• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông bố chiến thần (1 Viewer)

  • Chương 147-150

“Cược, cược thế nào?”

Khi các thực tập sinh nghe những lời này, tất cả đều có chút khó hiểu.

“Cược xem ngày mai Bách Lý Vô Cầu có xuất hiện ở chỗ này không, nếu anh ta có mặt như đã hẹn thì các người phải xin lỗi tôi”, Long Thiên Tiếu cười nhếch miệng và nói. Anh ta thừa biết Bách Lý Vô Cầu giống như một vị thần trong mắt những người này, nếu đã là thần thì sẽ có sự kiêu ngạo của thần, làm sao có thể dễ dàng đến một nơi như thành phố Lâm Giang, hơn nữa còn là vì một người không quen biết?

“Vậy thì không vấn đề gì, nếu anh thua rồi thì anh cũng xin lỗi và nhận thua với chúng tôi, có được không?”, có thực tập sinh đứng sau Tạ Trường Lâm nói.

“Như thế không được”, Long Thiên Tiếu dường như nói mà không cần suy nghĩ.


“Tại sao?”, mọi người hỏi.

“Nếu như tôi cúi đầu xin lỗi và nhận sai với các người, tôi sợ các người nhận không nổi. Long Thiên Tiếu tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng cúi đầu với ai!”

Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt lãnh đạm. Mọi người nghe xong đều bàn tán xôn xao.

“Anh nghĩ anh là ai thế? Anh xin lỗi, nhận sai với chúng tôi còn sợ chúng tôi nhận không nổi hay sao?”

“Đúng thế, anh nghĩ mình là cái thá gì chứ?”

“Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi”, đám đông nghe vậy đều có chút khó chịu, bọn họ chưa từng thấy một người kiêu ngạo như vậy, không coi ai ra gì.

“Anh thanh niên ơi, ông già như tôi có thể nhận nổi lời xin lỗi của anh không?”

Lúc này, Tạ Trường Lâm lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt không được tốt lắm. Ông ta chưa từng thấy người nhà bệnh nhân nào kiêu ngạo như vậy, không chỉ kiêu ngạo mà còn nói có thể mời được thần y Bách Lý Vô Cầu, đúng là ăn nói vớ vẩn.

Long Vận Nhi đứng ở bên cạnh, nghe thấy những lời này, ra sức đưa mắt ra hiệu với Long Thiên Tiếu, bảo anh đừng nói linh tinh nữa. Long Thiên Tiếu cũng nhìn thấy ánh mắt của Long Vận Nhi rồi nhưng anh không để ý, mà vẫn làm theo ý mình.

“Ông cũng nhận không nổi’, Long Thiên Tiếu nhìn Tạ Trường Lâm, nói một cách kiêu ngạo.

“Anh…”

Tạ Trường Lâm muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, có chút khó chịu.

“Viện Trưởng Tạ, chú Long Thiên Tiếu đây là bạn của bố cháu, chú ấy tuổi trẻ hiếu thắng, mong ông đừng để ý”.

Lúc này, Tần Tiểu Manh cất tiếng nói, thực ra cô bé cũng không tin là Long Thiên Tiếu có thể mời được vị thần y trong lời đồn đến, vị bác sĩ đó nếu có thể dễ dàng mời được đến thế thì không phải là thần y nữa rồi”.

Bách Lý Vô Cầu là ai? Nhà họ Tần là nhà giàu số một ở thành phố Lâm Giang này mà cũng không mời được một nhật vật như vậy

“Tôi thấy không giống kiểu tuổi trẻ hiếu thắng, cô Tiểu Manh đây còn trẻ hơn anh ta nhiều nhưng tôi cũng không thấy cô Tiểu Manh tuổi trẻ hiếu thắng”.

Tạ Trường Lâm nói một cách tức giận, một người bình thường thôi sao lại có thể kiêu ngạo và không coi ai ra gì như vậy?

Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy cũng có chút xấu hổ, không biết nên đối đáp như thế nào.

“Vậy anh nói xem, nếu là anh thua thì anh sẽ như thế nào?”, Tạ Trường Lâm kiềm nén cơn giận và hỏi. Dù sao thì người này cũng là bạn của bố Tần Tiểu Manh, nghe cách nói của Tần Tiểu Manh thì người này và Tần Viễn Lâm còn có chút quan hệ, giờ phút này ông ta chỉ đành kiềm nén cơn tức giận.

“Tôi có tiền”, Long Thiên Tiếu nói một cách đơn giản và gay gắt.

“Nếu đã như thế, nếu như anh lấy thì anh phải đền năm mươi ngàn tệ cho chúng tôi. Tôi có mấy học sinh đều xuất thân từ gia đình khó khăn, nếu anh đã đồng ý bỏ tiền ra thi chúng tôi đương nhiên rất vui, vừa hay có thể giải quyết được một chút khó khăn trong cuộc sống”, Tạ Trường Lâm sau khi nghe xong liền thuận nước đẩy thuyền nói.



“Như thế thì còn gì bằng, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến sự xuất hiện của Bạch Lý Vô Cầu tại đây”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng gật đầu, anh cũng đồng ý với đề nghị của Tạ Trường Lâm.

“Cô gái à, ông muốn nhờ cháu làm chứng chuyện này, không để một số người ăn nói lung tung”.

Tạ Trường Lâm nhìn Tần Tiểu Manh, chắp hai tay vào nhau, nói một cách vô cùng nghiêm túc.

“Ông yên tâm ạ, cháu đã nhìn thấy việc này, chú ấy không thể chơi xấu được”.

Tần Tiểu Manh nói. Cô bé cũng cho rằng Long Thiên Tiếu không thể mời được Bách Lý Vô Cầu, nhưng nhớ đến lời nói của bố mình rằng lai lịch của Long Thiên Tiếu rất đặc biệt, trong lòng cô bé lại do dự, không lẽ Long Thiên Tiếu này lại thật sự có quan hệ gì với thần y Bách Lý Vô Cầu, thậm chí là bạn bè?

“Hừ… Nếu đã như vậy thì chúng tôi đi trước. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh một tiếng, chân của bố anh nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ”.

Tạ Trường Lâm hừ lạnh một tiếng, lúc rời đi lại nói ra một câu như vậy, sau khi nói xong liền cùng một nhóm thực tập sinh rời đi.

“Anh ơi, anh tranh cãi với ông ta làm gì?”

Long Vận Nhi có chút không nói nên lời, nếu đã biết người đó là viện trưởng của bệnh viện Long Hà thì tại sao còn đi đắc tội với người ta làm gì?

“Đúng thế, ông chú này, không phải cháu nói chú đâu nhưng mà chú lắm tiền quá mà không có chỗ tiêu à? Bố cháu nói rồi, không thể mời được cái gì mà Bách Lý Vô Cầu đó, chú tỉnh táo lại đi!”

Tần Tiểu Manh cũng công kích không thương tiếc.

“Ngộ nhỡ anh ta không đến thì sao?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng không để ý, chỉ cười nhẹ. Tần Tiểu Manh cũng không còn gì để nói, chỉ thở dài một cách bất lực.

“Bây giờ chú cũng ở đây rồi, chắc không còn cần cháu ở chỗ này làm gì nữa nhỉ?”, Tần Tiểu Manh lại nói.

“Không còn việc gì nữa, nếu cháu bận thì có thể đi”, Long Thiên tiếu nói một cách lãnh đạm.

“Vậy được, có chuyện gì thì gọi điện cho cháu”.

Tần Tiểu Manh nói, tay làm động tác giống như đang gọi điện thoại, sau đó chào tạm biệt đám người Lý Bình rồi đi khỏi bệnh viện.

“Chỗ này là bệnh viện cao cấp, sẽ có bữa ăn dinh dưỡng riêng, hai ngày này bố cứ ăn ở đây đi!”, Long Thiên Tiếu nói.

“Không vấn đề gì, bố ăn gì cũng được, chúng ta xuất thân như vậy còn có thể kén ăn hay sao?”

Long Đức Phúc nghe vậy liền cười bất đắc dĩ. Ông chưa bao giờ ở trong phòng bệnh cao cấp như này, đồ ăn ở bệnh viện cao cấp còn có thể dở sao?

“Như vậy thì bố cứ ở đây đi nhé, con đưa mọi người ra ngoài ăn cơm. Buổi tối thì để mẹ ở lại đây cùng bố là được rồi”.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Long Thiên Tiếu nói.

“Không cần đâu, bố không cần ai chăm, chỗ này có hộ lý, không cần đâu. Ngày mai, mẹ con còn phải dậy sớm bán đồ ăn sáng”.

Long Đức Phúc phất phất tay và nói.

“Đừng lo cái quầy bán đồ ăn sáng nữa. Đợi mọi việc ổn định rồi, nếu mẹ vẫn muốn làm chút việc gì đấy, con sẽ mở một cửa hàng để mẹ buôn bán”, Long Thiên Tiếu sau khi nghe vậy liền nói. Một quầy hàng nhỏ bán đồ ăn sáng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa phải thức khuya dậy sớm, quá vất vả.

“Thằng bé ngốc, mở cửa hàng không cần tiền hay sao? Đừng nhắc lại chuyện đó nữa”, Lý Bình nghe vậy, trong lòng tuy rằng vui mừng nhưng ngoài mặt lại nói một cách trách móc.

“Tiền không thành vấn đề, mẹ đừng lo lắng nữa, con có thể lo liệu được”, Long Thiên Tiếu cười nói.
“Cái thằng này, có tiền cũng không thể tiêu như thế, có tiền cũng là tiền của con, con kiếm tiền chẳng lẽ không vất vả hay sao? Mới có một tý tiền, đừng tiêu lung tung!”

Lý Bình có chút bất lực nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng chỉ cười cười, bố mẹ anh vất vả cả đời quen rồi nên mới thế.

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con tự biết suy nghĩ”, Long Thiên Tiếu nói.

“Bây giờ đã hơn bốn giờ, Tuyết Cầm với Tiểu Tịch cũng sắp tan học rồi. Con phải đi đón bọn họ đây, chỗ chúng ta ăn cơm gần trung tâm thương mại Tiềm Long”, Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ và nói.

“Trung tâm thương mại Tiềm Long ở gần đây, cách đây mấy phút đi đường. Sau khi anh đón được chị dâu và Tiểu Tịch thì gọi điện cho em, em với mẹ đi bộ qua là được”, Long Vận Nhi nói.



“Được, vậy anh đi đây”, Long Thiên Tiếu nghe xong liền nói, sau đó xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện

Bệnh viện Long Hòa gần Tập đoàn Cố Thị hơn chút nên Long Thiên Tiếu quyết định đón Cố Tuyết Cầm trước.

Khoảng mười phút là anh đã tới trước cửa Tập đoàn Cố Thị. Lúc anh tới thì Cố Thị vẫn chưa hết giờ làm việc, bên ngoài còn ít người.

Anh tìm một chỗ để đậu xe sau đó nhắn tin cho Cố Tuyết Cầm nói rằng anh đến đón cô.

“Tôi biết rồi, xuống ngay đây”.

Cố Tuyết Cầm trả lời tin nhắn rất nhanh, đoạn cuối tin nhắn còn đính thêm stiker trái tim màu hồng. Long Thiên Tiếu nhìn thấy, miệng bất giác cong lên.

Anh mở cửa xe, bước xuống, anh không nói với Cố Tuyết Cầm về việc mình lại mua một con xe mới, muốn cho cô một bất ngờ, cũng là sợ cô vì chuyện này mà giận anh.

Sau khi xuống xe, anh dựa vào chiếc Audi A6, trong tay cầm điện thoại di động, đọc báo.

Khoảng hai, ba phút sau thì Tập đoàn Cố Thị cuối cùng cũng hết giờ làm việc, rất nhiều người từ bên trong tòa nhà Cố Thị đi ra, từng tốp nam nữ xì xào bàn tán.

Vị trí Long Thiên Tiếu dừng xe tương đối dễ thấy. Bất kỳ ai tan làm đi ra, chỉ cần liếc mắt là cũng có thể thấy chỗ Long Thiên Tiếu đứng.

“Chậc chậc chậc, người đó là ai vậy, trông khá đẹp trai đó!”

“Anh ta dựa vào cái xe đó. Nếu như không nhầm thì cái xe đó chính là chiếc Audi A6 đời mới của năm nay”.

“Chiếc xe đó ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm ngàn tệ, hình như anh ta đang đợi ai đó”.

Rất nhiều cô gái đi ra từ tòa nhà Cố Thị đều lén nhìn Long Thiên Tiếu và bàn luận to nhỏ. Những cô gái trẻ trung mơ mộng nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của Long Thiên Tiếu thậm chí còn đỏ mặt.

Long Thiên Tiếu tuy rằng đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi nhưng mà trông trẻ hơn tuổi, trông như chỉ mới ngoài hai mươi. Một người đàn ông đẹp trai lại có khả năng tài chính nhất định thì thường được chào đón trong xã hội.

Rõ ràng, Long Thiên Tiếu đươc coi là người như thế vào lúc này.

Rất nhiều cô gái chỉ dám nhìn lén, chỉ bước chậm lại chứ không dám tới bắt chuyện, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

“Anh gì ơi, anh đang đợi ai à?”

Lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền đến, một cô gái cao gầy, mặc một bộ váy ngắn, đi giày cao gót và xách túi đi tới. Cô gái cao gầy có một đôi chân dài với tất da chân màu đen, thân hình có đường cong, đôi môi đỏ rực có thể khiến đàn ông nổi lên dục vọng trong phút chốc, một cái nháy mắt càng tăng thêm phần quyến rũ.

Long Thiên Tiếu nghe thấy tiếng nói, rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn cô gái dường như là người nơi này và nói: “Đúng là đang đợi người, sao thế?”

“Em, Cao Nguyệt Hinh, có vinh hạnh được trở thành người anh đợi không?”



Cô gái cao gầy để hai tay trước bụng, vẻ dè dặt, cắn môi và nói. Thậm chí lúc nói chuyện, trên mặt còn xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

“Lương của cô rất cao đúng không?”, cô gái hỏi một đằng, Long Thiên Tiếu trả lời một nẻo.

“Là sao?”, cô gái có chút không hiểu, liền hỏi.

“Không phải cô nói lương của cô rất cao hay sao?”, Long Thiên Tiếu chớp mắt, cô gái sau khi nghe thế thì ngây ra một lúc rồi mới hiểu ý của anh.

“Trời ơi, ông anh thật xấu xa, lấy người ta ra làm trò đùa. Người ta nói là tên của người ta là Cao Nguyệt Hinh, Cao trong từ Cao Nhĩ Phu(Golf), Nguyệt trong từ ánh trăng, Hinh trong từ ấm áp, hạnh phúc”.

Người phụ nữ uốn éo thân hình, nói một cách trách móc.

“Ồ, thì ra là thế?”, Long Thiên Tiếu bày ra bộ dạng đã hiểu rõ.

“Anh đẹp trai ơi, người ta hôm nay quên đem theo chìa khóa rồi, tối nay không về được nhà rồi, hay là anh mời em ăn cơm đi”, người phụ nữ lại gợi ý một lần nữa.

“Cô lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Long Thiên Tiếu vẫy tay với cô gái, sau đó nói. Cô gái nghe vậy thì trong lòng rất vui, đàn ông đều như thế, cắn câu rồi. Cô ta đã có vô số chiến tích, với nhan sắc của cô ta, ai có thể kìm lòng được mà không cắn câu.

Vì thế, cô gái đi tới, dỏng tai lên nghe.

Long Thiên Tiếu cũng ghé vào bên tai cô ta nói nhỏ điều gì đó, sắc mặt của cô gái đột nhiên thay đổi, khóe miệng giật giật, vẻ mặt có chút đờ đẫn, sau đó xoay người rời đi.

“Đồ thần kinh, có gì ghê gớm chứ, có chút tiền thì có gì ghê gớm? Con mẹ nó, dựa vào đâu mà coi thường bà đây, chê ngực bà đây không đủ lớn hay chân không đủ dài?”

Sau khi người phụ nữ hồi phục lại tinh thần, cô ta nghiến răng, không nhịn được mà mắng. Long Thiên Tiếu tất nhiên là nghe thấy những lời mắng chửi này, nhưng anh không hề để ý, liếc nhìn bóng lưng cô gái rời đi và lắc đầu.

Thân hình của cô gái xem như không đến nỗi nào, khuôn mặt cũng xinh đẹp. Nhưng so với Cố Tuyết Cầm thì kém một trời, một vực. Anh đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, giờ không thể nuốt nổi loại thức ăn kém chất lượng này, không phải là không ngon mà là ăn vào không đảm bảo an toàn thực phẩm.

“Này, vừa nãy anh với người phụ nữ đó thì thầm cái gì thế?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đi tới, cô đã trông thấy hết một màn vừa nãy, đang phồng má nhìn có chút tức giận.

“Cô ta muốn quyến rũ tôi, nhưng bị tôi từ chối rồi”, Long Thiên Tiếu không kiêng kỵ cái gì, cũng không sợ xung quanh toàn là người, nói thẳng ra.

“Anh câm miệng!”

Long Thiên Tiếu không để ý nhưng Cố Tuyết Cầm lại cảm thấy xấu hổ, trừng mắt với Long Thiên Tiếu, tức giận nói.

“Tuân lệnh”, Long Thiên Tiếu chỉ đành cười đáp.

“Xe của anh đâu? Anh đứng dựa vào xe của người ta làm gì, nhỡ làm xước xe người ta thì tôi không có tiền đền đâu”.

Cố Tuyết Cầm nhìn xung quanh không thấy con xe máy của Long Thiên Tiếu, nghi ngờ hỏi.

“Bị xước cũng không cần đền”, Long Thiên Tiếu nói.

“Bớt bớt đi, đừng có đùa nữa!”, Cố Tuyết Cầm không vui nói.

“Không phải đùa, đây là xe của chúng ta, tôi vừa mua, cào xước xe của mình, chả nhẽ lại phải đền?”

Long Thiên Tiếu đứng thẳng dậy, bấm điều khiển trong tay, chiếc Audi nháy hai cái. Cố Tuyết Cầm nhìn thấy, có chút kinh ngạc. Cô làm sao có thể nghĩ rằng Long Thiên Tiếu trong nháy mắt lại mua một chiếc xe khác, tuy rằng chiếc xe này không đắt bằng BMW, nhưng vẫn là một chiếc xe tốt, không có vài trăm ngàn tệ, không mua được.

“Trời ơi, tôi nói Cố Tuyết Cầm cô tại sao lại chạy nhanh thế, thì ra chạy nhanh để đi hẹn hò với đàn ông nha!”, một giọng nói thong thả truyền đến vào ngay lúc đó.
Theo sau âm thanh có một người phụ nữ thân hình cao ráo quyến rũ bước tới, cô ấy không xinh bằng Cố Tuyết Cầm nhưng thân hình lại nóng bỏng hơn Cố Tuyết Cầm rất nhiều. Người đó không phải là Sở Uyển Tình – bạn thân của Cố Tuyết Cầm thì còn ai vào đây?

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy cô ấy, nghe tiếng nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.

“Sao cậu lại tới đây?”

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.

“Sao nào, cậu được phép gặp riêng đàn ông còn tớ thì không được phép tới đây à. Nhìn bộ dạng cậu là đang muốn giả vờ không quen biết tớ phải không, tình chị em như keo sơn của chúng ta thì sao?”

Sở Uyển Tình liếc Cố Tuyết Cầm một cái, rồi nói đùa.

“Cậu nói bậy bạ gì đó, cái gì mà gặp riêng đàn ông, anh ấy là…”

Cố Tuyết Cầm cứng họng, gặp riêng đàn ông, câu nói này cứ như cô có nhiều đàn ông lắm vậy.

“Được rồi, tớ biết mà, anh ta là người đàn ông của cậu đúng không? Long Thiên Tiếu, chồng của Tuyết Cầm nhà tôi”.



Sở Uyển Tình cắt ngang lời Cố Tuyết Cầm, nói xong lại đánh giá Long Thiên Tiếu một lượt từ trên xuống dưới.

“Xin chào, tôi là chồng của Tuyết Cầm”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền khẽ mỉm cười, đưa tay ra chào hỏi cô ấy. Sở Uyển Tình nghe xong cũng trịnh trọng đưa tay ra bắt.

“Sở Uyển Tình, chị em tốt của Tuyết Cầm”.

Sở Uyển Tình trịnh trọng giới thiệu bản thân, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát Long Thiên Tiếu. Cô và Long Thiên Tiếu chưa bao giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần, bây giờ nhìn mới thấy người đàn ông này đúng là cũng không tồi.

Không giống như những anh chàng đẹp trai bình thường, Long Thiên Tiếu có khí chất trưởng thành tự nhiên, phong thái điềm đạm, khiến người ta có cảm giác có thể tin tưởng.

“Rất vui được gặp cô”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Anh quen cô gái vừa nãy sao?”

Sở Uyển Tình lại hỏi, cảnh tượng vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy.

“Không quen. Cô ta nói lương cô ta rất cao, rồi còn muốn ngồi vào ghế phụ trên xe hơi cạnh tôi, tôi đến đón vợ tôi, sao có thể để cô ta ngồi vào ghế phụ được chứ?”

Long Thiên Tiếu lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói.

“Hừ... cô ta quả thực là Cao Nguyệt Hinh, nhưng Cao Nguyệt Hinh là tên của cô ta, Cao trong cao độ, Nguyệt trong ánh trăng, Hinh trong ấm áp”.

*“Lương tháng cao” đồng âm với tên “Cao Nguyệt Hinh”

Sở Uyển Tình che miệng cười nhẹ, không ngờ anh chồng ở rể trong tin đồn này ăn nói cũng khá thú vị.

“Đây là xe của anh?”

Ánh mắt Sở Uyển Tình lại rơi vào chiếc xe Audi A6 bên cạnh, cô hỏi.

“Tôi vừa mới mua”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Audi A6, chắc cũng phải sáu bảy trăm ngàn tệ, Cố Tuyết Cầm, cậu phát tài rồi hả?”

Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm, có chút kinh ngạc hỏi.

“Không phải tớ mua, tớ làm gì có nhiều tiền để mua xe vậy chứ?”

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời đáp lại.

“Không phải chứ, không phải cậu nói là anh ấy chưa bao giờ ra ngoài làm việc sao?”

Sở Uyển Tình có chút kinh ngạc, không lẽ chiếc xe này là do Long Thiên Tiếu mua sao? Không phải nói Long Thiên Tiếu là tên vô dụng chỉ biết ăn bám sao?

“Anh ấy có công việc. Tiền lương cũng không thấp”.

Cố Tuyết Cầm vội vàng đáp, như thể đang muốn giữ thể diện cho Long Thiên Tiếu.

“Chậc chậc chậc, công việc gì vậy, chắc hẳn là kiếm rất khá đúng không?”

Sở Uyển Tình có chút tò mò hỏi.

“Cậu quan tâm công việc gì làm gì, thôi, chúng tớ phải đi đây, ngày mai gặp lại!”

Cố Tuyết Cầm có chút không chịu nổi Sở Uyển Tình, lúc có cả Sở Uyển Tình và Long Thiên Tiếu ở đó, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô có cảm giác chỉ cần nơi nào có Sở Uyển Tình thì cô ấy cứ luôn gây chuyện với mình vậy.

“Này, cậu!”

Sở Uyển Tình còn muốn nói gì đó nhưng Cố Tuyết Cầm đã đẩy Long Thiên Tiếu ngồi vào ghế lái, đồng thời cũng ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

“Ngày mai gặp nhé!”

Cố Tuyết Cầm và Sở Uyển Tình vẫy tay coi như nói lời tạm biệt, sau đó để Long Thiên Tiếu lái xe, hai người lái xe rời đi.

“Chết tiệt, Cố Tuyết Cầm, cậu chạy cái gì chứ, bà đây là ma hay sao? Đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, sợ tớ cướp mất chồng hay gì? Cả ngày nói không thích này kia, giờ lại bày ra cái vẻ sợ người khác cướp mất. Phụ nữ đúng là hay thay đổi!”

Sở Uyển Tình nhìn Cố Tuyết Cầm rời đi, trong lòng không khỏi mắng một tiếng, thắp một nén nhang tỏ lòng kính trọng tình chị em như keo sơn của họ.

“Lúc nãy Cao Nguyệt Hinh nói gì với anh?”



Sau khi xe rời khỏi nhà họ Cố, Cố Tuyết Cầm mới hỏi.

“Không có gì, nói đủ các thể loại. Vừa nãy không phải nói với cô rồi sao, cô ta thấy đằng sau tôi có chiếc xe liền muốn thuê khách sạn với tôi, chỉ vậy thôi”.

Long Thiên Tiếu lái xe, vẻ mặt thản nhiên đáp.

“Sau đó thì sao, vừa nãy tôi nhìn thấy anh thì thầm bên tai cô ta nói gì đó. Rốt cuộc anh đã nói gì với cô ta”.

Cố Tuyết Cầm lại nói tiếp.

“Tôi nói với cô ta: Tôi đếm đến ba, cút!”

Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời đáp.

“Thực sự là như vậy?”

Cố Tuyết Cầm vẫn có chút hoài nghi.

“Thực sự là như vậy!”

Long Thiên Tiếu lại đáp.

“Tốt nhất đừng nói dối tôi. Tôi là muốn tốt cho anh, sợ anh bị lừa thôi. Người phụ nữ đó có tai tiếng gì trong nhà họ Cố thì ai ai cũng biết. Tôi nói cho anh biết, phụ nữ càng đẹp thì càng giỏi lừa người”.

Cố Tuyết Cầm nghe xong lời của Long Thiên Tiếu, trong lòng có chút nhẹ nhõm, sau đó liền muốn che đậy mà nói.

“Vậy chắc cô là người giỏi lừa người nhất”.

Long Thiên Tiếu nghe xong liền thuận theo chiều gió đáp.

“Tại sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi theo bản năng.

“Bởi vì cô xinh đẹp nhất”.

Long Thiên Tiếu cười nói đùa.

“Thôi đi, tôi nói nghiêm túc đó”.

Cố Tuyết Cầm nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ bừng, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

“Tôi nói cũng rất nghiêm túc”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Chỉ được cái dẻo miệng, nhàm chán”.

Cố Tuyết Cầm lườm Long Thiên Tiếu một cái, không vui đáp.

“Sau này không được giao du với bất kỳ người phụ nữ nào, biết chưa?”

Cố Tuyết Cầm lại nhấn mạnh nói.

“Đã rõ. Là con trai, ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân, tôi hiểu mà”.

Long Thiên Tiếu nghe xong gật đầu.

“Cái gì mà con trai, anh bao nhiêu tuổi mà tự mình cũng không biết sao? Cũng sắp gọi bằng chú được rồi”.

Cố Tuyết Cầm nghe xong trong lòng không nói nên lời, nhịn không nổi mà mỉa mai.

“Được thôi, chú thì chú”.

Long Thiên Tiếu có chút không nói nên lời.

“Bây giờ là đang đi đâu?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Bây giờ đón Tiểu Tịch đi ăn cơm. Mẹ và em tôi cũng ở đó. Hiếm khi mới được ở cùng nhau. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm!”

Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.

“Vậy thì tôi phải mua chút gì đó, tay không tới cũng không hay lắm?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy vội đáp.

“Đều là người nhà, mua gì chứ? Mẹ tôi không quan tâm mấy thứ này. Lần trước tới không phải đã mua rồi sao? Bây giờ không cần mua nữa đâu”.

Long Thiên Tiếu nghe xong liền từ chối.

“Thật sự không cần?”

Cố Tuyết Cầm hơi do dự.

“Thật sự không cần, chỉ là ăn bữa cơm, người một nhà cả, cần gì phải khách sáo?”

Long Thiên Tiếu lắc đầu, rất chắc chắn đáp.

“Được rồi!”

Cố Tuyết Cầm nghe xong, cắn môi, nghe theo lời của Long Thiên Tiếu.

Long Thiên Tiếu lái xe không bao lâu đã đến trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi, lúc này Lương Tuyết Oánh hẳn là đang đứng ở cửa cùng Long Tiểu Tịch đợi bọn họ, từ xa Long Thiên Tiếu đã nhìn thấy Lương Tuyết Oánh và Long Tiểu Tịch.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom