• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Tróc yêu ký (1 Viewer)

  • Chương 6

10.

Thân thể của Huệ Tần đã bị tham yêu ăn sạch, chỉ trơ lại một bộ x/ư/ơ/n/g khô.

Trình An Nguyệt mang bộ x/ư/ơ/n/g khô của Lý Sóc đặt vào mộ cùng Lâm Huệ.

Sau đó, nàng nói với ta:

“Được rồi! Thù lớn đã báo, đến lúc ta sống tốt cuộc sống của chính mình."

Ta nhìn long bào trên người, u oán nói.

"Cho nên ngươi bỏ ta ở nơi này tiếp tục đóng vai Hoàng Đế?"

Trình An Nguyệt cười hì hì:

“Khắp thiên hạ này không có ai thích hợp hơn ngươi! Chỉ có ngươi biến thành dáng vẻ của Lý Sóc làm Hoàng Thượng mới không khiến thiên hạ đại loạn."

Ta nghe lời của nàng ta, cứ thế làm Hoàng Thượng suốt hai mươi ba năm.

Cho đến khi tìm được người kế thừa đời sau.

Còn Trình An Nguyệt thì phủi mông thúc ngựa đi cùng Ngôn lang của nàng ta.

Lần đi này kéo dài hai mươi ba năm.

Thỉnh thoảng, nàng ta sẽ gửi một ít quà và thư về.

Hoặc là một đóa hoa đầu xuân ở trên sa mạc, hoặc là chiếc lông chim diều hâu đánh rơi khi vật lộn trên không.

Hoặc là chỉ có vài lời, gửi kèm với thư, nói tới nói lui đều là một chuyện.

"Tương Hoà, ta sống rất tốt rất tốt, ngươi tuyệt đối đừng nhớ ta."

Ta luôn hung dữ đáp:

“Ta còn lâu mới nhớ ngươi!"

Rồi lại nói với Xuân Hạnh giúp ta thu dọn những thứ này, khoá ở trong quốc khố có thủ vệ nghiêm ngặt.

Không thể không nói, ta thật sự là một con đại yêu có trách nhiệm.

Làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, ta làm Hoàng Đế ngày nào thì phải có dáng vẻ của Hoàng Đế ngày ấy.

Ban đầu không hiểu chính sách trị quốc, ta mất ăn mất ngủ xoay chuyển thời không, liều mạng học tập trong khe hở của thời không, một phút của người khác bị ta tăng thành mười phút nhờ vào sự giúp đỡ của thời không.

Bá tánh đều nói, ta khó làm một Hoàng Đế tốt.

Mỗi khi nghe thấy những lời như vậy, ta đều âm thầm hừ một tiếng: Việc nặng việc dơ đều là ta làm, còn thanh danh tốt đều thuộc về Lý Sóc ngươi.

Ta cầm quyền hai mươi ba năm, lật đổ các thế lực của Tiết Vương Hầu, đày hắn ta ra biên cương, thê thiếp lớn nhỏ của hắn ta kinh hãi hô lên, như ong vỡ tổ.

Theo luật pháp, phu thê một thể, theo lý thì Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa phải đi cùng, nửa đời sau cùng hít gió lạnh Tây Bắc.

Ta gạt bút:

“Tiết Vương Hầu là cái thá gì? Ngã ngựa rồi còn muốn kéo theo muội muội của trẫm?"

"Mạng của Tiết Vương Hầu hắn như cỏ rác, c/h/ế/t chưa hết tội, Đôn Nhạc bất kể có gả chồng hay không thì vẫn là Trưởng Công Chúa, trong người chảy dòng máu của Lý gia, há có thể vơ đũa cả nắm!"

Vì thế, ta phái người đón Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa và Húc Ninh tiểu điện hạ vào cung, sắp xếp một cuộc sống tốt.

Từ đây, mẫu tử sẽ không chia lìa.

Mấy năm sau, ta cho Tiểu Vũ xuất cung.

Ta xoá bỏ ký ức của nàng ấy, hiển nhiên khiến nàng ấy quên việc trốn chạy đêm đó.

Nàng ấy run rẩy ôm lấy trân bảo mà ta thưởng, dùng sức mà dập đầu, cảm kích hoàng ân mênh mông rộng lớn.

Ta mỉm cười nhìn nàng, biết rằng nàng tưởng Tương Hoà đã c/h/ế/t, mấy năm nay đốt tiền giấy khóc không ít.

Sau đó lại qua mấy năm, ta mua nhà cửa ở ngoài cung cho Xuân Hạnh, cho nàng ra ngoài sinh sống.

Nàng khóc lóc không chịu đi, ta đành phải nói:

“Tuổi thọ của ta rất dài, có thể sống đến vạn năm, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở cùng ta vạn năm sao?"

"Xuân Hạnh, ngươi nên giống như Trình An Nguyệt, sống cuộc sống của chính mình."

Mỗi bước đi nàng ấy đều lưu luyến:

"Vậy chỉ còn lại một mình ngươi."

Ta yên lặng thật lâu mới nói:

“Không sao."

Mãi cho đến khi Húc Ninh mười tám tuổi, ta cũng không ban hôn cho nàng.

Đôn Nhạc dần già đi, không còn trầm ổn như khi còn trẻ.

Nàng ấy sốt ruột tự mình đến cầu kiến ta.

"Năm tháng tốt đẹp của nữ tử chỉ đếm trên đầu ngón tay, xin Hoàng Thượng sớm ngày chọn ra một mối hôn sự tốt cho Húc Ninh."

Thế là ta hỏi Húc Ninh:

“Có người trong lòng chưa?"

Ánh mắt Húc Ninh trong sáng:

"Chưa ạ."

Ta cười rộ lên:

“Thế thì gấp gáp cái gì?"

"Trẫm hứa cho ngươi có quyền tự do hôn phối, ngươi nhìn trúng nam nhân nhà ai thì gả cho nam nhân nhà đó."

Đôi mắt Húc Ninh sáng lên:

“Tự do hôn phối? Vậy nếu Húc Ninh vẫn luôn không có người trong lòng, có phải cũng không cần gả đi không?"

Ta gật đầu:

“Đương nhiên."

Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa nóng nảy:

“Vậy sao được! Chỉ khi được Hoàng Thượng ban hôn mới xem là nhân duyên mỹ mãn, Húc Ninh mới xem như ổn định, mới được người trong thiên hạ coi trọng, cả đời nàng mới không bị làm lỡ!"

Ta yên lặng nhìn nàng ấy:

“Khi Đôn Nhạc Trưởng Công Chúa còn trẻ, cũng là tiên hoàng ban hôn cho Tiết Vương Hầu, hôn nhân này cũng xem như là nhân duyên mỹ mãn sao? Trưởng Công Chúa thật sự không bị làm lỡ sao?"

Trên mặt Đôn Nhạc lúc trắng lúc xanh, cuối cùng chậm rãi thở dài, thoả hiệp nói.

"Thôi, chỉ cần con gái ta vui vẻ, cuộc sống này để nàng tự mình sống đi. Cho dù thiên hạ có sập xuống, còn có người mẫu thân này chống đỡ."

Húc Ninh mười tám tuổi, dường như được sống lại lần nữa.

Nàng đi khắp núi sông, giục ngựa, ngâm thơ, chọi dế, đọc sách, cuộc sống của nàng giống như bông hoa vậy.

Lang thang khắp đất nước hơn nửa năm, nàng đến gặp ta, chỉ nói một câu.

Nàng nói:

“Húc Ninh nhìn thấy người ta tiêu xài phung phí, cũng nhìn thấy người ta c/h/ế/t cống ven đường. Húc Ninh chỉ hi vọng có ngàn vạn ngôi nhà lớn che chở cho những học trò nghèo trên khắp thế gian đều được hạnh phúc."

Nàng yên lặng nhìn ta, bình tĩnh lại kiên định.

"Đây là tâm nguyện lớn nhất của Húc Ninh, mà đời này Húc Ninh có gả đi hay không, đều do trời cao quyết định, không quan trọng lắm."

Ta vỗ tay cười to.

Ta giả dạng Hoàng Đế hai mươi ba năm, lại bồi dưỡng ra một Hoàng Đế chân chính vì thiên hạ.

Húc Ninh là vị nữ đế đầu tiên trong thiên hạ.

Ta nói với nàng:

“Nếu muốn thực hiện khát vọng trong lòng của bản thân, biện pháp tốt nhất là nắm được quyền lực tối cao, như vậy sẽ không bị phụ thuộc vào người khác, hành động sẽ thuận tiện hơn."

"Nhưng nếu ngươi đi lên con đường này, sẽ có một vài khó khăn, ngươi cần phải tốn rất nhiều sức lực, đổi lấy sự ủng hộ và tán thành của mọi người."

Húc Ninh hoang mang:

“Vì sao! Năng lực của ta không kém hơn một người nào!"

Nàng rất thông minh, thấy ta không nói tiếp thì lập tức hiểu ra:

“Chỉ bởi vì ta là nữ?"

Ta gật đầu mỉm cười:

“Mặc dù ngươi không đối địch với bọn họ, nhưng một khi ngươi bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, bọn họ vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, nhất định sẽ coi ngươi như kẻ địch."

"Bọn họ sẽ tự động liên minh, đoàn kết một lòng, không màng tất cả để kéo ngươi xuống nước, sẽ buộc cho ngươi một tội danh vô cớ, làm ngươi đau khổ tức giận, cuối cùng g/i/ế/t c/h/ế/t ngươi, thành công đạt được lợi ích của chính mình."

Húc Ninh đột nhiên nhìn chằm chằm ta:

“Nhưng Hoàng Đế cữu cữu, người cũng là nam nhân."

Ta hiếm khi hoảng loạn, mặc dù là đại yêu nhưng ta cũng cần mượn thân thể nam nhân mới có thể kiếm lợi cho bản thân, làm đường đi trở nên thuận tiện hơn.

Đây là quy tắc mà ta, Trình An Nguyệt và tham yêu đều ngầm thừa nhận.

Húc Ninh cười lạnh chỉ trích:

“Bọn họ vì chút lợi ích nho nhỏ mà không quan tâm đến đại cục, chẳng qua là một đám tạp nham."

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, như tín đồ trung thành nhất thế gian này.

Ánh nến mờ nhạt, nàng bảo đảm từng câu từng chữ với ta.

"Người yên tâm, Húc Ninh sẽ dẹp bỏ tất cả trở ngại, sẽ làm cho thiên hạ thái bình!'

Nàng thật sự là một hài tử thông minh.

Húc Ninh chỉ dùng ba năm khiến cho thiên hạ tâm phục khẩu phục.

Nàng gi/ế/t gian thần, thưởng trung thần, sửa lại án xử sai buộc tội oan.

Có lão thần tự cho mình nhiều năm làm quan, thế lực rắc rối khó giải quyết, nhiều lần kết hợp với các triều thần rút khỏi triều, bằng mặt không bằng lòng với Húc Ninh.

Nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại thủ đoạn mạnh bạo của Húc Ninh.

Nàng không động đến lão thần mà động đến con của ông ta.

Nàng gọi người đánh gãy chân hắn, ném vào Tượng Cô Quán tự kiếm ăn.

Lão thần thấy con trai bảo bối của mình ăn mặc rách rưới, nhút nhát rụt rè thì khoé mắt rưng rưng, yếu đuối bất lực chờ đợi tiếng báo giá vang lên hết đợt này đến đợt khác.

"Vương công tử còn trong trắng! Một đêm đáng giá ngàn vàng! Không biết vị cô nương nào có thể làm người đầu tiên của Vương công tử!"

"Giá khởi điểm là hai trăm lượng!"

Rất nhanh các cô nương lục tục báo giá.

"Hai trăm ba mươi lượng!"

"Hai trăm năm mươi lương!"

Sau đó, có cô nương cười giễu cợt.

"Báo giá cao như vậy làm gì? Mặt hàng như hắn chưa chắc đã trong sạch đâu, ta đoán chắc đã sớm bị các cô nương khác chạm vào rồi!"

Mặt Vương công tử đỏ lên, cãi lại vì chính mình:

“Ngươi nói bậy! Ông đây luôn giữ mình trong sạch!"

"Thôi đi!"

Có cô nương nhào lên cho hắn một bạt tay:

“Khách hàng nói chuyện, có chỗ cho ngươi xen vào sao! Mua ngươi trở về chẳng qua là muốn thử cảm giác mới mẻ thôi, dùng xong thì ném đi."

Các cô nương che khăn lại khinh thường nhìn hắn:

“Ngươi còn chẳng sinh được con.”

Lão thần thấy cảnh tượng như vậy thì gần như không thở nổi, suýt chút nữa ngã xuống.

Một ngày sau, ông ta không ngừng cúi người run rẩy cầu kiến gặp Húc Ninh.

"Tạ chủ long ân, cầu xin bệ hạ buông tha cho con trai của thần, từ nay về sau bệ hạ nói gì thần nghe nấy, không dám có nửa câu xằng bậy."

Húc Ninh đặt tấu chương xuống, dặn dò cung nhân:

“Còn không mau chóng đưa Vương công tử trở về? Gọi đại phu tốt nhất trị chân gãy cho công tử, nhất định phải chữa trị hoàn hảo giống như lúc đầu."

Húc Ninh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói:

“Dù sao, chân gãy rồi sẽ không còn nữ tử nào thích nữa."

Từ đây lão thần yên lặng hẳn, tất cả triều thần đều không dám nói Húc Ninh nửa chữ.

Qua mấy tháng, Húc Ninh đột nhiên nói muốn tuyển tú, muốn các gia tộc giàu có, đại tộc thế gia, chọn ra nam nhân đẹp nhất đến tham gia tuyển tú.

Lại có người to gan, liều c/h/ế/t phản đối:

“Như vậy còn ra thể thống gì! Nào có đạo lý nam tử tham gia tuyển tú? Chẳng lẽ bệ hạ muốn thu nạp toàn bộ nam nhân vào hậu cung để hầu hạ một mình ngài sao!"

Húc Ninh gõ bát trà, đột nhiên cười:

"Có gì mà không được?"

Nàng nói từng câu từng chữ:

“Khi xưa nữ nhân trong hậu cung hầu hạ một người là hoàng đế, sao tới lượt trẫm đăng cơ, muốn để nam nhân tốt nhất hầu hạ trẫm lại không được?"

Nàng nhìn vẻ mặt hoảng loạn của thần tử kia, cười chế nhạo:

“Thì ra quy củ của tổ tiên cũng thật thiên vị, lợi ích chỉ truyền cho nam tử không truyền cho nữ tử sao?"

Mũ quan của thần tử ướt đẫm mồ hôi:

“Bệ hạ nên dốc hết sức lực lo chuyện chính sự nhiều hơn, còn về việc tìm hoan mua vui…"

"Hiện giờ bá tánh chưa an cư lạc nghiệp sao? Thiên hạ chưa mưa thuận gió hoà sao?"

Húc Ninh bình tĩnh mở miệng, lời nói đột nhiên trộn lẫn ý vô lại:

“Ái khanh ưu tư quá rồi, ngươi phân ưu thay trẫm nhưng sao lại không nghĩ đến, trẫm cũng cần có một nam nhân tốt, trẫm cũng có nhu cầu?"

Thần tử không ngờ Húc Ninh lại nói thẳng ra như vậy, giọng nói trở nên lắp bắp:

“Chuyện này, này… Bệ hạ sao có thể nói xằng bậy!"

Húc Ninh ngoài cười nhưng trong không cười:

“Chẳng lẽ ái khanh cho rằng nữ tử luôn phải thanh tâm quả dục, vậy các nam tử ở các triều đại trước đều có tam thê tứ thiếp, chẳng phải là nam tử buộc nữ tử phải tuân theo tham dục của chính mình sao?"

"Bây giờ chỉ đảo ngược thân phận, mà biến thành không phân biệt trắng đen rồi sao?"

Chuyện này kết thúc với quyết định của Húc Ninh.

Từ đó, trong lòng con cháu của các đại thế gia hoảng sợ, đầu tiên là phản đối giãy giụa, sau đó chấp nhận số mệnh kiểm tra thân thể, học tập làm thế nào để nữ đế vui vẻ khi lên giường, làm cho gia tộc nở mày nở mặt.

Sau đó, họ bắt đầu tranh sủng, ngươi lừa ta gạt để giành được sự sủng ái của Húc Ninh.

Vinh quang của một gia tộc, cả nhà thăng tiến, cuối cùng lại rơi xuống người của nam tử trong thâm cung.

Một màn đầu đuôi lẫn lộn, giống thật mà giả, lại dường như không có gì đáng ngạc nhiên.

Khi đó, ta lo Húc Ninh sẽ bị sắc đẹp dụ dỗ, tin vào lời gièm pha của nam sủng.

Ta lặng lẽ đi vào giấc mộng, nói chuyện với Húc Ninh.

Húc Ninh rất vui:

“Hoàng Đế cữu cữu, người c/h/ế/t lâu như vậy, cuối cùng mới chịu vào trong mộng gặp ta."

Ta yên lặng, sau đó nói:

“Húc Ninh à, nghe nói thủ đoạn của ngươi mạnh bạo, nạp nam sủng vào hậu cung, lập Tượng Cô Quán đùa giỡn nam nhân, ngươi nên nhớ mọi việc nếu làm quá sẽ hỏng chuyện, phải có chừng mực."

Húc Ninh chớp mắt:

“Húc Ninh dùng cách người trong thiên hạ đối xử với nữ nhân để đối xử lại với nam nhân, chỉ mới như vậy đã khiến bọn họ run sợ. Cữu Cữu người nói xem, là lá gan của bọn họ quá nhỏ, hay là cách đối xử với nữ nhân lúc trước quá tàn bạo, đến bọn họ cũng cảm thấy sầu thảm?"

Húc Ninh nhìn ta cười:

“Bọn họ đoán ta muốn giữ thể diện, nhưng lại không ngờ ta đã vứt bỏ thể diện từ lâu."

Nàng bình tĩnh mà trầm ổn:

“Chỉ có vứt đi rồi, ta mới có thể tự mình nhặt lên."

Ta đột nhiên hỏi ra một câu mà tất cả người trên thế gian đều bất bình.

"Ngươi như vậy, không phải là muốn dùng một cây gậy đánh c/h/ế/t tất cả mọi người sao? Như vậy thì những nam nhân tốt trên thế gian này phải sống làm sao?"

Trong mắt Húc Ninh tràn đầy toan tính.

"Trước đây ở nơi tha hương, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận trên thế gian có nữ nhân tốt, nữ nhân tốt tự nhiên trở thành đối tượng bị áp bức bóc lột, lúc đó sao không có ai đứng ra giải oan cho nữ nhân?"

Nàng cười giảo hoạt:

“Còn nam nhân tốt trên thế gian này, đương nhiên phải thức thời mới là anh hùng, thuận theo thế cục, biết rõ thế cục, mới có thể tỏa sáng."

"Huống chi, nam nhân tốt ở đâu đều là nam nhân tốt, nếu bọn họ chính trực có lòng thương người thì đã sớm thống hận nỗi cực khổ của nữ tử hàng trăm năm nay, sao có thể có ý định đục nước béo cò, tìm lời giải oan cho mình? Theo Húc Ninh thấy, những người kêu oan bất bình lúc này chưa chắc là nam nhân tốt."

Ta nhìn Húc Ninh trước mắt, nàng thông minh mà trầm ổn, đã sớm ra dáng của bậc đế vương.

Ta cảm thấy yên tâm, dường như mọi chuyện trên thế gian nàng đều có thể giải quyết, ta như người trưởng bối vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, chỉ dặn dò một câu:

“Húc Ninh à, không thể sầu lo quá mức, phải chú ý thân thể."

Húc Ninh cười rộ lên:

“Cữu cữu yên tâm, ít nhất sau khi trở thành người có địa vị cao nhất, ngoài việc chính sự, ta còn phải thưởng thức nam nhân trong hậu cung chém giết vì ta, làm tất cả mọi thứ chỉ vì một cái quay đầu của ta, thật ra rất sung sướng."

Dường như nàng đang nhớ đến chuyện cũ xa xưa, nhớ đến người thiếu nữ còn để mẹ mình lo lắng chuyện hôn sự.

"Ít ra hiện tại, mẹ sẽ không thúc giục hôn sự của ta!"

Ta nhìn ánh mắt nàng sáng ngời, thân hình ngay thẳng, đột nhiên nhớ tới những lời hung hăng mà tham yêu từng nói với ta trong ảo cảnh.

"Ở địa vị thống trị hoàn toàn mà không biết thương cây cỏ, sẽ như ếch ngồi đáy giếng, coi tất cả mọi người trở thành vật phẩm phụ thuộc của mình, cuối cùng chỉ lật thuyền mà thôi!"

Nhưng giờ phút này, ta vô cùng tin tưởng.

Húc Ninh của ta sẽ là nữ đế tốt nhất.

Lòng nàng có thiên hạ, vươn tay có thể chạm đến mặt trăng, nhưng vẫn có lòng thương xót cây cỏ.

Những lời đồn vô căn cứ không thể lọt vào tai nàng, chiến tích vừa hào hùng vừa tráng lệ của nàng được ghi lại rất nhiều, trở thành giai thoại ít người không biết đến của đế vương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom