• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full XUYÊN NHANH: SAU KHI VỨT BỎ TRA CÔNG (2 Viewers)

  • Chương 71: Quyển 6: ĐƯỢC CHÚ YÊU CHIỀU QUÁ THÌ PHẢI LÀM SAO?

Đúng lúc này điện thoại rung lên, Đường Cửu thấy màn hình hiện hai chữ "Bảo bối".



Hắn cười khẩy rồi lạnh lùng nghe điện thoại, lời nói ra lại ngọt như đường: "A lô, Viễn Hàng đấy à."



"Em tan học chưa?" Giọng nói trong trẻo của Phó Viễn Hàng vang lên ở đầu dây bên kia nghe cũng giống tiếng người ra phết, "Trưa nay ăn cơm chung nhé. Lần trước em khen sủi cảo tôm ở căn tin số ba ngon mà, trưa nay đến đó ăn đi."



Giọng điệu này hệt như một anh bạn trai chu đáo, Đường Cửu cười đáp ứng: "Ừ, giờ em đi ngay đây."



Vì chưa đến buổi trưa nên sinh viên trong căn tin không đông lắm, Đường Cửu dễ dàng nhìn thấy Phó Viễn Hàng vẫy tay gọi mình, đi qua mới phát hiện bàn ăn còn có thêm một người, Phó Vân Vân.



"Anh Tiểu Ngôn." Phó Vân Vân mỉm cười chào hắn. Cô ả ăn mặc rất sành điệu, tóc uốn lọn, môi son đỏ chót, giày dây cao gót, nhưng nhìn mái tóc vàng hoe xơ xác như lá khô cũng đủ biết là sản phẩm của tiệm cắt tóc bình dân nào đó. Trên người còn nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền làm người ta không dám bén mảng tới gần.



Điều kiện gia đình Phó Vân Vân chỉ tầm tầm, thời trung học ả nằng nặc đòi học mỹ thuật, cha mẹ phải đập nồi bán sắt để ả được học lớp năng khiếu thi vào đại học. Cứ tưởng sẽ được yên thân, ai ngờ sau khi ả vào đại học thì tuần đầu tiên đã gọi về nhà khóc lóc vòi vĩnh, nói nữ sinh trong trường đều ăn mặc sành điệu, chỉ có mình như đồ nhà quê, thật sự chẳng có mặt mũi nào gặp người nữa.



Cha mẹ Phó Vân Vân hết cách đành phải gửi số tiền họ chắt chiu dành dụm được cho ả. Phó Vân Vân chê ít nhưng giờ trong nhà đã cạn sạch tiền nên đành phải tìm tiệm uốn tóc rẻ nhất, kết quả bị cháy luôn cả tóc làm ả gào khóc một trận trong ký túc xá.



Đường Cửu bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười với ả rồi chọn chỗ xa nhất ngồi xuống.



Hắn sợ bị ngộp thở.



"Đúng lúc Vân Vân không có tiết học nên anh gọi nó tới ăn chung luôn." Phó Viễn Hàng đứng dậy, "Hai người cứ nói chuyện đi, để anh mua cơm cho. Tiểu Ngôn ăn sủi cảo tôm còn Vân Vân ăn gì?"



"Em muốn cá kho, thịt viên chiên, đùi gà với canh sườn bí đao nữa!" Phó Vân Vân cười hì hì. Lâu lắm mới được ăn chùa, tội gì không ăn một bữa ra trò!



Phó Viễn Hàng gật đầu rời đi, Phó Vân Vân nhìn theo anh họ mình rồi thò đầu sang hỏi Đường Cửu: "Anh Tiểu Ngôn, anh họ dùng thẻ ăn của mình hả?"



Đường Cửu nhướng mày: "Thì sao?"



"Anh cũng biết anh họ em chẳng dư dả gì mà." Phó Vân Vân chồm tới trước, "Em cứ tưởng anh giàu vậy thì bình thường hai anh đi ăn toàn dùng thẻ của anh chứ."



Khi Phó Vân Vân đến tìm anh họ mình đã bắt gặp Lục Ngôn và Phó Viễn Hàng ở bên nhau nên biết rõ quan hệ của hai người họ.



Đường Cửu nhếch miệng cười rồi cũng cúi người tới trước hỏi: "Em có biết một người đàn ông hẹn hò với người khác mà chỉ xài tiền đối phương gọi là gì không?"



Phó Vân Vân ngẩn người: "Là gì?"



"Đào mỏ." Đường Cửu gõ bàn một cái rồi cười nói, "Thì ra em vẫn nghĩ anh họ mình là kẻ đào mỏ được anh bao nuôi đấy à?"



Phó Vân Vân nghẹn lời, đang định cãi thì Phó Viễn Hàng đã quay lại nên đành hậm hực nuốt xuống.



Ba người cầm đũa bắt đầu ăn cơm, Phó Viễn Hàng gắp hai viên thịt cho Đường Cửu rồi quay sang hỏi Phó Vân Vân: "Lúc nãy em gọi cho anh có nói đang gặp khó khăn phải không? Cứ nói ra xem anh có giúp được gì không."



"Cám ơn anh." Phó Vân Vân nói ngay, "Là vậy nè, gần đây có cuộc thi dành cho sinh viên mỹ thuật toàn quốc, tiền thưởng cao lắm, nếu đoạt giải thì mai mốt còn được cộng điểm vào lý lịch nữa. Nhưng mỗi trường chỉ có ba suất mà sinh viên năm ba đã chiếm hai suất rồi, thầy phụ trách nói sẽ chừa suất còn lại cho sinh viên năm nhất tụi em."



Phó Viễn Hàng: "Cơ hội này tốt đấy, em cố giành lấy đi."



"Em giành được rồi!" Phó Vân Vân đắc ý nói, "Lúc đầu có một đứa tên Dương Tĩnh giành với em nhưng em bảo thầy phụ trách là mình từng có kinh nghiệm thi cấp quốc gia nên tin chắc lần này sẽ đoạt giải, bởi vậy thầy phụ trách cho em thi ngay." Khoe khoang xong vẻ mặt Phó Vân Vân lại xìu xuống, "Cuộc thi này không giới hạn chủ đề, vốn dĩ em đã nghĩ ra ý tưởng rồi nhưng nửa chừng lại hết cảm hứng nên đành bỏ dở. Cuối tuần phải nộp bài mà em vẫn chưa nghĩ ra chủ đề mới nữa, em sốt ruột đến nỗi rụng hết tóc rồi đây này...... Nếu em không đoạt giải thì thầy phụ trách sẽ mắng em chết! Ca, anh nói em phải làm gì bây giờ!"



"Anh không rành mỹ thuật lắm," Phó Viễn Hàng chuyển hướng sang Đường Cửu, "Tiểu Ngôn, chẳng phải em vẽ tranh giỏi lắm sao? Gợi ý chút xíu cho Vân Vân đi."



"Chỉ là sở thích thôi chứ đâu phải chuyên ngành." Đường Cửu chẳng buồn đáp lại ánh mắt mong chờ của Phó Vân Vân mà gắp một cọng rau lên ăn, "Đương nhiên cảm hứng rất quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng có. Cứ dựa vào kinh nghiệm và kiên nhẫn để vẽ chắc kết quả cũng không đến nỗi nào đâu."



Không có được đáp án mình muốn, Phó Vân Vân bĩu môi nhưng vẫn cố hỏi: "Anh Tiểu Ngôn, ăn xong em tới xem tranh anh vẽ được không? Biết đâu có thể giúp ích cho em thì sao."



Đường Cửu nhận lời. Cơm nước xong xuôi hắn dẫn Phó Viễn Hàng và Phó Vân Vân đến ký túc xá của mình.



Khi Lục Ngôn chiến tranh lạnh với Lục Tự Minh đã chuyển vào trường ở, sau đó Lục Tự Minh ra nước ngoài nên trong nhà trống rỗng, Lục Ngôn cũng không về mà ở lại túc xá. Vì mãi sau này mới dọn vào nên phòng chỉ có mình cậu, trên bàn đặt mấy bức tranh sơn dầu, giá vẽ trong góc còn có một bức mới hoàn thành.



Mặc dù mấy tác phẩm trên bàn cũng rất xuất sắc nhưng Phó Vân Vân lại bị bức tranh trên giá vẽ thu hút: "Đẹp...... đẹp quá."



Đường Cửu hờ hững che lại giá vẽ như không muốn để quá nhiều người chú ý tới bức tranh này, "Em cứ xem mấy bức trên bàn đi."



Phó Vân Vân tiếc nuối dời mắt đi rồi lật đống tranh trên bàn, thấy không có chữ ký nên đánh bạo hỏi: "Anh Tiểu Ngôn tặng em một bức nhé?"



"Để làm gì?"



"Em...... Giờ em vẽ không kịp nữa. Em lấy tranh của anh dự thi được không?" Phó Vân Vân chắp tay trước ngực nài nỉ, "Anh vẽ đẹp vậy nhất định sẽ đoạt giải thôi! Hay là thế này đi, đến lúc đoạt giải thì tiền thưởng...... chia cho anh một nửa được không?"



Ả chớp mắt nũng nịu nói: "Mà anh giàu vậy cũng đâu thèm chút tiền thưởng này làm gì."



Đường Cửu nở nụ cười hiền hòa với ả.



Phó Vân Vân tưởng hắn đồng ý nên lập tức lộ vẻ mừng rỡ, sau đó nghe thấy Đường Cửu ôn nhu nói: "Có cái đếch nhé."



Phó Vân Vân sầm mặt tức giận bỏ đi, Phó Viễn Hàng bất mãn nhìn Đường Cửu: "Tiểu Ngôn, sao em lại nói chuyện với con bé kiểu đó chứ?"



Đường Cửu ngồi phịch xuống giường bắt chéo chân: "Ai bảo cô ta không nói tiếng người."



"Tại nó sốt ruột quá thôi ——"



"Sốt ruột thì có thể ngồi mát ăn bát vàng à? Sốt ruột thì có thể mặt dày vô liêm sỉ muốn làm gì thì làm à? Không có tài cán thì đừng tài lanh, biết mình không vẽ được mà còn đòi thi làm gì?"



"Tiểu Ngôn, em nói khó nghe quá rồi đấy!" Phó Viễn Hàng trầm giọng, "Không phải Vân Vân tài lanh mà chỉ thức thời thôi! Cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm chặt thì sẽ vuột mất! Hơn nữa nó vẽ không kịp nên mới mượn tạm tác phẩm của em dự thi, đợi nó trưởng thành rồi nhất định sẽ dựa vào thực lực của mình để đoạt giải!"



"Ngày xưa có một con gà trống." Đường Cửu nói.



Phó Viễn Hàng không hiểu tại sao hắn đột ngột đổi chủ đề nên nhìn hắn với vẻ thắc mắc.



"Nó ghen tị vì gà mái biết đẻ trứng nên trộm một quả trứng bỏ vào ổ mình. Sau khi chủ nó phát hiện đã hỏi nó tại sao lại làm vậy, gà trống đáp tỉnh bơ: Tôi chỉ mượn tạm một quả trứng thôi! Chờ sau này tôi lợi hại hơn nhất định sẽ dựa vào sức mình để đẻ trứng!"



Đường Cửu nghiêm túc nói xong đột nhiên vỗ bình bịch lên giường: "Ha ha ha ha ha ha ha!"



Nối bước Phó Vân Vân, Phó Viễn Hàng tái mặt sập cửa bỏ đi.



【 Ký chủ chơi ác quá nha ~】233 che mặt, trong lòng lại nói thêm một câu "Nhưng mà tui thích lắm!"



"Cái này gọi là gà trống đẻ trứng chờ hoài chẳng thấy." Đường Cửu vừa hát ngâm nga vừa đi đến trước giá vẽ lấy điện thoại ra chụp hình rồi gõ nhanh mấy dòng chữ, "Không phải tôi xem thường Phó Vân Vân nhưng với cái tính khôn lỏi này mà không chịu sửa thì cả đời cũng đừng hòng có tiền đồ gì......"



Vừa gõ xong chữ cuối cùng, màn hình điện thoại đột nhiên hiện tên người gọi đến —— "Chú út".



Lúc trước Lục Ngôn gọi cho Lục Tự Minh vô số lần nhưng toàn bị làm ngơ hoặc tắt máy, rõ ràng là vẫn chưa nguôi giận, giờ đối phương lại chủ động gọi tới nên Đường Cửu hết sức mừng rỡ, lập tức ngọt ngào gọi: "Chú út ơi ~!"



Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó một giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên: "Tan học xong về nhà đi. Chú về rồi."



Không cần chờ tan học, Đường Cửu lập tức thu dọn đồ đạc trong ký túc xá rồi vội vàng đón xe về nhà.



Sau khi chết Lục Ngôn có hai tiếc nuối lớn nhất, một là trước kia mù quáng thích Phó Viễn Hàng, hai là làm Lục Tự Minh đau lòng tức giận, trước khi chết cũng không được gặp đối phương lần cuối. Đường Cửu là người làm nhiệm vụ vừa có tâm vừa nhiệt tình, ngoại trừ giúp nguyên chủ ngược tra công thì còn kiêm luôn việc lót gạch trải đường cho hạnh phúc của nguyên chủ sau khi sống lại!



Thế nên việc cấp bách bây giờ là nối lại tình xưa, ôn lại chuyện cũ, gương vỡ lại lành với chú út Lục Tự Minh!!



Đường Cửu dốt ngữ văn từ nhỏ hăm hở về nhà, vừa mở cửa thì lập tức trông thấy nam nhân cao lớn trong phòng khách. Lòng nhiệt tình tràn đầy và sự nhớ nhung mừng rỡ của một linh hồn khác trong thân thể lập tức hòa lẫn vào nhau, Đường Cửu quẳng ba lô rồi co cẳng chạy tới nhảy phóc lên người nam nhân: "Chú út!!"



Lục Ngôn không cao không thấp, đi chân trần cao 1m77 còn đi giày có thể lên 1m8, nhưng Lục Tự Minh cao đến 1m88, thể trạng lại khỏe mạnh nên dễ dàng đón lấy Đường Cửu nhào vào ngực mình, sau đó đưa tay ôm eo hắn đề phòng rơi xuống.



Đường Cửu thấy Lục Tự Minh bế mình vững vàng thì khen ngợi thật lòng: "Chú út, eo chú khỏe thật đấy."



Lục Tự Minh: "......"



"Càn quấy." Lục Tự Minh vỗ lưng hắn, "Xuống đi."



Lục Tự Minh thường xuyên nói hai chữ "càn quấy" với cậu cháu trai không khi nào khiến mình bớt lo này, nhưng ngoại trừ chuyện của Phó Viễn Hàng thì mọi lúc khác đều không có ý la rầy mà như đang mắng yêu. Giờ cũng vậy, thanh âm kia chẳng có chút nghiêm khắc nào mà thậm chí còn chứa đựng ý cười.



Đường Cửu tinh tường nhìn ra tâm trạng y nên càng quặp chân quanh eo Lục Tự Minh chặt hơn rồi cười tủm tỉm ôm cổ y: "Chú út, chú tha lỗi cho cháu được không? Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, cháu không nên cãi lời chú, cháu đã làm chú đau lòng, chú phạt cháu đánh cháu thế nào cũng được nhưng đừng làm ngơ cháu nữa mà!"



Từ nhỏ miệng Đường Cửu đã ngọt như bôi mật nên rất được lòng người lớn, các cô dì trong nhà đều bị hắn nịnh vui phơi phới, cứ thế hào phóng nhét bao lì xì dày cộm vào túi hắn. Mặc dù cha Đường Cửu thường xuyên bị hắn chọc giận dựng râu trừng mắt nhưng hầu như lần nào cũng bị mấy chuyện ma quỷ do tiểu tử này bịa ra làm nguôi giận ngay, vừa bực mình vừa buồn cười.



Lục Tự Minh cũng đỡ không nổi miệng lưỡi ngọt lịm của hắn nên hắng giọng nói: "Cháu xuống trước đi đã."



"Không chịu đâu!" Đường Cửu chơi xấu ôm người càng chặt hơn, "Chú chưa tha lỗi cho cháu thì cháu quyết không xuống! Chú út không biết đó thôi, sau khi chú đi cháu nhớ chú muốn chết, mỗi ngày đều chẳng thiết ăn uống, sụt hết mười cân rồi đó!!"



Lục Tự Minh ngắm nghía hắn: "Chú thấy cháu mập lên mười cân thì có."



Đường Cửu chột dạ nhéo má phính của mình, Lục Tự Minh bế hắn đến thả xuống ghế salon rồi vuốt tóc hắn: "Tha cho cháu đấy."



Đường Cửu lập tức vui tươi hớn hở, xum xoe hầu hạ Lục Tự Minh ngồi xuống bàn ăn rồi tự tay múc canh cho y: "Ăn cơm ăn cơm, việc ở nước ngoài làm xong chưa ạ? Không đi nữa chứ?"



"Không đi." Lục Tự Minh hỏi, "Còn cháu thì sao, dạo này thế nào rồi?"



"Đều tốt hết ạ! Học hành cũng rất thuận lợi!"



"Ừm." Lục Tự Minh bình thản hỏi, "Chia tay Phó Viễn Hàng chưa?"



Đường Cửu: "............"



Hắn cũng đang mong chia tay từng ngày nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải nhịn thôi!



Đường Cửu nuốt nước bọt, đang nghĩ xem nên nói với Lục Tự Minh thế nào thì điện thoại trên bàn ăn đột nhiên reo vang. Đường Cửu và Lục Tự Minh đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy màn hình hiện lên hai chữ: Bảo bối.



Một đàn lạc đà alpaca chạy rần rật trong lòng Đường Cửu, hắn hít sâu một hơi khí lạnh rồi vội vàng tắt máy.



Lục Tự Minh thờ ơ nhìn hắn.



"Chú út, chú, chú nghe cháu giải thích đã." Đường Cửu kiên trì nói, "Cháu ——"



"Không cần giải thích."



Tim Đường Cửu lạnh buốt, cứ tưởng Lục Tự Minh lại nổi giận nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu lớn rồi, chú đâu thể quản cháu mãi được. Cháu đã quyết định ở bên cậu ta thì chú không xen vào nữa. Miễn sao cháu thấy cậu ta xứng đáng là được rồi."



Đường Cửu càng chột dạ hơn, không dám nói gì nữa mà đon đả gắp thức ăn cho Lục Tự Minh, sau đó cấp tốc đổi tên Phó Viễn Hàng trong danh bạ thành "Tra nam phượng hoàng".



Cơm nước xong xuôi Đường Cửu về phòng tắm rửa, khi xuống lầu thì thấy Lục Tự Minh đã thay ra bộ đồ mặc ở nhà màu xanh nhạt ngồi trên ghế salon xem tài liệu. Y cũng vừa tắm xong, tóc đen mượt rũ xuống trán, cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao càng tăng thêm vẻ trẻ trung cho y, nếu nói là sinh viên chắc cũng khối người tin.



"Chú út siêu đẹp trai luôn." Đường Cửu đi xuống lầu thật lòng khen một câu. Nếu qua tuổi ba mươi mà hắn vẫn giữ được nhan sắc và vóc dáng như Lục Tự Minh thì có nằm mơ cũng phải cười!



"Lại nịnh bợ." Lục Tự Minh đóng tài liệu rồi ngước mắt nhìn hắn, "Hết tiền xài hay lại gây họa gì rồi?"



"Trong lòng chú cháu là loại người này sao!" Đường Cửu hờn dỗi nguýt y một cái rồi mang dép lê lạch bạch đi tới ngồi xuống cạnh Lục Tự Minh, "Cháu khen chú thật lòng chứ bộ! Chà, da chú còn láng mịn hơn cháu nhiều! Cả dáng người nữa...... À phải rồi, chú có cơ bụng không!?"



Đường Cửu nhớ Lục Tự Minh thường xuyên tập gym, là người sùng bái cơ bụng cuồng nhiệt nên hắn lập tức ngo ngoe vươn móng vuốt tới: "Cho cháu xem với!"



Nếu là nam nhân khác thì Đường Cửu sẽ không đời nào làm hành động kỳ quái này, dù sao hắn cũng phải giữ thân như ngọc vì ông xã nhà mình. Nhưng Lục Tự Minh là chú của nguyên chủ nên Đường Cửu chẳng sợ bị nghi ngờ, không chút khách khí vén áo Lục Tự Minh lên rồi thò tay vào.



Lục Tự Minh bất thình lình bị sờ soạng khiến thân thể vô thức co lại, Đường Cửu thắc mắc: "Chú lạnh hả? Cháu mới tắm xong, tay còn ấm mà...... Oa có cơ bụng thật này, cứng ghê, chú mà hít vào chắc càng cứng hơn......"



Lục Tự Minh chụp cổ tay hắn kéo ra rồi hít sâu một hơi: "Đừng nghịch."



"Sờ một tí cũng không cho nữa, keo kiệt." Đường Cửu hừ một tiếng rồi đứng dậy đi vòng ra sau ghế salon nhiệt tình đấm lưng bóp vai cho Lục Tự Minh, "Chú út, tuy chú còn trẻ nhưng thường xuyên bận rộn, coi chừng vất vả quá sinh bệnh đó! Xem cháu hiếu thảo chưa này, mát xa cho chú nữa đó......"



Bị hắn xoa bóp lung tung một hồi, Lục Tự Minh thực sự chịu hết nổi nên chặn lại móng vuốt của hắn rồi đứng lên: "Chú đi ngủ đây. Cháu cũng ngủ sớm đi, ngoan nào."



"Dạ." Đường Cửu ngoan ngoãn vẫy tay, "Chú ngủ ngon nhé!"



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bồi đắp tình cảm chú cháu, Đường Cửu hài lòng vỗ tay về phòng đi ngủ.



——



Phó Viễn Hàng lặn mất tăm cả tuần, đến ngày nào đó đột nhiên gọi cho Đường Cửu: "Tiểu Ngôn, trưa nay tan học đi ăn cơm nhé, anh có chuyện cần nói với em."



"Chuyện gì?" Trong căn tin, phải ngồi đối diện với gương mặt tra nam phượng hoàng kia khiến Đường Cửu thực sự mất hết vị giác, vừa ngán ngẩm chọc đũa vào đĩa rau vừa hỏi Phó Viễn Hàng mà chẳng buồn ngước mắt.



"Anh nói em biết nhưng...... em đừng giận nhé." Phó Viễn Hàng ngập ngừng, thấy chung quanh không có ai mới thì thào, "Vân Vân đoạt giải nhất rồi, nhưng nó...... lấy tác phẩm của em đi thi."



Đường Cửu dừng đũa rồi thờ ơ giương mắt nhìn hắn.



"Anh biết chưa nói trước với em mà đã làm vậy là không đúng, nhưng thật sự do tình thế bắt buộc thôi." Phó Viễn Hàng áy náy nhìn hắn, "Tiểu Ngôn, em cứ xem như giúp nó lần này được không? Anh bảo đảm sau này nó sẽ không làm thế nữa đâu."



"Vậy hôm nay anh đến để xin lỗi em à?"



"Đúng vậy." Phó Viễn Hàng có chìa khoá phòng ký túc xá của Lục Ngôn nên chính hắn đã giúp Phó Vân Vân lấy trộm tranh, "Còn một việc nữa anh muốn nhờ em giúp."



"Cả khoa mỹ thuật của Vân Vân đều biết nó đoạt giải, thầy phụ trách rất vui, nói muốn tổ chức lễ tuyên dương để nó và hai sinh viên năm ba kia phát biểu, giới thiệu bố cục và quá trình tạo ra tác phẩm, chia sẻ kinh nghiệm với mọi người. Nhưng...... ừm, Vân Vân không hiểu gì về tranh của em nên bảo anh nhờ em viết giùm nó một bài phát biểu."



Đường Cửu buồn cười.



Oa, đã lấy trộm tác phẩm của hắn dự thi mà còn muốn hắn viết giùm cảm nghĩ khi đoạt giải nữa sao?



Xem hắn là dịch vụ hậu mãi năm sao của Taobao đấy à?



Phó Viễn Hàng thấy vẻ mặt hắn cũng biết việc này hơi quá đáng nên mềm giọng thủ thỉ: "Tiểu Ngôn, anh biết trong lòng em không vui. Nhưng Vân Vân là em gái anh cũng xem như em gái của em mà? Chẳng phải người nhà giúp nhau là điều rất bình thường sao?"



"Đúng, rất đúng, có lý lắm." Đường Cửu gật đầu rồi giơ ngón tay cái với hắn, "Em gái anh cũng là em gái em, nhất định phải giúp rồi! Hôm nay em sẽ về viết ngay, mai đưa anh còn kịp không?"



"Kịp chứ, ngày mốt mới đến lễ tuyên dương mà!" Không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy nên Phó Viễn Hàng vô cùng mừng rỡ, "Anh thay mặt Vân Vân cám ơn em nhé, đợi xong việc nhất định anh sẽ bảo nó mời em đi ăn!"



Đường Cửu cười hiền lành: "Người nhà với nhau cả mà, đừng khách sáo."



Thật sự không cần khách sáo làm gì, đến lúc đó chắc em gái anh cũng chẳng còn tâm trạng để ăn nữa đâu.



——



Vì là giải thưởng cấp quốc gia nên lãnh đạo khoa mỹ thuật rất xem trọng lễ tuyên dương lần này, buổi lễ được tổ chức dưới dạng toạ đàm ở hội trường lớn, tính cả khoa mỹ thuật và các khoa khác có hơn một ngàn sinh viên ngồi chật kín khắp hội trường.



Sau khi các lãnh đạo phát biểu chúc mừng thì MC mời ba sinh viên đoạt giải lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm. Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, dù sao tiền thưởng của cuộc thi này rất cao nên mọi người đều muốn thấy mặt người đoạt giải.



"Vân Vân, đừng hồi hộp nhé," bạn cùng phòng cổ vũ Phó Vân Vân sau sân khấu, "Hai sinh viên kia chỉ đoạt giải ba thôi, cậu xuất sắc như vậy nhất định không có vấn đề gì đâu!"



"Ừ!" Phó Vân Vân gật đầu lia lịa. Nhớ lại khi ả mới vào trường này chẳng có gì nổi bật, thậm chí vì gia cảnh tầm thường còn bị rất nhiều bạn học chế giễu sau lưng. Nhưng bây giờ ánh mắt bọn họ đều đổ dồn hết vào ả!



Hai sinh viên năm ba phát biểu xong, MC lập tức xướng tên ả. Phó Vân Vân siết chặt bài phát biểu trong tay rồi mỉm cười sải bước ra ngoài. Trên màn hình máy chiếu là tác phẩm giúp ả đoạt giải, trong hội trường thoáng chốc vang lên tiếng trầm trồ không ngớt.



Nghe tiếng khen ngợi của mọi người, trong lòng Phó Vân Vân vừa phấn khích vừa đắc ý, ưỡn thẳng lưng cầm micro từ tay MC bắt đầu đọc bài phát biểu của mình: "Kính thưa các vị lãnh đạo, giảng viên và bạn học, tôi là Phó Vân Vân, sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật, rất hân hạnh được đứng đây giao lưu chia sẻ với quý vị. Tác phẩm này của tôi mang tên "Ngắm nhìn bầu trời"......"



Bài phát biểu trong tay ngôn từ trôi chảy, văn phong lôi cuốn, từ chuyên ngành phong phú, có tư tưởng và chiều sâu nên Phó Vân Vân càng đọc càng tự tin, nhất thời cảm thấy bức tranh trên màn hình và bản thảo trong tay đều do mình tự sáng tác, giọng đọc bất giác lớn hơn và truyền cảm hơn, chính mình cũng sắp cảm động phát khóc.



Nhưng trong lễ đường dần vang lên tiếng nghi ngờ.



"Ủa? Chủ đề tác phẩm này là theo đuổi lý tưởng à? Sao tui thấy giống tưởng niệm hơn mà, có cảm giác trong đau thương xen lẫn ấm áp...... Tui hiểu sai rồi à?"



"Không sai đâu! Sau khi tác phẩm đoạt giải tui đã lên mạng đọc nhận xét của ban giám khảo rồi, họ cũng nói điều gây xúc động nhất ở bức tranh này chính là mỗi chi tiết đều thể hiện tình cảm chân thật!"



"Hơn nữa bố cục, sắc thái và độ sáng tối đều khác hẳn những lời cô ta nói! Cô ta đang giới thiệu bức tranh này thật sao?"



"Đúng là càng nghe càng thấy sai, má ơi, tui cũng xấu hổ giùm luôn á, chắc không phải cầm nhầm bản thảo đấy chứ!"



"Có cầm nhầm cũng phải nhận ra ngay chứ, cậu không thấy cô ta càng đọc càng hăng à......"



Tiếng bàn tán lớn đến mức không thể làm ngơ được nữa, rốt cuộc Phó Vân Vân cũng nghe rõ những âm thanh này, trong lòng bỗng chốc rụng rời, đang đọc ngon trớn đột ngột im bặt.



Hôm qua ả đã nhận được bài phát biểu này nhưng lúc đó còn mải đắm chìm trong niềm vui đoạt giải và sự ghen tị xen lẫn bội phục của các bạn học. Ả chưa bao giờ được chú ý nhiều như vậy nên trái tim như muốn bay vọt lên mây, đến tối qua mới dành chút thời đọc bản thảo nhưng chỉ xem câu cú có trôi chảy không chứ chẳng buồn để ý nội dung.



Ả cố khống chế hai tay đang run lẩy bẩy, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay vội vàng đọc lại lần nữa, lúc này mới giật mình nhận ra những gì mình vừa đọc và tác phẩm đoạt giải chẳng có chút liên quan nào với nhau!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom