhìn xung quanh, nghiêm túc nói, “Phương Dương, chúng tôi tìm được tung tích của kẻ giật dây phía sau rồi”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom