• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Quân Vương độc Sủng: Tuyệt Thế Y phi (1 Viewer)

  • Chương 5

Thấy vậy Tiểu Cúc và ma ma đều vô cùng hoảng sợ, vội vàng kêu nha đầu dìu Ôn Ý lên giường, nha đầu nhanh nhẹn đã đi mời đại phu, vì biết rằng ngự y trong phủ còn đang trị thương cho vương gia và thị vệ bị thương nên bây giờ chỉ có thể ra ngoài phủ mời đại phu.

Đại phu không dám tùy tiện kiểm tra cơ thể cho Ôn Ý, chỉ nghe nói Ôn Ý trước đây mắc bệnh sợ máu liền kê đơn thuốc an thần để Ôn Ý uống.

Ôn Ý uống thuốc hai ba ngày vẫn hôn mê không tỉnh, eo vô cùng đau đớn.

Sau khi nàng hôn mê ba ngày, nàng lại nghe thấy giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai: "Ôn Ý, nên khỏe lại rồi."

Nàng mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Nàng đưa tay ấn vào eo, chỉ còn cảm thấy hơi đau một chút.

Giọng nói đó là của ai? Trong đầu nàng nhớ tới giọng nói sau khi nàng bị đâm ngay hôm đó, nói rằng cho nàng một cơ hội trùng sinh, còn ban cho nàng một số thứ, là người đó.

Nha đầu Tiểu Cúc vẫn luôn túc trực bên cạnh giường, thấy nàng tỉnh dậy liền vui mừng nói: "Quận chúa tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có khát không? Nô tỳ đi rót nước cho quận chúa." Nói xong nàng ta liền quay người bước tới bên cạnh bàn rót một cốc nước ấm bưng tới cho nàng: “Quận chúa uống từ từ thôi!"

Nàng cầm lấy cốc, uống một hớp lớn, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Cúc vừa mừng vừa lo nhìn nàng, đôi mắt rơm rớm lệ, nàng ta nói: "Quận chúa đã hôn mê ba ngày rồi, Tiểu Cúc sợ quá!"

Ôn Ý mỉm cười: "Ta không sao!" Nàng vén chăn bước xuống giường, vốn tưởng rằng hai chân sẽ rất mệt mỏi nhưng nàng khẽ giơ chân, toàn thân dồi dào sức lực, động tác cũng nhẹ nhàng khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Nàng ngồi xuống mép giường, Tiểu Cúc cúi người đi giày cho nàng, nàng nói: "Không cần, ta tự đi được."

Tiểu Cúc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: "Quận chúa, có phải quận chúa chê Tiểu Cúc hầu hạ không chu đáo?"

Ôn Ý cúi người đi giày, đứng dậy đi hai bước, mọi cảm giác khó chịu trên người đã hoàn toàn biến mất, nàng quay đầu mỉm cười: "Cô nương ngốc, sao có thể chê ngươi hầu hạ không chu đáo được? Ta chỉ thấy nằm mệt rồi, muốn vận động xương cốt."

Nàng ngồi xuống ghế, nhớ tới thị vệ kia, hiện không biết đã sao, chỉ sợ cho dù cứu được cũng phải chịu khổ không ít? Nàng bất giác lại thở dài.

Tiểu Cúc thấy nàng thở dài liền không khỏi ưu sầu nói: "Hiện nay Lạc Phàm tiểu thư đã vào cửa, quận chúa từ nhỏ không hợp Lạc Phàm tiểu thư, bây giờ nàng ta lại rất được vương gia sủng ái, chỉ sợ sau này cuộc sống của chúng ta sẽ rất khổ."

Ôn Ý chưa kịp nói gì đã thấy ma ma vén rèm bước vào, thấy Ôn Ý ngồi trên ghế liền vui mừng, khóe miệng mỉm cười: "Quận chúa tỉnh lại rồi sao? Tốt quá rồi."

Ôn Ý ngẩng đầu nhìn, Trần ma ma hôm nay vẫn mặc y phục màu xám, gương mặt ôn hòa, từ bi, có thể thấy bà ta thực sự rất thương nàng, nàng khẽ mỉm cười: "Ừ, ta tỉnh rồi."

Ma ma bước tới trước một bước: "Quận chúa, trắc phi nương nương tới rồi."

Ôn Ý nhất thời không hiểu ra: "Trắc phi nương nương?"

"Chính là Lạc Phàm tiểu thư." Tiểu Cúc nhắc nhở, dừng lại một lát nàng ta lại nói tiếp: "Quận chúa, nàng là chị cả của cô ta, lại là vương phi, thân phận cao hơn cô ta, nàng không phải sợ, nếu cô ta ức hiếp nàng, chúng ta sẽ tố cáo với hoàng hậu nương nương."

Ôn Ý trong lòng liền hiểu ra, nói với ma ma: "Cho cô ta vào đây!"

Ma ma đáp lời, cúi người đi ra ngoài. Một lát sau liền thấy ma ma dẫn theo một nữ tử mặc xiêm y lộng lẫy bước vào, sau lưng còn có mấy nha đầu. Một nha đầu trong số đó còn bưng một bát thuốc, có hơi nóng bốc lên khỏi miệng bát.

Nữ tử xiêm y lộng lẫy kia bước tới bên cạnh Ôn Ý, khẽ cúi người, nói: "Lạc Phạm bái kiến tỷ tỷ."

Ôn Ý chăm chú nhìn nàng ta, Lạc Phàm tuy cúi đầu nhưng mặt hơi ngẩng lên, cho dù sắc mặt khiêm nhường nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đắc ý, da cô ta trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh tế tuyệt mỹ, chỉ có điều trên đầu toàn là châu báu khiến cô ta có phần tầm thường, cô ta mặc trang phục gấm màu đỏ rực, xiêm y dùng chỉ vàng thêu hoa mẫu đơn, vô cùng tinh tế.

"Tỷ tỷ có để bụng việc muội muội mặc triều phục vương phi của tỷ tỷ không vậy? Muội muội cũng nói với vương gia rồi, việc này là vượt quyền, nhất định không được làm vậy, chỉ có điều vương gia kiên quyết nói muốn muội muội mặc, chàng nói trong lòng chàng muội muội mới là chính phi của chàng." Lạc Phàm thấy Ôn Ý nhìn xiêm y của mình tưởng nàng trong lòng để bụng, liền lên tiếng giải thích, chỉ có điều lời nói ra đã có ý khiêu khích, cắn bản không cho Ôn Ý có đường lui.

Ma ma và Tiểu Cúc lập tức mặt biến sắc, chỉ có điều cô ta là chủ tử, họ chỉ là hạ nhân, cho dù bất mãn và phẫn nộ thì cũng không thể nói được điều gì.

Ôn Ý thản nhiên bật cười, nói: "Ta chỉ đang nghiên cứu tài thêu trên bộ y phục này, đúng là khéo léo tuyệt vời, không biết có phải là thêu hai mặt hay không? Muội để ta xem nào." Nói xong liền bước tới vén tay áo của cô ta lên, thấy mặt trong đúng là hình thêu tinh tế xinh đẹp, nàng lập tức tấm tắc khen ngợi: "Trời ơi, thần kỳ quá, đúng là thần kỳ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom