• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (9 Viewers)

  • Chương 1991-1995

Chương 1991: Lại một ván nữa

“Trưởng lão cứu ta”, trong tiếng tặc lưỡi của mọi người, thần tử Yêu tộc cũng thất bại, cơ thể bị nghiền nát chỉ còn lại nguyên thần đang chạy trốn, hắn ta cũng sợ rồi, không còn uy nghiêm của thần tử nữa.

Cũng may hắn ta chạy nhanh, nhất kiếm tuyệt sát của Diệp Thành không chém trúng, ra khỏi vòng chiến đấu là Yêu tộc Đại Thánh có thể can thiệp, đưa thần tử Yêu tộc đi, để hắn ta tránh khỏi kiếp tử vong.

Sau thần tử Yêu tộc, cơ thể thần tử Thần tộc cũng bị một chưởng của Diệp Thành chém thành đống bùn thịt.

“Trưởng lão cứu ta”, thần tử Thần tộc hét lên, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần điên cuồng bỏ chạy, Diệp Thành là một kẻ điên, hắn giết người hai mắt đỏ ngầu, chẳng thèm quan tâm ngươi là thần tử của tộc nào.

“Ở lại đi!”, Diệp Thành đuổi theo, nhất kiếm huỷ diệt thế giới mở ra thương khung bao la.

Thần tử Thần tộc lập tức trúng chiêu, bị chém ngang eo, chỉ còn lại một nửa nguyên thần chạy thoát khỏi vòng chiến.

Tốc độ của Thần tộc Đại Thánh không chậm, ông ta cứu được một nửa nguyên thần ấy, Diệp Thành thấy thế đương nhiên không dám đuổi theo ra ngoài, một khi ra khỏi vùng thiên địa này, hắn sẽ lập tức bị rất nhiều Đại Thánh giết chết chỉ trong một giây.

Thiên địa giờ phút này đã yên tĩnh lại, vùng thiên địa nhuốm đầy máu tươi chỉ còn lại một mình Diệp Thành vẫn đang đứng trên hư thiên, Bá Long Đao và kiếm Xích Tiêu trong tay hắn vẫn còn đang nhỏ máu.

Hắn đã máu chảy đầm đìa, từng giọt máu đều như lửa đốt, khí tức ác sát và ý chí chiến đấu đan xen, hỗn độn đạo tắc và sức mạnh huyết mạch cùng nhau bay múa, hắn giống như Tu La xông ra khỏi cửu u, khí huyết cuồn cuộn tràn ngập khắp chốn, chỉ nhìn thôi cũng thấy rùng mình.

Bốn phía im lặng như tờ, mọi người đều miệng lưỡi khô khốc nhìn hắn, không ít người còn nuốt nước bọt, dù là lão bối tu sĩ cũng không ngoại lệ, năm xưa họ không hung hãn được như thế này, Thánh thể mới thật sự tàn nhẫn.

Rất nhiều Đại Thánh đều đã tiến lên bao vây, Thánh thể của chúng đã bị chém chết, bọn chúng chỉ chờ tính sổ với Diệp Thành, không ít người đều đã tấn công, nhưng đòn tấn công vừa vào vùng thiên địa đó đã bị hoá giải.

Khuôn mặt già nua của các Đại Thánh đều gớm ghiếc, bọn chúng muốn giết Diệp Thành thì phải đi vào vùng đất đó, tấn công từ bên ngoài không có ích gì, nhưng nếu vào thì Cửu Tiêu Tiên Kiếm sẽ phóng sấm sét ra giết ngay.

“Còn ai nữa không?”, Diệp Thành hờ hững lên tiếng, mái tóc màu máu tung bay, trong đôi mắt màu máu loé lên sự tàn bạo của ma tính, hắn ngạo nghễ nhìn bát hoang, liếc qua từng tu sĩ trẻ tuổi đang có mặt.

Hắn thật sự đã giết người đỏ mắt, luật lệ tàn nhẫn kẻ mạnh làm vua và thế đạo lục đục hoàn toàn che lấp lòng nhân từ của hắn, bây giờ chỉ còn lại ý chí kiên cường và mặc sức chém giết.

Lời nói của hắn vang vọng khắp đất trời, đám tu sĩ trẻ tuổi có mặt ở đây nghe thấy lời này đều chán nản cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn chứ đừng nói là đi vào đối chiến.

Thấy vậy, các Đại Thánh bao vây bên ngoài vòng chiến đều quay đầu nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân cách đó không xa: “Trận chiến đã kết thúc, ngươi còn định chờ tới khi nào nữa, mau cất kiếm khí Cửu Tiêu của ngươi đi”.

“Gia gia, không được cất”, Tiểu Cửu Tiên vội vàng truyền âm cho Cửu Tiêu Chân Nhân, lời nói mang theo khẩn cầu, nếu cất Cửu Tiêu Tiên Kiếm thì vùng đất ấy sẽ không còn áp chế nữa, rất có thể Diệp Thành sẽ bị giết trong giây lát.

“Gia gia thật sự không thể làm gì khác nữa”, Cửu Tiêu Chân Nhân thầm thở dài, trong trận chiến này Diệp Thành đã giết quá nhiều người, hơn nữa đều là thần tử môn phái lớn, nếu ông ta cưỡng chế bảo vệ thì sẽ chọc giận những môn phái đó, ông ta chỉ là Chuẩn Đế, chưa phải Đại Đế, thật sự khó có thể bảo vệ được một Chuẩn Thánh.

“Cất kiếm khí Cửu Tiêu đi”, các Đại Thánh đều giận dữ hét lên, tư thế như muốn bức cung.

“Nhất mạch Thánh thể đã từng giải cứu thế giới, các ngươi không nghĩ tới ân đức của tiền bối à?”, Cửu Tiêu Chân Nhân lãnh đạm cất lời: “Các ngươi giết Hoang Cổ Thánh Thể không sợ người đời thất vọng đau khổ sao?”

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay nhất định phải giết được hắn”, các Đại Thánh hừ lạnh, sát ý đã không thể kiềm chế.

“Giết hắn sao lại cần các vị tiền bối ra tay chứ?”, không đợi Cửu Tiêu Chân Nhân lên tiếng, một tiếng cười nhạo báng đã vang vọng khắp hư thiên, thần tử Đan Tôn nhẹ nhàng phe phẩy quạt gấp, chầm chậm bước ra.

“Thần tử”, hai lão hắc bạch của Đan Tôn Điện tiến lên, nhưng thần tử Đan Tôn lại làm như không nghe thấy.

“Nếu đã là ân oán của hậu bối thì hãy để hậu bối ta giải quyết”, thần tử Đan Tôn cười nham hiểm: “Các vị tiền bối cứ ngồi đi, vãn bối sẽ lấy mạng của Hoang Cổ Thánh Thể thay các vị”.

“Ngươi?”, rất nhiều Đại Thánh đều liếc nhìn thần tử Đan Tôn, những người có mặt cũng vậy, hai mươi bảy thần tử đều đã bị đánh thảm bại rồi, ngươi chắc chắn mình có thể đánh lại được Thánh thể?

“Các tiền bối chỉ việc xem thôi là được”, thần tử Đan Tôn cười chế giễu, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

“Muốn đánh thì vào đi”, giọng của Diệp Thành đều đều, nhưng ánh sáng tàn bạo trong mắt lại sáng hơn, sát ý của hắn đối với kẻ tiểu nhân thần tử Đan Tôn này đã không thể kiềm chế được nữa.

“Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp, tại hạ tự nhận không bằng”, thần tử Đan Tôn cười tôi độc.

“Không đánh thì cút”, lời nói của Diệp Thành ung dung, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh như băng.

“Đánh thì đương nhiên phải đánh”, thần tử Đan Tôn nhếch môi: “Hay là chúng ta đổi cách chơi đi, ngươi có chân hoả, hẳn là một luyện đan sư, hai chúng ta đấu đan cược mạng, không biết ngươi có dám không?”

“Ta biết ngay tên này không có ý tốt gì mà”, rất nhiều lão bối khoanh tay trong áo, thở dài cảm thán: “Thân truyền của Đan Tôn, luyện đan sư cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng, đấu đan cược mạng, Thánh thể chắc chắn sẽ thua”.

“Thần tử Đan Tôn được gọi là Đan Hoàng, cái tên này không phải chỉ gọi cho vui đâu”, có người nói.

“Phải công nhận rằng chiêu này đúng là cao minh”, không ít người đều nói: “Thứ nhất là có thể danh chính ngôn thuận giết Diệp Thành, thứ hai là có thể nhận được tiền thưởng từ Phượng Hoàng tộc, thứ ba là giành được vinh quang vô thượng”.

“Thật đáng khinh”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi: “Chưa gặp tên nào vô liêm sỉ thế này bao giờ”.

“Gia gia vẫn là câu nói đó, thế gian không có sự công bằng thật sự”, Cửu Tiêu Chân Nhân nói.

“Hoang Cổ Thánh Thể, bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”, thần tử Đan Tôn hứng thú nhìn Diệp Thành, nụ cười tàn ác và nhạo báng, trong mắt cũng loé lên ánh sáng giảo hoạt và u ám.

“Ta không rảnh đấu đan với ngươi”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng Thiên Đạo để chạy trốn, vì hắn không chắc sẽ thắng được thần tử Đan Tôn, đồ nhi của Đan Tôn không phải trẻ con lên ba.

“Ngươi sẽ có thời gian thôi”, thần tử Đan Tôn lộ ra hai hàm răng trắng, nói xong hắn ta phất tay, tế ra một đạo thần phù, thả hai người bên trong ra nhưng họ đều đã bị phong cấm trói buộc.

Nhìn thấy hai người đó, ánh mắt Diệp Thành lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hai người bị thần tử Đan Tôn phong cấm chính là người chuyển kiếp của Đại Sở: thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc.

“Đáng chết”, Hồng Trần Tuyết vẫn đang bị phong cấm, trong đôi mắt đẹp của bà cũng loé lên tia sáng lạnh lẽo, bà không ngờ thần tử Đan Tôn lại bắt hai người chuyển kiếp đó, chẳng trách hắn ta lại tự tin như vậy.

“Hai người đó là ai?”, mọi người đều kinh ngạc nhìn thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc.

“Tám phần là bạn cũ của Diệp Thành”, có người tinh ý liếc nhìn Diệp Thành, thấy vẻ mặt hắn càng lúc càng lạnh, không khó đoán ra thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc rất quan trọng với hắn.

“Thánh chủ, đừng để ý đến chúng ta”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc truyền âm cho Diệp Thành, lúc trước họ ra vừa ra khỏi Phách Mại Các thì đã bị bắt, không ngờ lại bị mang ra để uy hiếp Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, nhưng đôi mắt màu máu của hắn lại nhìn thần tử Đan Tôn chằm chặp, việc làm của thần tử Đan Tôn hôm nay đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của hắn, người này, hắn nhất định phải giết.

“Diệp Thành, bây giờ ngươi có thời gian rảnh rồi chứ?”, thần tử Đan Tôn mỉm cười nhìn Diệp Thành, nhìn thấy lửa giận đang cháy lên trong mắt Diệp Thành, trong lòng hắn ta vô cùng sung sướng, dường như Diệp Thành càng tức giận thì hắn ta lại càng hưng phấn.

“Đấu đan cược mạng, ta đồng ý”, Diệp Thành kìm nén cơn giận, vẻ mặt lại bình tĩnh trở lại.
Chương 1992: Đan Thánh VS Đan Hoàng

“Thánh thể thật sảng khoái”, thần tử Đan Tôn cười giễu cợt, nghiêng đầu nhìn sang Cửu Tiêu Chân Nhân: “Xin tiền bối làm chứng, đừng thiên vị, vãn bối chỉ cần công bằng thôi”.

“Công bằng”. Cửu Tiêu Chân Nhân bật cười, ông ta ghê tởm bản tính của thần tử Đan Tôn đến tận óc, không ngờ lại có thể thốt ra hai chữ công bằng nhẹ nhàng đến vậy, ông ta đã đánh giá cao thần tử Đan Tôn rồi.

Có điều, dù trong lòng cảm thấy không vui nhưng Cửu Tiêu Chân Nhân vẫn phất tay, dùng kiếm khí bản mệnh của mình tạo ra hai kết giới, một kết giới che kín Diệp Thành, kết giới còn lại che kín thần tử Đan Tôn rồi nói:“Trong thời gian đấu đan, mong các vị đạo hữu không tự ý vào trong”.

Không cần ông ta phải nói thì tất cả mọi người ở đó cũng biết, bằng chứng máu trước mắt, không ai dại tự tìm cảm giác kích thích, đấy là hai nơi chết chóc, Đại Thánh vào trong thì chắc cũng tan thành mây khói.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thần tử Đan Tôn cất cây quạt xếp lại, liếc Diệp Thành phía đối diện một cái đầy khinh miệt rồi đưa tay biến ra một lò đan màu bạc, đấy cũng chính là một pháp khí thánh binh đáng sợ.

Tiếp đó là hơn mấy nghìn loại thảo dược, loại nào loại nấy cũng đều rất quý giá, có vài loại còn rất khó tìm, loại nào cũng tràn đầy tinh nguyên, mọi người xung quanh ai cũng lóe mắt.

“Đan tám vân”. Diệp Thành thấy số lượng thảo dược mà thần tử Đan Tôn lấy ra thì bất giác lẩm bẩm, không biết thần tử Đan Tôn muốn luyện loại đan dược gì nhưng ít nhất cũng phải là cấp bậc cỡ tám vân.

Cộng thêm chân hỏa của hắn ta nữa, đó là chân hỏa tím, rất bá đạo, không gian cũng bị nó bóp méo.

Hắn từ từ rời mắt rồi cũng đưa tay lên, lấy tiên hỏa ra, biến thành một lò luyện đan.

Tiếp đó là những dược liệu cần để luyện đan, gồm tiên thảo, linh căn, ngọc lộ và cả hoa lạ, số lượng cũng không thua gì thần tử Đan Tôn, hơn nữa loại nào cũng là hàng quý.

“Không biết tự lượng sức”. Thần tử Đan Tôn nhếch mép, hắn ta đã bắt đầu lần lượt cho các dược liệu vào trong lò đan, động tác tay thuần thục, trông có vẻ không phải mới luyện đan dược lần đầu.

“Đan Hoàng ra tay thì phải hơn người thường”. Các tu sĩ xung quanh đều nhìn thần tử Đan Tôn, đấy là lần đầu tiên họ thấy hắn ta luyện đan, đệ tử thân truyền của Đan Tôn giỏi hơn nhiều so với tưởng tượng của họ

“Xét về khả năng chiến đấu thì Diệp Thành mạnh hơn thần tử Đan Tôn nhưng xét về luyện đan thì thần tử Đan Tôn vượt xa thánh thể”. Mấy ông già lại tụm lại suy đoán, giọng điệu rất chắc chắn.

“Để xem lần này ngươi còn gì để nói”. Đại Thánh của tộc Phượng Hoàng cũng như các Đại Thánh đang vây quanh ngoài kết giới đều cười khẩy, liếc nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân: “Muốn bảo vệ thánh thể ư? Đúng là vọng tưởng”.

“Ông nội, ông đánh cho họ một trận đi”. Tiểu Cửu Tiên bực bội, lên tiếng mắng.

“Mấy lão già nhà đó không dễ dây vào đâu”. Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười và lắc đầu.

“Vậy lát nữa ông phải bảo vệ Diệp Thành đấy”. Tiểu Cửu Tiên mở đôi mắt to sáng ngời nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân: “Thánh Thể Hoang Cổ cả mấy chục vạn năm mới thấy, sao ông có thể để cậu ta chết thế được”.

“Cứ xem trước đã”. Cửu Tiêu Chân Nhân vuốt râu và đang lăn tăn trước quyết định của mình.

“Thần Tử cũng là đang giành vinh quang về cho Đan Tôn điện, xin thần nữ đừng đối đầu với thần tử nữa”. Bên này, hai ông già của Đan Tôn điện đều nhìn Hồng Trần Tuyết: “Dĩ hòa vi quý mới là điều tốt”.

“Giải phong ấn cho ta và thả hai người đó ra”. Hồng Trần Tuyết bình thản nói, không cần nói cũng biết hai người trong lời của bà ấy là thanh niên tóc tím và lão đầu trọc, lúc này họ cũng đang bị cấm chế.

“Thứ lỗi cho chúng tôi không thể tuân mệnh”. Hắc lão giả và Bạch lão giả mỉm cười, lắc đầu: “Trước khi thần tử ra đấu đã đặc biệt dặn dò phải trông chừng hai người họ nghiêm ngặt, đề phòng bất trắc, sau khi đấu đan xong rồi thả họ cũng không muộn”.

“Trong mắt hai ngươi, từ trước đến nay, thần nữ ta đây chỉ là bù nhìn thôi”. Hồng Trần Tuyết cười lạnh lùng, không cầu xin thêm nữa mà ngước mắt lên nhìn bầu trời xa xăm.

Khác với những người khác có mặt ở đó, bà ấy đánh giá cao Diệp Thành, mặc dù thần tử Đan Tôn có kỹ thuật luyện đan tuyệt đỉnh nhưng Diệp Thành cũng không kém cạnh gì, danh hiệu Đan Thánh cũng không phải chỉ để gọi chơi.

Còn về an nguy của Diệp Thành thì bà ấy lại càng không thấy lo lắng, với phép độn thân Thiên Đạo, dù là chuẩn địa có đến thì cũng không làm được gì, nếu Diệp Thành muốn chạy thì Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không ngăn được, nói gì đến một đám Đại Thánh.

Sở dĩ hắn ở lại đấu đan là vì suy nghĩ cho an nguy của những người chuyển thế, quang minh chính đại đánh bại thần tử Đan Tôn mới có thể danh chính ngôn thuận cứu người chuyển thế của Đại Sở, đây là chuyện bất đắc dĩ phải làm.
Chương 1993: Đan Thánh VS Đan Hoàng (2)

Trên trời cao, Diệp Thành và thần tử của Đan Tôn điện vẫn đang khống chế lửa luyện đan.

Trong lúc đó, Diệp Thành nhiều lần nhìn đối phương, mặc dù tên tiểu nhân thần tử Đan Tôn này giỏi ám toán nhưng kỹ thuật luyện đan là có thật, bản lĩnh luyện đan rất đỉnh.

Lúc hắn nhìn thần tử Đan Tôn thì hắn ta cũng ngước nhẹ đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh miệt và khiêu khích, trong nụ cười chế giễu đó là sự thâm hiểm “Ngươi kém quá xa”.

Diệp Thành không thèm quan tâm, tập trung luyện đan, thần tử Đan Tôn giỏi nhưng hắn cũng đâu có vừa.

Trời đất lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, thời gian lặng lẽ trôi, màn đêm buông xuống.

Có lẽ các tu sĩ xung quanh đã thấy chán nên ai cũng nén mây thành đám, ngồi khoanh tay, có người còn lấy rượu và mồi nhắm ra, uống rất sảng khoái.

Mặt khác, thần tử Phượng Hoàng, thần tử Thần Tộc và thần tử Yêu tộc đều đồng loạt thức dậy, ai cũng hằm hằm, cầm kiếm muốn xông vào nhưng đều bị Đại Thánh nhà mình ngăn lại.

Thời gian luyện đan tám vân vượt ngoài sức tưởng tượng, ánh bình minh đầu tiên đã chiếu xuống mặt đất, nhưng Diệp Thành và thần tử Đan Tôn vẫn chưa luyện được đan, chỉ có mùi thơm của đan dược là phảng phất khắp nơi.

Rất nhiều người đều cảm thấy thắc mắc, phần lớn đều nhìn về phía Diệp Thành, luyện hết cả một đêm mà Diệp Thành không hề mắc sai lầm gì, giống như thần tử Đan Tôn, từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng.

Nhưng họ đâu có biết trước đây, Diệp Thành mà họ xem thường đã từng luyện được hai viên đan từ một lò, được tôn là Đan Thánh, sự tài giỏi của hắn bất chấp mọi lý lẽ.

Hai trăm năm nay, Diệp Thành trải qua nhiều thăng trầm nhưng không hề bỏ bê việc luyện đan, kỹ thuật luyện đan của hắn không kém cạnh gì thần tử Đan Tôn, hắn tự học thành tài nhưng chưa chắc sẽ đấu thua.

Giữa không gian yên tĩnh, một ngày một đêm nữa lại trôi qua, các tu sĩ xung quanh đều chờ đến mỏi mắt.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, lò đan của thần tử Đan Tôn mới rung chuyển, có tiếng rồng gầm vang lên, trầm thấp và dày đặc, mùi thơm nồng của đan dược lan tỏa khắp nơi.

Những người đến xem đều đứng dậy, nhìn chằm chằm: “Thần tử Đan Tôn sắp luyện ra đan được rồi”.

Đúng vậy, họ vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng sấm trên trời cao, mây đen ùn ùn kéo đến, sét xé cả bầu trời như những con rắn bạc bay xuyên qua những đám mây đen.

“Đan lôi?”. Mọi người kinh ngạc, trong số họ có không ít người là luyện đan sư, họ nhìn ra được đấy là hiện tượng gì, tu sĩ có thể dẫn thiên kiếp thì đan cũng có linh tính, cũng tương tự như vậy, đan lôi là kiếp đan.

“Xuất đan!”, thần tử Đan Tôn chưởng lên lò luyện đan một chưởng, câu nói của hắn ta đầy uy nghiêm, vang vọng giữa thiên địa rộng lớn, như muốn đánh thức cả trời cao.

Lúc hắn ta xuất đan, một luồng sáng cong từ trong lò đan vút lên bầu trời, xuyên thẳng qua các tầng mây, biến thành một con rồng bạc, lượn tròn giữa sấm chớp và mây đen rồi phóng lên chín tầng mây.

“Không ngờ là đan tám vân”. Nhiều ông già hít một hơi dài, dường như họ biết đan dược mà thần tử Đan Tôn luyện ra là loại gì, đấy là một loại đan dược kéo dài tuổi thọ.

“Đan hoàng đúng là đan hoàng, cấp chuẩn thánh thì luyện được đan tám vân, kỹ thuật luyện đan đúng là phi thường”. Các luyện đan sư ở đó bất giác tỏ vẻ kính sợ, trong đó có rất nhiều người lớn tuổi.

“Thần tử đã không làm mất thanh danh của Đan Tôn”. Hai lão già Hắc Bạch lão giả của Đan Tôn điện đều yên lòng vuốt râu, đứng thẳng lưng, đầy vẻ cao cao tại thượng.

Thần tử Đan Tôn nghe thấy tiếng thốt kinh ngạc và ánh mắt nể sợ từ xung quanh thì lại rút chiếc quạt xếp ra, quạt nhẹ và nở nụ cười châm biếm, hắn ta thích cảm giác được ngưỡng mộ.

“Lần này chắc thần tử Đan Tôn thắng rồi”. Nhiều người liếc nhìn sang phía Diệp Thành.

Cũng chẳng sao, lúc này lò đan của Diệp Thành cũng rung lên, tiếp đó bầu trời lại xuất hiện đan lôi, tiếng sấm vang lên, một luồng sáng đan vút lên trời, biến thành một con rồng bạc.

“Cũng… Cũng là tám vân”. Các tu sĩ xung quanh đều ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn lên trời.
Chương 1994: Đấu đan tám vân

Grào! Grào!

Trên không, hai con rồng một vàng một bạc gầm rú rung trời.

Những tu sĩ có mặt ở đây đều ngẩng đầu lên nhìn không trung với vẻ mặt kinh ngạc và phấn khích.

Điều bất ngờ là ai cũng kinh ngạc và khá là mơ hồ nhìn con rồng màu vàng kia của Diệp Thành. Đó chính là linh đan tám vân hàng thật giá thật, tám luồng sáng đan vân lấp lánh thật sự chói mắt.

Cứ nghĩ rằng chỉ có thần tử Đan Tôn mới có thể luyện ra tám vân, lại không ngờ Thánh Thể cũng làm được. Phải biết rằng, thần tử Đan Tôn nhận được chân truyền từ Đan Tôn, nhưng Diệp Thành lại là một biến số.

Người có vẻ mặt xuất sắc nhất vẫn là thần tử Đan Tôn, quạt xếp phất phơ khựng lại giữa không trung, con ngươi hắn ta co rút lại nhìn con rồng màu vàng của Diệp Thành. Kia đúng là linh đan tám vân.

Ngay khi sắc mặt hắn ta đang vô cùng khó coi thì đan long màu bạc và con đan long màu vàng của Diệp Thành đã bắt đầu cắn xé nhau.

Bầu trời rền vang, đan long màu vàng và màu bạc quay cuồng trên không, mây đen vần vũ che trời lấp đất, không gian u ám, hai con rồng nổi bật cùng múa với sấm chớp.

Tuy chúng chỉ là linh đan, nhưng lại có uy áp khủng bố. Dù là cuộc chiến giữa linh đan, lại giống như là hai con rồng thật đang đấu với nhau, ăn mòn đan khí của đối phương và đều vết thương chồng chất.

Cũng là đan bát vân nhưng cũng phân chia mạnh yếu. Chẳng ai biết được, rốt cuộc kim đan của Diệp Thành mạnh hơn hay của thần tử Đan Tôn mạnh hơn. Cuộc chiến linh đan đánh cược tính mạng giờ mới bắt đầu.

Diệp Thành ngó không trung rồi quay đi, nhìn thẳng vào thần tử Đan Tôn đối diện.

Hắn cũng không phải là chẳng màng thắng thua, mà là đã biết trước được kết quả. Cùng là linh đan tám vân, trong khi kim đan của Diệp Thành còn có căn nguyên Thánh Thể. Đây là điều mà đan của thần Tử Đan Tôn không thể sánh bằng.

Sau khi biết được thắng thua, vậy kế tiếp mới là chuyện chính. Diệp Thành đã tính toán xong khoảng cách và vị trí, chuẩn bị xông đến trước mặt thần tử Đan Tôn bất cứ lúc nào và bắt giữ hắn ta thì sẽ cứu được người chuyển thế.

Sự thật cũng đúng như những gì Diệp Thành đoán, bạc đan của thần tử Đan Tôn bị đánh kim đan của hắn đánh tan, hóa thành một viên đan dược rơi xuống, đan vân xám xịt một màu.

"Tạo Hóa Đan tám vân thua?", vô số người thấy bạc đan rơi xuống mà trợn mắt há hốc miệng, có chút khó tin. Bạc đan kia bị đánh bại đồng nghĩa với thần tử Đan Tôn thua.

"Ông trời của của ta ơi!", những đệ tử trẻ tuổi đều nhìn về phía Diệp Thành: "Sức chiến đấu đã vô địch trong cùng cấp, giờ thuật luyện đan cũng không đối thủ sao? Ngay cả đệ tử chân truyền của Đan Tôn cũng bị đánh bại".

"Thằng nhóc kia là toàn năng hả?", đám bô lão cũng nhếch mép cười: "Đánh thắng thần tử, luyện ra kim đan, cái cách vả mặt bá đạo ấy, lão phu thích!"

"Không ngờ thần tử lại thua!", hai ông lão của Đan Tôn Điện cũng choáng váng, khó có thể tin.

"Có vẻ như cái gì hắn cũng biết!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì nói: "Hay là ta gả cho hắn nhỉ!"

"Ăn nói lung tung!", Cửu Tiêu Chân Nhân bị chọc cười, nhưng trong ánh mắt cũng hiện lên nét vui mừng. Ngay cả ánh mắt Chuẩn Đế như của ông ta cũng nhìn nhầm, sự xuất sắc của Diệp Thành khiến ông ta phải kinh ngạc.

"Không thể nào, điều đó là không có khả năng!", giữa muôn vàn tiếng bàn tán, thần tử Đan Tôn rống lên, con ngươi lồi ra, bịch bịch lùi lại, không tài nào chấp nhận nổi sự thật ấy. Hắn ta là đệ tử của Đan Tôn, nhận được chân truyền từ ông ấy, tự nhận là vô địch trong cùng thế hệ, thế mà lại bị đánh bại thảm hại như vậy.

"So với Thánh Thể, sự ra vẻ của hắn ta lại không đáng một đồng", mọi người có mặt ở đây hơi buồn cười nhìn thần tử Đan Tôn, ngoan ngoãn ở đó là được, đừng chạy đến gây chuyện, còn đánh cược tính mạng với người ta. Giờ thì hay rồi, tự mình đào hố chôn mình luôn.

"Ta không tin!", mặt mày thần tử Đan Tôn đầy vẻ dữ tợn, đứng đó sủa như một con chó điên, nào còn có vẻ bình tĩnh thong dong của lúc trước. Vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn ta chợt trở thành một trò cười.

"Hôm nay ngươi đã vui chưa?", một giọng nói mờ ảo chợt vang lên, Diệp Thành đã xuất hiện sau lưng thần tử Đan Tôn. Sau đó, còn có một thanh kiếm đỏ như máu vắt ngang vai hắn ta, kiếm khí bắn ra xung quanh.

"Tên kia đi qua kiểu gì thế?", tu sĩ xung quanh nhìn mà sửng sốt, vừa không để ý cái là Diệp Thành đã lẻ đến đằng sau thần tử Đan Tôn. Song buồn cười là họ lại chẳng nhìn thấy được.

"Thả thần tử của chúng ta ra", hai ông lão của Đan Tôn Điện bỗng nhiên hét lên, đứng chặn bên ngoài kết giới.

"Thả hắn ta ra cũng được thôi, thả hai người bạn của ta ra đã!", Diệp Thành khá là hứng thú nhìn hai tu sĩ Đại Thánh của Đan Tôn Điện nói: "Tiện thể cởi cấm chế của thần nữ nhà ngươi luôn".
Chương 1995: Thọc một nhát

“Ngươi thả trước đi!”, hai Đại Thánh Đan Tôn Điện hừ lạnh, giọng điệu lạnh băng.

“Có nghe không?”, Diệp Thành lại xé xuống một cánh tay của thần tử Đan Tôn Điện.

“Ngươi...”

“Có thả hay không?”, Diệp Thành rất dứt khoát, giật đứt luôn cánh tay còn lại của thần tử Đan Tôn.

“Thả!”, Đại Thánh Đan Tôn phất tay, cởi trói cho thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc, theo yêu cầu của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết cũng được cởi cấm chế.

“Làm thế trước có phải tốt không chứ!”, Diệp Thành cười, vươn tay túm thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc, nhét vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, nhưng hoàn toàn không định thả thần tử Đan Tôn Điện ra.

“Người quen của ngươi đã được thả, còn không mau thả thần tử chúng ta ra”, Đại Thánh Đan Tôn Điện gầm lên.

“Chớ vội! Còn việc cần thương lượng mà...”, Diệp Thành vặn cổ mình một chút: “Vừa rồi hai bên mới cược mạng đấu đan, hắn thua nên phải đền mạng thôi!”

“Ngươi thật sự muốn đối đầu với Đan Tôn Điện chúng ta sao!”, Đại Thánh Đan Tôn Điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Hai vị tiền bối, chuyện này nên xét từ đầu đã...”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta và các ngươi vốn có thể yên ổn với nhau nhưng thần tử các ngươi lại tự biên tự diễn một vở kịch, chính hắn gài bẫy ta trước cơ mà”.

“Ngươi!”, hai Đại Thánh bị bật thì nghẹn lời. Diệp Thành nói đúng sự thật mà, lẽ ra hôm nay không xảy ra đủ thứ việc vớ vẩn như vậy, tất cả mọi chuyện đều do thần tử Đan Tôn Điện của họ mà ra.

“Thần nữ!”. Hai người hết cách, nhìn về phía Hồng Trần Tuyết nói: “Thần tử không thể xảy ra chuyện được, ngươi là người quen của Diệp Thành, mau nói giùm thần tử để đối phương bỏ qua việc này đi!”

“Hử, giờ mới biết ta là thần nữ sao!”, Hồng Trần Tuyết lại khá thoải mái, cầm cái gương nhỏ soi trái ngó phải một chút, thi thoảng lại chải chuốt mái tóc hơi rối.

“Thần nữ, chuyện giận dỗi xin hãy để sau!”, hai Đại Thánh nóng nảy: “Dù sao đây cũng là thần tử của Đan Tôn Điện ra, ngươi thấy chết không cứu thì trở về giải thích thế nào với Đan Tôn”.

“Cái này thì dễ thôi”, Hồng Trần Tuyết cất gương, cầm kiếm bước vào trong kết giới.

Thấy thế, hai Đại Thánh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thần nữ vẫn giữ nguyên tắc vào thời điểm quan trọng. Ít nhất cũng không trơ mắt nhìn thần tử chết, Hồng Trần Tuyết đứng ra nói hộ, thần tử sẽ không sao.

Nhưng điều họ không ngờ được là Hồng Trần Tuyết đi vào rồi lại chẳng nói câu nào, cầm kiếm đâm thẳng vào ngực thần tử, máu tươi tuôn xối xả.

Hai người sững sờ, hai mắt hoa lên, không thể tin nổi cảnh mình vừa thấy.

Không chỉ hai người này, kẻ có mặt ở đây có ai mà không phải Chuẩn Đế hay Chuẩn Thánh nhưng hiện tại toàn bộ đều sửng sốt. Dẫu gì đó cũng là thần tử Đan Tôn Điện của ngươi, không cứu thì thôi, thế mà còn dám thọc người ta thêm một nhát à.

Sốc nhất chắc là thần tử Đan Tôn, cứ tưởng Hồng Trần Tuyết sẽ cứu mình, nhưng nào ngờ thần nữ lại đâm hắn ta một cái, đâm cho hắn ta ngu người luôn.

Lúc này, Diệp Thành không nhịn được mà giật khóe môi, hắn cũng không ngờ được Hồng Trần Tuyết lại tàn nhẫn tới vậy. Một kiếm này chẳng chút do dự, nhìn thôi mà hắn còn run đấy, đúng là không nên chọc điên phụ nữ!

“Thần nữ, ngươi dám!”. Sau một giây sững người, hai Đại Thánh Đan Tôn hét lớn, là thần nữ Đan Tôn Điện, hành động của Hồng Trần Tuyết đúng là làm họ không kịp trở tay.

Nghe thấy hai người quát lớn, Hồng Trần Tuyết coi như không nghe thấy, chỉ lo nhìn thần tử, cười nói: “Thần tử sư huynh, một kiếm này của sư muội có làm sư huynh thoải mái không?”

“Con khốn, ả đê tiện!”, thần tử nổi điên rống lên. Con ngươi đỏ như máu, lóe lên tia sáng lạnh lẫn sát khí, trong đó còn hiện lên sự tàn bạo và hung ác.

“Ta nói rồi, đích thân ta sẽ diệt ngươi!”, Hồng Trần Tuyết vừa rút kiếm ra là lại đâm thêm một nhát vào, lần này mục tiêu là Nguyên Thần của thần tử Đan Tôn, hoàn toàn đánh nát cơ hội sống của hắn ta.

“Đây là ví dụ tiêu biểu cho câu “Độc nhất là lòng dạ đàn bà” à?”. Mấy tu sĩ trẻ há hốc mồm, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hồng Trần Tuyết cười một cách thản nhiên nhưng họ nhìn mà thấy gai cả người.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom