• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nghe nói anh muốn chơi đùa tôi (Yêu không thể yêu) (1 Viewer)

  • Chương 11-20

Chương 11: Triệu chứng xảy thai

Mẹ tôi lao đến, túm lấy quần áo tôi: “Mày
đứng dậy cho tao, nói với nó, mày sẽ phá thai,
bảo nó cút đi!”

Bụng tôi đau đến mức cả người run rẩy, mẹ
tôi vừa kéo vừa đẩy khiến tôi càng thêm đau
đớn toát mồ hôi hột, không thể nói được một
câu nào.

Trang Dật Dương nhẹ nhàng đẩy bố tôi ra,
ôm eo đưa tôi đi đến khoa sản.

Mẹ tôi ở đẳng sau vẫn đang khóc lóc mảng
chửi tôi, giống như tôi là kẻ thù của bà ấy vậy.

Tôi kéo kéo áo Trang Dật Dương, nhịn đau
hỏi anh ta: “Tại sao anh không thể nói dối ông
ấy được chứ?”

*Nói dối được lần này, nhưng còn lần sau
thì sao? Có phải sếp ép chúng ta đi đăng kí kết
hôn không? Lâm Tịnh Văn, cô phải biết rõ mình
là ai!“ Trang Dật Dương bạc tình bạc nghĩa nói,
khiển tôi tự cười chế giễu bản thân.

Đúng thết Tôi nên hiểu rõ mình là ai, những
chuyện này vốn chỉ là ảo vọng hão huyền mà

thôi. Vậy thì bỏ đứa trẻ này đi! Hai người chúng
tôi cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa,
không bao giờ gặp lại nhau nữa! Đối với chúng
tôi, dây đều là sự giải thoát. Với thân phận của
anh ta, có hàng trăm hàng ngàn phụ nữ tình
nguyện sinh con cho anh ta. Trong mắt người
khác, chẳng qua chỉ là tôi may mản, nếu không
tôi làm gì có tư cách mang thai đứa con của
anh ta chứ

Tôi ngây ngốc đi làm một loạt các xét
nghiệm kiểm tra, tôi căn bản không hề nghe
thấy bác sĩ nói cái gì

Progesteronen thấp, có dấu hiệu xảy thai,
tôi bắt buộc phải nằm trên giường nghỉ ngơi
tĩnh dưỡng, tiêm Progesteronen, sau đó lại
uống thuốc dưỡng thai, cuối cùng cũng coi như
giữ được đứa bé. Trang Dật Dương bắt tôi phải
về Dương Thành ngay lập tức, điều kiện chữa
trị ở bên đó tốt hơn ở đây rất nhiều

“Phận là con cái, nhìn bố tôi bây giờ tôi có
thể đi được sao?” Tôi lạnh lùng nói, nếu anh ta
đã không chịu giúp tôi thì không cân đến can
thiệp vào cuộc sống của tôi!

Trang Dật Dương đứng dậy, đi đến đầu
giường tôi liền cúi người xuống, thân ảnh cao
lớn của anh ta khiến tôi có cảm giác vô cùng áp
lực.

“Tất cả sự hợp tác giữa chúng ta đều bắt
nguồn từ đứa bé này, nếu nó không còn nữa,
cô sẽ biết tôi độc ác gấp Dương Thụy bao nhiêu

lần. Vì thế cô ngoan ngoãn một chút đi, hiểu
không?” Anh ta ghé sát vào tai tôi nói, hơi thở
anh ta nóng bỏng nhưng lời nói ra lại vô cùng
lạnh lùng.

Tôi vô thức run rấẩy, tôi biết lời anh ta nói là
thật. Người có thế khiến Tập đoàn Trang Thị
chuyển mình trong vòng ba năm ngắn ngủi
chắc chắn không phải người hạ thủ lưu tình.

*Ngày mai đi được không? Cho tôi tạm biệt
bố mẹ tôi đã!” Khát vọng sống mạnh mẽ khiến
tôi thỏa hiệp, tôi không chỉ có một mình, tôi
còn bố mẹ nữa.

Trang Dật Dương đồng ý, sau đó liền rời
khỏi phòng bệnh. Tôi cũng không mong anh ta
ở lại bên cạnh tôi, dù sao thì với anh ta, tôi chỉ
là một công cụ mang thai sinh con mà thôi.

Chị Mai Tử an ủi tôi mấy câu, nói nhìn đi
nhìn lại thì Trang Dật Dương đã đối xử với tôi rất
đặc biệt, rất tốt rồi.

Đây là đặc biệt, đây là tốt?

Tôi thừa nhận, nếu lần này anh ta giúp tôi,
Sau này sẽ bị bố tôi thúc ép, nhưng lúc đó sức
khỏe của ông cũng đã tốt hơn rồi, tôi sẽ không
bị động như thế này!

Ai ngờ anh ta vừa di chưa được bao lâu thì
bố mẹ tôi lại đến. Bố tôi ngồi trên xe đẩy, mẹ tô
đẩy ông đến. Ông nhìn chäm chãm tôi: “Không
được đi cùng nó, mày bắt buộc phải phá thai!
Cuộc đời Lâm Hải tao không thể để cho người
đời chửi mắng được! Trước khi mày li hôn mà lại

đã có thai nó, mày có cần mặt mũi nữa không
hả?” Bố tôi vừa nói vừa ho sù sụ

Bác sĩ đã nhấn mạnh không được để bố tôi
tức giận, nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây?

“Bố, bây giờ các bác sĩ đêu đã tan làm rồi,
để ngày mai được không bố?” Tôi chỉ đành dỗ
được ông lúc nào thì tranh thủ lúc ấy, nếu
không được nữa thì lát nữa tôi sẽ đi khỏi Lâm
Thành luôn.

*Tao bảo mẹ mày mua thuốc cho mày rồi,
mày uống thuốc là xong!” Bố tôi có lẽ cũng đã
đoán được ý định của tôi, liền bảo mẹ tôi nhét
thuốc vào miệng tôi.

Không, tôi không thể uống thuốc này được!

Chị Mai Tử đã ra ngoài mua cơm cho tôi,
trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn ba người
chúng tôi thôi. Tôi còn vừa bị xuất huyết, sức
khỏe bây giờ vô cùng yếu ớt, căn bản không
phải là đối thủ của mẹ tôi.

Tôi chỉ đanh cản chặt răng, cương quyết
không uống thuốc. Mẹ tôi bóp miệng tôi, nhéo
cánh tay tôi, bà vừa khóc vừa nói: “Văn Văn
ngoan, nghe lời bố con đi. Bố mẹ không thể
nhìn con sai lầm nối tiếp sai lầm được, người
đàn ông đó không thể nào cho con hạnh phúc
được đâu!”

Bố mẹ tôi nói đúng, nhưng đứa trẻ này phải
sống, không chỉ vì Trang Dật Dương uy hiếp,
mà còn vì khát vọng muốn làm mẹ của tôi nữa.
Cho dù sau này tôi không còn được gặp lại con

nữa nhưng tôi vẫn hy vọng con tôi sống

“Đứa trẻ ngốc này, bố mẹ chỉ vì muốn tốt
cho con thôi. Nhanh uống đi!“ Mẹ bóp miệng
tôi đến chảy cả máu rồi.

Tôi khóc, cật lực lắc đầu

“Ai cho phép các người động vào con của
tôi?” Trang Dật Dương nhanh chóng đi đến, lô
mẹ tôi ra, lực của anh ta vô cùng lớn, khiến mẹ
tôi ngã xuống đất. Bố tôi vội vàng muốn đỡ mẹ
tôi dậy nên ngã từ trên xe lăn xuống.

Mẹ tôi lại bò lên đỡ bố tôi, hai ông bà ôm
nhau khóc, tôi cũng khóc.

*Lâm Tịnh Văn, mày liên thủ với người ngoài
đánh mẹ mày! Mày, đồ con gái hư đốn!“ Bố tôi
hét lớn, sau đó ông nôn ra máu, ngất đi.

Chương 12: Từ trần

Mẹ tôi khóc lớn, bác sĩ tức giận quát, bố tôi
lại lần nữa được đẩy vào phòng phẫu thuật. Một
giờ sau, bác sĩ hai lân nói cha tôi đang vô cùng
nguy kịch, đến lần thứ ba thì thông báo cha tôi
đã chết!

“Không, không được!” Tôi ngồi bệt xuống
nền đất, sao lại như thế này chứ? Bổ tôi đã
phẫu thuật được sáu ngày rồi, sao lại như thế
này được chứ?

Bác sĩ giải thích nói, bố tôi ngã từ trên xe
đẩy xuống, gan chảy máu, các bác sĩ đã tận
tình cứu chữa nhưng vẫn không thế cứu được
bố tôi. Có nghĩa là bố tôi bị tôi hại chết! Tất cả
mọi nỗ lực của tôi đều vì muốn cứu lấy ông ấy
mà.

*Tất cả đều là do mày, tại sao mày không
chết chứ!” Mẹ tôi túm lấy tóc tôi, đập đầu tôi
vào tường

Đầu tôi bị đập đến mơ hồ, tôi vô cùng đau
đớn, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng thoải mái.

Đánh chết tôi đi! Tôi đáng bị đánh, tôi khiến
cha tôi tức chết, tôi còn sống trên đời này làm

gì nữa chứ.
Tôi thực sự mong sẽ bị đánh chết như thế,
cũng coi như là tôi được cứu rồi.

Chị Mai Tử nhanh chóng đến ngăn mẹ tôi
lại, ôm tôi vào trong lòng: “Cô, Văn Văn còn
buôn bã và đau lòng hơn cô vạn lần, chăng nhẽ
cô muốn ép con gái cô chết sao?”

Tôi âm thầm rơi nước mắt, sao mẹ tôi lại
không biết được chứ, nhưng bà ấy cần phát
tiết, bà ấy cần tìm một người để oán hận thì bà
ấy mới có thể sống tiếp được. Tôi tình nguyện
làm người để bà ấy oán hận, chỉ cần bà ấy tiếp
tục sống.

Ai ngờ được mẹ tôi lại ôm ngực, ngã lăn
xuống đất.

Lại một lần hoảng loạn nữa, bệnh tim của
mẹ tôi tái phát, bác sĩ đề nghị làm phẫu thuật
bắc cầu động mạch vành ngay lập tức. Lúc tôi li
hôn, thẻ ngân hàng vẫn còn một trăm vạn, tôi
lập tức đồng ý làm phẫu thuật.

Ba ngày sau là ngày đưa tang bố tôi, mẹ
cấm tôi không được xuất hiện trong tang lễ của
ông, nếu không bà sẽ tự sát ngay lập tức, bà
còn bảo tôi cút về Dương Thành, đời này không
lại tôi nữa!

Tôi bị Trang Dật Dương cưỡng ép đưa đi,
trước tang lễ của bố tôi một ngày, tôi đã về đến
Dương Thành. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra
bâu trời bên ngoài, không nói một câu nào.

Tôi không ăn, không uống, không ngủ,

càng không nói đến uống thuốc dưỡng thai.
Nếu như tôi cứ thế này mà chết di, có lẽ tôi sế
đuổi kịp bố tôi, cầu xin ông tha thứ

Tôi cầm chặt con dao trong tay, cắt vào
mạch máu, tôi nhìn máu chảy ra, hi vọng máu
chảy nhanh hơn, nhanh hơn một chút nữa. Tôi
không đau, không hề đau đớn, vì tôi sớm đã
không còn cảm nhận được dau đớn nữa rồi

Tôi từ từ nhầm mắt lại, cảm giác có chút mơ
hồ, đây là cảm giác lúc chết đi sao? Cuộc đời
tôi vô cùng thất bại, chồng tính kế để tôi ngoại
tình, bố bị tôi hại chết, mẹ không cần tôi nữa,
tôi sống còn ý nghĩa gì nữa.

Cửa bị đá văng ra, tôi nghe thấy tiếng của
Trang Dật Dương giận dữ hét lớn: “Nếu cô dám
chết, vậy thì mẹ cô cũng sẽ chết theo!”

Không, không được, nhưng tôi bây giờ
không nói lên lời nữa!

Lần sau tỉnh lại, tôi liền nhìn thấy đôi mắt
đầy tơ máu của Trang Dật Dương, ánh mắt sắc
nhọn của anh ta nhìn tôi chằm chäm: “Bố cô vì
tôi nói muốn cô sinh đứa con này ra nên mới
chết, nếu cô muốn hận thì hận tôi đây này. Lần
cuối tôi cảnh cáo cô, đối xử với con tôi tốt một
chút!”

Đúng, tất cả những chuyện này đều là vì
anh ta muốn tôi sinh đứa con này ra. Vì thế bố
tôi mới tức đến mức bị rách vết mổ, nếu không
làm sao ông lại ngã từ trên xe đấy xuống, gan
chảy máu mà chết được chứt

*Tôi hận anh!” Tôi hận Trang Dật Dương
không chịu khéo léo hơn với bố tôi, đợi bệnh
tình của ông ấy khỏe hơn, đến lúc đó anh ta mới
nói ra sự thật, thì những chuyện này đã không
xảy ra!

Nhưng đứa con trong bụng tôi là của anh
ta! Đứa trẻ này trải qua mấy lân thăng trầm mà
nó vẫn ở đây.

Anh ta cùng tôi nghe tim thai, nhìn hình
dáng cái thai. Có lẽ là lần đầu anh ta làm cha,
nên nhìn anh ta có vẻ vô cùng kích động.

Còn tôi sờ sờ bụng, trong lòng không có lấy
một phần vui vẻ. Bố tôi mới mất vì đứa trẻ này
Nhưng đứa trẻ này đang ở trong cơ thể tôi, nhịp
tim của nó đang hòa cùng nhịp tim của tôi.

“Mẹ bé đang mang thai thì phải chú ý tâm
trạng nhé, bé con rất khỏe mạnh! Cố lên!” Bác
sĩ siêu âm thấy tâm trạng tôi không tốt nên
khích lệ tôi

Tôi gật gật đầu, biếu thị hiểu rồi. Bé con
thực sự vô cùng kiên cường, đã trải qua bao
nhiêu chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ bảo vệ
nó thật tốt. Cho dù là vì mẹ tôi, tôi cũng phải
sinh nó ra, Trang Dật Dương là người nói được
làm được.

Tôi cố gắng ăn, cố gắng ngủ, nhưng lại
không hề nói chuyện với bất cứ ai, kể cả Trang
Dật Dương. Tôi không cảm xúc nhìn anh ta tức
giận, bóp cố tôi, cuối cùng lại bất lực thả tôi ra

Nhưng kế từ ngày hôm đó trở đi, chỉ cần

Trang Dật Dương ở Dương Thành, anh ta cơ
bản đều sẽ về ngủ ở căn phòng này. Chỉ cần
anh ta đến gần giường của tôi, tôi liền hét lớn,
tấn công anh ta, không sợ hãi gì mà đánh anh
ta

*Tôi sẽ không làm hại cô, bình tĩnh đi!“
Trang Dật Dương châm chậm ôm lấy tôi, trong
giọng nói có chút ấm áp chưa từng có.

Tôi hơi ngây người, sau đó liền hung hăng
cắn vào vai anh ta, mùi máu tanh đầy trong
khoang miệng nhưng tôi vẫn không nhả ra. Là
anh ta hại chết bố tôi, tôi phải cắn thịt anh ta,
uống máu anh ta.

Chương 13: Cô cũng là người thứ ba

Sau khi sức cùng lực kiệt, tôi nhả răng ra,
tôi cảm giác anh ta cũng thả lỏng ra, sau đó đặt
tôi lên giường. Anh ta mặc lại áo, nằm xuống
giường, anh ta muốn ám chỉ sẽ ngủ cùng tôi à?
Bố tôi vừa mất, chẳng nhẽ lương tâm của anh ta
không đau à?

*Tôi sẽ không động vào cô đâu!” Giọng
Trang Dật Dương vô cùng mệt mỏi, anh ta
không thèm để ý đến vết thương đang chảy
máu, chỉ một lát sau anh ta đã ngủ say rồi.

Tôi nãm co ro ở một góc giường, ôm chân
nằm đó nhìn anh ta ngủ. Nói thật lòng thì anh ta
là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp, cho
dù là khi làm việc hay khi ngủ đều đẹp hơn
Dương Thụy nhiều lần.

Màn đêm yên tĩnh, tôi cứ yên lặng nhìn anh
ta như vậy, rõ ràng biết người đàn ông này
giống thuốc phiện, chỉ cần động vào là sẽ
không thế cai được, nhưng tôi không nhịn được
mà cứ nhìn chằm chằm gương mặt của anh ta.

Nếu như, nếu như tôi chưa từng kết hồn,

liệu tôi có thể tranh giành được anh ta không?
Ý nghĩ này bỗng nhiên xẹt qua đầu tôi, tôi lập
tức vỗ vỗ đầu. Đừng ngốc nghếch nữa, anh ta
là sao trên trời, người bình thường làm sao có
thể hái được chứ?

Đêm hôm đó chỉ là một lần ngoài ý muốn,
hơn nữa, nếu tôi rung động với anh ta, bố tôi
trên trời có linh sẽ hóa thành sét đánh chết tôi.

Cơn buồn ngủ ập đến, tôi ngủ ở góc giường
ngoài cùng, tránh xa anh ta. Tôi không dám
đến gân!

Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, tôi lại đang
nằm trong lòng anh ta, hơn nữa còn là tôi chủ
động ôm anh ta! Hô hấp của chúng tôi quyện
vào nhau, môi anh ta cách tôi chưa đầy 1cm,
thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại hôn anh ta

Thấy anh ta sắp mở mắt, tôi bị dọa vội vàng
nhằm tịt mắt giả vờ ngủ. Một lúc sau, anh ta
đắp lại chăn cho tôi, sau đó liền đứng dậy.

*Tôi sẽ cố gảng đối xử với cô thật tốt, cho
đến khi cô sinh đứa trẻ này ra, cô không cần
nghĩ nhiều.” Trang Dật Dương nhìn ra tôi giả vờ
ngủ, nhưng anh ta vẫn vô cùng dịu dàng.

Tôi không nhịn được liền hỏi: “Tại sao
chứ?” Tại sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi? Sợ
tôi không sinh đứa trẻ này ra à? Hoàn toàn
không cần thiết, anh ta đang nắm trong tay
sống chết của mẹ tôi, tôi còn dám phản kháng
sao?

“Bác sĩ nói rồi, tình cảm của bố mẹ tốt thì

con sinh ra mới thông minh đáng yêu!” Trang
Dật Dương đột nhiên đánh nhẹ vào mũi tôi,
trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì anh ta đã
chuẩn bị rời di rồi.

Lý do này của anh ta, tôi cho 10 điểm tròn.
“Nhưng tôi không có bố nữa rồi!“ Tôi thấp
giọng nói, sau này cũng sẽ không có bố nữa rồi.

Trang Dật Dương không nói gì, im lặng ởi ra
ngoài. Cái chết của bố tôi trở thành rào cản mà
chúng tôi không thể nào vượt qua được

Rất nhanh đứa trẻ đã được ba tháng rồi, tôi
không cân phải uống thuốc dưỡng thai nữa,
Trang Dật Dương cho phép tôi có thể ra ngoài
đi lại

Tôi muốn đi dạo mấy cửa hàng mẹ và bé, tự
tay chọn cho con một ít đồ dùng, không cần
tiền của Trang Dật Dương, là tự tôi mua cho
con. Cho dù cuối cùng tôi vẫn phải rời xa con,
nhưng tôi vẫn mong có thể làm cho con thêm
chút gì đó.

Nhưng không ngờ tôi lại gặp Dương Thụy
và Hứa Cầm ở đây, đương nhiên đối phương
cũng đến đây mua đồ rồi.

Cái thai trong bụng Hứa Cầm đã được sáu
tháng, còn tôi với Dương Thụy mới li hôn chưa
đến hai tháng. Ai đúng ai sai có lẽ bây giờ mọi
người đều biết rồi.

Tôi không có ý định ở cùng bọn họ nên liền
quay người rời đi. Nhưng Hứa Cầm lại cản
đường tôi: “Lâm Tịnh Văn, bây giờ cô đã bám

= vào Tổng giám đốc Trang, nhìn cô bây giờ

đúng là khác hẳn mà! Ép chúng tôi vào đường
chết, Thụy Long phá sản, bây giờ cô vui rồi
chứt”

Công ty Thụy Long phá sản? Tôi không hề
biết tin tức này, tôi mãi còn chưa xử lý được
chuyện 40% cổ phần kia, ai ngờ bây giờ lại phá
sản rồi. Như thế cũng tốt, cái gì tôi không có
được thì những người khác đừng mong có được.

*Vui, đương nhiên tôi rất vui rồi! Chứng tỏ
tôi là người phụ nữ giúp chồng, còn cô lại là đồ
sao chối! Dương Thụy li hôn với tôi rồi cưới cô,
thì chỉ có thể thất bại thảm hại mà thôi!” Đương
nhiên tôi vô cùng vui vẻ, nhìn bộ dạng Dương
Thụy yếu đuối như thế, đương nhiên tôi vô cùng
thoải mái, người đàn ông tôi từng coi là cả
mạng sống của mình, bây giờ lại chỉ như ngọn
cỏ dại, gặp lại còn có thể tùy ý dằm đạp.

“Văn Văn!” Lần này Dương Thụy không hề
mảng người, mà anh ta còn giữ Hứa Cầm đang
định mắng chửi người khác lại, anh ta khiến tôi
bất ngờ, lần này anh ta lại định tính kế gì với tôi
đây?

“Gọi tôi là cô Lâm, chó ngoan thì không
chắn đường, tránh ra đi!” Tôi chau mày, hai
người này đừng chản hết cả cửa của cửa hàng
rồi, bọn họ định làm gì đây?

Chị Mai Tử đỡ tôi, nhỏ giọng hỏi tôi có cần
chị ra tay không, tôi tỏ ý bảo chị chờ một chút.
*Dương Thụy, anh có ý gì đây? Chắn đường tôi,

còn để cho con đĩ này mảng tôi!”

Hứa Cầm đẩy Dương Thụy ra, định đánh tôi.
Chị Mai Tử nằm chặt tay cô ta, tôi trở tay cho
cô ta một phát tát. “Đã làm người thứ ba thì nên
tránh đi, cái tát này dạy cô làm người như thế
nào đấy!”

Trước và sau khi li hôn tôi đều chưa từng đi
tìm Hứa Cầm, gây khó dễ cho cô ta, vì tôi đã
không cần tên đàn ông bẩn thỉu này nữa rồi.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô ta có tư
cách giêu võ dương oai với tôi, còn xỉ nhục tôi
nữa

*Tôi là người thứ ba, chẳng nhế Lâm Tịnh
Văn cô không phải là người thứ ba à, Trang Dật
Dương đã có vợ chưa cưới rồi, cô tưởng rằng
dựa vào đứa trẻ trong bụng kia mà có thể gả
được cho anh ta à? Cô đừng näãm mơ nữa!” Hứa
Cầm ôm mặt, cô ta muốn động tay nhưng lại có
chị Mai Tử ở đây, hai người bọn họ đều không
phải đối thủ của chị ấy.

Trang Dật Dương đã có vợ chưa cưới? Tôi
chưa từng hỏi anh ta chuyện này nên không
biết! Nhưng người ưu tú như anh ta mà chưa có
vợ chưa cưới mới là chuyện không bình thường.


010227-tamlinh247.jpg
010228-tamlinh247.jpg
010229-tamlinh247.jpg
010230-tamlinh247.jpg
010231-tamlinh247.jpg
010232-tamlinh247.jpg
010233-tamlinh247.jpg
010234-tamlinh247.jpg


—————————-

Chương 14: Vợ chưa cưới của anh ta

Người thứ ba, ba chữ này với tôi là một sự
đả kích lớn, tại sao bố mẹ tôi lại phản đối như
vậy, chính là vì sợ tôi trở thành người thứ ba,
mà đối diện với vợ chưa cưới của Trang Dật
Dương, không phải tôi chính là người thứ ba
sao?

Dương Thụy tát Hứa Cầm một cái, nhìn hai
người bọn họ vật lộn với nhau, tôi không có bất
kì cảm giác vui vẻ nào, tôi vần đang đắm chìm
trong thân phận của người thứ ba.

Hình ảnh lúc bố tôi ra đi lại hiện về trong
đầu tôi, tôi lại bất đầu tự trách bản thân, điên
cuồng gọi điện cho mẹ tôi, nhưng đầu dây bên
kia liên tục ngắt máy, cuối cùng còn tắt máy
luôn. Bà ấy ghét đứa con gái là tôi đến mức nào
cơ chứ, nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

“Văn Văn, em đừng khóc, nếu anh ta đổi xử
với em không tốt, thì chúng ta quay lại với nhau
được không?” Dương Thụy đuổi theo , anh ta
chỉ đi một mình, nói với tôi, nhưng lại khiến tôi
ghê tởm.

ôi lau khô nước mắt, nghiến răng nói:

“Anh không có tư cách nói với tôi những lời
này. Nếu không phải do anh đến làm loạn ở
bệnh viện, bố tôi đã không chết!”

Trang Dật Dương làm sai, còn Dương Thụy
có tội. Tôi vượt ngàn dặm xa xôi lấy anh ta,
nhưng anh ta lại đối xử với tôi như vậy, rõ ràng
biết bố tôi đang đối mặt với cái chết nhưng vẫn
đến bệnh viện làm loạn, cả phần đời còn lại tôi
sẽ không bao giờ quên mối thù này.

“Anh sai rồi, anh bị ma quỷ sai khiến, anh
không phải là người! Em tha thứ cho anh được
không? Chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Dương Thụy đột nhiên kéo tay tôi tát lên mặt
anh ta, tôi chê anh ta bẩn thỉu liền lùi lại phía
sau. Anh ta tự dùng tay tát vào mặt, một lúc
sau mặt anh ta đã sưng vù lên

Tâm trạng trong lòng tôi vô cùng phức tạp:
“Dương Thụy, anh không yêu tôi nữa thì lẽ ra
nên buông tha cho tôi, chứ không phải bày kế
dụ tôi rơi vào chòng như thế!“ Tôi không muốn
nhớ lại chuyện cũ, càng không muốn nói thêm
với anh ta một câu nào nữa, hôm nay cho dù là
anh ta diễn kịch hay thật lòng hối cải, đều
không liên quan gì đến tôi nữa rồi

Về đến biệt thự của Trang Dật Dương, tôi
không muốn nói thêm gì nữa, đi thẳng về
phòng ngủ nãm nghỉ. Hôm nay Trang Dật
Dương ở Dương Thành, anh ta gọi điện nói
cùng tôi ăn cơm. Anh ta vô cùng coi trọng đứa
bé này, chỉ cần có thời gian, anh ta sẽ đến ở

cùng hai mẹ con tôi. Có lúc anh ta còn vô cùng
nghiêm túc xoa xoa bụng tôi, nhưng cũng
không hề có thêm hành động nào thái quá nữa.

*Vợ chưa cưới của anh là ai thế?“ Tôi có
chút sợ vợ chưa cưới của anh ta, cô ấy có thể là
mẹ tương lai của con tôi! Tính cách cô ấy có tốt
không? Liệu cô ấy có ngược đãi đứa bé không?
Có lẽ không có người phụ nữ nào lại thích con
riêng của chồng đâu nhỉ!

Trang Dật Dương nghi hoặc nhìn tôi: “Đừng
nghĩ linh tỉnh, chuyện này không liên quan gì
đến cô!”

Tôi xoa xoa bụng, dũng cảm nhìn thẳng vào
mắt anh ta: “Cô ấy là mẹ tương lai của con tôi,
đương nhiên có liên quan đến tôi rồi!”

Nếu cô ấy không tốt, tôi sẽ liều mạng không
thể đưa con tôi cho cô ấy được, tôi không quan
tâm đến thỏa thuận hay gì nữa. Đương nhiên tôi
không thế nói ra những lời này được.

“Châu Tư Dĩnh, cô ấy sẽ không được nuôi
con đâu, tự tôi nuôi!” Trang Dật Dương cho tôi
một lời hứa, nhưng tôi không thể tin được.

“Nếu cô ấy tìm đến tôi, tôi phải làm thế
nào?” Sớm muộn cũng sẽ có người tìm ra sự tồn
tại của tôi, vì Trang Dật Dương phần lớn thời
gian đều ở đây nghỉ ngơi. Chỉ cần có người để ý
đến, chắc chẳn rất nhanh chóng sẽ tìm được
tôi.

*Không cân sợ, bảo vệ bản thân là được rồi!
Cô ấy sẽ không dế ý những chuyện này đâu.”

rang Dật Dương tùy ý nói, nhưng lại khiến tôi

vô cùng ngạc nhiên. Vợ chưa cưới của anh ta sẽ
không để ý đến sự tồn tại của tôi sao? Nếu nói
phụ nữ không quan tâm đến người thứ ba, thế
thì chỉ có một khả năng, vợ chưa cưới của anh
ta không hề yêu anh ta. Vì thế nên anh ta mới
mong mỏi đứa con của tôi đến vậy. Sự thật có
phải như vậy không?

“Công ty Thụy Long phá sản rồi, là do anh
làm à?” Tôi dè dặt hỏi, anh ta làm vậy vì thỏa
thuận giữa chúng tôi sao?

Trang Dật Dương gật đầu, “Chủ yếu là do
hẳn ta phá luật!”

Trong lòng tôi mừng thầm, tôi cũng không
thế nói rõ cảm xúc của tôi về Trang Dật Dương
là như thế nào nữa!

Ăn cơm xong, tôi tìm một chút thông tin về
Châu Tư Dĩnh, chút vui vẻ lúc nãy của tôi đã
biến mất hoàn toàn. Cô ấy tốt nghiệp dại học
Yale, bây giờ đang là nhà thiết kế đá quý nổi
tiếng, quan trọng nhất là cô ấy vô cùng xinh
đẹp, có khí chất. So sánh với cô ấy, tôi chỉ
giống như một con vịt xấu xí, còn là con vịt xấu
xí đã từng li hôn. Chẳng trách Trang Dật Dương
nói cô ấy không để tâm.

Tôi vốn tưởng rằng cả đời này tôi sẽ không
bao giờ gặp Châu Tư Dĩnh, nhưng cô ấy lại hẹn
gặp tôi. Cô ấy hẹn gặp tôi qua điện thoại, còn
nhản lại đừng để người khác biết.

Tôi lo lắng bất an đến điểm hẹn từ sớm,

uống một chút nước lọc, nhưng càng uống
càng cảm thấy mơ hồ. Đến lúc tôi cảm giác
được có điều gì bất thường thì tôi đã ngất đi.

Chương 15: Nam thần của tôi

Tôi bị đưa đến một căn phòng lạ hoắc, tay
chân đều bị trói, tôi hoảng sở nhìn xung quanh,
đây chắc chắn là một âm mưu. Rốt cuộc vợ
chưa cưới của anh muốn làm gì?

Miệng tôi bị dính băng dính, tôi chỉ có thể ú
ớ kêu lên. Nhưng người xuất hiện không phải là
Châu Tư Dĩnh, mà là Hứa Cầm và Dương Thụy.
Dương Thụy lúc trước còn đang hối hận, bây
giờ lại trói tôi lại, anh ta muốn làm gì đây?

“Lâm Tịnh Văn ơi là Lâm Tịnh Văn, cô thật
là ngu ngốc! Cô thực sự nghĩ Châu Tư Dĩnh sẽ
nhắn tin cho cô à? Cô ấy như một con thiên
nga cao quý, cô ấy sẽ để ý đến con vịt xấu xí
như cô à?” Hứa Cầm dương dương tự đắc.

Đây là một cái bẫy, một cái bẫy bọn họ bày
ra dụ tôi chui vào

Dương Thụy xé băng dính trên miệng tôi:
“Cô phối hợp với bọn tôi, bọn tôi sẽ không làm
hại cô. Trang Dật Dương khiến tôi phá sản, thế
nào thì tôi cũng nên đòi lại chút tiền của anh ta
chứi”

*Dương Thụy, anh là đồ khốn nạn!” Không

hiểu sao lúc đó tôi còn cảm động với những lời

anh ta nói chứ, ai ngờ bọn họ cố ý nói vậy,
khiến tôi biết đến Châu Tư Dĩnh, bọn họ còn lấy
danh nghĩa của cô ấy hẹn tôi ra ngoài, chắc
chắn tôi sẽ đến. Vì tôi cảm thấy áy náy với vợ
chưa cưới của Trang Dật Dương, tôi nhất định
sẽ làm theo lời họ nói, không nói cho ai khác
biết hết!

“Nhanh, cởi đi!“ Dương Thụy không nói gì
với tôi thêm nữa, anh ta chỉ đạo Hứa Cầm cởi
quần áo của tôi. Hai người này điên rồi, tôi hét
lớn: “Anh đang phạm pháp đấy, Dương Thụy,
bây giờ anh dừng lại vân còn kịp, tôi sẽ trả lại
cho anh 100 vạn.”

Hứa Cầm vừa cười vừa cởi quần áo của tôi:
*Cô có biết chúng tôi đã tổn thất bao nhiêu
không? Hơn một ngàn vạn, 100 vạn của cô có
đáng là gì, Trang Dật Dương phải trả cái giá gấp
đôi những gì chúng tôi đã mất.”

Tôi nhân cơ hội cần vào tay cô ta, không
chịu buông ra. Tay còn lại của cô ta liên tục tát
vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn không chịu thả ra,
trong miệng tôi toàn là mùi máu tanh, không
biết là máu của tôi hay máu của cô ta. Nhìn thấy
cô ta ôm tay gào thét, trong lòng tôi vô cùng
sảng khoái. Hai người bọn họ bắt nạt tôi, tôi sẽ
cần chết bọn họ

Dương Thụy mặt mũi tối sâm đi đến, anh ta
không hề niệm tình cũ mà giáng thẳng cho tôi
một phát tát. Chúng tôi ở bên nhau năm năm,
đây là lần thứ hai anh ta đánh tôi.

ồIi ghi nhớ mối thù này rồi, tôi không dám

phản kháng nữa, nếu không cái thai trong bụng
tôi sẽ gặp nguy hiểm

“Đừng nhìn tôi như thể, bao nhiêu năm rồi,
trên người cô còn chỗ nào mà tôi không biết
chứ, nhìn cô tôi không có nối một chút hứng
tình nào đâu!” Dương Thụy vừa nhục mạ tôi,
vừa cởi quần áo của tôi ra.

Hứa Cầm cười lạnh, cô ta cầm điện thoại
lên, chụp ảnh liên tục, thậm chí còn ác ý trêu
đùa tôi, chán ghét bình luận nọ kia.

Tôi nghiến răng không phản kháng lại,
trong lòng chỉ thầm mong có người nhanh đến
cứu tôi. Sự uất ức này còn đáng sợ hơn việc
bọn họ giết tôi đi. Lúc trước tôi mắt tôi mù thế
nào mà lại thích một kẻ lòng lang dạ sói như
Dương Thụy chứ. Thật sự quá đáng sợi

Không biết trôi qua bao lâu Hứa Câm mới
thỏa mãn cất điện thoại đi, vứt một bộ quần áo
lên người tôi. “Không thể để cô ta chịu lạnh
được, nếu không đứa bé sẽ xảy ra chuyện!”
Hứa Cầm không dám ra tay với đứa bé. Trong
mắt bọn họ, tôi chỉ là đô chơi của Trang Dật
Dương, may mắn có thai với anh ta, nên đương
nhiên đổi xử với tôi sẽ khác với đứa bé.

Nửa đêm, Trang Dật Dương vẫn không đến
cứu tôi. Chẳng nhẽ hôm nay anh ta không về
sao? Hay là đối với anh ta, tôi không hề quan
trọng?

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, bỗng có

người sở mỏ tôi, tôi lập tức tỉnh táo lại, phát

hiện ra là Dương Thụy: “Anh làm cái gì đấy? Cút
đi!”

“Cô giả vờ ra vẻ phụ nữ trong trảng cái gì
chứ? Không biết bị tôi làm qua bao nhiêu lần
rồi!” Dương Thụy vừa nói vừa cởi quần áo. Hồi
chiều anh ta mới nói không hứng tình, bây giờ
lại đê tiện như vậy.

“Anh không sợ Trang Dật Dương giết anh
à? Hứa Cầm còn đang ở bên kia, anh điên rồi
à?“ Tôi vừa giãy dụa vừa lùi về góc tường. Tay
chân tôi đều đang bị trói, rõ ràng không hề có
chút sức lực nào.

“Tao đây không sợ nó, cô chỉ là đôi giày
rách tôi vứt đi mà thôi. Tư thế này của cô rất
đẹp, kích thích hơn Hứa Cầm nhiều!” Dương
Thụy liên tục nói những lời bẩn thiu, anh ta nảm
lấy chân tôi, khiến tôi không còn đường lui.

Vào giờ khắc quan trọng, cánh cửa bị đá
văng. Dương Thụy bị người ta đá văng vào
tường, giây tiếp theo có một bộ quần áo được
phủ lên người tôi, mùi hương vô cùng quen
thuộc.

“Đánh gãy hai tay của nó, treo ra bên ngoài
kia!“ Trang Dật Dương lạnh lẽo ra lệnh, sau đó
cúi người ôm tôi đi ra ngoài. Khoảnh khắc này
anh ta chính là một vị thần, là nam thần đã cứu
tôi!

Tôi sợ hãi run rấy, chỉ có thể khóc nức nở
chứ không nói được lời nào nữa.

—————————-

Chương 16: Cuồng phong bão táp

Trời ơi, tôi lại dám làm ra hành động như thế
này! Tôi ở cùng anh ta bao nhiêu ngày nay, tôi
biết rõ bệnh sạch sẽ của anh ta nghiêm trọng
đến mức nào!

Bây giờ anh ta không ném tôi xuống đất,
chắc chắn là vì có cục thịt nho nhỏ kia trong
bụng tôi.

Anh ta giục giã nên xe oto đi rất nhanh. Sau
khi về đến nhà, việc đầu tiên anh ta làm là chạy
ngay vào nhà vệ sinh, tôi khoác cái áo vest của
anh ta, nhờ chị Mai Tử dìu đến nhà tắm tắm rửa.

“Sau khi anh Trang biết tin cô mất tích, anh
ấy thực sự vô cùng lo lảng. Cô Lâm, lần sau cô
không được mất tích nữa đâu đấy!” Chị Mai Tử
nhỏ giọng nói, tôi có thế nghe ra được sự bất
mãn của chị ấy

Theo như yêu cầu của Trang Dật Dương, tôi
đi đâu cũng phải đưa theo chị ấy. “Xin lỗi chị.”
Ngoại trừ nói xin lỗi, tôi không thể giải thích
những chuyện khác nữa.

Tôi thấp thỏm không yên nhìn Trang Dật

Dương, tôi không biết nền giải thích với anh ta

như thế nào nữa.

Cả người anh ta dang phát ra khí lạnh như
muốn nói đang tức giận, đừng ai động vào anh
ta.

Anh ta đang tức giận, vô cùng tức giận.
“Thời gian này tôi đế cô thiếu thốn nên cô mới
vội vàng đi tìm chồng cũ để bù đắp đúng
không?” Trang Dật Dương bỏng nhiên kéo tôi
đến chỗ anh ta, thẳng tay xé rách quần áo của
tôi, giây tiếp theo cơ thể anh ta liên phủ lên
người tôi, động tác vô cùng thô bạo, không hề
có chút thương hoa tiếc ngọc nào hết.

*Không, không phải đâu.” Tôi muốn giải
thích nhưng còn chưa kịp nói ra thì đã đau đớn
đến mức hít một hơi lạnh

Không hề có một chút dạo đầu nào, anh ta
đâm thẳng vào cơ thể tôi. Tôi nằm chặt ga
giường, chịu đựng sự trừng phạt tàn khốc của
anh ta, không hề có một chút phản kháng nào.

Tôi có thể liều chết không cho Dương Thụy
động vào người tôi, nhưng tôi lại không thể
chống lại Trang Dật Dương được.

Có lẽ anh ta cảm nhận được tôi đang đau
đớn quắn quại, bấy giờ anh ta mới giảm tốc độ
và sức mạnh mỗi lần tiến công lại.

Đợi tôi thích ứng được với mỗi lần tiến công
của anh ta, anh ta lại bắt đầu cuồng phong bão
táp.

Có lẽ tôi thực sự đã thiếu thốn quá lâu, tôi

cản chặt răng không để mình phát ra tiếng rên.
Nhưng anh ta lại găm găm vành tai tôi, mê hoặc
thúc giục tôi phát ra tiếng rên.

Tôi giống như một con thuyền nhỏ đang
dập dềnh trong biển lớn, con sóng này tiếp nối
con sóng khác, con sóng sau lại cao hơn con
sóng trước

Sau khi sóng yên biển lặng, tôi nằm yên
trên giường, đến thời gian giơ một ngón tay lên
cũng không có

Trang Dật Dương lại đi tắm một lần nữa, sau
khi anh ta bước ra, câu đầu tiên anh ta nói là:
“Châu Tư Dĩnh sẽ không tim cô đâu!”. Có vẻ
như anh ta biết chuyện tôi nhận được tin nhắn,
sau đó đã điều tra được là ai bắt cóc tôi, vì thế
cứu được tôi không phải chuyện gì khó khăn.

*Tôi, tôi cứ nghĩ là cô ấy nên tôi mới đi!“ Tôi
biết tôi giải thích như vậy, trong mắt anh ta tôi
vô cùng ngu ngốc, nhưng như thế vẫn tốt hơn
là để anh ta hiểu nhầm tôi có gì đó với Dương
Thụy.

Có lẽ chúng tôi vừa thân mật với nhau nên
nhìn anh ta có vẻ dễ nói chuyện hơn bình
thường: “Ngu ngốc!“ Trang Dật Dương không
nói gì nhiều nữa, đi ngủ luôn.

Mỗi lần anh ta ngủ đều trông có vẻ vô cùng
mệt mỏi, công việc của anh ta bận bịu đến như
thể sao? Mệt đến mức không muốn nói chuyện
với tôi thêm vài câu?

Chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến tôi vô

cùng sợ hãi, tôi muốn anh ta nói thêm vài câu
an ủi tôi, nhưng cuối cùng vần chỉ là ước mơ xa
vời mà thôi

Anh ta đổi xử với tôi chẳng qua cũng chỉ là
sự khoan dung ôn nhu mà thôi, đợi tôi sinh đứa
bé này ra, chúng tôi sẽ đường ai nấy đi, không
còn liên lạc gì nữa.Sau này có lẽ anh ta còn
không nhớ có một người phụ nữ tên là Lâm Tịnh
Văn nữa

Tôi ôm chăn nằm co ro ở một góc giường,
giống như đang ôm chặt trái tim của tôi, không
cho nó được tự do rung động

Nhưng chuyện những bức ảnh, tôi bảt buộc
phải giải thích rõ ràng với anh ta, lỡ như bị
truyền ra ngoài, chuyện đó liệu có gây ảnh
hưởng gì cho anh ta không

Tôi lết đến, dè dặt gọi anh ta dậy, nhìn đôi
mắt ngái ngủ mông lung của anh ta, thực sự
khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên
đôi mắt ấy.

“Sao thế? Đau bụng à?” Trang Dật Dương
có chút căng thẳng hỏi tôi, anh ta không hề tức
giận, chuyện này khiến cái bụng nhỏ của tôi
dường như to thêm một chút.

Lúc nãy khi đang mây mưa sao không thấy
anh ta lo lắng cho đứa bé chứ? Nhưng những
lời này làm sao tôi dám nói ra chứ. Tôi thuật lại
tường tận chuyện bức ảnh cho anh ta nghe, tôi
nói cho anh ta cả chuyện Dương Thụy và Hứa
Cầm dọa nạt tôi nữa.

*Yên tâm, sẽ có người xử lí chuyện này,
không để lộ ra đâu!“ Trang Dật Dương nghe
xong liền gọi điện thoại phái người đi xử lí

Nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng, Dương Thụy
bị đánh gãy hai tay, anh ta có vì thế mà dừng lại
không? Bọn họ có ngoan ngoãn xóa hết những
bức ảnh đó đi không? Người được phái đi xử lí
kia, có khi nào người đó sế nhìn thấy những
bức ảnh của tôi không?

Trong đầu tôi, mọi chuyện đang vô cùng
hỗn loạn, tôi hoàn toàn không có cách nào giải
quyết cả. Nhưng tôi cũng không dám hỏi lại
Trang Dật Dương nữa, chuyện anh ta đã chắc
chản, nếu tôi hỏi lại, không phải là tôi đang
nghỉ ngờ năng lực của anh ta sao?

Ba ngày liền Trang Dật Dương không về, tôi
muốn hỏi anh ta mọi chuyện xử lí thế nào rồi
cũng không được.

Tôi lại đợi được một người không ngờ đến,
là bà Trang. Bà Trang vô cùng cao quý, trang
nhã, bà ta nhìn tôi giống như nhìn một người
phụ nữ đê tiện.

“Mấy tháng rồi?” Bà Trang nhìn cái bụng
hơi to lên của tôi, ánh mắt vô cùng chán ghét
Đây là cháu nội của bà ta đấy, sao bà ta lại
giống như đang nhìn kẻ thù vậy?

Tôi ngập ngừng một lúc, người phụ nữ
trung niên đứng phía sau bà Trang lập tức hét
lớn: “Phu nhân đang hỏi cô, sao cô không
nhanh trả lời đi, tôi nhìn có lẽ đây không phải là

con của thiếu gia rồi.”

—————————-



Chương 17: Ai dám động vào con của tôi

“13 tuần ạ!” Mặc dù tôi nghe không lọt tai
lời người phụ nữ trung niên này, nhưng bây giờ
tôi đang đối diện với mẹ của Trang Dật Dương,
tôi vẫn phải lễ phép, không thể gây thêm phiên
phức gì cho anh ta được.

Bà Trang nhìn bụng tôi: “Nhìn không giống
như mới chỉ 13 tuần, bà Tề, bà liên hệ với bệnh
viện đi, lập tức lấy nước ối kiểm tra DNA. Tôi
không cho phép bất cứ ai làm lẫn lộn dòng máu
nhà họ Trang!”

Người phụ nữ trung niên kia lập tức đi làm,
không thèm hỏi ý kiến của tôi, bà ta đã hẹn
xong lịch với bệnh viện. Sau đó liền định kéo tôi
đến bệnh viện.

Chuyện Dương Thụy vừa xảy ra mấy ngày
trước, tôi không thế mạo hiếm thêm lần nữa, lỡ
như họ bắt tôi đi phá thai thì sao?

*Xin lỗi, cháu phải đợi anh Trang trở về đã
thì cháu mới đi!“ Tôi gọi chị Mai Tử đến, cho dù
tôi đang đối diện với mẹ của Trang Dật Dương
thì tôi cũng không thế để bà ta quyết định tính

mạng con tôi được.

Bà Trang rất bất ngờ, không ngờ tôi dám đổi
đầu với bà ta, bà ta liền nối giận: “Hai người kéo
cô ta lên xe!“ Như thế này là bà ta định dùng
biện pháp mạnh bắt tôi đi rồi, chị Mai Tử cũng
không ngăn họ lại.

Tôi bị họ đưa đến bệnh viện như thế. Bác sĩ
siêu âm cho tôi trước, bác sĩ vô cùng khẳng
định nói với bọn họ: “Thai nhỉ mới vừa tròn 13
tuần, không đủ điều kiện lấy nước ối. Hai tuần
nữa hãy quay lại, bây giờ làm kiểm tra, vô cùng
nguy hiếm!”

Nghe xong, tôi liền thả lỏng, đây không
phải là do tôi không hợp tác, là bác sĩ nói
không được.

*12 tuần đã có nước ối rồi, bây giờ đã là
tuần thứ 13, nếu không thế lấy được nước ối là
do mấy người không có bản lĩnh, gọi viện
trưởng dến đây nói chuyện!” Bà Trang không
định buông tay như thể, bà ta bày ra bộ dạng
ngày hôm nay nhất định phải lấy nước ổi của tôi.

Tôi lén lút gọi điện thoại cho Trang Dật
Dương nhưng không liên lạc được.

Viện trưởng cũng đã giải thích nửa ngày
trời, nếu bây giờ bệnh viện lấy nước ối của tôi,
nguy cơ xảy thai vô cùng lớn, bệnh viện không
thể chịu được trách nhiệm này, trừ khi bọn tôi
chịu viết ký giấy cam kết miễn trách nhiệm cho
bệnh viện.

Bà Trang lấy giấy cam kết, bắt tôi ký, nhưng

tôi kiên quyết không ký: “Xin bà thương cháu
bà, buông tha cho tôi đi được không? Đứa bé
thực sự là cháu nội của bà, tôi không thể mạo
hiểm được!” Tôi ôm chặt bụng, tôi không thể để
cho bọn họ làm hại con của lôi tay tôi, bắt tôi
điểm dấu vân tay.

Tôi nhân lúc y tá không chú ý liền cầm lấy
cái kéo, hét lớn: “Ai dám động vào con của tôi,
tôi sẽ chết cho mấy người xem!”

Tôi không chỉ hét suông dọa bọn họ, tôi
đâm kéo vào cổ họng tôi, máu theo mũi kéo
chảy xuống

Bà Trang không ngờ tôi lại cương quyết như
vậy, bà ta lạnh mặt quát lớn: “Nếu là con cháu
nhà họ Trang thì sẽ không yếu đuối như thế. Cô
không phải không dám mạo hiểm, là cô đang
lừa Trang Dật Dương đúng không?”

Haha, tôi cười lạnh: “Tôi e là bà không phải
mẹ đẻ của Trang Dật Dương! Bà hại chết con
của anh ấy, bà có lợi gì? Để tôi đoán xem nào.
Con trai bà được thêm bao nhiêu tiền?”

Mặc dù trong mắt Trang Dật Dương, tôi có
chút ngốc, nhưng như thế không có nghĩa là tôi
thực sự là một đứa ngốc. Trang Dật Dương kí
thỏa thuận đó với tôi, anh ta không chỉ một lần
nói với tôi, anh ta cần một người thừa kế

Nếu bà ta là mẹ đẻ của Trang Dật Dương,
thì chắc chẩn bà ta phải vô cùng coi trọng đứa
trẻ trong bụng tôi, chứ sẽ không mạo hiếm như
thế

“Vô liêm sỉ! Đây là cách cô nói chuyện với
người lớn à?*Bà Trang bị tôi lột tấm mặt nạ giả
nhân giả nghĩa xuống, bà ta liền có chút gấp
gáp.

*Tôi không nhớ có người thân là bà!” Giọng
Trang Dật Dương từ phía sau truyền đến, khiến
tôi bỗng chốc có người để dựa vào, chỉ cần có
anh ta ở đây, đứa bé sẽ không sao nữa rồi.

Bà Trang nhìn thấy Trang Dật Dương, sắc
mặt bà ta càng thêm khó coi, trước mặt bao
nhiêu người như vậy mà Trang Dật Dương lại
khiến bà ta không còn đường lui

“Ta đến dây là theo lệnh của bố con, ta đã
điều tra qua về cô ta, cô ta có thai trước khi li
hôn, đứa bé này có thế không phải là của con!”
Bà Trang chỉ chỉ bụng tôi, khinh thường nói

Trang Dật Dương không đế ý đến lời của bà
ta, anh ta bảo y tá nhanh chóng băng bó vết
thương cho tôi. Sau khi anh ta chắc chắn tôi
không bị làm sao, anh ta mới quay người lại nói
với bà Trang: “Vậy thì nhờ bà nói với bố tôi, con
tôi, tôi có thể nhận ra được, còn ông ta thì
sao?“ Sau đó anh ta kéo tôi rời khỏi bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, bỗng nhiên tôi dừng lại,
tôi không chắc chắn cảm nhận lại một lần nữa,
là thật, tất cả đều là thật.

*Cô khó chịu ở đâu?” Nhìn thẩy tôi dừng
lại, Trang Dật Dương liền có chút căng thẳng.

“Nó động đậy rồi.“ Nó thực sự đang động
đậy, tôi cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Ai”

*Con!” Tôi nói xong, Trang Dật Dương liền
ngồi xốm xuống trước cống bệnh viện, mặt anh
ta ghé sát vào bụng tôi, cảm nhận sự thần kỳ
của một sinh linh mới.

—————————-

Chương 18: Con tôi, tôi quyết định

Đứa bé động đậy khiến tôi và Trang Dật
Dương cả chặng đường đều vô cùng vui vẻ!

Trên xe, anh ta liên tục giơ tay ra xoa xoa
bụng tôi, lần đầu tiên anh ta cười nụ cười thuần
khiết như vậy. Nhưng thẳng nhóc này chỉ động
đậy một lát lúc nấy, sau đó không hề di chuyển
gì nữa.

“Hôm nay cô làm đúng lảm, bất kể là ai đều
không được làm hại con của tôi.” Trang Dật
Dương vô cùng tán thành hành động hôm nay
của tôi, ánh mắt của anh ta càng thêm chân
thành, chứ không còn giống như lúc trước, ánh
mắt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra vồ cùng
xa cách.

Tôi cảm nhận rõ ràng, sau khi chuyện này
xảy ra, cách anh ta đối xử với tôi đã có thay đổi
Anh ta chủ động quan tâm vết thương trên cổ
của tôi, thậm chí còn mang cho tôi những đồ
dùng con gái thích nữa.

Anh ta đã mang đến cho cuộc sống buồn
khổ của tôi rất nhiều những điều ngạc nhiên

nho nhỏ. Tôi càng ngày càng ỷ lại vào anh ta.
Chỉ cần một ngày không gặp anh ta, tôi sẽ nhớ
nhung, lúc anh ta đi công tác, tôi sẽ lo lắng
Cảm giác này là thích, là tình yêu.

Bất giác tôi đã đảm chìm vào tình yêu này,
tôi biết rõ yêu người đàn ông này không khác gì
thiêu thân chui đầu vào lửa, nhưng lúc nào tô
cũng bị anh ta hấp dân.

Mấy ngày liền Trang Dật Dương không trở
về, anh ta gọi điện thoại nói Châu Tư Dĩnh về
Dương Thành, vì thế anh ta phải ở bên cô ấy.

Anh ta ở bên vợ chưa cưới, người thứ ba
như tôi đương nhiên phải giấu đi không cho
gặp ai rồi.

Nếu không có lần thứ hai, tôi còn có thể tự
lừa mình dối người, lần đầu tiên chỉ là ngoài ý
muốn. Nhưng lần thứ hai, rõ ràng là tôi cam tâm
tình nguyện.

Tôi ngồi trên sofa, câm một bông hồng,
trong đầu tôi đang không ngừng nghĩ xem hai
người họ đang làm gì. Hôn nhau, lên giường,
hay đang nói những lời yêu thương, nhớ nhung?

Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là bà
Trang lại đưa Châu Tư Dĩnh đến đây. Bà ta
muốn làm gì đây? Lợi dụng Châu Tư Dĩnh bắt
tôi phá thai sao?

Tôi đứng ở đấy, không dám ngồi, nhìn Châu
Tư Dĩnh, bấy giờ tôi mới biết cái gì gọi là người
phụ nữ xuất säc.

Ngoại hình xinh đẹp, học vấn cao, gia thế

tốt. So sánh với cô ấy, tôi chỉ là một ngọn cỏ
đuôi chó

“Tư Dĩnh, ta dưa cháu đến dây không phải
muốn cháu cãi nhau với Trang Dật Dương, mà
là ta sợ nói bị người phụ nữ này mê hoặc!” Bà
Trang vô vỗ tay của Châu Tư Dĩnh, bộ dạng vô
cùng thân thiết

Châu Tư Dĩnh khéo léo mỉm cười: “Bác,
Trang Dật Dương đã nói với cháu rồi, cô Lâm
sinh con xong sẽ rời đi, không ảnh hưởng gì
đến cuộc sống của bọn cháu đâu. Đúng không
cô Lâm?”

Cô ấy hoàn toàn không để ý, nói cách khác,
tôi hoàn toàn không xứng làm đối thủ của cô ấy.

“Cô Châu, cô yên tâm đi! Giữa tôi và Tống
giám đốc Trang đã có thỏa thuận, sinh con
xong, tôi sẽ tự động rời đi!”

Tôi có chút tức giận, tại sao anh ta lại nói
những điều này cho cô ấy chứ, anh ta không
thể giữ cho tôi một chút tự tôn được sao?

“Một người phụ nữ mà đến con của mình
cũng không cần, đúng là vì tiền, con người ta
cái gì cũng có thể bán được! Nếu đã như thế,
Trang Dật Dương cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho
cô gấp ba, bây giờ cô bỏ đứa bé đi, tránh sau
này sinh nó ra rồi đế nó chịu tội.“ Bà Trang hiên
ngang ra vẻ người tốt

Châu Tư Dĩnh không phản bác, mà cô ta
cười cười nhìn tôi. Hóa ra bà Trang chỉ là khẩu
súng trong tay cô ta mà thôi, không phải cô ta

không để ý, mà là cô ta cố ý không thể hiện ra
mà thôi.

“Bác, dù sao thì đây cũng là con của Trang
Dật Dương, nếu anh ấy sẽ khó chịu như vậy, thì
cứ để cô ấy sinh con ra đi, cháu sẽ coi nó như
con đẻ của mình!” Châu Tư Dĩnh thấy tôi không
nói gì, liên ra oai.

Cô ta muốn xây dựng hình tượng một ngườ
phụ nữ hoàn hảo, hiền dịu thục lương, nên
những chuyện như thế này đều để người khác
làm. Vì thế mối quan hệ giữa cô ta và bà Trang
là lợi dụng lẫn nhau

Tôi sờ sờ bụng, cho dù là ai đi chăng nữa,
cũng không được động vào con của tôi.

“Đâu phải con không sinh con được đâu,
sau khi hai đứa kết hôn, muốn sinh ba đứa năm
đứa gì cũng được, bác sẽ nuôi giúp hai đứa!”
Bộ dạng bà Trang rất giống một người mẹ
chồng tốt, hai người đó diễn vở kịch mẹ chồng
con dâu vô cùng chân thực. Hai người họ ai
cũng diễn vô cùng chuyên nghiệp, tôi thực
lòng khen ngợi một câu diễn hay

“Con của tôi, tôi tự quyết định! Sao đến lân
các người quyết định chứ. Nếu Trang Dật
Dương bảo tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không ở lại
thêm một phút.” Tôi tự giễu nói, đối diện với sự
chèn ép của bọn họ, tôi chỉ có thể giữ vững
chút tôn nghiêm cuối cùng của mình

Nếu không phải lúc trước Trang Dật Dương
khăng khăng đòi giữ đứa bé này, có lẽ nó sớm

đã không còn nữa rồi. Không phải tôi mặt dày ở
bên Trang Dật Dương, nếu bây giờ anh ta bảo
tôi đi, tôi sẽ đi ngay lập tức

Nhưng đứa bé này, tôi nhất định sẽ sinh nó
ra.

Bố tôi mất rồi, mẹ tôi không cân tôi nữa,
đứa bé này là người thân duy nhất của tôi rồi

“Nếu tôi bảo cô đi thì sao?“ Châu Tư Dĩnh

đứng dậy, cao ngạo nhìn tôi, cuối cùng cô ta
cũng lộ ra bộ mặt thật.

—————————-



Chương 19: Tôi đi

Nếu là tôi bảo cô đi thì sao? Câu nói này của
Châu Tư Dĩnh đã xuyên thủng tất cả lớp áo giáp
của tôi.

Cô ta là vợ chưa cưới của Trang Dật Dương,
bây giờ cô ta đang đuổi người thứ ba đi, về tình
về lí đều là chuyện đương nhiên.

Tôi lùi lại một bước: “Cô Châu, xin lôi, giữa
tôi và Trang Dật Dương đã có thỏa thuận, tôi
không thể đền bù được!” Đúng, tôi không thể
đền bù số tiền vi phạm thỏa thuận được!

Đây chỉ là lí do để tôi ở bên cạnh anh ta mà
thôi, tôi biết làm như thế này vô cùng đáng xấu
hố, nhưng tôi không muốn rời di!

*Tôi sẽ cho cô tiền đền bù thỏa thuận! Nếu
cô thực sự yêu anh ấy thì cô nên hiểu, sự tồn
tại của cô chính là điểm yếu của anh ấy. Anh ấy
không cần một đứa con riêng, khiến người ta
chỉ trích đời sống riêng tư của anh ấy.” Từng
câu từng chữ của Châu Tư Dĩnh giống như một
con dao đâm vào tim tôi.

Châu Tư Dĩnh thấy tôi có chút buông lỏng,
liền bảo bà Trang đi trước. Phòng khách chỉ

còn tôi và cô ta, đối mặt với có ta, tôi thực sự

vô cùng lo lắng

“Trang Dật Dương là chồng chưa cưới của
tôi, ân oán giữa cô và anh ấy, anh ấy đã nói cho
tôi nghe rồi! Nói cách khác, chính vì thỏa thuận
kia nên anh ấy mới ngại đuối cô đi, dù sao thì
cô mang thai đứa con của anh ấy cũng không
dễ dàng.” Châu Tư Dĩnh bông nhiên ngọt ngào
kéo tôi ngồi xuống.

Ngại đuổi tôi đi? Anh ta muốn đuổi tôi đ
nên mấy ngày nay anh ta mới không xuất hiện,
điện thoại cũng rất ít gọi cho tôi sao?

“Anh ấy nói anh ấy cần người thừa kế, đứa
bé này cũng đã xác định là con trai rôi. Nếu anh
ấy thực sự không cần đứa bé này nữa thì cô có
thể bảo anh ấy đích thân nói với tôi không?”
Tôi không tin Trang Dật Dương sẽ lựa chọn như
vậy.

Đối diện với sự quyết tâm của tôi, Châu Tư
Dĩnh thở dài, giơ tay xoa xoa bụng tôi: “Tôi thực
sự không muốn đả kích cô, nhưng nếu cô muốn
biết sự thật thì tôi đành nói cho cô vậy. Tôi đã
mang thai đứa con của anh ấy rồi, nên không
cần đứa bé trong bụng cô nữa, cô hiểu không?
Tôi sẽ cho cô một số tiền, để nửa đời sau của cô
không cần phải lo nghĩ nữa, giữ hay bỏ đứa bé
này tự cô quyết định đi!” Châu Tư Dĩnh lấy ra
một cái thẻ ngân hàng, đặt trên bàn uống trà.

Từ đầu đến cuối, cô ta không hề mảng chửi
tôi một câu nào, hơn nữa còn đưa ra một quyết

định vô cùng chu toàn.

Đây là phong thái và trí tuệ của người phụ
nữ được gia đình giàu có chọn làm chủ nhân gia
đình sao? Hóa ra là thế, đã có cháu đích tôn rồi,
ai còn quan tâm đến đứa con riêng nữa chứ?

Nhưng chuyện này còn khiến tôi khó chịu
hơn cả việc đánh tôi, mắng chửi tôi. Nếu anh ta
muốn tôi rời đi, chỉ cần nói một câu là được.
Sao phải bảo vợ chưa cưới của anh ta đến chứ?

“Được, tôi di!“ Cô ta đã nói đến mức này rồi,
nếu tôi còn không chịu đi, chẳng phải là không
tức thời sao?

“Cần tôi gọi người đến giúp cô không?”
Châu Tư Dĩnh vô cùng hài lòng với câu trả lời
của tôi, cô ta không chờ được nữa, bắt tôi rời đi
ngay.

Tôi vốn không có đồ đạc gì, mọi thứ ở đây
đều do Trang Dật Dương mua cho tôi.

“Xin lôi đã khiến cô phải chịu ấm ức. Tôi đi
ngay đây, tôi không cần tấm thẻ này của cô,
nếu tôi dã chọn giữ đứa bé lại thì tôi không cần
người khác thương hại tôi. Từ nay về sau, đứa
bé này là con của một mình tôi, không có quan
hệ gì với bất cứ ai khác.”

“Đàn ông như Trang Dật Dương, chắc chắn
có không ít phụ nữ vây quanh anh ấy. Nếu ai tôi
cũng đều tức giận thì tôi có thể trở thành vợ
chưa cưới của anh ấy không? Chúng tôi sắp kết
hôn rồi, đến lúc đấy tôi sẽ gửi thiệp mời cho
cô!” Giọng Châu Tư Dĩnh lộ ra vẻ vô cùng thích

thú, rõ ràng cô ta đang rất vui vẻ.

Chị Mai Tử nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng
lại thôi, cuối cùng chị ấy vẫn không nói gì.

Sau khi tạm biệt chị ấy, tôi không quay đầu,
đi thẳng khỏi nơi này.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ khóc, nhưng cuối cùng
lại không rơi một giọt lệ nào. Làm mẹ rồi thì phải
mạnh mẽ, từ nay về sau tôi sẽ phải chịu trách
nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi.

Tôi không đến khách sạn mà nhanh chóng
thuê một ngôi nhà nhỏ, thu xếp ổn thỏa trước.

Trong lúc thuê nhà, tôi còn gặp một người
quen, Tiêu Viện Viện. Sau khi công ty Thụy
Long phá sản, cô ấy mất việc, cuối cùng trở
thành kế toán trong một công ty môi giới.

Cô ấy nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của
tôi, liền chủ động giúp đỡ tôi, giảm giá phí môi
giới, còn giúp tôi mua đồ đạc nữa.

Thấy cô ấy giúp đỡ tôi, tôi biết cô ấy đang
dùng cách này đế biểu đạt sự áy náy ngày hôm
ấy.

Tôi thuê được một ngôi nhà nhỏ, giá thuê
rất rẻ, khu vực xung quanh cũng rất an toàn,
trước mắt thì đây là lựa chọn tốt nhất của tôi rồi.

Tôi giữ Tiêu Viện Viện ở lại ăn bữa cơm,
nghe cô ấy kể tình hình của Dương Thụy bây
giờ. Hai tay của anh ta bị gãy, Hứa Cầm liên ôm
hết mọi thứ đáng tiền của anh chạy mất. Sau đó
lại bị Tập đoàn Trang Thị kiện cáo, phải đền bù

tổn thất. Cuối cùng anh ta phải bán nhà bán xe
trả nợ, bây giờ anh ta sống cùng mẹ ớ một ngôi
nhà vừa bé vừa rách.

*Chị, chị thực sự ở bên cạnh Trang Dật
Dương sao?” Tiêu Viện Viện vân gọi tôi như lúc
trước. Nhưng câu hỏi của cô ấy khiến tôi trầm
mặc lắc đầu.

—————————-



Chương 20: Người đàn ông mới

*Thế chị định làm thế nào với đứa bé này?
Bây giờ chị chỉ có một mình, thời gian sinh con,
ở cữ đều cần có người chăm sóc.” Tiêu Viện
Viện vô cùng khó hiểu nói, cô ấy khuyên tôi
phá thai.

Dù sao thì một người phụ nữ đã li hôn, trong
bụng còn có một đứa bé, không cần nghĩ cũng
biết những ngày tháng sau này sẽ ra sao.

Tôi chỉ cười cười không nói gì, cô ấy cũng
không truy hỏi tiếp nữa.

100 vạn lúc li hôn, bây giờ chỉ còn 70 vạn,
tôi còn sáu tháng nữa mới sinh, một năm cho
con bú, đợi lúc đứa bé di học mẫu giáo, cũng
phải ba, bốn năm. Chút tiên này chắc chắn
không đủ tiêu, vì thế tôi phải nghĩ cách kiếm
tiền.

Tôi bây giờ đang có thai, các công ty doanh
nghiệp bình thường chắc chắn không tuyển tôi.
Tôi đi tìm khắp nơi, cuối cùng mới có một công
ty bảo hiểm chịu nhân tôi vào làm, nhưng tôi
không có lương cơ bản, cũng không có hợp

đồng lao động, chỉ có thể kiếm tiền dựa vào số
đơn tôi chốt được thôi.

Khách hàng cũ của công ty rất đông, ai
cũng muốn phải đến tận nơi phục vụ họ thì mới
có cơ hội ký hợp đồng mới. Vì để thuận tiện làm
việc, tôi mua một chiếc xe điện

Thời tiết tháng 9 cuối thu nắng vô cùng gay
gắt, để tránh thiếu nước, tôi mang theo chai
nước ở trong túi.

Từ lúc bắt đầu bị người ta từ chối, bị quấy
rối, sau đó trở thành người tiêu thụ nhiều nhất,
tôi mất hai tháng. Lương từ một ngàn, bây giờ
đã được hai ngàn, mặc dù không quá nhiều,
nhưng với tôi vậy là đủ rồi. Ít nhất trước khi sinh
con, tôi có thể tiết kiệm được chút tiền

Cho dù là Dương Thụy hay Trang Dật
Dương đều bị tôi ném ra sau đầu hết rồi, tôi bận
bịu công việc, làm gì có tâm tư nghĩ đến đàn
ông nữa chứ

“Tiếu Lâm, tôi lái xe đưa cô đi nhé, thời tiết
nóng quá!” Trương Hàn nhiệt tình nói. Anh ấy
35 tuổi, là cấp trên trực tiếp của tôi, lúc đầu
cũng là anh ấy cho tôi cơ hội. Cả công ty đều
có thể nhìn ra anh ấy có ý với tôi, anh ấy cũng
giúp đỡ tôi rất nhiều. Chuyện tôi li hôn không
phải bí mật gì.

Nhưng tôi không muốn lại đến gần anh ấy,
liền lắc đầu từ chối. Hai người làm cùng công
ty, nếu gây ra tai tiếng gì thì cũng đều không
tốt.

Vào bạn này đọc chung nè mọi người
ơi hẹn gặp khách hàng ở quán coffee, tôi

đến điểm hẹn trước, chuẩn bị một chút công
việc

Đứa bé đạp tôi một cái, tôi vội vàng đứng
lên đi đi lại lại. Chỉ cần tôi ngồi lâu quá, đứa bé
sẽ không thoải mái.

Tôi đợi một tiếng đồng hồ, cuối cùng khách
hàng cho tôi leo cây. Đây không phải là lần đầu
tiên. Đối diện với tin nhản của khách hàng, tôi
vẫn lịch sự trả lời không sau, hẹn người ta lần
sau.

Không hiểu tại sao Trương Hàn lại xuất
hiện, anh ấy khăng khăng đòi ngồi cùng tôi,
còn gọi nhân viên mang đồ ăn nhẹ lên.

“Cảm ơn anh, giám đốc Trương, tôi còn
phải đến công ty của khách hàng tiếp theo, tôi
đi trước đây!” Tôi không muốn ở một mình với
anh ấy.

Ai ngờ anh ấy đột nhiên đứng lên, ngồi bên
ngoài chỗ tôi ngồi, chặn tôi ở bên trong.

Tôi không ra được, hành động của anh ta
vô cùng bất lịch sự, anh ta quá đáng quá rồi.

“Anh tránh ra cho tôi đi được?” Tôi có chút
tức giận, nhưng vì công việc này, tôi không thể
lật mặt với anh ta bây giờ được.

*Tiếu Lâm, một mình em mang thai không
dễ dàng, anh có thế giúp em!“ Trương Hàn nắm
chặt tay tôi. Đối với phụ nữ mang thai, hành
động này của anh ta vô cùng quá đáng

Tôi vung tay ra, hất cốc coffee lên mặt anh ta

Anh ta bị bỏng đến mức đứng dậy, tôi tranh
thủ cơ hội chạy ra ngoài, nhưng vẫn bị anh ta
kéo lại.

“Anh buông tay ra! Nếu anh còn không chịu
buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Anh ta thực
sự nghĩ tôi mang thai thì dễ bắt nạt à?

Tôi đập túi xách vào đầu anh ta, đây là nơi
công cộng dấy, tên đàn ông này không cần mặt
mũi nữa à?

Tôi lo cho đứa bé nên không dám mạnh tay,
cũng may ngay lập tức có người vây quanh
xem.

Nhưng tôi còn chưa kịp kêu oan thì có một
người phụ nữ chen vào, cô ta tát tôi một cái
Cái tát của cô ta vô cùng nhanh, khiến tôi hoa
cả mắt. Cô ta là ai vậy?

*Con hồ li tinh này, dám quyến rũ chồng
tao. Bụng to như vậy còn dám gây chuyện à?
Đừng tưởng mày có cái thai hoang kia mà có
thể chia rẽ tình cảm vợ chồng tao! Người thứ ba
mãi mãi không bao giờ lên được vị trí chính thất
đâu, con đĩ!“ Cô ta hét lớn, đồng thời tôi cũng
biết rõ thân phận của cô ta

Hóa ra là vợ của Trương Hàn, hóa ra anh ta
đã có vợ rồi.

Tên khốn này, ở công ty thì tự xưng là đã li
hôn, một mình nuôi con trai, rất đáng thương.

Con của tôi không liên quan gì đến anh ta,

chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi. Mong cô
quản lí chồng cô cho tốt, đừng có suốt ngày
dính lấy tôi không chịu buông tha.” Không ai
được phép xỉ nhục con tôi, cho dù đối phương
có hai người tôi cũng không sợ

“Con đĩ này! Không phải mày gọi điện hẹn
chồng tao đến đây à? Nếu không sao tao lại
biết chỗ này chứ?“ Vợ Trương Hàn liên tục nói
những lời khó nghe, còn định xông đến đánh
tôi nữa.

Lúc nãy tôi không kịp chuẩn bị nên mới đế
cô ta tát, còn bây giờ sao tôi lại để yên cho cô
ta đánh tiếp chứ?

“Văn Văn, chúng ta thừa nhận đi! Em yên
tâm, anh chắc chắn sẽ li hôn với người đàn bà
chanh chua này!” Trương Hàn bỏng nhiên
chuyển chủ đề, ôm tôi, nói về vợ anh ta.

Tôi mơ hồ, tôi có quan hệ gì với anh ta chứ?

“Lâm Tịnh Văn, dây chính là người đàn ông
mới của cô à?” Giọng Trang Dật Dương từ đẳng
sau truyền đến, tôi quay lại nhìn thấy anh ta
nắm tay Châu Tư Dĩnh đi từ phòng riêng ra, trai
tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.

—————————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom