• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Ông Bố Toàn Năng (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51: Ý đồ xấu xa

Nhậm Kiến Tường không hiểu anh Võ nói về việc mở cổng thiên môn có nghĩa là gì, nên anh phải đi theo để xem người tu luyện của Hoa Hạ có gì khác biệt.

Anh Võ là người tu luyện ở kỳ Trúc Cơ, xét về cảnh giới bên ngoài thì vẫn còn cao hơn Nhậm Kiến Tường một cảnh giới, nhưng Nhậm Kiến Tường cũng không phải là một tu sĩ tầm thường, kiếp trước anh đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Vương.

Vì vậy Nhậm Kiến Tường đi theo sau anh Võ, nhưng anh Võ lại hoàn hoàn không hề nhận ra.

Sau đó anh Võ đi vào một tòa nhà, Nhậm Kiến Tường chìm trong sự im lặng.

Trên tòa nhà có một chữ “Ngô” rất lớn, điều đó cho thấy anh Võ cũng có mối quan hệ nào đó với nhà họ Ngô.

Nhậm Kiến Tường cũng không tiếp tục vào nhà họ Ngô nữa.

Bây giờ anh đã biết được điểm dừng chân của anh Võ, nên cũng không cần sốt ruột, vả lại trời đã khuya, cho dù anh có đến nhà họ Ngô cũng không thu được tin tích hữu ích gì.

Trở lại nhà họ Vũ, Nhậm Kiến Tường nằm trên giường lẩm bẩm: "Còn một năm nữa, cổng thiên môn sẽ mở...”

Nhậm Kiến Tường nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được nên chỉ có thể gạt sang một bên, anh nhìn Diệp Yến đang ngủ say bên cạnh, rồi nở một nụ cười từ tận đáy lòng, cho dù thế giới có thay đổi như thế nào, thì người mà anh yêu, người mà anh muốn bảo vệ đang ở bên cạnh, vậy là đủ.

"Vũ Văn Sinh, anh là cậu chủ nhà họ Vũ nhưng không ngờ cứ lựa chọn con đường cụt để tìm cái chết”.

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm.

Ông cụ Vũ không phải là người hiền lành, đừng thấy ông cụ bây giờ đã lớn tuổi, còn thường bị Nhậm Kiến Tường gọi là ông già mà lầm, thực tế ông cụ Vũ vẫn được coi là một đấng anh hùng. Vũ Văn Sinh nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được toàn cục diện, nhưng cho dù Nhậm Kiến Tường không nhúng tay vào thì kết quả sau cùng cũng còn chưa biết.

Hôm sau, sau khi Nhậm Kiến Tường đưa Diệp Yến đi làm, anh lại quay lại nhà họ Vũ, giúp ông cụ Vũ châm cứu thêm lần nữa.

Lần này đơn giản hơn nhiều, ông cụ đã có thể đi lại được, hơn nữa xương cốt còn cứng cáp hơn trước rất nhiều.

Trên võ đài, ông cụ Vũ đã múa một bài thái cực quyền để tu dưỡng và rèn luyện bản thân, sau một ngày tập luyện, cơ thể của ông cụ đã tốt lên rất nhiều, điều này khiến thái độ của ông cụ Vũ đối với Nhậm Kiến Tường càng tôn trọng hơn, trong lòng ông cụ đã coi Nhậm Kiến Tường là đệ tử xuất sắc của một bậc thầy nào đó, bây giờ xuất thế để lấy kinh nghiệm.

"Tiểu Văn, cháu đến đây luyện vài chiêu với ông nội nào”, tâm trạng của ông cụ Vũ rất tốt, nóng lòng muốn thử sức một chút.

Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cười khổ nói: "Ông nội, đợi khi cơ thể ông hoàn toàn lành hẳn rồi cháu sẽ đánh với ông, bây giờ ông hãy giữ sức đi ạ”.

"Không sao, nếu ông còn trẻ, cháu sẽ không đỡ được ba chiêu của ông đâu”, ông cụ Vũ trở nên nghiêm túc.

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bây giờ cơ thể ông cụ Vũ không thể là đối thủ của Vũ Văn Sinh, mặc dù Vũ Văn Sinh không phải là võ giả, nhưng vừa nhìn đã biết là người luyện võ, hơn nữa còn rất có thiên phú.

Không lay chuyển được ông cụ Vũ, Vũ Văn Sinh đành phải lên đài đấu vài chiêu với ông cụ Vũ, tuy rằng ông cụ Vũ đã lớn tuổi, hơn nữa trước đó ông lại bị bệnh giày vò, thế nhưng khi ra tay vẫn rất thành thạo, những động tác vung tay, vung chân và các cú đá chân đều thực hiện một cách dễ dàng.

Điều khiến Nhậm Kiến Tường ngạc nhiên không phải là ông cụ Vũ, mà là Vũ Văn Sinh.

Vũ Văn Sinh đỡ tất cả các đòn sắc bén một cách dễ dàng, mặc dù Nhậm Kiến Tường có thể dùng thần thông của mình để cảm nhận được nền tảng võ thuật của Vũ Văn Sinh không hề yếu, nhưng không ngờ khi chiến đấu thực sự, hắn lại vận dụng các động tác một cách rất thuần thục.

Mười phút trôi qua, ông cụ Vũ đã thở hổn hển, nhưng hơi thở của Vũ Văn Sinh vẫn thở đều đặn, sắc mặt hồng hào, trông chẳng có vẻ mệt mỏi.

Vũ Văn Sinh vừa tung ra một đòn, ông cụ Vũ không cẩn thận để trượt chân, sắp rơi xuống từ trên võ đài.

Võ đài này cao gần hai mét, Vũ Văn Sinh đứng sững sờ trên võ đài mất hai giây, hắn nhìn về phía ông cụ Vũ và phát hiện rằng dường như ông cụ Vũ cũng đang nhìn về phía mình.

Vũ Văn Sinh hốt hoảng giật mình, vội vàng kéo lấy ông cụ Vũ, đồng thời do quán tính nên Vũ Văn Sinh đã rơi khỏi võ đài, bay ở độ cao hai mét đối với hắn mà nói không đáng là gì, sau đó hắn lại đứng vững trên mặt đất.

"Ông nội, ông không sao chứ?"

Ông cụ Vũ không hề sợ hãi, mà ngược lại quay đầu khen ngợi: "Đúng là đứa cháu ngoan của ông. Nếu không nhờ có cháu, có lẽ bây giờ ông nội đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi”.

"Đâu có, ông nội, đây là việc cháu nên làm mà”.

Trên trán Vũ Văn Sinh đã lấm tấm mồ hôi hạt, vừa rồi trong lúc ông cụ Vũ ngã xuống, hắn lại nghĩ tới thỏa thuận giữa hắn với anh Võ, trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự muốn ông cụ Vũ ngã xuống mà chết, nhưng sau khi bình tĩnh lại mới vội vàng kéo lấy ông cụ Vũ.

Bây giờ Vũ Văn Sinh nghiêm túc nghi ngờ ông cụ Vũ đã cố tình làm vậy.

Vừa rồi, ánh mắt ông cụ Vũ nhìn hắn mang theo sự khó hiểu và có phần thận trọng, khiến tim hắn đập loạn cả lên.

"Ha ha! Ông già, ông đã già rồi, đừng tranh chấp với đám trẻ nữa, nếu không cẩn thận sẽ làm xương ông bị gãy đó”, Nhậm Kiến Tường chắp tay sau lưng, nói đùa một câu.

Ông cụ Vũ gật đầu đáp lại: "Già rồi, xem ra tôi đã già thật rồi”.

Lúc Vũ Văn Sinh đang nổi nóng, không biết liệu có phải ông cụ đã bắt đầu nghi ngờ mình hay không thì lại nghe thấy giọng nói của Nhậm Kiến Tường.

Trong nháy mắt, Vũ Văn Sinh cảm thấy lời nói của Nhậm Kiến Tường có hàm ý gì đó, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, bây giờ lại càng phiền não, nhưng hắn không thể trút giận lên người ông cụ, nên chỉ đành trút lên người Nhậm Kiến Tường.

"Anh Nhậm, y thuật của anh thật tuyệt vời, tôi nghĩ về mặt võ thuật chắc cũng rất giỏi, sao chúng ta không học hỏi nhau một chút”.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, y thuật và võ thuật có quan hệ gì? Vũ Văn Sinh rõ ràng là muốn trút giận lên người anh thôi.

"Bỏ đi, tôi không chơi với anh đâu, tôi sợ mình không cẩn thận làm anh bị thương”.

Vũ Văn Sinh siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp.

"Anh Nhậm đừng để vợ coi thường, vợ anh xinh đẹp như vậy, còn có rất nhiều người yêu mến lắm đấy”.

Vũ Văn Sinh nghĩ rằng chỉ cần hắn chọc tức được Nhậm Kiến Tường, thì hắn mới có cơ hội.

Đúng như dự đoán, hắn đã đạt được mong muốn của mình, đôi mắt lạnh tanh của Nhậm Kiến Tường đã nói rõ lên tất cả.

"Anh Nhậm!"

Vũ Hàn Thảo nghe nói Nhậm Kiến Tường ở võ đài nên đã theo tới đây, Vũ Hàn Thảo mở lời chào hỏi, lần này, Nhậm Kiến Tường không đáp lại, mà bước lên võ đài.

"Anh nhất định sẽ hối hận, anh không nên nhắc đến Diệp Yến để chọc tức tôi, chuyện của anh tôi đều biết hết cả đấy”.

Nhậm Kiến Tường khẽ mở miệng, dùng khẩu hình nói ra hai chữ: "Anh Võ”.

Vũ Văn Sinh đã nhìn ra, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía ông cụ Vũ, ông cụ Vũ cũng không phát hiện có gì đó không ổn, trong lòng Vũ Văn Sinh mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

"Anh Nhậm, xin chỉ giáo!"

Không nhiều lời, Vũ Văn Sinh đã tung cú đấm tấn công anh, trong mắt đằng đằng sát khí.

Nhậm Kiến Tường không hề sử dụng linh khí, anh nghiêng người né tránh, chân phải đá ngang vào mông Vũ Văn Sinh.

Vũ Văn Sinh bị đá văng ra ngoài mấy mét.
Chương 52: Thiên Vũ Lệnh

Sau khi chịu thiệt, sát khí trong mắt Vũ Văn Sinh không hề giảm bớt, ngược lại còn bình tĩnh hơn, hắn muốn giết Nhậm Kiến Tường, nếu không người chết sẽ là hắn.

“Nếu mày đã muốn chết thì đừng trách tao. Dù y thuật của mày có cao minh đến đâu thì trong mắt tao, mày cũng chỉ là một tên vô dụng!”

Vũ Văn Sinh nói với giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Nhậm Kiến Tường cười nhạt, sự khinh thường trong mắt anh hiện ra rõ ràng.

Vũ Văn Sinh hít một hơi thật sâu, giấu con dao găm ở tay áo ra, ông cụ Vũ dưới khán đài cũng nở nụ cười nhạt.

Ông cụ không hề lo lắng về tình cảnh của Nhậm Kiến Tường, từ lần trước, ông cụ đã đoán được Nhậm Kiến Tường là võ giả, mặc dù Vũ Văn Sinh cũng luyện võ nhưng so với võ giả thì vẫn còn kém xa.

“Ông ơi, ông mau bảo bọn họ dừng lại đi! Anh Văn Sinh ra tay không biết nặng nhẹ, còn anh Nhậm chỉ là một bác sĩ, làm sao có thể đánh lại được với anh Văn Sinh, cháu nghĩ anh ấy chỉ là muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân thôi”.

Ông cụ Vũ xoa đầu Vũ Hàn Thảo: “Con bé này, bản lĩnh của anh Nhậm kia không chỉ có thế đâu, nếu cháu thật sự thích cậu ta thì theo đuổi đi!”

“Còn về Văn Sinh, nó cũng không đơn giản như cháu nghĩ, ông muốn xem thử nó đã đi đến bước nào. Nếu nó không phải là cháu trai của ông thì bây giờ trên đời này đã không còn người tên Vũ Văn Sinh rồi!”

Mặt Vũ Hàn Thảo đỏ bừng, cô ấy hoàn toàn không nghe rõ những lời phía sau của ông cụ Vũ nữa.

Trên sân khấu đang xảy ra cuộc đối đầu gay gắt, Vũ Văn Sinh chọn giao đấu với Nhậm Kiến Tường trong khoảng cách gần, đây là kỹ năng tốt nhất của Vũ Văn Sinh, còn một lý do nữa đó là chỉ khi cận chiến mới có thể thực hiện một số hành động nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy, đến lúc Nhậm Kiến Tường xảy ra chuyện, hắn sẽ nói đó là tai nạn, hắn không biết gì hết.

Vũ Văn Sinh nắm chặt con dao găm trong tay áo tay, đâm về phía bụng Nhậm Kiến Tường, vì bị cổ tay áo che mất nên mọi người dưới khán đài không hề phát hiện ra.

Nhậm Kiến Tường giả vờ như không biết, điều này khiến Vũ Văn Sinh càng vui hơn.

Hắn dường như đã tưởng tượng ra cảnh Nhậm Kiến Tường chết dưới con dao của mình, đến lúc đó hắn sẽ dùng bùa chú mà anh Võ cho hắn thì người khác sẽ không nhìn ra được manh mối nào nữa.

Ngay trước khi con dao găm chạm vào Nhậm Kiến Tường, anh hơi nghiêng người, né đòn chí mạng, còn tát mạnh vào mặt Vũ Văn Sinh.

“Bụp!”

Trên mặt Vũ Văn Sinh xuất hiện dấu tay đỏ ửng.

“Bụp!”

Thêm một cái tát nữa khiến Vũ Văn Sinh choáng váng.

Hắn thật sự không hiểu làm thế nào Nhậm Kiến Tường có thể thoát khỏi đòn chí mạng của hắn, nhưng hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó nữa. Hắn cảm nhận được một vị ngọt trong cổ họng, máu trào ra từ khóe miệng.

“Anh thua rồi! Trong mắt tôi, anh chẳng qua cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi!”

Nhậm Kiến Tường từ từ bước xuống võ đài, Vũ Hàn Thảo chạy đến bên anh.

“Anh Nhậm, không ngờ công phu của anh lại tốt như vậy!”

Nhìn thấy Vũ Văn Sinh bị đánh bại trong chốc lát, Vũ Hàn Thảo thấy hơi khó tin.

Vừa rồi, cô ấy còn lo lắng cho Nhậm Kiến Tường.

Nhưng hiển nhiên, sự lo lắng này là không cần thiết. Mặc dù Vũ Văn Sinh rất đáng ghét, nhưng cô ấy cũng đã từng bản lĩnh của Vũ Văn Sinh, trong những năm qua, Vũ Hàn Thảo chưa từng thấy Vũ Văn Sinh thua ai.

Trong lòng Vũ Hàn Thảo thấy hơi chua xót, càng gần Nhậm Kiến Tường, cô ấy càng phát hiện anh rất hoàn hảo, nhưng Nhậm Kiến Tường đã có vợ con rồi, chỉ có bản thân cô ấy mới hiểu được cảm giác đau lòng này.

“Ông cụ Vũ, nếu bệnh của ông đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa thì tôi đi đây”.

Nhậm Kiến Tường đặt hai tay sau đầu, thản nhiên nói.

“Cậu Nhậm xin dừng bước”, Nhậm Kiến Tường đang định rời đi thì ông cụ Vũ lập tức ngăn lại.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Cậu Nhậm đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù cậu không cần tiền thù lao, nhưng tôi cũng không thể không bày tỏ thành ý được”.

Ông cụ Vũ vừa nói xong, có một người đã bê một chiếc hộp đen đến trước mặt Nhậm Kiến Tường.

“Trong chiếc hộp này có một chiếc chìa khóa, là chìa khóa của một ngôi biệt thự ở trung tâm thành phố Hoa Tây, còn có một chiếc thẻ bên trong có một trăm triệu tệ, xin cậu Nhậm hãy nhận lấy!”

“Anh Nhậm, anh cứ nhận đi! So với sức khỏe của ông nội, những thứ này thật sự không là gì trong nhà họ Vũ cả”.

Nhậm Kiến Tường không phải là người õng ẹo nên anh nhận lấy chiếc hộp.

Ông cụ Vũ lại lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài: “Đây là Thiên Vũ Lệnh của nhà họ Vũ chúng tôi, nhìn thấy Thiên Vũ Lệnh như nhìn thấy tôi”.

Nhậm Kiến Tường nghịch tấm lệnh bài một lúc. Tấm lệnh bài này được làm bằng quặng đen đặc biệt, cầm trên tay có cảnh giác mát lạnh, ở bên phải và bên trái của nửa bên trên có ba chiếc lông vũ, nửa bên dưới khắc một chữ ‘Vũ’.

“Ông cụ Vũ, vậy tôi xin nhận nhé!”

Vũ Hàn Thảo hơi nhíu mày, nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ quở trách.

Ông cụ Vũ không để bụng nói: “Ông coi cậu Nhậm là bạn bè, chuyện này có đáng là gì đâu”.

“À, cậu Nhậm, chắc cậu đã nhận được chiếc dây chuyền bằng đá quý mà Watson đã tặng cho cậu, nó là đồ của hoàng thất Đế Quốc Thiên Minh, vô cùng quý giá”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu, thầm nghĩ Watson kia quả là một ông già kỳ quái, lại đi tặng thứ đồ quý giá như vậy cho anh.

“Ông có biết phòng tập boxing ngầm của nhà họ Tô ở đâu không?”

Ông cụ Vũ lắc đầu: “Cái này tôi không biết, nhưng tôi có thể cho người đi điều tra, trong vòng mười phút sẽ biết hết tất cả tin tức của nhà họ Tô”.

Nhậm Kiến Tường bĩu môi, không hổ danh là nhà họ Vũ, chỉ có ông cụ Vũ mới có thể nói ra những lời khí phách như vậy.

“Anh Nhậm, anh điều tra chuyện của nhà họ Tô làm gì vậy?” Vũ Hàn Thảo tò mò hỏi.

“Không có gì, tôi giúp một người bạn thôi”.

Trên khán đài, Vũ Văn Sinh ngồi yên không nói lời nào, hắn sợ Nhậm Kiến Tường sẽ kể chuyện anh Võ ra. Nếu Nhậm Kiến Tường có thể nói ra cái tên này thì có nghĩa Nhậm Kiến Tường đã nghe thấy hết mọi chuyện đêm qua.

Cũng may là Nhậm Kiến Tường không nhắc gì đến chuyện này, mặc dù không có bằng chứng nhưng nếu bị Nhậm Kiến Tường vạch trần thì ông cụ Vũ sẽ càng cảnh giác với hắn hơn, điều này rất bất lợi cho kế hoạch sau này.

Năm phút sau, trong điện thoại của Nhậm Kiến Tường xuất hiện bản đồ phân phối thế lực của nhà họ Tô, bao gồm cả phòng tập boxing ở thành phố Hoa Tây.

“Nếu đã vậy thì tôi xin đi trước đây. Hàn Thảo, nếu có thời gian thì cô có thể đến chơi với Yến Nhi, cô ấy ở một mình thường khá nhàm chán”.

Nhậm Kiến Tường phất tay chào rồi rời khỏi nhà họ Vũ.

Lúc ra đến cửa, nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, lập tức vô cùng kính cẩn, tin tức Nhậm Kiến Tường cứu ông cụ Vũ đã lan truyền khắp nhà họ Vũ.

“Phòng tập boxing Diệt Thế!”

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm. Tháng trước, phòng tập boxing Diệt Thế vẫn là địa bàn của nhà họ Tô, nhưng bây giờ đã trở thành tài sản của nhà họ Ngô, hơn nữa anh trai của Tô Hân Di cũng bị đánh ở đây.

Không lâu sau, Nhậm Kiến Tường đã đến phòng tập boxing.

Suy nghĩ một hồi, Nhậm Kiến Tường đi mua một chiếc mặt nạ che mắt và mũi, vì anh không muốn người bị nhà họ Ngô nhận ra trong lúc này.

Sau khi chuẩn bị xong, Nhậm Kiến Tường bước vào phòng tập boxing Diệt Thế.

Vào trong phòng tập, anh mới phát hiện bên trong như một hang động độc đáo, có gần hàng nghìn người trong phòng tập boxing có kích thước như một sân bóng đá.
Chương 53: Tôi đặt cược một trăm triệu tệ

"Danu, cố lên! Danu, xé nát hắn đi...”

Trong phòng tập boxing, đủ loại tiếng reo hò, cổ vũ vang lên.

Trên sàn đấu, một người đàn ông cường tráng đầu buộc khăn, huơ huơ nắm đấm, lâu lâu lại dùng hai tay đấm vào ngực để giao lưu với những người dưới sân khấu.

Bầu không khí của phòng tập boxing vô cùng náo nhiệt, việc này khiến Nhậm Kiến Tường nhớ lại khi còn ở tiên giới, anh đã từng một mình chống lại sự khiêu chiến của các môn phái tiên giới, nhất thời nhiệt huyết của Nhậm Kiến Tường lại sôi sục.

Phòng tập boxing ngầm của Hoa Hạ tương đối tàn khốc, nhất là đối với những võ sĩ đã ký giấy sinh tử, mỗi trận đấu mà họ tham gia đều có thể là trận cuối cùng trong đời.

Dưới sân khấu, có người không ngừng thảo luận và đặt cược xem võ sĩ nào sẽ giành chiến thắng.

Phòng tập boxing kiếm tiền rất nhanh! Nhậm Kiến Tường cảm thán.

Thật vậy, dù ai thắng ai thua thì lợi nhuận của phòng tập boxing vẫn luôn là lớn nhất, họ sẽ kiểm soát tỷ lệ cược và tiền hoa hồng để đảm bảo các con bạc có thể chấp nhận được đồng thời mức lợi nhuận của mình cao nhất.

Nhậm Kiến Tường đến quầy phục vụ, một cô gái ăn mặc hở hang lập tức bước tới ngay.

"Thưa anh, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn đăng ký làm võ sĩ quyền anh”.

Đôi mắt của người phục vụ sáng lên: “Được thôi, đăng ký làm võ sĩ, phải nộp mười nghìn tệ”.

"Đắt vậy sao?", Nhậm Kiến Tường vô thức cau mày nói.

"Đúng vậy, thưa anh, các võ sĩ của chúng tôi ở đây có thể tham gia đủ loại trận đấu khác nhau, chỉ cần thắng thì sẽ được thưởng, nếu thể hiện tốt thì sẽ được quản lý thuê. Khi đó, thu nhập hàng tháng sẽ nhiều hơn, giống như người tên Danu trên đài kia, lương tháng của ông ta không ít hơn số tiền này đâu!"

Người phục vụ gõ ra số một triệu trên máy tính.

Nhậm Kiến Tường chẳng nói gì chỉ gật đầu.

Muốn nhận được mức lương như vậy thì cũng cần phải giữ được mạng mà hưởng thụ nó, phải biết là có nhiều võ sĩ còn chưa nhận được lương đã bị người khác đánh chết rồi. Phòng tập boxing Diệt Thế này thật biết cách làm ăn!

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, Nhậm Kiến Tường đã tốn hết tất cả hai mươi nghìn tệ.

Vì thông tin của võ sĩ đều được công khai, anh muốn giấu nên đành phải trả thêm mười nghìn tệ tiền phí.

Chẳng bao lâu, Nhậm Kiến Tường đã có một tên gọi mới, tên mà anh đăng ký là Diệp Thần.

Vốn muốn đặt là Sát Thần, nhưng cảm thấy cái tên này quá đẫm máu nên anh đã lấy họ của Diệp Yến rồi đổi tên thành Diệp Thần.

Nhậm Kiến Tường cầm lấy thẻ đen của mình, thẻ đen không chỉ là thứ tượng trưng cho thân phận, mà còn là vật bắt buộc phải có của một võ sĩ quyền anh.

"Người trên sân khấu tên là Danu, phải không?", Nhậm Kiến Tường thờ ơ hỏi.

"Đúng vậy, đại sư Danu là người biên cương, sức mạnh vô cùng lớn, là một chiến tướng đắc lực của phòng tập boxing Diệt Thế chúng tôi”.

Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Hôm nay tôi không thấy người nào dám khiêu chiến ông ta, nếu đã như vậy thì trận tiếp theo tôi đấu với ông ta!"

Người phục vụ sững sờ, cô ta nghi ngờ mình nghe nhầm, đứng bất động tại chỗ lộ ra vẻ mặt khó tin.

Sau khi định thần lại, cô ta nhanh chóng thu lại biểu hiện thất lễ của mình.

"Thưa anh, anh phải trả mười nghìn tệ để đấu với tuyển thủ một trận, tất nhiên, nếu anh thắng, anh sẽ nhận được phần thưởng gấp năm lần”.

Người phục vụ nhìn khuôn mặt còn trẻ của Nhậm Kiến Tường, chiếc mặt nạ nửa mặt che đi vẻ ngoài của Nhậm Kiến Tường, nhưng người phục vụ vẫn có thể đại khái xác định được tuổi của Nhậm Kiến Tường, đây là một thanh niên không quá hai mươi lăm tuổi.

Đôi mắt trong veo và thuần khiết dưới lớp mặt nạ khiến người phục vụ hơi mê muội, các võ sĩ tới đây đều là những người cao lớn thô kệch, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người gầy yếu, ăn nói nhỏ nhẹ như Nhậm Kiến Tường.

"Thưa anh, chiến tích của Duna ở phòng tập boxing Diệt Thế này đã được thống kê, tổng cộng 79 trận, thắng 71 trận, thua 8 trận, hơn nữa 8 trận thua này đều là trước kia, từ khi gia nhập phòng tập boxing Diệt Thế chưa từng thua trận nào”.

Biết được người phục vụ đang có ý tốt nhắc nhở anh, Nhậm Kiến Tường liếc nhìn vài cái đánh giá người phục vụ ăn mặc có phần hở hang này.

Nhìn thấy tấm biển trên ngực của người phục vụ có ghi Tiểu Lộc, Nhậm Kiến Tường hơi trêu đùa nói: "Cảm ơn em gái Tiểu Lộc đã quan tâm, lát nữa nhớ cược tôi thắng nha!"

Sau khi nói xong, Nhậm Kiến Tường biến mất giữa đám đông trong nháy mắt.

Người phục vụ hơi khó chịu: "Hừ! Có ý tốt khuyên anh mà anh còn không nghe?"

Sau đó, cô ta lại nhớ đến ánh mắt của Nhậm Kiến Tường dưới lớp mặt nạ, tự lẩm bẩm một mình: "Dưới lớp mặt nạ kia, hẳn là một người rất đặc biệt!"

Đi tới phía trước sàn đấu, ở đây cũng có sảnh phục vụ, Nhậm Kiến Tường lấy ra thẻ đen nói: "Giúp tôi sắp xếp thời gian, trận sau tôi muốn đấu với Danu”.

Người phục vụ sửng sốt mấy giây, lập tức tiến hành thủ tục, đồng thời, màn hình lớn phía trên phòng tập boxing hiện lên lịch trình mới.

"10:00 - 10:40, Danu đối chiến Diệp Thần!"

Khi những người trong phòng tập boxing nhìn thấy thông tin mới, đều đang bàn tán xem Diệp Thần là ai, trước nay chưa từng nghe nói đến.

Rất nhiều người nhìn thấy Danu, họ lập tức đặt cược Danu sẽ thắng, mà kiểu kiếm tiền dễ dàng như thế này họ đương nhiên vô cùng tự nguyện.

Vì không có ai cược Nhậm Kiến Tường chiến thắng, nên tỷ lệ cược nghiêng về Nhậm Kiến Tường cao tới một ăn ba mươi.

Lúc này, Nhậm Kiến Tường đang đeo mặt nạ, chậm rãi đi đến nơi đặt cược.

"Tôi cược một trăm triệu, Diệp Thần thắng”, Nhậm Kiến Tường lấy ra một thẻ kim cương đưa cho người phục vụ, một trăm triệu tệ này là do ông cụ nhà họ Vũ đưa cho anh.

Người phục vụ lúng túng mỉm cười, thầm nghĩ người này sẽ không tới làm loạn chứ!

"Anh này, ở đây chúng tôi chỉ có thể đặt cược tối đa là một trăm nghìn tệ thôi”.

Những người xung quanh đang đổ xô đặt cược cũng nghe mà buồn cười, thậm chí có người còn nói thẳng.

"Tôi nói anh này, nếu anh thật sự có một trăm triệu tệ thì cần gì phải tới đây lãng phí!"

"Một trăm nghìn tệ ư? Nhưng méo mó có hơn không, được rồi, tôi đặt cược một trăm nghìn tệ, Diệp Thần thắng”.

Người phục vụ làm thủ tục ngay lập tức, nhìn thẻ kim cương trên tay, người phục vụ lắc đầu lẩm bẩm.

"Cũng không biết là con nhà giàu nào lại ngu ngốc như vậy, số tiền này coi như là mất trắng rồi”.

"Tôi nói người anh em này, nếu không cần tiền thì cậu có thể cho tôi một chút để tôi gánh vác loại phiền phức này cho!"

"Cậu chưa nghe nói đến tiếng tăm của Danu sao? Cảm giác cực hạn của hắn có thể xé nát cái người tên Diệp Thần trong miệng cậu thành mảnh vụn”.

...

Nhậm Kiến Tường cười nhạt, không để tâm, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh chờ trận đấu bắt đầu.

"Người anh em, chờ một chút, không biết anh có hứng thú muốn gia nhập cùng chúng tôi, lấy danh nghĩa phòng tập boxing Diệp Thế đi giao đấu hay không?”

Một thanh niên mặc vest trắng gọi Nhậm Kiến Tường đang chuẩn bị rời đi.

"Tôi tên là Ngô Hiên, người anh em, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi!"

Nhậm Kiến Tường lạnh lùng đáp lại: "Không cần!"

Hôm nay anh tới đây đập nát chỗ này, anh sẽ không khách khí với người nhà họ Ngô.

Lúc này, một người phụ nữ mặc váy đỏ bước đến gần người thanh niên, tỏ vẻ yêu kiều nói: "Anh Hiên, sao anh lại quan tâm đến loại người rác rưởi này, còn không qua đây với em?"

Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn Nhậm Kiến Tường, vẻ mặt khinh thường và khó chịu.

Ngô Hiên nắm lấy tay người phụ nữ mặc váy đỏ, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Chương 54: Diệp Thần

Nhậm Kiến Tường nhìn chằm chằm cô gái váy đỏ mấy lần.

Anh không phải kẻ vừa thấy gái đẹp là không nhúc nhích được, chỉ là anh có cảm giác giữa hàng lông mày người phụ nữ này có phần tương tự với Tô Hân Di, nhìn kỹ lại thì khác biệt rất lớn.

“Em Tô! Đừng làm loạn nữa, anh còn việc chính phải làm mà!”, Ngô Hiên thu hồi ánh mắt thèm thuồng.

Ngô Hiên là một tu võ giả hạng đen, ban nãy Nhậm Kiến Tường đi ngang qua, hắn cảm thấy có một đợt sóng gợn kỳ dị, nếu là người bình thường, Ngô Hiên nghĩ chắc chắn mình sẽ không có cảm giác này.

Điều này chứng tỏ, Nhậm Kiến Tường rất đặc biệt, khi biết Nhậm Kiến Tường là tay đấm tự do, hắn mới nảy sinh ý định kết bạn.

“Trở thành tay đấm của phòng boxing Diệt Thế chúng tôi có rất nhiều lợi ích, ví dụ như…”

“Đủ rồi, tay đấm của phòng boxing mấy người cũng chỉ là rác rưởi đối với tôi mà thôi!”, Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.

Nhất thời, sắc mặt Ngô Hiên trở nên lạnh lùng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, chàng thanh niên trẻ trước mặt hắn hình như đang mang nỗi căm hận rất sâu với hắn.

“Anh là cái thá gì, sao dám nói chuyện với anh Hiên như vậy?”, cô gái váy đỏ trước giờ không thèm nhìn thấy ai, cứ thế định giáng một bạt tai về phía mặt Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường cầm tay cô ta, trở tay đánh trả một bạt tai.

“Anh dám đánh tôi!”

Cô gái áo đỏ sờ năm dấu ngón tay trên mặt mình, hỏi với vẻ không thể tin được.

Đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện lớn tiếng với cô ta, thế mà giờ cô ta lại bị người xa lạ tát một bạt tai.

“Chỉ có mình cô được ra tay, chẳng lẽ người khác không được trả đũa ư? Nực cười!”, Nhậm Kiến Tường cười khẩy.

“Người anh em, nếu đã như thế, hôm nay anh cũng đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi cửa này!”

Sắc mặt Ngô Hiên càng u ám.

“Dám đánh người phụ nữ của tôi, kết cục của anh sẽ không dễ coi đâu”.

Ngô Hiên vốn còn định lôi kéo Nhậm Kiến Tường, hắn cảm thấy Nhậm Kiến Tường là một nhân tài, nhưng bây giờ không cần phải nói gì nữa, trong mắt Ngô Hiên, Nhậm Kiến Tường đã là một người chết.

Ngô Hiên kéo cô gái váy đỏ bỏ đi, điều này khiến Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, anh tưởng rằng tên Ngô Hiên này sẽ nổi điên ngay tại chỗ, không ngờ hắn có thể nhẫn nhịn được.

Dù Nhậm Kiến Tường không sợ, nhưng chim ưng ẩn nấp trong bóng tối còn khó đối phó hơn loài cọp bước đi ngoài sáng nhiều.

Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, sau khi kiểm tra xong, Nhậm Kiến Tường lên sàn đấu, Danu đứng đối diện giơ tay làm động tác cắt cổ với Nhậm Kiến Tường.

“Ôi! Thằng nhóc này không phải là kẻ vừa mới đặt cược một trăm nghìn tệ kia sao? Thì ra cậu ta chính là Diệp Thần sẽ đối đầu với Danu”.

“Chính là cậu ta! Tôi vẫn nhớ cái mặt nạ này, đúng là nực cười! Hôm nay thì hay rồi, chẳng những bỗng dưng thua mất một trăm nghìn tệ, lại còn bị đánh một trận tơi bời, đúng là lâu lắm rồi mới thấy kẻ ngu như vậy”.

“Với vóc dáng này của cậu ta, tôi chắc chắn cậu ta sẽ không đỡ nổi ba cú đấm của Danu đâu”.

“Anh đánh giá cậu ta cao quá rồi, với cơ thể tong teo đó thì bị đánh một cú đã rớt thẳng xuống đài rồi”.



Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao dưới sàn đấu, Danu rất đắc ý, gã đi đến bên cạnh Nhậm Kiến Tường, nói bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được.

“Đắc tội với cậu chủ Ngô thì mày chuẩn bị chết trong phòng boxing này đi!”

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, không thèm đáp lại.

Ở nơi khác trong phòng boxing ngầm, hai người phục vụ trẻ tuổi và một người đàn ông mặc đồ xám đang đứng đó.

“Tiểu Lộc à, có phải cô bị ngu rồi không? Cô thật sự tin lời của tên điên kia mà đặt cược mười nghìn tệ cho hắn thắng ư? Cô điên rồi hả?”

“Đúng thế! Tiểu Lộc, đừng ngốc như thế”, người đàn ông kia nói, không hề che giấu tình yêu dành cho Tiểu Lộc ánh trong mắt.

“Không biết tại sao, tôi lại thấy tin tưởng anh ta, hơn nữa nếu anh ta thắng thật thì đã đủ ba trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật cho mẹ tôi rồi”.

Tiểu Lộc đáp lại với giọng điệu ngây thơ, thật ra thì nếu mẹ cô ta không ngã bệnh, cô ta cũng không đến làm việc ở phòng boxing này.

“Hơn nữa, không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy anh ta có thể thắng, tôi tin tưởng anh ta!”

Vừa nói, trong đầu Tiểu Lộc lại vang lên câu nói kia: “Cảm ơn em gái Tiểu Lộc đã quan tâm, lát nữa nhớ cược tôi thắng nha!”

Người đàn ông áo xám bên cạnh giận dữ, trong ánh mắt Tiểu Lộc dành cho Nhậm Kiến Tường tràn đầy vẻ tò mò và ánh sao. Gã theo đuổi Tiểu Lộc như vậy mà vẫn không bằng Nhậm Kiến Tường chỉ mới có duyên gặp Tiểu Lộc một lần, gã hận đến mức chỉ mong Nhậm Kiến Tường bị Danu đánh chết tại chỗ.

“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem hắn sẽ chết thế nào, nếu muốn đánh thắng Danu thì hắn còn kém xa lắm, bây giờ anh sẽ đi tìm cậu chủ Ngô, để anh ấy bảo Danu ra tay nặng chút nữa, tốt nhất là khiến thằng ngu không biết trời cao đất rộng là gì kia bị đánh rớt xuống võ đài”.

Không ngờ gã đàn ông áo xám đột nhiên như biến thành người khác, Tiểu Lộc tức giận nói: “Anh định làm gì?”

“Anh làm gì ư? Không phải em thích hắn sao? Vậy anh muốn hắn phải chết!”

Tiểu Lộc không biết giải thích thế nào: “Tôi nói tôi thích anh ta bao giờ?”

“Ánh mắt em đã bán đứng hết thảy rồi, em cứ chờ đó! Anh sẽ đi tìm cậu chủ Ngô ngay bây giờ!”

Tiểu Lộc định ngăn gã đàn ông áo xám lại nhưng không có hiệu quả.

Gã đàn ông áo xám này tên là Lưu Kỳ, theo đuổi Tiểu Lộc mới ba tháng, Tiểu Lộc từ chối vô số lần nhưng Lưu Kỳ cứ dây dưa mãi không thôi, hôm nay Tiểu Lộc không quan tâm đến cảm nhận của gã mà lại tin tưởng vào một người đàn ông xa lạ chỉ mới gặp một lần, khiến Lưu Kỳ điên tiết.

“Tiểu Lộc, đừng giận, tên Lưu Kỳ kia cũng không phải người tốt lành gì, luôn mồm nói sẽ bảo vệ cậu cả đời nhưng ngay cả ba trăm nghìn tệ tiền thuốc của mẹ cậu mà tôi cũng chưa từng thấy anh ta tỏ ý muốn giúp đỡ, loại đàn ông này không đáng tiếc nuối”, người bạn phục vụ cùng tuổi bên cạnh Tiểu Lộc khuyên nhủ.

Tiểu Lộc định nói thêm, nhưng đồng hồ quả lắc trên tường đã điểm mười giờ đúng, Tiểu Lộc sốt sắng chuyển mắt nhìn lên phòng boxing, tự mình lẩm bẩm.

“Anh nhất định phải thắng nhé!”

“Bắt đầu rồi!”

Ngô Hiên và cô gái váy đỏ trên ghế VIP ở lầu hai cùng nhìn chăm chăm lên sàn đấu, hắn đã ra lệnh cho Danu rằng, nhất định không để cho Diệp Thần sống sót xuống sàn.

“Thằng nhãi, mày sẽ chết rất khó coi!”

Một bên, Lưu Kỳ cười khẩy nói, ban nãy gã đã nhận được tin, hóa ra Diệp Thần này cũng đắc tội với cậu chủ Ngô, thế thì cũng bớt phải vòng vo, gã từng nghe nói cậu chủ Ngô này có thù tất báo.

“Thằng nhãi! Chết đi!”

Trọng tài vừa ra lệnh, Danu đã mất kiên nhẫn, vội tung ra một đòn đánh mạnh, gã muốn đánh Nhậm Kiến Tường thành thịt nát, đến lúc đó, thế lực nhà họ Ngô chỉ cần bồi thường chút tiền lẻ, mà gã thì sẽ ôm được phần thưởng thật lớn, đây là cam kết giữa gã và cậu chủ Ngô.

Nhậm Kiến Tường đổi đấm thành chưởng, định thực hiện một cú đáp trả, nhưng lần này anh cũng tính sai, sức mạnh của Danu khác với người thường, lực đấm lần này có thể đánh chết một con cọp.

Nhậm Kiến Tường bị đánh trúng một cú nhưng anh không hề hoảng sợ, vội lui về sau mấy bước, âm thầm dồn lực.

“Thằng nhóc này đánh cũng được đấy!”

“Đúng thế! Bị Danu đánh một quyền mà chỉ lui có hai ba bước!”



Trong mắt người xem, Nhậm Kiến Tường như vậy đã coi như không tệ rồi.
Chương 55: Diệp Thần ra oai phủ đầu

“Đánh hay lắm!”

Cô gái mặc váy đỏ không quan tâm tới hình tượng mà hô lên một tiếng, không cần nghĩ cũng biết cô gái mặc váy đỏ này hận Nhậm Kiến Tường thấu xương.

Tiểu Lộc chắp hai tay trước ngực, không ngừng cầu nguyện.

Thua tiền không quan trọng, lúc này cô ta chỉ hy vọng Nhậm Kiến Tường đừng xảy ra chuyện gì.

Người thanh niên đeo mặt nạ mới gặp một lần này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, cô ta cũng không biết vì sao, có thể là vì đôi mắt sâu thẳm kia cũng nên!

Bên trên võ đài, Danu đang hống hách bật cười: “Thằng ranh! Tao vẫn chưa dùng toàn lực mà mày đã không chống đỡ nổi rồi à?”

Vừa dứt lời, Danu đã tung một cú đá về phía Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường bật cười lạnh lùng, dồn sức lên hai chân, không tránh không né, anh định đỡ lấy đòn công kích của Danu thêm lần nữa.

“Tên này điên rồi sao?”

“Xem ra đòn đánh khi trước của Danu khiến cậu ta bị ngu luôn rồi!”



Không ngờ cảnh tượng xuất hiện tiếp theo lại khiến cho mấy người đang bàn tán kia phải câm mồm lại.

Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường vẫn bình thản đứng trên sàn đấu, Danu lại dùng hai tay ôm lấy chân phải, mặt mũi nhăn nhó đầy đau đớn, rõ ràng gã đã bị gãy chân.

“Sao có thể, vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”

Ngô Hiên đấm vào thành ghế, ban nãy hắn đã nhìn thấy rất rõ, Nhậm Kiến Tường lại lựa chọn chống đỡ, thế nhưng kỳ lạ là Nhậm Kiến Tường lại thắng.

“Thằng ranh này quả nhiên có chút bản lĩnh!”

“Anh Hiên! Em không cần biết, dù thế nào thì anh cũng phải báo thù cho em, ban nãy hắn dám đánh em ở trước mặt anh, em không muốn sống nữa”.

“Em yên tâm, đắc tội với anh, thằng ranh này không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Ngô Hiên an ủi, phất tay lên, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào trong phòng bao.

“Đi, gọi Thiên Hằng tới đây cho tôi, cậu nói với anh ta nếu như đánh thắng thằng ranh trên sàn đấu kia thì có thể nhận được khoản thù lao mười triệu tệ”.

Sau khi người đàn ông nhận lệnh, Ngô Hiên lại ngồi xuống ghế tự mình lẩm bẩm.

“Thiên Hằng mà ra tay thì dù mày có thêm mấy cái mạng cũng không đủ!”

“Tô Tô, đừng khóc nữa, anh sẽ báo thù cho em!”

Nghe thấy lời này, cô gái mặc váy đỏ từ từ ngừng khóc, ngồi trên người Ngô Hiên không yên phận cử động đủ kiểu, khoé miệng Ngô Hiên lộ ra nụ cười miên man, tay đã bắt đầu di chuyển đầy ám muội.

Chân của Danu đã bị gãy, gã không đứng vững nổi nữa, gã cũng biết mình thua trong lượt đấu này rồi.

“Tôi nhận thua!”

Danu vẫn chưa kịp thốt chữ thua ra khỏi miệng, Nhậm Kiến Tường đã đi tới trước mặt rồi tung thêm một cú đá thẳng vào xương sườn của Danu.

“Khụ!”

Danu phun ra vài ngụm máu, gã có cảm giác xương sườn mình cũng đã gãy nát mất mấy khúc.

“Ha ha! Không phải mày nói tao không thể sống sót rời khỏi võ đài sao?”

Danu nằm trên võ đài, trong lòng khổ sở không nói nên lời, cú đá vừa nãy khiến cho ngay cả sức lực nói chuyện gã cũng không còn nữa.

Bình thản nói một câu, Nhậm Kiến Tường quay người bước xuống, không còn quan tâm tới gã.

“Còn có lần sau thì mày chỉ còn là một cái xác mà thôi!”

“Anh ta thật sự thắng rồi!”

Tiểu Lộc rõ ràng không thể tin nổi.

Mặc dù cô ta cảm thấy Nhậm Kiến Tường là một người thần bí, không chắc có thể mang tới niềm vui cho cô ta, thế nhưng khi thật sự chiến thắng trận đấu này thì Tiểu Lộc lại cảm thấy không chân thật chút nào, Danu này là một kẻ thâm độc có tiếng, một đấm có sức nặng cả ngàn cân thế nhưng lại thất bại trong tay Diệp Thần.

“Bệnh của mẹ có tiền chữa trị rồi! Đúng là tốt quá…”

Tiểu Lộc vui vẻ tới quầy thu ngân nhận tiền, phòng boxing không có quy định nhân viên công tác không thể đặt cược nên cô ta có thể quang minh chính đại nhận tiền.

“Phế vật!”

Lưu Kỳ nhìn Danu hết sức thảm hại trên sàn đấu, khinh bỉ nói.

Sau khi nhận ba trăm nghìn tệ của mình, Tiểu Lộc đi tới bên cạnh Nhậm Kiến Tường, vui vẻ nói cảm ơn anh.

“Cảm ơn anh! Tôi cược anh thắng, anh thật sự thắng rồi!”

Nhậm Kiến Tường vốn dĩ chỉ tuỳ ý nói một câu, không ngờ Tiểu Lộc lại tin thật: “Nếu như lát nữa tôi vẫn còn đấu tiếp thì nhớ tiếp tục cược tôi thắng nhé!”

Nhậm Kiến Tường cảm nhận được mặc dù Tiểu Lộc ăn mặc hơi hở hang nhưng bản chất vẫn rất đơn thuần, cách ăn mặc cũng chỉ là do ông chủ yêu cầu chứ không phải do cô ta tự nguyện.

“Thế thì tôi không chắc đâu!”

Tiểu Lộc hóm hỉnh nói, sau đó cô ta lại phát hiện ra Nhậm Kiến Tường ban nãy vẫn còn đứng bên cạnh đã không còn thấy đâu nữa.

“Hừ!”, Tiểu Lộc tức tối hừ một tiếng, cô ta không ngờ Nhậm Kiến Tường lại không chào hỏi một tiếng đã đi luôn rồi.

“Quên không hỏi phương thức liên hệ!”, Tiểu Lộc nghĩ ngợi, sau đó lại ngại ngùng tự nói với chính mình: “Tiểu Lộc à! Mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ!”

Chẳng mấy chốc, Nhậm Kiến Tường lại đứng trên võ đài thêm lần nữa.

Mọi người đều hơi nghi hoặc, trên màn hình không hiển thị Diệp Thần này vẫn còn thi đấu, tại sao Diệp Thần vẫn còn đứng trên võ đài?

“Mọi người trật tự đi, bởi vì không có nhiều thời gian nên tôi quyết định khiêu chiến với các võ sĩ chủ lực, chỉ cần là võ sĩ của phòng boxing Diệt Thế thì đều có thể đánh với tôi, nếu như tôi thua một trận thì sẽ cống nộp một trăm triệu tệ”.

“Đây chính là Diệp Thần sao? Lại ngông cuồng như vậy!”

“Cậu ta thực sự cho rằng đánh bại được Danu là có thể tác oai tác quái ở phòng boxing Diệt Thế hay sao? Mặc dù Danu mạnh nhưng ở trên bảng Diệt Thế cũng chỉ xếp hạng tám mà thôi!”



Bên dưới lại bắt đầu bàn tán.

“Diệp Thần oai phong, Diệp Thần, Diệp Thần!”

Có một số ít người giờ đã trở thành fans hâm mộ của Diệp Thần.

Võ sĩ của phòng boxing Diệt Thế đã hiểu rõ, hiện giờ có một ngôi sao mới ra đời, hơn nữa cường thế còn lấn át Danu, bọn họ cũng muốn nhìn xem Diệp Thần có thể bước tới độ cao thế nào.

“Tao còn sợ mày chạy mất rồi nữa chứ!”, Ngô Hiên lạnh lùng nói, hành động này của Nhậm Kiến Tường rất hợp ý hắn, đợi lát nữa Thiên Hằng tới, hắn phải bắt Nhậm Kiến Tường chết trên võ đài.

“Để tao, thằng ranh, đừng tưởng rằng dùng mấy món võ mèo thắng được Danu là mày đã thật sự vô địch rồi”.

Lúc này, một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy lên trên võ đài.

“Mau nhìn, là Mesten, Mesten lên rồi…”

“Lần này Diệp Thần kia thật sự đã đá trúng miếng sắt rồi, cơ thể Mesten nhẹ như chim yến, trình độ lại là những chiêu thức hết sức thâm hiểm, hơn nữa hắn lại là nhân vật xếp hạng năm trên bảng Diệt Thế, võ sĩ ở đẳng cấp này ngay cả quản lý cũng khó mà mời được, không ngờ Diệp Thần vừa mới có chút thành tích đã gặp ngay Mesten, Diệp Thần này e rằng sắp tàn phế rồi!”

“Đúng thế! Cuộc đối đầu giữa Danu và Mesten lần trước, ba hiệp, chỉ ba hiệp mà Danu đã thua không còn mảnh giáp, Diệp Thần này e rằng khó rồi đây!”



Bên dưới bàn tán không ngừng, chỉ có điều những người này đều không thể ngờ được Nhậm Kiến Tường chỉ đấu hai hiệp đã đánh bại được Danu.

Có lẽ là Nhậm Kiến Tường đã thắng quá bất ngờ và nhanh chóng, chưa để lại cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc.

Mesten nhảy lên võ đài, lúc đáp đất còn không phát ra chút âm thanh nào, hắn đã hơn ba mươi tuổi, lúc đối diện với Nhậm Kiến Tường thì khẽ mỉm cười, kẻ không biết tình hình còn tưởng rằng hai người là bạn bè.

“Thằng ranh! Thật không ngờ! Mày đánh người anh em của tao, tao cũng nên ra mặt thay cậu ta đòi lại công bằng!”

Mesten chỉ vào chân phải của Nhậm Kiến Tường, khẽ cười: “Mày khiến cậu ta bị thương ở đâu thì tao sẽ khiến mày bị thương ở chỗ đó!”

“Vậy thì phải xem mày có bản lĩnh đó hay không đã”.

Nhậm Kiến Tường nhẹ giọng đáp, mặc dù Mesten này khó đối phó hơn Danu mấy phần, thế nhưng đối với anh mà nói cũng chẳng có khác biệt gì lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom