• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 Chương 36. Hóa ra hắn là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế!

Cho dù toàn bộ võ đạo giới Xích Tiêu Thiên cũng được tính là thế gia.

Đương nhiên, Lăng gia nổi danh nhất ở Xích Tiêu Thiên, cũng phải nhắc tới người đã từng là thiên chi kiêu nữ của gia tộc, Lăng Dung.

Khi Lăng Dung ba tuổi, được kiểm trắc ra Ngũ Hành linh căn vạn cổ hiếm thấy, thiên phú tu hành khinh thường cùng thế hệ.

Đã từng Lăng gia cũng coi nàng là lãnh tụ gia tộc tương lai, là một viên tân tinh sáng chói trong võ đạo giới Xích Tiêu Thiên.

Thậm chí quốc quân Đại Hạ Quốc tự mình đến Lăng gia, muốn để nàng làm Thái Tử Phi của Đại Thái tử.

Tương lai truyền vị cho Đại Thái tử, nàng trở thành Đại Hạ Quốc Đế hậu danh chính ngôn thuận.

Ngôi sao tương lai của cổ võ thế gia, Đế hậu tương lai của Đại Hạ Quốc.

Thân phận như thế, đối với Lăng Dung tràn đầy thì có thể nói là cực kỳ vinh quang.

Đáng tiếc...

Nửa năm sau khi Đại Hạ Quốc quân đưa lên hôn ước, trong một đêm Lăng Dung đã mất đi Ngũ Hành linh căn. Từ một thiên chi kiêu nữ đảo mắt biến thành phế vật không thể tu luyện.

Lăng gia mặc dù kiệt lực giấu diếm chuyện này nhưng giấy vẫn không thể gói được lửa, bị Đại Hạ Quốc quân biết được tin tức này.

Sau đó Đại Hạ Quốc quân sau cho Đại Thái tử đến nhà từ hôn, hủy bỏ tất cả hứa hẹn trước đó. Mà Lăng gia bị đả kích nặng, sau đó không gượng dậy nổi.

Thành trò cười của Đại Hạ Quốc, thậm chí toàn bộ Xích Tiêu Thiên.

"Hóa ra nữ tử bị Thái tử từ hôn chính là ngươi." Bạch Phong Tín khẽ vuốt cằm.

Lăng Dung cung kính hành lễ một cái: "Bạch tiền bối, tiểu nữ chỉ cầu một cơ hội cạnh tranh, xin tiền bối thành toàn!"

"Ngươi cảm thấy mình có tư cách nói ra những lời như vậy sao?" Bạch Phong Tín khẽ chau mày.

"Bàn về thực lực, tiểu nữ tay trói gà không chặt, nhưng tiểu nữ đã không đường có thể đi, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền!" Lăng Dung cắn chặt hàm răng.

"Ngây thơ! Rất ngây thơ!"

Bạch Phong Tín quát lớn.

"Nếu là chuyện khác, lão phu có thể xem ngươi đáng thương mà nhượng bộ cũng được."

"Nhưng Trường Sinh Hoa chính là thứ mà lão phu nhất định phải có được, ai muốn muốn cướp chính là kẻ địch của lão phu."

"Ngươi một giới nữ lưu, lão phu không muốn động thủ với ngươi, tự mình cút đi!"

Một đạo uy áp kinh khủng đột nhiên xuất hiện, hung ác vọt tới chỗ Lăng Dung.

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Dung tái đi, bắp chân run lên lui về phía sau mấy bước, kém chút ngã sấp xuống.

Bạch Phong Tín mặt lộ vẻ khinh miệt: "Ngay cả một ánh mắt của lão phu cũng đỡ không nổi, ngươi lấy cái gì tranh với ta?"

"Bên trong Vạn Thú Sơn Mạch, những yêu thú đó cũng không nhân từ giống như lão phu."

"Lão phu kêu ngươi đi ra cũng là cho ngươi một con đường sống!"

Mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Lăng Dung bị buộc thành như vậy thì trong lòng cũng có chút không đành lòng.

Lâm Thông tiến lên an ủi: "Tiểu nha đầu, Bạch chưởng môn nói không sai, bên trong bí cảnh tràn đầy nguy hiểm không biết trước được."

"Đừng nói ngươi, cho dù là chúng ta, nếu là gặp được yêu thú đẳng cấp cao cũng chỉ có nước chạy trốn."

"Ngươi vẫn nên đi đi, người sống trên đời có một số chuyện không thể cưỡng cầu được!"

Lăng Dung chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã ngấn lệ.

Bí cảnh Trường Sinh Hoa, nghe nói nhiều năm mới có thể xuất hiện một lần.

Vì tới đây, nàng đã hao hết tâm huyết.

Thế nhưng bây giờ có cao thủ như Bạch Phong Tín cản ở phía trước, nàng hoàn toàn bất lực.

"Chẳng lẽ... ta nhất định cùng khổ cả đời, mắt thấy toàn bộ Lăng gia sống trong sự chế giễu vô cùng tận của những người khác?"

Trong lòng Lăng Dung nhất thời tràn ngập không cam lòng và thống khổ.

Hô ~

Bành! ! !

Lúc này, một đạo Hắc Ảnh to lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong đám người.

Đám người tập trung nhìn lại thì đúng là một con Thiết Sư Quái to lớn.

Mà khi nhìn thấy rõ con ngươi của Thiết Sư Quái và nhánh cây trên người nó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều thốt lên.

"Cửu giai Thiết Sư Quái!"

"Ông trời ơi, yêu thú đẳng cấp như thế này chỉ có Thần Phách Cảnh đỉnh phong mới có thể đối phó đó!"

"Một nhánh cây thì có thể đâm xuyên qua lồng ngực của nó, sợ là Thần Phách Cảnh đỉnh phong cũng làm không được chứ?"

"Thiết Sư Quái mình đồng da sắt, rất khó làm bị thương, đến cùng là vị cao nhân nào ra tay giết nó?"

Bao gồm cả Bạch Phong Tín ở trong đó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Cửu giai Thiết Sư Quái, phóng tới nhân gian thì đó chính là cường giả Thần Phách Cảnh đỉnh phong.

Mà cao nhân không biết tên đó dùng một nhánh cây thì có thể đâm xuyên qua thân thể nó.

Loại thủ đoạn này có thể nói là nghe mà rợn cả người!

"Sợ là chỉ có Đế Cảnh mới có thể săn giết một con Thiết Sư Quái như thế." Bạch Phong Tín thấp giọng nỉ non.

Lúc này một giọng nói thanh thúy truyền vào trong tai mọi người.

"Cha, ta nhìn thấy nó rơi ở phía trước!"

Không bao lâu.

Một nam tử tuấn mỹ người mặc áo trắng dẫn theo bốn tiểu nữ hài giống như búp bê xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

Mấy người Tuyền Châu vẻ mặt khiếp sợ vây ở xung quanh thi thể Thiết Sư Quái.

"Oa, nó đã chết!"

"Mới đầu ta cứ nghĩ là nó rất lợi hại, nhưng mà không ngờ được là nó không kháng được đòn đánh của cha!"

Tuyền Châu và Tuyền Hi cảm khái vô cùng.

Nghe được bọn họ nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.

Bạch Phong Tín và Lâm Thông càng lộ ra mấy phần kính sợ.

Xem ra con Thiết Sư Quái này chính là bị nam tử tuấn mỹ này giết đi.

Rốt cuộc đối phương là đại năng phương nào, trẻ tuổi như vậy mà lại mạnh mẽ như thế?

Trong đám người, một nam tử người mặc trường bào màu xám trắng đi tới, đi tới trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói: "Hóa ra là Đế phu, bái kiến Đế phu!"

Lâm Hiên hỏi: "Ngươi là?"
Chương 37 Chương 37. Hình tượng người cha hoàn mỹ, không được làm bẩn dù chỉ một chút xíu!

Nam tử một mặt cung kính, nở một nụ cười nói: "Tại hạ Bạch Lộc Thư Viện Ninh Kiệt, trước đó vài ngày ở đại hội văn đàn luận đạo được chiêm ngưỡng phong thái Đế phu, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra Đế phu."

"Thì ra là thế." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.

Nghe được bọn họ đối thoại, đám người Bạch Phong Tín nhất thời kính sợ vạn phần.

Bạch Lộc Thư Viện là Nho Gia Thư Viện nổi tiếng bên trong Bắc Huyền Thiên.

Ninh Kiệt xưng hô Lâm Hiên là Đế phu, như vậy chứng tỏ là Lâm Hiên là nam nhân của Bắc Huyền Thiên Nữ Đế.

"Khó trách người này tiêu sái phiêu dật như vậy, lại mạnh đến mức dọa người như vậy, hóa ra hắn là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế!"

Đám người Bạch Phong Tín bừng tỉnh đại ngộ.

"Tại hạ Xích Tiêu Thiên Phong Nguyệt Tông Bạch Phong Tín, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!" Bạch Phong Tín vội vàng tiến lên hành lễ.

Dù hắn là người của Xích Tiêu Thiên, giờ phút này cũng không thể không chủ động hành lễ với Lâm Hiên.

Trên thực tế, theo Bạch Phong Tín, có thể nhìn thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu đã là vinh hạnh của hắn. Mặc dù Phong Nguyệt Tông có chút danh tiếng ở Xích Tiêu Thiên, nhưng muốn so với Bắc Huyền Thiên Đế phu thì chính là khác nhau một trời một vực, chỉ có thể nhìn lên.

Nhìn thấy Bạch Phong Tín hành lễ, bọn người Lâm Thông cũng bước lên phía trước thi lễ.

"Xích Tiêu Thiên Cự Kiếm Môn Lâm Thông, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

"Xích Tiêu Thiên Diệu Huyền Tông Vương Văn Dương, bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

...

Thấy cảnh này, Lăng Dung đang đứng bên cạnh thân thể nhịn không được run nhè nhẹ lần nữa. Nàng ngẩng đầu, ngước nhìn nam nhân tuấn mỹ phi phàm đứng đối diện mình.

"Ngay cả Bạch Phong Tín vừa mới bức bách ta ở trước mặt hắn cũng phải khúm núm."

"Nam nhân như vậy mới thật sự là tồn tại cao cao tại thượng."

"So với hắn, Đại Hạ Quốc quốc quân, Thái tử có đáng là gì?"

Lăng Dung không khỏi âm thầm lắc đầu.

Lúc trước một tờ hôn ước đó cũng không phải là ý nàng. Chỉ là gia chủ Lăng gia, cũng chính là phụ thân của nàng. Vì lợi ích gia tộc mà cưỡng ép quyết định hôn ước cho nàng và Thái tử.

Không ngờ được là lúc nghe mình mất hết tu vi, linh căn không còn, Đại Hạ Quốc quốc quân và Thái tử lập tức đổi sắc mặt.

Loại tiểu nhân mượn gió bẻ măng như bọn họ cũng có tư cách tự xưng quý tộc? Chỉ sợ trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng!

"Ừm." Lâm Hiên lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Trước khi hiện thân, thần trí của hắn đã bao trùm vị trí của mọi người.

Đối với chuyện Bạch Phong Tín bức bách Lăng Dung hắn cũng biết rõ, cho nên hắn cũng không có hảo cảm với Bạch Phong Tín. Mặc dù chuyện này không có quan hệ gì với hắn nhưng đối với người yêu thích lấy mạnh hiếp yếu, Lâm Hiên rất là xem thường.

"Cha cha, mẫu thân nói mỗi một con yêu thú đều có yêu đan, ngươi nói yêu đan của Thiết Sư Quái giấu ở nơi nào nha?"

Lúc này Tuyền Châu trở lại bên cạnh Lâm Hiên hỏi.

"Đương nhiên là trong bụng." Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng.

Tuyền Hi cũng đi tới: "Mẫu thân nói yêu đan rất hữu dụng, vậy chúng nó là do yêu thú phun ra hay là sinh ra nha?"

Tuyền Ấu vội vàng vọt lên, giơ tay nhỏ lên nói: "Ta biết, chắc chắn là sinh ra!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm đồng thời nhìn về phía Tuyền Ấu: "Làm sao ngươi biết?"

Tuyền Ấu nhìn thấy ba tỷ tỷ đều vẻ mặt không biết rõ tình hình, lập tức đắc ý hất cằm lên, hừ hừ nói: "Bởi vì Cửu Lân Ban Xà trong phòng ta sinh rất nhiều yêu đan."

Mấy người Tuyền Châu nghe xong thì lắc đầu: "Đó rõ ràng là trứng rắn!"

Tuyền Ấu không phục nói: "Không thể nào! Lần trước ta hỏi Cửu Lân Ban Xà, thứ nó sinh phải yêu đan không, nó liên tục gật đầu nói đúng!"

Tuyền Châu che miệng cười nói: "Đó là bởi vì nó sợ bị ngươi khi dễ!"

Tuyền Hi lắc đầu thở dài: "Mẫu thân nói, lúc đầu Cửu Lân Ban Xà trời sinh tính rất hung mãnh, bây giờ sống sờ sờ bị ngươi khi dễ thành một bé ngoan."

Tuyền Hàm gật gật đầu: "Đúng đó, đụng phải Tuyền Ấu, những yêu thú này đều rất đáng thương!"

Lâm Hiên nghe hết cuộc nói chuyện của nữ nhi, không khỏi bị chọc phát cười.

Hóa ra Đông Hoàng Tử U chỉ nói cho chúng nữ nhi về yêu đan, nhưng không có nói kĩ các tri thức về yêu đan cho các nàng biết.

Xem ra, mình có thời gian thì còn phải nói rõ chi tiết chuyện yêu thú với các nàng.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Phong Tín trong tay bưng lấy một quả cầu thuần bạch sắc đi tới. Quả cầu này lớn chừng bằng quả trứng gà, bên ngoài có chín đạo kim quang quanh quẩn. Cho dù thân ở phía xa thì vẫn có thể cảm nhận được phía trên tản mát ra khí tức mãnh liệt.

"Đế phu, đây chính là yêu đan của Thiết Sư Quái." Bạch Phong Tín một mặt lấy lòng.

Hắn cảm thấy Lâm Hiên là Bắc Huyền Thiên Đế phu, chuyện nhỏ nhặt như lấy yêu đan này đương nhiên sẽ không tự mình xuất thủ. Hắn vừa khéo nhân cơ hội này lấy yêu đan ra, lấy lòng Lâm Hiên.

"Oa, hóa ra yêu đan chính là dáng vẻ như thế, nhìn thật thú vị!" Mấy người Tuyền Châu vẻ mặt kinh dị.

Lâm Hiên cười nói: "Thích thì cầm chơi đi."

Tuyền Châu gật gật đầu, lấy yêu đan từ trong tay Bạch Phong Tín đi.

Sau đó bốn tiểu nha đầu vây lại một chỗ, từng người mở to mắt nghiên cứu yêu đan.

Bọn người Lâm Thông đều vẻ mặt hâm mộ nhìn viên yêu đan đó một chút. Yêu đan của yêu thú cấp chín, phóng tới Tu Chân Giới, tuyệt đối là bảo vật giá trị liên thành. Nếu như có thể luyện hóa hấp thu, không nói có thể lập tức tăng lên một cái đại cảnh giới nhưng ít nhất nửa cái cảnh giới là chắc chắn.

Nhưng mà thứ này vốn là của Bắc Huyền Thiên Đế phu. Bọn họ cho dù lại trông mà thèm cũng không dám động một chút ý đồ xấu nào.

Lúc này, một thân ảnh kiều tiểu bỗng nhiên phóng tới trước mặt Lâm Hiên, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt hắn.

Lăng Dung khẩn cầu: "Đế phu, tiểu nữ Lăng Dung, xin ngài mở kim khẩu để ta có thể đi vào bí cảnh này."
Chương 38 Chương 38. Hình tượng người cha hoàn mỹ, không được làm bẩn dù chỉ một chút xíu! (2)

Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn xuống nàng: "Bên trong bí cảnh hung hiểm khó lường, bọn họ đã nói với ngươi rất rõ ràng, tại sao ngươi còn muốn chịu cửu tử nhất sinh tiến vào?"

Sắc mặt đám người Bạch Phong Tín lập tức đại biến. Hóa ra những gì mà mình vừa nói tất cả đều bị Bắc Huyền Thiên Đế phu nghe vào trong tai.

Nếu đúng như thế thì thật là đáng sợ!

"Bởi vì ta muốn cho phụ mẫu ngẩng đầu làm người! Để người của Lăng gia lấy lại tôn nghiêm làm người!"

Lăng Dung nặng nề dập đầu xuống đất: "Chỉ cầu Đế phu cho ta một cơ hội, nếu như thành công, tiểu nữ lấy mệnh báo!"

Lâm Hiên nhìn thấy trong mắt Lăng Dung có một cỗ quật cường và bốc đồng không cách nào hình dung. Loại tín niệm thẳng tiến không lùi này, lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy trong mắt một nữ tử.

"Ngoại trừ những lý do ngươi nói này, ngươi muốn làm nhất vẫn là tìm lại thiên phú, sau đó đánh mặt Đại Hạ Quốc quân và Thái tử chứ?" Lâm Hiên nghiền ngẫm hỏi.

Lăng Dung nuốt một ngụm nước bọt: "Mới đầu, đúng là ta có suy nghĩ này."

"Nhưng sau khi bái kiến Đế phu ngài, ta cảm thấy loại người như bọn họ hoàn toàn không xứng ta uổng phí tâm huyết."

"Cho nên ta đã bỏ đi ý nghĩ này."

Lâm Hiên khẽ gật đầu, hắn nhìn ra được Lăng Dung không có nói sai.

Lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám người Bạch Phong Tín, Lâm Hiên hỏi: "Các ngươi nói thế nào?"

Bọn người Bạch Phong Tín vội vàng hành lễ: "Hết thảy nghe theo Đế phu!"

Trước mặt cường giả, cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám tự làm chủ.

Lâm Hiên đưa mắt nhìn Lăng Dung: "Vậy thì tốt, cho ngươi một cơ hội."

"Đa tạ Đế phu!" Lăng Dung vội vàng dập đầu, kích động không thôi.

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, dời mắt khỏi người nàng. Sở dĩ trợ giúp Lăng Dung, ngoại trừ tương đối thưởng thức nàng chơi liều ra thì quan trọng nhất là làm một tấm gương tốt cho chúng nữ nhi. Dù sao, trong lòng các nàng mình có hình tượng rất vĩ ngạn. Nếu như ngay cả tiện tay mà cũng không chịu xuất thủ, đó có khác gì đám người Bạch Phong Tín lấy mạnh hiếp yếu đâu? Hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng chúng nữ nhi, không được làm bẩn dù chỉ một chút xíu!

Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Hiên đóng vai chúa cứu thế một lần, mấy người Tuyền Châu đều cười vui vẻ.

"Cha đúng là một người tốt!"

"Ừm!"

"Ừm ừm!"

"Ân ân ân!"

Đám người Bạch Phong Tín đỏ mặt.

Sớm biết gặp được Đế phu, vừa rồi đã không ngang ngược ngăn cản Lăng Dung. Ai, nói cho cùng thì vẫn là Lăng Dung tốt số, dưới tình huống này mà còn có thể gặp được đại quý nhân như Đế phu.

Mà trong lúc mọi người đang có mặt ở đây cảm khái vạn phần.

Kim quang xoay tròn bỗng nhiên nổ tung, một cỗ linh khí vô cùng nồng nặc xuyên thấu qua kim quang vọt ra.

"Bí cảnh mở!"

……………………………………….

Theo linh khí tràn ra ngoài, kim sắc quang mang lớn ra gấp mấy trăm lần. Trong nháy mắt, một cái cửa vào hình tròn kim sắc cự đại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.

Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu lập tức tiến lên trước, từng người đều vẻ mặt tò mò.

"Hóa ra đó chính là bí cảnh!"

"Nhìn có vẻ chơi rất vui!"

"Các ngươi nói bên trong có cái gì?"

"Không biết nha, rất hấp dẫn người!"

Lâm Hiên tiến lên hỏi: "Các ngươi cũng muốn đi vào sao?"

"Muốn!" Các tiểu nha đầu lập tức nhấc tay reo hò.

"Vậy thì tốt, cha dẫn các ngươi đi vào xem một cái." Lâm Hiên lập tức thỏa mãn nguyện vọng của chúng nữ nhi.

"Đế phu, mời!"

Đám người Bạch Phong Tín chia hai bên đứng trước cửa vào bí cảnh, không ai dám tiến vào trước.

Lâm Hiên một tay nắm hai tiểu nha đầu, đi vào bí cảnh trước.

Bọn người Bạch Phong Tín theo sát phía sau, Lăng Dung cũng bước nhanh theo.

Sau khi tiến vào bí cảnh, Lâm Hiên nhìn thấy không gian bốn phía hoàn toàn khác với bên ngoài. Từng đạo Linh Vụ mờ mịt khiến cho bí cảnh như là tiên cảnh nhìn không thấu. Hơn nữa cây cối thảm thực vật nơi này khỏe mạnh cao lớn lạ thường, tựa như là tiên giới chân chính.

"Đế phu, vậy chúng ta tự do hành động." Bạch Phong Tín tiến lên hành lễ nói.

Tốt nhất Trường Sinh Hoa tạm thời là đừng nghĩ đến, nhưng cái bí cảnh này khổng lồ như vậy, vẫn có không ít bảo bối tốt.

Bạch Phong Tín chuẩn bị chào hỏi Lâm Hiên sau đó dẫn người trong tông môn tông môn tự do hoạt động.

Mấy người Lâm Thông cũng nhao nhao tiến lên hành lễ.

Lăng Dung lại bái Lâm Hiên: "Đế phu, đại ân suốt đời khó quên!"

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.

Đối với Lăng Dung, hắn chỉ có thể giúp đến đây.

Về phần tiếp theo nàng sẽ làm thế nào cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm.

Nói xong, đám người chuẩn bị ai đi đường nấy.

Hô ~ hô ~

Tình thế đột nhiên thay đổi.

Hai đạo quang mang một trắng một đen bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Mà theo bọn chúng xuất hiện, bí cảnh vốn nhìn đã là hư vô mờ mịt càng thêm thâm bất khả trắc.

Nồng độ Linh Vụ đạt đến cấp bậc kinh người. Đặt mình vào trong đó như là bị che kín hai mắt, tứ phương mờ mịt. Dù Lâm Hiên là cường giả Đế Cảnh cũng chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong phạm vi một trượng.

Đám người lấy lại tinh thần, hai đạo quang mang hắc bạch đã hội tụ thành một cái Thái Cực đồ án cực lớn. Thái Cực Đồ hai bên đen trắng, tựa như là hai phiến cửa to lớn, ngăn đường bí cảnh.

Mắt trần có thể thấy chính giữa hai đạo quang mang hắc bạch của Thái Cực Đồ dần hiện ra một cái chữ "tử" và một cái chữ "sinh".

Tông chủ Diệu Huyền Tông Vương Văn Dương nhướng mày: "Lại là Sinh Tử Môn!"

Bạch Phong Tín nhìn về phía hắn nói: "Vương Tông chủ, cái gì gọi là Sinh Tử Môn?"

Diệu Huyền Tông của Vương Văn Dương chính là tông môn tinh thông kỳ môn độn giáp, phong thuỷ thôi diễn nhất bên trong Xích Tiêu Thiên. Bởi vậy đối với cái Sinh Tử Môn này, ngay cả Bạch Phong Tín cũng không thể không thỉnh giáo hắn.

Vương Văn Dương nói ra: "Cái gọi là Sinh Tử Môn chính là cửa vào thời không thông hướng hai cái bí cảnh khác biệt."

"Thế giới sau chữ Sinh tương đối bình thường, giống như bí cảnh chúng ta gặp được trước kia."

"Nhưng nếu là tử, vậy thì thế giới sau nó hung hiểm khó lường!"
Chương 39 Chương 39. Sinh Tử Môn, Huyền Không Phi Long!

"Căn cứ cổ sử ghi chép, nếu là ngộ nhập tử môn, thậm chí có thể lập tức ngã vào Cửu U Luyện Ngục, cho dù là cường giả Đế Cảnh cũng chỉ có một con đường chết!"

Tê ~

Vương Văn Dương nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm hít một hơi khí lạnh.

Hóa ra phía sau Sinh Tử Môn còn cất giấu huyền cơ to lớn như vậy.

Tuyền Châu chỉ vào sinh môn nói ra: "Thúc thúc, phía trên kia đã tiêu chú sinh môn, chúng ta trực tiếp tiến vào là được rồi nha!"

Vương Văn Dương lắc đầu: "Công chúa có chỗ không biết, Thái Cực chi đạo, biến hóa vô tận."

"Một đen một trắng này đại biểu âm dương, khởi, thừa, chuyển, hợp, thay đổi liên tục."

"Phía trên biểu hiện chính là sinh môn, đằng sau chưa hẳn là một đường bằng phẳng thật."

"Cần trải qua thôi diễn tính toán tinh vi mới có thể phá giải ảo diệu bên trong!"

"Vậy mà phức tạp như vậy!" Tuyền Châu một mặt kinh ngạc.

Tuyền Hi lắc đầu: "Xem ra muốn đi vào cũng không phải chuyện dễ đâu!"

Vương Văn Dương cười nói: "Công chúa đừng vội, tại hạ có thể tìm được đường đi vào!"

Nói xong, hắn lấy từ trong nạp giới ra một cái hoàng kim la bàn tạo hình tinh xảo, tản ra cổ phác chi khí.

Bạch Phong Tín ánh mắt sáng lên: "Cái này hẳn là chí bảo trấn tông của Diệu Huyền Tông, Khai Nguyên La Bàn?"

"Đúng vậy!"

Vương Văn Dương gật đầu: "Đây là Linh giai thượng phẩm Bảo khí, tập tam hợp, tam nguyên, càn khôn quốc bảo, Long Môn đại bát cục, tất cả pháp vào một thân, chắc chắn có thể suy tính ra sinh môn chân chính!"

Bọn người Bạch Phong Tín, Lâm Thông đều yên lặng gật đầu.

Lấy tạo nghệ của Vương Văn Dương, tăng thêm cái Khai Nguyên La Bàn này, không khó phá giải cái Thái Cực Sinh Tử Môn này.

Sau đó Vương Văn Dương cầm Khai Nguyên La Bàn đi tới trước Thái Cực Sinh Tử Môn. Có thể nhìn thấy kim đồng hồ trên la bàn nhanh chóng chuyển động. Từng đạo hào quang vàng óng huyền diệu nương theo từng cái văn tự viễn cổ thâm ảo dày đặc từ trên la bàn hiển hiện.

Trước mắt mọi người giống như xuất hiện một cái tinh hệ màu hoàng kim. Mỗi một viên tinh thần bên trong đó đều đang lấy tốc độ cực nhanh thôi diễn thay đổi.

Cạch!

Kim đồng hồ bên trên Khai Nguyên La Bàn vang lên một tiếng, đột nhiên ngừng lại.

"Tìm được!" Vương Văn Dương bóp ra một cái ấn quyết huyền diệu, chỉ hướng Tây Bắc Thái Cực Sinh Tử Môn.

Sau đó thấy kim sắc ấn quyết nhanh chóng đi vào bên trong Thái Cực Đồ, trong chớp mắt đã thôn phệ hết đen trắng Thái Cực Đồ.

Mà lúc này, một cái kim sắc quang đoàn lớn xuất hiện ở trước mắt. Nhìn vào cũng biết đó là lối vào bí cảnh chân chính.

"Đế phu, mời!"

Vương Văn Dương vui mừng trong lòng, lần này xem như là biểu hiện được trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu!

Nhưng mà bất ngờ là Lâm Hiên cũng không hề động. Mà là giơ tay lên nói ra: "Đợi thêm một chút."

Đám người lộ ra một tia kinh ngạc, hẳn là chuyện còn không có giải quyết?

Hô ~

Kim sắc bí cảnh chi môn xảy ra thay đổi lần nữa.

Một đoàn Hỗn Độn kim quang huyền bí như là sóng nước nổ tung ở vị trí trung ương, hóa thành vô số tia sáng dài nhỏ, uyển như du long không ngừng xoay tròn. Không bao lâu sau, vô số kim sắc ấn quyết từ Hỗn Độn kim quang bị phóng xuất ra, tạo thành một đạo quang thuẫn cực lớn.

Bên trong quang thuẫn tràn ngập sát phạt chi khí, hình như chỉ cần đi vào là sẽ bị xé thành mảnh nhỏ ngay lập tức.

Mà lúc này, Khai Nguyên La Bàn trong tay Vương Văn Dương, kim đồng như là phát điên, điên cuồng quay. Hoàn toàn không dừng được!

"Đây là?" Vương Văn Dương biến sắc, vội vàng lui lại mấy bước.

Loại quang thuẫn bá đạo quỷ bí này, hắn chưa từng nghe thấy.

Lâm Hiên đi lên trước một bước, cười nhạt một tiếng: "Đây là có người cố ý chế tạo ra trở ngại, tên là 'Huyền Không Phi Long'."

Hắn nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây không nhịn được mà bàn tán.

"Có người cố ý chế tạo? Không phải là người sáng tạo bí cảnh này đó chứ?"

"Huyền Không Phi Long, nghe rất lợi hại!"

"Nói cách khác, không phá Huyền Không Phi Long, chúng ta không thể nào tiến vào bí cảnh?"

Đám người đồng thời quay qua nhìn Lâm Hiên.

Nghĩ lại, ngay cả Vương Văn Dương cũng không nhận ra, Đế phu lại có thể nói toạt ra. Như vậy chứng tỏ là Đế phu cực kỳ hiểu rõ "Huyền Không Phi Long" này.

Nói không chừng hắn đã nghĩ ra biện pháp phá giải "Huyền Không Phi Long".

……………………………………

Vương Văn Dương đi đến trước mặt Lâm Hiên, cung kính hành lễ: "Đế phu, có thể nói rõ chi tiết một chút hay không, rốt cuộc 'Huyền Không Phi Long' là như thế nào?"

Hắn chấp chưởng Diệu Huyền Tông, tồn thế đã hơn một vạn hai ngàn năm. Từ khi lên làm chưởng môn, cũng học được hết học thức và bản lĩnh lão tổ tông để lại. Duy chỉ có không biết "Huyền Không Phi Long" là cái gì.

Lâm Hiên ngôn hành cử chỉ khiến cho trong lòng Vương Văn Dương khẳng định vị Bắc Huyền Thiên Đế phu này chắc chắn học thức uyên bác hơn mình tưởng tượng nhiều.

Lâm Hiên thản nhiên nói: "Cái gọi là Huyền Không Phi Long, nói trắng ra là một cái trận pháp Phong thủy."

"Huyền chỉ thời gian, Không chỉ không gian, mà Phi Long đại biểu sát phạt chi khí!"

"Trận pháp này thành ở ba mươi sáu ngàn năm trước, chính là do Phi Long Chân Nhân sáng tạo."

Sau khi bọn người Vương Văn Dương nghe xong, nhao nhao lộ ra vẻ chấn kinh.

"Khó trách quang thuẫn này nhìn lợi hại như thế, hóa ra là một cái trận pháp viễn cổ!"

"Đế phu quả nhiên kiến thức uyên bác, ngay cả trận pháp bực này cũng có thể nhận ra!"

"Đúng là thêm kiến thức!"

Sau đó Vương Văn Dương lắc đầu thở dài: "Khó trách Khai Nguyên La Bàn ta không có được bất cứ tác dụng gì, trận pháp này quá mạnh!"

Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Ai nói Khai Nguyên La Bàn không có tác dụng?"

"A?" Vương Văn Dương đầu tiên là giật mình, sau đó lộ ra một tia hiểu rõ: "Quả nhiên Đế phu ngài đã có phương pháp phá giải!"

Đám người Bạch Phong Tín cũng yên lặng gật đầu. Đế phu có thể nói về "Huyền Không Phi Long" thấu triệt như thế, hắn sao có thể không biết biện pháp phá giải được?
Chương 40 Chương 40. Bị chúng nữ nhi chọc cười!

Liên tưởng đến "Huyền Không Phi Long" chính là trận pháp viễn cổ, đám người càng sùng bái kính sợ Lâm Hiên hơn mấy phần.

"Như vậy đi Đế phu, ta nên dùng Khai Nguyên La Bàn này như thế nào?" Vương Văn Dương vội vàng xin chỉ thị.

Lâm Hiên đưa tay chỉ hướng kim sắc quang thuẫn to lớn trước mặt: "Dùng Khai Nguyên La Bàn định vị, Tiên Thiên Hà Đồ bốn chín vị, Hậu Thiên Lạc Thư sáu tám vị, như vậy là có thể phá đi!"

Có được Thập Phương Trận Đồ, cho dù là trận pháp lịch sử lâu đời như "Huyền Không Phi Long" cũng không gây khó khăn được cho Lâm Hiên, có thể tiện tay phá giải. Thậm chí hắn chỉ cần hơi chỉ điểm một chút là được.

"Vâng bây giờ ta lập tức làm ngay!" Vương Văn Dương trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ sùng bái.

Tiên Thiên Hà Đồ, Hậu Thiên Lạc Thư. Chính là điển tịch huyền diệu thâm ảo nhất trong kỳ môn phong thủy học hai bộ. Lâm Hiên lại thuận miệng có thể nói ra hai vị trí trong số bọn chúng. Khả năng như thế khiến cho Vương Văn Dương có cảm giác như mình đã găp được tuyệt thế cao nhân.

Giờ khắc này, trong lòng hắn, hình tượng Lâm Hiên trở nên vĩ ngạn đến tột đỉnh.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây bao gồm Bạch Phong Tín cũng âm thầm tán thưởng không thôi. Lâm Hiên thâm ảo khó hiểu, càng như vậy thì càng khiến cho người ta cảm thấy hắn lợi hại.

Lúc này Vương Văn Dương đã đi tới trước kim sắc quang thuẫn to lớn. Hắn toàn lực vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, hợp thành một thể với Khai Nguyên La Bàn trong tay, điều khiển kim đồng hồ phân biệt chỉ hướng mà Lâm Hiên nói tới.

Hô ~ hô ~

Ở hướng mà kim đồng hồ chỉ, quang thuẫn to lớn lập tức xuất hiện hai đoàn ánh sáng màu đỏ.

Lâm Hiên lạnh nhạt nói ra: "Hai nơi này chính là tử huyệt của trận pháp này, lấy chân khí phá đi là được."

"Rõ!"

Vương Văn Dương thu hồi Khai Nguyên La Bàn, hai tay đồng thời vận khí nhắm ngay hai đoàn hồng quang vỗ xuống.

Ầm ầm!

Trong tiếng vang to lớn, toàn bộ quang thuẫn giống như một tấm gương vỡ nát, chia năm xẻ bảy. Mà sau khi kim quang biến mất, không gian vốn u ám lập tức trở nên sáng hơn rất nhiều.

"Rốt cục khôi phục lại dáng vẻ của bí cảnh lúc trước!"

"Lợi hại lợi hại!"

"Bắc Huyền Thiên có Đế phu có thể nói là may mắn lớn!"

Phá giải Huyền Không Phi Long, Vương Văn Dương chỉ là người nghe lệnh rồi làm, Lâm Hiên mới là công thần. Giờ khắc này, sự kính sợ mà mọi người dành cho Lâm Hiên lên đến đỉnh điểm.

"Cha, mau dẫn chúng ta đi vào bên trong đó đi!"

Mấy người Tuyền Châu đã sớm không đợi được nữa, kéo Lâm Hiên đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.

Mấy người Bạch Phong Tín liếc nhìn nhau, nhao nhao dẫn theo đội ngũ của mình tán đi. Lăng Dung thì nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hiên, nắm thật chặt nắm đấm.

"Đế phu, ta nhất định sẽ thành công!"

"Đại ân đại đức của ngươi, Lăng Dung nhất định sẽ báo đáp!"

Cho đến khi bóng dáng Lâm Hiên biến mất không thấy nàng mới vội vàng đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.

Giờ phút này, Lâm Hiên đã dẫn theo chúng nữ nhi đi được một dặm đường. Không khí bốn phía dần dần trở nên ngột ngạt, Lâm Hiên buông thần niệm ra, cảm nhận được xung quanh có không ít yêu thú ẩn núp. Nhưng mà đều là yêu thú cấp thấp, không đáng để lo.

Ngao ~

Rít lên một tiếng, trong bụi cỏ Linh Vụ lượn lờ bỗng nhiên sáng lên ba đôi mắt xanh rờn. Ba con sói hoang toàn thân đen nhanh nhe răng trợn mắt với Lâm Hiên và bọn nhỏ.

"Là Linh giai yêu thú!"

Tuyền Châu ngẩng đầu hỏi Lâm Hiên: "Cha, có thể để chúng ta đối phó bọn chúng hay không?"

Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng: "Đương nhiên có thể."

Có thần niệm của hắn bao phủ xuống, bọn nhỏ sẽ không gặp được bất kỳ nguy hiểm nào.

Tuyền Châu nhìn thoáng qua ba cô muội muội: "Chúng ta cùng tiến lên!"

"Được!"

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nhao nhao giơ trường kiếm lên.

Lâm Hiên thấy thế thì âm thầm cảm khái, bốn nha đầu này đúng là kế thừa được tính cách của Đông Hoàng Tử U một cách hoàn mỹ. Khi nên xuất thủ thì hoàn toàn không có chút dây dưa dài dòng nào.

Sau đó hắn nhìn thấy được mấy người Tuyền Châu cùng nhau xông về phía ba con sói hoang đó.

Linh giai sói, gần như không có bất kỳ thần trí gì, toàn thân chỉ có khát máu cuồng bạo chi khí nguyên thủy nhất. Nhìn thấy các tiểu nha đầu lao đến, bọn chúng cảm thấy mình bị khiêu khích cho nên không chút do dự vọt lên.

Xoát xoát xoát xoát ~

Nhưng hiển nhiên bọn chúng đã đánh giá thấp bốn tiểu nha đầu trắng nõn nà trước mắt. Mấy người Tuyền Châu được song trọng chân truyền của hai người Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, mỗi một kiếm xuất ra đều vô cùng lăng lệ.

Chỉ một lần giao thủ, ba con sói hoang đã bị giết đến hoa rơi nước chảy.

Bành bành bành!

Sói hoang đồng thời nặng nề mà ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên thảm liệt.

"A!" Mấy người Tuyền Châu lòng tin tăng nhiều, lại giơ kiếm xông lên một lần nữa.

Đám sói hoang kinh hô một tiếng, vội vàng từ dưới đất bò dậy, kéo lấy vết thương chui vào trong bụi cỏ bỏ trốn.

"Đừng có để cho những tên xấu xa đó chạy trốn mất!"

Mấy người Tuyền Châu cũng lập tức vọt vào trong bụi cỏ. Chỉ trong một cái nháy mắt. Bụi cỏ khẽ động, bốn tiểu nha đầu lại quay đầu chạy ra.

"Oa, sói hoang thật là lớn!"

"Cha, có đại phôi đản đang đuổi theo chúng ta!"

"Cha, cứu mạng!"

"Chạy mau chạy mau, nếu không thì nó sẽ cắn cái mông của chúng ta!"

Mới vừa rồi chúng nữ nhi còn đấu chí bừng sôi, trong nháy mắt lại mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Từng người đều ôm kiếm, một đôi chân ngắn nhỏ liều mạng chạy, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Lâm Hiên mới tốt.

Lâm Hiên nhìn thấy một con sói hoang to lớn cao nửa trượng từ trong bụi cỏ xông ra, bên trong con ngươi của nó có tới bốn vòng sáng. Hiển nhiên con tứ giai sói hoang này không phải là các tiểu nha đầu có thể đối phó được.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa hoảng sợ vừa đáng yêu hiện rõ trên mặt chúng nữ nhi, Lâm Hiên bị chọc cười. Hắn tiện tay hút một cục đá lên, dùng ngón tay bắn đi ra.

Bành! !
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom