• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Hot Truyện Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền 2022 (1 Viewer)

  • nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-1123

Chương 1123: Đan dược (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
84548.png

Xem ảnh 2
84548_2.png
“Đẹp!” Giáp Nhất tối sầm mặt xuống, lập tức gật đầu, “Quả là xinh đẹp.”



“...”



Hai người trừng nhau một lát, Hạ Sơ Thất không nhịn được cười, thế là cong môi lên, bật cười “hề hề” hai tiếng rồi ghé vào trên ghế xe, bả vai không ngừng run rẩy. Giáp Nhất thấy nàng cười vui vẻ như thế, gương mặt đang căng ra cũng dịu đi không ít.



“Có thể nói được chưa? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”



“Muốn tới quân doanh hộ vệ mà.” Hạ Sơ Thất thẳng lưng, nửa cười nửa không nhìn hắn ta, “Phu quân lâu ngày không về nhà, e là có người phụ nữ khác. Ta đang rất rảnh rỗi, chi bằng tới đó để bắt kẻ thông dâm?”



Cổ họng Giáp Nhất nghẹn lại, nhìn cảm xúc trong mắt nàng rồi đột nhiên có cảm giác muốn đứng lên mặc niệm cho Tấn vương.



Hắn ta tin rằng ngài ấy nhất định sẽ rất thảm.



Xe ngựa lắc la lắc lư, khoảng một canh giờ mới tới nơi.



Triệu Tôn trị quân rất nghiêm khắc, từ khi bắt đầu thấy cờ của quân doanh hộ vệ là có thể nhìn thấy binh lính thủ vệ, còn cả những trạm canh gác có binh sĩ mang thương và kích đi tuần tra.



Xe ngựa của Hạ Sơ Thất tới nơi thì dừng lại, thủ vệ gác cổng chỉ nhìn thoáng qua theo thông lệ liền cho bọn họ đi. Đây không phải là lần đầu tiên nàng tới đây, những người này đều nhận ra nàng, bởi nàng có “vị trí chiến lược” trong lòng của Tấn vương, cho nên đa phần bọn họ đều biết rằng đắc tội với bà cô này còn đáng sợ hơn nhiều so với đắc tội với Tấn vương điện hạ.



“Hí!”



Xe ngựa dừng lại trước cửa doanh trại của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất được Thần Hi đỡ xuống xe, đi trên một đoạn đường ngắn nhưng lầy lội, nàng cau mày, lúc ở bậc thang, nàng tìm mảnh vải lau hài, đang muốn đi vào trong phòng thì lại thấy Bính Nhất mặc áo giáp vội vàng chạy ra ngoài.



“Điện hạ đâu?”



Bính Nhất nhìn thấy nàng thì lắp bắp kinh hãi.



“Vương phi... Sao người lại tới đây?”



Người nhạy bén như Hạ Sơ Thất thấy ánh mắt trốn tránh của y liền phát hiện ra y có điểm khác thường. Nàng dừng bước, mím môi nhìn y một lát rồi không nói một lời mà lập tức đi vào trong phòng.



“Vương phi...” Bính Nhất đưa tay cản nàng lại.



Hạ Sơ Thất hừ lạnh một tiếng, không thèm ngừng lại mà nâng gối định đạp thật mạnh lên người y.



Đây là một biện pháp cực kì vô lại, Bính Nhất bị bất ngờ, nào dám tiếp xúc thân thể với nàng chứ? Không đợi nàng đụng vào, mặt y đã đỏ rực, lập tức lui về phía sau, đến khi lưng y dán hẳn lên tường.



“Vương phi, người chờ một lát, thuộc hạ sẽ vào phòng thông truyền ngay.”



“Thông truyền? Thông cái gì mà truyền cái gì?” Hạ Sơ Thất nhìn y, cười chế nhạo: “Bình thường ta lui tới chẳng bao giờ phải thông truyền gì cả, sao hôm nay lại có quy củ rồi? Đừng có nói là mới gần một tháng không gặp, điện hạ đã giấu người phụ nữ khác trong phòng nhé?”



Bính Nhất đau đầu, liếc mắt về phía phòng trong, cười làm lành với nàng.



“Vương phi nói đùa rồi, làm sao có thể có chuyện đó được?”



“Vậy thì là gì?”



“Không... không có gì.”



Bộ dạng Bính Nhất rất quẫn bách.



Hạ Sơ Thất nghĩ, nếu có cái lỗ nào đó ở đây thì hẳn là y sẽ tìm cách chui vào luôn. Nàng mỉm cười, “Được rồi, ngươi nhìn đi, ta còn mang thuốc cho gia đây này, nếu ngươi còn ngăn cản thì một lát nữa thuốc nguội, ta sẽ bắt ngươi tới hỏi tội đó.” Nàng chớp chớp mắt, không để ý tới Bính Nhất mà bước nhanh vào trong phòng.



“Triệu Thập Cửu!”



Nàng vốn tưởng rằng trong phòng sẽ có cái gì đó không nên xem, nhưng mà rõ ràng bên trong không có trò gì cả, Triệu Tôn nghe thấy giọng nói của nàng liền từ trong phòng đi ra. Thấy là nàng, trên mặt hắn không có chút giật mình nào cả, chỉ mỉm cười, đón lấy bát thuốc trong tay nàng, lại giúp nàng gỡ áo choàng trên vai xuống, đưa cho Trịnh Nhị Bảo đứng cạnh rồi hỏi một câu vô nghĩa y như lúc nãy Bính Nhất hỏi nàng:



“A Thất, sao nàng lại đến đây rồi?”



“Tấn vương điện hạ bận rộn vô cùng, đã hơn hai mươi ngày không hề hồi phủ, trong lòng thiếp lo lắng, nên mới muốn tới đây nhìn một chút xem sao...” Hạ Sơ Thất mỉm cười, chua chát nói, lại dùng ánh mắt “không thân thiện” nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Triệu Tôn, cuối cùng lại cố ý nhìn thoáng qua sau lưng hắn: “Chàng sai người chặn thiếp ở cửa là có ý gì? Hay chàng thật sự đã giấu người phụ nữ khác trong buồng?”



Triệu Tôn dở khóc dở cười, vỗ đầu nàng, thản nhiên nói, “Làm sao có chuyện đó được chứ? Đây là trong quân doanh, đừng nói phụ nữ, mà ngay cả heo cái cũng không có.”



“Phụt”, Hạ Sơ Thất bị hắn chọc cười.



“Chàng nói gì thế hả… heo cái nó rất vô tội biết chưa?”



Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, trên môi vẫn mang theo ý cười, “Gần đây quân vụ trong quân doanh bận rộn, đi đi về về trong thành Bắc Bình thì hơi mất công sức, vậy nên ta mới tá túc lại trong doanh. A Thất giận ta sao?”



Hắn vừa nói xong, Bính Nhất liền ở sau lưng nàng nháy mắt với hắn.



“Gia, thời gian không còn sớm...”



Hạ Sơ Thất không nghe thấy Bính Nhất nói gì nhưng lại thấy Triệu Tôn và y lại có liếc mắt nhìn nhau trong lúc nói. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Bính Nhất, lại nhìn kĩ quần áo trên người Triệu Tôn, rồi như chợt hiểu ra, khẽ nhướng mày:



“Thì ra thiếp tới không đúng lúc, hai người đang vội rời đi sao?”



Nàng vừa nói xong, trong phòng liền trở nên yên tĩnh.



Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng, Triệu Tôn xoa trán, đột nhiên thấy hơi nhức đầu. A Thất không phải là người thích đeo bám, nàng phân rõ phải trái đúng sai, mọi việc đều có thể thuyết phục được, chỉ khi nào nàng quyết tâm muốn truy cứu rõ một sự việc nào đó thì rất khó đối phó cho qua, bởi vì ánh mắt nàng rất sáng tỏ, suy nghĩ cũng rõ ràng.



Hắn chần chừ trong chớp mắt, rồi phất tay áo, ý bảo Giáp Nhất, Bính Nhất và cùng Trịnh Nhị Bảo đang vây xem lui xuống, lúc này mới đỡ nàng ngồi xuống bàn làm việc, sau đó lướt nhẹ qua đống công văn chồng chất trên bàn, lấy ra một cái, đặt ở chỗ trống trước mặt, tự mình rót một chén nước đặt trước mặt nàng.



“Có chút chuyện, nhưng mà không phải là chuyện gấp. A Thất, nàng uống chút nước trước đi.”



Hạ Sơ Thất vuốt ve chén nước, không uống mà chỉ ngửa đầu lên hỏi hắn: “Chàng đi đâu?”



Triệu Tôn nhíu mày, vuốt ve tóc nàng, đưa chén nước tới đặt bên môi nàng, đợi nàng uống xong mới tiếp tục bình tĩnh nói, “A Thất, chuyện này ta vốn không muốn nói cho nàng biết, sợ nàng lo lắng.”



“Chuyện trong triều đình sao?”



Tai nàng không nghe được nhưng mắt lại rất tinh tường, rất dễ nắm bắt được trọng điểm.



Triệu Tôn không hề do dự, gật đầu nói: “Gần đây trong triều không được yên, nàng cũng biết một chút rồi đó. An vương Triệu Khu xảy ra chuyện, đã bị áp giải từ Thục Trung hồi kinh. Mấy ngày nay, bên Tương vương cũng lửa cháy đến nơi, hắn đang cầu viện xung quanh. Người tiếp theo Triệu Miên Trạch đối phó là hắn, chắc chắn hắn ta sẽ bắt đầu ăn những quả hồng mềm trước… Nhưng A Thất biết rồi đó, người mà hắn ta kiêng kỵ thật sự là ta. Hiện giờ tuy rằng tạm thời Bắc Bình không sao, nhưng ta lại không thể không chuẩn bị gì cả.”



Hắn nói rất nghiêm túc, ngay cả khi Hạ Sơ Thất chỉ nhìn cũng có thể đoán được bảy tám phần, quả nhiên không khác biệt mấy với những gì nàng biết lúc trước. Lâu như vậy mà Triệu Tôn không quay về phủ Tấn vương, đương nhiên là hắn sẽ không ở quân doanh hộ vệ, chờ Triệu Miên Trạch xử lý người ngoài xong sẽ ra tay với hắn. Tần diệt sáu nước cũng là diệt từng bộ phận một, Triệu Miên Trạch triệt phiên, đương nhiên cũng sẽ sử dụng biện pháp tương tự.



Trên thực tế, hơn một năm nay, bởi vì tai nàng không tiện nên rất ít khi bàn những chuyện chính sự với Triệu Tôn, hơn nữa, thân phận nữ nhân của nàng ở thời này có rất nhiều điểm hạn chế, đôi khi không tiện ra mặt. Nhưng chuyện tới nước này, nàng không muốn tham gia thì dường như giờ cũng không phải do nàng quyết định nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom