• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 1966-1970

Chương 1966: Tới báo thù

Thiên địa lại lần nữa chìm vào im ắng, người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thất cả mọi người kinh hãi nhìn Diệp Thành, “đây...đây mới là kẻ hung tàn thực thụ”.

“Liên tiếp trảm diệt sáu Chuẩn Thánh, hai Chuẩn Thánh Vương, tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh, e rằng rất có có thể tìm được người nào có chiến tích như vậy”, các lão tu sĩ tặc lưỡi: “Cũng may trước đó chưa xông lên trước”.

“Tám phần là thần tử của thánh địa nào đó”, có người trầm ngâm lên tiếng, “nếu không thì sao khả năng chiến đấu có thể mạnh đến vậy chứ, cho tới bây giờ lão phu vẫn chưa nhìn ra huyết mạch và chân dung của hắn”.

“Sau này không thể sơ xuất đụng đến nhà họ Chu được”, không ít người thở dài.

Lời này vừa vang lên không một ai phản đối, nhà họ Chu có khả năng đánh địch như vậy, không có tu vi Thánh Nhân thì đừng nên đụng vào, đây quả là yêu nghiệt.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã cất đi túi đựng đồ, đứng dậy đi về phía nhà họ Chu.

Vốn dĩ khả năng chiến đấu của hắn không mạnh như vậy, chỉ vì trước đó hắn tiến gần tới Thánh Nhân, lúc này đã được liệt vào hàng Chuẩn Thánh Đỉnh Phong, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng trảm hai Chuẩn Thánh Vương như vậy.

Thấy Diệp Thành quay lại, người nhà họ Chu tiến lên trước hành lễ, “đa tạ đạo hữu tương trợ”.

“Chỉ là chút sức mọn thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn giơ tay gảy ra ba đạo tiên quang, lần lượt bay vào trán của người nhà họ Chu, đó là người chuyển kiếp, hai nam một nữ, đó đều là người của nhà Mộ Vân.

Cơ thể cả ba người chợt run lên, bọn họ ôm chầm lấy đầu, sắc mặt đau đớn.

Lão tổ nhà họ Chu thấy vậy định tiến lên trước nhưng lại bị Từ Nặc Nghiên kéo lại, cô biết Diệp Thành đang giải phong ấn cho bọn họ vì trước đó cô cũng từng trải qua, đau đớn chỉ là tạm thời.

“Thời gian không còn nhiều nữa, ta phải lên đường thôi”, Diệp Thành đưa túi đựng đồ cho Từ Nặc Nghiên, bên trong đựng đầy tiên thạch, ngọc giản phong ấn tiên quang kí ức cùng rất nhiều bí thuật và cổ quyển.

“Rồi có ngày chúng ta gặp lại”, Từ Nặc Nghiên nhận lấy túi đựng đồ, để lộ ra khuôn mặt sắc nước hương trời.

“Ta sẽ thay nhà họ Chu dẹp bỏ chướng ngại vật”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước vào hư thiên, trước khi đi còn không quên cho người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Từ Nặc Nghiên dõi mắt nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, cái gọi là chướng ngại chính là nhà họ Dương.

Mặc dù lần này Diệp Thành trấn áp được Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương nhưng nguy cơ của nhà họ Chu vẫn chưa được loại trừ, một khi truyền tới nhà họ Dương thì hai Chuẩn Thánh Vương còn lại nhất định sẽ dẫn binh tới trừ khử.

“Nguyệt Nhi, đó là cố hữu của con sao?”, nhà chọ Chu lần lượt nhìn sang Từ Nặc Nghiên ở bên.

“Là người thân của con”, Từ Nặc Nghiên mỉm cười, nói tới hai từ người thân, cô chỉ muốn khóc, hắn là chiến thần cái thế, mặc dù tới Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể nào che đi được sự rực rỡ nghịch thiên của mình.

Phía này Diệp Thành đã tới trung tâm cổ thành, hắn bước vào Truyền Tống Trận nơi nhà họ Dương ở.

Hắn vốn không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian cho việc này nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là gia tộc của Từ Nặc Nghiên chuyển kiếp, thân là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, hắn cần có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho người chuyển kiếp.

Khi gặp lại bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh một lần nữa, Chuẩn Thánh Vương của nhà họ Dương bị trấn áp vẫn còn đang rên rỉ.

Bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thần Tử của nhà họ Dương đã nghĩ thông ra nhiều điều, đó là kẻ đêm hôm đó trộm đi cửu dương tiên thiết, bắt cóc Thần Tử và tân nương, và hắn chính là Diệp Thành.

Thế nhưng nghĩ thông thì sao, đến hắn còn bị trấn áp thì kẻ mạnh tới nhà họ Chu cũng đã bị diệt sạch, kể cả những kẻ giữa đường sát phạt ra để giúp đỡ cũng bị tiêu diệt một loạt.

Lúc này hắn cũng như Khai Nguyên Chân Nhân, hối hận cũng đã muộn cho nên ngoan ngoãn chờ đợi ở trong phủ đệ, không nên chạy tới nhà họ Chu làm càn, khiến bản thân mình và nhà họ Chu chuốc thêm đại hoạ.

Sắc mặt Diệp Thành lạnh hẳn lại, hắn sử dụng Hỗn Độn Thần Đỉnh tiêu diệt nguyên thần của Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương, chỉ để lại sức mạnh nguyên thần dùng để tẩy luyện đại đỉnh, và kẻ cùng bị diệt còn có cả Thần Tử nhà họ Dương.

Làm xong xuôi hắn mới chạy về lối ra của Truyền Tống Trận như một đạo tiên quang tiếp tục truyền tống.

Lúc này, sau một canh giờ hắn lại lần nữa xuất hiện bên trong cổ thành của nhà họ Dương.

Không kéo dài thêm thời gian, Diệp Thành cầm kiếm xích tiêu nhuốm máu cứ thế chạy về phía nhà họ Dương, sát khí trong cơ thể sục sôi khiến cho những người đang đi trên đường cũng phải biến sắc, bọn họ vô thức nhường đường cho hắn.

“Tên...tên này vừa sát phạt ra khỏi núi thây biển máu sao?”, nhìn bóng hình sát phạt đó của Diệp Thành, rất nhiều người bất giác run lên, “sát khí thế này thì phải giết bao nhiêu người rồi?”

“Cứ thế chạy về phía nhà họ Dương, khong phải hắn tới để báo thù chứ?”, có người kinh ngạc lên tiếng.

Dứt lời, tiếng động rầm rầm vang lên, vang vọng từ phía nhà họ Dương khiến cổ thành rung chuyển, chỉ cần là người nghe thấy tiếng động này thì đều đưa mắt nhìn nhau: “Đúng là tới báo thù rồi”.

“Phải hay không đi xem thì biết”, con đường bỗng trở nên rộn ràng hơn, những tu sĩ đang nhàn rỗi cũng túm năm tụm ba tập trung về một hướng.
Chương 1967: Dẹp trừ chướng ngại

Đợi tới khi tới trước phủ đệ nhà họ Dương thì ập vào mắt bọn họ chính là cánh cửa phủ đệ bị đập phá, còn rất nhiều thị vệ canh cổng nhà họ Dương cũng bị tuyệt sát bằng một nhát kiếm.

“Một Chuẩn Thánh, cái gan cũng không vừa”, những người xem trận chiến đều kinh ngạc.

Lại vừa dút lời, một cơ thể đẫm máu bay ra khỏi phủ đệ, đó chính là một Thánh Nhân của nhà họ Dương, còn chưa ngã ra đất thì đã hoá thành hư vô bay đi, nguyên thần cũng khó tránh khỏi bị tịch diệt.

Tiếp theo chính là một loạt những âm thanh chấn động, vang vọng khắp cổ thành, thiên địa rung chuyển.

Lại nhìn vào bên trong phủ đệ rộng lớn nhà họ Dương lúc này đã nhuốm đỏ máu, ba đỉnh núi sừng sững đã có hai đỉnh núi sụp đổ, bao lầu các cung điện cũng bị san bằng, hoá thành đống đổ nát.

“Nhà họ Dương ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại công kích nhà họ Dương?”, hai Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương phẫn nộ, hai người một bên trái một bên phải chặn Diệp Thành giữa hư thiên, so với Thánh Nhân của nhà họ Dương trước đó thì khí huyết của hai người này sa sút đi nhiều cũng chỉ vì bị tu sĩ đêm qua làm trọng thương.

“Nhà họ Chu”, Diệp Thành không giải thích gì nhiều, hắn nói ra hai từ này, nói tới hai từ này là phải giải thích, vì ở vùng đất này làm gì có ai không biết đến ân oán của hai nhà họ Dương và họ Chu.

“Ngươi...ngươi là người nhà họ Chu?”, hai Chuẩn Thánh Vương nhà họ Dương biến sắc, bọn họ không ngờ nhà họ Chu lại có Chuẩn Thánh mạnh đến vậy, tự sát phạt tới đây lại còn diệt cả chín Thánh Nhân.

“Ngông cuòng thì phải trả giá”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã ở trước mặt Chuẩn Thánh Vương tóc tím nhà họ Dương. Diệp Thành không nói lời nào, mạnh mẽ tung ra bát hoang quyền bá đạo vô song, một quyền dung hợp với rất nhiều đạo và bí pháp.

Sắc mặt của Chuẩn Thánh Vương tóc tím tỏ ra kinh ngạc, ông ta nhanh chóng lùi về sau nhưng vẫn lập tức trúng chiêu, bị một chưởng của Diệp Thành diệt một nửa cơ thể, còn chưa đứng vững lại đã lại thấy một đạo thần mang màu vàng kim bắn đến, xuyên qua thần hải của ông ta, khiến chân thân nguyên thần của ông ta bị thương nghiêm trọng.

“Trấn áp”, một Chuẩn Thánh Vương áo đen khác của nhà họ Vương sát phạt tới từ phía sau, sử dụng binh khí bản mệnh, đó chính là thánh vương binh đáng sợ, quét ra thần mang lạnh băng mà tịch diệt.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra ngoài, thân đỉnh rung lên, luồng khí hỗn độn thoát ra, tiêu diệt thần mang tịch diệt sau đó cứ thế bay tiếp lên khiến thánh vương binh kia lắc lư chòng chành.

Chuẩn Thánh Vương áo đen nhà họ Dương phun ra máu, binh khí bản mệnh bị tàn phá nghiêm trọng, ông ta cũng gặp phản phệ nặng nề.

Điều quan trọng nhất là ông ta và Chuẩn Thánh Vương tóc tím đều bị thương, căn bản không ở trạng thái đỉnh phong, có thể phát huy sáu phần sức chiến đấu đã không tồi rồi, hai người liên thủ vẫn không thể nào địch lại được Diệp Thành.

Giết!

Kẻ mạnh nhà họ Dương xông lên, bí thuật thần thông, pháp khí bản mệnh và nhiều sát trận khác đều nhất loạt hướng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành cứ thế mở hỗn độn dị tượng đấu lại với đòn tấn công rợp trời, kẻ mạnh nhà họ Dương bị tiêu diệt, Diệp Thành loại trù đi nhiều kẻ mạnh còn những kẻ khác đều ngã khỏi hư thiên, đến cả Thánh Nhân cũng bị trấn áp.

Thấy vậy, Chuẩn Thánh Vương tóc tím của nhà họ Dương run rẩy không dám ứng chiến, lập tức quay người tháo chạy.

Diệp Thành bay vào hư thiên, sau khi sát phạt tới phía sau kẻ này thì vung ra một kiếm trảm diệt cơ thể ông ta, bí thuật thần thương bá đạo lại lần nữa được dùng đến, vả lại còn là chín đạo hợp làm một, trảm trúng nguyên thần của đối phương khiến đối phương lập tức bị trấn áp.

Ở một bên khác, Chuẩn Thánh Vương áo đen kia đã bỏ trốn cách đó hàng chục nghìn trượng, cho dù là ông ta khi ở trạng thái Đỉnh Phong cũng khó có thể địch lại nổi sức mạnh của Diệp Thành chứ đừng nói trong trạng thái chỉ còn sáu phần sức chiến đấu như hiện tại.

Đối mặt với sát thần này, ông ta đâu còn tư tưởng đại chiến, chỉ muốn mau chóng rời khỏi cổ thành, vừa bỏ chạy vừa hô hào cứu giúp, “đạo hữu nhanh trí cứu ta, cứu ta”.

Có điều dù nghe vậy nhưng không một ai hồi âm, đối phương hẳn không phải là Chuẩn Thánh bình thường, chính là sát thần yêu nghiệt, có kẻ ngu ngốc mới chạy ra tìm đường chết.

Không ai cứu giúp, Chuẩn Thánh Vương áo đen nhà họ Dương đối đầu với Diệp Thành và bị một kiếm của hắn trảm bay khỏi hư thiên.

Ông ta lếch thếch đứng dậy, ông ta điên rồi, liên tục thiêu đốt thọ nguyên, huyết tế bản nguyên, tế ra hàng trăm binh khí bản mệnh khủng khiếp và đánh về phía Diệp Thành.

Diệp Thành giơ tay tung mộ chưởng nặng tựa núi non đánh về phía hàng trăm pháp khí kia, từng món pháp khí bị tiêu diệt, thánh binh mạnh mẽ trước mặt hắn chẳng qua chỉ như cho có.

Chuẩn Thánh Vương áo đen quỳ xuống, cơ thể nứt ra, nguyên thần tháo chạy, ông ta cũng bị một kiếm trảm lìa.

Vào thời khắc sinh tử, ông ta mới biết thế nào là hối hận, hối hận vì không nên quá ngông cuồng khiêu khích nhà họ Chu dẫn tới hoạ diệt thân, ông ta sẽ là một tội nhân của nhà họ Dương.
Chương 1968: Uy danh vang xa

Máu tươi nhuốm đỏ cả phủ đệ nhà họ Dương, nơi nào đập vào mắt cũng thấy một màu đỏ máu.

Hai Chuẩn Thánh Vương liên tiếp bị giết, Thánh Nhân bị quét sạch, cấp Chuẩn Thánh cũng bị giết hết bảy tám phần, những cao thủ cảnh giới Hoàng còn lại ở trước mặt Diệp Thành đều như con kiến.

Sau một tiếng nổ, ngọn núi cuối cùng của nhà họ Dương cũng sụp đổ, hóa thành cát bụi lịch sử.

Không biết đến lúc nào mới thấy Diệp Thành cầm sát kiếm chầm chậm bước ra khỏi nhà họ Dương, toàn thân hắn đầy máu, tóc, quần áo, cánh tay, cơ thể, những nơi có thể nhìn thấy đều là máu, đến thanh kiếm trên tay hắn cũng vẫn còn đang nhỏ máu, mang lại cho người ta ảo giác hắn là sát thần đi ra từ sâm la.

Nhìn lại phía sau hắn, phủ đệ của nhà họ Dương sụp đổ từng tấc, hoá thành đống đổ nát, chôn vùi trong máu tươi.

Những người xem chiến đều hoá đá, hai mắt lồi ra nhìn chằm chằm bức tranh màu máu này, đây còn là nhà họ Dương không? Đây là địa ngục đẫm máu thì có! Bị một sát thần đồ sát không còn thấy một sinh linh.

Đám người vô thức lùi về sau hai bước, rất hiểu ý nhường đường cho Diệp Thành, một Chuẩn Thánh tiêu diệt cả nhà họ Dương, nếu chuyện này truyền ra ngoài sợ rằng sẽ không ai tin.

“Ta thật là thông minh, may mà không ra ngoài”, trong một quán rượu nhỏ, một ông lão béo rùng mình, nếu lúc trước ông ta ngốc nghếch chạy đi giúp đỡ thì lúc này lại đang nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nói rất vui vẻ với người nhà họ Dương trên đường đến Hoàng tuyền rồi.

Ông ta rất may mắn, ít nhất là may mắn hơn Khai Nguyên Chân Nhân, lão ta mới thật sự là não bị ngập nước, tu vi khó khăn lắm mới tu luyện được đã bị đánh bại hoàn toàn.

Diệp Thành lại vào truyền tống trận, trước khi đi còn không quên đứng lên nơi cao nhìn Luyện Ngục từ xa, dường như có thể từ nơi rất xa nhìn thấy vùng đất khô cằn bên ngoài Luyện Ngục, không có một sinh linh.

Sau khi hắn đi, tin tức bên cổ thành nhà họ Chu cũng truyền đến cổ thành này: Một Chuẩn Thánh Vương, sáu Thánh Nhân, mấy chục Chuẩn Thánh, mấy trăm cảnh giới Hoàng của nhà họ Dương đều bị một Chuẩn Thánh tiêu diệt, người bị giết cùng còn có một tu sĩ tên là Khai Nguyên Chân Nhân, tướng chết cực kỳ bi thảm.

Người trong thành đều hít vào một hơi khí lạnh, trước khi tiêu diệt nhà họ Dương, yêu nghiệt Chuẩn Thánh đó còn đã giết hai Chuẩn Thánh Vương ở một cổ thành khác, chiến tích này đủ để kiêu ngạo quần hùng.

Lập tức, vùng đất bán kính mười nghìn dặm đều trở nên yên bình, thế lực lớn nhà họ Dương bị tiêu diệt, không ít gia tộc thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn cười rất vui, rất sảng khoái.

Cùng ngày hôm đó trưởng lão của rất nhiều gia tộc đều tới nhà họ Chu muốn làm quen, vì có yêu nghiệt Chuẩn Thánh là Diệp Thành, nhà họ Chu sẽ là một thế lực đáng sợ khác.

Nhà họ Chu đông như trẩy hội, ai tới cũng không từ chối, bất ngờ này khiến mọi người không kịp chuẩn bị.

Nhìn nhà họ Chu náo nhiệt, Từ Nặc Nghiên và bốn người chuyển kiếp cũng lên đường, đều là người Đại Sở, họ cũng có trách nhiệm tìm kiếm người thân quê nhà, gánh nặng này không thể để Diệp Thành gánh vác một mình.

Ban đêm, Diệp Thành bay vụt qua tinh không như một tia thần quang, tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho vùng đất này.

Từ khi ra khỏi cổ thành nhà họ Dương, hắn đã đặt chân đến hơn mười cổ thành, tìm được không ít người chuyển kiếp, tất cả đều đã được hắn phái đi khắp các nơi, còn hắn lại tiếp tục hành trình cô độc.

Cho đến đêm của một tháng sau, hắn mới dừng lại tại một rặng núi, hắn vốn không định dừng lại nhưng vì thiên khiển lại ập xuống, hơn nữa còn vô cùng ác liệt, hành hạ tra tấn thân thể hắn.

Rặng núi về đêm không hề yên tĩnh bởi sự xuất hiện của Diệp Thành, hắn khiến cho yêu thú trở nên nóng nảy, nhất là khí tức của thiên khiển khiến cho từng bụi cây cỏ đều lần lượt khô héo.

Trong một sơn động, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng đã không còn hình người, máu tươi đầm đìa, thiên khiển phá tan mỗi tấc Thánh thể của hắn, hết lần này đến lần khác muốn nuốt chửng hắn nhưng đều không được như ý muốn.

Lần này hắn ngồi một mạch ba ngày, cuối cùng hắn cũng vượt qua được thiên khiển, Thánh thể bị phá hoại đã khôi phục.

Đêm khuya ngày thứ tư hắn mới vươn vai đi ra khỏi sơn động, nhìn hư thiên cao vút, trong đôi mắt hắn hiện sự tức giận và căm hận, thiên khiển hành hạ hắn hơn hai trăm năm, từ lâu đã không chết không chịu dừng.
Chương 1969: Người quen cũ của ông

Sự khinh thường của hắn khiến trời cao nổi giận, âm thanh đùng đoàng vang vọng khắp cửu tiêu khiến cho thiên địa chấn động.

“Chết tiệt, sắp mưa rồi!”, có tiếng nói từ phía xa vang lên, khiến Diệp Thành phải quay ra nhìn.

Đó là một lão già mặc áo trắng đi cùng với một thanh niên áo trắng, lão già áo trắng làm ngơ trước tiếng đùng đoàng của cửu tiêu, nhưng thanh niên áo trắng lại không chỉ một lần ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Thành đứng yên trên đỉnh núi rất ngoan ngoãn, chỉ vì lão già áo trắng đó là một Đại Thánh hàng thật giá thật, không thể khiến lão ta không vui, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trong lúc này, lão già áo trắng và thanh niên áo trắng đã bay tới, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, thấy hắn là Chuẩn Thánh thì dời mắt, bay thẳng về chân trời phía xa.

Diệp Thành ho khan một tiếng, cởi bộ quần áo dính máu, thay một bộ sạch sẽ.

Sau đó, hắn lấy tấm bản đồ khổng lồ ra, tiếp tục lên kế hoạch cho lộ trình tìm người tiếp theo.

Nhìn một lúc hắn hơi nhíu mày, vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, lại có người đi ngang qua, đó là một người mặc áo bào đen, là tu sĩ Chuẩn Thánh Vương.

“Chạy xa đấy”, Diệp Thành cất bản đồ, xoay khớp cổ, miệng mang theo ý cười, đó hẳn là nụ cười niềm vui bất ngờ, bởi hắn biết người đó.

“Tiền bối, người quen cũ của ông”, hắn lấy một lá thần phù ra, trong thần phù phong ấn một người, là trưởng lão của Thái Thanh Cung, chính là Thánh Nhân áo đen thông hiểu bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa đó, hôm ấy sau khi bị hắn bắt về vẫn luôn bị hắn phong ấn trong thần phù này.

“Phong ấn lão phu lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu thả ta ra à?”, Thánh Nhân áo đen cười khẩy: “Ta nói rồi, giết được Ân Trọng, ta sẽ truyền dạy hết thuật Dịch Thiên Hoán Địa cho ngươi”.

“Chẳng phải là tới rồi sao! Nhìn xem, ông có thấy người kia quen không?”, Diệp Thành giải trừ cấm chế cho thần phù, Thánh Nhân áo đen bị phong ấn bên trong có thể nhìn ra thế giới bên ngoài.

Thánh Nhân áo đen hơi híp mắt, nhìn chằm chằm người áo đen bay vụt qua bầu trời: “Ân Trọng?”

“Người đó mặc áo bào đen, lại dùng bí pháp thần bí che giấu khí tức mà ông cũng nhận ra à?”

“Ông ta có hoá thành tro thì ta cũng nhận ra”, trong đôi mắt già nua của Thánh Nhân áo đen bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

“Vậy phải hận đến nhường nào đây!”, Diệp Thành cảm thán một tiếng, rất thản nhiên lấy sát kiếm ra.

Đúng vậy, người mặc áo bào đen đó chính là Ân Trọng, kẻ bị hắn đuổi đánh trên Huyền Hoang Tinh Hải.

Thái Thanh Cung cách nơi này không biết bao nhiêu triệu dặm, hắn rất ngạc nhiên khi có thể gặp được Ân Trọng ở đây, nhưng khó mà gặp được, đương nhiên hắn không thể để ông ta đi, hắn cũng đỡ phải quay về tìm.

Hắn cần dùng mạng của Ân Trọng để đổi lấy bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa trong tay Thánh Nhân áo đen.

Làn gió nhẹ thổi qua, hắn lẩn vào không gian hư vô, âm thầm bay theo Ân Trọng.

Lại nhìn đến Ân Trọng, tốc độ của ông ta không chậm, tựa như tia u mang, dưới màn đêm đen, đôi mắt già nua của ông ta còn loé lên ánh sáng tôi độc, tà khí lạnh lẽo trên người tản ra, vừa nhìn là biết đã giết không ít người.

Hửm? Đang bay, Ân Trọng chợt cau mày, dừng bước rồi vội vàng chạy ngược lại.

Nhưng tốc độ của ông ta vẫn chậm, bị Diệp Thành bất ngờ xuất hiện chém rụng một cánh tay, may mà ông ta tránh nhanh, nếu không nhát kiếm đó đã đủ giết chết ông ta rồi.

“Ta đã đánh giá thấp ông rồi”, Diệp Thành cười nhàn nhạt, giọng nói mơ hồ vang vọng khắp chư thiên bốn hướng.

“Kẻ nào, ra đây mau”, Ân Trọng giận tím mặt, ngưng tụ lại cánh tay mới, một chưởng quét qua hư thiên, không gian sụp đổ từng tấc, Diệp Thành trong không gian hư vô cũng bị ép ra ngoài.

“Tiền bối, lâu ngày không gặp!”, Diệp Thành nhẹ nhàng đáp xuống, cười tủm tỉm nhìn Ân Trọng.

“Lão phu không thù không oán với ngươi, sao lại đánh lén ta?”, Ân Trọng cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, không lập tức ra tay ngay vì ông ta không nhìn ra tu vi của Diệp Thành, cũng không nhìn thấu khuôn mặt thật của hắn, nhưng có thể chém rụng một cánh tay của ông ta, dùng mông để nghĩ cũng biết đối phương không đơn giản.

“Sao có thể nói là không có thù chứ?”, Diệp Thành cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng: “Chẳng lẽ tiền bối đã quên hai chúng ta từng chiến đấu rất vui vẻ trên Huyền Hoang Tinh Hải à?”

“Ngươi… Diệp Thành?”, Ân Trọng cau mày, hai mắt gần như nheo lại thành một đường.

“Là ta”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng sáng: “Chắc tiền bối nhớ ta lắm”.

“Được, được lắm”, Ân Trọng cười, hàm răng trắng đáng sợ, ánh mắt hung ác, vẻ mặt gớm ghiếc giống như ma quỷ: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra”.

“Xem ra tiền bối rất nhớ ta, vãn bối cũng rất nhớ tiền bối”, Diệp Thành hà hơi lên sát kiếm, sau đó lấy tay áo lau đi: “Ta cũng đã tìm ông rất lâu rồi”.
Chương 1970: Mối thù cũ

“Hôm nay đã tới thì không cần đi nữa đâu”, trong nụ cười của Ân Trọng mang theo sự hưng phấn không chút e dè, ông ta đưa bàn tay to ra hướng về phía Diệp Thành, trong mắt còn bắn ra ánh sáng tham lam rõ rệt, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đại Đế, trên người hắn toàn là bảo bối!

Diệp Thành cười khẩy, không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh nhất, Bát Hoang Quyền dung hợp hàng trăm thần thông bí pháp, hỗn độn đạo tắc và bản nguyên đan xen, uy lực vô song.

Bùm một tiếng, xương tay của Ân Trọng nổ tung, ông ta lảo đảo lùi về sau, mỗi bước lùi lại đều để lại dấu chân thật sâu trên mặt đất, đến khi ông ta đứng vững lại thì miệng đã hộc ra một búng máu.

“Sao lại mạnh đến vậy”, vẻ mặt Ân Trọng thay đổi, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được, tuy đã biết Diệp Thành không phải Chuẩn Thánh bình thường, nhưng ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, tu vi áp chế hoàn toàn mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, ông ta cao ngạo như thế, làm sao có thể chấp nhận được!

“Còn dám bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, trong một giây ngắn ngủi, Diệp Thành đã thoáng chốc sát phạt tới.

“Ngông cuồng”, Ân Trọng tức giận, thần mang nhất chỉ bắn ra mang theo sức xuyên thấu vô song.

Diệp Thành không né cũng không tránh, tay không chống lại nhất chỉ bá đạo ấy, hắn tung ra một chưởng chém Ân Trọng toàn thân đầy máu, may mà tu vi của ông ta thâm hậu, nếu không một chưởng tịch diệt ấy đã có thể giết chết ông ta rồi.

Nhưng dù vậy thì Ân Trọng cũng vẫn rất thảm, ông ta thiêu đốt tinh huyết, cấp tốc chạy lùi lại, khôi phục cơ thể, thiêu đốt tinh huyết để đổi lấy sức chiến đấu mạnh mẽ, khôi phục pháp khí bản mệnh.

Đó là một chiếc gương đồng cổ, là Thánh Vương Binh hàng thật giá thật, không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu sinh linh, thần quang tản ra đều có màu đỏ máu, mang theo tiếng khóc than thê lương của lệ quỷ.

Hư thiên sụp đổ vì uy áp của chiếc gương đồng cổ ấy, thần huy của nó như tiên thác, mỗi làn tản ra đều nặng như núi, có thể tiêu diệt Thánh Nhân trong phút chốc, thần uy của nó mang tính huỷ diệt.

“Chết đi!”, khuôn mặt ông ta dữ tợn, nham hiểm đáng sợ, ông ta điều động chiếc gương Thánh Vương Binh, lăng thiên áp xuống, không gian hư vô vừa mới liền lại đã lại sụp đổ trong nháy mắt.

Diệp Thành không dám tay không chống lại nữa mà tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, suốt chặng đường tu luyện tới nay, hắn đã thấy không ít pháp khí Thánh Vương Binh, nhưng Thánh Vương Binh cường hãn như của Ân Trọng thì đúng là lần đầu.

Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, trong một giây đã trở nên to lớn, thân đỉnh dày nặng, khí tức mộc mạc, khí hỗn độn tràn ra, độn giáp thiên tự xoay vòng, uốn lượn cùng đạo tắc, chống lại chiếc gương đồng đó.

Tiếng ầm ầm lại vang lên, Ân Trọng hộc máu tại chỗ, tuy gương đồng của ông ta cường đại nhưng cũng khó chống lại được Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta gặp phản phệ dữ dội, lại lảo đảo lùi về phía sau, thân thể đẫm máu lại nứt ra lần nữa.

Tốc chiến tốc thắng, Diệp Thành tung hoành cửu tiêu, thân hình của hắn như bóng ma, vụt tới nơi cách Ân Trọng chừng mười trượng.

Ân Trọng nghiến răng, một tia sấm sét màu máu bắn ra từ trong mắt ông ta mang theo sức mạnh huỷ diệt, nhắm thẳng đến đầu mày của Diệp Thành, đó là đòn tấn công nhằm vào nguyên thần, muốn một đòn giết chết hắn.

Nhưng ông ta vẫn đánh giá quá thấp phòng ngự của thần hải Diệp Thành, có Đan Tổ Long Hồn và Phượng Hoàng Tiên Ngự mạnh mẽ toạ trấn, sấm sét màu máu của ông ta còn lâu mới có thể làm tổn thương nền tảng của hắn.

Cùng lúc đó, thần mang màu vàng từ đầu mày của Diệp Thành cũng bắn ra, đó là bí pháp Thần Thương của Thần tộc, vả lại còn là cửu đạo hợp nhất, uy lực có thể coi là bá đạo vô song, một đòn xuyên qua đầu mày của Ân Trọng.

Máu tươi bắn ra tung toé, Ân Trọng bị thương nặng, phòng ngự thần hải của ông ta ở trước Thần Thương cửu đạo hợp nhất chỉ như vật trang trí, mỏng manh như tờ giấy trắng, sụp đổ trong tích tắc.

Đây là một đòn mang tính huỷ diệt, thần hải bị đâm thủng, nguyên thần chân thân cũng không thoát khỏi vận xui.

A…!

Tiếng hét thảm thiết vang lên ngay lập tức, Ân Trọng đầu tóc bù xù, lảo đảo lùi về phía sau, đầu sắp nổ tung, thất khiếu chảy máu tác động đến cơ thể, gân cốt đều gãy, máu tươi phun trào.

Diệp Thành đi tới, một kiếm Phong Thần, Vạn Kiếm Quy Nhất đâm xuyên qua tim ông ta.

Cùng lúc đó, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã nghiền nát gương đồng kia, bay vụt tới như tia thần quang, lăng thiên giáng xuống, Ân Trọng còn chưa kịp đứng vững thì đã bị chèn ép loạng choạng một hồi.

“Ta không tin”, Ân Trọng gào thét, chống lại trấn áp từ đại đỉnh, thiêu cháy thọ nguyên đổi lấy sức chiến đấu mạnh hơn, đầu mày còn có thần văn cổ xuất hiện.

Thấy thế, Diệp Thành bước tới chém ra một kiếm huỷ diệt, đã biết Ân Trọng sử dụng cấm pháp, sao hắn có thể cho ông ta thời gian để thở, hắn hiểu đạo lý nhân lúc người khác bị thương thì lấy mạng ông ta.

Quả nhiên, kiếm của hắn rất vừa vặn, Ân Trọng còn chưa thi triển xong cấm pháp đã bị chém, ông ta lại bị phản phệ, cơ thể vốn tàn tạ giờ đã hoá thành tro bay.

“Kết thúc rồi”, ánh mắt Diệp Thành lãnh đạm, giọng điệu hời hợt mà lạnh lẽo, sát khí ngút ngàn.

“Giết”, Ân Trọng chỉ còn lại nguyên thần hét rống lên, tế ra hàng trăm pháp khí nối liền với khí thế, uy lực chấn động bầu trời như những ngôi sao sáng nở rộ thần mang.

Diệp Thành không nói gì, vung tay lên, nghiền nát từng pháp khí, hoá thành hư vô.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom