• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (1 Viewer)

  • Chương 137

Lần này Đường Ngọc Phỉ đã sớm chuẩn bị nên thời gian hôn mê tương đối ngắn, rất nhanh cô đã bị từng trận xóc nảy đánh thức. Cô nghe thấy tiếng vó ngựa chạm đất và tiếng bánh xe lăn trên đường, Đường Ngọc Phỉ nhận ra mình đang ngồi trên xe ngựa, trên người đang khoác một chiếc áo choàng lớn màu đen.

Cô sững sờ một lúc mới nhận ra rằng Lillian đã bỏ Lexus lại và chạy trốn!

Xung quanh là rừng cây yên ắng, tầm nhìn thì tối đen, đường núi gập ghềnh, chẳng trách xe ngựa xóc nảy như vậy.

“Quay lại! Quay lại!” Đường Ngọc Phỉ vội vàng hét to với người đánh xe, khôi phục lại khả năng nói chuyện của mình thật sự rất tốt.

Quan trọng nhất là, “Trùng động” vẫn đang yên ổn nằm trên cổ tay cô, cảm giác an toàn trước nay chưa từng có khiến Đường Ngọc Phỉ muốn bật khóc thành tiếng. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cô à, cô đang nói gì vậy?!” Xe ngựa đột ngột dừng lại, người đánh xe nghi ngờ tai mình có vấn đề. Vừa rồi còn bảo anh mau chóng đánh ngựa rời đi, vậy mà bây giờ lại nói anh phải quay đầu. Không phải là muốn đùa giỡn người khác đấy chứ?

Đường Ngọc Phỉ không hề khách sáo nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau quay đầu lại!”

Trong tay cô cầm chiếc túi của Lillian, trong túi đựng không ít tiền và đồ trang sức. Đường Ngọc Phỉ vội vàng trút hết đồ bên trong ra, gấp gáp nói: “Đưa tôi quay lại mau, tiền này cho anh hết.”

Sau đó, cô cảm thấy như vậy vẫn quá chậm nên không nói hai lời mà nhảy xuống xe ngựa, “Trùng động” biến thành một con dao ngắn và cắt đứt dây cương của ngựa.

“Đưa ngựa cho tôi, tôi sẽ tự quay về.”

Đường Ngọc Phỉ vẫn nhớ cánh tay mình còn chưa khỏi hẳn, nên cô cẩn thận tránh đi rồi xoay người lên ngựa, mặc kệ người đánh xe đang la hét ở phía sau, quất roi cưỡi ngựa phóng đi.

Giữa những tán lá sum suê thỉnh thoảng lộ ra bầu trời đêm đen nhánh, có thể thấy mặt trăng vừa to vừa sáng đã lên cao trên bầu trời.

Đường Ngọc Phỉ nhìn thoáng qua, trong lòng cô thầm cầu nguyện nguyệt thực xảy ra chậm một chút chờ cô quay về, cũng cầu mong Lexus có thể cầm cự được.

Lúc này, đã có một đám người cầm đuốc giơ lên cao bao vây thành vòng tròn bên ngoài lâu đài cổ. Bọn họ đều mặc đồng phục màu trắng tượng trưng cho sự thánh thiện, tay kia cầm một cây cọc gỗ có thể giết ma cà rồng, trên ngực đeo thánh giá bạc. truyện được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ <3

Ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng khiến xung quanh lâu đài sáng như ban ngày, không một ai lên tiếng, họ nín thở nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài cổ.

Thừa dịp đêm nguyệt thực thứ hai trong năm, bọn họ đến bao vây tiêu diệt gã ma cà rồng đã giả dạng thành người qua mấy trăm năm kia.

Eric đứng đối diện ngay cửa lớn, vẻ mặt anh ta trầm trọng và nghiêm túc, trên tay nắm chặt roi dây dùng để đối phó với ma cà rồng, ánh mắt anh ta nặng nề.

“Thưa mọi người, sức mạnh của ma cà rồng sẽ bị suy yếu rất nhiều vào đêm nguyệt thực, chúng ta không cần phải sợ hắn. Chúng ta là sứ giả của Chúa, và chúng ta sẽ thay mặt Chúa tiêu diệt tất cả những con quái vật ma cà rồng gớm ghiếc kia. Tối nay ai có thể đâm cây cọc vào trái tim của ma cà rồng, thì người đó chính là anh hùng!” Eric hô to, giọng nói anh ta truyền đến tai mọi người, rất có tác dụng khích lệ lòng người.

Hầu như trên khuôn mặt mọi người đều có vẻ phấn khích, hơn nữa họ còn có lòng thấy chết không sờn. Ngay cả khi đêm nay họ có chết dưới tay ma cà rồng đi nữa, thì họ cũng chết như một vị anh hùng, vô cùng vẻ vang!

Eric cầm thánh giá trên ngực, thành kính hôn lên, sau đó dẫn đầu đẩy ra cánh cổng lâu đài, giọng nói nặng nề vang vọng trong lâu đài trống rỗng.

“Gã đó chắc chắn ở đây, mau chia ra đi tìm hắn!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Vì thế tiếng bước chân truyền đến, người của Tòa Thánh thắp sáng hết tất cả mấy cái chân nến trên hành lang, toàn bộ khung cảnh cả tòa lâu đài xa hoa này dần dần hiện ra. Eric một mình tìm kiếm, anh ta đá văng cánh cửa, ánh mắt như chim ưng quét qua nhìn tình hình bên trong căn phòng, roi trong tay chuẩn bị sẵn sàng hành động, không cho ma cà rồng có cơ hội đánh lén anh ta.

Tuy nhiên, không ai để ý có một tiếng bước chân rất nhẹ đang lặng lẽ lẫn vào những tiếng bước chân lộn xộn.

Lâu đài cổ có rất nhiều phòng, hành lang dài như không thấy điểm cuối, người của Tòa Thánh càng tìm kiếm càng tản ra, cho đến khi có một giọng nói đột ngột vang lên: “Có ai thấy Alan không? Không thấy anh ấy đâu cả!”

Mọi người chợt tỉnh táo, tiếp sau đó lại có một người hoảng sợ hét lên: “Ender cũng không thấy!”

“Cả Carlo nữa!”

“Còn…”

Họ lần lượt báo cáo, lúc này mới phát hiện vậy mà đã có bảy tám người biến mất. Ánh mắt Eric tối sầm lại, anh ta quát lớn: “Mọi người tập trung lại, không được tản ra! Ma cà rồng đang ở gần chúng ta!”

Bầu không khí đột ngột gấp gáp hơn, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh nhích lại gần Eric, đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên ở hành lang cách đó không xa.

Họ lập tức nhìn tới, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong bóng tối. Anh mặc áo sơ mi và áo ghi lê, đôi chân trong quần tây và giày bốt ngắn trông cực kỳ thon dài, mái tóc màu bạch kim dường như có thể phát sáng trong đêm tối. Dù không thấy mặt nhưng theo trực giác, ai cũng có thể tưởng tượng ra được những đường nét trên khuôn mặt đẹp đến mức không gì sánh được của anh ấy.

Một cái xác bị ném tới, hai mắt trợn trừng, mặt tái xanh, cổ vặn vẹo.

“Ma cà rồng chết tiệt!” Eric nghiến răng nghiến lợi.

Khuôn mặt Lexus lạnh lùng, sắc mặt anh tái nhợt, con ngươi màu đỏ tươi lạnh lùng liếc anh ta một cái. Bóng dáng anh biến mất trong bóng tối, Eric tinh tường nhận ra bước chân của anh hơi loạng choạng.

Vì vậy, anh ta bỗng vực dậy tinh thần, hét lớn: “Anh ta đã bị nguyệt thực ảnh hưởng, bây giờ sức mạnh của anh ta đã giảm đi rất nhiều, đuổi theo mau!”

Eric nói đúng, sức mạnh của ma cà rồng và phù thủy trong Lexus đang âm ỉ chống đối nhau, khiến sức mạnh của vật chứa là anh giảm đi rất nhiều. Lúc này anh đang phải chịu đựng cơn đau dữ dội, cơ thể dần suy yếu, bước chân cũng ngày càng hỗn loạn, ngay cả tốc độ của người thường cũng không nhanh bằng.

Eric nhanh chóng đuổi kịp anh, ngọn roi xẹt qua không trung mạnh mẽ vút tới, chuẩn xác và ổn định đánh lên người Lexus, lập tức để lại vết cháy đen.

Sau đó đến roi thứ hai và thứ ba, tất cả đều chuẩn xác đánh vào người Lexus.

Với tư cách là nam chính, năng lực của Eric vốn không hề yếu, vào đêm nguyệt thực này anh ta giống như hoàn toàn áp chế Lexus.

Những người phía sau anh ta rõ ràng cũng nhận thấy điều này nên tinh thần bọn họ đều trở nên phấn chấn.

Họ dồn Lexus đến tận căn phòng trống ở gần cuối, bên trong chỉ đặt một chiếc quan tài bằng gỗ màu đen rất lớn. Qua cửa sổ sát đất mọi người đều nhìn thấy mặt trăng dần lộ ra sau những đám mây, bóng tối đang dần gặm nhấm ánh trăng sáng, nguyệt thực đã bắt đầu rồi.

Trong mắt Lexus đầy tơ máu, răng nanh lộ ra khỏi môi lóe lên, dưới làn da tái nhợt của anh có thể thấy rõ mạch máu nổi lên dày đặc.

Anh mím chặt môi, cơ thể khẽ run lên, anh đang phải chịu đựng cơn đau đớn cùng cực.

“Ngài Eric, mau giết anh ta đi!” Ai đó hét lên.

Eric nắm chặt roi da rồi bước tới, nhưng Lexus đột nhiên xông về phía cửa sổ sát đất, tiếng kính vỡ vang lên, anh cứ như vậy ngã xuống từ tầng hai của lâu đài.

Tuy nhiên, anh không thể chạy được bao xa, sức mạnh trong cơ thể cộng với những vết thương trên người khiến anh đau đớn không chịu nổi, Lexus khuỵu xuống.

“Ma cà rồng, ta phải tống mi xuống địa ngục.” Eric cũng từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, đứng cách Lexus không xa, lạnh lùng nói.

Lexus chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt hờ hững nhìn Eric, nhếch môi lạnh lùng nói: “Anh không thể quyết định sống chết của tôi.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Eric không cho là đúng mà cười nhạo một tiếng, anh ta vừa định giơ roi lên, cách đó không xa liền vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Động tác anh ta hơi khựng lại, quay đầu nhìn, một con ngựa đen vượt qua hàng rào nhảy qua bồn hoa, gần như hung hăng chạy về phía anh ta. Eric vội lùi lại vài bước để tránh đi, bụi đất và gió mạnh khiến anh ta không thể mở mắt.

Người trên ngựa cầm lấy dây cương, con ngựa giơ vó trước lên, sau đó một người phụ nữ mang áo choàng đen nhảy xuống.

“Lexus!” Sau khi Đường Ngọc Phỉ xuống ngựa, cô lo lắng ngồi xổm trước mặt Lexus, muốn kiểm tra thương tích của anh. Áo sơ mi trắng của anh bị roi đánh rách nhiều chỗ, dính đầy máu và bụi, mạch máu dưới da nổi lên dữ tợn, bộ dáng nghèo khổ lại chật vật, hoàn toàn không còn dáng vẻ lịch sự nhã nhặn trước kia.

“Anh thế nào rồi?”

Tuy nhiên, Lexus lại nhìn cô ngơ ngác, sự lạnh lùng trong đôi mắt đỏ tươi của anh mờ dần, và những cảm xúc như ngạc nhiên, nghi ngờ, không dám tin lần lượt hiện ra.

Giọng anh khàn đi, anh cẩn thận lặp lại câu hỏi trước đó.

“Cô là ai?”

“Đường Ngọc Phỉ, tôi là Đường Ngọc Phỉ.”

Đường Ngọc Phỉ cười với anh: “Là Đường Ngọc Phỉ đã đánh bại ba người sói cho ngài Howard.”

“Em… không chết sao? Là em thật ư?” Anh giơ đôi tay trắng nõn thon dài lên, muốn chạm vào cô nhưng lại hơi rụt rè, rồi khó khăn dừng lại giữa không trung.

Trông anh thật cô đơn, như thể ngay lúc này sự cô đơn hàng trăm năm qua bỗng nhiên đổ ập lên anh.

Đường Ngọc Phỉ chua xót, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là không chết, anh xem này, tay của em có độ ấm.” Cô nắm tay anh xoa xoa lên má mình, nhiệt độ lạnh lẽo quen thuộc khiến cô cảm thấy yên tâm, hai mắt đầy dịu dàng.

“Em đã về rồi, Lexus.”

Lexus dường như đã định thần lại, tay anh từ từ siết chặt. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn da cô, anh cảm nhận rõ ràng âm thanh quen thuộc của máu chảy trong huyết quản.

Cơ thể căng thẳng của anh đột nhiên thả lỏng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Chào mừng trở lại, quý cô của anh.”

“Cô Lillian?” Giọng nói hơi run rẩy của Eric vang lên từ đằng sau, tựa như vừa cực kỳ thất vọng và đau thương, vừa đầy vẻ kinh hoàng: “Thật sự là cô ư? Cô có thể nói chuyện… Cô và gã ma cà rồng này, thực sự…”

Eric nói chuyện hơi lộn xộn, rõ ràng là anh ta quá sốc trước cảnh tượng này, khuôn mặt có vẻ hơi đau đớn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cùng lúc đó, người của Tòa Thánh đều từ lâu đài lục tục đuổi đến và đứng bên cạnh Eric, đối đầu với Lexus và Đường Ngọc Phỉ.

Đường Ngọc Phỉ sửa lại cổ áo cho Lexus, sau đó đứng lên bảo vệ anh ở phía sau, mỉm cười: “Thưa ngài, tôi không phải Lillian, tôi tên là Đường Ngọc Phỉ.”

“Cô nói bậy gì vậy, rõ ràng cô… ” Ánh mắt Eric chuyển xuống, giọng nói của anh ta cũng dừng lại.

Chân của cô ấy không bị thương và cô ấy có thể chạy, nhảy và cưỡi ngựa bình thường.

“Tôi không nói dối ngài. Tôi có ngoại hình gần giống với cô Lillian. Nhưng tôi không phải là cô ta, và tôi cũng không biết ngài.” Đường Ngọc Phỉ mở to mắt nói dối.

Eric nghi ngờ đánh giá người phụ nữ trước mặt, cau mày.

Khí chất cô ta mạnh mẽ, khí thế nghiêm nghị, hoàn toàn khác với cô Lillian dịu dàng và yếu đuối.

Quan trọng nhất là, cô ta đã đứng về phía ma cà rồng mà không hề cảm thấy tội lỗi.

Cô ấy không phải là Lillian!

Vì vậy giọng điệu của Eric đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cô là đồng lõa của ma cà rồng, những cô gái đó cũng là cô giam giữ, lại còn đổ tội cho cô Lillian?”

Đường Ngọc Phi nhếch môi phun ra hai chữ: “Đúng vậy.” Dứt lời, “Trùng động” ở cổ tay cô biến thành một con dao găm sắc bén, bày ra tư thế phòng thủ, cô nhướng mày nhìn Eric ở phía đối diện. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cô gánh hết tội lỗi cho Lillian, chỉ để không phá hỏng cái kết nam nữ chính ở bên nhau, để Eric tiếp tục nghĩ rằng Lillian vẫn là nạn nhân, dù sao sau này có phát triển thành thế nào cũng không có liên quan tới cô.
Bọn họ nghĩ gì về cô không quan trọng, miễn là Lexus của cô còn sống là đủ rồi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom