• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Tướng quân vô địch (2 Viewers)

  • Chương 4

Sự thật chứng minh, nàng không có cách nào bảo đảm được.

Bởi vì ‘Tiểu Hoa’ đã chết!

Khi tuyết phía chân trời không thể rơi nhiều hơn nữa, tiếng thuốc nổ cũng dần dần thưa thớt, Ấn Tâm vốn định đi bảo hộ Đông Phương Thú Thiên, giờ phút này lại đang cuộn mình phía sau tảng đá. Thân thể mảnh mai bé nhỏ không ngừng run rẩy, đôi tay nhỏ bé ché kín miệng, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ phát ra âm thanh, tiết lộ địa điểm ẩn núp của bản thân.

Chỉ là mặc dù nàng thu nhỏ cơ thể lại, hơi thở cũng rất đè nén, nhưng cũng không ngăn cản được binh sĩ của Thương Lang quốc từ từ tiếp cận!

Cho dù không quay đầu nhìn lại, nhưng nàng cũng có thể đoán được tiếng bước chân, bọn họ đang quanh quẩn đâu đây; bọn họ có cầm đao kích, đào bới khắp nơi tìm tung tích của nàng; bọn họ dùng loại ngôn ngữ xa lạ, ríu ra ríu rít trò chuyện với nhau, giống như đang thương lượng, sau khi tìm được nàng, có nên cho nàng một mũi tên chết tại chỗ hay không…

Giống như bọn họ đã dùng cung tiễn, một tên bắn chết ‘Tiểu Hoa’ vậy!

Nhớ tới chuyện vừa xảy ra một phút trước, hốc mắt Ấn Tâm đỏ ửng lên, trong nháy mắt, hai dòng nước mắt long lanh thi nhau rơi xuống.

Tuy rằng bản lĩnh cởi ngựa của nàng không giỏi, hơn nửa bởi vì chân ngắn không đạp tới bàn đạp ngựa, chỉ có thể ôm cổ ngựa giữ thăng bằng, nhưng dọc theo đường đi, từ đầu tới cuối, ‘Tiểu Hoa’ không hề nổi loạn, thậm chí nó còn chịu sự đau đớn do nàng xiết chặt, một đường mang nàng xông về hướng chiến khu.

‘Tiểu Hoa’ khéo hiểu lòng người, dịu dàng như thế, mà lại bởi vì hành động ngu xuẩn của nàng, nửa đường bị binh sĩ Thương Lang quốc mai phục bắn chết!

Lúc đó, nếu không phải nàng phúc lớn mạng lớn, bị quăng ngã vào trong đống tuyết mà chỉ bị vài vết thương nhẹ, thì là phúc lớn mạng lớn, không bị loạn tiễn bắn trúng, e rằng đã sớm rơi vào trong tay bọn họ rồi.

Chỉ là tránh được hòa thượng chứ không trốn khỏi miếu, sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ bị họ tìm thấy, đến lúc đó thì nàng nên làm cái gì?

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua một chút, nhưng nàng nhìn thấy rất rõ ràng, những binh sĩ Thương Lang quốc kia dữ tợn dã man như thế nào!

Bọn họ vừa bẩn lại vừa thối, cho dù là tóc hay râu, tất cả đều rối bù lại một cục. Không chỉ có mặt, mà răng của bọn họ đều đen thui. Lúc nàng ngã từ trên ngựa xuống, mũ áo choàng rớt ra thì vẻ mặt ‘đói khát’ của bọn họ khiến bây giờ nghĩ lại, nàng không thể nhịn được mà muốn nôn mửa.

Lâu nay nàng vẫn cho rằng lời đồn đãi người Thương Lang quốc thích ăn thịt người là tin vịt, nhưng bây giờ xem ra đúng là thật rồi!

Nhắm mắt lại, Ấn Tâm không khỏi bật lên tiếng nức nở nghẹn ngào sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi xuống mu bàn tay của nàng, rơi trên mặt tuyết.

Ôm hai chân run run, trong đầu nàng không khỏi hiện lên bóng dáng cường tráng của ai đó.

Cho dù nàng phải bỏ mạng trên đất tuyết tha thương này, nàng nhất định không hối hận, nhưng chỉ có hắn là nàng không thể buông tay được…

Tuy rằng cuối cùng nàng vẫn không đuổi kịp được hắn, nhưng dựa vào tử trạng thê thảm của quân địch dọc theo đường đi, thi thể, thi thể, thi thể - ôi, tóm lại, đủ loại hình ảnh ‘mắt nhìn tâm kinh’, thắng bại của trận chiến này đã sớm có đáp án.

Thật sự sư phụ nói không sai, quả nhiên hắn là mãnh tướng ‘Kim Huyễn*’ số một của vương triều. Cho dù đối mặt với đại quân Thương Lang hung tợn, hắn vẫn không đổi sắc mặt, dũng mãnh nghênh chiến. Và cũng chỉ trong vòng thời gian nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn đã đuổi giết bọn người xấu kia tới tận đại mạc phương Bắc.

*Nghĩa sát của ‘Kim Huyễn’ là ‘nạm vàng’. Ta nghĩ không ra chữ gì hay có thể thay thế nên đành giữ nguyên ‘Kim Huyễn’. Đón nhận tất cả ý kiến của mọi người.

Ách… Tuy rằng trước mặt có vài người may mắn sống sót như cá lọt lưới, đang tính toán đại khai sát giới với nàng, rửa thù trả hận cho đám huynh đệ tốt đã bị giết chết. Nhưng nghĩ theo khía cạnh tốt, ít ra người bị hi sinh chính là nàng ‘thành sự thì ít, ngu ngốc bại sự thì nhiều’, mà không phải là Thú Tướng quân dũng mãnh vô địch, hay là đại nương và mọi người trong nông trường kia…

“Mụ đàn bà đáng chết! Thì ra là núp ở đây!”

Đột nhiên ngôn ngữ xa lạ khiến người sợ hãi từ phía trên dội xuống, Ấn Tâm còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm thấy cơ thể bị người ta thô lỗ xách ra từ phía sau tảng đá lớn.

"A a a a ——"

Tiếng thét sợ hãi tuyệt vọng chói tai, trong nháy mắt truyền đi thật xa.

Nhìn thấy bốn tên binh sĩ Thương Lang quốc dữ tợn ghế tởm kia, sắc mặt nàng trắng bệch, cảm thấy máu trong người hình như đông cứng lại trong nháy mắt.

Hu hu, lần này nàng thật sự chết rồi, nhất định!

Bọn họ đang tính dùng mũi tên giết chết nàng, hay là muốn ăn thịt nàng đây?

Chiên, nấu, xào, ráng, chưng cách thủy, xông nướng?... Bọn họ đang bàn bạc xử lý nàng như thế nào à? Hay là, hay là, hay là - - bọn hắn thích ‘bắt tới đâu ăn tới đó’, không cần lửa củi, tính ăn tươi nuốt sống nàng, nhai nát xương nàng?

Trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh khủng khiếp, Ấn Tâm không khỏi càng kêu càng lớn tiếng.

Nàng giống như động vật nhỏ bị ép đến đường cùng, không thể suy nghĩ, chỉ có thể vung tay vung chân, cố ý giãy dụa tìm một con đường sống. Chỉ là so với người ngựa cao lớn của Thương Lang quân, nàng thật sự quá nhỏ bé, mặc dù với tay với chân cũng không đụng tới cọng lông của bọn họ.

Ríu ra ríu rít. . . . . . Ríu ra ríu rít. . . . . .

Bốn người lại dùng ngôn ngữ xa lạ, tranh cãi thô bạo. Trong đó có một người xách nàng lên nhìn như nhìn một miếng thịt khô, ba người còn lại tránh né sự công kích của nàng, thay phiên nhau chen lấn, sờ loạn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ——

Hu hu, ghét! Ghét! Nàng căm ghét bọn họ!

Thật buồn nôn! Thật buồn nôn! Không được sờ nữa, ai tới cứu cứu nàng với?

Coi như nàng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng nàng xác định, bọn họ nhất định là muốn ăn nàng.

Soạt ——

Không hề báo động trước, một mảng áo choàng màu hồng bị người xé toạt ra. Mắt long lạnh trợn to, Ấn Tâm sợ đến mức quên cả hô hấp.

Soạt ——

Một bàn tay khác nhanh chóng phóng tới, xé đi mảnh áo choàng còn lại.

Bàn tay thứ ba vừa đưa tới, tính xé đi xiêm y còn lại của nàng, một luồng dũng khí cố tìm đường sống trong cõi chết phát ra, khiến nàng chụp lấy bàn tay kia, cúi đầu cắn mạnh một cái.

"A a a a ——"

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết dữ tợn phá vỡ không khí lạnh lẽo, xuyên chín tầng mây.

Đát đát đát đát!

Tiếng ngựa hí lẫn lộn từ nơi xa truyền tới, trong nháy mắt, sắc mặt Ấn Tâm lại càng tái đi, cho rằng ngoại trừ bốn người trước mặt ra, còn có một đám đồng đảng tàn bại khác ở kề bên.

Sự sợ hãi tột cùng khiến nàng rốt cuộc không thể làm gì khác hơn, vội vàng nhả răng ra, bắt lấy cánh tay của người đàn ông, hung hăng ném người bên cạnh ra xa.

Sức lực chênh lệch quá xa khiến tên binh lính Thương Lang quốc giống như một đứa em bé, bị ném ra xa trong nháy mắt - -

Ầm!

Tiếng va chạm lớn vang lên, người đàn ông mới vừa bị cắn một phát, rồi bị ném văng ra, đúng lúc đụng phải người đàn ông bên cạnh. Trong chớp mắt, Ấn Tâm cảm thấy lực đạo phía sau cổ được nới lỏng, Lê%Quɣ%đƟɳ tiếp theo cả người liền rơi xuống trên mặt tuyết.

Hai tên binh sĩ Thương Lang quốc còn lại không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó lại bắt đầu phản ứng, trầm giọng nguyền rủa một cách hung ác, vung tay ra nhanh chóng bắt nàng trở lại.

“Hu hu! Đừng! Đừng!” Nhìn hai người phóng vụt tới, nàng dùng cả tay chân, lăn một vòng tránh tới tảng đá lớn bên cạnh, tiếp theo không chút nghĩ ngợi, liền nhấc tảng đá lên.

“Tránh ra! Không được tới gần ta!” Nàng vừa khóc vừa la hét, hốt hoảng ném tảng đá trong tay ra ngoài.

Tiếng huyên náo ——

Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ lờ mờ, nàng mơ hồ nhìn thấy nửa người cao lớn, vô cùng chuẩn xác, nhắm về phía hai người ném ra. Chỉ là mặc dù nàng nhắm trúng phương hướng, nhưng lại quên mất khống chế lực đạo trong tay, chỉ thấy tảng đá thật lớn, nhưng ngay cả tay áo của hai người cũng không đụng tới, văng bỗng trên cao, lướt qua hai người, ầm ầm rơi trên mặt tuyết, dừng lại cách đó mười mấy thước.

Trong khoảnh khắc, Ấn Tâm dường như nghe được cả tiếng đập trái tim của mình, bịch một tiếng, nhanh chóng chìm vào đáy biển. Ý niệm trời muốn diệt mình còn chưa kịp hiện ra hết trong đầu thì hai người trước mặt bỗng nhiên ngã sụp xuống.

Hả? Chuyện gì đã xảy ra?

Bọn họ bị gì ——

"Ngươi đáng chết ở chỗ này làm cái gì!"

Rất nhanh đã có đáp án.

Tiếng rít khiếp người vang lên từ phương xa, bóng dáng cao lớn có chút quen thuộc đang phóng ngựa về phía nàng. Phía sau hắn còn mang theo một đám người ngựa.

Hắn buông cung tiễn trong tay ra, tung người từ trên ngựa xuống, áo choàng đen phía sau tung bay như lửa đêm; lúc hắn dừng lại trước mặt nàng, gương mặt tuấn tú nghiêm khắc mất đi vẻ lạnh lùng, chỉ còn lại sự giận dữ khiếp người.

À, là Thú Tướng quân!

“Đáng chết!” Lúc này đây, tiếng hét của hắn lại càng vang dội, rung chuyển tuyết đọng trên tảng đá phải rơi xuống.

Sự giận dữ lúc nhìn thấy nàng bị hai tên binh sĩ Thương Lang quốc vây quanh khiến hắn hoàn toàn quên hết bình tĩnh, vội vàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng lên cẩn thận kiểm tra, xem nàng có bị thương tổn hay không. Mắt đen nghiêm khắc nhìn thấy áo choàng bị xé nát trên mặt đất thoáng chốc hiện lên sự hung ác nham hiểm khiến người run sợ.

“Tại sao không nói chuyện? Người đáng chết này rốt cuộc ở đây làm gì? Tại sao không đợi ở nông trường!”

Âm thanh chấn động khiếp người khiến lỗ tai nàng đau nhói, nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ tràn ngập sự vui sướng, và an tâm - -

Hắn không sao.

Hắn đã bình an trở lại…

Níu chặt vạt áo mình, môi nàng run run, vốn là muốn mỉm cười, nhưng miệng vừa mới mở ra thì âm thanh nức nở lại lập tức bật ra.

Chân trời nơi xa lộ ra ánh mặt trời. Niềm vui nhìn thấy hắn và sự sợ hãi không thể dứt bỏ được khiến nàng mất đi tất cả sức lực, quỵ ngã trên mặt đất. Tiếp theo nàng bắt đầu khóc lớn, suối lệ trong suốt không ngừng tuông rơi.

Thân thể mềm mại, run rẩy như lá rụng trong gió. Thấy nàng khóc không kịp thở, đôi mắt sâu thẫm hiện lên đủ loại cảm xúc. Cuối cùng, sâu trong đáy mắt đen thẳm kia chỉ còn lại sự thương tiếc nồng đậm.

“Không cho khóc.” Hắn ngạnh cằm, uy nghiêm ra lệnh, nhưng vòng tay lại dịu dàng, ôm nàng vào lòng.

“Hu hu hu…”

Dễ dàng nhận thấy, mệnh lệnh của hắn hoàn toàn không có hiệu nghiệm đối với nàng. Nàng vẫn khóc nức nở, lông mi dài cong vút đẫm đầy nước mắt, vừa chạm vào lồng ngực ấm áp của hắn thì tạo thành một mảnh ướt trên áo choàng đen.

Cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi không thể khống chế được của nàng, chiếc cằm cương nghị lại càng căng thẳng hơn.

Đè nén lửa giận trong lòng, hắn bao bọc nàng thật chặt, xoay người lên ngựa.

“Trở về nông trường!”

Cánh tay cường tráng vung ra, Đông Phương Thú Thiên nắm lấy dây cương, giống như cơn lốc lao về phía trước. Nhưng đoàn người phía sau thì lại ngây ngẩn người không có bất cứ động tác gì.

Cho dù là Tưởng Hổ hay Tiết đại nương, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tảng đá lớn đã bị ‘người nào đó’ ném đi, đang vùi vào trong tuyết.

“Cách, cách, cách lão tử!” Tưởng Hổ đứng đầu đội ngủ lên tiếng đánh vỡ sự trầm lặng đầu tiên. “Rốt cuộc ta cũng hiểu được lồng gỗ bị phá hủy như thế nào.” May mắn vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, nếu không hôm nay nhất định tảng đá lớn kia đã đục lỗ lên đầu của hắn.

Run run vuốt vuốt đầu của mình, hắn nghĩ tới thôi đã phát run.

“Đúng, đúng rồi!” Tiết đại nương cũng cà lăm, trong đầu toàn là một màn nguy hiểm vừa rồi.

Quả nhiên không thể nhìn người chỉ nhìn bề ngoài. Thì ra tiểu nha đầu này không phải là nhân vật tầm thường. Cũng may Tướng quân phản ứng rất nhanh, trước đó đã bắn chết hai tên chó chết của Thương Lang quân, nếu không cứ để cho nàng tiếp tục ném mấy tảng đá kia, chỉ sợ bọn họ trốn cũng trốn không kịp.

Khi tiếng người la hét và ngựa hí ầm ĩ truyền đến từ nơi xa, Ấn Tâm đang nằm trên giường cũng không khỏi run rấy đôi mi dài, chậm chạp mở mắt ra.

Ôm ấp chăn bông mềm mại ấm áp, nàng nhìn chằm chằm nóc nhà màu trắng. Trong lúc nhất thời, đầu óc vẫn còn mơ hồ, cho đến khi bên cửa truyền đến tiếng động.

Quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng mập mạp đôn hậu vén màn nỉ lên, đi nhanh vào từ bên ngoài.

“À, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!” Tiết đại nương tươi cười.

“Đại nương?” Khép chăn ấm lại, nàng lập tức ngồi dậy từ trên giường.

“Ngươi tỉnh vừa đúng lúc. Ta mới vừa nấu một chén cháo nóng, ngươi ăn đi kẻo nguội.” Sau khi Tiết đại nương đặt chén cháo nóng lên bàn, nhanh chóng cầm bộ xiêm y ở đầu giường nhét vào người nàng. l€quɣ₯©ɳ Sau đó lại kéo chăn ấm trên người nàng ra, gấp lại đàng hoàng rồi để xuống cuối chân giường.

Cuối cùng, bà ngồi xuống mếp giường, cười tít mắt nhìn nàng, hình như tâm tình rất tốt.

“Cháo?” Ôm xiêm y của mình, Ấn Tâm sợ lạnh rụt người lại, đầu óc mơ màng, suy nghĩ cũng chậm chạp.

“Đúng rồi. Tướng quân dặn dò riêng…” Bỗng dưng Tiết đại nương khép miệng lại, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn. “Tóm lại, ngươi mau ăn hết chén cháo này, đại nương còn phải thay trang phục cho ngươi, giúp ngươi ăn mặc xinh đẹp một chút.”

“Hả? Không, không cần. Tự mình ta làm là được rồi.” Ấn Tâm e lệ từ chối nhã nhặn.

“Như vậy sao được. Không bao lâu nữa Tướng quân sẽ trở lạ, bộ dạng của ngươi thế này không được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt vừa khiến người ta vui vẻ vừa xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trong suốt như tuyết, mềm mại trơn tru, không hề tỳ vết. Tiết đại nương càng nhìn càng cảm thấy vui mừng, tay chân ngứa ngáy sờ soạng vài cái.

Đối mặt với sự tùy tiện bất ngờ như thế, mặc dù Ấn Tâm ngượng ngùng, nhưng lại không tiện né tránh, đành phải đỏ mặt, ngoan ngõa mặc cho Tiết đại nương nắn bóp. Nhưng chỉ trong chốc lát, hành động tương tự đã từng khiến nàng muốn nôn mửa run rẩy lại hiện lên trong trí nhớ.

Á, Thương Lang quân!

Thân thể mềm mại lập tức cứng đờ, Ấn Tâm lập tức nhớ ra mọi chuyện.

Thú Tướng quân không chỉ thắng lợi trở về, còn cứu nàng, nhưng một lời cảm tạ cũng chưa kịp nói thì nàng đã gào khóc y hệt như một đứa trẻ ngay trước mặt hắn. Thậm chí nàng nhớ nàng còn bôi hết nước mắt nước mũi lên người hắn!

Sau khi trí nhớ từng chút từng chút trở lại, gương mặt tròn trĩnh càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng.

Cho tới bây giờ, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, ngực hắn ấm áp bao nhiêu, khiến người ta an tâm bao nhiêu. Bởi vậy lúc đó nàng mới ôm chầm lấy hắn, khóc không ngừng, giống như muốn tiết xuất ra ngoài tất cả uất ức và sợ hãi trong lòng. Mà hắn, mặc dù không nói thêm câu nào, nhưng trước sau như một, ôm chặt bảo vệ nàng trong lòng, mặc nàng thấm ướt áo bào của hắn. Cuối cùng nàng chỉ nhớ mình khóc tới khi không còn hơi sức, sau đó… sau đó…

Ôi, sau đó nàng đã làm cái gì?

Tại sao nàng không có chút ấn tượng nào cả?

"Đại nương, đêm đó Thú Tướng quân, hắn. . . . . . Ách. . . . . .Ý của ta là, vì sao ta lại…” Ôm xiêm áo, Ấn Tâm ấp úng hỏi, nghĩ không ra vì sao mình lại chạy tới giường này, nhưng lại ngượng ngùng lên tiếng hỏi cho ra lẽ.

Nhưng mà tuy rằng nàng nói năng mơ hồ, Tiết đại nương lại lập tức hiểu được nghi vấn của nàng, không khỏi ngửa đầu cười lớn.

“Đêm đó ngươi khóc mệt lã người ra rồi ngủ thiếp đi. Tướng quân không thể làm gì khác hơn là ôm ngươi trở về phòng.”

“Cái gì?” Ấn Tâm khựng người lại, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ như hoa.

Nàng đã ngủ? Hơn nữa còn bị Thú Tướng quân ôm trở về phòng?

Ôi trời, nước mắt nước mũi của nàng, không phải hắn đã nhìn thấy toàn bộ rồi chứ?

“Hôm đó nhất định là ngươi mệt chết rồi, ngủ một cái là ngủ luôn cả một ngày một đêm. Tướng quân nghĩ rằng ngươi bị bệnh, đã mời riêng quân y đến bắt mạch cho ngươi.” Ăn đậu hủ gương mặt nhỏ nhắn của Ấn Tâm xong, Tiết đại nương tiếp tục chiến đấu với mái tóc mượt mà bóng loáng của Ấn Tâm, trong lòng nghĩ nhanh tới mấy kiểu tóc để chải cho nàng.

Những năm gần đây, nữ nhân phương Bắc rất to gan, không có một trăm thì có năm chục mỹ nhân muốn ngã vào lòng Tướng quân. Chỉ là từ trước đến nay, Tướng quân tự kiềm chế mình rất nghiêm khắc, chưa từng tiếp nhận nữ tử nào. Bà đã từng lo lắng không biết làm cách nào để tìm niềm vui cho Tướng quân, không ngờ lúc này cơ hội đã tới rồi.

Vì tiểu nha đầu thơ ngây này, Tướng quân vừa tức vừa rống, dọa mọi người hồn vía lên mây. Chỉ là tức thì tức vậy thôi, Tướng quân lại không gây cho nàng chút tổn thương nào.

Thấy nàng khóc mệt mỏi ngủ thiếp đi thì vội vàng tháo áo choàng trên người xuống, tỉ mỉ bao nàng lại trước ngực, sợ nàng đông lạnh; rõ ràng giận đến mức bóc hơi khói, nhưng lại không đành lòng đánh thức nàng dậy để tra hỏi, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm nàng trở về phòng.

Đi theo Tướng quân mười mấy năm nay, bà chưa từng thấy qua Tướng quân che chở bất kỳ nữ tử nào một cách dịu dàng như thế.

Tuy rằng Tướng quân không nói rõ ra, nhưng từng hành động cử chỉ tràn đầy ham muốn chiếm giữ kia đã sớm tiết lộ tầm quan trọng của Ấn Tâm. Bởi vậy nên hai ngày qua, tâm tình của bà mới vui vẻ khác thường.

Chỉ là nói đi nói lại, có phải bà nên mời người may áo cưới tới trước hay không? Nói không chừng vài tháng sau, nông trường sẽ có chuyện vui đấy.

"Một ngày một đêm?" Không ngờ mình có thể ngủ lâu như vậy, Ấn Tâm kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Đúng rồi! Đã lâu chưa có đồ ăn trong bụng, nhất định là ngươi rất đói, mau mặc trang phục trước đã, xuống giường ăn chút cháu nóng…” Mới nói chưa hết một câu, Tiết đại nương thính tai, nghe được tiếng động bên ngoài thạch ốc. “À, Tướng quân trở lại rồi, xem ra tốc độ tiến hành tu sửa tường thành phương Bắc quả thật không tệ, cho nên hôm nay đã trở về trước thời hạn. Ta phải cho Tướng quân biết ngươi đã tỉnh.” Bộ dạng mập mạp trung hậu đứng bật dậy, chạy về hướng cửa.

“Á, đại nương, xin người chờ một chút. Ta, ta…” Cầm xiêm y trong tay, Ấn Tâm khẩn trương vô cùng.

Nhớ tới chuyện mình đã từng nằm trong lòng hắn ngủ say, nàng cảm thấy quá xấu hổ, chỉ muốn tìm chỗ trốn đi.

“Không sao, không sao. Tướng quân còn bận nhiều việc, không thể vào nhanh vậy đâu. Lát nữa đại nương trở lại chải đầu cho ngươi, làm cho người trở nên thật đẹp!” Tiết đại nương khoát tay cười ha hả, cho rằng nàng đang lo lắng không kịp trang điểm cho mình.

“Không phải. Ta không có ý đó. Ta…”

“Nếu Tướng quân biết ngươi đã tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui mừng.” Tiết đại nương phấn khởi kéo màn nỉ ra, không chờ nàng nói câu nào, liền xông ra khỏi thạch ốc như một làn khó.

Không ngăn được Tiết đại nương, Ấn Tâm đành phải nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc xiêm y vào.

Ôi, làm sao bây giờ? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mà, tại sao hắn đã trở lại? Tuy rằng đại nương nói hắn sẽ vui vẻ, nhưng nàng luôn có dự cảm không may…

Cắn môi dưới, nàng giống như con ruồi không đầu, đảo tới đảo lui khắp nơi. Tiếng màn nỉ treo trên cửa lại vang lên, tưởng rằng Tiết đại nương thay đổi ý định trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, nàng xoay nhanh người lại ——

"Đại nương, người nên báo với Tướng quân là ta chưa tỉnh lại. Ta ——" Giọng nói êm ả bỗng dưng im bặt, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Đông Phương Thú Thiên, ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Ấn Tâm sợ đến mức thiếu chút nữa thét chói tai.

Sao, tại sao có thể như vậy? Không phải đại nương đã nói, hắn sẽ không tới liền hay sao?

Chết rồi, hắn nhất định nghe được lời nói dối của mình. Hắn sẽ tức giận, nhất định hắn sẽ nổi khùng mất thôi!

Nâng váy lên, Ấn Tâm không nói hai lời, lập tức bỏ chạy về hướng giường, vọng tưởng lâm trận bỏ chạy.

Giọng nói đe dọa khiếp người khiến nàng sợ đến mức rụt cổ lại, quả nhiên không dám bước thêm một bước.

Đông Phương Thú Thiên đi vòng tới trước mặt nàng không một tiếng động, biểu cảm trên mặt cao thâm khó lường, khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn.

“Ngươi muốn chạy đi đâu?”

Nàng muốn chạy trốn!

Xiết hai tay, nàng không khỏi chộp dạ, lật đật cúi đầu. Nguy hiểm gần trong gan tấc, nàng chỉ còn cách tạm thời gạt bỏ tính tốt ‘thành thật’ sang một bên, cố gắng lắc đầu, phủ nhận mình chưa từng có ý tưởng gây rối.

“Ngồi xuống. Ăn cháo đi” Giọng nói uy nghiêm lại vang lên một lần nữa.

Cầm sổ ghi chép, hắn nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó bỗng nhiên đi tới bên cạnh bàn đá, chuyên tâm xem xét sổ sách, giống như không hề tính truy cứu.

Hả? Chỉ vậy thôi à?

Hắn… Hắn không nổi giận sao?

Cảm giác áp bức khiếp người bị giảm đi, Ấn Tâm ngẩng đầu nhìn trộm, dè dặt quan sát sắc mặt của hắn ——

"Còn không ăn mau.” Đột nhiên Đông Phương Thú Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng trực tiếp.

Bốn chữ đơn giản, nhưng lại tiềm tàng uy lực thật lớn. Đùng một tiếng, nàng không dám chần chờ, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo.

Tiết đại nương không hổ là một đầu bếp kinh nghiệm lão luyện. Một chén cháo hành lá nấu với trứng đậm đà thơm ngát. Nàng mới hớp được một ngụm thì lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, vội vàng cầm muỗng lên, húp miếng thứ hai, thứ ba…

Chỉ trong chốc lát, nàng đã nhét hết tô cháo lớn vào bụng. Có cháo nóng đầy bụng, cả người nàng ấm áp hẳn lên, tay chân không còn lạnh như băng nữa, cho nên tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.

Đặt muỗng xuống, đàng hoàng cầm khăn lau mặt, cẩn thận lau miệng, lau tay. Ai ngờ bỗng nhiên Đông Phương Thú Thiên lại lên tiếng: “Ngươi biết đánh giặc à?”

“Hả?” Nàng sững sờ nhìn về phía hắn, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.

“Ngươi dám giết người không?” Hắn lại hỏi tiếp, giọng điệu tự nhiên giống như đang bàn chuyện thời tiết vậy, đồng thời còn lật trang sổ sách một cách chuyên tâm.

Ở góc độ của nàng, không có cách nào nhìn ra vẻ mặt của hắn. Chỉ là… Có phải hắn vẫn còn đang tức giận hay không?”

“Ách… Ta…”

“Trên chiến trường, người không chết thì ta đi đời. Quân Thương Lang không biết thương hại, người già, phụ nữ và trẻ con đều chưa từng bỏ qua. Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn xông ra chiến trường?” Đóng lại cuốn sổ trong tay, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Ấn Tâm lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo này đông cứng tại chỗ.

Ôi, hắn đang tức giận. Hắn thật sự rất tức giận rồi!

Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm khắc lạnh lùng hơn so với ngày thường, trong nháy mắt, cơ thể mới vừa ấm vì cháo nóng lại trở nên lạnh ngắt. Nàng mở miệng nhỏ ra, thật lâu sau mới thốt ra được mấy chữ.

“Ta ta ta… ta qua bên đó, chỉ vì muốn, muốn giúp ngươi ——"

"Giúp ta?" Hắn không nể tình, cắt ngang lời nàng. “Thiếu chút nữa ngươi còn không giữ được mạng của mình!” Hắn cao giọng, trong mắt tràn đầy lửa giận, gần như có thể đốt nàng thành tro.

Nàng sợ tới mức rụt cổ lại, không biết phản bác làm sao.

Hắn nói không sai, ngay cả mạng nàng còn không giữ được. Điều duy nhất làm có thể làm là gây phiền toái khắp nơi.

Nghĩ tới bản thân gây họa, nàng không khỏi tự trách, xiết chặt bàn tay trắng noãn, tùy ý để móng tay bấm vào lòng bàn tay, gây ra thương tích cũng không biết.

“Nếu lúc đó ta không nghe được tiếng kêu của ngươi. Nếu khi đó không có đám tàn đảng của Thương Lang quốc, người có biết kết quả của ngươi ra sao không hả?” Hắn gia tăng giọng nói, trái tim co rút vì nhớ tới tình huống lúc bấy giờ.

Vào sinh ra tử mười mấy năm nay, hắn đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, máu tanh, nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi, mãi đến khi hắn chính mắt nhìn thấy nàng đơn độc bất lực bị quân Thương Lang bao vây!

Trong giây phút đó, trái tim hắn giống như bị người ta bóp nát một cách tàn nhẫn trong tay, chỉ thiếu một phần sức lực nữa thôi là có thể khiến hắn ——

Đáng chết! Nữ nhân ngu xuẩn này, vì sao lại không chịu ngoan ngoãn đợi ở nông trường? Vì cái gì mà lại tìm tới nguy hiểm chứ?

Hít sâu vào một hơi, hắn cố gắng đè nén sự lo âu và khẩn trương, nghiêm mặt, tiếp tục răn dạy: “Sư phụ ngươi muốn ngươi tới bảo hộ cho ta, không phải là bảo ngươi tới để chịu chết. Rốt cuộc ngươi có hiểu sự khác biệt trong đó không hả?”

“Nhưng —— nhưng ta lo lắng cho ngươi ——" Nàng thử giải thích.

“Ta không cần ngươi lo lắng!” Hắn nhịn không được hét lớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, Ấn Tâm gần như muốn bật khóc.

Lời hắn nói giống như một cây châm bén nhọn, vô tình không báo trước đâm thẳng vào ngực nàng.

Đúng rồi, từ lúc bắt đầu, hắn đã bày tỏ thái độ rõ ràng, hắn không tin bói toán của sư phụ, cũng như không cần sự bảo hộ của nàng, càng không muốn giữ nàng ở bên cạnh. Từ đầu đến cuối, đều là nàng đơn phương tình nguyện, đều là nàng gà mẹ lo lắng…

Nhìn biểu cảm bi thương của nàng, một chút xót xa ân hận thoáng hiện lên trong đáy mắt sâu thẫm kia, nhưng lời nói đã nói ra lại không có cách nào thu hồi.

Hắn hiểu được bản thân không nên tức giận, nhưng lại không cách nào khống chế.

Nếu như có thể, hắn thật muốn lấy giây thừng trói nàng lại trong phòng, phòng ngừa nàng chạy loạn khắp nơi, tự gây nguy hiểm cho mình!

Bắt buộc mình xem nhẹ sắc mặt đáng thương của nàng, hắn đứng dậy, cứng rắn ra lệnh: “Từ nay về sau, không cho phép ngươi lại gần bất cứ con ngựa nào của nông trường. Lần này ngươi may mắn thoát hiểm, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu. Nếu như ngươi không muốn có cùng kết quả với con ngựa kia thì đừng hành động lỗ mãng nữa!”

À, phải rồi, còn có Tiểu Hoa. Nàng hại chết Tiểu Hoa…

Lời của hắn giống như áp đảo cộng rơm cuối cùng của con lạc đà, môi hồng run lên, oa oa một tiếng, nước mắt dồn nén bấy lâu, rốt cuộc như nước vỡ đê.

Suốt mười tám năm nay, nàng chưa từng nghi ngờ sư phụ. Chỉ là lần này, chỉ sợ sư phụ đã lầm lẫn rồi.

Nàng mới vừa tới Bắc Cương, quặng mỏ Mao Sơn liền bị nổ tung, tiếp theo thiếu chút nữa nàng đã phóng thích kẻ đầu sỏ. Ngay sau đó, Thương Lang quốc án binh bất động ba năm lại trổi dậy, cuối cùng ——

Nàng còn hại chết Tiểu Hoa!

Ôi . . . Có lẽ nàng hoàn toàn không phải là phúc tinh gì. Có lẽ —— có lẽ nàng là tai tinh mới đúng!

Nàng không làm ra được chuyện gì có hồn, chỉ biết gây ra phiền toái. Hơn nữa hắn cũng nói, hắn không cần nàng lo lắng, nàng ở lại chỗ này chỉ khiến hắn thêm tức giận…

Bả vai run rẩy, nàng đột nhiên đứng dậy, vừa lau nước mắt, vừa loạng choạng đến bên giường, cầm lấy gói đồ đặt ở đầu giường, kiên quyết đi về hướng cửa.

“Ngươi làm cái gì?” Hắn nhanh chóng giữ chặt cổ tay của nàng lại. Bởi vì gói đồ trong tay nàng mà sắc mặt của hắn lạnh đi lập tức.

“Ta không cần nữa…” Nàng ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói, hoàn toàn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Cái gì?”

“Thì là ‘Thao Thiết phổ’ đó….” Nàng khóc thút thít. Từ đầu đến cuối, nước mắt trên mặt không ngừng chảy. “Ta hại chết Tiểu Hoa, cho nên… Ta không cần nữa…” Không sai, nàng không cần cái gì hết. Nàng đã hại chết Tiểu Hoa, nàng không thể ở lại mà hại hắn. Nàng là tai tinh, nàng muốn cách hắn thật xa.

Đáng chết, ‘Thao Thiết phổ’ là cái gì? ‘Tiểu Hoa’ là cái quỷ gì đây?

Tiểu nữ nhân này không thể ăn nói rõ ràng được hay sao!

Mặc dù giận đến mức muốn chửi người, nhưng nhìn nàng khóc lóc khổ sở, hắn cũng chỉ có thể kìm nén, hỏi: “‘Thao Thiết phổ là cái gì? Ai là ‘Tiểu Hoa’?”

“Thao. . . . . . Thiết phổ là sách dạy nấu ăn của sư phụ. Sư phụ nói… nói làm tốt sẽ cho ta. Tiểu Hoa là con ngựa mà ta đã đánh cắp… Ta… ta hại chết nó. Cả đời này ta có lỗi với nó…”

Thì ra là con ngựa bị thương ngã xuống đất, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú tàn khốc hiện lên một chút cổ quái.

“Ai nói con ngựa này đã chết?”

“Thì chính là ngươi đó…” Nàng ai oán nhìn hắn. Coi như là lên án, hắn còn cố ý chà muối lên vết thương của nàng. “Hơn nữa, chính mắt ta nhìn thấy…” Trong thời khắc Tiểu Hoa bị trúng tên, nàng bị ném văng trên mặt tuyết, sau đó nàng đã nhìn thấy Tiểu Hoa khổ sở ngã lăn trên mặt tuyết, không ngừng rên rỉ thở dốc.

Bị thương nặng như vậy, Tiểu Hoa nhất định không sống nổi, hu hu ——

"Nó không chết." Hắn cắt ngang ăn năn hối hận của nàng.

"Cái gì?"

"Chỉ có chân sau của nó bị thương thôi.” Nhìn nàng không tin mở to mắt, hắn kìm nén cơn giận vẫn còn đang bốc lửa, chậm rãi giải thích: “Tưởng Hổ đã mang nó trở về. Mấy ngày qua, lão Thạch đều ở trong chuồng ngựa giúp nó trị thương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom