• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full NAM THẦN TÔI YÊU THẦM MẤT RỒI (2 Viewers)

  • Phần II

Hình như tôi đã rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận. Khi tôi lần nữa tỉnh lại từ giấc mơ thì lại phát hiện bản thân lần nữa nằm trên giường trong ký túc xá.

Mở điện thoại lên xem, thấy cách ngày Hạ Lâm Triều nh*y lầu chỉ còn lại 5 ngày. Tôi vội vàng nhắn tin gửi cho Hạ Lâm Triều, nói tôi muốn gặp anh ấy, rất muốn. Nhưng bạn bè xung quanh đều không nhìn thấy anh ấy.

“Má!” Tôi nhỏ giọng mắng một tiếng, rõ là ông trời đang chơi tôi.

Tôi chạy ra khỏi ký túc, dựa theo trí nhớ để tìm ra lớp mà hôm nay Hạ Lâm Triều tham gia. Không dễ gì đợi được đến lúc anh ấy tan học, nhưng anh ấy lại vờ như không biết tôi rồi đi ngang lướt qua.

“Hạ Lâm Triều…” Tôi níu lấy tay anh ấy lại bị anh ấy vô tình rút về.

“Cô là?”

Nụ cười thân thiện trên mặt Hạ Lâm Triều làm tôi ngây cả ra. Anh ấy không nhớ tôi nữa? Vậy bây giờ lại bắt đầu cứu anh ấy từ con số 0? Hay đây chỉ là giấc mơ mà tôi tưởng tượng?

Tôi hình như đã rơi vào vòng lặp vô tận, cái nào là thật cái nào là giả tôi cũng không phân biệt nổi nữa. Nhưng tôi cảm thấy cái ch.ết của Hạ Lâm Triều không đơn giản chỉ là một vụ t* s.át.

Rõ ràng tất cả đều đã tốt lên mà, rõ ràng anh ấy cũng đang tự cứu lấy bản thân. Đang đi lang thang không mục đích quanh trường để cố gắng tìm cho ra manh mối thì đột nhiên thầy hướng dẫn của tôi gọi tôi đi họp.

Đúng rồi, thầy hướng dẫn của anh ấy!

Tôi đột nhiên nhớ ra hình như mỗi lần anh ấy gặp thầy hướng dẫn của mình xong thì tâm trạng lại càng ủ dột thêm. Tôi nhớ ngày Hạ Lâm Triều xảy ra chuyện tôi còn nhìn thấy bóng dáng của người thầy đó nữa mà.

Chuyện này nhất định có liên quan đến người thầy hướng dẫn đó!

Biết được một manh mối mới thì cả người tôi đều phấn chấn trở lại, tâm trạng trên đường đi đến chỗ họp cũng thả lỏng hơn.

Tôi nhìn thấy một người rất quen là La Hạo trong phòng họp. Tôi nghĩ hai chúng tôi trong không gian này có lẽ không thân nên cũng không muốn chào hỏi với cậu ta. Ai biết được cậu ta lại chủ động đến gần: “Sao rồi? Hạ Lâm Triều không có quấn lấy chị chứ? Tôi đã nói anh ta là biến thái mà, cuối cùng vẫn phải để tôi ra tay.”

??

“Cậu nói cái gì?” Tôi níu lấy áo La Hạo truy hỏi, “Cái gì gọi là Hạ Lâm Triều quấn lấy tôi?”

Ánh mắt La Hạo đầy vẻ khó tin: “Không phải chị nói gần đây Hạ Lâm Triều cứ quấn lấy chị nói mấy lời vô nghĩa sao? Cái gì mà hối hận gì đó các kiểu.”

Nghe xong câu đó tôi ngây ra tại chỗ. Trừ tôi bị lạc vào không gian này thì Hạ Lâm Triều cũng bị? Vậy anh ấy giả vờ như không quen biết tôi là có ý gì? Lần đầu tiên tôi ghét việc bản thân không phải một sinh viên khoa học đến vậy, ngay cả việc sắp xếp logic cũng làm không xong.

Tôi đột ngột đứng dậy làm thầy hướng dẫn giật cả mình.

“Hạ Nam, em sao vậy?” Thầy hướng dẫn quan tâm hỏi tôi.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để trả lời nữa, chỉ cầm lấy túi xách rồi rời đi. Tôi phải tìm Hạ Lâm Triều, nếu anh ấy vẫn còn nhớ thì những chuyện xảy ra ngày hôm đó anh ấy là người rõ ràng nhất.

Anh ấy cố ý trốn tôi. Tôi đã ngồi xổm dưới lầu ký túc của anh ấy 2 ngày mà vẫn chưa thấy người đâu. Vì để không gặp tôi mà anh ấy thậm chí còn không thèm quay về ký túc ngủ nữa.

Hoá ra trước kia tôi có thể bám lấy anh ấy không phải vì tôi thông minh mà do anh ấy đã cho tôi cơ hội để ngay từ đầu tôi có thể tìm thấy anh ấy. Tôi nói tôi đến để yêu anh ấy, anh ấy không tin nhưng vẫn mang trái tim ra cược một ván.

Đã là ngày thứ 3 nhưng tôi vẫn chưa tìm ra Hạ Lâm Triều. Thời gian gấp rút khiến tôi không khỏi không từ bỏ việc tìm anh ấy, đổi thành trực tiếp đi tìm thầy hướng dẫn của anh.

Thật kỳ lạ, thầy hướng dẫn của anh ấy luôn cho tôi một cảm giác rất quái gở. Sau khi tôi nói lý do đến đây thì thầy ấy mới thả lỏng vẻ mặt đang căng thẳng, nở một nụ cười nhẹ: “Hoá ra người mà tên nhóc đó nói không để ý đến nó nữa là em à.”

Tôi có chút ngại ngùng, nghĩ nên bịa lý do nào cho hợp lý nhưng lại phát hiện hình như không có cái nào là hợp lý cả.

“Không phải ạ.”

Dù gì thì La Hạo cũng nói vài ngày trước tôi rất chán ghét Hạ Lâm Triều. Nếu như là tôi thật thì sao có thể ghét anh ấy chứ?

Thời gian không đợi người nên tôi cũng không muốn cùng thầy ấy hàn huyên: “Thầy ơi, bây giờ việc tìm ra Hạ Lâm Triều đối với em rất quan trọng. Nếu như thầy biết anh ấy ở đâu thì làm phiền thầy báo cho em một tiếng với ạ.”

Thầy hướng dẫn trầm ngâm một lúc rồi nói cho tôi địa chỉ của một căn chung cư cũ bên ngoài trường. Tôi định cảm ơn rồi rời đi thì đột nhiên nhớ lại bóng lưng ngày đó của thầy ấy: “Thầy ơi, ngày mốt thầy có đi tìm Hạ Lâm Triều làm việc gì không ạ?”

Nghe được câu hỏi đó, sắc mặt đang ôn hoà trên mặt thầy khẽ biến nhưng rất nhanh lại bị che giấu đi.

“Không có việc gì, làm sao thế?”

Tôi vờ như vô tình thăm dò: “Ngày mốt là sinh nhật em, em muốn cùng trải qua với Hạ Lâm Triều nhưng lại sợ bên chỗ thầy có việc bận thôi ạ.”

Thầy ấy hào phóng vẫy tay nói chúng tôi muốn đi chơi hay như thế nào cũng được.

7.

Hạ Lâm Triều từ chối gặp tôi, ngay cả khi tôi đứng ngoài cửa gào muốn khô cổ anh ấy vẫn không chịu mở.

“Hạ Lâm Triều~ Tiểu Triều Triều~ Em sai rồi! Năn nỉ anh đó, mở cửa cho em đi anh!”

Ngay lúc đó tôi ở ngoài cửa nhỏ bé như con chó con vậy. Không biết đứa chết tiệt nào đi chiếm cơ thể tôi rồi làm vậy với Hạ Lâm Triều! Tên đó làm nhưng bây giờ tôi lại phải trả giá hộ!

“Em nói cho anh nghe một bí mật nè, xin anh nghe một lần thôi~” Vì để câu chuyện này trở nên hấp dẫn hơn tôi đã ghé sát vào cửa rồi che miệng thì thầm: “Người trước đây không phải em đâu.”

“Hạ Nam, em lừa anh.” Có âm thanh truyền từ trong phòng ra, nghe có vẻ rất chán nản.

“Em không có lừa anh.” Tôi tiếp tục dụ dỗ anh ấy, “Ngày trước thật sự không phải em.”

“Em đi đi.”

“Em không đi!”

Vì để vạch mặt kẻ vô lại chiếm thân xác tôi mà tôi nhất quyết ngồi mãi ở cửa không chịu đi. Trong phòng không có động tĩnh gì, tôi đẩy đẩy cửa định vào nhưng anh ấy cũng không thèm quan tâm. Đến ông trời cũng không giúp tôi nữa, bắt đầu cho đổ xuống một trận mưa lớn.

Hành lang của chung cư do lâu năm nên đã mục nhiều, cả mái nhà cũng dột tùm lum chỗ. Tôi cố tình đi ra đứng gần chỗ lan can đợi mình ướt nhẹp mới đến gõ cửa lần nữa.

“Hạ Lâm Triều, em bị mắc mưa ướt hết rồi, anh còn không mở cửa cho em là em bị cảm luôn đó.”

Vì để tăng thêm độ đáng thương mà tôi còn cố ý hắt xì hai tiếng rõ to.

“Anh nhìn thấy em đứng ngoài đó chơi dưới mưa rồi.”

………

Tên Hạ Lâm Triều sao hay làm bộ làm tịch quá vậy? Rõ ràng còn lo lắng đi nhìn trộm tôi mà ch.ết cũng không muốn mở cửa.

“Vậy anh mở cửa cho em lấy cái dù để đi về thay bộ quần áo khác.”

Lời thì mạnh miệng nói vậy nhưng tôi đã vào sẵn tư thế chạy 100m rồi, chỉ cần cánh cửa này mở ra thì tôi sẽ xông vào. Cửa mở nhưng thứ bị ném ra ngoài không phải là cây dù mà là một cái khăn tắm lớn, nó lớn đến mức bao phủ được cả người tôi.

“Lau sạch sẽ rồi đi vào đây.”

Nói xong anh ấy chầm chậm bước vào cửa, tôi vội di chuyển cái chân chó của mình chạy theo do sợ anh ấy lại tiện tay đóng cửa nhốt tôi bên ngoài.

Không khí trong phòng ngột ngạt. Hạ Lâm Triều dùng ánh mắt không lương thiện nhìn chằm chằm tôi, nhiều lần tôi muốn nói nhưng vẫn không nói ra được vì chưa sắp xếp được từ ngữ đàng hoàng.

“Nói đi.”

Hạ Lâm Triều nhướng mày ra hiệu cho tôi. Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi mới kể lại tường tận câu chuyện cho anh ấy ngay từ lần đầu tiên anh ấy ch.ết. Trên đường đến đây tôi đã nhận ra logic của toàn bộ chuyện này.

Phản ứng của Hạ Lâm Triều rất lớn, thấy rõ anh ấy hoàn toàn không biết có chuyện mình đã nh*y lầu. Anh ấy không rơi vào vòng lặp nhưng tôi trong không gian của anh ấy lại đột nhiên biến mất rồi biến thành một người không quen anh ấy.

Chỉ trong một đêm anh ấy không thể tiếp nhận được việc này, cho rằng tôi đang chơi đùa anh ấy.

Chuyện nh*y lầu nhất định có liên quan đến thầy hướng dẫn của anh ấy vậy nên ít nhất ngày đó họ không thể gặp nhau.

Nhưng sau khi Hạ Lâm Triều nghe xong chỉ cho rằng tôi đang lừa anh ấy, tôi biết mình nói nãy giờ là phí công vô ích rồi.

“Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó mới thật sự là những gì em đã trải qua.”

Anh ấy cười nhạt một tiếng: “Chỉ vài ngày mà em đã bịa ra được lí do này rồi sao?”

Tôi trầm mặc, chuyện này không thể giải thích được, tôi cũng không biết làm thế nào để chứng minh.

“Anh đã nói nếu em hối hận thì cứ đi đi, anh sẽ xem như chúng ta chưa từng quen nhau.”

Anh ấy cầm lấy cây dù gần cửa ném đến dưới chân tôi, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

“Hạ Lâm Triều, anh tin em đi.” Tôi đi theo sau anh ấy, nắm lấy góc áo của anh một cách tuyệt vọng.

9.

Lúc này tôi đang đứng trên tầng thượng của chung cư, bên cạnh tôi là Hạ Lâm Triều đang ôm chặt lấy tay tôi. Mưa vẫn chưa ngừng, cứ tạt mãi vào mặt làm tôi đau rát.

Hai người chúng tôi đều đã ướt sũng, mưa lớn đến mức tôi thậm chí còn không mở nổi mắt để nhìn nét mặt của anh ấy. Tôi đã nói thẳng với anh ấy 10 phút trước, anh ấy dùng vẻ mặt thản nhiên hỏi tôi có phải là chỉ cần anh ấy ch.ết thì tôi sẽ lại rơi vào vòng lặp kia không.

Tôi gật đầu, hình như là vậy đó.

“Nếu em đã nói sẽ không ch.ết vậy thì nhảy thôi.”

Anh ấy kéo tôi đến bên lan can, bắt tôi phải nhìn xuống. Căn chung cư cũ này cao tận 8 lầu, nếu nhảy xuống mà không ch.ết thì cũng sẽ bại liệt. Bước chân tôi có chút sợ sệt nhưng lại bị Hạ Lâm Triều giữ lại: “Vì em đã nói là sẽ không ch.ết nên chúng ta sẽ cùng nhau nhảy.”

“Hạ Lâm Triều…”

Tôi nhắm chặt hai mắt không dám nhìn xuống, nhìn một hồi có khi tôi sẽ ngất đi mất. Vậy mà Hạ Lâm Triều còn đến gần lan can nhúng nhảy hai cái.

“Em đừng sợ, nếu chúng ta ch.ết thì là ch.ết vì tình. Còn nếu thật sự như em nói thì chúng ta vẫn còn có thể sống lại.” Anh ấy cúi đầu xuống, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói cho tôi nghe giống như việc sống hay ch.ết hoàn toàn không có tí nào quan trọng đối với anh ấy cả.

“Hạ Lâm Triều…”

Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể từng lần từng lần gọi tên anh ấy. Mưa càng ngày càng lớn, ở lầu dưới có tiếng phim truyền hình. Chẳng có ai chú ý đến hai người đang đứng trên sân thượng này.

Anh ấy nhìn tôi cười nhạt: “Hừ, sao vậy? Không dám hả?”

Nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, trong lòng tôi âm thầm quyết định liều một phen.

“Hạ Lâm Triều, cho dù là lúc nào thì nhất định cũng sẽ không có chuyện em không để ý đến anh.” Tôi chạy bước nhỏ đến gần lan can, “Nếu người đó không để ý đến anh thì chắc chắn không phải Hạ Nam đâu.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới một cái, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại. Ngay lúc chuẩn bị nhảy xuống lại bị người khác ôm ghì chặt vào lòng.

“Hạ Nam, em điên rồi đúng không?”

Người lúc nãy kêu tôi nhảy bây giờ lại nổi giận đến mức hận không thể nuốt luôn tôi vào bụng.

“Mẹ nó chứ nếu anh không giữ em lại được thì sao?”

Tôi ôm eo anh ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đang đập thình thịch của anh ấy xuyên qua lớp áo ướt.

“Hạ Lâm Triều, anh phải nhớ rằng em sẽ không bao giờ không để ý đến anh.”

Mỗi lần em quay trở lại đều là vì anh, vì để giữ anh lại trên thế gian này. Nhưng câu nói đó tôi không nói ra khỏi miệng.

Chúng tôi đi từ sân thượng về lại căn phòng của anh ấy. Anh ấy nhét cho tôi một bộ quần áo rồi giục tôi tắm nước nóng nhanh để tránh bị cảm lạnh. Tôi ôm lấy quần áo đứng nhìn cái nhà vệ sinh không có cửa nửa ngày cũng không động.

Hiểu được ý của tôi, Hạ Lâm Triều nhéo nhéo cằm tôi quấy rối: “Vì anh mà đến ch.ết cũng không sợ, bây giờ lại sợ việc đi tắm trước mặt anh sao?”

“Bi.ến thái!”

Tôi ngạc nhiên khi nghe được cái giọng điệu lưu manh này từ miệng anh ấy.

“Đúng rồi, anh là bi.ến thái đó. Vậy nên em vĩnh viễn cũng không được lừa anh nữa.”

Vừa nói anh ấy vừa lấy một tấm vải ra, buộc đơn giản thành một “cánh cửa” nhà vệ sinh.

“Nhanh đi đi, đừng để bị cảm thật.”

Lúc tôi bước ra thì Hạ Lâm Triều đã thay một cái quần mới, còn thân trên thì để trần.

“Anh làm gì vậy?” Tôi nhìn thấy cảnh này thì vội hét lên một câu nhưng ánh mắt cứ dính chặt vào nửa thân trên hơi gầy của anh ấy.

Anh ấy làm như không có gì, thản nhiên nói mình không thể cứ mãi mặc đồ ướt được.

Mưa bên ngoài vẫn còn đang rất lớn, cuối cùng tôi quyết định sẽ ở lại đây một đêm. Hạ Lâm Triều chủ động nói mình sẽ ngủ dưới đất nhưng sau n lần cứ than phiền dưới đất vừa lạnh vừa ẩm ướt thì tôi đành phải cắn răng kêu anh ấy lên giường nằm.

“Vậy sao được chứ, ngôn không chính danh không thuận.”

Tôi không muốn tiếp lời anh ấy nữa, những chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

“Vậy anh cứ nằm dưới đất đi.”

Nhìn thấy tôi không muốn đùa nữa nên anh ấy chỉ thận trọng bò lên giường rồi tiến về phía tôi. Tôi xoay người lại ôm anh ấy tìm một vị trí thoải mái, cả người anh ấy bỗng cứng đờ.

“Hạ Lâm Triều, em thật sự rất buồn ngủ.”

Tôi nhắm mắt lại ôm anh làm nũng, anh ấy cũng dần dần thả lỏng rồi kéo tôi lại gần hơn. Lúc đang mơ màng sắp ngủ lại nghe được anh ấy gọi tên tôi.

“Sao vậy anh?”

“Anh sợ tỉnh dậy thì em lại không còn là em nữa.” Hạ Lâm Triều vùi đầu vào cổ tôi hoàn toàn làm tôi tỉnh giấc.

“Sẽ không đâu mà.” Tôi xoa xoa đầu anh ấy, “Nếu như em biến mất thì anh cứ đợi em quay lại là được rồi, em nhất định sẽ quay lại để tìm anh.”

“Em thề đi.”

“Em thề.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom