• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Chiêu Chiêu (1 Viewer)

  • Phần 4

8.

Tống Văn Chi không hồi phủ cùng ta.

Ta quay về trước, sau đó cố ý đi tới viện của Lâm Thi Nguyệt, đứng ngoài cửa sổ nói vọng vào:

“Hôm nay ta gặp được lão Lâm, là phụ thân của một thiếp thất, ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt nên mới tức giận đến mức suýt nữa thì ngất xỉu luôn.”

Ta chỉ nói duy nhất một câu rồi nhanh chóng dẫn nha hoàn rời khỏi tiểu viện của nàng ta.

Vừa mới bước ra khỏi cửa viện, ta nghe thấy tiếng đồ sứ rơi vỡ vụn vọng ra từ bên trong.

Cá cắn câu rồi.

Đợi đến khi Tống Văn Chi trở về thì trời đã sẩm tối.

Trên mặt hắn có một vết đỏ ửng giống như bị người khác đánh.

Bất luận là ai thì ta đều cảm thấy họ làm rất tốt.

Hắn vừa quay lại đã vội vàng đến viện của Lâm Thi Nguyệt, nhưng chưa kịp vào trong thì hai người đã gặp nhau ngay trước cổng viện.

Ta đứng sau hòn núi giả cách đó không xa, nhìn Lâm Thi Nguyệt không nói một lời đã giơ tay lên tát cho hắn một cái.

“Tống Văn Chi, ngươi nói tất cả đều là vì tương lai của hai chúng ta. Vì thế nên dù ngươi giáng ta xuống làm thiếp, ta cũng cam chịu. Ngươi để Hứa Chiêu làm nhục ta, vì ngươi, ta cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng yến hội ngày hôm nay, rõ ràng ngươi biết rằng cha ta sẽ tham gia, ông ấy hết lòng yêu thương ta như vậy mà ngươi lại dẫn con tiện nhân Hứa Chiêu kia theo cùng! Ngươi muốn làm cha ta tức ch/et sao?”

Tống Văn Chi nghe vậy thì vội vàng chạy tới.

Nếu như ta đoán không sai, hắn muốn nhờ Lâm Thi Nguyệt về nhà mẹ đẻ khuyên lão Lâm một câu.

Nếu ta không nói một câu kia, dù trong lòng Lâm Thi Nguyệt có khổ sở, oan ức, đau đớn thế nào thì vẫn sẽ không bộc phát vào lúc này như vậy.

Nàng ta không cho hắn mở miệng, vừa đánh vừa mắng hắn.

“Nguyệt Nhi, tất cả những gì ta làm đều vì tương lai của hai ta cả. Nàng đã nói sẽ chịu đựng vì ta mà, lẽ nào tất cả đều vô nghĩa sao?”

Tống Văn Chi phải cúi đầu thật thấp trước mặt trưởng công chúa, hơn nữa còn phải diễn kịch trước mặt ta.

Hắn muốn gỡ chiếc mặt nạ của mình xuống khi đối mặt với Lâm Thi Nguyệt.

Con người mà.

Luôn có thói hư tật xấu.

Trước mặt người thân thiết nhất thì thường sẽ thể hiện tâm trạng tồi tệ nhất.

Giống như lúc này vậy.

Trong mắt Tống Văn Chi tràn đầy phẫn nộ và chất vấn, hắn bắt đầu phàn nàn về Lâm Thi Nguyệt.

“Ngươi vẫn còn nghi ngờ ta sao?”

“Tống Văn Chi, tất cả những chuyện này đều là do lòng tự tôn của ngươi gây ra. Nếu ngươi không tham lam thì mọi chuyện đã không lâm vào tình thế khó xử như bây giờ, thậm chí còn làm liên lụy tới tính mạng của ta, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà trách ngược ta thế hả!”

Lâm Thi Nguyệt rất tức giận.

Nàng ta không bận tâm tới sĩ diện của phu quân mình nữa.

Hai người họ tan rã trong sự khó chịu, đúng như ta mong muốn.

Kế hoạch ban đầu của Tống Văn Chi là để Lâm Thi Nguyệt quay về dỗ dành lão Lâm, vì chuyện này mà chỉ đành tạm thời hoãn lại.

Thật tốt quá.

Bất hòa với Lâm gia, con đường làm quan này lại có thêm vô số chướng ngại vật rồi.

9.

Trưởng công chúa triệu kiến ta.

Tống Văn Chi vẫn thề với ta rằng dù thế nào đi nữa, nếu đến phủ công chúa hắn sẽ bảo vệ ta chu toàn, bảo ta đừng lo lắng.

Ta cố tỏ ra cảm động, lên tiếng đáp lời hắn.

Ta nhìn kẻ dối trá trước mặt, sao hắn có thể mỉm cười đưa ta đến phủ công chúa chịu ch/et mà trên mặt vẫn giả vờ tỏ ra dịu dàng đến cực điểm như thế được nhỉ?

Bảo vệ ta chu toàn gì chứ?

Cũng chỉ diễn cho thị vệ phủ trưởng công chúa xem thôi.

Hắn bị thị vệ chặn lại ở cửa ra vào, không thể vào trong.

Dáng vẻ không nỡ rời xa mà đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía ta rời đi.

Đúng là quá buồn nôn.

Ta đến gặp trưởng công chúa.

Vừa thấy ta bước vào, bà ta nói ngay:

“Có vẻ Tống Văn Chi thật sự yêu ngươi đấy. Ta chỉ gọi ngươi tới phủ công chúa trò chuyện với ta thôi mà hắn nóng lòng muốn đi cùng ngươi như vậy, sợ ta ăn thịt ngươi hay gì.”

Trưởng công chúa che miệng cười lớn.

Ta tỏ vẻ sợ hãi, hành lễ xong thì khúm núm đứng sang một bên.

Bà ta vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ý bảo ta ngồi xuống, ta ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Vừa ngồi xuống, bà ta giơ tay nâng cằm ta lên:

“Dáng vẻ không sai đi đâu được, vừa mới cập kê, nhìn kiều mị quá nhỉ!”

Nói xong, bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hất ta ra.

Ta ngồi không vững, loạng choạng suýt thì ngã xuống đất, dáng vẻ chật vật ấy rơi vào mắt bà ta lại khiến bà ta càng thêm khinh bỉ.

Ta quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn.

Mặc dù chẳng nhìn thấy gì hết nhưng vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm.

“Công chúa nói đùa. Vẻ ngoài của thần không đẹp bằng Lâm Thi Nguyệt, những bài thơ mà Tống Văn Chi viết cho nàng ta trước đây phải nói là người người truyền tai nhau suốt đầu đường cuối ngõ. Cùng lắm, giữa thần và hắn chỉ có phần tình nghĩa hồi còn nhỏ thôi, hắn chưa bao giờ viết một bài thơ nào cho thần hết. Thứ gì quan trọng hơn trong lòng hắn, mấy ngày nay thần đã rõ rồi.”

Trưởng công chúa không biết rằng ta biết chuyện giữa bà ta và Tống Văn Chi.

Mỗi lời ta nói vào lúc này, bà ta sẽ chỉ coi như đó là lời oán trách của một phu nhân khuê các thôi.

Đúng như dự đoán.

Trưởng công chúa giả bộ thản nhiên nói:

“Tại sao ngươi lại cho rằng người hắn yêu nhất là Lâm Thi Nguyệt? Hắn chuộc thân cho ngươi, thậm chí còn vì ngươi mà biếm thê thành thiếp, chuyện đó gây ra ầm ĩ lớn ở kinh thành cơ mà. Hắn đối xử thật lòng với ngươi đó.”

“Trong mắt người ngoài thì hắn thật sự yêu thần. Nhưng chỉ có mình thần biết, tất cả bố cục bài trí bên trong Tống phủ đều theo sở thích của Lâm Thi Nguyệt. Không biết công chúa đã từng đi dạo trong Tống phủ chưa, ở sân sau trồng rất nhiều hoa hải đường, đó đều là những thứ Lâm Thi Nguyệt thích. Hạ nhân trong phủ còn nói Tống Văn Chi đã tự tay trồng những bông hoa hải đường đó, nói là đợi sau này khi về già muốn ngắm hoa xem tuyết cùng Lâm Thi Nguyệt…”

Ta lải nhải rất nhiều về những câu chuyện “nghe được”.

Mãi đến khi, ta lấy khăn lau nước mắt, dáng vẻ tươi cười nhưng đầy nét u sầu:

“Hắn lấy thần, có lẽ là vì muốn trả lại ân tình năm đó cho cha thần. Nhưng không sao, thời gian sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.”

Ta liếc nhìn trưởng công chúa, bà ta cau mày, vẻ như suy nghĩ gì đó.

“Công chúa, ta thực sự rất hâm mộ ngài đấy.”

Bà ta hoàn hồn lại:

“Hâm mộ ta cái gì? Hâm mộ ta có vinh hoa phú quý hay là có quyền lực trong tay?”

Bà ta không hề e dè.

Ta nói:

“Mấy ngày trước thần phụ có đọc một cuốn thoại bản, công chúa trong thoại bản vô cùng tiêu sái. Công chúa đó nắm quyền hành trong tay giống ngài, rất nhiều chàng trai muốn lấy lòng nàng ấy, công chúa cũng thật lòng thích một người trong số đó, ngài đoán xem sau đó thế nào?”

Trưởng công chúa bị lời nói của ta thu hút.

Bà ta nhìn ta nói:

“Công chúa có quyền có thế, muốn ai thì ắt sẽ có được. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là sát cánh bên nhau rồi.”

Ta lắc đầu.

“Không, công chúa trong cuốn thoại bản không tin lời chàng trai nói. Bởi vì nàng biết bản thân mình có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho chàng trai đó. Ai mà biết được hắn thật lòng hay không? Vì vậy, nàng tự tay bẻ gãy đôi cánh của chàng trai mình yêu, biến hắn thành nam sủng của mình, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh nàng. Như vậy thì bất kể người kia có thật lòng hay không thì hắn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của công chúa được, từ đó về sau chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của công chúa thôi.”

Dứt lời, ánh mắt của ta chậm rãi di chuyển đến gương mặt của trưởng công chúa.

Sau đó ta lại nhẹ nhàng vỗ vào miệng mình.

“Xem thần đang nói vớ vẩn gì này? Thứ dơ bẩn như vậy mà dám nói trước mặt công chúa ngài, đúng là đáng ch/et mà.”

Trưởng công chúa nhìn ta mỉm cười, chỉ là nụ cười kia không hề thiện ý.

“Đúng là đáng ch/et thật.”

Bà ta bước xuống khỏi ghế quý phi, sau đó đi tới bên cửa sổ.

“Nhưng trong cuốn thoại bản đó có những đạo lý rất đúng đấy.”

Ngoài cửa sổ có một cây hoa mai.

Mùa này, hoa vẫn chưa nở, chỉ có một cành mai trơ trụi vươn vào cửa sổ.

Trưởng công chúa giơ tay bẻ gãy cành mai đó, cầm trên tay ngắm nhìn kỹ càng.

“Nó sinh trưởng ở đầu cành, ta cứ nghĩ mãi một ngày nào đó đợi khi cái cây này lớn lên, có thể nó sẽ rời đi. Nhưng bổn công chúa thực sự thích vô cùng, trước đây cứ lo lắng mãi, hôm nay nghe ngươi nói xong thì cuối cùng ta đã hiểu rồi, chỉ cần bẻ gãy rồi nắm nó trong tay…”

Bà ta hơi dừng lại, cắm cành mai đang cầm trên tay vào chiếc bình bên cạnh rồi cầm bình hoa lên, quay đầu nhìn ta cười.

“Vậy thì mãi mãi chỉ thuộc về ta mà thôi.”

10.

Khoảnh khắc rời khỏi phủ công chúa, ta cảm giác như sống lại sau thảm họa vậy.

Tống Văn Chi thấy ta nguyên vẹn không tổn thất gì mà bước ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy ra đón ta.

“Công chúa không làm khó nàng chứ?”

Ta lắc đầu nói:

“Công chúa rất tốt, người còn ban thưởng cho ta nữa.”

Tống Văn Chi cau mày, một lúc lâu không nói gì. Cho đến tận khi ta gọi hắn lên xe ngựa thì hắn mới phản ứng lại.

“Biết đâu, công chúa thích ta thì sao nhỉ?”

Ta quơ quơ chiếc vòng ngọc mà công chúa tặng cho trong tay, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ lo lắng phức tạp của hắn.

Đó thường là cách hay để phá vỡ tuyến phòng thủ bên trong của một người.

11.

Mấy ngày tiếp theo.

Tống Văn Chi bận rộn công vụ, không có thời gian đến tìm ta.

Ta sai người đi hỏi thăm tin tức.

Lúc này, ta biết được bên Thái tử có một vị trí trống, nếu làm tốt không những không được thăng quan mà còn có thể trở thành thân tín của đương kim Thái tử, quả là một bước lên mây!

Nhưng việc tốt như vậy, hiển nhiên không thiếu người muốn tranh giành.

Tống Văn Chi nhòm ngó miếng mồi ngon này, nhưng muốn tranh giành với những người có chỗ dựa và bối cảnh thì chỉ dựa vào bản thân hắn căn bản không thể thành công được.

Đúng như dự đoán, Tống Văn Chi chủ động tìm tới giảng hòa với Lâm Thi Nguyệt.

Chỉ sau một đêm, hai người họ lại trở nên ân ái như lúc đầu.

Sau khi Tống Văn Chi vào cung, Lâm Thi Nguyệt dẫn theo hai nha hoàn rời khỏi tiểu tiểu viện, dường như muốn ra ngoài.

Dựa vào tình thế hiện tại, nàng ta phải về nhà mẹ đẻ tìm lão Lâm, dù sao thì bây giờ lão Lâm cũng là Thái úy, nếu có sự giúp đỡ của ông ta thì chuyện nhận được vị trí kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng nàng ta vừa mới rời khỏi tiểu viện thì ta đã mặc bộ trang phục lộng lẫy xuất hiện ngay trước mặt, chặn đường nàng ta.

“Thân là một thiếp thất, bây giờ ngươi vẫn đang bị cấm túc đấy, định đi đâu thế hả?”

Nàng ta vừa nhìn thấy ta đã hận không thể chạy tới cào nát mặt ta ra, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn lại.

“Ta có việc phải về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

“Ồ…”

Ta cười lạnh, sau đó nghịch nghịch chiếc vòng ngọc trên cổ tay, đưa tay lên chỉnh lại đôi trâm cài khảm vàng trên búi tóc.

Hôm nay ta đặc biệt đeo rất nhiều đồ trang sức trên người, tất cả đều là đồ quý hiếm.

Nàng ta bị động tác của ta thu hút, ánh mắt cũng nhìn theo những đồ trang sức trên người ta.

Ta nhân cơ hội mở miệng nói:

“Những thứ này đều là trưởng công chúa ban thưởng cho ta đấy. Mấy ngày trước ta tới phủ công chúa, Tống Văn Chi đi cùng ta, công chúa dường như rất thích ta nên mới ban thưởng cho ta số châu báu này.”

Người ban đầu vốn hận muốn gi/et ch/et ta, hiện giờ chẳng không hại ta mà ngược lại còn thưởng cho ta rất nhiều châu báu này.

“Ngươi… ngươi nói gì cơ? Trưởng công chúa thưởng cho ngươi tất cả những thứ này sao? Làm sao có thể chứ? Rõ ràng bà ta muốn…”

Lâm Thi Nguyệt không ngừng lắc đầu, bỗng nhiên che miệng lại.

“Có gì mà không thể chứ? Trưởng công chúa rất thích ta, ban thưởng cho ta chút đồ này là chuyện tất lẽ.”

Nói xong, ta quay người rời đi.

Chỉ là trước khi đi, ta lại cố ý nói thêm một câu:

“Thời gian cấm túc chưa hết đâu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn quay về trong tiểu viện mà chờ đợi đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom