• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (1 Viewer)

  • Chương 536-537

Chương 536: Mới tới đã bị đánh chạy trở về

Hân Hân cầm xẻng, gõ bốp bốp vào đầu Viện Viện, cũng may chỉ là xẻng nhựa đồ chơi, bằng không đầu cô bé sẽ bị đập nát.

Đám con trai sợ đến run bần bật, tàn bạo quá!

Đầu nhỏ của Túc Bảo lắc lư qua lại theo nhịp gõ của cái xẻng, miệng lẩm bẩm, đếm được tổng cộng sáu lần.

“Oa…” Tiểu Túc Bảo ngạc nhiên há hốc mồm.

Viện Viện bị đánh sưng đầu, không kiềm được mà khóc nức nở.

“Đừng đánh… Hu hu hu, đừng đánh tôi mà…”

Cô ta hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Tô Tử Du: “Anh ơi…”

Tô Tử Du siết chặt tay, mắng: “Anh con mẹ nhà cô! Ai là anh cô chứ! Mẹ, xiên ả!”

Từ đầu đến giờ, Diêu Linh Nguyệt luôn ngồi xổm một bên, chuyên tâm đào hố, động tác của cô ấy cứ lặp đi lặp lại như cái máy, mang tới hiệu suất cực cao, hiện đã đào được một cái hố sâu tầm một mét rưỡi.

Vừa nghe Tô Tử Du nói vậy, cô ấy lập tức bật người đứng dậy, duỗi tay nhấc bổng Viện Viện lên, cau mày bảo: “Chôn xuống! Tiễn nó… về chầu ông bà!”

Dứt lời, cô ấy vứt thẳng Viện Viện vào hố cát.

Thấy vậy, sao Tướng Quân có thể bỏ qua? Nó tập tức dùng cả bốn chi, ra sức lấp cát xuống hồ. Ông nội rùa đang thảnh thơi phơi nắng bên cạnh cũng bất chợt “phẹt” một tiếng, nhổ từng ngụm nước vào người Viện Viện.

Cảnh tượng này khiến Túc Bảo và Tô Tử Du ngạc nhiên trợn trừng hai mắt, rùa mà cũng biết nhổ nước miếng kìa!

Viện Viện còn chưa đứng dậy được đã bị hất cát vào mặt, sau đó còn bị rùa phun nước bọt, lúc này, cô bé thật sự không dám nán lại nữa, vừa khóc vừa bỏ chạy, mặc kệ nước miếng rùa dính trên mặt.

Hân Hân hét lớn cảnh cáo: “Đứng có tới nữa, tôi đỡ phải ra tay, có nghe chưa?!” Dứt lời, cô bé hừ nhẹ, bảo: “Muốn đối phó người khác thì phải làm thế này này! Túc Bảo, chúng ta chơi tiếp thôi!”

Túc Bảo… cạn lời.

Vậy là kết thúc rồi hả?

Nhưng bé còn chưa làm gì hết mà…

Viện Viện khóc lóc chạy tới trước mặt Mộc Quy Phàm, méc: “Cậu ơi, em đánh cháu…”

Cô bé không cam tâm, mới qua đó chưa được hai giây đã bị đánh cho chạy ngược trở về. Hùng tâm tráng chí trong lòng còn chưa kịp bộc lộ, đã phải mặt ủ mày chau quay lại, đã thế người ngợm còn dính đầy cát. Hôm nay, cô bé cố tình diện chiếc đầm đẹp nhất của mình, nhưng giờ chẳng còn đẹp gì nữa, còn trông chật vật không chịu nổi.

Thật đúng là vừa mất mặt vừa tức tối mà.

Vì vậy, lúc đi méc Mộc Quy Phàm, cô bé đã cố ý nói một cách mơ hồ rằng người đánh mình là “em”.

Nghe vậy, Mộc Quy Phàm cười khẩy, dám chạy tới mách với anh hả? Con nhóc này nghĩ anh sẽ giúp nó sao?!

Anh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Đánh? Túc Bảo có ra tay hay không, chẳng lẽ cậu ngồi đây lại không thấy?”

Viện Viện há hốc miệng, lắp bắp sửa lại: “Ấy… Viện Viện nói nhầm ạ, không phải em gái, mà là người khác… tính ra Viện Viện phải gọi là chị…”

Mộc Quy Phàm đáp: “Ai đánh cháu thì cháu đi mà tìm phụ huynh của người đó, tìm cậu làm gì?”

Viện Viện: “...”

Cô bé vô thức liếc mắt nhìn Tô Nhất Trần, nhưng Tô Nhất Trần đang bận tối mặt, không thèm ngẩng đầu nhìn về phía này luôn.

Mộc Quy Phàm lạnh lùng bảo: “Đừng nhìn nữa, người ta không phải phụ huynh của kẻ đã đánh cháu đâu.”

Viện Viện và Mộc Mỹ Hoa có nằm mơ cũng không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời không biết chống chế thế nào. Mặc dù Hân Hân không phải con của Tô Nhất Trần, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu nhà họ Tô mà, sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ như vậy chứ!

Nếu đối phương mà là người khác, Mộc Mỹ Hoa đã sớm hùng hổ xông lên cãi tay đôi với người ta rồi, nhưng đối mặt với Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần… cô ta không dám.

Hiện tại, người lớn không thèm để ý tới bọn họ, đám nhỏ cũng chẳng thèm chơi với họ, ngay cả con chó cũng thấy họ chướng mắt, thế là Mộc Mỹ Hoa chỉ đành lúng túng tự tìm đường lui cho bản thân: “Chị thấy mấy đứa có vẻ rất bận, chắc bọn chị sẽ về khách sạn cất đồ trước, lát nữa lại qua tìm các em tâm sự sau ha?”

Mộc Quy Phàm chẳng thèm liếc cô ta lấy một lần. Tô Nhất Trần thì tạm dừng cuộc họp vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Mỹ Hoa. Thấy thế, Mộc Mỹ Hoa vui ra mặt, cứ tưởng Tô Nhất Trần tính nói gì đó với mình, ai ngờ anh ấy lại ấn tai nghe bluetooth, gọi một cuộc điện thoại khác: “Thông báo với mọi người rằng gia đình của Lâm Thế Hiền đã bị tôi cho vào sổ đen vĩnh viễn, đặc biệt là Mộc Mỹ Hoa và con gái của cô ta, từ giờ trở đi hai người họ mãi mãi không được đặt chân tới đảo Nghê Quang, dù chỉ nửa bước.”

Mộc Mỹ Hoa: “...”

Viện Viện siết chặt tay, lại bần thần thò tay vào túi, nắm chặt quả cầu thủy tinh mày đen.

Một ngày nào đó, họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin cô bé… Cô bé thề đấy!

Viện Viện cúi gằm mặt xuống đất, không cam tâm bị mẹ lôi đi.

Tô Nhất Trần cau mày, lần này họ tới là để tổ chức sinh nhật bù cho Túc Bảo, nên không hề muốn bị mấy người đó làm ảnh hưởng tâm trạng xíu nào. Đương lúc anh tính gọi cho nhân viên khách sạn, bảo họ đuổi mẹ con Mộc Mỹ Hoa đi, thì lại bị Mộc Quy Phàm ngăn cản: “Cứ để họ ở lại một đêm.” Mộc Quy Phàm nói: “Tôi có cảm giác ki của Túc Bảo tới rồi.”

Tô Nhất Trần: “...”

Trên bờ biển, đám nhóc đang chơi đùa hăng say, Diêu Linh Nguyệt ngồi xổm một bên, tiếp tục đào hố. Trong mắt cô ấy hiện rõ vẻ hào hứng, hố nào cũng vuông vức, ngay ngắn, ai không biết nhìn thoáng qua chắc còn tưởng cô ấy tính chôn thứ gì đó…

Tô Nhất Trần đặt máy tính xuống, bước tới gần, hai tay đút túi, khóe miệng hơi xong.

“Đào xong chưa?” Anh hỏi.

Diêu Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, hai mắt bỗng sáng rực lên, sau đó cô ấy lại đào một cái hố lớn hơn nữa!

Ban đầu, Tô Nhất Trần không để ý, thấy cô ấy vui vẻ đào hố như vậy, bèn quay sang ngó xem nhóm Túc Bảo và Hân Hân đang làm gì. Mấy đứa nhỏ giỏi thật, xây được nguyên một tòa thành thu nhỏ, tòa thành cao chừng nửa thước, từng cục gạch trên tường thành được làm rất tỉ mỉ, có thể nhìn rõ mỗi một chi tiết luôn.

Túc Bảo vui vẻ khoe: “Cậu ơi, cậu xem này, đây là tòa thành bọn con xây đấy, đẹp không ạ?”

Tô Nhất Trần ngạc nhiên gật đầu: “Khá lắm.”

Lúc này nhìn từ xa, anh cứ tưởng đó chỉ là một đống cát lộn xộn có hình thù giống tòa thành, không ngờ nhìn gần mới biết lại chi tiết tới vậy.

Túc Bảo kiêu ngạo giới thiệu: “Là anh Tử Tích thiết kế giùm bọn con đấy, mợ lấy nước, làm ướt cát, anh lớn và anh nhỏ đảm nhận việc khuân vác, còn con và chị Hân Hân sẽ là người xây thành.”

Kế tiếp, bé lại chỉ vào hai con chó, một con rùa và Tiểu Ngũ: Tướng Quân và Canh Gác cũng giúp bọn con đào cát đó, chỉ có mình ông nội rùa chẳng giúp gì hết trơn, còn Tiểu Ngũ là chỉ huy trưởng của công trình đấy ạ.”

(Ông nội rùa cảm thấy rất uất ức, phun một ngụm nước miếng phản đối.)

Tô Nhất Trần nghe mà buồn cười: “Xem ra mấy đứa chơi vui quá nhỉ?”

Đúng lúc này, có ai giật nhẹ ống tay áo của anh. Diêu Linh Nguyệt đứng ngay phía sau, trên mặt vẫn còn dính vài hạt cát, nhưng trong đôi mắt đen láy xinh đẹp lại ánh lên tia sáng lấp lánh, nhìn anh đầy mong chờ.

“Sao thế?” Tô Nhất Trần khó hiểu hỏi.

Diêu Linh Nguyệt kéo anh tới cái hố mà cô ấy vừa đào xong. Tô Nhất Trần không hiểu gì cả, nhìn vẻ mặt trông mong của cô ấy, anh cứ nghĩ cô ấy cũng muốn được khen, thế là bật cười bảo: “Em cũng giỏi lắm, chưa được bao lâu đã đào xong cái hố lớn vậy rồi.”

Có điều Diêu Linh Nguyệt lại tỏ ra không hài lòng, hết chỉ tay vào anh, lại chỉ tay xuống cái hố.

Tô Nhất Trần: “?”

Diêu Linh Nguyệt nói: “Nằm… anh nằm! Chôn!”

Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, cô ấy thích chống đối anh lắm hả? Còn định chôn sống anh nữa cơ đấy. Anh vươn tay, xoa đầu cô ấy, khuyên bảo: “Đừng quậy.”

Nhưng Diêu Linh Nguyệt không dễ trấn an vậy đâu, một hai đòi anh phải nằm xuống hố, không chôn sẽ không bỏ qua. Thấy Tô Nhất Trần vẫn chưa hiểu, cô ấy còn chỉ tay về phía du khách ở xa xa.

Tại đó, có một du khách nằm trong hố cát, bạn bè vừa cười đùa vừa xúc cát chôn anh ta, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp bãi biển.

Tô Nhất Trần lập tức tỉnh ngộ: “Em cũng muốn chơi kiểu đó hả?”

Diêu Linh Nguyệt gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Khóe miệng Tô Nhất Trần lại giật giật, anh hết nhìn hố cát, lại nhìn bộ quần áo sạch tinh tươm, không có tí nếp nhăn nào trên người.

“Anh không chơi.” Tô Nhất Trần đáp: “Em chơi đi.”

Đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn như Tô Thị, cứ nửa phút lại ký một hợp đồng hơn trăm triệu, sao có thể chơi những trò ngây ngô như thế được.

Nhưng Diêu Linh Nguyệt lại không chịu, kiên quyết kéo anh về phía hố cát. Tô Nhất Trần bị bắt đi về phía trước, nhìn đôi mắt xinh đẹp đang nhìn thẳng vào mình của Diêu Linh Nguyệt… Cuối cùng, anh chống chân nửa quỳ xuống cạnh hố cát, bất đắc dĩ bảo: “Em nằm xuống, anh chôn giúp em.”

Hai mắt Diêu Linh Nguyệt sáng rực lên, nhanh chóng nhảy xuống, nằm thẳng băng trong hố, sau đó ngước mắt nhìn Tô Nhất Trần đầy chờ mong.

Tô Nhất Trần: “...”

Anh lặng lẽ duỗi tay, nâng đầu cô ấy, nhấc qua miệng hố: “Ngốc quá, nằm lọt thỏm như vậy sẽ chôn cả mặt xuống cát đấy, phải lộ đầu ra thế này này, biết chưa?”
Chương 537: Tặng một món quà lớn

Trước giờ Diêu Linh Nguyệt chưa từng chơi những trò này. Cô ấy nằm trong hố, sau đó vui vẻ nhìn anh lấp cát chôn mình, hai mắt sáng rực như đèn pha. Lúc trước, cô ấy từng từng nằm trong quan tài tận tám năm, nhưng nơi đó âm u, lạnh lẽo, tăm tối, cô liêu, khác hoàn toàn với bãi biển ngập tràn ánh nắng, cát vừa mịn vừa mềm mại như hiện tại.

Tô Nhất Trần buồn cười hỏi: “Thích bị chôn tới vậy hả?”

Diêu Linh Nguyệt chợt nhìn anh chằm chằm, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Thích… anh chôn.”

Sau này, khi cô ấy mất, xin đừng để chuyện lúc trước xảy ra lần nữa, đừng để kẻ đáng ghét chôn cô ấy vào quan tài, có được không…? Cô ấy thích được người mình yêu chôn hơn, nếu vậy thì dù có yên giấc ngàn thu, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy ấm áp.

Tô Nhất Trần nhìn đôi mắt ngây thơ của Diêu Linh Nguyệt, như chợt hiểu thấu cô ấy đang nghĩ gì, chiếc xẻng trong tay thoáng dừng lại giữa không trung. Anh muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải nói gì.

Đúng lúc này, đám Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du cũng chạy tới, thấy Tô Nhất Trần đang chôn Diêu Linh Nguyệt thì hớn hở tham gia chôn cùng. Chẳng biết từ bao giờ, Tô Nhất Trần đã chìm đắm trong trò chơi trẻ con này, nụ cười trên mặt cũng dần rạng rỡ hơn, cuối cùng cả bọn cũng chôn xong Diêu Linh Nguyệt, chỉ để lại mỗi cái đầu ló ra khỏi nền cát.

Hân Hân bật cười thành tiếng: “Hay là chúng ta trang điểm cho bác gái thành chuột Mickey đi!”

Nghe vậy, bọn trẻ lại bừng bừng phấn khởi đắp hai cái tay chuột Mickey từ cát phía trên đầu Diệu Linh Nguyệt, lại xây cho cô ấy một thân hình chuột Mickey bằng cát.

Tô Nhất Trần lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy tấm liền cho họ.

Mãi tới khi trời đã về chiều, Mộc Quy Phàm mới tới gọi bọn họ về khách sạn.

Túc Bảo chơi đến đói meo cả bụng, vội thu dọn thùng và xẻng nhỏ của mình, vui vẻ nhảy chân sáo về lại con đường trong vườn hoa của khách sạn.

Tô Nhất Trần đưa tấm ảnh vừa chụp bằng điện thoại cho Diêu Linh Nguyệt xem, khi thấy bản thân trong bức ảnh, cô ấy thoáng sững sờ, sau đó lại hớn hở cười ngây ngô, tay cầm chặt lấy điện thoại không chịu buông, nhìn chằm chằm bức ảnh không rời mắt.

Trong ảnh có cô ấy, ngoài ra còn có Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến, Tô Tử Tích và Tô Nhất Trần đang cầm điện thoại tự sướng, cũng là người cách màn ảnh gần nhất. Nhưng mới nhìn được một chút thì màn hình đã tối đen, cô vội nắm lấy tay Tô Nhất Trần, kéo nhẹ. Thấy vậy, anh giúp cô mở màn hình lên, cô lại nhìn chằm chằm tấm ảnh, qua vài phút, điện thoại lại tắt, Tô Nhất Trần lại mở lên thay cô, không thấy phiền chút nào.

Hai người cứ thế về tới khách sản, bây giờ, Tô Nhất Trần đưa thẳng điện thoại cho cô, hỏi: “Mật khẩu điện thoại là 0315, nhớ kỹ chưa?”

Diêu Linh Nguyệt ngước mặt lên, hoang mang nhìn anh.

Tô Nhất Trần cầm lấy một ngón tay của cô ấy, nhấn xuống màn hình điện thoại, kiên nhẫn dạy bảo: “0315, tức ngày 15 tháng 3, cũng chính là sinh nhật của Túc Bảo.”

Bàn tay thon dài, cứng cáp, khớp xương rõ ràng nắm lấy một ngón tay nhỏ xinh, nhợt nhạt, cùng ấn xuống bốn con số hiện trên màn hình. Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, Tô Nhất Trần lại tắt điện thoại đi, lặp lại thêm lần nữa.

“Hiểu chưa?” Anh hỏi.

Diêu Linh Nguyệt gật đầu tỉnh ngộ.

Hiểu rồi!

Cô ấy cầm điện thoại, vụng về nhập mật khẩu, điện thoại lóe sáng, cô ấy lại vui vẻ tắt màn hình, cứ thế lặp đi lặp lại tận mấy lần.

Tô Nhất Trần không ngăn cản, để mặc cho cô ấy chơi, kết quả cô ấy chơi đến nghiện, gọi đi tắm cũng không chịu đi.

Túc Bảo thấy mợ trầm mê điện thoại thì khẽ lắc đầu, bảo: “Hết cứu!”

Tô Tử Du ngạc nhiên: “Thật không ngờ có một ngày mẹ lại nghiện chơi điện thoại.”

Chỉ đóng mở màn hình thôi mà cũng có thể chơi say sưa tới vậy sao?

Tô Tử Chiến thẳng tay lấy điện thoại đi, bảo: “Đi tắm, tắm xong con sẽ trả điện thoại lại cho mẹ.”

Diêu Linh Nguyệt tức giận nhìn Tô Tử Chiến, sau đó quay sang ngó Túc Bảo bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Túc Bảo xua tay: “Đừng tìm con, con nghe theo anh cả.”

Diêu Linh Nguyệt lại nhìn qua Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần xoa trán: “Đi tắm trước đã.”

Diêu Linh Nguyệt xụ mặt, không chịu đâu!

Đúng lúc này, bà cụ Tô tiến lại gần, định dẫn Túc Bảo đi tắm rửa, thay quần áo. Lúc thấy Diêu Linh Nguyệt cả người dơ hầy, bà ấy ngạc nhiên hỏi: “Con vừa lăn từ đống cát ra hả? Mau đi tắm đi, tắm xong chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Túc Bảo.”

Nghe vậy, Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn đi tắm.

Quả nhiên, không ai có thể trốn khỏi sự đàn áp vô hình của bà cụ.

Khách sạn được bày trí vô cùng xa hoa lộng lẫy theo tiêu chuẩn năm sao bạch kim, giữa sảnh có một đài phun nước phát nhạc, khách sạn cao ba mươi tầng, từ tầng năm trở lên là phòng nghỉ, năm tầng bên dưới là khu phức hợp thương mại.

Mặc dù ở trên đảo nhỏ, lại mang tới cảm giác hệt như thành phố cấp một vậy.

Tiệc sinh nhật của Túc Bảo năm nay được tổ chức ở nhà hàng cao cấp trên tầng năm với diện tích lên đến mấy trăm mét vuông, đồ ăn, thức uống được cung cấp miễn phía, trước lối vào nhà hàng đặt một cổng vòm bằng hoa tươi cực lớn, dọc con đường dẫn vào sảnh tiệc treo đầy ảnh của Túc Bảo.

Có ảnh lúc bé mới ba tuổi, trông rất ngây thơ, đáng yêu.

Có ảnh lúc bốn tuổi, dễ thương lại pha lẫn tinh nghịch, ma mãnh…

Ngoài ra còn có những bức ảnh được chụp gần đây khi bé mới hơn 5 tuổi, đôi mắt xinh đẹp của cô bé tràn ngập sức sống, trông có thần hơn nhiều. Bên cạnh đó còn có ảnh chụp chung với ba, với các anh, các chị, cậu, mợ và ông bà ngoại.

Mộc Mỹ Hoa nghe nói hôm nay, nhà hàng tầng năm sẽ chiêu đãi miễn phí, bèn dẫn Viện Viện xuống, kết quả tới nơi mới phát hiện ra đây là tiệc sinh nhật năm tuổi của Túc Bảo.

“Xa xỉ thật sự.” Mộc Mỹ Hoa ghen tỵ lẩm bẩm.

Viện Viện đã thay một bộ đồ mới, tóc cũng được gội sạch, để xõa, tóc mai hai bên thì dùng kẹp con bướm cố định lại, trông vừa thục nữ lại không mất vẻ đáng yêu.

Trên đường tới đây, tần suất được người qua đường ngoái đầu nhìn của cô bé cũng rất cao, nhưng vừa đến nhà hàng… Ánh mắt của mọi người lập tức bị ảnh chụp của Túc Bảo thu hút. Chỉ mỗi ảnh của Túc Bảo thôi đã cướp sạch hào quang của cô bé rồi…

Viện Viện ghen tỵ nhìn sảnh tiệc được bày trí sang trọng trước mặt, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng sinh nhật của Túc Bảo.

Lúc này, Túc Bảo được ba, cậu và ông bà ngoại hộ tống đến sảnh tiệc. Hôm nay, bé mặc một chiếc đầm màu xanh xen hồng nhạt, trên đầu đội vương miện công chúa. Bé cười tươi rói rói, mọi người cũng cực kỳ thích.

Tại sao người tỏa hào quang chói mắt như vậy lại không phải là mình? Viện Viện nghĩ thầm, mặt cúi xuống, bực bội nắm chặt quả cầu thủy tinh trong tay.

Phía trước nhà hàng có dựng một sân khấu, Tô Nhất Trần bước lên, đầu tiên là hoan nghênh mọi người tới với đảo Nghê Quang, sau đó lại giải thích hôm nay là sinh nhật của công chúa nhỏ Túc Bảo nhà họ Tô, mong mọi người chơi tận hứng. Kế tiếp, một chiếc bánh kem cao vài tầng được nhân viên đẩy tới giữa sân khấu, khách du lịch có mặt tại đây cũng tươi cười, chân thành hát lên khúc hát mừng sinh nhật.

Túc Bảo vừa thổi nến xong, tràng pháo tay dậy trời tức tốc vang lên, mấy người đứng phía trước nhất còn bắn pháo giấy chúc mừng, mảnh giấy vụn sặc sỡ bay khắp sân khấu, trông cực kỳ đẹp mắt.

Túc Bảo cầm microphone, cất giọng non nớt: “Cảm ơn mọi người! Chúc mọi người hạnh phúc, bình an, cả đời vui vẻ ạ.”

Mộc Mỹ Hoa cắn một miếng bánh mềm xốp, ngọt tựa mệt, cười khẩy: “Lời chúc này thật chẳng đâu vào đâu, làm gì có ai đi chúc người khác bình an trong sinh nhật của mình chứ.”

Viện Viện nhỏ giọng khuyên: “Mẹ ơi, đừng nói vậy.”

Mộc Mỹ Hoa cau mày: “Tính ra con cũng có thua kém gì Túc Bảo đâu, sao lại cách biệt một trời một vực như thế chứ, hầy, đúng là trên đời luôn có những người sinh ra đã mát ăn bát vàng mà.”

Viện Viện lại nhớ tới những gì mình đã thấy trong gương, có thật là Túc Bảo tốt số, đầu thai đúng nơi không. Mẹ quỷ bảo không phải, là do Túc Bảo sửa sổ sinh tử, gom hết thứ tốt vào tay mình.

Viện Viện nhìn tiệc sinh nhật trước mặt, trong một khoảnh khắc, mặt của Túc Bảo chợt biến thành mặt của cô bé. Những thứ này vốn thuộc về cô bé, đáng lý ra, người đầu thai vào nhà họ Tô phải là Viện Viện, ba của cô ta là Mộc Quy Phàm, mẹ là Tô Cẩm Ngọc.

Nhưng Túc Bảo lại cướp lấy vị trí đó của cô bé, thế nên Mộc Quy Phàm mới biến thành cậu của cô bé…

Viện Viện thật sự nhịn không nổi nữa, quăng quả cầu thủy tinh trong tay ra.

Tiệc sinh nhật xa hoa chứ gì? Cô bé tuyệt đối không để Túc Bảo đắc ý đâu!

Cô bé sẽ tặng cho Túc Bảo một món quà thật lớn!

Viện Viện che đi sự ghen tị nơi đáy mắt, dõi theo quả cầu thủy tinh màu đen đang lăn trên sàn…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom