• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ (1 Viewer)

  • Chương 89+90

Chương 89: Đó là ngoại tôn của ta!


Hoắc Quân Thanh nhìn Kỳ Nhã, nhíu mày cười lạnh: “Ngươi đang tính toán cái gì?”


Hương Vũ nhìn thấy Hoắc Quân Thanh cũng kinh ngạc, sau đó nghe được Hoắc Quân Thanh nói như vậy thì sốt ruột, vội vàng dậm chân: “Không được, sao ngài có thể nói thế! Ngài, ngài không thể bất kính với bà ấy…”


Nàng sốt ruột nắm tay áo của Hoắc Quân Thanh, muốn nói chuyện với Hoắc Quân Thanh một chút.


Nếu như Hoắc Quân Thanh tiếp tục nói chuyện với nương của nàng như vậy thì chắc chắn nàng sẽ không gả cho hắn.


Cho dù nam nhân tốt cũng không bằng mẫu thân của nàng, hắn dựa vào cái gì mà bất kính với mẫu thân nàng như thế.


Hoắc Quân Thanh lại nói: “Không cần lên tiếng, đứng đằng sau ta.”


Nói xong thì đi lên một bước muốn bảo hộ Hương Vũ ở sau lưng, nhưng sao Kỳ Nhã có thể cho phép điều này. Công chúa Kỳ Nhã đi lên một bước muốn kéo Hương Vũ trở về.


Mà trong ngực Hương Vũ lại đang ôm Nhã Đạt, hai người bọn họ bị công chúa Kỳ Nhã và Hoắc Quân Thanh tranh nhau không biết phải làm sao.


Ai ngờ ngay lúc giương cung bạt kiếm, hoàng thượng nghe được thái giám bẩm báo động tĩnh bên ngoài cũng vội vàng chạy ra.


Sau khi ra ngoài, y thấy tình cảnh hỗn loạn này thì nhíu mày: “Đây là thế nào?”


Công chúa Kỳ Nhã nhìn thấy hắn thì nở nụ cười lạnh chế giễu: “Sao ta biết chuyện gì xảy ra! Ta dẫn theo nữ nhi tới, ai biết vị An Định quốc công gia này lại muốn cướp con gái của ta, chẳng lẽ hắn không có nữ nhi nên muốn cướp của ta?”


Đương nhiên công chúa Kỳ Nhã cố ý nói như thế.


Công chúa Kỳ Nhã biết Hoắc Quân Thanh chính là cha ruột của ngoại tôn mình, biết nữ nhi mình từng làm thiếp của Hoắc Quân Thanh, đương nhiên trong lòng bà rất tức giận. Nếu như cơn giận này không trút ra được thì nàng mãi mãi không thể nào thư thái được.


Mà điều đáng giận thứ hai chính là tên cẩu hoàng đế này.


Bây giờ công chúa Kỳ Nhã muốn tiết lộ chuyện tàn khốc, nói với tên cẩu hoàng đế này là hảo bằng hữu của ngươi chà đạp con gái ngươi, nàng muốn nói quan hệ này ra. Hoắc Quân Thanh vốn là trưởng bối nhưng lại để cho nữ nhi của nàng mang thai sinh con.


Dù sao chuyện trong hoàng cung, chuyện lớn như thế cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm miệng. Cho nên nàng không sợ thanh danh của nữ nhi, muốn châm ngòi quan hệ tốt giữa cẩu hoàng đế và Hoắc Quân Thanh, để bọn họ ầm ĩ với nhau!


Quả nhiên khi hoàng thượng nghe nói như thế thì không dám tin nhìn Hoắc Quân Thanh.


Ít nhiều gì y cũng biết sự hoài nghi trong lòng y khi nãy là đúng, nhưng mà còn không thể tin được: “Quân Thanh, khanh, khanh đây là?”


Vào giờ phút này, sắc mặt Hoắc Quân Thanh tái xanh, hắn nhìn công chúa Kỳ Nhã, lại nhìn hoàng thượng, cuối cùng lại nhìn Hương Vũ.


Hương Vũ mím môi, cúi đầu, khẽ nói: “Đây là mẫu thân của ta, ngài không thể bất kính với bà ấy được.”


Sau đó lại nói: “Ta cũng mới tiến cung, nhận phụ hoàng.”


Phụ hoàng…


Hai chữ này nghe vào tai của Hoắc Quân Thanh giống như một kíp nổ, trong đầu Hoắc Quân Thanh vang lên tiếng ầm ầm.


Hắn cứng đờ đứng ở nơi đó, qua một lúc lâu mới nhìn về phía hoàng thượng, lắp bắp mà nói: “Hoàng thượng, ngài chắc chắn nàng là…”


Hoàng thượng nhìn sắc mặt của lại không nghi ngờ gì, lại đứng ở đó cũng không biết thế nào cho phải.


Lập tức trong đầu y hiện ra rất nhiều chuyện, Hoắc Quân Thanh sủng một tiểu nha hoàn, y ở bên cạnh còn khen ngợi nghĩ cách hàng phục tiểu nha hoàn kia. Hoắc Quân Thanh vì tiểu nha hoàn kia mà uống say, y ở bên cạnh cảm thán nói Hoắc Quân Thanh không có cốt khí, nữ nhân như quần áo, vì một tiểu nha hoàn không đáng như thế. Hoắc Quân Thanh gặp lại tiểu nha hoàn, y còn giúp bày mưu tính kế nói cho hắn biết làm sao thu phục lòng nữ nhân.


Hóa ra người tiểu nha hoàn này lại là con gái ruột của y?


Con gái ruột của y đã bị Hoắc Quân Thanh đoạt thân thể từ sớm, không danh không phận, ngay cả nhi tử cũng sinh ra rồi?


Xưa nay hoàng thượng là người có tính cách rất tốt, nhưng Hương Vũ là nữ nhi của y, là con ruột của y. Năm đó, y đã từng ôm Hương Vũ thoát khỏi Bắc Địch kia đi vào Đại Chiêu, hôm nay công chúa Kỳ Nhã dẫn Hương Vũ đến cho y nhìn, y nhìn đã hiểu đây chính là cốt nhục của hắn. Trong lòng y vô cùng thích, còn muốn để nàng làm một công chúa nở mày nở mặt, chọn cho nàng một phu quân tài mạo yêu thương sủng nàng cả đời.


Nhưng mà bây giờ, hảo huynh đệ của y đã bắt nạt nữ nhi của y từ som71?


Nghĩ đến đây, xưa nay hoàng thượng có tính cách rất tốt cũng tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Hoắc Quân Thanh mà nói: “Quân Thanh, khanh hay lắm, sao khanh có thể bắt nạt nữ nhi của ta!”


Hoắc Quân Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng thượng, sao Hương Vũ có thể là nữ nhi của ngài được? Nàng là cô nhi.”


Hương Vũ nghe nói như thế thì vành mắt cũng đỏ lên, liếc qua nhìn hắn mà nói: “Nương của ta chính là công chúa Kỳ Nhã, phụ thân chính là hoàng thượng, ngài không tin sao? Chẳng lẽ trong mắt ngài, ta là một cô nhi không giữ nguyên tắc?”


Hoắc Quân Thanh: “Ta không có ý đó.”


Kỳ Nhã đi qua, kéo Hương Vũ và Nhã Đạt qua một bên, sau đó tức giận chỉ vào Hoắc Quân Thanh: “Ta mặc kệ trước kia như thế nào, sau này nữ nhi của ta chính là nữ nhi của ta. Nữ nhi của ta chính là công chúa kim kiều ngọc quý, cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể gặp gỡ. Hoắc Quân Thanh, đời này ngươi đừng hòng gặp lại nữ nhi của ta!”


Công chúa Kỳ Nhã dẫn Hương Vũ và Nhã Đạt muốn rời khỏi.


Trong lòng của Hương Vũ đối với Hoắc Quân Thanh cũng xoắn xuýt phức tạp, đương nhiên nàng thích hắn, nàng cũng biết Hoắc Quân Thanh thích . Nhưng mà Hoắc Quân Thanh lại cảm thấy nàng chỉ là cô nhi, điều này khiến nàng khó chịu trong lòng.


Lại nói, vừa rồi hắn bất kính với mẫu thân nàng như thế, đương nhiên mẫu thân sẽ buồn bã, đương nhiên Hương Vũ không đành lòng nhìn mẫu thân khổ sổ.


Nàng cắn môi, nhìn Hoắc Quân Thanh vừa không nỡ lại vừa tức giận.


Hoắc Quân Thanh thấy ánh mắt rầu rĩ của nàng, tâm trạng của hắn gần như muốn bùng nổ. Hắn chịu trăm nghìn cay đắng mới tìm được hai mẹ con, sao có thể tùy tiện để người khác mang đi. Lúc này hắn đi lên ngăn công chúa Kỳ Nhã lại.


Công chúa Kỳ Nhã thấy hắn cản mình, không những không giận mà còn cười, nói với hoàng thượng: “Thật sự là phản rồi, ngươi làm hoàng đế Đại Chiêu mà ngay cả thần tử của mình cũng không quản được? Thần tử của ngươi, huynh đệ tốt của ngươi lại ngang nhiên muốn cướp con gái của ngươi làm thê tử, vậy mà ngươi lại không dám ngăn cản?”


Hoàng thượng vốn dĩ vô cùng buồn bực, sao chịu được câu nói khích của công chúa Kỳ Nhã như thế, vội vàng đi lên: “Hoắc Quân Thanh, thả nữ nhi ta ra! Ngươi còn dám đụng nàng thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”


Công chúa Kỳ Nhã đắc ý nhìn về phía Hoắc Quân Thanh mà nhíu mày, sau đó dẫn nữ nhi và ngoại tôn rời đi.


Hương Vũ và Nhã Đạt còn muốn nói gì nữa lại bị công chúa Kỳ Nhã kéo vào phượng liễn.


Hoắc Quân Thanh trơ mắt nhìn công chúa Kỳ Nhã dẫn theo Hương Vũ, Nhã Đạt rời đi. Liễn kia đã đi xe, hắn cố kìm nén sự xúc động của mình, cũng không đuổi theo.


Không giải quyết xong vấn đề trước mắt thì đuổi cũng vô dụng.


Hoàng thượng cũng oán hận đan xe, gần như y chỉ vào mũi của Hoắc Quân Thanh: “Hoắc Quân Thanh, sao khanh có thể như thế. Thì ra khanh lại đối đãi với nữ nhi của ta như thế, đó là con ruột của ta cơ mà!”


Trong phút chốc khi nhớ đến tuổi của Hương Vũ, y càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta giao nữ nhi hương kiều ngọc non cho khanh, nàng mới bao nhiêu lớn, mới mười lăm mười sáu tuổi đã bị khanh, bị khanh…”


Câu nói sau đó y cũng không nói ra được.


Y nhớ đến lúc ấy mình giật dây Hoắc Quân Thanh đủ kiểu, nghĩ đến chuyện đó y muốn tát mình mấy bạt tay!


Hóa ra y giúp đỡ huynh đệ tốt đi hàng phục nữ nhi của mình!


Y trừng mắt nhìn Hoắc Quân Thanh, nhớ đến thân thể hắn cường tráng, mà những thủ đoạn y dạy kia đều bị hắn dùng trên thân nữ nhi của mình, hoàng thượng thực sự muốn tát cho mình mấy bạt tay. Y oán hận nói: “Nếu như ta biết đó là nữ nhi của ta thì ta đã chém khanh thành trăm mảnh từ lâu rồi!”


Hoắc Quân Thanh cũng rất bất đắc dĩ, mặt đen mà nói: “Hoàng thượng, vi thần không biết Hương Vũ là bé gái năm đó…”


Hoàng thượng giơ chân: “Sao ngươi lại không biết, nếu ngươi không biết thì còn ai biết nữa?”


Hoắc Quân Thanh nhìn hoàng thượng, không nói gì.


Ban đầu hắn muốn nói chẳng phải hoàng thượng là người biết rõ nhất sao? Năm đó hoàng thượng giao vào tay hắn thì hài tử đã bị người ta đổi rồi.


Nhưng mà hắn không dám nói.


Hắn không sợ sự uy nghiêm đế vương của hoàng thượng, nhưng mà bây giờ một suy nghĩ đáng sợ tràn vào đầu hắn, để hắn hiểu được thời gian sau này của hắn sẽ rất gian nan.


Hoàng thượng… Là huynh đệ tốt nửa đời của hắn bây giờ lại sắp thành nhạc phụ…


Mà nữ nhân hắn từng đánh nhau trên sa trường lại sắp trở thành nhạc mẫu…


Hoắc Quân Thanh cảm thấy ngạt thở.


Hắn phát hiện tất cả tính toán của mình đã thành không, huyết mạch này thân phận này bày ra đến, dường như hắn đã thua hoàn toàn.


Hoàng thượng nhìn sắc mặt của Hoắc Quân Thanh thì càng oán hận. Y có thể cảm giác được sự áy náy và chột dạ của Hoắc Quân Thanh, nhưng y không thể tha thứ cho Hoắc Quân Thanh được. Y càng hận, hận mình, cũng hận Hoắc Quân Thanh.


Hắn chỉ vào Hoắc Quân Thanh mắng to: “Ngươi còn lại đến trước mặt ta muốn ta tứ hôn? Ngươi đối với ta như vậy sao? Ta có chỗ nào đối xử tệ với ngươi mà ngươi đối với ta như thế?”


Hắn liếc nhìn thánh chỉ tứ hôn trong tay Hoắc Quân Thanh, đoạt lại: “Ngươi lại cố ý gạt ta, cố ý gạt ta, nữ nhi của ta bị ngươi nói như thế chẳng phải muốn giấu diếm hay sao, bảo ta tứ hôn cho ngươi? Ngươi nằm mơ đi!”


Hoắc Quân Thanh nhếch môi không nói một lời.


Hắn càng không nói gì thì hoàng thượng càng giậm chân mắng to, thật sự y tức giận đến mức trong lòng đều là lửa giận.


Phải biết hoàng thượng sống hơn ba mươi năm, hễ là đại sự thì đều do Hoắc Quân Thanh nghĩ kế. Hoắc Quân Thanh với y cũng vừa là thầy vừa là bạn, nhưng mà bây giờ Hoắc Quân Thanh lại đối với nữ nhi của y như thế, y cũng không biết nên làm gì bây giờ!


Y tức hổn hển, không thể làm gì, cuối cùng quyết tâm nói một câu: “Đời này tình cảm huynh đệ giữa ngươi và ta dừng ở đây!”


Ngay lúc này, đột nhiên y nhìn thấy Hoắc Quân Thanh lại quỳ xuống.


Hắn lộp cộp một tiếng, hai đầu gối quỳ trên đất.


Hoàng thượng chấn động, phải biết bình thường Hoắc Quân Thanh quỳ đều là một đầu gối chạm đất. Ngoại trừ ngày lễ tết tế tự thì chưa từng quỳ giống thế này bao giờ.


Ngay lúc y còn chưa hiểu gì thì đã thấy Hoắc Quân Thanh nhếch môi, giọng nói nghiêm túc: “Hoàng thượng, tình cảm huynh đệ của ngài và thần dừng ở đây, sau này không có gì ngoài tình nghĩa quân thần nữa. Hoàng thượng là trưởng bối của thần, là nhạc phụ ở đó xin nhận cái cúi đầu của tiểu tế.”


Hoàng thượng hít vào một hơi, gần như không thể tin được.


Y nhìn Hoắc Quân Thanh hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói ra một câu: “Nghĩ hay lắm! Muốn làm con rể ta, kiếp sau đi!”


Nói xong thì dứt khoát phất tay áo rời đi.





Chương 90: Hòa hoãn


Hoắc Quân Thanh quỳ ở đó hồi lâu, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của hoàng thượng thì hắn mới chậm rãi đứng lên.


Sau khi đứng lên, trong lòng hắn vẫn mờ mịt, cũng không biết việc này phải giải quyết thế nào.


Bây giờ hoàng thượng đang vô cùng tức giận, đương nhiên là không có cách nào. Mà bên phía công chúa Kỳ Nhã, hắn và công chúa Kỳ Nhã từng đánh nhau trên sa trường, xem đối phương là kẻ thù không đội trời chung. Nhiều lần hắn ngang nhiên nhắc đến công chúa Kỳ Nhã với vẻ mặt khinh thường, ngày xưa mắt không chứa hạt bụi, bây giờ khẩn trương và nổi khổ trong lòng.


Mà điều làm cho hắn không muốn nhớ lại là ngay lúc vừa rồi, hắn còn phách lối với công chúa Kỳ Nhã.


Hoắc Quân Thanh chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương hơi đau đớn, vốn dĩ hắn đã tính toán xong chuyện này nên giải quyết thế nào. Tất cả mọi chuyện đã rõ ràng sáng tỏ, dường như kiều thê ấu tử đều đã ở trong tay, nhưng mà đột nhiên lại có thay đổi, để hắn không thể nào tiếp chiêu được.


Chuyện này… Tại sao có thể như thế!


Gần như Hoắc Quân Thanh cảm thấy chuyện này đã thua hoàn toàn rồi, với tính cách của công chúa Kỳ Nhã e là sẽ dẫn Hương Vũ đi, để cả đời hắn không thể nào gặp được nàng.


Hắn đứng lên nhắm mắt lại, nắm chặt tay, bắt đầu nghĩ chuyện này nên giải quyết từ đâu.


Ai ngờ đúng lúc này hắn lại nghe thấy tiếng bước chân.


Hắn liếc mắt nhìn sang thì lại thấy Triệu Nghênh Phong.


Lúc nhìn thấy Triệu Nghênh Phong thì hắn giật mình, hắn ngẩn người một lúc mới chậm rãi ý thức được đây không phải là “Nhi tử” hay là “Con nuôi” của hắn, mà đây chính là “Đệ đệ song sinh” của Hương Vũ.


Hoắc Quân Thanh nhìn Triệu Nghênh Phong, người lúc trước từng gọi hắn là phụ thân, lại không biết chào hỏi thế nào.


Mà lúc này Triệu Nghênh Phong cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.


Hôm nay y cũng mới biết được Hương Vũ lại là muội muội ruột của mình.


Thì ra là thai song sinh, vậy mà y không phải đệ đệ mà là ca ca, Hương Vũ chính là muội muội song sinh cùng huyết mạch với y.


Thảo nào y vẫn luôn có cảm giác thân cận khó hiểu với Hương Vũ, vẫn luôn ngóng trông Hương Vũ có thể tốt, cũng không nhịn được mà cố hết sức đối tốt với Hương Vũ.


Ban đầu là yêu thích, nhưng sau sự yêu thích đó thì y nhanh chóng nghĩ đến, Hương Vũ là tiểu thiếp của cha y.


Đó chính là muội muội của y bị cha nuôi…?


Đột nhiên Triệu Nghênh Phong không biết đối mặt với Hoắc Quân Thanh thế nào, càng không biết nên xưng hô thế nào với Hoắc Quân Thanh.


Giờ phút này, nhìn dáng vẻ cô đơn của Hoắc Quân Thanh, y lại càng không biết phải mở miệng thế nào.


Qua hồi lâu sau, cuối cùng y ngập ngừng nói một câu: “Quốc công gia, ngài không sao chứ?”


Quốc công gia…


Hoắc Quân Thanh nghe xưng hô kiểu này thì hiểu, lúc đầu Triệu Nghênh Phong phải gọi là cha, cha nuôi, bây giờ lại gọi là quốc công gia.


Hắn nghiêm mặt, nhìn Triệu Nghênh Phong ở trước mặt: “Thái tử thấy hết rồi à?”


Triệu Nghênh Phong nghiêng mặt đi, gần như không dám nhìn thẳng vào Hoắc Quân Thanh, chỉ hơi gật đầu: “Đúng.”


Hầu kết của y giật giật, khó khăn giải thích nói: “Hôm nay ta mới biết được thì ra ta và Hương Vũ là sinh đôi. Hương Vũ là muội muội ta, trước đó muội ấy đã chịu khổ quá nhiều, là ta có lỗi với muội ấy. Muội ấy ở trước mắt ta mà ta không thể bảo vệ muội ấy, ta…”


Sau đó môi hắn khẽ động, cũng không biết mình đang nói gì.


Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh không cảm xúc, cũng không trả lời.


Hắn đã quỳ trước mặt hoàng thượng nói ra tiếng nhạc phụ, chuyện này cũng thôi đi, người nọ là hoàng thượng, cũng không phải chưa từng quỳ qua.


Nhưng mà bây giờ, đây từng là con nuôi của hắn, là con nuôi đối với hắn rất cung kính, bây giờ lại sắp thành đại cữu tử của hắn?


Quai hàm của Hoắc Quân Thanh giật giật, nghiến răng.


Triệu Nghênh Phong đứng đó lẩm bẩm vài câu, cũng không biết mình đang nói gì. Sau đó y nghĩ về Hương Vũ, đây chính là muội muội ruột của y, lại thành tiểu thiếp của cha nuôi ngay trước mắt y. Y nhớ tới mẫu thân ruột đang tức giận, lại hít sâu, cuối cùng cũng có dũng khí nói: “Quốc công gia, những chuyện ngày xưa đó, đúng là Hương Vũ bị oan ức, chuyện này cũng không thể trách mẫu thân ta được.”


Y nói xong lời này giống như sợ Hoắc Quân Thanh nói gì đó, vội vàng xoay người bước nhanh giống trốn đi.


***


Hai ba ngày liên tục, Hoắc Quân Thanh muốn gặp Hương Vũ nhưng đương nhiên là không thể.


Công chúa Kỳ Nhã châm chọc khiêu khích hoàng thượng, lại gièm pha một phen, hỏi có thể vì muốn Hoắc Quân Thanh bán mạng cho giang sơn của t mà đem nữ nhi hiến cho Hoắc Quân Thanh. Công chúa Kỳ Nhã hỏi đến hoàng thượng mất hết mặt mũi, hoàng thượng càng oán hận Hoắc Quân Thanh, hận không thể chém Hoắc Quân Thanh thành muôn mảnh mới tốt.


Triệu Nghênh Phong vẫn còn tốt, lâu lâu sẽ nói giúp Hoắc Quân Thanh hai câu, nhưng y vừa mở miệng thì hoàng đế Đại Chiêu, công chúa Bắc Địch đều trừng y, bảo y ngậm miệng. Y không còn cách nào, đành phải ngậm miệng.


Y sắp đăng cơ làm hoàng đế, là người có địa vị thấp nhất.


Hương Vũ cũng không dám lên tiếng, nàng biết vị hoàng đế phụ hoàng này tức giận, biết công chúa nương không vui, mà quả thật ngày xưa Hoắc Quân Thanh cũng không tốt, cho nên nàng chỉ có thể để mặc bọn họ tiếp tục tức giận. Nàng cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể dịu dàng ở bên cạnh.


Nàng suy nghĩ, kiểu gì cha nương cũng sẽ ngươi giận, sau khi nguôi giận thì từ từ tính toán.


Nếu như lúc này cứ cố chấp chọc giận cha nương, chỉ sợ nàng và Hoắc Quân Thanh mãi mãi không thể nào.


Nhưng cho dù thế nào cũng đã có hài tử rồi, kiểu gì bọn họ cũng sẽ nguôi giận.


Mấy ngày sau đó là lúc Triệu Nghênh Phong đăng cơ làm vua, tân hoàng này đăng cơ làm đế, sau khi Tín Đức Đế nhường ngôi được phong làm thái thượng hoàng. Quá trình đăng cơ đương nhiên rườm rà, lễ nghi đầy ắp, trong đó không thể nào thiếu Hoắc Quân Thanh.


Công chúa Kỳ Nhã mặc kệ lễ nghi thay đổi hoàng đế Đại Chiêu, cũng không nói gì, nhưng mà lại lén nói móc chế giễu Tín Đức Đế không ít, làm cho mấy ngày nay Tín Đức Đế vẫn không có sắc mặt tốt.


Hương Vũ và tân đế Triệu Nghênh Phong cũng không có cách nào, bây giờ hai người có thân phận mới, quan hệ mới, lúc gặp nhau vẫn hơi ngượng ngùng. Sau đó, bọn họ cùng nhau khuyên công chúa nương bớt giận, khuyên hoàng đế phụ thân đừng nghĩ nhiều, từ từ lại nảy sinh tình cảm huynh muội ruột, nên tự nhiên hơn ban đầu rất nhiều.


Về phần Hoắc Quân Thanh, thân phận giữa hai người vẫn quá khó xử, nên đều không muốn nhắc đến.


Dường như trong mối quan hệ lúng túng căng thẳng này giữa mọi người, người bình tĩnh chỉ có nhóc con Nhã Đạt.


Nhã Đạt không kiêng kị lời nói, biết đây chính là cữu cữu, đây chính là ngoại công đương nhiên là vui vẻ. Miệng thằng bé ngọt ngào, kêu lên làm ai cũng thích, lại thêm hài tử thông minh, thật sự làm cho người ta yêu thương.


Triệu Nghênh Phong nhìn đứa bé cực giống cha nuôi của y, lại cảm khái một phen, có hơi thương yêu. Về phần Tín Đức Đế, y lại cảm thấy “Đứa nhỏ này giống An Định quốc công sao? Không hề giống, thật ra đứa nhỏ này vẫn vô cùng giống trẫm.”


Dù cho chính y cảm thấy giống thì cứ giống như, dù sao cũng không có ai dám lý luận với y.


Thế là công chúa Kỳ Nhã lại căm thù chế giễu Tín Đức Đế, rốt cuộc y cũng tìm được chỗ an ủi ở tiểu oa nhi Nhã Đạt. Mỗi lần y ôm Nhã Đạt, sờ đầu Nhã Đạt nói rằng: “Con nói cháu trai giống cữu cữu, con giống cữu cữu, cữu cữu con là nhi tử ta, giống ta, đương nhiên là con giống ta, có phải không?”


Nhã Đạt nghiêng đầu nhìn Tín Đức Đế, muốn nói con và ông không hề giống nhau, nhưng mà nhớ tới dáng vẻ Tín Đức Đế bị mắng máu chó đầy đầu, cũng đồng tình nói: “Có phải không con cũng không biết.”


Nhã Đạt không đâm thủng y, đây là một tiểu oa nhi thiện lương.


Tín Đức Đế lại cảm thấy mọi người không phản đối thì đó chính là thật.


Đương nhiên y càng vui vẻ, thậm chí còn ôm Nhã Đạt, dạy thằng bé chữ. Kết quả sau khi dạy mấy lần thì phát hiện người ta đã nhận biết từ sớm, thậm chí còn đọc được.


Tín Đức Đế lại mừng rõ không thôi, cảm thấy cháu ngoại của mình có “Tài năng kinh thiên động địa”.


Cũng đúng lúc một ngày này Tín Đức Đế ở trong ngự thư phòng nghe Nhã Đạt đọc thơ, lại nghe thái giám bên ngoài do do dự dự bẩm báo, nói là An Định quốc công đến đây.


Tín Đức Đế lại nhíu mày, mấy ngày nay y vẫn luôn nổi nóng, dù cho lúc đầu nghĩ đến tình bạn nhiều năm cơn giận sắp tiêu tan, nhưng chỉ cần công chúa Kỳ Nhã đổ thêm dầu vào lửa thì y lại tức giận không có chỗ phát tiết. Y cảm thấy đời này mình không thể tha thứ cho Hoắc Quân Thanh được.


Ai ngờ lúc này Nhã Đạt lại khẽ nói: “An Định quốc công gia, đây là cha con mà!”


Tín Đức Đế ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy tiểu oa nhi nhíu đôi lông mày nhỏ, trong đôi mắt đen bóng lộ vẻ trông ngóng nhưng lại không dám nói.


Tim của Tín Đức Đế lập tức mềm nhũn, vẫn phải nói với thái giám: “Để hắn vào đi.”


Lúc Hoắc Quân Thanh đi vào thì thấy gương mặt Tín Đức Đế âm trầm ngồi trên long ỷ, bên cạnh long ỷ còn đặt một chiếc ghế nhỏ thoải mái, con trai hắn đang vểnh chân ngồi trên ghế, người nhỏ mà ngồi ghế lớn, xem ra thằng bé thoải mái lắm.


Ngày hôm nay khác biệt, Hoắc Quân Thanh biết địa vị của mình nên đi lên cung kính bái kiến Tín Đức Đế.


Tín Đức Đế xụ mặt: “An Định quốc công, hôm nay có việc gì sao?”


Hoắc Quân Thanh trình tấu chương lên, lại liên quan đến chuyện ngày mai tân đế đăng cơ, trong đó nhắc đến việc bày trí lực lượng vũ khí ngoài thành. Hắn nghĩ là thời khắc quan trọng thì việc bố trí có sơ hở, nên phải phòng ngự chặt chẽ.


Tín Đức Đế tin Hoắc Quân Thanh, đây là nghề cũ của Hoắc Quân Thanh, chuyện hắn nghĩ đến đương nhiên là không sơ sót. Hoàng thượng ra vẻ hỏi vài câu, lập tức đáp ứng.


Nói xong chính sự thì Hoắc Quân Thanh cũng không đi, chỉ đứng ở nơi đó.


Nhã Đạt nhìn cha mình, lại nhìn qua ngoại công, hắn muốn nói chuyện với cha nhưng hắn biết ông ngoại đang tức giận cha. Nếu ngoại công biết hắn và cha nói chuyện thì chắc chắn ngoại công sẽ càng giận, vì thế đành nhịn xuống.


Hoắc Quân Thanh cũng không gấp, cũng không nhìn con trai hắn.


Tín Đức Đế vuốt đầu cháu trai, nói An Định quốc công, trẫm nói với khanh một chuyện hiếm lạ.”


Hoắc Quân Thanh: “Mời hoàng thượng nói.”


Tín Đức Đế: “Vừa rồi trẫm nghĩ đến chuyện dạy Nhã Đạt chữ, ai ngờ thằng bé đã đọc thi từ văn chương rất trôi chảy. Thằng bé mới bao lớn chứ, lại có khả năng nghe mà không quên, trẫm thật sự là sợ hãi thán phục!”


Đang lúc nói chuyện, hoàng đế tỏ ra kiêu ngạo tự đắc.


“Vâng, tiểu công tử kỳ tài ngút trời, tiền đồ tương lai không thể đo lường.” Hoắc Quân Thanh cụp mắt, lạnh nhạt khen, thổi phồng đến mức không hề đỏ mặt.


Tín Đức Đế nghe lời này thì nheo mắt lại, cười ha hả nói: “Đây là cháu ngoại của trẫm! Là cháu ngoại ruột của trẫm, Hoắc ái khanh, khanh có cảm thấy thằng bé giống trẫm không?”


Hoắc Quân Thanh nhìn sang, nhìn thấy vẻ kiêu ngạo xuất phát từ trong lòng Tín Đức Đế, giống như đứa bé kia là y sinh ra vậy.


Y hoàn toàn quên đó là con hắn chứ không phải y.


Hoắc Quân Thanh hít sâu, rốt cuộc không nói chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom