• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (4 Viewers)

  • Chương 3031-3040

"Vậy người mạnh nhất của nhà họ Tần thì sao? Thực lực của người đó như nào?", Tô Minh tiếp tục hỏi.



"Nhà họ Tần có một vị lão tổ tông đang gần đất xa trời, thế nhưng lại có thực lực là cảnh giới bán bộ Nguyên, trừ khi nhà họ Tần rơi vào tình cảnh sinh tử, nếu không vị lão tổ tông này sẽ không ra tay, bởi lẽ, mỗi một lần ra tay đều sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực, chỉ cần vị lão tổ tông ấy còn sống, đó đã là một loại bảo vệ đối với nhà họ Tần rồi."




Sau đó, Tô Minh không còn gì để dò hỏi nữa.



Cả hai trầm mặc.



Dược nữ liếc mắt nhìn Tô Minh, rồi nói: "Anh không cần biết những thông tin khác ư?"



"Không cần thiết", Tô Minh lắc đầu đáp.




Dược nữ định nói lại thôi, vốn dĩ, cô ta định bụng sẽ kể cho Tô Minh rất nhiều thông tin về nhà họ Tần, về chị gái mình và về Đà Sơn Ma, ấy thế lại chẳng ngờ rằng Tô Minh không cần những thông tin ấy, trong chốc lát, cô ta không biết là do Tô Minh quá đỗi tự tin hay là đầu óc anh có vấn đề nữa.



Dược nữ cũng im lặng, không nói gì nữa, bản thân cô ta đã không giỏi giao tiếp với người khác rồi.



Thời gian dần dần trôi qua.



Một ngày sau.



"Tới nơi rồi! Dưới kia chính là Ma Thành Thiên Tâm, là một trong mười chín thành của cả Ma giới Hàn Uyên!", Dược nữ chỉ tay xuống phía dưới, rồi nói.







Tô Minh nhìn thoáng qua phía dưới.



Cảm giác đầu tiên chính là ngột ngạt.



Giống như là mây đen che khuất bầu trời cả một tòa thành trì vậy.



Thành trì cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được hàng chục tỷ người, chỉ là mật độ dân số trong thành trì lại rất nhỏ, dựa theo đánh giá của Tô Minh, giết chết một tỷ người trong cả tòa thành cũng phù hợp với tình huống của Ma giới.



Điều khá đặc biệt chính là bên trên mỗi một kiến trúc trong thành trì đều có Tụ Ma Trận treo lơ lửng trên cao.



Có Tụ Ma Trận đẳng cấp cao, hiệu quả tốt, có thể thấy rõ ràng ở phía xa có khí tức ma nguyên không ngừng hội tụ, ngưng tụ rồi tràn vào trong kiến trúc, lại bị chủ nhân trong kiến trúc hấp thu luyện hóa.



Có Tụ Ma Trận đẳng cấp thấp, đương nhiên hiệu quả cũng không tốt.



Nhìn từ bên trên sẽ thấy có tổng cộng sáu tòa nhà bắt mắt nhất, đó là sáu trang viên khổng lồ, phía trên sáu trang viên khổng lồ này đều treo Tụ Ma Trận cực lớn, khí tức ma nguyên vô biên vô tận dao động mãnh liệt giống như sóng thật, hiển nhiên tốc độ tu luyện của đám ma tu trong sáu trang viên này chắc chắn sẽ nhanh tốc độ tu luyện của các ma tu khác trong tòa thành.



“Sáu trang viên này tương ứng với sáu gia tộc lớn của ma thành Thiên Tâm, nhà họ Tần chúng tôi là một trong số đó”, Dược nữ Tần Khả Ngọc nói một câu, chỉ là tâm trạng của cô ta đã giảm xuống rất nhiều, giọng nói không lớn, khí tức cũng không đủ, dù sao bây giờ cô ta đang đánh cược tất cả, cược cho cọng cỏ cứu mạng là Tô Minh, nhưng hy vọng này có lớn hay không? Trong lòng Dược Nữ biết rất rõ ràng, hy vọng rất rất nhỏ rất nhỏ, không nói đến việc Tô Minh có thật sự có địa vị to lớn vượt xa cả nhà họ Tần giống suy nghĩ của cô ta hay không, cho dù có địa vị to lớn thật thì người sau lưng Tô Minh sẽ kịp thời xuất hiện nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh để cứu vớt mình sao? Cũng chỉ có thể cầu nguyện, còn nước còn tát thôi.



Một giây sau.



Hai người trực tiếp rơi xuống, tiến vào bên trong Ma Thành Thiên Tâm.
Bên trong thành cũng không phồn hoa, thậm chí có chút tiêu điều.



Rõ ràng là đang đi trên đường phố chính, vậy mà có rất ít ma tu đi lại trên đường, cũng không có nhiều cửa hàng. Một cảnh tượng đìu hiu không diễn tả được.




“Ma Thành Thiên Tâm đã coi như rất phồn hoa rồi, những thành trì khác còn kém hơn”, dường như nhìn ra suy nghĩ của Tô Minh, Tần Khả Ngọc lại giới thiệu một câu.



Tô Minh khẽ gật đầu, bởi vì tò mò mà thỉnh thoảng anh còn nhìn ra xung quanh, cũng coi như hiểu rõ tình trạng cơ bản của những thành trì ở Ma giới, chỉ có một cảm giác - tàn bạo!



Cứ nói đến gạch lát nền đường phố này đi, rõ ràng đều làm bằng đá, nhưng lại nhuộm màu máu tươi, mức độ nhuộm đỏ cực kỳ khoa trương, dường như từng viên gạch đều bị nhuộm hoàn toàn, phải chảy nhiều máu đến thế nào mới có thể đạt tới loại trình độ này chứ?




Mặt khác, trước cửa những căn nhà ở xung quanh đường đi thường có một đặc điểm, chính là có treo đầu lâu, càng là nhà cao cửa rộng thì số lượng và đẳng cấp đầu lâu treo ở cổng càng cao.



“Đầu lâu bị treo trước cổng đều là những cao thủ khi còn sống, bị chủ nhân trong căn nhà đó đánh chết rồi mang ra treo ở cổng, dùng để đe dọa người khác, những cái đầu lâu có thể được treo ở đó khi còn sống chắc chắn là cao thủ, nếu không sẽ không có tư cách bị treo”, Tần Khả Ngọc tiếp tục nói.



Lại đi tiếp, Tô Minh phát hiện ra một chuyện, chính là bước chân của Tần Khả Ngọc có vẻ đang chậm lại, không phải cố tình mà là thả chậm bước chân trong lúc vô tình, Tô Minh nhìn vậy liền hiểu ra, đây là bởi vì trong lòng Tần Khả Ngọc bài xích nhà họ Tần, không muốn về gia tộc cho nên mới làm vậy.



Đây cũng là điều bình thường, những gia tộc ở Ma giới đều là nơi điên rồ không hợp thói thường mà người ta không muốn trở về.



Đáng tiếc, không muốn về thì cũng phải về.



Khoảng mười lăm phút sau.



Đã đến.



Trước cửa một tòa nhà màu xanh đen hùng vĩ, Tần Khả Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Nơi này chính là nhà họ Tần”.



Mặc dù bên trên cổng chỉ treo mấy chữ “Nhà họ Tần”.



Ở cổng có gác cổng.



Hai tên gác cổng.



Đứng nghiêm một trái một phải, thực lực của hai tên gác cổng không tính là mạnh, nhưng đều là cảnh giới Tru Mệnh tầng một hai, cũng không yếu lắm.



“Cô hai”, hai tên gác cổng chào hỏi Tần Khả Ngọc một tiếng, lại không hề cung kính như Tô Minh tưởng tượng.



Ngay cả trong ánh mắt của Tần Khả Ngọc cũng hiện lên một vẻ khó hiểu.


Mặc dù người trong Ma giới Hàn Uyên đều là ma tu, cực kỳ lạnh lùng, cũng không nhiệt tình biểu đạt cảm xúc lắm, cho nên dù rất tôn kính thì giọng nói và thái độ cũng chẳng ra sao, nhưng có thể xác định hai tên gác cổng này thật sự không hề cung kính và tôn kính một chút nào.
Nhưng mà Tần Khả Ngọc không có tâm trạng để so đo mấy điều này.



Cô ta dẫn Tô Minh đi vào nhà họ Tần.




Rất nhanh.



Chắc là người nhà họ Tần đều nhận được tin tức cô hai Tần Khả Ngọc trở về, một quản gia có dáng vẻ trung niên, lưng hơi còng, chỉ có một mắt nhưng lại có hai cằm nở nụ cười tiến lên đón: “Cô hai, cuối cùng cô đã trở về rồi, nếu cô còn không về thì gia chủ và mấy người tộc lão sẽ coi như cô đã bỏ trốn, thậm chí còn có mấy vị tộc lão chuẩn bị phái người đi tìm cô hai đấy”.








“Chị đã xuất quan chưa?”, Tần Khả Ngọc lạnh nhạt hỏi, đối phương là Tần Thân - quản gia nhà họ Tần, vô cùng già dặn, ba gia chủ của nhà họ Tần đời gần nhất đều do quản gia này phụ tá, thậm chí Tần Khả Ngọc rất chắc chắn, ở trong lòng bố mình, địa vị của quản gia này còn cao hơn đứa con gái là mình rất nhiều, nhưng mà mặc dù địa vị của Tần Thân rất cao, nhưng người này lại là một kẻ khẩu Phật tâm xà, nhìn thấy ai cũng tỏ thái độ khiêm nhường, nhưng Tần Khả Ngọc biết rất rõ trong âm thầm người này hung ác thế nào, tính toán sâu xa, tàn nhẫn ác độc ra sao, cô ta vẫn khá kiêng kỵ Tần Thân.



Giờ phút này Tô Minh cũng nhìn Tần Thân thật kỹ, có chút thú vị, thực lực của quản gia này rất mạnh!



Cảnh giới thực tế là Tru Thần tầng chín đỉnh phong.



Nhưng ở mặt ngoài thì chỉ là cảnh giới Tru Thần tầng bảy.



Che giấu đi hai tầng.



Mặt khác, chắc hẳn sức chiến đấu mạnh hơn cảnh giới một chút.



Dựa theo lời của Tần Khả Ngọc, người mạnh nhất của nhà họ Tần chỉ là một vị lão tổ cảnh giới bán bộ Nguyên sắp chết thôi, như thế vị lão tổ cảnh giới bán bộ Nguyên kia có thể mạnh hơn quản gia trước mắt này bao nhiêu? Tô Minh cảm thấy cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn một chút xíu, như vậy chẳng phải quản gia có bề ngoài xấu xí này gần như là có lực chiến cao nhất toàn bộ nhà họ Tần rồi ư?



“Cô cả đã xuất quan rồi”, Tần Thân cũng nhìn Tô Minh một chút, trong lòng rất kinh ngạc về độ tuổi của Tô Minh, mới đến mười nghìn tuổi mà quá chói mắt, mười nghìn tuổi đạt cảnh giới Tru Vận tầng sáu càng cực kỳ bắt mắt, cô hai đúng là may mắn, có thể kết bạn được với một vị yêu nghiệt siêu cấp, đáng tiếc yêu nghiệt siêu cấp còn chưa trưởng thành, sức chiến đấu cũng không cao lắm, bây giờ cũng chẳng có tác dụng nhiều với cô hai.



“Chị đến cảnh giới gì rồi?”, Tần Khả Ngọc lại hỏi.



“Cảnh giới Tru Thần tầng sáu”, Tần Thân không hề giấu giếm, dù sao hôm qua cô cả xuất quan, toàn bộ nhà họ Tần đều biết cô cả đã đột phá từ cảnh giới Tru Thần tầng năm lên tầng sáu, ông ta không nói thì cô hai cũng sẽ biết được nhanh thôi, Tần Thân cảm thấy hơi đáng tiếc, trên thực tế thế hệ này của nhà họ Tần rất ưu tú, nhưng người sống đến sau cùng cũng chỉ có hai người là Tần Khả Ngọc và Tần Phong Nhan, hai người đều là thiên tài có một không hai, cô cả Tần Phong Nhan giỏi hơn một bậc trên võ đạo, mà cô hai lại có thiên phú luyện dược sư rất mạnh, đáng tiếc cho cô hai, dù sao tộc lão và gia chủ quyết định sau một trận quyết đấu võ đạo, người thắng sẽ trở thành thiếu tộc trưởng chính thức, trở thành người ứng cử duy nhất cho tộc trưởng đời tiếp theo, mà người thua thì phải gả cho Đà Sơn Ma, điều này có chút không công bằng với cô hai, dù sao nếu chỉ quyết đấu bàn luận võ đạo thì thiên phú đan dược của cô hai sẽ hoàn toàn vô dụng.



Tần Khả Ngọc trầm mặc.



Yên lặng siết chặt nắm đấm, sau đó nói: “Tôi về ma lâu của tôi trước đây”.



Sắc mặt Tần Khả Ngọc không dễ nhìn, vốn dĩ đã tái nhợt, bây giờ lại càng trắng hơn, thật sự là mặt cắt không còn một giọt máu nào, cho nên mặc dù cô ta có khuôn mặt rất đẹp thì giờ phút này trông cũng không còn xinh đẹp nữa, ngược lại có chút tiều tụy.



Tần Thân thở dài, cũng không an ủi Tần Khả Ngọc gì cả, dù sao bây giờ có an ủi thế nào cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
1643163462015.png

Đi được một hồi lâu, đột nhiên Tần Khả Ngọc nghiêng đầu nhìn Tô Minh một chút, hỏi: “Tô Minh, tôi là cảnh giới Tru Thần tầng ba, mà chị là tầng sáu. Tôi không thắng được. Anh có biện pháp không?”



“Nếu đã không thắng được, vậy thì cứ nhận thua đi”, Tô Minh cười nói.




“Anh...”, ánh mắt của Tần Khả Ngọc lập tức lộ ra vẻ hung dữ, sát khí tràn ngập, suýt nữa đã trực tiếp ra tay, bây giờ Tô Minh là cọng cỏ cứu mạng của cô ta, kết quả Tô Minh lại trả lời…



“Thắng thua rất quan trọng sao? Ai nói cho cô thua thì nhất định phải gả cho Đà Sơn Ma kia? Ai nói cho cô người thua nhất định không kế thừa được vị trí gia chủ của nhà họ Tần chứ?”, Tô Minh lại nói, có như vậy một tia nghiền ngẫm.



Cuối cùng còn không phải nói chuyện bằng thực lực sao?




Cho dù Tần Khả Ngọc thua, mình mà đã muốn thì cứ chờ đến ngày đám cưới, Đà Sơn Ma tới đón dâu gì đó, mình sẽ ra tay giết chết Đà Sơn Ma, đương nhiên Tần Khả Ngọc sẽ không cần gả cho Đà Sơn Ma nữa.



Còn vị trí gia chủ cũng như vậy.



Dưới thực lực tuyệt đối, tất cả đều là việc nhỏ.



“Người hộ đạo của anh ở đâu? Tôi không yên lòng, tôi muốn nhìn một chút”, Tần Khả Ngọc hít sâu một hơi, cắn cắn hàm răng nói, vậy mà trong giọng nói lại có một chút cầu xin cực kỳ hiếm thấy, tuy rất mơ hồ nhưng Tô Minh lại hiểu.



“Người hộ đạo? Tôi không có người hộ đạo”.



“Anh...”, Tần Khả Ngọc tức hổn hển: “Không có người hộ đạo? Vậy anh giúp tôi như thế nào? Chẳng lẽ, bây giờ anh liên hệ với gia tộc sau lưng anh?”



“Sau lưng tôi không có gia tộc. Tự tôi giúp cô là được”, Tô Minh bất đắc dĩ.



“...”, cả người Tần Khả Ngọc run lên, suýt nữa thì chửi bậy, cô ta giận dữ đến mức đôi mắt đẹp càng thêm đỏ rực, nếu không phải còn có một chút lý trí, ôm một tia hy vọng cuối cùng, cảm thấy Tô Minh là cọng rơm rạ cuối cùng thì giờ phút này chắc chắn cô ta sẽ ra tay giết chết anh.



Một lát sau.



“Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh, anh hãy tranh thủ thời gian liên hệ với người hộ đạo hoặc là cao thủ của gia tộc sau lưng anh đi, nếu không, nếu như anh không cứu tôi được, Tần Khả Ngọc tôi cam đoan sẽ cho anh chết ngay tại chỗ!”, Tần Khả Ngọc độc ác nói, bước chân dần tăng tốc đi về hướng ma lâu của mình.



Rất nhanh.



Đã đi tới ma lâu của mình.



Một đêm không có chuyện gì xảy ra.



Ngày kế tiếp.



Toàn bộ nhà họ Tần còn nặng nề âm trầm hơn bình thường, rốt cuộc là có rất ít người tức giận.


Chủ yếu là bên trên sân võ đạo rất náo nhiệt.
Mấy chục nghìn người từ trên xuống dưới nhà họ Tần đều tụ tập trên sân võ đạo.



Bên trong một tầng, bên ngoài một tầng.



Ngay cả bảy vị tộc lão bình thường rất ít thấy cũng đều xuất hiện.




Tộc trưởng Tần Chấn Hoằng cũng xuất hiện.



Cô cả Tần Phong Nhan còn xuất hiện từ rất sớm.



Tần Phong Nhan cũng có khuôn mặt rất xinh đẹp, không chênh lệch với Tần Khả Ngọc là bao, chỉ là Tần Khả Ngọc có khí chất lạnh hơn, kiêu ngạo hơn, mà mặc dù Tần Phong Nhan là ma tu, cũng vô cùng độc ác, nhiều sát khí, nhưng lại có một chút phong tình yêu dị.



Lúc Tần Phong Nhan xuất hiện cực kỳ phô trương, chủ yếu là có không ít người nhà họ Tần đi bên cạnh, sau lưng cô ta, trong những người này có chấp sự nhà họ Tần, đệ tử nòng cốt, cung phụng vân vân, tất cả đều đến hết.




Bây giờ những người này tụ tập bên cạnh Tần Phong Nhan cũng coi như là đầu tư sớm.



Đặt cược sớm.



Tạo thế sớm.



Rất nhanh.



Tần Khả Ngọc đã tới.



Nhưng Tần Khả Ngọc lại rất đáng thương, vậy mà bên người ngoại trừ Tô Minh ra thì không có bất kỳ người nào của nhà họ Tần nữa.



Thậm chí ngay cả mấy hầu gái bình thường đi theo Tần Khả Ngọc cũng đều đã biến mất, rời đi hết.



Vô cùng lẻ loi!



Giờ phút này Tô Minh cũng được tính là một tiêu điểm không lớn không nhỏ rồi.



Dù sao tất cả người nhà họ Tần đều kết luận hôm nay Tần Khả Ngọc sẽ thua một trăm phần trăm, như vậy mà còn dám đi theo bên cạnh Tần Khả Ngọc, cũng coi như một người đàn ông.



Nhưng mà rất nhanh đã có rất nhiều người nhà họ Tần phát hiện, người trẻ tuổi mới có mười nghìn tuổi này dường như cũng không phải là người nhà họ Tần? Là bạn của Tần Khả Ngọc sao? Vẫn rất có dũng khí.



Chẳng lẽ? Là người theo đuổi Tần Khả Ngọc?



Không rời không bỏ thế kia.



Hình như cũng chỉ có người theo đuổi.



Trong phút chốc, ánh mắt của rất nhiều người đều thay đổi.



“Kẻ này là ai? Có quan hệ gì với Khả Ngọc?”, gia chủ nhà họ Tần - Tần Chấn Hoằng ngồi trên vị trí chính híp mắt, hỏi Tần Thân bên cạnh.



“Chắc là bạn”, Tần Thân nói.



“Bạn sao? Sau khi trận quyết đấu kết thúc thì mời kẻ này ra khỏi nhà họ Tần đi”, Tần Chấn Hoằng thản nhiên nói.



Ông ta không ngại Tần Khả Ngọc kết bạn.



Nhưng cuộc tỷ thí hôm nay đã gần như có thể xác định, Tần Khả Ngọc thất bại.



Nói cách khác Tần Khả Ngọc chắc chắn sẽ phải gả cho Đà Sơn Ma.



Dưới tình huống này, Tần Khả Ngọc chính là vị hôn thê của Đà Sơn Ma, là hoa đã có chủ.
Tên nhóc mười nghìn tuổi không rõ lai lịch này đi theo bên cạnh Tần Khả Ngọc, có vẻ như người theo đuổi, nếu để Đà Sơn Ma biết thì chẳng phải sẽ rất khó chịu sao? Đến lúc đó trách tội nhà họ Tần thì phải làm sao bây giờ?



“Gia chủ, thiên phú võ đạo của cậu ta có vẻ rất yêu nghiệt, nhỡ may có chỗ dựa gì phía sau thì sao?”, Tần Thân thận trọng hỏi một câu.



“Có chỗ dựa hay không thì cứ chờ sau đó Khả Ngọc và Phong Nhan quyết đấu là biết, nếu có chỗ dựa gì thì chắc chắn cậu ta sẽ để cho chỗ dựa phía sau đứng ra giúp Khả Ngọc. Nếu có thì đến lúc đó rồi nói tiếp. Nếu như không có thì mời cậu ta rời khỏi nhà họ Tần đã là cho mặt mũi rồi đấy”, Tần Chấn Hoằng lạnh lùng nói.




“Gia chủ anh minh”, Tần Thân nhẹ gật đầu, ánh mắt đục ngầu già nua nhìn lướt qua Tô Minh.



“Em gái tốt của chị, mời”, lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tần Phong Nhan đã đi đến sân luận võ, nở nụ cười yêu kiều nhìn về phía Tần Khả Ngọc rồi làm một động tác mời.



Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Tần Khả Ngọc.



Nhưng mà.




Điều khiến cho mọi người vô cùng vô cùng khiếp sợ và bất ngờ chính là: “Em nhận thua!”



Điều này khiến toàn bộ sân võ đạo hoàn toàn yên tĩnh.



Đừng nói đến những người khác, ngay cả gia chủ Tần Chấn Hoằng cũng ngây ra, khiếp sợ đến mức lập tức đứng lên khỏi chỗ.



Ở đây, người duy nhất không biến đổi sắc mặt có lẽ chính là Tô Minh.



Tô Minh đã sớm biết rồi.



Đây cũng là ý kiến của anh.



Cuộc tỷ thí này có quan trọng không?



Không quan trọng.



Tần Khả Ngọc có lấy Đà Sơn Ma hay không là do Tô Minh nói, chứ không phải là nhà họ Tần hoặc là cuộc tỷ thí này nói.



Chính vì nguyên nhân đó cho nên mới không quan trọng, còn để Tần Khả Ngọc mặc kệ nguy hiểm tính mạng đi quyết đấu làm gì.



Dựa theo lời của Tần Khả Ngọc thì trận quyết đấu của Ma giới có xác suất sống chết rất cao. Đúng là cô ta không phải đối thủ của Tần Phong Nhan.



Một lát sau.



Tần Chấn Hoằng xem như người phản ứng đầu tiên.



Sắc mặt rất khó coi.



Ông ta cảm thấy Tần Khả Ngọc khiến mình rất thất vọng.



Cho dù không phải là đối thủ thì cũng phải có dũng khí chiến đấu chứ.



Không dám quyết đấu thì tính là gì?



Nhưng sao ông ta biết được tối hôm qua Tô Minh thể hiện tài năng cho Tần Khả Ngọc xem, sau đó đã dễ dàng thuyết phục Tần Khả Ngọc hôm nay chỉ đi ngang qua sân khấu, nhận thua, chỉ thế thôi.



Nghĩ đến tối hôm qua Tô Minh thể hiện một chút xíu thực lực, bây giờ Tần Khả Ngọc vẫn còn có chút lơ mơ, ngơ ngơ ngác ngác.



“Khả Ngọc, con nghiêm túc sao?”, Tần Chấn Hoằng nhìn chằm chằm Tần Khả Ngọc, cất cao giọng quát lớn.


Tần Khả Ngọc gật đầu.
Sắc mặt của Tần Chấn Hoằng càng thêm khó coi, trầm mặc một lúc sau mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Minh: “Nếu đã thế, chuyện con gả cho Đà Sơn Ma đã là điều chắc chắn rồi, từ giờ trở đi, con chính là vị hôn thê của Đà Sơn Ma, bạn của con cũng nên giữ một khoảng cách với con, chàng trai này, xin hãy tha lỗi, nếu như có thể thì hôm nay hãy rời khỏi nhà họ Tần đi, nếu như phải đi xa thì có thể đến phòng thu chi của nhà họ Tần nhận một nghìn viên ma tinh thạch”.



Giọng nói của Tần Chấn Hoằng đã cực kỳ lạnh lẽo.




Nhưng mà.



Điều càng khiến cho người ta vô cùng bất ngờ chính là Tô Minh lại cười, sau đó lắc đầu nói: “Không đi”.



Nói xong anh còn khiêu khích giơ tay lên, bắt lấy bàn tay nhỏ của Tần Khả Ngọc.



Đậu má.




Tần Chấn Hoằng vừa nói Tần Khả Ngọc đã là vị hôn thê của Đà Sơn Ma, muốn Tô Minh giữ một khoảng cách với Tần Khả Ngọc, nhưng Tô Minh chẳng những không duy trì khoảng cách mà còn cố ý nắm tay.



Tên này - mẹ nó...



Đơn giản là khiêu khích.



Chính Tần Khả Ngọc cũng có chút ngơ ngác, thật sự không dám tin tưởng.



Ở sâu trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ lạ.



Cô ta muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng lại bất ngờ nghĩ đến việc bố mình vô tình, nhà họ Tần tàn nhẫn, bất mãn và lửa giận trong lòng cô ta đã đè suy nghĩ muốn tránh thoát xuống, đúng rồi, để mặc cho Tô Minh nắm lấy tay nhỏ chính là khiêu khích, kích thích.



Cũng coi là một sự phản kháng chôn giấu sâu trong nội tâm hơn hai mươi triệu năm đi!



Dường như là để cho mình dũng khí, cô ta chẳng những để mặc cho Tô Minh nắm tay mình mà thậm chí còn hơi do dự, nắm ngược lại tay của Tô Minh, mười ngón đan xen.



Bầu không khí trên sân võ đạo đột nhiên cứng ngắc lại.



Người nhà họ Tần đều trừng lớn hai mắt.



Cực kỳ khiếp sợ.



Người kiêu ngạo thế này thì họ chưa từng thấy.



Dám kiêu ngạo ở nhà họ Tần, hơn nữa còn chỉ là một thằng nhóc cảnh giới Tru Vận, tự mãn tới mức này thì đây đúng là người đầu tiên. Cẩn thận nghĩ lại thì tên này không chỉ tự mãn với nhà họ Tần mà còn là với Đà Sơn Ma.



Nghĩ tới Đà Sơn Ma, nhiều người nhà họ Tần đều cảm thấy ớn lạnh, danh tiếng tàn nhẫn của Đà Sơn Ma cũng có thể khiến trẻ khóc đêm ở Ma giới ngừng khóc, thế thì có thể nghĩ...



Nhất thời, không ít người nhìn chằm chằm Tô Minh, hai mắt đầy sự kính nể, không biết sống chết cỡ này thì chắc ở Ma giới Hàn Uyên cũng không tìm được nhiều đâu.



Ngoài kinh hãi thì sắc mặt Tần Phong Nhan còn chợt khó coi vô cùng.



Nguyên nhân đơn giản thôi, em gái ngoan Tần Khả Ngọc của cô ta lại có quan hệ thân mật với một thằng ất ơ nào đó như thế, tay trong tay nữa chứ, thế này là không màng gì nữa rồi sao? Là vò mẻ thì cho nứt luôn à?



Tần Khả Ngọc thì sao, Tần Phong Nhan chả thấy sao cả, dù hiện giờ Tần Khả Ngọc có chết đi, chỉ cần không liên lụy tới cô ta là được.

1643163511304.png

Lỡ đâu Đà Sơn Ma biết Tần Khả Ngọc có bạn trai rồi, trong cơn giận dữ, người này sẽ giết Tần Khả Ngọc, như vậy không phải người phải gả là cô ta hay sao?



Sắc mặt Tần Phong Nhan cũng tái đi, mắt đẹp nhìn chằm chằm em gái, bên trong có chút oán hận. Cô ta cảm thấy em gái Tần Khả Ngọc đang muốn kéo mình xuống Địa Ngục!




“Chỉ còn cách lập tức giết tên kia rồi nhốt Tần Khả Ngọc lại, thêm nữa là chặn miệng hết những người ở đây, không để Đà Sơn Ma biết chuyện hôm nay Tần Khả Ngọc đã nắm tay thân mật với một người đàn ông thì chuyện này mới có thể biến nguy thành an”. Trong lòng Tần Phong Nhan nghĩ vậy, cô ta nhẹ nhàng thở ra, muốn làm mấy việc này thì cũng không phải khó.



Chính lúc này.



“Láo toét! Tần Thân, bắt tên này lại!”, Tần Chấn Hoằng đã kịp phản ứng lại từ cảm xúc kinh hãi, ông ta nổi giận, con ngươi như phóng ra lửa, quát nạt.




Trong lúc hét lên, ông ta đã tự hỏi là nên làm gì hiện tại? Tất nhiên ông ta cũng đang lo lắng việc Tần Khả Ngọc nắm tay Tô Minh sẽ mang đến ảnh hưởng. Một khí Đà Sơn Ma biết việc này, tên đó nhất định sẽ cho rằng Tần Khả Ngọc đã có bạn trai, cảm thấy nhà họ Tần đùa giỡn mình, chắc chắn sẽ tức giận vô cùng.



Thế thì làm sao đây?



Tần Chấn Hoằng đã có quyết định ngay tức khắc, chỉ còn cách đổi Tần Phong Nhan gả cho Đà Sơn Ma thì nhà họ Tần mới an toàn.



Còn về phần công bằng của Tần Phong Nhan? Không quan trọng!



Mà Tần Khả Ngọc thì, đáng chết! Chết cả mười ngàn lần cũng không thể đánh tan mới hận trong lòng ông ta. Còn thằng ranh mười ngàn tuổi này nữa, phải là sống không bằng chết mới có thể thỏa lửa hận trong tâm.



Trong giây lát, mọi người nhà họ Tần đều ăn ý siết vòng vây, bao quanh Tô Minh và Tần Khả Ngọc.



Đồng thời, quản gia Tần Thân luôn theo cạnh Tần Chấn Hoằng chợt ngẩng đầu, thuấn di, nương theo ma khí, di chuyển quỷ dị, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Minh.



Thực lực cảnh giới Tru Thần đỉnh phong được bày ra không xót gì.



Tần Khả Ngọc bên cạnh Tô Minh lại biến sắc, trong lòng hốt hoảng, dù là tối qua Tô Minh đã thể hiện chút thực lực cho cô ta xem rồi nhưng đối mặt với Tần Thân, cô ta vẫn vô cùng lo lắng.



Không còn cách nào khác, Tần Thân chẳng khác nào tòa núi lớn sừng sững trong lòng người nhà họ Tần.



Ấn tượng quá khắc sâu.



“U Minh Trảo!”, trong lúc ánh chớp hiện lên, Tần Thân giơ tay, chộp về phía Tô Minh.



Ông ta không coi khinh Tô Minh, U Minh Trảo là một trong những chiêu ông ta hay dùng, là thần thông pháp tướng đứng đầu ma đạo, đặc điểm đứng đầu là lực trảo cực lớn, sức phá hoại cực mạnh mẽ, nghiền nát mọi thứ.



Quả nhiên, khi ông ta vừa dùng, không gian trước mặt lập tức bị xé rách, rơi xuống đất như từng mảnh thủy tinh, vỡ vụn cả, mỗi một mảng đều trở thành ma nguyên, bị trảo ấn hấp thu, giúp trảo ấn ngưng tụ càng thêm đáng sợ.



Đúng vậy, U Minh Trảo cũng không lớn nhưng cực sống động, cực sắc bén, không hề giống thứ được ngưng tụ từ ma nguyên. Ngược lại, hàn quang lấp lóe, hào quang trắng đen dập dờn, khí thế bùng nổ, có điều khí thể và hào quang lại khiến người ta sợ hãi. Nó như một thần binh lợi khí sắc bén, bàn tay năm ngón mà càng sắc bén như móng vuốt, chẳng khác nào lưỡi dao bén nhọn.


Mà trên trảo ấn còn có kèm theo pháp tắc, cùng làm cho da đầu mọi người nổ tung, pháp nguyên ma đạo chín đoạn đỉnh phong cùng pháp nguyên sát đạo chín đoạn đỉnh phong đã ập tới.



Trảo ấn đã tới trước mặt Tô Minh, nhưng vì Tô Minh đang nắm tay Tần Khả Ngọc. Cô ta ở cạnh anh cũng cảm nhận được khí thế của trảo ấn, sắc mặt Tần Khả Ngọc càng tái nhợt, thậm chí là cắt không còn giọt máu. Sự chênh lệch thực lực to lớn như vậy làm cô ta không còn một chút ý niệm phản kháng, không dám ra tay phản công.



Chỉ thoáng chốc.



Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, trảo ấn U Minh Trảo sắp sửa đụng vào Tô Minh.




Chỉ còn cách một tấc hai thốn.



Vừa nhìn thì như Tô Minh đã bị bóp nát hay bị túm lấy, có vẻ không còn cơ hội để hả hê nữa.



Nhưng mà...







Vào ngay lúc như vậy, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Minh nhếch miệng lộ rõ vẻ khinh thường và không quan tâm, sau đó anh bật ra bốn chữ: “Không gian Chia Cắt!”




Chỉ bốn chữ này, nhưng còn chưa kịp nói hết.



Thì tất thảy đều như tĩnh lặng!



Trảo ấn U Minh Trảo tựa như đánh thẳng vào cỗ máy thời gian, thoáng chốc hàng trăm triệu năm lập tức phong hoá, bị chém vỡ thành hư vô.



Không chỉ vậy, ngay sau đó, Tần Thân run rẩy cả người, giống như có thần chết nào đó đã nhập vào thân xác ông ta.



Tần Thân nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, rõ ràng, đầu tiên là trở nên vô cùng kinh sợ và khó tin, sau đó ánh mắt lại mất đi ánh sáng, mất đi sự sống.



Tiếp đó.



Cả người Tần Thân đều bị chém thành vô số mảnh vụn.



Bị không gian chém vỡ.



Tựa như có hàng trăm triệu con dao không gian cùng lúc chém vào trên người Tần Thân vậy.



Thân xác, thần hồn, hay võ đạo, toàn bộ của Tần Thân tất cả đều bị chém thành tro bụi trở về với đất trời.



Từ đầu đến cuối, thoạt nhìn, Tô Minh dường như cũng không hề động đậy gì.



Anh ra tay, cũng chỉ có bốn chữ kia – không gian Chia Cắt.



Chỉ vậy mà thôi.



Trên thực tế, từ đáy lòng, Tô Minh cũng dao động rất mãnh liệt, rất kích động.



“Thực lực của mình hình như lại tăng rồi. Lúc trước, chỉ quan tâm đến chuyện phục hồi thương thế mà không chú ý đến chuyện thực lực gia tăng. Chủ yếu là trước đây vẫn luôn tĩnh dưỡng trị thương, không chiến đấu, không để tâm chú ý, cho dù tối qua có cố ý thể hiện thực lực với Tần Khả Ngọc thì cũng chỉ là tuỳ ý thể hiện một chút khí tức mà thôi, cũng không vận dụng pháp nguyên, pháp diễn gì, đương nhiên cũng không hề phát hiện ra”.



Đúng vậy.



Tăng mạnh rồi!



Mặc dù cảnh giới không có thay đổi gì.



Nhưng, những phương diện khác đều tăng lên, như pháp nguyên không gian đã tăng hơn trăm lần, không thể gọi là pháp nguyên không gian nữa rồi, mà phải là pháp diễn không gian.



Trên pháp tắc là pháp nguyên, trên pháp nguyên thì là pháp diễn.



Pháp diễn cực kỳ hiếm thấy.



Về cơ bản, chỉ có cao thủ cấp bậc chủ nhân của nền văn minh cấp chín mới có thể nắm giữ pháp diễn.



Nhưng giờ Tô Minh đã nắm giữ được rồi.



Hơn nữa, không chỉ một loại mà tới ba loại.



Pháp diễn không gian, lôi diễn, kiếm diễn.



Hơn nữa, còn không phải nhất đoạn.
1643163528369.png

“Trải qua một màn sinh tử, lại kích hoạt được một phần lớn kho tàng huyết mạch rồi, vì vậy…”, Tô Minh nghĩ trong lòng.



Mỗi lần thực lực gia tăng thì vĩnh viễn đều xuất phát từ kho tàng huyết mạch.



“Trước mặt, toàn bộ cấp độ kho tàng huyết mạch mà mình nắm giữ hình như đã đạt đến khoảng năm mươi phần trăm rồi!”




Đây là chuyện mà trước đây cũng không dám tưởng tượng đến.



Chỉ có thể nói, trải qua một trận sinh tử, phá cũ xây mới.



“Tô Minh, anh…”. Lúc này Tô Minh đang chìm trong suy nghĩ, vì thực lực mình gia tăng mà vui mừng, anh chợt ngơ ngác, những người khác lại càng sửng sốt, đều hoá đá cả, họ như nhìn thấy quỷ vậy, Tần Khả Ngọc ở bên cạnh gần như cũng không đứng vững, cũng may đã được Tô Minh nắm tay, nửa thân thể dựa vào người Tô Minh, lúc này, sau cảm giác kinh ngạc tột cùng thì sắc mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ngôn ngữ cũng không thể nào diễn tả được cảm xúc của cô ta, kích động, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, may mắn,… Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn.



Sau đó.



Tô Minh định thần lại, nhìn sang Tần Chấn Hoằng.




“Không gian trói buộc!”



Lại là bốn chữ.



Bỗng nhiên.



Tần Chấn Hoằng chỉ cảm thấy bản thân như bị kéo vào không gian một thế giới khác.



Hơn nữa, không gian thế giới này lại vô cùng đáng sợ, mỗi một phân tử không gian giống như ngưng tụ cả hàng trăm triệu sức lực. Theo bản năng ông ta muốn vùng vẫy nhưng lại phát hiện, không giãy giụa được, tựa như một người bình thường bị một ngọn núi lớn đè ép, bị chà đạp, ông ta sử dụng pháp tắc không gian các thứ nhưng đều không dùng được, thậm chí, ông ta muốn gào thét, muốn quát lên nhưng cũng không làm được, hơn nữa, máu huyết ông ta cũng đều bị không gian đè ép đến mức dừng lại, xương cốt trong người cũng bị vỡ nát từng chút một.



Những người khác nhìn sang, Tần Chấn Hoằng lúc này máu tươi đầy mình, máu tươi từ trong lỗ chân lông tràn ra từng chút một.



Rất tàn nhẫn.



Khí tức của Tần Chấn Hoằng cũng suy yếu dần.



Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, cùng đường của Tần Chấn Hoằng.



Quản gia và gia chủ trong mắt người nhà họ Tần giống như Ma Thần, nhưng dường như đã biến thành con kiến nhỏ bé tầm thường.



“Vậy, Tần gia chủ còn muốn đuổi tôi đi sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hỏi.



Trái lại, anh không lập tức giết chết Tần Chấn Hoằng.



Bởi vì, Tần Chấn Hoằng vẫn còn có tác dụng.



Dựa theo lời của lão rùa già, Ma giới cũng có đồ tốt, nếu biết lợi dụng thì sẽ giúp thực lực bản thân tăng lên thêm ở Ma Giới.



Mà Tần Chấn Hoằng cũng được xem là nhân vật cao thủ của Ma giới Hàn Uyên, thích hợp giữ lại để làm con đường rút lui của mình, hoặc dò hỏi tin tức gì đó.



Đương nhiên, quan trọng hơn là…



“Tần gia chủ, bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đích thân đi tìm Đà Sơn Ma, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi muốn giết ông ta, lại còn cướp lấy cô gái đã sắp đặt cho ông ta nữa, chắc chắn ông ta sẽ đến gặp tôi!”, Tô Minh lại nói. Đương nhiên Đà Sơn Ma phải chết, một ngày Đà Sơn Ma không chết thì Tần Khả Ngọc lại thêm một ngày phải lo lắng sợ hãi.



Tô Minh nói xong.



Thu lại pháp diễn không gian.



“Ầm…”. Tần Chấn Hoằng ngã dưới đất, toàn thân đầy máu, hít thở từng ngụm lớn, giống như người sắp chết đuối, cả người run rẩy như bị sét đánh, vô cùng sợ hãi Tô Minh, Tần Chấn Hoằng gật đầu thật mạnh: “Vâng, vâng, vâng, tôi, sẽ đi ngay…”



Giọng nói ông ta khàn khàn, không hề oán hận mà chỉ có sợ hãi cùng cực.



Vừa nãy, ngay lúc cận kề cái chết, ông ta mới biết được sống là tốt đẹp thế nào.



Tâm thái và tâm thần võ đạo của ông ta đều sụp đổ.



Không dám oán hận, lại càng không dãm nghĩ đến báo thù gì đó.



Chỉ muốn sống sốt.



Nhưng, ngay sau đó, Tần Chấn Hoằng nghĩ đến gì đó, cẩn thận dè dặt hỏi: “Cậu Tô… Tô… Tô, hai ngày nay ở bốn thành Nam Vực có hội ma triều, được tổ chức ở biển Cửu Ma, có lẽ Đà Sơn Ma đang tham gia hội ma triều, nếu bây giờ tôi đi tìm Đà Sơn Ma…”
Tần Chấn Hoằng hơi run.



Hội ma triều là tụ hội Ma đạo quy mô nhất trong bốn thành Ma ở phía nam của Ma giới Hàn Uyên.




Một trăm năm mới tổ chức một lần.



Chỉ có những cao thủ cấp cao nhất trong bốn ma thành ở phía nam mới có thể tham gia.



Dù cho nhà họ Tần cũng có thể xem là một thế lực không tầm thường và Tần Chấn Hoằng cũng là một cao thủ tầm bá chủ cỡ nhỏ có tiếng nhưng cũng chưa từng nhận được thiệp mời của hội ma triều.



Có thể nói hội ma triều là nơi tụ họp của những ma đầu mạnh nhất trong bốn thành phía nam.




Giờ mà đến hội ma triều tìm Đà Sơn Ma thì sẽ không chỉ là khiêu khích Đà Sơn Ma không thôi, mà không chừng còn đắc tội với các ma đầu đáng sợ trong hội ma triều nữa.



Ở hội ma triều thì Đà Sơn Ma không phải là người giỏi nhất mà còn có rất nhiều ma đầu mạnh mẽ và đáng sợ hơn Đà Sơn Ma rất nhiều.



Vì vậy, Tần Chấn Hoằng mới thấy sợ.



“Không sao cả, bây giờ lập tức đi ngay!”. Nhưng chuyện khiến Tần Chấn Hoằng không thể ngờ tới là Tô Minh không cần suy nghĩ, cũng không hề do dự mà nói như đinh đóng cột, dường như không có vẻ gì là lo sợ sẽ đắc tội với các ma đầu khác trong hội ma triều.



Điên… Điên thật rồi à?



Chớp mắt.



Giống như ảo giác.



Tô Minh lập tức biến mất khỏi phòng tu luyện.



Lúc anh xuất hiện lại thì đã ở trên không trung, đối diện với Đà Sơn Ma.



Vô cùng kỳ lạ.



Không có ai nhìn thấy thân pháp của anh.



“Là Đà Sơn Ma sao?”, Tô Minh hỏi.



Còn Đà Sơn Ma lúc này thì đầu óc lại trống không.



Hắn ta không thể nào ngờ được, lúc đáp xuống thì trên mảnh đất của những con người bé nhỏ đó vẫn còn có kẻ dám đương đầu với mình, chẳng phải tất cả bọn họ đều nên giống như Tần Chấn Hoằng lúc này, sợ đến hồn vía lên mây, run lên bần bật hay sao?



Ngoài ra, chuyện làm hắn ta khó hiểu hơn nữa là cách mà Tô Minh xuất hiện trước đó, hắn ta không cảm giác được gì cả. Người thanh niên tầm mười ngàn tuổi trước mặt cứ như ảo giác, xuất hiện trước mặt hắn ta một cách vô cùng khác thường, không có sự dao động của hơi thở, không có sự chuyển động của không gian, cũng không có sự chuyển động của thân pháp, rốt cuộc sao anh có thể làm được?



“Có vẻ anh yếu hơn so với tưởng tượng của tôi, thực lực của anh thế này mà cũng có thể ép hôn trong Ma giới Hàn Uyên sao?”. Trong bầu không khí yên tĩnh, Tô Minh lại lên tiếng với vẻ ngán ngẩm. Anh vừa dứt lời thì đột ngột đưa tay lên, đánh về phía Đà Sơn Ma ở trước mặt.



Nói là đánh nhưng trông lại có vẻ như đang đùa.


Ít ra thì cú đánh đó của Tô Minh không có sự biến động khí tức của ma nguyên cũng không dùng đến kỹ thuật võ đạo, chỉ đánh ra một cái như người bình thường mà thôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom