• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New TỔNG TÀI MẶT LẠNH SỦNG VỢ BÉ YÊU (1 Viewer)

  • Chương 1-2

Chương 1: Thế giới sụp đổ


“Chị Hân Nhi, tạm biệt”, nhìn vẻ mặt lưu luyến của bọn trẻ Tiểu Bàn Tiểu Tề, trong lòng Hân Nhi vẫn xúc động cùng thương cảm, Đúng vậy a, mình đã từng ở cô nhi viện này từng bước một lại một anh trai chị gái chú gì, bọn họ đều nói sẽ trở lại thăm, trên thực tế, đã đi liền đi luôn, phần lớn mọi người đều không trở về thăm bọn họ, một lần lại một lần chờ mong, cuối cùng Hân Nhi cũng đã hiểu.


Cô ngồi xuống, ôm bọn họ: “Tiểu Bàn Tiểu Tề, đừng buồn, tuần sau, chị Hân Nhi nhất định sẽ trở lại thăm của các em, còn mang cả bánh quy Micky nữa …”


“Có thật không? Chị Hân Nhi”.


Nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bàn, Hân Nhi xoa mặt Tiểu Bàn, “Đương nhiên là thật, chị Hân Nhi có khi nào đã lừa gạt các em chưa”.


A….. giọng nói hưng phấn của bọn nhỏ làm cho Hân Nhi nở nụ cười vui vẻ, cô nói với chính mình nhất định không thể để cho bọn nhỏ thất vọng, cô không muốn chúng nó thất vọng giống mình khi còn nhỏ.


Hân Nhi đi trên đường phố, bất tri bất giác, đi tới một cửa tiệm, trong tủ kính bày bộ âu phục thật sự rất đẹp, cô tin mặc ở trên người Thạch Phong nhất định cực kỳ khôi ngô tuấn tú, anh Thạch Phong đi làm ở công ty mới được một thời gian, cực kỳ cố gắng, ông chủ cũng khen ngợi hắn, hắn nhất định có rất nhiều trường hợp cần phải mặc tây trang khóe léo, mà ngày mai chính là sinh nhật hắn, cắn môi dưới, cô đẩy cửa tiến vào, “Tiểu thư, cô khỏe, xin hỏi cần tôi giúp gì không? ”


“Xin chào, tôi muốn bộ âu phục kia” Hân Nhi chỉ vào bộ âu phục trong tủ kính kia nói.


“A…, được, tiểu thư, cô rất có mắt nhìn, đây là mẫu mới năm nay, cô là tặng cho bạn trai, bộ này nhất định cực kỳ thích hợp với bạn trai cô, chúc hai người hạnh phúc” nhân viên bán hàng một bên khích lệ một bên giúp Hân Nhi đóng gói, “Tiểu thư, tổng cộng hết 10.000 tệ, cô quét thẻ hay dùng tiền mặt ạ?” Tuy biết cực kỳ đắt, nhưng khi nghe đến con số này Hân Nhi vẫn sợ hết hồn, đây là nửa năm tiền lương của mình, bản thân vẫn luôn tiết kiệm, vì anh Thạch Phong, cô nguyện ý, “Quét thẻ. Cám ơn.”


Cầm bộ âu phục đã đóng gói, tâm tình vui vẻ của Hân Nhi nói không nên lời, một chút cũng không đau lòng tiền để dành hơn nửa năm, trong đầu toàn nghĩ đến anh Thạch Phong nhìn thấy nhất định rất vui, hắn nhất định sẽ thích ….


Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của anh Thạch Phong, bảo cô đến phòng 520 quán rượu Phú Vận, mặc dù khó hiểu vì sao anh Thạch Phong bảo cô đến quán rượu, nhưng bị quà tặng trong tay vui sướng cho nên khép nghi ngờ lại.


Rất nhanh Hân Nhi đã đến quán rượu, vào trong thang máy lên tầng năm, cô nhìn từng con số trên cửa các phòng, nhớ đến 520, có thể anh Thạch Phong muốn cho mình một niềm vui bất ngờ chăng, rất nhanh đến phòng 520, vừa định nhấn chuông cửa, lại phát hiện cửa không khóa, chẳng lẽ anh Thạch Phong biết mình đã đến nên cố ý mở cửa trước, hắn luôn luôn săn sóc như thế, Hân Nhi thật cẩn thận đi vào, muốn dọa anh Thạch Phong một chút, nhưng mà, lại bị cảnh tượng trước mắt cho ngây ngẩn cả người, hai thân thể đang quấn quýt lấy nhau, cô chưa biết mùi đời bị dọa sợ đứng ngay tại cho, người đàn ông kia không phải ai khác, đúng là người Hân Nhi yêu 7 năm Thạch Phong, là người nói muốn cả đời chăm sóc cô, là người nói muốn cưới cô làm vợ của anh Thạch Phong, mà người phụ nữ kia là con gái của ông chủ anh Thạch Phong, cô từng thấy qua, lần đó cô đưa hộp cơm đến cho anh Thạch Phong.


Âu phục trong tay rơi xuống đất, kinh động đến hai người đang khí thế ngất trời, cô xoay người bỏ chạy, thậm chí ngay cả chất vấn cũng không có, cô lựa chọn trốn tránh, giờ phút này, thế giới sụp đổ, ở trong mắt Hân Nhi, toàn bộ thế giới chỉ có Thạch Phong, là ánh mặt trời ấm áp của cô, cô cho rằng Thạch Phong là hoàng tử tới cứu cô bé lọ lem, cô nghĩ cho dù cuộc sống không giàu có, nhưng cô vẫn là công chúa, là công chúa trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này cô mới ý thức được cô luôn luôn chỉ là Cô bé lọ lem. .




Chương 2: Liễu Mị ác độc


Hai người trên giường bị âm thanh của hộp âu phục rơi xuống đất làm hoảng sợ, khóe miệng Liễu Mị xẹt qua cười khẽ, lại vẫn như cũ ôm chặt Thạch Phong, “Phong. . .”


Giọng nói quyến rũ như vậy dù ai nghe xong xương cũng mềm nhũn, mà lúc này Thạch Phong lại không rảnh chú ý đến cô ta, trong lòng hắn chỉ có bóng lưng Hân Nhi rời đi, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh, hắn làm sao có thể như vậy, làm sao có thể không khống chế được như vậy, nên làm như thế nào để … không phụ lòng Hân Nhi đây? Mình rốt cuộc làm sao vậy, chỉ uống chút rượu với Liễu Mị ở quán bar, tuy tửu lượng mình không phải ngàn chén không say, nhưng cũng sẽ không đến nỗi không khống chế được như thế, không kịp suy nghĩ nữa, hắn chỉ muốn đi về tìm Hân Nhi, hi vọng Hân Nhi có thể nghe mình giải thích, nha đầu kia nhất định cực kỳ đau lòng, cô ỷ lại vào mình như thế.


“Thực xin lỗi” hắn đẩy Liễu Mị ra, nhanh chóng mặc quần áo vào, nhặt âu phục trên mặt đất lên chạy ra ngoài.


“Phong”, Liễu Mị vội vàng gọi, khuôn mặt xinh đẹp không còn kiều mị nữa, mà hiện ra một chút ác độc, hắn, hắn làm sao có thể bỏ rơi cô, Thạch Phong, người đàn ông này thật sự anh tuấn, từ khi hắn bắt đầu tiến vào công ty của ba, đã hấp dẫn cô, nhưng, hắn đã có bạn gái, những thứ này Liễu Mị đều không để ý, bởi vì cô có tự tin dựa vào gia thế tốt đẹp cùng diện mạo của cô Thạch Phong nhất định sẽ từ từ thích cô, nhiều lần biểu đạt tình yêu với Thạch Phong, nhưng vẫn không có kết quả, đều do Lam Hân Nhi kia, cô nhi không có văn hóa kia, dựa vào cái gì chiếm lấy Thạch Phong, đêm nay cô nói dối mình bị thất tình, rất không dễ dàng mời thạch Phong ra đây uống rượu, cũng bất tri bất giác hạ dược, cô rất tin tưởng muốn chinh phục một người người đàn ông nhất định phải chinh phục thân thể của hắn, cô có năng lực này cũng có tự tin, đồng thời, cô cũng muốn cho Lam Hân Nhi thấy một màn như vậy, mới vụng trộm lấy di động của Thạch Phong ra gởi thư tín nhắn cho cô ta, rồi lại lặng lẽ xóa bỏ, cô cho rằng toàn bộ hoàn mỹ như vậy, lại không tính được Thạch Phong sẽ đuổi theo cô ta, đang hưng phấn đột nhiên người đàn ông bỏ đi, này không thể nghi ngờ là vũ nhục chính mình, Lam Hân Nhi, tôi nhất định không để cô ở lại được. . . .


Mà lúc này Hân Nhi đi xuyên qua đám người, cô như không có linh hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đầy nước mắt, từ từ, cô ngồi xổm xuống, dùng cánh tay ôm chặt lấy mình, vì sao mùa hè nóng bức lại lạnh như thế? Rất lạnh rất lạnh, rất nhớ cái ôm trong ngực của anh Thạch Phong, anh Thạch Phong, một màn vừa rồi kia lại hiện lên ngay trước mắt, anh Thạch Phong, hắn không còn là hoàng tử của mình, vòng tay ôm trong ngực kia cũng không thuộc về mình nữa, ha ha, Liễu tiểu thư kia thật sự rất đẹp, cùng anh Thạch Phong rất xứng đôi, nhớ rõ có một lần cô đưa hộp cơm đến công ty anh Thạch Phong cho hắn, vị Liễu tiểu thư đang cùng anh Thạch Phong thảo luận lên kế hoạch quảng cáo, chuyên tâm như thế, anh thạch Phong ca thật sự rất khôi ngô, nhìn qua bọn họ tựa như kim đồng ngọc nữ, Liễu tiểu thư có thể giúp anh Thạch Phong rất nhiều, lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, có khí chất như thế, mà chính mình, không có đi học đại học, đến nay vẫn chỉ là nhân viên phục vụ bình thường. . . anh Thạch Phong ấm áp như thế, mà mình vẫn cứ chiếm lấy, lúc này Hân Nhi đối với Thạch phong vẫn như cũ không có bất kỳ căm ghét gì, cô quá lương thiện, lương thiện đến nỗi cho rằng toàn bộ lỗi là ở mình, người trong lòng anh Thạch Phong là Liễu tiểu thư, mà mình ỷ lại vào hắn, chiếm lấy hắn, hắn không cần mình nữa, Đúng vậy, từ nhỏ đã là như thế, cô bị vứt bỏ, ba mẹ không cần cô, hiện tại ngay cả anh thạch Phong cũng không cần cô nữa, cô Lam Hân Nhi thật là một người tồi tệ, không có ai yêu, cô chậm rãi đứng dậy, tiếp tục bước đi mất hồn, không biết nên đi đâu, chỉ nghĩ đi nghĩ lại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom