• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1946-1950

Chương 1946: Dâng bảo bối

“Hôm nay Thánh thể đã có hứng thú như vậy thì đấu một trận đi, được chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã thấy một người bước lên chiến đài, yêu khí lan ra, người này chính là thần tử của Yêu tộc, nụ cười của hắn ta gian tà, trong mắt còn có ánh sáng tà mị, cả người toát lên vẻ quỷ dị.

“Lại có kịch hay để xem rồi”, các tu sĩ đang có mặt vội vàng uống nốt rượu trong ly ngọc, sau đó nóng lòng nhìn lên chiến đài, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.

“Tiểu tử Yêu Dạ đó lại giậu đổ bìm leo rồi”, thần nữ của Cổ tộc và thần nữ của Linh tộc bĩu đôi môi anh đào xinh xắn: “Có còn là thần tử của Yêu tộc không? Suốt ngày đi làm những chuyện không biết xấu hổ này”.

“Mẹ kiếp, ngươi có còn biết xấu hổ không hả?”, Kỳ Vương ở nơi khác cũng lên tiếng mắng chửi, nhảy lên cao ba trượng: “Ức hiếp một Thánh thể đã gần tàn phế, ngươi làm vậy thì có bản lĩnh gì?”

“Thần tử Yêu tộc lúc này đã bước lên chiến đài, chứng tỏ hắn đã chẳng còn sự kiêng dè gì”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu cười: “Dù thắng hay thua thì sự kiêu ngạo của hắn cũng không còn nữa”.

“Đạo hữu nói có lý”, một vị Chuẩn Đế khác vuốt râu trầm ngâm: “Diệp Thành đã liều mình chiến đấu với ba đại thần tử, đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, thần tử Yêu tộc làm vậy là định cháy nhà hôi của”.

“Thần tử Yêu tộc một lòng chỉ muốn phá thần thoại Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, có lẽ trong mắt hắn ta, quá trình và thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói: “Xét từ điểm này, hắn đã không bằng Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành rồi”.

“Nếu ta thắng thì đại đỉnh này thuộc về ta”, trong những tiếng xì xào, thần tử Yêu tộc liếc nhìn đại đỉnh lơ lửng trên đầu Diệp Thành rồi hứng thú nhìn hắn, đúng như Tiên mẫu Dao Trì nói, hắn ta chỉ muốn thắng Thánh thể, quá trình không quan trọng, thể diện cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.

“Nếu ngươi thua thì sao?”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, sau đó nhét một nắm đan dược vào miệng.

“Nếu ta thua thì thứ này thuộc về ngươi”, thần tử Yêu tộc cười âm u, tế ra một chiếc thần tháp nhỏ.

“Trời ơi! Phong Ma Thần Tháp”, nhìn thấy thần tháp mà thần tử Yêu tộc lấy ra, hiện trường lập tức trở nên sục sôi, dường như họ biết thần tháp này là gì, không ít người nhìn chằm chằm thần tháp chói loá ấy với ánh mắt nóng rực, thậm chí còn có người hơi thở dồn dập, vẻ tham lam lộ rõ.

“Nghe nói Phong Ma Thần Tháp đó từng trấn áp một Ma thần lớn mạnh đấy”, có người lên tiếng, nói xong còn không quên nhìn về thần tử Ma tộc, năm xưa người Phong Ma Thần Tháp trấn áp chính là tổ tiên của Ma tộc, sự sỉ nhục lớn như thế, Ma tộc vẫn luôn ghi nhớ nỗi hận thù này.

“Yêu Dạ, ta sẽ cho ngươi biết tay”, thần tử Ma tộc lạnh lùng nói, sát khí lan ra vô tận trong mắt.

“Dám lấy ra vật này, xem ra thần tử Yêu tộc đã nắm chắc phần thắng!”, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên chiến đài, ánh mắt họ nhìn Phong Ma Thần Tháp lại càng sáng hơn.

“Diệp Thành không ở trạng thái đỉnh cao, dù thần tử Yêu tộc thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì”, có người chế giễu.

“Nhưng so với Phong Ma Thần Tháp của thần tử Yêu tộc thì ta coi trọng đại đỉnh của Diệp Thành hơn”, không ít lão bối tu sĩ vuốt râu, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành: “Chắc hẳn được đúc từ Đại La Thần Thiết trong truyền thuyết, còn có chữ cổ màu vàng xán lạn phía trên nữa, lai lịch chắc chắn rất lớn”.

“Phong Ma Thần Tháp, thứ đồ tốt”, trên đài, Diệp Thành âm trầm lên tiếng, với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra được sự bất phàm của Phong Ma Thần Tháp, hơn nữa Hỗn Độn Thần Đỉnh của hắn đã không kìm được muốn hấp thu nó, đó là Đại Thánh Binh, được đúc từ tiên kim hiếm có.

“Bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”, thần tử Yêu tộc nhìn Diệp Thành thích thú.

“Có người dâng bảo bối, vì sao không nhận?”, Diệp Thành cười nhạt, bắt đầu vào việc, một bước giẫm nát chiến đài, thoáng chốc đã tới nơi cách thần tử Yêu tộc mười trượng rồi tung ra một quyển.

Khoé miệng thần tử Yêu tộc hơi nhếch lên, hắn ta không tiến lên chống lại bằng tay không mà trốn tới nơi cách xa hàng trăm trượng, đầu mày hiện lên Yêu văn cổ, hắn ta sử dụng sức chiến đấu đỉnh cao, yêu khí cuồn cuộn tập trung thành yêu hải, bao phủ chiến đài, còn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ khóc gào.

Diệp Thành cười khẩy xông tới, trong tay có thêm một cây trường mâu, hắn múa mâu đại khai đại hợp, khuấy động mây gió, yêu hải cuồn cuộn bị hắn khuấy tan.

Phía dưới, thần tử Vu tộc lại nheo mắt, nhìn chằm chằm chiến mâu trong tay Diệp Thành, đó không phải chiến mâu, bản thể của nó là thần tiễn, Hậu Nghệ Thần Tiễn của Vu tộc.

Không chỉ hắn ta nheo mắt mà rất nhiều lão Chuẩn Đế cũng đều nhíu mày, dường như đã nhận ra nguồn gốc của chiến mâu trong tay Diệp Thành, chủ nhân của nó từng là Hoàng đế của Vu tộc, tên là Hậu Nghệ.

Cách đây rất nhiều năm, Đại Vu Hoàng của Vu tộc đã từng dùng thần tiễn này bắn hạ mặt trời mà kim ô hoá thành, đó là niên đại đầy những thần thoại, đến giờ vẫn được người ta truyền tụng.

Diệp Thành có được Hậu Nghệ Thần Tiễn ở Đại Sở, nó đã theo hắn hơn hai trăm năm, vì thần tiễn này, hắn còn ngộ ra được bí thuật Xạ Thiên, lần đầu tiên sử dụng đã đánh bại được Cơ Tuyết Băng của kiếp trước.

Phải công nhận rằng chiến mâu do Hậu Nghệ Thần Tiễn hoá thành có uy lực vô cùng cường hãn.

Sắc mặt thần tử Yêu tộc trở nên khó coi, yêu hải bị phá vỡ, hắn ta còn suýt nữa bị chiến mâu của Diệp Thành đánh trúng, cứ tưởng có thể dễ dàng đánh bại được Diệp Thành đang không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng sự thật khác xa so với những gì hắn ta nghĩ, dù Thánh thể thương tích đầy mình, không ở trạng thái đỉnh cao thì vẫn cực kỳ bá đạo.
Chương 1947: Coi như vật trang trí

Thần tử Yêu tộc hừ lạnh, một tay nhanh chóng kết ấn, sử dụng bí pháp vô thượng của Yêu tộc.

Khi ấn quyết của hắn ta được hình thành, cả thương khung đều rung lên, thiên địa trở thành một vùng đen kịt, yêu khí lan tràn, quạnh quẽ mà lạnh lẽo, còn có máu tươi trút xuống từ trên trời.

Thấy vậy, các tu sĩ trẻ tuổi đang quan sát trận chiến ở dưới đều thất thần, chỉ có lão bối tu sĩ là không bị ảnh hưởng, đó là thần thông hoan thuật của Yêu tộc, còn huyền diệu hơn cả Nhất Niệm Hoa Khai của Thần tộc.

Nhưng hoan thuật có huyền diệu đến đâu thì vẫn bị Lục Đạo Tiên Nhãn nhìn thấu, Diệp Thành giẫm tan mảnh đất đen kịt, phá hoan thuật của thần tử Yêu tộc, ném chiến mâu xuống khiến cho thương khung rung chuyển.

Thần tử Yêu tộc lập tức hộc máu, hoàn toàn bị chọc giận, hắn ta gào thét rồi dần dần hoá thân.

Ngay lập tức, hắn ta hoá thành một con thú khổng lồ, to như ngọn núi với cặp mắt máu khổng lồ có thể sánh ngang với vại rượu, vảy trên người đều phát ra ánh sáng lạnh, có sấm sét vờn quanh mang theo yêu khí ngút trời, mỗi làn khí đều nặng như núi khiến thương khung nổ đùng đoàng, trời đất biến sắc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nữ đệ tử của Dao Trì đều tái mặt, không biết là bị khí thế đó chèn ép hay là sợ hãi trước hình dáng đáng sợ từ bản thể của thần tử Yêu tộc, thật sự rất kinh khủng.

Diệp Thành cũng nhíu mày, nhưng hắn nhíu mày không phải vì thực lực của thần tử Yêu tộc, mà là dáng vẻ bản thể của hắn ta, ba phần như kỳ lân, bốn phần như thương long, ba phần còn lại như nai sừng tấm, nhìn trái nhìn phải, hắn vẫn không nhìn ra là con gì.

Giết!

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thần tử Yêu tộc đã lăng thiên giáng xuống, Yêu thể khổng lồ bao phủ cả đất trời.

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không đứng yên để bị đánh, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh một chưởng lăng thiên ấy.

So với bản thể của thần tử Yêu tộc, hắn giống như một con kiến, cũng có lẽ vì vậy mà thần tử Yêu tộc rất khó bắt được hắn, chỉ trách cơ thể to lớn làm chậm tốc độ di chuyển.

Tiếp theo đó, Diệp Thành rất ngông nghênh, chân đi trên hư thiên, tung hoành tại cửu tiêu, bay lên nhảy xuống, đi vòng ra phía sau thần tử Yêu tộc mà đánh, liên tục tung chiêu lớn, không hề dừng lại.

Thần tử Yêu tộc thảm hại, tuy thân thể to lớn, đòn tấn công bá đạo nhưng không đòn nào đánh trúng được Diệp Thành, ngược lại còn bị Diệp Thành làm cho đầu choáng mắt hoa, Yêu thể bị đánh máu chảy đầm đìa.

Âm thanh nổ tung rúng động đất trời, nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng thần tử Yêu tộc bị hành hạ, ngược đãi.

Mãi đến một trăm hiệp, Diệp Thành mới chạy tới đầu mày của thần tử Yêu tộc, sau đó phóng ra Thần Thương chí mạng, đó là bí pháp chuyên nhắm vào nguyên thần, được hắn sử dụng rất trơn tru.

Thần tử Yêu tộc quỳ xuống tại chỗ, thần hải nổ tung, nguyên thần bị tổn thương khiến hắn ta ngã xuống khỏi hư thiên.

Diệp Thành đuổi theo xuống, huyễn hoá ra bàn tay to túm lấy cái đuôi thô to của thần tử Yêu tộc.

Giờ phút này, nếu người của Đại Sở ở đây phần lớn sẽ vô thức bịt mắt lại, vì Diệp Thành sắp sử dụng tuyệt kỹ ném người bá đạo của mình, không ném tàn phế thì không dừng lại.

Quả nhiên, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Diệp Thành nhỏ bé như con kiến đã quăng thần tử Yêu tộc với thân hình khổng lồ như núi sau đó đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Mặt đất rung chuyển, các vết nứt lan ra mọi hướng khiến cho mấy toà tiên sơn của Dao Trì đều sụp đổ.

Mà thần tử Yêu tộc lúc này đã choáng váng, nôn ra rất nhiều máu, giống như đài phun nước, trong đó còn có những mảnh vụn nội tạng bị phun ra ngoài khiến người ta nhìn thấy cũng muốn nôn.

Nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Thành lại một lần nữa vung lên, khí huyết vàng kim dâng trào, eo và chân cùng hoạt động, hắn không ngừng nện thần tử Yêu tộc vốn đã không toàn vẹn xuống đất.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Mặt đất lại rung chuyển, từng tiếng động mạnh nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc, cứ mỗi tiếng động vang lên là mặt đất lại rung chuyển, đến ngồi cũng không vững nổi.

Đây là một cảnh tượng kinh hãi, thần tử Yêu tộc to lớn như núi lại bị Diệp Thành nhỏ bé như kiến quật hết lần này đến lần khác, chưa thấy cách đánh nào súc sinh như thế này.

Người xem chiến nuốt nước bọt ừng ực, nhìn cảnh tượng khủng khiếp này chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, đừng nói bị ném, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, may mà thần tử Yêu tộc tu vi thâm hậu, cơ thể cũng bá đạo, nếu đổi lại là Chuẩn Thánh khác thì đã thành một đống bùn từ lâu.

Không biết đến lúc nào âm thanh ầm ầm mới dừng lại, vùng đất ấy trở thành đống đổ nát, còn thần tử Yêu tộc đã bị ném trở về hình người nhưng không thấy hình người mà giống như đống thịt người hơn.

“Cứ… Cứ thế là xong à?”, tu sĩ tứ phương ngây người nhìn về phía bên này, mới trăm hiệp thôi mà, kết thúc này hơi nhanh, ba trận đánh trước đó của Diệp Thành hầu như đều gần một nghìn hiệp.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy cách đánh súc sinh thế này đấy”, các lão bối tu sĩ đều cảm thán.

“Phải thừa nhận rằng hôm nay ta hơi nóng tính”, Diệp Thành rất thản nhiên cất Phong Ma Thần Tháp, câu nói này của hắn khiến khoé miệng mọi người đều giật giật, ngươi đâu chỉ là hơi nóng tính, đánh con nhà người ta tàn phế luôn, đó sẽ là nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà.

“Ta… Ta không tin”, thần tử Yêu tộc bất lực nằm trên đất, đến sức để kêu gào cũng không có, khi nói miệng còn hộc ra đống máu, đường đường là thần tử Yêu tộc mà chẳng đánh lại được một Thánh thể gần tàn phế, hơn nữa còn mất đi một Đại Thánh Binh, hắn ta sao có thể cam lòng!

“Lần sau có chuyện tốt thế này thì cứ tìm ta nhé”, câu nói này của Diệp Thành khiến thần tử Yêu tộc tức đến mức ngất xỉu, muốn giậu đổ bìm leo đánh bại ta, đạo hạnh của ngươi còn kém lắm.

Đại Thánh của Dao Trì tụ tập lại, nhưng không phải để đánh Diệp Thành mà là vì Đại Thánh của Yêu tộc đã đến, để tránh xảy ra chuyện phiền phức, họ tới trước vẫn hơn.

Quả nhiên, Yêu tộc Đại Thánh xông tới muốn tìm Diệp Thành tính sổ, nhưng bị Dao Trì Đại Thánh cường thế đẩy lùi, trẻ không được thì già tới tính sổ, coi Dao Trì Thánh Địa của ta là vật trang trí đấy à?
Chương 1948: Hơi loạn

Thần tử Yêu tộc được đưa về, nhưng thần tử Ma tộc lại đứng lên, bước lên chiến đài, trong nụ cười mang theo ma tính và tàn ác: “Đấu với bốn đại thần tử, cũng không ngại thêm ta nữa nhỉ?”

“Có phần thưởng gì không?”, Diệp Thành cho một vốc đan dược vào miệng, sau đó lại dùng rất nhiều thần dịch trị thương như không cần tiền vậy, hơn nữa còn dùng rất nhiều.

“Nếu ta thắng thì Ma huyết trong người ngươi thuộc về ta”, thần tử Ma tộc liếm môi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam, dường như có thể nhìn thấy Ma huyết đang chảy trong người Diệp Thành.

“Ngươi thì sao? Lấy gì để cược?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn về phía thần tử Ma tộc.

“Không biết thứ này có lọt vào pháp nhãn của ngươi không?”, thần tử Ma tộc phất tay, một cái hồ lô lơ lửng trong lòng bàn tay hắn ta, bảo hồ ấy tản ra ma khí, cũng là một pháp khí cường đại.

“Luyện Yêu Hồ?”, các lão bối tu sĩ hơi nheo mắt, dường như đã nhận ra hồ này là vật gì.

“Khả năng là Đại Thánh Binh năm xưa đã trấn áp Yêu Vương Yêu tộc”, có người sờ cằm, nói xong còn nhìn về phía thần tử Yêu tộc với ánh mắt kỳ lạ.

Khi mọi người nhìn thì đúng lúc này thần tử Yêu tộc tỉnh lại, nhưng thấy Luyện Yêu Hồ lơ lửng trong tay thần tử Ma tộc, không nói lời nào đã phun ngay ra một ngụm máu.

Những người có mặt đều thở dài, đúng là cảnh tượng kích thích, lúc trước thần tử Yêu tộc lấy Phong Ma Thần Tháp ra cược làm cho thần tử Ma tộc tức điên, bây giờ thần tử Ma tộc lên đài lại lấy Luyện Yêu Hồ ra cược làm cho thần tử Yêu tộc vừa tỉnh lại đã tức ngất đi.

Tiên mẫu Dao Trì day đầu mày, chỉ muốn đánh người, đại hội Dao Trì đang yên đang lành lại thành chiến đài cho các thần tử khiêu chiến Thánh thể, bà vô cùng hoài nghi có phải đám này tới đây để gây sự không, nhìn hiện trường các ngươi đánh nhau đi, Dao Trì của ta đã thành một đống đổ nát rồi.

Nghĩ một lúc, Tiên mẫu Dao Trì không khỏi nhìn về Cơ Tuyết Băng, ánh mắt như đang nói: Nếu biết trước cố hữu của được hoan nghênh thế này thì lão thân đã không cho hắn vào tiên sơn Dao Trì rồi.

Cơ Tuyết Băng ho khan, lấy vô tự thiên thư ra đọc, rất chăm chỉ, tập trung.

So với họ, tu sĩ tứ phương lại hứng khởi, hô to hết đợt này đến đợt khác, đa phần là các tu sĩ trẻ, thậm chí không ít Thánh Nhân lão bối thi thoảng cũng hét lên.

Trên chiến đài, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đã bắt đầu chiến đấu, động tĩnh cực kỳ lớn.

Đầu mày của thần tử Ma tộc khắc Ma văn cổ, sau lưng là Hồng Hoang Ma Thổ, trông hắn ta tựa như Ma vương cái thế, ma khí tung hoành ngút trời, mang theo sức mạnh tàn bạo, khát máu và tịch diệt, bao trùm khắp đất trời.

Tiên tộc có đòn tấn công vô song, Ma tộc tăng thêm thực lực, sau khi thần tử Ma tộc mở thần tàng Ma Đạo, sức chiến đấu tăng lên một bậc, thần thông bí pháp của Ma tộc lại càng bá đạo hơn.

Đương nhiên Diệp Thành không dám coi thường, từ khi bắt đầu chiến đấu hắn đã mở Ma Đạo, thực lực tăng lên đương nhiên không thể so với thần tử Ma tộc, nhưng tu vi của hắn thâm hậu! Khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào như sông như biển, lại có sức chiến đấu luân hồi, hắn vẫn như chiến thần bát hoang, Thánh thể như được đúc bằng vàng.

Trận đại chiến này còn đẫm máu và thảm khốc hơn trận chiến của Diệp Thành với thần tử Yêu tộc lúc nãy, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đều mở Ma Đạo, cả hai đều như kẻ điên, dường như không biết đau là gì, cũng chẳng phòng ngự, chỉ có tiến công và tiến công, chiến đấu trời long đất lở.

“Đánh đi, đánh hắn tàn phế”, trên hư thiên đánh nhau hừng hực khí thế, ở dưới cũng nhộn nhịp sục sôi, Kỳ Vương như ăn phải thuốc nổ, ôm vò rượu hét lên kinh thiên động địa.

“Ồn ào”, Ma tộc Đại Thánh hừ lạnh, sau đó là ánh mắt lạnh như băng, khát máu phóng tới.

“Bớt hù doạ ta đi”, Kỳ Vương lắc đầu, đứng ra sau Tửu Kiếm Tiên, mắt lừa liếc nhìn ba Đại Thánh của Ma tộc, không phục thì lại đây mà đánh!

Ma tộc Đại Thánh tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tửu Kiếm Tiên thì lại im bặt, tu sĩ trẻ tuổi không nhận ra gã say khướt đó, nhưng sao bọn họ lại không nhận ra, lai lịch của ông ta vô cùng lớn.

Từ đầu đến cuối Tửu Kiếm Tiên không nói lời nào, chỉ mải miết uống rượu, làm như không thấy trận đại chiến phía trên, trong mắt ông ta, dường như không thứ gì trên đời có thể so sánh được với rượu trong vò.

Tiên mẫu Dao Trì lén nhìn trộm ông ta, tuy chỉ một thoáng nhưng đôi mắt đẹp lại mang theo vẻ phức tạp và say mê, cũng lộ ra tình yêu nam nữ mà Tiên mẫu của Dao Trì không nên có.

“Tiên mẫu có tình cảm với Kiếm Tiên thì sao phải làm khổ mình như vậy?”, Cơ Tuyết Băng đang đọc sách bỗng truyền âm tới, dường như biết Tiên mẫu Dao Trì đang lén nhìn Tửu Kiếm Tiên.

“Lão thân và ông ấy đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất rồi”, Tiên mẫu Dao Trì mỉm cười nâng ly ngọc lên, trong lòng buồn bã, dù dung nhan tuyệt thế cũng không che giấu được con tim già cỗi.

“Kiếm Tiên cũng già rồi, người còn muốn để ông ấy đợi bao lâu nữa?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lật trang sách cổ: “Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời ông ấy đều đã chôn vùi trong sự chờ đợi dài đằng đẵng này, thật sự phải đợi đến khi năm tháng hoá thành cát bụi, người mới cho ông ấy được thấy sự ngọt ngào của thế gian này sao?”

Tiên mẫu Dao Trì không nói nữa, cũng chỉ lặng lẽ uống rượu như Tửu Kiếm Tiên, hết ly này đến ly khác, Tửu Kiếm Tiên như gã say, bà cũng như ma men, hai mắt say mê mông lung.

Cơ Tuyết Băng cũng không lên tiếng nữa, chỉ tập trung đọc sách, đọc một hồi chợt có tiếng cười vang lên bên tai cô: “Tiên tử, tối nay có rảnh không, hai chúng ta cùng đi ngắm trăng nhé?”
Chương 1949: Cùng lên

Cơ Tuyết Băng ngước mắt nhìn quanh, tầm mắt rơi vào thần tử Long tộc, hắn ta đang một tay chống má, để lộ hai hàm răng trắng với cô.

“Ngắm trăng thì thôi không cần”, Cơ Tuyết Băng dời mắt: “Ta còn rất nhiều sách thú vị, hay là ta cho ngươi mượn vài quyển đọc nhé, chưa biết chừng tới thế giới phàm trần lại đỗ trạng nguyên”.

“Cô nói vậy thì chán quá, ép Bá Vương ta phải hành động rồi đây!”

“Đừng đùa, ngươi không đánh lại ta đâu”.

“Thật gượng gạo”, thần tử Long tộc nhún vai, day mạnh đầu mày.

“Long Kiếp, sao ngươi không nhìn ta, ta cũng xinh đẹp lắm mà”, thần nữ Linh tộc hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo lấp lánh nhìn thẳng vào thần tử Long tộc, vẻ mặt si mê.

“Hay là cô dành chút thời gian nhìn ta đi này”, thần tử Vu tộc cũng một tay chống má, nhìn chằm chằm thần nữ Linh tộc: “Ta có điểm nào không bằng Long Kiếp chứ?”

“Vậy ta có điểm nào không bằng Linh Tâm của Linh tộc?”, thần nữ Cổ tộc hai tay chống chằm, chu miệng nhìn thần tử Vu tộc: “Ta hơi nhỏ một chút nhưng rồi sẽ lớn lên mà!”

“Mối quan hệ này hơi loạn nhé!”, Kỳ Vương ở phía đối diện vô tình nhìn thấy cảnh này, trong lòng thấy hơi mơ hồ: “Nhóm thần tử, thần nữ này thật biết chơi”.

“Vậy mà hắn lại có Tiên Luân Nhãn”, Tửu Kiếm Tiên vuỗn luôn giữ im lặng nãy giờ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt chứa men say nhìn chằm chằm Diệp Thành đang chiến đấu với thần tử Ma tộc trên hư thiên.

“Đến Kiếm Tiên cũng lâu như vậy mới cảm tri được Tiên Nhãn của tiểu tử kia, vậy chắc người của Tiên tộc không cảm tri được đâu”, Kỳ Vương tự lẩm bẩm một mình, nói xong lại nhìn thần tử Tiên tộc, hắn ta khá thong dong, nhìn lên hư thiên với vẻ bỡn cợt, trong mắt là vẻ khinh thường.

Kỳ Vương dời mắt khỏi thần tử Tiên tộc, lại nhìn đến thần tử Ma tộc, thần tử Yêu tộc, thần tử Phượng Hoàng và thần tử Thần tộc, bốn tên đó đều có ánh mắt dữ tợn, điên cuồng uống thần dược trị thương, có vẻ vẫn muốn đấu với Diệp Thành tám trăm hiệp nữa.

Trong số những người này, Kỳ Vương thuận mắt thần tử Man tộc hơn, tên to con đó không tim không phổi, đang lấy miếng vải to lau gậy lang nha cỡ lớn của mình.

“Bại rồi, thần tử Ma tộc thất bại rồi”, khi Kỳ Vương đang nhìn thì có người rơi từ hư thiên xuống.

Nhìn từ xa, đó là thần tử Ma tộc, ma quang quanh người đã dập tắt, đến ma khí cũng tiêu tán, máu chảy ròng ròng, bị đánh không còn hình người, mặt đất lún xuống thành cái hố sâu.

“Ta không tin”, thần tử Ma tộc rống lên, lại đầu tóc rối bù xông lên thương khung lần nữa, hai mắt hung ác, tàn bạo mà khát máu, thật sự giống như ma quỷ, rùng rợn khiếp người.

“Vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi tin”, Diệp Thành lăng thiên bay xuống, đánh mạnh một chưởng vào mặt thần tử Ma tộc, thần tử Ma tộc vừa mới bay lên đã lại rơi xuống.

Lần này hắn ta không còn bò dậy nữa, vô lực nằm trong hố sâu, miệng trào máu tươi liên tục, đôi mắt đỏ quạch nhìn Diệp Thành chăm chăm, muốn chiến tiếp nhưng lực bất tòng tâm.

“Được rồi, lại một kẻ tàn phế nữa”, thấy phía đó không còn động tĩnh gì, người xem chiến đều thở dài.

“Thánh thể liên tiếp đấu với bốn thần tử đã gần tàn phế rồi, thế mà thần tử Ma tộc vẫn thất bại thảm hại thế này”, có người tặc lưỡi: “Là hắn ta quá yếu hay là Thánh thể quá mạnh đây?”

“Không thể phủ nhận là Thánh thể quá mạnh”, mọi người cùng hít vào một hơi thật sâu: “Thần thoại bất khả chiến bại cùng cấp đâu chỉ là nói suông, hắn có tư cách sánh vai với Đông Thần”.

Khi mọi người nói thì Ma tộc Đại Thánh đã chạy lên đưa thần tử Ma tộc đi, vốn muốn tính sổ với Diệp Thành nhưng Dao Trì Đại Thánh trông chừng quá chặt, không cho bọn chúng cơ hội ra tay.

Diệp Thành cũng ngã xuống, đứng không vững suýt thì ngã xuống đất, đến khi đứng vững lại thì hắn đã hộc máu, lảo đảo loạng choạng, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.

Liên tiếp đấu với năm thần tử, mạnh như hắn cũng tàn phế, mạnh như Thánh thể cũng gần tàn tạ, Thánh quang đã dập tắt, khí huyết vàng kim cũng cạn kiệt, chỉ còn lại máu tươi đầm đìa và ma khí ngút trời.

Nhưng liên tiếp đánh bại năm thần tử mà vẫn còn sống, hắn cũng đủ tự hào rồi.

Giờ phút này, không ai dám coi thường Diệp Thành nữa, dù là lão bối Chuẩn Đế hay tu sĩ trẻ tuổi.

Sau chừng ba đến năm giây yên tĩnh, có người vô thức nhìn thần tử Tiên tộc, thần tử Long tộc, thần tử Vu tộc, thần nữ Cổ tộc và thần nữ Linh tộc, rất muốn biết còn ai lên đài ứng chiến nữa không, nếu đi lên thì dù là Thánh thể bất khả chiến bại cùng cấp chắc chắn cũng sẽ thua.

Nhưng chờ rất lâu rất lâu cũng không thấy ai đứng lên, thần tử Tiên tộc chỉ uống rượu, còn những thần tử, thần nữ khác thì đều có việc riêng của mình, Thánh thể đã thế này rồi, còn ai không cần thể diện mà đi lên nữa, cho dù thắng cũng không vẻ vang, giữ lại chút thể diện vẫn hơn.

“Ta lên”, trong sự im lặng chợt có tiếng hét lớn vang lên khắp đại hội, lời còn chưa dứt đã thấy một người bay lên chiến đài, nhìn kỹ thì thấy là thần tử của Thiên Phạt Thánh Địa.

Không chỉ có hắn ta, đến thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá cũng nhảy lên cùng.

Còn có thần tử Nhật Nguyệt bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay lúc trước cũng cầm sát kiếm đi ra, bao vây dưới chiến đài, ai nấy đều cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, chỉ chờ thần tử Thiên Phạt đánh xong, bọn chúng sẽ lên cho Diệp Thành một bài học, tư thế này là không cho Diệp Thành sống sót bước xuống chiến đài.
Chương 1950: Kẻ cơ hội

“Bốn Thần Tử này thật chẳng ra sao”, Thần Tử Thiên Phạt lên chiến đài, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Hoá Vũ và Thần Tử Nhật Nguyệt chặn ở bên dưới chiến đài, tất cả mọi người đều tỏ ra kiêng dè.

“Xa luân chiến, đây là muốn tiêu hao thánh thể đến chết đây mà”, không ít người vuốt râu, nói rồi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc, Thần Tử Ma Tộc và Thần Tử Phượng Hoàng, bốn tên này đã hồi phục được bảy, tám phần, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chiến tiếp.

“Theo như lão phu thấy thì không cần phía Thần Tử Phượng Hoàng ra tay thì thánh thể cũng sẽ xuống khỏi chiến đài thôi”, rất nhiều lão tu sĩ tặc lưỡi, “với tình trạng suy yếu hiện giờ của hắn thì đến một mình Thần Tử Thiên Phạt còn đánh không nổi chứ nói gì đến ba thần tử bên dưới chiến đài đang đợi?”

“Hôm nay thù mới oán cũ tính luôn một thể”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Thiên Phạt gằn lên phẫn nộ, khí thế lên cao cực điểm, hắn sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, mặt mày tôi độc đến đáng sợ.

“Lũ sâu kiến”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng vững rồi lại ngưng tụ khí huyết vàng kim.

“Muốn chết”, hung quang của Thần Tử Thiên Phạt xuất hiện, trong lòng bàn tay loé lên lôi chớp giáng từ trên trời xuống, đây chính là đại thuật sát sinh, vả lại còn là một đòn đỉnh phong, không cho Diệp Thành bất cứ con đường sống nào.

Thế nhưng chưởng đánh này của hắn còn chưa giáng xuống thì đã thấy một bàn tay trong suốt xuất hiện, như mang theo làn gió mới gạt đi mọi uy nghiêm trong chưởng đánh vừa rồi khiến hắn phải lảo đảo lùi về sau.

Người xem kinh ngạc, lần lượt ngồi thẳng dậy, bọn họ đưa mắt nhìn mới thấy trên chiến đài có thêm một bóng hình nữa, tiên hà bay lượn, tiên quang vờn quanh như mộng như ảo, hoá thành một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là thần nữ Dao Trì – Cơ Tuyết Băng đó sao?

“Thần nữ có ý gì?”, Thần Tử Thiên Phạt đứng vững lại thì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt khó coi, trong đôi mắt loé lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không ngờ thần nữ Dao Trì lại tham dự vào việc này.

“Ta chẳng có ý gì cả”, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu, “có điều thân là thần nữ của Dao Trì ta phải nói với ngươi đôi điều, ngươi dù gì cũng là Thần Tử của một giáo, cứ ức hiếp một người không còn lành lặn như vậy thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi phải mất mặt thôi”.

“Đây chính là ân toán của ta và hắn, hi vọng thần nữ không nhúng tay vào”, Thần Tử Thiên Phạt hắng giọng đáp lời.

“Nói tới ân oán thì ta suýt thì quên mất, chúng ta cũng từng có”, Cơ Tuyết Băng lấy ra một cái gương nhỏ vừa chải tóc vừa tính toán”.

“Cô...”, Thần Tử Thiên Phạt nghe vậy thì tái xanh mặt, khi đánh với Đông Thần Dao Trì, hắn không có nổi cơ hội ra tay, đây chính là khoảng cách giữa hai người bọn họ.

“Đánh hay không đánh?”, Cơ Tuyết Băng cất gương đi, nhìn Thần Tử Thiên Phạt với ánh mắt đầy hứng thú.

“Thiên Phạt cam tâm xuống nước”, Thần Tử Thiên Phạt hắng giọng lạnh lùng sau đó quay người đi, nhưng trước khi xuống chiến đài thì khoé miệng lại nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể mà lại nép sau nữ nhân, không ngờ trên đời còn có một con rùa rụt đầu như ngươi”.

Nói rồi tên này bước xuống chiến đài nhưng còn chưa nhấc chân lên thì đã bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng đánh bay.

“Ta đã nhận thua rồi, thần nữ ức hiếp người quá đáng”, Thần Tử Thiên Phạt phẫn nộ, hắn nghiến răng rít lên, “hôm nay Thánh Địa Dao Trì nhất định phải cho Thiên Phạt ta một lời giải thích”.

“Vốn dĩ ta định cho ngươi xuống chiến đài nhưng ai bảo ngươi mắng ta?”, Cơ Tuyết Băng nhướng vai.

“Ta...ta mắng cô bao giờ?”, Thần Tử Thiên Phạt cứng đơ mặt còn chưa kịp phản ứng lại.

“Diệp Thành chính là cố hữu của ta, ngươi mắng hắn chẳng phải mắng ta sao?”, Cơ Tuyết Băng chớp mắt, “với hành vi vừa rồi của ngươi, trong cổ thư có ghi chép, gọi là chửi đổng đấy”.

“Cô...”

“Sao, còn không thừa nhận à?”

“Nào nào, để ta”, Cơ Tuyết Băng vừa dứt lời thì liền bị Diệp Thành lôi sang một bên, Thần Tử Thiên Phạt còn chưa bò dậy thì đã bị ấn quay lại.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự choán mắt, tên súc sinh Diệp Thành cứ thế đè lên người Thần Tử Thiên Phạt và đánh túi bụi không quan tâm đâu là mặt đâu là mũi, vừa đánh vừa ho: “Chửi ta đã đành, lại còn dám chửi cả thần nữ Dao Trì, chửi thần nữ Dao Trì ta có thể nhịn nhưng ngươi còn dám chửi cả thánh địa Dao Trì, một thánh địa một phương, một tiên tử như hoa như ngọc mà bị ngươi chửi là con rùa rụt đầu”.

“Đây...đây là cái lý gì vậy?”, nhìn cảnh tượng tanh máu trước mắt, chỉ cần là những người chứng kiến thì đều bất giác chép miệng.

Tên này cũng cơ hội lắm, rõ ràng mắng ngươi nhưng ngươi lại đổ hết là mắng thánh địa Dao Trì, thật đê tiện, công phu đổi trắng thay đen cũng chẳng vừa.

Lại nhìn sang phía tiên tử Dao trì, cho dù là đệ tử hay trưởng lão, cho dù là Chuẩn Thánh hay Chuẩn Đế thì sắc mặt cũng vô cùng kì quái, sao đang yên lành lại trở thành rùa rụt đầu chứ.

“Ta đánh giá tên này rất cao”, một nhóm lão Chuẩn Đế lần lượt vuốt râu.

“Cũng may đến thánh địa Dao Trì dừng lại chứ nếu mà còn lôi cả nữ đế Dao Trì ra thì buổi tiệc hôm nay mới thật sự náo nhiệt”, rất nhiều người xoa cằm.

“Lão thân không nên cho hắn vào đây”, tiên mẫu Dao Trì uống say chếnh choáng chợt day trán, một buổi yến tiệc yên ổn mà vì sự tồn tại của hắn lại bị huỷ hoại.

“Ngươi muốn chết”, ở một hướng khác, Đại Thánh của thánh địa Thiên Phạt đã sát phạt tới.

“Trả lại cho ngươi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn lôi Thần Tử Thiên Phạt rồi ném về phía Đại Thánh Thiên Phạt, Thần Tử Thiên Phạt kia đã bị hắn đánh cho tới mức máu me be bét, cả cơ thể ngất lịm đi.

“Giết”, Đại Thánh Thiên Phạt phẫn nộ, uy lực mạnh mẽ xuất hiện, sát khí đằng đằng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom