• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1976-1980

Chương 1976: Chưa đủ tư cách

“Xích Kim Tuyết Liên”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhận ra đó là thứ gì, nó là dược liệu cần thiết để luyện chế Xích Kim Đan tám vân, cho dù không dùng để luyện đan thì cũng là thảo dược nghịch thiên tăng cường thọ nguyên, nếu dùng đúng cách, kéo dài năm trăm năm tuổi thọ cũng không thành vấn đề.

“Biết trước thì đã gọi gia gia tới tham gia đấu giá cùng”, Tiểu Cửu Tiên gãi cái đầu nhỏ.

“Đông Hoang Cổ Thành lần này uống nhầm thuốc à? Lúc trước là Thất Hải Giao Long Giáp, bây giờ lại là Xích Kim Tuyết Liên, sao thứ gì cũng mang ra đấu giá thế?”, Diệp Thành thở dài: “Đều là bảo vật tốt cả”.

“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, Tiểu Cửu Tiên giải thích: “Sau buổi đấu giá hôm nay, Đông Hoang Cổ Thành sẽ tự phong ấn, trong thời gian rất dài sẽ không tổ chức đấu giá nữa”.

“Vì sao lại tự phong ấn?”, Diệp Thành nhướng mày, nghi hoặc nhìn cô nhóc Tiểu Cửu Tiên.

“Có trời mới biết được”, Tiểu Cửu Tiên lười biếng nằm bò ra bàn: “Trăm năm trước, Côn Luân Hư, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đều tự phong ấn, chẳng tìm thấy bóng dáng đâu, chắc là đã phong ấn trong không gian đại giới rồi, Đông Hoang Cổ Thành khả năng cũng sẽ như vậy, vẫn còn rất nhiều đại giáo lớn nữa cũng sẽ tự phong ấn như họ, không biết lý do tại sao”.

“Chẳng lẽ cũng liên quan đến việc Đại Sở trở về?”, Diệp Thành trầm ngâm, nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Tiểu Cửu Tiên lần nữa: “Cô có biết lai lịch của Đông Hoang Cổ Thành này không?”

“Không biết”, Tiểu Cửu Tiên đáp: “Lai lịch của nó rất bí ẩn, chưa từng có Đại Đế, nhưng lại có Đế Binh, đến gia gia cũng không biết Đế Binh trong Đông Hoang Cổ Thành là của Đại Đế nào”.

“Nếu Long gia ở đây chắc là sẽ biết”, Diệp Thành sờ cằm: “Không có chuyện gì về Cực Đạo Đế Binh mà hắn không biết cả, không uổng công Thái Hư Long Đế nghiên cứu Đế Binh”.

“Ta ra giá ba mươi triệu”.

“Ba mươi lăm triệu”.

“Lão phu hơn ngươi năm triệu, bốn mươi triệu”.

Khi Diệp Thành và Tiểu Cửu Tiên nói chuyện, cả khu đấu giá đều bùng nổ, cực kỳ sôi động.

Mới bao lâu mà Xích Kim Tuyết Liên đã lên tới mức giá ngất ngưởng bốn mươi triệu, vả lại vẫn đang tiếp tục tăng, một con số vừa được đưa ra, giây tiếp theo đã lập tức bị con số khác đè bẹp.

Những người tham gia đấu giá hầu hết là các lão bối, mà đa phần là các lão bối thọ nguyên sắp hết, thời gian không còn nhiều, dược thảo kéo dài tuổi thọ với họ mà nói là bảo vật vô giá.

Tuy Diệp Thành cũng coi trọng Xích Kim Tuyết Liên, nhưng không định đấu giá, đan dược và dược thảo kéo dài thọ nguyên đều không có tác dụng với hắn, nếu đã không có tác dụng thì việc gì hắn phải tranh giành cùng nhóm người thọ nguyên sắp hết, so với hắn, những lão bối ấy càng cần Xích Kim Tuyết Liên hơn.

Đấu giá càng lúc càng kịch liệt, các lão bối tu sĩ tranh giành mặt đỏ tai hồng, khuynh gia bại sản cũng phải cắn răng đấu giá, tiền là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết không mang đi, tuổi thọ mới là quan trọng.

Cuộc đấu giá Xích Kim Tuyết Liên quyết liệt hơn trong tưởng tượng, từng nhóm người đấu giá bị đẩy xuống, từng nhóm người lại lao lên, cửu tộc viễn cổ cũng ra tay, cực kỳ hào phóng.

Nhưng Xích Kim Tuyết Liên chỉ có một, chỉ có một người may mắn, những người còn lại chỉ có thể nhìn.

Mười lăm phút sau mới thấy tiếng hò hét trong Phách Mại Các dừng lại, Xích Kim Tuyết Liên đã có chủ, được thần tử Thần tộc đấu giá được, nguyên thạch bỏ ra cũng là cái giá trên trời không thể tưởng tượng.

Có thể thấy khuôn mặt các lão bối đều già đi rất nhiều ngay lúc đó, không phải họ không tranh, mà là không tranh được, khuynh gia bại sản cũng không tranh được.

Thần tộc là tồn tại bậc nào, một trong cửu tộc viễn cổ, đã từng có Đại Đế, lai lịch sâu không thể tưởng tượng, nếu họ muốn Xích Kim Tuyết Liên thì những người khác chỉ là vật trang trí.

Diệp Thành hơi nhướng mắt, nhìn về nhã gian của Thần tộc, thần tử Thần tộc đang nằm trên ghế, giống như hôm ở đại hội Dao Trì, hắn ta vẫn nở nụ cười bỡn cợt mà tàn ác, ánh mắt ngạo nghễ nhìn mọi người phía dưới.

Ông lão tóc bạc chủ trì buổi đấu giá cất Xích Kim Tuyết Liên đi, trở tay ra lại là một món khác, đó là một cây đèn thần, Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, vừa lấy ra đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Lại là một bảo bối tốt, không có tiền”, Tiểu Cửu Tiên nằm bò ra bàn, phồng miệng nói.

“Cô có biết người trong nhã gian kia là ai không?”, Diệp Thành chỉ vào phòng của Hồng Trần Tuyết.

“Đã từng nghe nói tới Đan Tôn Thất Dạ chưa?”

“Đan Trung Chí Tôn, đương nhiên từng nghe”.

“Đó là đồ nhi của Đan Tôn, thần nữ của Đan Tôn Điện, tên là Bích Dao”, Tiểu Cửu Tiên nói.

“Đồ… Đồ nhi của Đan Tôn?”, Diệp Thành ngẩn người, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, hắn không ngờ Hồng Trần Tuyết kiếp này lại thành luyện đan sư, hơn nữa còn là đồ nhi của Đan Tôn.

Nói đến Đan Tôn, ông ta có quan hệ rất gần gũi với Đại Sở, Thiên Tịch Đan của Đại Sở xuất phát từ tay Đan Tôn, Diệp Thành đã từng nhìn thấy linh hồn lạc ấn trong một nửa viên Thiên Tịch Đan, nhìn thấy Đan Tôn có mái tóc trắng.

“Đúng là không nhận ra”, Diệp Thành thở dài, lại một lần nữa nhìn chăm chú căn phòng của Hồng Trần Tuyết, lúc này hắn mới nhìn ra chân hoả trên người bà là một ngọn lửa màu đỏ.

“Đó là Hồng Liên Nghiệp Hoả”, có lẽ biết Diệp Thành đang nhìn Hồng Trần Tuyết, Tiểu Cửu Tiên cố ý hay vô ý nói một câu: “Ngọn lửa đó không đơn giản đâu, sở dĩ Đan Tôn nhận tỷ ấy làm đồ đệ là vì Hồng Liên Nghiệp Hoả, từ khi sinh ra tỷ ấy đã có nghiệp hoả rồi”.
Chương 1977: Không muốn nghe có thể ra ngoài

“Không biết Hồng Liên Nghiệp Hoả và Cửu Võ Tiên Viêm của Đế Tôn thì cái nào mạnh hơn?”, Diệp Thành hỏi.

“Hai cái đúng là ngang nhau”, Tiểu Cửu Tiên bỏ một viên linh quả vào miệng: “Hồng Liên Nghiệp Hoả và Đại Đế cũng có quan hệ rất sâu sắc, chắc ngươi đã từng nghe đến Hồng Liên Nữ Đế, nữ đế đầu tiên trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang rồi đúng không? Bà ấy sinh ra cũng đã có nghiệp hoả, một biển lửa màu đỏ máu từ thời vạn cổ đã thiêu rụi chúng thần bát hoang, bà ấy còn có phong thái hiên ngang hơn cả Đông Hoa Nữ Đế”.

“Tiền bối lợi hại như vậy, đi lôi kéo làm quen nào”, Diệp Thành đứng dậy, chuồn nhanh như làn khói, lôi kéo làm quen là giả, giải trừ phong ấn mới là thật, làm xong hắn sẽ lại lên đường tìm người.

Lên tới hành lang lầu hai, hắn chuẩn xác tìm được nhã gian nhỏ nơi Hồng Trần Tuyết đang ở.

Cũng giống như Bích Du năm đó, trước cửa phòng bà có hai người canh gác, điều khác biệt là năm đó là hai bà lão hắc bạch, còn lần này là hai ông lão hắc bạch.

“Tiền bối, vãn bối muốn gặp thần nữ nhà người”, Diệp Thành bước tới hành lễ, giọng điệu khiêm tốn.

“Ngươi?’, hai lão già hắc bạch liếc mắt nhìn Diệp Thành, khi thấy tu vi của hắn chỉ có Chuẩn Thánh thì lại nhắm mắt: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp thần nữ nhà ta”.

“Ta có quen với thần nữ nhà tiền bối”, Diệp Thành vội vàng nói: “Mong tiền bối chuyển lời giúp”.

“Đừng quấy rối nữa”.

“Ta…”

“Nào nào, để ta”, Diệp Thành vừa lên tiếng đã bị một người từ phía sau đẩy sang một bên, nhìn lại thì thấy chính là cô nhóc Tiểu Cửu Tiên, không biết đã đuổi theo hắn từ lúc nào.

“Hai người có biết ta không?”, Đế Cửu Tiên rướn người về phía trước, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm.

“Cháu gái của Cửu Tiêu tiền bối, sao lại không biết”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu mỉm cười, thái độ với Đế Cửu Tiên hoàn toàn khác thái độ với Diệp Thành.

“Ta nhớ Bích Dao tỷ tỷ rồi”, Đế Cửu Tiên cười hì hì: “Muốn nói chuyện với tỷ ấy”.

“Đương nhiên là được”, lão già áo trắng phất tay mở cánh cửa ánh sáng: “Đi vào đừng gây chuyện nhé”.

“Cảm ơn lão gia gia”, cái miệng của Tiểu Cửu Tiên ngọt xớt, nói xong cô kéo Diệp Thành đi vào trong nhưng bị lão già áo đen ngăn lại: “Cô có thể vào, nhưng hắn thì không”.

“Ông nói vậy là ta bảo gia gia đánh ông đấy”, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Cửu Tiên thoáng chốc trở thành vẻ đe doạ.

“Cô nhóc, đừng làm khó chúng ta”, lão già áo đen nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Lão phu vẫn là câu nói đó, không phải ai cũng có thể gặp thần nữ nhà ta”.

“Này!”, Tiểu Cửu Tiên lập tức xắn tay áo, tư thế như muốn kéo râu người ta ngay tại chỗ.

“Các lão, bạn cũ muốn nói chuyện với ta, đừng ngăn cản”, từ trong phòng vọng ra tiếng nói khe khẽ của Hồng Trần Tuyết.

Thần nữ đã ra lệnh, hai lão già hắc bệnh đương nhiên không dám nói thêm, đồng loạt nhường đường.

Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, liếc xéo hai người họ rồi kéo Diệp Thành đi vào nhã gian, hơn nữa còn rất quen thuộc, sau khi chạy vào thì ôm bình rượu được đặt trên bàn ngọc lên.

Hồng Trần Tuyết mỉm cười rồi quay sang nhìn Diệp Thành, hơi ngạc nhiên, người đeo mặt nạ trước mắt chẳng phải chính là thanh niên đã nhìn vào mắt bà lúc trước sao? Cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt.

“Tại hạ Trần Dạ, bái kiến tiên tử”, Diệp Thành khẽ cười, chào hỏi một tiếng, nụ cười vừa thăng trầm vừa phảng phất nét buồn, như thể nụ cười này là cả một câu chuyện.

“Trần Dạ”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói, hơi nhíu mày: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”

“Đương nhiên đã từng gặp, là một người bạn cũ từ rất lâu, rất xa, rất thân”, Diệp Thành lại cười.

“Bạn cũ?”, trong đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết thoáng qua nét hoang mang, nhưng không thể nhớ ra được.

“Không biết Trần Dạ đạo hữu tới từ môn phái nào?”, thanh niên tóc đỏ bên cạnh lên tiếng, tay vẫn phe phẩy chiếc quạt gấp hứng thú nhìn Diệp Thành, đôi môi mỏng luôn mang theo nụ cười nhạo báng, đôi mắt hẹp dài cũng loé lên ánh sáng tàn bạo.

“Không môn không phái, là một tán tu”, Diệp Thành nhún vai, kín đáo quan sát đan hải của thanh niên tóc đỏ, hắn thấy một ngọn lửa màu bạc, là chân hoả bất phàm, không cần nói cũng biết hắn ta cũng là luyện đan sư, rất có thể là đồng môn với Hồng Trần Tuyết.

“Nếu đã không môn không phái thì sao lại là bạn cũ của Bích Dao sư muội được?”, thanh niên tóc đỏ nhếch môi, dáng vẻ cao ngạo xa cách, cằm dưới cũng thoáng chốc hất lên cực cao.

“Sư huynh, nói quá rồi đó”, không đợi Diệp Thành cất lời, Hồng Trần Tuyết đã không vui đáp lại.

“Sư muội, thế sự hiểm ác, sư huynh ta cũng vì nghĩ cho muội thôi, đừng để kẻ xấu lừa gạt”, thanh niên tóc đỏ cười nhạt: “Thế đạo này có quá nhiều người xấu”.

“Đủ rồi”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu huynh không muốn nghe thì có thể tới nơi khác giải trí”.

“Muội…”, thanh niên tóc đỏ bị lời nói này làm cho sắc mặt tái xanh, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh lẽo, hắn ta cũng là đồ nhi thân truyền của Đan Tôn, là thần tử của Đan Tôn Điện, đã bao giờ bị người khác quát tháo, hơn nữa đối phương chỉ là Chuẩn Thánh, đường đường là thần tử, sao hắn ta nuốt trôi được cục tức này?!

“Đúng đấy! Không muốn nghe có thể ra ngoài đi dạo mà”, Tiểu Cửu Tiên liếc nhìn thanh niên tóc đỏ, cô rất khó chịu thái độ cao ngạo của tên này, nếu là ở ngoài thì cô đã xách ra ngoài đánh cho hắn ta một trận từ lâu rồi.

“Được, được lắm”, thanh niên tóc đỏ hừ lạnh, gấp quạt lại, sải bước đi thẳng ra ngoài, trước khi đi còn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành.

“Lại chọc giận một người nữa rồi”, Diệp Thành không khỏi day đầu mày, đúng là nằm không cũng trúng đạn, hắn rất lấy làm lạ, vì sao hễ là thần tử thì đều không vừa mắt hắn vậy?

“Lần này yên tĩnh rồi”, Tiểu Cửu Tiên ợ lên một tiếng, sau đó lại uống rượu tiếp.

“Chúng ta thực sự là bạn cũ sao? Nhưng ta không có ấn tượng gì về ngươi cả”, Hồng Trần Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thành.

“Sẽ có thôi”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay tế ra kết giới, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, lúc này hắn mới bắn ra một tia tiên quang lộng lẫy, cho nó bay vào đầu mày của Hồng Trần Tuyết.
Chương 1978: Nổi ý đồ xấu

Ngay lập tức, cơ thể mỏng manh của Hồng Trần Tuyết run lên, đôi mắt mờ mịt lập tức hiện lên vẻ ngẩn ngơ, bà đau đớn kêu lên, thần hải ong ong, lảo đảo về sau một bước suýt nữa ngã xuống đất.

Thấy vậy, Tiểu Cửu Tiên tiến lên, đầu tiên là nhìn Hồng Trần Tuyết, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tên tiểu tử này, ngươi đã làm gì tỷ ấy hả? Vì sao tỷ ấy lại trở nên như thế này?”

“Yên tâm, ta sẽ không hại Bích Dao tỷ tỷ của cô”, Diệp Thành tìm một thoải mái rồi lấy bình rượu ra.

“Nếu tỷ ấy có làm sao thì ta sẽ cho ngươi biết tay”, Tiểu Cửu Tiên đe doạ rồi lại nhìn Hồng Trần Tuyết.

Diệp Thành chỉ cười không đáp, hắn ngồi ở một bên nhàn nhã uống rượu, chờ Hồng Trần Tuyết quay về.

Hồng Trần Tuyết vẫn đang run rẩy, theo tiên quang dung hoà, một câu chuyện bị phủ bụi dần dần được giải trừ phong ấn, đó là một ký ức buồn, có tình yêu đau thương.

Bà nhớ ra rồi, nhớ lại chuyện cũ kiếp trước, nhớ lại quê hương Đại Sở, cũng nhớ được tên mình, bà tên là Chung Tiêu, còn có một cái tên nữa là Hồng Trần Tuyết, là Thánh chủ của Nhân Hoàng, đồ nhi của Hồng Trần.

Không biết đến lúc nào mới thấy bà ngừng run, đôi mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn Diệp Thành.

Dù hắn vẫn đeo mặt nạ, nhưng chỉ nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, bà vẫn có thể nhận ra đó là Diệp Thành, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn thiên hạ, thống soái của Đại Sở với khí thế uy nghi.

“Chào mừng trở về”, Diệp Thành mỉm cười, tháo mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt giống hệt Hồng Trần, cũng khắc sâu thăng trầm và dấu vết của thời gian.

“Sao lại thế này?”, Hồng Trần Tuyết bật khóc, những giọt nước mắt pha lê lăn dài trên gò má thê lương của bà.

“Ta không giải thích nhiều, tiền bối tự tiêu hoá nhé”, Diệp Thành tế ra tia thần thức mang theo câu trả lời.

Tia thần thức ấy bay vào thần hải của bà hoá thành rất nhiều hình ảnh và rất nhiều lời nói, bà hiểu rồi, nhìn thấu rồi, đó là luân hồi chuyển kiếp, nhưng mọi thứ đều có cảm giác rất không chân thực.

Đột nhiên bà bước tới, ôm lấy Diệp Thành, những giọt nước mắt lấp lánh thấm ước áo trước ngực hắn.

Kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ, hai trăm năm trong nháy mắt, ký ức cuối cùng chính là dưới chân tường thành Nam Sở:

Bầu trời đen kịt, mặt đất đỏ máu, bà hoá thành tuyết trong hồng trần, mang theo cả núi sông đại ngàn, mang theo sầu thảm, đau đớn, cũng mang theo cả đau thương bước vào kiếp luân hồi tiếp theo.

Cuối cùng hắn cũng không khiến chúng sinh Vạn Vực thất vọng, giết được Đại Đế, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã tử trận, để lại thần thoại bất hủ cho quê hương Đại Sở nhuốm đầy máu tươi.

Nhã gian chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào và những giọt nước mắt xót xa.

Tiểu Cửu Tiên ở một bên há miệng rất lâu chưa thể khép lại, thế này là thế nào, sao lại ôm nhau? Sao còn khóc nữa? Ta ở đây có phải hơi dư thừa không?

Lại nhìn đến Diệp Thành, khoé miệng hắn trào máu, xương cốt trong người vỡ tan răng rắc, Hồng Trần Tuyết ôm quá chặt, eo hắn bị bà ôm nứt ra từng tấc.

Nhưng bà biết không phải Hồng Trần Tuyết đang ôm mình, mà là sư tôn của bà, cho dù kiếp trước hay kiếp này, người bà yêu vẫn là Hồng Trần, tuyết trong hồng trần chỉ vì ông ấy mà nhảy múa.

“Ta nói này, không phải tiền bối coi ta là Hồng Trần mà nổi lên ý đồ xấu đấy chứ!”, Diệp Thành ho khan.

“Cút đi”, cuối cùng Hồng Trần Tuyết cũng buông tay, sau đó còn đá cho Diệp Thành một cái, nhưng nói đến Hồng Trần, bà lại kéo Diệp Thành về, ánh mắt đầy vẻ hy vọng.

“Trên đời vẫn còn Hồng Trần”, Diệp Thành nói xong thì cúi người ho ra máu.

“Thật sao?”, Hồng Trần Tuyết ngỡ mình đang mơ, túm chặt lấy cổ áo Diệp Thành, khoé mắt còn chưa kịp khô, trong mắt đã lại ứa lệ.

“Ta không có thời gian nói đùa với tiền bối”, Diệp Thành gỡ tay Hồng Trần Tuyết ra, ngồi xuống đất, vẫn đang ho ra máu: “Sư nương của tiền bối đã đi tìm ông ấy rồi, không biết đã tìm được chưa”.

“Sư nương? Sở Linh Ngọc?”, Hồng Trần Tuyết sửng sốt, thăm dò nhìn Diệp Thành.

“Đồ nhi của Kiếm Thần, bao nhiêu người có mỗi cô ấy là nở mày nở mặt”, Diệp Thành đáp.

“Không ngờ sư nương lại là đồ nhi của Kiếm Thần, ta đi tìm họ”, Hồng Trần Tuyết nói xong thì quay người, nhưng đi được hai bước lại dừng lại, nở nụ cười cô đơn: “Ta đi chắc cũng là dư thừa”.

“Hay là tiền bối đừng đi tìm Hồng Trần nữa, đi theo ta này”, Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hai chúng ta giống hệt nhau, không khác tí gì, quan trọng nhất là khả năng trên giường của ta rất tốt”.

“Ta cởi hết đồ, ngươi có dám làm không?”, Hồng Trần Tuyết lườm Diệp Thành.

“Không… Không dám”, Diệp Thành ho khan, cảm giác nơi nào đó trên cơ thể ớn lạnh, không cẩn thận một ngày nào đó bất cẩn lại bị người khác lấy đi mang về hầm.

“Hai người làm sao thế?”, Tiểu Cửu Tiên khó hiểu nhìn Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành: “Cái gì mà sư nương, Sở Linh Ngọc, lại còn có cả đồ nhi của Kiếm Thần nữa?”

Cô ấy không nói thì thôi, vừa lên tiếng, Hồng Trần Tuyết đã vô thức nhìn sang, quan sát cô ấy một lượt rồi quay ra nhìn Diệp Thành: “Tiểu Cửu Tiên là… Tịch Nhan?”

“Ta cũng hy vọng như vậy”, Diệp Thành lắc đầu bất lực: “Nhưng tiếc là không phải”.
Chương 1979: Nhất định phải có được

“Không phải”, Hồng Trần Tuyết hơi nhíu mày, không kìm được lại nhìn Tiểu Cửu Tiên thêm lần nữa, lẩm bẩm: “Không ngờ trên đời còn có người giống nhau đến vậy, dù là ngoại hình, khí chất hay thiên phú”.

“Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy! Tịch Nhan lại là ai nữa”, Tiểu Cửu Tiên nghe mà nổi đoá, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành, nhưng Diệp Thành lại im lặng, không đáp.

“Tịch Nhan là đồ nhi của hắn, muội có diện mạo giống hệt cô ấy”, thấy Diệp Thành im lặng, Hồng Trần Tuyết ung dung nói: “Thiên phú của cô ấy không hề thấp hơn muội, thậm chí còn cao hơn muội”.

“Đồ nhi của hắn?”, Tiểu Cửu Tiên nhướng mày nhưng không phục lắm: “Muội không tin thời đại này còn có người có thiên phú cao hơn muội, sau này muội sẽ so tài cùng cô ấy”.

Hồng Trần Tuyết chỉ cười không nói thêm nữa, lẳng lặng nhìn Diệp Thành, đều là người Đại Sở, sao bà không biết đồ nhi của Diệp Thành, sao lại không biết tình cảm sư đồ giữa họ?

Bà nhớ lại hơn hai trăm năm trước, Diệp Thành cõng Hổ Oa, Cơ Tuyết Băng cõng Tịch Nhan tung hoành giữa đại quân Thiên Ma, còn mạnh mẽ giết được một Ma quân chôn cùng đồ nhi của họ.

Chuyện cũ đã quá lâu nhưng ký ức vẫn rõ ràng, dù có luân hồi chuyển kiếp cũng không quên được.

Diệp Thành cũng im lặng, ôm bình rượu lên uống, vẻ mặt trở nên mờ mịt và tang thương, một câu nói thê lương, buồn bã đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn: Diệp Thành, kiếp sau ta chờ chàng.

Nhã gian lại chìm vào tĩnh lặng, Diệp Thành yên lặng uống rượu không nói lời nào, Hồng Trần Tuyết cũng im lặng.

Người khó hiểu nhất là Tiểu Cửu Tiên, cô gãi đầu, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Hồng Trần Tuyết, không biết hai người họ đang che giấu bí mật gì, nhưng điều có thể khẳng định là chắc chắn hai người họ đều là người có tâm sự.

Khi Tiểu Cửu Tiên ngẩn người khó hiểu thì Diệp Thành đã uống hết một bình rượu, đầu tiên hắn cười, sau đó chầm chậm đi tới bên cửa sổ, truyền âm cho lão già đầu trọc và thanh niên tóc tím: “Hai người lên đây đi”.

Thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở phía dưới đang uống hăng say, ăn hăng hái đều sửng sốt, họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới cùng quay đầu, nhìn lên nhã gian ấy.

Thấy Diệp Thành, hai người đều ngẩn ra, dường như biết đó là nhã gian của Đan Tôn Điện, chính vì là nhã gian của Đan Tôn Điện nên họ mới ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thành lại ở trong nhã gian đó.

Đã là Đan Tôn Điện thì đương nhiên hai người không dám chậm trễ, không uống rượu cũng không ăn nữa, phủi mông rời khỏi chỗ ngồi rồi chạy lên, sợ làm Diệp Thành không vui.

“Chắc tiền bối đã từng gặp hai người này”, thấy hai người đã lên, Diệp Thành nở nụ cười với Hồng Trần Tuyết.

“Đương nhiên đã từng gặp”, Hồng Trần Tuyết cười: “Thanh niên tóc tím là đệ tử Viêm Hoàng của ta, lão già đầu trọc là người của Hoàng tộc Đại Sở, từng tới linh sơn Nhân Hoàng của ta”.

“Lại không biết hai người đang nói gì”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nhìn Diệp Thành lâu thêm chút nữa, chính tiểu tử này đã tế tiên quang ra làm cho Bích Dao tỷ tỷ trở nên kỳ lạ thế này.

“Một năm nào đó muội sẽ biết thôi”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ rồi quay người đi ra khỏi nhã gian, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc vừa vào cửa, còn chưa nói lời nào đã bị bà kéo vào.

Hai lão già hắc bạch gác cửa hơi sững sờ, thần nữ Đan Tôn Điện của họ hôm nay hơi khác thường, bình thường rất lạnh lùng, chưa bao giờ thấy cô nhiệt tình như bây giờ.

So với họ, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc còn ngỡ ngàng hơn, cảm giác không chân thực, phải biết rằng người kéo họ là thần nữ của Đan Tôn Điện, đó là thân phận thế nào.

Hơn nữa lúc này hai người vẫn chưa biết gì đã được vinh hạnh đi vào thế này.

Diệp Thành không nói gì, lại phất ra hai tia tiên quang nữa, cho bay vào đầu mày của hai người.

Cảnh tượng tiếp theo giống như Hồng Trần Tuyết, hai người ôm đầu ngồi xổm trên đất, đau đớn gần lên, cơn đau xé nát tim gan đã khuấy đảo tâm trí của họ.

“Làm gì vậy?”, Tiểu Cửu Tiên lẩm bẩm, nhìn Diệp Thành rồi rất tự giác lùi sang một bên, sợ Diệp Thành cũng sẽ phất cho mình một tia tiên quang như vậy, quá kỳ quái.

“Chờ đi!”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Cửu Tiên, lại lấy một bình rượu khác ra.

“Những năm nay, một mình ngươi rất khổ sở phải không?”, Hồng Trần Tuyết đứng bên cạnh nói.

“Tiền bối biết là tốt rồi”, Diệp Thành tiện tay đưa cho bà một túi đựng đồ: “Sư tôn của tiền bối đã có sư nương của tiền bối đi tìm, người cũng đừng rảnh rỗi nữa, chờ hai người họ giải trừ phong ấn rồi mọi người cũng lên đường đi tìm đi”.

“Tiếc là sư tôn không ở đây, nếu không cũng đỡ được rất nhiều phiền phức”, Hồng Trần Tuyết cầm lấy túi đựng đồ: “Đi cả trăm năm cũng không có tin tức gì, nếu ông ấy ở đây, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều”.

“Đan Tôn đang ở Đại Sở”, Diệp Thành truyền âm tới, lần mơ về Đại Sở gần đây nhất hắn không chỉ nhìn thấy các Hoàng đế của Đại Sở và phía Kiếm Thần ở Thiên Huyền Môn, mà còn thấy cả Đan Tôn.

“Bảo sao ngươi lại khiêm tốn thế này”, Hồng Trần Tuyết từ tốn nói: “Nếu các Hoàng đế của Đại Sở đều ở Chư Thiên Vạn Vực, nếu các nơi như Côn Luân Hư không tự phong ấn thì chúng ta có thể mượn uy thế của họ để tìm người, nhưng tiếc là đến sư tôn và Kiếm Thần cũng không ở đây, chỉ có thể tự đi tìm”.

“Rồi sẽ trở về thôi”, Diệp Thành cười nhạt, bước tới trước cửa sổ nhã gian, nheo mắt nhìn về vân đài trung tâm phía dưới, nhìn chăm chú vào thứ trong tay ông lão tóc bạc.

Đó là một chiếc tiểu đỉnh, cổ xưa mà thăng trầm, mộc mạc mà tự nhiên, không nhìn ra điều gì đặc biệt.

Hắn cũng có tiểu đỉnh như vậy, hơn nữa còn có mấy cái, giống hệt cái trong tay ông lão tóc bạc, điều đáng nói là đều là tiểu ma đỉnh của Ma Uyên, bên trong có Ma huyết thuần khiết.

“Sao vậy, ngươi thích tiểu đỉnh đó à?”, thấy Diệp Thành kích động như vậy, Hồng Trần Tuyết và Tiểu Cửu Tiên đều lại gần, nhìn từ trên cao xuống, nhìn thẳng vào tiểu đỉnh trong tay ông lão tóc bạc.

“Nhất định phải có được”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, bởi vì tiểu đỉnh đó quá phi thường.
Chương 1980: Ta tăng

“Cái đỉnh nhỏ đó rất kì lạ”, bên trong gian đấu giá, tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên, những người đấu giá đều nhìn về phía cái đỉnh kia, phần lớn ánh mắt đều nhìn ra sự bất phàm của cái đỉnh kia.

“Bảo bối mà Đông Hoang Cổ Thành đưa ra đấu giá nhất định không hề đơn giản”, rất nhiều người đều có tâm thế như vậy, quan tâm nó là gì làm gì, nên dốc sức đấu giá để có được nó mới phải, đó chắc chắn không phải là vật tầm thường.

“Giá khởi điểm ba triệu, bắt đầu đấu giá”, trong những tiếng bàn tán xôn xao, ông lão tóc bạc lên tiếng.

“Bốn triệu”.

“Hơn ngươi một triệu, năm triệu”.

“Lão phu ra giá sáu triệu”.

Ông lão tóc bạc vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên tiếng hô trả giá.

Vả lại cái giá của chiếc đỉnh này vẫn không ngừng tăng, chỉ trong không bao lâu mà giá của nó đã tăng lên chóng mặt, từ ba triệu giá khởi điểm tăng vọt lên mười triệu.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian, nhân lúc tên thanh niên áo tím và lão già hói đầu giải phong ấn thì cũng xuống đây nghe ngóng tình hình, hắn cũng rất muốn có cái đỉnh đó chỉ vì đó là đỉnh của Ma Uyên.

Còn vì sao hắn xuống đây, chẳng phải vì không muốn tìm thêm rắc rối cho Đan Tôn Điện sao, một khi bị người khác để ý thì sẽ kéo theo không ít rắc rối, những người bên dưới là tai mắt của nhiều bên, chẳng biết ai với ai.

Sau khi tìm được một góc, Diệp Thành lại tự tạo thêm một tầng bí pháp che đậy, hắn chỉ vùi đầu ôm vò rượu nhâm nhi, mặc dù buổi đấu giá hiện giờ hết sức náo nhiệt nhưng đều chỉ là bước đệm, thứ quan trọng thực sự hãy còn ở phía sau.

Hắn đã dùng chu thiên diễn hoá tính toán và biết được những người quan tâm đến cái đỉnh này không hề ít, hắn cũng đã tính ra được giới hạn của những người đó, có thể nói thế này, không có chín mươi triệu nguyên thạch thì căn bản không có kịch hay để xem.

Nghĩ rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn vài khu nhã gian, đó là Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Yêu Tộc và Thần Tử Thần Tộc, cái gọi là ‘đi đầu’ chính là chỉ bọn họ, chỉ đợi khai chiến ở phút cuối.

Có thể tưởng tượng màn tranh đoạt của ba đại Thần Tử sẽ vô cùng đặc sắc, nói ra thì đây cũng là một sự trào phúng, ở đại hội Dao Trì, cả ba người cùng nhằm vào hắn, và không lâu sau đó cả ba đều đã đuổi theo.

Quả nhiên, Diệp Thành vừa dứt lời thì Thần Tử Yêu Tộc đã ra tay, hét luôn cái giá mới khi tăng thêm mười triệu nguyên thạch.

Giá mà hắn đưa ra khiến trên chín phần người ở đây đều từ bỏ, cái giá cao đến mức khiến người ta phải sợ hãi, chỉ mình thế lực Yêu Tộc đứng sau thôi đã đủ khiến người ta không dám thở rồi.

Thế nhưng Thần Tử Yêu Tộc không phải không có kẻ địch, Thần Tử Phượng Hoàng cũng ra mặt tranh đấu, tên này cũng tăng luôn mười triệu khiến giá của chiếc đỉnh lên một tầm cao mới.

Thần Tử Thần Tộc cũng không nhàn rỗi, tên này cũng là một tay chơi rất cừ khi vừa ra tay đã tăng thêm mười triệu nguyên thạch.

Lúc này, buổi đấu giá chợt trở nên im ắng đến lạ, không một ai tranh giành đấu giá với ba đại Thần Tử nữa, không phải bọn họ không đủ tiền mà vì bọn họ không dám, hôm nay dám bỏ tiền ra để có được cái đỉnh này thì chắc chắn ngày mai sẽ bị diệt môn.

“Hai vị có tăng giá nữa không?”, Thần Tử Thần Tộc nhìn Thần Tử Yêu Tộc và Thần Tử Thần Tộc, “nếu không tăng giá thì cái đỉnh này sẽ thuộc về Thần Tộc”.

“Hôm nay ngươi đã có hứng thì bổn Thần Tử đương nhiên theo tới cùng”, Thần Tử Phượng Hoàng cười tôi độc, “sáu mươi triệu mà thôi, Phượng hoàng Tộc ta có thừa, ta hơn ngươi mười triệu”.

“Không phải ngươi cho rằng Yêu Tộc ta dễ ức hiếp chứ?”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười chế giễu vang vọng khắp hội trường, “nó đáng cái giá này, ta hơn ngươi mười triệu, ta trả tám mươi triệu”.

“Thần Tộc trả chín mươi triệu”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Thần Tộc lại lần nữa tăng giá, xong xuôi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc với ánh mắt đầy khiêu khích”.

“Ba tên này điên rồi sao?”, hiện trường trở nên nhốn nháo, “theo lão phu thấy thì cái đỉnh đó nhiều nhất đáng giá ba mươi triệu nguyên thạch, vậy mà bây giờ được đẩy lên cái giá chín mươi triệu nguyên thạch, có tiền thì đốt đi”.

“Cũng chẳng còn cách nào, vì người ta có tiền”, có người xuýt xoa, “chúng ta không sánh kịp đâu”.

“Chín mươi triệu, có ai tăng giá nữa không?”, ông già tóc bạc chủ trì buổi đấu giá ngó lơ bên dưới, ông ta đưa mắt nhìn về phía nhã gian của Thần Tử Yêu Tộc và Phượng Hoàng Tộc, có lẽ cũng chỉ có bọn họ mới dám theo.

“Không tăng”, Thần Tử Yêu Tộc bật cười lạnh lùng, hắn ném ánh mắt lạnh lùng sang phía Thần Tử Thần Tộc.

“Không tăng”, Thần Tử Phượng Hoàng hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu càng lúc càng lạnh.

“Vậy thì cảm hơn hai vị”, Thần Tử Thần Tộc bật cười u ám vang vọng khắp hội trường đấu giá, hôm nay hắn cuối cùng cũng thể hiện được trọn vẹn khiến cho hai tên Thần Tử kia không ngẩng nổi mặt lên.

“Ta tăng”, đương lúc Thần Tử Thần Tộc đắc chí thì ở một góc vang lên tiếng hô, đó chính là Diệp Thành, thời khắc quyết chiến đã đến, hắn chỉ cần đánh bại Thần Tử Thần Tộc là được.

“Đây lại là ai vậy?”, chỉ một câu nói của Diệp Thành mà kéo theo ánh mắt chú ý của tứ phương, không biết có bao nhiêu Đại Thánh nhìn về bên này, bọn họ liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân nhưng càng nhìn càng cau mày sâu hơn.

“Nhìn không rõ chân dung, nhìn không thấu huyết mạch”, có người lên tiếng, “cái có thể khẳng định được đó là tu vi, là Chuẩn Thánh không sai, lẽ nào lại là một Thần Tử của một thánh địa đại giáo nào?

“Dám đối đầu với Thần Tử Thần Tộc thì nhất định không hề đơn giản”, không ít lão tu sĩ vuốt râu: “Buổi đấu giá hôm nay thật sự đặc sắc hơn so với dự đoán”.

“Nghe thú vị đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu Tộc cũng lần lượt đưa mắt nhìn, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy hả hê, Thần Tử Thần Tộc hiến bọn họ chịu thiệt, hiện giờ cũng có kẻ mạnh ra tay rồi.

“Chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành lên tiếng, hắn chỉ thêm mười nghìn nguyên thạch.

“Tiểu hữu, giá thấp nhất là một trăm nghìn”, ông lão tóc bạc mỉm cười ôn hoà, ông ta liếc nhìn Diệp Thành, có điều với tu vi Đại Thánh của ông ta thì cũng không nhìn thấu Diệp Thành, ông ta chỉ biết hắn là Chuẩn Thánh.

“Đó là chín mươi triệu không trăm mười nghìn nguyên thạch”, Diệp Thành mỉm cười, “cái giá này rất công bằng”.

“Dám tranh với Thần Tộc ta, ngươi có lẽ không phải kẻ vô danh, xưng danh đi”, sắc mặt của Thần Tử Thần Tộc tối sầm cả lại, hắn ta đứng trước nhã gian và nhìn Diệp Thành chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng.

“Tự xưng danh?”, Diệp Thành cảm thấy nực cười, “là đầu ta bị úng nước sao? Hôm nay ta dám xưng danh thì ngày mai sẽ có kẻ diệt tộc ta, ta không muốn bị truy sát khắp thiên hạ đâu”.

“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc cười u ám, “Thần Tộc ta ra chín mươi triệu một trăm nghìn”.

“Hơn ngươi một trăm nghìn”, lời nói nhẹ như không của Diệp Thành khiến người nghe thót tim.

“Chín mươi triệu năm trăm”.

“Hơn ngươi một trăm nghìn”.

“Chín mươi triệu sáu trăm”.

“Hơn ngươi một trăm nghìn”.

“Tên tiểu tử này cũng thật đê tiện”, nghe hai người trả giá, các lão bối đều hít sâu liếc nhìn Diệp Thành, mỗi lần tăng một trăm nghìn, rất dễ khiến người ta tức quá mà nội thương.

“Ý chí ta có thừa”, thấy ánh mắt của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chỉ quan tâm tới việc uống rượu, tiền hắn có, lại có chu thiên diễn hoá, lần đấu giá này hắn chẳng có lí do gì mà thua cả.

“Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, có ai tăng giá nữa không?”, người chủ trì lãnh đạm lên tiếng nhưng lại không nhìn người khác mà chỉ nhìn về phía ba nhã gian.

“Tăng, Thần Tộc ta trả chín...”, Thần Tử Thần Tộc nhảy ra, nhưng hắn còn chưa hét giá thì bị hai lão già đằng sau lôi lại, “Thần Tử đừng quên mục đích lần này”.

Nói tới mục đích, Thần Tử Thần Tộc chợt tỉnh táo hẳn, vả lại còn dùng tới bí thuật Thần Tộc để ổn định tâm trí, nếu không thì sao có thể gọi là Thần Tử Thần Tộc chứ, dù phẫn nộ nhưng tốc độ bình tĩnh của hắn cũng rất nhanh.

Thấy Thần Tử Thần Tộc tỉnh táo lại, hai lão già kia mới thở phào, bọn họ nhìn xuống bên dưới và tìm được Diệp Thành trong đám người, sau đó mới nói với giọng không hề dễ chịu: “Thần Tộc ta từ bỏ”.

“Đa tạ tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành cũng thở phào, lại một cái đỉnh nữa về tay.

“Còn ai tăng giá không?”, người chủ trì lại lần nữa lên tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Muốn tăng nhưng không có tiền”, không ít người ho hắng, chín mươi triệu sáu trăm mười nghìn, đó là cái giá trên trời, cho dù muốn có cái đỉnh đó thì cũng chẳng đủ nguyên thạch mà theo.

“Vậy thì cái đỉnh này thuộc về tiểu hữu đây”, ông già tóc bạc tuyên bố kết quả cuối cùng.

“Thánh chủ ra tay quả nhiên hơn người”, trong Đan Tôn Điện, tên thanh niên tóc tím và lão già hói đầu lần lượt tặc lưỡi, “đến cả Thần Tộc cũng bị đánh bại”.

“Điều tra cho ta”, bên trong nhã gian của Thần Tộc, Thần Tử Thần Tộc hắng giọng lạnh lùng, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thành chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, “đụng tới Thần Tộc ta thì phải trả cái giá bằng máu”.

Không biết lúc này Diệp Thành mà tháo mặt nạ xuống thì liệu hắn có phẫn nộ đến mức phun luôn ra máu không.

Ở đại hội Dao Trì hắn bị Diệp Thành đánh bại, mất hết thể diện, hắn đã muốn tìm Diệp Thành báo thù từ lâu rồi nhưng Diệp Thành lại như thể bốc khói giữa nhân gian, cho tới giờ hắn vẫn ôm cục tức này.

Hôm nay lại lần nữa bị mất hết thể diện, nếu biết là Diệp Thành thì hắn sẽ mất đi lí trí, cho dù là bao nhiêu tiền thì hắn cũng sẽ chơi tới cùng, không vì điều gì khác mà vì trút giận.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom