• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiên Cổ Đại Đế - Diệp Yến (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Bảo vật vô giá

“Mình trọng sinh rồi sao?”

Diệp Yến ngơ ngác nhìn căn phòng thân quen, nhìn từng món đồ nội thất được khắc sâu trong ký ức, còn có cả thanh trường kiếm đen như mực không thể nào quên kia nữa.

Hắn nhìn vào đan điền của mình, nó đã tàn phế, tu vi cũng mất sạch.

Còn có vết thương bên tay phải do Toái Thạch Chưởng, tất cả mọi thứ đều như đang nói với Diệp Yến rằng hắn đã trọng sinh, trở về lại một trăm năm trước.

Diệp Yến trầm ngâm suy nghĩ, chợt thấy lồng ngực mình nóng lên, hắn lập tức cởi quần áo, thấy có một đường hoa văn tỏa sáng nhàn nhạt nơi lồng ngực.

Đó là...

Thiên Đế Đồ Lục ư?

Đôi mắt Diệp Yến rực sáng.

Đời trước, hắn tu luyện may mắn được trời cao chiếu cố, đi tới cảnh giới Chí Tôn, vốn đang chuẩn bị sẵn sàng độ kiếp thành tiên, không ngờ rằng con đường phi thăng gặp vấn đề...

Hắn bị cơn lốc thời không kéo vào bí cảnh Thiên Đế và cũng ở đấy dung hợp thành công Thiên Đế Đồ Lục.

Mãi đến khi phá vỡ bí cảnh, bí cảnh Thiên Đế bị phá cũng là lúc hắn bị cơn lốc năng lượng xé nát!

Đến khi tỉnh lại hắn đã thấy mình ở đây rồi.

Đây là nhà của hắn, nhà họ Diệp, gia tộc hạng một ở Kinh Thành Sở Quốc tại Đông Linh Cảnh, đại lục Thiên Vũ.

Hắn đã từng coi nơi đó là vinh quang, là niềm tự hào mãi đến khi xảy ra sự kiện kia, đó cũng chính là lần mà hắn bị thương này.

Diệp Yến là đệ tử bàng chi của nhà họ Diệp, nhưng lại có tư chất rất tốt, cha hắn đã qua đời từ lâu, Diệp Yến là do một tay người mẹ Tô Tịch nuôi dạy khôn lớn.

May mắn thay hắn rất cố gắng, cũng được gia tộc coi trọng nên từ cuộc sống của một kẻ đầy tớ, hắn đã dần dần có được biệt viện riêng của mình.

Lần này, đại tiểu thư dòng chính của nhà họ Diệp, Diệp Linh Lung, đến núi Thiên Thú chơi đùa nên Diệp Yến đi theo làm hộ vệ cho cô ta, ai ngờ lại gặp một đám cao thủ che mặt tập kích.

Vì bảo vệ sự an toàn của Diệp Linh Lung, Diệp Yến và vài tên hộ vệ xung phong liều mạng cản đằng sau, cuối cùng đan điền của hắn đã bị đánh nát, người trọng thương, tu vi mất sạch.

Sau đó, hắn được các hộ vệ khác cứu mạng, từ đó tĩnh dưỡng trong biệt viện của mình.

Sau khi cảm nhận được đan điền vỡ nát trong cơ thể và vết thương nghiêm trọng trên người mình, từng dòng ký ức lần lượt hiện lên trong tâm trí Diệp Yến.

Đây là thời khắc đen tối nhất cả đời hắn, hắn hôn mê suốt một tháng, đợi đến khi tỉnh lại, vết thương khôi phục hoàn toàn thì mẫu thân hắn lại vô duyên vô cớ tự sát.

Vị hôn thê được đính ước từ nhỏ của hắn, Lâm Mộ Tuyết, cũng gả cho đệ đệ của Diệp Linh Lung là Diệp Phong.

Biệt viện của hắn cũng bị tịch thu, cuối cùng trở thành một tên đầy tớ hèn mọn, mỗi ngày lau chùi vệ sinh cho ngựa, có khi lại khom người bên xe ngựa, mặc cho đám thiếu gia nhà họ Diệp giẫm đạp.

Vì cứu đại tiểu thư dòng chính của nhà họ Diệp mà hắn mất sạch tu vi, chặt đứt con đường tu luyện, đánh mất địa vị ngày xưa, rồi kết quả lại bị nhà họ Diệp vứt bỏ một cách vô tình, và nó đã trở thành nỗi đau xé ruột xé gan mà cả đời hắn không thể xóa nhòa ở kiếp trước.

Bây giờ, hắn đã trọng sinh lại ngay thời khắc quan trọng ấy.

Hắn cảm nhận mức độ vỡ nát của đan điền, còn có linh lực đang chảy dọc người mình, hiển nhiên, lúc này vẫn chưa quá một tháng hắn bị thương, hắn nhớ lại kiếp trước tình cờ có được một công pháp thần bí tên là Đan Môn Quyết.

Diệp Yến bắt đầu tu luyện nó.

Kiếp trước, khi hắn hơn ba mươi tuổi mới may mắn có được công pháp này, mà giờ hắn chỉ có mười bảy tuổi, hơn nữa còn có kinh nghiệm tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn ở kiếp trước, nên chẳng mấy chốc công pháp đã được vận hành.

Điểm khác biệt lớn nhất của Đan Môn Quyết với những công pháp khác đó là nơi nó bắt đầu không phải là đan điền mà là đan môn, trong cơ thể con người, đan điền là nguồn của nguyên khí, là gốc rễ của tu luyện.

Mà đan môn thì ở phía trên đan điền, chỉ khi đan điền vỡ nát hoặc đan điền của bản thân người đó vốn phế từ lâu thì đan môn mới hiện rõ, Đan Môn Quyết là do một thiên tài nghịch thiên tạo ra sau khi lĩnh ngộ phương pháp phá rồi xây lại.

Hệ thống tu luyện của đại lục Thiên Vũ được chia thành Ngưng Thể, Nhập Cương, Cương Thể, Phàm, Hợp Thánh, Hư Cương và Chí Tôn, mỗi giai đoạn đều có chín tầng.

Sau khi đạt tới Chí Tôn tầng chín thì độ kiếp thành tiên.

Nguyên lực lưu chuyển và vận hành dựa theo pháp môn của Đan Môn Quyết, điểm gian nan nhất khi tu luyện Đan Môn Quyết chính là mở đan môn, kiếp trước, hắn đã tìm suốt một tháng mới thành công.

Bây giờ, Diệp Yến đã có kinh nghiệm từ kiếp trước nên tốc độ nhanh nhiều, một tiểu chu thiên nhanh chóng được vận hành thành công trong sự kinh ngạc của Diệp Yến, theo sau đó là tiểu chu thiên thứ hai, thứ ba.

Và rồi bốn mươi chín tiểu chu thiên và đại chu thiên được vận hành thành công, đan môn đã mở!

Điều này, điều này sao có thể chứ?

Diệp Yến vô cùng kinh hãi, tốc độ này quá nhanh rồi, chỉ dùng nửa canh giờ đan môn của hắn đã mở, mà điều càng khiến hắn bất ngờ hơn chính là đan môn đời này lại khác biệt rất lớn với đan môn kiếp trước.

Phạm vi của nó rất to lớn, lượng nguyên lực dồi dào khó tin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nguyên lực trên người Diệp Yến điên cuồng lưu chuyển, thậm chí còn chả cần hắn dẫn đường, không chỉ thế đan môn của hắn cũng càng lúc càng rộng thêm, sau đó, trang giấy thần bí xuất hiện trước mắt.

Thiên Đế Đồ Lục?

Trang giấy tiến vào đan môn rồi chậm rãi biến mất như hòa lẫn vào trong đan môn hỗn độn, vô số đường hoa văn kỳ diệu xuất hiện, sau đó, trên nguyên lực của hắn cũng ẩn chứa những đường hoa văn thần kỳ ấy.

Dòng nguyên lực mới toanh đi ra ngoài qua đan môn, vết thương của Diệp Phàm khôi phục với tốc độ khủng khiếp, chỉ khoảng một khắc sau, hắn đã không còn cảm thấy có gì bất thường nữa.

Bất giác, một dòng cảm xúc vui mừng khôn xiết khó từ ngữ nào tả nổi lan tỏa khắp lòng Diệp Yến, thật thần kỳ, cho dù là cường giả cảnh giới Phàm thì cũng không thể nào hồi phục nhanh đến thế được.

Mà hắn mới mở đan môn, thực lực khá lắm mới Ngưng Thể tầng một.

Hắn kìm nén sự hưng phấn trong lòng, tin chắc rằng mấy đường hoa văn đó không chỉ có mỗi tác dụng chữa trị đơn giản như vậy, hắn tin rằng tu vi của mình tăng lên thì tác dụng của đồ lục cũng từ từ thể hiện rõ hơn.

Đan môn rất rộng lớn, còn to hơn năm lần so với kiếp trước, có nghĩa là nguyên lực của hắn nhiều gấp năm lần người khác, thực lực hiển nhiên cũng sẽ mạnh hơn.

Đương nhiên, khi nâng cao tu vi, nguyên khí hắn cần hấp thu cũng nhiều hơn người khác nhiều.

Sau đó, hắn cảm nhận nguyên lực lưu chuyển trong mình, tốc độ nhanh gấp đôi kiếp trước mà không chỉ dừng ở đó, cho dù là lấy ra hay tốc độ phản ứng đều siêu việt hơn người thường.

Trên mặt Diệp Yến nở một nụ cười vui vẻ, Thiên Đế Đồ Lục quả là một món bảo bối khó lường, nó không chỉ giúp hắn sống lại mà thậm chí còn ban cho hắn tư chất mạnh hơn.

Kiếp trước, hắn là một tên vô dụng, mất mẹ, chịu hết mọi sự nhục nhã, kiếp này, hắn sẽ không cho phép mọi chuyện tái diễn.

Một tay hắn sẽ phá hủy cái gia tộc vô tình vô nghĩa nhà họ Diệp này.

Ngay khi Diệp Yến đang nghiến răng nghiến lợi thầm thề, một trận ầm ĩ ồn ào truyền tới, giọng nói rất nhỏ còn có chút mờ ảo.

Diệp Yến tập trung tinh thần, nguyên lực lưu chuyển, tiếng ầm ĩ huyên náo ấy trở nên vô cùng rõ ràng, bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Yến trầm xuống.

Trong biệt viện.

Một gã đàn ông tai to mặt lớn đang híp mắt nhìn chằm chằm Tô Tịch, tuy Tô Tịch đã qua tuổi ba mươi nhưng thoạt nhiên trông như thiếu nữ xinh đẹp rung động lòng người.

Hắn ta là chấp sự của nhà họ Diệp, tên là La Phúc, chuyên quản lý vấn đề tài sản của biệt viện.

Hai năm trước, có một lần tình cờ hắn ta có cơ hội nhìn thấy Tô Tịch, khi ấy hắn ta vô cùng kinh ngạc, hai năm qua vẫn luôn nhung nhớ mỹ nhân ấy, trằn trọc mơ ước chẳng biết bao nhiêu đêm.

Chẳng qua là con trai của Tô Tịch, Diệp Yến, có tư chất rất tốt, được gia tộc coi trọng nên hắn ta vẫn luôn không dám có suy nghĩ bậy bạ.

Mà giờ cơ hội của hắn ta đã tới.
Chương 2: Ta đến thăm các ngươi

Diệp Yến bị trọng thương, trở thành kẻ tàn phế, có người sai bảo bọn họ “săn sóc” cho hai mẹ con bọn họ nên hôm nay hắn ta dẫn người tìm tới tận cửa.

“La chấp sự, biệt viện này là gia tộc đã ban cho Yến Nhi của ta, ngươi nói tịch thu là sao?”

Tô Tịch nôn nóng nói, bây giờ Diệp Yến bị thương vẫn chưa tỉnh lại, La Phúc thừa cơ lúc người ta gặp khó khăn mà đòi tịch thu biệt viện, bà ấy sao làm theo lời hắn ta được chứ.

Nên biết rằng biệt viện này đại diện cho thân phận của bà ấy và Diệp Yến ở nhà họ Diệp, một khi biệt viện bị tịch thu thì bọn họ chỉ là đầy tớ mà thôi, mà nay Diệp Yến hiện đang bị thương nặng, nếu không có sự hỗ trợ chữa trị của nhà họ Diệp thì không sống nổi.

“Hừ, dĩ vãng là dĩ vãng, nay đã khác xưa, con trai của ngươi đã trở thành đồ vô dụng rồi, gia tộc không nuôi kẻ nhàn rỗi, biệt viện này ta buộc phải tịch thu, người đâu, mau lục soát thu hồi tư cách sở hữu biệt viện của họ đi”.

La Phúc cất cao giọng, trong lòng hắn ta có chút đắc chí, chỉ cần bức ép Tô Tịch tới đường cùng thì đến lúc đó muốn làm cái gì chẳng phải do hắn ta quyết định à.

“Không, các ngươi không thể làm thế, các ngươi đang làm trái quy củ, La chấp sự, ngươi không sợ bề trên trách phạt ư?”

Lúc này, Tô Tịch nói lời ngăn cản.

“Haha, trách phạt gì chứ? Tô Tịch, ngươi cho rằng bây giờ còn ai quan tâm đến sự sống chết của hai mẹ con ngươi nữa, hôm nay chuyện ta tịch thu căn biệt viện này bên trên ai sẽ quan tâm? Huống hồ ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào một tên chấp sự như ta mà dám làm việc không chút nể nang gì sao?”

“Tỉnh mộng đi, con trai ngươi đã bị phế rồi, sau này ở trong gia tộc cũng chỉ là một tên đầy tớ vô dụng mà thôi, các ngươi còn có tư cách ở lại biệt viện xịn sò như vậy à?”

La Phúc bĩu môi, khinh thường nói.

Thuộc hạ hắn ta lấy giấy chứng minh tư cách sở hữu biệt viện ra, Tô Tịch thấy thế thì lòng đầy căng thẳng, bèn quỳ xuống khẩn cầu nói: “La chấp sự, ta xin ngươi, chừa cho mẹ con chúng ta một con đường sống”.

“Chúng ta không thể không có biệt viện, Yến Nhi bị trọng thương, nếu chúng ta đánh mất địa vị hiện tại, không có sự chữa trị của gia tộc thì nó sẽ chết mất, ta xin ngươi, ta xin ngươi đấy La chấp sự, cầu ngươi mở lòng từ bi!”

La Phúc nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, hắn ta dừng bước, cười nói: “Tô Tịch, nếu ngươi muốn ta mở lòng từ bi cũng không phải không thể, nhưng mà ngươi cần phải hy sinh một vài thứ”.

“Cảm tạ La chấp sự, ngươi cần cái gì cứ nói, chỉ cần ta có thì ta sẽ cho ngươi!”

Tô Tịch vừa nghe thế thì kích động nói, lúc này bà ấy như tóm được một cọng rơm cứu mạng.

“Cái gì cũng được à?”

La Phúc nghe vậy thì nụ cười trên gương mặt to béo càng rạng rỡ hơn, đậm một sắc tà dâm: “Nếu đã như vậy, Tô Tịch, ta không vòng vo nữa, chỉ cần ngươi hầu hạ ta cho tốt thì đừng nói biệt viện, ngay cả thương thế của con trai ngươi ta cũng sẽ hỗ trợ giúp đỡ nhiều hơn!”

“Cái gì?”

Tô Tịch vừa nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, dù thế nào đi chăng nữa bà ấy cũng không nghĩ rằng La Phúc lại có ý đó.

“Con ta mất sạch tu vi vì đại tiểu thư nhà họ Diệp”.

“Mất sạch tu vi vì đại tiểu thư? Công lao to lớn quá ta, chẳng qua là hắn tàn phế rồi, người tàn phế có giác ngộ của người tàn phế! Ngươi đã không muốn hầu hạ ta thì vậy để đứa con trai phế thải của ngươi nằm chờ chết đi!”

La Phúc hừ, cất cao giọng nói.

Cơ thể mập mạp lê lết rời đi, thuộc hạ của hắn ta theo sát đằng sau.

Tô Tịch nhìn theo La Phúc, trong đầu nhớ tới Diệp Yến, bà ấy cắn răng, sắc mặt tái mét, định nói gì đó.

Nhưng đúng lúc đó.

Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên: “Đi? Một tên trong các ngươi cũng không đi được đâu hết!”

Mọi người nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía cửa biệt viện, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đang bước tới.

Người thiếu niên ấy khoác lên mình bộ trường bào màu xám, không mang quá nhiều trang sức hoa lệ, mộc mạc giản dị, nhưng nhìn kỹ thì gương mặt góc cạnh, đôi lông mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng ngời như sao, tướng mạo không hề Yến thường, đôi mắt hắn thâm sâu mà sáng rực linh động.

Đây là một người nam nhân giản dị, thoáng có chút khí tức tang thương trải đời, nhưng mà hắn chỉ là một thiếu niên!

Diệp Yến! Lòng La Phúc chợt thấy khủng hoảng, nhưng rồi, sự khủng hoảng ấy bị hắn ta ra sức kìm nén, Diệp Yến đã bị phế rồi, bây giờ hắn chỉ là một kẻ tàn phế, mình sợ cái quái gì.

“Là ngươi bảo không cho ta đi?”

Trên gương mặt béo tốt của La Phúc nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn ta bước thẳng tới chỗ Diệp Yến: “Ngươi có biết cái giá phải trả khi nói ra câu đó không, kẻ tàn phế kia!”

Lúc này, trái tim Tô Tịch như muốn nổ tung, vết thương của Diệp Yến rất nghiêm trọng, tuy bà ấy không biết tại sao con mình bỗng nhiên đến đây nhưng bản thân La Phúc là cao thủ Ngưng Thể tầng hai.

Dựa vào tình hình trước mắt của Diệp Yến, sợ rằng chỉ cần hắn ta chạm một chút cũng sẽ khiến vết thương trên người nặng thêm, đến khi đó đến thần tiên cũng khó cứu.

“Đừng làm thế, Yến Nhi, đi mau!”

Tô Tịch bước lên lại bị thuộc hạ của La Phúc ngăn lại, bà không khỏi nóng ruột nói.

“Đi, hắn đi được không? Cho hắn thêm hai chân nữa thì hắn cũng không chạy thoát nổi, đã phế rồi thì thành thật nằm trên giường đi, ngươi còn tưởng mình là đệ tử thiên tài của gia tộc nữa à, chết cho ta!”

La Phúc nghe vậy thì ngang ngược nói, lòng hắn ta dâng tràn sự sung sướng như kẻ bệnh hoạn, ngẫm lại trước kia Diệp Yến giỏi hơn mình về mọi mặt, thế mà liếc mắt một cái giờ đã bị mình tùy ý làm nhục, ôi những khoảnh khắc sông đổi sao dời trong đời người này thú vị như thế đấy.

Diệp Yến lạnh lùng nhìn La Phúc, kiếp trước sau khi hắn trở nên mạnh hơn, đã từng trở lại Hoàng Đô, hy vọng điều tra được nguyên nhân cái chết của mẫu thân, chẳng qua khi đó nhà họ Diệp đã bị hoàng thất diệt trừ nên hắn không thể nào điều tra được.

Mà giờ hắn đã hiểu rồi, hóa ra vì cứu mình mà mẫu thân đã bị tên đầu heo này làm nhục, sau khi cơ thể hắn hồi phục, mẫu thân đã mang nỗi khuất nhục trên lưng tự sát.

Ngay sau đó, sát khí khủng khiếp hừng hực bừng lên trong lòng Diệp Yến không ai cản nổi, hắn lạnh nhạt nhìn La Phúc đang đi tới, Diệp Yến bước tới cho hắn ta một cái tát, rồi sau đó dùng khuỷu tay đánh hắn ta.

Nguyên lực bùng nổ, La Phúc chỉ cảm thấy bụng mình đau khôn cùng, lúc này hét thảm, ôm bụng lùi về sau, kinh hãi nhìn Diệp Yến, lẽ nào hắn đã khôi phục tu vi rồi?

Không đúng, thực lực của Diệp Yến đã đạt tới cảnh giới Ngưng Thể tầng chín, nếu thực lực của hắn khôi phục thì mình không thể nào chỉ cảm thấy đau đớn, mà là ăn một đòn sợ đã chết ngắc rồi.

Diệp Yến nhìn La Phúc, rồi chậm rãi bước tới, giết La Phúc ư? Đơn giản lắm, nhưng mà hắn không cho phép La Phúc chết đơn giản như vậy, hắn ta dám thèm thuồng mẹ hắn, chỉ nhiêu đấy cũng đủ thiên đao vạn quả rồi.

“Không ngờ rằng, dù Diệp thiếu gia mất sạch tu vi mà kinh nghiệm chiến đấu vẫn phong phú như vậy, nhưng mà, hôm nay ta càng muốn xem thử ngươi đánh được bao nhiêu đòn như thế!”

Nguyên lực trong La Phúc lưu chuyển, cảm giác đau đớn biến mất, lần này hắn ta không dám khinh thường Diệp Yến mà thể hiện luôn võ kỹ của mình, cơ thể hắn ta như sấm rền, bước một bước, tung chưởng, tia sáng chói mắt tỏa ra.

“Bài Sơn Chưởng!”

Hắn ta quát lớn, cơ thể lao tới.

Diệp Yến thấy thế, chân di chuyển kỳ ảo, thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ, cơ thể như hư ảnh, vừa thật vừa ảo, chưởng của La Phúc đánh hụt, sau đó, một cái tát của Diệp Yến đánh mạnh tới.

Chát!

Một tiếng đánh vang dội vang lên, cơ thể mập mạp của La Phúc xoay tròn duyên dáng như con thiên nga, rồi ngã rầm xuống đất.

Gương mặt to béo của La Phúc chào thân ái với đất mẹ, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu, ngay lập tức, sự ngơ ngác ấy biến thành phẫn nộ, hắn ta hung hăng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Yến nói: “Ngươi mà cũng dám tát ta, chán sống thật rồi”.

“Mau, giết chết hắn, cái gì chứ, còn tưởng mình vẫn còn là đệ tử thiên tài như trước kia nữa sao”.

La Phúc vừa dứt lời, cả đám thuộc hạ dưới trướng cùng tấn công về phía Diệp Yến.
Chương 3: Tàn nhẫn

Diệp Yến không lùi mà tiến tới, hai tay nắm chặt, nguyên lực vận chuyển.

Hai bên cùng lao vào đánh nhau.

Rầm rầm rầm rầm!

Vài tiếng động lớn vang lên, sau đó, tất cả đã bị Diệp Yến đánh bay, trọng thương ngã rầm xuống tất, kêu rên thảm thiết.

Cảnh tượng ấy đã dọa Tô Tịch và La Phúc sợ ngây người, những kẻ đó đều không phải là tay mơ, bọn họ đều có thực lực Ngưng Thể tầng hai, thế nhưng vừa mới gặp lần đầu mà cả lũ đều bị đánh tơi tả.

Nếu là Diệp Yến trước kia thì rất đỗi bình thường, nhưng chẳng phải bây giờ hắn đã bị phế rồi ư? Trưởng lão trong gia tộc đã khẳng định chắc nịch rằng đan điền của hắn đã vỡ nát, sao có thể làm được chứ?

Trên gương mặt béo múp của La Phúc thoáng lên sự sợ hãi.

“Diệp Yến, tu vi của ngươi không bị mất sao? Không, điều đó không thể nào, Tam thiếu gia đã nói rồi mà”.

Diệp Yến ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực, sát khí khủng khiếp ập thẳng tới mặt La Phúc, hắn nhảy hai bước tóm lấy cổ hắn ta, cơ thể mập mạp của La Phúc bị hắn tóm dựng thẳng lên: “Diệp Phong hả? Diệp Phong nói cái gì?”

Sau khi trọng sinh đời này, hắn đã không còn sự mong chờ và tôn trọng như năm ấy với cả nhà họ Diệp từ lâu rồi, những kẻ gọi là đại thiếu gia đại tiểu thư đều gọi thẳng tên để xưng hô.

La Phúc cảm thấy nghẹt thở, hắn ta giãy dụa, giọng nói cất cao có chút chói tai: “Diệp Yến, ngươi định làm gì? Chuyện này không liên quan gì tới Tam thiếu gia, ngươi mau thả ta ra, ta là chấp sự của nhà họ Diệp, ngươi dám ra tay với ta thì đã vi phạm quy định của gia tộc rồi”.

“Ta hỏi ngươi, Diệp Phong đã nói cái gì? Tu vi của ta bị mất có phải do chúng âm mưu hãm hại hay không?”

Diệp Yến mạnh tay hơn, lạnh giọng hỏi.

Kiếp trước, hắn đã ngờ ngợ rồi, ở Hoàng Thành, nhà họ Diệp là gia tộc hạng một, không tính đứng đầu nhưng cũng không phải yếu ớt , tuy rằng có thế lực tranh chấp với gia tộc hắn nhưng không thể nào ngang nhiên phái người tập kích ám sát một hậu bối được.

Diệp Linh Lung đến núi Thiên Thú chơi đùa cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, mà lần tập kích ấy rõ ràng là đã được âm mưu từ trước, theo lý mà nói, người khác không thể nào biết trước rằng Diệp Linh Lung sẽ đi đến đâu được.

Còn nữa, Diệp Linh Lung cũng rất đáng nghi, rõ ràng là cô ta muốn đi núi Thiên Thú thăm thú nhưng lại không đi Bách Thú Các nổi tiếng nhất núi Thiên Thú mà chạy tới một chốn ất ơ xa xôi hẻo lánh nào đó, nơi đó cỏ dại mọc đầy, vô cùng hoang vu, hoàn toàn không có thứ gì hay ho để vui chơi.

Thêm một điểm nữa là Toái Thạch Chưởng, đó là võ kỹ đặc trưng của nhà họ Diệp, bình thường thường gia tộc quản lý võ kỹ rất nghiêm ngặt, sao một tên thích khách lại học được công pháp ấy?

Liên tưởng đến những chuyện xảy ra sau khi mình tàn phế thì thật hiển nhiên có người đang nhắm vào hắn.

“Ta không biết, ta không biết cái gì hết, Diệp Yến, ngươi mau thả ta ra, ngươi làm thế ắt nhà họ Diệp sẽ đuổi cổ ngươi ra khỏi gia tộc”.

La Phúc gắng gượng nói, cổ hắn ta bị Diệp Yến bóp chặt khiến mặt đỏ bừng, khó thở, máu không lưu thông được.

Hai mắt Diệp Phàm thoáng hiện lên sự rét lạnh, không nói chứ gì, được lắm, hắn muốn xem thử miệng tên này kín cỡ nào, còn về phần đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, hắn đã không còn là Diệp Yến ở kiếp trước nữa, hắn quan tâm chắc?

Diệp Yến ném mạnh La Phúc xuống đất: “Nói hay không?”

“Diệp Yến, ngươi xong rồi, ngươi dám đối xử với ta như vậy, gia tộc sẽ không để yên cho ngươi đâu”.

Hắn ta xoay người đứng lên rồi bị đánh ngã xuống, đứng lên rồi lại ngã xuống.

La Phúc kêu la thảm thiết nhưng không dám khai, mà lại hung hăng uy hiếp Diệp Yến.

Diệp Yến tức giận, hừ rồi mạnh mẽ đánh hắn ta ngã xuống đất, nhấc chân giẫm mạnh lên gốc rễ của hắn ta.

“Á!”

Một tiếng kêu la thê thảm rõ to vang lên, sắc mặt La Phúc tái nhợt không chút máu, trong mắt hắn ta tràn đầy sự khó tin và căm hận, hắn ta không ngờ rằng Diệp Yến lại tàn nhẫn như vậy, cứ thế mà giẫm phía dưới hắn ta nát bét.

Gương mặt rét lạnh của Diệp Yến bỗng trở nên hiền dịu hẳn, đi về phía Tô Tịch, nói: “Mẫu thân, người về phòng trước đi, một lát sau con tìm người!”

“Yến Nhi, con, con làm thế, chúng ta...”

Tô Tịch sợ hãi nói.

“Mẫu thân yên tâm đi, con có ý của con, người về phòng trước, mọi chuyện sau đó cứ giao cho con”.

Diệp Yến mỉm cười nói, xa cách một trăm năm, giọng nói và dáng cười của Tô Tịch chưa bao giờ biến mất trong ký ức của hắn, bây giờ lại lần nữa gặp lại mẫu thân của mình, Diệp Yến không khỏi có chút xúc động bùi ngùi.

Tính tình mẫu thân nhu nhược, nhát gan trời sinh, Diệp Yến không muốn bà ấy thấy mặt tàn nhẫn của mình nên mới bảo bà ấy đi trước.

Tô Tịch nhìn La Phúc đã kêu la lăn lộn trên mặt đất và các hộ vệ khác mà lòng không khỏi lo âu, sự tàn nhẫn của Diệp Yến bây giờ khiến bà ấy hơi khiếp sợ, đây có còn là Yến Nhi luôn hiền hậu lương thiện kia không?

Còn có vết thương của Yến Nhi sao lại trở nên khỏe hơn nhiều thế, có rất nhiều nghi vấn đều bị Tô Tịch giấu sâu dưới đáy lòng, sau đó bà ấy gật đầu rời đi, trở về phòng mình rồi đóng cửa lại.

Đợi đến khi bóng dáng Tô Tịch không còn, sự dịu dàng trên mặt Diệp Yến cũng chầm chậm biến mất, khóe miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.

Hắn xoay người nhìn vào La Phúc đang la hét thảm thiết, rồi đi thẳng đến bên cạnh một tên hộ vệ, nhặt thanh đao cạnh bên lên.

Sau đó, hắn chém ngang qua cổ tên hộ vệ kia.

Ở kiếp trước, những tên hộ vệ kia đã làm nhục hắn không ít lần, tới bây giờ, Diệp Yến chả phải là người có thể mỉm cười mùi mẫn tiêu tan oán hận được, kiếp trước, thực lực hắn yếu ớt, có tâm mà không có sức, đời này, hắn quyết tâm không để cho cảm giác bất lực ấy lại xuất hiện trên người mình.

Hắn phải nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, không để mẫu thân bị bất cứ kẻ nào ức hiếp.

Phụt phụt phụt phụt!

Tám tiếng phùn phụt vang lên liên tục, tám cái đầu đã tạm biệt cơ thể, La Phúc ngơ ngác nhìn Diệp Yến đang chém đầu, quên cả đau đớn ở thân dưới, gương mặt béo tốt của hắn ta toát mồ hôi lạnh.

Hắn ta không ngờ rằng Diệp Yến dám giết bọn họ, hắn không sợ chết à?

Diệp Yến giơ thanh đao đẫm máu lên rồi chậm rãi đi tới trước mặt La Phúc, một mùi hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mặt, Diệp Yến hơi cau mày, thầm mắng La Phúc vô dụng, bị dọa đến mức không thể không chế đại tiểu tiện.

“Ngươi nói cái gì vẫn không biết hả?”

Diệp Yến kề sát đao lên cổ hắn ta, lạnh giọng hỏi.

“Ta, ta biết, ta khai hết, xin Diệp thiếu gia tha mạng, xin Diệp thiếu gia tha mạng!”

Lúc này, La Phúc cầu xin nói, chẳng qua là thân dưới đau quá khiến hắn ta không quỳ xuống được, chỉ có thể nghiêng người, mặt mày tái mét nói.

Diệp Yến từ từ ngồi xổm xuống, lạnh giọng nói tiếp: “Tha mạng? Cho dù ngươi có nói hay không thì ngươi cũng phải chết, dẫu có là ai đi chăng nữa thì cũng không thể làm nhục mẫu thân của ta! Nhưng mà ngươi nói thì chỉ có ngươi chết, còn nếu không nói thì ngươi, vợ của ngươi, con của ngươi, tất cả đều phải chết!”

Nói tới đây, Diệp Yến đứng lên, đưa lưng về phía La Phúc nói: “Ngươi tự chọn đi!”

La Phúc nghe vậy thì mặt mày xám xịt như tro tàn, lòng tràn đầy hối hận, quở trách bản thân mình chợt nảy lòng tham mà gặp trúng một tên sát thần, sau khi do dự một hồi, hắn ta nằm liệt trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Tam thiếu gia nói rằng ngươi đã trúng chiêu Toái Thạch Chưởng, đan điền vỡ nát, còn bảo ta lại đây “săn sóc” ngươi cho tốt!”

“Hắn ta thật quan tâm ta mà, còn cố tình hỏi ta bị loại võ kỹ gì làm bị thương, haha, hay nói cách khác, kẻ ra tay với ta là do hắn ta phái đến!”

Diệp Yến nghe vậy thì chế nhạo nói.

“Cái này, cái này ta không biết, ta chỉ biết nhiêu đó thôi, Diệp thiếu gia, ta van xin ngươi, van xin người đừng giết vợ con của ta!”

La Phúc nghe vậy thì căng thẳng nói.

“Yên tâm đi, ta nói được làm được!”

Diệp Yến cất cao giọng, sau đó thanh đao nhắm thẳng vào cổ La Phúc chém xuống.

Nhưng đúng vào lúc đó, một giọng nói to rõ truyền tới: “Dừng tay!”
Chương 4: Vinh quang của gia tộc?

Đao của Diệp Yến dừng ngay trên cổ La Phúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người Diệp Phong đang đi tới.

Diệp Phong, Diệp Tinh, Lâm Mộ Tuyết.

Diệp Yến hơi nhíu mày, thầm nảy lòng nghi ngờ, Lâm Mộ Thành là đệ đệ của Lâm Mộ Tuyết, vị hôn thê của mình, mà Diệp Tinh lại là “anh em tốt” của mình, thế mà hai người này lại đi chung với Diệp Phong.

Trước khi hắn bị thương, ba người kia chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.

“Diệp Yến to gan, ngươi dám giết người bừa bãi ở Diệp phủ, còn không mau buông đao xuống!”

Trong mắt Diệp Phong lộ ra sự nghi ngờ, rồi sau đó cất cao giọng nói.

Diệp Yến nghe vậy không buông đao xuống mà lạnh nhạt nói: “Diệp Phong, đây là biệt viện của ta, ta làm gì là chuyện của ta!”

Dứt lời, Diệp Yến trầm tư suy nghĩ, nhớ lại đủ thứ chuyện kiếp trước, hắn bỗng nhiên cau mày.

Xưa nay mình và Diệp Phong không thù không oán, hắn là đệ tử bàng chi còn Diệp Phong là đệ tử dòng chính, chẳng qua là do hắn có tư chất xuất chúng nên địa vị trong gia tộc cũng được đề cao, bình thường trầm mê việc tu luyện, nên hai người họ không gặp nhau nhiều.

Nhưng mà bây giờ hắn gần như chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện đều do Diệp Phong và Diệp Linh Lung cố tình mưu hại hắn, mà có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ Lâm Mộ Tuyết.

Nếu không thì cớ sao mình bị tàn phế chẳng được bao lâu thì Lâm Mộ Tuyết lại gả cho Diệp Phong?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Yến lại càng lạnh hơn.

“Diệp Yến to gan, biệt viện này là do gia tộc ban cho ngươi sao ngươi lại nói là của bình, bây giờ mau thả La Phúc ra rồi tự trói tay chân của mình lại, đi theo ta đến Chấp Pháp Điện của gia tộc nhận tội! Ngươi hậu bối, lẽ nào dám vi phạm phép tắc của nhà họ Diệp sao?”

Diệp Phong nói to, lòng cũng rất buồn bực, rõ ràng là hắn ta tự mình ra tay đánh vỡ đan điền của Diệp Yến rồi mà, hơn nữa dựa vào sức mạnh của Toái Thạch Chưởng cũng khiến người ta trọng thương rồi, cớ sao trông Diệp Yến chẳng hề hấn gì thế?

Nhưng mà cũng chẳng sao, ít nhất là hiện tại khí thế của Diệp Yến không đáng sợ như khi trước, hiển nhiên là thực lực của hắn không đến một phần mười khi xưa, mặc kệ hắn dựa vào cách nào để bình ổn thương thế, chỉ cần tới Chấp Pháp Điện thì chỉ có chết.

Lâm Mộ Tuyết xinh đẹp mỹ miều như thế thì mắc gì phải gả cho một tên phế thải ngu ngốc ấy chứ.

Phép tắc của nhà họ Diệp? Diệp Yến cười khinh khỉnh, kiếp trước, từ nhỏ hắn đã coi nhà họ Diệp là vinh quang là niềm tự hào, tất cả mọi thứ hắn làm đều vì gia tộc, phép tắc của gia tộc cao như trời, bất cứ lúc nào chỉ cần có người nhắc tới phép tắc của gia tộc thì hắn đều sẽ tuân thủ.

Nhưng kiếp này, phép tắc của nhà họ Diệp trong mắt hắn chả là cái thá gì cả!

“Nếu ta không quan tâm thì sao?”

Diệp Yến ung dung nhìn Diệp Phong rồi bất chợt cười nhạo nói.

“Không quan tâm? Diệp Yến, ngươi có biết mình đang nói gì không? Có tin ta chém chết ngươi không?”

Diệp Phong lạnh giọng nói.

“Đúng vậy, Diệp Yến, ngươi mau thả người rồi đến Chấp Pháp Điện đi, ngươi ngang nhiên cãi lời Tam thiếu gia chính là tội lớn đó!”

Diệp Tinh hùa theo nói, trong mắt hắn ta thoáng hiện lên sự khinh thường, Diệp Yến làm người thành thật hiền lành, luôn coi hắn ta là anh em tốt, thường ngày chỉ cần hắn ta “phân tích” thiệt hơn cho Diệp Yến thì Diệp Yến đều sẽ nghe lời hắn.

“Đúng đúng, ta là chấp sự, Diệp Yến, ngươi mau thả ta ra, ngươi dám giết ta thì hai mẹ con ngươi sẽ chết chung với nhau!”

La Phúc giống như được tiếp theo lòng tự tin, mặt hắn ta thoáng qua một tia căm hận nói.

Bây giờ, Diệp Phong đã đến đây rồi, hắn ta không tin Diệp Yến dám giết mình, hắn ta là chấp sự chứ không phải hộ vệ Yến thường gì, Diệp Yến giết hắn thì chắc chắn sẽ bị gia tộc trách phạt.

Diệp Yến nghe vậy thì cười cợt, kinh nghiệm một đời của hắn hiện giờ sao kiếp trước sánh bằng được: “Diệp Phong, giết ta à? Ngươi là cái thá gì vậy, chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng giết ta? Hôm nay ta giết La Phúc, ngươi có thể làm gì được ta!”

Ngay sau đó, Diệp Yến giơ cao đao lên, cổ La Phúc bị chặt đứt, hai mắt hắn ta trừng to tràn đầy sự khó tin, sau đó từ từ thõng xuống.

Ba tên Diệp Phong sững sờ, bọn chúng kinh ngạc, lòng đầy phẫn nộ.

“Ngươi dám giết La Phúc, ngươi dám ngang nhiên giết người trước mặt ta sao, Diệp Yến, ngươi muốn chết à, ngươi biết ta là ai mà, ngươi có tin ta khiến cả nhà ngươi chết không chỗ chôn không”.

Diệp Phong giận giữ, lạnh lùng nói.

Diệp Yến không thèm đoái hoài tới hắn ta mà vứt đao qua một bên, nở nụ cười khinh khỉnh, rồi hắn nhất bước, thi triển Cửu Hư Mê Tung Bộ!

Người hắn như ảo ảnh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Phong rồi cẳng chân đập thẳng vào cổ hắn ta.

Diệp Phong kinh hãi, hiển nhiên là không ngờ Diệp Yến bỗng nhiên tấn công mình, thế là bèn nghiêng người né tránh một cước của Diệp Yến, nhưng mà bất chợt bên hông đau đớn, một lực cực mạnh xuất hiện, đan điền hắn ta nổ tung, Diệp Phong bay thẳng ra ngoài.

Hắn ta vừa trúng đấm của Diệp Yến.

Trong mắt Diệp Tinh và Lâm Mộ Thành đầy sự khiếp sợ, sau đó cả hai cùng lao về phía Diệp Yến.

“Dừng tay, ngươi dám ra tay với Diệp Phong, ngươi chán sống rồi à?”

Diệp Tinh kêu to, lực tay lại càng lớn hơn, lòng đầy nghi ngờ dường như Diệp Yến đã đổi tính, giờ tàn nhẫn quyết đoán như thế.

Người Diệp Yến như ma như quỷ, lực lượng của Toái Thạch Chưởng hội tụ trên tay phải Diệp Tinh, nhưng cước bộ của Diệp Yến quá quỷ dị khiến cho đòn tấn công của Diệp Tinh đập thẳng lên trán Lâm Mộ Thành.

Thực lực của Lâm Mộ Thành là Ngưng Thể tầng bốn, nhưng Diệp Yến đã trải qua hai kiếp, kiếp trước hắn là cường giả Chí Tôn nên đối phó hắn ta rất dễ dàng, quay đầu một cái đầu của Lâm Mộ Thành đã bị đánh nát.

Diệp Tinh kinh hãi, hắn ta không ngờ rằng Diệp Yến giết người thật, vừa tung chiêu đã giết chết Lâm Mộ Thành.

“Tiếp theo đến lượt ngươi!”

Diệp Yến hừ, chân di chuyển huyền ảo tiếp cận Diệp Tinh, hắn ta hãi hùng, đây là loại thân pháp gì mà quỷ dị thế.

“Toái Thạch Chưởng!”

Diệp Tinh tung chưởng về phía Diệp Yến nhưng hắn di chuyển quá kỳ dị khiến hắn ta đánh hụt.

Rầm!

Ngực Diệp Tinh bị một quyền của Diệp Yến đánh trúng, mà chiêu đó chính là võ kỹ quan trọng nhất của nhà họ Lâm, Long Khiếu Quyền!

Một tiếng rồng huýt vang lên, sau đó, ngực Diệp Tinh bị đấm nát, cả người ngơ ngác nhìn Diệp Yến rồi không thể tin nổi ngã xuống.

Sau khi giết hai người, chỉ còn lại mỗi Diệp Phong.

“Ngươi, ngươi giết bọn họ rồi? Ngươi đánh ta tàn phế, ngươi bị điên rồi hả?”

Diệp Phong không tin nói.

Diệp Yến mỉm cười, tay đặt trên trán hắn ta, suy ngẫm nói: “Tam thiếu gia nhà họ Diệp thèm muốn tuyệt kỹ của nhà họ Lâm là Long Khiếu Quyền nên buộc Lâm Mộ Thành giao nộp võ kỹ ra”.

“Cuối cùng ở chỗ Diệp Yến ở, khi ngươi đang làm nhục Diệp Yến lại bị Lâm Mộ Thành tình cờ phát hiện nên đã tranh thủ thời cơ đánh lén ngươi, cuối cùng cả hai lưỡng bại câu thương”.

“Diệp Phong, ngươi cảm thấy câu chuyện này thế nào?”

“Haha, Diệp Yến, ngươi có gan kể câu chuyện Yến phào như vậy thì tưởng là sẽ qua mắt được bậc bề trên trong gia tộc sao?”, Diệp Phong nghe vậy thì chế nhạo nói.

“Qua mắt được hay không không quan trọng, ta là công thần của gia tộc, tệ nhất thì đuổi ta ra khỏi Diệp phủ thôi, lẽ nào sai đệ tử cả Diệp phủ giết ta à?”

Diệp Yến nghe vậy thì thờ ơ nói.

“Diệp Yến, ta là con trai của gia chủ, cho dù bên ngoài cha ta không thể giết ngươi mà chỉ có thể đuổi ngươi ra ngoài, nhưng cha ta vẫn sẽ phái người truy sát ngươi, huống hồ đây là nhà họ Diệp, ngươi muốn rời khỏi gia tộc mình lớn lên thật à? Ngươi không để ý tới vinh quang của gia tộc nữa à?”

Diệp Phong tiếp lời.

“Vinh quang của gia tộc?”

Diệp Yến lộ ra sự khinh thường, nhìn Diệp Phong nói: “Như cứt chó vậy”.
Chương 5: Mục đích thật sự

Nói xong, Diệp Phàm mạnh tay hơn thi triển pháp quyết, sau đó, nguyên lực xâm nhập vào đầu óc Diệp Phong.

Lát sau, đôi mắt Diệp Phong trở nên mơ màng, khai hết tất cả kế hoạch ra.

Chuyện này hệt như những gì Diệp Yến suy đoán, Lâm Mộ Thành móc nối cho Diệp Phong quen biết với Lâm Mộ Tuyết, từ đó hai người nảy sinh tình cảm, sau khi Diệp Phong biết được Diệp Yến là vị hôn phu của Lâm Mộ Tuyết thì phiền não.

Tỷ tỷ của Diệp Phong, Diệp Linh Lung, là bạn thân của Lâm Mộ Tuyết, sau khi biết khổ não của đệ đệ và bạn thân thì bỗng nghĩ ra một kế.

Qua Diệp Tinh, bọn họ biết lịch trình của Diệp Yến, cũng cố tình vào ngày Diệp Yến đi làm nhiệm vụ mà chọn đến núi Thiên Thú chơi đùa, bảo hắn đi theo làm hộ vệ.

Diệp Phong dẫn hơn mười cao thủ âm thầm mai phục ở núi Thiên Thú, tất cả mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch, cuối cùng bọn họ đã đánh Diệp Yến tàn phế, bản thân thì bị thương nặng.

Sau khi giết Diệp Phong, Diệp Yến quay về phòng dặn dò Tô Tịch cẩn thận, cuối cùng dùng Toái Thạch Chưởng đánh tay phải mình bị thương, nằm bên cửa lớn tiểu viện rồi lớn giọng gọi cứu viện.

La Phúc vì để gây khó dễ cho Tô Tịch mà đã di dời người xung quanh biệt viện từ lâu, đó cũng là nguyên do mà sao Diệp Yến giết hết người này tới người khác mà không một tên hộ vệ xuất hiện.

Bây giờ Tô Tịch lớn giọng kêu la khiến hộ vệ tuần tra tới đây.

Diệp Phong của nhà họ Diệp bị Lâm Mộ Thành của nhà họ Lâm đánh lén mà chết, còn Lâm Mộ Thành thì ôm nhau cùng chết với Diệp Tinh.

Tin tức rúng động ấy không cánh mà bay lan ra khắp kinh thành, gia chủ nhà họ Lâm dẫn theo đệ tử trong gia tộc tới nhà họ Diệp đòi công lý cũng muốn nhà họ Diệp giao nộp hung thủ ra đây.

Nhà họ Diệp cũng loạn không kém, Diệp Phong là truyền nhân của dòng chính, địa vị ở nhà họ Diệp rất cao, mà giờ chết không rõ ràng ở tiểu viện của Diệp Yến.

Chốc lát, tất cả mọi chuyện đều chỉ về phía Diệp Yến, Diệp Kình Thiên, gia chủ của nhà họ Diệp sai Chấp Pháp Điện bắt Diệp Yến tới đại điện gia tộc.

Lúc này, trên đại điện, ngoại trừ gia chủ nhà họ Diệp và bốn vị trưởng lão ra thì còn có gia chủ Lâm gia và các trưởng lão cùng với một cô gái xinh đẹp dịu dàng, cô gái ấy mặc một bộ quần áo màu xanh, tay cầm thanh kiếm mảnh khảnh, trước ngực còn có ký hiệu tinh văn.

Cô ta chính là Lâm Mộ Tuyết, vị hôn thê của Diệp Yến.

Diệp Yến nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Diệp Yến chắp tay chào bọn họ rồi lẳng lặng đứng trên đại điện.

“Diệp Yến, cớ sao ngươi giết bọn Diệp Phong và Lâm Mộ Thành?”

Diệp Kình Thiên cao giọng hỏi.

Diệp Yến nghe vậy thì nhếch môi cười cợt: “Gia chủ, ngươi coi ta thành thế này rồi thì sao giết hai người bọn họ chứ?”

“To gan, Phong Nhi coi ngươi như huynh đệ tất nhiên sẽ không đề phòng ngươi rồi, cho dù ngươi đã mất hết tu vi nhưng cũng có thể bất ngờ sát hại Phong Nhi, chân tướng thế nào thì nên thành thật khai báo đi”.

Nói tới đây, Diệp Kình Thiên thâm sâu nhìn hắn, nói: “Nếu không, một khi ta điều tra ra chân tướng rõ ràng rồi thì không chỉ có mỗi mình ngươi phải chết mà chính mẫu thân ngươi cũng khó tránh khỏi!”

Diệp Yến nghe vậy thì cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, tuy rằng hắn đã trọng sinh, không còn chút tình cảm nào với nhà họ Diệp nhưng dù sao đây cũng là nhà của hắn, là nơi mà hắn từng coi là sinh mệnh ở kiếp trước.

Nếu tất cả mọi chuyện đều do Diệp Linh Lung và Diệp Phong tự lên kế hoạch thì nhà họ Diệp cũng không có lỗi lầm nào, dù sao gia tộc nào mà không có kẻ tâm địa độc ác chứ.

Nhưng mà Diệp Kình Thiên là gia chủ mà lại ngang nhiên uy hiếp một công thần, đây là châm chọc cỡ nào chứ.

Hắn nhìn trưởng lão xung quanh, không một ai lên tiếng cho Diệp Yến, giống như mọi chuyện vốn là như thế rồi, nhà họ Lâm tìm tới cửa buộc bọn họ phải giao ra một hung thủ, mà Diệp Yến tất nhiên là người thích hợp nhất.

Dẫu cho hắn là công thần, mất hết tu vi vì bảo vệ cho Diệp Linh Lung, đối với bọn họ mà nói, hắn vẫn là con kiến có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

Thậm chí Diệp Kình Thiên không tiếc lấy tính mạng của mẫu thân ra uy hiếp hắn, ôi loại thủ đoạn bỉ ổi như thế mà là của gia chủ nhà họ Diệp đấy, thật nực cười làm sao.

Nhưng Diệp Yến đã không còn là thiếu niên hiền hậu như kiếp trước nữa, ông trời đã cho hắn trọng sinh, đời này hắn sẽ không để cho bất kỳ ai uy hiếp, càng không cho bất kỳ kẻ nào làm nhục mẫu thân của mình.

“Gia chủ, ý của người là nếu ta không thừa nhận mình giết người thì ngươi sẽ giết hai mẹ con ta phải không?”

Diệp Yến nói thẳng, Diệp Kình Thiên sửng sốt, sau đó mặt ông ta tối sầm.

“Haha, nhà họ Diệp thật thú vị mà, Diệp Kình Thiên, ngươi đừng coi ta là đồ ngốc, nếu không phải Diệp Phong cũng đã chết thì giờ ta đã không ngồi đây mà đã dẫn theo đệ tử gia tộc tấn công các ngươi rồi”.

Lâm Đằng lớn tiếng nói, sau đó ném ra một xấp giấy tờ: “Bồi thường ghi trên đó chẳng hay Diệp gia chủ nghĩ thế nào?”

Diệp Kình Thiên nghe vậy thì cầm lấy giấy tờ rồi đọc, chẳng mấy chốc mày ông ta nhăn lại, rồi đưa cho các vị trưởng lão khác xem, sau đó bọn họ bàn bạc một hồi, Diệp Kình Thiên gật đầu nói: “Lâm Mộ Thành chết ở nhà họ Diệp chúng ta, tất nhiên là phải bồi thường thế rồi”.

Dứt lời, Diệp Kình Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Yến, nếu Diệp Yến thừa nhận mình giết người thì chỉ cần giao hắn cho nhà họ Lâm, đến lúc đó thì đâu cần bồi thường nhiều thế.

Diệp Yến mỉm cười chế nhạo, lạnh nhạt nhìn Diệp Kình Thiên, trên mặt không chút sợ hãi.

Lâm Đằng nghe vậy gật đầu, nói tiếp: “Đúng rồi, Diệp gia chủ, lần này ta đến đây còn một chuyện nữa”.

“Mời Lâm gia chủ nói!”, Diệp Kình Thiên bình thản nói.

Lâm Đằng ra hiệu cho Lâm Mộ Tuyết, Lâm Mộ Tuyết đứng lên, áo dài màu xanh phiêu dật như tiên nữ, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kiêu căng.

Cô ta đi đến trước đại điện, khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Yến, ánh mắt lộ ra sự chán ghét, cô ta chắp tay kính chào Diệp Kình Thiên.

Diệp Kình Thiên gật đầu, biến sắc, kinh ngạc nói: “Ta thật không chú ý mà, Mộ Tuyết đã là đệ tử của Đạo phủ rồi, đúng là thiên chi kiêu nữ!”

Đạo phủ chính là một trong tứ đại học phủ ở Đông Linh Cảnh, đại lục Thiên Vũ, là sự tồn tại hùng mạnh hơn cả vương triều, ngoại trừ Kiếm tông, thế lực bá chủ ở Đông Linh Cảnh, thì tứ đại học phủ là thế lực siêu cường rồi.

Bây giờ, Lâm Mộ Tuyết đã đậu vào Đạo phủ, có thể nói như nước lên thuyền lên, bàn về địa vị giờ đã không hề thấp hơn tộc trưởng một gia tộc như ông ta, thậm chí, theo thời gian, địa vị của nhà họ Lâm cũng sẽ dâng cao.

“Diệp thúc khen sai lời rồi, ta chỉ may mắn mà thôi, lần này đến đây ta có một việc muốn nhờ!”

Lâm Mộ Tuyết lạnh nhạt nói.

“Mời Mộ Tuyết nói, chỉ cần Diệp thúc có thể giúp đỡ thì tất nhiên sẽ không từ chối!”

Diệp Kình Thiên dịu dàng nói, triển vọng của Lâm Mộ Tuyết không thể đong đếm, nhà họ Diệp và nhà họ Lâm vẫn nên thân thiết với nhau thì hơn.

Lần này, cái chết của Lâm Mộ Thành có chút bất ngờ, nhưng mà Diệp Phong cũng đã chết nên quan hệ giữa hai nhà không trở nên quá căng thẳng.

“Diệp thúc, hẳn là ngươi cũng biết mối hôn sự của ta với Diệp Yến rồi, chuyện này chẳng qua là do ông nội của ta tự quyết định, lần này ta đến đây cũng vì để từ hôn”.

Lâm Mộ Tuyết nói thẳng mục đích.

Ngay sau đó, sắc mặt hầu hết trưởng lão nhà họ Diệp đều biến sắc, Lâm Mộ Tuyết thẳng thừng đề nghị từ hôn với nhà họ Diệp, đây không chỉ là cú tát giáng vào Diệp Yến mà còn giáng thẳng vào mặt nhà họ Diệp nữa.

Hiển nhiên Lâm Mộ Tuyết không để ý tới sắc mặt của nhà họ Diệp, bây giờ cô ta đã là đệ tử của Đạo phủ, chỉ là một nhà họ Diệp cỏn con không đủ để cô ta để tâm, nói là đến bàn chuyện từ hôn nhưng nói thẳng ra là đến thông báo mà thôi.

Nếu không phải cô ta và Diệp Linh Lung là bạn thân, lại còn có tình cảm với Diệp Phong thì cô ta chẳng thèm đến nhà họ Diệp mà chỉ ném một tờ giấy từ hôn qua là đủ rồi.

Diệp Kình Thiên nhìn thoáng qua Diệp Yến, lòng cực kỳ khó chịu, tên đệ tử này không chỉ làm trái ý ông ta ngay trước mặt mọi người làm ông ta mất mặt, mà giờ Lâm Mộ Tuyết tới đây từ hôn khiến cả nhà họ Diệp xấu hổ.

Năm ấy, phụ thân của Diệp Yến, Diệp Tùng Nguyên, đi rèn luyện trên đại lục, tình cờ cứu lão tổ nhà họ Lâm, ông nội của Lâm Mộ Tuyết, Lâm Thương, một mạng nên hai người kết nghĩa thành anh em.

Mà mối hôn sự này cũng được quyết định vào lúc ấy.

Nếu không thì một tên đệ tử bàng chi như Diệp Yến thì làm sao có tư cách đính hôn với dòng chính nhà họ Lâm chứ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom