• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Anh đừng qua đây

Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy như nơi gửi gắm đêm mặn nồng đầu tiên của đôi vợ chồng mới cưới.
Cửa phòng đóng kín, trên giường ngủ, cô gái mảnh khảnh, trên người vẫn đang mặc bộ váy cưới ngồi khép nép ở một góc.
Gương mặt cô thanh tú, từng đường nét đều khiến người ta vừa trông thấy đã say đắm. Cuối chân giường, người đàn ông cao lớn, dáng người cực chuẩn, dung mạo tuyệt mỹ, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cô.
Anh ngồi xuống giường, cô hoảng sợ, càng lùi về sau, tay ôm chặt lấy chiếc gối:
- Này...anh đừng qua đây, tuyệt...đối không được qua đây.
Người đàn tuấn tú nở nụ cười bí hiểm, cô cuống cuồng lên thế này, thật hợp ý anh.
Anh càng đến gần, cô càng mất bình tĩnh mà quơ chiếc gối loạn xạ. Nhưng sức lực không thể bì với người đàn ông này được. Chỉ trong nháy mắt, chiếc gối trong tay cô bị anh chụp lấy, thậm chí là quẳng mạnh xuống sàn.
- Anh...anh muốn gì đây?
Hơi thở nam tính cận kề, anh cúi người, nói nhỏ vào tai cô, cảm giác nhột khiến cô không khỏi rùng mình:
- Động phòng.
Chỉ hai chữ ngắn gọn đã khiến tim cô như muốn rớt ra ngoài, tâm trí hoảng sợ, cô đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt tay mà ghì xuống giường. Cảm giác đôi môi anh mơn trớn trên chiếc cổ trắng ngần đang từ từ di chuyển xuống phía dưới, cô hét lên, lời câu xin tha thiết:
- Đừng mà, anh tha...tha cho tôi đi...cầu xin anh...
Trong căn phòng yên tĩnh trong đêm khuya, giọng nói thất thanh của một cô gái đang kêu la nhức tai:
- Dừng lại mà...đừng...không được. Mau bỏ tôi ra, tôi không muốn!
Cô gái ngồi bật dậy, tỉnh giấc sau cơn mơ "khủng khiếp" vừa rồi. Người cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác hồi hộp đến khó hiểu, đầu óc cứ quay cuồng.
- Mình...sao lại có thể nằm mơ thấy mấy chuyện như vậy chứ?
Lê thân người uể oải bước xuống giường, cô rót ly nước đầy, uống một hơi lấy lại bình tĩnh. Bước đến bật sáng đèn, cô nhìn ngắm bức tranh vẽ phông cảnh tuyệt đẹp và vô cùng chân thật do chính bàn tay cô tạo ra, trong lòng nhẹ nhõm phần nào.
Trà Tuệ Sam là một hoạ sĩ, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi, sở hữu vẻ ngoài vô cùng cuốn hút.
Tuệ Sam tốt nghiệp trường đại học mỹ thuật Lịch Xuyên cách đây vài tháng. Cô vốn dĩ là con một trong gia đình khá giả, đủ ăn đủ mặc ở Trùng Giang, nhưng năm cô mười hai tuổi đã bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn thảm khốc khi đang cùng gia đình trên chuyến xe đi dã ngoại.
Tai nạn khiến ba cô qua đời, mẹ cô và cô bị thương nặng. Suốt mười năm qua, mẹ cô chưa từng quên đi ngày định mệnh kinh hoàng đó.
Sau khi học xong cấp hai, Tuệ Sam rời Trùng Giang đến Lịch Xuyên để theo học một trường cấp ba có tiếng và sau khi tốt nghiệp phổ thông thì theo học tại trường đại học mỹ thuật Lịch Xuyên (trường đại học về mỹ thuật lớn nhất cả nước).
Hơn bảy năm tự học tự làm ở đất Lịch Xuyên. Giờ đây, thu nhập chính của cô dựa vào số tiền cô bán các bức tranh do cô vẽ nên.
Bất chợt hình ảnh về dáng vẻ và gương mặt của người đàn ông kia ẩn hiện trong tâm trí cô, Tuệ Sam đưa tay xoa xoa thái dương:
- Chuyện quái gì vậy chứ? Tại sao mình lại nhớ rõ gương mặt anh ta đến vậy? Phải nói là nhớ rất rõ giấc mơ vừa rồi.
Cô ngồi xuống ghế, trước mắt là giá đỡ vẽ tranh đã được đặt sẵn một bảng trắng.
Tuệ Sam nhúng đầu cọ vào màu nước, cô tịnh tâm để tưởng tượng ra một cảnh vật nào đó thật hay ho. Cô chạm đầu cọ vào bảng giấy trắng, nhưng chỉ vừa kéo nhẹ một nét, hình ảnh "cuồng nhiệt" trong mơ lại trổi dậy trong tâm trí.
Không thể tập trung thêm được nữa, cô buông cọ. Nữ chính trong giấc mơ rõ ràng là cô, vậy còn người đàn ông kia là ai? Chỉ là một kẻ xuất hiện trong mơ, hoàn toàn không tồn tại thật ngoài đời thôi sao?
Cô nhớ đến giọng nói của anh ta, dù chỉ qua vẻn vẹn hai chữ "Động phòng" như sao lại thấy vừa trầm ấm, uy quyền lại có chút gì đó thân thuộc rất lạ thường.
Tuệ Sam ngã lưng lên giường, lăn qua lăn lại:
- Sao lại nằm mơ thấy chuyện đó chứ? Mình còn chưa có người yêu nữa, thật là điên đầu.
—————————————
Buổi sáng ngày mới lại bắt đầu, Tuệ Sam đang ở công ty, cô hiện là một nhân viên vẽ bản thiết kế kiểu dáng nội thất cho một công ty nội thất tầm trung. Ngoài ra công ty còn bán tranh vẽ trang trí, tranh do chính cô vẽ được bán rất chạy.
Vì mới ra trường nên Tuệ Sam không kỳ kèo chỗ làm, chủ yếu muốn được trải nghiệm và tự kiếm tiền lo cho bản thân, không muốn mãi phụ thuộc vào gia đình.
Sau một tháng thử việc, cô được nhận vào công ty nội thất Gia Cát làm việc, tuy nhiên mức lương họ chi trả cho nhân viên mới rất thấp nếu không muốn nói là rẻ bèo bọt.
Ngày thường cô vẽ một mẫu thiết kế giường ngủ chỉ tốn khoảng một đến hai tiếng là hoàn thành. Nhưng hôm nay đã ngồi ngâm đến hơn ba tiếng đồng hồ vẫn chưa xong. Trong đầu cô bây giờ cứ ẩn hiện hình ảnh của giấc mơ tối qua, dai dẳng không chịu dứt.
- Tuệ Sam, sao cô không lo làm mà cứ ngồi lì ra đó vậy?
Cô ngước mắt lên nhìn kẻ vừa cất lời cọc cằn:
- Quản lý, tôi đang suy nghĩ, vẽ thiết kế cần thời gian tưởng tượng, đâu phải cứ đặt bút vào là vẽ ngay được.
Tên quản lý này đã nhiều lần tỏ ý tán tỉnh cô, thậm chí còn mua hoa mỗi ngày đặt lên bàn làm việc của Tuệ Sam. Nhưng đều bị cô bơ đẹp và phũ phàng.
Hắn không yêu được nên đâm ra ích kỷ cọc cằn, luôn nhắm vào cô mà trách phạt vô lý do. Căn bản chuyện gì cô làm, hắn cũng tỏ ra không vừa mắt.
- Ý cô là tôi đang lắm lời à?
Cô chán ghét kẻ bất công, lấy chuyện tư thù ghét chuyện công:
- Là do quản lý tự nói chứ tôi không có ý đó.
Hắn cầm xấp tài liệu trên bàn rồi đập mạnh xuống, âm thanh lớn vang lên khiến tất cả nhân viên trong phòng giật cả mình.
Giọng nói tên quản lý hằn hộc, lớn tiếng:
- Cô dám cãi lại cấp trên à? Trà Tuệ Sam, tôi cho cô nghỉ phép ba ngày, đồng nghĩa với việc không có lương trong những ngày nghỉ. Ở nhà mà suy nghĩ lại hành động và thái độ của mình đi.
Tên quản lý quay lưng rời khỏi. Cô điềm tĩnh, mặt không chút biến sắc, Tuệ Sam đã quá quen với việc này. Những nhân viên khác nhìn thấy sự việc cũng biết rằng gã quản lý quá đáng và kiếm chuyện. Tuy nhiên vì muốn yên ổn, chẳng ai dám lên tiếng xen vào.
Chương 2: Tôi muốn cô ấy

Phòng họp trang nghiêm, vị chủ tịch quyền lực ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc bàn tròn hội nghị. Gương mặt hoàn hảo, bộ vest đen khoác trên người càng khiến thần thái anh thêm phần uy nghiêm, lạnh lùng khó gần.
Bầu trong khí dường như đang rất căng thẳng, anh lật những trang tài liệu, đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh, mày rậm nhíu lại.
Anh vứt mạnh xấp tài liệu lên bàn, giọng nói giận dữ, tỏ ý không chút hài lòng:
- Đây là kết quả nỗ lực của các người à? Toàn bộ mẫu vẽ thiết kế nhẫn đều hết sức tầm thường. Ngay từ đầu tôi đã yêu cầu sự đột phá. Các người nghe không hiểu hả?
Toàn bộ nhân viên tham dự cuộc họp đều run sợ mà giật thót cả tim. Họ thi nhau cúi ngầm mặt, chẳng ai dám nhìn về phía anh.
Tổng giám đốc Ngụy, người trực tiếp theo sát dự án ra mắt mẫu trang sức nhẫn mới vội cất lời xoa dịu:
- Thưa chủ tịch Ngạn, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người đã rất nỗ lực để tìm kiếm các nhà thiết kế trang sức hàng đầu vẽ mẫu cho dự án này. Những mẫu nhẫn chủ tịch vừa thấy qua là...là do những nhà thiết kế hàng đầu trên cả nước vẽ. Chủ tịch à, hay anh xem lại lần nữa đi, biết đâu sẽ thấy mẫu ưng ý.
Ánh nhìn sát lạnh hướng về phía Nguỵ tổng, cắt từng sự hy vọng vừa loé lên của anh ấy.
- Tôi gia hạn cho các người thêm mười ngày nữa. Nếu vẫn không tìm ra được người thiết kế mẫu nhẫn đột phá, thì các người nghỉ việc là vừa. Tan họp!
Dù trong phòng bật điều hoà, nhưng ai nấy đều toát mồ hôi nhìn nhau. Họ vội đồng loạt đứng dậy, cuối đầu chào anh.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Anh lạnh lùng, đứng dậy rời khỏi ghế, nam thư ký cũng vội bước theo sau.
Tập đoàn Adela do chính anh là người sáng lập, kinh doanh đa ngành từ thời trang, trang sức, thực phẩm,...
Anh là chủ tịch cũng là người trực tiếp điều hành công ty trang sức Alli (lấy trong tên Allison mang ý nghĩa quý tộc, cao quý).
Ngoài những nổ lực từ chính bản thân, Ngạn Niên Thường còn được biết đến là người mang gia thế "trâm anh thế phiệt" khi có ông nội là người sáng lập ngân hàng VBDA, cách đây hai mươi năm, ngân hàng VBDA đã được giao lại cho ba của anh đảm nhiệm chức tổng giám đốc cho đến hiện tại. Mẹ anh là nhà tạo mốt thời trang nổi tiếng, đặc biệt về những mẫu thiết kế váy cưới. Rất nhiều cô dâu trên thế giới mong muốn được bà ấy thiết kế váy cưới cho ngày trọng đại nhất đời mình.
Ngoài ra, dòng họ nội ngoại của anh cũng toàn những người có gia thế khủng, kinh doanh lớn, địa vị cao trong xã hội.
——————————————
Giờ nghỉ trưa, anh và thư ký Lục đến quán cafe gần công ty để nghỉ ngơi, anh lựa chọn quán này bởi không gian nơi đây rất thoáng đãng, rộng rãi, sạch sẽ, cách bày trí cũng rất nghệ thuật, thức uống lại ngon miệng.
Niên Thường tựa đầu vào ghế, anh suy nghĩ về dự án sắp tới, anh biết rõ lần này rất khó khăn để tìm kiếm được sự đột phá, mới mẻ và cả độc đáo. Nhưng nếu không đẩy nhân viên vào tình cảnh gian nan, khốn đốn nhất thì có thể họ sẽ không bộc lộ được hết khả năng.
Bất chợt ánh mắt anh yên vị khi nhìn vào một điểm. Điều đặc biệt khiến anh phải tập trung chú ý mà không thể rời mắt chính là bức tranh hoạ chân dung của một cô gái được treo trên bức tường. Dường như bức tranh ấy mới vừa được treo lên không lâu, vì những lần trước anh đến, hoàn toàn không nhìn thấy.
Niên Thường rời vị trí, anh bước đến đứng gần bức vẽ, trong lòng dâng lên cảm giác hứng thú, phấn khởi như thể vừa tìm được "chân ái".
Cô gái được hoạ trong tranh trông rất lạ mắt, chẳng hề giống bất kỳ người nổi tiếng hay nhân vật trong phim ảnh nào mà anh từng biết qua.
Càng chiêm ngưỡng bức tranh, lại càng thấy sống động, chân thật như đang nhìn ngắm người đẹp ngoài đời thực.
Thư ký Lục bước đến cạnh anh, anh ấy cũng rất ấn tượng khi vừa nhìn thấy bức hoạ.
- Từng đường nét tạo nên dung mạo của cô gái trong tranh quả thật rất sắc sảo. Nhất là đôi mắt, có hồn vô cùng.
Niên Thường khẽ mỉm cười:
- Cậu có nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay của cô gái trong tranh không?
Cô gái trong tranh tay cầm một cành hoa hồng, vẻ mặt chẳng buồn chẳng vui, đôi mắt trầm lặng long lanh như chất chứa rất nhiều cảm xúc.
- Tôi thấy, kiểu dáng của chiếc nhẫn trông rất lạ mắt và sáng tạo, cứ như những mắt xích đan vào nhau vậy. Mà thông thường rất ít ai lại đeo nhẫn ở ngón cái.
Suy nghĩ của anh vốn dĩ sâu sắc, hay vì anh có duyên với người vẽ nên bức tranh này nên đã đoán ra được ý nghĩa:
- Đeo nhẫn ở ngón cái biểu thị cho nỗi buồn. Có lẽ người hoạ sĩ này muốn khắc hoạ nhân vật trong tranh mang một nỗi buồn sâu thẳm, chẳng thể giải bày cùng ai. Chiếc nhẫn mắc xích ám chỉ cô gái trong tranh đang bị xiềng xích bởi nỗi buồn mà chẳng tìm thấy lối thoát.
Thư ký Lục vừa nghe xong thì như được mở mang thêm đầu óc về khả năng quan sát. Lại thêm phần ngạc nhiên vì ngày thường chủ tịch của anh ấy rất ít nói. Nhưng hôm nay lại có hứng thú với bức tranh đến mức nói ra những lời thâm sâu như vậy.
- Chủ tịch phân tích sâu sắc thật.
Anh cho gọi nhân viên của quán đến, vì không gặp được chủ quán nên mọi thông tin đều khai thác từ người nhân viên.
- À, bức tranh thiếu nữ hoa hồng kia là do chủ quán mua từ một hoạ sĩ. Nhà cô ấy cũng ở gần đây thôi. Cô ấy là khách quen của quán, rất hay đến đây để vẽ tranh. Chủ quán thấy cô ấy vẽ rất đẹp nên đã đặt cô ấy vẽ bức tranh này. Diện mạo của thiếu nữ trong tranh hoàn toàn được vẽ theo trí tưởng tượng của cô ấy.
Anh không chần chừ, cất lời hỏi rõ:
- Vậy tên cô ấy là gì?
Người nhân viên mỉm cười, nhiệt tình đáp:
- Cô ấy tên Trà Tuệ Sam.
Người quản lý vội nói nhỏ vào tai anh:
- Chủ tịch, chẳng lẽ anh muốn...
Anh điềm đạm, giọng nói nghiêm túc:
- Tôi muốn cô ấy.
Chương 3: Không để cô phải thiệt thòi

Buổi triển lãm tranh diễn ra tại bảo tàng nghệ thuật thành phố. Tuệ Sam đứng ở khu vực bố trí tranh của cô, trong lòng hạnh phúc khi nhìn thấy rất nhiều khách tham quan đến chiêm ngưỡng tranh do cô vẽ.
Một vị khách tiến đến gần cô, anh ấy mặc chiếc áo sơ kẻ sọc và quần tây đen, trông rất lịch thiệp. Người này mỉm cười thân thiện:
- Cho hỏi cô có phải là họa sĩ Trà Tuệ Sam không?
Cô nhỏ nhẹ, thái độ cởi mở:
- Vâng, tôi là Tuệ Sam.
Thư ký Lục mỉm cười, không chần chừ liền đưa card visit ra trước mắt cô:
- Chào cô, tôi là Lục Đông An, thư ký của chủ tịch tập đoàn Adela. Hôm nay, tôi đến đây gặp cô theo lệnh của chủ tịch, muốn mời cô về công ty Alli làm nhà thiết kế trang sức độc quyền.
Tuệ Sam nhận lấy card visit, chuyện này quá đổi bất ngờ khiến cô vô cùng hoang mang.
- Anh nói...vẽ thiết kế trang sức sao? Nhưng tôi chưa bao giờ vẽ thiết kế trang sức cả.
Thư ký Lục mỉm cười trấn an:
- Không sao đâu. Với tài năng của cô, tôi tin chắc rằng cô sẽ sớm thích nghi và làm rất tốt công việc. Mức lương sẽ do cô tự yêu cầu. Tuyệt đối không để cô thiệt thòi. Cô cứ từ từ suy nghĩ, trong ba ngày tới, chúng tôi sẽ luôn chờ điện thoại từ cô.
Dù đã biết rõ địa chỉ nhà cô qua thông tin người nhân viên ở quán cafe cung cấp. Tuy nhiên Niên Thường nghĩ rằng đột ngột tìm đến nhà gặp cô e rằng không hay. Trùng hợp thay, anh biết được cuộc triển lãng tranh ở bảo tàng nghệ thuật thành phố sẽ có những tác phẩm của cô và cả sự xuất hiện của Tuệ Sam. Vì vậy anh đã bảo thư ký Lục đến mở lời với cô về chuyện muốn cô đầu quân về Adela.
Khi Thư ký Lục đã rời đi, Tuệ Sam vẫn đứng lẳng lặng suy nghĩ. Tuệ Sam muốn bản thân mình tự kiếm ra thật nhiều tiền để phụ giúp mẹ, không muốn sống dựa vào việc kinh doanh quán ăn nhỏ của bà ấy mãi được. Vì vậy cô càng không thể xem nhẹ việc tự thân vận động kiếm sống.
Ngày cô trở lại công ty Gia Cát làm việc, chỉ vừa ngồi vào ghế, tên quản lý đã bước đến, đặt lên bàn cô một sấp tài liệu.
Hắn giở giọng ta đây mà ra lệnh:
- Hôm nay cô phải vẽ thiết kế cho xong những nội thất được liệu kê trong sấp tài liệu này.
Tuệ Sam cố nén sự phẫn nộ:
- Quản lý à, nhiều như vậy làm sao tôi có thể vẽ xong trong một ngày được?
Rõ ràng chỉ tiêu mỗi buổi làm việc chỉ cần vẽ tối thiểu ba mẫu thiết kế. Bây giờ hắn đưa cô cả trăm mẫu, rõ ràng là đang ức hiếp.
Gã quản lý hằn giọng:
- Đó là chuyện của cô. Nếu cô làm không được thì nghỉ.
Hắn bỏ đi, Tuệ Sam không nuốt trôi sự vô lý, bất công này, cô mở máy tính, vội tải một mẫu đơn rồi nhanh chóng in ra, điền các thông tin cần thiết.
Tên quản lý thối tha chỉ vừa trở về văn phòng được một lát, ngồi còn chưa nóng ghế đã thấy Tuệ Sam hiên ngang bước vào.
- Này, cô vào mà không biết gõ cửa à? Vô phép vô tắc. Có tin tôi kỷ luật cô...
Tuệ Sam lạnh lùng, thẳng thừng đặt đơn xin thôi việc lên bàn, ngay trước mặt hắn:
- Từ bây giờ tôi không còn là nhân viên của anh nữa. Không hẹn gặp lại.
Trong khi hắn vẫn còn đang há hốc mồm ngỡ ngàng thì Tuệ Sam đã ngẩng cao đầu mà rời đi. Cô ngay lập tức thu dọn đồ đạc và rời công ty, tránh xa sự áp bức của kẻ quản lý dụng quyền.
Cô ôm thùng đồ rời khỏi công ty, vừa đặt thùng đồ lên xe vừa nói:
- Cũng may vừa bước qua tháng mới, lương tháng vừa rồi cũng đã nhận xong.
Tuệ Sam trở về nhà, cầm card vist trên tay, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Cô biết rõ đam mê hội hoạ của bản thân là rất lớn, muốn thử sức với công việc vẽ thiết kế trang sức nhưng lại còn chút e dè, sợ bản thân sẽ làm không tốt vì chưa từng thử qua.
—————————————
Ngày làm việc đầu tiên tại Adela, cô đã gọi điện cho phía công ty để nói về chuyện đồng ý đầu quân cho Adela.
Tuy nhiên, trước khi được đặc quyền tự đề ra mức lương yêu cầu, cô phải trải qua một đợt kiểm tra năng lực.
Trong vòng ba tiếng, cô phải vẽ được ít nhất bảng phác thảo của hai mẫu thiết kế trang sức, có thể là nhẫn, dây chuyền hoặc hoa tai.
Văn phòng chỉ có một mình cô, để cô có thể tập trung, vận dụng hết khả năng, thể hiện thật tốt năng lực của bản thân một cách triệt để.
Tuệ Sam đã khiến những người trong công ty rất bất ngờ khi cô đã vẽ thiết kế được mẫu trang sức, bao gồm, nhẫn, hoa tai và dây chuyền. Ba món trang sức cùng phong cách để tạo nên một bộ trang sức hoàn hảo.
Cô hề hay biết rằng, trong căn phòng được bố trí sẵn có lắp đặt hệ thống camera.
Ngạn Niên Thường ngồi ở phòng chủ tịch, âm thầm quan sát hành động của cô từ đầu đến cuối.
Người con gái xinh đẹp, tận tuỵ, rất chú tâm lại hết lòng với công việc này khiến anh cảm thấy rất hứng thú. Chẳng rõ vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh do cô vẽ, anh đã rất muốn gặp mặt người hoạ sĩ tạo nên bức tranh ấy.
Chương 4: Anh là nhân viên ở đây?

Từ ngày đầu quân về Adela, công việc của cô rất thuận lợi, đồng nghiệp thân thiện dễ mến lại hỗ trợ nhau rất nhiệt tình. Tuệ Sam cũng không gặp phải trường hợp cấp trên chèn ép bắt nạt.
Những mẫu thiết kế của cô được cấp trên rất hài lòng và đang được chế tác thành trang sức. Tuy nhiên, dù đã làm việc ở đây hơn nửa tháng, cô vẫn chưa một lần nhìn thấy chủ tịch. Nghe đâu anh ta là một người rất lạnh lùng, vừa khó gần lại nghiêm nghị.
Phòng thiết kế của cô hiện đang theo một dự án thiết kế mẫu nhẫn cưới theo lời đặt hàng của một tỷ phú người Canada. Nghe đâu ông ấy muốn cầu hôn người vợ trẻ kém hai mươi tuổi. Vì vậy mẫu nhẫn cưới phải thật đặc biệt, nói lên được tình yêu thắm thiết mà ông ấy dành cho người vợ tương lai của mình. Chi phí không thành vấn đề, chỉ cần mẫu nhẫn có một không hai là được.
Hôm nay cô ở lại khá lâu vì muốn tham khảo thêm nhiều kiểu nhẫn trước đây của công ty để đưa ra ý tưởng phù hợp. Đã sáu giờ tối, trễ hơn một tiếng so với giờ tan ca nhưng cô vẫn nhiệt mài ngồi ở phòng làm việc xem lại tài liệu.
Suốt hơn tám giờ đồng hồ miệt mài trên máy tính khiến mắt cô dần mỏi. Đầu óc cũng sắp bão hoà, có lẽ Tuệ Sam đã ép bản thân làm việc đến giới hạn.
Ngồi tựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt giây lát để thư giãn đôi chút. Đột ngột hình ảnh "cuồng nhiệt" trên chiếc giường tân hôn giữa cô và người đàn ông lạ lẫm lại hiện lên trong tâm trí.
Nhưng lạ thay, cô không còn nhớ rõ gương mặt của người đàn ông kia nữa. Dù cố gắng mường tượng lại vẫn không tài nào nhớ ra nỗi.
Tuệ Sam tự trấn tĩnh bản thân: "Không nhớ ra được càng tốt, đừng nhớ nữa. Quên đi, quên đi".
Cô với tay cầm lấy ly nước trên bàn, chợt nhận ra đã hết nước uống, Tuệ Sam đứng dậy, chưa kịp bước đi đã giật cả mình mà nói lớn:
- Ôi mẹ ơi!
Cô lùi lại vài bước, giữ bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, gương mặt tuấn tú khiến cô lập tức lấy lại sự bình tĩnh: "Chắc chắn không phải ma, đẹp trai như vậy cơ mà".
Hôm nay anh cũng ở lại khá muộn để xử lý tài liệu. Sau khi xong việc anh ra về, đi ngang qua lối đi tầng ba thì nhìn thấy văn phòng của bộ phận thiết kế mẫu trang sức vẫn còn sáng đèn nên vào xem thử.
Tuệ Sam làm việc chăm chỉ đến mức anh đẩy cửa kính đi vào từ lúc nào cô cũng chẳng hay.
Thấy người trước mắt cứ im lặng, cô lấy can đảm cất lời:
- Dường như tôi chưa gặp anh. Anh ở bộ phận nào vậy? Hôm nay anh cũng ở lại muộn sao?
Sự nhỏ nhẹ của cô khiến anh mỉm cười trong lòng. Anh không muốn nói ra thân phận thật sự, biểu hiện bên ngoài vẫn rất lạnh lùng:
- Tôi làm bên bộ phận marketing.
Tuệ Sam gật nhẹ đầu:
- À, ra là vậy. Mà sao anh lại vào đây?
Trông cô đang khá hoang mang, anh đáp:
- Tôi định ra về, thấy phòng này còn sáng đèn nên vào xem thử.
Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, thanh thuần, anh chẳng hiểu vì sao nụ cười ấy lại có chút gì đó thân thuộc với anh đến vậy.
Tuệ Sam nhìn về phía máy tính, có lẽ cô cũng đã thấm mệt:
- Chắc tôi cũng phải về thôi.
——————————————
Anh cùng cô bước đến gara, Tuệ Sam vẫn chẳng hề hoài nghi về người đàn ông đang đi bên cạnh, cô cứ đinh ninh anh chỉ là nhân viên như mình.
- Tôi quên hỏi, anh tên gì vậy?
Cô đã quan sát nhưng không nhìn thấy thể chức vụ đeo trên áo của anh.
Anh thoáng im lặng rồi đáp:
- Cứ gọi tôi là Niên Niên.
Tuệ Sam gật đầu:
- À, Niên Niên, nghe dễ thương thật.
Anh nghe vậy liền thầm nghĩ: "Dễ thương sao?"
Anh nhìn cô:
- Sao cô phải ở lại làm thêm? Cô chăm chỉ như vậy cũng không được tăng lương.
Tuệ Sam mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn hết lòng vì công việc khi còn có thể thôi. Mà anh cũng ở lại trễ còn gì, đâu phải riêng thôi. Chúng ta đều chăm chỉ.
Sự vô tư của cô như một dòng suối mát len lỏi vào tâm tư buồn chán như hoang mạc khô cằn của anh.
Hai người tạm biệt nhau, cô lái chiếc xe máy trở về nhà.
Vừa tắm rửa xong, cô nhận được một cuộc điện thoại, Tuệ Sam mỉm cười hạnh phúc rồi vội vàng nhấc máy. Giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến cô cảm thấy rất ấm áp:
- Alo, em đang làm gì vậy? Đã ăn cơm chưa?
Cô không muốn người kia phải lo lắng nên đã không nói chuyện bản thân tự tăng ca đến tối:
- Em ăn rồi, vừa định vẽ một lát thì anh gọi.
Người đang trò chuyện cùng cô là Giang Thiên Mạch, hơn cô năm tuổi, thanh mai trúc mã với cô. Từ lúc Tuệ Sam tỉnh dậy do mất trí, Thiên Mạch luôn ở bên cạnh cô. Từ lâu Tuệ Sam đã dành tình cảm nam nữ cho anh ấy, nhưng dường như Thiên Mạch chỉ xem cô như một người em gái. Trước đây, khi anh ấy có người yêu, cô đã rất đau lòng, nhưng rồi cũng phải chấp nhận.
Nhưng cách đây hai năm, anh ấy đã chia tay người yêu. Tuệ Sam vẫn không ngừng hy vọng một ngày nào đó, Thiên Mạch sẽ nhìn về phía cô một lần.
Anh ấy đáp lời, điệu bộ xem ra đang rất vui:
- Tuệ Sam, tháng sau anh sẽ đến Lịch Xuyên nhận chức CEO của công ty cơ khí Nhất Phong. Đến lúc đó, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
Lời Thiên Mạch vừa nói khiến cô vui còn hơn cả việc được tăng lương.
Từ khi lên thành phố Lịch Xuyên học đại học, mỗi năm cô đều tranh thủ những khoảng thời gian nghỉ để chuyển tiếp giữa các học kỳ mà về Trùng Giang thăm mẹ và Thiên Mạch. Bây giờ anh ấy sắp làm việc ở Lịch Xuyên, cô sẽ có thêm nhiều cơ hội gần gũi, bên cạnh anh ấy, tình cảm cũng từ đó mà bồi đắp, phát triển.
Chương 5: Chuyến công tác hai người

Ngồi trong quán ăn, cô phấn khởi tâm sự những chuyện vui xảy ra dạo gần đây, từ công việc đến chuyện Thiên Mạch sẽ đến Lịch Xuyên làm việc lâu dài.
Trông cô bạn mình vui vẻ như vậy, Ái Xuân, người bạn thân của cô từ thời cấp ba cũng mừng lây cho bạn:
- Vậy là vẹn toàn quá rồi còn gì. Công việc vừa thuận lợi lại còn sắp được gần gũi trúc mã. Hạnh phúc quá đi.
Tuệ Sam mỉm cười, gấp một miếng chả to bỏ vào bát của cô bạn:
- Đúng vậy, mình đang cảm thấy tâm trạng rất hạnh phúc.
Cả hai dù bận rộn vẫn hay dành thời gian gặp nhau và tâm sự đủ chuyện.
Ái Xuân mỉm cười:
- Thoát được tên quản lý hắc dịch kia thật đáng mừng. À phải rồi, mình nghe nói chủ tịch ở công ty Adela mà cậu mới vừa vào làm rất đẹp trai, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, đặc biệt nghiêm khắc trong công việc. Vậy nên cậu cũng phải cẩn trọng.
Cô mỉm cười vô tư, uống một ngụm trà đào thơm lừng:
- Ui mình không lo. Vì chủ tịch không trực tiếp quản lý và làm việc với mình. Có thể nói là không ảnh hưởng gì đến mình cả.
Ái Xuân nghe vậy thì cũng nhẹ lòng, cô ấy nâng ly hướng về phía cô:
- Vậy thì mình chúc cậu công việc thuận lợi. Tình duyên suôn sẻ.
Cô cũng nhanh chóng cụng ly, đôi bạn thân mỉm cười mà tận hưởng phút giây thư giãn.
-------------------------‐------
Kể từ ngày anh và cô gặp nhau dưới thân phận anh là một nhân viên, suốt nửa tháng sau đó, mỗi lần cô ở lại làm việc muộn đều thấy anh xuất hiện bên cạnh. Lần nào anh cũng mua thức ăn cho cô và lắng nghe cô nói về những bảng thiết kế trang sức.
- Niên Niên, anh có từng gặp chủ tịch của công ty chưa?
Anh nghe thấy liền có hơi "nhột":
- Tôi chưa. Có gì sao?
Cô nở nụ cười, vô tư mà nào hay biết mối "nguy hiểm" đang ngồi ngay bên cạnh:
- Tôi cũng chưa gặp chủ tịch lần nào nên có chút tò mò. Anh không thấy tò mò chút nào sao? Mà tôi nghe nói chủ tịch rất lạnh lùng lại là người quy tắc, khô khan. Vậy nên muốn gặp một lần cho biết.
Anh nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, chợt nghĩ nếu cô biết sự thật anh chính là chủ tịch thì sẽ thế nào: "Tôi không lạnh lùng đâu, đặc biệt là đối với cô".
- Trước sau gì cô cũng được biết thôi.
Đang trò chuyện với anh, điện thoại của cô bỗng reo lên, Tuệ Sam hạnh phúc bắt máy, chuyện trò đôi câu vui vẻ. Qua cách trả lời và xưng hô, anh nhận ra người ở đầu dây bên kia là một người đàn ông, hơn nữa mối quan hệ của cô và anh ta rất thân thiết.
Bình thường anh chẳng phải người tò mò hay quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng lần này anh lại không thể giữ được im lặng trước đời tư của cô:
- Người vừa gọi cho cô, là ai vậy?
Tuệ Sam mỉm cười, gương mặt lộ rõ sự tương tư:
- À, là thanh mai trúc mã của tôi. Chẳng giấu gì anh, tôi thích anh ấy đã lâu rồi. Tôi hy vọng một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhận ra tình cảm chân thành của tôi.
Nghe cô nói mấy lời này, tâm trạng của anh chẳng chút vui vẻ.
- Nếu anh ta thích cô thì đã thích từ lâu rồi, cô hà cớ gì phải hy vọng vào một người không hướng về mình?
Tuệ Sam nhíu mày, người đàn ông ôn nhu này sao hôm nay lại đột nhiên có vẻ cộc cằn, khó ở như vậy?
- Anh sao vậy? Đột nhiên lại nổi nóng? Hơn nữa đây là chuyện tình cảm của tôi, sao anh nói khó nghe vậy?
Anh nhìn cô, rõ ràng ngay từ lần đầu nhìn thấy bức hoạ do cô vẽ, anh đã rất ấn tượng và muốn biết mặt người hoạ sĩ. Đến khi nhìn thấy cô qua màn hình được camera ghi lại, anh cảm thấy cô rất thân thuộc, phải chăng người con gái này đã khiến anh để tâm ngay từ lần đầu nhìn thấy. Nhưng trong lòng cô chỉ có duy nhất Giang Thiên Mạch.
Anh đứng dậy, cố nén sự thất vọng trong lòng:
- Tôi sai rồi. Xin lỗi cô.
Niên Thường quay lưng rời đi, trong khi cô vẫn ngồi ngay ra mà không thể hiểu được nguyên do khiến anh trở nên như vậy.
——————————————
Mấy ngày sau, công ty diễn ra cuộc họp giữa Ngạn chủ tịch và phòng thiết kế mẫu trang sức.
Cô vào trong phòng họp, vừa lúc bước đến cánh cửa cùng lúc với anh, Tuệ Sam hồn nhiên, nở nụ cười gọi:
- Niên Niên, bộ phận marketing cũng đến họp sao?
Thư ký Lục đi bên cạnh liền giật mình:
- Niên Niên?
Anh ấy đưa mắt nhìn anh rồi nhìn về phía cô, vẻ mặt lo lắng, trong khi anh vẫn chưa đáp lời cô thì thư ký Lục đã cất lời nho nhỏ:
- Cô Tuệ Sam, người này là...là Ngạn chủ tịch.
Cô lặng người, khựng bước không nói nên lời. Anh thừa biết sẽ có ngày hôm nay, nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt.
Niên Thường không muốn dối cô, nhưng nếu ngay từ đầu anh không làm như vậy, thì cô sẽ giữ khoảng cách với anh.
Anh bước vào vị trí ngồi xuống, cô vẫn sốc đến nghẹn lời. Thì ra Ngạn tổng mà cô vẫn luôn tò mò muốn được gặp mặt lại chính là anh.
——————————————
Đột ngột nhận được thông báo chủ tịch cho gọi cô đến phòng chủ tịch gặp riêng. Trên đường đến gặp anh, cô không khỏi thắc mắc, từ sau khi biết thân phận thật sự của anh, cả hai vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Tuệ Sam cũng không biết liệu mình có làm gì sai nên anh mới gọi vào gặp riêng hay không.
Đến nơi, Tuệ Sam hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa:
- Thưa chủ tịch, tôi là Trà Tuệ Sam.
Từ bên trong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên, khác hẳn với sự nhẹ nhàng lúc trước của anh.
- Vào đi.
Cô bước vào trong, đi đến trước bàn làm việc của anh, Niên Thường ngồi trên ghế xoay, lạnh lùng nhìn cô.
- Chủ tịch cho gọi tôi.
Anh nhìn cô, bình thản vào thẳng vấn đề:
- Tôi gọi cô đến đây vì muốn báo với cô một việc. Ba ngày nữa, cô sẽ cùng tôi đến gặp khách hàng ở thành phố Khánh Phiên.
Cô ngạc nhiên đến hoang mang:
- Tôi...tôi đi cùng chủ tịch sao? Nhưng tại sao lại là tôi mà không phải là thư ký Lục hay trợ lý Đình?
Chuyện này rõ ràng không đúng. Việc gặp mặt khách hàng trao đổi đáng lý ra phải do trợ lý hoặc thư ký trực tiếp làm việc với anh đảm nhận. Tự dưng bây giờ cô lại bị cuốn vào, quả thật không tài nào hiểu nổi.
Anh nở nụ cười nhẹ:
- Tại vì tôi là sếp. Mọi chi phí đi lại và thuê khách sạn tôi sẽ lo liệu. Cô chỉ việc chuẩn bị đồ đạc để đi là được.
Tuệ Sam không thể cãi lệnh của cấp trên. Dù trong lòng cô có vẻ như "không phục". Quay lưng rời đi, đến khi đã ngồi vào ghế được một lát, cô vẫn không sao hiểu nổi quyết định của anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom