• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (2 Viewers)

  • ≗ Chương 2 ≗

Trong cơ quan có nhiều thanh niên nam nữ còn độc thân, thế nào cũng diễn ra mấy trò tình cảm mờ ám. Tuy nhiên, giữa ba người Tạ Cẩn Tri, Nhiễm Dư và Trang Xung không hề tồn tại vấn đề này.

Mục tiêu cuộc đời của Nhiễm Dư là gả cho người đàn ông đẹp trai và giàu có, Trang Xung không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Còn Trang Xung cả ngày chìm đắm trong trò chơi điện tử, cũng chẳng có hứng thú với phụ nữ.

Về phần Tạ Cẩn Tri, từ trước tới nay, quan điểm của cô về tình yêu là tìm một đối tượng độc nhất vô nhị, tâm hồn hòa hợp chứ không muốn tạm bợ. Vì vậy, sống đến nay đã hai mươi ba tuổi, cô vẫn là người phụ nữ có kinh nghiệm yêu đương bằng không. Trang Xung cũng chẳng thuộc phạm vi cân nhắc của cô.

Có lẽ do không tồn tại ý nghĩ khác về đối phương nên họ cư xử rất thoải mái, tình bạn càng ngày càng trở nên thân thiết.

Trong nhà hàng tràn ngập mùi thức ăn thơm nồng, nồi lẩu nóng hổi được bê lên. Vì có tâm sự nên Cẩn Tri một tay chống cằm, một tay pha nước chấm. Trang Xung vẫn tựa người vào thành sofa, chơi game trên di động như thường lệ.

Nhiễm Dư rót trà cho hai người, ho khẽ một tiếng rồi mở miệng: “Cẩn Tri! Gần đây cậu gặp phải chuyện gì thế? Thử nói ra xem nào! Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Cậu đừng giữ trong lòng nữa”.

Cô nàng vừa dứt lời, Trang Xung liền ngẩng đầu nhìn Cẩn Tri. Tuy anh không phát biểu ý kiến nhưng cử chỉ này cũng thể hiện sự quan tâm đến bạn bè.

Cẩn Tri đắn đo trong giây lát rồi lên tiếng: “Hai người muốn biết thật sao?”.

Nhiễm Dư gật đầu. Trang Xung im lặng chờ đợi.

Cẩn Tri dõi mắt về phía nồi lẩu bốc khói nghi ngút: “Có một số chuyện, mình định tự làm rõ, khi nào cần thiết sẽ kể với hai người”. Cô ngập ngừng vài giây: “Đây là sự việc rất khó giải thích, người bình thường cũng chẳng có cách nào lý giải”.

Có lẽ do giọng điệu của cô tương đối nghiêm túc nên bầu không khí tự nhiên trở nên căng thẳng. Nhiễm Dư mở to mắt, Trang Xung nhét di động vào túi quần, nhìn Cẩn Tri chăm chú.

“Cô mau nói đi.” Ánh mắt anh ta lấp lánh tia hứng thú.

Cẩn Tri quay sang anh ta: “Tôi nói chắc gì anh đã tin”.

“Tôi tin cô.”

Nhiễm Dư có chút sợ hãi nhưng cũng gật đầu: “Cậu nói đi. Khi nào đến tình tiết đáng sợ, mình sẽ bịt tai không nghe. Tuy nhiên, mình nhất định sẽ tin lời cậu”.

Cẩn Tri chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên là vào ba ngày trước. Tối hôm đó, mình có chút việc phải đến cơ quan. Qua cửa sổ, mình nhìn thấy mọi máy tính trong văn phòng đột nhiên khởi động. Mình đi vào định tắt máy nhưng không tài nào tắt nổi. Sau đó, một số máy bắt đầu di chuyển”.

***

Buổi tối, trời lại mưa lất phất. Tạ Cẩn Tri, Nhiễm Dư và Trang Xung đứng ở cửa tầng một thư viện. Hai cô gái vẫn mặc bộ đồ ban ngày, riêng Trang Xung đã quay về nhà. Vào thời khắc này, anh ta thay bộ đồ đen, đi giày thể thao màu đen. Anh ta đeo một chiếc ba lô khá to, không biết bên trong đựng thứ gì, bộ dạng của anh ta khá nghiêm túc và chuyên nghiệp.

“Ba lô chứa đồ gì vậy?” Cẩn Tri hỏi.

Trang Xung thản nhiên đáp: “Một số trang thiết bị có khả năng dùng đến”.

Cả Cẩn Tri và Nhiễm Dư đều giật mình khi nghe từ “trang thiết bị”. Nhiễm Dư kéo tay bạn: “Có Trang Xung ở đây, chúng ta không việc gì phải lo lắng. Cẩn Tri gật đầu, dáng vẻ của Trang Xung lúc này đúng là khiến cô có cảm giác yên lòng.

“Hai người định đi thám hiểm thật sao?” Nhiễm Dư đấu tranh tư tưởng một hồi: “Cẩn Tri à, mình hơi sợ… nhưng cũng muốn đi cùng cậu”.

Cẩn Tri vừa kiểm tra đèn pin vừa lên tiếng: “Tốt nhất cậu đừng đi”.

“Tại sao?” Nhiễm Dư thắc mắc.

“Cậu mà đi kiểu gì cũng gây cản trở cho bọn mình.”

Trang Xung ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng thế”.

Nhiễm Dư vừa tức vừa buồn cười, vỗ vào tay bạn: “Cậu chọc mình đấy à? Còn Trang Xung nữa, đúng gì mà đúng”.

Cuối cùng, Nhiễm Dư tự đưa ra ý kiến vẹn cả đôi đường: “Vậy đi, mình sẽ chờ ở phòng bảo vệ, nếu cần thiết sẽ tiếp ứng cho hai người”.

Cẩn Tri và Trang Xung đều tán thành.

Mười phút sau, hai người đi lên thang máy. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thang máy hoạt động. Nghĩ đến cảnh tượng được chứng kiến trước đó, Cẩn Tri có chút căng thẳng. Tuy nhiên, lòng cô cũng dội lên niềm hưng phấn khó tả.

“Không biết vụ này rốt cuộc là gì nhỉ?” Trang Xung hỏi.

Nhớ tới hai khả năng mà anh trai phân tích, Cẩn Tri đáp: “Có lẽ là hacker”.

“Ừm!”

“Hai ngày nay, tôi đã lên mạng tra cứu tài liệu về hacker, phát hiện vào năm 2000, có một loại virus tên Bọ thiên niên kỷ.” Cẩn Tri tiếp tục lên tiếng: “Cơ chế kích hoạt của loại virus này là, chỉ cần thời gian trên máy tính nhảy sang thế kỷ mới là toàn bộ hệ thống sẽ sập. Loại virus này không chỉ nhằm vào máy tính mà còn cả đồng hồ điện tử, đồng hồ báo giá của xe taxi… Đã mười mấy năm trôi qua, tôi không biết nhiều về giới hacker nên chẳng rõ, liệu có khả năng họ khống chế từ xa hệ thống máy tính, hệ thống camera giám sát và con chip của xe đẩy bằng virus hay không?”.

Trang Xung ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành. Đúng lúc này, di động của Cẩn Tri đổ chuông, là Nhiễm Dư gọi tới.

Cẩn Tri lập tức bắt máy: “Xảy ra chuyện gì sao?”.

“Aaa…” Nhiễm Dư cất giọng đầy hưng phấn: “Cẩn Tri, vừa rồi mình nhìn thấy một chiếc xe Porsche rất oách đỗ ngoài cổng thư viện. Mình cũng thấy một người đàn ông xuống xe. Dáng người anh ta cao lớn, có vẻ đẹp trai, lại…”.

Cẩn Tri: “Thôi nhé”. Nói xong, cô liền cúp máy.

Cửa thang máy mở ra. Về cơ bản, tầng này không có gì khác biệt so với tối hôm qua. Đèn đường ở bên ngoài chiếu qua cửa sổ, tạo thành thứ ánh sáng mờ ảo. Các gian phòng đều đóng kín cửa, càng vào ssau bên trong càng tối om.

Hai người nhanh chóng rời khỏi thang máy. Giây tiếp theo, bóng đèn tuýp trên đầu bọn họ bật sáng. Hai người đi về phia trước vài bước, Cẩn Tri đột nhiên hỏi: Trang Xung, anh bật đèn đấy à?”.

Trang Xung ngây ra: “Tôi đâu có bật, không phải cô sao?”.

Xung quanh tựa hồ càng yên tĩnh hơn. Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch. Ngọn đèn tuýp vừa bật không phải là đèn cảm ứng.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước một bước. Ngọn đèn thứ hai lại bật sáng, giống như nghênh đón họ, cũng như trêu ngươi.

Không biết ai đang điều khiển bóng đèn nhỉ?

Cẩn Tri và Trang Xung đều im lặng. Không ai có ý định dừng bước hay quay đầu bỏ chạy. Họ từng bước tiến lên, các bóng đèn cũng lần lượt phát sáng. Cả hành lang cuối cùng sáng như ban ngày, hai người tựa như đang tiến về nơi sâu nhất của thế giới mộng ảo.

Xung quanh im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cẩn Tri và Trang Xung đã đứng bên ngoài cửa khu vực có máy chủ. Họ dõi mắt vào căn phòng tối đen qua cánh cửa kính. Không biết điều gì chờ đợi họ bên trong đó?

Trang Xung quẹt thẻ, cánh cửa từ từ mở ra. Vừa đi vào trong, Cẩn Tri liền nghe thấy âm thanh rì rì ở đâu đó. Đây chính là tiếng máy chủ vận hành. Hai người đồng thời ngẩng đầu, dõi mắt về căn phòng đặt máy chủ. Đằng sau cửa kính, hàng chấm đỏ không ngừng nhấp nháy, chứng tỏ CPU đang hoạt động.

“Kia kìa!” Cẩn Tri thì thầm.

“Ừ.” Trang Xung đáp khẽ một tiếng.

Đúng lúc này, toàn bộ bóng đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, khiến hai người nhìn thấy rõ mọi vật trong giây lát.

Dù hết sức bình tĩnh và gan dạ, Cẩn Tri và Trang Xung cũng không khỏi giật mình. Trong khi họ chưa kịp phản ứng, tất cả màn hình máy tính trên bàn làm việc bỗng dưng bật lên, tựa như vô số gương mặt xuất hiện trước mắt họ. Trang Xung cuộn chặt hai bàn tay đã rịn đầy mồ hôi, còn Cẩn Tri cũng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình.

Máy tính xuất hiện một loạt con số và ký hiệu màu trắng bạc, nhanh chóng tràn ngập màn hình, đồng thời không ngừng lướt đi với tốc độ rất nhanh.

Đây không phải là lần đầu chứng kiến cảnh tượng này nên Cẩn Tri vẫn tương đối bình tĩnh. Trang Xung biến sắc mặt, lập tức chạy đến trước một máy tính, cố gắng tắt máy. Tuy nhiên, bàn phím và con chuột đều không có phản ứng.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Ở đây đúng là xảy ra chuyện như cô kể”.

Cẩn Tri gật đầu. Lúc này, đằng sau vang lên tiếng lách cách khe khẽ. Cẩn Tri giật mình, vội quay người. Phát hiện máy quẹt thẻ trên bức tường cạnh cửa tự động không còn phát ánh sáng màu xanh thẫm, cô lập tức rút thẻ làm việc chạy tới đưa vào nhưng máy không có bất cứ phản ứng nào.

Trang Xung chạy đến bên Cẩn Tri, hai người đồng thời giơ tay đẩy cửa nhưng không hề nhúc nhích.

Cẩn Tri toát mồ hôi lạnh, lùi lại phía sau một bước: “Nó đã nhốt chúng ta ở trong này rồi”.

Trang Xung đứng im lặng vài giây rồi vội vàng tháo ba lô trên lưng, ném xuống đất. Cẩn Tri cúi đầu theo dõi. Trang Xung nhanh chóng rút ra một cái…

Cẩn Tri chớp mắt. Là một… cái nỏ?

Trang Xung đứng lên, cất giọng nghiêm nghị: “Hãy ở sau lưng tôi”.

Cẩn Tri: “Khoan đã… Cái này có tác dụng sao?”.

Trang Xung nhìn chiếc nỏ trong tay, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Đây là loại nỏ được thiết kế theo kiểu quân đội, được làm từ vật liệu siêu nhẹ, cấu tạo uốn cong hình cung, tính ổn định và chuẩn xác cao. Trên thị trường có giá hơn sáu ngàn nhân dân tệ đấy”.

Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy, tư duy của Trang Xung không cùng hướng với mình.

“Anh cho rằng, cây nỏ này rất đắt, rất lợi hại…” Ngữ khí của cô có chút không tin: “Vì thế nó có thể “bắn chết” máy tính?”.

Trang Xung ngẩn người, mặt hơi biến sắc. Anh ta lại cúi xuống nhìn cây nỏ, rõ ràng trước đó, không hề nghĩ đến vấn đề này.

Cẩn Tri hết nói nổi. Chợt nhìn thấy con dao trong ba lô của Trang Xung, cô liền rút ra: “Cái này có tác dụng hơn đấy”.

“Tại sao?” Trang Xung hỏi.

Cẩn Tri chưa kịp trả lời, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bánh xe chuyển động. Mấy chiếc xe đẩy xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Những chiếc xe không có người đẩy nhưng cứ như mọc đôi mắt, đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía hai người. Trang Xung sửng sốt, đứng bất động. Cẩn Tri nhanh tay kéo anh ta ra sau: “Tránh ra!”. Hai người lập tức lùi về góc tường.

Những chiếc xe đẩy nhanh chóng lao tới. Ba chiếc xe ở phía trước dừng lại cách họ khoảng hai, ba mét. Bên cạnh có thêm hai chiếc từ đằng giá sách vòng ra. Hai người không còn đường lùi.

“Bắn đi!” Cẩn Tri đột nhiên mở miệng.

Trang Xung nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Méo mó có còn không, anh mau bắn đi!” Cô lại lên tiếng.

Trang Xung lập tức giương nỏ, bắn vài phát. Đầu ngắm của cây nỏ công nhận rất chuẩn, mấy mũi tên ngắn bắn trúng tay cầm kim loại của xe đẩy rồi rơi xuống đất. Chiếc xe đẩy chẳng hề hấn gì.

Chúng không tiến lên phía trước nhưng bánh xe ở dưới vẫn quay đều tại chỗ, tựa như chờ mệnh lệnh, vào vị trí sẵn sàng tấn công.

Trong lúc hai bên đối đầu căng thẳng, Trang Xung đột nhiên rút di động, giơ ra trước mấy cỗ máy.

“Anh làm gì thế? Không kịp đâu.” Cẩn Tri tưởng anh định báo cảnh sát.

Trang Xung thì thầm: “Vẫn kịp gửi ảnh lên weibo đấy”.

Cẩn Tri không còn gì để nói. Bỗng dưng cô cảm thấy, nhờ Trang Xung trợ giúp là một quyết định sai lầm. Trông anh ta có vẻ giỏi giang và chuyên nghiệp nhưng trên thực tế chẳng được việc gì.

“Mẹ ơi!” Trang Xung đột nhiên như bị bỏng tay, lập tức thả di động xuống đất. Cẩn Tri nhìn thấy một loạt con số màu trắng chạy trên màn hình. Vừa nhớ đến điện thoại của mình, bên đùi cô liền có cảm giác tê tê. Cô định lôi máy ra vứt đi, nhưng mấy chiếc xe đẩy đồng thời di chuyển, lao về phía hai người.

Trang Xung giương nỏ, đứng chắn trước Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng nắm chặt con dao. Trong căn phòng rộng lớn, từng hàng giá sách bất động; các con số và ký hiệu trôi nhanh như sóng nước trên màn hình máy tính; máy chủ nhấp nháy ánh sáng màu đỏ quái dị; những chiếc xe kim loại tự động lao đi với tốc độ rất nhanh. Tất cả tựa như một giấc mơ nhưng đầu óc Cẩn Tri lại tỉnh táo lạ thường. Cô ý thức rất rõ, nếu bị mấy chiếc xe đâm vào người với tốc độ như vậy, cô và Trang Xung có lẽ sẽ bị gãy xương mất.

Đúng lúc này, những ngọn đèn đột nhiên tắt ngóm, trả lại bóng tối cho căn phòng. Cẩn Tri nhất thời không kịp phản ứng. Cô chẳng nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm khiến con người càng sợ hãi hơn.

Tuy nhiên, vụ tấn công không xảy ra. Cẩn Tri phát hiện, bánh xe đẩy đã ngừng chuyển động. Xung quanh vang lên tiếng rì rì của sợi dây tóc bóng đèn, rõ rệt hơn lúc nào hết.

Vài giây sau, các bóng đèn đồng loạt bật sáng. Cẩn Tri và Trang Xung không ngờ, sau khi nhìn thấy rõ mọi vật, trong tầm mắt của họ lại xuất hiện một người.

Người đàn ông đứng bên cạnh giá sách, hai tay chắp sau lưng. Anh mặc sơ mi trắng, quần đen, bên ngoài là áo khoác màu nhạt, mái tóc ngắn mềm mại lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt của anh vô cùng trầm tĩnh.

Tiếp theo, anh và mấy chiếc xe đẩy đồng thời di chuyển. Mấy chiếc xe tựa như vừa thức tỉnh từ bóng tối, lao về phía Cẩn Tri và Trang Xung. Trong khi đó, động tác của người đàn ông còn nhanh hơn cỗ máy. Chỉ một loáng, anh đã chạy hai bước, chống tay lên màn hình hiển thị trên xe đẩy để lấy đà rồi bay người vào “vòng vây”.

Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bóng anh vụt tới với một luồng khí man mát. Vài giây sau, anh đã đứng chắn trước cô và Trang Xung. Trái tim Cẩn Tri muốn rớt khỏi lồng ngực, Trang Xung cũng “ối” một tiếng,

“Ầm.” Mấy chiếc xe đẩy đâm vào người Ứng Hàn Thời, nhưng toàn thân anh vẫn bất động. Chóp mũi Cẩn Tri chạm vào áo sơ mi của người đàn ông, bên tai cô là cánh tay đang chống lên bức tường, cô thậm chí còn cảm nhận được luồng khí nóng tỏa ra từ vòm ngực của anh.

Sau khi thực hiện cú đâm, năm chiếc xe đẩy đồng loạt lùi về phía sau hai, ba mét, nhưng vẫn bao vây bọn họ. Trang Xung sững sờ nhìn người đàn ông “từ trên trời rơi xuống” cứu mình và Cẩn Tri.

Cẩn Tri vô thức ôm chặt thắt lưng của Ứng Hàn Thời, ngẩng đầu hỏi: “Anh có sao không?”.

Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt không mấy tự nhiên. “Cô hãy buông tay trước đi.” Anh nói.

Cẩn Tri rời tay nhưng vẫn dán mắt vào người đàn ông. Trong lòng cô khó tránh khỏi lo lắng vì dẫu sao vừa rồi anh cũng bị đâm rất mạnh. Tuy nhiên, anh dường như không có vấn đề gì. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, anh đeo đôi găng tay trắng tinh.

Ứng Hàn Thời lại chắp hai tay sau lưng, gương mặt hơi ửng hồng. “Cảm ơn sự quan tâm của cô.” Anh cất giọng ôn hòa: “Đối phó với đám trí tuệ nhân tạo cấp bậc thấp này, tôi làm sao xảy ra chuyện cơ chứ?”.

Cẩn Tri: “… Vâng”.

Trang Xung như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ. Mấy chiếc xe đẩy không nhúc nhích, nhưng bốn bánh vẫn không ngừng lăn tròn tại chỗ, tựa hồ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Ứng Hàn Thời không để ý đến chúng. Nhìn thấy con dao trên tay Cẩn Tri, anh mỉm cười: “Cô chọn vũ khí không tồi”. Trong lúc nói câu này, anh nhanh như chớp đoạt lấy con dao, đến mức Cẩn Tri không kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy bề mặt găng tay mềm mại và mát lạnh vụt qua lòng bàn tay mình.

“Rốt cuộc đây là… “ Cuối cùng Trang Xung cũng lên tiếng.

“Cho tôi một phút… “ Ứng Hàn Thời vẫn không rời mắt khỏi Cẩn Tri: “… để giải quyết chúng rồi nói chuyện với hai vị sau”.

Cẩn Tri: “… Được thôi”.

Trang Xung hoàn toàn sững sờ bởi từ “một phút”. Mãi vẫn không thốt ra lời. Ứng Hàn Thời còn lịch sự quay sang anh ta: “Xin hãy đợi một lúc”.

Trang Xung gật đầu. Ứng Hàn Thời quay người đối diện với năm chiếc xe đẩy.

Ánh đèn chiếu sáng những cỗ máy hung hăng. Thân hình cao gầy của Ứng Hàn Thời bất động ở đó. Tay anh vẫn chắp sau lưng. Cẩn Tri để ý, ngón trỏ của anh gõ nhẹ vào cán con dao đang cầm.

Bầu không khí trong thư viện vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau khi Ứng Hàn Thời quay người, vẻ điềm tĩnh toát ra từ anh dường như lan tỏa ra xung quanh, khiến con người bên cạnh có dự cảm, lần này, mấy chiếc xe đẩy thực sự trở thành cá nằm trên thớt.

Thật ra, một phút hơi nhiều. Ứng Hàn Thời giơ con dao lướt qua màn hình tinh thể lỏng trên mỗi chiếc xe đẩy trong nháy mắt. Tiếng nứt vỡ vang lên, màn hình bị đâm xuyên qua, làn khói trắng bay ra. Tất cả nhanh chóng kết thúc, năm cỗ máy nằm im bất động.

Người đàn ông đã làm công việc mà Tạ Cẩn Tri định làm, thảo nào anh nói cô biết chọn vũ khí. Mặc dù tình thế vừa nãy hết sức nguy cấp, nhưng Cẩn Tri không hề mất đi sự tỉnh táo. Biết rõ con chip là trung tâm điều khiển của cỗ máy nên cô mới chọn con dao, cũng định làm như anh. Nếu gặp may, chắc cô có thể phá hủy một hoặc hai chiếc xe đẩy.

Ứng Hàn Thời quay người về phía Cẩn Tri và Trang Xung. Cục diện thay đổi đột ngột nên họ nhất thời không kịp phản ứng. Vẻ mặt của anh rất bình thản, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, anh trả lại con dao cho Cẩn Tri. Cô giơ tay nhận lấy, không nói một lời.

“Cao thủ, mọi chuyện đã được giải quyết rồi à?” Trang Xung lên tiếng.

Ứng Hàn Thời lại chắp hai tay sau lưng. Động tác này khiến não bộ Cẩn Tri chợt vụt qua ý nghĩa: Không biết người đàn ông này làm công việc gì? Tại sao anh luôn có động tác chắp tay thế kia? Liệu có phải anh là lãnh đạo của tổ chức hacker?

Ứng Hàn Thời hơi nghiêng đầu. Cẩn Tri và Trang Xung dõi theo ánh mắt anh về phòng máy chủ.

“Không, tôi vẫn chưa bắt đầu xử lý chúng.” Anh nói.

Trang Xung tỏ ra mù mờ, còn Cẩn Tri không bị bất ngờ, vì dù sao hệ thống trung tâm vẫn chưa được giải quyết. Do đã quen với tư duy trời ơi đất hỡi của Trang Xung nên cô bỏ qua anh ta, quay sang hỏi Ứng Hàn Thời: “Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”.

“Tôi đến để bảo vệ các bạn.” Anh dõi mắt về phía sau bọn họ.

Nơi đó là một căn phòng nhỏ có cửa, thông với khu lưu trữ sách, bình thường dùng để chứa đồ và nghỉ ngơi.

“Hai bạn có thể tạm thời lánh mặt không?” Anh lại lên tiếng: “Để tôi giải quyết những việc còn lại”.

Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng bây giờ không phải lúc thắc mắc. Dãy màn hình máy tính ở đằng kia vẫn đang chạy loạn những con số và ký hiệu; đèn tuýp trên trần bắt đầu nhấp nháy; tiếng động trong phòng máy chủ ngày càng lớn, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cẩn Tri và Trang Xung đi nhanh vào căn phòng nhỏ. Ứng Hàn Thời đứng ngoài cửa, từ tốn mở miệng: “Tôi cần hai bạn cam kết: Trước khi tôi gõ cửa, hai bạn hãy đóng mọi nguồn điện ở đây, không rời khỏi phòng cũng như không nhìn ra bên ngoài. Các bạn có thể làm được không?”.

Đề nghị này tương đối kỳ lạ, Trang Xung thắc mắc: “Tại sao?”.

“Được.” Cẩn Tri lập tức trả lời.

Ứng Hàn Thời chẳng giải thích. Tạ Cẩn Tri nheo mắt nhìn Trang Xung. Anh ta im lặng vài giây rồi gật đầu: “Được thôi”.

Lúc này, Cẩn Tri mới quay sang Ứng Hàn Thời. Phát hiện anh đang nhìn mình đăm đăm, bỗng dưng cô có chút mất tự nhiên.

“Anh hãy cẩn thận.” Cô lên tiếng: “Nếu gặp nguy hiểm, anh nhớ gọi chúng tôi. Tuy chưa chắc chúng tôi đã giúp được gì nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình, cùng anh chiến đấu”.

Ngữ điệu của cô rất chân thành. Trang Xung gật đầu phụ họa, Ứng Hàn Thời hơi bất ngờ, khóe mắt anh thấp thoáng ý cười.

“Ừ. Nếu cần thiết, tôi nhất định sẽ gọi hai bạn.”

Nghe anh nói vậy, Cẩn Tri bỗng có cảm giác, chắc chắn anh sẽ không gọi bọn cô.

Người đàn ông vừa giơ tay khép cửa, Trang Xung liền cất cao giọng: “Khoan đã! Bọn tôi còn chưa biết tên anh”.

Ứng Hàn Thời dừng động tác, nhướng mày nhìn Trang Xung.

“Ứng Hàn Thời.” Anh đáp. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đưa mắt về phía Cẩn Tri, đồng thời cất giọng nhã nhặn: “Tôi không phải kẻ lừa đảo”.

Hai má Cẩn Tri nóng ran, “Vâng, anh không phải”.

Đôi mắt Ứng Hàn Thời cong cong. Cùng lúc đó, anh đóng chặt cửa lại. Giây tiếp theo, anh quay người quan sát cả khu lưu trữ sách rồi đi về phía phòng máy chủ. Bóng đèn trên trần nhà nhấp nháy ngày càng ác liệt, thoắt tối thoắt sáng khiến cả gian phòng càng trở nên kỳ quái.

Anh nhanh chóng đi đến cửa phòng máy chủ rồi đứng yên lặng, quan sát cỗ máy to lớn màu đen.

“Tao phải “giết” mày.” Anh nói khẽ: “Tiếc thật đấy”.

Thời gian trôi đi rất chậm. Tạ Cẩn Tri và Trang Xung đứng trong căn phòng nhỏ, chăm chú lắng nghe âm thanh bên ngoài. Họ dường như nghe thấy tiếng động nhưng lại không rõ ràng.

“Cô và anh ta làm sao quen nhau vậy?” Trang Xung đột nhiên hỏi.

Cẩn Tri không muốn nói nhiều nên đáp ngắn gọn: “Chúng tôi tình cờ gặp, cũng không hẳn là quen biết”.

Trang Xung im lặng vài giây mới lên tiếng: “Anh ta là quân nhân đấy”.

Cẩn Tri ngạc nhiên nhìn đối phương.

“Thân thủ của anh ta rất tốt, chứng tỏ từng được huấn luyện.” Trang Xung giải thích: “Dáng đứng của anh ta thẳng tắp và hiên ngang. Ngoài ra, thủ pháp cầm dao rất chuyên nghiệp, giống mấy người quân nhân từng cùng tôi đánh CS(*)”.

(*) Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản của Half-Life do Lê Minh (Minh Goooseman) và Jess Cliffe thực hiện.

Cẩn Tri không ngờ anh chàng này lại có khả năng quan sát tỉ mỉ đến thế. Cô chợt nhớ tới Tạ Cẩn Hành. Anh trai làm việc ở cơ quan nghiên cứu có tính chất bảo mật cấp nhà nước, còn Ứng Hàn Thời biết mấy trò của hacker, lại là quân nhân, lẽ nào anh là chuyên gia trong lĩnh vực công nghiệp quốc phòng?

Nếu đúng là vậy, mọi chuyện sẽ có lời giải thích hợp lý. Do một nguyên nhân nào đó, hệ thống máy tính hiện đại của thư viện bị hacker thao túng, hoặc là xảy ra hiện tượng trí tuệ nhân tạo sơ cấp, Ứng Hàn Thời là chuyên gia về lĩnh vực này nên chắc chắn đã tiến hành điều tra từ trước. Vì vậy, lúc ở trên chùa, anh mới biết cô “gặp phải chuyện đáng sợ”. Bây giờ, anh bí mật đến đây để thực hiện nhiệm vụ?

Tuy nhiên, tất cả chỉ là giả thiết mà thôi. Cô mới chỉ nghe Tạ Cẩn Hành nhắc đến khái niệm trí tuệ nhân tạo chứ chưa thể xác định cảnh tượng bản thân được chứng kiến có phải là nó hay không. Khoa học kỹ thuật của nhân loại ở năm 2015 có phát triển đến mức một máy tính lớn có thể khống chế và điều khiển cả bóng đèn, di động, máy tính cá nhân, xe đẩy, thậm chí phát động tấn công con người?

Dù bị tấm rèm cửa sổ ngăn cách, Cẩn Tri vẫn có thể nhận ra, ánh đèn ở bên ngoài lúc sáng lúc tối. Không biết từ bao giờ, khu lưu trữ sách trở nên yên tĩnh, chẳng có bất cứ âm thanh nào.

Cẩn Tri kéo ghế ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Trang Xung rón rén đi đến bên cửa sổ, áp tai vào tấm rèm. Đúng lúc này, biến cố xảy ra.

Một tiếng động cực lớn vang lên, tiếp theo là tiếng kính vỡ. Cẩn Tri nhìn thấy một vật thể màu đen đột ngột bay đến. Vật đó bay qua cửa sổ, đập vào đầu Trang Xung. Đó là một phần của cỗ máy đã bị phá hủy, bề mặt cháy đen, trụ kim loại bị gãy…

Trang Xung “hự” một tiếng, đổ vật xuống đất. Đằng sau anh ta, cửa sổ bị vỡ, ánh sáng nhấp nháy ở khu lưu trữ sách lại một lần nữa lọt vào mắt Cẩn Tri.

Cô lập tức đứng lên, chạy đến bên Trang Xung, đỡ anh ta dậy: “Trang Xung!”. Tuy nhiên, anh ta đã bất tỉnh nhân sự, trán chảy máu ròng ròng.

Cẩn Tri ngẩng đầu, dõi mắt ra bên ngoài qua tấm rèm cửa sổ hé mở, nhưng không thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời. Đúng lúc mày, cô chú ý đến một chiếc máy tính trên bàn làm việc ở vị trí đối diện.

Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện. Trước đó, những con số và ký hiệu lướt rất nhanh trên màn hình, đến mức cô không kịp nhìn rõ bất cứ ký hiệu nào. Hiện tại, tốc độ của chúng giảm đi nhiều. Tất nhiên cũng không phải quá chậm, đây là tốc độ con người có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

“662606932πpif(n), f(0)=0, f(1)=1, f(2)=1, f(3)=2024812182432405111011101100011011010110010110111…”

Cẩn Tri xem rất nhập tâm. Cô lờ mờ nhận thấy, những con số này tồn tại một quy luật nào đó. Tuy nhiên, nó lướt đi tương đối nhanh, chỉ để lại dấu vết lờ mờ trong não bộ của cô.

Càng không hiểu lại càng muốn xem. Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, toàn thân bất động. Quy luật của những con số này dường như rất phức tạp nhưng cũng tương đối rõ ràng. Cô đã đọc được rất nhiều, cũng nhớ khá nhiều dãy số. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng mắt cô đang đọc nhưng những con số đó tựa như đang nhảy múa trong đầu cô một cách sống động. Ngoài ra, Cẩn Tri cũng phát giác, những con số chuyển động ngày càng nhanh hơn. Không, phải nói là nhanh như điện xẹt, lướt vùn vụt qua tầm nhìn của cô. Một điều kỳ lạ là dường như đôi mắt cô đã quen với chúng không hề cảm thấy khó khăn. Hình như không phải cô đang đọc chúng, mà là chúng dẫn dắt ánh nhìn và tư duy của cô, khiến cô không thể rời mắt.

“Tôi đã dặn cô đừng nhìn ra ngoài cơ mà.” Một giọng nói lãnh đạm pha chút bất lực vang lên. Nhưng Cẩn Tri không để ý đến anh. Cô dường như đang ở một thế giới hỗn độn khác, trước mắt toàn là ánh sáng trắng và những con số dày đặc. Tất cả con người và sự vật khác, cô đều không nhìn thấy, không nghe thấy rõ.

Xung quanh rất tĩnh mịch. Tạ Cẩn Tri cảm nhận được ánh nắng ấm áp và khô ráo chiếu lên người mình. Mùi thơm nhẹ nhàng của trang giấy và đồ gỗ bay vào mũi cô. Ở đâu đó có tiếng thì thầm trò chuyện nhưng không rõ ràng tựa như vô vàn làn sóng nước đan xen tràn vào tai cô.

Cẩn Tri liền mở mắt, sóng nước lập tức tan biến. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, giá sách ngay hàng thẳng lối, còn cô đang ngồi sau bàn làm việc, gối đầu lên cánh tay. Trang Xung ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt vào máy tính. Nhiễm Dư đứng tựa vào bàn của anh ta, cười nói vui vẻ. Phát hiện Cẩn Tri đã tỉnh dậy, cô nàng liền quay đầu về bên này: “Trước giờ không biết cậu ngủ tốt thế, nằm úp mặt xuống bàn cũng có thể ngủ ngon lành. Mình phục cậu quá đi!”.

Giọng Nhiễm Dư vang vang trong gian phòng rộng lớn. Ba người vẫn ở trạng thái yên bình và ấm áp như bao ngày tháng trước kia.

Cẩn Tri lập tức ngồi thẳng người, giơ tay véo má mình. Ôi, đau quá!

Chuyện này là thế nào?

Nhiễm Dư phì cười, nói với Trang Xung: “Hiếm có dịp được chứng kiến cậu ấy có hành động khôi hài thế kia”. Trang Xung cũng ngẩng đầu, cười tủm tỉm. Biểu hiện của họ vô cùng sinh động, khiến Cẩn Tri cảm thấy quang cảnh xung quanh trở nên rất chân thực.

Cô lại đưa mắt về chỗ mấy chiếc xe đẩy ở góc tường. Chúng đứng yên một chỗ, không hề có dấu hiệu “nổi điên”. Trong căn phòng bên cạnh, máy chủ vẫn hoạt động bình thường. Dường như, sự việc xảy ra trước đó chỉ là giấc mộng Nam Kha(*)của cô mà thôi.

(*) Điển tích “giấc mộng Nam Kha” xuất phát từ sáchNam Kha ký thuật của Lý Công Tá đời Đường, kể câu chuyện chàng trai Thuần Vu Phần nằm mơ thấy mình đi lạc vào một nước tên Hòe An, được vua Hòe An gả con gái cho, phong hiệu phò mã và bổ nhiệm làm quan Thái thú quận Nam Kha. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. Ngày nay, điển tích này ám chỉ những giấc mơ hão huyền, không chân thực.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Cô hỏi Trang Xung: “Ứng Hàn Thời đâu rồi?”.

Trang Xung nhíu mày, Nhiễm Dư cũng không hiểu.

“Ai cơ?” Anh ta lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này”.

Ba người nhất thời lặng thinh. Sống lưng Cẩn Tri lạnh toát. Trong khi đó, hai đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm. Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy đầu nặng trĩu, tầng tầng lớp lớp sóng nước lại xuất hiện.

“Cậu buồn ngủ thì chợp mắt một lúc nữa đi.” Nhiễm Dư lên tiếng.

“Mình làm sao có thể ngủ cơ chứ?” Cẩn Tri lại gối đầu xuống cánh tay, đáp khẽ: “Ngủ rồi, mình sẽ không thể phân biệt đâu là thực, đâu là mộng”.

Cô nằm bò xuống bàn một lúc rồi hé mắt, lập tức đờ người trong giây lát. Bởi Nhiễm Dư và Trang Xung đang từ từ “biến mất”. Rõ ràng một phút trước đó, họ còn là hai con người sống động. Vậy mà vào thời khắc này, họ như đống gỗ xếp hình bị sụp đổ, từ đầu đến chân tan biến từng phần với tốc độ rất nhanh. Trong nháy mắt, trước mặt Cẩn Tri chỉ còn lại chiếc bàn làm việc trống không.

Toàn thân Cẩn Tri đổ mồ hôi lạnh. Cô lập tức quay đầu về khu vực giá sách. Không gian đột nhiên xuất hiện làn khói đen, từ từ lan tỏa khắp gian phòng. Ánh đèn điện bị khói đen che khuất, cả căn phòng tối đi trong giây lát.

Làn khói cuồn cuộn bay về phía Cẩn Tri. Cô đứng bật dậy, quay người chạy nhanh ra cửa. Tuy nhiên, cảnh tượng bỗng dưng biến đổi. Vài giây trước đó còn là cửa ra vào, bây giờ biến thành cửa sổ mở toang, gió thổi ù ù. Cẩn Tri giật mình nhưng không còn kịp nữa, cô đã rơi vào không trung, bên dưới là sương mù dày đặc, nhìn không thấy tận cùng.

Trong đầu Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ: Thôi xong rồi!

Trời đất quay cuồng, cô rơi xuống dưới với tốc độ rất nhanh. Từng ô cửa kính và cảnh vật mơ hồ vụt qua trước mắt. Dòng khí lưu hỗn loạn bao vây Cẩn Tri, khiến cô không thở nổi. Cô dùng toàn bộ sức lực lét lên tên một người: “Ứng Hàn Thời!”.

Đúng lúc này, một bàn tay đeo găng trắng không biết từ đâu chui ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Cẩn Tri. Giống như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ nổi, cô liền túm lấy cánh tay anh. Cảm nhận được sự sợ hãi của cô nên anh càng siết vòng ôm gắt gao hơn. Mùi hương mát lạnh, dịu dàng nhẹ tỏa ra từ cơ thể anh bao phủ cô trong phút chốc.

Tốc độ rơi tự do của hai người dường như đã chậm dần. Không biết đến tầng thứ bao nhiêu, họ đột nhiên dừng lại. Cũng không rõ Ứng Hàn Thời làm thế nào mà một cánh tay anh tóm lấy chấn song cửa sổ, một tay vẫn ôm Cẩn Tri. Hai người treo lơ lửng ở bức tường bên ngoài tòa nhà cao tầng.

Cẩn Tri mặc kệ tất cả, cứ ôm chặt thắt lưng Ứng Hàn Thời. Thình thịch, thình thịch… Cô nghe thấy nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực anh.

Gió thổi ù ù bên tai, sương mù lững lờ trôi ở dưới chân, xung quanh mờ mịt, hỗn độn. Cảnh tượng này đã không thể dùng bất cứ kiến thức khoa học nào mà Cẩn Tri từng được học để giải thích. Trái tim đập liên hồi, cô từ từ ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời cũng đang cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Sắc mặt anh hơi ửng đỏ.

Cẩn Tri cất giọng khàn khàn: “Chúng ta… đang ở đâu”.

“Trong thế giới của nó.”

Trí tuệ nhân tạo.

Thế giới của nó.

Đế quốc trí tuệ nhân tạo không còn là giả thuyết vô căn cứ, mà đã trở thành cơn ác mộng chân thực từ bao giờ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tình Cạn Người Không Biết
Chương 62
[Zhihu] Nhang Người Chết
Chương 5 HOÀN
[Zhihu] Người đưa cơm
Chương 6 END
[Zhihu] Cừu ăn thịt người
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom