• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Vương Điện (1 Viewer)

  • Chương 28-31

Chương 28: Lòng dạ đàn bà độc ác nhất

Sắc mặt Chu Tử Mạn biến đổi, mắng chửi: "Cút sang bên kia, tên ăn mày hôi hám, ở đây có chỗ cho anh nói chuyện sao?"

"Tôi bảo cô lấy chút thành ý ra đây”.

Sắc mặt Hạ Cường cũng trở nên u ám, chỉ một ánh mắt đã khiến Chu Tử Mạn không dám tiếp tục kiêu ngạo.

"Anh...”

"Anh cái gì mà anh?"

Hạ Cường nói: "Hợp đồng này có ý nghĩa rất lớn đối với nhà Chu các người nhỉ”.

"Không có Diễm Hân ra mặt, các người thật sự không thể giải quyết được”.

"Nếu cô muốn làm chuyện này rối tung lên, e rằng cô sẽ bị ông nội đuổi khỏi công ty”.

Chu Tử Mạn giật nảy mình, ngay lập tức bị Hạ Cường nắm được thóp.

Cô ta hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ hạ thấp giọng nói: "Diễm Hân, ông nội bảo tôi gọi chị quay về”.

"Trước đây là chúng tôi đã sai, quá kích động, kỳ thật chuyện kia cũng không trách chị được”.

"Bây giờ mọi người đã bình tĩnh lại nên chị có thể trở về công ty”.

Chu Diễm Hân sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Tử Mạn sẽ nhượng bộ cô.

Nói xong, Chu Tử Mạn rất không vui nhìn Hạ Cường, nói: "Bây giờ các người hài lòng rồi chứ?"

"Cầu xin người khác chẳng phải là nên nói từ cầu xin sao?"

"Hạ Cường, anh đừng có mà quá đáng”.

"Cô có thể không nói, cửa vẫn mở đó, tôi không ngăn cản cô”.

"Anh giỏi lắm”.

Chu Tử Mạn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống trước mặt Chu Diễm Hân.

"Diễm Hân, xin chị hãy quay về”.

Chu Diễm Hân hoàn toàn sửng sốt, trong giây lát, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Hạ Cường mỉm cười gật đầu, nói: "Được rồi, bây giờ các người có thể rời đi”.

"Đồng ý chưa đấy?"

Hạ Cường lắc đầu nói: "Diễm Hân đã quyết định không quay lại Chu Thị nữa”.

Chu Tử Mạn: "???"

"Hạ Cường, tôi đã cầu xin chị ta rồi, anh đừng quá đáng”.

"Cô cầu xin Diễm Hân là chuyện của cô, có đồng ý hay không là chuyện của chúng tôi”.

Chu Tử Mạn: "???"

Hạ Cường không có ý định nói nhiều với Chu Tử Mạn, anh đẩy thẳng Chu Tử Mạn và Trương Thiên Hạo ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại.

Chu Diễm Hân vẫn còn ngờ vực, vội vàng hỏi: "Hạ Cường, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Hạ Cường nhún vai nói: “Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi à? Bên phía Tôn Thị muốn ký hợp đồng với nhà họ Chu, chắc chắn chủ tịch Tôn Thị đã biết chuyện kia rồi, cảm thấy con trai mình làm sai, cho nên ông ta muốn dùng cách này để xin lỗi và bù đắp cho em”.

"Sếp Tôn, cần bù đắp cho em sao?”

Hạ Cường cười nói: “Con trai ông ta khốn nạn như vậy, người làm ăn quan tâm nhất là danh tiếng, em thật sự cho rằng bọn họ một tay che trời sao?”

"Kỳ thực, ông chủ càng giàu thì tư chất càng cao”.

"Cũng đúng”, Chu Diễm Hân cảm thấy những gì Hạ Cường nói có lý, vội vàng nói: "Vậy còn chờ gì nữa, em sẽ quay lại công ty ngay bây giờ và ký hợp đồng luôn”.

"Em vội gì chứ?"

Hạ Cường ngăn Chu Diễm Hân lại, nói: "Trước kia em chịu ấm ức lớn như ở nhà họ Chu, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được”.

"Nhưng...”

"Không nhưng nhị gì hết, nghe lời anh, bọn họ còn phải tới lần nữa”.

Quay trở lại chiếc Mercedes-Benz của Trương Thiên Hạo, Chu Tử Mạn hét lên giận dữ, suýt đập vỡ kính chắn gió.

Trương Thiên Hạo ở bên cạnh đau lòng, nhưng vì mảnh đất ở Nam Sơn Bình, anh ta cố gắng chịu đựng.

"Thằng chó ăn mày thối tha, sừng trên đầu dài cả mét lại dám ra oai với tôi, mẹ kiếp, anh là cái thá gì chứ?”

"Diễm Hân, tôi đã ba lần bảy lượt cầu xin chị, vậy mà chị vẫn không đồng ý, đồ con đàn bà đê hèn, đồ giày rách, mẹ kiếp...”

Trương Thiên Hạo thực sự lo lắng rằng Chu Tử Mạn sẽ đập vỡ kính chắn gió, anh ta vội vàng nói: "Đừng tức giận, nghĩ cách khác đi”.

"Sao em không gọi điện thoại cho ông nội, bảo ông nội đích thân tới đây, Chu Diễm Hân và Hạ Cường chắc không thể không nể mặt ông nội đúng không?”

"Không được”.

Chu Tử Mạn lắc đầu, nói: "Nếu em không làm tốt chuyện này, chắc chắn ông nội sẽ rất thất vọng về em”.

"Như vậy, sau này chắc chắn ông ấy sẽ không muốn giao Chu Thị cho em”.

Trương Thiên Hạo nheo mắt, thầm nghĩ Chu Tử Mạn cô còn nham hiểm hơn cả tôi.

Tôi chỉ muốn mảnh đất Nam Sơn Bình của nhà họ Chu, mẹ kiếp, cô còn muốn nuốt chửng cả Chu Thị.

Quả nhiên lòng dạ đàn bà độc ác nhất.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, rõ ràng là con ả khốn nạn kia cố tình làm khó em”.

"Để em suy nghĩ”.

Chu Tử Mạn đột nhiên trở nên im lặng, sau đó ôm đầu suy nghĩ một lúc.

Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên: "Có cách rồi”.

"Em muốn làm thế nào?"

"Ha ha ha ha, sao em lại quên mất người đó chứ?”

Trên mặt Chu Tử Mạn đột nhiên nở nụ cười, càng cười càng hung ác.

"Hạ Cường, anh cho rằng anh rất ngầu đúng không? Tên ăn mày thối tha anh đã trở thành con rể của gia đình Chu Diễm Hân, anh tưởng mình có thể sống thoải mái qua ngày được sao?"

"Hừ, những ngày tốt đẹp của anh sắp kết thúc rồi”.

Nói xong, Chu Tử Mạn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm một số trong danh bạ và bấm gọi.

"Alo, Tử Mạn, sao cháu lại đột nhiên gọi điện cho thím thế?"

"Hiếm thấy cháu còn nhớ tới thím ba, còn đích thân gọi điện cho thím, thím thật sự rất vui”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

Chu Tử Mạn cười khẩy, nói: "Thím ba, thường ngày cháu bận trăm công nghìn việc, không có thời gian rảnh gọi điện cho thím”.

"Ồ...”

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại lúng túng một lúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"

"Thím ba, thím và chú ba ở Giang Thành cũng đã khá lâu rồi nhỉ”.

"Mấy năm nay thím và chú ba phải chạy về ở nhờ nhà mẹ đẻ của thím, thím nói xem, không phải sáu năm trước Chu Diễm Hân nhà thím chỉ ngủ với một tên ăn mày thôi sao? Cũng không khiến chú thím mất mặt đến mức này chứ?”

Người phụ nữ trung niên lập tức mắng chửi: "Chu Tử Mạn, cháu có ý gì, cháu cố tình gọi tới đây sỉ nhục thím sao? Cháu đúng là không biết lớn nhỏ, dù thế nào thím cũng là bề trên của cháu đấy”.

"Nếu không có việc gì khác thì thím cúp máy đây”.

"Đừng cúp máy”.

Chu Tử Mạn vội vàng nói: "Thím ba, thím vẫn nóng nảy như vậy nhỉ! Lần này cháu gọi điện cho thím là có ý tốt. Cháu đoán thím vẫn chưa biết chuyện thằng ăn mày sáu năm trước phát sinh quan hệ với Chu Diễm Hân đã quay lại tìm chị ta, đúng không?”

"Cái gì?"

"Thím ba, quả nhiên là thím không biết, ha ha, cũng đúng, Chu Diễm Hân đương nhiên sẽ không nói cho thím”.

"Thím nói xem có phải con gái thím đã bị thằng ăn mày đó bỏ bùa mê thuốc lú mất hết lý trí rồi không? Chị ta đã tổ chức hôn lễ với tên ăn mày Hạ Cường đó, vậy mà chú thím làm bố làm mẹ lại không hề hay biết”.

"Đúng là trào phúng”.

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại run bần bật: "Chu Tử Mạn, cháu bớt nói năng bậy bạ đi”.

"Ha ha, cháu mà nói năng bậy bạ thì cả nhà cháu chết, hôn lễ của bọn họ rất linh đình, cả thành phố ai ai cũng biết”.

"Bây giờ, Chu Diễm Hân nhà thím đã thực sự bị Hạ Cường mê hoặc thành một kẻ ngốc”.

"Nhà họ Chu sắp ký một hợp đồng lớn với tập đoàn Tôn Thị. Ông nội đã cho Chu Diễm Hân cơ hội đi ký hợp đồng, hơn nữa còn được phụ trách dự án này”.

"Tuy nhiên, Chu Diễm Hân nhà thím và thằng con rể ăn mày giả ngầu đó lại bày ra dáng vẻ không thèm làm, thím nói xem bọn họ có bị điên không?"

"Trước đây, gia đình chú thím cầu xin công ty cho Chu Diễm Hân phụ trách dự án, bây giờ cơ hội đến lại không cần nữa, đúng là nực cười”.

"Thật sao?"

Người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia điện thoại lập tức nổi giận hét lên như sấm rền: "Giỏi lắm Chu Diễm Hân, nó điên rồi hả?"

Chu Tử Mạn cười khẩy: "Mau trở về đi, thím ba, nếu thím còn không quay lại thì dự án lớn có thể khiến gia đình của chú thím phất lên như diều gặp gió này sẽ do cháu phụ trách đấy”.
Chương 29: Bố mẹ vợ quay về

Chạng vạng, ánh nắng chiều chiếu rọi tạo ra một đám mây màu đỏ trên bầu trời.

Hạ Cường đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Chu Diễm Hân đang giúp Chu Tiểu Thi làm bài tập về nhà.

Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra.

Một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên bước vào cửa mang theo hai túi đồ.

"Bố, mẹ, sao bố mẹ lại quay về?"

Chu Diễm Hân ngay lập tức đi về phía cửa.

Hai người này là bố mẹ của Chu Diễm Hân, cũng là bố vợ và mẹ vợ của Hạ Cường!

Bố của Chu Diễm Hân là Chu Chí Văn, con trai thứ ba của Chu Chấn Quốc.

Ông ta từng có một vị trí trong tập đoàn Chu Thị, nhưng từ sau chuyện của Chu Diễm Hân sáu năm trước, các anh trai của ông ta đã nhân cơ hội đó để tước bỏ mọi quyền lợi của ông ta trong tập đoàn Chu Thị, khiến ông ta trở thành một kẻ nhàn rỗi.

Mẹ của Chu Diễm Hân tên là Tăng Hồng Anh, là một nhân vật không dễ chọc vào.

Tăng Hồng Anh vừa bước vào cửa đã tỏ ra khó chịu, mắng chửi: "Nếu không quay lại thì con lên trời luôn nhỉ”.

"Tên ăn mày kia đâu, còn không mau cút ra đây cho tôi”.

Hạ Cường đang ở trong bếp nấu cơm nghe thấy vậy thì nở nụ cười khổ.

Bà mẹ vợ này không hiền lành gì, xem ra cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ dàng.

Hạ Cường cởi bỏ tạp dề trên người, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.

"Bố, mẹ, hai người về rồi à?”

"Đừng gọi tôi là mẹ”.

Tăng Hồng Anh ngắt lời Hạ Cường, khiến anh rất lúng túng.

“Tôi không có đứa con rể vô tích sự như cậu”.

"Cậu nói xem, cậu là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, cả ngày ở nhà tôi ăn chùa ở chùa, cậu không thấy mất mặt sao?"

"Ăn chùa ở chùa thì đã đành, cậu lại dám khua tay múa chân trước mặt Diễm Hân, ai cho cậu lá gan đó hả?”

Hạ Cường sửng sốt, Chu Diễm Hân bên cạnh cô cũng kinh ngạc.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói bậy bạ gì thế, Hạ Cường khua tay múa chân với con khi nào chứ?"

"Chu Tử Mạn đã nói hết với mẹ chuyện công ty rồi, Chu Diễm Hân, con quả thực đã bị thằng ăn mày này làm cho mê muội”.

"Chưa gì đã nói giúp cho nó? Mẹ nói năng bậy bạ hay trong lòng con chưa bao giờ có người mẹ này?”

Chu Diễm Hân lập tức hiểu ra, chẳng trách mẹ cô lại tức giận như vậy, chắc chắn Chu Tử Mạn đã gọi điện cho mẹ của cô để khích bác ly gián.

"Mẹ, chuyện này không như mẹ nghĩ đâu!"

"Hừ, vậy con nói xem chuyện này là thế nào? Hôm nay nếu không nói rõ ràng cho mẹ thì đừng trách mẹ không khách khí”.

Thấy Tăng Hồng Anh càng lúc càng tức giận, Chu Chí Văn ở bên cạnh vội vàng nói: "Đừng giận, chuyện này vẫn chưa rõ ràng mà”.

"Đều là người một nhà, vui vẻ hòa thuận ăn cơm trước đã”.

"Ăn cái con khỉ, ai là người một nhà với tên ăn mày hôi hám này chứ”.

"Chu Diễm Hân, con thậm chí còn không nói với bố mẹ chuyện con kết hôn với nó, trong lòng con còn có bố và mẹ nữa không hả?"

Chu Diễm Hân biết mình đuối lý, nhỏ giọng đáp: "Mẹ, con đã nói với mẹ từ lâu rồi, con muốn đợi anh ấy quay lại”.

"Anh ấy quay lại thì con sẽ kết hôn với anh ấy”.

Tăng Hồng Anh điên tiết: "Con đúng là vô pháp vô thiên”.

Lúc này Chu Tiểu Thi mỉm cười chạy tới: “Bà ngoại, ông ngoại”.

"Đừng gọi tao là bà ngoại, nhìn thấy đứa con ghẻ như mày tao lại điên tiết”.

Hạ Cường cau mày, có phải bà mẹ vợ này hơi quá đáng rồi không?

Bà chê tôi hôi hám cũng chẳng sao, nhưng Chu Tiểu Thi mới chỉ là một cô bé năm tuổi, còn là cháu ngoại của bà.

Vậy mà bà lại nói những lời cay độc với con bé thế sao?

Hạ Cường hơi tức giận, nếu Tăng Hồng Anh bà thật sự dám gây khó dễ với Tiểu Thi thì đừng trách Hạ Cường tôi bất kính với bề trên như bà.

Nhưng lúc này, Tăng Hồng Anh ném bừa một cái túi đến trước mặt Chu Tiểu Thi.

Chu Tiểu Thi lập tức mở túi ra, bên trong có một đống đồ chơi.

Không món đồ chơi nào được đóng gói, nhưng trông chúng còn khá mới.

"Cám ơn bà ngoại”.

"Cám ơn cái con khỉ, tao không thừa tiền mua đồ chơi cho mày đâu”.

"Đồ chơi này là người khác vứt đi, được tao nhặt về, loại con ghẻ như mày chỉ xứng chơi những thứ đồ chơi mà người khác từng chơi thôi”.

Chu Tiểu Thi còn là một đứa trẻ, đâu hiểu được những thứ này, cô bé cầm lấy đồ chơi và bắt đầu vui vẻ chơi đùa.

Hạ Cường ở bên cạnh nhìn thấy hết, đột nhiên anh cảm thấy mình không nhìn thấu bà mẹ vợ này.

Sau đó, cả nhà bắt đầu dùng bữa.

Các món đều do Hạ Cường nấu, kỹ năng nấu nướng của anh thực sự rất tốt.

Nhưng từ khi Tăng Hồng Anh cắn miếng đầu tiên, bà ta đã liên tục phàn nàn rằng thức ăn không ngon, giống như thức ăn cho lợn.

Điều này khiến Chu Diễm Hân và Chu Chí Văn rất lúng túng, Hạ Cường bên cạnh chỉ cười gượng.

Sau khi ăn xong, Tăng Hồng Anh kéo Chu Diễm Hân sang bên cạnh, hỏi về chuyện công ty.

Để tránh chọc giận bà ta lần nữa, Hạ Cường đã đưa Chu Tiểu Thi ra ngoài chơi.

Trên băng ghế ngoài vườn hoa, Chu Tiểu Thi đang vui vẻ chơi đồ chơi mà Tăng Hồng Ảnh nhặt về cho cô bé.

Hạ Cường ngồi bên cạnh, chống cằm suy tư.

“Tiểu Thi, con thấy bà ngoại con thế nào?”

Chu Tiểu Thi cười đáp: “Bà ngoại bình thường rất hung dữ, hơn nữa còn thường mắng Tiểu Thi là con ghẻ, nhưng Tiểu Thi không hề ghét bà”.

"Tại sao?"

"Bởi vì bà ấy là bà ngoại của con!"

Hạ Cường: "???"

Cô bé này nhiều lúc nói chuyện hệt như người lớn, dường như rất có lý.

"Bố ơi, con hơi khát, muốn uống nước”.

"Được, bố đi mua nước cho con ngay đây”.

Hạ Cường đứng lên, chuẩn bị đi tới cửa hàng cách đó không xa, lại phát hiện mình ra khỏi nhà quá vội vàng, trên người không có ví tiền và điện thoại di động.

"Tiểu Thi ở đây chờ bố, bố về nhà lấy tiền nhé”.

Nhưng Chu Tiểu Thi lại kéo Hạ Cường nói: "Bố ơi, bố không cần quay về đâu, Tiểu Thi có tiền”.

Vừa nói Chu Tiểu Thi vừa lấy từ trong túi ra hai tờ mười tệ và mấy tờ năm tệ.

Hạ Cường nhíu mày, nói: "Tiểu Thi, con lấy tiền ở đâu vậy?"

"Bà ngoại vừa đưa cho Tiểu Thi”.

Hạ Cường:"???"

Hạ Cường cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng phải bà ngoại rất ghét đứa cháu ghẻ Chu Tiểu Thi này ư? Sao lại đưa tiền cho con bé?

"Tiểu Thi, con không lừa bố đấy chứ?"

“Không ạ”, Chu Tiểu Thi đáp: “Tiền này là bà ngoại nhặt được, bà còn nói người lớn không thể dùng số tiền nhặt được nên đưa cho con, bà còn nói Tiểu Thi là đứa con ghẻ, ngôi sao chổi, con cầm lấy dùng sẽ không sao cả”.

"Bố ơi, con ghẻ có nghĩa là gì ạ?"

Hạ Cường không biết nên giải thích như thế nào, dùng từ con ghẻ cho một cô bé nhỏ nhắn đơn thuần, thực sự không thích hợp.

Anh chuyển chủ đề, hỏi: “Tiểu Thi, bà ngoại con hay nhặt được tiền ở bên ngoài lắm sao?”

"Vâng, đúng ạ”.

Chu Tiểu Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cường, nói: "Bố ơi, sao bố giỏi thế, vậy mà cũng có thể đoán được?"

"Bà ngoại thật may mắn, thường xuyên nhặt được đồ chơi, quần áo và tiền ở bên ngoài cho con, có khi một tuần nhặt được mấy lần cơ”.

Hạ Cường đột nhiên bật cười.

Chẳng trách đống đồ chơi đó còn mới như vậy, hoàn toàn không giống đồ mà người khác từng chơi.

Rõ ràng là bà mẹ vợ này đã xé bỏ túi đựng bên ngoài trước khi quay về đây.

Bà mẹ vợ này có vẻ thú vị đấy.
Chương 30: Mẹ vợ đặc biệt

Tối hôm đó, Hạ Cường chuẩn bị đi đến phòng vốn dĩ của Chu Tiểu Thi để ngủ.

Nhưng anh vừa vào cửa lại bị mẹ vợ Tăng Hồng Anh đuổi ra ngoài.

“Cậu làm gì đây?”.

Tăng Hồng Anh chống nạnh, trừng Hạ Cường với vẻ mặt tức giận.

“Con đi ngủ”.

“Ngủ? Cậu có tư cách ngủ trong phòng sao? Ra ngoài ghế sofa ngủ”.

Chu Diễm Hân nhíu mày đi tới, có hơi không vui nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tiểu Thi trước giờ luôn ngủ với con, phòng này để trống, sao lại bắt Hạ Cường ngủ ghế sofa?”.

Tăng Hồng Anh bực tức: “Một kẻ ăn mày như nó lúc trước chỉ có thể ngủ ngoài đường, bây giờ ở rể nhà chúng ta có chỗ che mưa chắn gió đã là không tệ, còn muốn ngủ trong phòng? Nằm mơ đi”.

“Nhưng mà mẹ…”.

Chu Diễm Hân còn định phản bác gì đó, Hạ Cường vội vàng kéo cô lại.

“Không sao, anh ngủ ghế sofa vẫn ổn”.

“Xem như cậu còn tự biết mình”.

Tăng Hồng Anh hừ một tiếng, nói: “Nhưng cậu cũng đừng hòng ăn đậu ở nhờ nhà tôi mãi, vài ngày nữa cậu đi làm thủ tục ly hôn với Diễm Hân nhà tôi đi, cậu không xứng với nó”.

Nói xong, Tăng Hồng Anh kéo Chu Diễm Hân vào phòng mình.

Cửa đóng lại, Chu Diễm Hân trách móc: “Mẹ, sao mẹ lại đối xử với Hạ Cường như vậy?”.

“Mẹ làm sao? Một thằng ăn mày như nó không lẽ còn bắt mẹ phải cung cấp đồ ăn ngon cho nó?”.

“Chuyện liên quan đến dự án tập đoàn Tôn Thị con bị Hạ Cường mê hoặc rồi, ông nội con nói Chu Tử Mạn đích thân đến đây mời con về, con lại ra vẻ ta đây cái gì vậy?”.

“Mẹ, con đã nói là chuyện này không trách Hạ Cường được, là do đám Chu Tử Mạn quá đáng, Hạ Cường chỉ muốn trút giận giúp con”.

“Hơn nữa, anh ấy là chồng con, là bố của Tiểu Thi, con hi vọng mẹ có thể tôn trọng anh ấy”.

“Con biết mẹ miệng cứng lòng mềm, không phải mẹ cũng mong con và Tiểu Thi có thể có một gia đình hoàn chỉnh hay sao?”.

Tăng Hồng Anh sửng sốt, không tin được, nói: “Chu Diễm Hân, con bé chết tiệt này, con định bám riết thằng đó à?”.

“Thế không được, nó chỉ là một thằng ăn mày không quyền không tiền, không xứng với con”.

“Hơn nữa, lần này mẹ đến Giang Thành đã tìm cho con một đối tượng không tệ, ngày mai cậu ấy sẽ đến, con hãy gặp mặt cậu ấy, vun đắp tình cảm”.

Chu Diễm Hân lập tức nhíu mày, nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, con đã kết hôn rồi, vả lại con của con cũng đã năm tuổi, con không đi đâu”.

“Người ta không quan tâm mấy chuyện đó”.

“Nhưng mẹ à…”.

“Đừng nói nữa, mẹ là mẹ con, chuyện này phải do mẹ quyết định”.

Nói đến đó, Tăng Hồng Anh thở dài, nói: “Diễm Hân à, nghe con kể Hạ Cường đúng là một đứa tốt”.

“Nhưng con phải biết xã hội này rất tàn khốc, dù nó có dành cả trái tim cho mẹ con con thì đã thế nào, không có tiền không có thế, đi bước nào cũng khó khăn".

“Mẹ là người từng trải, mẹ không hại con đâu”.

Hạ Cường nằm trên ghế sofa, anh có thính lực tốt đương nhiên nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai mẹ con,về chuyện này anh chỉ có thể cười khổ.

Tiếp đó, Tăng Hồng Anh và Chu Diễm Hân lại nói về những chuyện mới xảy ra gần đây.

Chu Diễm Hân hi vọng Tăng Hồng Anh sẽ thay đổi ấn tượng với Hạ Cường, cố gắng chọn lọc những mặt tốt của Hạ Cường nói cho Tăng Hồng Anh nghe.

Còn Tăng Hồng Anh thì lại giữ im lặng.

Sau đó Tăng Hồng Anh đi ra khỏi phòng, cố tình liếc nhìn Hạ Cường, sau đó về phòng mình.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Hạ Cường đắp chăn mỏng, cộng thêm phòng khách ngấm lạnh, Hạ Cường cũng cảm thấy lành lạnh.

Nhưng tố chất cơ thể của Hạ Cường rất tốt, cộng thêm anh từng ngủ ở gầm cầu đã quen, chút lạnh lẽo này đối với anh mà nói không có ảnh hưởng gì lớn.

“Chu Chí Văn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc trong phòng ngủ, ông xem ông làm chăn ám mùi rồi kìa”.

Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng mẹ vợ Tăng Hồng Anh nổi nóng.

Chu Chí Văn đang thiu thiu ngủ đần mặt ra, tôi hút thuốc lúc nào?

“Hôi chết được”.

Tăng Hồng Anh tức giận ôm chăn trên giường lên, sau đó mở cửa ném ra ngoài.

“Không đắp cái này nữa, đổi cái khác”.

Hạ Cường ngồi bật dậy trên ghế sofa, sau đó cười híp mắt qua đó ôm chăn trở về ghế sofa.

“Cảm ơn mẹ!”.

“Ai là mẹ cậu, thằng ăn mày chết tiệt đừng có nhận quàng làm họ”.

“Cái chăn đó tôi cho chó đắp!”.

Hạ Cường cười thầm, anh đột nhiên phát hiện mình cũng hơi “thích” người mẹ vợ của mình rồi.

Ngày hôm sau, qua sự khuyên nhủ của Tăng Hồng Anh, Chu Diễm Hân đồng ý chuyện quay về công ty...

Vừa về đến công ty, Chu Chấn Quốc lập tức bảo Chu Diễm Hân đến tập đoàn Tôn Thị ký hợp đồng dự án.

Nhưng cô bị ám ảnh chuyện của Tôn Lôi, cho nên lúc đi đến tập đoàn Tôn Thị, cô đã gọi Hạ Cường đi cùng.

Chu Diễm Hân vốn tưởng rằng muốn ký hợp đồng này sẽ hơi khó khăn.

Dù bên kia đã đồng ý dự án này, nhưng nói thế nào mình cũng đã đánh cậu chủ của nhà họ Tôn, e là bọn họ sẽ cố tình gây khó dễ cho mình.

Thế nhưng, Chu Diễm Hân không ngờ rằng chủ tịch Tôn Trọng Hoa của tập đoàn Tôn Thị lại vô cùng nhiệt tình chào đón cô và Hạ Cường.

Hơn nữa, trong suốt quá trình ông ta vô cùng cung kính với bọn họ, hợp đồng này được kí kết đơn giản hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Chuyện này khiến Chu Diễm Hân cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Suy cho cùng, cho dù Tôn Trọng Hoa có thấu tình đạt lý thế nào thì cũng không cần thiết phải khách sáo với cô như vậy.

Bỗng nhiên Chu Diễm Hân quay sang nhìn Hạ Cường.

Hạ Cường cười, nhún vai nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện này không liên quan đến anh”.

Hai người cầm hợp đồng đi thẳng về công ty, các lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đang nhấp nhổm ngồi đợi ở văn phòng.

“Sao rồi Diễm Hân, ký được hợp đồng chưa?”.

Vừa vào cửa, Chu Chấn Quốc đã lên tiếng hỏi.

“Vâng ông nội, ký được rồi ạ”.

Chu Diễm Hân vừa định mang hợp đồng đến chỗ Chu Chấn Quốc thì lại bị Chu Tử Mạn xông tới cướp trước.

Cô ta nhanh chóng lật xem nội dung trên hợp đồng, nheo mắt lại.

Sau đó, cô ta lập tức trở mặt, quay đầu nhìn Chu Diễm Hân, nói: “Chu Diễm Hân, tôi sẽ phụ trách dự án này”.

Chu Diễm Hân sầm mặt, nói: “Hợp đồng này là tôi ký được, dựa vào đâu mà để cô phụ trách?”.

“Dựa vào đâu?”, Chu Tử Mạn giễu cợt: “Chu Diễm Hân, chúng tôi cho cô về công ty tiếp tục đi làm đã là ban ơn lớn cho chị rồi”.

“Chẳng lẽ chị còn muốn phụ trách dự án này, chị có liêm sỉ không?”.

Chu Diễm Hân nhìn sang Chu Chấn Quốc, nói: “Ông nội, trước kia chính miệng ông nói rồi đấy, ai đàm phán được dự án này thì sẽ cho người đó phụ trách”.

“Đúng là ông đã nói như vậy”.

Chu Chấn Quốc gật đầu: “Nhưng Diễm Hân à, xưa giờ Tử Mạn phụ trách Phòng nghiệp vụ, còn cháu phụ trách Phòng thiết kế”.

“Cho nên, dự án này để Tử Mạn phụ trách đi”.
Chương 31: Song hỉ lâm môn

Chu Diễm Hân cảm thấy uất ức vô cùng.

"Trước khi bàn bạc sao cháu không để Chu Mạn Tử ở phòng nghiệp vụ đi làm? Giờ lại lấy phòng nghiệp vụ ra nói thì chẳng lại bảo thiên vị?"

Chu Tử Mạn tỏ ra đắc ý. Cô ta nhìn Chu Diễm Hân và nói: “Nghe thấy chưa, ông đã giao hạng mục này cho tôi rồi”.

Chu Diễm Hân không biết nói gì. Đúng lúc này Hạ Cường bật cười: “Đúng là nực cười”.

“Kẻ ăn mày, anh cười cái gì. Ở đây anh có đủ tư cách để nói chuyện đấy à?”, Chu Tử Mạn trừng mắt, nhìn anh bằng vẻ chế nhạo và khinh thường.

Hạ Cường cười lạnh lùng nói: “Tôi cười cô vô tri. Hợp đồng này là tôi và Diễm Hân cùng ký kết với Tôn Thị. Phiền cô xem cho rõ ba điều khoản ở trên đó. Trong đó có một điều khoản đã viết rõ, khi Diễm Hân chưa phạm bất cứ lỗi lớn nào thì hạng mục này vẫn do cô ấy phụ trách. Một khi đổi người phụ trách thì hợp đồng sẽ tự động hết hiệu lực”.

“Cái gì?”, Chu Tử Mạn tái mặt, vội vàng lật hợp động. Quả nhiên điều khoản cuối cùng có nói rõ giống như những gì Hạ Cường vừa lên tiếng. Nói cách khác, tập đoàn Tôn Thị đã xác định hạng mục này là do Chu Diễm Hân phụ trách.

“Chu Diễm Hân, loại tiện nhân như chị mà dám bày mưu tính kế với chúng tôi à?”

Chu Diễm Hân cũng cảm thấy nghi ngờ. Thực tế thì đến cả cô cũng không biết hợp động có điều khoản đó, sao Hạ Cường lại biết?

Hợp đồng đã viết như vậy thì không ai có thể thay đổi được hết. Cuối cùng thì Chu Chấn Quốc đành phải tuyên bố là Chu Diễm Hân là người phụ trách hợp động này.

Ra khỏi công ty, Chu Tử Mạn ngồi lên xe của Trương Thiên Hạo rồi lại bắt đầu màn hành hạ chiếc xe: “Đồ tiện nhân đó cố tình làm ra vẻ ngốc nghếch ngây thơ. Không ngờ chị ta lại thâm như thế. Tức chết đi được”.

Trương Thiên Hạo vội vàng an ủi. Anh ta không lo lắng cho sự tức giận của Chu Tử Mạn mà là lo lắng cho chiếc xe yêu dấu của mình.

“Không được, không thể để Chu Diễm Hân làm hạng mục này được. Em khó khăn lắm mới có thể đạp lên chị ta, sao có thể để chỉ ta bò dậy được chứ. Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách để đoạt lấy hạng mục đó”.

Trương Thiên Hạo châm một điếu thuốc: “Anh có một cách”.

Hai mắt Chu Tử Mạn sáng lên: “Cách gì, anh mau nói xem”.

Trương Thiên Hạo nói: “Hợp đồng viết nếu Chu Diễm Hân không phạm lỗi thì người phụ trách sẽ là chị ta. Vậy nếu chị ta phạm lỗi thì sao?”

Vừa nói Trương Thiên Hạo vừa ghé sát tai của Chu Tử Mạn và nói nhỏ. Nghe xong Chu Tử Mạn trố tròn mắt: “Bách Thảo Đường có thể tạo ra được loại thuốc đó sao?”

Trương Thiên Hạo nhả ra một ngụm khói: “Nhà anh là công ty dược liệu lớn nhất của Khánh Thị mà, đến việc đó còn không làm được thì sao có thể đứng vững ở Khánh Thị chứ?”

Có điều Chu Tử Mạn bỗng trở nên lo lắng: “Nhưng nếu chúng ta làm theo cách tự hủy hoại mình này thì có khi nào gây ra ảnh hưởng xấu tới công ty không?”

Trương Thiên Hạo cười nói: “Giờ là lúc nào rồi mà em còn bận tâm tới những điều đó. Nếu như để Chu Diễm Hân trở nên mạnh hơn thì khi đó em muốn chà đạp chị ta cũng khó. Lẽ nào, em vẫn muốn để Chu Diễm Hân trèo lên đầu mình? Huống hồ, chỉ cần chúng ta vận hành hợp lý thì dù có ảnh hưởng cũng không lớn”.

Chu Tử Mạn cảm thấy Trương Thiên Hạo nói không sai. Cô ta tuyệt đối không cho phép Chu Diễm Hân đè đầu cưỡi cổ mình nữa: “Được! Vậy lần này làm theo những gì anh nói, nhất định phải đạp chết con tiện nhân ấy”.

“Có điều chuyện này không được vội, phải có kế hoạch”.

Lúc này, Hạ Cường và Chu Diễm Hân đang trên đường về nhà. Điện thoại của Chu Diễm Hân đổ chuông: “Mẹ, có chuyện gì không?’

“Diễm Hân, kết quả của hạng mục đó thế nào rồi? Đã ký hợp đồng chưa?”

Diễm Hân mỉm cười đáp lại: “Ký rồi ạ, hơn nữa ông nội đã đồng ý để con phụ trách rồi”

“Vậy thì tốt quá”, đầu dây bên kia vọng tới giọng nói đầy hào hứng của Tăng Hồng Anh: “Chịu uất ức bao năm qua, cuối cùng nhà chúng ta cũng có cơ hội ngóc đầu lên rồi. Hôm nay đúng là song hỉ lâm môn mà”

“Song hỉ lâm môn ạ?”, Chu Diễm Hâm giật mình: “Mẹ! Còn chuyện vui gì nữa sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, giờ con tới ngay Xuân Hi Uyển, mẹ đợi con”

Xuân Hi Uyển là một nhà hàng lẩu khá đặc sắc ở Khánh Thị. Khách tới đây ngoài việc ăn lẩu còn có thể xem cả kinh kịch trên sân khấu. Dù không phải là nhà hàng cao cấp nhưng cũng không phải là thấp.

Hai người bước vào Xuân Hi Uyển. Từ xa đã nhìn thấy Tăng Hồng Anh ngồi cùng một người đàn ông.

“Cậu tới đây làm gì?”, hai người vừa bước vào, Tăng Hồng Anh nhìn thấy Hạ Cường bèn chau mày. Vừa nói, bà ta vừa vội vàng quay qua người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Trần, cháu đừng để ý, cậu ta sẽ ly hôn với Diễm Hân thôi”.

Người đàn ông vội lắc đầu: “Không sao đâu cô, đương nhiên là cháu không bận tâm. Cháu cũng đã sớm biết những chuyện liên quan tới Diễm Hân rồi ạ. Lần đầu tiên nhìn thấy Diễm Hân là cháu đã thích cô ấy rồi, thật lòng ạ. Vì vậy đương nhiên là cháu không bận tâm tới quá khứ của cô ấy”.

Tăng Hồng Anh thở phào nói với Chu Diễm Hân: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới chào anh Trần Văn Hào đi? Nhà anh Trần làm về ngọc thạch đấy, nổi tiếng ở Giang Thành lắm. Hơn nữa bà hoàng trang sức của Khánh Thị cũng là mẹ nuôi của anh Trần đây".

Trần Văn Hào vội mỉm cười: “Cô quá khen, nhà cháu cũng chỉ kinh doanh chút mã não, phỉ thúy. Một năm cũng kiếm có vài triệu tệ lợi nhuận thôi ạ, cũng không có là bao. Thế nhưng mẹ nuôi cũng thương cháu lắm. Lát nữa ăn xong, chúng ta tới cửa hàng trang sức của mẹ cháu, xem Diễm Hân thích cái gì thì anh sẽ mua cho em cái đó”.

Tăng Hồng Anh cười không ngậm được mồm: “Tiểu Trần khách sáo quá”.

“Không có gì đâu cô, mẹ cháu sẽ bán theo giá vốn, cũng không đáng bao nhiêu. Tới khi đó cô cũng chọn vài bộ. Cháu thanh toán”.

“Tiểu Trần thật là hiểu chuyện”.

Vừa nói Tăng Hồng Anh vừa nhìn Chu Diễm Hân: “Con làm gì thế? Còn không mau tới đây nói chuyện với anh Trần”.

Chu Diễm Hân bật cười. Hạ Cường cũng thấy vui. Chu Diễm Hân vốn tức lắm. Thật không ngờ mẹ mình vì tiền mà lại tìm cho mình người đàn ông khác. Thế nhưng khi nghe Trần Văn Hào gọi Liễu Tiểu Ngọc là mẹ nuôi thì cô không nhịn được nữa.

Người này có nước da đen bóng, cơ thể mập lùn, dù có mặc đồ hiệu thì cũng không thể giấu nổi vẻ nhà quê. Sợi dây chuyền vàng to cỡ ngón cái đeo trên cổ cùng số nhẫn đeo đủ mười ngón thể hiện mình là đại gia ra thì nhìn anh ta cũng ít nhất phải tầm hơn ba mươi tuổi. Mà Liễu Tiểu Ngọc dù năm nay ba mươi nhưng do dưỡng da tốt nên nhìn không khác gì thiếu nữ đôi mươi.

“Hai người cười cái gì?”, Tăng Hồng Anh và Trần Văn Hào tỏ vẻ nghi ngờ.

Hạ Cường lên tiếng: “Tiểu Trần, anh thật sự là con nuôi của Liễu Tiểu Ngọc sao? Không phải là bố nuôi đấy chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom