• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2006-2010

Chương 2006: Tiệc Côn Luân

“Nói chứ cũng nhiều thật đấy”. Diệp Thành tìm chỗ ngồi, có vẻ như tửu lâu này đang tổ chức tiệc, đàn ca sáo thổi, ca hát nhảy múa, rượu thịt, trái cây thơm ngan ngát.

Còn về người quen thì đúng thật là có khá nhiều, nào là thần tử của Thần tộc, thần tử của tộc Phượng Hoàng, thần tử của chín tộc Viễn Cổ đều có mặt hết, đến cả ba thần tử Thiên Phạt cũng có mặt.

Ngoài những người đó ra thì còn có rất nhiều thần tử giỏi, mặc dù không nổi tiếng như chín tộc Viễn Cổ nhưng ai cũng rất lợi hại, huyết mạch của ai cũng bất phàm.

“Không biết nếu giờ ngươi gỡ mặt nạ xuống thì chỗ này có náo nhiệt không”. Yên lão đạo cho vào mồm một linh quả rồi nói tiếp: “Chắc đám thần tử đó sẽ bất ngờ đến bật khóc”.

“Chỗ này đang làm gì thế? Sao lại có nhiều thần tử của các giáo lớn tụ tập đến vậy?”, Diệp Thành nhìn xung quanh, không thèm quan tâm đến suy nghĩ kỳ quặc của Yên lão đạo mà hỏi thẳng thắc mắc trong lòng.

“Có nhìn thấy tên đó không?”, Yên lão đạo đưa tay lên chỉ về một thanh niên áo trắng: “Đấy là Trung Hoàng, hôm nay là hắn ta đãi tiệc Côn Luân, mời thần tử của các giáo lớn đến, hoành tráng đúng không?”

“Trung Hoàng ư?”, Diệp Thành bất ngờ thốt lên: “Tên Trung Hoàng này chui từ đâu ra thế?”

“Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng”. Yên lão đạo lắc bụi trên người xuống, nói: “Lai lịch của hắn ta rất thần bí, hiếm có ai biết hắn ta là người thừa kế của nhánh nào”.

“Không chừng lại là đời sau của Đại Đế”. Diệp Thành khẽ nói rồi bất giác liếc nhìn sang tên Trung Hoàng đó.

Trung Hoàng đúng là nổi trội hơn người, khí tức mập mờ, huyết mạch cổ xưa nhưng mạnh mẽ, luôn có một luồng sức mạnh thần bí che kín điểm yếu của hắn ta, đến cả khuôn mặt thật của hắn ta cũng khó nhìn rõ được.

Lúc Diệp Thành nhìn hắn ta thì vừa đúng lúc đối phương nhìn qua, nâng ly và mỉm cười với hắn, đôi mắt hắn ta xa xăm như bầu trời sao vô tận, lấp lánh tiên quang, ánh mắt như có thể bao trùm cả trời đất.

“Tên Trung Hoàng này có thể đứng ngang hàng với Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh thì đúng là không đơn giản”. Diệp Thành lẩm bẩm rồi không nhìn nữa, lòng thầm nghĩ Trung Hoàng này không phải là cao thủ bình thường.

“Ít ra thì cũng không phải đối tượng mà thần tử Thần Tộc có thể so bì được”. Yên lão đạo mỉm cười, nói: “Thần tử Tiên tộc còn có thể, tên nhóc đó che giấu rất kỹ, thực lực mạnh ngang ngửa Trung Hoàng”.

“Nhìn ra rồi”. Diệp Thành vừa nói vừa liếc nhìn thần tử Tiên tộc đang ngồi ung dung uống rượu bên bàn ngọc, bên cạnh có không ít tiên tử vây quanh, nhưng hắn ta không để mắt đến ai hết.

“Di chỉ viễn cổ sắp mở rồi, ngươi cũng đến xem náo nhiệt đúng không?”, Yên lão đạo chậm rãi nói: “Ừm, ngươi đến thì chắc chắn sẽ náo nhiệt, không có ngươi thì không náo nhiệt nổi”.

“Di chỉ Viễn Cổ gì?”, Diệp Thành cắn một miếng tiên quả, thắc mắc nhìn Yên lão đạo.

“Nghe tên thôi cũng đoán ra được rồi, đó là tiên địa còn sót lại từ thời Viễn Cổ”. Yên lão đạo giải thích: “Không biết nó có lai lịch gì, chỉ biết một trăm năm nó lại mở ra một lần, tương truyền bên trong có Đại Đế Tiên Kinh”.

“Hèn gì!”. Diệp Thành vuốt cằm: “Thảo nào lại có nhiều người đổ về thành cổ Côn Luân đến thế, nếu tôi đoán không nhầm thì từ thành cổ này di chuyển đến di tích Viễn Cổ đó rất gần”.

“Đúng như những gì ngươi nói”. Yên lão đạo chậm rãi nói: “Di chỉ vẫn chưa mở ra nên mọi người mới tụ tập ở đây chờ, lần này cũng xem như Trung Hoàng đã hết lòng với mọi người, phải nói là hắn ta rất có máu mặt”.

“Ai cũng có thể vào trong di chỉ viễn cổ đó sao?”, Diệp Thành nhìn Yên lão đạo và hỏi dò.

“Không giới hạn tu vi, có điều sau khi vào trong tu vi sẽ bị một loại sức mạnh áp chế xuống còn cấp Chuẩn Thánh, ai cũng vậy hết, Đại Thánh cũng không ngoại lệ, đến cả Chuẩn Đế cũng phải quỳ”.

“Đáng sợ vậy à?”, Diệp Thành tặc lưỡi: “ Biết đâu chừng bên trong có Đại Đế Tiên Kinh thật chứ”.

“Lại thêm một thiên tài nữa xuất hiện”. Lúc Diệp Thành tặc lưỡi thì Yên lão đạo đã giật nhẹ ống tay áo Diệp Thành.

Diệp Thành điều chỉnh lại cảm xúc, ngước mắt lên nhìn về phía cửa, một cô nhóc chạy lon ton vào như một tinh linh nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, sự xuất hiện của cô bé làm mọi người ai cũng chú ý.

Đặc biệt là thần tử và thần nữ của chín tộc Viễn Cổ, ai cũng chau mày, đến cả Trung Hoàng đó cũng không ngoại lệ, hắn ta nhìn cô nhóc hoạt bát đó bằng ánh mắt xa xăm, thoáng qua tia kiêng dè.
Chương 2007: Quần hùng

Cô bé đó là Đế Cửu Tiên, ba năm rồi vẫn không thấy lớn nhưng không ngờ lại tăng cấp lên đến cảnh giới Thánh Nhân, ngoài mặt rất đáng yêu nhưng khả năng chiến đấu lại rất đáng sợ.

“Ta đến để uống rượu”. Tiểu Cửu Tiên cười he he, tự nhiên như người nhà, ôm vò rượu chạy khắp nơi, các thần tử và thần nữ ở đó đều sợ mất vía.

“Ta biết là không thiếu được cô nhóc đó mà”. Diệp Thành xoa chân mày, nói: “Thăng cấp thật rồi”.

“Ba năm trước đã tăng cấp rồi”. Yên lão đạo xuýt xoa: “Nhà họ ai cũng là thiên tài, Chuẩn Đế trẻ nhất, Đại Thánh trẻ nhất, Thánh Vương trẻ nhất, Chuẩn Thánh Vương trẻ nhất của Huyền Hoang Đại Lục đều là họ, giờ lại thêm Thánh Nhân trẻ nhất nữa”.

“Trong lớp trẻ của Huyền Hoang thì cô nhóc này là mạnh nhất”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu: “Giờ đã có thể thách thức cả đám rồi, không chừng qua mấy ngàn năm nữa, cô nhóc sẽ lại là một nữ đế tài ba”.

“Ồ, Nam Đế và Bắc Thánh cũng đã đến rồi”. Mắt Yên lão đạo sáng lên, hướng về phía cửa.

Diệp Thành lại ngước mắt, nhìn về phía xa, một thanh niên áo tím và một thanh niên áo bạc cùng nhau bước vào, hắn không biết ai là Bắc Thánh ai là Nam Đế, nhưng cả hai đều vô cùng đáng sợ.

Giống như Trung Hoàng đó, Nam Đế và Bắc Thánh cũng là người trẻ, mắt sáng ngời, tóc đen mượt, người bao bọc bởi những luồng sáng, thoát ẩn thoát hiện, còn thấp thoáng cả dị tượng Viễn Cổ.

Sự xuất hiện của hai người họ lại khiến cho tất cả phải ngước nhìn, Nam Đế và Bắc Thánh là những nhân vật cực kỳ nổi tiếng, nghe danh không bằng thấy mặt thật, thật sự mạnh như trong truyền thuyết.

Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là thanh niên áo bạc đi nửa đường thì dừng lại, khóe miệng giật nhẹ, mắt nhìn về một hướng, ba giây sau, hắn ta quay đầu lại và bước đi không do dự.

“Còn muốn chạy sao?”, lập tức liền có người đuổi theo, đấy là Tiểu Cửu Tiên.

“Nằm trong dự đoán”. Các thần tử và thần nữ thi nhau cười, vẻ mặt kỳ lạ.

“Không cần phải nói, thanh niên áo bạc chính là Nam Đế”. Diệp Thành nhìn Tiểu Cửu Tiên rượt đuổi ra ngoài thì thốt lên, năm xưa Tiểu Cửu Tiên thua Nam Đế một chiêu, giờ cô nhóc thành thánh, còn Nam Đế thì vẫn là Chuẩn Thánh, đương nhiên là phải lấy lại mặt mũi rồi, cô nhóc này thù dai lắm.

Tiểu Cửu Tiên vừa đi thì lại có người vào tửu lầu, đó là một thanh niên mặc cà sa, phật quang tỏa khắp người, đằng sau còn có vòng tròn sáng lơ lửng, giống như một vị thần, mặc dù không nói chuyện nhưng lại có phật âm phát ra từ trong cơ thể, ai nghe thấy cũng thấy bồn chồn.

Điều đáng nói là trán của hắn ta còn sáng chói lấp lánh, khiến ai cũng muốn tiến về trước xem thử, sự xuất hiện của hắn ta lại làm các thần tử thần nữa phải đứng lên.

“Nếu ta đoán không nhầm thì đấy chắc là Tứ Tôn”. Diệp Thành bình thản nói, ánh mắt cũng thoáng vẻ kiêng dè, hắn chưa bao giờ đánh giá thấp Phật, niệm lực của họ vừa thần bí, kỳ lạ lại rất mạnh mẽ.

“Có thấy áp lực không?”, Yên lão đạo ôm vò rượu, nhìn Diệp Thành với ánh mắt xa xăm.

“Đông Thần, Tứ Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, không ai đùa được cả”. Diệp Thành cười nhạt: “Tất cả đều là truyền thừa bất thế, đều có tư cách thống trị thời đại này”.

“Nhắc đến Đông Thần, sao lại không thấy cô ta đâu?”, Yên lão đạo bất giác nhìn về phía cửa: “Lão đạo ta đây vẫn chưa gặp cô ta, đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoang chắc là xinh đẹp tuyệt đỉnh”.

“Cô ta không thích náo nhiệt”. Diệp Thành cười và nâng ly rượu lên, nhớ lại cảnh Cơ Tuyết Băng vùi đầu đọc sách, không chừng lúc này cô ta đang nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư ở thánh địa Dao Trì cũng nên.

Yên lão đạo không đồng tình, lập tức ngoảnh lại, cầm vò rượu trên bàn ngọc lên, đổ Quỳnh Tương Ngọc Lộ vào hồ lô rượu của mình, dù gì thì cũng là đồ chùa.

Tiếp đó, lại có rất nhiều người bước vào, tất cả đều là những thần tử thần nữ có tiếng ở Huyền Hoang Đại Lục, đẩy bữa tiệc lên cao trào, đúng là quy tụ quần hùng.

Cảnh tượng đó mà để các tu sĩ lớn tuổi nhìn thấy thì chắc sẽ thấy rất an ủi, tất cả những con người ưu tú nhất của thế hệ trẻ ở Huyền Hoang Đại Lục đều quy tụ hết ở bữa tiệc này, họ sẽ là nhân vật chính trên con đường tranh hùng xưng đế sau này.
Chương 2008: Hồng Liên Nghiệp Hải

Trong tiệc Côn Luân ánh sao rực rỡ, giống như đang tuyên bố với thời đại, đây là một thời đại hoàng kim.

Diệp Thành ung dung ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ ngước mắt quét một lượt bốn phía quanh Yên hội.

Không biết vì sao, nhìn thấy rất nhiều thần tử thần nữ, hắn lại sinh ra một loại cảm giác bi thương khó tả, bọn họ đều giống như những ngôi sao chói mắt, nhưng năm tháng đổi dời, cuối cùng cũng chỉ là những người đáng thương trên con đường đế vương.

Tiên Võ Đế Tôn ngã xuống chỉ mới chín ngàn năm, dấu vết đế đạo của ông vẫn như trước áp chế chư thiên, nếu muốn nghịch thiên trở thành Đế dưới sự ràng buộc này, tính khả thi gần như bằng không, cái gọi là đế lộ tranh hùng, kỳ thực chỉ là trò cười cổ xưa, có trách chỉ trách... Bọn họ sinh vào nhầm thời đại.

Chư Thiên Vạn Vực của hiện tại rất giống với Đại Sở, trong chúng sinh, Đại Sở chỉ có một người có thể nhòm ngó đến tu vi tối cao, mà Chư Thiên Vạn Vực cũng vậy, con một người có thể chứng đạo thành đế.

Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần, bao nhiêu anh kiệt cái thế nuốt hận, dùng hết tinh lực cả đời, cũng không có thể vượt qua rãnh trời lúc ẩn lúc hiện kia, giống như Sở Hải Thần Binh, như là Chiến Thần Hình Thiên, rõ ràng chỉ thiếu một bước, nhưng cuối cùng vẫn khó bước ra, chỉ để lại trên thế gian nỗi bi thương và đau khổ vì chết yểu.

Diệp Thành nở nụ cười, nỗi bi thương càng nhiều hơn, đau xót cho các thần tử thần nữ, đồng dạng cũng đau xót cho chính mình, không biết tiệc Côn Luân của mấy ngàn năm sau, bọn họ còn có thể chuyện trò vui vẻ như này nữa hay không, bọn họ khi đó, có lẽ đã bị năm tháng mài giũa hết tất cả thèm muốn.

“Ngươi đừng cười rồi lại khóc”. Bên cạnh, Yên Lão Đạo vẫn đang đổ rượu vào hồ lô ung dung nói một câu: “Con đường tu sĩ đi chính là nghịch thiên, cần gì phải quan tâm có thể đi được bao xa”.

“Lời này của ông cũng không sai”. Diệp Thành cười, nhìn về phía cửa, mong đợi sẽ có người chuyển thế bước vào, so với di tích thời xa xưa, hắn càng quan tâm đến những người từ quê hương Đại Sở.

Hắn vẫn chưa nhìn thấy người chuyển thế, đã nhìn thấy nha đầu Tiểu Cửu Tiên trở lại, thở phì phò, tám phần là không đuổi kịp Nam Đế, tuy chiến lực mạnh, nhưng tốc độ vẫn yếu hơn Nam Đế một bậc.

Hắn thu hồi ánh mắt, rất tự giác niêm phong Thánh Thể Bản Nguyên, để tránh bị Tiểu Cửu Tiên nhận ra.

Quả nhiên, Tiểu Cửu Tiên không hề phát hiện, tuy là đã tiến vào bậc Thánh Nhân, cũng khó có thể bị Chu Thiên biến đổi.

Bên ngoài lầu các vẫn có người bước vào, không chỉ là thần tử thần nữ, ngay cả một vài ông lão cũng đến đây, nhưng chỉ ở lại một lát đã lại đi rồi, bởi vì bọn họ cực kỳ không hợp nhóm người nơi đây.

Trên vân đài ở giữa Yên hội, có thần nữ của đại giáo hiến dâng điệu múa, dáng múa uyển chuyển, khiến cho cả sảnh đường hò reo khen hay.

Sau lần lượt các cao trào, tiệc Côn Luân dần yên tĩnh, trong tiếng đàn trống kèn, lục tục có người đứng dậy, lặng yên rời đi, mọi người tự hiểu trong lòng, đi đến di tích viễn cổ trước.

Diệp Thành và Yên Lão Đạo cũng đứng dậy, theo dòng người đi đến trung tâm thành, bước vào Truyền Tống Trận.

Truyền Tống Trận của cổ thành Côn Luân, cực kỳ khổng lồ, khoảng cách truyền tống cũng rất xa.

Mãi đến ba canh giờ sau, hai người mới đi ra, trước mặt còn là biển xanh ầm ầm sóng dậy, mênh mông vô bờ, cuồn cuộn vô biên, còn có mây mù mờ mịt vây quanh, như mộng như ảo.

Diệp Thành mở tiên nhãn một cách kín đáo, nhìn thẳng vào vùng biển cả này, nhưng nhìn thấy đều là hư vô, có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ như ẩn như hiện, cho dù là tiên nhãn của hắn, cũng khó phân thật giả.

Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là, năm ma đỉnh, lúc này lại đều đang kêu vù vù, có ma quang đang bắn ra bốn phía, có một loại tư thế không thể chờ đợi được muốn lao ra ngoài.

Diệp Thành nhíu mày, không biết năm ma đỉnh vài sao lại bộc lộ ra trạng thái kỳ lạ như vậy, điều này trước nay chưa từng có, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể sử dụng bí pháp, niêm phong năm ma đỉnh lại.

“Di tích Viễn Cổ, ở ngay dưới lòng biển sâu này”. Khi hắn nhíu mày, Yên Lão Đạo ung dung nói một tiếng, nói xong lại lấy bầu rượu ra, uống một cách nhàn hạ: “Vẫn chưa đến lúc mở ra”.

“Biển này có lai lịch thế nào”. Diệp Thành giấu tiên nhãn, tò mò nhìn Yên Lão Đạo.

“Biển này tên là Hồng Liên Nghiệp Hải”. Yên Lão Đạo mở miệng: “Tương truyền là do một giọt tiên lệ của Hồng Liên Nữ Đế hoá thành, năm tháng mà nó tồn tại lâu đến mức khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra”.

“Nước mắt của Nữ Đế”. Diệp Thành lại nhíu mày: “Chẳng trách đến tiên nhãn cũng không thể nhìn ra huyền cơ”.
Chương 2009: Chuẩn bị tiến vào

“Thần thoại xa xưa, Hồng Liên Nữ Đế đã cúng tế nghiệp hỏa, thiêu đốt chúng thần Bát Hoang, giọt tiên lệ kia chính là sự sám hối”. Yên Lão Đạo nói tiếp: “Thân là đế, bà đã gây ra quá nhiều tội giết người”.

“Có thể làm cho một vị đại đế xuống tay tàn nhẫn như vậy, chuyện xưa từ muôn đời trước, nhất định không đơn giản”. Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Giọt tiên lệ kia, có lẽ không phải sám hối, là bi thương”.

“Ngươi đừng nói, đúng thật là còn có dã sử khác”. Yên Lão Đạo cười nói: “Nghe đồn người yêu của Hồng Liên Nữ Đế chính là bởi vì chúng thần Bát Hoang mà chết, bà sau khi chứng đạo mới thiêu chúng thần Bát Hoang, mà giọt nước mắt của bà, cũng rơi vì người yêu, tuy là thành đế, cũng khó có thể làm ông ta sống lại”.

“So với thần thoại xa xưa, ta càng nghiêng về dã sử”. Diệp Thành không khỏi cười cười: “Giống như Đông Hoa Nữ Đế và Thánh Quân Đế Hoang, truyền thuyết về bọn họ cũng vui buồn lẫn lộn”.

“Người trẻ tuổi, nói mãi không hết vĩnh viễn là về tình yêu”. Yên Lão Đạo bĩu môi.

“Không hiểu tình ái thì chớ nói lung tung”. Diệp Thành tuỳ ý đáp lại một câu, liền giương mắt nhìn bốn phía.

Bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải đã đầy các bóng người tụ tập, tất cả đều chùm áo bào đen, các thần tử và thần nữ của tiệc Côn Luân đều ở đây, nhưng đều dùng bí pháp che giấu đi hình dáng thật.

Hắn không nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, cô có lẽ thật sự không thích vô góp vui, các thần tử thần nữ thế hệ trẻ của Huyền Hoang đều đã có mặt, lại chỉ thiếu cô, ngược lại có chút tiếc nuối.

Ngoài thế hệ trẻ, còn có rất nhiều tu sĩ lớp tiền bối, Thánh Vương chiếm đa số, cũng không thiếu Đại Thánh, cũng có một hai vị Chuẩn Đế, che giấu cảnh giới tu vi, làm việc tương đối khiêm tốn.

Bọn họ không thể không khiêm tốn, di tích Viễn Cổ áp chế tu vi một cách vô điều kiện, cho dù là Chuẩn Đế đi vào, cũng vẫn bị áp chế thành Chuẩn Thánh, cùng cấp bậc, bọn họ cũng có nguy hiểm bị chém giết.

Lúc hắn nhìn, lại có một bóng người băng qua bầu trời mà đến, cũng chùm dưới lớp áo bào đen.

Người nọ rất quỷ dị, cơ thể lúc thì hư ảo lúc thì thật, không nhìn rõ chân dung thật, mặc dù người ở đó, hơi thở lại mơ hồ không cố định, giống như u linh, đôi mắt lạnh lẽo cô quạnh.

“Tịch Diệt Thần Thể”. Diệp Thành thì thào, hai tròng mắt cũng híp lại gần như thành một đường thẳng, dường như nhận ra huyết mạch của người nọ, giống với huyết mạch của Thần Huyền Phong năm đó.

Đó là một loại truyền thừa đáng sợ, là một loại huyết mạch khiến người ta phải đau đầu, xuất quỷ nhập thần.

Nói đến Tịch Diệt Thần Thể, không thể không nhắc đến thần tàng thiên phú của huyết mạch này: Phi Lôi Thần Quyết.

Sự thần thông kia, đã chạm đến lĩnh vực thời không, một khi xác định mục tiêu, liền có thể vay mượn thời không, chém đầu của kẻ địch xuống trong chớp mắt, thuật này không có Hư Không Huyễn Diệt nào có thể sánh bằng, một bí thuật không gian, một bí thuật thời không, hai người này rõ ràng là không cùng một cấp bậc.

Cái này rất giống với Thiên Chiếu của hắn, đều liên quan đến thời không, ngay cả tác hại cũng tương tự, đó là hạn chế về khoảng cách, sự sai lệch vị trí trước sau của thời gian và không gian, mới tạo nên tiên pháp thời không bá đạo.

Diệp Thành rất bất ngờ, cũng rất kiêng dè, bất ngờ là Huyền Hoang cũng có Tịch Diệt Thần Thể, kiêng dè bởi sự quỷ dị của Tịch Diệt Thần Thể, hắn đã từng chiến đấu với Tịch Diệt Thần Thể, biết rõ sự đáng sợ của truyền thừa huyết mạch này.

Thái Cổ Thánh Thể, Tịch Diệt Thần Thể, bẩm sinh đã đối lập, hoặc là nói Tịch Diệt Thần Thể là khắc tinh của Thánh Thể, điều này đã có tiền lệ, Thái Hư Cổ Long từng nói, đại thành Thánh Thể đều từng bị chém qua.

Hắn không xác định, Tịch Diệt Thần Thể kia có mở thần tàng không, nếu là mở, nhất định có Phi Lôi Thần Quyết, vậy mới làm cho người ta đau đầu, nếu bị nhắm phải, ngủ cũng đều ngủ không yên.

Khi hắn nhìn Tịch Diệt Thần Thể, Tịch Diệt Thần Thể cũng liếc mắt, đôi mắt lạnh lùng cô quạnh phát ra u quang.

Khi hai người đối mặt, càng ngày càng nhiều người từ phương xa đến, nghỉ chân ở bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải: “Lại đến sớm rồi, ghét nhất là chờ đợi, lần này quả thật là có nhiều người đến”.

“Bước vào di tích phải kiềm chế một chút, những người ở đây đều là những nhân vật hung hãn”. Có người nhỏ giọng nói: “Bảo vật và nguy hiểm cùng tồn tại, đừng tham lam, không giữ nổi mạng nhỏ thì đều mất hết”.

“Ta chính là đến mở rộng tầm mắt, cũng không muốn cướp bảo vật”. Không ít người vẫn là rất tiêu sái, nhưng lời này nói ra không ai tin, đi vào không tranh bảo vật, nói dối không thèm chớp mắt.
Chương 2010: Di tích viễn cổ

“Mở, di tích viễn cổ mở rồi!”, trong tiếng bàn tán, chẳng biết ai hô lên một tiếng.

Vừa dứt lời, ánh sáng thần thánh như sóng thần bắn ra xung quanh, một cảnh tượng kỳ dị mọc lên, vô số hình ảnh rực rỡ lung linh đan vào nhau hình thành một mặt hồ tuyệt đẹp. Một vùng đất cổ xưa chậm rãi xuất hiện.

Di tích đã mở, vô số người tranh nhau Hồng Liên Nghiệp Hải, tiến sâu vào trong.

Sau đó, từng tốp từng tốp người đạp lên biển mà đi, người quá đông còn mặc áo đen nên giống như một tấm màn đen tuyền trải rộng Hồng Liên Nghiệp Hải không ngừng tràn vào mảnh đất xa xưa ở chỗ sâu.

“Vào xem thử xem, có thể vớt được chút bảo vật cũng tốt”, Yên Lão Đạo uống một ngụm cuối cùng rồi đuổi theo đoàn người đằng trước, thuận tiện thêm vào cho mình một bí pháp kỳ dị.

Đợi mọi người đi vào kha khá, Diệp Thành mới xuất phát. Hắn bước lên mặt biển, vừa đi vừa quan sát tiến vào sâu bên trong. Tuy Hồng Liên Nghiệp Hải rất đẹp, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác được một nét đượm buồn,'

Ở chỗ sâu trong chính là một cánh cửa ánh sáng kỳ lạ khổng lồ, hắn từng bước một bước vào.

Ập vào trước mắt là một vùng đất bao la bát ngát, có từng dãy núi cao và dòng sông dậy sóng, vô số cổ thụ che trời hình thành rừng rậm xanh um tươi tốt khiến nơi này càng thêm dồi dào sức sống.

Linh lực ở nơi này vô cùng dày đặc, còn cực kỳ tinh khiết. Quan trọng nhất là, bên trong còn ẩn chứa một sức mạnh thần bí khác với bên ngoài, có một loại đạo của thiên nhiên.

Diệp Thành chậm rãi dạo bước nhìn trái ngó phải, thấy có rất nhiều cung điện đổ sập, dàn tế bị tàn phá và vô số trụ đồng có khắc chữ viết và tranh ảnh không thuộc về thời đại này.

Có lẽ là đã quá lâu đời nên tràn ngập khí tức cổ xưa khiến chúng phủ một lớp bụi dày.

Ngay khi Diệp Thành đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy chỗ sâu truyền tới một tiếng ầm vang, sau đó là một luồng sáng bắn thẳng lên trời. Nó chính là một thanh cổ kiếm bị gãy. Đám người ở chỗ sâu là vì nó mà đánh một trận.

Chẳng mấy chốc, mùi máu tươi đã lan ra khắp di tích. Đúng là y như những gì mấy người lúc trước nói, bảo vật đi đôi với nguy hiểm, truy tìm giàu sang trong hiểm nguy, phải chuẩn bị trước sẽ bị giết.

Diệp Thành không để ý tới trận chiến tranh giành bảo vật bên trong, nhấc chân đi vào một tòa cung điện sụp mất một nửa.

Cũng có rất nhiều đi đến tòa cung điện này, chạy ngược chạy xuôi và đều mở Thần Thông Nhãn, rà từng tấc đất một hy vọng tìm được bảo vật. Nhưng đa số đều phí công rời đi.

Diệp Thành dừng lại trước một vách tường, bên trên có khắc bức họa của một con mãnh thú Hồng Hoang. Nó có cơ thể như một ngọn núi lớn, khuôn mặt dữ tợn, nhìn gần đã thấy sợ chứ đừng là chân thân.

Song, hắn lại biết con mãnh thú Hồng Hoang kia. Nó chính là Thao Thiết trong truyền thuyết. Ở thời Hồng Hoang, có rất nhiều chủng tộc vì sự háu ăn của nó mà bị tuyệt chủng. Tiếng xấu đồn xa, cực kỳ đáng sợ.

Cũng vì lý do đó mới khiến nhiều chủng tộc mạnh mẽ hợp tác với nhau. Đó là một trận chiến kéo dài cả trăm nghìn năm. Tộc Thao Thiết bị đánh bại chạy tới rìa vũ trụ, kết thúc một thời đại đen tối.

Đây là một bí mật cổ xưa, theo như lời của Thái Hư Cổ Long, bí pháp ma công Thôn Thiên trên người hắn ta cũng có liên quan đến Thao Thiết. Bí pháp ấy được nghĩ ra từ sự tham ăn của nó.

Hắn nhìn nó lần cuối rồi xoay người rời đi, dạo một vòng trong cung điện, không thu hoạch được gì.

Sau khi rời khỏi cung điện, nơi đi ngang qua đương nhiên gặp được rất nhiều người và đều có tu vi Chuẩn Thánh, Chuẩn Đế và bị sức mạnh thần bí trong di tích áp chế.

Bất giác, Diệp Thành đã dừng lại trước một hồ nước, thò tay hút lấy một mảnh vụn cỡ móng tay. Nó là một miếng tiên thiết, tiếc là quá nhỏ!

“Sao y như một trò đùa vậy?”, hai ngón tay kẹp miếng tiên thiết lên trước mặt quan sát, Diệp Thành có chút xấu hổ, may mà hắn tinh mắt không thì đúng là khó mà thấy được.

“Giao bảo vật ra, tha cho ngươi một mạng!”, chợt có một tiếng cười âm u vang lên, một người mặc áo đen xuất hiện sau lưng hắn, dùng bí pháp che mặt chỉ lộ ra đôi con người lập lòe vẻ lạnh lẽo.

Diệp Thành quay đầu lại đánh giá người đàn ông áo đen đó một lượt, lúc này tu vi của tên đó chỉ là Chuẩn Thánh, nhưng thực ra chính là Thánh Vương. Không thì đã chẳng chạy tới cướp đồ của hắn một cách trắng trợn như vậy.

Tên đó cả người tràn ngập sát khí, quần áo nhuốm máu. Xem ra, từ sau tiến vào đã làm rất nhiều hành động giết người cướp của. Người ta vào là tìm kiếm bảo vật và cơ duyên, tên này lại vào để cướp của.

“Tiền bối đúng là thú vị!”, Diệp Thành cười, khá là hứng thú nhìn người đàn ông áo đen.

“Ta mới lười tốn thời gian với ngươi”, người đàn ông áo đen lộ ra hàm răng trắng bóc, vươn tay chộp tới.

“Không cướp của ngươi đã tốt lắm rồi, vậy mà ngươi còn muốn cướp của ta”, Diệp Thành cười khẩy, bước lên trước một bước đấm thẳng vào cánh tay khiến gã đạp bịch bịch lùi ra sau. Bí pháp giấu mặt bị đánh nát lộ ra khuôn mặt, là một ông lão lưng gù, giữa trán còn có một Thiên Nhãn dựng đứng.

Một chiêu đã thua, ông lão kinh ngạc, mặt mày hoảng sợ. Phải biết rằng, ông ta chính là Thánh Vương, dù giờ bị áp chế xuống Chuẩn Thánh nhưng cũng mạnh hơn Chuẩn Thánh khác rất nhiều. Vậy mà lại thua.

Đến chết ông ta vẫn chưa phản ứng lại kịp. Ông ta quả thật là một Thánh Vương chết lãng xẹt nhất, cướp của không thành còn bị giết. Hơn nữa, còn bị một Chuẩn Thánh giết, đúng là mất mặt.

“Bảo vật của ông thuộc về ta”, Diệp Thành cất túi trữ vật của ông lão áo đen đi, ngay cả cơ thể ông ta cũng không bỏ qua, xách về luyện thành Âm Minh tử tướng sẽ cực kỳ khủng bố.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom