• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (9 Viewers)

  • Chương 171-177

Chương 171:

“Trên bàn ăn có đồ ăn sáng để lại cho em, mang đi hâm nóng một chút mà ăn lót dạ.” Mộ Tấn Dương thái thịt xong bỏ vào đĩa.

Ngón tay thon dài cầm lấy chuôi dao, con dao được giữ thẳng, kề sát lên thớt, mũi dao thái xuống, tay còn lại đẩy miếng thịt, nhanh nhẹn đẩy miếng thịt vào thớt sau đó đặt lên đĩa.

Toàn bộ động tác lưu loát mà thành thục khiến Diệp Du Nhiên nhớ tới tiết mục ẩm thực mà cô đã từng xem, người đầu bếp đó có kỹ thuật thái rau vô cùng tốt, Diệp Du Nhiên nhìn mà xúc động muốn học nấu ăn.

“Tay tôi không tiện lắm, em tự đi hâm nóng đi.” Mộ Tấn Dương thấy cô chậm chạp bất động, cho rằng cô không muốn tự làm bèn lên tiếng nhắc nhở cô.

Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải rất đói, tôi đợi anh làm xong rồi ăn.”

Mộ Tấn Dương liếc cô một cái, đặt rau cô đã rửa sạch sang một bên, thu dọn lại một chút nguyên liệu nấu ăn rồi nói với cô: “Ra ngoài đi, đều nấu xong rồi.”

Diệp Du Nhiên chỉ đành quay người ra ngoài.



Ăn trưa xong, Bùi Chính Thành liền rời đi.

Mộ Tấn Dương đưa Diệp Du Nhiên về chung cư nhỏ của cô để thu dọn đồ đạc.

Sau khi đỗ xe xong, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh: “Tôi lên một mình là được rồi, anh ở đây chờ tôi một lát.”

“Cùng lên đi.” Mộ Tấn Dương ở bên kia mở cửa xuống xe, nâng chân đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên.

Lời từ chối của Diệp Du Nhiên còn vướng trong cổ họng chưa nói ra, chỉ đành theo sau anh lên lầu.

Có lẽ là bởi biết Mộ Tấn Dương không có tâm tư kia với cô nên bây giờ ở trước mặt anh, cô cũng không làm càn như vậy.

Nói chuyện, làm việc đều không tự giác bắt đầu thu liễm.

Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, đúng lúc Lý Tĩnh Kỳ ở phía đối diện đi tới, dáng vẻ như muốn ra ngoài.

Cô ta nhìn thấy rồi đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên trước, ‘hừ’ lạnh một tiếng chuẩn bị nói vài câu lại thấy Mộ Tấn Dương sau lưng cô.

Nhớ tới câu nói không chút lưu tình của Mộ Tấn Dương lần trước, sắc mặt Lý Tĩnh Kỳ không khỏi khó coi vài phần.

Cô ta lại nhớ đến dáng vẻ Diệp Du Nhiên nửa đêm nửa hôm ăn mặc lôi thôi lếch thếch liền nảy ra sáng kiến.

“Đi đâu vậy, vừa mới về à?” Lý Tĩnh Kỳ chủ động chào hỏi Diệp Du Nhiên sau đó ra vẻ kinh ngạc nhìn Mộ Tấn Dương: “Chồng cô cũng về rồi?”

Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đều không để ý đến cô ta.

Nhưng Lý Tĩnh Kỳ lại như không phát hiện ra: “Chồng cô về là tốt rồi, đỡ phải nửa đêm một mình về nhà cũng không ai mở cửa, rót nước cho cô, giống như những người độc thân chúng tôi đây, nửa đêm cũng không ra ngoài…”

Diệp Du Nhiên nhíu mày, cô biết Lý Tĩnh Kỳ đang nói tới chuyện lần trước.

Cô không quan tâm Lý Tĩnh Kỳ nói thế nào, quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, thấy sắc mặt bình tĩnh của anh cũng thả lỏng tâm tình.

Không biết vì sao đột nhiên lại sợ anh nghĩ nhiều.

Mộ Tấn Dương đến một ánh mắt cũng không cho Lý Tĩnh Kỳ, bước lên hai bước nắm lấy tay Diệp Du Nhiên dắt cô đi về phía trước.

Lý Tĩnh Kỳ thấy mình nói bao nhiêu như vậy mà hai người lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Chương 172:
Cô ta xoay người, không cam lòng lớn tiếng nói với Mộ Tấn Dương: “Hai tuần trước, bà xã anh nửa đêm mặc quần áo đàn ông từ bên ngoài về, cô ta cho anh đội nón xanh rồi!”
Nói xong, cô ta hất cằm, tự cho rằng đã hòa nhau một ván, đợi Mộ Tấn Dương hất tay Diệp Du Nhiên ra rồi hai người cãi nhau một trận.
Mộ Tấn Dương nghe vậy, thật sự dừng bước một chút.
Hai tuần trước?
Là cái hôm, anh đưa cô về Vân Thượng Loan lần trước sao?
Diệp Du Nhiên không biết anh đang nghĩ gì, định lên tiếng giải thích nhưng lại cảm thấy nếu làm vậy thì thật thừa thãi.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn Lý Tĩnh Kỳ, trong mắt lan ra ý cười thản nhiên: “Cô ấy cho tôi đội nón xanh cũng chẳng sao, chí ít, bây giờ người cô ấy vẫn đang ở bên tôi.”
Nói xong, quay đầu cười dịu dàng với Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên bị nụ cười phóng điện của anh làm cho choáng váng một hồi, cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng bốc lên.
Lý Tĩnh Kỳ nghe thấy lời Mộ Tấn Dương, trong mắt là sự không thể tin được, chỉ tay vào Mộ Tấn Dương nói không ra lời: “Anh…”
Ấp úng mãi, cũng chỉ nặn ra được hai chữ: “Có bệnh!”
Đúng lúc có thang máy tới, Lý Tĩnh Kỳ nặng nề nện gót chân lên sàn nhà bước vào.
Mộ Tấn Dương kéo Diệp Du Nhiên đến trước cửa chung cư nhà cô, thấy cô vẫn mang dáng vẻ vẫn chưa hồi thần thì miết lấy đầu ngón tay cô: “Mở cửa.”
“Ồ.” Diệp Du Nhiên hồi thần trở lại, rút tay từ trong lòng bàn tay dày rộng của anh ra sau đó tìm chìa khóa trong túi.
Mới chỉ một đêm không về nhà mà Diệp Du Nhiên lại cảm thấy như mấy đời đã qua.
“Thu dọn đồ đi.”
Vào nhà, Mộ Tấn Dương nói câu này với cô xong liền ngồi lên ghế sô pha.
Diệp Du Nhiên lật đật rót cho anh ly nước rồi xoay người thu dọn đồ của mình.
Lại không nhịn được quay đầu lặng lẽ nhìn Mộ Tấn Dương, trong đầu đều là câu nói khi nãy của anh.
… Cô ấy cho tôi đội nón xanh cũng chẳng sao, chí ít, bây giờ người cô ấy vẫn đang ở bên tôi.
Sao cô lại thấy Mộ Tấn Dương có vẻ không phải người hào phóng như vậy, bị đội nón xanh cũng chẳng sao?
Diệp Du Nhiên đơn giản lấy vài bộ quần áo và ít đồ dùng hàng ngày sau đó đi đến phòng khách: “Đi thôi.”
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên valy hành lý trong tay cô, nhíu mày: “Chỉ ít thế thôi?”
“Ít đồ dùng hàng ngày thôi là đủ rồi, hơn nữa tôi thấy cuối tuần anh cũng rất rảnh…” Diệp Du Nhiên dưới cái nhìn của anh, giọng nói cũng trở nên thấp hơn.
Kỳ thực nhìn từ phía cô mà nói, đặc biệt chuyển đến ở chỉ vì chăm sóc một chú cún con cũng thật là chuyện bé xé ra to, nhưng anh là ân nhân cứu mạng, chuyện gì cũng do anh quyết định.
Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô, không nói nhiềum đứng dậy lấy valy hành lý trong tay cô đi ra ngoài.
“Không nặng đâu, tôi có thể tự cầm được.” Diệp Du Nhiên vội vàng lấy lại.
Mộ Tấn Dương cũng không nói nhiều, nâng đôi chân dài sải bước đi ra ngoài, anh đi vừa nhanh vừa vội, Diệp Du Nhiên ở phía sau kéo hành lý phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp.
Valy có hơi lớn, chứa đựng rất nhiều đồ, khi kéo không cảm thấy nặng nhưng khi đến tầng dưới, khi nhấc hành lý đặt vào cốp xe cô lại gặp khó khăn.
Chương 173:

Rất nặng.

Mà Mộ Tấn Dương đã vào xe ngồi.

Nhờ anh giúp?

Nhưng vừa nãy cô đã nói không nặng rồi.

Mộ Tấn Dương ngồi vào vị trí ghế lái, từ gương chiếu hậu nhìn Diệp Du Nhiên, thấy cô đang rất lúng túng nhưng cũng không tìm anh giúp, sắc mặt có hơi trầm xuống.

Nếu đã không tìm anh giúp vậy anh sẽ không đi, nói vọng về phía sau: “Nhanh lên một chút.”

Diệp Du Nhiên nhìn thấy Mộ Tấn Dương không có ý định muốn qua giúp đỡ, cô đành phải đáp một tiếng: “Lập tức qua liền.”

Sau đó phải dốc sức mới đem được vali bỏ vào cốp sau.

Đợi cô trở lại xe ngồi thì đầu đã đầy mồ hôi rồi.

Cô vừa mới ngồi xuống, vẫn chưa thắt dây an toàn thì Mộ Tấn Dương đã khỏi động xe, chạy với tốc độ cực nhanh.

Thân thể của Diệp Du Nhiên theo quán tính nghiêng về trước, đụng trúng kính chắn gió, cái trán trắng nõn của cô thoáng cái đã đỏ một mảng.

Mộ Tấn Dương cũng không liếc mắt nhìn cô nhưng ngược lại chạy xe chậm hơn chút.

Diệp Du Nhiên thắt dây an toàn mới vuốt vuốt cái trán có chút đau của mình, Mộ Tấn Dương tuy không nói chuyện nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.

Tức giận gì chứ?

Tức giận những lời của Lý Tĩnh Kỳ nói trước đó sao?

Nhưng lần đó, cô rõ ràng là đi ra từ trong biệt thự của anh mà.

Diệp Du Nhiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mấp máy môi, cô không việc gì phải đi suy đoán tâm tư của anh cả!

Trên đường hai người không nói một lời trở lại vịnh Vân Thượng.

Xe dừng lại, Mộ Tấn Dương xuống xe thì đi vào biệt thự, lúc xuống xe anh đem cửa xe đóng mạnh một cái, làm Diệp Du Nhiên ngẩn người.

Anh đang giận dữ cái gì chứ?

Diệp Du Nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bước nhanh vào biệt thự, càng nghĩ càng cảm thấy anh thật sự đang tức giận, nhưng cô ngược lại không biết bản thân đã làm gì mà chọc giận anh.

Đợi cô xách vali ra, chậm rãi kéo đi vào bên trong thì nghe thấy giọng nói không cảm xúc của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Thịt Bò hết nước rồi.”

Diệp Du Nhiên nghe vậy thì gia tăng bước chân đi vào nhà, trước tiên đi qua múc nước cho Thịt Bò, mới chậm rãi xách vali gian nan đi lên lầu.

Tuy nhìn thì đồ không nhiều lắm, đều là những vật dụng thường ngày, nhưng sau khi bỏ chung tất cả cùng một chỗ thì mới đặc biệt nặng.

Cô đi được nửa đường thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đứng ở lối đi lầu hai nhìn chằm chằm cô.

Người đàn ông này! Thấy cô xách mệt như vậy cũng không đến giúp cô một chút, làm uổng công cô trước đây còn cảm thấy anh chu đáo tỉ mỉ.

Diệp Du Nhiên thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng ứ đọng thành một đống rồi.

Diệp Du Nhiên cúi đầu, lắc lắc tay, phát hiện trên tay đã bị siết chặt đỏ ửng rồi.

“Gâu gâu…”

Sau lưng truyền đến tiếng sủa của chú chó con, Diệp Du Nhiên quay đầu thì nhìn thấy Thịt Bò không biết gì cũng leo lên, ở sau lưng cô muốn leo lên một bậc thang, nhưng lại bị tuột về phía sau hai bậc thang.

Cho dù như vậy nó vẫn không từ bỏ mà tiếp tục leo lên, thân thể tròn tròn nhìn thì thấy rất buồn cười.
Chương 174:
Kết quả cô vẫn chưa cười xong thì cười không nỗi nửa, bởi vì Mộ Tấn Dương đột nhiên đi xuống, ôm Thịt Bò đi lên lầu.
Vẻ mặt Diệp Du Nhiên ngẩn ra nhìn Mộ Tấn Dương.
Anh thà ôm một con chó cũng không muốn xách vali giúp cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy đây chính là báo ứng hiện tại của cô.
Ngày đó anh hỏi cô muốn cô cho một đáp án, cô để anh nuôi chó, hiện tại anh đối xử với con chó còn tốt hơn cô…
Diệp Du Nhiên cắn răng leo lên hai bậc thang, khuôn mặt trắng nõn bởi vì sử dụng lực quá lớn mà kìm nén hơi ửng đỏ.
Mộ Tấn Dương ngồi trước cửa cầu thang trêu đùa Thịt Bò, một người một chó chơi rất vui vẻ.
Diệp Du Nhiên đột nhiên rất ghen tỵvới Thịt Bò.
Cô hơi tức giận đá vali, kêu Mộ Tấn Dương: “Mộ Tấn Dương.”
Mộ Tấn Dương không quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Anh…” Lời nói đến bên miệng cô cảm thấy nói không ra lời.
“Không nói thì tôi đi về phòng.” Mộ Tấn Dương đẩy Thịt Bò xuống bậc thang, để nó tự đi xuống, phủi phủi tay đứng dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chằm Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên chớp mắt, quay đầu qua một bên nói: “Anh xách vali giúp tôi.”
“Nói gì tôi không nghe thấy.” Mộ Tấn Dương nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, thân thể vẫn chưa cử động, đứng ở đó nhìn cô.
Diệp Du Nhiên quay đầu lại.
Thần sắc trên mặt anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm khác thường lại nhìn chằm chằm cô, tự dưng làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, giống như cô nói cái gì, anh cũng đều sẽ đáp ứng.
“Anh giúp tôi xách vali được không…” Diệp Du Nhiên nhẹ giọng, nhưng tỏ ra yếu kém không quá thích hợp với cô, luôn làm cô cảm thấy không được tự nhiên, cô quay đầu qua một bên, tiếp tục nói: “Vali hơi nặng.”
Ánh mắt của Mộ Tấn Dương lướt qua ngón tay nắm chặt lại của cô, nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của cô, anh không tiếng động cười lên, nhưng rất nhanh lại thu ý cười lại.
Sau đó, anh nhấc chân tiến lên mấy bước, không cần tốn sức thì đã xách vali của cô lên.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô vừa mới thực sự lo lắng Mộ Tấn Dương sẽ không quan tâm đến cô.

Mộ Tấn Dương xách vali của cô để ở phòng cô, nhìn xung quanh một vòng nói: “Tôi về phòng trước, cô sắp xếp xong đồ thì qua tìm tôi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Du Nhiên sắp xếp đơn giản lại đồ đạc thì đến phòng làm việc tìm anh.
Phòng làm việc giống với phòng ngủ của anh, đều là màu sắc u ám.
Diệp Du Nhiên đi vào thì cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề.
Mộ Tấn Dương ngồi phía sau bàn làm việc, lật văn kiện trong tay, nhìn rất tỉ mỉ.
Diệp Du Nhiên đến gần cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một chuỗi con số bên trên, không biết là cái gì.
Mộ Tấn Dương cất giọng: “Tự ngồi đi.”
Diệp Du Nhiên kéo ghế qua một bên ngồi đối diện anh, trong cả quá trình, anh cũng không ngước mắt lên nhìn cô.
Đang lúc chuẩn bị mở lời thì Mộ Tấn Dương đưa văn kiện trong tay anh tới trước mặt cô, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nhìn chút đi, không có vấn đề gì thì kí tên đi.”

Chương 175:
“Kí tên” hai từ làm cho trong lòng Diệp Du Nhiên hồi hộp một trận.
Diệp Du Nhiên nghi ngờ liếc nhìn anh, lúc cúi đầu nhìn thấy năm chữ lớn “giấy thỏa thuận ly hôn”, trong đầu cô nháy mắt cảm thấy mơ hồ.
Mộ Tấn Dương cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với cô, nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
“Cô tỉ mỉ xem lại lần nữa đi, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên đi.” Mộ Tấn Dương thật giống như không nhìn ra sự hoảng loạn của cô, đem bút để trước mặt cô.
Khớp xương ngón tay tinh xảo của anh đập vào mắt cô, Diệp Du Nhiên giật mình hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Có ý kiến, những thứ này đều phải sửa.”
Thật ra nội dung trên đó cô vẫn chưa nhìn rõ, chỉ là lúc biết bản thân phải thực sự ly hôn với anh, trong lòng cô rất hoảng loạn.
Không muốn kí tên.
Ý niệm này tràn ngập trong đầu của cô, ở trong lòng cô mà điên cuồng phát sinh.
Không muốn ly hôn, cũng không muốn kí tên.
Cô đem giấy thỏa thuận đẩy ra trước mặt: “Anh đổi lại lần nữa đi, tôi đều không hài lòng.”
“Được.” Mộ Tấn Dương gật đầu, sau đó giải thích rõ: “Thỏa thuận có thể bàn bạc, không vội, chỉ là đưa bản in trước cho cô xem, không muốn để cô hiểu lầm rằng hôm qua tôi giúp cô là có mục đích khác, quan hệ của hai người, vẫn nên phân rõ ràng thì càng tốt, cô nói phải không?”
“Phải… phải!” Diệp Du Nhiên mím chặt môi, nở cụ cười cứng nhắc.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương lóe lên, cất giấy thỏa thuận, giọng nói xa cách: “Tôi còn có việc phải xử lí, cô Diệp xin cứ tự nhiên.”
Xin cô Diệp cứ tự nhiên.
Diệp Du Nhiên cắn môi, không thể nói rõ là tức cái gì: “Tổng Giám đốc Mộ tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài trước.”
Tay cầm văn kiện của Mộ Tấn Dương hơi ngưng lại, sau đó chậm rãi nắm chặt.
Tổng Giám đốc Mộ? Rất tốt!
Diệp Du Nhiên đứng lên chuẩn bị ra ngoài lại nghĩ đến lời anh nói với cô hàng xóm đó lúc ở cửa chung cư.
Đột nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Tấn Dương: “Tổng Giám đốc Mộ quả là người hào phóng nhất mà tôi từng gặp, bị vợ đội nón xanh mà cũng có thể không sao cả.”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái, ngữ khí có hơi âm trầm: “Em có thể thử đội cho tôi một cái nón xanh xem.”
Lời này của anh rất rõ ràng là anh cũng không tin tưởng lời cô hàng xóm đó.
Đáy lòng cô nảy lên một tia vui sướng lạ kỳ nhưng ngoài miệng lại nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi.”
“Trước khi giấy chứng nhận ly hôn chưa được làm xong thì chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.”
Ánh mắt Mộ Tấn Dương khóa chặt trên người cô, ánh mắt sâu thẳm như một cơn lốc xoáy hút lấy hồn cô, khiến cô không thể di rời ánh mắt.
Diệp Du Nhiên có chút bối rối chuyển rời ánh mắt, đẩy cửa đi ra ngoài, không quên giúp anh đóng cửa lại.
Đợi sau khi tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, Mộ Tấn Dương mới vo “Giấy chứng nhận ly hôn” lại rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Đưa tay day huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra gọi, giọng nói lạnh như băng: “Bùi Chính Thành, cậu vẫn nên đối xử thật tốt với người trong danh sách đen đi.”
Bùi Chính Thành đầu bên kia vừa nghe giọng anh liền biết đã xảy ra chuyện lớn: “Sao vậy? Cậu nói xem Diệp Du Nhiên có phản ứng gì xem nào.”
Mộ Tấn Dương lạnh mặt: “Gọi chị dâu!”
Chương 176:
“Được được được, chị dâu.”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương tốt hơn một chút nhưng vừa nhắc đến Diệp Du Nhiên, sắc mặt anh lại đen xuống: “Cô ấy bảo tôi thay đổi thỏa thuận! Cô ấy lại thật sự muốn ký!”
Cũng may là cô hài lòng với bản thỏa thuận, nếu như cô dám ký bản thỏa thuận ngay trước mặt anh thì anh sẽ không thể không chỉnh sửa cô thật tốt!
“Không phải cô ấy vẫn chưa ký à? Cũng không nói có ý kiến chỗ nào phải không? Điều này có nghĩa là cô ấy không muốn ký đó, nhưng người ta là con gái mà, cần phải giữ thể diện nên chỉ có thể tìm đại một cái cớ thôi!”
Bùi Chính Thành nói xong còn cười giễu cợt một câu: “Thế mà cũng không hiểu.”
Mộ Tấn Dương suy nghĩ, cũng cảm thấy lời Bùi Chính Thành nói có lý nên sắc mặt mới dịu đi đôi chút nhưng vẫn không quên trào phúng anh ta: “Đúng là nhiều năm lăn lộn trong khóm hoa có khác, cẩn thận có ngày bị một vố đau.”
“Xùy, Bùi Chính Thành tôi mà sẽ bị một vố đau á!” Ngữ khí Bùi CHính Thành rất khinh thường, rồi lại nói: “Chiêu này là lấy lui làm tiến, nếu cô ấy thật sự muốn phủi sạch quan hệ với cậu thì chắc chắn đã trực tiếp ký tên rồi, con gái mà đều thích khẩu thị tâm phi. Còn nếu thực sự không được ấy, không phải hai người đang sống chung à, cậu nghĩ cách một chút làm cho cô ấy có…”
Nghe đến đây, Mộ Tấn Dương “bụp” một tiếng cúp điện thoại, lời cái tên lãng tử tình trường Bùi Chính Thành này nghe một nửa thôi thì được chứ không thể hoàn toàn tin tưởng.

Diệp Du Nhiên từ phòng đọc sách của Mộ Tấn Dương đi ra liền về thẳng phòng mình.
Nhịn một hơi thu dọn đồ của mình xong xuôi liền ngã lên giường.
Anh vậy mà lại thật sự muốn ly hôn với cô.
Cô biết, sau khi cô nói những lời kia xong Mộ Tấn Dương sao có thể vẫn còn tâm tư đó với cô được nữa.
Diệp Du Nhiên xoay người, trong lòng loạn cào cào.
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.
Là một dãy số lạ, địa chỉ hiển thị là ở vùng này.
“Xin chào, ai vậy?” Diệp Du Nhiên nghi hoặc nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói pha lẫn ý cười của người đàn ông: “Anh đây, Lục Thời Sơ.”
“Anh Thời Sơ!” Diệp Du Nhiên ngồi phắt từ trên giường dậy, dưới đáy đôi mắt đẫm nước đều là sự ngạc nhiên vui vẻ: “Sao anh lại biết số của em?”
“Quên rồi à? Sau khi về nước em đã gửi mail cho anh, là anh hỏi số em đấy.” Giọng nói mang theo từ tính của Lục Thời Sơ lại vang lên lần nữa: “Em rảnh không? Ra ngoài uống trà chiều một chút.”
“Đương nhiên rảnh rồi.”
“Anh đến đón em.”
“Vâng!”
Ngắt điện thoại xong, Diệp Du Nhiên vui mừng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng sách của Mộ Tấn Dương, cô hơi dừng lại một chút rồi mới nhấc chân rời đi.
Lại nhìn Thịt Bồ một cái rồi mới ra ngoài.

Nơi Lục Thời Sơ ở cách vịnh Vân Thượng không xa nên rất nhanh đã tới, anh lái chiếc xe Maserati.
“Lên xe đi.” Anh ta mở cửa rồi gọi Diệp Du Nhiên.
Chương 177:

Diệp Du Nhiên cười ngồi lên, vưa mở miệng liền khởi binh vấn tội: “Anh về khi nào mà chẳng có tin tức gì vậy, đến cả em cũng giấu!”

Lục Thời Sơ nghe ngữ khí của cô xong thì cười: “Nếu anh nói hôm qua mới về, chưa kịp liên lạc với em, em có tin không?”

Diệp Du Nhiên nhíu mày nhìn anh ta: “Anh nghĩ em có tin không?”

Lục Thời Sơ bật cười: “Tìm chỗ nào đó ngồi trước đã rồi chúng ta từ từ nói.”

Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Lục Thời Sơ một cái, càng nhìn càng cảm thấy mấy năm gần đây Lục Thời Sơ không thay đổi chút nào.

Lục Thời Sơ là anh trai hàng xóm với cô từ lúc nhỏ.

Mẹ mất sớm nên cô với ba sống với nhau từ nhỏ, phần lớn thời gian ba đều rất bận rộn, cho dù có lòng thì cũng không thể chăm sóc được cho cô.

Thời gian lâu dần, cô cũng không biết vì sao lại thân với dì hàng xóm bên cạnh, đến cả con của dì là Lục Thời Sơ cũng chơi rất thân.

Sau này khi ba bị bỏ tù, Lục Thời Sơ trở thành người duy nhất mà cô tin tưởng.

Sau khi cô trở về nhà họ Diệp, thi thoảng Lục Thời Sơ cũng sẽ đến thăm cô thế nên sau này hai người lần lượt xuất ngoại rồi cũng không hề mất liên lạc.

Tình cảm của hai người rất sâu đậm.



Hai người tìm một phòng trong quán cà phê để ngồi, nói về những chuyện trải qua trong mấy năm nay, nói một lát liền hết cả buổi chiều.

Nhưng Diệp Du Nhiên đã lược bỏ chuyện xảy ra trước khi cô xuất ngoại.

Lục Thời Sơ ở nước ngoài xa xôi, không biết thì thôi bỏ đi, cô lười nhắc lại chuyện cũ còn phải giải thích nhiều điều.

“Anh bị ba giục về nước, vốn dĩ ở Úc anh vẫn còn một chuyên đề chưa kết thúc.” Nói đến ba mình, Lục Thời Sơ có chút bất đắc dĩ.

“Giục anh về nước làm gì?” Diệp Du Nhiên khuấy ly cà phê trước mặt, ngẩng đầu hỏi anh.

“Có lẽ là lo lắng anh sẽ ở rể tại nước ngoài luôn.” Lục Thời Sơ nói xong cũng tự cười trước, sau đó mới nghiêm túc lại: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Em và ngài Mộ có quan hệ gì?”

Đến giờ anh vẫn nhớ tiếng gọi “vợ” của Mộ Tấn Dương.

“Em và anh ấy à, chúng em…” Nhắc đến Mộ Tấn Dương, hứng thú của Diệp Du Nhiên liền tụt xuống, đắn đo một lát cũng không biết phải nói thế nào.

Mặc dù từ nhỏ cô đã quen Lục Thời Sơ nhưng với cô mà nói, rốt cuộc thì Lục Thời Sơ Và An Hạ cũng khác nhau, cô không thể thản nhiên nói hết những chuyện mình gặp phải sau khi về nước cho anh được.

Lục Thời Sơ nhìn vẻ mặt bị làm khó của cô, anh cũng rất am hiểu lòng người nên không tiếp tục hỏi, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Thân phận của ngài Mộ, em biết chứ?”

“Em biết, là tổng Giám đốc tập đoàn LK.” Diệp Du Nhiên nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Lục Thời Sơ trầm xuống: “Trước đây khi ở nước ngoài anh đã từng là bác sĩ của anh ta, nghe người ta nói một vài chuyện về anh ta. Mười bốn tuổi anh ta đã bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, dùng thời gian mười ba năm để trở thành trùm tài chính châu Âu. Tài lực và năng lực của anh ta không phải người bình thường có thể sánh được.”

“Ồ.” Diệp Du Nhiên nghe đến xuất thần, cô cũng không biết những chuyện này của anh.

“Du Nhiên, em biết anh muốn nói gì rồi đấy, ngài Mộ không phải người bình thường, cho dù hai người có quan hệ gì anh cũng chỉ hy vọng em không phải chịu tổn thương.”

Anh biết khoảng thời gian trước Mộ Tấn Dương mới về nước, cũng biết tính cách Diệp Du Nhiên không phải người tùy tiện, huống hồ Mộ Tấn Dương còn gọi cô là “vợ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom