• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full MUA MẠNG VỢ NHỎ (2 Viewers)

  • Chương 46-50

Phần 46


Cảnh Đức đỡ tôi ngồi xuống ghế nhưng tình hình của tôi cũng không đỡ hơn được chút nào, đầu tôi ong ong lên vì đau nhức, những hình ảnh kì lạ cứ chạy tới chạy lui khiến tôi không cách nào bình tâm lại được. Cảnh Đức cuống cuồng lên, ông chú kia cũng hoảng hốt, một người hỏi han, một người rót nước đem tới cho tôi. Tôi cảm nhận được bản thân tôi đang rất sợ, một nỗi sợ vô hình nào đó cứ dần dần chiếm lấy tôi, điều khiển tôi, làm cho tôi không cách nào khống chế được sự sợ hãi trong lòng mình lại…

Sao tôi lại như thế này? Tôi sợ cái gì? Có cái gì khiến tôi sợ hãi đến như vậy?

– An An… em sao vậy? An An?

Nghe được giọng nói quen thuộc, tôi liền ngước mắt nhìn lên, khi nhìn thấy Cảnh Long đang đứng trước mặt, tôi liền run rẩy nhào đến chỗ anh. Được anh ôm chặt vào lòng, nghe giọng anh nỉ non dỗ dành, từng cái xoa xoa đầu vỗ về của anh lại khiến tôi cảm thấy mình được chở che được bảo vệ. Tôi được anh bảo bọc trong vòng tay, cảm giác sợ hãi từ từ tản đi mất, chỉ còn xót lại một chút dư âm kì lạ. Đầu không còn quá đau như khi nãy nữa, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều…

Cảnh Long khàn giọng khẽ hỏi tôi:

– An An… còn đau đầu không em?

Tôi gật gật, gần như thút thít:

– Còn…

Cảnh Đức cũng lên tiếng:

– Anh Hai đưa chị Hai đi khám trước đi, mọi chuyện em sẽ nói với anh sau.

Tôi gật gật, không ngóc đầu dậy nhưng vẫn cố cất giọng:

– Cảnh Long… đưa em về đi…

Cảnh Long vuốt ve tóc tôi, tay anh vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, giọng anh rất dịu:

– Ừ, anh đưa em về… đợi anh chút.

Nói rồi, Cảnh Long liền nhấc chân định đưa tôi ra ngoài, nhưng mà chưa kịp quay đi thì ông chú đứng im lặng nãy giờ lại đột nhiên lên tiếng:

– Cậu… cậu là con của ông chủ Độ?

Cảnh Long xoay người nhìn sang ông ấy, anh cất giọng:

– Ừm, ông biết tôi à?

Mặc dù đang rất đau đầu nhưng tôi vẫn tò mò nhìn về phía ông chú kia, khi nhìn đến gương mặt kì lạ của ông chú, tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất thường. Sao ông chú đang bình thường lại chuyển sang lấm lét thế kia?

Giọng ông chú run run, vì là không giỏi che giấu nên nhìn qua là có thể phát hiện ra ông ấy đang khá là căng thẳng:

– À không… tôi biết cha cậu… lúc trẻ có nghe qua danh của ông ấy.

Cảnh Long cũng nhận ra điều bất thường, anh lại hỏi:

– Vậy… ông có chuyện gì muốn nói với tôi hay sao?

Ông chú đột nhiên lắc đầu lia lịa:

– Không… không có… tôi chỉ là hỏi vậy thôi… không có gì đâu cậu… không có gì đâu.

Mặc dù cảm thấy ông chú kia rất lạ, thế nhưng đầu tôi lúc này đang rất đau, cơ bản là không thể nghĩ thêm gì được nữa. Cơn đau đầu cuồng cuộn ập đến, tôi đau đến mức vừa muốn nôn mà lại vừa muốn ngất luôn tại chỗ. Tôi siết chặt áo Cảnh Long, cơ thể rã rời chỉ có đủ sức thều thào vài tiếng:

– Cảnh Long… đau quá!

Cảnh Long nhìn xuống tôi, anh lúc này không nói gì nhiều liền cúi người xuống bồng tôi lên rồi nhanh chân đi thẳng ra bên ngoài, mặc kệ ông chú kia có biểu hiện kì lạ như thế nào. Đầu tôi vẫn còn đau, thậm chí là đau hơn khi nãy rất nhiều. Tôi dựa vào người anh, hít vào từng hơi khổ sở. Đúng là tôi có bệnh đau đầu nhưng đau đến mức chết đi sống lại như thế này thì đây vẫn là lần đầu tiên. Cảm giác quá mức kinh khủng rồi!

Tôi được Cảnh Long bồng vào trong xe, anh ngã ghế tạo cho tôi cảm giác nằm nghĩ dễ chịu nhất rồi mới nổ máy xe rời đi. Tôi nằm yên không nhúc nhích, sợ mình xoay một chút thì đầu lại đau. Tôi cũng không biết Cảnh Long hỏi tôi những gì, chỉ nhớ khi xe vừa chạy được mốt lúc thì tôi đã từ từ khiếp đi vì mệt mỏi….

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở phòng bệnh, nhìn sang bên cạnh thấy tay trái đang được truyền nước, từng giọt từng giọt chảy với tốc độ cực chậm, cực chậm… Tôi dùng tay còn lại chống xuống giường rồi từ từ ngồi dậy, hít vào một ngụm không khí đậm chất mùi bệnh viện, mặc dù không được trong lành cho lắm nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cũng may là đầu tôi không còn đau nữa, chỉ còn dư âm một chút tê tê mà thôi. Nhìn ra cửa sổ đã thấy trời bên ngoài tối om, tôi nghĩ chắc là tôi đã ngủ được một giấc khá dài rồi.

Đang còn suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người bước vào là Cảnh Long, anh cầm trên tay một túi nhỏ, bước đi có chút cô đơn, ánh mắt cũng lộ rõ sự mệt mỏi. Giống như không nghĩ là tôi đã tỉnh, lúc anh quay sang nhìn thấy tôi đang ngồi, anh có chút sững sờ nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại biểu cảm cưng chiều. Anh đi nhanh đến giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, anh khẽ hỏi:

– Em dậy khi nào vậy? Sao không gọi anh?

Tôi khàn giọng trả lời:

– Em vừa mới dậy thôi, đang còn nghĩ sao không có ai ở trong phòng thì thấy anh đi vào… em ngủ được bao lâu rồi?

Cảnh Long cười cười:

– Cũng không lâu lắm, được một buổi thôi… em đói bụng không, có muốn ăn gì không?

Tôi gật gật:

– Em đói rồi… cho em ăn chút gì đi, là cơm thì càng tốt, em không thích ăn cháo.

– Ừ, để anh mua cơm cho em.

Cảnh Long dặn dò tôi nằm yên trên giường nghỉ ngơi, còn anh thì xuống căn tin mua cơm cho tôi. Chuyện tôi bị ngất đi anh không có báo cho nhà chồng tôi biết, chỉ có cha mẹ tôi biết thôi. Mà như vậy cũng tốt, hết đêm nay là tôi xuất viện rồi, báo với mọi người, mọi người lại lo cuống cuồng lên thì khổ.

Tôi nằm được vài phút thì cha mẹ tôi bước vào, hốc mắt mẹ tôi sưng húp, mắt cha tôi cũng đỏ hoen. Tôi dám chắc là hai người này vừa mới khóc, mà không phải là khóc bình thường, là khóc rất ghê gớm, cả cha tôi cũng đỏ rực hai mắt là đủ hiểu hai người họ đã xúc động đến thế nào rồi. Tự dưng thấy cha mẹ như thế, trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác chua xót trong lòng. Đợi bọn họ đi đến, tôi liền ngồi dậy, cất giọng khàn khàn hỏi:

– Sao cha mẹ lại khóc, con chỉ ngất có chút thôi mà…

Mẹ tôi cố nhịn xúc động, nếu không phải cha tôi can ngăn chắc mẹ tôi đã ôm tôi khóc oà lên rồi quá. Cha tôi xoa xoa tóc tôi, ông khẽ nói:

– Cha mẹ lo cho con thôi, lâu lắm rồi con mới bị lại… cha xin lỗi con… cứ để con chịu khổ hoài…

Tôi cắt ngang lời ông, đau lòng nói:

– Cha mẹ cứ nghĩ đi đâu không à, có gì đâu mà chịu khổ… mỗi lần thấy con bị này bị kia là cha mẹ lại như vậy… con không thích đâu.

Cha tôi đỏ mắt:

– Nhưng từ nhớ tới giờ, con chịu khổ nhiều quá mà cha mẹ chưa làm được gì cho con hết… cha vô dụng quá con ơi.

Mẹ tôi khóc thành tiếng, còn cha tôi thì rít lên chịu đựng, tôi nhìn cha mẹ mình như thế, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót vô cùng. Cha mẹ tôi là như vậy, mỗi lần tôi bị gì thì ông bà đều khóc rồi bảo là có lỗi với tôi nhiều lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ cha mẹ tôi thật lạ, hai người họ lắm lúc nói toàn chuyện gì đâu đâu không. An ủi cha mẹ vài câu thì Cảnh Long cũng vừa mua cơm đem lên tới, mọi người nói chuyện thêm một lát, đợi tôi ăn cơm xong thì cha mẹ tôi cũng về nhà trước, chỉ có một mình Cảnh Long ở lại chăm sóc cho tôi. Vì tôi cũng không có bệnh gì nặng, chỉ đơn giản là đau đầu nên tối hôm đó Cảnh Long có thể lên giường ngủ cùng với tôi. Phòng bệnh anh đặt cho tôi là loại phòng cao cấp nhất của bệnh viện này, so với phòng bệnh bình thường thì cũng không quá nổi trội nhưng được cái giường bệnh rất rộng, rất to, rất thuận tiện cho hai người cùng ngủ lại được.

Đêm xuống, Cảnh Long nằm ôm tôi vào lòng, tay anh khẽ vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, anh vừa xoa xoa vai, vừa kể lại tất cả chuyện lúc trước. Tất nhiên những chuyện này thì tôi đã nghe từ chỗ thầy Liên nên khi nghe anh kể lại, tôi chỉ phụ họa thêm cho anh đỡ hoài nghi chứ tôi đã biết cả rồi. Kể xong tất cả mọi chuyện, tôi thấy anh cũng gần như cảm xúc dâng trào, anh siết chặt vòng tay, giọng khàn khàn run run:

– An An… anh thật sự không muốn lừa dối em, nếu ngày hôm đó A Định không đem thuốc giải đến kịp thì anh cũng không để cho em chết. Tất cả anh đã an bài sẵn hết rồi, anh không muốn đem tính mạng em ra đánh cược… anh thật sự không dám.

Tôi thoáng run lên, mặc dù đã biết hết mọi chuyện nhưng khi nghe anh kể lại, cảm xúc trong lòng tôi vẫn vô cùng phức tạp. Tôi im lặng khá lâu, mãi một lát sau, tôi mới ngồi thẳng dậy, tôi run giọng, hỏi:

– Sao anh phải bày ra nhiều trò như vậy? Anh có biết em từ trước hay sao?

Cảnh Long rũ mắt gật đầu, gương mặt anh tuấn cũng từ từ đỏ dần lên.

– Là anh biết em từ trước… không… là anh đơn phương em từ trước.

– Đơn phương? Chúng ta gặp nhau ở đâu mà sao em không biết?

Cảnh Long cười khổ:

– Nếu em biết thì đã tốt cho anh rồi… anh nhớ rất rõ ngày hôm ấy, sau khi bàn việc làm ăn với đối tác, công việc có chút không thuận lợi, anh mới cho xe dừng ở công việc, đóng kín cửa xe, một mình ngồi trong xe tính toán lại một chút đối sách. Anh ngồi trong xe rất lâu, mắt nhìn lơ đãng về trước mặt, vì chỗ anh đậu xe là công viên nên người đến người đi rất nhiều, nhiều không đếm xuể. Bỗng dưng, anh nhìn thấy một cô gái, vóc người không quá cao cũng không quá thấp, ăn mặc rất đơn giản, cô bé ấy đeo túi xách ngang vai, bước đi thoải mái vào trong công viên. Tất nhiên mọi việc sẽ chẳng có gì lạ cho đến khi anh nhìn thấy rõ gương mặt của cô bé ấy… thật sự có chút làm anh khiếp đảm. Em biết không, em lúc trước hóa trang còn đáng sợ hơn bây giờ… đến anh nhìn thấy còn phải rùng mình, vậy mà em lại có thể vui tươi yêu đời hiên ngang mà bước đi trong mắt ánh dè bỉu của mọi người xung quanh… Anh thật sự rất khâm phục!

Chuyện này… là lúc nào nhỉ?

Thấy tôi ngờ nghệch, Cảnh Long liền xoa xoa tóc tôi, anh cưng chiều nói:

– Có thể là em không nhớ đâu, chỉ có anh là nhớ rất kỹ.

Tôi nhìn anh, tôi khẽ hỏi:

– Vậy là anh… để ý em vì em quá xấu?

Anh gật đầu, giọng điệu mang ý cười:

– Cũng có thể nói là như vậy, lúc đó anh nghĩ… một cô gái bất hạnh như vậy mà còn yêu đời đến như thế, vậy sao anh lại cứ ngồi ủ dột trong xe mà chui rút như con rùa rụt cổ vậy. Nếu lần này không bàn bạc được, vậy thì cũng chẳng sao… anh còn trẻ vẫn còn nhiều cơ hội mà. Anh đã ngồi suy nghĩ rất lâu, đợi đến khi ý chí bừng bừng định cho xe rời đi thì anh lại thấy em một lần nữa bước ra… lần này lại không còn lớp hóa trang kia nữa… mà thay vào đó là gương mặt thật sự của em giống như bây giờ… vô cùng xinh đẹp…

Cảnh Long nói trong hồi ức:

– Em không biết đâu, anh thật sự rất sốc, trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều về vấn đề của em… anh không khỏi tò mò về em… lại có chút ngây ngốc khi nhìn thấy em từ từ bước tới gần xe anh. Anh cũng không biết lý do tại sao, tim anh lại có chút đập loạn, không chần chừ suy nghĩ mà tắt vội máy xe rồi cứ đưa mắt nhìn em đi đến. Anh thấy em tìm trong túi xách ra một cây son, vì son trong khỏi đã gần hết nên em cứ dốc ngược đầu cây son lại, khi thấy lấy ra được một chút son bé xíu, em lại cười đến vui vẻ. Em bước đến xe anh, không biết là anh đang ở trong xe nên em cứ thế mà dùng gương chiếu hậu làm gương trang điểm. Em tô son, em chải lại tóc, em sửa sang lại quần áo của mình, rồi cười thật tươi vào trong gương… tất cả những gì em làm anh điều thấy… chỉ là em không hề biết rằng trong xe đang có anh ngồi…

Cảnh Long đột nhiên cười đến rạng rỡ:

– Đó là lần thứ hai trong cuộc đời, anh biết rung động vì một người con gái… thậm chí sự rung động này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều khi anh nhìn thấy Thuỳ Vân lần đầu tiên. Anh chưa từng nghĩ là có người sẽ khiến tim anh đập loạn lên như thế, đập loạn từ ánh nhìn đầu tiên… nụ cười của em lúc đó… cho đến bây giờ anh đều không thể quên được. Anh cho người đi tìm em rất lâu nhưng tuyệt nhiên không hề tìm thấy, giống như em đã bốc hơi khỏi thành phố vậy… ai ngờ… em lại tự động đến nhà anh để xin việc… ngàn lần vạn lần anh đều chưa từng nghĩ đến việc đó, thật sự là anh chưa từng nghĩ…

Hai mắt tôi đỏ hoen vì quá xúc động, tim đập thình thịch vì rung động, tôi run run hỏi:

– Nếu đã thích em… sao lúc đó không chạy theo em? Như vậy thì anh đã chẳng phải tốn công sức nhiều như vậy?

Anh tiếc nuối trả lời:

– Lúc em rời đi, anh đã định xuống xe đi theo nhưng lúc đó có điện thoại gọi đến, là chuyện làm ăn rất gấp… anh không có thời gian chần chừ nên phải đi ngay. Với lại anh nghĩ, nhất định anh sẽ tìm đuợc em, chỉ cần biết em sống ở đây, anh nhất định sẽ tìm được em.

Tôi hiểu rồi, hóa ra là vì tình yêu sét đánh mà anh mới cố chấp dùng mọi cách để cưới được tôi như vậy. Trong lúc tôi còn chưa biết tương lai về sau sẽ như thế nào thì lại có người luôn nghĩ đến tôi, có người luôn luôn đi tìm tôi. Nhưng có phải là bọn tôi quá có duyên với nhau hay không… tôi đi một vòng rất lớn, cuối cùng lại chạy đến nhà anh, làm giúp việc cho nhà anh. Nếu đổi lại tôi là anh, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để đem anh về bên cạnh tôi, thời gian nhung nhớ đơn phương quá nhiều rồi…

Tôi nhìn anh, nụ cười càng lúc càng rộng:

– Cho là anh đơn phương em đi… nhưng sao anh lại nghĩ ra được cách giả chết để lừa gạt em, lừa gạt mọi người? Anh có thể dùng thân phận cậu chủ của mình để tiếp cận em cũng được mà.

Cảnh Long lại nói:

– Em thật sự rất đẹp, anh không biết vì lý do gì mà em lại phải hóa trang thành ra xấu xí… nhưng anh nghĩ, nếu lỡ mai này em không muốn hóa trang nữa vậy thì lúc đó sẽ không phải chỉ có một mình anh tương tư em. Thay vì phải tán tỉnh các thứ, anh nghĩ mình nên làm cái gì đó mạnh mẽ hơn… để những thằng khác không kịp có cơ hội được nhìn thấy gương mặt này của em trước anh.

Mặc dù nghe qua rất buồn cười nhưng thực sự lại rất ấm ấp. Có lẽ là anh không muốn nói những gì mà anh suy tính cho tương lai của tôi… nhưng như vậy cũng tốt, tránh cho nói tới nói lui một hồi, tôi lại oà lên khóc tu tu nữa thì mất mặt lắm.

Nói đến đây, Cảnh Long đột nhiên ôm chặt lấy tôi, anh siết chặt vòng tay như muốn khảm tôi vào trong người, giọng anh quá mức nhu mì, quá mức thâm tình:

– An An, cho anh xin lỗi vì những gì anh đã làm, anh lừa dối em là anh sai, anh không hề biện minh cho mình nửa lời… nhưng mà… em biết không… anh thật sự yêu em… rất yêu em… yêu em nhiều hơn tất cả những gì anh có, anh không muốn mất em… không muốn nhìn em một lần nữa chạy mất khỏi tầm mắt của anh. Tha thứ cho anh lần này đi… được không em?

Mặt tôi đỏ ửng, tôi vùi mặt mình vào trong người anh, đầu khẽ gật gật, tôi nỉ non nhỏ xíu:

– Tha thứ… em hoàn toàn tha thứ.

Cảm xúc như vỡ òa, Cảnh Long nghẹn ngào, anh cúi người hôn lên môi tôi, nụ hôn mãnh liệt mãn nguyện và vô cùng hạnh phúc. Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng bệnh, thân thể bọn tôi áp sát vào nhau, từng đường cong cùng da thịt trắng nõn hiện rõ dưới ánh đèn nhỏ xíu… cảnh xuân rạo rực khắp phòng bệnh rộng lớn….

Đêm nay… lại là một đêm rất dài!
Phần 47


Sáng hôm sau tôi xuất viện về nhà, Cảnh Long đưa tôi về nhà luôn chứ không tiếp tục ở bên nhà mẹ tôi nữa. Mọi người trong nhà không biết tôi vừa nằm viện về, bà nội có chút trách móc sao tôi đi lâu quá, định bỏ nhà đi luôn hay sao. Tôi cười hì hì rồi chọc vui bà vài câu, cảm thấy có chút mệt mỏi nên tôi liền xin phép lên phòng nằm nghỉ. Lần này tái phát lại căn bệnh đau đầu quả thật là quá kinh khủng, tôi không nghĩ là tôi lại khốn khổ chật vật đến như vậy.
Chiều hôm đó Cảnh Đức đi làm về sớm, sớm hơn cả Cảnh Long, chú ấy biết tôi nằm nghỉ trên phòng nên là gõ cửa hỏi han tình hình sức khoẻ của tôi. Trên tay chú ấy xách một túi gì đấy đưa đến cho tôi, chú ấy nói:
– Chị, cái này tôi mua… xin lỗi vì để chị thành ra như thế này.
Tôi cười cười, trấn an chú ấy:
– Sao chú Năm lại nói vậy? Chuyện tôi bị đau đầu không có liên quan gì tới chú mà… đừng nghĩ như vậy chứ.
Cảnh Đức nhìn tôi khá lâu, lát sau, chú ấy khẽ gật gù, lời nói có chút khó hiểu:
– Chị Hai… tôi… chị có thể bỏ qua cho tôi không?
Tôi chau mày, hỏi lại:
– Bỏ qua chuyện gì? Chú nói rõ ra đi, tôi không hiểu.
Cảnh Đức ấp úng cả nửa ngày:
– Thật ra thì… tôi… tôi… tôi…
Tôi nhìn chú ấy, cố gắng kiên nhẫn nghe xem là chú ấy muốn nói gì, ấy vậy mà rốt cuộc chú ấy lại nói:
– Tôi… tôi sợ anh Hai sẽ giận tôi chuyện tôi dẫn chị đi tìm ông Đông… chị nói với anh Hai một tiếng giúp tôi được không?
Tôi có chút ngờ vực:
– Chỉ vậy thôi hả?
– Chỉ vậy thôi…
Tôi biết là Cảnh Đức có gì đó muốn nói nhưng nếu chú ấy đã không nói vậy thì thôi, tôi cũng không ép chú ấy được. Tôi cười cười, dịu giọng:
– Cứ tưởng là chuyện gì, chứ chuyện này thì dễ mà… cả tôi và Cảnh Long đều không giận gì chú đâu, thật đó. Nếu có trách là trách tôi, trách tôi nhờ vả chú chứ chú cũng là vì nể mặt tôi mới nhúng tay vào chuyện này thôi mà. Chú đừng nghĩ nhiều, không có gì đâu mà.
Cảnh Đức gật đầu rồi im lặng một lát lâu, đột nhiên chú ấy lại hỏi một câu rất kì lạ:
– Chị Hai, anh Hai tốt với chị lắm phải không?
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời thật lòng:
– Rất tốt, anh ấy rất rất tốt với tôi… chà, sao bữa nay chú Năm lại quan tâm đến tình cảm vợ chồng anh chị vậy?
Cảnh Đức cười có chút gượng gạo:
– Lâu lâu cũng nên quan tâm đến anh chị của mình chứ… mà chị An… chị cũng yêu anh Hai… thật lòng thật dạ đúng không?
Tôi khó hiểu chập hai nhưng vẫn gật đầu trả lời:
– Thật lòng thật dạ.
Cảnh Đức nhìn tôi với ánh mắt rất kì lạ, chưa bao giờ tôi thấy chú ấy nhìn tôi kiểu đau lòng như thế này cả. Lát sau, khi tôi định hỏi chú ấy bị làm sao thì chú ấy đột nhiên lại nở nụ cười, gen nhà này rất tốt, Cảnh Đức cười cũng vô cùng đẹp trai.
– Thấy tình cảm anh chị như vậy, em thật sự chúc phúc cho hai người. Ban đầu cứ sợ chị bị thiệt thòi, xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi…
Nói đến đây, Cảnh Đức lại chỉ tay vào túi tôi đang cầm, chú ấy nói:
– Em có đặt mua một ít thuốc bổ, những loại này đều là do bác sĩ kê cho nên chị yên tâm là có thể uống được, uống kèm với thuốc chị đang uống cũng được nữa. Bệnh của chị nhìn vậy chứ nguy hiểm lắm, chị cũng đừng quá chủ quan.
Ý tốt của chú ấy, tôi đương nhiên là nhận rồi.
– Cảm ơn chú Năm, vẫn là chú rất chu đáo.
Cảnh Đức cười, lại nói, lời nói vừa chân thành lại vừa có sự mất mác:
– Chị An… em luôn hy vọng là chị sẽ được hạnh phúc, bây giờ nhìn thấy anh chị yêu thương nhau, trong lòng em cũng yên tâm nhiều rồi. Thật ra, có nhiều việc không cần em nói nhưng chắc chị cũng hiểu… là do em không tốt… em thua cũng là do em bỏ lỡ thời cơ. Chị An… em luôn ở đây chúc phúc cho chị, anh trai em thật sự rất yêu chị, chị phải thật sự thật sự hạnh phúc… chị biết không?
Tôi cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng, tôi không nghĩ là có một ngày, Cảnh Đức lại nói với tôi những lời như vậy. Tôi cũng biết, Cảnh Đức có gì đó khác lạ với tôi nhưng từ trước tới giờ chú ấy không nói, tôi không hỏi nên hai bên cứ theo vai vế mà đối đãi với nhau. Bình thường chú ấy luôn xưng tôi với chị, nay lại chuyển thành em với chị… cái này là biểu thị cho sự buông bỏ hoàn toàn rồi sao?
Thấy tôi vẫn còn ngớ người, chú ấy lại nói, giọng vô cùng dịu:
– Em nghĩ… em cũng nên cần nói hết những gì trong lòng ra để sau này em không cảm thấy hối hận. Cũng không coi là lời thổ lộ gì đâu… nhưng khó khăn lắm em mới nói được ra như vậy. Chị An… em rất ổn, thế nên chị cũng đừng nghĩ nhiều… em… luôn luôn ủng hộ chị.
Mãi đến khi cửa đã đóng, Cảnh Đức cũng đã rời đi mà tôi vẫn còn chút cảm giác thất thần. Đúng là thà cứ để sự hoài nghi nằm trong suy nghĩ, đột nhiên nói ra thế này, không khỏi làm tôi cảm thấy hoang mang. Ây, nhưng như vậy cũng tốt, chú ấy nói ra được những lời này cũng là rất tốt. Chí ít sau này chú ấy sẽ không còn nhìn tôi bằng loại ánh mắt khác thường… những chuyện vốn dĩ không thể xảy ra vậy thì dứt khoát chấm dứt sẽ tốt nhất cho tất cả mọi người.
Cảnh Đức, cảm ơn tình cảm này của cậu!
…………………………….
Nghỉ ở nhà vài hôm, cơ bản sức khỏe của tôi đã hoàn toàn hồi phục, không còn đau đầu cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Tôi cũng đã thuyết phục Cảnh Long rất nhiều, anh ấy mới đồng ý đưa tôi đến nhà chú Đông kia một lần nữa. Thật ra thì tôi cảm thấy người đàn ông kia đem tới cho tôi một loại cảm xúc rất lạ… dù là ông ta đã chết. Cũng không biết lý do tại sao, tôi lại rất muốn đến đó thêm một lần, không biết có còn gặp cảnh tượng đau đầu đến điên lên nữa hay không nhưng tôi vẫn rất muốn thử.
Ngồi trên xe, Cảnh Long cứ dặn dò tôi, nếu thấy đau đầu nữa thì phải báo anh ngay, đừng để đau đến ngất đi như hôm bữa. Tôi cười nói gật gù đảm bảo các thứ, Cảnh Long mới yên tâm được một tí rồi đưa tôi đến nhà chú Đông.
Lúc bọn tôi đến nơi thì nhà chú Đông vẫn đóng cửa im lìm như lần trước, ngó sang bên cạnh, nhà ông chú kì lạ kia cũng khóa ngoài không thấy bóng dáng một ai. Tôi và Cảnh Long nhìn nhau đầy hoài nghi, anh ấy nhạt giọng nói với tôi:
– Ông chú kia hình như không có nhà, để anh đi hỏi hàng xóm thử xem.
Tôi gật gật rồi đi theo phía sau anh, sau khi hỏi qua một lượt hàng xóm ở đây, tôi mới biết ông chú kia tên gọi là Bảy, đi đâu đó được vài ngày chưa thấy về. Hàng xóm kế bên nhà nói ông chú kia đi thành phố, cụ thể là đi đâu thì bọn họ không biết, nghe nói là đi thăm nhà người thân. Có chút xíu thất vọng, tôi với Cảnh Long đành đi về, mục đích đến đây để thắp nhang cho chú Đông cũng coi như không thực hiện được.
Tôi ngồi trong xe than ngắn thở dài, Cảnh Long thấy tôi như vậy, anh liền lên tiếng an ủi:
– Vài hôm nữa chú Bảy lại về ấy mà…
Tôi thở dài, tôi nói:
– Không phải em rầu rĩ vì chú Bảy không có nhà, em rầu là không biết nói với cha mẹ thế nào về chú Đông. Anh cũng biết là cha mẹ em tìm chú ấy lâu lắm rồi mà phải không?
Cảnh Long im lặng một lát, anh mới cất giọng khàn khàn trả lời:
– Anh thấy tốt nhất em đừng nên nói… cứ xem như là chưa biết gì đi.
Tôi gật gật:
– Chắc là nên như vậy, dù sao thì cha mẹ em cũng biết chú Đông đã chết… nghe theo anh vậy.
Cảnh Long khẽ đưa tay xoa xoa tóc tôi, anh dịu giọng:
– Ừ, đừng suy nghĩ nhiều… ngoan.
Tôi gật đầu, thật ra tôi cũng muốn mình không suy nghĩ nhiều, chỉ là, chẳng hiểu sao tôi lại cứ nghĩ đến chú Đông, cảm giác này của tôi thật là vô cùng vô cùng khó chịu…
Xe chạy thêm được một lát nữa, Cảnh Long đột nhiên nói với tôi:
– An An, đợi một thời gian nữa, anh đưa em đi nơi khác sinh sống… em chịu không?
Tôi đang lơ đễnh nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nghe anh hỏi như vậy, tôi ngỡ ngàng đến mở tròn hai mắt, tôi không tin hỏi lại:
– Anh nói sao? Đi nơi khác sinh sống?
Cảnh Long cười nhẹ:
– Ừ, anh thấy em còn trẻ, sống ở đây có chút… không hợp với em lắm. Anh cũng nghĩ kỹ rồi, anh muốn phát triển công ty ở thành phố lớn, công ty ở đây giao lại cho Cảnh Đức.
Tôi nghe mà vừa mừng vừa lo, tôi cuống quýt, hỏi:
– Nhưng… nhưng cha mẹ với bà nội có đồng ý không? Anh là cháu trai trưởng mà… làm sao bọn họ để anh đi được?
Cảnh Long véo yêu mũi tôi, anh nói:
– Chỉ là dọn đến thành phố ở một thời gian thôi mà, vợ chồng mình cũng đâu có một đi không trở lại đâu mà không được. Em yên tâm đi, mặc dù anh quan trọng nhưng tương lai của Huỳnh gia vẫn là quan trọng hơn, nặng nhẹ thế nào, mọi người cân nhắc được mà.
Đúng là một tin tốt, tôi không nghĩ là Cảnh Long lại có quyết định táo bạo đến như vậy. Eo ôi, đúng là tôi không hợp với nơi này thật, cuộc sống mặc dù rất tốt nhưng tôi thấy có hơi phí phạm thanh xuân một chút. Ban đầu tôi cũng muốn nói chuyện này với Cảnh Long nhưng khi nghĩ đến thân phận cháu trai đích tôn của anh, tôi lại buông xuống, không muốn nói đến nữa vì sợ làm anh khó xử. Giờ anh lại ra đề nghị này với tôi, tôi vẫn là mừng đến nhảy múa ấy chứ… quá tốt rồi.
Thấy tôi cười đến không khép được miệng, Cảnh Long cười lớn hỏi tôi:
– Em vui đến như vậy à? Có kế hoạch gì rồi sao?
Tôi gật gật, hí hửng trả lời:
– Em muốn đi học pha chế, em muốn mở một cửa hàng bán cà phê trà sữa… em muốn đi học lại… muốn rất rất nhiều thứ.
– Học pha chế thì không có vấn đề gì nhưng đi học lại… ý em là thi đại học?
Tôi gật đầu ra vẻ dĩ nhiên:
– Dạ, em muốn thi đại học, muốn được đi học như mọi người… em rất muốn.
Cảnh Long đột nhiên nhìn tôi hồi lâu, giọng anh có chút khàn khàn:
– An An… anh xin lỗi… anh có chút ích kỷ khi không nghĩ đến là em còn quá trẻ… vẫn còn muốn đi học như thế…
Tôi ôm lấy tay anh, cười hề hề:
– Không, anh đừng nghĩ như vậy… em muốn học đại học là vì anh chứ không phải em ham học đến mức như thế đâu.
Cảnh Long ngạc nhiên:
– Vì anh?
Tôi gật gật:
– Vì anh chứ còn thế nào nữa, em không muốn người ta bảo em là cô bé lọ lem, em muốn mình có học thức, có kiến thức để tự tin khi đi bên cạnh anh. Em không muốn mình chỉ có gương mặt dễ nhìn này, em muốn giống như Lệ Dung, có thể giúp đỡ anh trong công việc kinh doanh. Anh không biết đâu, em nghĩ kỹ rồi… em có thể làm thư ký cho anh… đến lúc đó anh đi đâu em có thể đi theo đó, không sợ chân dài bám lấy anh… ha ha… anh thấy em thông minh không?
Cảnh Long sững sờ nhưng rất nhanh trên môi anh đã cong lên thành nụ cười rạng rỡ, anh hỏi vờ:
– Làm thư ký cho anh cực khổ lắm đó, không giống làm vợ anh đâu.
Tôi tự tin vỗ ngực:
– Em đây làm được, anh cứ yên tâm… đến lúc đó anh đừng chê em quản lý anh suốt ngày là được.
Cảnh Long bật cười thành tiếng:
– Được được, vậy anh để vị trí thư ký lại cho em… chịu không?
– Chịu, tất nhiên là chịu rồi.
Cả hai vừa nói vừa cười, bàn nhau rôm rả về tương lai phía trước. Thật ra ấy, đi đâu cũng được, miễn đi cùng anh, ở bên cạnh anh… là được!
……………………
Chuyện của chú Đông tôi tạm thời không nghĩ đến nữa, mấy hôm nay trong đầu tôi bị lấp đầy thông tin về Bảo Châu. Từ chuyện công ty nhà chú Thành trên bờ vực phá sản đến chuyện Bảo Châu nửa điên nửa tỉnh làm ra bao nhiêu chuyện ảnh hưởng đến công ty. Mà Bảo Châu đúng là điên thật rồi, cô ta làm gì đủ sức đấu lại với Lệ Dung, ấy vậy mà năm lần mười lượt không chịu bỏ cuộc. Cảnh Long hoàn toàn không muốn giúp đỡ, mà cha chồng tôi sau khi biết những chuyện Bảo Châu từng làm với tôi, ông ấy cũng không có ý định kéo công ty nhà chú Thành đứng lên. Cha chồng tôi nói, ông ấy thà góp vốn cho chú Thành gầy dựng lại sự nghiệp chứ không bao giờ giúp đỡ cho kẻ đã hại cháu của ông ấy. Bảo Châu phen này xem như tiêu đời rồi.
Sáng này, tôi định sang nhà mẹ tôi chơi thì có điện thoại của Lệ Dung gọi tới, cô ấy báo chú Lương bị bệnh nhập viện, hiện tại đang nằm ở bệnh viện chợ huyện. Tôi nghe tin liền tức tốc gọi tài xế chở tôi đến bệnh viện, trong đầu cũng không nghĩ thêm được gì ngoài tình hình sức khoẻ của chú Lương.
Lúc tôi đến, chú Lương vẫn còn hôn mê ở trên giường bệnh, nhìn gương mặt xanh xao không chút huyết sắc cùng cơ thể gầy yếu bất động nằm ở kia… trong lòng tôi tự dưng cảm thấy đau lòng không chịu được. Khẽ nhăn mày, giọng tôi có chút run run:
– Sao vậy Lệ Dung, sức khỏe chú ấy không đến mức tệ như thế này mà?
Lệ Dung buồn bã nói:
– Đúng là sức khoẻ của ba không đến mức nào… chẳng qua là ông ấy suy nhược cơ thể vì suy nghĩ quá nhiều.
Tôi ngạc nhiên:
– Suy nghĩ quá nhiều? Suy nghĩ chuyện gì? Chẳng phải là tình hình công ty cô vẫn đang rất tốt hả?
Lệ Dung thở dài, cô ấy kéo tôi ngồi xuống ghế, ánh nhìn có chút trốn tránh, ngập ngừng nói mãi không tròn câu:
– Thật ra… tôi có chuyện này… không biết…
Thấy cô ấy như vậy, tôi có chút bực dọc, tôi hỏi gấp:
– Có chuyện gì thì cô nói đi, giúp được gì thì tôi giúp, cô cứ ấp úng như vậy… thật là không giống cô chút nào.
Lệ Dung nhìn tôi, trên gương mặt xinh đẹp kia có chút ý tứ kì lạ. Phải mất một lát sau, cô ấy mới chịu cất tiếng:
– Coi như tôi làm liều một lần đi… tôi có cái này, muốn cho cô xem.
Tôi ngạc nhiên:
– Cái gì vậy?
– Cô xem qua sẽ biết.
Lệ Dung đứng dậy đi vào trong phòng bệnh, lúc ra lại ngoài này, trên tay cô ấy có cầm theo một phong bì lớn. Lệ Dung lấy giấy tờ ở trong phong bì đưa đến cho tôi, cô ấy nghiêm túc nói:
– An An… cô xem xong cái này thì bình tĩnh một chút… cô hiểu chưa?
Tôi gật đầu, trong lòng cơ hồ cảm thấy có chút hồi hộp, tim cũng đập thình thịch đến không thể khống chế được. Tôi nhìn vào giấy tờ mà Lệ Dung đưa, có những thứ tôi đọc không hiểu nhưng duy nhất dòng chữ kết luận cuối cùng…
Tay tôi run run, môi mấp máy khó khăn lắm mới kêu lên được:
– Huyết thống cha con?
Lệ Dung gật đầu, giọng cô ấy kiên định hơn bao giờ hết:
– Phải… An An… cô chính là con gái ruột của ba tôi, kết quả xét nghiệm huyết thống này… chính xác 100 – phần – trăm!
Phần 48


Phải mất hơn 5 phút, tôi mới cố gắng chống trụ được với tinh thần gần như hoảng loạn đến cực điểm này. Tay tôi run rẩy, trên môi cố nở nụ cười sượng ngắt:
– Lệ Dung… cô với chú Lương… đùa với tôi phải không?
Lệ Dung nhìn tôi, cô ấy thở dài, khó khăn nói:
– An An… tôi biết cô tạm thời không tiếp thu nổi chuyện này, nhưng mà… tôi không đem chuyện hệ trọng này ra đùa với cô đâu. Cô nhìn đi, kết quả xét nghiệm…
Tôi lắc lắc đầu:
– Kết quả xét nghiệm… làm gì có máu của tôi mà xét nghiệm?
– Đâu cần máu đâu An An, là tóc của cô… tôi lấy trộm tóc của cô.
Tóc? Phải rồi, tóc cũng có thể xét nghiệm huyết thống được mà…
Tôi ngồi ngẩn người gần 10 phút nữa, đến khi tay chân tê rần lên, Lệ Dung mới khẽ vỗ lên vai tôi, cô ấy dịu giọng nhất có thể:
– An An, nếu không phải ba chuẩn bị tiến hành phẫu thuật tim thì tôi cũng sẽ không cãi lời ông mà nói chuyện này cho cô biết. Đúng là y học bây giờ rất phát triển nhưng tôi thấy sức khỏe của ba ngày càng yếu… tôi thật sự rất sợ… tâm nguyện suốt đời của ba là tìm được cô… vậy mà khi tìm được rồi lại chần chừ không dám đến nhận lại cô.
Tôi mở to hai mắt nhìn cô ấy, tôi gấp gáp hỏi:
– Sao? Mổ tim?
Lệ Dung gật đầu:
– Phải, tháng sau là tiến hành phẫu thuật tim cho ba… tôi…
Ngập ngừng một chút, cô ấy mới nghẹn giọng nói ra:
– Tôi… dù sao vẫn không phải con gái ruột của ba… làm sao bằng cô được… vậy nên… cô có thể nhận lại ông ấy hay không… ông ấy là ba ruột của cô đó An An.
Ba ruột của tôi sao? Chú Lương là ba ruột của tôi thật sao?
Tôi hoảng loạn, tôi lo lắng, tôi sợ hãi,… tôi lúc này rối rắm đến loạn lên, tôi thật sự không nghĩ ra được những gì cần nghĩ nữa. Nếu chú Lương là ba ruột của tôi… vậy cha mẹ tôi thì sao? Bọn họ là nhận nuôi tôi sao?
Không, không thể nào… cha mẹ tôi thương tôi nhiều như vậy, làm sao giống nhận nuôi tôi được… làm sao có thể như thế được? Nhưng kết quả xét nghiệm ADN này… lại không thể là giả, nó không thể là giả…
Lệ Dung lại nói:
– Nếu cô không tin kết quả xét nghiệm này, cô có thể tự mình đi nơi khác làm xét nghiệm, nhưng tôi dám chắc với cô, kết quả cuối cùng cũng sẽ giống như kết quả xét nghiệm này thôi, hai người là cha con ruột không cách nào bàn cãi được. Tôi biết cô đang có rất nhiều thắc mắc nhưng An An à… thắc mắc để sau được không… cô có thể vào thăm ba ngay lúc này được không? Ông ấy thật sự rất cần cô… thật sự rất cần…
Tôi bị Lệ Dung nói làm cho bừng tỉnh hẳn lên, cô ấy nói đúng, sức khỏe của chú Lương lúc này là quan trọng nhất. Vào thăm chú ấy trước, còn những chuyện khác… từ từ tính sau cũng được mà.
Nghĩ kỹ, tôi mới theo Lệ Dung bước vào phòng bệnh một lần nữa. Nghe thấy bước chân của bọn tôi, chú Lương nằm yên lặng trên giường nãy giờ, lúc này mới khẽ mở mắt nhìn về phía bọn tôi. Chú ấy khá ngạc nhiên khi thấy tôi ở trong phòng, ban đầu là ngỡ ngàng, tiếp sau là vô cùng mừng rỡ. Chú ấy cố chống người ngồi dậy, Lệ Dung thấy thế liền đi nhanh đến đỡ chú ấy ngồi lên. Tôi hít vào một hơi để cố ngăn những cảm xúc đang sôi trào trong lòng mình lại, tôi cũng không biết biểu cảm của tôi lúc này thế nào nữa, chỉ biết cố cười thật tươi đi đến trước mặt chú Lương, giọng run run khẽ hỏi:
– Chú Lương…
Gương mặt chú Lương xanh xao, bọng mắt thâm quầng, hành động dường như cũng chậm chạp hơn hẳn. Tôi nhìn người đàn ông lần đầu tiên nói chuyện với tôi vẫn còn rất phong độ, vậy mà bây giờ lại biến thành người thiếu sức sống như thế này… lòng tôi vừa xót xa vừa quẫn bách. Đối diện với ánh mắt sáng bừng của chú, tôi thật sự không biết phải nói gì, những lời nói chuẩn bị từ trước đều nghẹn lại không cách nào thốt ra được.
Chú Lương cười rất tươi, nụ cười đối lập hoàn toàn với sức khỏe của chú khiến chú trông vô cùng chật vật. Chỉ tay vào ghế, chú nói với tôi:
– Con ngồi đi, đứng mỏi chân, ngồi đi con.
Tôi run run, tay kéo ghế rồi gật đầu:
– Dạ…
Thấy tôi ngồi bên cạnh, chú Lương lại hỏi:
– Sao con tới có một mình vậy? Cảnh Long đâu?
Tôi nhìn chú, cố trốn ánh mắt rực rỡ kia của chú:
– Cảnh Long… anh ấy đi làm rồi chú…
Chú Lương như phát hiện tôi có gì đó không đúng, chú chau mày hỏi gấp:
– Hai đứa gây nhau hả? Cảnh Long không tốt với con?
Lòng tôi thoáng run lên, cảm giác này khiến tôi khốn khổ vô cùng…
– Dạ đâu có đâu chú, Cảnh Long lúc nào cũng tốt với con mà…
– Vậy sao hôm nay chú thấy con lạ vậy? Hay là con bị bệnh? Không khỏe đúng không? Là còn đau đầu hả con?
Tôi lúc này không nhịn được nữa, tôi cúi thấp đầu, cắn chặt môi cố ngăn cho cảm xúc của mình không phát triển quá mức. Có phải đúng như những gì Lệ Dung đã nói hay không, chú Lương là ba ruột của tôi… ông ấy thật sự là ba ruột của tôi?
Chú Lương thấy tôi im lặng, chú ấy cũng im lặng theo, lát sau, như phát hiện ra chuyện gì đó, chú ấy đột nhiên hằng giọng:
– Lệ Dung, là con nói cho An An biết phải không? Có phải không?
Lệ Dung cuống quýt lên, cô ấy nghẹn ngào:
– Ba… con muốn tốt cho ba thôi… sức khỏe của ba…
Thấy chú Lương đang giận đùng đùng, tôi sợ Lệ Dung bị mắng nên liền cất giọng khuyên nhủ:
– Chú Lương… chú đừng có trách Lệ Dung…
Chú Lương nhìn về tôi, chú quên mất đi chuyện đang mắng Lệ Dung, chú ngập ngừng, gấp gáp nói:
– An An… con…
Tôi hít vào một hơi, lần đầu tiên trong suốt từ này tới giờ, tôi có quyết định muốn đối diện với sự thật. Tôi kéo ghế đến gần chú Lương, tôi cố trấn an lại cảm xúc trong lòng mình, run rẩy hỏi:
– Chú Lương… chú nói thật cho con biết đi… chú có phải… là ba… của con không?
Chú Lương thoáng biến sắc, cảm xúc đã tệ, lúc này còn tệ hơn. Chú nhìn gắt gao về phía tôi, vành mắt chú đỏ lên, giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy dài xuống. Sự chống đỡ của tôi hoàn toàn suy sụp khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình khóc, cảm giác đau nhói đến không chịu được, tôi cũng oà khóc theo…
– Chú Lương…
Chú Lương khẽ gật đầu, chú cuối cùng cũng thừa nhận:
– Phải, con là con của ba… con chính là con ruột của ba… An An à… con là con ruột của ba… ba tìm con gần 20 năm rồi… ba tìm con lâu lắm rồi… thật sự lâu lắm rồi…
Tôi khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi không biết có phải vì máu thịt tương thông hay không mà tôi lúc này lại đột nhiên có cảm giác vô cùng chân thật. Tôi ngỡ ngàng hoảng loạn nhưng xen vào đó tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng… cảm xúc đối lập này khiến tôi vừa mừng vừa giận, vừa lo lắng lại vừa dễ chịu vô cùng. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng có loại cảm xúc này, chưa từng cảm thấy rối rắm nhiều như vậy… thật sự chưa từng.
Hai người bọn tôi im lặng một lát, chú Lương lúc này lại đột nhiên chìa đến trước mặt tôi một bức ảnh, chú khàn giọng nói với tôi:
– Con nhìn đi… con có nhận ra ai không?
Tôi cầm bức ảnh trên tay, trong đầu đột nhiên chạy ào qua rất nhiều hình ảnh, cảm giác thân thương quen thuộc bỗng dưng hiện về. Trong ảnh, một người phụ nữ rất đẹp đang dắt tay một đứa bé gái khoảng chừng 6,7 tuổi… đứa bé này tạm thời tôi không nhận ra nhưng người phụ nữ trong bức ảnh… tôi giống bà ấy đến hơn 80% là ít…
Tôi run run, lấp bấp hỏi:
– Đây là…
Chú Lương gật gật đầu:
– Là mẹ của con, cô bé đó… chính là con…
Là mẹ tôi và tôi…
Chú Lương nghẹn giọng, chú ấy lại khóc:
– Năm con mất tích, con chỉ có 7 tuổi, ba có dự định về đây phát triển kinh doanh gỗ nên đưa mẹ con con đến thăm quan một chuyến. Vì có việc bận đột xuất, ba để cho mẹ con đưa con đi thác nước chơi cho biết, sợ đến khi ba xong việc thì hết kỳ nghỉ của mẹ con… thác nước ở chợ huyện… chắc con cũng biết đúng không?
Tôi gật gật đầu, nước mắt tiếp tục rơi lã chã.
– Chỉ một phút bất cẩn, con bị lạc khỏi mẹ con… lúc phát hiện ra con bị mất tích… ba với mẹ khốn đốn chạy khắp nơi tìm con… nhưng mà… từ đó đến nay… con hoàn toàn bật vô âm tính. Nhà mình vốn không phải ở đây, ba mẹ tìm con vô cùng cực khổ, dò hỏi hết tất cả mối quan hệ… vẫn không thể tìm thấy con…
Tôi bị lạc? Tôi đi lạc mẹ… tôi…
Tôi lắc lắc đầu, khổ sở nói lớn:
– Con không nhớ… con thật sự không nhớ… không nhớ gì hết.
– Ba biết là con không nhớ, nếu con nhớ… con đã không bỏ mặc người ba này mà không nhận. Chuyện năm đó, ba không biết con đã gặp qua những chuyện gì nhưng lúc ba phát hiện ra con… ba thật sự không dám tin là ba có thể tìm được con. An An… con nhớ cũng được, con không nhớ cũng được… con nhận ba cũng được, mà không nhận ba… ba cũng không dám oán trách con đâu…
Dừng một chút, ông lại nghẹn ngào nói trong nước mắt:
– Ba đã hứa với mẹ con là ba sẽ cố gắng hết sức để tìm được con, dù biết cơ hội mong manh nhưng ba chưa khi nào nản chí. Ròng rã gần 20 năm, cô quạnh khổ sở 20 năm, cuối cùng cũng tìm được con… ba chỉ cần biết là con còn sống, con khoẻ mạnh là ba vui rồi. Ba không dám nhận con bởi vì ba sợ làm xáo trộn cuộc sống tốt đẹp của con hiện tại… cha mẹ của con, hai người họ rất thương con, ba biết mà… nên ba… ba đâu dám làm càn làm quấy…
Ông nói đến đây, lại khẽ đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng ông vừa vui mừng vừa bất lực:
– Con đừng khóc… có gì đâu mà khóc… lớn rồi sắp làm mẹ rồi mà còn khóc nhè như vậy. Ba nhớ lúc con còn nhỏ, ba còn định đặt con tên Nhè… bởi vì con rất hay khóc, khóc nhõng nhẽo suốt thôi. Mà nghĩ lại thì thấy cũng đúng mà, con gái thì phải khóc nhè chứ… phải không con?
Ông lau vội vàng nước mắt trên mặt, ông cười với tôi:
– Con chịu nghe ba nói là ba vui rồi, sau này… nếu có thể… ba chỉ xin con… sắp xếp thời gian đến thăm mộ mẹ con… một lần thôi… ba chỉ cần con đến thăm bà ấy một lần thôi… một lần thôi là ba đủ mãn nguyện rồi… được không con?
Tôi ngước gương mặt ướt đẫm của mình nhìn về ông, tự sâu trong đáy lòng như có cái gì đó cuồn cuộng dâng lên, một loại cảm xúc không tên mà tôi không cách nào ngăn lại được. Tôi nâng bàn tay run rẩy của mình đến trước mặt ông, tôi òa khóc, đau lòng đứt thành từng đoạn, tôi nghẹn ngào:
– Ba… ba ơi!
Ông sững sờ, hai mắt ông nhìn chằm chằm về phía tôi như không dám tin vào tai mình…
– Con… con…
Lời chưa nói hết ra ngoài, ông đột nhiên đưa tay ôm lấy ngực, mặt ông nhăn nhó đau đớn khiến tôi hoảng loạn đến điên lên. Tôi ôm chầm lấy ông, tôi gào lên đau đớn:
– Ba… đừng… đừng mà ba… ba đừng hù con nữa… con biết sợ rồi… con nhận… con nhận mà… con là con gái của ba… ba đừng bỏ con… đừng bỏ con…
Mặc cho tôi kêu gào thế nào, ông vẫn không chịu mở miệng nói với tôi lấy một chữ. Chưa đến một phút sau, bác sĩ từ ngoài chạy ào ào vào trong, họ đưa ba tôi lên băng ca cấp cứu rồi đẩy thẳng ra bên ngoài. Tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, tôi nắm chặt lấy tay của Lệ Dung, hai bọn tôi không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Nước mắt rơi đầy trên gương mặt, Lệ Dung vẫn cố trấn an tôi:
– Lần trước ba cũng vậy… cuối cùng cũng không sao… cô đừng lo… ba mạnh mẽ lắm… cô nhận ông ấy rồi… ông ấy không nỡ bỏ cô đi đâu.
Tôi mím môi, không nhịn được mà run rẩy:
– Ba ơi cố lên… cố lên… phải cố lên!
Cũng may Trời thương Trời độ, ba tôi cuối cùng cũng không sao, chỉ là sức khoẻ ông ấy quá yếu, bác sĩ kiên quyết không để cho ông ấy chịu thêm bất kỳ xúc động nào. Trong lúc đợi ông tỉnh lại, Lệ Dung bắt đầu kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Cô ấy nói, ba nhận ra tôi qua bức ảnh treo ở một tiệm trang điểm nổi tiếng ở chợ huyện, chủ tiệm treo ảnh tôi làm ảnh quảng cáo, rất bắt mắt. Trước kia, lúc tôi còn hóa trang, ông ấy không thể nhận ra tôi, cái đêm tiệc mừng thọ của bà nội thì ông ấy lại không tới nên cũng không biết được tôi có gương mặt như thế nào. Vô tình một lần nhìn thấy ảnh của tôi ở tiệm trang điểm, ông ấy liền cho người điều tra, biết được tôi chính là vợ của Cảnh Long, ông liền tìm Lệ Dung để xác nhận. Sau đó, Lệ Dung đến tìm tôi, cô ấy một công đôi chuyện, canh lúc tôi không để ý, lấy trộm tóc của tôi về làm xét nghiệm. Mặc dù kết quả đúng như ba tôi đã đoán, thế nhưng ông vẫn không dám đến nhận lại tôi. Lệ Dung nói, thứ nhất, ông ấy không muốn làm đảo lộn cuộc sống đang tốt đẹp của tôi, thứ hai, ông ấy sợ sẽ không còn sống được bao lâu nữa… Nghe đến đây, tôi khóc đến hai mắt sưng lên, khóc đến không còn nước mắt để khóc nữa, bao nhiêu sự thương xót đều giống như một lần ùa hết ra, dành trọn cả cho người đàn ông đáng thương đang nằm trong phòng bệnh kia…
Đúng là tôi không nhớ được những chuyện xảy ra trước kia nhưng cảm xúc của tôi lại quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức tôi muốn phũ nhận cũng không được. Hóa ra cái loại cảm xúc yêu mến từ lần gặp mặt đầu tiên này nó không phải là quái dị, mà là do tôi và ông ấy… chính là ba con ruột thịt của nhau. Cảnh Long đã rất nhiều lần nói với tôi, rằng tôi có sự quan tâm kì lạ dành cho ba, lúc đó tôi cũng cảm thấy rất ngộ, thế nhưng bây giờ nghĩ lại… cha con máu thịt tương thông, làm sao mà không quan tâm đến nhau cho được. Ngàn lần vạn lần tôi đều không dám nghĩ, rằng cha mẹ tôi chỉ là nhận nuôi tôi, rằng tôi mới chính là con ruột của chú Lương!
Đợi ba tôi có ý thức trở lại, tôi vào nói với ông mấy câu, dặn dò ông phải biết giữ gìn sức khỏe, ngày mai tôi lại đến thăm ông. Dặn dò xong, tôi quay ra ngoài, kéo tay Lệ Dung đến nói nhỏ:
– Chuyện của tôi và ba… cô đừng nói lại với ai, đặc biệt là Cảnh Long… cô nhớ chưa?
Lệ Dung ngạc nhiên:
– Sao vậy? Sao cô lại giấu anh ấy? Cô không định nhận lại ba ruột của mình sao?
Tôi trả lời:
– Tất nhiên là tôi phải nhận lại ba mình rồi, làm sao tôi lại là người vô lương tâm đến như vậy được, ba tôi có lỗi gì đâu. Chỉ là, tạm thời tôi còn một số việc phải tìm hiểu, đợi sau khi rõ ràng, tôi sẽ nói với mọi người… tôi không muốn làm cho Cảnh Long phiền lòng thêm vì tôi, dạo gần đây anh ấy rất bận.
Lệ Dung lúc này mới thở phào được một hơi:
– Vậy thì được, tôi sợ cô không nhận lại ba… nếu đã vậy thì tôi cũng không nói với người khác làm gì đâu, dù sao cũng là chuyện riêng của cô mà.
Tôi gật gật:
– Cảm ơn cô trước… nhưng có chuyện này tôi rất muốn hỏi.
– Cô hỏi đi.
– Ba… sau khi ông ấy nhận ra tôi, ông ấy vẫn không đến hỏi cha mẹ tôi sự thật sao?
Lệ Dung gật đầu, giọng cô ấy buồn bã:
– Ừ, ông ấy là sợ cô khó xử… cô cũng biết mà.
– Vậy ông ấy cũng không cho người điều tra về cha mẹ tôi sao?
– Tất nhiên là có điều tra rồi nhưng điều tra cũng như không điều tra, cha mẹ cô có ở yên một chỗ đâu mà điều tra được rõ ràng, gia đình cô nay đây mai đó… đến giờ tôi còn không biết cha mẹ cô nhận nuôi cô kiểu gì. Tôi chỉ biết, cô không phải được nhận nuôi từ cô nhi viện, còn lý do vì sao hai người họ gặp được cô… cái này tôi nghĩ, cô chỉ có thể đi tìm bọn họ để hỏi.
Thấy tôi im lặng, Lệ Dung lại hỏi:
– Nhưng cô không nhớ gì thật sao? Chuyện cô mất tích năm đó… dù sao cô cũng 6,7 tuổi rồi mà… không lẽ cô không nhớ?
Tôi phiền muộn gật đầu:
– Tôi không nhớ thật mà, nếu nhớ được thì tôi còn hỏi cô như vậy làm gì…
Lệ Dung nghi ngờ nói với tôi:
– Ba nghi ngờ… rất có thể là cô bị mất trí nhớ… chỉ khi mất trí nhớ cô mới không thể nhớ những việc trước khi cô bị mất tích mà thôi.
Tôi thoáng sững sờ nhưng rất nhanh sau cũng đã thỏa hiệp đồng ý:
– Cũng chỉ có nguyên nhân đó là hợp lý nhất trong hoàn cảnh này thôi… ngoài ra, tôi không tìm được nguyên nhân nào khác phù hợp hơn nữa.
Như sợ tôi không tin, Lệ Dung gấp gáp nói:
– An An, bây giờ cô nhớ hay không nhớ gì cũng được nhưng cô phải tin những gì tôi và ba nói. Cô thấy đó, sức khỏe ba rất yếu, ông ấy không rảnh để bày trò ly gián gì gia đình cô đâu… tôi có thể lấy cả danh dự và mạng sống của tôi ra để thề. Tôi biết là chuyện này nghe có vẻ vô lý và không đủ bằng chứng thuyết phục nhưng đó hoàn toàn là sự thật, chắc cô cũng có cảm nhận được về tình cảm cha con giữa cô và ba có đúng không?
Tôi thấy Lệ Dung quýnh lên, tôi vội nói:
– Tôi tin mà, dù đúng là không thuyết phục nhưng tôi tin những gì cô và ba nói là sự thật. Bởi có những việc chỉ cần cảm nhận là được, tôi không phải người không có trái tim. Chỉ là, có nhiều việc tôi không biết phải giải thích với cô thế nào, trong lòng tôi đang rất rối, rất mơ hồ…
– Nếu cô đã rối như vậy, chi bằng cô trực tiếp đến hỏi cha mẹ cô đi… hai người đó chắc chắn sẽ biết được lý do vì sao họ nhận nuôi cô mà?
Tôi rầu rĩ trả lời:
– Bây giờ tôi cũng không biết phải mở lời với cha mẹ tôi thế nào nữa… nghĩ thôi đã thấy khó khăn rồi.
Lệ Dung đồng cảm, cô ấy vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi:
– Từ từ cũng được mà An An, không có vội, tôi tin là cô sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mà.
Tôi thở dài, bất đắc dĩ cảm thấy cuộc sống này quá mức vô thường, không còn đoán được tương lai phía trước nữa…
Sau khi rời bệnh viện, tôi bảo tài xế đưa tôi đến một quán nước có không gian yên tĩnh để suy nghĩ một chút. Tôi gọi một ly nước ép, ngồi thẩn thờ suốt hai giờ đồng hồ, những việc gì cần nghĩ tôi cũng đã nghĩ rõ ràng, những chuyện gì cần phải nói, tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết.
Trong chuyện này, cả ba ruột tôi và cha mẹ nuôi tôi đều không có lỗi lầm gì cả, kể cả là mẹ ruột tôi, bà ấy cũng không có bất kỳ lỗi gì đối với tôi. Tất cả đều do số phận, ông Trời vốn cố ý sắp đặt như vậy, tôi dù có số mệnh khác biệt thế nào thì cũng không chống lại được ý Trời. Gần 20 năm qua, ba tôi đã vô cùng khổ sở để đi tìm tôi, cũng gần 20 năm qua, cha mẹ tôi cũng đủ vất vả để nuôi tôi khôn lớn. Đến bây giờ tôi mới hiểu, tại vì sao cha mẹ tôi cứ hay nói lời xin lỗi tôi đến như thế… thì ra là do bọn họ nghĩ là có lỗi với tôi…
Trước kia tôi mặc dù rất hoài nghi về trí nhớ của mình nhưng tôi lại nghĩ đơn giản là do tôi bị bệnh nên có thể tôi không còn nhớ được những chuyện trước năm tôi 7 tuổi được. Hoặc có thể do tôi còn nhỏ, bệnh dặt dẹo suốt nên trí nhớ không tốt cũng nên, trẻ con rất hay bị sốt đến mê mang mà, cũng không loại trừ khả năng tôi cũng đã từng bị sốt đến hỏng hết não. Sau này lớn lên có tò mò nhưng cũng không để ý đến, bởi vì tôi làm gì có ký ức mơ hồ nào đâu, đến giờ cũng chẳng có được bao nhiêu sự mơ hồ để mà hoài nghi rồi tìm hiểu. Đối với việc tôi bị lạc rồi lý do vì sao cha mẹ tôi nhận nuôi tôi, tôi hoàn toàn mù tịt, càng nghĩ càng thấy đau đầu, tìm không ra được câu trả lời.
Nhưng khi biết chú Lương chính là ba ruột của tôi, tôi có sững sốt, có hoang mang nhưng trong lòng tôi dường như có một sự tin tưởng nào đó rất chắc chắn. Từ sâu thẳm trong lòng tôi như có một đức tin nào đó rất mãnh liệt, giống như chỉ cần có người nói cho tôi biết chú Lương là ba tôi thì tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng mà không một chút phân vân nào. Cũng chính điều này mới khiến tôi chắc chắn những gì tôi vừa nghe là sự thật, chứ nếu không, những chuyện thiếu tính thuyết phục như vậy làm sao để tôi tin tưởng mà không hoài nghi. Mặc dù trí nhớ tôi không tốt nhưng IQ của tôi cũng không thấp, không đến mức ai nói gì cũng tin, đặc biệt là những chuyện hệ trọng như này…
Khẽ thở dài một hơi, tôi cảm thấy càng lúc càng phiền muộn trong lòng. Nhận được ba thì tất nhiên là vô cùng tốt, chỉ là… mà thôi đi, cha mẹ tôi cũng không phải người vô lý, chỉ cần tôi dung hòa được tình cảm dành cho cả hai bên là được mà, phải không?
Đang còn mê mang suy nghĩ thì điện thoại tôi đột nhiên reo lên, là Cảnh Long gọi, anh ấy hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đến bệnh viện thăm chú Lương, giờ chuẩn bị về. Tắt máy, tôi ngồi thở dài nhìn xuống đường, không biết lát nữa về nhà nói chuyện này với Cảnh Long làm sao nữa đây… mối quan hệ của nhà chồng tôi và ba ruột tôi… thật sự không được tốt cho lắm…
Nghĩ lại thấy loạn, tôi liền đứng dậy đi ra ngoài, ấy vậy mà khi vừa đứng lên, tôi tự dưng cảm thấy loạng choạng, đầu óc quay cuồng, hai mắt tối sầm lại, cả người sụi lơ ngã khụy lên bàn. Trước khi ý thức kịp mất đi, trong đầu tôi đột nhiên có hàng trăm hàng ngàn hình ảnh ùa tới, những hình ảnh này chạy ào ào vào não của tôi, mạnh mẽ hơn ban nãy khi tôi nhìn thấy ảnh mẹ tôi rất nhiều. Tôi ngỡ ngàng, tôi thất thần, tôi hoảng loạn… bên tai lại nghe tiếng nói tiếng hét lên của rất nhiều người…
– Gọi cấp cứu đi, có người bất tỉnh rồi… 115… mau gọi… mau gọi!
Phần 49


Tôi ngồi trên ghế đá, khung cảnh xung quanh rất giống với trong công viên, mắt tôi dán chặt vào lưng người phụ nữ đang bận rộn sắp xếp lại quần áo trong túi xách. Đột nhiên bà ấy quay mặt lại nhìn tôi, bà luýnh quýnh, nói gấp:

– Bé con, ví tiền mẹ làm rơi ở đâu rồi… con đi theo mẹ chút rồi mẹ đưa con đi tắm thác nước nha.

Tôi với ánh mắt ngây thơ khẽ gật gật đầu, tôi đi theo sau người phụ nữ ấy, non nớt hỏi:

– Mẹ… tìm thấy chưa mẹ?

Mẹ tôi chắc vì không nghe tôi hỏi nên bà ấy không trả lời, cuống cuồng đi tìm ví tiền bị đánh rơi. Tôi thấy bà ấy lo lắng, tôi cũng lo lắng theo, với sức lực nhỏ bé rất muốn giúp mẹ mau tìm được ví. Tôi nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên phát hiện dưới gốc một bụi cây to trong rừng cây bên cạnh có cái ví nhỏ rất giống ví của mẹ đang nằm trơ trọi dưới đất. Lại nhìn về phía mẹ mình, thấy bà vẫn đang loay hoay chưa tìm được ví, đầu óc trẻ con suy nghĩ đơn giản, tôi liền co chân chạy tới bụi cây, trong đầu mừng thầm, nếu mình tìm được ví tiền thì sẽ lập được công, mẹ với ba sẽ khen mình cả ngày không hết mất…

Tôi chạy ù tới bụi cây, tâm trạng hí hửng liền bị dập tắt hoàn toàn. Cái ví này… không phải là ví của mẹ tôi, nó trong giống ví của ba tôi hơn… buồn thật!

Đang còn buồn bực thì ở bụi cây trước mặt đột nhiên rung lên, tôi sợ hãi, định quay người bỏ chạy thì nhanh như chớp có ai đó dùng sức giữ chặt rồi kéo tôi vào bụi cây. Ngay lúc tôi định la lên thì một bàn tay to lớn thô ráp bịt chặt lấy miệng tôi, tôi cố vùng vẫy nhưng tay chân lúc này đã bị người khác giam chặt lấy. Đột nhiên hai mắt tôi từ từ khép lại, cơn buồn ngủ đùng đùng kéo đến, hình ảnh trước mắt mơ hồ, đầu óc mụ mị dần đi. Trước khi mi mắt khép lại, tôi vẫn mơ màng thấy được bóng lưng lúi húi của mẹ tôi, miệng tôi thì thào nhưng mãi không thốt được lấy nửa lời, tâm tôi chỉ còn biết gào thét:

“Mẹ ơi, cứu con!”

Khung cảnh đột nhiên biến đổi, cơ thể tôi mệt mỏi rã rời gần như không có sức sống, mí mắt nặng trĩu, cả người bị ai đó vác trên vai, trên trời mưa lớn, dưới đất trơn trượt xốc nổi vô cùng khó đi. Như có cảm giác nguy hiểm cần kệ, tôi vội vàng mở mắt, nhìn về khoảng đen trước mặt, tôi sợ đến co quắp cả người. Nước mưa thấm ướt vào mặt tôi, tôi gào lên trong sợ hãi:

– Thả con xuống… chú thả con xuống đi…

Người đàn ông phát hiện ra tôi đã tỉnh, ông ấy thoáng bực dọc nhưng vẫn cố dịu giọng với tôi:

– Con đừng có la, chú cứu con mà, một chút nữa là được về với mẹ rồi.

Tôi tất nhiên là không tin bởi vì tôi nhận ra ông ấy rất giống với một kẻ bắt cóc trẻ con, mà kẻ bắt cóc làm sao là người tốt được, ba mẹ tôi vẫn hay nói như thế. Nghĩ vậy, tôi liền vùng vẫy giãy giụa, tôi cố gào lên xem có ai tới cứu tôi hay không:

– Cứu mạng… cứu mạng!

Ông chú dùng sức đánh vào người tôi, ông ấy quát lớn:

– Mày mà la nữa, mày có tin tao bỏ mày ở đây cho cọp ăn luôn không? Tao đưa mày về với mẹ mày mà mày la hét cái gì… câm miệng đi!

Tôi bị doạ nên im bặt, nước mắt vẫn trút xuống đều đều, cơ thể tôi lạnh đến run lên, gần như không chịu đựng được nữa. Cảm giác nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ ông bà ngoại kéo đến, tôi không dám la hét cầu cứu vì sợ ông ấy bỏ tôi ở đây cho cọp ăn. Mà nhìn xung quanh tối om, tôi mà bị bỏ lại thì chết là cái chắc, mà chết rồi thì làm sao còn gặp lại ba mẹ và ông bà ngoại được nữa. Trời đột nhiên thả ra sấm chớp ầm đùng, tôi vừa sợ vừa tủi thân, tôi uất ức khóc lên, lúc này tôi chỉ muốn được gặp lại ba mẹ tôi thôi, làm ơn trả tôi về với ba mẹ tôi đi, làm ơn đi mà…

Ông chú đang vác tôi trên vai, thấy tôi vì sợ mà khóc nháo lên, ông ấy cố dịu giọng an ủi tôi thêm lần nữa:

– Đừng khóc, chú cứu cháu… chú cứu cháu.

Tôi nửa tin nửa ngờ nhưng lúc này cũng không biết làm gì khác hơn là để ông ấy vác đi, tôi trong lòng tự trách, nếu biết sẽ bị bắt cóc thì tôi đã không đi đến gần bụi cây đó rồi. Không biết mẹ tôi đã tìm được ví tiền chưa? Bà có nhớ đến tôi, có phát hiện là tôi bị bắt cóc chưa? Bà có cho người đi tìm tôi không? Bà có nhớ tôi giống như tôi đang nhớ bà lúc này không?

“Đùng”, trên trời thả xuống một tiếng sấm rềnh vang, nhánh cây to trước mặt đột nhiên ngã xuống, ông chú chắc là không thấy nên vẫn cứ chạy về phía trước. Tôi thấy nguy hiểm đến gần, tôi liền hét lên:

– Coi chừng!

“Rắc rắc… ầm”, vì không tránh kịp nên nhánh cây ngã ập xuống người tôi và ông chú, đầu tôi bị cành cây cứng đập vào, một mùi tanh nồng bốc lên, hai mắt tôi từ từ nhòe đi, cơ thể như đông cứng lại vì mỏi mệt. Trước khi mất đi cảm giác, trong đầu tôi vẫn hiện rõ lên hình ảnh một nhà ba người ở trong công viên, ba mẹ tôi cười rất hạnh phúc, còn tôi… một cô bé trong chiếc váy hồng khẽ trộm nhìn ba mẹ mình… nụ cười rạng rỡ hân hoan. Không biết có còn được gặp lại ba mẹ không… tôi thật sự… rất mệt… rất rất mệt!

Khung cảnh biến đổi ảo diệu thêm một lần nữa, chỉ là lần này tôi là chính tôi chứ không phải cô bé chỉ mới 6,7 tuổi. Tôi ngồi thẩn thờ trong không gian huyền ảo trắng xóa, đang còn sợ hãi thì một giọng nói khàn khàn lành lạnh vang lên:

– Đông Nghi.

Hai chữ “Đông Nghi” làm tôi giật mình, đã lâu lắm rồi tôi không nghe ai gọi tôi bằng cái tên này nữa cả…

Người trước mặt xoay lưng lại, anh ta không phải là ai khác mà chính là Cảnh Dục, người anh em sinh đôi xấu số của Cảnh Long. Cảnh Dục với Cảnh Long vô cùng giống nhau, từ gương mặt cho đến vóc dáng, từng cái nhăn mày chau mắt đến cả dáng đi… giữa hai người bọn họ chỉ khác nhau duy nhất một điểm, đó là khí chất. Cũng đúng thôi, Cảnh Dục dù sao cũng là người chết, thần khí toát lên vẻ lạnh lẽo cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có gì là lạ cả.

Thấy tôi vẫn ngơ ngác nhìn, anh ta tiếp tục cất giọng:

– Em… biết được bao nhiêu rồi?

Biết được bao nhiêu? Anh ta đang nói gì vậy?

– Ý anh là gì?

Cảnh Dục lại hỏi:

– Anh muốn hỏi… em nhớ được bao nhiêu chuyện truớc kia rồi?

Tôi xoa xoa đầu mình, khổ sở trả lời:

– Tôi… nhớ gần hết rồi.

Cảnh Dục đột nhiên đi tới vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh nâng mặt tôi lên, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể:

– Em còn muốn biết gì nữa không? Anh thay mặt tất cả… sẽ nói cho em biết.

Tôi nhìn vào mắt Cảnh Dục, hai mắt sâu loay loáy không dò tìm được bất kỳ cảm xúc gì khác lạ. Tôi lúc này cơ hồ rất rối, một lần tiếp thu quá nhiều kí ức khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung lên. Nhưng khi nghe Cảnh Dục hỏi có muốn biết gì nữa không, tôi lại không nhịn được sự cám dỗ của sự thật, tôi trầm ngâm một lát rồi lại gật gật đầu:

– Tôi… muốn biết tất cả mọi chuyện.

Cảnh Dục vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, anh ta nhìn tôi chăm chú, như đã sắp đặt suy nghĩ từ trước, anh ta nhàn nhạt hỏi tôi:

– Trước kia em không biết Đông Nghi là ai, bây giờ em nhớ lại rồi, em muốn hỏi anh chuyện gì không?

Tôi gật gật đầu, sự tò mò không kìm chế được:

– Có, tôi muốn hỏi anh lâu rồi… tại sao anh lại quan tâm tôi đặc biệt như vậy? Đông Nghi… có quan hệ thế nào với anh? Anh vì sao đến giờ vẫn không chịu đi đầu thai? Còn nữa…

Cảnh Dục vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi lần nữa, anh ta nói:

– Anh sẽ trả lời từ từ cho em biết, không cần hỏi gấp một lần như vậy đâu. Đông Nghi… cô bé ấy chính là em… anh đã từng nói em không phải là bạn gái của anh mà còn hơn cả bạn gái nữa. Lúc đó em vẫn không nhớ ra mình là ai, mà đoạn kí ức kia… em cũng không nhớ được. Anh cố chấp đến ngày hôm nay, chỉ đợi khi em tự mình tìm được tất cả sự thật, đợi em tự mình nhớ ra rồi anh mới nói cho em biết. Đông Nghi… là anh có lỗi với em, nhà họ Huỳnh này có lỗi với em.

Tôi là Đông Nghi, đúng vậy, tên này là do ba mẹ tôi đặt cho tôi, cái tên thật sự rất đẹp. Nhưng tôi thì có liên quan gì đến nhà họ Huỳnh, liên quan gì đến Cảnh Dục mà anh ta lại xin lỗi tôi? Chẳng phải tôi chỉ là vợ Cảnh Long thôi sao?

– Anh nói rõ hơn một chút nữa được không? Tại sao nhà họ Huỳnh lại có lỗi với Đông Nghi tôi? Tôi nhớ truớc kia tôi cũng không quen biết gì anh hết, tôi lại càng không quen gì với người nhà họ Huỳnh các người mà?

Cảnh Dục đột nhiên trầm xuống, anh ta nhìn tôi khá lâu, có chút ngập ngừng không che giấu được. Phải một lát sau, anh ta mới khẽ khàn khàn cất giọng:

– Đông Nghi… em chính là vợ của anh… là vợ minh hôn của anh.

Vợ minh hôn? Tôi là vợ minh hôn của Cảnh Dục? Không thể nào… không thể nào đâu… không thể…

– Lúc anh chết, vì anh mang thân phận của Cảnh Dục nên nhà họ Huỳnh có chút lạnh nhạt với anh. Ông nội anh lúc đó cho mời một tên đạo sĩ, ông ta nói anh chết vào giờ hung, đang ở độ tuổi thành niên, sức lực dồi dào… nếu không tìm cho anh một người bạn đi cùng… anh nhất định sẽ trở về quấy phá khiến cho nhà họ Huỳnh làm ăn không lên. Ông nội anh nghe như thế, ông ấy sợ nhà họ Huỳnh sẽ bị ảnh hưởng nên liền cho người đi tìm một cô bé nhỏ hơn 10 tuổi về làm vợ minh hôn cho anh. Đúng 8 giờ tối sẽ làm lễ kết minh hôn, để cô bé ấy theo anh xuống suối vàng bầu bạn. Lúc đó, tục lệ kết hôn cho người chết ở vùng này rất thịnh hành, sự việc của em và Cảnh Long sau này cũng mang máng như thế.

Tôi ban đầu là hoảng loạn, sau đó là khiếp sợ cùng cả kinh, sau cùng lại chuyển sang phẫn nộ đau đớn. Tôi nhìn Cảnh Dục, sức lực như bùng phát lên, tôi hét lớn:

– Chỉ vì như vậy mà nhà các người cho người bắt cóc tôi… có phải vậy không? Các người tìm một cô bé còn sống sờ sờ để chôn cùng con cháu các người… các người còn nhân tính hay không?

Cảnh Dục lần đầu tiên hiện lên vẻ lúng túng, anh ta vội vàng giải thích:

– Không, em hiểu lầm rồi, nhà họ Huỳnh không tìm người sống… bọn họ là tìm một cô bé đã chết… không tìm người sống.

Tôi bị tức giận che mờ mắt, tôi nhảy bổ về phía Cảnh Dục, tôi gào lên:

– Anh cũng cùng một giuộc với bọn họ, anh đừng ngụy biện. Chuyện của tôi và Cảnh Long truớc kia không phải là cũng giống như vậy sao? Bọn họ tìm một cô gái còn sống rồi giết chết để chôn theo cùng Cảnh Long… anh biết cô gái đó là ai không… là chính tôi… là chính tôi đây này. Lũ nhà giàu các người, mạng con cháu các người quý nhưng còn mạng của con người khác thì không quý hay sao? Khốn nạn… lũ khốn nạn!

Cảnh Dục túm lấy tay tôi, anh ta quát nhẹ:

– Em bình tĩnh nghe anh nói hết đã… bình tĩnh đi được không?

Tôi gần như muốn phát điên bởi tôi giờ đây đã thông suốt được tất cả mọi chuyện. Vì sao tôi mất tích? Vì sao Cảnh Dục lại đối xử kỳ lạ với tôi? Tất cả những sự khổ sở của tôi và gia đình tôi trong ngần ấy năm qua… hết thảy đều do sự ích kỷ của nhà họ Huỳnh mà tạo nên. Nếu họ không ra lệnh cho người khác đi bắt cóc bé gái dưới 10 tuổi… thì gia đình tôi làm gì xảy ra bi kịch như ngày hôm nay? Làm gì có chứ?

– Anh còn muốn nói gì nữa? Bây giờ anh còn muốn nói cái chó gì nữa?

Cảnh Dục gằn tôi lại:

– Đúng, đúng là nhà anh sai, anh không phản bác nửa lời… nhưng em nghe anh nói hết đi đã… được không?

Tôi nhìn Cảnh Dục, rõ ràng tôi cảm nhận được sự khổ sở trong lời nói của anh ta, biết anh ta cũng đang vô cùng khó xử nên tôi không tiếp tục phát hoả nữa. Tôi nhìn anh ta, im lặng lắng nghe anh ta sẽ nói gì tiếp theo.

– Đông Nghi, dù em có tin hay không thì anh vẫn phải nói rõ ràng chuyện này với em… nhà họ Huỳnh ra lệnh tìm một cô bé đã chết để làm minh hôn cho anh, không phải là một cô bé còn sống… em hiểu không?

Tôi cười khẩy:

– Anh nói những lời này bây giờ… còn ý nghĩa gì nữa không hả Cảnh Dục?

Cảnh Dục khàn giọng:

– Anh biết là không có ý nghĩa gì với em ngay bây giờ nhưng sau khi em bình tâm lại, em hay nhớ về những gì anh đã nói với em… được không?

Tôi im lặng cúi đầu, nỗi khổ sở bi ai càng lúc càng dâng lên trong lòng mình. Tại sao cuộc đời tôi lại thành ra bi kịch như thế này? Tôi đã làm gì nên tội sao? Có phải không?

– Em còn muốn biết gì nữa không?

Tôi nâng gương mặt khốn khổ của mình nhìn lên, tôi khàn giọng, hỏi:

– Tên đạo sĩ kia giờ còn sống không?

Cảnh Dục gằng giọng, hai mắt đột nhiên hằn lên tia khát máu:

– Chết rồi.

– Bệnh chết à?

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng cất lên:

– Không, là anh giết chết.

Tôi nhìn về phía Cảnh Dục, chỉ thấy xung quanh anh ta toả ra một sự lạnh lẽo đến cực điểm. Thoáng chốc, tôi dường như có cảm giác, rằng Cảnh Dục cũng không khá hơn tôi là bao nhiêu cả…

Nếu mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi, tôi có oán trách Cảnh Dục thêm cũng không giải quyết được gì. Chi bằng nói những lời oán trách sao tôi không hỏi thêm về những gì đã xảy ra. Cảnh Dục cái gì cũng biết, đỡ cho tôi phải nhọc công tìm hiểu khắp nơi.

Nghĩ thông suốt được một chút, tôi khẽ hỏi:

– Vậy anh có biết vì sao tôi còn sống được đến bây giờ không? Tôi nghe nói… lúc đó tôi được chôn cùng anh… cũng đã chết rồi mà?

Cảnh Dục thấy tôi đã bình tâm lại, biểu cảm trên gương mặt lạnh lẽo kia chuyển biến trở nên ôn hòa hơn. Anh ta không chậm không nhanh, nhàn nhạt, nói:

– Em vốn dĩ chưa từng chết, năm 7 tuổi, tên Đông và tên Bảy bắt cóc em, hai tên đó cho em uống Bán Linh Đơn, một loại độc dược có tính năng làm người sống biến thành người chết trong vòng 12 giờ đồng hồ. Trong vòng 12 giờ đồng hồ đó, chỉ cần có thuốc giải thì cơ thể người chết đó sẽ lập tức tỉnh dậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bán Linh Đơn… chính là loại độc dược mà Cảnh Long đã từng uống.

Tôi run run, hỏi tiếp:

– Sau đó thì sao?

Cảnh Dục tiếp tục trả lời:

– Sau khi cho em uống Bán Linh Đơn, để em vào quan tài chôn cùng với anh xuống đất… canh lúc trời sụp tối, hai tên kia chuốc say rượu người giữ mộ rồi đào huyệt lên, cạy nắp quan tài đưa em ra ngoài. Tục lệ ở vùng đất này rất khác, người chết sau khi hạ huyệt sẽ để nằm 3 ngày, sau 3 ngày mới tiến hành xây mồ mả kiên cố. Bọn tên Đông lại chính là người bên trại hòm, việc đào trộm quan tài lấy xác người là rất dễ với họ.

– Ý anh là… lão Đông và lão Bảy vừa là người bắt cóc tôi rồi cũng chính bọn họ cứu tôi?

Cảnh Dục nặng nề gật đầu:

– Đúng là như vậy.

Dừng một chút, anh ta lại nói:

– Vợ tên Bảy bị bệnh rất nặng, cần một khoảng tiền rất lớn mới chữa trị được, cùng lúc đó nhà họ Huỳnh đưa ra thông báo nếu ai tìm được xác bé gái dưới 10 tuổi vừa chết sẽ được lãnh một khoảng tiền công vô cùng hậu hĩnh. Tên Bảy lúc đó chắc là cùng đường, ông ta bàn với tên Đông đi tìm xác em bé gái. Tìm xác người thì dễ chứ tìm xác một người vừa chết, lại còn là bé gái… việc đó vô cùng khó, mãi gần đến giờ làm lễ hạ huyệt mới tìm được người. Sau đó, chắc như em đã biết, lão Bảy cùng lão Đông lập mưu bắt cóc em trước, để cho em uống Bán Linh Đơn mà gia tiên của lão Đông để lại… sau đó đợi lúc không có ai, hai người bọn họ đào mộ cứu em trở ra. Nếu không có sự việc phát sinh trong rừng ngày hôm đó, lão Đông không chết vậy thì em cũng không bị mất trí nhớ rồi lạc ba mẹ đến tận ngày hôm nay. Một kế hoạch tưởng chừng rất hoàn hảo… cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, thật là tiếc.

Tôi gần như không dám tin vào tai mình, những gì Cảnh Dục vừa nói… hoàn toàn là sự thật sao? Không thể tin được, thật sự không thể tin được mà.

– Nếu em không tin những gì anh nói, em có thể tìm lão Bảy để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Lão Đông chết rồi, lão chết sau anh chỉ có 2 ngày, lão Bảy thì vẫn còn sống.

Tôi ngồi xụi lơ dưới đất:

– Lão Bảy tôi không tìm được, lão trốn rồi.

Cảnh Dục khẽ xoa xoa tóc tôi, anh ta cất giọng:

– Em có thể nói với Cảnh Đức một tiếng, lão Bảy được Cảnh Đức đưa đi.

Tôi ngỡ ngàng:

– Anh nói sao? Cảnh Đức đưa lão Bảy đi?

Cảnh Dục gật đầu:

– Phải, nó không biết gì đâu, chẳng qua nó cảm nhận được có gì đó không đúng nên giấu lão Bảy khỏi em thôi…

Nói đến đây, Cảnh Dục đột nhiên nở nụ cười bi ai:

– Là tội nghiệt của nhà họ Huỳnh… làm bao nhiêu chuyện xấu cuối cùng cũng đến giờ trả giá… ba anh em lại đi thích cùng một cô gái… đúng là oan nghiệt mà.

Tôi nhìn anh ta, nhất thời im lặng không biết nên nói gì cho đúng nữa. Cảnh Đức có tình cảm với tôi, tôi biết chứ, làm sao lại không biết được.

– Những gì em muốn biết, anh đã nói hết cho em biết. Đông Nghi, tội lỗi của nhà họ Huỳnh là không có cách nào cứu chữa được, anh tồn tại cho đến bây giờ… cũng chỉ hy vọng có thể hóa giải được thù hận trong lòng em. Ngay từ thời điểm em trở về vùng đất này một lần nữa, anh đã đoán được bi kịch rồi sẽ xảy ra… nhưng anh không thể nào ngăn lại tất cả mọi chuyện được. Cảnh Long nó không có lỗi, nó là đứa trẻ rất đáng thương… em có thể…

Mắt tôi đỏ hoen, đầu khẽ lắc, tôi cười gượng gạo:

– Làm sao hóa giải được mọi thù hận đây hả Cảnh Dục? Nhà họ Huỳnh đã làm những gì với gia đình tôi… mẹ tôi cũng chết rồi… anh bắt tôi phải vui vẻ sống hòa thuận với người nhà anh… anh có thấy kệch cỡm không?

– Anh không bắt em sống hòa thuận với người nhà họ Huỳnh… nhưng mà Cảnh Long nó không có lỗi…

Tôi khổ sở hỏi to:

– Vậy anh ấy có thể nào thay tên đổi họ vì tôi không? Chỉ cần anh ấy không phải người nhà họ Huỳnh… tôi sẽ không thù hận liên lụy đến anh ấy nữa.

Cảnh Dục do dự không trả lời:

– Chuyện này…

Tôi lắc lắc đầu, khó nhọc đứng dậy, tôi đau lòng nói:

– Người nhà họ Huỳnh các người không phải làm vậy với tôi một lần, mà là hai lần. Đúng, đúng là lần sau này là do Cảnh Long sắp đặt nhưng thái độ của người nhà anh với tôi… thật sự chó má vô cùng. Tôi dùng hai từ “chó má” đúng là hơi nặng nhưng chỉ có hai từ đó mới thể hiện đúng sự khốn nạn bức ép của người nhà anh mà thôi. Hai mươi năm qua, anh có biết ba mẹ tôi đã khổ sở đi tìm tôi như thế nào không? Đầu xỏ tất cả mọi chuyện đều là do nhà họ Huỳnh các người gây nên… gì mà cưới vợ cho con trai đã chết… các người nghĩ trên đời này chuyện gì các người cũng làm được hay sao? Hả?

Cảnh Dục đau lòng nhìn tôi:

– Đông Nghi…

Tôi cười khẩy, nước mắt giàn giụa:

– Các người nói xin lỗi rồi có trả được mọi thứ về cho tôi hay không? Các người nhìn ba tôi đi… ông ấy già đến như vậy rồi, già đến như vậy mới tìm được tôi… ai trả thanh xuân lại cho ông ấy… là anh hả? Có phải là anh không? Còn mẹ tôi nữa, người nhà họ Huỳnh các người có đem bà ấy sống lại với tôi không? Trời ơi, mẹ tôi chết rồi, người sinh ra tôi chết rồi… vậy mà tôi chưa từng một lần về thắp hương… tôi khốn nạn, tôi bất hiếu… tôi… là do tôi… tất cả là do tôi!

Cảnh Dục ôm chằm lấy tôi, cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể anh ta truyền tới vẫn không cách nào ngăn được sự thống khổ trong lòng tôi lúc này. Tôi hận tên đạo sĩ, hận lão Bảy lão Đông, hận cả nhà họ Huỳnh… cũng hận luôn cả tôi.

Có phải tất cả là tại tôi không? Mẹ tôi chết có phải vì tôi không? Có phải là do tôi bất hiếu quá hay không?

Tôi khóc, lần đầu tiên trong vòng tay người đàn ông khác mà tôi lại khóc ngon lành đến như vậy. Cũng không phải tôi không biết kiêng cữ anh em chồng mình nhưng lúc này tôi thật sự khổ sở quá rồi, tôi chỉ muốn một chỗ dựa để khóc thôi… khóc rồi sẽ đỡ hơn cả… sẽ thoải mái hơn cả…

Cảnh Dục ôm lấy tôi, hơi thở lạnh như băng của anh ta phả tới:

– Em đau lòng lắm phải không? Anh biết… anh biết hết mà… anh biết hết mà… anh xin lỗi… anh thật lòng xin lỗi…

Xin lỗi… xin lỗi thì có ích gì… chẳng có ích gì nữa cả…

Sau khi khóc xong một trận, tôi vội vàng buông tay Cảnh Dục ra, nước mắt trên mặt cũng đã khô lại, tôi ngơ ngác nhìn quanh một vòng:

– Tôi… làm sao tôi trở về đây?

Cảnh Dục cười dịu, anh ta nói:

– Anh đưa em trở về…

– Vậy anh mau đưa tôi về đi, tôi còn nhiều việc phải giải quyết lắm, ba tôi đang còn nằm ở bệnh viện.

Cảnh Dục nhìn tôi, giọng anh ta đột nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn:

– Đông Nghi, nếu anh có cách kéo dài tuổi thọ của ba em… vậy thì em có thể bỏ qua cho người nhà họ Huỳnh một lần… được không?

Kéo dài tuổi thọ của ba tôi, tức là ông… không không… không thể có chuyện đó được, không được!
Phần 50


Tôi nhìn chằm chằm về phía Cảnh Dục, tôi hoảng hốt hỏi to:
– Anh nói kéo dài tuổi thọ… có nghĩa là ba tôi… ông ấy?
Cảnh Dục nặng nề gật đầu:
– Phải, anh cảm nhận được là ông ấy sắp chết rồi… giờ khắc ông ấy đi cũng sắp đến…
– Là… khi nào?
Cảnh Dục nghiêm túc trả lời:
– Ca mổ tim thất bại.
Tôi suy sụp bước lùi về phía sau, ca mổ tim thất bại… không thể nào đâu… không thể nào…
Tôi lắc đầu điên cuồng, tôi hét lên:
– Anh nối dối, anh vì muốn giúp nhà anh thoát tội nên anh nói vậy để uy hiếp tôi có phải không?
Cảnh Dục nhìn tôi khóc, anh ta cũng không mấy dễ chịu hơn:
– Đông Nghi, những gì anh nói hoàn toàn là sự thật… anh biết em sẽ không tin nhưng anh không muốn sau này em phải hối hận. Còn anh, anh cũng vì muốn tốt cho nhà họ Huỳnh mà thôi… sau này anh còn phải nhờ vào họ để đầu thai. Tâm nguyện của anh cũng sắp thực hiện được rồi… anh còn gì để mà lưu luyến nữa. Chỉ là, để em ở lại đây sống trong cảnh thù hận đến suốt đời… anh không chấp nhận được….
Anh ta bước gần về phía tôi, bàn tay lạnh lẽo run run khẽ sờ vào má tôi, giọng anh ta khản đặc:
– Coi như anh xin em… mọi chuyện đều xuất phát từ lời nói của một lão đạo sĩ bịp bợm… nhà họ Huỳnh có lỗi nhưng cũng không phải cố tình muốn gia đình em trở nên như vậy. Anh biết trong lúc này em sẽ không suy nghĩ được gì đâu… nhưng khi trở về, em phải nhớ đến những gì mà anh vừa nói… chỉ cần em chịu buông bỏ một lần cho nhà họ Huỳnh… anh hứa sẽ dùng mọi cách kéo dài tuổi thọ của ba em. Lời hứa của một linh hồn… là lời hứa chắc chắn và tuyệt tình nhất.
Đầu óc tôi lúc này hỗn loạn, khó khăn lắm tôi mới có thể khống chế bản thân mình không suy sụp thêm một lần nữa. Ngay khi tôi còn muốn hỏi thì Cảnh Dục đã đưa tôi trở về trong giấc mơ, một lần đẩy tôi trở về với thực tại. Lúc tôi mở mắt nhìn quanh, trời bên ngoài rất tối, lại có mưa, bên cạnh giường bệnh, Cảnh Long ngủ gật lúc nào không hay biết.
Tôi nhìn về phía tay mình, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Cảnh Long truyền đến, không nhịn được mà rơi nước mắt đau lòng. Tôi khẽ vuốt ve mặt anh, gương mặt tuấn tú tinh anh này… có còn là của tôi nữa không?
Cảnh Long… sao chúng ta lại phải thế này? Sao anh và em lại khổ sở đến như vậy?!
……………………………
Đêm hôm đó tôi không ngủ, tôi nằm suy nghĩ cả đêm cũng tranh thủ ngắm nhìn Cảnh Long thêm chút nữa. Sự thật đã phơi bày đến như thế này, dù Cảnh Dục có hứa sẽ kéo dài tuổi thọ cho ba tôi thì tôi cũng không thể nào xem như là không có chuyện gì rồi cứ thế tiếp tục sống vui vui vẻ vẻ bên cạnh Cảnh Long như trước được. Ngay từ đầu bọn tôi đã định là duyên phận ép buộc, đến cuối cùng cũng không nên cưỡng cầu để làm gì…
Biết là mọi chuyện không phải do anh nhưng nếu trong lòng tôi cứ mãi có khúc mắc, tôi cũng không thể nào xem như là không có gì được. Cảnh Long không có lỗi nhưng ba mẹ tôi cũng không có lỗi mà. Đầu xỏ gây nên bi kịch cho gia đình tôi là nhà họ Huỳnh, tôi có thể tiếp tục tôn trọng và sống cùng với nhà họ được nữa hay không? Cảnh Long cũng không thể bỏ gia đình vì tôi, tôi cũng không thể bỏ ba mẹ tôi vì anh ấy được…
Xin lỗi anh, Cảnh Long… kiếp này em phụ anh rồi!
Sáng hôm sau, lúc Cảnh Long tỉnh dậy thì tôi cũng đã tỉnh, anh thấy tôi tỉnh liền chạy đi tìm bác sĩ kiểm tra cho tôi. Sau khi kiểm tra một lượt, không thấy tôi có vấn đề gì, bác sĩ liền theo ý của tôi mà cho tôi xuất viện. Tất cả sự thật tôi chưa định nói cho Cảnh Long nghe, mà tôi cũng không đủ bản lĩnh nói hết với anh mọi việc được, đành nhờ người khác vậy…
Cảnh Long đưa tôi về nhà mẹ theo ý tôi, với lại ngày mai anh có chuyến công tác rất quan trọng, không thể bỏ dỡ được. Ban đầu anh định đưa tôi theo cùng nhưng sức khỏe tôi thế này, anh chần chừ không dám. Mà tôi tất nhiên là không muốn đi cùng rồi, tôi còn có chuyện phải làm, ba tôi vẫn còn nằm ở bệnh viện chờ tôi, tôi không thể bỏ đi lúc này được.
Đưa tôi về đến nhà, Cảnh Long dìu tôi đi vào trong, anh lo lắng hỏi:
– Em có đói không? Anh làm nóng bánh canh lại cho em nha?
Tôi lắc lắc đầu:
– Em chưa có đói mà, lát đói em ăn… anh mau đi làm đi, coi chừng trễ á.
Cảnh Long vẫn nán lại, anh dịu giọng:
– Hay hôm nay anh ở nhà với em, mai anh đi công tác luôn… được không?
Tôi lo lắng hỏi:
– Như vậy được không, có làm trễ nải công việc của anh không?
– Không đâu, ở công ty có Cảnh Đức, nó lo được mọi chuyện, anh ở công ty cũng không làm gì.
Suy nghĩ một lát, tôi mới đồng ý gật đầu:
– Vậy cũng được nhưng nếu bận thì anh cứ đi nha.
– Anh biết rồi mà.
Cuối cùng, Cảnh Long ở nhà với tôi nguyên ngày, ríu rít nấu cơm, pha trà rót nước cho tôi như người hầu với công chúa. Cảnh Long là người chồng rất tốt, tôi tự cảm thấy mình quá may mắn khi được làm vợ của anh. Biết trước ngày mai cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp nhưng nếu hôm nay còn tốt thì vẫn nên hưởng thụ, tránh để sau này cảm thấy hối tiếc.
Trời sụp tối, tôi lấy điện thoại gọi cho Lệ Dung, lần này đã là lần thứ tư trong ngày tôi gọi cho cô ấy. Biết là làm phiền Lệ Dung nhưng nếu không nghe cô ấy báo ba tôi vẫn khỏe thì tôi thật sự không yên tâm được. Cũng may là ba tôi không sao, ông ấy ban nãy còn nhắn cho tôi cái tin bảo tôi bận gì cứ làm, ông ấy vẫn rất khỏe. Tôi biết ba tôi chỉ muốn nói cho tôi yên tâm mà thôi, sức khỏe ông xuống dốc thế nào, cả tôi và Lệ Dung đều biết rõ. Cảnh Dục… chỉ hy vọng anh nói được làm được… kéo dài tuổi thọ cho ba tôi.
– Em làm gì mà ngồi thẫn thờ ra vậy? Không vào nhà xem tivi với ba mẹ à?
Cảnh Long đi tới, anh đưa cho tôi một đĩa dưa hấu mát lạnh, nụ cười trên môi luôn luôn rạng rỡ. Nhìn anh mặc quần đùi áo thun mang dép tổ ong đi loẹt xoẹt mà tôi cảm thấy buồn cười. Trông bộ đồ này nó không hợp với vóc dáng và khí thế tổng tài của anh chút nào cả. Đợi anh ngồi xuống, tôi liền đút cho anh miếng dưa hấu nhỏ vào miệng, tôi cười hỏi:
– Mát không?
Cảnh Long gật đầu:
– Mát, ăn kiểu này ngon thật.
Tôi cười:
– Em thích dưa hấu vàng hơn nhưng ở đây không có bán, với lại giờ loại dưa vàng cũng hiếm, ít người trồng quá.
– Nếu em thích thì để ngày mai anh mua về cho, mua mấy trái để dành ăn cũng được mà phải không?
Tất nhiên là được rồi nhưng mà ngày mai anh mua, tôi cũng không thể ăn được…
– Thôi đi, hôm nay ăn trái này là ngán rồi, để bữa khác rồi mua.
– Vậy em có muốn ăn gì không? Bánh ngọt hay là trà sữa?
Tôi lắc đầu:
– Em không muốn mua gì đâu.
Cảnh Long nhìn tôi cười hỏi:
– Sao nay vợ anh tốt vậy, bình thường nghe anh đi thành phố đều dặn mua đủ thứ hết mà?
Tôi bỏ đĩa dưa hấu xuống, ôm tay anh cười hề hề:
– Thì mấy lần trước mua nhiều quá nên giờ không muốn mua nữa, anh đi sớm rồi về sớm với em là được rồi.
Anh véo yêu mũi tôi:
– Dẻo miệng.
Hai bọn tôi ngồi ở sau nhà, nhìn về bầu trời trên cao, hôm nay trời có sao lại có trăng nữa, không khí mát lành dễ chịu vô cùng. Ngồi nghe tiếng ếch nhái kêu, tôi ngã đầu dựa vào vai anh, tôi khẽ hỏi:
– Cảnh Long… anh nói sau này bọn mình chuyển đến thành phố sống… nhà anh có đồng ý hay không?
Cảnh Long xoa xoa lưng tôi, anh dịu giọng trả lời:
– Đồng ý chứ.
Thấy tâm trạng anh đang rất tốt, tôi liền vờ hỏi vu vơ:
– Anh nè… ngày trước lúc quan hệ của em với nhà mình nước sôi lửa bỏng… em định hỏi anh câu này mà em quên, giờ mới nhớ…
– Câu gì?
Tôi có chút hồi hộp, cũng có chút mong chờ:
– Nếu như, em nói là nếu như thôi nha… nếu như giống như lúc trước, bắt anh phải chọn… một là em, còn hai là gia đình anh… vậy anh có đồng ý bỏ nhà theo em không?
Cảnh Long có chút ngạc nhiên:
– Bỏ nhà theo em?
– Dạ…
Dưới sự chờ mong của tôi, Cảnh Long rất lâu rất lâu sau đó mới có thể trả lời:
– Anh nghĩ là không nên lựa chọn đâu, anh có thể sắp xếp ổn thỏa hai bên mà. Cũng chẳng ai dám đụng đến vợ anh, đâu cần phải lựa chọn.
Quả nhiên là anh sẽ trả lời như thế… tôi cười cười, trong lòng không giấu được sự mất mác kì lạ. Tôi biết Cảnh Long sẽ không thể bỏ gia đình mình vì tôi được, anh ấy là con trưởng, nhà họ Huỳnh đã đặt niềm tin vào anh ấy nhiều như thế nào… chả lẽ tôi không biết. Đúng là ngu ngốc thật, sao tôi lại hỏi như vậy, sao tôi phải làm khó người đàn ông của tôi như vậy chứ? Những câu hỏi lựa chọn sống còn như thế này… đúng thật là câu hỏi khờ dại nhất trên đời. Ép anh như vậy, bản thân tôi cũng chẳng vui được chút nào.
Thấy tôi không nói gì, Cảnh Long khẽ quay sang tôi, anh có chút bất an, hỏi:
– Em có chuyện gì không vui đúng không?
Tôi sợ anh sẽ phát hiện ra chuyện gì đó, tôi liền lắc đầu trả lời:
– Không, em làm gì có chuyện gì được.
– Nếu vậy… em hỏi anh như thế là có gì hả? Nói mau?
Tôi cười hề hề:
– Tò mò đó mà, hôm qua em xem được bộ phim có câu hỏi cẩu huyết giống như vậy nên em nghĩ về thực hành với anh thử coi sao. Quả nhiên chồng em luôn anh minh, câu trả lời vẹn cả đôi đường, đầy bá đạo… ha ha.
Cảnh Long cười lớn, tỏ vẻ ta đây:
– Chuyện, anh là ai… là chồng em đó.
Tôi và anh cùng nhau bật cười, bầu trời trên cao vẫn đen lay láy, ánh trăng chiếu sáng tỏ rõ lòng người. Chưa bao giờ tôi mong thời gian trôi qua chậm như thế này… chưa bao giờ… thật sự chưa bao giờ!
………………………..
Sáng hôm sau Cảnh Long đi làm rất sớm, anh còn phải đến công ty một chuyến rồi mới bắt đầu di chuyển đến thành phố. Tôi sửa sang lại quần áo cho anh, bịn rịn ở trước cổng nhà, tôi cười rất dịu, không nỡ mà nói:
– Đi cẩn thận nha anh… đến nơi nhớ nhắn tin cho em nha.
Cảnh Long véo véo má tôi, anh cười đầy nghi ngờ:
– Từ hôm qua đến giờ em lạ lắm đó, có chuyện gì giấu anh phải không?
Sợ anh phát hiện ra, tôi liền giả vờ giận dỗi:
– Em quan tâm anh vậy mà anh còn nói linh tinh, anh có muốn bị đánh không vậy hả?
Cảnh Long cười phá lên, nụ cười hào sảng:
– Đó, như vậy mới giống vợ anh nè… được rồi… anh đi làm nha… nếu xong việc sớm thì tối nay anh về luôn.
Tôi cười cười:
– Anh ở lại nghỉ ngơi mai về sớm cũng được mà, đi đi về về mệt lắm.
– Để anh xem thế nào đã, nếu về sớm được thì vẫn phải về với em chứ… đúng không?
Anh càng nói tôi càng chịu không nổi, sợ nói linh tinh một hồi nữa lại hỏng hết chuyện. Tôi phủi phủi tay áo cho anh, hối thúc:
– Anh đi làm đi, trễ giờ bây giờ á.
Cảnh Long cũng không chần chừ thêm, anh cúi người khẽ hôn lên trán tôi, giọng anh dịu dàng ấm áp vô cùng:
– Anh đi đây, đến chỗ anh sẽ gọi cho em, ở nhà ngoan đó… biết chưa?
Tôi gật gật đầu, nước mắt bắt đầu dâng lên, tôi phải hít vào mấy hơi mới ngăn được cảm xúc khó chịu trong lòng mình xuống. Nhìn bóng xe quen thuộc khuất dần trên con đường làng vắng vẻ, cõi lòng tôi vô thức dâng lên một niềm chua xót. Nếu biết trước ngày mai sẽ chia xa thì chắc chắn tôi đã yêu anh nhiều hơn hiện tại, bây giờ, chỉ sợ là không kịp nữa rồi!
Sau khi tiễn Cảnh Long đi làm, tôi liền đón xe đi bệnh viện thăm ba tôi. Vì tôi đến sớm nên tôi mua thức ăn sáng cho ông ấy, cũng mua cho Lệ Dung một phần. Sau khi Lệ Dung đi làm, tôi ngồi tâm sự với ba, gọt cho ông một đĩa cam ngọt, tôi cười, nói:
– Cam này là Lệ Dung mua hả ba?
Ba tôi gật đầu:
– Là con bé mua, ba nằm viện thế này thấy có lỗi với con bé quá… nó phải chạy tới chạy lui trông chừng ba.
Nghe ba nói như vậy, tôi có chút áy náy, tôi nói với ông:
– Ba đợi con vài ngày nữa, con tới đây chăm sóc ba từ sáng tới chiều luôn… đỡ cho Lệ Dung phải cực khổ chạy tới chạy lui.
Ba tôi cười, ông lắc đầu không đồng ý:
– Con đừng có tài lanh, ở đây ba có người chăm sóc rồi, con phải ở nhà lo quán xuyến nhà cửa nữa chứ… bộ tính để Cảnh Long ngủ một mình à?
– Anh ấy lớn rồi mà, cần gì con chăm sóc nữa.
– Nhưng mà không được, chuyện của cha con mình… con tạm thời đừng nói cho nhà chồng con nghe, cả Cảnh Long cũng đừng nói. Ba không muốn thêm chuyện rắc rối cho con, đợi khi ba khỏe lại, ba tự mình giải quyết mọi chuyện rồi tính sau… con hiểu chưa?
Tôi nhìn ông, tôi biết ông đang có suy tính gì nhưng sức khỏe của ông lúc này rất không ổn định, tôi không muốn hỏi vì sợ ông lo. Ông vất vả vì tôi cả đời rồi, quãng đời còn lại… để tôi thay ông gánh vác.
– Ba… mộ của mẹ ở đâu vậy ba? Khi nào thì ba đưa con đi thăm mộ của mẹ?
Ba tôi có chút khựng người, lát sau, như đã ổn định lại cảm xúc, ông dịu giọng nói:
– Để ba khoẻ lại, ba đưa con tới gặp bà ngoại rồi thăm mộ mẹ con luôn… bà ngoại mà thấy con về… bà chắc chắn mừng đến phát điên lên luôn đó.
Tôi kích động hỏi:
– Bà ngoại còn sống hả ba?
Ba tôi gật đầu, nụ cười rất đỗi hài hòa:
– Còn sống, bà ngoại nhớ con nhiều lắm…
Tôi gật gù, không khỏi kìm chế xúc động trong lòng mình lại… bà ngoại còn sống là mừng rồi… bà còn sống là mừng lắm rồi.
Thăm ba tôi xong, tôi về lại nhà, hôm nay cha mẹ tôi đều có nhà, lúc tôi về thấy bọn họ đang nấu cháo cá thơm nức mũi. Tôi đi xuống bếp phụ mẹ nấu ăn, cha tôi vì thấy sức khoẻ tôi không tốt nên đi mua con cá to đùng đầy thịt về nấu cháo tẩm bổ cho tôi… cháo rất ngon, cá cũng rất ngon.
Thấy tôi ăn có vẻ ít, mẹ tôi cằn nhằn đòi múc thêm nhưng tôi không đồng ý, tôi nói là tôi no rồi, ăn nhiều nữa sẽ bể bụng mất. Cha tôi thấy tôi bị mẹ mắng, ông liền lên tiếng bênh vực:
– Con nó không ăn nữa thì thôi, lát nó đói no ăn, con gái chứ có phải thằng Toàn đâu mà bà ép… để con nó giữ eo nữa chứ.
Mẹ tôi phản bác lại:
– Người như khúc củi đó mà còn giữ eo, ông bênh con gái ông là giỏi.
Cha tôi cười hề hề:
– Con tôi tôi không bênh không lẽ bênh con nhà người ta… bà nói ngộ à.
Thấy cha mẹ tôi vui vẻ như vậy, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy buồn bã chua xót vô cùng. Cũng không nhịn cảm xúc của mình lại nữa, tôi òa khóc, khóc nức nở như ngày bé bị mẹ đánh vậy. Cha mẹ tôi thấy tôi khóc, hai người họ quýnh quáng hết cả lên, vội vàng hỏi tôi có chuyện gì, có phải là tôi và Cảnh Long lại gây nhau không. Tôi khóc to một trận, sau đó cũng nín mau, tôi nhìn hai người thật lâu, cuối cùng vẫn là đau lòng mà nói ra toàn bộ sự thật tôi đã biết. Mẹ tôi nghe được một đoạn thì bắt đầu khóc, cha tôi nhịn lắm đến cuối cùng cũng khóc theo. Tôi nhìn hai người bọn họ khóc vì tôi, tôi vẫn là không kìm lòng mình được, một nhà ba người nước mắt giàn giụa trên mặt. Cha tôi run rẩy, ông nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt rơi không kịp giữ lại, ông nghẹn ngào nói:
– Là cha… là cha có lỗi với con… cha giấu con từng ấy năm, cũng hèn nhát không dám đăng tin tìm cha mẹ ruột của con…. cha sợ bọn họ nghĩ cha là bọn bắt cóc… cũng sợ sẽ không gặp lại con nữa…
Tôi nhìn ông, tôi hỏi:
– Cha mẹ tìm thấy con ở đâu?
Cha tôi nấc nghẹn:
– Lúc cha nhìn thấy con và ông Đông, ông Đông thều thào trăn trối kêu cha cứu con đi… con khi ấy nằm bé xíu dưới nhánh cây, đầu cổ máu me be bét… là cha cõng con về trạm xá băng bó vết thương cho con. Bác sĩ ở đó nói phải đưa con đi tuyến cao hơn để kiểm tra, sợ là có máu bầm tụ não… trong đêm cha tức tốc đưa con đi bệnh viện trên thành phố. Qua mấy ngày mấy đêm con cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là con không còn nhớ gì nữa hết… bác sĩ nói… con bị mất trí nhớ rồi… không nhớ được ai khác ngoài cha mẹ cả. Cha mẹ lúc đó sợ lắm, cha có quay lại khu rừng ấy để tìm ông Đông nhưng ông ấy không còn ở đó nữa. Cha lại sợ không dám báo công an… một phần vì sợ liên lụy chuyện không hay… một phần nữa… một phần nữa…
– Phần nữa sao hả cha?
Cha tôi cúi thấp đầu, ông bất lực kêu lên:
– Phần nữa cha sợ… sợ ông Đông sẽ đòi lại số vàng vòng mà con đeo trên người.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Vàng vòng con đeo trên người?
Cha tôi gật gật:
– Phải con, con đeo rất nhiều vàng, từ cổ đến tay rồi đến chân, bán hết tất cả phải hơn chục cây vàng…
Tôi bất chợt cảm thấy vô cùng khó chịu:
– Cha mẹ là vì vàng trên người con nên mới… cứu con?
Mẹ tôi nhào đến chỗ tôi, bà ôm lấy tôi mà khóc thật lớn:
– Con tha lỗi cho mẹ nha An An, cha mẹ khổ lắm, vì không có tiền trả nợ nên mới vào rừng cấm để tìm thần dược… lúc cứu con đúng là cha mẹ có ý đồ với số vàng trên người con… nhưng mà… nhưng mà cha mẹ thương con thiệt lòng… thương con thiệt lòng đó con gái ơi…
Cha mẹ tôi nói rất nhiều nữa, hai người họ mong tôi tha lỗi, họ nói bây giờ ông Đông cũng đã chết, hai người họ cũng không có giết ông ấy, lúc đó vì tính mạng của tôi nên đưa tôi đi trước, lại vì tình hình của tôi cấp bách nên không kịp về cứu ông Đông. Tôi thấy cha mẹ tôi khổ sở xin lỗi tôi như vậy, tôi dù có chút giận nhưng lại không dám nói gì. Hai người họ dù có ý đồ không tốt với tôi, lại ích kỷ không chịu báo công an nhưng hơn hết họ vẫn là người nuôi tôi khôn lớn, tình cảm của họ dành cho tôi như thế nào, tôi là người rõ ràng nhất. Nếu hai người họ không cứu tôi, chắc giờ tôi đã theo chân Cảnh Dục mà chết từ lâu rồi, làm sao có thể ngồi đây mà khóc lóc như bây giờ được. Chuyện dù sao cũng đã qua, tôi chỉ muốn họ biết được rằng là tôi đã biết được sự thật, còn những chuyện lỗi lầm gì đó, tôi thật lòng không muốn trách cứ họ đâu.
Tôi nắm lấy tay cha mẹ mình, tôi nghẹn giọng nức nở:
– Con biết cha mẹ thương con mà, nếu hai người không nuôi con, không cứu con… thì chắc giờ con đã không lớn được như bây giờ. Con không dám trách gì hai người đâu, con cảm ơn gia đình mình còn không hết nữa… sao nỡ trách hai người…
Cha tôi mừng đến quên cả lau nước mắt:
– Thiệt không con? Thiệt là con không giận cha mẹ không… thiệt không con?
Tôi gật gật đầu, giúp cha lau nước mắt, tôi nói:
– Con nói thiệt, con rất tôn trọng cha mẹ, vì vậy nên khi con biết được sự thật… con vẫn muốn nói cho hai người biết… vì hai người là người thân nhất của con… con thật sự thương hai người nhiều lắm…
– Tốt rồi, con không trách cha mẹ là được rồi… không trách là được rồi.
Tôi thấy hai người họ vẫn chưa biết ba ruột của tôi là ai, tôi suy nghĩ một lát, quyết đình nói thẳng thắn một lần:
– Cha mẹ, con cũng tìm được ba ruột của mình rồi.
Cha tôi sững sờ:
– Ba ruột? Không phải là ông Đông đã chết… rồi sao?
Tôi lắc đầu:
– Dạ không phải…
– Vậy chứ ba ruột của con, ông ấy là ai?
Tôi nhìn cha mẹ mình, kiên định, nói:
– Ba ruột của con… là chú Lương!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tỷ tỷ tình nhân mua một tặng một
Vợ mua của bạo chúa Mafia
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một full
Vua Mua Sắm Tam Giới
  • Thanh Sam Yên Vũ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom