• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Khanh Khanh (1 Viewer)

  • Chương 5

11.

Nguyên nhân của chuyện này đến từ con tin của Bắc Quốc — Hoàn Nhan Tông Tỳ.

Vì hoá giải cảnh chiến tranh lầm than, triều đình của ta và Bắc Quốc đưa ra hiệp nghị trao đổi con tin.

Vì thể hiện sự quyết tâm, ngày hôm sau, lang chủ Bắc Quốc đã sai người đưa thất hoàng tử Hoàn Nhan Tông Tỳ được sủng ái nhất vào trong cung cấm.

Ngày hôm ấy, hắn một mình bước vào, phụ hoàng cố tình thể hiện sự coi trọng, sai người tổ chức bữa tiệc nghênh đón cực kỳ long trọng.

Tất cả con cái của phụ hoàng đều đang ngồi.

Đế hậu ngồi ở giữa, Quý phi và con tin chia ra ngồi hai bên. Ta và ca ca ngồi trên chiếc ghế sau lưng Quý phi.

Thập hoàng tử vẫn khóc rấm rứt như mọi ngày, thu hút sự chú ý của Tông Tỳ ngồi phía đối diện. Chỉ thấy Tông Tỳ chậm rãi bước lại đây, khoanh tay đứng đó. Lúc này, ta mới nhìn thấy rõ dung nhan của hắn. Công tử sáng sủa, oai phong lẫm liệt như một vị thần.

Vùng hoang vu lạnh lẽo như Bắc Quốc mà lại có thể có một người đẹp đến như vậy!

Giọng nói của hắn như lá thông mùa đông, chất giọng mát rượi nhưng không kém phần dịu dàng, câu chữ rõ ràng:

“Có lẽ là tiểu vương hợp ý với thập hoàng tử. Nếu Quý phi đồng ý thì để tiểu vương ôm thập hoàng tử một cái?”

“Có được sự ưu ái của thất đại vương là may mắn của Cẩn Di.”

Quý phi hơi xoay người:

“Cẩn Hoài.”

Ca ca bước lên ôm lấy thập hoàng tử, đứng trước mặt Tông Tỳ.

Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, như ánh nắng rực rỡ và ánh trăng sáng ngời, chiếu sáng khắp nơi, không chút mảy may thua kém phong thái của đối phương.

“Cửu điện hạ ngọc thụ lâm phong, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Thất đại vương thiếu niên cầu mã*, Cẩn Hoài ngưỡng mộ không thôi.”

(* Thiếu niên cầu mã: Chỉ người còn trẻ tuổi mà đã vô cùng giàu có, nghĩa rộng hơn dùng để chỉ những kẻ quyền quý mặc vàng đeo bạc.)

Tông Tỳ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thập hoàng tử, bỗng dưng cười nói:

“Quý phi rất thích ăn khoai mỡ à?”

Quý phi ngẩn người:

“Cũng không hay ăn.”

Tông Tỳ lộ ra một nụ cười thâm thuý:

“Vậy vú nuôi và ma ma thì sao?”

Vẻ mặt Quý phi nghiêm túc, bà ta im lặng một chút rồi lạnh lùng nói:

“Cảm ơn thất đại vương đã chỉ điểm.”

Tông Tỳ trao lại ấu đệ vào trong vòng tay của ca ca, trao cho ca ca một ánh mắt đầy ẩn ý rồi cười nói:

“Quý phi quả nhiên là một nữ tử thông minh, cửu điện hạ có phúc.”

Một loạt hành động và lời nói này, vừa đủ để không đi quá giới hạn nhưng đã khiến sắc mặt phụ hoàng trở nên lạnh lẽo. Thất đại vương Tông Tỳ, ngày đầu tiên đến đây đã vạch trần chiêu trò tranh sủng xấu xa của phi tần trong hậu cung, lại châm ngòi khiến cho hoàng tử và mẹ nuôi trở nên bất hòa.

Táo bạo và ngang nhiên đến như vậy, nhưng thủ đoạn lại khéo léo vô cùng, khiến người ta nhìn thấy nhưng lại không có cách nào bắt được. Có thể thấy, lòng dạ của người này sâu đến mức nào, sát phạt quyết đoán đến mức nào.

Chuyện khoai mỡ nếu như là thật, vậy thì cho dù là ai ra tay cũng sẽ có một thay đổi bất ngờ.

Hắn tuỳ tiện gieo một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng của mỗi người, khiến cho phụ hoàng, ca ca và Quý phi nghi ngờ lẫn nhau.

Chỉ hơi sơ sẩy một chút, Quý phi sẽ nghi ngờ ca ca rắp tâm hãm hại.

Chỉ một biến động nhỏ cũng đủ cho phụ hoàng nghi ngờ ca ca và Quý phi bất hòa.

Chuyện này, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng đủ để huỷ hoại tất cả những gì ca ca đã xây dựng nên từ trước.

Một mũi tên trúng hai đích, thật sự là biện pháp tốt nhất.

Ca ca muốn nổi giận nhưng lại không thể nổi giận được.

Phụ hoàng cũng không thể nói được gì.

Nhưng nếu cứ để mặc cho hắn châm ngòi li gián, ngày tháng sau này của ca ca, mỗi một bước sẽ khó khăn vô cùng…

Ta không chút nghĩ ngợi mà chậm rãi tiến lên một bước, ôm lấy thập hoàng tử trong tay ca ca, giọng nói mềm mại ngây thơ:

“Thập đệ yếu ớt nhưng lại thông minh hơn người, các ma ma trong cung đều khen thập đệ biết lật, biết ngồi nhanh hơn những đứa bé khác. Phụ hoàng nhìn nhi thần trắng nõn, ca ca thanh tú đoan trang thì sẽ biết con cái của mẫu phi đều giống như lời của thất đại vương, đều có phúc. Hôm nay thập đệ được đôi tay vàng ngọc của thất đại vương ôm, chứng tỏ ngày lành tháng tốt đã không còn xa.”

Tông Tỳ hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía ta, cười híp mắt lại:

“Đế cơ có dung mạo xinh đẹp yêu kiều, giọng nói cũng rất rõ ràng lưu loát.”

Tay ta run lên, suýt nữa thì muốn xông lên tát cho hắn một bạt tai.

Nhưng dưới ánh mắt của hắn, ta chỉ có thể âm thầm nghiến răng.

Dung nhan và khí chất này của hắn, không biết tối hôm nay có thể cướp đi trái tim của bao nhiêu hoàng tỷ.

Hắn cố ý khen ngợi ta, chẳng khác nào đang đặt ta lên đầu ngọn sóng.

Người này lòng dạ xấu xa độc ác! Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã có thể giết chết ta một cách vô hình!

Ca ca sờ lên mái tóc của thập hoàng tử, nhẹ giọng mắng ta:

“Phép tắc muội được học đều uổng phí cả rồi, còn không mau về chỗ đi.”

Ngay sau đó, huynh ấy không chút mảy may mà lớn tiếng nói:

“Nghe nói giai lệ Bắc Quốc phần lớn đều đẫy đà, thất đại vương thấy muội muội bầu bĩnh đáng yêu, hẳn là nhớ đến các tỷ muội ở quê nhà nên mới thấy thân thiết. Triều của chúng ta lại thấy gầy mới là đẹp, tiểu vương nhất định phải tiến cử một điệu múa cho thất đại vương, để tô điểm cho vẻ đẹp mảnh mai uyển chuyển của nữ tử trong triều chúng ta.”

Thất đại vương vẫn không chịu buông tha, cười hỏi:

“Đây là muội muội của cửu điện hạ à? Không biết phong hào của đế cơ là…”

Ca ca đánh trống lảng:

“Trẻ con mà thôi, làm gì có phong hào. Nghe danh thất đại vương bao dung rộng lượng từ lâu, lần này may mắn gặp nhau, hẳn là phải cạn ly mới được.”

Tông Tỳ chỉ cười không nói gì, cuối cùng bỗng dưng quay đầu lại liếc nhìn ta một cái.

Ánh nến như mạ vàng lên bóng dáng của hắn, đôi mắt sâu thẳm và nguy hiểm như khi con nhện đã nhắm trúng con mồi…

12.

Chuyện khoai mỡ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hoàng cung ngày càng nặng nề này như muốn nổ tung, khắp nơi đều bắn ra tia lửa, chỉ hơi sơ sẩy một chút đã bị thiêu rụi thành tro.

Quý phi về cung tra xét mới biết rằng khoai mỡ không được trộn vào đồ ăn, nhưng cung nhân dưới trướng vú nuôi lại dùng nước khoai mỡ để giặt tã lót.

Chất nhầy của khoai mỡ gây ngứa, chẳng trách sao thập hoàng tử hở chút là khóc lóc bất an.

Đứa bé nhỏ xíu chỉ mới xấp xỉ một tuổi, vậy mà đã bị khoai mỡ tra tấn hơn 10 tháng.

Lòng của Quý phi tựa như lửa đốt, triệu tập một đám thái y đến xem. Các thái y nói, thập hoàng tử bị tã lót gây ngứa, đã khóc đến mức tổn thương phế quản, chỉ sợ khó có thể sống đến tuổi trưởng thành.

Quý phi cực kỳ phẫn nộ và oán hận, tra tấn cung nhân dã man để thẩm vấn.

Cung nhân khai ra Ôn Gia quý tần. À không, lúc này, Ôn Gia quý tần có công sinh hạ thập nhất hoàng tử, được thăng liền hai cấp, nay đã là Hi phi.

Nghe nói hai cung đều thẩm vấn suốt đêm, Hi phi xinh đẹp sắc sảo, không có chút sợ hãi nào.

“Thần thiếp chưa từng làm thì sao lại sợ người ta vu khống lung tung?”

Quý phi gần như muốn xông lên xé nát mặt nàng ta, nhưng lại không ngờ rằng cung nhân kia bỗng dưng lật lọng, chuyển sang đổ tội cho hoàng hậu đang ngồi một bên.

Phụ hoàng vẫy tay làm tất cả mọi người lui ra. Kể từ đây, không ai biết đế hậu và hai phi tần có địa vị cao đã nói gì với nhau.

Cuối cùng, hoàng hậu bị cấm túc trong điện Chiêu Dương, Quý phi về cung nghỉ ngơi, Hi phi tạm thời thay thế hoàng hậu xử lý mọi chuyện trong lục cung.

Ngày hôm sau, phụ hoàng hạ chỉ, cửu hoàng tử Cẩn Hoài đi đến Bắc Quốc làm con tin.

Quý phi ôm thập hoàng tử, dẫn theo ca ca, quỳ xuống trước cung điện của phụ hoàng:

“Cẩn Di đã bị tổn hại, sao thần thiếp lại có thể mất đi Cẩn Hoài.”

Bà ta đương nhiên là hận rồi. Lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại lại lót đường cho Hi phi.

Phụ hoàng bình tĩnh nhìn ca ca:

“Duyện Vương có ý như thế nào?”

Ca ca trước giờ luôn nghe theo lời Quý phi, nay chỉ lạnh nhạt nói:

“Nhi thần tình nguyện đi.”

Khóe môi phụ hoàng nhếch lên, để lộ ra một nụ cười lạnh, Quý phi đã ngã ngồi ra sàn.

Ta lặng lẽ nấp sau tấm phù điêu, nhìn bóng lưng thẳng thắn và vững chãi của ca ca, lòng như lửa đốt.

Giữa màn đêm tăm tối, ca ca nắm tay ta đứng trước điện Chiêu Dương. Ta vừa khóc thút thít, vừa giữ tay huynh ấy lại, không cho huynh ấy đi, cũng không muốn cho huynh ấy gặp bất kỳ ai.

Ca ca nói:

“Quý phi gian xảo, muội có biết lần này thua ở chỗ nào hay không?”

Ta ngẩng đầu.

“Cuối cùng thì vẫn không rõ ai mới là người sai cung nhân dùng khoai mỡ để sát hại thập hoàng tử, nhưng chuyện này vốn là nhằm vào Hi phi. Phụ hoàng nghi ngờ nhà mẹ đẻ của Hi phi công cao chấn chủ, tự xưng là vương, đã sắp xếp người chuẩn bị làm phản, dùng tội thông biên để vu khống Diêu gia. Đến lúc đó, phụ hoàng chỉ cần chờ trong cung và ngoài cung cùng nhau ra tay là có thể nhổ cỏ tận gốc gia tộc Diêu thị.”

“Đây mới là nguyên nhân mà mấy năm nay, phụ hoàng dung túng cho Quý phi và Hi phi tranh sủng, bất hòa với nhau?”

“Cung nhân lật lọng, chuyện kia cũng chưa hẳn là do hoàng hậu làm, mà là…… Đột ngột làm phản nhưng chưa thành công, cho nên phụ hoàng mới không đụng đến Hi phi.”

Ta ngẩn người:

“Vậy thì ai là người đang đứng sau xoay chuyển tình thế?”

“Thất đại vương Tông Tỳ.”

Ca ca nói:

“Ta từng truyền tin đến biên giới, cũng tính trước đến kết cục này rồi, muốn hoàng hậu không chỉ dừng lại ở việc chán ghét Quý phi mà hận Quý phi, ra tay đối phó với Quý phi. Nhưng không ngờ rằng mọi việc lại tiến triển trôi chảy đến như vậy, sợ là Bắc Quốc đã nhúng tay thúc đẩy không ít. Hẳn là Tông Tỳ cũng đã dùng đủ mọi cách để vạch trần hành động của ta trước mặt phụ hoàng, cho nên mới có chuyện phụ hoàng muốn ta rời khỏi triều đình chúng ta, đi đến Bắc Quốc làm con tin như ngày hôm nay.”

Lúc này, ta mới hiểu ra, một ván cờ hay, bây giờ lại vì tên Tông Tỳ đáng chết kia nhúng tay vào mà đã rơi vào cảnh bế tắc. Cho dù ca ca có đồng ý hay không, huynh ấy cũng không còn đường sống nữa.

Ca ca cười nhạt:

“Không sao, bên sống bên chết, bên chết bên sống. Nam nhi trong triều của chúng ta cũng không thua kém gia tộc Hoàn Nhan, Tông Tỳ có thể làm loạn triều đình chúng ta, ca ca cũng có thể khiến cho Bắc Quốc không được yên ổn. Nhưng mà Khanh Khanh của ta, cuối cùng, ca ca vẫn phụ lòng muội. Nhưng Khanh Khanh hãy nhớ cho kỹ, dù có thế nào, ca ca vẫn sẽ che chở cho muội, cũng chắc chắn sẽ bảo vệ muội.”

Ta nín khóc, hiểu ra một điều sâu sắc:

“Trước có nợ nước, sau báo thù nhà! Ca ca cứ đi đi, mọi chuyện còn lại có muội rồi.”

13.

Đêm hôm đó, ca ca gửi gắm ta cho hoàng hậu. Ngày thứ ba bèn khởi hành đến Bắc Quốc.

Lúc cả cung ra đưa tiễn, ca ca nhìn tã lót trong tay Hi phi, lơ đãng thở dài:

“Sen vừa trổ hận xuân trôi,
Sen úa buồn thu lại đến rồi.
Đeo đẳng thân đây tình đấy mãi,
Đầu sông ngóng tiếng nước sông xuôi.”

(*) Trích bản dịch “Mộ Thu Độc Du Khúc Giang” — Lý Thương Ẩn của Lê Quang Trường.

Hi phi cực kỳ khiếp sợ. Ca ca nở một nụ cười nhạt, kiên quyết rời đi.

Ta cũng không hiểu vì sao ca ca phải ngâm một câu thơ chan chứa tình yêu như thế này, thậm chí còn cố tình đọc sai một chữ.

Chờ đưa tiễn xong, ngày hôm ấy, Hi phi âm thầm gọi ta đến cung Cam Tuyền.

Trước mặt Hi phi bày ra một bộ áo ngủ của phụ hoàng và một bộ áo ngủ của nữ tử có phẩm cấp từ phi trở lên.

Bà ấy vỗ vỗ thập nhất hoàng tử, ngâm nga một câu:

“Sen vừa trổ……”

Bà ấy chậm rãi nâng chiếc áo ngủ của phi lên, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn:

“Hận, xuân, trôi!”

“Sen úa…”

Bà ấy lại đặt bộ áo ngủ nữ xuống, cầm áo ngủ của phụ hoàng lên, giọng nói vẫn âm trầm lạnh lẽo như trước:

“Buồn thu lại đến rồi!”

Ta đột ngột hiểu ra, ca ca mượn chuyện của mình để nhắc nhở Hi phi, lúc hoàng tử sinh ra sẽ bị phi tần ghen ghét, nhưng khi hoàng tử trưởng thành lại bị phụ hoàng nghi ngờ!

Ta quỳ xuống trước chỗ ngồi của Hi phi:

“Đối với phụ hoàng mà nói, tất cả mọi người trong cung chỉ là một quân cờ, hữu dụng thì dùng, vô dụng thì lại chuẩn bị một quân cờ khác. Hi mẫu phi bầu bạn bên cạnh phụ hoàng nhiều năm, xin Hi mẫu phi hãy chỉ điểm cho Hàm Nguyệt.”

Hi phi nhìn xuyên qua bức màn ranh giới khi thất ca được phong vương, khẽ cười rồi nói:

“Hóa ra Khanh Khanh cũng biết bổn cung không thể vui vẻ được.”

Bà ấy nhìn ta:

“Con phải hứa với ta……”

Ta chỉ tay lên trời thề:

“Khanh Khanh nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ thập nhất đệ an toàn.”

Hi phi cười nói:

“Bé ngoan, không hổ là con gái của Thanh Nghi.”

Bà ấy nâng tay áo lên lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại trên khuôn mặt, chỉ vào bộ áo ngủ kia, nói với ta:

“Bộ áo ngủ này là do mẫu phi con đích thân làm, làm cho con khốn Dư thị kia.”

“Năm ấy, khi mới vào cung, ta chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu ngốc được nuôi dưỡng trong gia đình binh tướng, bị người ta hãm hại không biết bao nhiêu lần. Chỉ có mẫu phi con lương thiện, không chịu dùng quần áo để hãm hại ta. Quần áo của ta, chỉ cần qua tay mẫu phi con thì không có chút vấn đề gì. Ta từng muốn điều mẫu phi con đến trong cung của ta, để nàng không phải chịu cảnh giặt giũ cực khổ, nhưng nàng lại sợ chuyện này sẽ khiến cho ta bị Dư thị, khi đó cũng ngang hàng tiệp dư với ta, nghi ngờ nên không chịu đến đây. Chuyện cũ bình thường thì ta không biết, nhưng ta biết rõ, gia tộc của mẫu phi con bị Dư gia hãm hại, mẫu phi của con lại luôn cho rằng mình nợ Dư thị. Mẫu phi của con thường xuyên nói rằng bởi vì nàng mà cả cuộc đời của Dư thị mới bị huỷ hoại. Ta từng nghĩ, có lẽ có một ngày khi ta được phong phi thì có thể cho nàng ấy một cuộc sống tự do tự tại, nhưng khi ta hỏi mẫu phi con có ước muốn gì thì nàng lại nói —”

“Nắm xương Vô định bên sông lạnh,
Người ở trong mơ - vẫn nhắc thầm.”

Ta nhớ rõ khi ta còn nằm trong tã lót, mẫu phi cũng thường xuyên ôm ta, lặp đi lặp lại câu này, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

(*) Trích bản dịch “Lũng Tây Hành Tứ Thủ” – Trần Đào của Ngô Văn Phú.

Bà ấy vạch chiếc áo ngủ ra, bên trên thêu một cặp sen tịnh đế sống động như thật:

“Loài sen này tên là Án Đầu Xuân, cũng là mẫu thêu là Dư thị cực kỳ yêu thích. Ta điều tra một lúc lâu, đoán rằng ân oán giữa hai người bọn họ, chỉ sợ là bắt nguồn từ một nam tử.”

Bà ấy thở dài:

“Có lẽ là ta đã hại Thanh Nghi. Có sự bảo vệ của ta, mẫu phi của con không cần giặt quần áo hằng ngày nữa, nhưng khi đó ta đang mang long thai, tự lo cho mình còn chưa xong, Dư thị lại đề cử mẫu phi của con cho hoàng thượng thị tẩm. Lúc đó, lòng ta nhớ nhung hoàng thượng, tính tình lại kiêu ngạo lỗ mãng, cảm thấy mẫu phi con giả nhân giả nghĩa, làm ra vẻ đau buồn vì mất đi người thương nhưng sau lưng lại thông đồng với hoàng thượng. Vì vậy, ta bắt đầu bất hòa với Dư thị và mẫu phi con, nhằm vào bọn họ ở khắp mọi nơi.”

“Thanh Nghi nhường nhịn đủ đường, dùng hết mọi cách để tính toán, cẩn thận nuôi nấng các con. Cuối cùng, một ngày nọ, nàng tìm đến ta, quỳ xuống cầu xin ta hãy bảo vệ con cái của nàng bình an. Hóa ra là do hoàng thượng nâng đỡ Dư thị, nhưng Dư thị lại không có con, chắc chắn sẽ giết mẹ để cướp con. Mẫu phi của con rất thông minh, biết rõ mình không thể sống sót, con gái của tội thần lại không thể có được địa vị cao, chỉ có thể làm con cá nằm trên thớt mặc cho người ta xâu xé. Quả nhiên, màn đêm vừa buông xuống, Dư thị đã ban cho mẫu phi của con một con cua lạnh.”

“Mẫu phi của con không những thân thể yếu đuối, không thể ăn được đồ lạnh mà còn không thể ăn được cua, hàu, hải sản linh tinh. Chờ đến lúc ta đến nơi…… đã không còn kịp nữa rồi.”

Bà ấy nhìn ta:

“Khanh Khanh, không ai là muốn đi tranh giành sủng ái, nhưng nếu không nỗ lực bò về phía trước thì sẽ giống như mẫu phi con, thành cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.”

Nước mắt nước mũi của ta giàn giụa:

“Có rất nhiều cách để giết mẹ cướp con, vì sao lại nằng nặc muốn cho mẫu phi của con chết đi theo cách này.”

Hi phi nhắm mắt, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra:

“Con thông minh như vậy, sao có thể không biết.”

Trái tim ta như gặp sét đánh.

Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Mỗi khi đến sinh nhật hoặc ngày giỗ của mẫu phi, Quý phi sẽ mỉm cười nói với chưởng sự ma ma câu nói kia, hóa ra là có ý này!

— “Ta muốn ả chết đi như vậy, gặp người đó… trong dáng vẻ này.”

Ả đàn bà âm hiểm độc ác này! Bà ta muốn mẫu phi chết đi một cách dơ bẩn như vậy, đi gặp người tình trong mộng với dáng vẻ nhơ nhuốc như vậy!

14.

Tháng 3, thúc phụ của Quý phi tố cáo Diêu Thuấn, phụ thân của Hi phi, phạm tội lớn thông biên. Hoàng đế giận dữ chém đầu Diêu Thuấn, truyền cái đầu của ông ấy đi khắp biên giới.

Biên cảnh đàm phán hoà bình. Từ nay về sau, hai nước không còn liên quan gì đến nhau.

Tháng tư, thập hoàng tử qua đời, Hi phi bị xử tội, ban cho một dải lụa trắng, quyền nuôi dưỡng thập nhất hoàng tử được giao cho Đức phi.

Hi phi mặc một bộ quân phục màu đỏ tươi tàn sát đến tận điện Quang Minh, dùng mũi đao nhuốm máu chĩa vào phụ hoàng, nói:

“Thần thiếp đã từng ngưỡng mộ sự chính trực bao dung của hoàng thượng, nhưng cuối cùng lại có mắt như mù. Lòng dạ đế vương hôi thối như cống ngầm, lấy đâu ra ánh sáng mặt trời!”

Vừa nói dứt lời, bà ấy tự sát trước tấm biển hiệu có ghi 4 chữ “quang minh chính đại”.

Đây là tội lớn, hai vị hoàng tử và gia tộc Diêu thị của bà ấy chỉ sợ cũng sẽ bị liên luỵ. Ta âm thầm chạy qua chạy lại khắp nơi, có sự giúp đỡ của thất ca và Diêu gia, chưa đến nửa buổi, tin tức Diêu gia quân kỷ luật nghiêm minh bỗng dưng bị ban tội, sủng phi tự sát ngay trước điện Quang Minh đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Dân gian bàn luận sôi nổi, trong lúc nhất thời, phụ hoàng không đụng đến thất ca và thập nhất đệ.

Ca ca ta truyền tin, hóa ra chuyện này vẫn là do Tông Tỳ nhúng tay quấy rối, châm ngòi ly gián khiến cho phó tướng đột ngột phản bội, trong cung đình lại gây mâu thuẫn, khiến đế vương sinh nghi.

Sát hại đại tướng trấn giữ biên cương, lại tính toán sau này mượn tay của Quý phi để diệt trừ thất ca và thập nhất đệ.

Như vậy, trước mắt phụ hoàng chỉ còn lại tứ hoàng tử và bát hoàng tử.

Mẫu phi của tứ ca là tỳ thiếp người Hồ, chắc chắn không thể kế thừa nghiệp lớn. Bát ca ngày ho 3 lần, chỉ sợ cũng không bò lên ghế rồng nổi.

Hoàng hậu rất lạc quan về sức khỏe của bát ca:

“Cẩn Ngộ không khỏe là do Chiêu phi cẩn thận, không muốn nó tốt lên.”

Vừa dứt lời, hoàng hậu lại nở nụ cười:

“Nhưng bây giờ cũng không phải do Chiêu phi quyết định nữa. Trên thế gian này, được mấy chuyện là hài lòng?”

Ta im lặng. Tuy phụ hoàng che giấu rất kỹ, nhưng ta biết, trong số đông đảo phi tần thê thiếp ở hậu cung, người mà phụ hoàng yêu tha thiết chỉ có Chiêu phi. Thậm chí, ta còn từng hoài nghi, phụ hoàng cố ý dung túng cho sủng phi tranh chấp với nhau là để cho mẹ con Chiêu phi được lợi.

“Dù sao Chiêu phi cũng thông minh biết điều, chưa bao giờ coi trọng cái gọi là tình yêu của đế vương.”

Hoàng hậu nói:

“Từ nhỏ đến lớn, bổn cung lớn lên trong cung, cũng từng nghĩ xem, tình yêu của đế vương, rốt cuộc là bởi vì số lượng quá nhiều nên mới phai nhạt, hay là do vốn đã không sâu sắc nên mới dùng số lượng thay thế cho chất lượng. Kể từ khi gả cho hoàng thượng, lạnh lùng nhìn suốt mấy thập niên mới biết được, đế vương nào có tình yêu, chẳng qua là thuận theo tự nhiên mà thôi. Hoàng quý phi có lẽ có mưu tính của riêng mình, nhưng Hi phi lại thật lòng thích hoàng thượng, cho rằng chỉ cần có địa vị cao, có sủng ái, có con nối dõi, có nhà mẹ đẻ chống lưng là có thể mãi mãi yêu kiều như một đoá hoa, thường xuyên nở rộ bên cạnh đế vương. Hi phi đâu biết rằng, có một ngày, bản thân mình cũng rơi vào cảnh bỏ mẹ giữ con…… Một nữ tử chân thành như vậy, làm sao biết được, cách nhanh nhất để huỷ hoại một người phụ nữ là trao tình yêu cho sai người!”

Bầu trời trong xanh quạnh quẽ, có một con bướm đậu trên ngón tay của hoàng hậu. Hoàng hậu cũng xem như là thương con, sự đau thương trong mắt không thể che giấu:

“Nhưng bổn cung không cần sự sủng ái, cũng không cần mưu tính tương lai. Chỉ vì gia tộc và người nhà mà gắng gượng ở lại đây, vì hắn mà xúi giục hậu cung lục đục, vì hắn mà trấn an quan văn trên triều. Bổn cung tự hỏi, làm hoàng hậu, bổn cung đã làm tròn bổn phận, cũng không biết vì sao hoàng thượng vẫn không thể chấp nhận ta! Trước kia vẫn luôn cho rằng Đức phi tàn nhẫn, nhưng bây giờ nghĩ lại, như vậy cũng tốt, con mình qua đời sớm một chút thì đỡ phải chịu khổ. Con nhìn lại tứ ca của con mà xem…… Cực khổ đến mức nào……”

Lần gần nhất khi nhắc đến tứ ca là ngày ca ca gửi gắm cô nhi.

Hoàng hậu vẫn mặc trang phục chỉnh tề, dáng vẻ đoan trang, tựa như chưa từng để tâm đến chuyện bị cấm túc.

Ca ca quỳ xuống dưới chân hoàng hậu, thành thật kể ra những chuyện mình đã làm, thể hiện thành ý muốn liên minh.

Hoàng hậu cũng nói:

“Cửu Lang thông minh, là nhân tài của quốc gia. Lần này con gửi gắm muội muội cho ta, bổn cung cũng biết con sẽ là người làm nên nghiệp lớn. Con chỉ cần nhớ rõ, nếu có thể giữ lại mạng sống cho Tứ Lang, bổn cung cũng chỉ cần vị trí hoàng hậu này.”

Ta nhìn quanh bốn phía, trong tình cảnh này, một ngôi vị hữu danh vô thực thì có ích gì? Ta hỏi bà ấy với vẻ mặt khó hiểu:

“Mẫu hậu không sợ hay sao?”

Hoàng hậu chỉ nói:

“Thật ra, chỉ cần có tứ ca của con ở đây thì có thể bảo đảm quãng đời còn lại của bổn cung bình yên vô sự. Nhưng có Cửu Lang, bổn cung bỗng dưng cảm thấy, cuộc sống này còn có thể hy vọng một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] DỰ KHANH ĐỒNG BÀO
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
PHẦN VII END
[Zhihu] Cừu hai chân
Chương 4 END
[Zhihu] Phía sau sương khói
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom